Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 697
Nghe vậy, phó viện vuốt vuốt râu, nheo mắt: “Nếu đúng là thế, vậy cũng tốt.”
Hắn nở nụ cười: “Đan viện của Tinh Vân chúng ta sắp bị người ta quên mất rồi, nhất là cuộc thi giao lưu từ cấp 6 trở lên giữa các học viện, chúng ta ngay cả học tử tham gia thi đấu cũng không có, nếu như hắn ta có thể tinh thông luyện đan, mặc dù sau này không được trúc cơ nhưng trên đan đạo nếu có thành tựu cũng sẽ không bị người khác xem thường.”
Sáng sớm hôm sau, trong khi Phượng Cửu còn đang ngủ nướng, bên ngoài Động phủ liền truyền đến âm thanh của Quan tập Lẫm.
“Tiểu Cửu? Tiểu Cửu?”
Hắn mặc bộ y phục màu xanh đậm của học tử Huyền Viện, dáng người cao khỏe rắn chắc, thần thái phấn chấn, ánh mắt sắt xảo chứa đựng một tia sắc bén, toàn thân phát ra hơi thở của một người mạnh mẽ.
Cũng đúng, không đến thời gian ba tháng, hắn đã đi qua chín tầng Huyền Tháp, công lực càng tăng thêm, bây giờ, thực lực như vậy nếu đem so sánh với các học tử ở Huyền viện, chắc chắn rất ít người có thể sánh bằng.
Đại danh của Quan Tập Lẫm, từ lúc hắn ra khỏi Huyền tháp thời gian không đến một ngày đã truyền khắp Huyền viện, vì hắn là một học tử mới, nhưng chỉ trong vòng mấy tháng đã trở thành đệ nhất của Huyền viện.
Gọi vài tiếng, cũng không nghe động tĩnh gì, nghĩ là chắc đang ngủ, hắn cười, liền ngồi xuống gốc cây, nhìn về đại Hắc Hùng đang canh giữ Động phủ, cười nói: “Ngươi chính là con thánh thú mà Phượng Cửu mang từ dãy núi Vạn Thú về sao? Không ngờ ngươi to lớn như vậy mà muội ấy vẫn giữ lại.”
“Gào!”
Bị chê, tiểu Hắc gầm lên một tiếng, nhưng không công kích hắn, chỉ là cảnh giác ngồi nhìn hắn.
“Không cần gầm, ngươi không dọa được ta đâu, ta là ca ca của chủ nhân nhà ngươi, nghe hiểu không?” Quan Tập Lẫm cười nói, ánh mắt tùy ý thoáng nhìn, thì thấy Lão Bạch đi ra từ bụi cỏ cách đó không xa.
“Hey! Quan Quan, ngươi tới rồi!”
Lão Bạch vừa nhìn thấy Quan Tập Lẫm không khỏi hưng phấn chào hỏi, vừa vẫy đuôi vừa bước tới, đắc ý lại kiêu ngạo: “Quan Quan, Lão Bạch ta có thể nói chuyện rồi, có phải ngươi sợ rồi không? Ha ha ha ha ha!”
Nghe thấy Lão Bạch mở miệng nói tiếng người, còn đi tới hey một tiếng, gọi hắn là cái gì Quan Quan, hắn chỉ cảm thấy trên trán hiện lên vài tia hắc ám, sắc mặt trở nên kỳ lạ. Thấy hắn tới gần liền quan sát một hồi, hỏi: “Lão Bạch, ngươi vẫn như vậy, lại không phải thần thú, tại sao lại nói chuyện?”
“Tại sao không thể nói chuyện? Lão Bạch ta vốn không phải một con ngựa bình thường, hơn nữa ta có một người chủ nhân phi phàm, nói được tiếng người cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
Thanh âm của hắn không giấu nỗi đắc ý, nếu như từ miệng người khác nói ra, ngược lại không có gì kỳ lạ, nhưng tại sao lại được nói ra từ miệng con ngựa này, hơn nữa ánh mắt đắc ý của hắn, làm cho ai thấy cũng đều nhếch miệng, không thể tưởng tượng nổi.
“Ca ca? Huynh ra khỏi Huyền tháp rồi?”
Phượng Cửu truyền đến một thanh âm ngái ngủ, Quan Tập Lẫm nhìn qua, chỉ thấy nàng vừa ngáp vừa đi ra, ánh mắt còn nửa tỉnh nửa mê, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, bèn cười nói: “Đêm qua ta đã ra rồi, nghe nói chuyện gần đây của muội ở học viện, nên sáng nay đến đây tìm muội, muội đó, thật sự là đi đến chỗ nào cũng đều bắt mắt, muội đã đến đan viện hoang phế này rồi, vẫn còn có thể làm ra nhiều chuyện như vậy.”
“Cái này không thể trách muội, đều là bọn họ tới gây chuyện với ta.”
Nàng lười biếng nói, ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ mở mắt nhìn hắn đánh giá, không bao lâu, kinh ngạc nói: “Ca, huynh thành Võ Tông rồi sao?”
