Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-10
Chương 1: Dương Ân
Nhà tù Lang Yên, đây là một trong những nhà tù lớn nhất triều đại Đại Hạ, nằm ở phía nam hoang sơ hẻo lánh, giáp với tộc Man di. Ở đây có hàng trăm ngọn núi, mỗi dãy núi đều thuộc phạm trù của nhà tù Lang Yên.
Những nô lệ bị nhốt trong tù Lang Yên này đều phạm tội nặng hoặc là nô lệ từ các bộ tộc khác. Sau khi bị giam ở đây thì đều không có hy vọng được đổi đời.
Ở đây bốn mặt đều là núi, cây cối um tùm, núi non hiểm trở, dã thú cũng nhiều nên không phải là một nhà tù thông thường.
Ở nhà tù Lang Yên có một loại đá tên là ‘đá Xích Cương’. Những tù nhân thuộc tầng lớp thấp nhất ở đây sẽ phụ trách khai thác và đào những viên đá này cho nhà tù, sau đó nhà tù sẽ giao lại cho triều đình luyện binh khí.
Ở một góc của nhà tù có một thiếu niên ở trần, đang cúi đầu lặng lẽ khai thác đá.
Toàn thân người này toàn là vết thương, những vết máu vẫn đang chảy, rõ ràng là vết thương mới.
Đầu tóc hắn rối bù bẩn thỉu, hai tay và chân đều bị còng, dáng vẻ bê bết vô cùng. Nhưng thân hình của hắn trông cường tráng hơn hẳn những người thiếu niên bình thường. Còn cả khuôn mặt góc cạnh, trông cũng rất ưa nhìn. Cũng không phải là quá đẹp trai nhưng hơn hẳn người bình thường, đặc biệt là đôi mắt trong suốt, tràn đầy ý chí, dường như ẩn chứa nguồn năng lượng vô biên. Cùng với lưng thẳng không bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ chuyện gì, dường như không có gì có thể chèn ép được hắn.
Chỉ đáng tiếc, người có kiên cường đến mấy cũng có lúc lực bất tòng tâm khi đứng trước thế lực chèn ép lớn. Hắn giẫm lên một viên đá vụn mà loạng choạng suýt ngã.
Cũng đúng lúc này, một sợi dây dài như con rắn quất tới tấp lên người hắn.
Bốp, bốp!
Nếu như đổi lại là người khác mà bị quất thế này thì chắc chắn sẽ kêu hét thảm thiết nhưng hắn chỉ cắn răng chịu đựng không kêu một tiếng. Nhưng những giọt mồ hôi trên gò má và những giọt máu tươi đang chảy đang nói lên cảm xúc của hắn lúc này.
“Thằng nhóc thối tha, định giả chết phải không? Nếu không đào cẩn thận thì hôm nay ông đây sẽ đánh phế mày để mày không thấy mặt trời ngày mai”, tên lính gác tù nói vô cùng hung dữ, tiếp đó là giẫm lên chân của thiếu niên đó.
“Đại ca! Đại ca nhìn thân hình cậu ta mỏng manh, hơn nữa lại mới đến có mấy ngày còn chưa thích ứng được với môi trường ở đây. Hay là đại ca quất lên người tôi đi, tội của cậu ta tôi sẽ chịu thay”, ở không xa có một chàng trai tướng mạo kỳ dị, nói.
Người trẻ tuổi này nhìn khá chín chắn, tóc xoăn như ổ gà, thoạt nhìn khá buồn cười. Hắn ta có đôi mắt nhạy bén nhưng người thì gầy xơ xác. Nếu so với thiếu niên mình đầy vết thương kia thì đúng là có khác biệt.
“Khỉ Gầy! Đừng tưởng ngươi biết chút võ là oai nhé! Có những chuyện không đến lượt ngươi nhúng tay vào, nếu không ngươi tự hiểu hậu quả đấy”, tên gác tù khinh bỉ nói một câu sau đó nói với thiếu niên kia: “Mau đào cho tao! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng trách tao vô tình”.
Sau khi nói xong thì tên gác tù xoay người đi về phía mấy người khác.
Người trẻ tuổi tên là Khỉ Gầy đặt viên đá trong tay xuống, đi về phía thiếu niên kia, hỏi: “Người anh em không sao chứ?”
Thiếu niên ngẩng mặt lên, cười lộ ra hàm răng trắng bằng, nói: “Không chết được đâu ạ! Cảm ơn đã quan tâm”.
“Người anh em! Có phải đã đắc tội với nhân vật lớn nào nên họ mới hành hạ cậu như vậy không? Ta thấy cả nhà tù này họ chỉ hành hạ cậu thảm nhất. Lão Tôn như ta lúc mới vào cũng không thảm như cậu”, Khỉ Gầy tên là Tôn Đẩu, tự xưng mình là lão Tôn thì cũng không có gì quá.
“Có lẽ ta đẹp trai nên chúng đố kỵ với ta chăng? Nếu như có một ngày ta có thể đổi đời thì xem ta đè chết chúng thế nào”, thiếu niên nói với chút tự mãn và cũng có chút không cam tâm.
Khỉ Gầy sau khi nghe xong thì không khỏi liếc nhìn thiếu niên một cái, thầm nghĩ ‘Đúng là cũng đẹp trai nhưng đã bị giáng xuống làm nô lệ rồi thì đổi đời khó đấy’.
Ai biết được, chàng thiếu niên mới vào tù ba ngày này chính là Tử tước thế tập của Đại Hạ.
Tử tước thế tập là những người phải có cấp bậc bá tướng mới có tư cách được cha truyền con nối.
Đường đường là bá tước thế gia thì cũng là hào môn nhưng tại sao thiếu niên này lại rơi đến bước đường này?
Tất cả vì hắn từ chối liên hôn với vương thất dẫn đến việc mình thì phải vào tù, cha mẹ bị giáng chức, em trai ruột là tân khoa Trạng Nguyên cũng bị ép hạ bậc.
“Vì cha mẹ, vì em trai và còn vì ước hẹn chưa hoàn thành, làm sao ta có thể chết ở nơi quỷ quái như này. Ta nhất định phải thoát khỏi thân phận này, mau chóng rời khỏi đây và bắt đám người đó phải trả lại công bằng cho nhà họ Dương của ta”, thiếu niên tên Dương Ân cắn răng, thổ lộ ra vẻ không cam tâm của mình.
Kể cả trời muốn triệt đường sống và tiền đồ của hắn nhưng hắn vẫn khao khát phá tan tất cả những rào cản này, phá bỏ bóng tối để thấy lại ánh sáng.
Bùm! Từng viên đá dưới chân được hắn đập bay ra ngoài!
“Biết ngay là thằng nhóc đó giả chết mà”, lính gác tù ở phía xa cười lạnh, nói.
Một tên khác ở bên cạnh cũng nói: “Cấp trên đúng thật là, thật sự muốn lấy mạng nó thì tìm lý do rồi giết chết là xong. Tại sao còn cho nó sống kiểu này, không chướng mắt sao?”
“Ý của cấp trên là khiến hắn sống không bằng chết chăng? Chúng ta cứ làm theo mệnh lệnh là được, dù sao thì nó cũng không gây được sóng gió gì đâu”, tên gác tù thứ nhất nói, sau khi ngập ngừng một chút hắn mới nói tiếp: “Phơi nắng ở cái thời tiết quỷ này khó chịu thật! Chúng ta đi uống rượu đi”.
Dương Ân lê bước chân nặng nề đào đá, dựa vào ý chí mà chống đỡ được khiến Khỉ Gầy từ đằng xa nhìn thấy mà khâm phục.
“Cậu nhóc này nếu như không chết thì có thể kết bạn được”, Khỉ Gầy thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, Dương Ân cảm thấy hình như mình dùng xà beng sắt đào được thứ gì đó. Một làn khói xuất hiện ở vị trí của hắn nhưng lại khiến hắn sợ chết khiếp. Cũng may làn khói lại vụt tắt, sau đó có âm thanh yếu ớt vang lên.
Dương Ân thấy tò mò nên dời tảng đá ra chỗ khác thì nhìn thấy một chú chó nhỏ màu đen đầy bùn đất đang nằm co ro ở đó, lộ ra đôi mắt long lanh nhìn anh. Bộ lông óng mượt của nó thậm chí còn đen lấp lánh, răng cửa nhỏ nhọn hoắt trông khá sắc, đôi tai cụp xuống, bốn chân khép lại, lòng bàn chân còn điểm màu trắng. Đúng là chú chó mới đẻ, vô cùng đáng yêu.
Dương Ân đã ba ngày không ăn gì, nhìn thấy chú chó nhỏ như này dường như nhìn thấy một nồi thịt ngon. Vì vậy hắn bắt chú chó lên rồi miệng chảy nước miếng, nói: “Lần này có thể lấp đầy cái bụng rồi”.
“Gâu, gâu…”, dường như chú chó nghe hiểu lời của Dương Ân nên lộ ra dáng vẻ đáng thương, như đang van nài hắn.
Dương Ân có chút không nỡ, than thở nói: “Anh bạn à! Tao đã ba ngày không ăn gì rồi, nếu không ăn gì thì tao sẽ chết ở đây mất. Mày hi sinh vì tao chút đi, hoàn thành ước nguyện của tao, cho tao ăn một bữa đi”.
Chú chó nhỏ giơ hai bàn chân trước ra rồi kêu mấy tiếng. Sau đó không biết lấy từ đâu ra một thứ đưa về trước mặt Dương Ân.
Dương Ân vốn không để ý nhưng lúc này nhìn kỹ mới thấy, đó là một quả hạnh nhân kỳ lạ.
Quả hạnh nhân sáng bóng như ngọc, có những đường sọc kỳ lạ chằng chịt, trên thân còn có hàng ngàn lỗ như nuốt hết mây sương, chứa đựng cả càn khôn. Vừa nhìn đã biết không phải dạng hạnh nhân bình thường.
Dương Ân tò mò nắm trong tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp như đang nắm một viên ngọc bội khiến người khác không muốn bỏ ra.
“Gâu gâu, gâu gâu”, chú chó nhỏ kêu mấy tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ không nỡ và cũng như nhắc Dương Ân hãy ăn hạnh nhân chứ đừng ăn thịt nó.
Dương Ân thấy chú chó đáng yêu nên cuối cùng cũng không nỡ, nói: “Được rồi! Niệm tình mày hiểu chuyện như vậy và cũng đáng yêu nên tao không ăn thịt mày nhưng hạnh nhân này thì tao phải nhận nhé”.
Dương Ân đặt chú chó nhỏ xuống, sau đó thu quả hạnh nhân lại.
Dương Ân lại tiếp tục đào, hắn nhất định phải đào ra đá Xích Cương mới có thể đổi lại đồ ăn. Hắn hy vọng hôm nay vận may sẽ đến với mình.
Nhưng thể lực ban đầu của hắn đã tiêu hao đi không ít, giờ đây đột nhiên lại thấy bụng nóng lên. Có một nguồn năng lượng dồi dào bắt đầu chảy trong cơ thể hắn khiến anh khỏe lên rất nhiều.
Ban đầu hắn không nghĩ quá nhiều nhưng đào một lúc, hắn mới nhận ra có lẽ là hạnh nhân mình dắt ở hông phát huy tác dụng.
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, cuối cùng đào được một viên đá Xích Cương không to không bé ở gần vị trí tìm được chú chó nhỏ kia.
“Lần này cuối cùng cũng đổi được bữa ăn rồi”, Dương Ân nói như vớ được ngọc.
Chỉ có điều, trong lúc hắn vừa nhặt viên đá Xích Cương lên thì bị một tên lên trước cướp mất.
“Vận may không tồi đâu! Vừa mới ra đi vài bước đã nhặt được đá rồi, không tồi không tồi”, tên cướp đá nói với giọng đắc ý.
Lúc này, Dương Ân ở bên cạnh lộ ra ánh mắt sát khí.
Chương 2: Đi theo ta ăn ngon mặc đẹp
Dương Ân đã chịu đói 3 ngày rồi, nếu cứ thế này nữa thì hắn sẽ chết mất. Khó khăn lắm mới tìm được một viên đá Xích Cương để đổi lấy bữa ăn, thế mà giờ lại bị người khác cướp mất, hắn không giận sao được?
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người phụ nữ vừa mập vừa xấu đứng bên cạnh, phía sau ả là hai tên đàn ông khác. Bọn hắn mặc đồ tù, dưới chân có dây xích dài, cũng là thân phận ngục nô.
“Mụ mập kia, mau trả đá Xích Cương cho ta!”, đối phương là một phụ nữ mập, Dương Ân cũng không quan tâm mà quát lên.
“Tiểu tử, ngươi nói chuyện sạch sẽ chút đi. Đây là Vương tỷ tỷ, hoa khôi của khu ngục 68 này đấy. Nếu ngươi còn dám bất kính nữa ta sẽ vả cái miệng của ngươi đó!”, một tên ngục nô gầy trơ xương phía sau mụ mập quát lớn.
“Nói nhiều với hắn làm gì, chúng ta cùng đi lên dạy dỗ tiểu tử này, nếu không hắn sẽ không biết ở đây ai mới là chủ!”, một tên ngục nô lùn khác nói.
Người phụ nữ này nhìn Dương Ân, thấy Dương Ân còn trẻ lại anh tuấn, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, bèn phất tay: “Trúc Can, Thạch Đản, không vội, để ta nói với tiểu ca ca này hai câu”, sau đó ả tiến lên định vuốt ve khuôn mặt của Dương Ân, nhưng Dương Ân lại tưởng ả định tát mình, bèn trốn sang bên cạnh.
“Mụ mập, mau trả đá Xích Cương của ta đây, nếu không đừng trách ta ác!”, Dương Ân lạnh giọng quát.
“Ôi chao, muốn đá Xích Cương cũng dễ thôi, tối nay hầu hạ bản cô nương đi, nếu bản cô nương vừa ý thì ngày nào cũng có ngươi đá Xích Cương, sao nào?”, ả mập Vương Diễm chỉ tay nói.
Dương Ân chợt muốn nôn ọe. Hắn từng thấy rất nhiều phụ nữ xấu rồi, nhưng cái loại vừa xấu vừa mập thế này thì không nhiều chút nào, hắn thật sự chịu không nổi.
Nếu bảo hắn đi hầu hạ ả ta thì hắn thà chết còn hơn là chịu nhục.
Dương Ân không dài dòng mà cướp lấy viên đá Xích Cương trong tay Vương Diễm.
Vương Diễm rất mập nhưng phản ứng không hề chậm. Ả tránh thoát được động tác của Dương Ân, mà còn kéo tay hắn lại, khiến hắn ngã vào lòng ả.
Cơ thể Dương Ân cường tráng, nhưng bị bỏ đói mấy ngày nên đã yếu ớt vô cùng, chẳng có mấy sức. Hắn bị người ta kéo thẳng vào trong ngực.
Mặt Dương Ân đập thẳng vào phần ngực đồ sộ của Vương Diễm, gần như không thở nổi.
Hai tên ngục nô phía sau Vương Diễm thì nhỏ dãi thèm thuồng, chỉ muốn được thế chỗ của Dương Ân.
Nhưng lúc này Dương Ân chỉ muốn chết. Đường đường là một Tử tôn, nữ tì hầu hạ hắn đẹp hơn con mụ mập này bao nhiêu lần, thế mà giờ hắn lại bị ả vũ nhục như thế, đúng là kinh tởm.
Dương Ân giãy giụa liên tục, nhưng lại bị Vương Diễm ấn chặt lại: “Thiếu niên trẻ, hãy đi theo ta đi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi mà. Ở cái khu 68 này, ta nói là làm, sau này ngươi đi theo ta ăn ngon mặc đẹp, nếu không thì đừng hòng lấy đá Xích Cương nào hết”.
Dương Ân không chịu nhục, gắng sức tránh thoát, nhưng ả mập này mạnh đến kinh ngạc, hắn không thể phản kháng nổi, cuối cùng con chó nhỏ màu đen kia sủa một tiếng rồi nhảy lên ngoạm lấy đá Xích Cương, nhanh chóng chạy đi.
“Ôi trời, cái thứ lông lá hôi hám kia ở đâu ra vậy, mau đánh chết nó cho ta!”, Vương Diễm ghét nhất là mấy thứ nho nhỏ nhiều lông, sợ đến mức thả Dương Ân ra rồi ra lệnh cho hai tên ngục nô kia đi bắt chú chó đen.
Chú chó nhỏ màu đen di chuyển cực nhanh, hai tên ngục nô không thể nào bắt nổi, lại còn thỉnh thoảng sủa mấy tiếng, vẫy cái mông nhỏ. Cái đuôi ngắn cũn đó nhìn khiêu khích vô cùng, khiến hai tên ngục nô tức giận gào ầm ĩ.
“Con chó kia, mau đứng lại cho ta! Ta mà bắt được mi thì cứ chờ bị nướng đi!”, tên ngục nô gầy mắng chửi.
“Ừ, tuy ít thịt nhưng cũng đủ làm một bữa!”, tên ngục nô lùn phụ họa.
Chú chó đen không vì bị uy hiếp mà sợ, ngược lại còn dẫn bọn chúng đến nơi có đá tạp. Mỗi lần hai tên ngục nô đuổi gần đến thì nó lại tránh thoát được, cực kỳ thông minh.
Sau khi thoát khỏi ả mập kia, Dương Ân không kìm được mà nôn thốc nôn tháo tại chỗ.
Mặc dù chẳng nôn ra đồ ăn gì nhưng cũng ra cả mật xanh mật vàng, nhìn thảm ơi là thảm.
Vương Diễm cũng không quan tâm đến Dương Ân nữa mà chỉ vỗ nhẹ vào vai hắn rồi “nũng nịu” nói: “Chàng trai trẻ, hãy cân nhắc lời của ta đi, nếu không ngươi đừng hòng có được viên đá Xích Cương nào, dù có thì cũng sẽ không đổi lấy đồ ăn được đâu”.
Nói xong, ả nhìn về phía chú chó nhỏ màu đen chạy đi, sau đó thấy hai tên ngục nô vẫn chưa bắt được nó, bèn nghiến răng rời đi.
Dương Ân vẫn còn nôn ọe tại chỗ. Khi hắn tỉnh táo lại thì người phụ nữ mập đó đã đi xa rồi.
“Không ngờ bản Tử tước lại còn bị phụ nữ sỉ nhục, thật đáng hận mà!”, Dương Ân khó chịu, buồn bực “hừ” một tiếng, đấm xuống đất, nắm đấm đã rỉ máu.
Hắn vào ngục là bởi vì một người phụ nữ, giờ lại bị một người phụ nữ khác sỉ nhục, thật sự là phạm phải kiếp nạn đào hoa mà.
“Huynh đệ việc gì phải thế, người phụ nữ này tuy có hơi xấu, nhưng chỗ đó lớn mà, lão tôn ta cũng muốn đâm vào, dù có bị đánh cũng được. Ngươi cũng chỉ cần đổi đổi một viên đá Xích Cương lấy một lần áp mặt vào ngực, lão tôn ganh tỵ quá đi thôi”, Khỉ Gầy nói vọng tới.
Dương Ân quay sang hỏi Khỉ Gầy: “Vừa mập vừa xấu mà ngươi cũng chịu được à?”
“Thì có hơi mập, nhưng cũng “phì nhiêu” mà, còn xấu ấy hả, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh thôi…”, Khỉ Gầy bày ra dáng vẻ dung tục.
Dương Ân nghe xong thì lại ọe thêm một trận nữa.
“Huynh đệ à, đừng có như vậy, nếu muốn ở lại đây lâu thêm mấy tháng thì hãy cung phụng người phụ nữ đó đi!”, Khỉ Gầy nói nhỏ.
Dương Ân nghe vậy thì vội vàng lập lời thề: “Ta nhất định sẽ trốn khỏi cái nơi quỷ quái này!!”
