Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Nhìn đến những thân ảnh đang cố gắng bỏ chạy, Phượng Cửu câu môi cười tà tứ.
"Đã tới, đừng mơ tưởng muốn sống trở về!"
Thanh âm rơi xuống, thân ảnh màu đỏ loé, giống như một linh hồn ma quỷ xuyên qua bầu trời đêm đen tối, lao nhanh về phía hai người kia. Chuỷ thủ nắm trong tay phát ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo khát máu chiếu xạ trong bóng đêm, ngay sau đó, chỉ thấy thân ảnh của nàng xẹt qua hai người, máu tươi bắn ra, thân ảnh hai người nháy mắt cứng đờ, thẳng tắp ngã vào trong viện.
"Bịch bịch!"
Không có dấu vết đánh nhau, cũng chưa kinh động bất luận kẻ nào, bốn gã lính đánh thuê ở chợ đen cứ im ắng như vậy chết trong tay nàng......
Phượng Cửu híp mắt đón gió mà đứng, nhìn bốn cỗ thi thể phía dưới trong sân, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Huyền giả ngoài tu luyện Huyền Lực còn phải có võ kỹ, chỉ khi nào cả hai khía cạnh đều được dung hợp lại với nhau mới có thể phát huy được thực lực của Huyền Vũ giả, mà nàng, huyền khí đã đạt sơ kỳ võ giả huyền cực cảnh, hơn nữa bản thân nàng chính là am hiểu ám sát và cách đấu, đối phó với Huyền Vũ giả trong trấn nhỏ thật ra không thành vấn đề.
Nhưng, nếu như rời khỏi trấn nhỏ này, chút thực lực ấy của nàng cần phải tăng lên lần thứ hai, nếu không, một ngày kia gặp phải thực lực cường đại hơn nàng, nàng cũng chỉ có thể ở vào thế bị động để người giết chết.
Nhảy xuống sân viện, nàng đi đến bên người mấy thi thể kia tìm kiếm, từ trên người bọn họ tìm được một khối hắc bài bằng đồng, mặt trên viết chữ: lính đánh thuê chợ đen.
"Chợ đen?"
Nàng thấp giọng nỉ non, ở trong đầu tìm tòi tin tức có quan hệ với chợ đen.
Chỉ là, Phượng Thanh Ca trước kia rõ ràng rất ít tiếp xúc với loại sự tình này, tin tức có quan hệ với chợ đen lại thiếu ở trong đầu.
"Xem ra, ta cần phải đi chợ đen nhìn xem." Nàng câu môi cười, từ trong không gian lấy ra nước thuốc đã điều phối được sau khi trở về lúc chiều, đổ lên bốn cỗ thi thể kia.
Chỉ nghe thanh âm chi chi vang lên, bốn cỗ thi thể nổi lên bong bóng màu trắng cùng với khói nhẹ, nhanh chóng hóa thành một bãi máu loãng, chỉ còn lại vài bộ quần áo màu đen nhăn dúm dó ở nơi đó......
....Editor: Emily Ton.....
Ngày hôm sau.
Quan Tập Lẫm xoa xoa cổ đi ra, có chút kỳ quái không hiểu vì sao tối hôm qua mình lại ngủ say đến thế?
Giương mắt nhìn lại, thấy Phượng Cửu ở trong viện đang luyện quyền pháp mềm như bông, không khỏi mở miệng cười nụ: "Tiểu Cửu, quyền này không phải đánh như vậy."
Nói xong đi đến bên người nàng, vững vàng hạ thấp người xuống theo tư thế ngựa đạo: "Nhìn xem, đánh quyền phải hạ thấp người xuống mới ổn định, nắm chặt nắm tay, ra quyền phải có lực, hét ra tiếng, sức lực toàn thân sẽ dũng mãnh hướng về phía nắm tay, như vậy quyền đánh ra mới có lực đạo, nếu giống như ngươi, một quyền của nhân gia vung qua ngươi liền đổ."
