Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Khi nghe thấy thanh âm kia, sắc mặt nàng khẽ biến, lập tức lắc mình lao về phương hướng kia, nhưng, khi đến nơi đó, nhìn đến một màn kia, nàng lại ngơ ngẩn.
Nàng chỉ nhìn một thấy nam tử cả người đầy máu đang dùng tay không đánh nhau với một mãnh hổ, quần áo trên người đã bị hổ cào xé rách, nhìn thấy từng vết cào mà ghê người......
Mà xung quanh, còn có hơn mười thi thể xói xám......
Ngay khi nàng còn đang chấn động bởi hắn chỉ dùng sức của một người mà giết hơn mười xói xám lại đang chiến đấu cùng với mãnh hổ, đã thấy hắn nắm tay thành nắm đấm, một cỗ hơi thở Huyền Lực tràn ngập ở nắm tay hắn, phịch một đòn nghiêm trọng đánh bay mãnh hổ mấy trăm cân ra ngoài.
"Ngao!"
Mãnh hổ kêu thảm thiết một tiếng, té mạnh trên mặt đất rồi lăn vài vòng, thậm chí, còn có thể nghe thấy thanh âm răng rắc khi đầu hổ bị đánh.
"Tiểu đệ!"
Quan Tập Lẫm quay đầu lại kêu một tiếng vui mừng, duỗi tay vuốt máu trên mặt và lau vội lên quần áo của mình trước khi kích động chạy tới: "Tiểu đệ, ta cho rằng ngươi đã xảy ra chuyện...... cẩn thận!"
Hắn còn chưa nói xong thì sắc mặt đã biến đổi, kinh hô một tiếng đồng thời cả người hắn nhào tới, dùng sức vươn đôi tay của hắn đẩy nàng ra.
Tốc độ cực nhanh, làm Phượng Cửu vốn đã phát hiện ra phía sau có nguy hiểm, quay đầu lại còn chưa kịp né tránh đã bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.
"Rống!"
"Tê a!"
Một tiếng rống giận của mãnh hổ, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Quan Tập Lẫm vang lên: "Tiểu đệ, mau, chạy mau......"
Biến cố xảy ra đột ngột làm cả người Phượng Cửu đều ngốc, nhìn nửa bả vai của Quan Tập Lẫm bị mãnh hổ cắn máu tươi đầm đìa, hai mắt nàng đỏ bừng, đột nhiên rút ra chủy thủ và nhảy vọt qua.
"Súc sinh đáng chết!"
Nhào lên trước và nắm lấy da lông mãnh hổ, chủy thủ trong tay hung hăng đâm vào phần cổ nó.
"Ngao!"
Mãnh hổ ăn đau kêu thảm thiết một tiếng, nhưng người hắn cũng bị hổ kéo đi cùng, không chịu buông con mồi đang ngậm trong miệng ra. Khi Phượng Cửu lần thứ hai dùng chủy thủ mạnh mẽ mà tàn nhẫn đâm vào đỉnh đầu nó, mãnh hổ mới bùm một tiếng lăn trên mặt đất, hơi thở thoi thóp và co giật lần cuối.
"Quan Tập Lẫm? Quan Tập Lẫm ngươi thế nào rồi?" Chân tay nàng có chút hoảng loạn banh miệng mãnh hổ và kéo hắn ra, nhìn máu tươi xối xả chảy ra từ bả vai hắn, cùng với cánh tay phải không có lực rũ xuống, tim, khẽ run lên.
Bị thương như vậy...... tay hắn......
"Tiểu... tiểu đệ... ngươi... ngươi có không được chịu... ngươi bị thương?" Hắn lo lắng hỏi, giọng nói có chút mong manh.
Nghe được lời hắn nói, trái tim nàng thắt chặt, trong lòng tràn ngập nỗi đau, hốc mắt nóng lên, chỉ có thể vừa lấy thuốc cầm máu rắc lên miệng vết thương của hắn, vừa mắng to: "Ngươi ngại vì đã sống quá lâu sao? Ai muốn ngươi cứu ta? Ta căn bản là có thể tránh đi, ngươi đẩy ta làm gì?"
Chưa từng có người không muốn sống mà che chắn trước mặt nàng như vậy, nhưng hắn, kẻ đại ngu đần này lại cố tình làm như vậy.
Thật là ngu ngốc! Đủ ngu ngốc.
Nhưng lần đầu tiên, trái tim lạnh lùng như băng sương của nàng đã bị lay động một góc, một loại tình cảm xa lạ khiến lòng nàng nổi lên từng trận chua xót, hốc mắt nóng lên phảng phất như tràn ra một tầng hơi nước, khiến nàng nhìn không rõ khuôn mặt hắn lắm.
"Xin... xin lỗi... ta... ta quýnh lên nên... nên quên mất."
Hắn rút ra một nụ cười chân thành mà nghiêm túc. Chỉ là vết thương trên người quá mức nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt quá mức, hơn nữa một người đầy máu, cả người thoạt nhìn có thể sẽ chế đi bất cứ lúc nào.
"Tiểu... tiểu đệ... ngươi đừng khóc... ta... ta không có việc gì... ta... ta chỉ hơi mệt... muốn... muốn ngủ một hồi......"
