Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237
Cánh cửa cấm địa chậm rãi mở ra, Lâm Phong cùng Mộng Tình theo nhau bước ra, giờ khắc này, mọi người đều tập trung về chỗ này.
Lâm Phong vẫn nắm tay Mộng Tình mà ra, trên mặt Mộng Tình vẫn lộ vẻ đạm mạc, nhưng cũng để Lâm Phong tùy ý nắm tay. Dường như rất tự nhiên, phi thường an tĩnh, mà hàn ý tới cực điểm trên người nàng đã biến mất tăm.
- Thật là xứng đôi!
Mọi người đều thầm khen, giờ phút này, mọi người cũng biết được quan hệ giữa Lâm Phong và Mộng Tình là thế nào, cũng hiểu được tại sao khi Tử Phủ lão tổ nói đã giết chết Lâm Phong thì Mộng Tình lại tức giận như vậy, giận dữ giết sạch.
Bởi vì Mộng Tình cũng giống như Đoàn Hân Diệp, người thương của nàng cũng là Lâm Phong, người thanh niên khinh cuồng phóng đãng này.
Mộng Tình đi cùng Lâm Phong cũng giống như khi Đoàn Hân Diệp ở cùng một chỗ với Lâm Phong, không ngờ bọn họn đều cảm thấy rất xứng đôi, ba người đều quá ưu tú.
Đối mặt với thiên phú của Lâm Phong, mọi người đều cảm thấy tự ti, mà với dung nhanh khuynh thế của Mộng Tình cũng không gì sánh được, bọn họ càng thêm mặc cảm tự ti. Chỉ có Lâm Phong ở chung với Mộng Tình mới làm cho bọn họ cảm thấy tự nhiên, thật sự thích hợp, giống như hai người chính là trời sinh một đôi. Cũng chỉ có thiên tài như Lâm Phong mới có thể xứng đôi với cô gái tuyệt thế như vậy.
Tử Y cùng Tử Linh cũng kinh ngạc nhìn Lâm Phong cùng Mộng Tình. Tử Y cúi đầu thật thấp, cảm giác được tự ti sâu sắc. Ả là tàn hoa bại liễu, mà Mộng Tình lại có dung nhan khuynh thành, ngay cả cường giả Huyền Vũ cảnh cũng có thể giết. Nữ nhân như vậy lại yêu Lâm Phong, Lâm Phong quát lớn một tiếng, nàng liền nhu thuận mà trở lại bên người Lâm Phong. Lúc đầu, vậy mà Tử Y ả lại cho rằng Lâm Phong có ý đồ với ả, bây giờ, ngay cả chính ả cũng cảm thấy nực cười.
Ả lấy gì mà so sánh với Mộng Tình? Ả có gì để so sánh với Đoàn Hân Diệp? So với hai người các nàng, ả kém xa không biết bao nhiêu lần.
- Không nghĩ tới Lâm Phong lại lợi hại như thế, không chỉ có thực lực cùng thiên phú cường đại như vậy, còn có hai cô gái thích hắn như thế.
Tử Linh thì thào nỏi nhỏ, nàng có chút hậm mộ ba người bọn họ.
Song, lúc này Đoàn Hân Diệp thấy hai người dắt tay nhau, ánh mắt lóe lên, sau đó liền rủ xuống, có mấy phần u oán.
Lần đầu tiên, nàng phát hiện vậy mà mình lại không thể sánh bằng một nữ nhân khác, đây là chuyện mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng nàng không thể không đối mặt với thực tế, vô luận là khí chất thánh khiết hay dung mạo khuỵnh thành của Mộng Tình, đều xuất sắc hơn một bậc so với chính nàng, thế gian hiếm có.
Mộng Tình cũng thích Lâm Phong, hơn nữa, hình như Lâm Phong cũng có ý với nàng.
Lâm Phong cũng nhìn thấy Đoàn Hân Diệp, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, trong lòng phức tạp, kiếp trước độc thân một mình, vì sao kiếp này lại có nhiều nữ nhân ưu tú có ý với mình như vậy.
