Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56-60
Chương 56: Mắt chó khinh người
Tô Dương biết quán bar này, mấy ngày nay đi dạo từng đi ngang qua, có vẻ quy mô không nhỏ. Anh vội hỏi Tiểu Lục:
“Thương lượng bao nhiêu tiền?”
Tiểu Lục lập tức đáp lời:
“Mười tám triệu! Vị trí của quán bar này khá ổn, kiến trúc cũng không tệ. Nhưng ông chủ không hiểu chuyện làm ăn, lại muốn ra nước ngoài định cư nên mới chịu bán với giá này. Nếu không ông ta sẽ không chấp nhận mức giá thấp hơn 25 triệu đâu…”
Tô Dương vẫn có thể chấp nhận mức giá này.
Tiểu Lục lại nói tiếp:
“Em định thế này. Nếu anh đồng ý, em sẽ gọi mấy cô gái em quen, bảo họ dẫn theo nhiều bạn bè tới đây thường xuyên. Bọn họ đều thích ăn chơi, hơn nữa còn quen biết không ít người. Chỉ cần bọn họ chịu tới, chắc chắn sẽ cũng cấp cho chúng ta một lượng khách hàng lớn…”
Tô Dương biết chỉ cần ở quán bar có các cô gái thì sẽ thu hút được nhiều khách. Anh lập tức đồng ý:
“Anh cũng không can thiệt nhiều về chuyện kinh doanh, cậu cứ phụ trách là được. Gửi số tài khoản của cậu đi, anh chuyển tiền cho!”
Tiểu Lục nghe Tô Dương định gửi thẳng mười tám triệu cho mình, kinh ngạc hỏi một câu:
“Anh gửi cho em nhiều tiền như vậy, không sợ em cuỗm tiền chạy mất à?”
Tô Dương cười đáp:
“Dùng người không được nghi ngờ, đã nghi ngờ thì đừng dùng!”
Câu nói này của anh khiến Tiểu Lục thấy ấm lòng. Bao nhiêu năm qua gã chưa từng được ai tôn trọng như thế.
Tô Dương vừa cúp máy liền nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra ở phía sau.
Anh quay đầu nhìn lại, trông thấy Lâm Khả Hy mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, trên đầu còn quấn khăn lông trắng muốt.
Làn da của cô vốn đã rất trắng, lại thêm vừa mới tắm nên nước da trắng nõn nà càng thêm mịn màng.
Cổ áo choàng tắm khoét sâu, xương quai xanh mê người và thân hình quyến rũ lúc ẩn lúc hiện.
Nhất là bên dưới áo choàng tắm lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài, khiến Tô Dương thèm nhỏ dãi.
Lâm Khả Hy cũng phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào mình, định sửa sang lại áo ngủ.
Nào ngờ Tô Dương lại chậm rãi tới gần.
Cô lập tức cảnh giác hỏi:
“Anh muốn làm gì?”
Tô Dương lại nở nụ cười ngang ngược thường trực. Anh nói:
“Thơm quá đi mất…”
Mùi hương trên người Lâm Khả Hy lẫn vào mùi sữa tắm khiến Tô Dương ngất ngây, vô thức hít thêm vài cái.
Nếu là người đàn ông khác có hành động như vậy, nhất định Lâm Khả Hy sẽ cực kỳ ghét bỏ. Nhưng Tô Dương lại khác, cô không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy anh thật đáng yêu.
Nhưng cô vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, nghiêm giọng nói:
“Cút, tránh xa tôi ra…”
Tô Dương không chịu tránh ra, nghiêm túc nhìn Lâm Khả Hy:
“Hôm nay là sinh nhật em, tôi vẫn còn món quà thứ hai dành tặng em! Em nhắm mắt lại đi…”
Lâm Khả Hy thấy Tô Dương tỏ ra chững chạc đàng hoàng, do dự một hồi vẫn nhắm mắt lại.
Ngay sau khi Lâm Khả Hy nhắm chặt mắt, Tô Dương lập tức trợn tròn mắt ngắm nhìn dáng người của cô không chút kiêng kỵ.
Sau đó còn đặt hai tay lên vai cô.
Anh cúi đầu hôn một cái lên môi Lâm Khả Hy.
Nụ hôn đột ngột khiến cô giật nảy mình, cuống quýt đẩy Tô Dương ra, mặt mũi đỏ bừng, cả giận nói:
“Anh là đồ khốn nạn. Làm càn!”
Lâm Khả Hy lớn chừng này tuổi vẫn chưa từng yêu ai, càng đừng nói tới hôn môi.
Cô cảm thấy mình nên nổi giận với Tô Dương, bèn đuổi anh đi.
Nhưng chẳng biết vì sao, ngoài miệng quát tháo như vậy mà trong lòng cô lại không hề thấy phản cảm.
Tô Dương vẫn cười cợt nói với Lâm Khả Hy:
“Sao thế? Không thích món quà này của tôi à?”
Lâm Khả Hy không thèm nghĩ ngợi thì, lập tức mắng:
“Cút ra, tránh xa tôi ra…”
Tô Dương trợn mắt nói:
“À, xem ra em không thích rồi! Thế thì trả lại quà cho tôi đi…”
Nói xong, anh lại sấn tới, dí sát mặt vào để Lâm Khả Hy hôn lại.
Nào ngờ cô nhấc chân lên một cái giẫm thật mạnh xuống mu bàn chân của anh, khiến anh đau đến nhe răng trợn mắt. Còn cô thì nở nụ cười đắc ý, quay người trở về phòng ngủ.
Tô Dương nhớ lại vụ tông xe với Tề Vân Kiệt, quyết định đổi xe mới cho Lâm Khả Hy. Dù sao tính an toàn của chiếc Passat kiểu cũ cô đang đi không được cao lắm.
Với khí chất của Lâm Khả Hy, anh cảm thấy để cô lái một chiếc xe việt dã Mercedes G Class sẽ vừa bắt mắt vừa an toàn.
Ngày hôm sau, Tô Dương xuất hiện trong cửa hàng Mercedes 4S, bị không ít người chỉ trỏ bàn tán.
“Nhìn thấy chưa? Mercedes thành xe giá rẻ rồi. Đến cả người ăn mặc như thằng ăn xin cũng có thể tới xem xe…”
“Thấy người như vậy cũng tới được cửa hàng 4S, tôi không muốn mua Mercedes nữa đâu. Mất mặt chết đi được…”
Mặc dù bọn họ không nói to nhưng Tô Dương vẫn nghe được rõ ràng. Anh chẳng thèm để ý, đi một mạch tới chiếc Mercedes G500 ngắm nghía”.
Nhân viên tư vấn bên cạnh thấy anh mặc quần áo rách nát, lập tức tỏ vẻ ghét bỏ tránh ra xa:
“Anh đang xem chiếc này à? Chiếc này đắt lắm đấy…”
Nhân viên tư vấn của cửa hàng 4S đều có thái độ này, ai cũng ngại bần yêu giàu. Chẳng qua chỉ là một đứa nhân viên quèn, lại làm như cửa hàng là nhà mình vậy.
Tô Dương thuận miệng hỏi:
“Đắt tới mức nào?”
Nhân viên bán hàng uể oải đáp:
“Xe trần là 3 triệu 9 lắp ráp toàn bộ phải hết hơn 4 triệu, là hơn 4 triệu đấy rõ chưa…”
Tô Dương mặc kệ thái độ của nhân viên tư vấn. Anh cảm thấy chiếc xe này không tồi.
Nhân viên kia thấy anh không nói năng gì, cười lạnh bảo:
“Anh trai à, nếu anh cảm thấy đắt cũng không sao. Anh ra khỏi cửa rẽ phải, có cửa hàng chuyên bán xe trần của Wuling. Xe ở đó khá thích hợp với ông chủ lớn như anh đấy….”
Tô Dương dở khóc dở cười nhìn đối phương.
Mấy thằng ôn con này đi làm toàn phải chen chúc trên tàu điện ngầm hoặc xe bus, thế mà vẫn còn mặt mũi coi thường người lái xe Wuling.
Nhân viên tư vấn vừa dứt lời, sau lưng lại truyền tới một giọng nam:
“Wuling? Loại như anh ta chỉ có thể chạy sau mông đàn bà liếm gót giày kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, không mua nổi Wuling đâu…”
Tô Dương quay lại nhìn thử, trông thấy một người đàn ông đang ôm ấp một cô gái trang điểm đậm, mặc váy ngắn, còn để hở cả rốn.
Anh nhận ra đối phương, chính là bạn trai cũ của Khương Nhất Tuyết, Sài Song.
Lần trước ở nhà hàng Pháp, Sài Song thua anh một trăm nghìn.
Anh ta không cam lòng, thuê Tiểu Lục tới đánh Tô Dương, kết quả lại bị Tiểu Lục đánh một trận tơi bời.
Anh ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội phục thù, không ngờ hôm nay lại gặp Tô Dương ở đây.
Lời nói của Sài Song khiến nhiều người chú ý tới.
Người càng nhiều, Sài Song càng mạnh miệng. Anh ta ung dung đi tới trước mặt Tô Dương, cười lạnh hỏi:
“Đồ ăn mày kia, từng được ngồi lên xe xịn bao giờ chưa?”
Tô Dương lắc đầu đáp:
“Chưa được ngồi!”
Sài Song hừ lạnh một tiếng. Tô Dương bổ sung thêm một câu:
“Nhưng từng lái rồi!”
Chương 57: Sư phụ
Lời nói của Tô Dương khiến mọi người xung quanh đồng loạt cười vang.
Sao một thằng đàn ông ăn mặc rách rưới như ăn mày có thể lái Mercedes G Class được?
Nhân viên tư vấn cũng không hề tức giận, lại đang muốn nịnh nọt Sài Song nên cố tình chế giễu Tô Dương:
“Vậy thì chắc là anh hiểu rất rõ về Mercedes G Class nhỉ? Nào, nói ra cho chúng tôi học hỏi chút đi…”
Tô Dương chưa kịp lên tiếng đáp lại đã có một nữ nhân viên tư vấn mới vào làm chưa lâu tốt bụng nhắc nhở:
“Anh ơi, anh cứ kệ đi, đừng nói với bọn họ nữa. Anh sang bên kia xem đi, đừng đứng ở đây làm gì…”
Nữ nhân viên tư vấn này rất tốt bụng. Cô ấy đang giúp Tô Dương giải vây.
Tô Dương mỉm cười nhìn đối phương rồi lại nhìn sang nhân viên tư vấn kia, hỏi ngược lại:
“Tại sao tôi phải nói cho anh nghe?”
Nhân viên bán hàng bật cười nói:
“Anh không hiểu đúng không? Nếu anh có thể giải thích rõ ràng về G Class, tôi sẽ sủa tiếng chó ngay tại đây cho anh xem, thế nào? Nếu không nói được thì mau cút ra khỏi đây đi, đừng để ảnh hưởng đến khách quý của chúng tôi chọn xe…”
Dứt lời, anh ta còn quay sang nở nụ cười nịnh bợ với Sài Song.
“Được, anh tự nói đấy nhé!”
Tô Dương lập tức đồng ý.
Ngay sau đó, anh quay lại nhìn chiếc Mercedes G500 4x4, bắt đầu giải thích dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người:
“Mercedes cấp G là một trong những loại xe việt dã toàn địa hình có tính năng mạnh nhất thế giới…”
Anh vừa dứt lời, Sài Song đã khinh bỉ nói:
“Phí lời, cái này còn cần anh nói nữa à? Đứa trẻ ba tuổi cũng biết rồi! Mau nói cái gì hữu dụng đi!”
Tô Dương không hề hoảng hốt, tiếp tục nói:
“Mercedes cấp G là mẫu xe có nguồn gốc lịch sử sâu xa. Nó từng phục vụ quân đội Đức trong chiến tranh thế giới thứ hai, có thể nói là tổ tiên của xe cấp G. Khi ấy, lãnh đạo quân sự tối cao của đế quốc thứ ba đã chọn nó làm phương tiện đi lại. Lúc duyệt binh ở thủ đô cũng lái Mercedes cấp G. Hiện tại trên thế giới vẫn có hơn hai mươi quốc gia coi Mercedes G Class là xe chỉ định dùng trong quân đội. Trong số đó có các nước châu Âu, đương nhiên cũng có rất nhiều nước châu Á…”
Nhân viên tư vấn nghe Tô Dương ung dung giải thích, sững sờ ngơ ngác. Kỳ thực bản thân anh ta cũng không biết về lịch sử của dòng xe Mercedes cấp G.
