Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
"Chị nuôi"
- Em nói sao? Em muốn tự mình đóng học phí à?
- Vâng, em và Phong gia đã không còn bất kì quan hệ nào
Phong Lam Nhu muốn dứt khoát chấm dứt tất cả liên quan đến bọn họ, cô không muốn dính dáng gì nữa, cuộc đời cô không muốn có bọn họ trong đó nên vì thế hôm nay cô đến gặp hiệu trưởng bản thân Phong Lam Nhu cô sẽ không phụ thuộc vào người khác, tất cả mọi thứ cô phải mạnh mẽ dựa vào chính mình.
- Được rồi, em ra đi, tôi sẽ suy nghĩ nhưng học phí khá nhiều tiền đấy
- Em sẽ đóng
Phong Lam Nhu thở dài, xem ra cô phải tìm thêm việc rồi. Phong Lam Nhu bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, cô mặt nhíu lại vì có 2 người mà cô không muốn gặp nhất thế giới này. Nam nhân bên cạnh như là đế vương lãnh khốc vô tình, thân hình cao lớn cân đối, làn da trắng không tì vết, mái tóc nâu nhạt phất phơ trong gió, sóng mũi cao bạc môi lạnh lùng, nhất là đôi mắt kia, nổi bật trong màn đêm, một màu xanh của nước trà đầy cao quý. Phong phạm không khác gì 1 kẻ cầm quyền đứng đầu toàn dân thiên hạ, khiến người khác không dám xâm phạm
- Chị hai!!
Phong Ninh Sương mỉm cười đến gần. Người đi cùng cô ta hừ lạnh, khinh thường nhìn Phong Lam Nhu. Cô nhếch miệng, xem ra kể từ khi xuyên qua đây thì hôm nay là lần đầu gặp mặt nam chủ Vương Dật Hàn. Phong Ninh Sương thân mật ôm lấy cánh tay hắn. Phong Lam Nhu nhướn mày, cô ta làm như cô cần lắm, có cho cô cũng không quan tâm bởi vì quá khứ của tên nam chủ này rất tàn nhẫn
Phong Lam Nhu không quan tâm đến mà đi lướt qua. Phong Ninh Sương thầm nghiến răng, cô là gì mà dám khinh thường cô ta như thế? Chỉ dựa vào một mình cô không có thân phận gì mà đẹp hơn cô ta, cao quý hơn cô ta và nổi bật hơn cô ta? Dường như Phong Ninh Sương đã quên rằng Phong Lam Nhu mới là tiểu thư chính thống của Phong gia mà cô ta chỉ là con gái bên ngoài, chuyện này không một ai biết cả chỉ riêng người Phong gia biết được
- Đúng thật là, em gái đã chào hỏi đến thế mà cô lại vô tâm như thế thật không phải phép
Vương Dật Hàn mỉa mai nói, trong mắt hắn như có như không thăm dò Phong Lam Nhu. Cô dừng bước, ánh mắt lạnh hẳn đi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng băng lãnh vô cùng
- Tôi có phải phép hay không thì liên quan gì đến anh? Có người ngu ngốc chỉ biết vẻ bề ngoài là con người bên trong, có người thoạt nhìn vô hại bất cần thì ai biết được bàn tay đó có nhuốm máu người thân hay không? Ngu ngốc vẫn mãi là ngu ngốc, thật hợp đôi vừa lứa
Phong Lam Nhu nhếch mép, nếu như là trước kia, cô sẽ như người điên dại dột lao thẳng đến đốp chát lại nhưng bây giờ đã khác, cô sẽ không dại dột như thế mà chỉ điềm tĩnh lạ thường. Một cặp trời sinh, tàn nhẫn vô tâm ngạo mạn nam, ngu ngốc tham lam đê tiện nữ. Sự thật này không biết cô tiết lộ ra trước khi nữ chủ tìm hiểu được có sao không đây?
Trong lòng Vương Dật Hàn giật mình, rốt cuộc Phong Lam Nhu có ý gì đây? Chẳng lẽ cô nói hắn? Vương Dật Hàn cau mày trầm tư, Phong Lam Nhu đã biết được những gì? Chuyện quá khứ của hắn chưa một ai biết được kể cả cha hắn
Phong Lam Nhu quay đầu bỏ đi, để lại 2 bóng người 1 nam 1 nữ nghiến răng, âm trầm nhìn theo bóng hình cô. Xem ra đây mới là con người thật của Phong Lam Nhu đi?
"- Phong Lam Nhu, cô mãi mãi lẳng lơ như vậy?"
"- Cô thèm khát đàn ông đến nỗi phải leo lên giường như thế ư?"
"- Muốn trở thành nữ nhân của tôi? Người như cô xứng sao?"
Mọi lời độc miệng đều thốt ra ban tặng cho Phong Lam Nhu cô, không ngừng sỉ nhục cô. Không quan tâm đến lúc đó cảm giác của cô như thế nào, chỉ biết khinh thường cô
Phong Lam Nhu trong lòng thầm cười lạnh, đến cùng không biết cảm giác của hắn ra sao khi biết được con người thật của Phong Ninh Sương ra sao nhỉ? Cô thật mong đợi chờ đến kịch vui
.......................
