Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
Chương 11
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 11: Phong ấn châu Đám người của Thạch Đản và Nhím Gai chiến đấu rất quyết liệt. Số người hai bên tương đương nhau, thực lực cũng ngang bằng, nếu không chiến đấu bạt mạng thì rất khó phân thắng bại.
Huống hồ, chỉ có Thạch Đản và Nhím Gai là võ binh sơ cấp còn những kẻ khác đều là ngục nô bình thường, vì thế mà trận đánh chẳng đẹp mắt chút nào.
Khỉ Gầy đứng cạnh Dương Ân thì thầm: “Dương huynh đệ, chúng ta nhân lúc này đi thôi”.
“Đi gì mà đi, có kẻ biểu diễn cho chúng ta xem hài thì cứ xem đi, nếu cảm thấy đánh hay thì thưởng!”, Dương Ân rất hào phóng xua tay nói.
“Huynh đệ à, còn thưởng cái gì mà thưởng, chúng đến gây phiền phức cho chúng ta đấy”,
Khỉ Gầy kéo cánh tay của Dương Ân lo lắng nói.
Dương Ân kéo tay Khỉ Gầy lại nói: “Huynh đã là một võ sĩ rồi, sao có thể sợ chúng chứ. Huynh nhìn kỹ mà xem, nếu chúng đánh nhau với huynh thì huynh đánh thắng được không?”
Khỉ Gầy nghe Dương Ân nói như thế thì tâm trạng lo lắng cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Hắn ta xem chăm chú, sau đó trả lời: “Trừ Thạch Đản và Nhím Gai ra, nếu những người khác đơn độc chiến đấu với ta thì có lẽ là ta mạnh hơn chúng”.
“Đúng thế, võ binh sơ cấp sở hữu một đến bốn thạch lực. Bây giờ huynh có một thạch lực là đã mạnh hơn người bình thường rồi. Nếu huynh sở hữu bốn thạch lực thì một đấm có thể dễ dàng đánh chết bọn chúng mà không cần nói nhiều”, Dương Ân nói. Hắn ngừng một lát rồi lại lên tiếng: “Muốn trở thành một võ sĩ xuất sắc thì ngoài việc có được phương pháp nạp khí thì còn phải phối hợp với võ thuật mới có thể phát huy sức mạnh tối đa. Nhưng mấy thằng nhãi trước mắt đánh đấm loạn xạ, không có trật tự, vốn dĩ chỉ là một đám ô hợp không chịu nổi một đòn”.
Giọng nói của Dương Ân không nhỏ, khiến Thạch Đản và Nhím Gai đang đánh nhau cũng nghe thấy. Vốn dĩ chúng cũng không muốn bán mạng, chỉ muốn dọa cho đối phương lùi bước, nhưng bây giờ Dương Ân lại đứng một bên coi bọn chúng như mấy tên nô tài diễn xiếc khiến chúng đang đánh loạn cũng phải dừng tay.
“Thằng nhãi này, ngươi ngây thơ quá nhỉ?”, ngục nô Nhím Gai trừng mắt nhìn Dương Ân quát lên.
“Xem ra thằng nhãi này cố ý khiêu khích gây chuyện rồi. Chúng ta đánh cho hắn tàn phế trước đi rồi tính toán sau, thế nào?”, Thạch Đản đề nghị với Nhím Gai.
Nhím Gai do dự một lát rồi trả lời: “Cũng được, dạy dỗ cho hắn một bài trước, tránh cho hắn tự cho mình là đúng”.
“Không phải hai vị đang đánh hay lắm sao? Tiếp tục đi chứ. Tuy rằng đánh không được đẹp mắt cho lắm nhưng còn hơn là không có mà xem”, Dương Ân khiêu khích nói.
“Thì ra là thằng nhãi nhà ngươi cố ý!”, Thạch Đản tức sùi bọt mép.
“Xem ra không liên thủ đánh cho thằng nhãi này một trận thì sao mà giải tỏa được nỗi hận trong lòng!”, Nhím Gai lạnh lùng nói.