“Huynh đệ à, câu này ta cũng tự nói hồi mấy tháng trước rồi, mà hàng ngàn người trong khu 68 này cũng vậy”, Khỉ Gầy bày tỏ sự đồng cảm.
Dương Ân tỏ vẻ chán nản. Hắn biết rõ Khỉ Gầy không hề nói điêu, dù gì muốn thoát khỏi nhà tù núi Lang Yên thì cũng phải tích đủ 5 vạn cân đá Xích Cương, rồi lại đến chiến trường chém giết 100 người tộc Man di thì mới xóa được tội danh.
Nếu Dương Ân còn võ lực như xưa thì may ra có chút hy vọng, nhưng võ lực của hắn hiện tại đã bị phế bỏ. Không đối phó nổi một người phụ nữ thì làm sao mà kiếm được đủ đá Xích Cương, giết được đủ quân địch chứ.
Nghĩ đến đó, Dương Ân cảm giác thật tuyệt vọng.
Lúc này, hai tên ngục nô kia đã từ bỏ việc bắt chó mà đuổi theo Vương Diễm.
Chú chó nhỏ màu đen chạy về phía Dương Ân, thả viên đá Xích Cương ban nãy xuống chân hắn, vẫy vẫy cái đuôi, lè lưỡi, bộ dáng như vừa lập công, đáng yêu vô cùng.
Không biết vì sao mà khi nhìn thấy dáng vẻ của chú chó, sự buồn bã trong lòng Dương Ân bỗng tan đi. Hắn cúi đầu nhặt đá Xích Cương lên rồi xoa đầu chú chó: “Sau này mày đi cùng tao nhé Tiểu Hắc, tao mà có đồ ngon thì sẽ chia cho mày ăn cùng!”
“Gâu gâu…”, chú chó nhỏ liếm tay Dương Ân rồi sủa lại coi như đáp lời.
“Đúng là một chú chó thần kỳ!”, Khỉ Gầy tán thưởng.
Trời dần ngả bóng về Tây.
Các ngục nô đều cầm thu hoạch của mình đến đổi lấy thức ăn, kiếm được càng nhiều đá Xích Cương thì càng có nhiều đồ ăn, ai không có đá thì coi như nhịn đói tiếp. Có những ngục nô đen đủi, mấy ngày liền không đào được đá, bọn họ khóc đến chết đi sống lại cũng không được ai quan tâm. Dù gì ngày nào nhà tù cũng có người chết đói nên đâu có gì là lạ.
Dương Ân và Khỉ Gầy đem đá Xích Cương đi đổi lấy đồ ăn.
Đồ ăn rất đơn giản, chỉ có một bát cơm cùng hai cái màn thầu mốc.
Dương Ân nhìn thấy, bụng lại bắt đầu quặn lên, nhưng đã 3 ngày hắn chưa ăn gì rồi, nên cũng đành nuốt hết.
Vào lúc hắn chuẩn bị ăn ngấu nghiến thì lại bị một bàn chân đạp vào khiến đồ ăn văng xuống đất.
Loảng xoảng!
Chương 3: Hạch đào biến thành đan điền
Tính cả ngày hôm nay thì Dương Ân đã nhịn đói suốt bốn ngày.
Khó khăn lắm mới đổi được một phần ăn có thể lấp đầy chiếc bụng đói thì bị người ta đá tung mất, cơn giận của hắn xộc thẳng lên đầu.
Gã Trúc Can vừa đá bay đồ ăn của Dương Ân thậm chí còn giẫm thêm vài cái lên đồ ăn rơi xuống nền đất, sau đó đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, đừng quên lời nói của Vương tỷ tỷ nhà bọn ta, nếu không phục tùng tỷ ấy, ngươi cứ đợi chết đói đi”.
“Ngươi thích chết à!”, Dương Ân chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã lao tới, vung một nắm đấm về phía Trúc Can.
Tiếc rằng nắm đấm của Dương Ân có khí thế nhưng không có sức lực, mà Trúc Can đâu phải hạng ngục nô nhàn rỗi, gã túm được bàn tay của Dương Ân, tiện đà vặn một cái gãy luôn tay hắn.
Á!
Dương Ân đau đến mức kêu gào thảm thiết, mồ hôi không ngừng vã ra.
“Đúng là cái thứ chẳng nên tích sự gì, nếu không vì Vương tỷ tỷ nể tình ngươi trông ra hồn thì đã cho máu ngươi bắn xa năm bước rồi”, Trúc Can khinh bỉ nói một câu rồi đạp mạnh vào vùng bụng dưới của Dương Ân, đạp hắn bay ra xa hai mét.
Dương Ân nằm rạp trên nền đất, qua một lúc lâu vẫn không bò dậy nổi.
“Tiểu tử, nghe cho rõ đây, nếu tối nay ngươi không trèo vào ổ chăn của Vương tỷ tỷ thì sau này cứ chờ chết đi”, Trúc Can bỏ lại một câu rồi bỏ đi.
Những ngục nô khác nhìn thấy cảnh này đều lộ ra vài phần ghen tị, ai mà không biết Vương Diễm là nhân vật sừng sỏ ở khu 68, nếu được ả ta coi trọng đồng nghĩa với việc sẽ được sống sung sướng ở khu này, nhưng tiểu tử trước mặt hình như không thức thời lắm.
Dương Ân nằm rạp trên nền đất, thực sự không còn sức lực để bò dậy, lửa giận trong lòng hắn cháy ngùn ngụt, tiếc rằng không có chỗ nào để bộc phát.
Khỉ Gầy bước tới đỡ Dương Ân dậy, sau đó bẻ một nửa cái màn thầu trong tay, đặt vào tay Dương Ân: “Nào, huynh đệ, chỗ ta vẫn còn một nửa, ăn đi”.
Sắc đỏ ngầu nơi đáy mắt của Dương Ân chậm rãi rút đi, thay vào đó là biểu cảm rất phức tạp: “Huynh làm như thế chắc chắn sẽ bị chúng báo thù đấy”.
“Có gì to tát lắm đâu, đừng thấy ta gầy, chứ ta chịu đòn giỏi lắm, đừng sợ!”, Khỉ Gầy vỗ ngực mình.
Dương Ân nhận lấy một nửa cái màn thầu, nở một nụ cười chân thành: “Sau này huynh chính là huynh đệ của Dương Ân ta”.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng nhét nửa màn thầu vào miệng, chỉ sợ Trúc Can đi rồi nhưng quay lại.
Sau khi ăn hết nửa cái màn thầu, Khỉ Gầy bước tới nhặt cái màn thầu vừa bị Trúc Can giẫm bẩn, nhặt nó lên, bẻ hết những chỗ bị bẩn, đưa phần còn lại vào tay Dương Ân rồi bảo: “Hay là huynh ăn thêm một chút đi?”
Dương Ân khẽ lắc đầu, hắn tuyệt đối không chấp nhận được thức ăn đã bị bẩn, nhưng ngay sau đó hắn nhìn thấy Khỉ Gầy nhét cái màn thầu bẩn vào miệng.
“Nếu cả cơ hội sống tiếp cũng không có thì làm sao rời khỏi nơi này được?”, Khỉ Gầy lầm bầm tự nhủ.
Dương Ân nghe vậy, lập tức thấy cực kỳ cảm động: “Đúng vậy, nếu mình không sống tiếp, làm sao có thể rời khỏi nơi này được?”
Sau đó, hắn cầm lấy chiếc màn thầu bẩn, điên cuồng nhét vào miệng, trong lòng mới hiểu ra được sống sót khó khăn đến mức nào.
Sau khi ăn xong, Dương Ân và Khỉ Gầy không nói thêm gì nữa, ai nấy tự quay về hang của mình để nghỉ ngơi.
Trong nhà tù Lang Yên này chẳng có phòng ốc gì để nghỉ ngơi, mỗi một ngục nô phải đào một cái hang, chui vào trong để tránh gió lạnh ban đêm, nếu không chịu nổi cái lạnh tàn khốc của ban đêm thì có lẽ sẽ bị đông cứng đến chết.
Dương Ân được ăn nửa cái màn thầu, trạng thái khá hơn rất nhiều, quan trọng nhất là hạch đào buộc ở vùng bụng của hắn dường như có một thứ ma lực, khiến cơ thể hắn càng ngày càng ổn hơn.
Sau khi quay về hang, hắn lấy hạch đào ra, nhìn về phía con chó Tiểu Hắc đang co rúc bên cạnh.
“Tiểu Hắc, có phải nó là bảo bối gì không nhỉ? Tao cứ cảm thấy nó rất phi thường”.
Tiểu Hắc chớp chớp mắt, sau đó khẽ gật đầu, giống như đang trả lời Dương Ân một cách khẳng định.
“Thế mày nói xem, nếu như tao ăn nó, liệu có giúp thương thế trên cơ thể tao hồi phục không?” Dương Ân lại hỏi.
Tiểu Hắc vẫn gật gật đầu, đôi mắt trông rất linh động.
“Nếu thực sự có quả hạch đào thần kỳ như thế, chỉ e nó cũng bị mày nuốt chửng rồi, đâu đến lượt tao chứ?”, Dương Ân cảm khái một chút, buộc quả hạch đào vào đai lưng, không hề ăn nó.
Bây giờ hắn đã được bổ sung một số thức ăn, cơ thể khôi phục khá nhiều, tiếc rằng võ lực vốn có của hắn đã bị phế hết, khó có thể tập trung sức lực lần nữa, khiến hắn cực kỳ đau buồn.
“Nếu đan điền không thể khôi phục thì sớm muộn gì bản Tử tước cũng sẽ chết ở đây, chẳng lẽ số mệnh của Dương Ân ta đáng phải như thế?”, Dương Ân lầm bầm với vẻ không cam tâm, sau đó hắn nói tiếp: “Tiếc rằng Dương gia ta nhiều đời trung nghĩa, sau cùng bị vương quyền dễ dàng vứt bỏ, ngày nào nếu ta được giải thoát, nhất định phải khôi phục lại Dương gia, trấn áp vương quyền!”
Tiểu Hắc nghe thấy hết những điều này, chẳng hiểu sao đôi mắt nó lấp lánh vài tia sáng.
Chương 4: Giấc mơ thần tiên
Bất giác, Dương Ân đã ngủ thiếp đi.
Chú chó đen nhảy lên người Dương Ân, túm lấy hạch đào bên hông hắn rồi ngậm đưa lên miệng hắn, đút hạch đào vào.
Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn ai cũng sợ điếng người mất, một con chó đen đang hôn một người đàn ông!
Nếu Dương Ân biết thì chắc sẽ càng cảm thấy đời mình bi ai, ngay cả một con chó cũng không chịu tha cho hắn, muốn cướp mất nụ hôn đầu trinh nguyên. Chuyện này thì sao mà hắn chịu cho nổi!
Hạch đào bị chó đen đút vào miệng Dương Ân rồi thì nó lại bắt đầu cào nhẹ lên mặt hắn. Dương Ân chỉ cảm thấy ngưa ngứa, miệng hơi hé, hạch đào cũng thuận thế lăn vào trong cổ họng.
Hạch đào lớn như quả trứng, nuốt vào trong tình huống bất ngờ thế này thì dù là ai cũng sẽ cảm thấy khó thở vì mắc nghẹn, Dương Ân cũng không ngoại lệ.
Khi hắn sắp tỉnh giấc, hạch đào tỏa ra hào quang ôn hòa. Dường như có dòng nước ấm chảy vào trong cổ họng hắn, giúp hạch đào trôi xuống bụng.
Dương Ân không tỉnh lại, hắn mơ màng lật người ngủ tiếp
Sau khi hạch đào vào bụng, trong cơ thể Dương Ân như vang lên tiếng tiên nhạc, rồi lại như trăm hoa đua nở, từng tia tiên khí tràn ngập 12 kinh mạch, tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, một luồng năng lượng sức sống mạnh mẽ lập tức tràn ra khắp toàn thân hắn.
Trước khi bị giam vào ngục, huyền khí trong đan điền của hắn đã bị cao thủ đánh tan, đan điền cũng bị đánh nát, không thể tiếp tục hấp thu huyền khí trời đất, khó có thể tiếp tục tu võ. Đan điền của hắn hiện giờ do hạch đào biến thành, lại kết nối với 12 kinh mạch lần nữa, tạo thành từng vòng huyền khí xoay tròn, một lần nữa hình thành một võ thể nạp khí.
Võ sĩ tu khí nhập thể, biến khí thành cầu vồng, xuyên qua kinh huyệt, kình lực mạnh mẽ, mở núi, dời non lấp biển, không gì không làm được.
Dương Ân tái tạo đan điền, nhờ đó mà có thể tiếp tục trở thành võ giả, đây chẳng khác nào là cho hắn sống lại.
Nhiều võ sĩ bị phế đi võ thể thì chẳng khác nào lấy mạng họ, nếu không phải Dương Ân còn vướng bận thì làm sao hắn có thể gắng gượng mà sống tiếp.
Hạch đào nằm ở chỗ đan điền, trên thân hạch đào có ngàn lỗ nuốt mây phun sương, từng tia khí mờ mịt chạy dọc theo 12 kinh mạch. Kinh mạch lớn và nhỏ toàn thân Dương Ân đều được xoa dịu, vài bệnh vặt trong người hắn đều được chữa khỏi, vết thương trên da đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Kinh mạch dần to ra, trở nên cứng rắn, sáu giác quan cũng chuẩn xác hơn nhiều, huyết khí dồi dào trong tạng phủ cũng tăng mạnh sinh mệnh lực.
Đây là dấu hiệu tẩy tủy tạo mạch, cưỡng ép cải tạo cơ thể Dương Ân trở nên mạnh mẽ hơn, hơn nữa tuổi thọ cũng tăng cao, có thể nói là vận may giành lấy từ ông trời.
Dương Ân vẫn đang ngủ, không hề biết sự thay đổi của cơ thể, hắn đang có một giấc mơ đẹp, nước miếng chảy đầy.
Trong mộng, Dương Ân được tiến vào cung điện của thần tiên, có khí lành dâng lên, linh thú chạy như bay, hàng ngàn hàng vạn ráng mây tím chiếu rọi xuống dòng sông tiên. Một đám tiên nữ như hoa như ngọc, trong tay không cầm giỏ trúc thì đang cầm bình ngọc, dải lụa... cưỡi mây đạp gió tiến vào trong ao tiên. Tiên nữ nào cũng có sắc đẹp động lòng người, như lan mùa xuân và cúc mùa thu, ai cũng có vẻ đẹp riêng,
Trong lúc chơi đùa, từng món quần áo được cởi dần, da thịt óng ánh trong suốt, dáng người yêu kiều, tinh tế như ngọc, đúng là hoàn toàn tự nhiên, mê hoặc lòng người.
Cảnh xuân nhân gian khó gặp như thế này, làm gì có người đàn ông này chịu nổi.
Dương Ân giống như kẻ nhìn lén vô sỉ, máu mũi chảy không ngừng.
Dường như những nàng tiên kia đã phát hiện ra hắn nhưng họ lại không trốn tránh, có một nàng còn đi tới gần hắn, trao cho hắn một nụ hôn.
Dương Ân hoàn toàn mê mẩn, hắn không biết mình đang mơ, chỉ biết cười ngây ngô.
Nếu hắn biết đây không phải nụ hôn của tiên nữ mà là do chú chó nhỏ hôn mình thì không biết hắn còn cười nổi không.
Tiên nữ kéo Dương Ân bay đi.
Họ không chỉ để hắn tắm chung mà còn chơi đùa với hắn, khiến cho chàng trai “tơ” như hắn đỏ bừng cả mặt.
Nhưng những nàng tiên này đều rất hồn nhiên, không hề làm ra việc mờ ám nào với hắn, ngược lại còn cùng hắn nhâm nhi tiệc bàn đào. Sau khi ăn quả bàn đào, hắn cảm thấy mình đã phi thăng thành tiên, sau đó các nàng còn dạy cho hắn tiên thuật cưỡi mây đạp gió, dời sông lấp biển, khiến hắn phải giật mình.
Những pháp thuật lợi hại như thế thật sự tồn tại trên đời sao.
Chú chó đen thấy rặng mây tiên di động trên người Dương Ân, trong đôi mắt nó không có vẻ gì khác thường, cho tới khi Dương Ân nở nụ cười đê tiện, nó mới tỏ ra ghét bỏ.
Khi rặng mây tiên rút dần vào cơ thể, ở ấn đường của nó phóng ra hào quang, chiếu thẳng vào ấn đường của Dương Ân. Một đoạn khẩu quyết huyền ảo như tiếng chuông trong mộ cổ vàng buổi sớm vang lên trong đầu hắn: “Trời đã định chín, thế gian vô ngần, hỗn độn vừa phân, âm dương giao hòa, vật đổi sao dời, khai thiên lập địa, huyền tinh hóa khí, khí tụ thành sông, sông ngân chảy chín tầng trời, nhìn lén tiên võ lại thành tiên...”
Sau khi làm hết tất cả, chú chó nhỏ mới chóng mặt ngất đi như thể rất mệt mỏi.
Chương 5: Nằm mơ thôi mà cơ thể cũng khỏe lại
Phía Đông dần hửng sáng, mặt trời đã ló dạng.
Dương Ân vươn vai tỉnh lại thì nhận ra cơ thể của mình không giống hôm qua. Cánh tay đã bị gãy cùng bộ phận bị đánh trọng thương kia giờ đã chẳng còn đau nữa.
Hắn nghi hoặc nhìn cơ thể mình, rồi lại cảm nhận tình hình một lần nữa. Hắn vung thử cánh tay, đúng là không đau chút nào, mà còn cảm giác tràn đầy năng lượng nữa, giống như số năng lượng bị mất kia đã quay lại vậy.
“Chuyện… Chuyện này là sao đây?”, Dương Ân kinh ngạc.
Tối qua, hắn đã mơ một giấc mơ rất đẹp, mơ thấy mình và chúng tiên nữ cùng nhau tắm trong linh tuyền, sau đó hắn còn song tu, song phi với bọn họ, gặp rất nhiều tiên thuật kỳ lạ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là mơ thôi mà?
Nhưng tại sao tỉnh lại mà cơ thể lại phục hồi nguyên trạng rồi, giống như là mơ vậy.
“Ta thật sự không phải đang nằm mơ sao?”, Dương Ân tự tát vào mặt một cái, cảm nhận được đau đớn, xác định bản thân không nằm mơ.
Sau đó, hắn ngồi dậy, đang định vận hành Nạp Khí Chiến quyết gia truyền của Dương gia thì trong đầu cứ hiện lên năm chữ “Thái Thượng Cửu Huyền quyết”, sau đó một khẩu quyết huyền ảo cứ thế xuất hiện, khiến hắn dùng khẩu quyết đó để nạp khí.
Dương Ân nhanh chóng cảm ứng được có một chút sức mạnh ở trong 12 kinh mạch chui vào đan điền, khiến hắn cảm nhận được dòng sức mạnh ấm áp của đan điền, thật sự thoải mái vô cùng.
Dương Ân vui vẻ hẳn lên: “Bản Tử tước quả nhiên là may mắn được ông trời ban phát cho mà. Nằm mơ thôi mà cơ thể cũng khỏe lại, tốt quá đi mất”.
Dương Ân chui ra khỏi hang, sau đó vận động tứ chi. Khi xác nhận bản thân thật sự không sao, hắn mới thu lại toàn bộ cảm xúc kích động của mình.
“Đan điền của ta đã hồi phục, nhưng huyền khí không nhiều, còn không bằng võ binh bình thường, cách cảnh giới ban đầu rất xa, phải nhanh chóng tu luyện huyền khí thôi. Phải có võ lực thì mới không bị người khác lăng nhục”, Dương Ân âm thầm lập lời thề.
