• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tuyệt Thế Nữ Phụ (1 Viewer)

  • Chương 52

Phong Ninh Sương xuất hiện

Hóa ra mọi thứ vẫn chỉ là anh tự mình huyễn hoặc. Bây giờ anh đã hiểu được sự đau đớn thấu tim gan, đã hiểu được thế nào là "Người tính không bằng trời tính"
(Vương Dật Hàn)

2 tuần trôi qua rất nhanh, mọi chuyện vẫn không có một chút động tĩnh. Không một ai hành động, cứ thế êm đền trôi qua khiến Vương Dật Hàn trở nên nghi ngờ nhưng ngày hôm nay, mọi tâm trí của hắn đều đặt trên hôn lễ trọng đại. Hôn nhân của hắn và Phong Lam Nhu

Hôn lễ cực kì long trọng, người dân hai nước chìm trong cuộc vua. Vị quốc vương hiện tại sắp được thay đổi vì thái tử đã chuẩn bị kết hôn, nước Y sắp có vị vương hậu tuyệt diễm cao quý

Hôn lễ được tổ chức trong một tòa nhà cao chọc trời xa hoa, tiếng huyên náo nhộn nhịp vang vọng trong không gian, những bộ lễ phục đắt tiền quý phái, những con người có thân phận cao quý kiêu ngạo. Hầu hết quốc vương hay tổng thống đều có mặt tại bữa tiệc tham dự lễ cưới long trọng giữa hai đế quốc

Dương Hàn Minh ngồi trong góc khuất của lễ đường, khóe môi hắn nhếch lên, một nụ cười chế giễu, ánh mắt lạnh lùng. Hiện tại hắn sẽ không ra tay nhưng tương lai ắt hẳn hắn sẽ ra tay. Hôm nay chưa đến lượt hắn, cũng không phải Đông Phượng Dung hay Hạ Tử Sở. Chuyện ngày hôm nay, hãy cứ để những điều luật cấm kị phản kích Vương Dật Hàn. Nước G sẽ không có giao hiệp gì với nước Y, chiến tranh gay gắt sẽ xảy ra. Vừa hẳn có lợi cho hắn và cả chính trị

Hạ Tử Sở ngồi bắt chéo chân ở phía xa lễ đường, trầm mặc lạnh nhạt quan sát xung quanh

Phong Tịnh không tham dự hôn lễ, hắn ngồi trong căn phòng khách sạn được đặt trước, yên tĩnh nhìn kim giờ kim phút lặng lẽ tích tắc

Đông Đằng ngắm nhìn quang cảnh ngoài khung cửa sổ. Hắn vẫn chưa thể xuất hiện trước mặt bọn họ, càng không thể ra tay quang minh chính đại. Ai cũng nghĩ hắn là "Đông Đằng" nhát gan như thỏ nhưng không ai biết hắn vẫn yên lặng giả trư ăn thịt hổ. Người đó đã cho hắn một cơ hội để làm lại từ đầu, hắn sẽ không bỏ phí cơ hội ấy

...

Phong Lam Nhu mỉm cười ngồi trong phòng chờ dành cho tân nương. Cô cúi đầu khẽ cười nhìn bó hoa cẩm tú, bộ váy cưới hoa lệ. Qua ngày hôm nay cô sẽ là của Vương Dật Hàn. Nhưng... trong lòng cô dường như có một giọng nói đang gào thét ngăn cô. Hình bóng một chàng trai bị che khuất nửa mặt chỉ có nụ cười hiện hữu như quen thuộc và cả khuôn mặt yêu nghiệt Đông Phượng Dung hiện ra trong đầu. Tại sao lại như thế?

Đồng thời những ngày tháng qua tái hiện lại, Vương Dật Hàn đã đối với cô rất tốt. Lúc đầu cô không hiểu vì sao hắn lại tỏ rõ thái độ lạnh lùng nhưng dần dần hắn đã có sự chuyển biến, hắn dần ôn nhu hơn, yêu cô hơn. Tuy vậy nhưng trong lòng hắn cô vẫn không thể hiểu rõ hắn nghĩ gì. Vương Dật Hàn rốt cuộc là người thế nào?