Tô Dương tươi cười nhìn anh ta hỏi:
“Như vậy đủ chưa? Có cần tôi nói nữa không?”
Mặc dù nhân viên tư vấn này đang chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng phản bác:
“Mấy cái anh nói đều là chuyện từ đời tám hoánh nào rồi. Giỏi thì nói về công suất, tính năng của chiếc G500 này đi…”
Tô Dương cười lạnh, khinh thường nói:
“Cái đó có gì hay mà nói? Chẳng qua chỉ là bản 4.0 với động cơ V8. Trước đó loại động cơ này đã được đùng ở xe cấp S rồi, công suất cao nhất là 300 mã lực. Hộp số tự động tốc độ 4.7, dẫn động tất cả các bánh toàn thời gian. Trục bánh xe 10 tấc Anh. Chỉ có mấy cái này thôi, anh còn muốn tôi nói gì nữa? Nói về nội thất bên trong? Hay là bề ngoài? Đèn pha? Thế thì nhạt nhẽo lắm…”
Anh vừa nói xong, nữ nhân viên tư vấn lập tức giơ ngón tay cái khen ngợi:
“Anh biết nhiều thật đấy! Có nhiều cái anh nói tôi cũng không biết đâu…”
Còn nhân viên tư vấn kia mặt mũi tái mét. Anh ta không ngờ mình ngu ngốc chọc đúng người trong nghề.
Thấy anh ta không nói lời nào, Tô Dương bật cười chế giễu hỏi:
“Tôi nói xong rồi, đến lượt anh thực hiện lời hứa. Sủa tiếng chó đi…”
Chắc chắn nhân viên tư vấn sẽ không sủa tiếng chó ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Anh ta đang nghĩ cách lấp liếm chuyện này thì Sài Song đứng bên cạnh bỗng âm trầm nói:
“Thông tin kiếm từ trên mạng thì có gì mà khoe khoang. Anh muốn anh ta sủa tiếng chó hả? Tôi thấy người phải sủa là anh mới đúng…”
Dứt lời, Sài Song vung đấm đánh thẳng về phía Tô Dương.
Vừa rồi anh ta định đợi nhân viên tư vấn sỉ nhục Tô Dương một trận rồi mình mới ra tay.
Nào ngờ Tô Dương lại giải thích rõ ràng cặn kẽ như vậy.
Thấy Sài Song ra tay đánh người, Tô Dương cười lạnh. Xem ra đối phương đúng là kẻ không biết sợ chết.
Nắm đấm của Sài Song sắp đánh trúng vào người Tô Dương, anh cũng đang định giơ tay đánh trả.
Bỗng có một cánh tay đầy lông vươn ra từ sau lưng Tô Dương tóm lấy cổ tay Sài Song.
Sài Song chưa kịp phản ứng lại, một nắm đấm to bằng cái bát đã đánh trúng mũi anh ta.
“Bịch” một tiếng.
Sài Song bị đánh ngã lăn ra ra đất.
Giống hệt chỗ bị đánh lần trước.
Hai dòng máu mũi dần chảy ra.
Ngay sau đó, người đàn ông vừa ra tay đã đứng trước mặt Sài Song, khom người nắm chặt nắm đất dí sát tới, đồng thời hét ầm lên:
“Fuck you!”
Sau đó, người kia lại chỉ vào Tô Dương và nói với Sài Song:
“Thầy ấy, sư phụ của tôi! Đánh thầy ấy, tôi đánh chết anh! Cút!”
Tô Dương không ngờ người kia lại chính là Rupee.
Lần trước ở ‘Hội chợ tuổi thọ’, y thuật của Tô Dương đã khiến Rupee cảm phục, sinh ra hứng thú dào dạt với Đông y. Anh ta mong được bái Tô Dương làm sư phụ, còn chạy tới học viện Đông y học tập.
Hôm nay anh ta cũng tới đây chọn xe, nào ngờ lại gặp được Tô Dương. Anh ta vốn muốn tặng cho Tô Dương một niềm vui bất ngờ nên mới không tới chào hỏi trước, đúng lúc trông thấy cảnh tượng này.
Sài Song giãy dụa bò dậy, cô bạn gái đỡ anh ta đứng lên. Hai người thất tha thất thểu chạy ra cửa. Vừa bước tới cửa, Sài Song lập tức hồi sức, chỉ vào Tô Dương và người nước ngoài mắng chửi:
“Hai thằng khốn nạn chúng mày đừng có đi đâu. Cứ chờ đấy, tao sẽ chơi chết chúng mày!”
Thấy Sài Song vẫn chưa chịu thua, Rupee giả vờ định đuổi theo, doạ cho Sài Song cuống cuồng bỏ chạy.
Rupee quay sang nhìn nhân viên tư vấn, giơ nắm đấm doạ nạt:
“Anh, muốn đánh, đánh sư phụ tôi à? Tôi đánh với anh!”
Nhân viên tư vấn vốn là một kẻ mắt chó khinh thường, thấy Rupee là người nước ngoài, lại còn hung dữ như vậy, không khỏi hốt hoảng đáp:
“Không, tôi không có ý đó. Tôi không đánh…”
Trông thấy nhân viên tư vấn tỏ vẻ sợ hãi, Rupee mới nhìn sang Tô Dương, học diễn viên trên phim truyền hình cổ trang chắp tay nói:
“Sư phụ, con là Rupee. Người còn nhớ không?”
Tô Dương nhìn động tác buồn cười của anh ta, cười phá lên.
“Nhớ, sao tôi có thể quên anh được?”
Nghe thấy Tô Dương nói thế, Rupee lại càng vui sướng, hào phóng chỉ vào chiếc Mercedes G Class:
“Chiếc này, con mua, tặng kính người, sư phụ!”
Rupee vốn muốn nói là kính tặng, nhưng mới học tiếng nên vẫn chưa quen, nói nhầm thành tặng kính.
Tô Dương chỉ biết Rupee là bác sĩ, điều kiện tài chính không tồi. Nhưng anh không hề biết rằng, gia tộc của Rupee ở Mỹ không phải là một gia tộc tầm thường.
Tô Dương thấy Rupee to con ăn nói lắp bắp, không nhịn nổi cười bèn bảo:
“Tôi có tiền rồi, anh cứ giữ lại tiền cưới một cô vợ mũm mĩm đi…”
Dứt lời, anh vẫy tay với nữ nhân viên tư vấn kia:
“Em gái, anh muốn mua chiếc này màu đen. Quẹt thẻ đi!”
Sau đó Tô Dương rút thẻ ngân hàng ra.
Câu nói của anh khiến đám người xung quanh nghẹn họng trân trối. Không ai ngờ được anh chàng ăn mặc quê mùa như Tô Dương lại có tiền mua chiếc xe đắt như vậy, còn là trả một lần.
Chương 58: Tự tin ngút trời
Người hối hận nhất chính là nhân viên tư vấn lúc đầu, tiếc tới mức xanh cả ruột. Rõ ràng là một đơn hàng lớn, lại chỉ vì cái miệng đê tiện của mình, khinh thường người khác nên mới để vuột mất.
Nữ nhân viên kia vội vàng đi tới, tươi cười nói:
“Bây giờ chiếc xe này đang có ưu đãi. Lát nữa tôi sẽ xin giám đốc xem có thể cộng thêm điểm cho anh không…”
Tô Dương không cần nghĩ ngợi liền đáp:
“Có thể xin thêm ưu đãi với điểm cộng, nhưng mà tôi không cần đâu. Tôi tặng cô, coi như là phí phục vụ!”
Nữ nhân viên tư vấn nghe xong, kinh ngạc không nói nên lời.
Những ưu đãi và điểm cộng này phải lên tới hơn trăm nghìn tệ. Người đàn ông này giàu tới vậy sao?
Mặc dù cô ấy mới đi làm không lâu nhưng cũng đã gặp đủ kiểu ông chủ tới mua xe. Nhưng trước giờ chưa từng có ai hào phóng như Tô Dương.
Đương nhiên, không phải đối với ai Tô Dương cũng hào phóng như vậy. Chủ yếu là lòng tốt của cô gái này đã khiến anh cảm động.
Tô Dương vừa mới nói xong.
Chợt nghe thấy hai tiếng tát tai giòn giã vang lên bên cạnh.
Anh quay lại trông thấy nhân viên tư vấn lúc đầu đang tự tát mình hai cái thật mạnh.
Anh ta dùng không ít sức, đánh tới mức mặt mũi đỏ rần.
Anh ta quá căm hận cái miệng thối của mình, tại sao lại ngu ngốc như vậy! Cơ hội kiếm được nhiều tiền đã vuột mất rồi.
Anh ta không tự tát mình còn đỡ. Tô Dương vốn đã ngó lơ anh ta, nhưng lần này lại phải chú ý tới.
Anh bật cười hỏi:
“Vừa rồi anh đánh cược thua nhỉ, phải sủa tiếng chó đi chứ? Tôi không làm khó anh đâu, sủa mười tiếng là được rồi!”
Nhân viên tư vấn khó xử nhìn Tô Dương.
Nhưng Tô Dương chẳng mềm lòng. Gặp phải những kẻ mắt chó khinh người như anh ta thì phải mạnh tay dạy dỗ.
“Sủa!”
Rupee đứng cạnh bỗng hô lên một tiếng.
Giọng nói của anh ta rất to, doạ Tô Dương giật nảy mình.
“Gâu gâu gâu…”
Nhân viên tư vấn bị Rupee doạ sợ, vội sủa rối rít.
Không nhiều không ít, vừa đủ mười tiếng.
Đây coi như là cái giá phải trả cho cái miệng ngu dốt của anh ta!
Sau khi làm xong thủ tục mua xe đã đến xế chiều.
Tô Dương và Rupee ra khỏi cửa hàng 4S. Vừa ra ngoài, Rupee đã nói với Tô Dương bằng thứ ngôn ngữ hỗn tạp:
“Sư phụ, con tới Học viện Đông y rồi. Nhưng mà con không hiểu cái bọn họ giảng, toàn là lý thuyết thôi. Người dạy con đi…”
Tô Dương bật cười nghĩ, bảo Rupee tới học viện Đông y đúng là làm khó anh ta.
Anh nhìn Rupee hồi lâu, chợt nảy ra một ý tưởng. Nhưng chuyện này vẫn chưa ổn thoả, anh còn phải chờ một chút.
Nghĩ vậy, anh bèn nói với Rupee:
“Anh đừng vội, ít nhất anh cũng phải nhận biết được các loại thuốc Đông y, biết mỗi loại dùng để làm gì. Anh cứ về học trước đi, mấy hôm nữa tôi sẽ tới tìm anh sau…”
Nghe Tô Dương nói vậy, Rupee với gật đầu đồng ý.
Đợi Rupee đi khỏi, Tô Dương lập tức lái chiếc G Class tới công ty Hoàn Á.
Sắp đến giờ tan tầm, anh không lên tầng nữa.
Anh xuống xe, đi dạo quanh cổng chính.
Bỗng có một chiếc Buick màu trắng cũng đỗ lại trước cổng.
Một người đàn ông bước ra khỏi xe.
Anh ta có vóc dáng bình thường, đeo kính mắt, trông có vẻ nhã nhặn lịch sự.
Xem ra là kiểu trai ngoan vô hại.
Quan trọng là anh tay còn đang cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.
Vừa bước xuống xe, anh ta đã vội cẩn thận sửa sang áo vest trên người.
Trông dáng vẻ anh ta khá căng thẳng, Tô Dương tò mò hỏi:
“Anh đợi ai đấy?”
Người đàn ông đeo kính nhìn sang, tự tin ngút trời nói:
“Chờ vợ tương lai của tôi. Hôm nay tôi tới để tỏ tình với cô ấy!”
Giọng nói của anh ta là giọng thành thị điển hình.
Tô Dương thuận miệng hỏi thêm một câu:
“Cô ấy tên gì?”
“Lâm Khả Hy!”
Người đàn ông đeo kính nói tới đây, khoé miệng không kìm được nhếch lên.
Anh ta là ông chủ của một công ty nhỏ gần đó chỉ có bảy tám người.
Anh ta quen biết Lâm Khả Hy từ lâu, cũng yêu thầm cô suốt bấy lâu nay.
Mấy ngày trước, Lâm Khả Hy có cười với anh ta một cái. Thế là anh ta tưởng bở cô cũng thích mình.
