Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 723
Sáng hôm sau, Nhiếp Đằng nhận lấy đồng phục từ một tên học trò để thay, sau đó đến đỉnh núi của Đan viện.
Hắn không đến gần mà chỉ đứng nhìn từ xa, không khí buổi sớm trong núi rừng thơm mát, lá cây trong gió cũng khẽ đung đưa, những chú chim đậu trên cành cây bay nhảy vui sướng hót vang líu lo.
Phía Động phủ kia vô cùng yên tĩnh, chẳng có chút động tĩnh nào mà ở dưới gốc cây lớn ở trước cửa Động phủ chỉ có một con gấu đen lớn ngồi canh, còn có một con lão quái nằm trên cỏ ngoe nguẩy cái đuôi.
Nhìn thấy con ngựa trắng không có gì xa lạ kia khiến ánh mắt hắn hơi rút ngắn lại, trong lòng khẽ giật mình.
Đúng là nàng ấy!
Cho dù không tận mắt nhìn thấy nàng ấy nhưng con ngựa mà nàng gọi là Lão Bạch kia lại ở đây nên nàng ấy nhất định cũng sẽ ở đây.
Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa, nhưng không ngờ lúc gặp lại thì lại cùng học chung một học viện, cùng là học trò cùng một học viện với nàng, lúc này, trái tim yên lắng của hắn giống như được sống dậy trở lại vậy, lại một lần nữa được đập trở lại.
Hắn không ở lại quá lâu, sau khi xác nhận xong thì lập tức rời đi.
Hắn rời đi không được bao lâu thì Phượng Cửu ở trong Động phủ cởi bộ y phục màu xanh ra và thay bằng bộ y phục màu đỏ, sau khi dặn dò ba con thú ở lại trông giữ Động phủ xong thì lập tức đi về phía Huyền viện và Linh viện, định rủ ca ca của nàng và Diệp Tinh cùng nhau ra ngoài học viện đi dạo.
Nhưng lúc đến Huyền viện thì lại được báo lại rằng ca ca của nàng đã cùng một vài học trò Huyền viện đi thảo luận vũ kỹ nên nàng đành một mình đi đến phòng của Diệp Tinh ở Linh viện.
“Phượng Cửu? Sao muội lại đến đây?” Nhìn thấy nàng, Diệp Tinh có chút ngạc nhiên.
Nàng nhìn nàng ta rồi chớp mắt nói: “Đến hỏi tỷ xem tỷ có muốn cùng muội đi vào thành dạo chơi hay không?” Vừa nói nàng vừa ném tấm lệnh bài trong tay ra.
Diệp Tinh hơi ngạc nhiên: “Sao muội lại có lệnh thủ của viện trưởng vậy?”
“Viện trưởng cho, đi không?”
“Đi, đương nhiên là đi rồi!” Nàng cười nói: “Muội đợi ta một chút, ta vào trong thay y phục.” Nói xong liền chạy một mạch vào trong.
Một lúc sau thì hai người đã vào đến thành Tinh Vân, dung nhan xinh đẹp xuất chúng, khí chất thoải mái, vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người đi đường, dù rằng trong thành này hội tụ toàn những anh hào ở khắp nơi nhưng dung nhan khí chất của hai người vẫn khiến cho bọn họ nổi bật giữa đám đông, vô cùng lóa mắt.
“Tìm nơi nào đó ăn chút gì đó trước rồi lại đi dạo tiếp.” Phượng Cửu nói, thứ đầu tiên muốn đến không phải là gì khác mà chính là nơi có đồ ăn ngon.
“Trong thành này ta khá quen, ta dẫn muội đến nơi này! Tất cả món ăn ở đây được làm ra đều rất ngon!” Diệp Tinh nói rồi dẫn nàng xuyên qua đường cái rồi rẽ vào một con ngõ nhỏ.
Lúc đi qua con ngõ nhỏ thì trước mặt có một người đàn ông trung niên cao gầy đi đến, áo gấm lụa là, vừa đi vừa nhìn những quán nhỏ ở trong ngõ bày bán dưới đất, lúc nhìn thấy hai người ở phía trước thì mắt họ sáng lên, ánh mắt dán chặt vào người Diệp Tinh mặc bộ y phục màu xanh nhạt dịu dàng mê người.
Tuy là ngõ nhưng nó cũng không nhỏ, trừ các sạp hàng bày bán dưới đất ở hai bên đường ra thì ở giữa vẫn còn rất rộng đủ để ba hàng người đi song song nhau có thể đi được, Diệp Tinh và Phượng Cửu vừa đi vừa nói chuyện.
Ánh mắt Phượng Cửu nhìn chăm chú về mấy cái sạp hàng nhỏ dưới đất, nhìn thấy những sạp hàng bày dưới đất ngoài bán vài thứ đồ chơi nhỏ ra thì còn bán một ít dược liệu.
Tuy Diệp Tinh nhìn về phía trước cũng chú ý đến ánh mắt của người đàn ông trung niên cao gầy kia, nhưng cũng không bận tâm mà đi thẳng về phía trước rồi đi vụt qua người, nàng lại hơi nghiêng về phía Phượng Cửu một bước để tránh không đụng phải người đàn ông trung niên kia.
Nhưng hai người vốn không bị đụng phải nhưng vì lúc người đàn ông trung niên kia và nàng sượt qua nhau thì lại giơ tay lên hơi nghiêng người nên dường như vô ý đã suýt nữa đụng trúng ngực nàng.
Thấy vậy, Diệp Tinh vội vàng ngã về phía Phượng Cửu, tránh được nguy hiểm từ khuỷu tay kia sượt qua, nàng hơi tức giận rồi quay người lại tức giận nhìn người kia.
