Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 710
Tất cả các học sinh ở xung quanh nhìn viện trưởng đứng yên dưới tàng cây, ngay lúc cảm thấy kỳ lạ sao ông không phá mở kết giới gọi tiểu tử Phượng Cửu kia đi ra, thì chợt nghe một tiếng vui vẻ và kích động được truyền đến từ xa.
"Viện trưởng! Viện trưởng ta biết rồi! Là hắn, là hắn!"
Bóng dáng của phó viện giống như một đạo ánh sáng, nháy mắt đã đến trước mặt của viện trưởng, nét mặt kích động trong lòng phấn khởi, lúc ông đang muốn mở miệng, chỉ thấy viện trưởng giơ tay lên bày ra một kết giới cách âm.
"Cái gì là hắn? Không phải bảo ngươi đi nghe ngóng tin tức của Quỷ Y ở chợ đen sao? Có tin tức gì không?" Viện trưởng hỏi, bởi vì bày ra cách âm, ngoại trừ Quan Tập Lẫm đứng ở bên cạnh ông ra, người bên ngoài không thể nghe được lời của hai người.
Quan Tập Lẫm nghe nói như thế liếc nhìn viện trưởng, vừa nhìn vẻ mặt kích động của phó viện, sau đó đôi mắt hạ xuống.
"Là hắn, là Phượng Cửu! Hắn chính là Quỷ Y, có lẽ hắn chính là Quỷ Y!"
Phó viện kích động nói, bắt lấy cánh tay của viện trưởng tràn đầy hưng phấn: "Ta đã nói, hắn không đơn giản? Không chỉ có linh lực tu vi xuất chúng, thiên phú xuất sắc, có thể luyện đan, quan trọng nhất chính là, hắn lại là Quỷ Y! Quỷ Y là Dược tề sư! Có người nói thuốc của hắn đã đạt đến cấp bậc thuốc Thánh, bây giờ một người thiên tài như vậy, lại là học sinh trong học viện của chúng ta, chuyện này, hôm nay chuyện tốt lớn như vậy sao lại rơi vào đỉnh đầu của Tinh Vân chúng ta?”
Nói xong lời cuối cùng, ông rõ ràng có chút kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, cũng không biết chính mình đang nói gì, trong đầu chỉ quanh quẩn một tin tức, đó chính là, Phượng Cửu, thiếu niên mặc áo đỏ kia, thiếu niên mặc áo đỏ được ông nhìn trúng, lại chính là Quỷ Y đại danh đỉnh đỉnh!
Viện trưởng nghe xong trong lòng chấn động, theo bản năng ông nhìn Quan Tập Lẫm ở bên cạnh, khi thấy vẻ bình tĩnh trên mặt hắn, liền biết lời nói của phó viện là thật.
Không cần đi chứng thực, cũng không cần đi hỏi, chỉ cần nhìn Quan Tập Lẫm là biết.
Hắn là đại ca của Phượng Cửu, chuyện của Phượng Cửu tất nhiên hắn sẽ biết. Hơn nữa lúc trước lời nhắc nhở của hắn, giờ khắc này, khẳng định không chút nghi ngờ Phượng Cửu chính là Quỷ Y!
Chỉ là, ông làm sao cũng không nghĩ tới người muốn tìm lại ở trong học viện của bọn họ, càng không nghĩ tới, người ở trong học viện luôn ru rú trong nhà lại có chút cợt nhả, một người học sinh khiến cho người khác có một loại cảm giác lười biếng lại thảnh thơi, tinh khiết hiền lành dễ ức hiếp, chính là Quỷ Y đại danh đỉnh đỉnh.
Không có ai biết, giờ khắc này trong lòng ông có bao nhiêu rung động, càng không có người biết, giờ khắc này trong lòng của ông có bao nhiêu phập phồng.
Giờ khắc này, ông càng có thể hiểu rõ, vì sao Quan Tập Lẫm lại nhắc nhở ông câu nói kia, nếu chỉ là học sinh bình thường, bọn họ vốn không cần để ý, nhưng nếu như người này là Quỷ Y... Hậu quả kia, có lẽ không phải là chuyện đùa!
Vẻ mặt của phó viện kích động nhìn thấy sắc mặt của viện trưởng khẽ run, dường như có chút thất thần, lập tức gọi: "Viện trưởng? Viện trưởng? Người có nghe thấy ta đang nói chuyện không vậy?"
Viện trưởng hoàn hồn, đè xuống nỗi phập phồng trong lòng, liếc nhìn phó viện: "Lão Quan, ngươi cũng không nhỏ nữa, làm nhiều việc phải biết tự suy xét, đoạn đường chạy đến hô to gọi nhỏ, điên điên nhảy nhót khiến cho học sinh và các đạo sư nhìn thấy ngươi thì sao?"
"Ta đây không phải là do quá kích động..."
"Kích động cũng có mức độ, không được loạn có chừng có mực." Viện trưởng trầm giọng nói.
Nghe thấy giọng nói của viện trưởng hơi trầm xuống, rốt cuộc phó viện cũng từ từ ổn định lại nỗi lòng, lúc trước quá mức kích động không chú ý tới, lúc này lại nhận thấy có một chút không thích hợp.