Dương Ân thong thả nói với Khỉ Gầy: “Huynh xem cho kỹ, tôi dạy dỗ bọn chúng thế nào nhé!”, sau đó hắn móc móc tay về phía Nhím Gai và Thạch Đản: “Các ngươi cùng lên đi, sắp tới giờ ăn cơm rồi, ta còn phải đi ăn cho kịp giờ”.
“Thằng ranh nhà ngươi là cái thá gì, chẳng qua chỉ đánh lén Trúc Can mà còn tưởng bản thân tài giỏi lắm à?”, Thạch Đản quát lên, rồi ra tay.
“Miệng lưỡi sắc bén thế thì đánh dập cái mồm ngươi trước!”, Nhím Gai hét lên, tức tối đánh về phía miệng của Dương Ân.
Chúng cho rằng, nhiều nhất thì Dương Ân cũng chỉ có sức mạnh của võ binh sơ cấp mà thôi, hai người bọn chúng hợp lực thì sao không xử lý được hắn chứ!
Đúng vào thời khắc chúng ra tay thì Dương Ân đã hành động.
“Hôm nay ta lấy các ngươi ra để luyện tay. Đừng cho rằng bản Tử tước dễ bắt nạt!”
Chỉ thấy khí thế toàn thân của Dương Ân chợt thay đổi, dường như hơi thở bề trên thượng đẳng của Tử tước đã hoàn toàn được giải phóng ra, khí thế áp bức người khác, khiến động tác của Nhím Gai và Thạch Đản hơi ngập ngừng. Cũng vào lúc này, hắn đã đạp lên trước một bước, xà beng trong tay đã vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, nhanh chóng tấn công về phía Nhím Gai và Thạch Đản.
Bão Vũ Thương quyết, đòn thứ nhất, mây đen che trời.
Dương Ân xuất thân từ hào môn, sớm đã tu luyện đến cảnh giới võ binh đỉnh cấp và tu luyện rất nhiều môn chiến quyết; mà môn Bão Vũ Thương quyết chính là thương pháp sĩ cấp, tổng cộng có 5 đòn, mây đen che trời là đòn thứ nhất, nhưng uy lực phát ra đã không tầm thường.
Hắn coi xà beng là thương, múa thương giống như mở màn cho một cơn bão táp mưa sa sắp tới, mây đen bao phủ đầy trời, uy lực khiến kẻ khác phải kinh sợ.
Nhím Gai và Thạch Đản vốn dĩ không hiểu kỹ thuật chiến đấu, thấy Dương Ân sử dụng kỹ năng dũng mãnh như vậy thì vô cùng kinh hoàng. Vừa chống đỡ được vài chiêu thì đã bị cái xà beng đánh vào người.
A a…
Xà beng là dụng cụ đặc biệt chế tạo từ đá Xích Cương, cực kỳ cứng rắn, nếu không thì sao có thể chịu được công việc đào bới trong thời gian dài.
Bây giờ, Dương Ân đã khôi phục được bốn thạch lực. Một chiêu này lại dùng toàn lực, kể cả võ binh trung cấp cũng chưa chắc đã chịu được, huống hồ Nhím Gai và Thạch Đản là hai kẻ võ binh sơ cấp chỉ có khoảng ba thạch lực.
Dưới đòn tấn công của Dương Ân, bọn chúng, một kẻ ôm tay, một kẻ ôm chân lăn lộn trên mặt đất la hét om sòm.
Dương Ân ra một chiêu đã đánh bại đối phương, nhưng hắn không cho bọn chúng bất kỳ cơ hội nào, xà beng không ngừng đánh vào chân của chúng, đánh đến mức chúng phải gào khóc gọi cha gọi mẹ.
“Đừng đánh nữa, xin tha mạng, tha mạng cho ta!”
“Ta nhận thua rồi, đừng đánh nữa. Tay của ta gãy rồi, hu hu”.
Bạn đang đọc truyện trên
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 11: Phong ấn châu Đám người của Thạch Đản và Nhím Gai chiến đấu rất quyết liệt. Số người hai bên tương đương nhau, thực lực cũng ngang bằng, nếu không chiến đấu bạt mạng thì rất khó phân thắng bại.
Huống hồ, chỉ có Thạch Đản và Nhím Gai là võ binh sơ cấp còn những kẻ khác đều là ngục nô bình thường, vì thế mà trận đánh chẳng đẹp mắt chút nào.
Khỉ Gầy đứng cạnh Dương Ân thì thầm: “Dương huynh đệ, chúng ta nhân lúc này đi thôi”.
“Đi gì mà đi, có kẻ biểu diễn cho chúng ta xem hài thì cứ xem đi, nếu cảm thấy đánh hay thì thưởng!”, Dương Ân rất hào phóng xua tay nói.
“Huynh đệ à, còn thưởng cái gì mà thưởng, chúng đến gây phiền phức cho chúng ta đấy”,
Khỉ Gầy kéo cánh tay của Dương Ân lo lắng nói.
Dương Ân kéo tay Khỉ Gầy lại nói: “Huynh đã là một võ sĩ rồi, sao có thể sợ chúng chứ. Huynh nhìn kỹ mà xem, nếu chúng đánh nhau với huynh thì huynh đánh thắng được không?”
Khỉ Gầy nghe Dương Ân nói như thế thì tâm trạng lo lắng cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Hắn ta xem chăm chú, sau đó trả lời: “Trừ Thạch Đản và Nhím Gai ra, nếu những người khác đơn độc chiến đấu với ta thì có lẽ là ta mạnh hơn chúng”.
“Đúng thế, võ binh sơ cấp sở hữu một đến bốn thạch lực. Bây giờ huynh có một thạch lực là đã mạnh hơn người bình thường rồi. Nếu huynh sở hữu bốn thạch lực thì một đấm có thể dễ dàng đánh chết bọn chúng mà không cần nói nhiều”, Dương Ân nói. Hắn ngừng một lát rồi lại lên tiếng: “Muốn trở thành một võ sĩ xuất sắc thì ngoài việc có được phương pháp nạp khí thì còn phải phối hợp với võ thuật mới có thể phát huy sức mạnh tối đa. Nhưng mấy thằng nhãi trước mắt đánh đấm loạn xạ, không có trật tự, vốn dĩ chỉ là một đám ô hợp không chịu nổi một đòn”.
Giọng nói của Dương Ân không nhỏ, khiến Thạch Đản và Nhím Gai đang đánh nhau cũng nghe thấy. Vốn dĩ chúng cũng không muốn bán mạng, chỉ muốn dọa cho đối phương lùi bước, nhưng bây giờ Dương Ân lại đứng một bên coi bọn chúng như mấy tên nô tài diễn xiếc khiến chúng đang đánh loạn cũng phải dừng tay.
“Thằng nhãi này, ngươi ngây thơ quá nhỉ?”, ngục nô Nhím Gai trừng mắt nhìn Dương Ân quát lên.
“Xem ra thằng nhãi này cố ý khiêu khích gây chuyện rồi. Chúng ta đánh cho hắn tàn phế trước đi rồi tính toán sau, thế nào?”, Thạch Đản đề nghị với Nhím Gai.
Nhím Gai do dự một lát rồi trả lời: “Cũng được, dạy dỗ cho hắn một bài trước, tránh cho hắn tự cho mình là đúng”.
“Không phải hai vị đang đánh hay lắm sao? Tiếp tục đi chứ. Tuy rằng đánh không được đẹp mắt cho lắm nhưng còn hơn là không có mà xem”, Dương Ân khiêu khích nói.
“Thì ra là thằng nhãi nhà ngươi cố ý!”, Thạch Đản tức sùi bọt mép.
“Xem ra không liên thủ đánh cho thằng nhãi này một trận thì sao mà giải tỏa được nỗi hận trong lòng!”, Nhím Gai lạnh lùng nói.
Dương Ân thong thả nói với Khỉ Gầy: “Huynh xem cho kỹ, tôi dạy dỗ bọn chúng thế nào nhé!”, sau đó hắn móc móc tay về phía Nhím Gai và Thạch Đản: “Các ngươi cùng lên đi, sắp tới giờ ăn cơm rồi, ta còn phải đi ăn cho kịp giờ”.
“Thằng ranh nhà ngươi là cái thá gì, chẳng qua chỉ đánh lén Trúc Can mà còn tưởng bản thân tài giỏi lắm à?”, Thạch Đản quát lên, rồi ra tay.
“Miệng lưỡi sắc bén thế thì đánh dập cái mồm ngươi trước!”, Nhím Gai hét lên, tức tối đánh về phía miệng của Dương Ân.
Chúng cho rằng, nhiều nhất thì Dương Ân cũng chỉ có sức mạnh của võ binh sơ cấp mà thôi, hai người bọn chúng hợp lực thì sao không xử lý được hắn chứ!
Đúng vào thời khắc chúng ra tay thì Dương Ân đã hành động.
“Hôm nay ta lấy các ngươi ra để luyện tay. Đừng cho rằng bản Tử tước dễ bắt nạt!”
Chỉ thấy khí thế toàn thân của Dương Ân chợt thay đổi, dường như hơi thở bề trên thượng đẳng của Tử tước đã hoàn toàn được giải phóng ra, khí thế áp bức người khác, khiến động tác của Nhím Gai và Thạch Đản hơi ngập ngừng. Cũng vào lúc này, hắn đã đạp lên trước một bước, xà beng trong tay đã vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, nhanh chóng tấn công về phía Nhím Gai và Thạch Đản.
Bão Vũ Thương quyết, đòn thứ nhất, mây đen che trời.
Dương Ân xuất thân từ hào môn, sớm đã tu luyện đến cảnh giới võ binh đỉnh cấp và tu luyện rất nhiều môn chiến quyết; mà môn Bão Vũ Thương quyết chính là thương pháp sĩ cấp, tổng cộng có 5 đòn, mây đen che trời là đòn thứ nhất, nhưng uy lực phát ra đã không tầm thường.
Hắn coi xà beng là thương, múa thương giống như mở màn cho một cơn bão táp mưa sa sắp tới, mây đen bao phủ đầy trời, uy lực khiến kẻ khác phải kinh sợ.
Nhím Gai và Thạch Đản vốn dĩ không hiểu kỹ thuật chiến đấu, thấy Dương Ân sử dụng kỹ năng dũng mãnh như vậy thì vô cùng kinh hoàng. Vừa chống đỡ được vài chiêu thì đã bị cái xà beng đánh vào người.
A a…
Xà beng là dụng cụ đặc biệt chế tạo từ đá Xích Cương, cực kỳ cứng rắn, nếu không thì sao có thể chịu được công việc đào bới trong thời gian dài.
Bây giờ, Dương Ân đã khôi phục được bốn thạch lực. Một chiêu này lại dùng toàn lực, kể cả võ binh trung cấp cũng chưa chắc đã chịu được, huống hồ Nhím Gai và Thạch Đản là hai kẻ võ binh sơ cấp chỉ có khoảng ba thạch lực.
Dưới đòn tấn công của Dương Ân, bọn chúng, một kẻ ôm tay, một kẻ ôm chân lăn lộn trên mặt đất la hét om sòm.
Dương Ân ra một chiêu đã đánh bại đối phương, nhưng hắn không cho bọn chúng bất kỳ cơ hội nào, xà beng không ngừng đánh vào chân của chúng, đánh đến mức chúng phải gào khóc gọi cha gọi mẹ.
“Đừng đánh nữa, xin tha mạng, tha mạng cho ta!”
“Ta nhận thua rồi, đừng đánh nữa. Tay của ta gãy rồi, hu hu”.
Bạn đang đọc truyện trên
Bình luận facebook