Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152
Liễu Phỉ đứng sau Lâm Phong, thấy Lâm Phong xuyên qua cánh cửa nhìn chằm chằm bóng người rời khỏi thạch thất kia, khẽ nói:
- Yên tâm, với thực lực của bọn họ, ở trên chiến trường cũng là tinh anh, chắc chắn có thể đạt được thành tựu.
Lâm Phong không nói gì, chiến trường thiên biến vạn hóa, nguy hiểm trùng điệp, ai có thể đảm bảo là không gặp phải hiểm nguy gì.
Nhưng cũng giống như Phá Quân lo lắng, mặt bị khắc dấu ấn nô lệ, bọn họ chỉ có thể đeo mặt nạ để gặp người, chiến trường là nơi tốt nhất cho bọn họ
Lâm Phong cũng không ý thức được, quyết định của Phá Quân cũng chôn xuống một tờ phục bút cho trang huyết sử thi tương lai của hắn.
- Thương thế của ngươi chưa khôi phục được lâu, hãy nghỉ ngơi cho tốt đã.
Liễu Phỉ thấy Lâm Phong không đáp thì lại nói.
Lông mày Lâm Phong khẽ giật giật, hắn nhìn Liễu Phỉ rồi cười nói:
- Cô cũng quan tâm ta?
Sắc mặt Liễu Phỉ thay đổi, nàng mở to mắt trừng Lâm Phong, nói:
- Ai thèm quan tâm ngươi, tên háo sắc vô lại.
Nói xong, Liễu Phỉ trực tiếp đẩy cửa bỏ đi, khiến Lâm Phong không khỏi lắc đầu, xem ra hắn không thoát được cái danh háo sắc này rồi.
Lắc đầu, Lâm Phong cũng bước chân đi ra ngoài.
Ngay lúc Lâm Phong đi vào đình viện, một tiếng kẹt vang lên, Mộng Tình đi ra từ cửa phòng, yên lặng theo Lâm Phong.
Lâm Phong dừng bước lại, quay đầu rồi cười khổ nói:
- Mộng Tình, lần này không cần theo đâu.
Mộng Tình khẽ lắc đầu, không nói gì mà đi đến sau Lâm Phong. Làm cho nụ cười gượng gạo trên mặt Lâm Phong càng thêm rõ ràng, nhưng hắn hiểu, Mộng Tình cũng chỉ là vì sợ hắn gặp chuyện không may.
Dù sao Lâm Phong hắn cứ ra ngoài là lại gây ra chuyện, người hắn đắc tội cũng không ít.
- Yên tâm, lần này ra ngoài ta sẽ cẩn thận, không gây chuyện nữa đâu.
Lâm Phong lại nói, nhưng Mộng Tình vẫn cứ làm thinh.
- Mộng Tình, lần này ta ra ngoài sẽ không bại lộ thân phận, nếu nàng đi theo thì người ta chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra ngay.
Lâm Phong lấy một chiếc mặt nạ màu bạc ra rồi đeo lên mặt.
Mộng Tình chớp mắt một cái rồi mở miệng nói:
- Vậy ngươi phải cẩn thận.
- Ừ!
Lâm Phong gỡ mặt nạ xuống, mỉm cười rồi xoay người đi ra khỏi thạch thất.
Trong thành, cánh cổng đơn giản kia vẫn có rất nhiều người ra vào. Lâm Phong đi vào trong, giao nguyên thạch, không hề do dự đi thẳng về phía Tù đấu trường.
Cũng giống như lần trước, ở trong Tù đấu trường này đầy là người, đứng ở trên tầng cao nhất nhìn xuống thì chỉ thấy chi chít đầu người.
Theo khoảng trống ở giữa, Lâm Phong đi xuống theo thềm đá. Cảnh tượng trong Tù đấu trường dần trở nên rõ ràng.
Vẫn có yêu thú, có nô lệ võ tu, Tù đấu trường giống như một căn cứ khủng bố, nơi này yêu thú và nô lệ võ tu tàn sát nhau không bao giờ hết.
Lúc này một bóng người lao ra chặn Lâm Phong lại.
Liếc người này một cái, Lâm Phong lấy ra một nguyên thạch trung phẩm đưa cho đối phương. Nhận lấy nguyên thạch rồi, đối phương lập tức nhường đường rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Lâm Phong tùy tiệnt ìm một chỗ rồi ngồi xuống, lập tức yên lặng nhìn xuống Tù đấu trường phía dưới.