Nghe thấy đối phương nói tên của Lâm Khả Hy, Tô Dương rất muốn cười. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Người đàn ông đeo kính nhìn Tô Dương mấy cái, cũng hỏi lại:
“Thế anh đang chờ ai?”
Tô Dương nghiêm túc đáp:
“Chờ vợ của tôi!”
“Cô ấy tên gì?”
Anh ta tiếp tục truy hỏi.
“Lâm Khả Hy!”
Tô Dương nói xong còn nhướng mày nhìn đối phương một cái.
Người đàn ông đeo kính lập tức sửng sốt, tức giận nói:
“Anh nói vớ vẩn gì vậy? Cô Lâm vẫn chưa kết hôn mà…”
Dứt lời, anh ta lại nhìn quần áo trên người Tô Dương, cố ý ưỡn ngực thẳng lưng, kiêu ngạo nói:
“Tôi biết anh đang đùa với tôi thôi. Đương nhiên cô Lâm cũng sẽ không nhìn trúng loại như anh đâu, mau từ bỏ ý đồ đi!”
Đối phương vốn đang tràn trề tự tin, chợt thấy chiếc Mercedes G Class đỗ bên cạnh, không khỏi lo lắng hỏi:
“Chiếc xe này là của anh à?”
Tô Dương lắc đầu đáp:
“Không phải!”
Nghe thấy thế, người đàn ông đeo kính thầm yên tâm.
Anh ta ưỡn ngực, nghiêm trang nói:
“Tôi đoán là anh không có khả năng mua được chiếc xe đắt như vậy rồi mà! Đến cả tôi còn chẳng có xe tốt như thế, sao anh có thể có được…”
Tô Dương dở khóc dở cười nhìn anh ta.
Tự tin!
Tự tin một cách khó hiểu!
Công ty Hoàn Á bắt đầu tan làm.
Người trong công ty lục tục đi ra ngoài.
Nhưng khi nhìn thấy hai người họ đang đứng cạnh nhau, nhiều người đều hiếu kỳ nhìn thêm vài lần. Nhất là người đeo kính còn đang ôm một bó hoa tươi.
Khi Lâm Khả Hy chen chúc với mấy nhân viên đi ra, người đàn ông đeo kính vội vàng sửa sang đầu tóc rồi chạy tới.
Lâm Khả Hy vốn không nhìn thấy anh ta, đột nhiên anh ta xuất hiện trước mặt doạ cô sợ hết hồn.
“Cô Lâm tan làm rồi đấy à?”
Lâm Khả Hy ngượng ngùng nhìn anh ta một cái, khẽ gật đầu rồi đi tiếp.
Người đàn ông đeo kính vội vàng theo sau. Trông thấy ánh mắt này của anh ta, Lâm Khả Hy đã hiểu anh ta có ý gì.
“Cô Lâm, tôi muốn mời em ăn tối, được không?”
Người đàn ông đeo kính vừa thốt ra một câu đã bị Lâm Khả Hy lạnh lùng từ chối:
“Xin lỗi anh, tôi không có thời gian. Sau này anh cũng đừng mời tôi ăn cơm nữa!”
Lâm Khả Hy từ chối thẳng thừng.
Cô đã quen với việc từ chối người khác theo đuổi, không biết đến nay đã từ chối bao nhiêu lần…
Nào ngờ người đàn ông đeo kính lại nói:
“Tôi thấy hôm nay cô Lâm không lái xe đi làm, để tôi đưa em về nhà được không?”
Lâm Khả Hy ghét nhất loại người dây dưa không chịu buông, bực bội hỏi:
“Chẳng lẽ tôi không tự tìm thấy nhà mình à? Sao phải cần người đưa về?”
Người đàn ông đeo kính không biết phải tiếp lời như thế nào.
Anh ta chợt nhớ tới mình vẫn đang ôm hoa, bèn đưa Lâm Khả Hy:
“Tôi tặng em!”
Lâm Khả Hy bất đắc dĩ nói:
“Xin lỗi, tôi không cần. Anh tặng cho người khác đi…”
Bị người ta dây dưa ngay trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, Lâm Khả Hy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không ngờ người đàn ông đeo kính vẫn giơ hoa lên trước mặt cô, vốn không hề có ý định từ bỏ.
Đồng thời bó hoa này cũng đã chắn mất toàn bộ tầm nhìn của Lâm Khả Hy.
Chương 59: Bạn thân
Lâm Khả Hy đang cảm thấy buồn bực.
Đột nhiên có một bàn tay to cướp mất bó hoa.
“Tặng tôi đi!”
Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn.
Chỉ thấy Tô Dương đang cười cợt ôm hoa.
Anh hít hà một hơi rồi nói với Lâm Khả Hy:
“Vợ ơi, hoa này thơm phết. Anh tặng lại cho em này…”
Người đàn ông đeo kính thấy Tô Dương cướp mất hoa của mình, vội lắp bắp nói:
“Anh, anh, anh làm gì đấy? Sao lại cướp đồ của tôi? Trả lại đây…”
Hành động của anh ta hơi ấu trĩ. Nhưng Tô Dương lại cứ cố tình đùa giỡn anh ta, không chịu trả lại.
Trò trẻ con của hai người họ khiến Lâm Khả Hy tức điên lên, lớn tiếng hét:
“Cút đi, hai người cút hết đi cho tôi!”
Nói rồi cô đẩy bó hoa ra, đi thẳng về phía trước.
Người đàn ông đeo kính bị doạ giật nảy mình.
Anh ta không ngờ Lâm Khả Hy lại mạnh mẽ như vậy.
Còn Tô Dương vẫn tươi cười đứng tại chỗ.
Các đồng nghiệp tan tầm đều vây quanh hóng chuyện.
Lâm Khả Hy đi được vài bước, bỗng dừng chân quay lại nhìn Tô Dương, lạnh lùng nói:
“Anh vẫn không chịu đi à? Còn đứng đó làm gì?”
Kẻ ngốc cũng nhìn ra được Lâm Khả Hy đang muốn đi cùng Tô Dương.
Người đàn ông đeo kính hoàn toàn không còn hi vọng, ngơ ngác đứng tại chỗ, mặt mũi mếu máo.
Tô Dương vội bước tới trước mặt Lâm Khả Hy, nắm tay cô đi thẳng về phía chiếc Mercedes G Class.
Lâm Khả Hy thấy chiếc xe đằng trước thì sửng sốt.
Từ lúc cô biết về xe đã không thích xe thể thao, chỉ thích mỗi xe việt dã, nhất là Mercedes G.
Chỉ là cô không có tiền nên không mua nổi.
Cô nhìn chiếc xe trước mặt, không kìm được hỏi Tô Dương:
“Ý gì đây?”
Đương nhiên Tô Dương có thể nhìn ra được, Lâm Khả Hy rất yêu thích chiếc xe này. Anh đắc ý nói:
“Tặng em đấy, thích không?”
Anh cứ tưởng cô nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.
Nào ngờ mặt cô lạnh tanh, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Dương:
“Tôi cũng không muốn truy hỏi anh lấy chiếc xe này ở đâu ra, hỏi anh cũng chẳng nói. Nhưng tôi nói cho anh hay, đúng là tôi thích nó, vô cùng thích! Nhưng mà tôi sẽ không lấy đâu!”
Dứt lời, Lâm Khả Hy quay lưng toan bỏ đi.
Cô có phản ứng gay gắt như vậy.
Là bởi vì cô không thích đàn ông theo đuổi mình bằng cách này.
Cô sẽ có cảm giác tình cảm bị biến chất, tựa như cô ở bên cạnh đối phương là vì vật chất.
Tô Dương không ngờ Lâm Khả Hy sẽ phản ứng gắt như vậy.
Anh cảm thấy bản thân suy nghĩ không chu toàn, cuống cuồng nắm lấy tay Lâm Khả Hy, vẫn giữ vẻ mặt cười đùa nói:
“Em đừng đi vội, nghe tôi nói trước đã. Không phải hôm qua em mới nói với tôi chuyện sát nhập cổ phần Hoàn Á sao? Toà nhà Hoàn Á và chiếc xe này chính là cổ phần của tôi. Em phải thường xuyên đi gặp khách hàng, dù sao cũng phải có một chiếc xe xứng với em chứ…”
Nghe thấy Tô Dương nói tới nhập cổ phần, Lâm Khả Hy lập tức nói:
“Cổ phần thì được. Phân chia tỷ lệ cổ phần thế nào?”
“Tôi lấy 10%, em lấy 90%. Em phụ trách mọi việc trong công ty, anh sẽ không can dự vào đâu!”
Tô Dương nói là chia cổ phần nhưng thực chất chỉ là cái cớ. Anh không muốn khiến Lâm Khả Hy có gánh nặng tâm lý.
Lâm Khả Hy hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Tô Dương:
“Hiện giờ thứ đắt tiền nhất của công ty Hoàn Á chính là toà nhà này, anh lại chỉ đòi 10% hả? Không được, anh phải lấy 49%, tôi giữ 51%. Ngày mai ký hợp đồng!”
Tô Dương gật đầu lia lịa. Chỉ cần Lâm Khả Hy chịu đồng ý, cô muốn chia thế nào cũng không thành vấn đề.
Bởi vì Tô Dương quyết định rồi, cô phải là người của anh!
Thấy Tô Dương đồng ý, Lâm Khả Hy mới giơ tay ra bảo:
“Chìa khoá!”
Tô Dương bật cười đưa chìa khoá cho cô. Hai người cùng lên xe.
Người đàn ông đeo kính buồn bã nhìn theo chiếc Mercedes G Class đang ngày một xa dần, lầm bầm nói:
“Không ngờ em cũng chỉ là một phụ nữ mê tiền…”
Lần đầu tiên được lái chiếc xe ao ước bấy lâu nay, tâm trạng của Lâm Khả Hy đang rất tốt.
Thấy cô vui vẻ, Tô Dương cũng thầm đắc ý.
Lâm Khả Hy không lái xe về nhà, mà đi tới xưởng sửa xe. Chiếc Passat kia bị đâm vỡ đèn pha, sáng nay đã được cô mang tới đây sửa lại.
Tới cổng xưởng sửa xe, Lâm Khả Hy nói với Tô Dương:
“Người của Adore hẹn tôi tối nay phải xây dựng phương án tiêu thụ. Anh đi lấy xe rồi đón Khương Nhất Tuyết đi. Cô ấy không biết lái xe, tối nay còn phải đi phỏng vấn. Anh nhớ đưa cô ấy đi…”
Tô Dương nghe thấy cô bảo mình đi đón Khương Nhất Tuyết, tức thì nói:
“Lâm Khả Hy, em bị ngốc à?”
Lâm Khả Hy không hiểu anh có ý gì, nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.
Tô Dương nghiêm túc giải thích:
“Phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân. Em không hiểu đạo lí đơn giản như vậy sao? Em bảo anh đi đón cô ta, nhỡ cô ta thích anh thì phải làm sao? Bọn anh củi khô lửa bốc, khó tránh khỏi cháy hừng hực…”
Lâm Khả Hy dở khóc dở cười nhìn Tô Dương:
“Không cần phòng cô ấy, phải phòng anh mới đúng!”
Vừa mới dứt lời, cô lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. Nói như vậy chẳng phải là đang ngầm thừa nhận quan hệ giữa cô và Tô Dương sao?
Cô vội vàng đổi giọng:
“Anh mau xuống xe đi, đừng lề mà lề mề ở đây nữa…”
Bấy giờ Tô Dương mới chịu xuống xe.
Ngay sau khi anh đóng cửa xe lại, Lâm Khả Hy đã kéo cửa kính xuống, hét thật to:
“Tô Dương!”
Anh quay lại trông thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, chân thành nói:
“Cảm ơn xe của anh, tôi thích lắm!”
Lâm Khả Hy cười rất đẹp.
Đương nhiên cô biết rõ Tô Dương nói là nhập cổ phần gì đó đều chỉ vì muốn cô có thể yên tâm lái chiếc xe này nên vẫn vô cùng cảm động.
Tô Dương cười đáp:
“Nếu em thật sự muốn cảm ơn tôi thì đêm nay cho tôi lên giường của em đi, cho tôi được cảm động một chút…”
Anh chưa kịp nói xong đã bị Lâm Khả Hy lườm cho một cái. Cô mắng:
“Cút!”
Sau đó, cô đạp chân ga lái xe đi mất.
Cô thầm nghĩ cái tên Tô Dương cà lơ phất phơ này thật đáng ghét. Cô đang cảm động lại bị anh phá hỏng, còn nghĩ tới chuyện lên giường.
