Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Buổi tiệc
Tôi có cảm giác như mình đang bị kẹt giữa những cơn ác mộng ghê rợn nhất thế gian, cơn ác mộng mà trong đó, vòng chân của ta cứ xoay tít, xoay đến mức không còn có thể nhanh hơn dược nữa, và hai lá phổi của tôi cứ như muốn nổ tung ra; thế mà vẫn không kịp. Dường như càng lúc, bước chân tôi càng lơi dần, lơi dần, khi tôi cố len qua khỏi đám đông thờ ơ, vô tâm, trong khi hai cái kim trên tháp đồng hồ khổng lồ kia vẫn không hề chậm lại. Một cách tàn nhẫn và lạnh lùng, hai cây kim ấy thản nhiên chuyển dịch đến nức cuối cùng- mọi kết thúc đều nằm cả ở đấy.
Nhưng đây đâu phải là giấc mơ, đâu phải là ác mộng; cũng không phải là tôi đang chạy bán sống bán chết để cứu lấy mạng sống của mình- không, tôi phải chạy thục mạng vì một vật quý báu nhất đời. Mạng sống của tôi bây giờ cũng không có ý nghĩa đến như vậy.
Alice nói rằng chúng tôi rồi cũng sẽ lìa đời ở chốn này. Tuy nhiên, kết quả sẽ khác nếu cô bạn của tôi không bị mắc kẹt giữa quầng sáng mặt trời rực rỡ như thế, còn tôi là người duy nhất có thể an toàn chạy giữa vầng thái dương chói lòa, trên quãng trường đông đúc.
Và tôi không thể theo kịp thời gian.
Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi, khi mà vây quanh chúng tôi giờ đây chính là những kẻ thù cực kì nguy hiểm. Chiếc đồng hồ bắt đầu chùng chình ở thời khắc cuối cùng, hai bàn chân chậm chạp của tôi run lên bần bật. Tô biết mình đã trễ- song, tôi sẽ vui biết bao nếu sau những chái nhà kia có kẻ khát máu nào đó đang chờ đợi tôi. Thất bại trong chuyện này... tôi không còn muốn sống nữa.
Đồng hồ đã điểm, mặt trời đã vào đến giữa bầu trời.
Tôi chắc chắn tới 99, 9% là tôi đang mơ.
Và đây là những lí do tôi dám đoan quyết về điều đó: thứ nhất, tôi đang đứng giữa biển nắng chói lòa rực rỡ- hiện tượng chưa bao giờ xảy ra ở thị trấn Forks, tiểu bang Washington, quê hương mới của tôi; và thứ hai, tôi đang nhìn bà ngoại Marie của tôi. Ngoại đã mất sáu năm rồi, thế nên đây là bằng chứng rõ rệt nhất cho thấy là tôi đang mơ.
Trong ngoại hầu như không thay đổi, khuôn mặt của bà vẫn y nguyên trong trí nhớ của tôi. Da dẻ của bà vẫn mềm mại, tuy có phần khô héo và hằn đầy những nét nhăn. Ngoại chẳng khác gì trái mơ khô, có khác chăng là mái tóc trắng, óng ả như mây mà thôi.
Cả hai cái miệng- miệng của ngoại móm mém và dúm dó, và miệng của tôi- cũng há gốc vì ngạc nhiên. Hình như ngoại cũng không ngờ là có ngày gặp được tôi.
Tôi toan mở miệng hỏi ngoại; tôi có nhiều câu hỏi lắm... Rằng ngoại đang làm gì trong giấc mơ của tôi? Rằng trong 6 năm qua, ngoại đã làm gì? Và, ông Pop có khỏe không, ông bà đã gặp nhau chưa, hai người hiện đang ở đâu?- thì ngoại cũng toan mở miệng hỏi tôi, tôi kìm mình lại để ngoại lên tiếng trước. Nhưng ngoại cũng dừng lại, hai bà cháu nhìn nhau, mỉm cười, ngượng nghịu.
- Bella?
Không phải là tiếng của ngoại gọi tôi, cả bà và cháu đều cùng nhất loạt quay lại, chú mục nhìn người mới đến, muốn xen vào cuộc hạnh ngộ giữa hai bà cháu. Tôi không còn xa lạ gì với người có tiếng nói ấy; đó là tiếng nói mà dẫu có đi đâu, ở trong hoàn cảnh nào, dù là đang thức hay đang ngủ... thậm chí là cả khi chết nữa, tôi vẫn nhận ra,. Tôi dám đoan chắc điều đó... Giọng nói ấy đã đeo đuổi tôi trong những lần tôi bị sốt cao- hay ít ra là trong lúc tôi lội bì bõm trong nước, trong cái lạnh và dưới những cơn mưa không bao giờ dứt... mỗi ngày.
Edward.
Như thường lệ, trống ngực tôi lại đập lên rộn ràng mỗi khi trong thấy anh, dù trong tiềm thức... khi tôi tin chắc rằng tôi đang mơ như thế này, hoảng hốt... anh đang tiến về phía chúng tôi, ung dung đĩnh đạc bước đi giữa ánh mặt trời chói lọi.
Tôi hoảng hốt vì ngoại không hề biết rằng tôi đã phải lòng một chàng ma- cà- rồng- không một ai biết điều đó cả. Làm sao tôi có thể giải thích với ngoại bây giờ, về sự phát tán ánh sáng thành hàng ngàn cầu vồng nhỏ xíu trên làn da của anh - tựa hồ như anh là một khối pha lê hay kim cương?
Ưm, chắc ngoại cũng thấy lạ lắm về việc bạn trai của con phát sáng lấp lánh. Dưới ánh mặt trời thì anh ấy mới như vậy thôi, ngoại à. Ngoại đừng hoảng sợ nhé...
Nhưng anh đang làm gì ở đây vậy? Lý do quan trọng nhất khiến anh chọn thị trấn Forks, vùng đất tứ thời đắm mình trong mưa, một nơi có thể được coi là âm u nhất thế giới, là vì ở đó, anh có thể ung dung đi lại trên đường phố giữa ban ngày mà không làm lộ bí mật của gia đình kia mà. Ấy vậy mà anh xuất hiện ở đây, thong thả chuyển dịch từng bước chân lịch lãm về phía tôi- với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đẹp không khác gì thiên thần - như thể trong mắt anh, tôi là người duy nhất đang hiện hữu vậy.
Trong giây phút đó, tôi ao ước mình không còn là kẻ ngoại lệ, kẻ không thuộc ảnh hưởng đặc biệt của anh nữa; bao lâu nay, tôi vẫn lấy làm vui khi mình là người duy nhất anh không đọc dược suy nghĩ. Nhưng bây giờ thì tôi mong anh có thể làm dược điều đó, có thể nghe thấy lời cảnh báo vang vọng trong đầu tôi.
Hoảng hốt, tôi ngoái đầu nhìn ngoại, và tự hiểu rằng điều tôi lo ngại đã hiển hiện rõ ràng. Ngoại cũng vừa quay sang nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ thảng thốt giống như ánh mắt của tôi.
Edward - vẫn nụ cười hồn hậu làm chấn động trái tim tôi, buộc nó phải đập liên hồi như muốn lao ra khỏi lồng ngực - choàng hai tay lên vai tôi và quay sang nhìn ngoại.
Ngoại vẫn giữ kiểu nhìn ngạc nhiên ấy dành cho tôi. Nhưng thay vì kinh hãi, ngoại lại ngượng ngùng, hấp háy mắt như chờ đợi đứa cháu gái quở trách... Và thế đứng của ngoại, đó là một thế đứng lạ lùng, ngoại đưa một tay ra, khoanh lại như ôm một ai đó mà tôi không thể nhìn thấy được, một ai đó đang tàng hình...
Chỉ lúc ấy, tôi mới đảo mắt nhìn quanh quất, và bất giác nhận ra rằng ngoại đang đứng ở trong một khung gỗ cực lớn. Không thể hiểu được, tôi buông bàn tay đang ôm Edward ra, vươn về phía ngoại. Ngoại cũng bắt chước làm theo như thế, không khác một mảy may nào. Tay hai bà cháu chúng tôi chạm vào nhau, không, đó không phải là những ngón tay của ngoại, mà là một tấm kính lạnh ngắt...
Cơn váng vất bất đầu ập đến, giấc mơ của tôi đã trở thành ác mộng.
Không phải là ngoại.
Mà là tôi, tôi ở trong gương. Tôi - một bà lão, da nhăn nheo và lom khom.
Edward đang đứng bên cạnh tôi, không bộc lộ cảm xúc nào, vẫn rạng ngời trong cái tuổi mười bảy thơ mộng.
Một cách dịu dàng, anh đặt đôi môi hoàn hảo, lạnh giá lên chiếc má đầy những nét hằn thời gian của tôi.
- Chúc mừng sinh nhật - Anh thì thào.
Tôi choàng tỉnh - đôi lông mày giãn ra hết cỡ, hai mắt mở căng- tôi thở hổn hển. Một thứ ánh sáng xám ngoét, ánh sáng quen thuộc của một ngày đầy mây, đã chiếm mất chỗ của ánh mặt trời rực rỡ trong giấc mơ của tôi.
Chỉ là mơ thôi. Tôi tự nhủ, chỉ là một giấc mơ thôi mà.
Hít vào một hơi thật sâu, tôi bừng tỉnh lần nữa khi tiếng chuông của chiếc đồng hồ báo thức bắt đầu réo vang. Phần lịch nhỏ nơi góc chiếc đồng hồ đập vào mắt tôi, nhắc nhở cho tôi biết ngày hôm nay là ngày mười ba tháng chín.
Chỉ là một giấc mơ, nhưng đồng thời cũng là một hình ảnh tiên tri, ít ra là như vậy. Hôm nay là sinh nhật của tôi. Tôi đã thực sự bước sang tuổi 18.
Ngày qua tháng lại, cứ càng gần đến ngày này là tôi lại càng sợ đến chết khiếp..
Đã qua rồi một mùa hè tuyệt vời - một mùa hè hạnh phúc nhất mà tôi từng có, mùa hè hạnh phúc mà mọi người, ở khắp mọi nơi, đều được tận hưởng, đồng thời cũng là mùa hè nhiều mưa nhất trong lịch sử bán đảo Olympic này - Cái ngày này đã ẩn nấp thật kỹ trong màn mưa, nó kiên nhẫn chờ tôi, và giờ thì nó rất hả lòng hả dạ.
Ngày 13. 9 đã xuất đầu lộ diện, nó tệ hơn cả trong trí tưởng tượng của tôi nữa. Tới lúc này, tôi mới thật sự cảm nhận về nỗi sợ hãi bấy lâu nay vẫn hằng chờn vờn trong tâm trí của mình- tôi đã lớn. Đúng, mỗi ngày, tôi lại một lớn lên thêm, nhưng cái ngày này thì khác, so với các ngày trong năm, đây là ngày tệ nhất, vì nó là ngày được chỉ điểm gọi tên. Ngày đánh dấu tuổi của tôi... Tôi đã 18 tuổi.
Còn Edward thì mãi mãi không bao giờ bước qua tuổi 17
Tôi vào nhà tắm đánh răng, ngạc nhiên là gương mặt của mình trong gương chẳng có gì thay đổi. Tôi nhìn chằm chằm vào chân dung của mình, chú tâm tìm kiếm thật kỹ những nếp nhăn trên làn da màu ngà. Và kìa, tôi phát hiện ra một chỗ duy nhất có nếp nhăn... đó là cái trán, dĩ nhiên tôi cũng thừa hiểu là khi không còn nhăn nhó nữa thì những nếp nhăn ấy sẽ biến mất ngay lập tức. Nhưng tôi không thể.
Trong bức chân dung của tôi, trên đôi mắt nâu long lanh chứa đầy nỗi lo lắng là đôi lông mày đang nhíu lại với nhau.
Chỉ là một giấc mơ thôi, tôi lặp lại để tự trấn an mình. Chỉ là một giấc mơ... đồng thời là một cơn ác mộng đáng sợ nhất.
Không muốn ăn sáng, lúc này, tôi chỉ muốn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt. Tất nhiên, tôi không thể nào tránh gặp bố được, nên đành phải chịu đựng vài phút đeo cái mặt nạ tươi cười vào. Nhưng thực lòng mà nói, quả là tôi cũng đã thật sự tươi tỉnh được ít nhiều khi đề nghị bố đừng tặng cho tôi 1 món quà nào cả, vậy mà không hiểu sao cứ mỗi lần ngoác miệng ra cười, tôi lại có cảm giác như là mình đang òa khóc.
