Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Nỗi nhớ thanh xuân
Biển đã có sóng, mặt trời đã có mặt trăng, adam có eva vậy tại sao anh không có em?
(Thượng Giang Luật)
"- Chào em, hậu bối. Anh là Thượng Giang Luật, là sinh viên khoa kinh tế. Anh có thể làm quen với em được không?"
"- Cố Minh Nguyệt, đây là bữa trưa của em. Nghe nói em thường ra ngoài ăn. Như vậy rất tốn kém và cũng không hợp vệ sinh. Bữa trưa này là do chính tay anh làm, mong em nhận nhé?"
"- Cố Minh Nguyệt, em đã bao giờ thích ai chưa?"
"- Anh hiện tại đang thích thầm một cô gái. Cô ấy không biết là anh đang đơn phương"
"- Em nhận nhiều thư tình như vậy, em không đồng ý cái nào sao?"
"- Cô gái, em biết không? Chúng ta đang trải qua thanh xuân của mình đấy. Em không muốn sao?"
"- Em biết không? Thanh xuân là những bức thư tình trong ngăn bàn, là dũng khí để ta bày tỏ tình cảm và cũng là quãng thời gian ta cố gắng để bắt kịp những chuyến xe tương lai"
"- Những người không có thanh xuân không phải là chìm trong đau thương mất mát của mối tình đầu mà là không có dũng khí để theo đuổi người mình yêu thương"
"- Tiểu Nguyệt, em biết không? Ông trời chính là nguyệt lão, ông ta tạo ra eva và adam là để tạo ra sợi dây định mệnh. Dù cho nó vô hình hay em cố chối bỏ thì sợi dây vĩnh viễn sẽ không bao giờ đứt ra. Tiểu Nguyệt, anh thích em, anh tin rằng em chính là định mệnh của nhau. Làm bạn gái anh nhé?"
"- Lên đi, để anh cõng em về"
"- Cách mấy km thì đã sao? Anh không mệt, cõng em cũng như có cả thế giới vậy"
"- Tiểu Nguyệt, em sẽ không sao đâu"
"- Tiểu Nguyệt, đã 2 năm rồi, anh vẫn thích những bản nhạc em đàn cho anh nghe và hơn hết là bản nhạc anh và em đã cùng nhau viết ra"
"- Tiểu Nguyệt, bản nhạc này chỉ anh và em biết thôi"
"- Xin lỗi, tiểu Nguyệt. Anh... sẽ lựa chọn Thượng Huy, anh xin lỗi. Suốt thời gian qua anh yêu em thật lòng, anh... đã đến lúc anh lựa chọn tương lai. Xin lỗi tiểu Nguyệt, chúng ta chia tay đi. Em hãy tìm một người khác nhé, anh không phải là lựa chọn tốt nhất dành cho em"
"- Tiểu Nguyệt, anh nhớ em"
"- Tiểu Nguyệt, anh hối hận rồi. Thượng Huy hóa ra không phải là tương lai anh muốn"
"- Tiểu Nguyệt, anh cô đơn quá, cảm giác thật trống vắng"
"- Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt,..."
"- Anh sai rồi tiểu Nguyệt, anh không nên rời đi. Anh... hối hận"
"- Phải làm sao để khiến em một lần nữa quay người lại mỉm cười với anh? Lần thứ hai chắc sẽ không còn đâu"
- Giang Luật... A Luật... Đừng...
- Lam Nhu, tỉnh dậy, tỉnh dậy!!
Hạ Tử Sở lo lắng, hắn không biết cô đang nói gì, người tên Thượng Giang Luật là ai?
- A...
Phong Lam Nhu giật mình bật người tỉnh dậy. Cô thở dồn dập, sợ hãi nắm chặt hai tay. Sắc mặt cô trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, cơn lạnh quét đằng sau khiến cô run rẩy
- Không sao chứ?
- Ai? Là ai? Ai?
Cô bắt lấy tay hắn, trợn mắt quát lớn
- Anh ta là ai? Thượng Giang Luật? A Luật? Cố Minh Nguyệt là ai? Bọn họ là ai?
- Em nói gì vậy? Được rồi bình tĩnh. Tuy tôi không biết em đang nói đên ai nhưng tôi sẽ tìm cho em được chưa?
- Anh... sẽ tìm sao? Mà... anh là ai?