- Hôm nay cô thật đẹp nhỉ Phong Lam Nhu? Vẻ đẹp của cô khiến tôi rất ghen tỵ và chán ghét cô

Một giọng nói chế nhạo bất ngờ vang lên bên tai Phong Lam Nhu. Vì hôn lễ còn chưa được bắt đầu, không một ai được phép đến phòng tân nương nên Phong Ninh Sương có thể dễ dàng xuất hiện

Phong Lam Nhu ngẩng đầu, một người con gái như thiên sứ, thân thể nhu nhược nhưng vẻ mặt lại cau mày vặn vẹo đến khó coi. Cô gái này hình như rất quen thuộc với cô nhưng cô không nhớ là ai

- "Chị gái" chị vẫn còn là người Phong gia, tên của chị vẫn còn một chữ "Phong" chị không quên được đâu. Tôi chính là cô em gái đã hãm hại chị suốt bao năm nay đây, là em gái đã đoạt đi người đàn ông chị yêu, phá hoại mái ấm trong mơ của chị. Chị chẳng lẽ không nhớ tôi sao?

- Cô...

- Cũng phải, tôi nghe nói chị bị mất trí nhớ chỉ nhớ được kí ức đến lúc 10 tuổi. Tôi đã 17 tuổi thì sẽ có thay đổi đúng chứ? Hôm nay tôi đến không phải mục đích muốn hại chị. Tôi đã không được sung sướng thì chị cũng không thể

Phong Ninh Sương tiến gần đến Phong Lam Nhu, ánh mắt ác độc hiện ngày càng rõ. Hôm nay bằng mọi giá cô ta phải bảo vệ mạng sống của cô ta khỏi tay Phong Tịnh và cũng sẽ không để Phong Lam Nhu sống trong giàu sang. Tất cả mọi thứ tốt đẹp phải thuộc về cô ta

- Phong Lam Nhu, cô hãy xem đi. Dù cô không nhớ tôi là ai nhưng chắc ít ra cô cũng sẽ nhận ra Vương Dật Hàn mà đúng chứ?

Phong Ninh Sương cười lạnh, cô ta quăng một sấp hình ảnh vào mặt Phong Lam Nhu. Phong Lam Nhu run rẩy làm rơi bó hoa, ngơ ngác cầm từng tấm hình lên. Trong từng bức hình là một nam một nữ ôm ấp nhau thậm chí là có hình hai người triền miên không một mảnh vải. Cô run rẩy ngước mắt nhìn Phong Ninh Sương. Cô ta khinh thường

- Đúng như cô thấy đấy

- Không... Không... Tôi không tin

Phong Lam Nhu lắc đầu, đôi đồng tử co rụt, cô chợt bật khóc

- Tin hay không là tùy cô, nếu như cô muốn kết hôn với một người đàn ông đã từng sỉ nhục cô, lên giường với người khác và hơn hết đánh đập cô thì cô cứ việc cưới hắn ta. Cô hãy suy nghĩ cho kỹ

Phong Ninh Sương xoay người nhanh chóng rời đi để lại Phong LAm Nhu suy sụp ngã ngồi xuống đất

'Cốc cốc cốc'

- Thưa công chúa, đã đến giờ cử hành hôn lễ rồi

Phong Lam Nhu dừng khóc, khẽ lau nước mắt, cô gượng người đứng dậy

'Cạch'

- A, hôm nay cô thật đẹp đấy công chúa

- Thật sao?