Sau đó, hắn lại nghĩ: “Cái Thái Thượng Cửu Huyền quyết đó còn huyền diệu hơn cả chiến quyết của nhà họ Dương ta, nhưng theo lời khẩu quyết này thì cần tập hợp chín loại huyền tinh khí phương hiếm có trên đời để chuyển hóa thành Vô Thượng Huyền quyết. Hiện giờ ta chỉ có thể tu luyện bài nhập môn, nên luyện Huyền quyết này hay tiếp tục luyện chiến quyết của nhà họ Dương bây giờ?”
Ban nãy Dương Ân chỉ mới vận hành một vòng tiểu chu thiên của Thái Thượng Cửu Huyền quyết, nhưng đã biết Thái Thượng Cửu Huyền quyết này bất phàm, khiến hắn lâm vào tình thế khó xử.
Khi hắn nghe được tiếng đám gác tù mắng chửi ngục nô ở phía không xa kia, hắn mới hồi thần lại, vội vàng cầm xà beng trong hang rồi đi đào đá.
Trước khi đi, hắn cũng không quên nói với con chó nhỏ màu đen đang nằm đó: “Tiểu Hắc, hôm nay tao mà đào được 25 cân đá Xích Cương thì sẽ đổi được một bát thịt, tao sẽ chia cho mày một nửa”.
Dương Ân vừa nghiêm túc đào đá vừa suy nghĩ xem vận may của mình đến từ đâu, cuối cùng mới nhận ra quả hạnh nhân buộc ở eo đã biến mất.
“À, hạnh nhân, chắc chắn là hạnh nhân rồi! Tối qua cảm giác như đang cùng hưởng yến tiệc với các tiên nữ, mà yến tiệc là giả, nhưng hạnh nhân không thể là giả được. Giờ không thấy quả hạnh nhân đâu, mà cơ thể ta đã khỏe lại, chắc chắn có liên quan đến nó!”, Dương Ân chắc nịch khẳng định.
Rốt cuộc hạnh nhân chui vào bụng hắn kiểu gì nhỉ?
Chắc chắn không phải là hắn mộng du mà nuốt nó vào rồi, càng không phải là nó tự nhảy vào bụng hắn được. Vậy chỉ có một khả năng là có ai đã nhét viên hạnh nhân này vào để hắn nuốt xuống.
Nhưng tất cả chuyện này đều rất mơ hồ, mà trong ngục thì ai lại làm vậy với hắn được chứ?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Dương Ân nghĩ đến Tiểu Hắc. Hạnh nhân vốn do Tiểu Hắc mang đến từ một nơi nào đó, mà tối qua nó nằm cạnh hắn, vậy tất cả đều liên quan đến Tiểu Hắc.
Dương Ân nhớ đến lúc đào Tiểu Hắc ra thì có một chút khói bốc lên. Sắc mặt hắn trở nên phức tạp: “Tiểu Hắc có linh tính, chắc chắn lai lịch không tầm thường!”
Dương Ân cũng không nghĩ mãi về chuyện này. Bây giờ việc gấp hơn là phải trân trọng hiện tại, mau chóng phục hồi lại sức mạnh đã.
Hắn bạt mạng đào đá, 12 kinh mạch bên trong cơ thể có một chút năng lượng đang lưu động, khiến hắn có thêm không ít sức lực. Hắn càng không ngừng đào đá thì càng cảm thấy sức mạnh của mình là vô hạn, khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Nửa ngày trôi qua, lực hai tay của hắn ngày một lớn, hắn đào bay một viên nham thạch lớn, kinh mạch bên trong cơ thể dao động mạnh, đan điền thì cắn nuốt nạp khí, sức mạnh cứ không ngừng nâng cao.
12 kinh mạch khí đãng như âm, từng đợt sức mạnh bên trong 12 kinh mạch đang không ngừng rung chuyển, giống như đang gõ theo nhịp trống mà xao động không ngừng, cuối cùng lại quay về trung tâm đan điền, hình thành một huyền khí màu trắng thuần, huyền diệu vô cùng.
Đây chính là dấu hiệu của việc đạt đến cảnh giới võ binh sơ cấp.
Võ binh chỉ là cảnh giới thấp nhất của võ giả, nhưng võ binh lại phân thành các cảnh giới nhỏ là sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp. Sau khi đột phá bốn cảnh giới nhỏ này thì mới được tiến đến cảnh giới mới khác.
Khí đãng như âm là võ binh sơ cấp, đồng thời có thể sở hữu từ một đến bốn thạch lực.
Lần đầu khí đãng như âm của Dương Ân có nghĩa là hắn có được một thạch lực. Khi hắn có hai thạch lực, thì sẽ dẫn đến lần kinh mạch rung chuyển thứ hai, rồi cứ thế tiếp diễn.
Chương 6: Cùng nhau tu luyện, thoát khỏi ngục tù
Trước khi Dương Ân bị phế, hắn đã đạt đến cảnh giới võ binh đỉnh cấp, có 19 thạch lực, chỉ thiếu một bước nữa là tiến vào cảnh giới chiến sĩ. Lúc ấy hắn cũng được coi là một thiếu niên thiên tài, nếu không cũng sẽ không bị quận chúa vương thất nhắm trúng. Tiếc là hắn đã có người trong lòng, cho nên đã từ chối ý tốt của quận chúa, rồi mới thành ra cơ sự này. Cho nên, nói hắn đào hoa là không sai chút nào.
“Không ngờ ta lại về cảnh giới võ binh nhanh như vậy. Xem ra ta phải chăm chỉ đào đá thêm để gia tăng sức mạnh thôi. Phải cố hồi phục thực lực trong thời gian ngắn nhất. Khi ấy ta cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân ở cái nơi quỷ quái này. Nếu có thể đột phá lần nữa, trở thành chiến sĩ thì có lẽ còn có cơ hội rời khỏi đây, thoát khỏi cái thân phận hiện tại”, nhất thời, Dương Ân tràn đầy tự tin.
Nhưng chính vào lúc này, lại có tên gác tù đến bắt bớ hắn vô cớ. Hắn ta vừa quất roi hắn vừa chửi: “Đào nhanh lên cho lão tử, đừng có hòng lười biếng”.
Đám lính gác này muốn đánh người cũng chẳng cần lấy cớ gì cả, cứ khó chịu là đánh thôi. Huống chi Dương Ân lại còn ở diện “chăm sóc đặc biệt”.
Dương Ân quay lại trừng mắt với tên lính gác, ánh mắt tràn đầy sát khí, khiến tên gác tù phải lùi về sau một bước lớn.
Dương Ân là Tử tôn quý tộc, từ nhỏ sống trong nhung lụa, có không ít tùy tùng. Khí thế của người có quyền luôn luôn tỏa ra, khiến tên gác tù kia phải lùi về sau cũng là đương nhiên.
Nhưng hắn ta lại giận giữ vì chuyện đó, tiếp tục quất cho Dương Ân thêm mấy roi nữa, cho đến khi thân thể vừa mới khỏi lại của Dương Ân xuất hiện thêm mấy vết lằn nữa mới thôi.
“Tốt nhất là ngươi nên đánh chết bản Tử tước ngay bây giờ đi, nếu không thì ta sẽ trả thù ngươi gấp 10 lần đấy!”, Dương Ân nghiến răng, lạnh lùng đáp.
“Hừ, đừng tưởng là ta không dám. Nếu cấp trên không yêu cầu để ngươi sống không bằng chết, thì bây giờ ta đã xẻ thịt ngươi rồi. Đừng có bày cái dáng vẻ đó ra cho ta xem, giờ ngươi chỉ là một ngục nô mà thôi!”, gác tù lạnh lùng “hừ” lại.
Gác tù đạp cho Dương Ân một cái nữa rồi mới thoải mái rời đi.
Lúc này, Khỉ Gầy không biết từ đâu chui ra, nói một câu: “Huynh đệ, ngươi không thể mềm mỏng một chút được à, như vậy đỡ khổ hơn chút đấy”.
“Bọn chúng muốn bản Tử tước cúi đầu, nhưng ta sẽ không để chúng được toại nguyện đâu. Huynh cứ chờ đi, chẳng mấy chốc mà ta cũng sẽ rời khỏi đây thôi!”, Dương Ân đứng thẳng lưng, dũng cảm nói.
Không biết vì sao mà khi nhìn vào Dương Ân đang tràn đầy tự tin này, Khỉ Gầy cũng bất giác thấy tin tưởng theo: “Huynh đệ tốt của ta ơi, khi ấy thì đừng quên kéo lão tôn theo đấy”.
“Huynh yên tâm, huynh là huynh đệ của ta, nếu ta ra được, nhất định sẽ kéo huynh theo!”, Dương Ân trịnh trọng đáp lại, sau đó hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Hay là ta đưa huynh lên làm lão đại của khu 68 nhé?”
“Huynh đệ đừng dọa ta, ta nhát lắm”, Khỉ Gầy khom người nói.
“Nếu huynh không trở thành lão đại của khu 68 thì có lẽ cả đời cũng không thể tích lũy đủ 5 vạn cân đá Xích Cương đâu. Huynh cứ nghe theo lời ta đi. Người khác có thể xưng vương xưng bá ở đây được thì chắc chắn là dựa vào quyền cước. Chỉ cần chúng ta mạnh hơn họ thì bọn họ sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo thôi”, Dương Ân tự tin nói.
“Nhưng mà… Quyền cước của ta không mạnh gì cả…”, Khỉ Gầy nhìn vào nắm đấm nhỏ gầy của mình, buồn bã đáp.
“Huynh có chút tiền đồ đi được không hả?”, Dương Ân trợn mắt lườm Khỉ Gầy, rồi nói nhỏ: “Qua đây, ta truyền cho huynh cách ngồi nạp khí. Có ra khỏi đây được hay không là dựa vào thiên phú tu luyện của huynh đó”.
Ánh mắt của Khỉ Gầy co rút lại, sau đó hắn ta dựa sát vào Dương Ân, chăm chú nghe. Lúc này, hắn ta chợt nhớ ra, chẳng phải cánh tay của Dương Ân đã bị bẻ gãy hôm qua hay sao. Thế mà giờ lại khỏe như vâm rồi, hắn ta không khỏi nghĩ: “Lẽ nào Dương gia có bí mật gì sao?”
Dương Ân truyền thụ cho Khỉ Gầy một chiến quyết cấp tướng tên là “Hoàn Đấu quyết”.
Hoàn Đấu quyết này không phải là bí mật không được phép tiết lộ của Dương gia, mà là chiến quyến độc quyền mà Dương gia đưa cho các tướng sĩ tu luyện, khá gần với chiến quyết bí mật không thể truyền ra của Dương gia, đạt cấp tướng trung đẳng, trị giá vạn kim.
Dương Ân có thể truyền Hoàn Đấu quyết cho Khỉ Gầy là vì hắn coi Khỉ Gầy là bằng hữu, là huynh đệ tốt.
Dĩ nhiên, hắn cũng có dã tâm của riêng mình. Hắn hy vọng Khỉ Gầy có thể trưởng thành và trở thành trợ lực của hắn.
Khỉ Gầy vốn cảm thấy mình có duyên với Dương Ân, giờ lại có được chiến quyết của Dương gia, trong lòng càng thêm cảm kích, cũng càng thêm chắc chắn về quyết định kết bái huynh đệ.
Hoàn Đấu quyết có khẩu quyết không dài, Dương Ân chỉ truyền một nửa cho Khỉ Gầy chứ không nói hết. Mặc dù hắn và Khỉ Gầy vừa gặp đã thân, nhưng thời gian chung đụng chưa dài. Vì còn cân nhắc cho ngày sau nên hắn quyết định chưa truyền hết khẩu quyết cho Khỉ Gầy.
Khỉ Gầy nghe hai ba lần thì nhớ lại khẩu quyết, kích động nói: “Huynh đệ à, đây là ơn tái tạo đó!”
Nói rồi, hắn định quỳ xuống trước mặt Dương Ân.
Khỉ Gầy xuất thân không tốt, cũng là bị người ta hại vào ngục. Từ nhỏ hắn ta đã luôn mong muốn được trở thành võ giả, nhưng người trong núi như hắn ta sao có thể được tiếp xúc với chiến quyết và võ kỹ chứ?
Cho dù chỉ là loại phổ thông thì cũng có giá ngàn vàng rồi. Một tiểu tử nhà quê lại nghèo như hắn ta sao mà mua nổi thứ đó.
Dương Ân đỡ Khỉ Gầy, không để hắn ta quỳ xuống, nghiêm túc nói: “Cố gắng tu luyện, cùng nhau rời khỏi đây. Thế giới tốt đẹp bên ngoài đang chờ chúng ta đến hưởng thụ đó”.
“Được, cố gắng tu luyện, cùng nhau rời khỏi đây!”, lúc này, nội tâm Khỉ Gầy đã bùng lên tia hy vọng.
Chương 7: Hầu hạ con mẹ ngươi ấy
Ngày rộng tháng dài.
Nhà tù núi Lang Yên phần lớn đều là đá tạp, dưới ánh nắng chói chang, nhiệt độ cao hơn nơi khác rất nhiều, người thường rất khó mà chịu đựng nổi.
Dương Ân đang đào đá với Khỉ Gầy, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Đá Xích Cương bị lẫn lộn trong đám đá tạp, phải tìm ra từ trong đống đá đó. Công việc thể lực này khó kinh hồn, nhưng cũng có thể khiến người ta khỏe mạnh hơn nhiều.
Sau khi Dương Ân vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết bài nhập môn thì chỉ thấy tinh thần mình rất sảng khoái, dường như chẳng bao giờ thấy mệt. Mỗi khi thấy chớm mệt thì sức lực lại tràn về, đan điền chậm rãi ấm lên, 12 kinh mạch thì lưu chuyển những tia sức mạnh khiến hắn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Với ngục nô, đào đá tạp là một công việc hành xác. Dưới trời nóng cỡ này, tinh lực rất dễ cạn kiệt, thế nhưng Dương Ân thì lại coi như đây là một lần rèn luyện cho mình.
Mỗi một động tác của hắn đều rất có nhịp điệu, không chỉ luyện đến cánh tay mà còn cả phần hạ bộ. Mỗi một bộ phận đều được điều tiết, khiến khí lực được kéo dài.
Khi gần hết ngày, hắn thử cạy một hòn đá lớn nặng hơn một trăm cân ra. Chỉ thấy gân xanh ở hai cánh tay hắn nổi lên, huyền khí tụ lại ở cánh tay, rồi hét lớn: “Lên!”
Lần đầu, hắn chỉ thấy hòn đá này xê dịch một chút chứ không bị đẩy ra hoàn toàn.
Hắn lại thở sâu một lần nữa, điều chỉnh nhịp điệu của bản thân, Thái Thượng Cửu Huyền quyết điên cuồng vận hành trong cơ thể, rồi bộc phát.
Lần hai thất bại!
Lần ba thất bại!
…
Đến lần thứ chín, người hắn đã đầy mồ hôi, nhưng sắc mặt thì vẫn kiên định. Hai chân hắn ghì chặt xuống mặt đất, hai tay như có sức mạnh ngàn cân, tiếp tục thôi thúc sức mạnh, cắn răng hét: “Lên cho ta!”
Ầm!
Đá tạp lăn ra, bụi bay tung tóe.
Dương Ân còn định mượn lần này để dẫn động lần khí đãng như âm thứ hai, đạt được 2 thạch lực, nhưng tiếc là nó không xuất hiện, nhưng cũng may là có một viên đá Xích Cương nhỏ đã xuất hiện.
Dương Ân đào đá Xích Cương lên, xuýt xoa: “Viên này khéo phải được hơn 25 cân mất, đổi được một bát thịt rồi”.
Mặt khác, Khỉ Gầy đang bắt đầu tu luyện Hoàn Đấu quyết mà Dương Ân truyền lại cho. Hắn ta bắt đầu làm quen với đan điền, kinh mạch và huyệt khiếu. Cảm ứng được huyền khí trong cơ thể, hắn ta cũng hăng hái hơn trước rất nhiều. Thỉnh thoảng cũng cảm nhận được nhiệt lượng nhảy nhót ở đan điền, đây chính là phần dạo đầu của việc tụ khí, chẳng bao lâu là sẽ trở thành được võ binh sơ cấp.
Khỉ Gầy có vận may không tệ, cũng đào được một viên đá Xích Cương 10 cân, coi như hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay.
Hai người vui vẻ đi cùng nhau, chuẩn bị đổi đồ lấy thức ăn thì cái tên ngục nô Trúc Can lần trước đến làm phiền Dương Ân lại xuất hiện.
Trúc Can không đi một mình mà còn đi cùng ba tên ngục nô hung hãn khác, nhìn hai người với vẻ mặt bất thiện.
“Tiểu tử, ngươi vẫn chưa đi tìm Vương tỷ tỷ à. Xem ra bài giáo huấn hôm qua vẫn chưa đủ phải không?”, Trúc Can khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói với Dương Ân.
Dương Ân còn chưa kịp đáp lời thì Khỉ Gầy đã dâng viên đá Xích Cương đào được hôm nay ra, vẻ mặt nịnh nọt: “Đây là đá Xích Cương ta đào được ngày hôm nay, còn của huynh đệ của ta thì chắc không cần giao đâu hả”.
Trúc Can cướp lấy đá Xích Cương của Khỉ Gầy, ước lượng rồi cười đáp: “Haha, đúng là huynh đệ tình thâm mà!”
Gã ngừng một lúc rồi nở nụ cười nghiền ngẫm, nói với Dương Ân: “Ngươi cũng ngoan ngoãn giao ra đây rồi đi gặp Vương tỷ tỷ với ta đi, nếu không ta sẽ bẻ gẫy cái tay còn lại của ngươi đó”.
Trúc Can còn đang không hiểu, rõ ràng một tay của Dương Ân đã bị gẫy rồi, sao vẫn còn sức đi đào chứ? Gã cho rằng đá Xích Cương trong tay Dương Ân chắc chắn là do may mắn gặp được.
Dương Ân không vui: “Ngươi ức hiếp người quá đáng rồi đó!”
“Ngươi nói đúng đấy, ta ức hiếp ngươi thì làm sao nào, cái loại phế vật nhà ngươi!”, Trúc Can đi qua, tát vào mặt Dương Ân, hoàn toàn không coi Dương Ân ra gì.
Dương Ân không hề trốn tránh sự sỉ nhục của Trúc Can, sự không vui chuyển hóa thành nụ cười: “Ngươi nói đúng lắm, ta là phế vật, ngươi lấy viên đá Xích Cương này đi”.
Tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.
“Khà khà, tiểu tử, biết điều như vậy có phải ngoan không”, Trúc Can đắc ý cười nói, rồi vỗ vào mặt Dương Ân: “Đi cùng ta đến hầu hạ Vương tỷ tỷ đi, thân thể yếu ớt này chẳng biết chịu được mấy lần giày vò nữa”.
Trúc Can hoàn toàn xem Dương Ân là một kẻ tàn phế, không coi Dương Ân ra gì, mà Dương Ân lúc này cũng phát tác.
“Hầu hạ cái con mẹ ngươi ấy!”, Dương Ân đã chờ được đến lúc ta nơi lỏng cảnh giác, đá một phát vào hạ bộ Trúc Can.
Trúc Can không ngờ là Dương Ân sẽ dám ra tay vào lúc này nên chẳng hề phòng bị, liền bị đá một cú đau điếng vào chỗ hiểm.
Sức lực cú đá này cực mạnh, lại đá vào chỗ yếu hiểm nhất của cơ thể. Dù Trúc Can có là võ binh thì cũng không chịu nổi.
“Á… Vỡ rồi, vỡ rồi!”, Trúc Can ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn.
Chương 8: Lợi cho lão nương quá cơ
Những kẻ khác thấy Trúc Can như vậy thì cũng cảm thấy đau thay cho phần thân dưới của mình.