Nhưng nếu Tô Dương thật sự kiên quyết đòi lên giường cô, cô sẽ từ chối sao?
Có quỷ mới biết được!
Trên đường đi đón Khương Nhất Tuyết, Tô Dương cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Lúc trước ở ‘Hội chợ tuổi thọ’ anh kiếm được bảy mươi triệu. Sau khi mua toà nhà Hoàn Á và quán bar Phong Tình Eleven, cộng thêm chiếc Mercedes G Class này là đã tiêu mất hơn năm mươi triệu rồi.
Xem ra bước tiếp theo bắt buộc phải là kiếm thêm tiền.
Chỉ khi có đủ tài chính mới có thể cho Lâm Khả Hy một cuộc sống tốt hơn.
Đương nhiên còn phải báo thù!
Mối thù khắc sâu trong tim!
Anh tới toà soạn đợi một lúc mới thấy Khương Nhất Tuyết chậm rãi bước tới.
Cô ta vẫn mặc quần áo nóng bỏng, gợi cảm giống như lần gặp trước.
Nửa thân trên là một chiếc áo sơ mi bó sát màu trắng, cúc áo màu vàng được cài rất thấp.
Phía dưới mặc một chiếc váy ngắn, lộ ra cặp chân được bao bởi lớp tất chân màu đen vô cùng quyến rũ.
Cô ta đi một đôi giàu cao gót màu đen, mỗi bước đi đều yểu điệu lắc lư, vô cùng mê người.
Cần cổ trắng mịn được tô điểm bằng một mặt dây chuyền phỉ thuý.
Mặt dây chuyền ấy lắc tới lắc lui theo từng bước chân của Khương Nhất Tuyết.
Tô Dương nhìn chằm chằm vào nó, vô thức nuốt nước bọt.
Thầm nghĩ nếu mình có thể biến thành mặt dây chuyền, chắc hẳn cảm giác sẽ không tồi.
Chương 60: Hội triển lãm
Khương Nhất Tuyết lên xe, tò mò nhìn Tô Dương hỏi:
“Khả Hy đâu? Sao cô ấy không tới?”
Tô Dương nở nụ cười, cố tình đùa giỡn cô ta:
“Cô ấy lặng lẽ tránh mặt để cho chúng ta được ở riêng với nhau…”
“Thôi đi!”
Khương Nhất Tuyết bĩu môi nói.
Sau hai lần tiếp xúc với Tô Dương, cô ta đã hiểu về cái miệng hay nói linh tinh của anh.
Tô Dương quay sang nhìn vào ngực Khương Nhất Tuyết, muốn nói về hoa văn màu tím nhạt ẩn hiện trên ngực cô ta.
Nhưng Khương Nhất Tuyết đã nhanh miệng cướp lời:
“Tôi phát hiện anh háo sắc lắm nhé. Anh cứ nhìn chằm chằm vào ngực tôi làm gì?”
Tô Dương cười đáp:
“Cô mặc ít như vậy là để cho người ta ngắm còn gì? Hơn nữa tôi chỉ muốn nói cho cô biết trên ngực cô có hoa văn tối màu thôi…”
Tiếc là Tô Dương chưa kịp nói hết câu.
Khương Nhất Tuyết đã nhướng mày cắt ngang:
“Hoa văn thế nào? Đẹp không?”
Tô Dương dở khóc dở cười đáp lại một câu:
“Đẹp cái gì? Nó là bệnh!”
Tô Dương nói thật nhưng Khương Nhất Tuyết lại không chịu tin.
“Tôi thấy anh mới bị bệnh ý. Anh mắc bệnh háo sắc hết thuốc chữa! Đầu tiên là quấn lấy Khả Hy, sau đó lại tới tán tỉnh tôi! Anh muốn có được cả hai chúng tôi à? Có cần tán luôn cả Lâm Tử Di không hả? Hai chị em cộng thêm bạn thân, anh chỉ cần ngồi đó hưởng phúc, sảng khoái biết bao…”
Tính cách của Khương Nhất Tuyết vốn mạnh mẽ, lời cô ta nói cũng không phải cố ý.
Cô ta muốn khiêu khích Tô Dương một chút, nào ngờ lại nghe thấy anh lẩm bẩm một câu:
“Ý tưởng này của cô cũng không tồi…”
Khương Nhất Tuyết trừng mắt lườm Tô Dương:
“Anh giữ lại chút mặt mũi đi!”
Hôm nay giới đồ cổ Châu Thành tổ chức một hội triển lãm.
Nói là buổi giao lưu đồ cổ nhưng thực chất chính hội chợ mua bán của các nhà sưu tầm và các thương gia đồ cổ có tiếng.
Đối tượng Khương Nhất Tuyết phải phỏng vấn là một nhà sưu tầm lớn.
Hai người vừa đi vào hội trường tổ chức triển lãm xa hoa đã thấy bên trong đông nghịt người.
Trên các bục trưng bày là các món đồ cổ theo từng niên đại.
Dù là kim loại, ngọc sứ, tranh chữ của danh nhân, đỉnh cổ bằng đồng xanh đều có đủ cả, có thể nói là cái gì cần có đều có.
Khương Nhất Tuyết đi phỏng vấn nhà sưu tầm, còn Tô Dương đi dạo ngoài hội trường.
Anh đang tham quan thì đột nhiên nghe thấy sau lưng có người nói:
“Cậu Tô cũng có hứng thú với đồ cổ sao?”
Tô Dương quay lại trông thấy một ông cụ tóc trắng già nua đứng ngay sau lưng đang mỉm cười nhìn mình.
Anh nhận ra đối phương. Ông ấy chính là hội trưởng Hiệp hội Đông Y Châu Thành, Lưu Vạn Lý. Mọi người hay gọi ông ấy là cụ Lưu.
Lần trước ở ‘Hội chợ tuổi thọ’, cụ Lưu đã khen ngợi y thuật của Tô Dương hết lời. Hai người vốn đã hẹn nhau có dịp sẽ uống nhà trò chuyện, nào ngờ hôm nay lại gặp nhau ở nơi này.
Bọn họ nói với nhau vài câu. Cụ Lưu cười bảo Tô Dương:
“Cậu Tô này, thực ra tôi vẫn luôn tò mò về cậu. Cậu khác hoàn toàn với các thầy thuốc Đông y tôi từng được gặp. Dường như cậu không chỉ có y thuật cao siêu mà còn có kiến thức uyên tâm về các phương diện kỹ thuật đặc biệt khác. Tôi có cảm giác như chẳng có gì mà cậu không biết cả. Cậu Tô có thể thoả mãn lòng hiếu kỳ của lão già này không?”
Tô Dương chỉ cười không đáp.
Anh thầm nghĩ, nếu cụ Lưu biết anh đã trải qua những gì trong những năm qua, nhiều lần suýt chết trong quá trình học tập thì có lẽ sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa.
Hai người đang trò chuyện thì Tô Dương nhìn thấy một gương mặt quen thuộc bước vào từ ngoài cửa, là Lâm Hiểu Mạn.
Cô ta đang cầm một chiếc hộp gấm dáng dài.
Trông bề ngoài hộp gấm có vẻ đã tồn tại nhiều năm nay, chắc hẳn là vật đựng tranh vẽ.
Lâm Hiểu Mạn trông thấy Tô Dương cũng không khỏi sững sờ.
Nhưng cô ta lập tức ngạo nghễ bước tới bên cạnh anh.
Lâm Hiểu Mạn liếc mắt nhìn anh một cái rồi hừ lạnh:
“Hừ, thằng ăn mày nhà anh đúng là âm hồn không tan! Anh không ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc con ả trà xanh kia, chạy tới đây làm cái gì? Đây là nơi anh có thể tới sao? Chỉ được nhìn chứ không mua nổi, anh tới ngắm cho đã mắt à?”
Tới tận bây giờ người nhà họ Lâm vẫn cứ tưởng Tô Dương nghèo kiết xác. Còn số tiền ba mươi triệu dùng để đấu giá toà nhà Hoàn Á, bọn họ cho là bố của Lâm Khả Hy tham ô từ công ty rồi để lại cho cô.
Tô Dương nghe thấy Lâm Hiểu Mạn nói xấu Lâm Khả Hy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Thấy vẻ mặt anh biến đổi, Lâm Hiểu Mạn càng khinh thường cười lạnh, ăn nói hùng hổ doạ người:
“Ai da, xụ mặt xuống doạ được ai? Còn muốn đánh tôi nữa à? Nào, đánh đi. Để cho mọi người ở đây chống mắt lên xem thằng đàn ông như anh đánh phụ nữ oai phong thế nào…”
Nói rồi cô ta còn sấn tới dí sát mặt mình vào.
Chắc chắn Tô Dương không thể ra tay đánh phụ nữ.
Cụ Lưu đứng bên cạnh thấy Lâm Hiểu Mạn giở trò ăn vạ la lối om sòm, định lên tiếng khuyên nhủ vài câu.
Nào ngờ ông ấy chưa kịp nói gì đã có một người đàn ông mập mạp khoảng chừng bốn mươi bảy, bốn mươi tám tuổi, toàn thân nồng nặc mùi rượu vác theo bụng bia chạy tới.
Ông ta vừa tới đã tươi cười nhìn Lâm Hiểu Mạn:
“Hiểu Mạn đấy à? Sao cháu lại chạy tới đây?”
Lâm Hiểu Mạn trông thấy ông ta tới thì sững sờ, nhưng cô ta mau chóng giở giọng nũng nịu:
“Lâu lắm rồi không được gặp chú Tề, Hiểu Mạn nhớ chú chết đi được…”
Dứt lời, hai người kề mặt ôm ấp.
Người đàn ông này tên là Tề Hoài Nhân.
Ông ta là con trai cả của ông cụ Tề, bố của Tề Vân Kiệt.
Thấy Lâm Hiểu Mạn cầm hộp gấm, Tề Hoài Nhân hơi ngà say tò mò hỏi:
“Sao chú thấy cái hộp gấm này quen thế nhỉ? Hình như chú từng nhìn thấy nó ở trong nhà rồi…”
Lâm Hiểu Mạn nghe vậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Đây đúng là đồ của nhà họ Tề. Lần đầu tiên cô ta lên giường với Tề Vân Kiệt đã được anh ta tăng cho bức tranh này.
Khi đó anh ta nói với Lâm Hiểu Mạn rằng, bức tranh này là hàng xịn, giá trị lên tới mấy triệu.
Dạo gần đây Lâm Hiểu Mạn đang kẹt tiền nên muốn bán bức tranh này đi, đổi lấy chút tiền tiêu.
Tề Hoài Nhân nhìn thấy bộ dạng ngượng ngập của Lâm Hiểu Mạn, lập tức đoán ra mọi chuyện. Ông ta bật cười bảo:
“Không sao đâu Hiểu Mạn. Tuy thứ này là của nhà họ Tề nhưng bây giờ nó đã thuộc về cháu rồi. Nào, để chú dẫn cháu lên tầng xem thử. Trên đó có chuyên gia, bảo họ định giá giúp cháu…”
Lâm Hiểu Mạn thấy ông ta không truy cứu chuyện này, lập tức chủ động tới gần khoác tay ông ta làm nũng.
Dường như Tề Hoài Nhân cực kỳ hài lòng. Ông ta nhìn sang Tô Dương rồi nói với Lâm Hiểu Mạn:
“Cháu phải nhớ lời chú dặn, cháu là công chúa! Sau này đừng có dây dưa với loại người dưới đáy xã hội này, sẽ làm bẩn mắt của công chúa Hiểu Mạn nhà chúng ta…”
Dứt lời, Tề Hoài Nhân cười phá lên. Tiếng cười của ông ta thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Lâm Hiểu Mạn chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Hai người đi thẳng lên tầng.
Cụ Lưu nhìn theo bóng lưng của bọn họ, lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ. Ông ấy giới thiệu với Tô Dương:
“Người này tên là Tề Hoài Nhân, là con trai cả của ông cụ Tề! Tôi nói với cậu thế này, tuy không thể nói là bốn gia tộc lớn ở Châu Thành dồi dào nhân tài nhưng cũng thường xuyên xuất hiện người giỏi. Nhưng nếu muốn chọn ra một kẻ ăn hại giá áo túi cơm thì chắc chắn chỉ có thể là Tề Hoài Nhân! Ngoài ăn uống cá cược chơi gái ra, cậu ta chẳng biết làm gì hết…”
Tô Dương khẽ gật đầu. Cụ Lưu lại nói:
“Đi nào! Chúng ta cũng lên tầng hóng chuyện đi…”
Tô Dương biết quán bar này, mấy ngày nay đi dạo từng đi ngang qua, có vẻ quy mô không nhỏ. Anh vội hỏi Tiểu Lục:
“Thương lượng bao nhiêu tiền?”