Hắn lúc này, tựa hồ đã quên ngày đó khi nàng một người đối mặt với bầy sói không chút sợ hãi, đã quên khi nàng tàn nhẫn giống như Tu La đoạt đi những sinh mệnh kia.
Hắn chỉ nhớ rõ, nàng là một nữ hài, chỉ là một nữ nhi mười lăm tuổi, cho dù nàng có sắc bén cường thế, nhưng ở trong lòng hắn, nàng cũng chỉ là một muội muội mà hắn cần bảo hộ.
Phượng Cửu nghe được lời hắn nói nhịn không được nở nụ cười: "Ca, quyền pháp của ngươi là để nam nhân luyện, chủ yếu là dùng lực đạo, quyền pháp này của ta, chủ yếu dùng lực của kẻ thù chống lại kẻ thù, bốn lạng đẩy ngàn cân*."
(*) 四两拨千斤: Bốn lạng đẩy ngàn cân: có thể hiểu giống kiểu lấy nhu chế cương - Khi dùng nhu thì ta tận dụng lực của đối phương để làm cho đối phương mất sức hoặc làm cho đối phương mất sức nhiều trong khi mình mất sức ít mà dẫn đến thành công.
Đang nói, tựa hồ như nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Ca, ta nhớ rõ ngươi đã từng nói ngươi đang tu luyện tâm pháp Quan gia các ngươi đúng không?"
"Không sai, là tâm pháp Quan gia, võ kỹ cũng vậy, Tiểu Cửu, ngươi muốn học sao? Ca chỉ giáo ngươi."
Nàng cười lắc đầu: "Không phải, ta đang có một quyển tâm pháp rất thích hợp để ngươi tu luyện." Nàng đem túi Càn Khôn đã xoá dấu vết linh hồn đưa cho hắn.
"Ở trong này, ngươi hãy cẩn thận xem xem, tạm thời đừng luyện quyền pháp, trước tu luyện tâm pháp này."
"Đã tới, đừng mơ tưởng muốn sống trở về!"
Thanh âm rơi xuống, thân ảnh màu đỏ loé, giống như một linh hồn ma quỷ xuyên qua bầu trời đêm đen tối, lao nhanh về phía hai người kia. Chuỷ thủ nắm trong tay phát ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo khát máu chiếu xạ trong bóng đêm, ngay sau đó, chỉ thấy thân ảnh của nàng xẹt qua hai người, máu tươi bắn ra, thân ảnh hai người nháy mắt cứng đờ, thẳng tắp ngã vào trong viện.
"Bịch bịch!"
Không có dấu vết đánh nhau, cũng chưa kinh động bất luận kẻ nào, bốn gã lính đánh thuê ở chợ đen cứ im ắng như vậy chết trong tay nàng......
Phượng Cửu híp mắt đón gió mà đứng, nhìn bốn cỗ thi thể phía dưới trong sân, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Huyền giả ngoài tu luyện Huyền Lực còn phải có võ kỹ, chỉ khi nào cả hai khía cạnh đều được dung hợp lại với nhau mới có thể phát huy được thực lực của Huyền Vũ giả, mà nàng, huyền khí đã đạt sơ kỳ võ giả huyền cực cảnh, hơn nữa bản thân nàng chính là am hiểu ám sát và cách đấu, đối phó với Huyền Vũ giả trong trấn nhỏ thật ra không thành vấn đề.
Nhưng, nếu như rời khỏi trấn nhỏ này, chút thực lực ấy của nàng cần phải tăng lên lần thứ hai, nếu không, một ngày kia gặp phải thực lực cường đại hơn nàng, nàng cũng chỉ có thể ở vào thế bị động để người giết chết.
Nhảy xuống sân viện, nàng đi đến bên người mấy thi thể kia tìm kiếm, từ trên người bọn họ tìm được một khối hắc bài bằng đồng, mặt trên viết chữ: lính đánh thuê chợ đen.