Lúc này ở trong Tù đấu trường, một con yêu thú đang vật lộn với người, con yêu thú này là Xà yêu thú, đầu bẹp mà lại rất rộng, thân thể lượn vòng cực kỳ xấu xí, miệng thi thoảng lại phụt ra khói đen.
Yêu thú Ba Xà, lại còn là một con Linh yêu thú cấp hai, không gian trưởng thành còn rất lớn.
Yêu thú và võ tu nhân loại cũng có vài phần giống nhau, chỉ cần là Linh yêu thú là có thể thông qua tu luyện mà không ngừng mạnh lên. Nhưng chủng loại yêu thú khác nhau cũng tương đương với võ tu nhân loại có thiên phú khác nhau, có một số loại yêu thú cực kỳ khủng bố, không gian trưởng thành cực lớn, giống như thiên tài võ tu của nhân loại vậy, mà có một số yêu thú thì trưởng thành cực kỳ hữu hạn.
Ba Xà xuất thân chính là Linh yêu thú, tiềm lực trưởng thành khá tốt, nghe nói Linh yêu thú thậm chí có thể đặt chân vào cảnh giới Huyền yêu, vô cùng khủng bố. Con Ba Xà này mới là Linh yêu cấp hai, còn xa mới trưởng thành.
Điều khiến Lâm Phong bất ngờ là võ tu đánh nhau cùng Ba Xà kia hắn có quen, mà quan hệ lại khá sâu.
Lâm Hồng, trưởng tử của đại bá Lâm Bá Đạo, huynh trưởng của Lâm Thiên, đệ tử của Băng Tuyết sơn trang trước kia.
Nay Lâm Hồng có tu vi Linh Vũ cảnh tầng hai, Lâm Phong cũng không thấy bất ngờ. Lúc trước người của Lâm gia đều coi thường Lâm Phong hắn bởi vì hắn là phế vật, tu vi yếu nhất, mà tới bây giờ, hắn đã bước vào Linh Vũ cảnh tầng năm, không nói đến đám con cháu Lâm gia, ngay cả trưởng lão cũng chưa có mấy ai là đối thủ của hắn. Lâm Hồng tới Linh Vũ cảnh tầng hai cũng là quá bình thường.
Lâm Phong liếc đám người xung quanh một cái, một lát sau, ánh mắt hắn dừng ở một chỗ. Nơi đó, một hàng người ngồi trên ghế, nhìn Lâm Hồng chiến đấu, miệng thì lẩm bẩm.
- Huynh xem con yêu thú Ba Xà này, tuy lợi hại nhưng Hàn Băng chưởng lực của Lâm Hồng huynh đã đến cảnh giới cao thâm, một chưởng có thể khiến thân thể Ba Xà đông cứng lại! Trận chiến này, Lâm Hồng huynh thắng chắc rồi.
- Ha ha, đó là đương nhiên! Thiên Thiên để Ba Xà cho Lâm Hồng huynh tôi luyện đương nhiên là có thâm ý.
Tiếng thảo luận của những người đó truyền vào tai Lâm Phong, hắn cười lạnh một tiếng, xem ra địa vị của Lâm Thiên cũng không kém lắm! Cũng đúng thôi, Đại Bằng công tử đã gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, với thực lực và địa vị của y, chiếu cố Lâm Thiên là quá dễ dàng, Lâm Thiên được gã che chở, đương nhiên sẽ được nâng lên rất cao.
- Băng Hỏa Đồng Nguyên Vũ Hồn, không biết nay ngươi đã đến tu vi gì rồi!
Lâm Phong thầm nghĩ, không nhìn Lâm Thiên nữa. Với hắn mà nói, Lâm Thiên sớm không còn là mục tiêu của hắn nữa, Lâm Thiên ư, không xứng.
Chuyển mắt, Lâm Phong tiếp tục nhìn về phía Tù đấu trường, chỉ thấy lúc này bàn tay Lâm Hồng đã phát ra hàn ý áp chế Ba Xà toàn diện, thắng lợi ở trong tầm mắt.
