Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 677
Diệp Tinh dẫn nàng đi làm quen với Linh viện, nói với nàng một lượt các khu vực cùng với đạo sư của học tử thiên phẩm, cuối cùng thấy sắc trời không còn sớm, nói: “Hôm nay cứ vậy đi, sáng mai muội nhớ qua đây, ngày mai là tiết học của Lữ đạo sư, ông ấy chủ yếu dạy chúng ta cách khống chế linh lực vận hành thuộc tính trong cơ thể, tiết học này rất quan trọng, muội đừng đến muộn.”
“Đã biết, vậy ta đi về trước.”
Nàng phất tay nói, cởi lông vũ bên hông xuống rồi ném đi, nhẹ nhàng nhảy ngồi lên, đang chuẩn bị rời đi lại dường như nhớ tới cái gì, trêu ghẹo cười hỏi: “Đúng rồi Diệp Tinh, hôm nay sao tỷ nhiệt tình vậy? Không sợ ta chiếm tiện nghi của tỷ sao? Hôm nay tỷ kéo ta đi khắp nơi, không ít học tử đều nhìn thấy, tỷ không sợ hai chúng ta bị truyền ra tiếng xấu sao?”
Nghe vậy, Diệp Tinh khẽ cười: “Có thể có tin xấu gì với muội chứ? Mau trở về đi!”
Phượng Cửu nhíu mày, cười nói: “Hay là tỷ cảm thấy lần trước kiến nghị của ta không sai? Thấy có quan hệ tốt với ta, sau này là chị dâu ta?”
Giọng nói dừng lại, nàng sờ cằm: “Có điều, tỷ còn chưa gặp ca ca ta?” "
Diệp Tinh ngeh thấy lời nàng nói, hơi đỏ mặt, xì một tiếng: “Đừng nói nhảm, mau về đi.”
“Ha ha, được rồi! Muội đi đây, mai gặp.”
Diệp Tinh thấy nàng cười lớn phất tay, đang chuẩn bị rời đi lại thấy nàng xoay đầu lại, có chút buồn cười trừng mắt nhìn nàng: “Muội cón muốn nói gì? Đã bảo muội đừng nghĩ linh tinh mà.”
“Ha ga, không phải không phải, muội chỉ muốn hỏi chắc tỷ cũng giống bọn họ, đều ăn Bích Cốc Hoàn sao?”
“Học tử học viện ngoại trừ các đạo sư ra thì đều Bích Cốc Hoàn.”
“Ừm, biết rồi, sáng mai mang qua cho tỷ ăn.” Nàng nháy mắt với Diệp Tinh, lúc này mới ngồi lên phi vũ rời đi, ngẫm nghĩ sáng mai đến phòng bếp làm chút đồ ăn.
Trong một viện ở trên ngọn núi cao nhất, Mạch Trần một thân bạch y đang đánh cờ với viện trưởng.
“Quan lão tìm người thật lâu, không ngờ đã đến Đan viện, nghe Quan lão nói người này thiên phú không giống bình thường, chỉ có điều ha ha, bản lĩnh của thiếu niên này gây chuyện cũng là người khác không xứng.”
Nghe được lời nói ý cười của viện trưởng, vừa đặt một con xuống, ánh mắt Mạch Trần khẽ động, trong mắt sâu thẳm bình tĩnh xẹt qua ý cười.
Thiếu niên kia không chỉ sẽ gây chuyện, mà còn có thể lặng lẽ không tiếng động đến phòng bếp ăn trộm.
“Ta phải tìm tin tức của người kia không?” Mạch Trần chậm rãi hỏi, thanh âm nhẹ như suối, lãnh đạm như tiên.
Nghe vậy viện trưởng đang muốn đánh cờ, tay hơi ngừng, ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi xác định người kia thực sự đang ở học viện Tinh Vân?”
“Ừm, sư tôn ta nói là ở đây thì nhất định sẽ ở đây.”
“Nhưng…”
Viện trưởng hơi cau mày, nói: “Người kia có gì đặc biệt mà ngay cả ngươi cũng không biết, chỉ biết là nữ tử chừng mười sáu tuổi, cả Tinh Vân lớn như vậy nữ học tử mười sáu tuổi có hàng nghìn hàng vạn, điều tra căn bản không có chút đầu mối nào.”
Viện trưởng nói xong, thanh âm dừng lại, hỏi: “Sư tôn ngươi nói thế nào? Lẽ nào chỉ nói để ngươi đến Tinh Vân tìm một nữ tử mười sáu tuổi?”
Nghe vậy, Mạch Trần ngước nhìn lên trời, nhẹ giọng nói: “Phượng Tinh xuất hiện, dị hồn nhập thế, nàng ta đến từ nơi xa xôi, phá vỡ thiên đạo bát cực, tương lai sẽ thành bá chủ thiên hạ.”
Vừa dứt lời, hắn trầm mặc hồi lâu, khi viện trưởng đang nghi hoặc ý tứ trong lời nói của hắn, hắn nhìn ông, nói: “Đây chính là nguyên văn lời nói của sư tôn, nhất định phải tìm thấy người này.”
