Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 731
Nghe những lời này, mặt Lữ Đạo biến sắc nên cũng không hỏi nhiều nữa, vội vàng dẫn nàng nhảy lên phi kiếm đi thẳng đến chỗ của viện trưởng...
Đám học sinh xung quanh nhìn thấy linh lực của Diệp Tinh tiêu hao thần sắc không tốt nên vẫn vểnh tai lên nghe, lúc nghe thấy lời Diệp Tinh nói thì thần sắc ai nấy cũng đều trở nên cổ quái.
Phượng Cửu gặp nạn? Hừ! Có thể gặp phải nạn gì chứ? Chắc là ở bên ngoài không cẩn thận đắc tội với ai đó nên bị người ta giáo huấn cho một trận thôi! Khiến cho Diệp Tinh bị kinh ngạc.
Lúc này, ai cũng không cho rằng Phượng Cửu mà Diệp Tinh nói đến gặp nạn là chuyện nguy hiểm đến tính mạng, họ càng không ngờ được rằng người đối phó với Phượng Cửu lại là tám tên tu sĩ Kim Đan và bốn tên mạnh Nguyên Anh...
Từng người một nhỏ giọng bàn tán còn mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác, còn nói cái gì mà có người dạy dỗ hắn một trận cũng tốt.
“Tên tiểu tử kia ở trong học viện có các đạo sư, viện trưởng và phó viện bảo vệ, bây giờ thì tốt rồi, ra ngoài bị người ta xử lý, quay lại chắc chắn sẽ mặt mày bầm dập cho xem!”
“Đáng đời nhà hắn! Một tên đứng đầu tân sinh dám qua mặt chúng ta, đáng đời có người xử lý hắn!”
“Các ngươi đang nói đến ai vậy?”
Giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên phía sau mấy tên học sinh đang bàn tán xôn xao kia, mấy tên kia sợ hãi vội quay đầu lại, thấy Nhiếp Đằng ở phía sau nên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhiếp học trưởng, là người sao, dọa chúng ta giật nảy mình!” Một tên học sinh vỗ ngực nói.
“Các ngươi đang nói đến ai vậy?” Nhiếp Đằng hỏi lại, hắn vừa từ đỉnh đan quay về, ở bên kia không nhìn thấy Phượng Cửu, đang định về viện thì đi ngang qua đây lại nghe thấy bọn họ đang bàn tán xôn xao.
“Phượng Cửu, chúng ta đang nói đến tên tiểu tử Phượng Cửu, trong học viện các đạo sư viện trưởng đều bảo vệ hắn, lần này thì hay rồi, nghe nói sáng ra cùng Diệp Tinh cầm thủ lệnh của viện trưởng vào thành đi dạo, vừa nãy lại nghe thấy Diệp Tinh trở về cầu cứu, nói cái gì mà Phượng Cửu gặp nạn bảo Lữ Đạo dẫn đến gặp viện trưởng rồi!”
“Chúng ta đoán là tên tiểu tử kia ra ngoài đã đắc tội với người nào đó nên bị người ta xử lý rồi, nhiều lắm cũng chỉ một trận đòn thôi, Diệp Tinh chắc là hiếm khi nhìn thấy cảnh này!”
Nhưng mấy tên học sinh kia lại nhìn thấy sắc mặt của Nhiếp Đằng sau khi nghe bọn họ nói xong liền biến sắc, chớp mắt đã ngự phi kiếm đi thẳng về hướng chủ đỉnh.
“Nhiếp học trưởng sao vậy?”
“Nghe tên tiểu tử Phượng Cửu kia gặp nạn thì sắc mặt hắn có vẻ không tốt lắm!”
“Chẳng nhẽ Nhiếp học trưởng quen tên tiểu tử kia?”
“Không phải chứ?”
Mấy người nói xong trong lòng cũng rất nghi hoặc nhưng cũng không quan tâm nhiều, sau đó lại ngồi xuống tán gẫu.
Lúc này Nhiếp Đằng ngự kiếm đi về phía chủ đỉnh nhưng trong lòng lại nơm nớp lo sợ. Người của học viện không biết tên Phượng Cửu kia nhưng hắn lại biết rất rõ, nếu không phải thực sự xảy ra chuyện lớn thì nàng có cần phải có người đến cứu không?
Chỉ là ở bên nước Thanh Đằng này, vùng thành Tinh Vân này, kẻ nào lại dám ra tay với học sinh của học viện Tinh Vân chứ?
Trong chủ đỉnh, viện trưởng đang ngồi đánh cờ với Mạch Trần, phó viện đang ngồi một bên xem, thỉnh thoảng lại thêm nước trà cho hai người, cả viện đang ngập tràn trong bầu không khí thoải mái không chút lo lắng gì, cho đến khi bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói lo lắng của Lữ Đạo thì cái không khí yên tĩnh thanh u trong viện mới bị phá vỡ.
“Viện trưởng, viện trưởng không hay rồi! Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lữ Đạo dẫn Diệp Tinh vội vã chạy vào cùng không kịp hành lễ mà để Diệp Tinh đến trước mặt các viện trưởng, sốt ruột nói: “Viện trưởng, Diệp Tinh nói Phượng Cửu ở bên ngoài bị người truy sát, người truy sát Phượng Cửu lại không phải là người bình thường, nói là có tám tên tu sĩ Kim Đan và bốn tên mạnh Nguyên Anh, viện trưởng, phải làm sao đây? Bây giờ phải làm sao đây?”
“Cái gì?”
Phó viện là người kinh ngạc đầu tiên đứng dậy, có chút khó nói lên lời: “Tám tên tu sĩ Kim Đan, bốn tên mạnh Nguyên Anh đang truy sát Phượng Cửu?”