Ông liếc nhìn Quan Tập Lẫm ở bên cạnh hỏi: "Viện trưởng, không phải người tới nơi này để gọi Phượng Cửu sao? Sao lại đứng ở chỗ này?"
"Viện trưởng! Viện trưởng ta biết rồi! Là hắn, là hắn!"
Bóng dáng của phó viện giống như một đạo ánh sáng, nháy mắt đã đến trước mặt của viện trưởng, nét mặt kích động trong lòng phấn khởi, lúc ông đang muốn mở miệng, chỉ thấy viện trưởng giơ tay lên bày ra một kết giới cách âm.
"Cái gì là hắn? Không phải bảo ngươi đi nghe ngóng tin tức của Quỷ Y ở chợ đen sao? Có tin tức gì không?" Viện trưởng hỏi, bởi vì bày ra cách âm, ngoại trừ Quan Tập Lẫm đứng ở bên cạnh ông ra, người bên ngoài không thể nghe được lời của hai người.
Quan Tập Lẫm nghe nói như thế liếc nhìn viện trưởng, vừa nhìn vẻ mặt kích động của phó viện, sau đó đôi mắt hạ xuống.
"Là hắn, là Phượng Cửu! Hắn chính là Quỷ Y, có lẽ hắn chính là Quỷ Y!"
Phó viện kích động nói, bắt lấy cánh tay của viện trưởng tràn đầy hưng phấn: "Ta đã nói, hắn không đơn giản? Không chỉ có linh lực tu vi xuất chúng, thiên phú xuất sắc, có thể luyện đan, quan trọng nhất chính là, hắn lại là Quỷ Y! Quỷ Y là Dược tề sư! Có người nói thuốc của hắn đã đạt đến cấp bậc thuốc Thánh, bây giờ một người thiên tài như vậy, lại là học sinh trong học viện của chúng ta, chuyện này, hôm nay chuyện tốt lớn như vậy sao lại rơi vào đỉnh đầu của Tinh Vân chúng ta?”
Nói xong lời cuối cùng, ông rõ ràng có chút kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, cũng không biết chính mình đang nói gì, trong đầu chỉ quanh quẩn một tin tức, đó chính là, Phượng Cửu, thiếu niên mặc áo đỏ kia, thiếu niên mặc áo đỏ được ông nhìn trúng, lại chính là Quỷ Y đại danh đỉnh đỉnh!
Viện trưởng nghe xong trong lòng chấn động, theo bản năng ông nhìn Quan Tập Lẫm ở bên cạnh, khi thấy vẻ bình tĩnh trên mặt hắn, liền biết lời nói của phó viện là thật.
Không cần đi chứng thực, cũng không cần đi hỏi, chỉ cần nhìn Quan Tập Lẫm là biết.
Hắn là đại ca của Phượng Cửu, chuyện của Phượng Cửu tất nhiên hắn sẽ biết. Hơn nữa lúc trước lời nhắc nhở của hắn, giờ khắc này, khẳng định không chút nghi ngờ Phượng Cửu chính là Quỷ Y!
Chỉ là, ông làm sao cũng không nghĩ tới người muốn tìm lại ở trong học viện của bọn họ, càng không nghĩ tới, người ở trong học viện luôn ru rú trong nhà lại có chút cợt nhả, một người học sinh khiến cho người khác có một loại cảm giác lười biếng lại thảnh thơi, tinh khiết hiền lành dễ ức hiếp, chính là Quỷ Y đại danh đỉnh đỉnh.
Không có ai biết, giờ khắc này trong lòng ông có bao nhiêu rung động, càng không có người biết, giờ khắc này trong lòng của ông có bao nhiêu phập phồng.
Giờ khắc này, ông càng có thể hiểu rõ, vì sao Quan Tập Lẫm lại nhắc nhở ông câu nói kia, nếu chỉ là học sinh bình thường, bọn họ vốn không cần để ý, nhưng nếu như người này là Quỷ Y... Hậu quả kia, có lẽ không phải là chuyện đùa!
Vẻ mặt của phó viện kích động nhìn thấy sắc mặt của viện trưởng khẽ run, dường như có chút thất thần, lập tức gọi: "Viện trưởng? Viện trưởng? Người có nghe thấy ta đang nói chuyện không vậy?"
Viện trưởng hoàn hồn, đè xuống nỗi phập phồng trong lòng, liếc nhìn phó viện: "Lão Quan, ngươi cũng không nhỏ nữa, làm nhiều việc phải biết tự suy xét, đoạn đường chạy đến hô to gọi nhỏ, điên điên nhảy nhót khiến cho học sinh và các đạo sư nhìn thấy ngươi thì sao?"
"Ta đây không phải là do quá kích động..."
"Kích động cũng có mức độ, không được loạn có chừng có mực." Viện trưởng trầm giọng nói.
Nghe thấy giọng nói của viện trưởng hơi trầm xuống, rốt cuộc phó viện cũng từ từ ổn định lại nỗi lòng, lúc trước quá mức kích động không chú ý tới, lúc này lại nhận thấy có một chút không thích hợp.
Ông liếc nhìn Quan Tập Lẫm ở bên cạnh hỏi: "Viện trưởng, không phải người tới nơi này để gọi Phượng Cửu sao? Sao lại đứng ở chỗ này?"
Bình luận facebook