Hắn không nói trừ lời đó ra, sư tôn hắn còn nói một số chuyện khác, một số chuyện về hắn và nàng…
“Đã biết, vậy ta đi về trước.”
Nàng phất tay nói, cởi lông vũ bên hông xuống rồi ném đi, nhẹ nhàng nhảy ngồi lên, đang chuẩn bị rời đi lại dường như nhớ tới cái gì, trêu ghẹo cười hỏi: “Đúng rồi Diệp Tinh, hôm nay sao tỷ nhiệt tình vậy? Không sợ ta chiếm tiện nghi của tỷ sao? Hôm nay tỷ kéo ta đi khắp nơi, không ít học tử đều nhìn thấy, tỷ không sợ hai chúng ta bị truyền ra tiếng xấu sao?”
Nghe vậy, Diệp Tinh khẽ cười: “Có thể có tin xấu gì với muội chứ? Mau trở về đi!”
Phượng Cửu nhíu mày, cười nói: “Hay là tỷ cảm thấy lần trước kiến nghị của ta không sai? Thấy có quan hệ tốt với ta, sau này là chị dâu ta?”
Giọng nói dừng lại, nàng sờ cằm: “Có điều, tỷ còn chưa gặp ca ca ta?” "
Diệp Tinh ngeh thấy lời nàng nói, hơi đỏ mặt, xì một tiếng: “Đừng nói nhảm, mau về đi.”
“Ha ha, được rồi! Muội đi đây, mai gặp.”
Diệp Tinh thấy nàng cười lớn phất tay, đang chuẩn bị rời đi lại thấy nàng xoay đầu lại, có chút buồn cười trừng mắt nhìn nàng: “Muội cón muốn nói gì? Đã bảo muội đừng nghĩ linh tinh mà.”
“Ha ga, không phải không phải, muội chỉ muốn hỏi chắc tỷ cũng giống bọn họ, đều ăn Bích Cốc Hoàn sao?”
“Học tử học viện ngoại trừ các đạo sư ra thì đều Bích Cốc Hoàn.”
“Ừm, biết rồi, sáng mai mang qua cho tỷ ăn.” Nàng nháy mắt với Diệp Tinh, lúc này mới ngồi lên phi vũ rời đi, ngẫm nghĩ sáng mai đến phòng bếp làm chút đồ ăn.
Trong một viện ở trên ngọn núi cao nhất, Mạch Trần một thân bạch y đang đánh cờ với viện trưởng.
“Quan lão tìm người thật lâu, không ngờ đã đến Đan viện, nghe Quan lão nói người này thiên phú không giống bình thường, chỉ có điều ha ha, bản lĩnh của thiếu niên này gây chuyện cũng là người khác không xứng.”
Nghe được lời nói ý cười của viện trưởng, vừa đặt một con xuống, ánh mắt Mạch Trần khẽ động, trong mắt sâu thẳm bình tĩnh xẹt qua ý cười.
Thiếu niên kia không chỉ sẽ gây chuyện, mà còn có thể lặng lẽ không tiếng động đến phòng bếp ăn trộm.
“Ta phải tìm tin tức của người kia không?” Mạch Trần chậm rãi hỏi, thanh âm nhẹ như suối, lãnh đạm như tiên.
Nghe vậy viện trưởng đang muốn đánh cờ, tay hơi ngừng, ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi xác định người kia thực sự đang ở học viện Tinh Vân?”
“Ừm, sư tôn ta nói là ở đây thì nhất định sẽ ở đây.”
“Nhưng…”
Viện trưởng hơi cau mày, nói: “Người kia có gì đặc biệt mà ngay cả ngươi cũng không biết, chỉ biết là nữ tử chừng mười sáu tuổi, cả Tinh Vân lớn như vậy nữ học tử mười sáu tuổi có hàng nghìn hàng vạn, điều tra căn bản không có chút đầu mối nào.”
Viện trưởng nói xong, thanh âm dừng lại, hỏi: “Sư tôn ngươi nói thế nào? Lẽ nào chỉ nói để ngươi đến Tinh Vân tìm một nữ tử mười sáu tuổi?”
Nghe vậy, Mạch Trần ngước nhìn lên trời, nhẹ giọng nói: “Phượng Tinh xuất hiện, dị hồn nhập thế, nàng ta đến từ nơi xa xôi, phá vỡ thiên đạo bát cực, tương lai sẽ thành bá chủ thiên hạ.”
Vừa dứt lời, hắn trầm mặc hồi lâu, khi viện trưởng đang nghi hoặc ý tứ trong lời nói của hắn, hắn nhìn ông, nói: “Đây chính là nguyên văn lời nói của sư tôn, nhất định phải tìm thấy người này.”
Hắn không nói trừ lời đó ra, sư tôn hắn còn nói một số chuyện khác, một số chuyện về hắn và nàng…
Bình luận facebook