Tiểu Lục lập tức đáp lời:
“Mười tám triệu! Vị trí của quán bar này khá ổn, kiến trúc cũng không tệ. Nhưng ông chủ không hiểu chuyện làm ăn, lại muốn ra nước ngoài định cư nên mới chịu bán với giá này. Nếu không ông ta sẽ không chấp nhận mức giá thấp hơn 25 triệu đâu…”
Tô Dương vẫn có thể chấp nhận mức giá này.
Tiểu Lục lại nói tiếp:
“Em định thế này. Nếu anh đồng ý, em sẽ gọi mấy cô gái em quen, bảo họ dẫn theo nhiều bạn bè tới đây thường xuyên. Bọn họ đều thích ăn chơi, hơn nữa còn quen biết không ít người. Chỉ cần bọn họ chịu tới, chắc chắn sẽ cũng cấp cho chúng ta một lượng khách hàng lớn…”
Tô Dương biết chỉ cần ở quán bar có các cô gái thì sẽ thu hút được nhiều khách. Anh lập tức đồng ý:
“Anh cũng không can thiệt nhiều về chuyện kinh doanh, cậu cứ phụ trách là được. Gửi số tài khoản của cậu đi, anh chuyển tiền cho!”
Tiểu Lục nghe Tô Dương định gửi thẳng mười tám triệu cho mình, kinh ngạc hỏi một câu:
“Anh gửi cho em nhiều tiền như vậy, không sợ em cuỗm tiền chạy mất à?”
Tô Dương cười đáp:
“Dùng người không được nghi ngờ, đã nghi ngờ thì đừng dùng!”
Câu nói này của anh khiến Tiểu Lục thấy ấm lòng. Bao nhiêu năm qua gã chưa từng được ai tôn trọng như thế.
Tô Dương vừa cúp máy liền nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra ở phía sau.
Anh quay đầu nhìn lại, trông thấy Lâm Khả Hy mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, trên đầu còn quấn khăn lông trắng muốt.
Làn da của cô vốn đã rất trắng, lại thêm vừa mới tắm nên nước da trắng nõn nà càng thêm mịn màng.
Cổ áo choàng tắm khoét sâu, xương quai xanh mê người và thân hình quyến rũ lúc ẩn lúc hiện.
Nhất là bên dưới áo choàng tắm lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài, khiến Tô Dương thèm nhỏ dãi.
Lâm Khả Hy cũng phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào mình, định sửa sang lại áo ngủ.
Nào ngờ Tô Dương lại chậm rãi tới gần.
Cô lập tức cảnh giác hỏi:
“Anh muốn làm gì?”
Tô Dương lại nở nụ cười ngang ngược thường trực. Anh nói:
“Thơm quá đi mất…”
Mùi hương trên người Lâm Khả Hy lẫn vào mùi sữa tắm khiến Tô Dương ngất ngây, vô thức hít thêm vài cái.
Nếu là người đàn ông khác có hành động như vậy, nhất định Lâm Khả Hy sẽ cực kỳ ghét bỏ. Nhưng Tô Dương lại khác, cô không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy anh thật đáng yêu.
Nhưng cô vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, nghiêm giọng nói:
“Cút, tránh xa tôi ra…”
Tô Dương không chịu tránh ra, nghiêm túc nhìn Lâm Khả Hy:
“Hôm nay là sinh nhật em, tôi vẫn còn món quà thứ hai dành tặng em! Em nhắm mắt lại đi…”
Lâm Khả Hy thấy Tô Dương tỏ ra chững chạc đàng hoàng, do dự một hồi vẫn nhắm mắt lại.
Ngay sau khi Lâm Khả Hy nhắm chặt mắt, Tô Dương lập tức trợn tròn mắt ngắm nhìn dáng người của cô không chút kiêng kỵ.
Sau đó còn đặt hai tay lên vai cô.
Anh cúi đầu hôn một cái lên môi Lâm Khả Hy.
Nụ hôn đột ngột khiến cô giật nảy mình, cuống quýt đẩy Tô Dương ra, mặt mũi đỏ bừng, cả giận nói:
“Anh là đồ khốn nạn. Làm càn!”
Lâm Khả Hy lớn chừng này tuổi vẫn chưa từng yêu ai, càng đừng nói tới hôn môi.
Cô cảm thấy mình nên nổi giận với Tô Dương, bèn đuổi anh đi.
Nhưng chẳng biết vì sao, ngoài miệng quát tháo như vậy mà trong lòng cô lại không hề thấy phản cảm.
Tô Dương vẫn cười cợt nói với Lâm Khả Hy:
“Sao thế? Không thích món quà này của tôi à?”
Lâm Khả Hy không thèm nghĩ ngợi thì, lập tức mắng:
“Cút ra, tránh xa tôi ra…”
Tô Dương trợn mắt nói:
“À, xem ra em không thích rồi! Thế thì trả lại quà cho tôi đi…”
Nói xong, anh lại sấn tới, dí sát mặt vào để Lâm Khả Hy hôn lại.
Nào ngờ cô nhấc chân lên một cái giẫm thật mạnh xuống mu bàn chân của anh, khiến anh đau đến nhe răng trợn mắt. Còn cô thì nở nụ cười đắc ý, quay người trở về phòng ngủ.
Tô Dương nhớ lại vụ tông xe với Tề Vân Kiệt, quyết định đổi xe mới cho Lâm Khả Hy. Dù sao tính an toàn của chiếc Passat kiểu cũ cô đang đi không được cao lắm.
Với khí chất của Lâm Khả Hy, anh cảm thấy để cô lái một chiếc xe việt dã Mercedes G Class sẽ vừa bắt mắt vừa an toàn.
Ngày hôm sau, Tô Dương xuất hiện trong cửa hàng Mercedes 4S, bị không ít người chỉ trỏ bàn tán.
“Nhìn thấy chưa? Mercedes thành xe giá rẻ rồi. Đến cả người ăn mặc như thằng ăn xin cũng có thể tới xem xe…”
“Thấy người như vậy cũng tới được cửa hàng 4S, tôi không muốn mua Mercedes nữa đâu. Mất mặt chết đi được…”
Mặc dù bọn họ không nói to nhưng Tô Dương vẫn nghe được rõ ràng. Anh chẳng thèm để ý, đi một mạch tới chiếc Mercedes G500 ngắm nghía”.
Nhân viên tư vấn bên cạnh thấy anh mặc quần áo rách nát, lập tức tỏ vẻ ghét bỏ tránh ra xa:
“Anh đang xem chiếc này à? Chiếc này đắt lắm đấy…”
Nhân viên tư vấn của cửa hàng 4S đều có thái độ này, ai cũng ngại bần yêu giàu. Chẳng qua chỉ là một đứa nhân viên quèn, lại làm như cửa hàng là nhà mình vậy.
Tô Dương thuận miệng hỏi:
“Đắt tới mức nào?”
Nhân viên bán hàng uể oải đáp:
“Xe trần là 3 triệu 9 lắp ráp toàn bộ phải hết hơn 4 triệu, là hơn 4 triệu đấy rõ chưa…”
Tô Dương mặc kệ thái độ của nhân viên tư vấn. Anh cảm thấy chiếc xe này không tồi.
Nhân viên kia thấy anh không nói năng gì, cười lạnh bảo:
“Anh trai à, nếu anh cảm thấy đắt cũng không sao. Anh ra khỏi cửa rẽ phải, có cửa hàng chuyên bán xe trần của Wuling. Xe ở đó khá thích hợp với ông chủ lớn như anh đấy….”
Tô Dương dở khóc dở cười nhìn đối phương.
Mấy thằng ôn con này đi làm toàn phải chen chúc trên tàu điện ngầm hoặc xe bus, thế mà vẫn còn mặt mũi coi thường người lái xe Wuling.
Nhân viên tư vấn vừa dứt lời, sau lưng lại truyền tới một giọng nam:
“Wuling? Loại như anh ta chỉ có thể chạy sau mông đàn bà liếm gót giày kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, không mua nổi Wuling đâu…”
Tô Dương quay lại nhìn thử, trông thấy một người đàn ông đang ôm ấp một cô gái trang điểm đậm, mặc váy ngắn, còn để hở cả rốn.
Anh nhận ra đối phương, chính là bạn trai cũ của Khương Nhất Tuyết, Sài Song.
Lần trước ở nhà hàng Pháp, Sài Song thua anh một trăm nghìn.
Anh ta không cam lòng, thuê Tiểu Lục tới đánh Tô Dương, kết quả lại bị Tiểu Lục đánh một trận tơi bời.
Anh ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội phục thù, không ngờ hôm nay lại gặp Tô Dương ở đây.
Lời nói của Sài Song khiến nhiều người chú ý tới.
Người càng nhiều, Sài Song càng mạnh miệng. Anh ta ung dung đi tới trước mặt Tô Dương, cười lạnh hỏi:
“Đồ ăn mày kia, từng được ngồi lên xe xịn bao giờ chưa?”
Tô Dương lắc đầu đáp:
“Chưa được ngồi!”
Sài Song hừ lạnh một tiếng. Tô Dương bổ sung thêm một câu:
“Nhưng từng lái rồi!”
Chương 57: Sư phụ
Lời nói của Tô Dương khiến mọi người xung quanh đồng loạt cười vang.
Sao một thằng đàn ông ăn mặc rách rưới như ăn mày có thể lái Mercedes G Class được?
Nhân viên tư vấn cũng không hề tức giận, lại đang muốn nịnh nọt Sài Song nên cố tình chế giễu Tô Dương:
“Vậy thì chắc là anh hiểu rất rõ về Mercedes G Class nhỉ? Nào, nói ra cho chúng tôi học hỏi chút đi…”
Tô Dương chưa kịp lên tiếng đáp lại đã có một nữ nhân viên tư vấn mới vào làm chưa lâu tốt bụng nhắc nhở:
“Anh ơi, anh cứ kệ đi, đừng nói với bọn họ nữa. Anh sang bên kia xem đi, đừng đứng ở đây làm gì…”
Nữ nhân viên tư vấn này rất tốt bụng. Cô ấy đang giúp Tô Dương giải vây.
Tô Dương mỉm cười nhìn đối phương rồi lại nhìn sang nhân viên tư vấn kia, hỏi ngược lại:
“Tại sao tôi phải nói cho anh nghe?”
Nhân viên bán hàng bật cười nói:
“Anh không hiểu đúng không? Nếu anh có thể giải thích rõ ràng về G Class, tôi sẽ sủa tiếng chó ngay tại đây cho anh xem, thế nào? Nếu không nói được thì mau cút ra khỏi đây đi, đừng để ảnh hưởng đến khách quý của chúng tôi chọn xe…”
Dứt lời, anh ta còn quay sang nở nụ cười nịnh bợ với Sài Song.
“Được, anh tự nói đấy nhé!”
Tô Dương lập tức đồng ý.
Ngay sau đó, anh quay lại nhìn chiếc Mercedes G500 4x4, bắt đầu giải thích dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người:
“Mercedes cấp G là một trong những loại xe việt dã toàn địa hình có tính năng mạnh nhất thế giới…”
Anh vừa dứt lời, Sài Song đã khinh bỉ nói:
“Phí lời, cái này còn cần anh nói nữa à? Đứa trẻ ba tuổi cũng biết rồi! Mau nói cái gì hữu dụng đi!”
Tô Dương không hề hoảng hốt, tiếp tục nói:
“Mercedes cấp G là mẫu xe có nguồn gốc lịch sử sâu xa. Nó từng phục vụ quân đội Đức trong chiến tranh thế giới thứ hai, có thể nói là tổ tiên của xe cấp G. Khi ấy, lãnh đạo quân sự tối cao của đế quốc thứ ba đã chọn nó làm phương tiện đi lại. Lúc duyệt binh ở thủ đô cũng lái Mercedes cấp G. Hiện tại trên thế giới vẫn có hơn hai mươi quốc gia coi Mercedes G Class là xe chỉ định dùng trong quân đội. Trong số đó có các nước châu Âu, đương nhiên cũng có rất nhiều nước châu Á…”
Nhân viên tư vấn nghe Tô Dương ung dung giải thích, sững sờ ngơ ngác. Kỳ thực bản thân anh ta cũng không biết về lịch sử của dòng xe Mercedes cấp G.
