Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Thực tại cho tương lai
Hoa bỉ ngạn có vẻ đẹp rực rỡ diễm lệ, không phải vì bỉ ngạn có màu đỏ nổi bật mà vì nó là câu chuyện của một tình yêu bất diệt và cả vì nó có thể sinh tồn dù phát triển ở một nơi tăm tối bỉ ngạn hoa vẫn vươn cao khỏi mặt đất mà không cần ánh sáng mặt trời.
Trong căn phòng vang lên tiếng gầm nhẹ cùng tiếng rên rỉ yếu ớt và cả những lời nói phản kháng nhưng vô hiệu.
Phong Lam Nhu chỉ có thể bất lực mặc Đông Phượng Dung dày vò. Không biết qua bao lâu, cô chìm vào giấc ngủ mà người đàn ông vẫn còn đang hưng phấn dày vò cô. Hắn đã có được Phong Lam Nhu, không một kẻ nào được tước đoạt cô khỏi hắn.
...
- Vẫn không tìm thấy dấu vết gì của Lam Nhu sao?
Phong Tịnh cau chặt mày, thật ngạc nhiên, Phong Lam Nhu có thể thoát khỏi mạng lưới tình báo của hắn. Hoặc chỉ có thể là có người nào đó có thế lực che giấu được mà thôi.
...
Trong căn phòng, trên chiếc giường rộng lớn, có 2 người một nam một nữ, trên làn da trắng bóng loáng có vô số vết xanh tím sau cuộc vận động kịch liệt nổi bật. Người đàn ông thỏa mãn ôm cô cô vào ngực. Ánh mắt màu đỏ ôn nhu nhìn cô, ẩn ẩn hiện hiện một ańh sáng bạc lạnh lẽo lóe lên. Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, mái tóc cô màu đỏ cam cùng mái tóc hắn màu đỏ rượu vô cùng hợp nhau.
Đông Phượng Dung nhẹ nhàng như sợ cô thức giấc đan xen mười ngón tay lại với cô, hắn dịu dàng đặt nụ hôn lên tay cô.
- Tiểu Nhu, dù em có là ai, chỉ cần là em. Anh vẫn yêu và càng yêu em nhiều hơn.
Lời nói hắn vang lên, không một ai biết tương lai sẽ có chuyện gì, chỉ cần biết bản thân sống là sống cho thực tại vì tương lai có thể thay đổi.
Ngoài cửa sổ, trên bầu trời đêm, có một ngôi sao duy nhất trong tất cả ngôi sao ánh sáng chợt lóe. Sẽ có điều kì diệu xảy đến không?
...
- Vương Dật Hàn! Con lại giết một người hầu nữa?
Quốc vương nước Y, là cha của Vương Dật Hàn tức giận quát lớn con trai ông ta. Khuôn mặt vốn tuấn tú khi còn trẻ giờ đã có dấu vết của thời gian để lại. Ông không thể trách phạt hắn, vì ông ta là cha hắn và cũng vì e ngại thế lực hiện tại của hắn. Trong hoàng cung nước Y này, ngoài quốc vương và một số vị quan trọng ra không một ai biết kì thực vua của đế quốc Y chính là Vương Dật Hàn. Còn ông ta chỉ là kẻ dưới một người trên vạ người mà thôi.
Vương Dật Hàn một tay thao túng kinh tế, một số mối quan hệ với quốc tế, nhận lực và cả một nửa quân sự đều nằm trong tay hắn. Chính vì thế mà hôn nhân giữa công chúa nước G cũng là do hắn tự quyết định, ông không thể ngăn cản.
Vương Dật Hàn lạnh lùng hờ hững ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên có vài phần giống như hắn, là người "cha" của hắn. Vương Dật Hàn đã khôbg còn tự nhốt mình trong căn phòng bề bộn của chính hắn, hắn đang suy tính điều gì không một ai biết. Ngày hôm qua, một người hầu chỉ vì làm đổ ly trà bởi cô ta sợ hãi dung nhan tàn nhẫn lạnh lùng, nhìn vào đôi mắt hắn mà run rẩy, sơ ý làm rơi ly trà. Trà lênh láng ra sàn nhà, vài giọt nước bắn lên đôi giay đắt tiền của hắn và quan trọng hơn, tiếng ồn cô ta gây ra làm quấy nhiễu dòng suy nghĩ của hắn. Hắn đã khó chịu, bản tính tàn nhẫn đang ngủ sâu trong người đã thức tỉnh từ mấy ngày trước và hắn không hề do dự bắn vào tim cô ta.
Hiện tại, không một người hầu nào can đảm tiến lên hầu hạ hắn, chỉ cần chạm vào đồ vật của hắn nhất là những tấm hình một cô gái diễm lệ tràn ngập trong phòng hắn thì sẽ chết trong đau đớn.
Từ ngày Đông Phượng Dung đến gặp Vương Dật Hàn, hắn đã giết vô số người hầu trong cơn điên loạn, trong nỗi ám ảnh của quá khứ, kể cả tiểu thư con nhà quyền thế hắn cũng không hề nương tay.