“Ngươi… ngươi dám đánh Trúc Can ư, chúng ta cùng lên bắt hắn lại, nếu không Vương tỷ sẽ phạt chúng ta mất”, một tên ngục nô đi cùng Trúc Can nói với đồng bọn.
Tiếc là hắn ta vừa mới nói xong thì Dương Ân đã lại ra tay tiếp. Dương Ân lấy xà beng trong tay ra phang thẳng vào đầu tên ngục nô đang nói chuyện, khiến hắn ta ngã ầm xuống đất.
Một âm thanh đau đớn vang lên, máu tươi chảy ra ồ ạt, tên ngục nô đó nhìn thấy máu chảy thì hoảng loạn nói: “Ta... Ta chảy máu rồi…”
Nói xong, hai mắt hắn ta trợn ngược rồi lăn ra ngất.
Không phải hắn ta ngất vì đau mà là ngất vì sợ máu.
Dương Ân đương nhiên không rảnh đi quan tâm đến tên ngục nô đó. Hắn vọt lên phía trước, cũng lần lượt phang xà beng sang hai tên ngục nô còn chưa kịp phản ứng lại kia. Động tác của Dương Ân vô cùng nhanh nhẹn, giống như xà beng là một phần của cơ thể hắn vậy.
Hai tên ngục nô chẳng kịp phản kháng, cũng nối gót tên ngục nô kia, bị đập cho chảy máu rồi ngất đi.
Dương Ân giải quyết ba tên ngục nô trong nháy mắt khiến Khỉ Gầy sửng sốt đến ngơ ngác.
“Dương huynh đệ thật sự đang ẩn giấu thực lực sao?”, Khỉ Gầy nhớ hôm qua Dương Ân còn bị Trúc Can đánh cho thê thảm, thế mà hôm nay đã hạ gục ba tên ngục nô nhanh như gió rồi. Hắn ta còn tưởng mình bị hoa mắt.
Nhưng nghĩ đến khẩu quyết mà Dương Ân truyền cho mình thì hắn ta thấy dường như mọi chuyện lại khá thuyết phục.
Dương Ân vác xà beng lên vai, đi về phía Trúc Can còn chưa tỉnh táo lại, bộ dáng tà ác, cười nói: “Lúc bản Tử tôn bắt nạt người khác thì ngươi còn đang quỳ ở đây đấy. Bản Tử tôn vì gặp nạn nên nhất thời bị mắc ở đây, há có thể để đám cẩu các ngươi bắt nạt được. Nhớ cho kỹ bài giáo huấn hôm nay, nếu còn không phục thì gọi con ả mập kia đến tìm ta”.
“Ngươi… Tay ngươi bị gẫy rồi cơ mà, sao lại giống như chưa bị làm sao thế kia?”, Trúc Can nằm dưới đất ôm hạ bộ, khó tin nói.
“Hừ, bản Tử tôn trời sinh cơ thể dễ lành, đâu phải thứ mà các ngươi muốn động vào là được!”, Dương Ân lạnh lùng hừ một tiếng, lại lấy xà beng đập vào đỉnh đầu Trúc Can, khiến máu tươi chảy ra.
Dương Ân không quan tâm đến sự sống chết của đám Trúc Can mà gọi Khỉ Gầy: “Đi thôi”.
Khỉ Gầy nuốt nước bọt, sau đó chuẩn bị đi cùng Dương Ân. Nhưng vừa mới đi được hai bước thì nhận ra mình chưa lấy lại đá Xích Cương, bèn to gan chạy lại đá cho Trúc Can đang ngất một cái: “Ai bảo ngươi dám bắt nạt huynh đệ của ta!”
Dương Ân và Khỉ Gầy đều đổi được đồ ăn không tệ, nhất là Dương Ân có được một bát thịt, tuy rằng đã hơi bốc mùi chua, nhưng có còn hơn không.
Dương Ân chia cho Khỉ Gầy mấy miếng, rồi ăn hết màn thầu cùng chút cơm quý giá. Sau khi ăn hết hơn một nửa số thịt thì hắn để lại một nửa cho Tiểu Hắc. Hắn cho rằng phải thưởng cho chú chó màu đen mang lại vận may này một phen.
Ai mà ngờ, khi Dương Ân quay lại hang, đem thịt ra cho Tiểu Hắc thì nó lại lộ ra dáng vẻ khinh bỉ, không thèm ăn thịt.
Dương Ân không vui nói: “Tiểu Hắc, mày mau ăn đi chứ, tao cố tình để phần cho mày mà”.
“Gâu gâu…”, Tiểu Hắc sủa nhẹ hai tiếng rồi vẫy đuôi, lắc đầu từ chối.
“Mày không ăn thật à?”
“Không ăn thì tao ăn đó nhé, đến lúc đói chết đừng có trách tao”.
“Xem ra là mày không ăn thật rồi, vậy tao ăn đây này, giờ đang là lúc cần bổ sung năng lượng”.
“…”
Tại một căn phòng bằng đá cách hang ở của Dương Ân không xa là nơi ở của Vương Diễm.
Vương Diễm là một trong số các đầu sỏ của khu 68, là đàn em của một trong bảy đại lão của cả khu nhà tù, có thực lực võ binh trung cấp, nên được ở một nơi khác với bọn ngục nô cũng là bình thường.
Vương Diễm vừa xấu vừa béo, nhưng lại thích những thiếu niên vừa cao to lại đẹp trai. Ví dụ như Dương Ân, ả cực kỳ muốn được ‘giao hoan’ cùng hắn.
Nhưng đáng tiếc, thứ ả ta nhận được chỉ là tin tức đám Trúc Can bị người ta đánh cho chảy máu đầu.
“Cái tên nhóc này cũng có chút bản lĩnh đấy, đánh được cả Trúc Can cơ à, cũng tại ta khinh ngươi quá!”, Vương Diễm quệt mũi, lẩm bẩm tán thưởng, rồi nói với Thạch Đản vừa bị ả giày vò mấy hiệp xong: “Thạch Đản, ngày mai, bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì, cũng phải mang Dương Ân đến đây cho ta, bắt nó phải hầu hạ ta”.
“Vương tỷ tỷ, không lẽ ta còn chưa đủ làm tỷ hài lòng ư?”, cái tên Thạch Đản kia lộ ra vẻ mặt uất ức, nhỏ giọng trách.
“Cái đó của ngươi bé bằng cái tăm mà còn dám trách ta à?”, Vương Diễm trợn mắt nói.
“Vương tỷ tỷ sỉ nhục ta quá, ta nhất định sẽ bắt tiểu tử đó lại để so sánh!”, Thạch Đản bất mãn đáp rồi ôm mặt chạy đi.
Khi Thạch Đản ra ngoài, Vương Diễm mới lẩm bẩm: “Đại nhân canh ngục lại bảo mình “săn sóc” một tên tiểu tử anh tuấn như thế, thật là lợi cho lão nương quá cơ, khà khà”.
Chương 9: Chúng ta cùng nhau cố gắng
Trời vừa hửng sáng, những đám mây trên trời hiện lên màu sắc động lòng người, mặt trời ló rạng.
Trong khu 68 của nhà tù Lang Yên, một thiếu niên rời khỏi hang, hắn ngồi xếp bằng trước hang, chắp tay bắt đầu nạp khí.
Ánh mắt trời đầu tiên ló dạng, luồng khí màu tím ùa tới từ phía đông, nó gọi là tử khí đông lai.
Thiếu niên nắm bắt thời cơ, vận hành Huyền quyết, hấp thu luồng tử khí đông lai này, nhanh chóng nuốt xuống đan điền. Mà đan điền của hắn cũng giống như bị bỏ đói nhiều ngày, trong chớp mắt đã nuốt chửng luồng khí kia. Cảm giác ấm áp đan điền lan ra toàn thân, 12 kinh mạch chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã phát ra hai lần rung động, huyền khí lãng du trong đan điền chợt nồng đậm hơn nhiều.
Hai lần khí đãng như âm!
Đây chính là nhịp tăng liền hai thạch lực.
Thiếu niên lộ ra nụ cười thỏa mãn vô cùng, thầm thì: “Quả nhiên giống trong truyền thuyết đã nói. Tử khí đông lai chính là huyền khí thiên địa tốt nhất. Cuối cùng thì ta đã bắt được một tia nhỏ, nhưng lại khiến sức mạnh của ta tăng lên những hai thạch lực. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không lâu nữa ta có thể khôi phục lại cảnh giới võ binh đỉnh cấp lúc đầu”.
Thiếu niên đó chính là Dương Ân.
Hắn xuất thân từ hào môn, từ lâu đã nghe những cao thủ trong nhà nói về truyền thuyết tử khí đông lai, nhưng hắn tu luyện bí quyết của nhà họ Dương đều chưa từng hấp thu được luồng tử khí này. Bây giờ đổi sang tu Thái Thượng Cửu Huyền quyết thì cuối cùng cũng có kết quả khiến hắn vô cùng mừng rỡ.
Nhưng Dương Ân biết vẫn chưa tới lúc đắc ý, hắn hiểu rõ, cho dù hắn khôi phục được sức mạnh lúc đầu thì muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng, bắt buộc phải vượt qua cảnh giới lúc đầu mới có một tia hi vọng.
Hắn muốn rời khỏi đây, không chỉ vì cho bản thân sống một cuộc sống tốt hơn mà còn phải quay về thăm cha mẹ bị hắn làm liên lụy và người em trai đã từ bỏ chức trạng nguyên vừa đạt được để giữa lại cho hắn một mạng.
“Cha mẹ, em trai, mọi người hãy đợi ta, cánh cửa nhà họ Dương không thể vì ta mà sụp đổ!”, Dương Âm giơ nắm đấm lên, tỏ ra đầy khao khát, quyết tâm mà nói.
Sau đó, hắn xách cái xà beng đi tìm Khỉ Gầy, hai người lại cùng đi đào đá.
Rõ ràng, trạng thái tinh thần của Khỉ Gầy tốt hơn hôm qua rất nhiều, hắn ta đi theo Dương Ân cùng nhau đi tìm đá Xích Cương. Sau khi đào một lát thì chỉ cảm thấy sức lực trong người trở nên mạnh mẽ, sức mạnh tập trung vào đôi tay, bật tung hòn đá nặng hơn 50 cân, trong thân thể dường như có âm thanh đang vang lên, hắn ta mừng rỡ reo lên với Dương Ân đứng cách đó không xa: “Huynh đệ tốt, ta… trong cơ thể ta có âm thanh lạ”.
Dương Ân thoạt nhiên rất kinh ngạc, sau đó hắn giơ ngón tay cái lên nói: “Chúc mừng huynh, huynh đã trở thành một võ binh rồi”.
Khỉ Gầy bật khóc, nước mắt rơi lã chã trên mặt, nếu không phải đang ở trong sơn ngục thì hắn ta đã muốn hét lớn lên rồi.
Từ nhỏ, hắn ta đã có ước mơ trở thành một võ sĩ, mà đến giờ cuối cùng điều ước cũng trở thành sự thật, hắn ta không vui được sao?
“Đừng quá kích động, tiếp tục đào đá luyện tập thân thể, võ binh sơ cấp cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, còn có phân loại trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp, chỉ có thể phá vỡ cảnh giới võ binh mới có thể trở thành một chiến sĩ chinh chiến trên sa trường. Huynh đệ chúng ta phải thật cố gắng nhé!”, Dương Ân vững vàng nói với Khỉ Gầy.
Một lát sau, Khỉ Gầy mới thu lại được cảm xúc, vẻ mặt sáng ngời nói: “Được, chúng ta cùng cố gắng nhé!”
“Ừ, nhưng trong vòng một ngày, huynh đã đột phá cảnh giới võ binh, chứng tỏ huynh có thiên phú trong việc tu luyện rất tốt, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ!”, Dương Ân khen ngợi từ đáy lòng.
Những điều Dương Ân nói cũng không ngoa, phải biết rằng hắn luyện thân từ nhỏ, cũng phải tới năm 10 tuổi mới trở thành võ binh, sau đó phải mất 6 năm mới đạt được sức mạnh của võ binh đỉnh cấp. Tốc độ tu luyện như vậy đã coi là một tiểu thiên tài.
Thế mà, Khỉ Gầy mới bắt đầu luyện khí mà chỉ trong một ngày đã có đột phá, đủ để chứng minh hắn ta có tư chất trời cho.
Điều này khiến Khỉ Gầy càng có động lực, bắt đầu điên cuồng đào đá.
Còn Dương Ân cũng chịu đả kích không nhỏ. Vốn hắn cho rằng vừa tăng hai thạch lực, tổng cộng đạt tới ba thạch lực đã xem như rất lợi hại rồi, nhưng thấy Khỉ Gầy đột phá nhanh như vậy thì càng không muốn chịu thua nên càng có động lực đẩy nhanh tốc độ đào đá.
Công việc khai thác đá này đối với những ngục nô bình thường mà nói là sự trừng phạt về thân thể, nhưng đối với những người tu luyện như bọn họ thì lại là một hoạt động để rèn luyện thân thể, có thể khiến họ tích lũy sức mạnh nhanh hơn.
Dương Ân đào ở đâu thì chân cũng bị trói, nên không chỉ là rèn luyện lực cánh tay mà còn rèn luyện cả lực chân, chi trên và phần dưới đều phải nhất quán thì mới đủ để điều động sức mạnh vận hành 12 kinh mạch không bị rối loạn.
Chương 10: Mâu thuẫn nội bộ
Thái Thượng Cửu Huyền quyết mà Dương Ân có được không hổ là phương pháp ưu việt hơn bí quyết của nhà họ Dương, cho dù bây giờ hắn chỉ có thể tu luyện phần nhập môn, nhưng đã đủ để hắn thu hoạch được kết quả không tầm thường.
Sau một ngày bán mạng đào đá, sức mạnh ít ỏi trong đan điền không ngừng trôi nổi, khi hấp thu luồng tử khí kia hoàn toàn chuyển hóa thành huyền khí đã khiến 12 kinh mạch lại một lần nữa vang lên tiếng động lạ.
Một ngày, tiếng động vang lên ba lần, tăng lên 3 thạch lực đã tiến gần tới cảnh giới võ binh trung cấp.
Đến cuối ngày, Dương Ân không chỉ không cảm thấy quá mệt mỏi mà trở nên tràn đầy năng lượng, điều đáng tiếc duy nhất chính là hắn càng nhanh đói bụng, cần phải ăn nhiều thức ăn để bổ sung năng lượng mới được.
Cứ ầm thầm như vậy, trong thời gian hai ngày, Dương Ân đã đạt đến 4 thạch lực, một tay có thể dễ dàng nâng viên đá lớn hơn 50 cân mà không cần phải lấy đà.
Khỉ Gầy thì lại không đột phá thêm lần nữa, nhưng đến cuối ngày thì đã quen thuộc việc vận hành Hoàn Đấu quyết, rõ ràng sức mạnh của hắn ta đã tăng lên rất nhiều. Hắn ta tin tưởng rằng bản thân sẽ rất nhanh chóng tăng lên tới 1 thạch lực.
Hôm nay, hai người đã đào rất nhiều chỗ, thu được không ít đá Xích Cương cho nên không cần phải lo lắng thêm về bữa tối.
Chỉ đáng tiếc là, hai người họ ở khu 68 này chỉ là đám bèo bọt không gốc rễ, không có tiền tìm chỗ chống lưng thì phải chịu sự chăm sóc đặc biệt của các ngục nô khác.
Bởi vì, cả sơn ngục này có 7 tên đầu sỏ ngục nô mà thủ hạ của chúng lại phân bố ở mỗi khu. Trong đó, ở khu 68 ngoài Vương Diễm, một con đàn bà xấu xí, đại diện cho 7 tên đầu sỏ ngục nô ở đây thu thập đá Xích Cương thì còn có một tên đầu sỏ khác là Rết, kẻ dưới trướng của Hắc Tinh cũng đang thay Hắc Tinh thu thập đá Xích Cương.
Cho dù bất kể người nào muốn rời khỏi sơn ngục này, thoát khỏi thân phận ngục nô, thì điều kiện đầu tiên chính là tích lũy đủ 5000 cân đá Xích Cương. Nếu điều kiện này không thực hiện được, thì cả đời này đừng mơ rời khỏi đây.
Thực lực của 7 tên đầu sỏ ngục nô đó mạnh nhất trong đám ngục nô. Bọn chúng sắp xếp vài ngục nô thay chúng thu thập đá Xích Cương để sớm ngày rời khỏi nơi này.
Bây giờ, Dương Ân và Khỉ Gầy lại chạm trán tên ngục nô mà Rết, kẻ dưới trướng Hắc Tinh, phái tới để thu đá Xích Cương.
“Này, hai thằng nhãi kia bỏ lại một nửa đá Xích Cương của các ngươi, sau đó gia nhập vào bang Hắc Tinh, sau này bọn ta sẽ bao các người!”, một trên ngục nô tóc nhím đem theo bốn tên ngục nô vây xung quanh Khỉ Gầy chào hỏi.
Tên ngục nô Nhím Gai này chính là một trong những đàn em của tên Rết, sở hữu sức mạnh võ binh sơ cấp.
Khỉ Gầy nhỏ giọng nói bên tai Dương Ân: “Hắc Tinh và con đàn bà xấu xí Vương Diễm đều là một trong những tên đầu sỏ của nhà ngục này”.
Dương Ân thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía kia, nở nụ cười lấy lòng: “Chỉ thu một nửa đá Xích Cương thì ít quá rồi, không bằng huynh đệ chúng ta cống hết đá Xích Cương đi”.
Ngục nô Nhím Gai nghe thấy thế thì cười tươi như hoa nói: “Ha ha, tốt lắm, tốt lắm, nếu đã biết điều như thế thì chắc chắn ngươi sẽ rất có tiền đồ”.
Dương Ân ngoan ngoãn cống hết đá Xích Cương. Điều này khiến Khỉ Gầy cảm thấy vô cùng khó hiểu. Hắn ta không rõ rại sao Dương Ân lại ngoan ngoãn nghe lời như thế. Đúng lúc Khỉ Gầy đem đá Xích Cương ra để cống nạp thì một đám người khác xông tới.
“Nhím Gai, ngươi sống vội quá đấy, dám thu đá Xích Cương của thằng nhóc kia. Ngươi không biết thằng nhóc đó đã là người mà Vương tỷ tỷ chúng ta ưng ý rồi sao?”, thủ hạ của Vương Diễm, Thạch Đản chỉ vào mặt Nhím Gai quát mắng.
Nhím Gai nhìn Thạch Đản bằng ánh mắt khinh bỉ nói: “Sứ giả Rết của chúng ta cũng rất ưng ý thằng nhóc này, hơn nữa hắn đã cống nạp đá Xích Cương cho bang Hắc Tinh của bọn ta. Mấy tên xấu xí các người đừng có gây phiền phức cho hắn nữa, nếu không bọn ta sẽ không khách sáo đâu đấy”.
Thạch Đản không nhẫn nhịn được nữa. Gã ta chỉ tuân lệnh tới bắt Dương Ân trở về. Nếu không thể đưa Dương Ân trở về thì sợ là gã ta sẽ phải chịu một kết cục rất thảm.
“Bây giờ ta phải đem hắn quay về, xem các người dám làm gì được ta!”, Thạch Đản cứng miệng hét lên, phất tay lên ra hiệu cho đám ngục nô phía sau nói: “Bắt thằng nhóc kia mang về cho Vương tỷ tỷ, ai ngăn cản thì đánh luôn kẻ đó”.
“Thạch Đản, hành động này của người là khai chiến với bang Hắc Tinh đấy!”, Nhím Gai múa xà beng trước mặt rồi gào lên.
“Khai chiến thì khai chiến, hôm nay phế ngươi trước”.
“Được rồi! Xem ta đập nát trứng của người!”