- Chuẩn bị cho ta hai con ngựa!
Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, nhất thời, có người nhận lệnh mà dắt tới hai con Xích Huyết.
- Hân Diệp, nàng cưỡi một con, chúng ta cần phải trở về.
Lâm Phong nói với Đoàn Hân Diệp một tiếng, Đoàn Hân Diệp khẽ gật đầu, nàng mất tích lâu như vậy, có lẽ Hoàng huynh cũng rất sốt ruột rồi.
Đi tới bên cạnh Xích Huyết, Đoàn Hân Diệp nhảy lên, trực tiếp ngồi lên ngựa, dù nàng có thân thế thiên kim cao quý, nhưng người trong võ đạo, sao có thể không biết cưỡi ngựa.
- Mộng Tình, chúng ta cũng lên ngựa thôi.
Lâm Phong lại đảo mắt nhìn về Mộng Tình, Mộng Tình khẽ gật đầu, thân hình tung lên, lăng không nhảy lên trên lưng một thớt Xích Huyết chiến mã còn lại.
Mà lúc nàng vừa mới ngồi xuống, thân hình Lâm Phong cũng khẽ động, trực tiếp ngồi sau lưng Mộng Tình, hai tay vòng qua vòng eo thon thả của nàng mà ghìm chặt dây cương, thân thể Mộng Tình khẽ rung rẩy, cái tên này…
- Đi!
Lâm Phong kéo mạnh dây cương, Xích Huyết chiến mã hí vang một tiếng, chạy chồm lao đi, chiến mã đột nhiên gia tốc làm cho thân hình Mộng Tình ép lui về sau, dựa vào trước ngực Lâm Phong. Hai người một ngựa, rong ruỗi trên sơn đạo.
- Bảo vệ công chúa cho tốt!
Giọng nói Lâm Phong truyền lại, người Xích Huyết Thiên Kiếm đều trở nên nghiêm nghị, thúc ngựa đi phía sau Đoàn Hân Diệp, đồng loạt xuống chân núi.
- Công chúa!?
Mọi người nhìn đoàn ngựa dần dần đi xa, rung động trong lòng không cách nào bình ổn, vậy Đoàn Hân Diệp thật sự là công chúa, công chúa Tuyết Nguyệt quốc.
Vậy còn Lâm Phong là người nào? Lại có một đội ngũ thiết huyết như vậy đi theo, còn có công chúa cùng nữa nhân khuynh thành như Mộng Tình đem lòng yêu thương.
Trên cổ đạo, Xích Huyết chiến mã xé gió mà chạy, bụi đất cuồn cuộn.
Hai người ngồi trên chiến mã, một người trong đó là một nữ nhân xinh đẹp như tiên tử, người còn lại là thanh niên thanh tú tuấn lãng, trên mặt mang theo mấy phần khinh cuồng không câu chấp.
Từng đợt gió đập thẳng vào mặt, tóc dài hai người tung bay trong gió.
Tuấn mã, mỹ nhân, cổ đạo trời cao, nam nhi mang kiếm, giống như một bức tranh, giang sơn như vẽ.
Mộng Tình an tĩnh dựa vào trong ngực Lâm Phong, hai người cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng hưởng thụ cảnh tình như mộng như ảo này.
Cho dù cổ đạo này cứ dài vĩnh viễn thì vẫn mãi đẹp như thế.
Đoạn Nhận Thiên Nhai.
Lúc Lâm Phong tiến gần, đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn nhanh chóng phát hiện cón gười theo dõi, tất cả đều ẩn nặc trong rừng núi.
Xích Huyết chiến mã chậm rãi dừng lại, Lâm Phong nhìn về Đoạn Nhận Thiên Nhai quát to:
- Lâm Phong, Xích Huyết Thiên Kiếm Doanh thuộc dưới trướng Xích Huyết thống lĩnh.
Đoạn Nhận Thiên Nhai yên lặng một mảnh, không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, cả tòa sơn mạch đều im ắng. Nhưng Lâm Phong có thể cảm giác rõ ràng nguy cơ tứ phía.