Tan học, Phong Lam Nhu bước ra cổng thì một chiếc xe thể thao bay dừng trước mặt cô, nam nhân bước xuống, gương mặt lạnh lùng nhưng bên khóe môi khẽ nhếch lên
- Phong Lam Nhu cha muốn gặp cô
Phong Lam Nhu mặt không đổi sắc đi lướt qua hắn, Phong Tịnh nắm lấy tay cô kéo lại
- Cô không nghe tôi nói sao?
- Xin lỗi, trên đời này tôi không còn người thân nào
Phong Lam Nhu nhíu mày, giật tay lại
- Không biết từ khi nào mà Phong thiếu gia tình nguyện chạm vào tôi? CHẳng phải cậu chê tôi dơ bẩn sao?
Phong Tịnh giật mình, hắn im lặng cau mày nhìn Phong LAm NHu
- Từ giờ mong rằng Phong gia các người đừng xuất hiện trước mặt tôi, bộ mặt giả tạo của các người khiến tôi ghê tởm
Phong Lam Nhu cười lạnh, Phong Tịnh khẽ nắm chặt bàn tay lại đến trắng bệch. Phong LAm Nhu bỏ đi, cô nói hoàn toàn là sự thật. Phong gia bề ngoài uy danh lừng lẫy nhưng nội tình bên trong toàn những con người mang 2 lớp mặt nạ, một Phong Ninh Sương cũng đủ thấy rồi
- Nếu tôi nói tôi tìm gặp cô thì sao chị nuôi?
Phong Lam Nhu thầm kinh ngạc, bước chân chợt dừng lại, bờ vai cô khẽ run, đây là phản ứng của nguyên chủ sao? Mà cô cũng thật không ngờ là Phong Tịnh gọi cô 1 tiếng "Chị nuôi"
- ...Tôi thì không muốn gặp cậu, Phong nhị thiếu gia
Phong Tịnh trầm mặc, sao càng ngày cô càng xa cách hắn đến như thế?
Phong LAm Nhu xoay người bỏ đi, đừng trách cô bởi vì bọn họ là người khởi đầu trước, cũng đừng nói cô vô tình bởi vì đơn giản trái tim cô chịu quá nhiều nỗi đau nên đã không còn mà trở thành những hạt cát trên sa mạc
----------------------
*Trailer:
Phong LAm Nhu lặng người, cô cứ bước về phía trước không xác định được mình nên đi đâu về đâu cho phải
- Em nói sao? Em muốn tự mình đóng học phí à?
- Vâng, em và Phong gia đã không còn bất kì quan hệ nào
Phong Lam Nhu muốn dứt khoát chấm dứt tất cả liên quan đến bọn họ, cô không muốn dính dáng gì nữa, cuộc đời cô không muốn có bọn họ trong đó nên vì thế hôm nay cô đến gặp hiệu trưởng bản thân Phong Lam Nhu cô sẽ không phụ thuộc vào người khác, tất cả mọi thứ cô phải mạnh mẽ dựa vào chính mình.
- Được rồi, em ra đi, tôi sẽ suy nghĩ nhưng học phí khá nhiều tiền đấy
- Em sẽ đóng
Phong Lam Nhu thở dài, xem ra cô phải tìm thêm việc rồi. Phong Lam Nhu bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, cô mặt nhíu lại vì có 2 người mà cô không muốn gặp nhất thế giới này. Nam nhân bên cạnh như là đế vương lãnh khốc vô tình, thân hình cao lớn cân đối, làn da trắng không tì vết, mái tóc nâu nhạt phất phơ trong gió, sóng mũi cao bạc môi lạnh lùng, nhất là đôi mắt kia, nổi bật trong màn đêm, một màu xanh của nước trà đầy cao quý. Phong phạm không khác gì 1 kẻ cầm quyền đứng đầu toàn dân thiên hạ, khiến người khác không dám xâm phạm
- Chị hai!!