Mà cùng lúc đó, Lâm Thiên ngồi cách Lâm Phong không xa như nhận ra cái gì đó, nhíu mày lại, chuyển mắt nhìn. Cô ta lập tức nhìn thấy một người đeo mặt nạ màu bạc bình tĩnh ngồi trên ghế cách cô ta không xa, dường như là đang nhìn Tù đấu trường.
Ở một góc của mặt nạ màu bạc kia, ánh sáng màu bạc lóe lên hơi chói mắt.
- Hử?
Lâm Thiên chau mày, mặt nạ màu bạc.
Ngày xưa ở thành Dương Châu, dường như hắn cũng mang theo một cái mặt nạ màu bạc như vậy, vô cùng ngông cuồng. Nay, Lâm Thiên lại thấy được chiếc mặt nạ màu bạc này.
- Chẳng lẽ là trùng hợp?
Tâm Lâm Thiên đột nhiên dậy sóng, ngày đó Lâm Phong cho cô ta những chấn động quá lớn, cho tới bây giờ cô ta vẫn không thể quên kẻ bị Lâm gia coi là phế vật kia.
Có lẽ không phải là hắn, toàn bộ Vân Hải tông bị tiêu diệt, người sống hoặc là đầu hàng hoặc là trở thành nô lệ, hắn không thể nào ngồi yên ổn ở Tù đấu trường này, lại còn ngồi ở hàng đầu, dường như là tới xem tù đấu vậy.
Lâm Thiên không biết tin Lâm Phong đã chạy thoát, bốn thế lực lớn dẫn trăm ngàn thiết kỵ bao vây tiêu diệt Vân Hải tông, nếu để người ta chạy thoát thì chẳng phải là thành trò cười, cho nên loại chuyện này sẽ không truyền ra ngoài.
Lúc này, Lâm Hồng giơ chưởng lực đánh chết Ba Xà, được tám khối linh thạch trung phẩm, cười vui vẻ đi ra Tù đấu trường.
Cũng lúc này, người phụ trách Tù đấu trường khiêng thi thể Ba Xà đi, lại dắt một con yêu thú khác vào Tù đấu trường.
Nhìn con yêu thú bị dắt vào kia, mọi người đều ngưng mắt nhìn.
Chỉ thấy cả người con yêu thú này đều là màu đỏ như lửa, trên người nó hệt như có một tầng ánh lửa vậy.
Trên cơ thể đỏ như lửa kia mọc lên những chiếc gai nhọn hoắt, sắc bén như lưỡi dao, lóe lên ánh sáng màu đỏ yêu dị.
Mặt mũi nó vô cùng dữ tợn, chiếc miệng rộng mở lộ ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt, lại có vẻ uy nghiêm như vương giả trong các loài yêu thú.
Thứ càng khiến người ta khiếp sợ là trên lưng nó lại mọc một đôi cánh chim, một đôi cánh màu đỏ.
- Một con yêu thú thật khủng bố!
Nhìn thấy con yêu thú này, Lâm Phong cũng phải híp mắt nhìn, uy nghiêm và khí phách, chỉ liếc mắt cái đã khiến người ta khiếp sợ. Mà Lâm Phong còn nhận ra, người phụ trách Tù đấu trường kia khi dắt con yêu thú này thì cực kỳ cẩn thận, dường như e sợ nó sẽ vồ lên công kích.
- Xích Diễm Ma Sư, không ngờ là Xích Diễm Ma Sư.
Không ít người nhận ra yêu thú này, rùng mình một cái. Ở trong yêu thú, Xích Diễm Ma Sư cực kỳ khủng bố, đến kỳ trưởng thành liền gần với Linh Vũ cảnh đỉnh phong, nếu không bị loài người bắt thành nô yêu thú mà để nó tự nhiên trưởng thành, nó có thể trở thành huyền yêu thú. Cũng có lời đồn rằng, một con Xích Diễm Ma Sư thậm chí có thể đột phá Huyền yêu, trở thành Thiên yêu, không bị yêu trói buộc nữa, có thể không ngừng mạnh lên.
Dắt Xích Diễm Ma Sư đến trung tâm, người phụ trách tù đấu kia chậm rãi mở miệng nói:
- Xích Diễm Ma Sư, Linh yêu thú cấp năm, người tù đấu phải giao nộp hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm; thắng, nếu ngươi có thể khống chế mà không đánh chết con Xích Diễm Ma Sư này thì có thể dắt nó đi!