Cố gắng giữ bình tĩnh khi lái xe tới trường, hình ảnh của ngoại- tôi sẽ không nghĩ đó là mình nữa - cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi. Trong tôi lúc này không tồn tại bất kỳ 1 cảm xúc nào, ngoại trừ duy nhất cái cảm giác tuyệt vọng. Cuối cùng, khi bánh xe đã bon vào bãi đậu xe quen thuộc phía sau trường trung học Forks, và trông thấy Edward đứng tựa lưng vào chiếc xe Volvo màu bạc bóng láng của anh- vẫn là thế đứng im lìm quen thuộc cũ, nhưng nhờ vậy vẻ đẹp thiên sứ của anh lại hiển hiện rõ nét hơn bao giờ hết- tôi mới sực tỉnh. giấc mơ đêm vừa rồi của tôi đã không công bằng với anh. Anh vẫn đứng chờ tôi như thường lệ
Mọi nỗi tuyệt vọng ngay tức khắc tan biến đi, thay vào đó là nỗi ngượng muôn Tới giờ, sau hơn nửa năm làm bạn với anh, tôi vẫn không dám tin là mình lại xứng đáng được anh để mắt đến.
Bên cạnh Edward lúc này là Alice, em gái của anh, cô ấy cũng đang đứng chờ tôi.
Tất nhiên Edward và Alice không phải là anh em ruột (ở Forks ai cũng là anh em nhà Cullens đều là con nuôi của bác sĩ Carlisle và vợ, bà Esme, cả hai đều còn quá trẻ để có những đứa con tuổi thanh thiếu niên như thế này), nhưng nước da của cả hai đều trắng y như nhau, y như nhau cả màu mắt vàng lạ lùng và những quầng thâm bên dưới mắt nữa. Gương mặt của Alice, cũng như của Edward, đều đẹp rạng rỡ đến mức lạ lùng. Đối với những ai biết chuyện - như tôi đây- trước những đặc điểm như vậy đều có thể kết luận được họ thực sự là ai.
Thái độ của Alice ở bên cạnh Edward- đôi mắt màu vàng nâu của cô ấy ngời sáng nét hào hứng, phấn khích với 1 chiếc hộp vuông vức gói giấy bạc trên tay- khiến tôi không khỏi chau mày. tôi đã bảo Alice là tôi không cần gì cả, không cần bất kỳ một thứ gì, là quà hay là một sự quan tâm này nọ trong ngày sinh nhật. Vậy là điều mong muốn của tôi đã bị lờ phắt đi.
Tôi đóng sầm cửa xe lại - chiếc xe Chevy đời 1953 - hậu quả là ngay lập tức một đám bụi rỉ sắt lất phất rơi xuống mặt đường ẩm ướt. Một cách chậm rãi, tôi tiến về phía Edward và Alice. Alice bước lên trước để đón tôi, mái tóc đen cố tình làm rối của cô bạn ngày càng khiến cho gương mặt thiên thần của cô thêm sinh động.
- Chúc mừng sinh nhật Bella!
- Suỵt.
Đôi mắt của tôi liếc ngang liếc dọc để kiểm tra xem có ai nghe thấy Alice vừa mới nói gì không. Tôi vốn thực lòng không muốn ngày sinh nhật của mình được mọi người xem như là một sự kiện đặc biệt quan trọng.
Alice cứ thản nhiên phớt lờ thái độ đó của tôi
- Bạn muốn mở quà ngay bây giờ hay là để sau nào?- cô bạn hào hứng hỏi khi chúng tôi sải chân bước lại phía Edward đang đứng chờ.
- Không muốn quà nào cả- tôi lầm bầm phản đối.
Có vẻ như cuối cùng Alice cũng đành phải để ý đến tâm trạng của tôi.
- Đồng ý... Vậy là để sau nhé. Bạn có thích quyển album mẹ bạn tặng không?Và chiếc máy ảnh, quà tặng của bố bạn nữa?
Tôi thở dài. Dĩ nhiên là Alice biết tất tần tật mọi món quà dành cho tôi. Trong gia đình Cullens, Edward không phải là người duy nhất có năng lực đặc biệt. Alice có khả năng nhìn thấy mọi dự định của bố mẹ tôi ngay khi bố mẹ tôi vừa quyết định làm điều đó.
- Ừ ư ư. Rất tuyệt.
- Mình thấy ý tưởng đó rất hay. Bạn đã là học sinh năm cuối rồi. Cần phải lưu lại những kỷ niệm chứ.
- Thế bạn đã là học sinh năm cuối bao nhiêu lần rồi?
- úi, cái đó thì khác à nha.
Chúng tôi đến chỗ của Edward, anh đưa tay cho tôi. Một cách nhiệt thành tôi nắm lấy, tức thì quên bẵng tâm trạng lúc đầu. Làn da anh vẫn vậy, vẫn mượt mà nhưng lạnh giá. Anh khẽ siết nhẹ tay tôi. Đôi mắt màu hoàng ngọc dịu dàng của anh, như thường lệ, vẫn khiến tim tôi nhảy múa trong lồng ngực, Nghe rõ mồn một tiếng động thình thịch đó, anh mỉm cười.
Rất nhẹ nhàng, ngón tay của anh lại lần theo bờ môi của tôi
- Như đã giao hẹn từ trước, anh không được phép chúc mừng sinh nhật của em, đúng không?
- Xem nào, Edward gãi gãi đầu- Hẳn em đã thay đổi quyết định rồi. Hầu hết mọi người đều ưa thích những thứ như sinh nhật và quà tặng mà.
Alice bật cười, tiếng cười êm như tiếng chuông ngan nga trong gió.
- Rồi bạn sẽ thích cho mà xem. Hôm nay, mọi người sẽ làm theo mọi ý thích của bạn, Bella ạ. Không lẽ có điều gì khiến cho bạn không vui hay sao?- cô bạn lại dùng kiểu nói hoa mỹ chỉ có trong các cuốn tiểu thuyết kinh điển
- Già đi!!- cuối cùng tôi cũng nói thật lòng mình, cố để cho giọng nói của mình thật điềm tĩnh.
Đang đứng sát bên tôi, nụ cười của Edward bỗng trở nên se sắt.
- 18 tuổi có gì là già đâu- không phải con gái đến tuổi 29 mới bắt đầu không thích sinh nhật sao?
- Nhưng mình lớn tuổi hơn Edward rồi!- Tôi lầm bầm và nghe rõ tiếng Edward thở dài - Ưm, có gì đâu - Giọng nói của cô bạn vẫn ngọt ngào như vốn dĩ - Chỉ hơn có một tuổi thôi mà.
Tôi rơi vào trạng thái trầm tư của mình... Không biết tương lai có diễn ra như tôi mong đợi hay không, không biết tôi có được sống đời bên Edward, Alice và những thành viên khác trong gia đình Cullens hay không (tất nhiên đừng để đến lúc tôi trở thành một bà lão nhỏ thó, hom hem, lụ khụ là được)... Nếu được sống bên họ, thì dẫu là tôi lớn hơn Edward một tuổi hay hai tuổi, miễn là đừng nhiều quá, cũng sẽ chẳng bỏ có ý nghĩa gì đối với tôi. Nhưng Edward luôn gạt bỏ tất cả những gì có thể làm thay đổi tôi, từ chối tất cả những gì khả dĩ sẽ biến tôi giống như anh - đó là được bất tử.
Một sự bế tắc - như có lần đã từng bảo.
Thật lòng mà nói thì tôi vẫn thực sự không hiểu vấn đề của Edward. Cái chết thì có gì tuyệt vời chứ? Trở thành ma- cà- rồng nào có phải là chuyện gì khủng khiếp lắm đâu - chẳng phải gia đình Cullen vẫn tự chủ tốt được đó sao.
- Mấy giờ bạn sẽ đến chơi? - Alice lại hỏi, cô bạn quyết định thay đổi đề tài, và cô ấy đề cập ngay đến điều tôi đang cố tránh.
- Mình không nghĩ là mình có kế hoạch đến đó.
- Trời ơi, coi Bella kìa - Bạn không tính phá hủy niềm vui của tất cả bọn mình đấy chứ, có phải không nào?
- Mình nghĩ rằng mình muốn làm gì trong ngày sinh nhật của mình cũng được cơ mà.
- Tan học, anh sẽ đến xin phép ông Charlie để đưa Bella về nhà mình - Edward trả lời Alice, không quan tâm tới ý kiến của tôi.
- Em còn phải đi làm- Tôi nhất quyết phản đối.
- Không, hôm nay bạn không cần phải đi làm đâu- Alice trả lời một cách đắc ý- Mình đã xin phép bà Newton rồi. Bà ấy sẽ đổi ca cho bạn, và nhờ mình chuyển lời chúc mừng sinh nhật tới bạn đấy.
- Nhưng mình... mình... mình vẫn không thể đến đó được - Tôi lắp bắp, cố động não tìm một lý do khác – Mình, à, mình vẫn chưa xem Romeo và Juliet cho môn Quốc văn.
Alice khịt mũi rồi thở phì phì.
- Nhưng bạn đã thuộc nằm lòng Romeo và Juliet rồi còn gì.
- Nhưng thầy Berty bảo rằng bọn mình phải xem các diễn viên thể hiện để có một cái nhìn toàn diện về tác phẩm... Đó cũng là tinh thần chung của Shakespeare...
Edward bắt đầu đảo mắt.
- Nhưng bạn cũng đã xem phim rồi- Alice bắt đầu “buộc tôi”
- Nhưng mình chưa xem bản của thập niên 1960. Thầy Berty nói bản đó là hay nhất.
Cuối cùng, Alice cũng đánh rơi nụ cười đắc thắng, chỉ biết đứng im mà nhìn tôi chằm chằm.
- Chuyện này rất đơn giản, hoặc cũng rất khó khăn, Bella à, muốn nó dễ hay nó khó, tất cả đều tùy thuộc...
Edward đường đột cắt ngang là Alice:
- Không sao đâu, Alice. Nếu Bella muốn xem phim thì cứ để cho cô ấy xem. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy mà.
- Đúng đấy - Tôi hưởng ứng.
- Nên khoảng 7 giờ, anh sẽ đưa Bella về nhà mình - Edward tiếp tục nói - Em cũng cần thời gian mà chuẩn bị mọi thứ phải không nào?
Tiếng cười vui vẻ của Alice lại bắt đầu cất lên.
- A, thế thì tốt quá rồi, hẹn tối nay gặp lại bạn nhé, Bella! Vui lắm rồi bạn sẽ thấy- Rồi Alice toét miệng ra cười rất tươi, những chiếc răng trắng bóng, đều đặn, hiện ra lấp lánh và thật nhanh, cô bạn hôn nhẹ lên má tôi, sau đó, quay gót đi đến lớp học đầu tiên, bước thật uyển chuyển trước khi tôi kịp lên tiếng đáp lời.
- Edward, em xin anh... - Tôi bắt đầu nài nỉ nhưng nhanh như cắt, anh đặt một ngón tay lên môi tôi.
- Thảo luận sau đi. Không khéo chúng mình lại vào lớp trễ mất.
Mọi người không còn giữ cái kiểu nhìn chằm chặp vào Edward và tôi, khi chúng tôi cùng sóng bước bên nhau đi đến chỗ ngồi quen thuộc nơi cuối lớp nữa (giờ thì hầu như ở lớp nào, hai chúng tôi cũng có chung giờ với nhau- thật ngạc nhiên là Edward đã chiếm trọn cảm tình của cô quản lý). Anh và tôi ở bên nhau nhiều đến nỗi cuối cùng, chúng tôi cũng không còn là một đề tài bàn tán xôn xao của đám học sinh trong trường. Ngay cả Mike Newton cũng chấm dứt ánh nhìn rầu rĩ dành cho tôi, khiến tôi không còn mặc cảm tội lỗi như lúc đầu. Bây giờ là hễ thấy tôi ở đâu là Mike lại cười thật tươi; tôi thấy vui vì anh chàng đã chấp nhận xem tôi chỉ là một người bạn. Suốt mùa hè vừa qua, Mike đã thay đổi –những nét tròn trĩnh, trẻ con trên gương mặt của Mike đã biến mất, phần xương má vì thế mà lộ rõ hơn. mái tóc vàng vuốt keo dựng đứng quen thuộc cũng không còn nữa, Mike để tóc dài hơn trước để tạo kiểu tóc rối bù có chủ đích. Nhìn cách ăn mặc hiện thời của anh bạn là hieur ngay cái ý tưởng của sự thay đổi ấy- nhưng dáng vẻ của Edward đâu phải ai bắt chước cũng giống được.