Nhà tù Lang Yên, đây là một trong những nhà tù lớn nhất triều đại Đại Hạ, nằm ở phía nam hoang sơ hẻo lánh, giáp với tộc Man di. Ở đây có hàng trăm ngọn núi, mỗi dãy núi đều thuộc phạm trù của nhà tù Lang Yên.
Những nô lệ bị nhốt trong tù Lang Yên này đều phạm tội nặng hoặc là nô lệ từ các bộ tộc khác. Sau khi bị giam ở đây thì đều không có hy vọng được đổi đời.
Ở đây bốn mặt đều là núi, cây cối um tùm, núi non hiểm trở, dã thú cũng nhiều nên không phải là một nhà tù thông thường.
Ở nhà tù Lang Yên có một loại đá tên là ‘đá Xích Cương’. Những tù nhân thuộc tầng lớp thấp nhất ở đây sẽ phụ trách khai thác và đào những viên đá này cho nhà tù, sau đó nhà tù sẽ giao lại cho triều đình luyện binh khí.
Ở một góc của nhà tù có một thiếu niên ở trần, đang cúi đầu lặng lẽ khai thác đá.
Toàn thân người này toàn là vết thương, những vết máu vẫn đang chảy, rõ ràng là vết thương mới.
Đầu tóc hắn rối bù bẩn thỉu, hai tay và chân đều bị còng, dáng vẻ bê bết vô cùng. Nhưng thân hình của hắn trông cường tráng hơn hẳn những người thiếu niên bình thường. Còn cả khuôn mặt góc cạnh, trông cũng rất ưa nhìn. Cũng không phải là quá đẹp trai nhưng hơn hẳn người bình thường, đặc biệt là đôi mắt trong suốt, tràn đầy ý chí, dường như ẩn chứa nguồn năng lượng vô biên. Cùng với lưng thẳng không bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ chuyện gì, dường như không có gì có thể chèn ép được hắn.
Chỉ đáng tiếc, người có kiên cường đến mấy cũng có lúc lực bất tòng tâm khi đứng trước thế lực chèn ép lớn. Hắn giẫm lên một viên đá vụn mà loạng choạng suýt ngã.
Cũng đúng lúc này, một sợi dây dài như con rắn quất tới tấp lên người hắn.
Bốp, bốp!
Nếu như đổi lại là người khác mà bị quất thế này thì chắc chắn sẽ kêu hét thảm thiết nhưng hắn chỉ cắn răng chịu đựng không kêu một tiếng. Nhưng những giọt mồ hôi trên gò má và những giọt máu tươi đang chảy đang nói lên cảm xúc của hắn lúc này.
“Thằng nhóc thối tha, định giả chết phải không? Nếu không đào cẩn thận thì hôm nay ông đây sẽ đánh phế mày để mày không thấy mặt trời ngày mai”, tên lính gác tù nói vô cùng hung dữ, tiếp đó là giẫm lên chân của thiếu niên đó.
“Đại ca! Đại ca nhìn thân hình cậu ta mỏng manh, hơn nữa lại mới đến có mấy ngày còn chưa thích ứng được với môi trường ở đây. Hay là đại ca quất lên người tôi đi, tội của cậu ta tôi sẽ chịu thay”, ở không xa có một chàng trai tướng mạo kỳ dị, nói.
Người trẻ tuổi này nhìn khá chín chắn, tóc xoăn như ổ gà, thoạt nhìn khá buồn cười. Hắn ta có đôi mắt nhạy bén nhưng người thì gầy xơ xác. Nếu so với thiếu niên mình đầy vết thương kia thì đúng là có khác biệt.
“Khỉ Gầy! Đừng tưởng ngươi biết chút võ là oai nhé! Có những chuyện không đến lượt ngươi nhúng tay vào, nếu không ngươi tự hiểu hậu quả đấy”, tên gác tù khinh bỉ nói một câu sau đó nói với thiếu niên kia: “Mau đào cho tao! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng trách tao vô tình”.
Sau khi nói xong thì tên gác tù xoay người đi về phía mấy người khác.
Người trẻ tuổi tên là Khỉ Gầy đặt viên đá trong tay xuống, đi về phía thiếu niên kia, hỏi: “Người anh em không sao chứ?”
Thiếu niên ngẩng mặt lên, cười lộ ra hàm răng trắng bằng, nói: “Không chết được đâu ạ! Cảm ơn đã quan tâm”.
“Người anh em! Có phải đã đắc tội với nhân vật lớn nào nên họ mới hành hạ cậu như vậy không? Ta thấy cả nhà tù này họ chỉ hành hạ cậu thảm nhất. Lão Tôn như ta lúc mới vào cũng không thảm như cậu”, Khỉ Gầy tên là Tôn Đẩu, tự xưng mình là lão Tôn thì cũng không có gì quá.
“Có lẽ ta đẹp trai nên chúng đố kỵ với ta chăng? Nếu như có một ngày ta có thể đổi đời thì xem ta đè chết chúng thế nào”, thiếu niên nói với chút tự mãn và cũng có chút không cam tâm.
Khỉ Gầy sau khi nghe xong thì không khỏi liếc nhìn thiếu niên một cái, thầm nghĩ ‘Đúng là cũng đẹp trai nhưng đã bị giáng xuống làm nô lệ rồi thì đổi đời khó đấy’.
Ai biết được, chàng thiếu niên mới vào tù ba ngày này chính là Tử tước thế tập của Đại Hạ.
Tử tước thế tập là những người phải có cấp bậc bá tướng mới có tư cách được cha truyền con nối.
Đường đường là bá tước thế gia thì cũng là hào môn nhưng tại sao thiếu niên này lại rơi đến bước đường này?
Tất cả vì hắn từ chối liên hôn với vương thất dẫn đến việc mình thì phải vào tù, cha mẹ bị giáng chức, em trai ruột là tân khoa Trạng Nguyên cũng bị ép hạ bậc.
“Vì cha mẹ, vì em trai và còn vì ước hẹn chưa hoàn thành, làm sao ta có thể chết ở nơi quỷ quái như này. Ta nhất định phải thoát khỏi thân phận này, mau chóng rời khỏi đây và bắt đám người đó phải trả lại công bằng cho nhà họ Dương của ta”, thiếu niên tên Dương Ân cắn răng, thổ lộ ra vẻ không cam tâm của mình.
Kể cả trời muốn triệt đường sống và tiền đồ của hắn nhưng hắn vẫn khao khát phá tan tất cả những rào cản này, phá bỏ bóng tối để thấy lại ánh sáng.
Bùm! Từng viên đá dưới chân được hắn đập bay ra ngoài!
“Biết ngay là thằng nhóc đó giả chết mà”, lính gác tù ở phía xa cười lạnh, nói.
Một tên khác ở bên cạnh cũng nói: “Cấp trên đúng thật là, thật sự muốn lấy mạng nó thì tìm lý do rồi giết chết là xong. Tại sao còn cho nó sống kiểu này, không chướng mắt sao?”
“Ý của cấp trên là khiến hắn sống không bằng chết chăng? Chúng ta cứ làm theo mệnh lệnh là được, dù sao thì nó cũng không gây được sóng gió gì đâu”, tên gác tù thứ nhất nói, sau khi ngập ngừng một chút hắn mới nói tiếp: “Phơi nắng ở cái thời tiết quỷ này khó chịu thật! Chúng ta đi uống rượu đi”.
Dương Ân lê bước chân nặng nề đào đá, dựa vào ý chí mà chống đỡ được khiến Khỉ Gầy từ đằng xa nhìn thấy mà khâm phục.
“Cậu nhóc này nếu như không chết thì có thể kết bạn được”, Khỉ Gầy thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, Dương Ân cảm thấy hình như mình dùng xà beng sắt đào được thứ gì đó. Một làn khói xuất hiện ở vị trí của hắn nhưng lại khiến hắn sợ chết khiếp. Cũng may làn khói lại vụt tắt, sau đó có âm thanh yếu ớt vang lên.
Dương Ân thấy tò mò nên dời tảng đá ra chỗ khác thì nhìn thấy một chú chó nhỏ màu đen đầy bùn đất đang nằm co ro ở đó, lộ ra đôi mắt long lanh nhìn anh. Bộ lông óng mượt của nó thậm chí còn đen lấp lánh, răng cửa nhỏ nhọn hoắt trông khá sắc, đôi tai cụp xuống, bốn chân khép lại, lòng bàn chân còn điểm màu trắng. Đúng là chú chó mới đẻ, vô cùng đáng yêu.
Dương Ân đã ba ngày không ăn gì, nhìn thấy chú chó nhỏ như này dường như nhìn thấy một nồi thịt ngon. Vì vậy hắn bắt chú chó lên rồi miệng chảy nước miếng, nói: “Lần này có thể lấp đầy cái bụng rồi”.
“Gâu, gâu…”, dường như chú chó nghe hiểu lời của Dương Ân nên lộ ra dáng vẻ đáng thương, như đang van nài hắn.
Dương Ân có chút không nỡ, than thở nói: “Anh bạn à! Tao đã ba ngày không ăn gì rồi, nếu không ăn gì thì tao sẽ chết ở đây mất. Mày hi sinh vì tao chút đi, hoàn thành ước nguyện của tao, cho tao ăn một bữa đi”.
Chú chó nhỏ giơ hai bàn chân trước ra rồi kêu mấy tiếng. Sau đó không biết lấy từ đâu ra một thứ đưa về trước mặt Dương Ân.
Dương Ân vốn không để ý nhưng lúc này nhìn kỹ mới thấy, đó là một quả hạnh nhân kỳ lạ.
Quả hạnh nhân sáng bóng như ngọc, có những đường sọc kỳ lạ chằng chịt, trên thân còn có hàng ngàn lỗ như nuốt hết mây sương, chứa đựng cả càn khôn. Vừa nhìn đã biết không phải dạng hạnh nhân bình thường.
Dương Ân tò mò nắm trong tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp như đang nắm một viên ngọc bội khiến người khác không muốn bỏ ra.
“Gâu gâu, gâu gâu”, chú chó nhỏ kêu mấy tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ không nỡ và cũng như nhắc Dương Ân hãy ăn hạnh nhân chứ đừng ăn thịt nó.
Dương Ân thấy chú chó đáng yêu nên cuối cùng cũng không nỡ, nói: “Được rồi! Niệm tình mày hiểu chuyện như vậy và cũng đáng yêu nên tao không ăn thịt mày nhưng hạnh nhân này thì tao phải nhận nhé”.
Dương Ân đặt chú chó nhỏ xuống, sau đó thu quả hạnh nhân lại.
Dương Ân lại tiếp tục đào, hắn nhất định phải đào ra đá Xích Cương mới có thể đổi lại đồ ăn. Hắn hy vọng hôm nay vận may sẽ đến với mình.
Nhưng thể lực ban đầu của hắn đã tiêu hao đi không ít, giờ đây đột nhiên lại thấy bụng nóng lên. Có một nguồn năng lượng dồi dào bắt đầu chảy trong cơ thể hắn khiến anh khỏe lên rất nhiều.
Ban đầu hắn không nghĩ quá nhiều nhưng đào một lúc, hắn mới nhận ra có lẽ là hạnh nhân mình dắt ở hông phát huy tác dụng.
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, cuối cùng đào được một viên đá Xích Cương không to không bé ở gần vị trí tìm được chú chó nhỏ kia.
“Lần này cuối cùng cũng đổi được bữa ăn rồi”, Dương Ân nói như vớ được ngọc.
Chỉ có điều, trong lúc hắn vừa nhặt viên đá Xích Cương lên thì bị một tên lên trước cướp mất.
“Vận may không tồi đâu! Vừa mới ra đi vài bước đã nhặt được đá rồi, không tồi không tồi”, tên cướp đá nói với giọng đắc ý.
Lúc này, Dương Ân ở bên cạnh lộ ra ánh mắt sát khí.
Chương 2: Đi theo ta ăn ngon mặc đẹp
Dương Ân đã chịu đói 3 ngày rồi, nếu cứ thế này nữa thì hắn sẽ chết mất. Khó khăn lắm mới tìm được một viên đá Xích Cương để đổi lấy bữa ăn, thế mà giờ lại bị người khác cướp mất, hắn không giận sao được?
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người phụ nữ vừa mập vừa xấu đứng bên cạnh, phía sau ả là hai tên đàn ông khác. Bọn hắn mặc đồ tù, dưới chân có dây xích dài, cũng là thân phận ngục nô.
“Mụ mập kia, mau trả đá Xích Cương cho ta!”, đối phương là một phụ nữ mập, Dương Ân cũng không quan tâm mà quát lên.
“Tiểu tử, ngươi nói chuyện sạch sẽ chút đi. Đây là Vương tỷ tỷ, hoa khôi của khu ngục 68 này đấy. Nếu ngươi còn dám bất kính nữa ta sẽ vả cái miệng của ngươi đó!”, một tên ngục nô gầy trơ xương phía sau mụ mập quát lớn.
“Nói nhiều với hắn làm gì, chúng ta cùng đi lên dạy dỗ tiểu tử này, nếu không hắn sẽ không biết ở đây ai mới là chủ!”, một tên ngục nô lùn khác nói.
Người phụ nữ này nhìn Dương Ân, thấy Dương Ân còn trẻ lại anh tuấn, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, bèn phất tay: “Trúc Can, Thạch Đản, không vội, để ta nói với tiểu ca ca này hai câu”, sau đó ả tiến lên định vuốt ve khuôn mặt của Dương Ân, nhưng Dương Ân lại tưởng ả định tát mình, bèn trốn sang bên cạnh.
“Mụ mập, mau trả đá Xích Cương của ta đây, nếu không đừng trách ta ác!”, Dương Ân lạnh giọng quát.
“Ôi chao, muốn đá Xích Cương cũng dễ thôi, tối nay hầu hạ bản cô nương đi, nếu bản cô nương vừa ý thì ngày nào cũng có ngươi đá Xích Cương, sao nào?”, ả mập Vương Diễm chỉ tay nói.
Dương Ân chợt muốn nôn ọe. Hắn từng thấy rất nhiều phụ nữ xấu rồi, nhưng cái loại vừa xấu vừa mập thế này thì không nhiều chút nào, hắn thật sự chịu không nổi.
Nếu bảo hắn đi hầu hạ ả ta thì hắn thà chết còn hơn là chịu nhục.
Dương Ân không dài dòng mà cướp lấy viên đá Xích Cương trong tay Vương Diễm.
Vương Diễm rất mập nhưng phản ứng không hề chậm. Ả tránh thoát được động tác của Dương Ân, mà còn kéo tay hắn lại, khiến hắn ngã vào lòng ả.
Cơ thể Dương Ân cường tráng, nhưng bị bỏ đói mấy ngày nên đã yếu ớt vô cùng, chẳng có mấy sức. Hắn bị người ta kéo thẳng vào trong ngực.
Mặt Dương Ân đập thẳng vào phần ngực đồ sộ của Vương Diễm, gần như không thở nổi.
Hai tên ngục nô phía sau Vương Diễm thì nhỏ dãi thèm thuồng, chỉ muốn được thế chỗ của Dương Ân.
Nhưng lúc này Dương Ân chỉ muốn chết. Đường đường là một Tử tôn, nữ tì hầu hạ hắn đẹp hơn con mụ mập này bao nhiêu lần, thế mà giờ hắn lại bị ả vũ nhục như thế, đúng là kinh tởm.
Dương Ân giãy giụa liên tục, nhưng lại bị Vương Diễm ấn chặt lại: “Thiếu niên trẻ, hãy đi theo ta đi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi mà. Ở cái khu 68 này, ta nói là làm, sau này ngươi đi theo ta ăn ngon mặc đẹp, nếu không thì đừng hòng lấy đá Xích Cương nào hết”.
Dương Ân không chịu nhục, gắng sức tránh thoát, nhưng ả mập này mạnh đến kinh ngạc, hắn không thể phản kháng nổi, cuối cùng con chó nhỏ màu đen kia sủa một tiếng rồi nhảy lên ngoạm lấy đá Xích Cương, nhanh chóng chạy đi.
“Ôi trời, cái thứ lông lá hôi hám kia ở đâu ra vậy, mau đánh chết nó cho ta!”, Vương Diễm ghét nhất là mấy thứ nho nhỏ nhiều lông, sợ đến mức thả Dương Ân ra rồi ra lệnh cho hai tên ngục nô kia đi bắt chú chó đen.
Chú chó nhỏ màu đen di chuyển cực nhanh, hai tên ngục nô không thể nào bắt nổi, lại còn thỉnh thoảng sủa mấy tiếng, vẫy cái mông nhỏ. Cái đuôi ngắn cũn đó nhìn khiêu khích vô cùng, khiến hai tên ngục nô tức giận gào ầm ĩ.
“Con chó kia, mau đứng lại cho ta! Ta mà bắt được mi thì cứ chờ bị nướng đi!”, tên ngục nô gầy mắng chửi.
“Ừ, tuy ít thịt nhưng cũng đủ làm một bữa!”, tên ngục nô lùn phụ họa.
Chú chó đen không vì bị uy hiếp mà sợ, ngược lại còn dẫn bọn chúng đến nơi có đá tạp. Mỗi lần hai tên ngục nô đuổi gần đến thì nó lại tránh thoát được, cực kỳ thông minh.
Sau khi thoát khỏi ả mập kia, Dương Ân không kìm được mà nôn thốc nôn tháo tại chỗ.
Mặc dù chẳng nôn ra đồ ăn gì nhưng cũng ra cả mật xanh mật vàng, nhìn thảm ơi là thảm.
Vương Diễm cũng không quan tâm đến Dương Ân nữa mà chỉ vỗ nhẹ vào vai hắn rồi “nũng nịu” nói: “Chàng trai trẻ, hãy cân nhắc lời của ta đi, nếu không ngươi đừng hòng có được viên đá Xích Cương nào, dù có thì cũng sẽ không đổi lấy đồ ăn được đâu”.
Nói xong, ả nhìn về phía chú chó nhỏ màu đen chạy đi, sau đó thấy hai tên ngục nô vẫn chưa bắt được nó, bèn nghiến răng rời đi.
Dương Ân vẫn còn nôn ọe tại chỗ. Khi hắn tỉnh táo lại thì người phụ nữ mập đó đã đi xa rồi.
“Không ngờ bản Tử tước lại còn bị phụ nữ sỉ nhục, thật đáng hận mà!”, Dương Ân khó chịu, buồn bực “hừ” một tiếng, đấm xuống đất, nắm đấm đã rỉ máu.
Hắn vào ngục là bởi vì một người phụ nữ, giờ lại bị một người phụ nữ khác sỉ nhục, thật sự là phạm phải kiếp nạn đào hoa mà.
“Huynh đệ việc gì phải thế, người phụ nữ này tuy có hơi xấu, nhưng chỗ đó lớn mà, lão tôn ta cũng muốn đâm vào, dù có bị đánh cũng được. Ngươi cũng chỉ cần đổi đổi một viên đá Xích Cương lấy một lần áp mặt vào ngực, lão tôn ganh tỵ quá đi thôi”, Khỉ Gầy nói vọng tới.
Dương Ân quay sang hỏi Khỉ Gầy: “Vừa mập vừa xấu mà ngươi cũng chịu được à?”
“Thì có hơi mập, nhưng cũng “phì nhiêu” mà, còn xấu ấy hả, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh thôi…”, Khỉ Gầy bày ra dáng vẻ dung tục.
Dương Ân nghe xong thì lại ọe thêm một trận nữa.
“Huynh đệ à, đừng có như vậy, nếu muốn ở lại đây lâu thêm mấy tháng thì hãy cung phụng người phụ nữ đó đi!”, Khỉ Gầy nói nhỏ.
Dương Ân nghe vậy thì vội vàng lập lời thề: “Ta nhất định sẽ trốn khỏi cái nơi quỷ quái này!!”