Hắn nở nụ cười: “Đan viện của Tinh Vân chúng ta sắp bị người ta quên mất rồi, nhất là cuộc thi giao lưu từ cấp 6 trở lên giữa các học viện, chúng ta ngay cả học tử tham gia thi đấu cũng không có, nếu như hắn ta có thể tinh thông luyện đan, mặc dù sau này không được trúc cơ nhưng trên đan đạo nếu có thành tựu cũng sẽ không bị người khác xem thường.”
Sáng sớm hôm sau, trong khi Phượng Cửu còn đang ngủ nướng, bên ngoài Động phủ liền truyền đến âm thanh của Quan tập Lẫm.
“Tiểu Cửu? Tiểu Cửu?”
Hắn mặc bộ y phục màu xanh đậm của học tử Huyền Viện, dáng người cao khỏe rắn chắc, thần thái phấn chấn, ánh mắt sắt xảo chứa đựng một tia sắc bén, toàn thân phát ra hơi thở của một người mạnh mẽ.
Cũng đúng, không đến thời gian ba tháng, hắn đã đi qua chín tầng Huyền Tháp, công lực càng tăng thêm, bây giờ, thực lực như vậy nếu đem so sánh với các học tử ở Huyền viện, chắc chắn rất ít người có thể sánh bằng.
Đại danh của Quan Tập Lẫm, từ lúc hắn ra khỏi Huyền tháp thời gian không đến một ngày đã truyền khắp Huyền viện, vì hắn là một học tử mới, nhưng chỉ trong vòng mấy tháng đã trở thành đệ nhất của Huyền viện.
Gọi vài tiếng, cũng không nghe động tĩnh gì, nghĩ là chắc đang ngủ, hắn cười, liền ngồi xuống gốc cây, nhìn về đại Hắc Hùng đang canh giữ Động phủ, cười nói: “Ngươi chính là con thánh thú mà Phượng Cửu mang từ dãy núi Vạn Thú về sao? Không ngờ ngươi to lớn như vậy mà muội ấy vẫn giữ lại.”
“Gào!”
Bị chê, tiểu Hắc gầm lên một tiếng, nhưng không công kích hắn, chỉ là cảnh giác ngồi nhìn hắn.
“Không cần gầm, ngươi không dọa được ta đâu, ta là ca ca của chủ nhân nhà ngươi, nghe hiểu không?” Quan Tập Lẫm cười nói, ánh mắt tùy ý thoáng nhìn, thì thấy Lão Bạch đi ra từ bụi cỏ cách đó không xa.
“Hey! Quan Quan, ngươi tới rồi!”
Lão Bạch vừa nhìn thấy Quan Tập Lẫm không khỏi hưng phấn chào hỏi, vừa vẫy đuôi vừa bước tới, đắc ý lại kiêu ngạo: “Quan Quan, Lão Bạch ta có thể nói chuyện rồi, có phải ngươi sợ rồi không? Ha ha ha ha ha!”
Nghe thấy Lão Bạch mở miệng nói tiếng người, còn đi tới hey một tiếng, gọi hắn là cái gì Quan Quan, hắn chỉ cảm thấy trên trán hiện lên vài tia hắc ám, sắc mặt trở nên kỳ lạ. Thấy hắn tới gần liền quan sát một hồi, hỏi: “Lão Bạch, ngươi vẫn như vậy, lại không phải thần thú, tại sao lại nói chuyện?”
“Tại sao không thể nói chuyện? Lão Bạch ta vốn không phải một con ngựa bình thường, hơn nữa ta có một người chủ nhân phi phàm, nói được tiếng người cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
Thanh âm của hắn không giấu nỗi đắc ý, nếu như từ miệng người khác nói ra, ngược lại không có gì kỳ lạ, nhưng tại sao lại được nói ra từ miệng con ngựa này, hơn nữa ánh mắt đắc ý của hắn, làm cho ai thấy cũng đều nhếch miệng, không thể tưởng tượng nổi.
“Ca ca? Huynh ra khỏi Huyền tháp rồi?”
Phượng Cửu truyền đến một thanh âm ngái ngủ, Quan Tập Lẫm nhìn qua, chỉ thấy nàng vừa ngáp vừa đi ra, ánh mắt còn nửa tỉnh nửa mê, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, bèn cười nói: “Đêm qua ta đã ra rồi, nghe nói chuyện gần đây của muội ở học viện, nên sáng nay đến đây tìm muội, muội đó, thật sự là đi đến chỗ nào cũng đều bắt mắt, muội đã đến đan viện hoang phế này rồi, vẫn còn có thể làm ra nhiều chuyện như vậy.”
“Cái này không thể trách muội, đều là bọn họ tới gây chuyện với ta.”
Nàng lười biếng nói, ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ mở mắt nhìn hắn đánh giá, không bao lâu, kinh ngạc nói: “Ca, huynh thành Võ Tông rồi sao?”
Bình luận facebook