Tô Dương tươi cười nhìn anh ta hỏi:
“Như vậy đủ chưa? Có cần tôi nói nữa không?”
Mặc dù nhân viên tư vấn này đang chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng phản bác:
“Mấy cái anh nói đều là chuyện từ đời tám hoánh nào rồi. Giỏi thì nói về công suất, tính năng của chiếc G500 này đi…”
Tô Dương cười lạnh, khinh thường nói:
“Cái đó có gì hay mà nói? Chẳng qua chỉ là bản 4.0 với động cơ V8. Trước đó loại động cơ này đã được đùng ở xe cấp S rồi, công suất cao nhất là 300 mã lực. Hộp số tự động tốc độ 4.7, dẫn động tất cả các bánh toàn thời gian. Trục bánh xe 10 tấc Anh. Chỉ có mấy cái này thôi, anh còn muốn tôi nói gì nữa? Nói về nội thất bên trong? Hay là bề ngoài? Đèn pha? Thế thì nhạt nhẽo lắm…”
Anh vừa nói xong, nữ nhân viên tư vấn lập tức giơ ngón tay cái khen ngợi:
“Anh biết nhiều thật đấy! Có nhiều cái anh nói tôi cũng không biết đâu…”
Còn nhân viên tư vấn kia mặt mũi tái mét. Anh ta không ngờ mình ngu ngốc chọc đúng người trong nghề.
Thấy anh ta không nói lời nào, Tô Dương bật cười chế giễu hỏi:
“Tôi nói xong rồi, đến lượt anh thực hiện lời hứa. Sủa tiếng chó đi…”
Chắc chắn nhân viên tư vấn sẽ không sủa tiếng chó ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Anh ta đang nghĩ cách lấp liếm chuyện này thì Sài Song đứng bên cạnh bỗng âm trầm nói:
“Thông tin kiếm từ trên mạng thì có gì mà khoe khoang. Anh muốn anh ta sủa tiếng chó hả? Tôi thấy người phải sủa là anh mới đúng…”
Dứt lời, Sài Song vung đấm đánh thẳng về phía Tô Dương.
Vừa rồi anh ta định đợi nhân viên tư vấn sỉ nhục Tô Dương một trận rồi mình mới ra tay.
Nào ngờ Tô Dương lại giải thích rõ ràng cặn kẽ như vậy.
Thấy Sài Song ra tay đánh người, Tô Dương cười lạnh. Xem ra đối phương đúng là kẻ không biết sợ chết.
Nắm đấm của Sài Song sắp đánh trúng vào người Tô Dương, anh cũng đang định giơ tay đánh trả.
Bỗng có một cánh tay đầy lông vươn ra từ sau lưng Tô Dương tóm lấy cổ tay Sài Song.
Sài Song chưa kịp phản ứng lại, một nắm đấm to bằng cái bát đã đánh trúng mũi anh ta.
“Bịch” một tiếng.
Sài Song bị đánh ngã lăn ra ra đất.
Giống hệt chỗ bị đánh lần trước.
Hai dòng máu mũi dần chảy ra.
Ngay sau đó, người đàn ông vừa ra tay đã đứng trước mặt Sài Song, khom người nắm chặt nắm đất dí sát tới, đồng thời hét ầm lên:
“Fuck you!”
Sau đó, người kia lại chỉ vào Tô Dương và nói với Sài Song:
“Thầy ấy, sư phụ của tôi! Đánh thầy ấy, tôi đánh chết anh! Cút!”
Tô Dương không ngờ người kia lại chính là Rupee.
Lần trước ở ‘Hội chợ tuổi thọ’, y thuật của Tô Dương đã khiến Rupee cảm phục, sinh ra hứng thú dào dạt với Đông y. Anh ta mong được bái Tô Dương làm sư phụ, còn chạy tới học viện Đông y học tập.
Hôm nay anh ta cũng tới đây chọn xe, nào ngờ lại gặp được Tô Dương. Anh ta vốn muốn tặng cho Tô Dương một niềm vui bất ngờ nên mới không tới chào hỏi trước, đúng lúc trông thấy cảnh tượng này.
Sài Song giãy dụa bò dậy, cô bạn gái đỡ anh ta đứng lên. Hai người thất tha thất thểu chạy ra cửa. Vừa bước tới cửa, Sài Song lập tức hồi sức, chỉ vào Tô Dương và người nước ngoài mắng chửi:
“Hai thằng khốn nạn chúng mày đừng có đi đâu. Cứ chờ đấy, tao sẽ chơi chết chúng mày!”
Thấy Sài Song vẫn chưa chịu thua, Rupee giả vờ định đuổi theo, doạ cho Sài Song cuống cuồng bỏ chạy.
Rupee quay sang nhìn nhân viên tư vấn, giơ nắm đấm doạ nạt:
“Anh, muốn đánh, đánh sư phụ tôi à? Tôi đánh với anh!”
Nhân viên tư vấn vốn là một kẻ mắt chó khinh thường, thấy Rupee là người nước ngoài, lại còn hung dữ như vậy, không khỏi hốt hoảng đáp:
“Không, tôi không có ý đó. Tôi không đánh…”
Trông thấy nhân viên tư vấn tỏ vẻ sợ hãi, Rupee mới nhìn sang Tô Dương, học diễn viên trên phim truyền hình cổ trang chắp tay nói:
“Sư phụ, con là Rupee. Người còn nhớ không?”
Tô Dương nhìn động tác buồn cười của anh ta, cười phá lên.
“Nhớ, sao tôi có thể quên anh được?”
Nghe thấy Tô Dương nói thế, Rupee lại càng vui sướng, hào phóng chỉ vào chiếc Mercedes G Class:
“Chiếc này, con mua, tặng kính người, sư phụ!”
Rupee vốn muốn nói là kính tặng, nhưng mới học tiếng nên vẫn chưa quen, nói nhầm thành tặng kính.
Tô Dương chỉ biết Rupee là bác sĩ, điều kiện tài chính không tồi. Nhưng anh không hề biết rằng, gia tộc của Rupee ở Mỹ không phải là một gia tộc tầm thường.
Tô Dương thấy Rupee to con ăn nói lắp bắp, không nhịn nổi cười bèn bảo:
“Tôi có tiền rồi, anh cứ giữ lại tiền cưới một cô vợ mũm mĩm đi…”
Dứt lời, anh vẫy tay với nữ nhân viên tư vấn kia:
“Em gái, anh muốn mua chiếc này màu đen. Quẹt thẻ đi!”
Sau đó Tô Dương rút thẻ ngân hàng ra.
Câu nói của anh khiến đám người xung quanh nghẹn họng trân trối. Không ai ngờ được anh chàng ăn mặc quê mùa như Tô Dương lại có tiền mua chiếc xe đắt như vậy, còn là trả một lần.
Chương 58: Tự tin ngút trời
Người hối hận nhất chính là nhân viên tư vấn lúc đầu, tiếc tới mức xanh cả ruột. Rõ ràng là một đơn hàng lớn, lại chỉ vì cái miệng đê tiện của mình, khinh thường người khác nên mới để vuột mất.
Nữ nhân viên kia vội vàng đi tới, tươi cười nói:
“Bây giờ chiếc xe này đang có ưu đãi. Lát nữa tôi sẽ xin giám đốc xem có thể cộng thêm điểm cho anh không…”
Tô Dương không cần nghĩ ngợi liền đáp:
“Có thể xin thêm ưu đãi với điểm cộng, nhưng mà tôi không cần đâu. Tôi tặng cô, coi như là phí phục vụ!”
Nữ nhân viên tư vấn nghe xong, kinh ngạc không nói nên lời.
Những ưu đãi và điểm cộng này phải lên tới hơn trăm nghìn tệ. Người đàn ông này giàu tới vậy sao?
Mặc dù cô ấy mới đi làm không lâu nhưng cũng đã gặp đủ kiểu ông chủ tới mua xe. Nhưng trước giờ chưa từng có ai hào phóng như Tô Dương.
Đương nhiên, không phải đối với ai Tô Dương cũng hào phóng như vậy. Chủ yếu là lòng tốt của cô gái này đã khiến anh cảm động.
Tô Dương vừa mới nói xong.
Chợt nghe thấy hai tiếng tát tai giòn giã vang lên bên cạnh.
Anh quay lại trông thấy nhân viên tư vấn lúc đầu đang tự tát mình hai cái thật mạnh.
Anh ta dùng không ít sức, đánh tới mức mặt mũi đỏ rần.
Anh ta quá căm hận cái miệng thối của mình, tại sao lại ngu ngốc như vậy! Cơ hội kiếm được nhiều tiền đã vuột mất rồi.
Anh ta không tự tát mình còn đỡ. Tô Dương vốn đã ngó lơ anh ta, nhưng lần này lại phải chú ý tới.
Anh bật cười hỏi:
“Vừa rồi anh đánh cược thua nhỉ, phải sủa tiếng chó đi chứ? Tôi không làm khó anh đâu, sủa mười tiếng là được rồi!”
Nhân viên tư vấn khó xử nhìn Tô Dương.
Nhưng Tô Dương chẳng mềm lòng. Gặp phải những kẻ mắt chó khinh người như anh ta thì phải mạnh tay dạy dỗ.
“Sủa!”
Rupee đứng cạnh bỗng hô lên một tiếng.
Giọng nói của anh ta rất to, doạ Tô Dương giật nảy mình.
“Gâu gâu gâu…”
Nhân viên tư vấn bị Rupee doạ sợ, vội sủa rối rít.
Không nhiều không ít, vừa đủ mười tiếng.
Đây coi như là cái giá phải trả cho cái miệng ngu dốt của anh ta!
Sau khi làm xong thủ tục mua xe đã đến xế chiều.
Tô Dương và Rupee ra khỏi cửa hàng 4S. Vừa ra ngoài, Rupee đã nói với Tô Dương bằng thứ ngôn ngữ hỗn tạp:
“Sư phụ, con tới Học viện Đông y rồi. Nhưng mà con không hiểu cái bọn họ giảng, toàn là lý thuyết thôi. Người dạy con đi…”
Tô Dương bật cười nghĩ, bảo Rupee tới học viện Đông y đúng là làm khó anh ta.
Anh nhìn Rupee hồi lâu, chợt nảy ra một ý tưởng. Nhưng chuyện này vẫn chưa ổn thoả, anh còn phải chờ một chút.
Nghĩ vậy, anh bèn nói với Rupee:
“Anh đừng vội, ít nhất anh cũng phải nhận biết được các loại thuốc Đông y, biết mỗi loại dùng để làm gì. Anh cứ về học trước đi, mấy hôm nữa tôi sẽ tới tìm anh sau…”
Nghe Tô Dương nói vậy, Rupee với gật đầu đồng ý.
Đợi Rupee đi khỏi, Tô Dương lập tức lái chiếc G Class tới công ty Hoàn Á.
Sắp đến giờ tan tầm, anh không lên tầng nữa.
Anh xuống xe, đi dạo quanh cổng chính.
Bỗng có một chiếc Buick màu trắng cũng đỗ lại trước cổng.
Một người đàn ông bước ra khỏi xe.
Anh ta có vóc dáng bình thường, đeo kính mắt, trông có vẻ nhã nhặn lịch sự.
Xem ra là kiểu trai ngoan vô hại.
Quan trọng là anh tay còn đang cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.
Vừa bước xuống xe, anh ta đã vội cẩn thận sửa sang áo vest trên người.
Trông dáng vẻ anh ta khá căng thẳng, Tô Dương tò mò hỏi:
“Anh đợi ai đấy?”
Người đàn ông đeo kính nhìn sang, tự tin ngút trời nói:
“Chờ vợ tương lai của tôi. Hôm nay tôi tới để tỏ tình với cô ấy!”
Giọng nói của anh ta là giọng thành thị điển hình.
Tô Dương thuận miệng hỏi thêm một câu:
“Cô ấy tên gì?”
“Lâm Khả Hy!”
Người đàn ông đeo kính nói tới đây, khoé miệng không kìm được nhếch lên.
Anh ta là ông chủ của một công ty nhỏ gần đó chỉ có bảy tám người.
Anh ta quen biết Lâm Khả Hy từ lâu, cũng yêu thầm cô suốt bấy lâu nay.
Mấy ngày trước, Lâm Khả Hy có cười với anh ta một cái. Thế là anh ta tưởng bở cô cũng thích mình.
Nghe thấy đối phương nói tên của Lâm Khả Hy, Tô Dương rất muốn cười. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Người đàn ông đeo kính nhìn Tô Dương mấy cái, cũng hỏi lại:
“Thế anh đang chờ ai?”
