Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 700
Trời đã tối, ba người họ du ngoạn cả ngày tạm biệt nhau mỗi người mỗi ngã.
Trong lúc Phượng Cửu dẫn theo ba con thú đi về phía Động phủ, đi được một đoạn đường, thấy một thiên phẩm học tử mặc y phục của linh viện đứng quay lưng về phía nàng ở trên đường, dù cho nàng và ba con thú tiến tới gần hắn cũng không có ý định tránh đường, thấy vậy, nàng không khỏi nhíu mày.
“Xin tránh đường cho chúng tôi.”
Lúc này, tên nam tử quay lưng về phía nàng xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người hiện lên một tia hắc ám.
Phượng Cửu cưỡi trên lưng Lão Bạch, đánh giá người ở ngay trước mặt, y phục của học viện không thể nào che giấu được hơi thở lợi hại của hắn, cùng với khí thế của người ở trên kia, người này, cho dù là học tử của học viện, chắc chắn là một Phong Vân học tử đứng thứ ba trở lên trong thập đại thiên kiêu của học viện.
Không chỉ có tướng mạo xuất chúng, lại còn có thực lực bất phàm, còn có xuất thân cao hơn người khác một bậc, người này, chắc chắn là thiên chi kiêu tử.
Mà ở trong học viện Tinh Vân này, có thể có khí chất và diện mạo như vậy, thập đại thiên kiêu của học viện ngoại trừ Nhiếp Đằng ra, chắc chỉ có một người là thái tử Âu Dương Tu đến từ một quốc gia cấp sáu khác mà thôi.
Âu Dương Tu, học tử Trúc Cơ thứ hai của linh viện học viện Lục Tinh, thực lực ở trung kỳ Trúc Cơ, Bởi vì Nhiếp Đằng là hậu kỳ Trúc Cơ, hắn luôn bị Nhiếp Đằng áp chế chỉ có thể đứng thứ hai trong thập đại thiên kiêu của học viện.
Nếu nói trực tiếp, chính là lão nhị ngàn năm.
Trong lúc Phượng Cửu đang đánh giá Âu Dương Tu, Âu Dương Tu cũng đánh giá tên thiếu niên cưỡi trên ngựa trắng.
Y phục màu xanh tầm thường của học viện, nhưng lại không che giấu được hình ảnh phong thái tài hoa, thiếu niên có dung nhan tuấn mỹ như tiên đã được định là hắn đi đến đâu cũng khiến người khác chú ý, nhưng mà, điều khiến hắn chú ý là khí chất của thiếu niên kia cùng một ánh mắt thần bí mà sâu không thấy đáy.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, rõ ràng hắn mặc quần áo rất tầm thường, nhưng lại không che giấu được phong thái tài hoa. Hắn cưỡi trên lưng ngựa, toàn thân tỏ ra lười biếng, cả người biểu hiện ra vẻ không quan tâm, giống như một đứa trẻ vậy.
Nhưng mà, khi thiếu niên kia ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm mang theo thần bí kia lại ẩn chứa sức mạnh mãnh liệt và áp lực, chỉ một cái liếc mắt, liền khiến hắn run rẩy!
Người thiếu niên tên Phượng Cửu này có thật chỉ đến từ một quốc gia cấp chín không?
Tướng mạo và khí chất này, dung nhan diện mạo này, phong thái tài hoa chói mắt như vậy, hắn, chắc không phải nhân vật tầm thường?
“Phượng Cửu?” Âm thanh của hắn truyền ra, âm trầm mang theo sắc bén.
“Âu Dương Tu?” Phượng Cửu khẽ nhíu mày.
Âu Dương Tu ánh mắt vừa nhắm: “Nghe danh đã lâu.”
“Cũng vậy cũng vậy.” Phượng Cửu khóe môi hơi cong, như cười như không.
Hắn nhìn thật lâu thiếu niên ở trên lưng ngựa, muốn so tài cao thấp, vì vậy nói: “Ba ngày sau, ta chờ ngươi ở Phong Vân đài.” Vừa dứt câu, căn bản không để Phượng Cửu trả lời, liền trực tiếp xoay người rời đi.
Hắn thấy, người giống như Phượng Cửu, một khi hắn khiêu chiến, chắc chắn không thể không đến.
Nhưng hắn vẫn chưa hiểu Phượng Cửu, cũng đánh giá thấp Phượng Cửu, hắn vốn dĩ không biết, Phượng Cửu đối với những lời hắn nỏi chỉ là nghe cho có, chưa từng để ở trong lòng.
Nhìn thấy bóng dáng hắn đã đi xa, nụ cười trên môi của Phượng Cửu càng thêm sâu, vỗ vỗ đầu của Lão Bạch, nói với đại Hắc Hùng ở bên cạnh: “tiểu Hắc, chúng ta đi thôi!”
Một người ba thú, cất bước tiến về phía Động phủ.
Bên này Âu Dương Tu vừa khiêu chiến với Phượng Cửu, bên kia, không chỉ là Linh viện, mà toàn bộ học tử của học viện đã nghe thấy tin tức này, nhao nhao biết ba ngày sau Âu Dương Tu khiêu chiến Phượng Cửu ở Phong Vân đài.