“Huynh đệ à, câu này ta cũng tự nói hồi mấy tháng trước rồi, mà hàng ngàn người trong khu 68 này cũng vậy”, Khỉ Gầy bày tỏ sự đồng cảm.
Dương Ân tỏ vẻ chán nản. Hắn biết rõ Khỉ Gầy không hề nói điêu, dù gì muốn thoát khỏi nhà tù núi Lang Yên thì cũng phải tích đủ 5 vạn cân đá Xích Cương, rồi lại đến chiến trường chém giết 100 người tộc Man di thì mới xóa được tội danh.
Nếu Dương Ân còn võ lực như xưa thì may ra có chút hy vọng, nhưng võ lực của hắn hiện tại đã bị phế bỏ. Không đối phó nổi một người phụ nữ thì làm sao mà kiếm được đủ đá Xích Cương, giết được đủ quân địch chứ.
Nghĩ đến đó, Dương Ân cảm giác thật tuyệt vọng.
Lúc này, hai tên ngục nô kia đã từ bỏ việc bắt chó mà đuổi theo Vương Diễm.
Chú chó nhỏ màu đen chạy về phía Dương Ân, thả viên đá Xích Cương ban nãy xuống chân hắn, vẫy vẫy cái đuôi, lè lưỡi, bộ dáng như vừa lập công, đáng yêu vô cùng.
Không biết vì sao mà khi nhìn thấy dáng vẻ của chú chó, sự buồn bã trong lòng Dương Ân bỗng tan đi. Hắn cúi đầu nhặt đá Xích Cương lên rồi xoa đầu chú chó: “Sau này mày đi cùng tao nhé Tiểu Hắc, tao mà có đồ ngon thì sẽ chia cho mày ăn cùng!”
“Gâu gâu…”, chú chó nhỏ liếm tay Dương Ân rồi sủa lại coi như đáp lời.
“Đúng là một chú chó thần kỳ!”, Khỉ Gầy tán thưởng.
Trời dần ngả bóng về Tây.
Các ngục nô đều cầm thu hoạch của mình đến đổi lấy thức ăn, kiếm được càng nhiều đá Xích Cương thì càng có nhiều đồ ăn, ai không có đá thì coi như nhịn đói tiếp. Có những ngục nô đen đủi, mấy ngày liền không đào được đá, bọn họ khóc đến chết đi sống lại cũng không được ai quan tâm. Dù gì ngày nào nhà tù cũng có người chết đói nên đâu có gì là lạ.
Dương Ân và Khỉ Gầy đem đá Xích Cương đi đổi lấy đồ ăn.
Đồ ăn rất đơn giản, chỉ có một bát cơm cùng hai cái màn thầu mốc.
Dương Ân nhìn thấy, bụng lại bắt đầu quặn lên, nhưng đã 3 ngày hắn chưa ăn gì rồi, nên cũng đành nuốt hết.
Vào lúc hắn chuẩn bị ăn ngấu nghiến thì lại bị một bàn chân đạp vào khiến đồ ăn văng xuống đất.
Loảng xoảng!
Chương 3: Hạch đào biến thành đan điền
Tính cả ngày hôm nay thì Dương Ân đã nhịn đói suốt bốn ngày.
Khó khăn lắm mới đổi được một phần ăn có thể lấp đầy chiếc bụng đói thì bị người ta đá tung mất, cơn giận của hắn xộc thẳng lên đầu.
Gã Trúc Can vừa đá bay đồ ăn của Dương Ân thậm chí còn giẫm thêm vài cái lên đồ ăn rơi xuống nền đất, sau đó đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, đừng quên lời nói của Vương tỷ tỷ nhà bọn ta, nếu không phục tùng tỷ ấy, ngươi cứ đợi chết đói đi”.
“Ngươi thích chết à!”, Dương Ân chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã lao tới, vung một nắm đấm về phía Trúc Can.
Tiếc rằng nắm đấm của Dương Ân có khí thế nhưng không có sức lực, mà Trúc Can đâu phải hạng ngục nô nhàn rỗi, gã túm được bàn tay của Dương Ân, tiện đà vặn một cái gãy luôn tay hắn.
Á!
Dương Ân đau đến mức kêu gào thảm thiết, mồ hôi không ngừng vã ra.
“Đúng là cái thứ chẳng nên tích sự gì, nếu không vì Vương tỷ tỷ nể tình ngươi trông ra hồn thì đã cho máu ngươi bắn xa năm bước rồi”, Trúc Can khinh bỉ nói một câu rồi đạp mạnh vào vùng bụng dưới của Dương Ân, đạp hắn bay ra xa hai mét.
Dương Ân nằm rạp trên nền đất, qua một lúc lâu vẫn không bò dậy nổi.
“Tiểu tử, nghe cho rõ đây, nếu tối nay ngươi không trèo vào ổ chăn của Vương tỷ tỷ thì sau này cứ chờ chết đi”, Trúc Can bỏ lại một câu rồi bỏ đi.
Những ngục nô khác nhìn thấy cảnh này đều lộ ra vài phần ghen tị, ai mà không biết Vương Diễm là nhân vật sừng sỏ ở khu 68, nếu được ả ta coi trọng đồng nghĩa với việc sẽ được sống sung sướng ở khu này, nhưng tiểu tử trước mặt hình như không thức thời lắm.
Dương Ân nằm rạp trên nền đất, thực sự không còn sức lực để bò dậy, lửa giận trong lòng hắn cháy ngùn ngụt, tiếc rằng không có chỗ nào để bộc phát.
Khỉ Gầy bước tới đỡ Dương Ân dậy, sau đó bẻ một nửa cái màn thầu trong tay, đặt vào tay Dương Ân: “Nào, huynh đệ, chỗ ta vẫn còn một nửa, ăn đi”.
Sắc đỏ ngầu nơi đáy mắt của Dương Ân chậm rãi rút đi, thay vào đó là biểu cảm rất phức tạp: “Huynh làm như thế chắc chắn sẽ bị chúng báo thù đấy”.
“Có gì to tát lắm đâu, đừng thấy ta gầy, chứ ta chịu đòn giỏi lắm, đừng sợ!”, Khỉ Gầy vỗ ngực mình.
Dương Ân nhận lấy một nửa cái màn thầu, nở một nụ cười chân thành: “Sau này huynh chính là huynh đệ của Dương Ân ta”.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng nhét nửa màn thầu vào miệng, chỉ sợ Trúc Can đi rồi nhưng quay lại.
Sau khi ăn hết nửa cái màn thầu, Khỉ Gầy bước tới nhặt cái màn thầu vừa bị Trúc Can giẫm bẩn, nhặt nó lên, bẻ hết những chỗ bị bẩn, đưa phần còn lại vào tay Dương Ân rồi bảo: “Hay là huynh ăn thêm một chút đi?”
Dương Ân khẽ lắc đầu, hắn tuyệt đối không chấp nhận được thức ăn đã bị bẩn, nhưng ngay sau đó hắn nhìn thấy Khỉ Gầy nhét cái màn thầu bẩn vào miệng.
“Nếu cả cơ hội sống tiếp cũng không có thì làm sao rời khỏi nơi này được?”, Khỉ Gầy lầm bầm tự nhủ.
Dương Ân nghe vậy, lập tức thấy cực kỳ cảm động: “Đúng vậy, nếu mình không sống tiếp, làm sao có thể rời khỏi nơi này được?”
Sau đó, hắn cầm lấy chiếc màn thầu bẩn, điên cuồng nhét vào miệng, trong lòng mới hiểu ra được sống sót khó khăn đến mức nào.
Sau khi ăn xong, Dương Ân và Khỉ Gầy không nói thêm gì nữa, ai nấy tự quay về hang của mình để nghỉ ngơi.
Trong nhà tù Lang Yên này chẳng có phòng ốc gì để nghỉ ngơi, mỗi một ngục nô phải đào một cái hang, chui vào trong để tránh gió lạnh ban đêm, nếu không chịu nổi cái lạnh tàn khốc của ban đêm thì có lẽ sẽ bị đông cứng đến chết.
Dương Ân được ăn nửa cái màn thầu, trạng thái khá hơn rất nhiều, quan trọng nhất là hạch đào buộc ở vùng bụng của hắn dường như có một thứ ma lực, khiến cơ thể hắn càng ngày càng ổn hơn.
Sau khi quay về hang, hắn lấy hạch đào ra, nhìn về phía con chó Tiểu Hắc đang co rúc bên cạnh.
“Tiểu Hắc, có phải nó là bảo bối gì không nhỉ? Tao cứ cảm thấy nó rất phi thường”.
Tiểu Hắc chớp chớp mắt, sau đó khẽ gật đầu, giống như đang trả lời Dương Ân một cách khẳng định.
“Thế mày nói xem, nếu như tao ăn nó, liệu có giúp thương thế trên cơ thể tao hồi phục không?” Dương Ân lại hỏi.
Tiểu Hắc vẫn gật gật đầu, đôi mắt trông rất linh động.
“Nếu thực sự có quả hạch đào thần kỳ như thế, chỉ e nó cũng bị mày nuốt chửng rồi, đâu đến lượt tao chứ?”, Dương Ân cảm khái một chút, buộc quả hạch đào vào đai lưng, không hề ăn nó.
Bây giờ hắn đã được bổ sung một số thức ăn, cơ thể khôi phục khá nhiều, tiếc rằng võ lực vốn có của hắn đã bị phế hết, khó có thể tập trung sức lực lần nữa, khiến hắn cực kỳ đau buồn.
“Nếu đan điền không thể khôi phục thì sớm muộn gì bản Tử tước cũng sẽ chết ở đây, chẳng lẽ số mệnh của Dương Ân ta đáng phải như thế?”, Dương Ân lầm bầm với vẻ không cam tâm, sau đó hắn nói tiếp: “Tiếc rằng Dương gia ta nhiều đời trung nghĩa, sau cùng bị vương quyền dễ dàng vứt bỏ, ngày nào nếu ta được giải thoát, nhất định phải khôi phục lại Dương gia, trấn áp vương quyền!”
Tiểu Hắc nghe thấy hết những điều này, chẳng hiểu sao đôi mắt nó lấp lánh vài tia sáng.
Chương 4: Giấc mơ thần tiên
Bất giác, Dương Ân đã ngủ thiếp đi.
Chú chó đen nhảy lên người Dương Ân, túm lấy hạch đào bên hông hắn rồi ngậm đưa lên miệng hắn, đút hạch đào vào.
Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn ai cũng sợ điếng người mất, một con chó đen đang hôn một người đàn ông!
Nếu Dương Ân biết thì chắc sẽ càng cảm thấy đời mình bi ai, ngay cả một con chó cũng không chịu tha cho hắn, muốn cướp mất nụ hôn đầu trinh nguyên. Chuyện này thì sao mà hắn chịu cho nổi!
Hạch đào bị chó đen đút vào miệng Dương Ân rồi thì nó lại bắt đầu cào nhẹ lên mặt hắn. Dương Ân chỉ cảm thấy ngưa ngứa, miệng hơi hé, hạch đào cũng thuận thế lăn vào trong cổ họng.
Hạch đào lớn như quả trứng, nuốt vào trong tình huống bất ngờ thế này thì dù là ai cũng sẽ cảm thấy khó thở vì mắc nghẹn, Dương Ân cũng không ngoại lệ.
Khi hắn sắp tỉnh giấc, hạch đào tỏa ra hào quang ôn hòa. Dường như có dòng nước ấm chảy vào trong cổ họng hắn, giúp hạch đào trôi xuống bụng.
Dương Ân không tỉnh lại, hắn mơ màng lật người ngủ tiếp
Sau khi hạch đào vào bụng, trong cơ thể Dương Ân như vang lên tiếng tiên nhạc, rồi lại như trăm hoa đua nở, từng tia tiên khí tràn ngập 12 kinh mạch, tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, một luồng năng lượng sức sống mạnh mẽ lập tức tràn ra khắp toàn thân hắn.
Trước khi bị giam vào ngục, huyền khí trong đan điền của hắn đã bị cao thủ đánh tan, đan điền cũng bị đánh nát, không thể tiếp tục hấp thu huyền khí trời đất, khó có thể tiếp tục tu võ. Đan điền của hắn hiện giờ do hạch đào biến thành, lại kết nối với 12 kinh mạch lần nữa, tạo thành từng vòng huyền khí xoay tròn, một lần nữa hình thành một võ thể nạp khí.
Võ sĩ tu khí nhập thể, biến khí thành cầu vồng, xuyên qua kinh huyệt, kình lực mạnh mẽ, mở núi, dời non lấp biển, không gì không làm được.
Dương Ân tái tạo đan điền, nhờ đó mà có thể tiếp tục trở thành võ giả, đây chẳng khác nào là cho hắn sống lại.
Nhiều võ sĩ bị phế đi võ thể thì chẳng khác nào lấy mạng họ, nếu không phải Dương Ân còn vướng bận thì làm sao hắn có thể gắng gượng mà sống tiếp.
Hạch đào nằm ở chỗ đan điền, trên thân hạch đào có ngàn lỗ nuốt mây phun sương, từng tia khí mờ mịt chạy dọc theo 12 kinh mạch. Kinh mạch lớn và nhỏ toàn thân Dương Ân đều được xoa dịu, vài bệnh vặt trong người hắn đều được chữa khỏi, vết thương trên da đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Kinh mạch dần to ra, trở nên cứng rắn, sáu giác quan cũng chuẩn xác hơn nhiều, huyết khí dồi dào trong tạng phủ cũng tăng mạnh sinh mệnh lực.
Đây là dấu hiệu tẩy tủy tạo mạch, cưỡng ép cải tạo cơ thể Dương Ân trở nên mạnh mẽ hơn, hơn nữa tuổi thọ cũng tăng cao, có thể nói là vận may giành lấy từ ông trời.
Dương Ân vẫn đang ngủ, không hề biết sự thay đổi của cơ thể, hắn đang có một giấc mơ đẹp, nước miếng chảy đầy.
Trong mộng, Dương Ân được tiến vào cung điện của thần tiên, có khí lành dâng lên, linh thú chạy như bay, hàng ngàn hàng vạn ráng mây tím chiếu rọi xuống dòng sông tiên. Một đám tiên nữ như hoa như ngọc, trong tay không cầm giỏ trúc thì đang cầm bình ngọc, dải lụa... cưỡi mây đạp gió tiến vào trong ao tiên. Tiên nữ nào cũng có sắc đẹp động lòng người, như lan mùa xuân và cúc mùa thu, ai cũng có vẻ đẹp riêng,
Trong lúc chơi đùa, từng món quần áo được cởi dần, da thịt óng ánh trong suốt, dáng người yêu kiều, tinh tế như ngọc, đúng là hoàn toàn tự nhiên, mê hoặc lòng người.
Cảnh xuân nhân gian khó gặp như thế này, làm gì có người đàn ông này chịu nổi.
Dương Ân giống như kẻ nhìn lén vô sỉ, máu mũi chảy không ngừng.
Dường như những nàng tiên kia đã phát hiện ra hắn nhưng họ lại không trốn tránh, có một nàng còn đi tới gần hắn, trao cho hắn một nụ hôn.
Dương Ân hoàn toàn mê mẩn, hắn không biết mình đang mơ, chỉ biết cười ngây ngô.
Nếu hắn biết đây không phải nụ hôn của tiên nữ mà là do chú chó nhỏ hôn mình thì không biết hắn còn cười nổi không.
Tiên nữ kéo Dương Ân bay đi.
Họ không chỉ để hắn tắm chung mà còn chơi đùa với hắn, khiến cho chàng trai “tơ” như hắn đỏ bừng cả mặt.
Nhưng những nàng tiên này đều rất hồn nhiên, không hề làm ra việc mờ ám nào với hắn, ngược lại còn cùng hắn nhâm nhi tiệc bàn đào. Sau khi ăn quả bàn đào, hắn cảm thấy mình đã phi thăng thành tiên, sau đó các nàng còn dạy cho hắn tiên thuật cưỡi mây đạp gió, dời sông lấp biển, khiến hắn phải giật mình.
Những pháp thuật lợi hại như thế thật sự tồn tại trên đời sao.
Chú chó đen thấy rặng mây tiên di động trên người Dương Ân, trong đôi mắt nó không có vẻ gì khác thường, cho tới khi Dương Ân nở nụ cười đê tiện, nó mới tỏ ra ghét bỏ.
Khi rặng mây tiên rút dần vào cơ thể, ở ấn đường của nó phóng ra hào quang, chiếu thẳng vào ấn đường của Dương Ân. Một đoạn khẩu quyết huyền ảo như tiếng chuông trong mộ cổ vàng buổi sớm vang lên trong đầu hắn: “Trời đã định chín, thế gian vô ngần, hỗn độn vừa phân, âm dương giao hòa, vật đổi sao dời, khai thiên lập địa, huyền tinh hóa khí, khí tụ thành sông, sông ngân chảy chín tầng trời, nhìn lén tiên võ lại thành tiên...”
Sau khi làm hết tất cả, chú chó nhỏ mới chóng mặt ngất đi như thể rất mệt mỏi.
Chương 5: Nằm mơ thôi mà cơ thể cũng khỏe lại
Phía Đông dần hửng sáng, mặt trời đã ló dạng.
Dương Ân vươn vai tỉnh lại thì nhận ra cơ thể của mình không giống hôm qua. Cánh tay đã bị gãy cùng bộ phận bị đánh trọng thương kia giờ đã chẳng còn đau nữa.
Hắn nghi hoặc nhìn cơ thể mình, rồi lại cảm nhận tình hình một lần nữa. Hắn vung thử cánh tay, đúng là không đau chút nào, mà còn cảm giác tràn đầy năng lượng nữa, giống như số năng lượng bị mất kia đã quay lại vậy.
“Chuyện… Chuyện này là sao đây?”, Dương Ân kinh ngạc.
Tối qua, hắn đã mơ một giấc mơ rất đẹp, mơ thấy mình và chúng tiên nữ cùng nhau tắm trong linh tuyền, sau đó hắn còn song tu, song phi với bọn họ, gặp rất nhiều tiên thuật kỳ lạ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là mơ thôi mà?
Nhưng tại sao tỉnh lại mà cơ thể lại phục hồi nguyên trạng rồi, giống như là mơ vậy.
“Ta thật sự không phải đang nằm mơ sao?”, Dương Ân tự tát vào mặt một cái, cảm nhận được đau đớn, xác định bản thân không nằm mơ.
Sau đó, hắn ngồi dậy, đang định vận hành Nạp Khí Chiến quyết gia truyền của Dương gia thì trong đầu cứ hiện lên năm chữ “Thái Thượng Cửu Huyền quyết”, sau đó một khẩu quyết huyền ảo cứ thế xuất hiện, khiến hắn dùng khẩu quyết đó để nạp khí.
Dương Ân nhanh chóng cảm ứng được có một chút sức mạnh ở trong 12 kinh mạch chui vào đan điền, khiến hắn cảm nhận được dòng sức mạnh ấm áp của đan điền, thật sự thoải mái vô cùng.
Dương Ân vui vẻ hẳn lên: “Bản Tử tước quả nhiên là may mắn được ông trời ban phát cho mà. Nằm mơ thôi mà cơ thể cũng khỏe lại, tốt quá đi mất”.
Dương Ân chui ra khỏi hang, sau đó vận động tứ chi. Khi xác nhận bản thân thật sự không sao, hắn mới thu lại toàn bộ cảm xúc kích động của mình.
“Đan điền của ta đã hồi phục, nhưng huyền khí không nhiều, còn không bằng võ binh bình thường, cách cảnh giới ban đầu rất xa, phải nhanh chóng tu luyện huyền khí thôi. Phải có võ lực thì mới không bị người khác lăng nhục”, Dương Ân âm thầm lập lời thề.