Giọng nói của hắn dần dần suy yếu, cả người mất đi tri giác, bất tỉnh ngất đi......
Nàng chỉ nhìn một thấy nam tử cả người đầy máu đang dùng tay không đánh nhau với một mãnh hổ, quần áo trên người đã bị hổ cào xé rách, nhìn thấy từng vết cào mà ghê người......
Mà xung quanh, còn có hơn mười thi thể xói xám......
Ngay khi nàng còn đang chấn động bởi hắn chỉ dùng sức của một người mà giết hơn mười xói xám lại đang chiến đấu cùng với mãnh hổ, đã thấy hắn nắm tay thành nắm đấm, một cỗ hơi thở Huyền Lực tràn ngập ở nắm tay hắn, phịch một đòn nghiêm trọng đánh bay mãnh hổ mấy trăm cân ra ngoài.
"Ngao!"
Mãnh hổ kêu thảm thiết một tiếng, té mạnh trên mặt đất rồi lăn vài vòng, thậm chí, còn có thể nghe thấy thanh âm răng rắc khi đầu hổ bị đánh.
"Tiểu đệ!"
Quan Tập Lẫm quay đầu lại kêu một tiếng vui mừng, duỗi tay vuốt máu trên mặt và lau vội lên quần áo của mình trước khi kích động chạy tới: "Tiểu đệ, ta cho rằng ngươi đã xảy ra chuyện...... cẩn thận!"
Hắn còn chưa nói xong thì sắc mặt đã biến đổi, kinh hô một tiếng đồng thời cả người hắn nhào tới, dùng sức vươn đôi tay của hắn đẩy nàng ra.
Tốc độ cực nhanh, làm Phượng Cửu vốn đã phát hiện ra phía sau có nguy hiểm, quay đầu lại còn chưa kịp né tránh đã bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.
"Rống!"
"Tê a!"
Một tiếng rống giận của mãnh hổ, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Quan Tập Lẫm vang lên: "Tiểu đệ, mau, chạy mau......"
Biến cố xảy ra đột ngột làm cả người Phượng Cửu đều ngốc, nhìn nửa bả vai của Quan Tập Lẫm bị mãnh hổ cắn máu tươi đầm đìa, hai mắt nàng đỏ bừng, đột nhiên rút ra chủy thủ và nhảy vọt qua.
"Súc sinh đáng chết!"
Nhào lên trước và nắm lấy da lông mãnh hổ, chủy thủ trong tay hung hăng đâm vào phần cổ nó.
"Ngao!"
Mãnh hổ ăn đau kêu thảm thiết một tiếng, nhưng người hắn cũng bị hổ kéo đi cùng, không chịu buông con mồi đang ngậm trong miệng ra. Khi Phượng Cửu lần thứ hai dùng chủy thủ mạnh mẽ mà tàn nhẫn đâm vào đỉnh đầu nó, mãnh hổ mới bùm một tiếng lăn trên mặt đất, hơi thở thoi thóp và co giật lần cuối.
"Quan Tập Lẫm? Quan Tập Lẫm ngươi thế nào rồi?" Chân tay nàng có chút hoảng loạn banh miệng mãnh hổ và kéo hắn ra, nhìn máu tươi xối xả chảy ra từ bả vai hắn, cùng với cánh tay phải không có lực rũ xuống, tim, khẽ run lên.
Bị thương như vậy...... tay hắn......
"Tiểu... tiểu đệ... ngươi... ngươi có không được chịu... ngươi bị thương?" Hắn lo lắng hỏi, giọng nói có chút mong manh.
Nghe được lời hắn nói, trái tim nàng thắt chặt, trong lòng tràn ngập nỗi đau, hốc mắt nóng lên, chỉ có thể vừa lấy thuốc cầm máu rắc lên miệng vết thương của hắn, vừa mắng to: "Ngươi ngại vì đã sống quá lâu sao? Ai muốn ngươi cứu ta? Ta căn bản là có thể tránh đi, ngươi đẩy ta làm gì?"
Chưa từng có người không muốn sống mà che chắn trước mặt nàng như vậy, nhưng hắn, kẻ đại ngu đần này lại cố tình làm như vậy.
Thật là ngu ngốc! Đủ ngu ngốc.
Nhưng lần đầu tiên, trái tim lạnh lùng như băng sương của nàng đã bị lay động một góc, một loại tình cảm xa lạ khiến lòng nàng nổi lên từng trận chua xót, hốc mắt nóng lên phảng phất như tràn ra một tầng hơi nước, khiến nàng nhìn không rõ khuôn mặt hắn lắm.
"Xin... xin lỗi... ta... ta quýnh lên nên... nên quên mất."
Hắn rút ra một nụ cười chân thành mà nghiêm túc. Chỉ là vết thương trên người quá mức nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt quá mức, hơn nữa một người đầy máu, cả người thoạt nhìn có thể sẽ chế đi bất cứ lúc nào.
"Tiểu... tiểu đệ... ngươi đừng khóc... ta... ta không có việc gì... ta... ta chỉ hơi mệt... muốn... muốn ngủ một hồi......"
Giọng nói của hắn dần dần suy yếu, cả người mất đi tri giác, bất tỉnh ngất đi......
Bình luận facebook