Hắn không đến gần mà chỉ đứng nhìn từ xa, không khí buổi sớm trong núi rừng thơm mát, lá cây trong gió cũng khẽ đung đưa, những chú chim đậu trên cành cây bay nhảy vui sướng hót vang líu lo.
Phía Động phủ kia vô cùng yên tĩnh, chẳng có chút động tĩnh nào mà ở dưới gốc cây lớn ở trước cửa Động phủ chỉ có một con gấu đen lớn ngồi canh, còn có một con lão quái nằm trên cỏ ngoe nguẩy cái đuôi.
Nhìn thấy con ngựa trắng không có gì xa lạ kia khiến ánh mắt hắn hơi rút ngắn lại, trong lòng khẽ giật mình.
Đúng là nàng ấy!
Cho dù không tận mắt nhìn thấy nàng ấy nhưng con ngựa mà nàng gọi là Lão Bạch kia lại ở đây nên nàng ấy nhất định cũng sẽ ở đây.
Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa, nhưng không ngờ lúc gặp lại thì lại cùng học chung một học viện, cùng là học trò cùng một học viện với nàng, lúc này, trái tim yên lắng của hắn giống như được sống dậy trở lại vậy, lại một lần nữa được đập trở lại.
Hắn không ở lại quá lâu, sau khi xác nhận xong thì lập tức rời đi.
Hắn rời đi không được bao lâu thì Phượng Cửu ở trong Động phủ cởi bộ y phục màu xanh ra và thay bằng bộ y phục màu đỏ, sau khi dặn dò ba con thú ở lại trông giữ Động phủ xong thì lập tức đi về phía Huyền viện và Linh viện, định rủ ca ca của nàng và Diệp Tinh cùng nhau ra ngoài học viện đi dạo.
Nhưng lúc đến Huyền viện thì lại được báo lại rằng ca ca của nàng đã cùng một vài học trò Huyền viện đi thảo luận vũ kỹ nên nàng đành một mình đi đến phòng của Diệp Tinh ở Linh viện.
“Phượng Cửu? Sao muội lại đến đây?” Nhìn thấy nàng, Diệp Tinh có chút ngạc nhiên.
Nàng nhìn nàng ta rồi chớp mắt nói: “Đến hỏi tỷ xem tỷ có muốn cùng muội đi vào thành dạo chơi hay không?” Vừa nói nàng vừa ném tấm lệnh bài trong tay ra.
Diệp Tinh hơi ngạc nhiên: “Sao muội lại có lệnh thủ của viện trưởng vậy?”
“Viện trưởng cho, đi không?”
“Đi, đương nhiên là đi rồi!” Nàng cười nói: “Muội đợi ta một chút, ta vào trong thay y phục.” Nói xong liền chạy một mạch vào trong.
Một lúc sau thì hai người đã vào đến thành Tinh Vân, dung nhan xinh đẹp xuất chúng, khí chất thoải mái, vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người đi đường, dù rằng trong thành này hội tụ toàn những anh hào ở khắp nơi nhưng dung nhan khí chất của hai người vẫn khiến cho bọn họ nổi bật giữa đám đông, vô cùng lóa mắt.
“Tìm nơi nào đó ăn chút gì đó trước rồi lại đi dạo tiếp.” Phượng Cửu nói, thứ đầu tiên muốn đến không phải là gì khác mà chính là nơi có đồ ăn ngon.
“Trong thành này ta khá quen, ta dẫn muội đến nơi này! Tất cả món ăn ở đây được làm ra đều rất ngon!” Diệp Tinh nói rồi dẫn nàng xuyên qua đường cái rồi rẽ vào một con ngõ nhỏ.
Lúc đi qua con ngõ nhỏ thì trước mặt có một người đàn ông trung niên cao gầy đi đến, áo gấm lụa là, vừa đi vừa nhìn những quán nhỏ ở trong ngõ bày bán dưới đất, lúc nhìn thấy hai người ở phía trước thì mắt họ sáng lên, ánh mắt dán chặt vào người Diệp Tinh mặc bộ y phục màu xanh nhạt dịu dàng mê người.
Tuy là ngõ nhưng nó cũng không nhỏ, trừ các sạp hàng bày bán dưới đất ở hai bên đường ra thì ở giữa vẫn còn rất rộng đủ để ba hàng người đi song song nhau có thể đi được, Diệp Tinh và Phượng Cửu vừa đi vừa nói chuyện.
Ánh mắt Phượng Cửu nhìn chăm chú về mấy cái sạp hàng nhỏ dưới đất, nhìn thấy những sạp hàng bày dưới đất ngoài bán vài thứ đồ chơi nhỏ ra thì còn bán một ít dược liệu.
Tuy Diệp Tinh nhìn về phía trước cũng chú ý đến ánh mắt của người đàn ông trung niên cao gầy kia, nhưng cũng không bận tâm mà đi thẳng về phía trước rồi đi vụt qua người, nàng lại hơi nghiêng về phía Phượng Cửu một bước để tránh không đụng phải người đàn ông trung niên kia.
Nhưng hai người vốn không bị đụng phải nhưng vì lúc người đàn ông trung niên kia và nàng sượt qua nhau thì lại giơ tay lên hơi nghiêng người nên dường như vô ý đã suýt nữa đụng trúng ngực nàng.
Thấy vậy, Diệp Tinh vội vàng ngã về phía Phượng Cửu, tránh được nguy hiểm từ khuỷu tay kia sượt qua, nàng hơi tức giận rồi quay người lại tức giận nhìn người kia.
Bình luận facebook