Trong suốt buổi học, cái đầu của tôi chẳng dung nạp được một mảy may kiến thức nào, nhưng những suy nghĩ mông lung tìm cách không đến nhà Edward vào buổi tối thì đầy ăm ắp. Làm sao có thể có được một buổi tối vui vẻ khi trong lòng ta đầy những rối ren. Và tệ hơn cả là những món quà cùng sự quan tâm khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy ngại ngùng.
Được quan tâm chẳng bao giờ là điều tốt lành, những ai hay gặp tai nạn như tôi hẳn cũng sẽ đồng ý với quan điểm này. Chẳng ai muốn hứng những ánh mắt chằm chặp chĩa vào mình trong khi mình đang ngượng chín cả người vì lỡ tay làm đổ bể một cái gì đó.
Và năm nay, tôi đã khẩn khoản đề nghị- ừ, chính xác thì là yêu cầu –mọi người đừng tặng bất cứ một món quà nào cho tôi. Nhưng xem ra, “bà Renee” và “ông Charlie” nhà tôi không phải là người duy nhất phớt lờ cái mong muốn đó.
Chưa bao giờ tôi có nhiều tiền, và tôi cũng chưa bao giờ thấy phiền lòng vì điều đó. Mẹ đã nuôi dạy tôi bằng đồng lương còm cõi của một cô giáo nuôi dạy trẻ. Bố tôi cũng chẳng giàu có gì với công việc của mình – bố là cảnh sát trưởng được phân công công tác ở cái thị trấn tỉnh lẻ Forks này đây. Thu nhập cá nhân của tôi hiện thời đều trông cả vào công việc phụ bán hàng trong một cửa hàng chuyên bán đồ thể thao ở trong vùng, tôi làm ở đây mỗi tuần ba ngày. Trong một cái thị trấn bé xíu xìu xiu như thế này, có thể nói là tôi đã rất may mắn nên mới có được việc làm này. Từng đồng từng cắc kiếm được, tôi đều cho cả vào cái “ngân sách để học đại học” cỏn con của tôi (đại học chỉ là kế hoạch B thôi. Hiện tôi vẫn đang nuôi hi vọng cho kế hoạch A, nhưng Edward cứ bướng bỉnh bắt tôi phải làm một người bình thường... )
Edward có rất nhiều tiền- tình thật, tôi không muốn nghĩ nhiều về điều đó. Đó chỉ là kết quả tất yếu của những năm tháng tích lũy vốn khi nghười ta không bị giới hạn về mặt thời gian, đã vậy, anh lại còn có cô em gái có một năng lực thần kỳ, biết trước được những thay đổi trong thị trường chứng khoán. Edward dường như không hiểu vì sao tôi lại từ chối không cho anh chi tiền mua sắm những món này món nọ cho tôi, vì sao tôi lại không cảm thấy thoải mái khi anh đưa tôi đến những nhà hàng sang trọng ở Seattle, vì sao anh không được phép mua tặng tôi một chiếc xe hơi để có thể chạy được vận tốc trên năm mươi lăm dặm một giờ, hay vì sao tôi không cho anh chia sẻ gánh nặng “ngân sách cho việc học đại học” của tôi (anh nhiệt tình ủng hộ kế hoạch B của tôi). Và Edward cho rằng tôi là người khó tính chưa từng thấy.
Nhưng làm sao tôi có thể để anh tốn kém tiền bạc cho tôi khi mà tôi không có một thứ gì để đáp lại? Vì một lí do bí ẩn nào đó, anh cứ muốn luôn luôn ở bên cạnh tôi. Và vì thế, tất cả những điều anh làm cho tôi đã khiến cho chúng tôi càng lúc càng bị đẩy xa khỏi trạng thái cân bằng.
Ngày học cứ thế trôi đi, chẳng thấy Edward lẫn Alice đả động gì đến ngày sinh nhật của tôi nữa, tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút. Chúng tôi lại cùng ngồi ăn trưa ở chiếc bàn quen thuộc,
Dường như ở cái bàn ăn này đang tồn tại một “thỏa ước ngừng bắn”thì phải. Ba người chúng tôi –Edward, Alice và tôi- ngồi ở phía cuối bàn. Anh chị của Edward, những người có phong cách khiến người ta phải sờ sợ (điển hình là Emmett), đều đã tốt nghiệp trung học, chỉ còn lại Alice và Edward, hai người có dáng vẻ không đến nỗi quá dữ dằn là vẫn tiếp tục đến trường. Và chúng tôi không hề ngồi lẻ loi. Những người bạn khác của tôi, Mike và Jessica (hai người đang ngượng ngùng trong việc thể hiện sự quan tâm đến nhau trên mức bạn bè một chút), Angela và Ben(mối quan hệ của họ, trải qua suốt mùa hè, vẫn còn được duy trì), Eric, Conner, Tyler, và Lauren (người không hề biết đến “phạm trù “bạn bè với tôi ) cũng ngồi chung bàn với chúng tôi... nhưng là ở phía bàn bên kia, như thể chiếc bàn đã bị phân chia ranh giới. Nhưng phải nói thêm một chút, đó là trong những ngày nắng ấm, khi Edward và Alice không thể đến trường, ranh giới này mới bị phá vỡ, và cũng chỉ có khi đó, tôi mới có dịp trò chuyện xởi lởi với các bạn ấy.
Tuy nhiên, cả Edward và Alice đều không lấy thế làm buồn hay cảm thấy bị tẩy chay. Cả hay người đều không quan tâm đến điều đó. Còn đối với toàn bộ học sinh trong trường trung học Forks, tất cả họ đều cảm thấy rất ngại nếu phải tiếp xúc với anh em nhà Cullen, dù rằng bản thân họ cũng chẳng hiểu được lý do này. Duy chỉ có tôi là một trường hợp ngoại lệ. Và tất nhiên, chính thái độ dạn dĩ, hay quan tâm tới Edward của tôi thi thoảng cũngkhiến anh lo lắng. Anh cho rằng mình đã quá mạo hiểm khi ở gần tôi –đó là một quan điểm luôn bị tôi kịch liệt phản đối mỗi khi anh đề cập đến.
Buổi chiều hôm ấy trôi qua thật nhanh. Tan trường, cũng như thường lệ, Edward lại bước theo tôi đến chỗ chiếc xe tải. Nhưng lần này, anh mở cái cửa xe ở phía bên ghế ngồi cạnh người lái và có ý đợi tôi. Vậy là Alice đã lái xe của anh về nhà, để anh ở lại canh chừng không cho tôi bỏ trốn.
Tôi khoanh tay lại, đứng thừ người ra, không muốn chui ngay vào xe để tránh cơn mưa dài bất tận.
- Hôm nay là sinh nhật của em, em không được lái xe à?
- Anh sẽ coi như hôm nay không phải là sinh nhật của em, đúng như em mong muốn.
- Nếu như hôm nay không phải là sinh nhật của em, vậy thì tối nay, em không phải đến nhà anh...
- Thôi được rồi.
Tiếp theo câu nói đó là tiếng đóng sầm của cánh cửa xe. Edward đi vòng qua tôi, mở cửa xe dành cho người lái.
- Chúc mừng sinh nhật em!
- Suỵt- Tôi nhắc anh, và một cách miễn cưỡng, tôi chui vào cabin, tôi đã hy vọng rằng anh sẽ nói câu khác kia đấy.
Trong lúc tôi lái xe, Edward hý hoáy vặn vặn cái radio rồi lắc đầu, le lưỡi:
- Chiếc radio của em bắt sóng ẹ quá.
Tôi chau ngay đôi mày lại. Tôi không thích những lời nhận xét chê bai kiểu đó của anh mỗi khi anh ngồi vào chiếc xe của tôi. Chiếc xe tải của tôi rất tuyệt vời, ít ra thì cũng chẳng có chiếc xe nào... giống như nó.
- Anh muốn nghe âm thanh nổi à? Thế thì cứ việc lái xe của anh đi- Tôi rất lo lắng trước những dự định của Alice, tâm trạnh tôi trở nên thật tệ hại, lời lẽ của tôi gắt gỏng đến mức bản thân tôi cũng không ngờ. Tôi đã cáu kỉnh với Edward, cách nói của tôi làm cho anh phải mím chặt môi lại, không còn có thể cười nổi.
Cuối cùng, tôi cũng dừng xe trước cửa nhà của bố Charlie, Edward dùng cả hai tay để giữ lấy mặt tôi. Mỗi lần đụng chạm như vậy, anh đều rất cẩn trọng, những đầu ngón tay của anh để nhẹ nhàng lên thái dương, lên má và lên quai làm của tôi, như thể tôi là một một vật dễ vỡ. Và đúng như vậy, ít ra là đối với anh.
- Em nên vui vẻ lên mới phải, hôm nay là một ngày đặc biệt mà- Edward thì thào. Hơi thở thơm mát của anh phả nhẹ lên mặt tôi.
- Thế nếu em không muốn vui vẻ thì sao?- Tôi hỏi vặn lại, hơi thở của tôi bắt đầu đứt quãng.
Đôi mắt vàng của anh đanh lại đầ giận dữ:
- Thì quá tệ!
Ngay lậptức, đầu óc của tôi trở nên quay cuồng, Edward rướn người tới, ấn nhẹ đôi môi giá lạnh lên môi tôi. Mỗi lúc như vậy, chắc chắn là tôi sẽ đánh rơi mọi nỗi lo lắng để chỉ tập trung vào mỗi một việc là làm sao cho sự điều hòa hít vào và thở ra vẫn giữ được như bình thường.
Đôi môi của Edward như muốn nuốt chửng lấy môi tôi- lạnh giá, êm mượt và dịu dàngMột cách vô ý thức, tôi khẽ quàng tay qua cổ anh, kéo anh vào sát mình hơn... Và tôi hoàn toàn cảm nhận được đôi môi anh run rẩy khi cố thoát khỏi gương mặt của tôi đôi tay của tôi.
Lúc nào Edward cũng cẩn thận trước mọi sự đụng chạm với tôi, anh luôn luôn muốn bảo toàn tính mệnh của tôi. Và mặc dù tôi vẫn luôn nhớ giữ khoảng cách an toàn giữa da tôi và làn da sắc như dao cạo cùng những chiếc răng chứa đầy nọc độc của anh, nhưng không hiểu sao mỗi lần được anh hôn, tôi lại quên sạch những điều mà theo anh, cần phải “khắc cốt ghi tâm” như thế.
- Bình tĩnh nào, Bella- Hơi thở của anh lại phả vào má tôi. Và một lần nữa, anh lại nhẹ nhàng ấn môi mình vào môi tôi, sau đó lại quay đi, đặt hai tay của tôi ngay ngắn lên bụng.
Tiếng đập của trái tim tôi phát ra cả hai lỗ tai. Bất giác tôi đưa tay đặt lên ngực. Tim tôi dường như đang muốn nhảy ra khỏi lỗ dành cho nó.
- Anh nghĩ là rồi em sẽ quen thuộc với cảm xúc này, phải không?- Tôi hỏi Edward, nhưng chủ yếu là tự hỏi bản thân mình- Một lúc nào đó, tim em sẽ thôi không còn bị kích động nữa mỗi khi anh chạm vào em?
- Thực lòng anh hy vọng là không- Edward trả lời, nụ cười đắc ý lại mở rộng đến tận mang tai.
Tôi đảo mắt, hỏi:
- Giờ chúng ta đi xem mối cừu thù của dòng họ Capulet và dòng họ Montague nhé, được chưa nào?
- Mong muốn của tiểu thư là mệnh lệnh của tôi.