Phong Ninh Sương mỉm cười đến gần. Người đi cùng cô ta hừ lạnh, khinh thường nhìn Phong Lam Nhu. Cô nhếch miệng, xem ra kể từ khi xuyên qua đây thì hôm nay là lần đầu gặp mặt nam chủ Vương Dật Hàn. Phong Ninh Sương thân mật ôm lấy cánh tay hắn. Phong Lam Nhu nhướn mày, cô ta làm như cô cần lắm, có cho cô cũng không quan tâm bởi vì quá khứ của tên nam chủ này rất tàn nhẫn
Phong Lam Nhu không quan tâm đến mà đi lướt qua. Phong Ninh Sương thầm nghiến răng, cô là gì mà dám khinh thường cô ta như thế? Chỉ dựa vào một mình cô không có thân phận gì mà đẹp hơn cô ta, cao quý hơn cô ta và nổi bật hơn cô ta? Dường như Phong Ninh Sương đã quên rằng Phong Lam Nhu mới là tiểu thư chính thống của Phong gia mà cô ta chỉ là con gái bên ngoài, chuyện này không một ai biết cả chỉ riêng người Phong gia biết được
- Đúng thật là, em gái đã chào hỏi đến thế mà cô lại vô tâm như thế thật không phải phép
Vương Dật Hàn mỉa mai nói, trong mắt hắn như có như không thăm dò Phong Lam Nhu. Cô dừng bước, ánh mắt lạnh hẳn đi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng băng lãnh vô cùng
- Tôi có phải phép hay không thì liên quan gì đến anh? Có người ngu ngốc chỉ biết vẻ bề ngoài là con người bên trong, có người thoạt nhìn vô hại bất cần thì ai biết được bàn tay đó có nhuốm máu người thân hay không? Ngu ngốc vẫn mãi là ngu ngốc, thật hợp đôi vừa lứa
Phong Lam Nhu nhếch mép, nếu như là trước kia, cô sẽ như người điên dại dột lao thẳng đến đốp chát lại nhưng bây giờ đã khác, cô sẽ không dại dột như thế mà chỉ điềm tĩnh lạ thường. Một cặp trời sinh, tàn nhẫn vô tâm ngạo mạn nam, ngu ngốc tham lam đê tiện nữ. Sự thật này không biết cô tiết lộ ra trước khi nữ chủ tìm hiểu được có sao không đây?
Trong lòng Vương Dật Hàn giật mình, rốt cuộc Phong Lam Nhu có ý gì đây? Chẳng lẽ cô nói hắn? Vương Dật Hàn cau mày trầm tư, Phong Lam Nhu đã biết được những gì? Chuyện quá khứ của hắn chưa một ai biết được kể cả cha hắn
Phong Lam Nhu quay đầu bỏ đi, để lại 2 bóng người 1 nam 1 nữ nghiến răng, âm trầm nhìn theo bóng hình cô. Xem ra đây mới là con người thật của Phong Lam Nhu đi?
"- Phong Lam Nhu, cô mãi mãi lẳng lơ như vậy?"
"- Cô thèm khát đàn ông đến nỗi phải leo lên giường như thế ư?"
"- Muốn trở thành nữ nhân của tôi? Người như cô xứng sao?"
Mọi lời độc miệng đều thốt ra ban tặng cho Phong Lam Nhu cô, không ngừng sỉ nhục cô. Không quan tâm đến lúc đó cảm giác của cô như thế nào, chỉ biết khinh thường cô
Phong Lam Nhu trong lòng thầm cười lạnh, đến cùng không biết cảm giác của hắn ra sao khi biết được con người thật của Phong Ninh Sương ra sao nhỉ? Cô thật mong đợi chờ đến kịch vui
.......................
Tan học, Phong Lam Nhu bước ra cổng thì một chiếc xe thể thao bay dừng trước mặt cô, nam nhân bước xuống, gương mặt lạnh lùng nhưng bên khóe môi khẽ nhếch lên
- Phong Lam Nhu cha muốn gặp cô
Phong Lam Nhu mặt không đổi sắc đi lướt qua hắn, Phong Tịnh nắm lấy tay cô kéo lại
- Cô không nghe tôi nói sao?
- Xin lỗi, trên đời này tôi không còn người thân nào
Phong Lam Nhu nhíu mày, giật tay lại
- Không biết từ khi nào mà Phong thiếu gia tình nguyện chạm vào tôi? CHẳng phải cậu chê tôi dơ bẩn sao?
Phong Tịnh giật mình, hắn im lặng cau mày nhìn Phong LAm NHu
- Từ giờ mong rằng Phong gia các người đừng xuất hiện trước mặt tôi, bộ mặt giả tạo của các người khiến tôi ghê tởm
Phong Lam Nhu cười lạnh, Phong Tịnh khẽ nắm chặt bàn tay lại đến trắng bệch. Phong LAm Nhu bỏ đi, cô nói hoàn toàn là sự thật. Phong gia bề ngoài uy danh lừng lẫy nhưng nội tình bên trong toàn những con người mang 2 lớp mặt nạ, một Phong Ninh Sương cũng đủ thấy rồi
- Nếu tôi nói tôi tìm gặp cô thì sao chị nuôi?
Phong Lam Nhu thầm kinh ngạc, bước chân chợt dừng lại, bờ vai cô khẽ run, đây là phản ứng của nguyên chủ sao? Mà cô cũng thật không ngờ là Phong Tịnh gọi cô 1 tiếng "Chị nuôi"
- ...Tôi thì không muốn gặp cậu, Phong nhị thiếu gia
Phong Tịnh trầm mặc, sao càng ngày cô càng xa cách hắn đến như thế?
Phong LAm Nhu xoay người bỏ đi, đừng trách cô bởi vì bọn họ là người khởi đầu trước, cũng đừng nói cô vô tình bởi vì đơn giản trái tim cô chịu quá nhiều nỗi đau nên đã không còn mà trở thành những hạt cát trên sa mạc
----------------------
*Trailer:
Phong LAm Nhu lặng người, cô cứ bước về phía trước không xác định được mình nên đi đâu về đâu cho phải
Bình luận facebook