Hạ Tử Sở dịu dàng an ủi, hắn gượng cười trấn an cô. Phong Lam Nhu cắn môi buông tay. Cô nhích người cách xa hắn. Hạ Tử Sở thở dài
- Là hôn phu của em
- Anh nói gì? Đừng có nói dối, Hàn ca ca mới là hôn phu của tiểu Nhu
Phong Lam Nhu dần bình tĩnh lại, cô phản bác hắn. Hạ Tử Sở cười khổ
- Nghe này, tôi là Hạ Tử Sở, là người thừa kế Hạ gia. Hạ gia chính là một trong những gia tộc lâu đời của nước G. Về tên Vương Dật Hàn kia thì hắn đang đóng kịch đấy, hắn mới là kẻ nói dối. Lam Nhu, em phải tin anh, em tốt nhất đừng nghe lời hắn ta, hắn không tốt lành gì đâu
- Anh nói dối, Hàn ca ca là người tốt
- Người tốt?
- Phải
- Vậy em có biết tay hắn đã nhuốm máu biết bao nhiều người không? Em có biết hắn đang lợi dụng em để có được ngai vàng không? Hắn đang buộc chính em chìm vào dòng xoáy chính quyền đó em có biết không? Rồi em sẽ nhận ra con người thật của hắn, nhớ ra hắn... từng là ai và đã làm gì
- Nhớ?
- Phải, em phải nhớ ra
......
- 2 tuần nữa hôn lễ sẽ diễn ra, mọi thứ phải thật hoàn hảo
...
- Đông Phượng Dung, tôi có chuyện muốn nói với anh
Mộc Vinh David lạnh lùng nói, Đông Phượng Dung ngạc nhiên
- Ha, tướng quân đã chịu gặp tôi sao?
- Chuyện này rất quan trọng
- Được anh nói đi, đây là khách sạn tôi thuê, sẽ không có ai biết
- Hôn lễ sắp tới, anh đừng nhúng tay vào
- Anh đang nói gì vậy?
- Phong Tịnh đã đe dọa Phong NInh Sương, buộc cô ta phá hôn lễ vì vậy anh đừng xen vào. Nếu không anh sẽ mắc bẫy của quốc vương đấy
- Bẫy? Ý anh là ông ta đã bày trò khiến tôi và Phong Tịnh đấu tranh với nhau?
- Đúng, khi đó mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn, hôn lễ anh không thể phá. Phong Tịnh đang lợi dụng luật của nước G nên cậu ta sẽ thành công còn anh sẽ thất bại. Cậu ta đã ra nước cờ không chừa đường lui cho Vương Dật Hàn, hãy để hắn bị hủy hoại đi
Biển đã có sóng, mặt trời đã có mặt trăng, adam có eva vậy tại sao anh không có em?
(Thượng Giang Luật)
"- Chào em, hậu bối. Anh là Thượng Giang Luật, là sinh viên khoa kinh tế. Anh có thể làm quen với em được không?"
"- Cố Minh Nguyệt, đây là bữa trưa của em. Nghe nói em thường ra ngoài ăn. Như vậy rất tốn kém và cũng không hợp vệ sinh. Bữa trưa này là do chính tay anh làm, mong em nhận nhé?"
"- Cố Minh Nguyệt, em đã bao giờ thích ai chưa?"
"- Anh hiện tại đang thích thầm một cô gái. Cô ấy không biết là anh đang đơn phương"
"- Em nhận nhiều thư tình như vậy, em không đồng ý cái nào sao?"
"- Cô gái, em biết không? Chúng ta đang trải qua thanh xuân của mình đấy. Em không muốn sao?"
"- Em biết không? Thanh xuân là những bức thư tình trong ngăn bàn, là dũng khí để ta bày tỏ tình cảm và cũng là quãng thời gian ta cố gắng để bắt kịp những chuyến xe tương lai"
"- Những người không có thanh xuân không phải là chìm trong đau thương mất mát của mối tình đầu mà là không có dũng khí để theo đuổi người mình yêu thương"
"- Tiểu Nguyệt, em biết không? Ông trời chính là nguyệt lão, ông ta tạo ra eva và adam là để tạo ra sợi dây định mệnh. Dù cho nó vô hình hay em cố chối bỏ thì sợi dây vĩnh viễn sẽ không bao giờ đứt ra. Tiểu Nguyệt, anh thích em, anh tin rằng em chính là định mệnh của nhau. Làm bạn gái anh nhé?"