Edward nằm dài ra trên ghế xoopha, trong lúc tôi dán mắt lên màn ảnh, tua nhanh phần giới thiệu ở đầu phim. Xong, tôi ngồi hờ lên mép ghế, phía trước Edward, ngay lập tức, anh vòng tay qua thắt lưng của tôi, kéo tôi ngồi sát vào ngực anh. Bộ ngực cứng cáp của anh vốn vẫn lạnh toát nhưng hoàn mỹ - tựa như một khói băng được chạm trổ công phu, tỉ mỉ - không thể nào sánh được với độ mềm mại của chiếc nệm trên ghế xôpha, nhưng tôi lại thấy êm ái vô cùng. Anh kéo tấm phủ lưng ghế đan bằng len đã cũ choàng qua người tôi... để tôi không bị run lên cầm cập khi áp sáy vào thân thể của anh.
- Em biết không, anh không thẻ nào chịu đựng được cái tên Romeo ấy- Edward buông lời chế nhạo ngay khi vào đầu phim.
- Romeo có làm gì sai đâu?- Tôi hỏi vặn lại, cảm thấy bất bình đôi chút. Romeo là một trong những mẫu nhân vật yêu thích nất của tôi. Trước khi gặp Edward, tôi vẫn luôn bị ám ảnh về hình tượng này.
- Ừm, trước tiên là anh ta yêu Rosaline... EM không nghĩ là anh ta có chút gì đó không chung thủy sao? Và sau đó thì sao, chỉ sau đám cưới có vài phút, anh ta đã giết chết người anh họ của Juliet. Hay ho, tài giỏi ở chỗ nào nào? Sai lầm này lại tiếp nối đến sai lầm khác. Còn cách thức nào hoàn hảo hơn cách phá hủy niềm hành phúc của đời mình theo cái lối đó không?
Tôi thở dài.
- Anh có muốn em ngồi xem một mình không?
- Không, dù sao thì anh cũng sẽ xem cùng em- Những ngón tay thon dài của Edward mơn nhẹ lên làn da ở cánh tay tôi...
Tôi nổi da gà vì lạnh buốt
- Em có khóc không?
- Chắc là có –Tôi thật thà thú nhận- Nếu em thả hồn theo bộ phim.
- Vậy thì anh sẽ không quấy quả em nữa –Ngay sau câu nói ấy, tôi cảm nhận rõ mồn một trên mái tóc mình là nụ hôn của anh.
Bộ phim đã cuốn hút toàn bộ tâm trí của tôi, và trong hầu hết quãng thời gian xem phim, Edward đã thì thầm lời thoại của Romeo vào tai tôi –giọng nói du dương, êm mượt như nhung của anh bỗng chốc làm cho giọng nói của nam diễn viên chính trong phim trở nên trầm đục, mất hết sức sống.
Và tôi đã khóc –trước thái độ thích thú của Edward- khi Juliet tỉnh dậy và nhận ra người chông mới cưới của mình đã chết.
- Thú thật, anh thấy ghen tị với anh ta ở điểm đó đấy- Edward lên tiếng, dịu dành nâng mái tóc của tôi lên và lau khô những giọt nước mắt nóng hổi trên má tôi.
- Vì... cô ấy quá đẹp?
- Anh đâu có cà nanh cà tị cái chuyện vớ vẩn đó... Cái anh ghen tị là anh ta có thể tự tử được một cách dễ dàng kia - Edward giải thích bằng một giọng nói châm chọc- Con người như em có thể làm được điều đó hết sức dễ dàng! Tất cả những gì cần phải làm là ném cái lị nhỏ chứa hóa chất xuống đất...
- Gì kia?- Tôi thở hổn hển, hỏi.
- Đó là điều ít nhất anh phải một lần nghĩ đến, và từ kinh nghiệm của Carlisle, anh hiểu rằng điều đó thật không dễ chút nào. Anh không biết đã bao nhiêu lần Carlisle cố gắng kết liễu đời mình trong những ngày đầu... khi ông nhận ra mình đã trở thành “thứ gì”... - Giọng nói nghiêm nghị của Edward bỗng chốc trở nên nhẹ hẫng- Cơ bản là sinh lực của ông quá mạnh...
Tôi xoay người lại, ngắm nhìn gương nặt của anh, để có thể cảm nhận được tâm trạng của anh.
- Anh đang nói đến chuyện gì vậy?- Tôi hỏi gặng- Cái gì mà đó là điều ít nhất anh phải một lần nghĩ đến chứ?
- Mùa xuân rồi, khi em... gần như đã bị giết chết... - Edward dừng lại, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng chuyển sang giọng nói bông đùa- Tất nhiên anh luôn tập trung vào mọi động thái cho thấy là em vẫn còn sống, nhưng một phần tâm túi của anh lại nghĩ đến những chuyện khác. Như anh đã nói với em rồi đấy, điều con người có thể dễ dàng làm được lại trở nên quá khó khăn đối với anh...
Ngay trong giây phút ấy, những ký ức mag tôi đã cố gắng giấu vào quên lãng lại một lần nữa trỗi dậy... Chuyến đi gần đây nhất của tôi đến Phoenix... Đầu óc của tôi trở nên váng vắt. Mọi hình ảnh kinh hoàng của cái ngày đen tối đó lại hiện ra một các rõ ràng- mặt trời tỏa từng quầng nắng chói lọi, cái nóng như thiêu như đốt muốn cày tung cả mặt đường nhựa... Tôi khi đó đang lao mình đến gặp một tên ma cà rồng tàn bạo, kẻ sau đó đã hành hạ tôi đau đớn muốn chết đi sống lại- James. Hắn đã chờ tôi trong một căn phòng đầy gương cùng với một con tin –không ai khác chính là mẹ tôi –ít ra thì hắn cũng đã khiến được cho tôi tin là như vậy.
Tất nhiên tôi đã không thể biết được rằng đó là một thủ đoạn đánh lừa đơn giản, nhưng lại là một cú lừa ngoạn mục, cho tới khi tôi gặp hắn. Cũng như James không hề biết rằng Edward đã chạy đua với thời gian... chạy đua với thần chết để đến cứu tôi’Edward đã đến kịp lúc. nhưng khi đó, mắt tôi đã nhắm nghiền... Nghĩ đến đó, bất giác tôi mân mê vết sẹo hình mảnh trăng lưỡi liềm trên mu bàn tay. Vùng da ở chỗ đó lạnh hơn bất kỳ chỗ nào khác trên cơ thể tôi.
Khẽ lắc đầu như thể hành động đó có khả năng xua tan tất cả những ký ức không mấy dễ chịu, tôi cố gắng tập trung vào lời nói của Edward. Bụng tôi bắt đầu nôn nao... Thật khó chịu.
- Những chuyện khác?- Tôi hỏi lại.
- Ừm, là anh sẽ không sống nữa nếu không có em- Edward đảo mắt như thể vừa thốt ra mọt điều thật ngô nghê và trẻ con lắm- Nhưng anh thật sự không biết cách làmđiều đó. Anh biết Emmett và Jasper sec chẳng bao giờ chịu giúp anh đâu... Anh đã nghĩ đến chuyện đi Ts và làm một điều ngớ ngẩn nào đó để chọc tức Volturi.
Tôi không muốn tin rằng Edward đang nói nghiêm túc. nhưng đôi mắt vàng của anh long lanh đầy cảm xúc thế kia. anh như đang nhìn về nời nào đó xa xôi... khi nhớ lại mình đã quyết định tìm đến cái chết như thế nào. Tinh thần của tôi ngay lập tức bị kích động.
- Volturi là ai?- Tôi tò mò hỏi.
- Volturi là một gia đình... - Edward trả lời, đôi mắt vẫn đắm chìm trong cõi mơ hồ, xa xăm- jMootj gia đình rất có thế lực và lâu đời... cùng thuộc loại người như anh. Ừm, nếu mà nói theo thế giới của em thì chắc phải gọi họ là gia đình hoàng tộc. Những năm đầu trong cuộc sống mới, Carlisle đã sống với họ ở Ý, sau này ông mới tìm đường sang châu Mỹ- em còn nhớ câu chuyện anh kể không?
- Tất nhiên là em vẫn nhớ.
Không bao giờ tôi có thể quên được cái ngày đầu tiên đặt chân đến nhà Edward, một căn biệt thự trắng toát nằm biệt lập với thế giới bên ngoài, giữa một khu rừng sâu hun hút, bên cạnh một con sông hiền hòa, hay căn phòng nơi bác sĩ Carlisle- bố của Edward theo nhiều nghĩa –treo vô số những bức họa mô tả cuộc đời ông. Trong số đó, bức tranh sơn dầu là sống động nhất, gợi nhiều cảm xúc nhất, được vẽ vào khoảng thời gian bác sĩ Carlisle ở Ý. Tôi vẫn nhớ như in một nhóm bốn thanh niên có phong thái điềm đạm, mỗi người một vẻ chỉ có ở thiên thần; cả bốn người đứng trên bao lơn cao nhất, điềm tĩnh nhìn xuống một đám đông đang náo loạn được miều tả đầy màu sắc. Bức họa đã tồn tại hàng thế kỷ, thế nhưng bác sĩ Carlisle- thiên sứ tóc vàng –vẫn không có nét gì thay đổi. Tôi nhớ đến ba người còn lại, những người bạn đầu tiên của bác sĩ Carlisle. Edward chẳng bao giờ dùng đến cái từ Volturi để gọi bộ ba đó cả- ai người tóc đen, còn một người tóc trắng như tuyết, Anh chỉ gọi họ là Aro, Caius, và Marcus, những vị thần bóng đêm- đề tài nghiên cứu của nghệ thuật...
- Dù sao, em cũng không được chọc giận Volturi- Edward tiếp tục nói, phá tan cơn mơ màng của tôi-
Trừ phi em muốn chết, hay những gì đại loại như vậy –Giọng nói của anh vẫn điềm tĩnh, đều đều, khiến bất kỳ người nghe nào cũng cảm thấy nản chí.
Nỗi tức giận của tôi bỗng chốc chuyển sang sợ hãi. Tôi ghì chặt lấy gương mặt của anh.
- Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ anh có được nghĩ đến những chuyện đại loại như vậy nữa, anh có nghe em nói không? - Tôi nói như hét lên - Dù cho em có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng không được phép làm tổn thương đến mình!
- Anh sẽ chẳng bao giờ đặt em vào vòng nguy hiểm nữa, đó mới là vấn đề quan trọng.
- Đặt em vào vòng nguy hiểm? Em nhớ chúng mình đã thảo luận cái vận rủi ấy là do lỗi của em mà! -
Nỗi tức giận trong tôi lại nổi lên mạnh mẽ - Sao anh dám nghĩ đến chuyện đó chứ? - Cái ý nghĩ
Edward không còn tồn tại nữa, dù cho là khi đó tôi đã chết rồi, bất chợt làm cho lòng tôi quặn lại vì đau đớn.
- Thế giả dụ anh lâm vào hoàn cảnh của em thì em sẽ làm gì?
- Cái đó khác.
Có vẻ như không hiểu được sự khác biệt đó, Edward phá ra cười thành tiếng.
- Nếu anh mà có mệnh hệ nào... - Mặt tôi hốt nhiên tái nhợt đi vì cái ý nghĩ khủng khiếp ấy-... Anh có muốn em kết liễu đời mình không?
Gương mặt hoàn mỹ của Edward ngay lập tức sắt lại, đôi mắt long lanh lẩn khuất những đau khổ.
- Có lẽ anh đã hiểu được tâm trạng của em... một chút - Edward thú nhận - Nhưng anh biết phải làm sao đây nếu như không có em?
- Anh hãy trở về là một Edward của ngày nào, trước khi em xuất hiện và làm xáo tung cuộc sống của anh.
Edward thở dài, nói:
- Em làm như dễ lắm ấy.
- Sẽ là như vậy thôi, anh ạ. Thật sự em không phải là người đặc biệt đến độ anh phải khổ sở như thế đâu.
Edward sửng cồ lên, định vặn lại, nhưng anh đã lại dịu xuống.
- Để sau hãy bàn tiếp - Anh hứa hẹn rồi ngồi bật dậy, cách tôi một quãng để cả hai không chạm vào nhau nữa. Tư thế của anh lại lịch lãm như vốn dĩ.
- Bố em ư? - Tôi hỏi dò.