- Yên tâm, với thực lực của bọn họ, ở trên chiến trường cũng là tinh anh, chắc chắn có thể đạt được thành tựu.
Lâm Phong không nói gì, chiến trường thiên biến vạn hóa, nguy hiểm trùng điệp, ai có thể đảm bảo là không gặp phải hiểm nguy gì.
Nhưng cũng giống như Phá Quân lo lắng, mặt bị khắc dấu ấn nô lệ, bọn họ chỉ có thể đeo mặt nạ để gặp người, chiến trường là nơi tốt nhất cho bọn họ
Lâm Phong cũng không ý thức được, quyết định của Phá Quân cũng chôn xuống một tờ phục bút cho trang huyết sử thi tương lai của hắn.
- Thương thế của ngươi chưa khôi phục được lâu, hãy nghỉ ngơi cho tốt đã.
Liễu Phỉ thấy Lâm Phong không đáp thì lại nói.
Lông mày Lâm Phong khẽ giật giật, hắn nhìn Liễu Phỉ rồi cười nói:
- Cô cũng quan tâm ta?
Sắc mặt Liễu Phỉ thay đổi, nàng mở to mắt trừng Lâm Phong, nói:
- Ai thèm quan tâm ngươi, tên háo sắc vô lại.
Nói xong, Liễu Phỉ trực tiếp đẩy cửa bỏ đi, khiến Lâm Phong không khỏi lắc đầu, xem ra hắn không thoát được cái danh háo sắc này rồi.
Lắc đầu, Lâm Phong cũng bước chân đi ra ngoài.
Ngay lúc Lâm Phong đi vào đình viện, một tiếng kẹt vang lên, Mộng Tình đi ra từ cửa phòng, yên lặng theo Lâm Phong.
Lâm Phong dừng bước lại, quay đầu rồi cười khổ nói:
- Mộng Tình, lần này không cần theo đâu.
Mộng Tình khẽ lắc đầu, không nói gì mà đi đến sau Lâm Phong. Làm cho nụ cười gượng gạo trên mặt Lâm Phong càng thêm rõ ràng, nhưng hắn hiểu, Mộng Tình cũng chỉ là vì sợ hắn gặp chuyện không may.
Dù sao Lâm Phong hắn cứ ra ngoài là lại gây ra chuyện, người hắn đắc tội cũng không ít.
- Yên tâm, lần này ra ngoài ta sẽ cẩn thận, không gây chuyện nữa đâu.
Lâm Phong lại nói, nhưng Mộng Tình vẫn cứ làm thinh.
- Mộng Tình, lần này ta ra ngoài sẽ không bại lộ thân phận, nếu nàng đi theo thì người ta chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra ngay.
Lâm Phong lấy một chiếc mặt nạ màu bạc ra rồi đeo lên mặt.
Mộng Tình chớp mắt một cái rồi mở miệng nói:
- Vậy ngươi phải cẩn thận.
- Ừ!
Lâm Phong gỡ mặt nạ xuống, mỉm cười rồi xoay người đi ra khỏi thạch thất.
Trong thành, cánh cổng đơn giản kia vẫn có rất nhiều người ra vào. Lâm Phong đi vào trong, giao nguyên thạch, không hề do dự đi thẳng về phía Tù đấu trường.
Cũng giống như lần trước, ở trong Tù đấu trường này đầy là người, đứng ở trên tầng cao nhất nhìn xuống thì chỉ thấy chi chít đầu người.
Theo khoảng trống ở giữa, Lâm Phong đi xuống theo thềm đá. Cảnh tượng trong Tù đấu trường dần trở nên rõ ràng.
Vẫn có yêu thú, có nô lệ võ tu, Tù đấu trường giống như một căn cứ khủng bố, nơi này yêu thú và nô lệ võ tu tàn sát nhau không bao giờ hết.
Lúc này một bóng người lao ra chặn Lâm Phong lại.
Liếc người này một cái, Lâm Phong lấy ra một nguyên thạch trung phẩm đưa cho đối phương. Nhận lấy nguyên thạch rồi, đối phương lập tức nhường đường rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Lâm Phong tùy tiệnt ìm một chỗ rồi ngồi xuống, lập tức yên lặng nhìn xuống Tù đấu trường phía dưới.