- Lâm Phong, Xích Huyết Thiên Kiếm Doanh, Xích Huyết quân đoàn, mượn qua Đoạn Nhận Thiên Nhai.
Lâm Phong cũng không biết người nào đang canh giữ ở trên Đoạn Nhận Thiên Nhai, lại rống lên lần nữa, sau đó giục ngựa chạy vọt lên cao.
Chỉ qua chốc lát, Lâm Phong cùng Mộng Tình đã cưỡi Xích Huyết chiến mã tiến vào đoạn đường hẹp trong Đoạn Nhận Thiên Nhai, theo lối hẹp này mà chạy qua.
- Ồ!?
Nhưng ngay lúc này, Lâm Phong khẽ cau mày, chỉ nghe tiếng xé gió vang lên, trên không trung có không ít mũi tên bắn xuống con đường hẹp, nhằm thẳng vào hắn.
Vung tay, kiếm quang cuồng bá lóe lên mà ra, bắn về những mũi tên xung quanh. Trong nháy mắt, tất cả mũi tên đều bị chém nát, Xích Huyết chiến mã vẫn lao về phía trước.
Song, tiếng xé gió kia cũng không ngừng lại, từng mũi tên tạo thành một màn mưa lao về phía hắn. Dường như muốn phong kín cả con đường trước mắt, không cho hắn tiến về phía trước.
- Mộng Tình, giết!
Lâm Phong đạm mạc phun ra mấy chữ, sắc mặt không chút thay đổi. Lúc chưa tiến vào Đoạn Nhận Thiên Nhai thì hắn đã hô to báo tên mình rồi, nói rõ hắn là người Xích Huyết quân đoàn, nhưng đối phương vẫn không có cố kỵ gì, không ngừng bắn tên, muốn lấy tính mạng của hắn, đã vậy thì không còn gì để nói nữa.
Vừa nói xong, thân hình Lâm Phong lăng không hạ xuống, mũi chân điểm nhẹ lên lạch trời, nhẹ nhàng đứng trên mõm núi.
Còn Mộng Tình thì trực tiếp lăng không mà đứng, phiêu nhiên như tiên, lượn lờ bên vách đá dựng đứng, giống như tiên nhân tản bộ.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Phong liền tới bên một tảng đá lớn. Ở chỗ này, có tên quân sĩ đang tiếp tục bắn tên về phía Lâm Phong, nhưng khi gã thấy Lâm Phong dễ dàng tiến tới bên người mình, gã kinh hãi, cung tên trong tay cũng cứng ngắc.
- Quả nhiên là quân sĩ Tuyết Nguyệt!
Lâm Phong nhìn khôi giáp trên người đối phương, sắc mặt lạnh lùng. Từ trong miệng Mộng Tình, Lâm Phong đã biết được, chiến trận lần trước, hai quân chém giết, tử thương vô số, cuối cùng, vì gần với Tuyết Nguyệt quốc hơn, Ma Việt quốc quyết định lui quân. Đoạn Nhận Thiên Nhai được Tuyết Nguyệt quốc nắm giữ.
Nhưng những tên quân sĩ nước Tuyết Nguyệt này thấy hắn bước vào Đoạn Nhận Thiên Nhai thì lại không ngừng bắn tên, muốn giết hắn.
- Ngươi là ai, là kẻ nào hạ lệnh?
Lâm Phong lạnh lùng nhìn đối phương một cái, hàn ý trên người lộ ra, song đối phương cũng không nói lời nào, đều bung dây cung, mũi tên trong tay liền phóng tới Lâm Phong.
- Muốn chết!
Lâm Phong lãnh đạm nói, bàn tay vung lên, hàn quang nở rộ, trong nháy mắt, thân thể đối phương khựng lại, sau đó chậm rãi ngã xuống.
Sau khí giết chết người này, thân hình Lâm Phong tiếp tục lóe lên, bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tất cả người ẩn núp trong Đoạn Nhận Thiên Nhai đều không thể tránh thoát khỏi cảm giác nhạy bén của hắn.