Anh chỉ mỉm cười, không đáp. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng xe tuần tra của cảnh sát lăn bánh vào khuôn viên nhà. Tôi đưa tay ra nắm lấy bàn tay giá lạnh của anh. Bố hay hài lòng về điều đó.
Và bố bước vào nhà với một hộp bánh pizza trên tay.
- À, hai đứa - Bố cười toe toét với tôi - Hôm nay là sinh nhật của con, bố nghĩ con cần phải nghỉ nấu nướng hay rửa chén một bữa. Đói chưa?
- Rồi ạ. Con cảm ơn bố.
Bố không có ý kiến gì về sự kiêng ăn của Edward. Bố đã quá quen với việc Edward hay bỏ ăn bữa tối.
- Thưa ông, tối nay, cháu có thể "mượn" Bella được không ạ? - Edward lên tiếng khi tôi và bố đã ăn xong.
Với ánh mắt tràn trề hi vọng, tôi nhìn sang bố. Có lẽ trong quyển từ điển của bố, sinh nhật đồng nghĩa với ở nhà, là quây quần bên gia đình - đây lại là buổi sinh nhật đầu tiên tôi đón với bố, buổi sinh nhật đầu tiên kể từ ngày mẹ Renee của tôi tái hôn và chuyển đến sống ở Florida. Không biết bố sẽ quyết định thế nào... Hồi hộp quá.
- Không có vấn đề gì cả - tối nay, đội Thủy thủ sẽ chơi với đội Bít tất - Bố giải thích, dập tắt niềm hy vọng cuối cùng của tôi - Nên có lẽ bố sẽ khó mà chơi với các con được... Đây! - Nói rồi, bố giơ ra một cái máy ảnh mà bố đã mua theo yêu cầu của "bà Renee" (vì tôi cần phải có hình để lồng vào quyển album của mẹ tặng), đoạn tung nó cho tôi.
Lẽ ra bố phải biết từ trước rồi mới phải - đó là tôi luôn gặp rắc rối với sự phối hợp giữa mắt, tay và chân. Chiếc máy ảnh chỉ kịp sượt qua đầu ngón tay của tôi rồi rơi xuống... Trời... Nhưng may sao, trước khi có tiếng "cộp" xảy ra trên tấm vải sơn lót sàn nhà, Edward đã nhanh như cắt ra tay chụp lấy nó.
- Khá đấy, quả là một pha cứu nguy trông thấy - Ngài cảnh sát trưởng nhà tôi bình phẩm - Tối nay có gì vui thì phải chụp lại ngay đấy nhé, Bella. Giá mà con biết là mẹ mong chờ hình của con như thế nào trước cả khi con chụp chúng cơ đấy.
- Dạ vâng, thưa ông Charlie - Edward trả lời và đưa máy ảnh cho tôi.
Tôi bật máy ảnh, nhắm vào Edward, bấm máy.
- Ưm, máy chụp tốt lắm.
- Vậy là được rồi. À, gửi lời chào của bố đến Alice nhé. Lâu rồi, con bé không thấy lại đây chơi - Bố trễ môi xuống khi nói.
- Mới có ba ngày thôi mà bố - Tôi nhắc cho bố nhớ. Chẳng là bố rất quý mến Alice. Bố đã gắn bó với cô bạn của tôi từ dạo xuân qua, khi cô ấy luôn túc trực bên cạnh tôi giúp đỡ trong lúc tôi bị thương; và trên hết là bố biết ơn Alice đã giúp đứa con gái đang trưởng thành còn nhiều xốc nổi của bố thôi không thể hiện mình nữa - Con sẽ chuyển lời của bố ạ.
- Được rồi. Hai đứa đi chơi vui nhé - Rõ ràng là "đuổi khéo" đây mà. Nói rồi, bố bước thẳng ra phòng khách, chiếc tivi đang đợi bố.
Edward mỉm cười, vẫn là cái kiểu cười hí ha hí hửng muôn thuở khi nắm lấy tay tôi và kéo ra khỏi gian bếp.
Đến chỗ chiếc xe tải, anh lại mở cửa xe ở phía ghế ngồi bên cạnh người lái cho tôi, lần này thì tôi không thể cãi lời anh được nữa. Trời tối rồi, tôi đâu có nhìn ra được con đường rẽ vào nhà anh.
Edward lái xe lên phía bắc của thị trấn Forks, hiển nhiên là tiếp tục tỏ rõ thái độ bực bội vì cái vận tốc chậm như rùa bò của chiếc Chevy tiền sử của tôi. Động cơ xe kêu rên, khóc lóc thảm thiết hơn thường lệ khi anh lên ga tới vận tốc năm mươi dặm một giờ.
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào - Tôi nhắc nhở anh.
- Em có chắc là em biết mình đang cần gì không đấy? Một chiếc xe hơi Audi- coupe. Máy êm, mạnh...
- Chiếc xe tải của em chẳng có vấn đề gì cả. Anh chỉ nghĩ đến chuyện vứt tiền ra ngoài cửa sổ thôi, nếu anh biết điều gì là tốt cho anh thì anh đã chẳng phung phí tiền bạc vào mấy món quà sinh nhật rồi.
- Anh chẳng bỏ ra một đồng nào cả.
- Tốt!
- Em làm giúp anh một chuyện được không?
- Cái đó còn tùy vào việc gì đã chứ.
Edward thở dài, gương mặt rạng rõ bỗng chốc nghiêm lại:
- Bella à, buổi sinh nhật đúng nghĩa cuối cùng mà bọn anh tổ chức là cho Emmett vào năm 1935. Hôm ấy, tất cả mọi người đã khá buồn. Nhưng tối nay, bọn anh đều vui vì em, vì vậy, em đừng khó tánh nữa.
Cứ mỗi lần anh đả động đến những chuyện đại loại như vậy là tôi lại buồn.
- Được rồi, em sẽ cố gắng.
- Có lẽ anh cần phải nói với em rằng... ừm...
- Anh cứ nói đi.
- Khi anh nói rằng bọn anh đều vui vì em.... thì điều đó có nghĩa là cả gia đình anh đấy.
- Cả gia đình anh? - Cổ họng tôi như nghẹn lại - Em tưởng Emmett và Rosalie đang ở châu Phi - Tất cả "thần dân" của thị trấn Forks này (tất nhiên là trừ tôi ra) đều đinh ninh rằng anh chị của Edward đã vào đại học, và hiện đang ở Dartmouth.
- Emmett thích ở đây.
- Nhưng còn.... Rosalie?
- Anh biết rồi, Bella à. Nhưng em đừng lo, chị ấy sẽ biết cách cư xử sao cho phải.
Tôi không trả lời, cố làm ra vẻ như không lo lắng gì, điều đó quá dễ dàng. Không giống như Alice, người chị gái "ruột dư" của Edward, cô gái tóc vàng có vẻ đẹp thần thánh, là người không hề thích tôi. Nói chính xác thì Rosalie không cảm thấy thoải mái khi có sự hiện diện của tôi hơn là không thích tôi. Trong đôi mắt của Rosalie, tôi chỉ là một kẻ xâm phạm bí mật đời tư của gia đình chị ấy không hơn không kém.
Một cảm giác tội lỗi ngay lập tức tràn ngập cả người, có lẽ nào sự vắng mặt kéo dài bấy lâu nay của Rosalie và Emmett lại là vì tôi, dù rằng trong thâm tâm tôi cũng cảm thấy khuây khỏa khi không còn phải nhìn thấy chị ấy. Còn Emmett, người anh mang khí khái một con gấu của Edward, lại là người tôi rất nhớ. Về nhiều mặt, Emmett giống như một người anh cả mà lúc nào tôi cũng ước ao được có... hơn là sợ anh ta.
Edward thay đổi đề tài:
- Ưm, nếu em không để anh tặng em một chiếc Audi thì không lẽ em không thích một thứ gì cả trong ngày sinh nhật của mình hay sao?
Những lời lẽ đáp lại không khác gì là lời thì thầm:
- Anh biết em muốn gì mà.
Vầng trán vốn dĩ phẳng lì của Edward lập tức nhăn lại. Đó là biểu hiện cho thấy anh đã hối hận khi không nói tiếp về chuyện Rosalie.
Dường như hôm nay chúng tôi đã nói với nhau quá nhiều về chuyện này. Đừng bàn chuyện đó vào tối nay, Bella, anh xin em đấy.
- Ưm, có lẽ Alice sẽ tặng em thứ em cần.
Edward gầm gừ trong họng - đó là một âm thanh trầm đục, dọa dẫm.
- Hôm nay chưa phải là ngày sinh nhật cuối cùng của em đâu, Bella - Edward khẳng định như đinh đóng cột.
- Thật không công bằng với em.
Hình như tôi nghe thấy bên tai mình tiếng hai hàm răng của anh nghiến lại thì phải.
Và chúng tôi đã đến nhà của Edward. Tất cả các cửa sổ ở tầng trệt đều sáng choang ánh đèn. Ở mái hiên gie ra có treo một hàng dài những chiếc đèn lồng Nhật Bản, thứ ánh sáng nhẹ nhàng, dịu mắt ấy hắt cả lên những cây tuyết tùng mọc xung quanh nhà. Còn trên những bậc cầu thang dẫn lên cửa ra vào là những bó hoa - toàn những đó hồng tươi mơn mởn.
Tôi phát run lên, miệng lầm bầm rên rỉ.
Bên cạnh tôi, Edward hít thở thật sâu... để lấy lại bình tĩnh.
- Hôm nay là sinh nhật của em - Anh nhắc cho tôi nhớ - Cố gắng làm một người dễ thương nhé.
- Em biết rồi - Tôi lẩm bẩm.
Anh bước xuống xe, đi vòng qua bên phía tôi ngồi để mở cửa, đoạn chìa tay ra.
- Em vẫn còn một câu hỏi.
Edward đề phòng ngay lập tức.
- Nếu em tiếp tục chụp cuốn phim này - Tôi mân mê chiếc máy chụp hình trong tay - anh có chịu đứng vào khung hình không?
Edward bật cười ngặt nghẽo. Anh giúp tôi bước ra khỏi cabin và dắt tôi lên mấy bậc thang, cho tới tận lúc mở cửa cho tôi, anh vẫn chưa ngớt cười.
Đằng sau cánh cửa ra vào ấy, tất cả mọi người đều đang tề tựu đợi tôi trong căn phòng khách quét vôi trắng, rộng thênh thang. KHi tôi vừa bước chân qua khỏi ngưỡng cửa, họ đồng thanh hét vang: "Chúc mừng sinh nhật Bella!" Mặt mũi đỏ bừng, tôi chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống đất. Trong phòng, chỗ nào cũng thấy những chiếc lọ pha lê cắm đầy hoa hồng lẫn với những ngọn nến hồng lung linh tỏa sáng. Hình như tác giả của vụ này không ai khác ngoài Alice, tôi đoán như vậy. Cạnh chiếc đàn đại dương cầm của Edward là một cái bàn trải khăn trắng muốt, bên trên có đặt một ổ bánh sinh nhật màu hồng, bày rất nhiều hoa hồng, một chồng đĩa thủy tinh và những hộp quà gói giấy bạc.
Vậy là tệ hơn cả trăm lần tôi tưởng tượng.
Cảm nhận được tâm trạng của tôi, Edward quàng tay qua thắt lưng tôi và hôn lên đỉnh đầu của tôi.
Bố mẹ của Edward, bác sĩ Carlisle và vợ ông, bà Esme - trẻ trung, duyên dáng đến không ngờ - đang đứng ở gần cửa ra vào nhất. Một cách thận trọng, bà Esme ôm lấy tôi, mái tóc mềm mại màu nâu nhạt của bà quệt nhẹ lên má tôi khi bà hôn chúc phúc lên trán tôi, sau đó đến lượt bác sĩ Carlisle, ông đặt cả hai tay lên vai tôi.
- Xin lỗi cháu chuyện này nhé, Bella - Ông nói khe khẽ nhưng cố ý để người khác nghe thấy - Mọi người không thể ngăn Alice không làm thế được.
Rosalie và Emmett đứng bên cạnh họ. Rosalie không mỉm cười, nhưng ít ra thì chị ấy cũng không còn giữ vẻ mặt cau có và gườm gườm nhìn tôi nữa. Gương mặt của Emmett thì bành ra vì nụ cười nở quá rộng. Dễ có đến mấy tháng rôi, tôi mới được gặp lại họ; tôi gần như không còn nhớ đến vẻ đẹp kiêu sa, rạng rỡ của Rosalie - giờ gặp lại, tôi không khỏi chạnh lòng vì tủi thân. Còn Emmett thì vẫn luôn.... to lớn như thế.