Lúc này ở trong Tù đấu trường, một con yêu thú đang vật lộn với người, con yêu thú này là Xà yêu thú, đầu bẹp mà lại rất rộng, thân thể lượn vòng cực kỳ xấu xí, miệng thi thoảng lại phụt ra khói đen.
Yêu thú Ba Xà, lại còn là một con Linh yêu thú cấp hai, không gian trưởng thành còn rất lớn.
Yêu thú và võ tu nhân loại cũng có vài phần giống nhau, chỉ cần là Linh yêu thú là có thể thông qua tu luyện mà không ngừng mạnh lên. Nhưng chủng loại yêu thú khác nhau cũng tương đương với võ tu nhân loại có thiên phú khác nhau, có một số loại yêu thú cực kỳ khủng bố, không gian trưởng thành cực lớn, giống như thiên tài võ tu của nhân loại vậy, mà có một số yêu thú thì trưởng thành cực kỳ hữu hạn.
Ba Xà xuất thân chính là Linh yêu thú, tiềm lực trưởng thành khá tốt, nghe nói Linh yêu thú thậm chí có thể đặt chân vào cảnh giới Huyền yêu, vô cùng khủng bố. Con Ba Xà này mới là Linh yêu cấp hai, còn xa mới trưởng thành.
Điều khiến Lâm Phong bất ngờ là võ tu đánh nhau cùng Ba Xà kia hắn có quen, mà quan hệ lại khá sâu.
Lâm Hồng, trưởng tử của đại bá Lâm Bá Đạo, huynh trưởng của Lâm Thiên, đệ tử của Băng Tuyết sơn trang trước kia.
Nay Lâm Hồng có tu vi Linh Vũ cảnh tầng hai, Lâm Phong cũng không thấy bất ngờ. Lúc trước người của Lâm gia đều coi thường Lâm Phong hắn bởi vì hắn là phế vật, tu vi yếu nhất, mà tới bây giờ, hắn đã bước vào Linh Vũ cảnh tầng năm, không nói đến đám con cháu Lâm gia, ngay cả trưởng lão cũng chưa có mấy ai là đối thủ của hắn. Lâm Hồng tới Linh Vũ cảnh tầng hai cũng là quá bình thường.
Lâm Phong liếc đám người xung quanh một cái, một lát sau, ánh mắt hắn dừng ở một chỗ. Nơi đó, một hàng người ngồi trên ghế, nhìn Lâm Hồng chiến đấu, miệng thì lẩm bẩm.
- Huynh xem con yêu thú Ba Xà này, tuy lợi hại nhưng Hàn Băng chưởng lực của Lâm Hồng huynh đã đến cảnh giới cao thâm, một chưởng có thể khiến thân thể Ba Xà đông cứng lại! Trận chiến này, Lâm Hồng huynh thắng chắc rồi.
- Ha ha, đó là đương nhiên! Thiên Thiên để Ba Xà cho Lâm Hồng huynh tôi luyện đương nhiên là có thâm ý.
Tiếng thảo luận của những người đó truyền vào tai Lâm Phong, hắn cười lạnh một tiếng, xem ra địa vị của Lâm Thiên cũng không kém lắm! Cũng đúng thôi, Đại Bằng công tử đã gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, với thực lực và địa vị của y, chiếu cố Lâm Thiên là quá dễ dàng, Lâm Thiên được gã che chở, đương nhiên sẽ được nâng lên rất cao.
- Băng Hỏa Đồng Nguyên Vũ Hồn, không biết nay ngươi đã đến tu vi gì rồi!
Lâm Phong thầm nghĩ, không nhìn Lâm Thiên nữa. Với hắn mà nói, Lâm Thiên sớm không còn là mục tiêu của hắn nữa, Lâm Thiên ư, không xứng.
Chuyển mắt, Lâm Phong tiếp tục nhìn về phía Tù đấu trường, chỉ thấy lúc này bàn tay Lâm Hồng đã phát ra hàn ý áp chế Ba Xà toàn diện, thắng lợi ở trong tầm mắt.