Vương Dật Hàn đang điên cuồng tìm một cô gái tên Phong Ninh Sương, khi nhắc đến cái tên ấy, đôi mắt màu trà trong trẻo lạnh buốt ánh lên tơ máu. Chính vì cô ta mà bước cuối cùng để hắn có được từ tình yêu đến quyền lực đã bị phá vỡ.
Nghĩ đến cô lãnh đạm, cô vô tình hắn không thể chịu đựng, trong lòng run sợ như móc trái tim hắn đang đập trong lồng ngực. Lừa dối, tất cả chỉ vì lừa dối.
- Vậy thì ông nên quản người của ông lại. Đừng nghĩ rằng tôi không biết ông đang làm gì. Việc ông cài người hay là sát thủ vào trong số người làm ở đây là tôi không thấy hay việc ông định truyền ngôi lại cho tên tặc tử Vương Quang kia và cả ông dự định gả Vương Di Di ả tiện nhân kia cho một đế quốc khác đẻ củng cố quyền lực sau đó xóa bỏ tôi. Ông chỉ nắm được một nửa quân sự của đất nước này chứ không còn gì khác đâu người cha đáng kính.
Vương Dật Hàn bật cười, tiếng cười trầm thấp khiến lòng người run sợ.
- Nghiệt tử!
- Nghiệt tử? Ông xem lại mình có tư cách đó nói tôi hay không? Người phụ nữ ti tiện ông yêu năm đó cũng chỉ là một ca kỹ trước mặt đàn ông mà thôi và cũng chỉ có những tên đàn ông giá rẻ mới qua lại với bà ta. Ông không nghĩ đến hai thứ không đàng hoàng kia có phải là con ông hay không? Sợ chừng ông chỉ là người nuôi nấng con của người khác, một tên hứng vỏ.
Hắn khinh thường liếc mắt. Cha hắn tức giận đến run người, lời lẽ ngày hôm nay càng ngoan độc hơn trước kia. Vương Dật Hàn trước kia chỉ sỉ nhục Vương Quang, Vương Di Di và tiểu tam kia. Hôm nay hắn bất ngờ sỉ nhục cả ông ta.
Tiếng giày bỏ đi, Vương Dật Hàn tin tưởng 2 tháng nữa vị trí quốc vương là của hắn. Khi đó hắn có đủ cả quyền lực lẫn sức mạnh để mà bắt buộc Mộc Cung phải gả Phong Lam Nhu cho hắn. Mộc Cung, lão ta phải chờ đấy. Hổ không phát uy lại cho là mèo bệnh.
Hoa bỉ ngạn có vẻ đẹp rực rỡ diễm lệ, không phải vì bỉ ngạn có màu đỏ nổi bật mà vì nó là câu chuyện của một tình yêu bất diệt và cả vì nó có thể sinh tồn dù phát triển ở một nơi tăm tối bỉ ngạn hoa vẫn vươn cao khỏi mặt đất mà không cần ánh sáng mặt trời.
Trong căn phòng vang lên tiếng gầm nhẹ cùng tiếng rên rỉ yếu ớt và cả những lời nói phản kháng nhưng vô hiệu.
Phong Lam Nhu chỉ có thể bất lực mặc Đông Phượng Dung dày vò. Không biết qua bao lâu, cô chìm vào giấc ngủ mà người đàn ông vẫn còn đang hưng phấn dày vò cô. Hắn đã có được Phong Lam Nhu, không một kẻ nào được tước đoạt cô khỏi hắn.
...
- Vẫn không tìm thấy dấu vết gì của Lam Nhu sao?
Phong Tịnh cau chặt mày, thật ngạc nhiên, Phong Lam Nhu có thể thoát khỏi mạng lưới tình báo của hắn. Hoặc chỉ có thể là có người nào đó có thế lực che giấu được mà thôi.
...
Trong căn phòng, trên chiếc giường rộng lớn, có 2 người một nam một nữ, trên làn da trắng bóng loáng có vô số vết xanh tím sau cuộc vận động kịch liệt nổi bật. Người đàn ông thỏa mãn ôm cô cô vào ngực. Ánh mắt màu đỏ ôn nhu nhìn cô, ẩn ẩn hiện hiện một ańh sáng bạc lạnh lẽo lóe lên. Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, mái tóc cô màu đỏ cam cùng mái tóc hắn màu đỏ rượu vô cùng hợp nhau.
Đông Phượng Dung nhẹ nhàng như sợ cô thức giấc đan xen mười ngón tay lại với cô, hắn dịu dàng đặt nụ hôn lên tay cô.
- Tiểu Nhu, dù em có là ai, chỉ cần là em. Anh vẫn yêu và càng yêu em nhiều hơn.
Lời nói hắn vang lên, không một ai biết tương lai sẽ có chuyện gì, chỉ cần biết bản thân sống là sống cho thực tại vì tương lai có thể thay đổi.
Ngoài cửa sổ, trên bầu trời đêm, có một ngôi sao duy nhất trong tất cả ngôi sao ánh sáng chợt lóe. Sẽ có điều kì diệu xảy đến không?