Sau đó, hắn lại nghĩ: “Cái Thái Thượng Cửu Huyền quyết đó còn huyền diệu hơn cả chiến quyết của nhà họ Dương ta, nhưng theo lời khẩu quyết này thì cần tập hợp chín loại huyền tinh khí phương hiếm có trên đời để chuyển hóa thành Vô Thượng Huyền quyết. Hiện giờ ta chỉ có thể tu luyện bài nhập môn, nên luyện Huyền quyết này hay tiếp tục luyện chiến quyết của nhà họ Dương bây giờ?”
Ban nãy Dương Ân chỉ mới vận hành một vòng tiểu chu thiên của Thái Thượng Cửu Huyền quyết, nhưng đã biết Thái Thượng Cửu Huyền quyết này bất phàm, khiến hắn lâm vào tình thế khó xử.
Khi hắn nghe được tiếng đám gác tù mắng chửi ngục nô ở phía không xa kia, hắn mới hồi thần lại, vội vàng cầm xà beng trong hang rồi đi đào đá.
Trước khi đi, hắn cũng không quên nói với con chó nhỏ màu đen đang nằm đó: “Tiểu Hắc, hôm nay tao mà đào được 25 cân đá Xích Cương thì sẽ đổi được một bát thịt, tao sẽ chia cho mày một nửa”.
Dương Ân vừa nghiêm túc đào đá vừa suy nghĩ xem vận may của mình đến từ đâu, cuối cùng mới nhận ra quả hạnh nhân buộc ở eo đã biến mất.
“À, hạnh nhân, chắc chắn là hạnh nhân rồi! Tối qua cảm giác như đang cùng hưởng yến tiệc với các tiên nữ, mà yến tiệc là giả, nhưng hạnh nhân không thể là giả được. Giờ không thấy quả hạnh nhân đâu, mà cơ thể ta đã khỏe lại, chắc chắn có liên quan đến nó!”, Dương Ân chắc nịch khẳng định.
Rốt cuộc hạnh nhân chui vào bụng hắn kiểu gì nhỉ?
Chắc chắn không phải là hắn mộng du mà nuốt nó vào rồi, càng không phải là nó tự nhảy vào bụng hắn được. Vậy chỉ có một khả năng là có ai đã nhét viên hạnh nhân này vào để hắn nuốt xuống.
Nhưng tất cả chuyện này đều rất mơ hồ, mà trong ngục thì ai lại làm vậy với hắn được chứ?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Dương Ân nghĩ đến Tiểu Hắc. Hạnh nhân vốn do Tiểu Hắc mang đến từ một nơi nào đó, mà tối qua nó nằm cạnh hắn, vậy tất cả đều liên quan đến Tiểu Hắc.
Dương Ân nhớ đến lúc đào Tiểu Hắc ra thì có một chút khói bốc lên. Sắc mặt hắn trở nên phức tạp: “Tiểu Hắc có linh tính, chắc chắn lai lịch không tầm thường!”
Dương Ân cũng không nghĩ mãi về chuyện này. Bây giờ việc gấp hơn là phải trân trọng hiện tại, mau chóng phục hồi lại sức mạnh đã.
Hắn bạt mạng đào đá, 12 kinh mạch bên trong cơ thể có một chút năng lượng đang lưu động, khiến hắn có thêm không ít sức lực. Hắn càng không ngừng đào đá thì càng cảm thấy sức mạnh của mình là vô hạn, khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Nửa ngày trôi qua, lực hai tay của hắn ngày một lớn, hắn đào bay một viên nham thạch lớn, kinh mạch bên trong cơ thể dao động mạnh, đan điền thì cắn nuốt nạp khí, sức mạnh cứ không ngừng nâng cao.
12 kinh mạch khí đãng như âm, từng đợt sức mạnh bên trong 12 kinh mạch đang không ngừng rung chuyển, giống như đang gõ theo nhịp trống mà xao động không ngừng, cuối cùng lại quay về trung tâm đan điền, hình thành một huyền khí màu trắng thuần, huyền diệu vô cùng.
Đây chính là dấu hiệu của việc đạt đến cảnh giới võ binh sơ cấp.
Võ binh chỉ là cảnh giới thấp nhất của võ giả, nhưng võ binh lại phân thành các cảnh giới nhỏ là sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp. Sau khi đột phá bốn cảnh giới nhỏ này thì mới được tiến đến cảnh giới mới khác.
Khí đãng như âm là võ binh sơ cấp, đồng thời có thể sở hữu từ một đến bốn thạch lực.
Lần đầu khí đãng như âm của Dương Ân có nghĩa là hắn có được một thạch lực. Khi hắn có hai thạch lực, thì sẽ dẫn đến lần kinh mạch rung chuyển thứ hai, rồi cứ thế tiếp diễn.
Chương 6: Cùng nhau tu luyện, thoát khỏi ngục tù
Trước khi Dương Ân bị phế, hắn đã đạt đến cảnh giới võ binh đỉnh cấp, có 19 thạch lực, chỉ thiếu một bước nữa là tiến vào cảnh giới chiến sĩ. Lúc ấy hắn cũng được coi là một thiếu niên thiên tài, nếu không cũng sẽ không bị quận chúa vương thất nhắm trúng. Tiếc là hắn đã có người trong lòng, cho nên đã từ chối ý tốt của quận chúa, rồi mới thành ra cơ sự này. Cho nên, nói hắn đào hoa là không sai chút nào.
“Không ngờ ta lại về cảnh giới võ binh nhanh như vậy. Xem ra ta phải chăm chỉ đào đá thêm để gia tăng sức mạnh thôi. Phải cố hồi phục thực lực trong thời gian ngắn nhất. Khi ấy ta cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân ở cái nơi quỷ quái này. Nếu có thể đột phá lần nữa, trở thành chiến sĩ thì có lẽ còn có cơ hội rời khỏi đây, thoát khỏi cái thân phận hiện tại”, nhất thời, Dương Ân tràn đầy tự tin.
Nhưng chính vào lúc này, lại có tên gác tù đến bắt bớ hắn vô cớ. Hắn ta vừa quất roi hắn vừa chửi: “Đào nhanh lên cho lão tử, đừng có hòng lười biếng”.
Đám lính gác này muốn đánh người cũng chẳng cần lấy cớ gì cả, cứ khó chịu là đánh thôi. Huống chi Dương Ân lại còn ở diện “chăm sóc đặc biệt”.
Dương Ân quay lại trừng mắt với tên lính gác, ánh mắt tràn đầy sát khí, khiến tên gác tù phải lùi về sau một bước lớn.
Dương Ân là Tử tôn quý tộc, từ nhỏ sống trong nhung lụa, có không ít tùy tùng. Khí thế của người có quyền luôn luôn tỏa ra, khiến tên gác tù kia phải lùi về sau cũng là đương nhiên.
Nhưng hắn ta lại giận giữ vì chuyện đó, tiếp tục quất cho Dương Ân thêm mấy roi nữa, cho đến khi thân thể vừa mới khỏi lại của Dương Ân xuất hiện thêm mấy vết lằn nữa mới thôi.
“Tốt nhất là ngươi nên đánh chết bản Tử tước ngay bây giờ đi, nếu không thì ta sẽ trả thù ngươi gấp 10 lần đấy!”, Dương Ân nghiến răng, lạnh lùng đáp.
“Hừ, đừng tưởng là ta không dám. Nếu cấp trên không yêu cầu để ngươi sống không bằng chết, thì bây giờ ta đã xẻ thịt ngươi rồi. Đừng có bày cái dáng vẻ đó ra cho ta xem, giờ ngươi chỉ là một ngục nô mà thôi!”, gác tù lạnh lùng “hừ” lại.
Gác tù đạp cho Dương Ân một cái nữa rồi mới thoải mái rời đi.
Lúc này, Khỉ Gầy không biết từ đâu chui ra, nói một câu: “Huynh đệ, ngươi không thể mềm mỏng một chút được à, như vậy đỡ khổ hơn chút đấy”.
“Bọn chúng muốn bản Tử tước cúi đầu, nhưng ta sẽ không để chúng được toại nguyện đâu. Huynh cứ chờ đi, chẳng mấy chốc mà ta cũng sẽ rời khỏi đây thôi!”, Dương Ân đứng thẳng lưng, dũng cảm nói.
Không biết vì sao mà khi nhìn vào Dương Ân đang tràn đầy tự tin này, Khỉ Gầy cũng bất giác thấy tin tưởng theo: “Huynh đệ tốt của ta ơi, khi ấy thì đừng quên kéo lão tôn theo đấy”.
“Huynh yên tâm, huynh là huynh đệ của ta, nếu ta ra được, nhất định sẽ kéo huynh theo!”, Dương Ân trịnh trọng đáp lại, sau đó hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Hay là ta đưa huynh lên làm lão đại của khu 68 nhé?”
“Huynh đệ đừng dọa ta, ta nhát lắm”, Khỉ Gầy khom người nói.
“Nếu huynh không trở thành lão đại của khu 68 thì có lẽ cả đời cũng không thể tích lũy đủ 5 vạn cân đá Xích Cương đâu. Huynh cứ nghe theo lời ta đi. Người khác có thể xưng vương xưng bá ở đây được thì chắc chắn là dựa vào quyền cước. Chỉ cần chúng ta mạnh hơn họ thì bọn họ sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo thôi”, Dương Ân tự tin nói.
“Nhưng mà… Quyền cước của ta không mạnh gì cả…”, Khỉ Gầy nhìn vào nắm đấm nhỏ gầy của mình, buồn bã đáp.
“Huynh có chút tiền đồ đi được không hả?”, Dương Ân trợn mắt lườm Khỉ Gầy, rồi nói nhỏ: “Qua đây, ta truyền cho huynh cách ngồi nạp khí. Có ra khỏi đây được hay không là dựa vào thiên phú tu luyện của huynh đó”.
Ánh mắt của Khỉ Gầy co rút lại, sau đó hắn ta dựa sát vào Dương Ân, chăm chú nghe. Lúc này, hắn ta chợt nhớ ra, chẳng phải cánh tay của Dương Ân đã bị bẻ gãy hôm qua hay sao. Thế mà giờ lại khỏe như vâm rồi, hắn ta không khỏi nghĩ: “Lẽ nào Dương gia có bí mật gì sao?”
Dương Ân truyền thụ cho Khỉ Gầy một chiến quyết cấp tướng tên là “Hoàn Đấu quyết”.
Hoàn Đấu quyết này không phải là bí mật không được phép tiết lộ của Dương gia, mà là chiến quyến độc quyền mà Dương gia đưa cho các tướng sĩ tu luyện, khá gần với chiến quyết bí mật không thể truyền ra của Dương gia, đạt cấp tướng trung đẳng, trị giá vạn kim.
Dương Ân có thể truyền Hoàn Đấu quyết cho Khỉ Gầy là vì hắn coi Khỉ Gầy là bằng hữu, là huynh đệ tốt.
Dĩ nhiên, hắn cũng có dã tâm của riêng mình. Hắn hy vọng Khỉ Gầy có thể trưởng thành và trở thành trợ lực của hắn.
Khỉ Gầy vốn cảm thấy mình có duyên với Dương Ân, giờ lại có được chiến quyết của Dương gia, trong lòng càng thêm cảm kích, cũng càng thêm chắc chắn về quyết định kết bái huynh đệ.
Hoàn Đấu quyết có khẩu quyết không dài, Dương Ân chỉ truyền một nửa cho Khỉ Gầy chứ không nói hết. Mặc dù hắn và Khỉ Gầy vừa gặp đã thân, nhưng thời gian chung đụng chưa dài. Vì còn cân nhắc cho ngày sau nên hắn quyết định chưa truyền hết khẩu quyết cho Khỉ Gầy.
Khỉ Gầy nghe hai ba lần thì nhớ lại khẩu quyết, kích động nói: “Huynh đệ à, đây là ơn tái tạo đó!”
Nói rồi, hắn định quỳ xuống trước mặt Dương Ân.
Khỉ Gầy xuất thân không tốt, cũng là bị người ta hại vào ngục. Từ nhỏ hắn ta đã luôn mong muốn được trở thành võ giả, nhưng người trong núi như hắn ta sao có thể được tiếp xúc với chiến quyết và võ kỹ chứ?
Cho dù chỉ là loại phổ thông thì cũng có giá ngàn vàng rồi. Một tiểu tử nhà quê lại nghèo như hắn ta sao mà mua nổi thứ đó.
Dương Ân đỡ Khỉ Gầy, không để hắn ta quỳ xuống, nghiêm túc nói: “Cố gắng tu luyện, cùng nhau rời khỏi đây. Thế giới tốt đẹp bên ngoài đang chờ chúng ta đến hưởng thụ đó”.
“Được, cố gắng tu luyện, cùng nhau rời khỏi đây!”, lúc này, nội tâm Khỉ Gầy đã bùng lên tia hy vọng.
Chương 7: Hầu hạ con mẹ ngươi ấy
Ngày rộng tháng dài.
Nhà tù núi Lang Yên phần lớn đều là đá tạp, dưới ánh nắng chói chang, nhiệt độ cao hơn nơi khác rất nhiều, người thường rất khó mà chịu đựng nổi.
Dương Ân đang đào đá với Khỉ Gầy, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Đá Xích Cương bị lẫn lộn trong đám đá tạp, phải tìm ra từ trong đống đá đó. Công việc thể lực này khó kinh hồn, nhưng cũng có thể khiến người ta khỏe mạnh hơn nhiều.
Sau khi Dương Ân vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết bài nhập môn thì chỉ thấy tinh thần mình rất sảng khoái, dường như chẳng bao giờ thấy mệt. Mỗi khi thấy chớm mệt thì sức lực lại tràn về, đan điền chậm rãi ấm lên, 12 kinh mạch thì lưu chuyển những tia sức mạnh khiến hắn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Với ngục nô, đào đá tạp là một công việc hành xác. Dưới trời nóng cỡ này, tinh lực rất dễ cạn kiệt, thế nhưng Dương Ân thì lại coi như đây là một lần rèn luyện cho mình.
Mỗi một động tác của hắn đều rất có nhịp điệu, không chỉ luyện đến cánh tay mà còn cả phần hạ bộ. Mỗi một bộ phận đều được điều tiết, khiến khí lực được kéo dài.
Khi gần hết ngày, hắn thử cạy một hòn đá lớn nặng hơn một trăm cân ra. Chỉ thấy gân xanh ở hai cánh tay hắn nổi lên, huyền khí tụ lại ở cánh tay, rồi hét lớn: “Lên!”
Lần đầu, hắn chỉ thấy hòn đá này xê dịch một chút chứ không bị đẩy ra hoàn toàn.
Hắn lại thở sâu một lần nữa, điều chỉnh nhịp điệu của bản thân, Thái Thượng Cửu Huyền quyết điên cuồng vận hành trong cơ thể, rồi bộc phát.
Lần hai thất bại!
Lần ba thất bại!
…
Đến lần thứ chín, người hắn đã đầy mồ hôi, nhưng sắc mặt thì vẫn kiên định. Hai chân hắn ghì chặt xuống mặt đất, hai tay như có sức mạnh ngàn cân, tiếp tục thôi thúc sức mạnh, cắn răng hét: “Lên cho ta!”
Ầm!
Đá tạp lăn ra, bụi bay tung tóe.
Dương Ân còn định mượn lần này để dẫn động lần khí đãng như âm thứ hai, đạt được 2 thạch lực, nhưng tiếc là nó không xuất hiện, nhưng cũng may là có một viên đá Xích Cương nhỏ đã xuất hiện.
Dương Ân đào đá Xích Cương lên, xuýt xoa: “Viên này khéo phải được hơn 25 cân mất, đổi được một bát thịt rồi”.
Mặt khác, Khỉ Gầy đang bắt đầu tu luyện Hoàn Đấu quyết mà Dương Ân truyền lại cho. Hắn ta bắt đầu làm quen với đan điền, kinh mạch và huyệt khiếu. Cảm ứng được huyền khí trong cơ thể, hắn ta cũng hăng hái hơn trước rất nhiều. Thỉnh thoảng cũng cảm nhận được nhiệt lượng nhảy nhót ở đan điền, đây chính là phần dạo đầu của việc tụ khí, chẳng bao lâu là sẽ trở thành được võ binh sơ cấp.
Khỉ Gầy có vận may không tệ, cũng đào được một viên đá Xích Cương 10 cân, coi như hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay.
Hai người vui vẻ đi cùng nhau, chuẩn bị đổi đồ lấy thức ăn thì cái tên ngục nô Trúc Can lần trước đến làm phiền Dương Ân lại xuất hiện.
Trúc Can không đi một mình mà còn đi cùng ba tên ngục nô hung hãn khác, nhìn hai người với vẻ mặt bất thiện.
“Tiểu tử, ngươi vẫn chưa đi tìm Vương tỷ tỷ à. Xem ra bài giáo huấn hôm qua vẫn chưa đủ phải không?”, Trúc Can khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói với Dương Ân.
Dương Ân còn chưa kịp đáp lời thì Khỉ Gầy đã dâng viên đá Xích Cương đào được hôm nay ra, vẻ mặt nịnh nọt: “Đây là đá Xích Cương ta đào được ngày hôm nay, còn của huynh đệ của ta thì chắc không cần giao đâu hả”.
Trúc Can cướp lấy đá Xích Cương của Khỉ Gầy, ước lượng rồi cười đáp: “Haha, đúng là huynh đệ tình thâm mà!”
Gã ngừng một lúc rồi nở nụ cười nghiền ngẫm, nói với Dương Ân: “Ngươi cũng ngoan ngoãn giao ra đây rồi đi gặp Vương tỷ tỷ với ta đi, nếu không ta sẽ bẻ gẫy cái tay còn lại của ngươi đó”.
Trúc Can còn đang không hiểu, rõ ràng một tay của Dương Ân đã bị gẫy rồi, sao vẫn còn sức đi đào chứ? Gã cho rằng đá Xích Cương trong tay Dương Ân chắc chắn là do may mắn gặp được.
Dương Ân không vui: “Ngươi ức hiếp người quá đáng rồi đó!”
“Ngươi nói đúng đấy, ta ức hiếp ngươi thì làm sao nào, cái loại phế vật nhà ngươi!”, Trúc Can đi qua, tát vào mặt Dương Ân, hoàn toàn không coi Dương Ân ra gì.
Dương Ân không hề trốn tránh sự sỉ nhục của Trúc Can, sự không vui chuyển hóa thành nụ cười: “Ngươi nói đúng lắm, ta là phế vật, ngươi lấy viên đá Xích Cương này đi”.
Tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.
“Khà khà, tiểu tử, biết điều như vậy có phải ngoan không”, Trúc Can đắc ý cười nói, rồi vỗ vào mặt Dương Ân: “Đi cùng ta đến hầu hạ Vương tỷ tỷ đi, thân thể yếu ớt này chẳng biết chịu được mấy lần giày vò nữa”.
Trúc Can hoàn toàn xem Dương Ân là một kẻ tàn phế, không coi Dương Ân ra gì, mà Dương Ân lúc này cũng phát tác.
“Hầu hạ cái con mẹ ngươi ấy!”, Dương Ân đã chờ được đến lúc ta nơi lỏng cảnh giác, đá một phát vào hạ bộ Trúc Can.
Trúc Can không ngờ là Dương Ân sẽ dám ra tay vào lúc này nên chẳng hề phòng bị, liền bị đá một cú đau điếng vào chỗ hiểm.
Sức lực cú đá này cực mạnh, lại đá vào chỗ yếu hiểm nhất của cơ thể. Dù Trúc Can có là võ binh thì cũng không chịu nổi.
“Á… Vỡ rồi, vỡ rồi!”, Trúc Can ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn.
Chương 8: Lợi cho lão nương quá cơ
Những kẻ khác thấy Trúc Can như vậy thì cũng cảm thấy đau thay cho phần thân dưới của mình.
“Ngươi… ngươi dám đánh Trúc Can ư, chúng ta cùng lên bắt hắn lại, nếu không Vương tỷ sẽ phạt chúng ta mất”, một tên ngục nô đi cùng Trúc Can nói với đồng bọn.
Tiếc là hắn ta vừa mới nói xong thì Dương Ân đã lại ra tay tiếp. Dương Ân lấy xà beng trong tay ra phang thẳng vào đầu tên ngục nô đang nói chuyện, khiến hắn ta ngã ầm xuống đất.
Một âm thanh đau đớn vang lên, máu tươi chảy ra ồ ạt, tên ngục nô đó nhìn thấy máu chảy thì hoảng loạn nói: “Ta... Ta chảy máu rồi…”
Nói xong, hai mắt hắn ta trợn ngược rồi lăn ra ngất.
Không phải hắn ta ngất vì đau mà là ngất vì sợ máu.
Dương Ân đương nhiên không rảnh đi quan tâm đến tên ngục nô đó. Hắn vọt lên phía trước, cũng lần lượt phang xà beng sang hai tên ngục nô còn chưa kịp phản ứng lại kia. Động tác của Dương Ân vô cùng nhanh nhẹn, giống như xà beng là một phần của cơ thể hắn vậy.
Hai tên ngục nô chẳng kịp phản kháng, cũng nối gót tên ngục nô kia, bị đập cho chảy máu rồi ngất đi.
Dương Ân giải quyết ba tên ngục nô trong nháy mắt khiến Khỉ Gầy sửng sốt đến ngơ ngác.
“Dương huynh đệ thật sự đang ẩn giấu thực lực sao?”, Khỉ Gầy nhớ hôm qua Dương Ân còn bị Trúc Can đánh cho thê thảm, thế mà hôm nay đã hạ gục ba tên ngục nô nhanh như gió rồi. Hắn ta còn tưởng mình bị hoa mắt.
Nhưng nghĩ đến khẩu quyết mà Dương Ân truyền cho mình thì hắn ta thấy dường như mọi chuyện lại khá thuyết phục.
Dương Ân vác xà beng lên vai, đi về phía Trúc Can còn chưa tỉnh táo lại, bộ dáng tà ác, cười nói: “Lúc bản Tử tôn bắt nạt người khác thì ngươi còn đang quỳ ở đây đấy. Bản Tử tôn vì gặp nạn nên nhất thời bị mắc ở đây, há có thể để đám cẩu các ngươi bắt nạt được. Nhớ cho kỹ bài giáo huấn hôm nay, nếu còn không phục thì gọi con ả mập kia đến tìm ta”.
“Ngươi… Tay ngươi bị gẫy rồi cơ mà, sao lại giống như chưa bị làm sao thế kia?”, Trúc Can nằm dưới đất ôm hạ bộ, khó tin nói.
“Hừ, bản Tử tôn trời sinh cơ thể dễ lành, đâu phải thứ mà các ngươi muốn động vào là được!”, Dương Ân lạnh lùng hừ một tiếng, lại lấy xà beng đập vào đỉnh đầu Trúc Can, khiến máu tươi chảy ra.
Dương Ân không quan tâm đến sự sống chết của đám Trúc Can mà gọi Khỉ Gầy: “Đi thôi”.
Khỉ Gầy nuốt nước bọt, sau đó chuẩn bị đi cùng Dương Ân. Nhưng vừa mới đi được hai bước thì nhận ra mình chưa lấy lại đá Xích Cương, bèn to gan chạy lại đá cho Trúc Can đang ngất một cái: “Ai bảo ngươi dám bắt nạt huynh đệ của ta!”
Dương Ân và Khỉ Gầy đều đổi được đồ ăn không tệ, nhất là Dương Ân có được một bát thịt, tuy rằng đã hơi bốc mùi chua, nhưng có còn hơn không.
Dương Ân chia cho Khỉ Gầy mấy miếng, rồi ăn hết màn thầu cùng chút cơm quý giá. Sau khi ăn hết hơn một nửa số thịt thì hắn để lại một nửa cho Tiểu Hắc. Hắn cho rằng phải thưởng cho chú chó màu đen mang lại vận may này một phen.
Ai mà ngờ, khi Dương Ân quay lại hang, đem thịt ra cho Tiểu Hắc thì nó lại lộ ra dáng vẻ khinh bỉ, không thèm ăn thịt.
Dương Ân không vui nói: “Tiểu Hắc, mày mau ăn đi chứ, tao cố tình để phần cho mày mà”.
“Gâu gâu…”, Tiểu Hắc sủa nhẹ hai tiếng rồi vẫy đuôi, lắc đầu từ chối.
“Mày không ăn thật à?”
“Không ăn thì tao ăn đó nhé, đến lúc đói chết đừng có trách tao”.
“Xem ra là mày không ăn thật rồi, vậy tao ăn đây này, giờ đang là lúc cần bổ sung năng lượng”.
“…”
Tại một căn phòng bằng đá cách hang ở của Dương Ân không xa là nơi ở của Vương Diễm.
Vương Diễm là một trong số các đầu sỏ của khu 68, là đàn em của một trong bảy đại lão của cả khu nhà tù, có thực lực võ binh trung cấp, nên được ở một nơi khác với bọn ngục nô cũng là bình thường.
Vương Diễm vừa xấu vừa béo, nhưng lại thích những thiếu niên vừa cao to lại đẹp trai. Ví dụ như Dương Ân, ả cực kỳ muốn được ‘giao hoan’ cùng hắn.
Nhưng đáng tiếc, thứ ả ta nhận được chỉ là tin tức đám Trúc Can bị người ta đánh cho chảy máu đầu.
“Cái tên nhóc này cũng có chút bản lĩnh đấy, đánh được cả Trúc Can cơ à, cũng tại ta khinh ngươi quá!”, Vương Diễm quệt mũi, lẩm bẩm tán thưởng, rồi nói với Thạch Đản vừa bị ả giày vò mấy hiệp xong: “Thạch Đản, ngày mai, bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì, cũng phải mang Dương Ân đến đây cho ta, bắt nó phải hầu hạ ta”.
“Vương tỷ tỷ, không lẽ ta còn chưa đủ làm tỷ hài lòng ư?”, cái tên Thạch Đản kia lộ ra vẻ mặt uất ức, nhỏ giọng trách.
“Cái đó của ngươi bé bằng cái tăm mà còn dám trách ta à?”, Vương Diễm trợn mắt nói.
“Vương tỷ tỷ sỉ nhục ta quá, ta nhất định sẽ bắt tiểu tử đó lại để so sánh!”, Thạch Đản bất mãn đáp rồi ôm mặt chạy đi.
Khi Thạch Đản ra ngoài, Vương Diễm mới lẩm bẩm: “Đại nhân canh ngục lại bảo mình “săn sóc” một tên tiểu tử anh tuấn như thế, thật là lợi cho lão nương quá cơ, khà khà”.
Chương 9: Chúng ta cùng nhau cố gắng
Trời vừa hửng sáng, những đám mây trên trời hiện lên màu sắc động lòng người, mặt trời ló rạng.
Trong khu 68 của nhà tù Lang Yên, một thiếu niên rời khỏi hang, hắn ngồi xếp bằng trước hang, chắp tay bắt đầu nạp khí.
Ánh mắt trời đầu tiên ló dạng, luồng khí màu tím ùa tới từ phía đông, nó gọi là tử khí đông lai.
Thiếu niên nắm bắt thời cơ, vận hành Huyền quyết, hấp thu luồng tử khí đông lai này, nhanh chóng nuốt xuống đan điền. Mà đan điền của hắn cũng giống như bị bỏ đói nhiều ngày, trong chớp mắt đã nuốt chửng luồng khí kia. Cảm giác ấm áp đan điền lan ra toàn thân, 12 kinh mạch chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã phát ra hai lần rung động, huyền khí lãng du trong đan điền chợt nồng đậm hơn nhiều.
Hai lần khí đãng như âm!
Đây chính là nhịp tăng liền hai thạch lực.
Thiếu niên lộ ra nụ cười thỏa mãn vô cùng, thầm thì: “Quả nhiên giống trong truyền thuyết đã nói. Tử khí đông lai chính là huyền khí thiên địa tốt nhất. Cuối cùng thì ta đã bắt được một tia nhỏ, nhưng lại khiến sức mạnh của ta tăng lên những hai thạch lực. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không lâu nữa ta có thể khôi phục lại cảnh giới võ binh đỉnh cấp lúc đầu”.
Thiếu niên đó chính là Dương Ân.
Hắn xuất thân từ hào môn, từ lâu đã nghe những cao thủ trong nhà nói về truyền thuyết tử khí đông lai, nhưng hắn tu luyện bí quyết của nhà họ Dương đều chưa từng hấp thu được luồng tử khí này. Bây giờ đổi sang tu Thái Thượng Cửu Huyền quyết thì cuối cùng cũng có kết quả khiến hắn vô cùng mừng rỡ.
Nhưng Dương Ân biết vẫn chưa tới lúc đắc ý, hắn hiểu rõ, cho dù hắn khôi phục được sức mạnh lúc đầu thì muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng, bắt buộc phải vượt qua cảnh giới lúc đầu mới có một tia hi vọng.
Hắn muốn rời khỏi đây, không chỉ vì cho bản thân sống một cuộc sống tốt hơn mà còn phải quay về thăm cha mẹ bị hắn làm liên lụy và người em trai đã từ bỏ chức trạng nguyên vừa đạt được để giữa lại cho hắn một mạng.
“Cha mẹ, em trai, mọi người hãy đợi ta, cánh cửa nhà họ Dương không thể vì ta mà sụp đổ!”, Dương Âm giơ nắm đấm lên, tỏ ra đầy khao khát, quyết tâm mà nói.
Sau đó, hắn xách cái xà beng đi tìm Khỉ Gầy, hai người lại cùng đi đào đá.
Rõ ràng, trạng thái tinh thần của Khỉ Gầy tốt hơn hôm qua rất nhiều, hắn ta đi theo Dương Ân cùng nhau đi tìm đá Xích Cương. Sau khi đào một lát thì chỉ cảm thấy sức lực trong người trở nên mạnh mẽ, sức mạnh tập trung vào đôi tay, bật tung hòn đá nặng hơn 50 cân, trong thân thể dường như có âm thanh đang vang lên, hắn ta mừng rỡ reo lên với Dương Ân đứng cách đó không xa: “Huynh đệ tốt, ta… trong cơ thể ta có âm thanh lạ”.
Dương Ân thoạt nhiên rất kinh ngạc, sau đó hắn giơ ngón tay cái lên nói: “Chúc mừng huynh, huynh đã trở thành một võ binh rồi”.
Khỉ Gầy bật khóc, nước mắt rơi lã chã trên mặt, nếu không phải đang ở trong sơn ngục thì hắn ta đã muốn hét lớn lên rồi.
Từ nhỏ, hắn ta đã có ước mơ trở thành một võ sĩ, mà đến giờ cuối cùng điều ước cũng trở thành sự thật, hắn ta không vui được sao?
“Đừng quá kích động, tiếp tục đào đá luyện tập thân thể, võ binh sơ cấp cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, còn có phân loại trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp, chỉ có thể phá vỡ cảnh giới võ binh mới có thể trở thành một chiến sĩ chinh chiến trên sa trường. Huynh đệ chúng ta phải thật cố gắng nhé!”, Dương Ân vững vàng nói với Khỉ Gầy.
Một lát sau, Khỉ Gầy mới thu lại được cảm xúc, vẻ mặt sáng ngời nói: “Được, chúng ta cùng cố gắng nhé!”
“Ừ, nhưng trong vòng một ngày, huynh đã đột phá cảnh giới võ binh, chứng tỏ huynh có thiên phú trong việc tu luyện rất tốt, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ!”, Dương Ân khen ngợi từ đáy lòng.
Những điều Dương Ân nói cũng không ngoa, phải biết rằng hắn luyện thân từ nhỏ, cũng phải tới năm 10 tuổi mới trở thành võ binh, sau đó phải mất 6 năm mới đạt được sức mạnh của võ binh đỉnh cấp. Tốc độ tu luyện như vậy đã coi là một tiểu thiên tài.
Thế mà, Khỉ Gầy mới bắt đầu luyện khí mà chỉ trong một ngày đã có đột phá, đủ để chứng minh hắn ta có tư chất trời cho.
Điều này khiến Khỉ Gầy càng có động lực, bắt đầu điên cuồng đào đá.
Còn Dương Ân cũng chịu đả kích không nhỏ. Vốn hắn cho rằng vừa tăng hai thạch lực, tổng cộng đạt tới ba thạch lực đã xem như rất lợi hại rồi, nhưng thấy Khỉ Gầy đột phá nhanh như vậy thì càng không muốn chịu thua nên càng có động lực đẩy nhanh tốc độ đào đá.
Công việc khai thác đá này đối với những ngục nô bình thường mà nói là sự trừng phạt về thân thể, nhưng đối với những người tu luyện như bọn họ thì lại là một hoạt động để rèn luyện thân thể, có thể khiến họ tích lũy sức mạnh nhanh hơn.
Dương Ân đào ở đâu thì chân cũng bị trói, nên không chỉ là rèn luyện lực cánh tay mà còn rèn luyện cả lực chân, chi trên và phần dưới đều phải nhất quán thì mới đủ để điều động sức mạnh vận hành 12 kinh mạch không bị rối loạn.
Chương 10: Mâu thuẫn nội bộ
Thái Thượng Cửu Huyền quyết mà Dương Ân có được không hổ là phương pháp ưu việt hơn bí quyết của nhà họ Dương, cho dù bây giờ hắn chỉ có thể tu luyện phần nhập môn, nhưng đã đủ để hắn thu hoạch được kết quả không tầm thường.
Sau một ngày bán mạng đào đá, sức mạnh ít ỏi trong đan điền không ngừng trôi nổi, khi hấp thu luồng tử khí kia hoàn toàn chuyển hóa thành huyền khí đã khiến 12 kinh mạch lại một lần nữa vang lên tiếng động lạ.
Một ngày, tiếng động vang lên ba lần, tăng lên 3 thạch lực đã tiến gần tới cảnh giới võ binh trung cấp.
Đến cuối ngày, Dương Ân không chỉ không cảm thấy quá mệt mỏi mà trở nên tràn đầy năng lượng, điều đáng tiếc duy nhất chính là hắn càng nhanh đói bụng, cần phải ăn nhiều thức ăn để bổ sung năng lượng mới được.
Cứ ầm thầm như vậy, trong thời gian hai ngày, Dương Ân đã đạt đến 4 thạch lực, một tay có thể dễ dàng nâng viên đá lớn hơn 50 cân mà không cần phải lấy đà.
Khỉ Gầy thì lại không đột phá thêm lần nữa, nhưng đến cuối ngày thì đã quen thuộc việc vận hành Hoàn Đấu quyết, rõ ràng sức mạnh của hắn ta đã tăng lên rất nhiều. Hắn ta tin tưởng rằng bản thân sẽ rất nhanh chóng tăng lên tới 1 thạch lực.
Hôm nay, hai người đã đào rất nhiều chỗ, thu được không ít đá Xích Cương cho nên không cần phải lo lắng thêm về bữa tối.
Chỉ đáng tiếc là, hai người họ ở khu 68 này chỉ là đám bèo bọt không gốc rễ, không có tiền tìm chỗ chống lưng thì phải chịu sự chăm sóc đặc biệt của các ngục nô khác.
Bởi vì, cả sơn ngục này có 7 tên đầu sỏ ngục nô mà thủ hạ của chúng lại phân bố ở mỗi khu. Trong đó, ở khu 68 ngoài Vương Diễm, một con đàn bà xấu xí, đại diện cho 7 tên đầu sỏ ngục nô ở đây thu thập đá Xích Cương thì còn có một tên đầu sỏ khác là Rết, kẻ dưới trướng của Hắc Tinh cũng đang thay Hắc Tinh thu thập đá Xích Cương.
Cho dù bất kể người nào muốn rời khỏi sơn ngục này, thoát khỏi thân phận ngục nô, thì điều kiện đầu tiên chính là tích lũy đủ 5000 cân đá Xích Cương. Nếu điều kiện này không thực hiện được, thì cả đời này đừng mơ rời khỏi đây.
Thực lực của 7 tên đầu sỏ ngục nô đó mạnh nhất trong đám ngục nô. Bọn chúng sắp xếp vài ngục nô thay chúng thu thập đá Xích Cương để sớm ngày rời khỏi nơi này.
Bây giờ, Dương Ân và Khỉ Gầy lại chạm trán tên ngục nô mà Rết, kẻ dưới trướng Hắc Tinh, phái tới để thu đá Xích Cương.
“Này, hai thằng nhãi kia bỏ lại một nửa đá Xích Cương của các ngươi, sau đó gia nhập vào bang Hắc Tinh, sau này bọn ta sẽ bao các người!”, một trên ngục nô tóc nhím đem theo bốn tên ngục nô vây xung quanh Khỉ Gầy chào hỏi.
Tên ngục nô Nhím Gai này chính là một trong những đàn em của tên Rết, sở hữu sức mạnh võ binh sơ cấp.
Khỉ Gầy nhỏ giọng nói bên tai Dương Ân: “Hắc Tinh và con đàn bà xấu xí Vương Diễm đều là một trong những tên đầu sỏ của nhà ngục này”.
Dương Ân thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía kia, nở nụ cười lấy lòng: “Chỉ thu một nửa đá Xích Cương thì ít quá rồi, không bằng huynh đệ chúng ta cống hết đá Xích Cương đi”.
Ngục nô Nhím Gai nghe thấy thế thì cười tươi như hoa nói: “Ha ha, tốt lắm, tốt lắm, nếu đã biết điều như thế thì chắc chắn ngươi sẽ rất có tiền đồ”.
Dương Ân ngoan ngoãn cống hết đá Xích Cương. Điều này khiến Khỉ Gầy cảm thấy vô cùng khó hiểu. Hắn ta không rõ rại sao Dương Ân lại ngoan ngoãn nghe lời như thế. Đúng lúc Khỉ Gầy đem đá Xích Cương ra để cống nạp thì một đám người khác xông tới.
“Nhím Gai, ngươi sống vội quá đấy, dám thu đá Xích Cương của thằng nhóc kia. Ngươi không biết thằng nhóc đó đã là người mà Vương tỷ tỷ chúng ta ưng ý rồi sao?”, thủ hạ của Vương Diễm, Thạch Đản chỉ vào mặt Nhím Gai quát mắng.
Nhím Gai nhìn Thạch Đản bằng ánh mắt khinh bỉ nói: “Sứ giả Rết của chúng ta cũng rất ưng ý thằng nhóc này, hơn nữa hắn đã cống nạp đá Xích Cương cho bang Hắc Tinh của bọn ta. Mấy tên xấu xí các người đừng có gây phiền phức cho hắn nữa, nếu không bọn ta sẽ không khách sáo đâu đấy”.
Thạch Đản không nhẫn nhịn được nữa. Gã ta chỉ tuân lệnh tới bắt Dương Ân trở về. Nếu không thể đưa Dương Ân trở về thì sợ là gã ta sẽ phải chịu một kết cục rất thảm.
“Bây giờ ta phải đem hắn quay về, xem các người dám làm gì được ta!”, Thạch Đản cứng miệng hét lên, phất tay lên ra hiệu cho đám ngục nô phía sau nói: “Bắt thằng nhóc kia mang về cho Vương tỷ tỷ, ai ngăn cản thì đánh luôn kẻ đó”.
“Thạch Đản, hành động này của người là khai chiến với bang Hắc Tinh đấy!”, Nhím Gai múa xà beng trước mặt rồi gào lên.
“Khai chiến thì khai chiến, hôm nay phế ngươi trước”.
“Được rồi! Xem ta đập nát trứng của người!”