Chỉ qua chốc lát, Lâm Phong đã xuất hiện trước người một gã quân sĩ Tuyết Nguyệt quốc, nói thẳng vào vấn đề:
- Kẻ nào ra lệnh?
Đối phương trầm mặc, không chịu mở miệng.
- Chết!
Lâm Phong không chút ngần ngại, bàn tay huy động lần nữa, ngay lập tức, lại có một người bị Lâm Phong giết chết.
Lâm Phong không cần nhiều lời cùng bọn chúng nữa, Đoạn Nhận Thiên Nhai lớn như thế, hắn không tin sẽ không có ai mở miệng.
Thân ảnh không ngừng lóe lên, từng sinh mạng chết ở trên Đoạn Nhận Thiên Nhai, không chỉ có Lâm Phong là người gặt hái những sinh mệnh này, Mộng Tình cũng bắt đầu giết chóc, Lâm Phong đã mở miệng, nàng liền giết.
Lâm Phong cũng quên mất đây là lạch trời của Tuyết Nguyệt, là một đạo bình chướng cuối cùng của thành Đoạn Nhận, chỉ không ngừng giết chóc.
Đã trải qua vài lần chém giết trên chiến trường, pháp tắc của hắn càng trở nên đơn giả, ai muốn giết hắn, hắn sẽ giết đối phương.
Hắn vì nước Tuyết Nguyệt mà chinh chiến sa trường, Tuyết Nguyệt lại đối đãi hắn như thế nào? Đối đãi với Liễu Thương Lan như thế nào?
Công chúa bị bắt, trong quân làm phản, Ma Việt tiến công, máu tươi cùng tính mạng của mấy chục vạn tướng sĩ, hẳn là một âm mưu lớn, Tuyết Nguyệt quốc đã không để ý thì Lâm Phong hắn cần gì phải quan tâm?
Hắn là người dị giới, không có bất kỳ lòng trung thành gì với Tuyết Nguyệt, nếu có một ngày, nước Tuyết Nguyệt muốn hắn chết, hắn liền dùng trường kiếm chém giết Tuyết Nguyệt!
Lâm Phong vẫn nắm tay Mộng Tình mà ra, trên mặt Mộng Tình vẫn lộ vẻ đạm mạc, nhưng cũng để Lâm Phong tùy ý nắm tay. Dường như rất tự nhiên, phi thường an tĩnh, mà hàn ý tới cực điểm trên người nàng đã biến mất tăm.
- Thật là xứng đôi!
Mọi người đều thầm khen, giờ phút này, mọi người cũng biết được quan hệ giữa Lâm Phong và Mộng Tình là thế nào, cũng hiểu được tại sao khi Tử Phủ lão tổ nói đã giết chết Lâm Phong thì Mộng Tình lại tức giận như vậy, giận dữ giết sạch.
Bởi vì Mộng Tình cũng giống như Đoàn Hân Diệp, người thương của nàng cũng là Lâm Phong, người thanh niên khinh cuồng phóng đãng này.
Mộng Tình đi cùng Lâm Phong cũng giống như khi Đoàn Hân Diệp ở cùng một chỗ với Lâm Phong, không ngờ bọn họn đều cảm thấy rất xứng đôi, ba người đều quá ưu tú.
Đối mặt với thiên phú của Lâm Phong, mọi người đều cảm thấy tự ti, mà với dung nhanh khuynh thế của Mộng Tình cũng không gì sánh được, bọn họ càng thêm mặc cảm tự ti. Chỉ có Lâm Phong ở chung với Mộng Tình mới làm cho bọn họ cảm thấy tự nhiên, thật sự thích hợp, giống như hai người chính là trời sinh một đôi. Cũng chỉ có thiên tài như Lâm Phong mới có thể xứng đôi với cô gái tuyệt thế như vậy.