Trong lúc Phượng Cửu dẫn theo ba con thú đi về phía Động phủ, đi được một đoạn đường, thấy một thiên phẩm học tử mặc y phục của linh viện đứng quay lưng về phía nàng ở trên đường, dù cho nàng và ba con thú tiến tới gần hắn cũng không có ý định tránh đường, thấy vậy, nàng không khỏi nhíu mày.
“Xin tránh đường cho chúng tôi.”
Lúc này, tên nam tử quay lưng về phía nàng xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người hiện lên một tia hắc ám.
Phượng Cửu cưỡi trên lưng Lão Bạch, đánh giá người ở ngay trước mặt, y phục của học viện không thể nào che giấu được hơi thở lợi hại của hắn, cùng với khí thế của người ở trên kia, người này, cho dù là học tử của học viện, chắc chắn là một Phong Vân học tử đứng thứ ba trở lên trong thập đại thiên kiêu của học viện.
Không chỉ có tướng mạo xuất chúng, lại còn có thực lực bất phàm, còn có xuất thân cao hơn người khác một bậc, người này, chắc chắn là thiên chi kiêu tử.
Mà ở trong học viện Tinh Vân này, có thể có khí chất và diện mạo như vậy, thập đại thiên kiêu của học viện ngoại trừ Nhiếp Đằng ra, chắc chỉ có một người là thái tử Âu Dương Tu đến từ một quốc gia cấp sáu khác mà thôi.
Âu Dương Tu, học tử Trúc Cơ thứ hai của linh viện học viện Lục Tinh, thực lực ở trung kỳ Trúc Cơ, Bởi vì Nhiếp Đằng là hậu kỳ Trúc Cơ, hắn luôn bị Nhiếp Đằng áp chế chỉ có thể đứng thứ hai trong thập đại thiên kiêu của học viện.
Nếu nói trực tiếp, chính là lão nhị ngàn năm.
Trong lúc Phượng Cửu đang đánh giá Âu Dương Tu, Âu Dương Tu cũng đánh giá tên thiếu niên cưỡi trên ngựa trắng.
Y phục màu xanh tầm thường của học viện, nhưng lại không che giấu được hình ảnh phong thái tài hoa, thiếu niên có dung nhan tuấn mỹ như tiên đã được định là hắn đi đến đâu cũng khiến người khác chú ý, nhưng mà, điều khiến hắn chú ý là khí chất của thiếu niên kia cùng một ánh mắt thần bí mà sâu không thấy đáy.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, rõ ràng hắn mặc quần áo rất tầm thường, nhưng lại không che giấu được phong thái tài hoa. Hắn cưỡi trên lưng ngựa, toàn thân tỏ ra lười biếng, cả người biểu hiện ra vẻ không quan tâm, giống như một đứa trẻ vậy.
Nhưng mà, khi thiếu niên kia ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm mang theo thần bí kia lại ẩn chứa sức mạnh mãnh liệt và áp lực, chỉ một cái liếc mắt, liền khiến hắn run rẩy!
Người thiếu niên tên Phượng Cửu này có thật chỉ đến từ một quốc gia cấp chín không?
Tướng mạo và khí chất này, dung nhan diện mạo này, phong thái tài hoa chói mắt như vậy, hắn, chắc không phải nhân vật tầm thường?
“Phượng Cửu?” Âm thanh của hắn truyền ra, âm trầm mang theo sắc bén.
“Âu Dương Tu?” Phượng Cửu khẽ nhíu mày.
Âu Dương Tu ánh mắt vừa nhắm: “Nghe danh đã lâu.”
“Cũng vậy cũng vậy.” Phượng Cửu khóe môi hơi cong, như cười như không.
Hắn nhìn thật lâu thiếu niên ở trên lưng ngựa, muốn so tài cao thấp, vì vậy nói: “Ba ngày sau, ta chờ ngươi ở Phong Vân đài.” Vừa dứt câu, căn bản không để Phượng Cửu trả lời, liền trực tiếp xoay người rời đi.
Hắn thấy, người giống như Phượng Cửu, một khi hắn khiêu chiến, chắc chắn không thể không đến.
Nhưng hắn vẫn chưa hiểu Phượng Cửu, cũng đánh giá thấp Phượng Cửu, hắn vốn dĩ không biết, Phượng Cửu đối với những lời hắn nỏi chỉ là nghe cho có, chưa từng để ở trong lòng.
Nhìn thấy bóng dáng hắn đã đi xa, nụ cười trên môi của Phượng Cửu càng thêm sâu, vỗ vỗ đầu của Lão Bạch, nói với đại Hắc Hùng ở bên cạnh: “tiểu Hắc, chúng ta đi thôi!”
Một người ba thú, cất bước tiến về phía Động phủ.
Bên này Âu Dương Tu vừa khiêu chiến với Phượng Cửu, bên kia, không chỉ là Linh viện, mà toàn bộ học tử của học viện đã nghe thấy tin tức này, nhao nhao biết ba ngày sau Âu Dương Tu khiêu chiến Phượng Cửu ở Phong Vân đài.
Bình luận facebook