- Trông cô chẳng thay đổi gì cả - Emmett nói bằng một giọng rầu rầu như đang thất vọng - Tôi cứ mong là cô sẽ khác kia, ai dè vẫn là cái gương mặt đỏ ửng như mọi khi.
- Cảm ơn anh, Emmett - Tôi rất cảm kích trước lời động viên của người anh cả, nhưng mặt tôi vì thế lại càng đỏ hơn nữa.
Emmett được dịp cười đến muốn vỡ cả bụng.
- Thôi, tôi phải ra ngoài một lát đây - Emmett lên tiếng rồi nháy mắt với Alice - Đừng có tổ chức sớm trong lúc tôi vắng mặt đấy.
- Em sẽ cố gắng.
Bỏ tay ra khỏi bàn tay của Jasper, Alice bước lại gần tôi, những chiếc răng trắng tinh của cô bạn lại hiện ra lấp lóa, Jasper cũng mỉm cười, song vẫn giữ khoảng cách với tôi. Anh ta, với mái tóc vàng, dài, chỉ dám đứng tựa mình vào lan can cầu thang. Trong suốt những ngày chúng tôi buộc phải giam chân ở Phoenix, tôi những tưởng Jasper đã vượt qua được cái phần bản ngã xấu xa trong con người của anh ta rồi. Hóa ra là không phải, Jasper vẫn hành động không khác gì lần đầu tiên tôi đến chơi nhà anh ta - đó là tạo khoảng cách với tôi, càng xa càng tốt - anh ta đã trở lại là một Jasper không được đứng gần tôi, khi mà nhiệm vụ bảo vệ tôi đã không còn nữa. Tôi biết Jasper không muốn cư xử với tôi như vậy, đây chỉ là sự phòng xa, và tôi cố gắng không quá chú tâm vào điều đó. Dù sao, Jasper vẫn còn gặp nhiều khó khăn hơn so với những thành viên còn lại trong gia đình mình về vấn đề kiêng khem; mùi máu người vẫn còn có năng lực cám dỗ anh ta - Jasper nín nhịn chưa được bao lâu.
- Đã đến lúc mở quà rồi - Alice dõng dạc tuyên bố. Cô bạn nắm lấy khuỷu tay tôi, dẫn lại chỗ cái bàn có đặt ổ bánh kem cùng những hộp quà gói giấy bạc.
Mặt tôi lúc này trông không khác gì kẻ đang bị một chứng bệnh nào đó hành hạ triền miên.
- Alice, mình nhớ rằng mình đã nói với bạn là mình không cần gì cả kia mà...
- Nhưng mình đâu có nghe - Cô bạn cắt ngang, mỉm cười tự đắc - Bạn mở quà đi.
Vừa nói, cô bạn vừa tước lấy cái máy ảnh trong tay tôi rồi ấn vào tay tôi một chiếc hộp to, màu bạc, vuông vức.
Chiếc hộp nhẹ tênh như thể trong đó chẳng chứa một cái gì. Miếng nhãn dán trên hộp cho biết đây là quà của Emmett, Rosalie và Jasper. E lệ, ngượng ngùng, tôi run run bóc lớp giấy bên ngoài rồi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.
Hình như là một món quà điện tử, với hàng loạt những con số trên màn hình. Rất hồi hộp, tôi mở chiếc hộp ra, chờ đợi gương mặt của mình được dịp bừng sáng. Nhưng chiếc hộp... trống không.
- Ớ.... cảm ơn.
Rosalie không giấu một nụ cười vừa nở. Jasper thì không cần giữ ý, phá ra cười như nắc nẻ.
- Đó là một chiếc máy nghe nhạc âm thanh nổi - Anh ta giải thích - Emmett đang đặt nó vào chiếc xe tải của cô, để cô khỏi đem trả lại ấy mà.
Lúc nào Alice cũng đi trước tôi một bước.
- Cảm ơn, Jasper, Rosalie - Tôi lên tiếng, bất giác mỉm cười khi nhớ lại lời than phiền của Edward về chiếc radio cũ mèm chiều nay, thì ra mọi việc đều đã có kế hoạch hẳn hoi - Cảm ơn Emmett - Tôi gọi rõ to.
Đáp lại lời của tôi là một tràng những tiếng cười đắc ý vọng lại từ chiếc xe tải. Tới lúc này thì tôi không thể không bật cười.
- Giờ thì mở quà của mình và của Edward đi - Alice nhắc nhở, giọng nói vút cao vì hào hứng. Cô bạn cầm lên một hộp quà xinh xắn hình vuông.
Tôi quay ngoắt sang Edward, ném cho anh một ánh nhìn "dọa nạt":
- Anh đã hứa rồi đầy!
Trước khi Edward kịp trả lời, đã thấy bóng Emmett xuất hiện, đứng choán ngay ở cửa ra vào.
- Oa, vừa kịp lúc! - Anh ta reo mừng, vội vã xáp lại gần, đứng sau lưng Jasper lúc này cũng đã tiến đến gần hơn để trông cho rõ.
- Anh chẳng bỏ ra một đồng nào cả - Edward vẫn lặp lại câu nói cũ và đưa tay lên vén nhẹ một lọn tóc vừa vướng vào mặt tôi, tôi lại bắt đầu run lên trước sự đụng chạm của anh.
Hít vào thật sau để lấy lại tinh thần, tôi quay sang Alice.
- Đưa cho mình - Tôi nói kèm theo một tiếng thở dài.
Một cách thích thú, Emmett bật cười khúc khích.
Tôi đón lấy món quà từ tay cô bạn, đưa mắt liếc nhìn Edward lần nữa trong khi ngón tay khẽ luồn vào một góc giấy, bứt nó ra.
- Ui da - Tôi buột miệng kêu lên khi bị mép giấy cứa vào ngón tay. Một cách vội vã, tôi đưa ngón tay lên kiểm tra. Một lằn máu nhỏ đang rỉ ra khỏi vết thương.
Mọi chuyện sau đó diễn ra thật nhanh.
- Không! Tôi nghe thấy tiếng của Edward thét lên rất thảng thốt.
Và nhanh như cắt, anh lao người tới chỗ tôi, hất tôi bay qua khỏi cái bàn, Cái bàn đổ chổng kềnh, tất nhiên, ổ bánh kem, những món quà, cùng hoa và đĩa rơi thẳng xuống đất. Tôi đứng giữa những mảnh pha lê vỡ tan tành.
Jasper lao vào Edward, âm thanh của sự va chạm vang lên chói tai, hệt như tiếng của hai khối đá khổng lồ vừa tông thẳng vào nhau.
Tiếp theo đó là những tiếng gầm gừ ghê rợn thoát ra từ lồng ngực của Jasper. Jasper giãy giụa, cố gắng đẩy thân người của Edward ra, những chiếc răng trắng lóe của anh ta liên tiếp đớp hụt vào mặt của Edward.
Trong chớp mắt, Emmett từ đằng sau ôm gọn lấy Jasper, khóa cứng anh ta bằng hai bắp tay lực lưỡng như thép; Jasper vẫn vùng vẫy cố sức thoát ra, đôi mắt vô hồn của anh ta nhìn xoáy thẳng vào tôi.
Trên cả sự kinh hoàng là một nỗi đau khổ bắt đầu ùa vào hồn tôi. Bất giác, tôi lảo đảo ngã vật xuống sàn, ngay bên cạnh chiếc đàn đại dương cầm. Một cách tự nhiên, hai cánh tay của tôi xoãi ra, rơi thẳng xuống những mảnh thủy tinh nhọn hoắt, sắc lẻm. Cơn đau như hàng ngàn mũi kim chích vào da thịt bắt đầu chạy dọc từ cổ tay lên đến khuỷu tay của tôi.
Trong nỗi hãi hùng, đôi mắt ngây dại của tôi cứ nhìn chằm chằm vào một vệt máu dài, đỏ thẫm, đang chảy thành dòng trên cánh tay của mình. Rồi đôi mắt ngây dại ấy từ từ chuyển hướng tới những ánh nhìn đầy kích động của sáu con ma-cà-rồng đang bị kích thích cái bản ngã khát máu.
Nhưng đây đâu phải là giấc mơ, đâu phải là ác mộng; cũng không phải là tôi đang chạy bán sống bán chết để cứu lấy mạng sống của mình- không, tôi phải chạy thục mạng vì một vật quý báu nhất đời. Mạng sống của tôi bây giờ cũng không có ý nghĩa đến như vậy.
Alice nói rằng chúng tôi rồi cũng sẽ lìa đời ở chốn này. Tuy nhiên, kết quả sẽ khác nếu cô bạn của tôi không bị mắc kẹt giữa quầng sáng mặt trời rực rỡ như thế, còn tôi là người duy nhất có thể an toàn chạy giữa vầng thái dương chói lòa, trên quãng trường đông đúc.
Và tôi không thể theo kịp thời gian.
Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi, khi mà vây quanh chúng tôi giờ đây chính là những kẻ thù cực kì nguy hiểm. Chiếc đồng hồ bắt đầu chùng chình ở thời khắc cuối cùng, hai bàn chân chậm chạp của tôi run lên bần bật. Tô biết mình đã trễ- song, tôi sẽ vui biết bao nếu sau những chái nhà kia có kẻ khát máu nào đó đang chờ đợi tôi. Thất bại trong chuyện này... tôi không còn muốn sống nữa.
Đồng hồ đã điểm, mặt trời đã vào đến giữa bầu trời.
Tôi chắc chắn tới 99, 9% là tôi đang mơ.
Và đây là những lí do tôi dám đoan quyết về điều đó: thứ nhất, tôi đang đứng giữa biển nắng chói lòa rực rỡ- hiện tượng chưa bao giờ xảy ra ở thị trấn Forks, tiểu bang Washington, quê hương mới của tôi; và thứ hai, tôi đang nhìn bà ngoại Marie của tôi. Ngoại đã mất sáu năm rồi, thế nên đây là bằng chứng rõ rệt nhất cho thấy là tôi đang mơ.
Trong ngoại hầu như không thay đổi, khuôn mặt của bà vẫn y nguyên trong trí nhớ của tôi. Da dẻ của bà vẫn mềm mại, tuy có phần khô héo và hằn đầy những nét nhăn. Ngoại chẳng khác gì trái mơ khô, có khác chăng là mái tóc trắng, óng ả như mây mà thôi.
Cả hai cái miệng- miệng của ngoại móm mém và dúm dó, và miệng của tôi- cũng há gốc vì ngạc nhiên. Hình như ngoại cũng không ngờ là có ngày gặp được tôi.
Tôi toan mở miệng hỏi ngoại; tôi có nhiều câu hỏi lắm... Rằng ngoại đang làm gì trong giấc mơ của tôi? Rằng trong 6 năm qua, ngoại đã làm gì? Và, ông Pop có khỏe không, ông bà đã gặp nhau chưa, hai người hiện đang ở đâu?- thì ngoại cũng toan mở miệng hỏi tôi, tôi kìm mình lại để ngoại lên tiếng trước. Nhưng ngoại cũng dừng lại, hai bà cháu nhìn nhau, mỉm cười, ngượng nghịu.
- Bella?
Không phải là tiếng của ngoại gọi tôi, cả bà và cháu đều cùng nhất loạt quay lại, chú mục nhìn người mới đến, muốn xen vào cuộc hạnh ngộ giữa hai bà cháu. Tôi không còn xa lạ gì với người có tiếng nói ấy; đó là tiếng nói mà dẫu có đi đâu, ở trong hoàn cảnh nào, dù là đang thức hay đang ngủ... thậm chí là cả khi chết nữa, tôi vẫn nhận ra,. Tôi dám đoan chắc điều đó... Giọng nói ấy đã đeo đuổi tôi trong những lần tôi bị sốt cao- hay ít ra là trong lúc tôi lội bì bõm trong nước, trong cái lạnh và dưới những cơn mưa không bao giờ dứt... mỗi ngày.
Edward.