Tử Y cùng Tử Linh cũng kinh ngạc nhìn Lâm Phong cùng Mộng Tình. Tử Y cúi đầu thật thấp, cảm giác được tự ti sâu sắc. Ả là tàn hoa bại liễu, mà Mộng Tình lại có dung nhan khuynh thành, ngay cả cường giả Huyền Vũ cảnh cũng có thể giết. Nữ nhân như vậy lại yêu Lâm Phong, Lâm Phong quát lớn một tiếng, nàng liền nhu thuận mà trở lại bên người Lâm Phong. Lúc đầu, vậy mà Tử Y ả lại cho rằng Lâm Phong có ý đồ với ả, bây giờ, ngay cả chính ả cũng cảm thấy nực cười.
Ả lấy gì mà so sánh với Mộng Tình? Ả có gì để so sánh với Đoàn Hân Diệp? So với hai người các nàng, ả kém xa không biết bao nhiêu lần.
- Không nghĩ tới Lâm Phong lại lợi hại như thế, không chỉ có thực lực cùng thiên phú cường đại như vậy, còn có hai cô gái thích hắn như thế.
Tử Linh thì thào nỏi nhỏ, nàng có chút hậm mộ ba người bọn họ.
Song, lúc này Đoàn Hân Diệp thấy hai người dắt tay nhau, ánh mắt lóe lên, sau đó liền rủ xuống, có mấy phần u oán.
Lần đầu tiên, nàng phát hiện vậy mà mình lại không thể sánh bằng một nữ nhân khác, đây là chuyện mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng nàng không thể không đối mặt với thực tế, vô luận là khí chất thánh khiết hay dung mạo khuỵnh thành của Mộng Tình, đều xuất sắc hơn một bậc so với chính nàng, thế gian hiếm có.
Mộng Tình cũng thích Lâm Phong, hơn nữa, hình như Lâm Phong cũng có ý với nàng.
Lâm Phong cũng nhìn thấy Đoàn Hân Diệp, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, trong lòng phức tạp, kiếp trước độc thân một mình, vì sao kiếp này lại có nhiều nữ nhân ưu tú có ý với mình như vậy.
- Chuẩn bị cho ta hai con ngựa!
Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, nhất thời, có người nhận lệnh mà dắt tới hai con Xích Huyết.
- Hân Diệp, nàng cưỡi một con, chúng ta cần phải trở về.
Lâm Phong nói với Đoàn Hân Diệp một tiếng, Đoàn Hân Diệp khẽ gật đầu, nàng mất tích lâu như vậy, có lẽ Hoàng huynh cũng rất sốt ruột rồi.
Đi tới bên cạnh Xích Huyết, Đoàn Hân Diệp nhảy lên, trực tiếp ngồi lên ngựa, dù nàng có thân thế thiên kim cao quý, nhưng người trong võ đạo, sao có thể không biết cưỡi ngựa.
- Mộng Tình, chúng ta cũng lên ngựa thôi.
Lâm Phong lại đảo mắt nhìn về Mộng Tình, Mộng Tình khẽ gật đầu, thân hình tung lên, lăng không nhảy lên trên lưng một thớt Xích Huyết chiến mã còn lại.
Mà lúc nàng vừa mới ngồi xuống, thân hình Lâm Phong cũng khẽ động, trực tiếp ngồi sau lưng Mộng Tình, hai tay vòng qua vòng eo thon thả của nàng mà ghìm chặt dây cương, thân thể Mộng Tình khẽ rung rẩy, cái tên này…
- Đi!
Lâm Phong kéo mạnh dây cương, Xích Huyết chiến mã hí vang một tiếng, chạy chồm lao đi, chiến mã đột nhiên gia tốc làm cho thân hình Mộng Tình ép lui về sau, dựa vào trước ngực Lâm Phong. Hai người một ngựa, rong ruỗi trên sơn đạo.
- Bảo vệ công chúa cho tốt!
Giọng nói Lâm Phong truyền lại, người Xích Huyết Thiên Kiếm đều trở nên nghiêm nghị, thúc ngựa đi phía sau Đoàn Hân Diệp, đồng loạt xuống chân núi.
- Công chúa!?