...
- Vương Dật Hàn! Con lại giết một người hầu nữa?
Quốc vương nước Y, là cha của Vương Dật Hàn tức giận quát lớn con trai ông ta. Khuôn mặt vốn tuấn tú khi còn trẻ giờ đã có dấu vết của thời gian để lại. Ông không thể trách phạt hắn, vì ông ta là cha hắn và cũng vì e ngại thế lực hiện tại của hắn. Trong hoàng cung nước Y này, ngoài quốc vương và một số vị quan trọng ra không một ai biết kì thực vua của đế quốc Y chính là Vương Dật Hàn. Còn ông ta chỉ là kẻ dưới một người trên vạ người mà thôi.
Vương Dật Hàn một tay thao túng kinh tế, một số mối quan hệ với quốc tế, nhận lực và cả một nửa quân sự đều nằm trong tay hắn. Chính vì thế mà hôn nhân giữa công chúa nước G cũng là do hắn tự quyết định, ông không thể ngăn cản.
Vương Dật Hàn lạnh lùng hờ hững ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên có vài phần giống như hắn, là người "cha" của hắn. Vương Dật Hàn đã khôbg còn tự nhốt mình trong căn phòng bề bộn của chính hắn, hắn đang suy tính điều gì không một ai biết. Ngày hôm qua, một người hầu chỉ vì làm đổ ly trà bởi cô ta sợ hãi dung nhan tàn nhẫn lạnh lùng, nhìn vào đôi mắt hắn mà run rẩy, sơ ý làm rơi ly trà. Trà lênh láng ra sàn nhà, vài giọt nước bắn lên đôi giay đắt tiền của hắn và quan trọng hơn, tiếng ồn cô ta gây ra làm quấy nhiễu dòng suy nghĩ của hắn. Hắn đã khó chịu, bản tính tàn nhẫn đang ngủ sâu trong người đã thức tỉnh từ mấy ngày trước và hắn không hề do dự bắn vào tim cô ta.
Hiện tại, không một người hầu nào can đảm tiến lên hầu hạ hắn, chỉ cần chạm vào đồ vật của hắn nhất là những tấm hình một cô gái diễm lệ tràn ngập trong phòng hắn thì sẽ chết trong đau đớn.
Từ ngày Đông Phượng Dung đến gặp Vương Dật Hàn, hắn đã giết vô số người hầu trong cơn điên loạn, trong nỗi ám ảnh của quá khứ, kể cả tiểu thư con nhà quyền thế hắn cũng không hề nương tay.
Vương Dật Hàn đang điên cuồng tìm một cô gái tên Phong Ninh Sương, khi nhắc đến cái tên ấy, đôi mắt màu trà trong trẻo lạnh buốt ánh lên tơ máu. Chính vì cô ta mà bước cuối cùng để hắn có được từ tình yêu đến quyền lực đã bị phá vỡ.
Nghĩ đến cô lãnh đạm, cô vô tình hắn không thể chịu đựng, trong lòng run sợ như móc trái tim hắn đang đập trong lồng ngực. Lừa dối, tất cả chỉ vì lừa dối.
- Vậy thì ông nên quản người của ông lại. Đừng nghĩ rằng tôi không biết ông đang làm gì. Việc ông cài người hay là sát thủ vào trong số người làm ở đây là tôi không thấy hay việc ông định truyền ngôi lại cho tên tặc tử Vương Quang kia và cả ông dự định gả Vương Di Di ả tiện nhân kia cho một đế quốc khác đẻ củng cố quyền lực sau đó xóa bỏ tôi. Ông chỉ nắm được một nửa quân sự của đất nước này chứ không còn gì khác đâu người cha đáng kính.
Vương Dật Hàn bật cười, tiếng cười trầm thấp khiến lòng người run sợ.
- Nghiệt tử!
- Nghiệt tử? Ông xem lại mình có tư cách đó nói tôi hay không? Người phụ nữ ti tiện ông yêu năm đó cũng chỉ là một ca kỹ trước mặt đàn ông mà thôi và cũng chỉ có những tên đàn ông giá rẻ mới qua lại với bà ta. Ông không nghĩ đến hai thứ không đàng hoàng kia có phải là con ông hay không? Sợ chừng ông chỉ là người nuôi nấng con của người khác, một tên hứng vỏ.
Hắn khinh thường liếc mắt. Cha hắn tức giận đến run người, lời lẽ ngày hôm nay càng ngoan độc hơn trước kia. Vương Dật Hàn trước kia chỉ sỉ nhục Vương Quang, Vương Di Di và tiểu tam kia. Hôm nay hắn bất ngờ sỉ nhục cả ông ta.
Tiếng giày bỏ đi, Vương Dật Hàn tin tưởng 2 tháng nữa vị trí quốc vương là của hắn. Khi đó hắn có đủ cả quyền lực lẫn sức mạnh để mà bắt buộc Mộc Cung phải gả Phong Lam Nhu cho hắn. Mộc Cung, lão ta phải chờ đấy. Hổ không phát uy lại cho là mèo bệnh.
Bình luận facebook