Phong Lam Nhu mỉm cười, cô người hầu dẫn cô đến trước cửa nhà thờ, Mộc Tử La đang đứng đợi ở đấy, ông cười đầy từ ái

- Cháu của ta hôm nay quả thật rất đẹp

Mộc Tử La ôm lấy cô, Phong Lam Nhu cười khúc khích nhưng không ai biết trong mắt cô đang tràn ngập bi thương cỡ nào

- Đi thôi

- Vâng

Phong Lam Nhu khoác tay Mộc Tử La bước vào lễ đường, mọi người tham dự lễ cưới đang đợi chờ. Trên bục là vị cha sứ hiền hậu đang mỉm cười, kế bên ông là một người đàn ông mặc lễ phục cưới màu trắng phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sủng nịch hướng nhìn về phía Phong Lam Nhu, hắn vừa ngẩn người vừa si mê trước dung nhan khuynh thành tuyệt sắc. Qua ngày hôm nay, cô sẽ mãi là của hắn, là người vĩnh viễn thuộc về hắn, hắn sẽ có được cô, cô cũng sẽ ở bên hắn

Mộc Tử La hừ lạnh, ông trừng mắt nhìn Vương Dật Hàn

- Thái tử, mong cậu đừng làm con bé phải khóc, nếu không cậu đừng hòng được yên

- Tôi biết thưa bác

Vương Dật Hàn bật cười, Mộc Tử La nắm lấy tay Phong Lam Nhu và Vương Dật Hàn lại với nhau, ông lui xuống. Vương Dật Hàn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, giọng nói hạnh phúc vang lên bên tai cô

- Nhu nhi, em hôm nay rất đẹp
Phong Lam Nhu mỉm cười. Vị cha sứ bắt đầu đọc kinh thánh
Trong lễ đường ai cũng mong chờ lễ cưới nàgy từ rất lâu rồi

- Con đồng ý lấy Phong Lam Nhu làm vợ chứ?

- Con đồng ý

- Phong Lam Nhu, con đồng ý lấy Vương Dật Hàn làm chồng chứ?

-...

Phong Lam Nhu đột nhiên im lặng, cô cúi thấp đầu. Từng giây từng phút trôi qua, Vương Dật Hàn bắt đầu có cảm giác bất an và nóng nảy

- Con...

- Con sẽ đồng ý chứ?

Phong Lam Nhu do dự, Dương Hàn Minh cùng Hạ Tử Sở ngồi phía dưới đồng thời cùng nở nụ cười. Chuyện hay bắt đầu, ngày tàn của Vương Dật Hàn đã được khởi đầu. Phong Tịnh làm rất tốt

- Con... con... không đồng ý

Phong Lam Nhu run lên, giằng tay khỏi Vương Dật Hàn nhấc váy bỏ chạy. Hắn ngẩn người, Mộc Cung giận dữ quát lớn

- Còn không mau đuổi theo con bé

Vương Dật Hàn giật mình, quay người đuổi theo

Phong Lam Nhu ngồi vào một chiếc xe taxi

- Hoàng cung

Cô khóc nấc lên, chiếc xe được điều khiển tự động, sau khi nhận được địa điểm lập tức khởi động xe chạy vút đi

Vương Dật HÀn đuổi theo thì cô đã lên xe chạy đi, hắn gào lên

- Không... Phong Lam Nhu em quay lại đi

NHưng cả người và xe đều không nghe thấy tiếng của hắn cứ thế lao vút đi

Xe dừng trước cửa lớn của hoàng cung, Phong LAm Nhu bước xuống xe, cô thẫn thờ ngước mắt nhìn tòa nhà trước mặt, một người đàn ông đang đứng chờ trước tòa nhà một cách tuyệt vọng. Bóng lưng hắn thu vào tầm mắt Phong Lam Nhu. Hắn quay người thì thấy Phong Lam Nhu đứng bất động từ xa, trên người là bộ váy cưới trắng tinh khôi, dung nhan tuyệt sắc đượm buồn

- Tiểu Nhu

Đông Phượng Dung vui mừng, hắn đã rất tuyệt vọng khi hôm nay là ngày lễ cưới diễn ra mà hắn lại không phải là chú rể. Nhưng hiện tại, Phong Lam Nhu đang thẫn thờ đứng đây, khuôn mặt đượm buồn thì hắn đã phần nào đoán ra lễ cưới ấy đã bị hủy
Phong Lam Nhu vô hồn nhìn hắn, sau đó cô khóc càng nhiều hơn. Đông Phượng Dung hoảng hốt, chạy đến ôm cô vào ngực