Mọi người nhìn đoàn ngựa dần dần đi xa, rung động trong lòng không cách nào bình ổn, vậy Đoàn Hân Diệp thật sự là công chúa, công chúa Tuyết Nguyệt quốc.
Vậy còn Lâm Phong là người nào? Lại có một đội ngũ thiết huyết như vậy đi theo, còn có công chúa cùng nữa nhân khuynh thành như Mộng Tình đem lòng yêu thương.
Trên cổ đạo, Xích Huyết chiến mã xé gió mà chạy, bụi đất cuồn cuộn.
Hai người ngồi trên chiến mã, một người trong đó là một nữ nhân xinh đẹp như tiên tử, người còn lại là thanh niên thanh tú tuấn lãng, trên mặt mang theo mấy phần khinh cuồng không câu chấp.
Từng đợt gió đập thẳng vào mặt, tóc dài hai người tung bay trong gió.
Tuấn mã, mỹ nhân, cổ đạo trời cao, nam nhi mang kiếm, giống như một bức tranh, giang sơn như vẽ.
Mộng Tình an tĩnh dựa vào trong ngực Lâm Phong, hai người cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng hưởng thụ cảnh tình như mộng như ảo này.
Cho dù cổ đạo này cứ dài vĩnh viễn thì vẫn mãi đẹp như thế.
Đoạn Nhận Thiên Nhai.
Lúc Lâm Phong tiến gần, đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn nhanh chóng phát hiện cón gười theo dõi, tất cả đều ẩn nặc trong rừng núi.
Xích Huyết chiến mã chậm rãi dừng lại, Lâm Phong nhìn về Đoạn Nhận Thiên Nhai quát to:
- Lâm Phong, Xích Huyết Thiên Kiếm Doanh thuộc dưới trướng Xích Huyết thống lĩnh.
Đoạn Nhận Thiên Nhai yên lặng một mảnh, không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, cả tòa sơn mạch đều im ắng. Nhưng Lâm Phong có thể cảm giác rõ ràng nguy cơ tứ phía.
- Lâm Phong, Xích Huyết Thiên Kiếm Doanh, Xích Huyết quân đoàn, mượn qua Đoạn Nhận Thiên Nhai.
Lâm Phong cũng không biết người nào đang canh giữ ở trên Đoạn Nhận Thiên Nhai, lại rống lên lần nữa, sau đó giục ngựa chạy vọt lên cao.
Chỉ qua chốc lát, Lâm Phong cùng Mộng Tình đã cưỡi Xích Huyết chiến mã tiến vào đoạn đường hẹp trong Đoạn Nhận Thiên Nhai, theo lối hẹp này mà chạy qua.
- Ồ!?
Nhưng ngay lúc này, Lâm Phong khẽ cau mày, chỉ nghe tiếng xé gió vang lên, trên không trung có không ít mũi tên bắn xuống con đường hẹp, nhằm thẳng vào hắn.
Vung tay, kiếm quang cuồng bá lóe lên mà ra, bắn về những mũi tên xung quanh. Trong nháy mắt, tất cả mũi tên đều bị chém nát, Xích Huyết chiến mã vẫn lao về phía trước.
Song, tiếng xé gió kia cũng không ngừng lại, từng mũi tên tạo thành một màn mưa lao về phía hắn. Dường như muốn phong kín cả con đường trước mắt, không cho hắn tiến về phía trước.
- Mộng Tình, giết!
Lâm Phong đạm mạc phun ra mấy chữ, sắc mặt không chút thay đổi. Lúc chưa tiến vào Đoạn Nhận Thiên Nhai thì hắn đã hô to báo tên mình rồi, nói rõ hắn là người Xích Huyết quân đoàn, nhưng đối phương vẫn không có cố kỵ gì, không ngừng bắn tên, muốn lấy tính mạng của hắn, đã vậy thì không còn gì để nói nữa.
Vừa nói xong, thân hình Lâm Phong lăng không hạ xuống, mũi chân điểm nhẹ lên lạch trời, nhẹ nhàng đứng trên mõm núi.