Tô Dương nghiêm túc đáp:
“Chờ vợ của tôi!”
“Cô ấy tên gì?”
Anh ta tiếp tục truy hỏi.
“Lâm Khả Hy!”
Tô Dương nói xong còn nhướng mày nhìn đối phương một cái.
Người đàn ông đeo kính lập tức sửng sốt, tức giận nói:
“Anh nói vớ vẩn gì vậy? Cô Lâm vẫn chưa kết hôn mà…”
Dứt lời, anh ta lại nhìn quần áo trên người Tô Dương, cố ý ưỡn ngực thẳng lưng, kiêu ngạo nói:
“Tôi biết anh đang đùa với tôi thôi. Đương nhiên cô Lâm cũng sẽ không nhìn trúng loại như anh đâu, mau từ bỏ ý đồ đi!”
Đối phương vốn đang tràn trề tự tin, chợt thấy chiếc Mercedes G Class đỗ bên cạnh, không khỏi lo lắng hỏi:
“Chiếc xe này là của anh à?”
Tô Dương lắc đầu đáp:
“Không phải!”
Nghe thấy thế, người đàn ông đeo kính thầm yên tâm.
Anh ta ưỡn ngực, nghiêm trang nói:
“Tôi đoán là anh không có khả năng mua được chiếc xe đắt như vậy rồi mà! Đến cả tôi còn chẳng có xe tốt như thế, sao anh có thể có được…”
Tô Dương dở khóc dở cười nhìn anh ta.
Tự tin!
Tự tin một cách khó hiểu!
Công ty Hoàn Á bắt đầu tan làm.
Người trong công ty lục tục đi ra ngoài.
Nhưng khi nhìn thấy hai người họ đang đứng cạnh nhau, nhiều người đều hiếu kỳ nhìn thêm vài lần. Nhất là người đeo kính còn đang ôm một bó hoa tươi.
Khi Lâm Khả Hy chen chúc với mấy nhân viên đi ra, người đàn ông đeo kính vội vàng sửa sang đầu tóc rồi chạy tới.
Lâm Khả Hy vốn không nhìn thấy anh ta, đột nhiên anh ta xuất hiện trước mặt doạ cô sợ hết hồn.
“Cô Lâm tan làm rồi đấy à?”
Lâm Khả Hy ngượng ngùng nhìn anh ta một cái, khẽ gật đầu rồi đi tiếp.
Người đàn ông đeo kính vội vàng theo sau. Trông thấy ánh mắt này của anh ta, Lâm Khả Hy đã hiểu anh ta có ý gì.
“Cô Lâm, tôi muốn mời em ăn tối, được không?”
Người đàn ông đeo kính vừa thốt ra một câu đã bị Lâm Khả Hy lạnh lùng từ chối:
“Xin lỗi anh, tôi không có thời gian. Sau này anh cũng đừng mời tôi ăn cơm nữa!”
Lâm Khả Hy từ chối thẳng thừng.
Cô đã quen với việc từ chối người khác theo đuổi, không biết đến nay đã từ chối bao nhiêu lần…
Nào ngờ người đàn ông đeo kính lại nói:
“Tôi thấy hôm nay cô Lâm không lái xe đi làm, để tôi đưa em về nhà được không?”
Lâm Khả Hy ghét nhất loại người dây dưa không chịu buông, bực bội hỏi:
“Chẳng lẽ tôi không tự tìm thấy nhà mình à? Sao phải cần người đưa về?”
Người đàn ông đeo kính không biết phải tiếp lời như thế nào.
Anh ta chợt nhớ tới mình vẫn đang ôm hoa, bèn đưa Lâm Khả Hy:
“Tôi tặng em!”
Lâm Khả Hy bất đắc dĩ nói:
“Xin lỗi, tôi không cần. Anh tặng cho người khác đi…”
Bị người ta dây dưa ngay trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, Lâm Khả Hy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không ngờ người đàn ông đeo kính vẫn giơ hoa lên trước mặt cô, vốn không hề có ý định từ bỏ.
Đồng thời bó hoa này cũng đã chắn mất toàn bộ tầm nhìn của Lâm Khả Hy.
Chương 59: Bạn thân
Lâm Khả Hy đang cảm thấy buồn bực.
Đột nhiên có một bàn tay to cướp mất bó hoa.
“Tặng tôi đi!”
Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn.
Chỉ thấy Tô Dương đang cười cợt ôm hoa.
Anh hít hà một hơi rồi nói với Lâm Khả Hy:
“Vợ ơi, hoa này thơm phết. Anh tặng lại cho em này…”
Người đàn ông đeo kính thấy Tô Dương cướp mất hoa của mình, vội lắp bắp nói:
“Anh, anh, anh làm gì đấy? Sao lại cướp đồ của tôi? Trả lại đây…”
Hành động của anh ta hơi ấu trĩ. Nhưng Tô Dương lại cứ cố tình đùa giỡn anh ta, không chịu trả lại.
Trò trẻ con của hai người họ khiến Lâm Khả Hy tức điên lên, lớn tiếng hét:
“Cút đi, hai người cút hết đi cho tôi!”
Nói rồi cô đẩy bó hoa ra, đi thẳng về phía trước.
Người đàn ông đeo kính bị doạ giật nảy mình.
Anh ta không ngờ Lâm Khả Hy lại mạnh mẽ như vậy.
Còn Tô Dương vẫn tươi cười đứng tại chỗ.
Các đồng nghiệp tan tầm đều vây quanh hóng chuyện.
Lâm Khả Hy đi được vài bước, bỗng dừng chân quay lại nhìn Tô Dương, lạnh lùng nói:
“Anh vẫn không chịu đi à? Còn đứng đó làm gì?”
Kẻ ngốc cũng nhìn ra được Lâm Khả Hy đang muốn đi cùng Tô Dương.
Người đàn ông đeo kính hoàn toàn không còn hi vọng, ngơ ngác đứng tại chỗ, mặt mũi mếu máo.
Tô Dương vội bước tới trước mặt Lâm Khả Hy, nắm tay cô đi thẳng về phía chiếc Mercedes G Class.
Lâm Khả Hy thấy chiếc xe đằng trước thì sửng sốt.
Từ lúc cô biết về xe đã không thích xe thể thao, chỉ thích mỗi xe việt dã, nhất là Mercedes G.
Chỉ là cô không có tiền nên không mua nổi.
Cô nhìn chiếc xe trước mặt, không kìm được hỏi Tô Dương:
“Ý gì đây?”
Đương nhiên Tô Dương có thể nhìn ra được, Lâm Khả Hy rất yêu thích chiếc xe này. Anh đắc ý nói:
“Tặng em đấy, thích không?”
Anh cứ tưởng cô nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.
Nào ngờ mặt cô lạnh tanh, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Dương:
“Tôi cũng không muốn truy hỏi anh lấy chiếc xe này ở đâu ra, hỏi anh cũng chẳng nói. Nhưng tôi nói cho anh hay, đúng là tôi thích nó, vô cùng thích! Nhưng mà tôi sẽ không lấy đâu!”
Dứt lời, Lâm Khả Hy quay lưng toan bỏ đi.
Cô có phản ứng gay gắt như vậy.
Là bởi vì cô không thích đàn ông theo đuổi mình bằng cách này.
Cô sẽ có cảm giác tình cảm bị biến chất, tựa như cô ở bên cạnh đối phương là vì vật chất.
Tô Dương không ngờ Lâm Khả Hy sẽ phản ứng gắt như vậy.
Anh cảm thấy bản thân suy nghĩ không chu toàn, cuống cuồng nắm lấy tay Lâm Khả Hy, vẫn giữ vẻ mặt cười đùa nói:
“Em đừng đi vội, nghe tôi nói trước đã. Không phải hôm qua em mới nói với tôi chuyện sát nhập cổ phần Hoàn Á sao? Toà nhà Hoàn Á và chiếc xe này chính là cổ phần của tôi. Em phải thường xuyên đi gặp khách hàng, dù sao cũng phải có một chiếc xe xứng với em chứ…”
Nghe thấy Tô Dương nói tới nhập cổ phần, Lâm Khả Hy lập tức nói:
“Cổ phần thì được. Phân chia tỷ lệ cổ phần thế nào?”
“Tôi lấy 10%, em lấy 90%. Em phụ trách mọi việc trong công ty, anh sẽ không can dự vào đâu!”
Tô Dương nói là chia cổ phần nhưng thực chất chỉ là cái cớ. Anh không muốn khiến Lâm Khả Hy có gánh nặng tâm lý.
Lâm Khả Hy hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Tô Dương:
“Hiện giờ thứ đắt tiền nhất của công ty Hoàn Á chính là toà nhà này, anh lại chỉ đòi 10% hả? Không được, anh phải lấy 49%, tôi giữ 51%. Ngày mai ký hợp đồng!”
Tô Dương gật đầu lia lịa. Chỉ cần Lâm Khả Hy chịu đồng ý, cô muốn chia thế nào cũng không thành vấn đề.
Bởi vì Tô Dương quyết định rồi, cô phải là người của anh!
Thấy Tô Dương đồng ý, Lâm Khả Hy mới giơ tay ra bảo:
“Chìa khoá!”
Tô Dương bật cười đưa chìa khoá cho cô. Hai người cùng lên xe.
Người đàn ông đeo kính buồn bã nhìn theo chiếc Mercedes G Class đang ngày một xa dần, lầm bầm nói:
“Không ngờ em cũng chỉ là một phụ nữ mê tiền…”
Lần đầu tiên được lái chiếc xe ao ước bấy lâu nay, tâm trạng của Lâm Khả Hy đang rất tốt.
Thấy cô vui vẻ, Tô Dương cũng thầm đắc ý.
Lâm Khả Hy không lái xe về nhà, mà đi tới xưởng sửa xe. Chiếc Passat kia bị đâm vỡ đèn pha, sáng nay đã được cô mang tới đây sửa lại.
Tới cổng xưởng sửa xe, Lâm Khả Hy nói với Tô Dương:
“Người của Adore hẹn tôi tối nay phải xây dựng phương án tiêu thụ. Anh đi lấy xe rồi đón Khương Nhất Tuyết đi. Cô ấy không biết lái xe, tối nay còn phải đi phỏng vấn. Anh nhớ đưa cô ấy đi…”
Tô Dương nghe thấy cô bảo mình đi đón Khương Nhất Tuyết, tức thì nói:
“Lâm Khả Hy, em bị ngốc à?”
Lâm Khả Hy không hiểu anh có ý gì, nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.
Tô Dương nghiêm túc giải thích:
“Phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân. Em không hiểu đạo lí đơn giản như vậy sao? Em bảo anh đi đón cô ta, nhỡ cô ta thích anh thì phải làm sao? Bọn anh củi khô lửa bốc, khó tránh khỏi cháy hừng hực…”
Lâm Khả Hy dở khóc dở cười nhìn Tô Dương:
“Không cần phòng cô ấy, phải phòng anh mới đúng!”
Vừa mới dứt lời, cô lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. Nói như vậy chẳng phải là đang ngầm thừa nhận quan hệ giữa cô và Tô Dương sao?
Cô vội vàng đổi giọng:
“Anh mau xuống xe đi, đừng lề mà lề mề ở đây nữa…”
Bấy giờ Tô Dương mới chịu xuống xe.
Ngay sau khi anh đóng cửa xe lại, Lâm Khả Hy đã kéo cửa kính xuống, hét thật to:
“Tô Dương!”
Anh quay lại trông thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, chân thành nói:
“Cảm ơn xe của anh, tôi thích lắm!”
Lâm Khả Hy cười rất đẹp.
Đương nhiên cô biết rõ Tô Dương nói là nhập cổ phần gì đó đều chỉ vì muốn cô có thể yên tâm lái chiếc xe này nên vẫn vô cùng cảm động.
Tô Dương cười đáp:
“Nếu em thật sự muốn cảm ơn tôi thì đêm nay cho tôi lên giường của em đi, cho tôi được cảm động một chút…”
Anh chưa kịp nói xong đã bị Lâm Khả Hy lườm cho một cái. Cô mắng:
“Cút!”
Sau đó, cô đạp chân ga lái xe đi mất.
Cô thầm nghĩ cái tên Tô Dương cà lơ phất phơ này thật đáng ghét. Cô đang cảm động lại bị anh phá hỏng, còn nghĩ tới chuyện lên giường.
Nhưng nếu Tô Dương thật sự kiên quyết đòi lên giường cô, cô sẽ từ chối sao?