"Chợ đen?"
Nàng thấp giọng nỉ non, ở trong đầu tìm tòi tin tức có quan hệ với chợ đen.
Chỉ là, Phượng Thanh Ca trước kia rõ ràng rất ít tiếp xúc với loại sự tình này, tin tức có quan hệ với chợ đen lại thiếu ở trong đầu.
"Xem ra, ta cần phải đi chợ đen nhìn xem." Nàng câu môi cười, từ trong không gian lấy ra nước thuốc đã điều phối được sau khi trở về lúc chiều, đổ lên bốn cỗ thi thể kia.
Chỉ nghe thanh âm chi chi vang lên, bốn cỗ thi thể nổi lên bong bóng màu trắng cùng với khói nhẹ, nhanh chóng hóa thành một bãi máu loãng, chỉ còn lại vài bộ quần áo màu đen nhăn dúm dó ở nơi đó......
....Editor: Emily Ton.....
Ngày hôm sau.
Quan Tập Lẫm xoa xoa cổ đi ra, có chút kỳ quái không hiểu vì sao tối hôm qua mình lại ngủ say đến thế?
Giương mắt nhìn lại, thấy Phượng Cửu ở trong viện đang luyện quyền pháp mềm như bông, không khỏi mở miệng cười nụ: "Tiểu Cửu, quyền này không phải đánh như vậy."
Nói xong đi đến bên người nàng, vững vàng hạ thấp người xuống theo tư thế ngựa đạo: "Nhìn xem, đánh quyền phải hạ thấp người xuống mới ổn định, nắm chặt nắm tay, ra quyền phải có lực, hét ra tiếng, sức lực toàn thân sẽ dũng mãnh hướng về phía nắm tay, như vậy quyền đánh ra mới có lực đạo, nếu giống như ngươi, một quyền của nhân gia vung qua ngươi liền đổ."
Hắn lúc này, tựa hồ đã quên ngày đó khi nàng một người đối mặt với bầy sói không chút sợ hãi, đã quên khi nàng tàn nhẫn giống như Tu La đoạt đi những sinh mệnh kia.
Hắn chỉ nhớ rõ, nàng là một nữ hài, chỉ là một nữ nhi mười lăm tuổi, cho dù nàng có sắc bén cường thế, nhưng ở trong lòng hắn, nàng cũng chỉ là một muội muội mà hắn cần bảo hộ.
Phượng Cửu nghe được lời hắn nói nhịn không được nở nụ cười: "Ca, quyền pháp của ngươi là để nam nhân luyện, chủ yếu là dùng lực đạo, quyền pháp này của ta, chủ yếu dùng lực của kẻ thù chống lại kẻ thù, bốn lạng đẩy ngàn cân*."
(*) 四两拨千斤: Bốn lạng đẩy ngàn cân: có thể hiểu giống kiểu lấy nhu chế cương - Khi dùng nhu thì ta tận dụng lực của đối phương để làm cho đối phương mất sức hoặc làm cho đối phương mất sức nhiều trong khi mình mất sức ít mà dẫn đến thành công.
Đang nói, tựa hồ như nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Ca, ta nhớ rõ ngươi đã từng nói ngươi đang tu luyện tâm pháp Quan gia các ngươi đúng không?"
"Không sai, là tâm pháp Quan gia, võ kỹ cũng vậy, Tiểu Cửu, ngươi muốn học sao? Ca chỉ giáo ngươi."
Nàng cười lắc đầu: "Không phải, ta đang có một quyển tâm pháp rất thích hợp để ngươi tu luyện." Nàng đem túi Càn Khôn đã xoá dấu vết linh hồn đưa cho hắn.
"Ở trong này, ngươi hãy cẩn thận xem xem, tạm thời đừng luyện quyền pháp, trước tu luyện tâm pháp này."
Bình luận facebook