Như thường lệ, trống ngực tôi lại đập lên rộn ràng mỗi khi trong thấy anh, dù trong tiềm thức... khi tôi tin chắc rằng tôi đang mơ như thế này, hoảng hốt... anh đang tiến về phía chúng tôi, ung dung đĩnh đạc bước đi giữa ánh mặt trời chói lọi.
Tôi hoảng hốt vì ngoại không hề biết rằng tôi đã phải lòng một chàng ma- cà- rồng- không một ai biết điều đó cả. Làm sao tôi có thể giải thích với ngoại bây giờ, về sự phát tán ánh sáng thành hàng ngàn cầu vồng nhỏ xíu trên làn da của anh - tựa hồ như anh là một khối pha lê hay kim cương?
Ưm, chắc ngoại cũng thấy lạ lắm về việc bạn trai của con phát sáng lấp lánh. Dưới ánh mặt trời thì anh ấy mới như vậy thôi, ngoại à. Ngoại đừng hoảng sợ nhé...
Nhưng anh đang làm gì ở đây vậy? Lý do quan trọng nhất khiến anh chọn thị trấn Forks, vùng đất tứ thời đắm mình trong mưa, một nơi có thể được coi là âm u nhất thế giới, là vì ở đó, anh có thể ung dung đi lại trên đường phố giữa ban ngày mà không làm lộ bí mật của gia đình kia mà. Ấy vậy mà anh xuất hiện ở đây, thong thả chuyển dịch từng bước chân lịch lãm về phía tôi- với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đẹp không khác gì thiên thần - như thể trong mắt anh, tôi là người duy nhất đang hiện hữu vậy.
Trong giây phút đó, tôi ao ước mình không còn là kẻ ngoại lệ, kẻ không thuộc ảnh hưởng đặc biệt của anh nữa; bao lâu nay, tôi vẫn lấy làm vui khi mình là người duy nhất anh không đọc dược suy nghĩ. Nhưng bây giờ thì tôi mong anh có thể làm dược điều đó, có thể nghe thấy lời cảnh báo vang vọng trong đầu tôi.
Hoảng hốt, tôi ngoái đầu nhìn ngoại, và tự hiểu rằng điều tôi lo ngại đã hiển hiện rõ ràng. Ngoại cũng vừa quay sang nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ thảng thốt giống như ánh mắt của tôi.
Edward - vẫn nụ cười hồn hậu làm chấn động trái tim tôi, buộc nó phải đập liên hồi như muốn lao ra khỏi lồng ngực - choàng hai tay lên vai tôi và quay sang nhìn ngoại.
Ngoại vẫn giữ kiểu nhìn ngạc nhiên ấy dành cho tôi. Nhưng thay vì kinh hãi, ngoại lại ngượng ngùng, hấp háy mắt như chờ đợi đứa cháu gái quở trách... Và thế đứng của ngoại, đó là một thế đứng lạ lùng, ngoại đưa một tay ra, khoanh lại như ôm một ai đó mà tôi không thể nhìn thấy được, một ai đó đang tàng hình...
Chỉ lúc ấy, tôi mới đảo mắt nhìn quanh quất, và bất giác nhận ra rằng ngoại đang đứng ở trong một khung gỗ cực lớn. Không thể hiểu được, tôi buông bàn tay đang ôm Edward ra, vươn về phía ngoại. Ngoại cũng bắt chước làm theo như thế, không khác một mảy may nào. Tay hai bà cháu chúng tôi chạm vào nhau, không, đó không phải là những ngón tay của ngoại, mà là một tấm kính lạnh ngắt...
Cơn váng vất bất đầu ập đến, giấc mơ của tôi đã trở thành ác mộng.
Không phải là ngoại.
Mà là tôi, tôi ở trong gương. Tôi - một bà lão, da nhăn nheo và lom khom.
Edward đang đứng bên cạnh tôi, không bộc lộ cảm xúc nào, vẫn rạng ngời trong cái tuổi mười bảy thơ mộng.
Một cách dịu dàng, anh đặt đôi môi hoàn hảo, lạnh giá lên chiếc má đầy những nét hằn thời gian của tôi.
- Chúc mừng sinh nhật - Anh thì thào.
Tôi choàng tỉnh - đôi lông mày giãn ra hết cỡ, hai mắt mở căng- tôi thở hổn hển. Một thứ ánh sáng xám ngoét, ánh sáng quen thuộc của một ngày đầy mây, đã chiếm mất chỗ của ánh mặt trời rực rỡ trong giấc mơ của tôi.
Chỉ là mơ thôi. Tôi tự nhủ, chỉ là một giấc mơ thôi mà.
Hít vào một hơi thật sâu, tôi bừng tỉnh lần nữa khi tiếng chuông của chiếc đồng hồ báo thức bắt đầu réo vang. Phần lịch nhỏ nơi góc chiếc đồng hồ đập vào mắt tôi, nhắc nhở cho tôi biết ngày hôm nay là ngày mười ba tháng chín.
Chỉ là một giấc mơ, nhưng đồng thời cũng là một hình ảnh tiên tri, ít ra là như vậy. Hôm nay là sinh nhật của tôi. Tôi đã thực sự bước sang tuổi 18.
Ngày qua tháng lại, cứ càng gần đến ngày này là tôi lại càng sợ đến chết khiếp..
Đã qua rồi một mùa hè tuyệt vời - một mùa hè hạnh phúc nhất mà tôi từng có, mùa hè hạnh phúc mà mọi người, ở khắp mọi nơi, đều được tận hưởng, đồng thời cũng là mùa hè nhiều mưa nhất trong lịch sử bán đảo Olympic này - Cái ngày này đã ẩn nấp thật kỹ trong màn mưa, nó kiên nhẫn chờ tôi, và giờ thì nó rất hả lòng hả dạ.
Ngày 13. 9 đã xuất đầu lộ diện, nó tệ hơn cả trong trí tưởng tượng của tôi nữa. Tới lúc này, tôi mới thật sự cảm nhận về nỗi sợ hãi bấy lâu nay vẫn hằng chờn vờn trong tâm trí của mình- tôi đã lớn. Đúng, mỗi ngày, tôi lại một lớn lên thêm, nhưng cái ngày này thì khác, so với các ngày trong năm, đây là ngày tệ nhất, vì nó là ngày được chỉ điểm gọi tên. Ngày đánh dấu tuổi của tôi... Tôi đã 18 tuổi.
Còn Edward thì mãi mãi không bao giờ bước qua tuổi 17
Tôi vào nhà tắm đánh răng, ngạc nhiên là gương mặt của mình trong gương chẳng có gì thay đổi. Tôi nhìn chằm chằm vào chân dung của mình, chú tâm tìm kiếm thật kỹ những nếp nhăn trên làn da màu ngà. Và kìa, tôi phát hiện ra một chỗ duy nhất có nếp nhăn... đó là cái trán, dĩ nhiên tôi cũng thừa hiểu là khi không còn nhăn nhó nữa thì những nếp nhăn ấy sẽ biến mất ngay lập tức. Nhưng tôi không thể.
Trong bức chân dung của tôi, trên đôi mắt nâu long lanh chứa đầy nỗi lo lắng là đôi lông mày đang nhíu lại với nhau.
Chỉ là một giấc mơ thôi, tôi lặp lại để tự trấn an mình. Chỉ là một giấc mơ... đồng thời là một cơn ác mộng đáng sợ nhất.
Không muốn ăn sáng, lúc này, tôi chỉ muốn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt. Tất nhiên, tôi không thể nào tránh gặp bố được, nên đành phải chịu đựng vài phút đeo cái mặt nạ tươi cười vào. Nhưng thực lòng mà nói, quả là tôi cũng đã thật sự tươi tỉnh được ít nhiều khi đề nghị bố đừng tặng cho tôi 1 món quà nào cả, vậy mà không hiểu sao cứ mỗi lần ngoác miệng ra cười, tôi lại có cảm giác như là mình đang òa khóc.
Cố gắng giữ bình tĩnh khi lái xe tới trường, hình ảnh của ngoại- tôi sẽ không nghĩ đó là mình nữa - cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi. Trong tôi lúc này không tồn tại bất kỳ 1 cảm xúc nào, ngoại trừ duy nhất cái cảm giác tuyệt vọng. Cuối cùng, khi bánh xe đã bon vào bãi đậu xe quen thuộc phía sau trường trung học Forks, và trông thấy Edward đứng tựa lưng vào chiếc xe Volvo màu bạc bóng láng của anh- vẫn là thế đứng im lìm quen thuộc cũ, nhưng nhờ vậy vẻ đẹp thiên sứ của anh lại hiển hiện rõ nét hơn bao giờ hết- tôi mới sực tỉnh. giấc mơ đêm vừa rồi của tôi đã không công bằng với anh. Anh vẫn đứng chờ tôi như thường lệ
Mọi nỗi tuyệt vọng ngay tức khắc tan biến đi, thay vào đó là nỗi ngượng muôn Tới giờ, sau hơn nửa năm làm bạn với anh, tôi vẫn không dám tin là mình lại xứng đáng được anh để mắt đến.
Bên cạnh Edward lúc này là Alice, em gái của anh, cô ấy cũng đang đứng chờ tôi.
Tất nhiên Edward và Alice không phải là anh em ruột (ở Forks ai cũng là anh em nhà Cullens đều là con nuôi của bác sĩ Carlisle và vợ, bà Esme, cả hai đều còn quá trẻ để có những đứa con tuổi thanh thiếu niên như thế này), nhưng nước da của cả hai đều trắng y như nhau, y như nhau cả màu mắt vàng lạ lùng và những quầng thâm bên dưới mắt nữa. Gương mặt của Alice, cũng như của Edward, đều đẹp rạng rỡ đến mức lạ lùng. Đối với những ai biết chuyện - như tôi đây- trước những đặc điểm như vậy đều có thể kết luận được họ thực sự là ai.
Thái độ của Alice ở bên cạnh Edward- đôi mắt màu vàng nâu của cô ấy ngời sáng nét hào hứng, phấn khích với 1 chiếc hộp vuông vức gói giấy bạc trên tay- khiến tôi không khỏi chau mày. tôi đã bảo Alice là tôi không cần gì cả, không cần bất kỳ một thứ gì, là quà hay là một sự quan tâm này nọ trong ngày sinh nhật. Vậy là điều mong muốn của tôi đã bị lờ phắt đi.
Tôi đóng sầm cửa xe lại - chiếc xe Chevy đời 1953 - hậu quả là ngay lập tức một đám bụi rỉ sắt lất phất rơi xuống mặt đường ẩm ướt. Một cách chậm rãi, tôi tiến về phía Edward và Alice. Alice bước lên trước để đón tôi, mái tóc đen cố tình làm rối của cô bạn ngày càng khiến cho gương mặt thiên thần của cô thêm sinh động.
- Chúc mừng sinh nhật Bella!
- Suỵt.
Đôi mắt của tôi liếc ngang liếc dọc để kiểm tra xem có ai nghe thấy Alice vừa mới nói gì không. Tôi vốn thực lòng không muốn ngày sinh nhật của mình được mọi người xem như là một sự kiện đặc biệt quan trọng.
Alice cứ thản nhiên phớt lờ thái độ đó của tôi
- Bạn muốn mở quà ngay bây giờ hay là để sau nào?- cô bạn hào hứng hỏi khi chúng tôi sải chân bước lại phía Edward đang đứng chờ.
- Không muốn quà nào cả- tôi lầm bầm phản đối.
Có vẻ như cuối cùng Alice cũng đành phải để ý đến tâm trạng của tôi.
- Đồng ý... Vậy là để sau nhé. Bạn có thích quyển album mẹ bạn tặng không?Và chiếc máy ảnh, quà tặng của bố bạn nữa?
Tôi thở dài. Dĩ nhiên là Alice biết tất tần tật mọi món quà dành cho tôi. Trong gia đình Cullens, Edward không phải là người duy nhất có năng lực đặc biệt. Alice có khả năng nhìn thấy mọi dự định của bố mẹ tôi ngay khi bố mẹ tôi vừa quyết định làm điều đó.
- Ừ ư ư. Rất tuyệt.
- Mình thấy ý tưởng đó rất hay. Bạn đã là học sinh năm cuối rồi. Cần phải lưu lại những kỷ niệm chứ.
- Thế bạn đã là học sinh năm cuối bao nhiêu lần rồi?
- úi, cái đó thì khác à nha.