Còn Mộng Tình thì trực tiếp lăng không mà đứng, phiêu nhiên như tiên, lượn lờ bên vách đá dựng đứng, giống như tiên nhân tản bộ.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Phong liền tới bên một tảng đá lớn. Ở chỗ này, có tên quân sĩ đang tiếp tục bắn tên về phía Lâm Phong, nhưng khi gã thấy Lâm Phong dễ dàng tiến tới bên người mình, gã kinh hãi, cung tên trong tay cũng cứng ngắc.
- Quả nhiên là quân sĩ Tuyết Nguyệt!
Lâm Phong nhìn khôi giáp trên người đối phương, sắc mặt lạnh lùng. Từ trong miệng Mộng Tình, Lâm Phong đã biết được, chiến trận lần trước, hai quân chém giết, tử thương vô số, cuối cùng, vì gần với Tuyết Nguyệt quốc hơn, Ma Việt quốc quyết định lui quân. Đoạn Nhận Thiên Nhai được Tuyết Nguyệt quốc nắm giữ.
Nhưng những tên quân sĩ nước Tuyết Nguyệt này thấy hắn bước vào Đoạn Nhận Thiên Nhai thì lại không ngừng bắn tên, muốn giết hắn.
- Ngươi là ai, là kẻ nào hạ lệnh?
Lâm Phong lạnh lùng nhìn đối phương một cái, hàn ý trên người lộ ra, song đối phương cũng không nói lời nào, đều bung dây cung, mũi tên trong tay liền phóng tới Lâm Phong.
- Muốn chết!
Lâm Phong lãnh đạm nói, bàn tay vung lên, hàn quang nở rộ, trong nháy mắt, thân thể đối phương khựng lại, sau đó chậm rãi ngã xuống.
Sau khí giết chết người này, thân hình Lâm Phong tiếp tục lóe lên, bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tất cả người ẩn núp trong Đoạn Nhận Thiên Nhai đều không thể tránh thoát khỏi cảm giác nhạy bén của hắn.
Chỉ qua chốc lát, Lâm Phong đã xuất hiện trước người một gã quân sĩ Tuyết Nguyệt quốc, nói thẳng vào vấn đề:
- Kẻ nào ra lệnh?
Đối phương trầm mặc, không chịu mở miệng.
- Chết!
Lâm Phong không chút ngần ngại, bàn tay huy động lần nữa, ngay lập tức, lại có một người bị Lâm Phong giết chết.
Lâm Phong không cần nhiều lời cùng bọn chúng nữa, Đoạn Nhận Thiên Nhai lớn như thế, hắn không tin sẽ không có ai mở miệng.
Thân ảnh không ngừng lóe lên, từng sinh mạng chết ở trên Đoạn Nhận Thiên Nhai, không chỉ có Lâm Phong là người gặt hái những sinh mệnh này, Mộng Tình cũng bắt đầu giết chóc, Lâm Phong đã mở miệng, nàng liền giết.
Lâm Phong cũng quên mất đây là lạch trời của Tuyết Nguyệt, là một đạo bình chướng cuối cùng của thành Đoạn Nhận, chỉ không ngừng giết chóc.
Đã trải qua vài lần chém giết trên chiến trường, pháp tắc của hắn càng trở nên đơn giả, ai muốn giết hắn, hắn sẽ giết đối phương.
Hắn vì nước Tuyết Nguyệt mà chinh chiến sa trường, Tuyết Nguyệt lại đối đãi hắn như thế nào? Đối đãi với Liễu Thương Lan như thế nào?
Công chúa bị bắt, trong quân làm phản, Ma Việt tiến công, máu tươi cùng tính mạng của mấy chục vạn tướng sĩ, hẳn là một âm mưu lớn, Tuyết Nguyệt quốc đã không để ý thì Lâm Phong hắn cần gì phải quan tâm?
Hắn là người dị giới, không có bất kỳ lòng trung thành gì với Tuyết Nguyệt, nếu có một ngày, nước Tuyết Nguyệt muốn hắn chết, hắn liền dùng trường kiếm chém giết Tuyết Nguyệt!
Bình luận facebook