Có quỷ mới biết được!
Trên đường đi đón Khương Nhất Tuyết, Tô Dương cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Lúc trước ở ‘Hội chợ tuổi thọ’ anh kiếm được bảy mươi triệu. Sau khi mua toà nhà Hoàn Á và quán bar Phong Tình Eleven, cộng thêm chiếc Mercedes G Class này là đã tiêu mất hơn năm mươi triệu rồi.
Xem ra bước tiếp theo bắt buộc phải là kiếm thêm tiền.
Chỉ khi có đủ tài chính mới có thể cho Lâm Khả Hy một cuộc sống tốt hơn.
Đương nhiên còn phải báo thù!
Mối thù khắc sâu trong tim!
Anh tới toà soạn đợi một lúc mới thấy Khương Nhất Tuyết chậm rãi bước tới.
Cô ta vẫn mặc quần áo nóng bỏng, gợi cảm giống như lần gặp trước.
Nửa thân trên là một chiếc áo sơ mi bó sát màu trắng, cúc áo màu vàng được cài rất thấp.
Phía dưới mặc một chiếc váy ngắn, lộ ra cặp chân được bao bởi lớp tất chân màu đen vô cùng quyến rũ.
Cô ta đi một đôi giàu cao gót màu đen, mỗi bước đi đều yểu điệu lắc lư, vô cùng mê người.
Cần cổ trắng mịn được tô điểm bằng một mặt dây chuyền phỉ thuý.
Mặt dây chuyền ấy lắc tới lắc lui theo từng bước chân của Khương Nhất Tuyết.
Tô Dương nhìn chằm chằm vào nó, vô thức nuốt nước bọt.
Thầm nghĩ nếu mình có thể biến thành mặt dây chuyền, chắc hẳn cảm giác sẽ không tồi.
Chương 60: Hội triển lãm
Khương Nhất Tuyết lên xe, tò mò nhìn Tô Dương hỏi:
“Khả Hy đâu? Sao cô ấy không tới?”
Tô Dương nở nụ cười, cố tình đùa giỡn cô ta:
“Cô ấy lặng lẽ tránh mặt để cho chúng ta được ở riêng với nhau…”
“Thôi đi!”
Khương Nhất Tuyết bĩu môi nói.
Sau hai lần tiếp xúc với Tô Dương, cô ta đã hiểu về cái miệng hay nói linh tinh của anh.
Tô Dương quay sang nhìn vào ngực Khương Nhất Tuyết, muốn nói về hoa văn màu tím nhạt ẩn hiện trên ngực cô ta.
Nhưng Khương Nhất Tuyết đã nhanh miệng cướp lời:
“Tôi phát hiện anh háo sắc lắm nhé. Anh cứ nhìn chằm chằm vào ngực tôi làm gì?”
Tô Dương cười đáp:
“Cô mặc ít như vậy là để cho người ta ngắm còn gì? Hơn nữa tôi chỉ muốn nói cho cô biết trên ngực cô có hoa văn tối màu thôi…”
Tiếc là Tô Dương chưa kịp nói hết câu.
Khương Nhất Tuyết đã nhướng mày cắt ngang:
“Hoa văn thế nào? Đẹp không?”
Tô Dương dở khóc dở cười đáp lại một câu:
“Đẹp cái gì? Nó là bệnh!”
Tô Dương nói thật nhưng Khương Nhất Tuyết lại không chịu tin.
“Tôi thấy anh mới bị bệnh ý. Anh mắc bệnh háo sắc hết thuốc chữa! Đầu tiên là quấn lấy Khả Hy, sau đó lại tới tán tỉnh tôi! Anh muốn có được cả hai chúng tôi à? Có cần tán luôn cả Lâm Tử Di không hả? Hai chị em cộng thêm bạn thân, anh chỉ cần ngồi đó hưởng phúc, sảng khoái biết bao…”
Tính cách của Khương Nhất Tuyết vốn mạnh mẽ, lời cô ta nói cũng không phải cố ý.
Cô ta muốn khiêu khích Tô Dương một chút, nào ngờ lại nghe thấy anh lẩm bẩm một câu:
“Ý tưởng này của cô cũng không tồi…”
Khương Nhất Tuyết trừng mắt lườm Tô Dương:
“Anh giữ lại chút mặt mũi đi!”
Hôm nay giới đồ cổ Châu Thành tổ chức một hội triển lãm.
Nói là buổi giao lưu đồ cổ nhưng thực chất chính hội chợ mua bán của các nhà sưu tầm và các thương gia đồ cổ có tiếng.
Đối tượng Khương Nhất Tuyết phải phỏng vấn là một nhà sưu tầm lớn.
Hai người vừa đi vào hội trường tổ chức triển lãm xa hoa đã thấy bên trong đông nghịt người.
Trên các bục trưng bày là các món đồ cổ theo từng niên đại.
Dù là kim loại, ngọc sứ, tranh chữ của danh nhân, đỉnh cổ bằng đồng xanh đều có đủ cả, có thể nói là cái gì cần có đều có.
Khương Nhất Tuyết đi phỏng vấn nhà sưu tầm, còn Tô Dương đi dạo ngoài hội trường.
Anh đang tham quan thì đột nhiên nghe thấy sau lưng có người nói:
“Cậu Tô cũng có hứng thú với đồ cổ sao?”
Tô Dương quay lại trông thấy một ông cụ tóc trắng già nua đứng ngay sau lưng đang mỉm cười nhìn mình.
Anh nhận ra đối phương. Ông ấy chính là hội trưởng Hiệp hội Đông Y Châu Thành, Lưu Vạn Lý. Mọi người hay gọi ông ấy là cụ Lưu.
Lần trước ở ‘Hội chợ tuổi thọ’, cụ Lưu đã khen ngợi y thuật của Tô Dương hết lời. Hai người vốn đã hẹn nhau có dịp sẽ uống nhà trò chuyện, nào ngờ hôm nay lại gặp nhau ở nơi này.
Bọn họ nói với nhau vài câu. Cụ Lưu cười bảo Tô Dương:
“Cậu Tô này, thực ra tôi vẫn luôn tò mò về cậu. Cậu khác hoàn toàn với các thầy thuốc Đông y tôi từng được gặp. Dường như cậu không chỉ có y thuật cao siêu mà còn có kiến thức uyên tâm về các phương diện kỹ thuật đặc biệt khác. Tôi có cảm giác như chẳng có gì mà cậu không biết cả. Cậu Tô có thể thoả mãn lòng hiếu kỳ của lão già này không?”
Tô Dương chỉ cười không đáp.
Anh thầm nghĩ, nếu cụ Lưu biết anh đã trải qua những gì trong những năm qua, nhiều lần suýt chết trong quá trình học tập thì có lẽ sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa.
Hai người đang trò chuyện thì Tô Dương nhìn thấy một gương mặt quen thuộc bước vào từ ngoài cửa, là Lâm Hiểu Mạn.
Cô ta đang cầm một chiếc hộp gấm dáng dài.
Trông bề ngoài hộp gấm có vẻ đã tồn tại nhiều năm nay, chắc hẳn là vật đựng tranh vẽ.
Lâm Hiểu Mạn trông thấy Tô Dương cũng không khỏi sững sờ.
Nhưng cô ta lập tức ngạo nghễ bước tới bên cạnh anh.
Lâm Hiểu Mạn liếc mắt nhìn anh một cái rồi hừ lạnh:
“Hừ, thằng ăn mày nhà anh đúng là âm hồn không tan! Anh không ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc con ả trà xanh kia, chạy tới đây làm cái gì? Đây là nơi anh có thể tới sao? Chỉ được nhìn chứ không mua nổi, anh tới ngắm cho đã mắt à?”
Tới tận bây giờ người nhà họ Lâm vẫn cứ tưởng Tô Dương nghèo kiết xác. Còn số tiền ba mươi triệu dùng để đấu giá toà nhà Hoàn Á, bọn họ cho là bố của Lâm Khả Hy tham ô từ công ty rồi để lại cho cô.
Tô Dương nghe thấy Lâm Hiểu Mạn nói xấu Lâm Khả Hy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Thấy vẻ mặt anh biến đổi, Lâm Hiểu Mạn càng khinh thường cười lạnh, ăn nói hùng hổ doạ người:
“Ai da, xụ mặt xuống doạ được ai? Còn muốn đánh tôi nữa à? Nào, đánh đi. Để cho mọi người ở đây chống mắt lên xem thằng đàn ông như anh đánh phụ nữ oai phong thế nào…”
Nói rồi cô ta còn sấn tới dí sát mặt mình vào.
Chắc chắn Tô Dương không thể ra tay đánh phụ nữ.
Cụ Lưu đứng bên cạnh thấy Lâm Hiểu Mạn giở trò ăn vạ la lối om sòm, định lên tiếng khuyên nhủ vài câu.
Nào ngờ ông ấy chưa kịp nói gì đã có một người đàn ông mập mạp khoảng chừng bốn mươi bảy, bốn mươi tám tuổi, toàn thân nồng nặc mùi rượu vác theo bụng bia chạy tới.
Ông ta vừa tới đã tươi cười nhìn Lâm Hiểu Mạn:
“Hiểu Mạn đấy à? Sao cháu lại chạy tới đây?”
Lâm Hiểu Mạn trông thấy ông ta tới thì sững sờ, nhưng cô ta mau chóng giở giọng nũng nịu:
“Lâu lắm rồi không được gặp chú Tề, Hiểu Mạn nhớ chú chết đi được…”
Dứt lời, hai người kề mặt ôm ấp.
Người đàn ông này tên là Tề Hoài Nhân.
Ông ta là con trai cả của ông cụ Tề, bố của Tề Vân Kiệt.
Thấy Lâm Hiểu Mạn cầm hộp gấm, Tề Hoài Nhân hơi ngà say tò mò hỏi:
“Sao chú thấy cái hộp gấm này quen thế nhỉ? Hình như chú từng nhìn thấy nó ở trong nhà rồi…”
Lâm Hiểu Mạn nghe vậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Đây đúng là đồ của nhà họ Tề. Lần đầu tiên cô ta lên giường với Tề Vân Kiệt đã được anh ta tăng cho bức tranh này.
Khi đó anh ta nói với Lâm Hiểu Mạn rằng, bức tranh này là hàng xịn, giá trị lên tới mấy triệu.
Dạo gần đây Lâm Hiểu Mạn đang kẹt tiền nên muốn bán bức tranh này đi, đổi lấy chút tiền tiêu.
Tề Hoài Nhân nhìn thấy bộ dạng ngượng ngập của Lâm Hiểu Mạn, lập tức đoán ra mọi chuyện. Ông ta bật cười bảo:
“Không sao đâu Hiểu Mạn. Tuy thứ này là của nhà họ Tề nhưng bây giờ nó đã thuộc về cháu rồi. Nào, để chú dẫn cháu lên tầng xem thử. Trên đó có chuyên gia, bảo họ định giá giúp cháu…”
Lâm Hiểu Mạn thấy ông ta không truy cứu chuyện này, lập tức chủ động tới gần khoác tay ông ta làm nũng.
Dường như Tề Hoài Nhân cực kỳ hài lòng. Ông ta nhìn sang Tô Dương rồi nói với Lâm Hiểu Mạn:
“Cháu phải nhớ lời chú dặn, cháu là công chúa! Sau này đừng có dây dưa với loại người dưới đáy xã hội này, sẽ làm bẩn mắt của công chúa Hiểu Mạn nhà chúng ta…”
Dứt lời, Tề Hoài Nhân cười phá lên. Tiếng cười của ông ta thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Lâm Hiểu Mạn chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Hai người đi thẳng lên tầng.
Cụ Lưu nhìn theo bóng lưng của bọn họ, lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ. Ông ấy giới thiệu với Tô Dương:
“Người này tên là Tề Hoài Nhân, là con trai cả của ông cụ Tề! Tôi nói với cậu thế này, tuy không thể nói là bốn gia tộc lớn ở Châu Thành dồi dào nhân tài nhưng cũng thường xuyên xuất hiện người giỏi. Nhưng nếu muốn chọn ra một kẻ ăn hại giá áo túi cơm thì chắc chắn chỉ có thể là Tề Hoài Nhân! Ngoài ăn uống cá cược chơi gái ra, cậu ta chẳng biết làm gì hết…”
Tô Dương khẽ gật đầu. Cụ Lưu lại nói:
“Đi nào! Chúng ta cũng lên tầng hóng chuyện đi…”
Bình luận facebook