Mà cùng lúc đó, Lâm Thiên ngồi cách Lâm Phong không xa như nhận ra cái gì đó, nhíu mày lại, chuyển mắt nhìn. Cô ta lập tức nhìn thấy một người đeo mặt nạ màu bạc bình tĩnh ngồi trên ghế cách cô ta không xa, dường như là đang nhìn Tù đấu trường.
Ở một góc của mặt nạ màu bạc kia, ánh sáng màu bạc lóe lên hơi chói mắt.
- Hử?
Lâm Thiên chau mày, mặt nạ màu bạc.
Ngày xưa ở thành Dương Châu, dường như hắn cũng mang theo một cái mặt nạ màu bạc như vậy, vô cùng ngông cuồng. Nay, Lâm Thiên lại thấy được chiếc mặt nạ màu bạc này.
- Chẳng lẽ là trùng hợp?
Tâm Lâm Thiên đột nhiên dậy sóng, ngày đó Lâm Phong cho cô ta những chấn động quá lớn, cho tới bây giờ cô ta vẫn không thể quên kẻ bị Lâm gia coi là phế vật kia.
Có lẽ không phải là hắn, toàn bộ Vân Hải tông bị tiêu diệt, người sống hoặc là đầu hàng hoặc là trở thành nô lệ, hắn không thể nào ngồi yên ổn ở Tù đấu trường này, lại còn ngồi ở hàng đầu, dường như là tới xem tù đấu vậy.
Lâm Thiên không biết tin Lâm Phong đã chạy thoát, bốn thế lực lớn dẫn trăm ngàn thiết kỵ bao vây tiêu diệt Vân Hải tông, nếu để người ta chạy thoát thì chẳng phải là thành trò cười, cho nên loại chuyện này sẽ không truyền ra ngoài.
Lúc này, Lâm Hồng giơ chưởng lực đánh chết Ba Xà, được tám khối linh thạch trung phẩm, cười vui vẻ đi ra Tù đấu trường.
Cũng lúc này, người phụ trách Tù đấu trường khiêng thi thể Ba Xà đi, lại dắt một con yêu thú khác vào Tù đấu trường.
Nhìn con yêu thú bị dắt vào kia, mọi người đều ngưng mắt nhìn.
Chỉ thấy cả người con yêu thú này đều là màu đỏ như lửa, trên người nó hệt như có một tầng ánh lửa vậy.
Trên cơ thể đỏ như lửa kia mọc lên những chiếc gai nhọn hoắt, sắc bén như lưỡi dao, lóe lên ánh sáng màu đỏ yêu dị.
Mặt mũi nó vô cùng dữ tợn, chiếc miệng rộng mở lộ ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt, lại có vẻ uy nghiêm như vương giả trong các loài yêu thú.
Thứ càng khiến người ta khiếp sợ là trên lưng nó lại mọc một đôi cánh chim, một đôi cánh màu đỏ.
- Một con yêu thú thật khủng bố!
Nhìn thấy con yêu thú này, Lâm Phong cũng phải híp mắt nhìn, uy nghiêm và khí phách, chỉ liếc mắt cái đã khiến người ta khiếp sợ. Mà Lâm Phong còn nhận ra, người phụ trách Tù đấu trường kia khi dắt con yêu thú này thì cực kỳ cẩn thận, dường như e sợ nó sẽ vồ lên công kích.
- Xích Diễm Ma Sư, không ngờ là Xích Diễm Ma Sư.
Không ít người nhận ra yêu thú này, rùng mình một cái. Ở trong yêu thú, Xích Diễm Ma Sư cực kỳ khủng bố, đến kỳ trưởng thành liền gần với Linh Vũ cảnh đỉnh phong, nếu không bị loài người bắt thành nô yêu thú mà để nó tự nhiên trưởng thành, nó có thể trở thành huyền yêu thú. Cũng có lời đồn rằng, một con Xích Diễm Ma Sư thậm chí có thể đột phá Huyền yêu, trở thành Thiên yêu, không bị yêu trói buộc nữa, có thể không ngừng mạnh lên.
Dắt Xích Diễm Ma Sư đến trung tâm, người phụ trách tù đấu kia chậm rãi mở miệng nói:
- Xích Diễm Ma Sư, Linh yêu thú cấp năm, người tù đấu phải giao nộp hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm; thắng, nếu ngươi có thể khống chế mà không đánh chết con Xích Diễm Ma Sư này thì có thể dắt nó đi!
Bình luận facebook