- Không sao, có anh ở đây rồi. Không sao rồi

Đông Phượng Dung đau lòng dịu dàng an ủi cô, hắn vuốt tóc cô vỗ về. Phong Lam Nhu ở trong ngực hắn càng khóc dữ dội hơn, từng giọt nước mắt ngấm vào áo sơ mi đen như bóp nghẹt trái tim Đông Phượng Dung

- Phượng Dung, anh ấy... anh ấy... không yêu tôi

Sau một hồi, tiếng khóc nhỏ dần chỉ còn lại tiếng thút thít, Phong Lam Nhu nghẹn ngào nói, Đông Phượng Dung càng ôm chặt cô

- Hắn không yêu em nhưng còn có anh yêu em mà. Bắt đầu lại được không tiểu Nhu? Xin em, xin em tha thứ cho anh

- Tha thứ?

Phong LAm Nhu khó hiểu ngước mắt, Đông Phượng Dung lắc đầu

- Không có gì

Đông Phượng Dung cười buồn lắc đầu, Phong Lam Nhu rời khỏi ngực hắn. Tay áo được xắn lên lộ ra vết sẹo mờ nhạt trên tay hắn, Phong Lam Nhu cau mày. Đông Phượng Dung hoảng hốt vội kéo tay áo xuống, Phong Lam Nhu nắm lấy tay hắn

- Khoan đã, tiểu Nhu...

- Không có gì đâu, chỉ là vết sẹo bỏng thôi

- Vết sẹo bỏng?

- Phải

Phong Lam Nhu cau chặt mmày trong đầu cô chợt có thước phim chầm chậm hiện lên

"- Cô ta tỉnh rồi thưa đại ca

- Cô ta tỉnh?

- Vâng"

"- Thưa ngài phải mau chóng đến bệnh viện, ngài cứ đặt cô ấy lên đây

- Người đâu? MAu cứu cô ấy, nhanh lên

- CÓ tin tôi cho cả bệnh viện này trở thành nấm mồ không?"

...........

- Tiểu Nhu? Sao vậy?

- A, đau quá,...

Phong Lam Nhu đau đớn ôm đầu, đôi đồng tử cô co rụt, sắc mặt trắng bệch đáng sợ. Đông Phượng Dung lo lắng

- Tiểu Nhu, đi đi bệnh viện...

- Không... Buông tôi ra

Phong Lam Nhu giãy dụa, đẩy ngã Đông PPhượng Dung. Cô bịt hai tai, miệng lẩm bẩm, trên trán dần có những giọt mồ hôi lấm tấm

- Không... Không phải.... Aaa... aa

Phong LAm Nhu đột nhiên gào lên, Đông Phượng Dung hoảng sợ

- Tiểu NHu...

- NHu nhi

Vương Dật HÀn bất ngờ xuất hiện, hắn vội vàng chạy tới

- Anh đã làm gì cô ấy?

Hắn gầm lên, Đông Phượng Dung cau mày

- Tôi phải là người hỏi anh đấy

- Tiểu Nhu

Lúc này Mộc Vinh David cũng xuất hiện tại đấy, anh chạy đến lo lắng ôm cô

- Em sao vậy?

Anh vuốt lưng cô vỗ về

- Vương Dật Hàn? Đông Phượng Dung?

Phong Lam Nhu không la lớn đầy đau đớn nữa nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, cô lạnh lùng ngước mắt nhìn hai người đàn ông đang gầm lên với nhau, nụ cười bên khóe môi hiện ra với sự khinh thường cùng lãnh đạm. Vương Dật Hàn cùng Đông Phượng Dung giật mình bất động tại chỗ

- Đi thôi Vinh ca. Em không muốn nhìn thấy hai người bọn họ nữa
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom