Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Thiên tài IT
Một thiên tài thật sự là một kẻ biết giấu tài năng của mình
(Youkoso Jitsuryoku Shijou Shugi no Kyoushitsu e)
- Vậy là xong. Thật không ngờ muốn lấy bí mật quốc gia của nước G lại dễ dàng như vậy.
Vương Quang mỉm cười, anh vươn vai. 3 ngày qua anh ta đã cố gắng phá mọi tường lửa vững chắc của quốc gia G - điều mà không một ai làm được.
Không phải quá dễ dàng để mà làm được mà do Vương Quang chính là thiên tài. Một thiên tài lẩn mình trong bóng tối, chực chờ ra tay tùy ý hãm hại người khác. Anh muốn trả thù cho mẹ anh ta. Phải khiến Vương Dật Hàn sống trong sự dằn vặt và đau khổ như cách mà hắn đã làm với mẹ anh ta.
- Chỉ cần một thời gian nữa, một cuộc chiến tranh sẽ "kà bùm"
Vương Quang bật cười lớn, mắt anh ta hằn lên tơ máu. Hiểu lầm đáng sợ dần dần mang những người vô tội rơi vào vòng xoáy tử thần. Dù là thế giới tương lai nhưng lòng tham, bạo lực, đau khổ, mất mát và khói lửa đạn vẫn cứ tiếp tục diễn ra. Dù ở thời đại nào, bom đạn vẫn không ngừng tái diễn.
...
- David, tôi muốn đi dạo vòng quanh thành phố. Anh cứ tiếp tục công việc của anh đi.
Phong Lam Nhu vô cảm nhìn Mộc Vinh David, anh thở dài trong lòng liền gật đầu.
Phong Lam Nhu thay một bộ y phục, cô lên xe rời đi. Mộc Vinh David quay trở về quân bộ. Hiện tại, tình hình quốc gia đang gặp rắc rối, kẻ đầu sỏ gây ra là Vương Dật Hàn và Phong Tịnh nhưng Mộc Vinh David cũng thầm cảm thấy may mắn vì nếu không như vậy, Phong Lam Nhu sẽ chân chính trở thành thê tử của Vương Dật Hàn mà anh không đủ can đảm để chấp nhận kết cục đó.
...
Phong Lam Nhu đi đến một nhà hàng, cô muốn thư giản khỏi nỗi buồn, tự mình ngồi một góc khuất nhưng có thể quan sát toàn bộ nhà hàng. Phục vụ lịch sự tiến lên tiếp đón, cô cũng ưu nhã gọi món. Không bao lâu sau, món ăn được dâng lên. Cô đang chậm rãi thưởng thức bữa ăn thì bỗng dưng toàn nhà hàng tắt hết đèn, ánh nến lung linh trên mọi chiếc bàn được thắp sáng. Trên bục, một cây dương cầm cổ điển, một người đàn ông tao nhã và ôn hòa bước lên. Quanh người hắn tỏa ra hơi thở trưởng thành tri thức, khí chất tuy ấm áp nhưng khó gần và đôi mắt hắn óng ánh nỗi thương nhớ và bi thương. Thanh âm hắn trầm thấp dễ nghe vang lên trong không gian nhà hàng.
- Xin chào tất cả mọi người, hôm nay tôi đến thưởng thức những món ăn ở nhà hàng này thì tình cờ thấy được có dương cầm ở đây. Tôi vốn kì thực không biết đàn và âm nhạc là gì nhưng đã có một cô gái khi tôi còn là một chàng trai sinh viên đã chỉ cho tôi từng phím đàn vang lên dễ nghe thế nào. Cô ấy chỉ cho tôi những điều cơ bản trong âm nhạc lẫn nhạc cụ này. Tôi cũng yêu cô ấy rất nhiều nhưng vì quyền lợi, vì tương lai mà tôi muốn theo đuổi nên tôi đã đánh mất cô ấy. Tôi chỉ muốn chia sẻ một bản nhạc cho các vị, tôi cũng muốn nói rằng ở tại nhà hàng này, trong buổi tối hẹn hò lãng mạn của các vị. Các vị đang ở bên người mình thương yêu thì hãy nên trân trọng người đó, biết đâu được sau này các vị sẽ có những kí ức tươi đẹp. Vì nếu đánh mất người mình thương yêu thì sẽ đau đớn dường nào như trái tim của mình đang đập vì người ấy nhưng lại bị đánh mất đi nó. Mọi vui, mọi cảm xúc ngoài đau buồn đều theo người đó rời đi. Bây giờ tôi đang cố giành lấy thêm một cơ hội, tôi đã cam nguyện đánh đổi cuộc sống tôi đang có để trở về bên cô gái đó. Đã yêu một người rất khó để yêu thêm lần nữa thậm chí không thể yêu thêm ai khác. Bản nhạc tôi xin được chia sẻ cùng các vị.
Dứt lời hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng ngồi xuống, hai bàn tay thon dài đặt lên phím đàn đen trắng, nốt nhạc đầu tiên được cất lên, nối tiếp theo một bản nhạc du dương vang vọng, khắc sâu vào trái tim từng người. Từng câu hát người đàn ông hát lên, họ cảm nhận được cảm xúc của hắn đồng thời cũng chính là bản thân mình. Họ đồng cảm và họ càng ghi nhớ. Bản nhạc chấm dứt, tiếng hát hay ngừng lại. Toàn thể mọi người vỗ tay vang dội, người đàn ông mỉm cười đứng dậy, tao nhã cúi đầu.
Trong số những người ở đây, có một cô gái sững sờ, chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất, tiếng vỡ loảng xoảng chìm trong tiếng vỗ tay. Ánh mắt cô sững sờ ngây người tại chỗ, một giọt nước mắt bao ngày qua rơi xuống.
Phong Lam Nhu đã từng hỏi Mộc Vinh David anh có biết bản nhạc đó đã từng nghe ở đâu, tìm kiếm trên mạng nhưng thủy chung bản nhạc ấy không tồn tại ở thế giới này. Bản nhạc chỉ duy 2 người biết đến. Hắn đã đến thế giới này sao? Hắn tình nguyện đánh đổi cuộc sống của một Thượng Giang Luật sao? Thượng Giang Luật, cái tên ấy vừa yêu vừa đau, cái tên dù cho cô có mất đi kí ức nhưng vẫn nhớ đến. Tên của người đàn ông mà cô dành cả tuổi thanh xuân để yêu một người nhưng lại không thể dừng lại chuyến xe tương lai ấy, đành từ bỏ để không bị tổn thương thêm lần nữa. Cả hai tự gây đau đớn cho nnhau vẫn trộm thương nhớ nhau lại không dám bộc lộ.
Tuy dung mạo của người đàn ông đó đã thay đổi nhưng ánh mát đó cô vẫn nhớ kỹ. Thượng Giang Luật đang ở thế giới này! Hắn đã xuyên đến đây!
----------------
Mình cũng có đang viết 1 truyện khác trên vinote cũng là thể loại nữ phụ văn nhưng là 1vs1, nam chủ là quân nhân. Vì mới viết đc vài chap thôi nên là chưa đi sâu vào cốt truyện (tên truyện là Giấc mộng phù du nha mấy nàng )
Mọi người ủng hộ mình nha
Truyện nữ phụ thay đổi thì đã đc 1 nửa chặng đường vì còn đang bí quá (12nam chủ lận mà *khóc ròng*) nên là ra chậm T.T còn truyện này cũng đã đc 1 nửa. Tuyệt thế nữ phụ chỉ còn 3 anh để chiếm lấy 1 phần tâm của Nhu và 1 cơ hội cho Đông Đằng nữa thôi là kết rồi. Bản tính hắc hóa là vì anh Dung lâm vào đường cùng, anh k thể có thêm 1 cơ hội nữa nên mới hắc hóa (dù cho quá khứ có là tra nam -v-) sự tàn nhẫn của VDH là do xã hội, do cha, do quốc gia G và cả quá khứ tạo nên để tàn bạo hơn. Ngay từ đầu VDH đã thiếu tc cha mẹ (có cha mà như k có cha -v-) cái kết thì trong những chap trc mình cũng đã gợi ý )) k phải bỗng dưng Nguyệt xuyên sách ) và cũng k phải chị biết hết mọi cốt truyện và cả đông đằng. Nói chung đây không phải là ngẫu nhiên mà xuyên ) ng quyền lực nhất là ai không phải nữ chính
Một thiên tài thật sự là một kẻ biết giấu tài năng của mình
(Youkoso Jitsuryoku Shijou Shugi no Kyoushitsu e)
- Vậy là xong. Thật không ngờ muốn lấy bí mật quốc gia của nước G lại dễ dàng như vậy.
Vương Quang mỉm cười, anh vươn vai. 3 ngày qua anh ta đã cố gắng phá mọi tường lửa vững chắc của quốc gia G - điều mà không một ai làm được.
Không phải quá dễ dàng để mà làm được mà do Vương Quang chính là thiên tài. Một thiên tài lẩn mình trong bóng tối, chực chờ ra tay tùy ý hãm hại người khác. Anh muốn trả thù cho mẹ anh ta. Phải khiến Vương Dật Hàn sống trong sự dằn vặt và đau khổ như cách mà hắn đã làm với mẹ anh ta.
- Chỉ cần một thời gian nữa, một cuộc chiến tranh sẽ "kà bùm"
Vương Quang bật cười lớn, mắt anh ta hằn lên tơ máu. Hiểu lầm đáng sợ dần dần mang những người vô tội rơi vào vòng xoáy tử thần. Dù là thế giới tương lai nhưng lòng tham, bạo lực, đau khổ, mất mát và khói lửa đạn vẫn cứ tiếp tục diễn ra. Dù ở thời đại nào, bom đạn vẫn không ngừng tái diễn.
...
- David, tôi muốn đi dạo vòng quanh thành phố. Anh cứ tiếp tục công việc của anh đi.
Phong Lam Nhu vô cảm nhìn Mộc Vinh David, anh thở dài trong lòng liền gật đầu.
Phong Lam Nhu thay một bộ y phục, cô lên xe rời đi. Mộc Vinh David quay trở về quân bộ. Hiện tại, tình hình quốc gia đang gặp rắc rối, kẻ đầu sỏ gây ra là Vương Dật Hàn và Phong Tịnh nhưng Mộc Vinh David cũng thầm cảm thấy may mắn vì nếu không như vậy, Phong Lam Nhu sẽ chân chính trở thành thê tử của Vương Dật Hàn mà anh không đủ can đảm để chấp nhận kết cục đó.
...
Phong Lam Nhu đi đến một nhà hàng, cô muốn thư giản khỏi nỗi buồn, tự mình ngồi một góc khuất nhưng có thể quan sát toàn bộ nhà hàng. Phục vụ lịch sự tiến lên tiếp đón, cô cũng ưu nhã gọi món. Không bao lâu sau, món ăn được dâng lên. Cô đang chậm rãi thưởng thức bữa ăn thì bỗng dưng toàn nhà hàng tắt hết đèn, ánh nến lung linh trên mọi chiếc bàn được thắp sáng. Trên bục, một cây dương cầm cổ điển, một người đàn ông tao nhã và ôn hòa bước lên. Quanh người hắn tỏa ra hơi thở trưởng thành tri thức, khí chất tuy ấm áp nhưng khó gần và đôi mắt hắn óng ánh nỗi thương nhớ và bi thương. Thanh âm hắn trầm thấp dễ nghe vang lên trong không gian nhà hàng.
- Xin chào tất cả mọi người, hôm nay tôi đến thưởng thức những món ăn ở nhà hàng này thì tình cờ thấy được có dương cầm ở đây. Tôi vốn kì thực không biết đàn và âm nhạc là gì nhưng đã có một cô gái khi tôi còn là một chàng trai sinh viên đã chỉ cho tôi từng phím đàn vang lên dễ nghe thế nào. Cô ấy chỉ cho tôi những điều cơ bản trong âm nhạc lẫn nhạc cụ này. Tôi cũng yêu cô ấy rất nhiều nhưng vì quyền lợi, vì tương lai mà tôi muốn theo đuổi nên tôi đã đánh mất cô ấy. Tôi chỉ muốn chia sẻ một bản nhạc cho các vị, tôi cũng muốn nói rằng ở tại nhà hàng này, trong buổi tối hẹn hò lãng mạn của các vị. Các vị đang ở bên người mình thương yêu thì hãy nên trân trọng người đó, biết đâu được sau này các vị sẽ có những kí ức tươi đẹp. Vì nếu đánh mất người mình thương yêu thì sẽ đau đớn dường nào như trái tim của mình đang đập vì người ấy nhưng lại bị đánh mất đi nó. Mọi vui, mọi cảm xúc ngoài đau buồn đều theo người đó rời đi. Bây giờ tôi đang cố giành lấy thêm một cơ hội, tôi đã cam nguyện đánh đổi cuộc sống tôi đang có để trở về bên cô gái đó. Đã yêu một người rất khó để yêu thêm lần nữa thậm chí không thể yêu thêm ai khác. Bản nhạc tôi xin được chia sẻ cùng các vị.
Dứt lời hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng ngồi xuống, hai bàn tay thon dài đặt lên phím đàn đen trắng, nốt nhạc đầu tiên được cất lên, nối tiếp theo một bản nhạc du dương vang vọng, khắc sâu vào trái tim từng người. Từng câu hát người đàn ông hát lên, họ cảm nhận được cảm xúc của hắn đồng thời cũng chính là bản thân mình. Họ đồng cảm và họ càng ghi nhớ. Bản nhạc chấm dứt, tiếng hát hay ngừng lại. Toàn thể mọi người vỗ tay vang dội, người đàn ông mỉm cười đứng dậy, tao nhã cúi đầu.
Trong số những người ở đây, có một cô gái sững sờ, chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất, tiếng vỡ loảng xoảng chìm trong tiếng vỗ tay. Ánh mắt cô sững sờ ngây người tại chỗ, một giọt nước mắt bao ngày qua rơi xuống.
Phong Lam Nhu đã từng hỏi Mộc Vinh David anh có biết bản nhạc đó đã từng nghe ở đâu, tìm kiếm trên mạng nhưng thủy chung bản nhạc ấy không tồn tại ở thế giới này. Bản nhạc chỉ duy 2 người biết đến. Hắn đã đến thế giới này sao? Hắn tình nguyện đánh đổi cuộc sống của một Thượng Giang Luật sao? Thượng Giang Luật, cái tên ấy vừa yêu vừa đau, cái tên dù cho cô có mất đi kí ức nhưng vẫn nhớ đến. Tên của người đàn ông mà cô dành cả tuổi thanh xuân để yêu một người nhưng lại không thể dừng lại chuyến xe tương lai ấy, đành từ bỏ để không bị tổn thương thêm lần nữa. Cả hai tự gây đau đớn cho nnhau vẫn trộm thương nhớ nhau lại không dám bộc lộ.
Tuy dung mạo của người đàn ông đó đã thay đổi nhưng ánh mát đó cô vẫn nhớ kỹ. Thượng Giang Luật đang ở thế giới này! Hắn đã xuyên đến đây!
----------------
Mình cũng có đang viết 1 truyện khác trên vinote cũng là thể loại nữ phụ văn nhưng là 1vs1, nam chủ là quân nhân. Vì mới viết đc vài chap thôi nên là chưa đi sâu vào cốt truyện (tên truyện là Giấc mộng phù du nha mấy nàng )
Mọi người ủng hộ mình nha
Truyện nữ phụ thay đổi thì đã đc 1 nửa chặng đường vì còn đang bí quá (12nam chủ lận mà *khóc ròng*) nên là ra chậm T.T còn truyện này cũng đã đc 1 nửa. Tuyệt thế nữ phụ chỉ còn 3 anh để chiếm lấy 1 phần tâm của Nhu và 1 cơ hội cho Đông Đằng nữa thôi là kết rồi. Bản tính hắc hóa là vì anh Dung lâm vào đường cùng, anh k thể có thêm 1 cơ hội nữa nên mới hắc hóa (dù cho quá khứ có là tra nam -v-) sự tàn nhẫn của VDH là do xã hội, do cha, do quốc gia G và cả quá khứ tạo nên để tàn bạo hơn. Ngay từ đầu VDH đã thiếu tc cha mẹ (có cha mà như k có cha -v-) cái kết thì trong những chap trc mình cũng đã gợi ý )) k phải bỗng dưng Nguyệt xuyên sách ) và cũng k phải chị biết hết mọi cốt truyện và cả đông đằng. Nói chung đây không phải là ngẫu nhiên mà xuyên ) ng quyền lực nhất là ai không phải nữ chính
Bình luận facebook