"- Lên đi, để anh cõng em về"
"- Cách mấy km thì đã sao? Anh không mệt, cõng em cũng như có cả thế giới vậy"
"- Tiểu Nguyệt, em sẽ không sao đâu"
"- Tiểu Nguyệt, đã 2 năm rồi, anh vẫn thích những bản nhạc em đàn cho anh nghe và hơn hết là bản nhạc anh và em đã cùng nhau viết ra"
"- Tiểu Nguyệt, bản nhạc này chỉ anh và em biết thôi"
"- Xin lỗi, tiểu Nguyệt. Anh... sẽ lựa chọn Thượng Huy, anh xin lỗi. Suốt thời gian qua anh yêu em thật lòng, anh... đã đến lúc anh lựa chọn tương lai. Xin lỗi tiểu Nguyệt, chúng ta chia tay đi. Em hãy tìm một người khác nhé, anh không phải là lựa chọn tốt nhất dành cho em"
"- Tiểu Nguyệt, anh nhớ em"
"- Tiểu Nguyệt, anh hối hận rồi. Thượng Huy hóa ra không phải là tương lai anh muốn"
"- Tiểu Nguyệt, anh cô đơn quá, cảm giác thật trống vắng"
"- Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt,..."
"- Anh sai rồi tiểu Nguyệt, anh không nên rời đi. Anh... hối hận"
"- Phải làm sao để khiến em một lần nữa quay người lại mỉm cười với anh? Lần thứ hai chắc sẽ không còn đâu"
- Giang Luật... A Luật... Đừng...
- Lam Nhu, tỉnh dậy, tỉnh dậy!!
Hạ Tử Sở lo lắng, hắn không biết cô đang nói gì, người tên Thượng Giang Luật là ai?
- A...
Phong Lam Nhu giật mình bật người tỉnh dậy. Cô thở dồn dập, sợ hãi nắm chặt hai tay. Sắc mặt cô trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, cơn lạnh quét đằng sau khiến cô run rẩy
- Không sao chứ?
- Ai? Là ai? Ai?
Cô bắt lấy tay hắn, trợn mắt quát lớn
- Anh ta là ai? Thượng Giang Luật? A Luật? Cố Minh Nguyệt là ai? Bọn họ là ai?
- Em nói gì vậy? Được rồi bình tĩnh. Tuy tôi không biết em đang nói đên ai nhưng tôi sẽ tìm cho em được chưa?
- Anh... sẽ tìm sao? Mà... anh là ai?
Hạ Tử Sở dịu dàng an ủi, hắn gượng cười trấn an cô. Phong Lam Nhu cắn môi buông tay. Cô nhích người cách xa hắn. Hạ Tử Sở thở dài
- Là hôn phu của em
- Anh nói gì? Đừng có nói dối, Hàn ca ca mới là hôn phu của tiểu Nhu
Phong Lam Nhu dần bình tĩnh lại, cô phản bác hắn. Hạ Tử Sở cười khổ
- Nghe này, tôi là Hạ Tử Sở, là người thừa kế Hạ gia. Hạ gia chính là một trong những gia tộc lâu đời của nước G. Về tên Vương Dật Hàn kia thì hắn đang đóng kịch đấy, hắn mới là kẻ nói dối. Lam Nhu, em phải tin anh, em tốt nhất đừng nghe lời hắn ta, hắn không tốt lành gì đâu
- Anh nói dối, Hàn ca ca là người tốt
- Người tốt?
- Phải
- Vậy em có biết tay hắn đã nhuốm máu biết bao nhiều người không? Em có biết hắn đang lợi dụng em để có được ngai vàng không? Hắn đang buộc chính em chìm vào dòng xoáy chính quyền đó em có biết không? Rồi em sẽ nhận ra con người thật của hắn, nhớ ra hắn... từng là ai và đã làm gì
- Nhớ?
- Phải, em phải nhớ ra
......
- 2 tuần nữa hôn lễ sẽ diễn ra, mọi thứ phải thật hoàn hảo
...
- Đông Phượng Dung, tôi có chuyện muốn nói với anh
Mộc Vinh David lạnh lùng nói, Đông Phượng Dung ngạc nhiên
- Ha, tướng quân đã chịu gặp tôi sao?
- Chuyện này rất quan trọng
- Được anh nói đi, đây là khách sạn tôi thuê, sẽ không có ai biết
- Hôn lễ sắp tới, anh đừng nhúng tay vào
- Anh đang nói gì vậy?
- Phong Tịnh đã đe dọa Phong NInh Sương, buộc cô ta phá hôn lễ vì vậy anh đừng xen vào. Nếu không anh sẽ mắc bẫy của quốc vương đấy
- Bẫy? Ý anh là ông ta đã bày trò khiến tôi và Phong Tịnh đấu tranh với nhau?
- Đúng, khi đó mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn, hôn lễ anh không thể phá. Phong Tịnh đang lợi dụng luật của nước G nên cậu ta sẽ thành công còn anh sẽ thất bại. Cậu ta đã ra nước cờ không chừa đường lui cho Vương Dật Hàn, hãy để hắn bị hủy hoại đi
Bình luận facebook