Đám học sinh xung quanh nhìn thấy linh lực của Diệp Tinh tiêu hao thần sắc không tốt nên vẫn vểnh tai lên nghe, lúc nghe thấy lời Diệp Tinh nói thì thần sắc ai nấy cũng đều trở nên cổ quái.
Phượng Cửu gặp nạn? Hừ! Có thể gặp phải nạn gì chứ? Chắc là ở bên ngoài không cẩn thận đắc tội với ai đó nên bị người ta giáo huấn cho một trận thôi! Khiến cho Diệp Tinh bị kinh ngạc.
Lúc này, ai cũng không cho rằng Phượng Cửu mà Diệp Tinh nói đến gặp nạn là chuyện nguy hiểm đến tính mạng, họ càng không ngờ được rằng người đối phó với Phượng Cửu lại là tám tên tu sĩ Kim Đan và bốn tên mạnh Nguyên Anh...
Từng người một nhỏ giọng bàn tán còn mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác, còn nói cái gì mà có người dạy dỗ hắn một trận cũng tốt.
“Tên tiểu tử kia ở trong học viện có các đạo sư, viện trưởng và phó viện bảo vệ, bây giờ thì tốt rồi, ra ngoài bị người ta xử lý, quay lại chắc chắn sẽ mặt mày bầm dập cho xem!”
“Đáng đời nhà hắn! Một tên đứng đầu tân sinh dám qua mặt chúng ta, đáng đời có người xử lý hắn!”
“Các ngươi đang nói đến ai vậy?”
Giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên phía sau mấy tên học sinh đang bàn tán xôn xao kia, mấy tên kia sợ hãi vội quay đầu lại, thấy Nhiếp Đằng ở phía sau nên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhiếp học trưởng, là người sao, dọa chúng ta giật nảy mình!” Một tên học sinh vỗ ngực nói.
“Các ngươi đang nói đến ai vậy?” Nhiếp Đằng hỏi lại, hắn vừa từ đỉnh đan quay về, ở bên kia không nhìn thấy Phượng Cửu, đang định về viện thì đi ngang qua đây lại nghe thấy bọn họ đang bàn tán xôn xao.
“Phượng Cửu, chúng ta đang nói đến tên tiểu tử Phượng Cửu, trong học viện các đạo sư viện trưởng đều bảo vệ hắn, lần này thì hay rồi, nghe nói sáng ra cùng Diệp Tinh cầm thủ lệnh của viện trưởng vào thành đi dạo, vừa nãy lại nghe thấy Diệp Tinh trở về cầu cứu, nói cái gì mà Phượng Cửu gặp nạn bảo Lữ Đạo dẫn đến gặp viện trưởng rồi!”
“Chúng ta đoán là tên tiểu tử kia ra ngoài đã đắc tội với người nào đó nên bị người ta xử lý rồi, nhiều lắm cũng chỉ một trận đòn thôi, Diệp Tinh chắc là hiếm khi nhìn thấy cảnh này!”
Nhưng mấy tên học sinh kia lại nhìn thấy sắc mặt của Nhiếp Đằng sau khi nghe bọn họ nói xong liền biến sắc, chớp mắt đã ngự phi kiếm đi thẳng về hướng chủ đỉnh.
“Nhiếp học trưởng sao vậy?”
“Nghe tên tiểu tử Phượng Cửu kia gặp nạn thì sắc mặt hắn có vẻ không tốt lắm!”
“Chẳng nhẽ Nhiếp học trưởng quen tên tiểu tử kia?”
“Không phải chứ?”
Mấy người nói xong trong lòng cũng rất nghi hoặc nhưng cũng không quan tâm nhiều, sau đó lại ngồi xuống tán gẫu.
Lúc này Nhiếp Đằng ngự kiếm đi về phía chủ đỉnh nhưng trong lòng lại nơm nớp lo sợ. Người của học viện không biết tên Phượng Cửu kia nhưng hắn lại biết rất rõ, nếu không phải thực sự xảy ra chuyện lớn thì nàng có cần phải có người đến cứu không?
Chỉ là ở bên nước Thanh Đằng này, vùng thành Tinh Vân này, kẻ nào lại dám ra tay với học sinh của học viện Tinh Vân chứ?
Trong chủ đỉnh, viện trưởng đang ngồi đánh cờ với Mạch Trần, phó viện đang ngồi một bên xem, thỉnh thoảng lại thêm nước trà cho hai người, cả viện đang ngập tràn trong bầu không khí thoải mái không chút lo lắng gì, cho đến khi bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói lo lắng của Lữ Đạo thì cái không khí yên tĩnh thanh u trong viện mới bị phá vỡ.
“Viện trưởng, viện trưởng không hay rồi! Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lữ Đạo dẫn Diệp Tinh vội vã chạy vào cùng không kịp hành lễ mà để Diệp Tinh đến trước mặt các viện trưởng, sốt ruột nói: “Viện trưởng, Diệp Tinh nói Phượng Cửu ở bên ngoài bị người truy sát, người truy sát Phượng Cửu lại không phải là người bình thường, nói là có tám tên tu sĩ Kim Đan và bốn tên mạnh Nguyên Anh, viện trưởng, phải làm sao đây? Bây giờ phải làm sao đây?”
“Cái gì?”
Phó viện là người kinh ngạc đầu tiên đứng dậy, có chút khó nói lên lời: “Tám tên tu sĩ Kim Đan, bốn tên mạnh Nguyên Anh đang truy sát Phượng Cửu?”
Bình luận facebook