Chúng tôi đến chỗ của Edward, anh đưa tay cho tôi. Một cách nhiệt thành tôi nắm lấy, tức thì quên bẵng tâm trạng lúc đầu. Làn da anh vẫn vậy, vẫn mượt mà nhưng lạnh giá. Anh khẽ siết nhẹ tay tôi. Đôi mắt màu hoàng ngọc dịu dàng của anh, như thường lệ, vẫn khiến tim tôi nhảy múa trong lồng ngực, Nghe rõ mồn một tiếng động thình thịch đó, anh mỉm cười.
Rất nhẹ nhàng, ngón tay của anh lại lần theo bờ môi của tôi
- Như đã giao hẹn từ trước, anh không được phép chúc mừng sinh nhật của em, đúng không?
- Xem nào, Edward gãi gãi đầu- Hẳn em đã thay đổi quyết định rồi. Hầu hết mọi người đều ưa thích những thứ như sinh nhật và quà tặng mà.
Alice bật cười, tiếng cười êm như tiếng chuông ngan nga trong gió.
- Rồi bạn sẽ thích cho mà xem. Hôm nay, mọi người sẽ làm theo mọi ý thích của bạn, Bella ạ. Không lẽ có điều gì khiến cho bạn không vui hay sao?- cô bạn lại dùng kiểu nói hoa mỹ chỉ có trong các cuốn tiểu thuyết kinh điển
- Già đi!!- cuối cùng tôi cũng nói thật lòng mình, cố để cho giọng nói của mình thật điềm tĩnh.
Đang đứng sát bên tôi, nụ cười của Edward bỗng trở nên se sắt.
- 18 tuổi có gì là già đâu- không phải con gái đến tuổi 29 mới bắt đầu không thích sinh nhật sao?
- Nhưng mình lớn tuổi hơn Edward rồi!- Tôi lầm bầm và nghe rõ tiếng Edward thở dài - Ưm, có gì đâu - Giọng nói của cô bạn vẫn ngọt ngào như vốn dĩ - Chỉ hơn có một tuổi thôi mà.
Tôi rơi vào trạng thái trầm tư của mình... Không biết tương lai có diễn ra như tôi mong đợi hay không, không biết tôi có được sống đời bên Edward, Alice và những thành viên khác trong gia đình Cullens hay không (tất nhiên đừng để đến lúc tôi trở thành một bà lão nhỏ thó, hom hem, lụ khụ là được)... Nếu được sống bên họ, thì dẫu là tôi lớn hơn Edward một tuổi hay hai tuổi, miễn là đừng nhiều quá, cũng sẽ chẳng bỏ có ý nghĩa gì đối với tôi. Nhưng Edward luôn gạt bỏ tất cả những gì có thể làm thay đổi tôi, từ chối tất cả những gì khả dĩ sẽ biến tôi giống như anh - đó là được bất tử.
Một sự bế tắc - như có lần đã từng bảo.
Thật lòng mà nói thì tôi vẫn thực sự không hiểu vấn đề của Edward. Cái chết thì có gì tuyệt vời chứ? Trở thành ma- cà- rồng nào có phải là chuyện gì khủng khiếp lắm đâu - chẳng phải gia đình Cullen vẫn tự chủ tốt được đó sao.
- Mấy giờ bạn sẽ đến chơi? - Alice lại hỏi, cô bạn quyết định thay đổi đề tài, và cô ấy đề cập ngay đến điều tôi đang cố tránh.
- Mình không nghĩ là mình có kế hoạch đến đó.
- Trời ơi, coi Bella kìa - Bạn không tính phá hủy niềm vui của tất cả bọn mình đấy chứ, có phải không nào?
- Mình nghĩ rằng mình muốn làm gì trong ngày sinh nhật của mình cũng được cơ mà.
- Tan học, anh sẽ đến xin phép ông Charlie để đưa Bella về nhà mình - Edward trả lời Alice, không quan tâm tới ý kiến của tôi.
- Em còn phải đi làm- Tôi nhất quyết phản đối.
- Không, hôm nay bạn không cần phải đi làm đâu- Alice trả lời một cách đắc ý- Mình đã xin phép bà Newton rồi. Bà ấy sẽ đổi ca cho bạn, và nhờ mình chuyển lời chúc mừng sinh nhật tới bạn đấy.
- Nhưng mình... mình... mình vẫn không thể đến đó được - Tôi lắp bắp, cố động não tìm một lý do khác – Mình, à, mình vẫn chưa xem Romeo và Juliet cho môn Quốc văn.
Alice khịt mũi rồi thở phì phì.
- Nhưng bạn đã thuộc nằm lòng Romeo và Juliet rồi còn gì.
- Nhưng thầy Berty bảo rằng bọn mình phải xem các diễn viên thể hiện để có một cái nhìn toàn diện về tác phẩm... Đó cũng là tinh thần chung của Shakespeare...
Edward bắt đầu đảo mắt.
- Nhưng bạn cũng đã xem phim rồi- Alice bắt đầu “buộc tôi”
- Nhưng mình chưa xem bản của thập niên 1960. Thầy Berty nói bản đó là hay nhất.
Cuối cùng, Alice cũng đánh rơi nụ cười đắc thắng, chỉ biết đứng im mà nhìn tôi chằm chằm.
- Chuyện này rất đơn giản, hoặc cũng rất khó khăn, Bella à, muốn nó dễ hay nó khó, tất cả đều tùy thuộc...
Edward đường đột cắt ngang là Alice:
- Không sao đâu, Alice. Nếu Bella muốn xem phim thì cứ để cho cô ấy xem. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy mà.
- Đúng đấy - Tôi hưởng ứng.
- Nên khoảng 7 giờ, anh sẽ đưa Bella về nhà mình - Edward tiếp tục nói - Em cũng cần thời gian mà chuẩn bị mọi thứ phải không nào?
Tiếng cười vui vẻ của Alice lại bắt đầu cất lên.
- A, thế thì tốt quá rồi, hẹn tối nay gặp lại bạn nhé, Bella! Vui lắm rồi bạn sẽ thấy- Rồi Alice toét miệng ra cười rất tươi, những chiếc răng trắng bóng, đều đặn, hiện ra lấp lánh và thật nhanh, cô bạn hôn nhẹ lên má tôi, sau đó, quay gót đi đến lớp học đầu tiên, bước thật uyển chuyển trước khi tôi kịp lên tiếng đáp lời.
- Edward, em xin anh... - Tôi bắt đầu nài nỉ nhưng nhanh như cắt, anh đặt một ngón tay lên môi tôi.
- Thảo luận sau đi. Không khéo chúng mình lại vào lớp trễ mất.
Mọi người không còn giữ cái kiểu nhìn chằm chặp vào Edward và tôi, khi chúng tôi cùng sóng bước bên nhau đi đến chỗ ngồi quen thuộc nơi cuối lớp nữa (giờ thì hầu như ở lớp nào, hai chúng tôi cũng có chung giờ với nhau- thật ngạc nhiên là Edward đã chiếm trọn cảm tình của cô quản lý). Anh và tôi ở bên nhau nhiều đến nỗi cuối cùng, chúng tôi cũng không còn là một đề tài bàn tán xôn xao của đám học sinh trong trường. Ngay cả Mike Newton cũng chấm dứt ánh nhìn rầu rĩ dành cho tôi, khiến tôi không còn mặc cảm tội lỗi như lúc đầu. Bây giờ là hễ thấy tôi ở đâu là Mike lại cười thật tươi; tôi thấy vui vì anh chàng đã chấp nhận xem tôi chỉ là một người bạn. Suốt mùa hè vừa qua, Mike đã thay đổi –những nét tròn trĩnh, trẻ con trên gương mặt của Mike đã biến mất, phần xương má vì thế mà lộ rõ hơn. mái tóc vàng vuốt keo dựng đứng quen thuộc cũng không còn nữa, Mike để tóc dài hơn trước để tạo kiểu tóc rối bù có chủ đích. Nhìn cách ăn mặc hiện thời của anh bạn là hieur ngay cái ý tưởng của sự thay đổi ấy- nhưng dáng vẻ của Edward đâu phải ai bắt chước cũng giống được.
Trong suốt buổi học, cái đầu của tôi chẳng dung nạp được một mảy may kiến thức nào, nhưng những suy nghĩ mông lung tìm cách không đến nhà Edward vào buổi tối thì đầy ăm ắp. Làm sao có thể có được một buổi tối vui vẻ khi trong lòng ta đầy những rối ren. Và tệ hơn cả là những món quà cùng sự quan tâm khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy ngại ngùng.
Được quan tâm chẳng bao giờ là điều tốt lành, những ai hay gặp tai nạn như tôi hẳn cũng sẽ đồng ý với quan điểm này. Chẳng ai muốn hứng những ánh mắt chằm chặp chĩa vào mình trong khi mình đang ngượng chín cả người vì lỡ tay làm đổ bể một cái gì đó.
Và năm nay, tôi đã khẩn khoản đề nghị- ừ, chính xác thì là yêu cầu –mọi người đừng tặng bất cứ một món quà nào cho tôi. Nhưng xem ra, “bà Renee” và “ông Charlie” nhà tôi không phải là người duy nhất phớt lờ cái mong muốn đó.
Chưa bao giờ tôi có nhiều tiền, và tôi cũng chưa bao giờ thấy phiền lòng vì điều đó. Mẹ đã nuôi dạy tôi bằng đồng lương còm cõi của một cô giáo nuôi dạy trẻ. Bố tôi cũng chẳng giàu có gì với công việc của mình – bố là cảnh sát trưởng được phân công công tác ở cái thị trấn tỉnh lẻ Forks này đây. Thu nhập cá nhân của tôi hiện thời đều trông cả vào công việc phụ bán hàng trong một cửa hàng chuyên bán đồ thể thao ở trong vùng, tôi làm ở đây mỗi tuần ba ngày. Trong một cái thị trấn bé xíu xìu xiu như thế này, có thể nói là tôi đã rất may mắn nên mới có được việc làm này. Từng đồng từng cắc kiếm được, tôi đều cho cả vào cái “ngân sách để học đại học” cỏn con của tôi (đại học chỉ là kế hoạch B thôi. Hiện tôi vẫn đang nuôi hi vọng cho kế hoạch A, nhưng Edward cứ bướng bỉnh bắt tôi phải làm một người bình thường... )
Edward có rất nhiều tiền- tình thật, tôi không muốn nghĩ nhiều về điều đó. Đó chỉ là kết quả tất yếu của những năm tháng tích lũy vốn khi nghười ta không bị giới hạn về mặt thời gian, đã vậy, anh lại còn có cô em gái có một năng lực thần kỳ, biết trước được những thay đổi trong thị trường chứng khoán. Edward dường như không hiểu vì sao tôi lại từ chối không cho anh chi tiền mua sắm những món này món nọ cho tôi, vì sao tôi lại không cảm thấy thoải mái khi anh đưa tôi đến những nhà hàng sang trọng ở Seattle, vì sao anh không được phép mua tặng tôi một chiếc xe hơi để có thể chạy được vận tốc trên năm mươi lăm dặm một giờ, hay vì sao tôi không cho anh chia sẻ gánh nặng “ngân sách cho việc học đại học” của tôi (anh nhiệt tình ủng hộ kế hoạch B của tôi). Và Edward cho rằng tôi là người khó tính chưa từng thấy.
Nhưng làm sao tôi có thể để anh tốn kém tiền bạc cho tôi khi mà tôi không có một thứ gì để đáp lại? Vì một lí do bí ẩn nào đó, anh cứ muốn luôn luôn ở bên cạnh tôi. Và vì thế, tất cả những điều anh làm cho tôi đã khiến cho chúng tôi càng lúc càng bị đẩy xa khỏi trạng thái cân bằng.
Ngày học cứ thế trôi đi, chẳng thấy Edward lẫn Alice đả động gì đến ngày sinh nhật của tôi nữa, tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút. Chúng tôi lại cùng ngồi ăn trưa ở chiếc bàn quen thuộc,
Dường như ở cái bàn ăn này đang tồn tại một “thỏa ước ngừng bắn”thì phải. Ba người chúng tôi –Edward, Alice và tôi- ngồi ở phía cuối bàn. Anh chị của Edward, những người có phong cách khiến người ta phải sờ sợ (điển hình là Emmett), đều đã tốt nghiệp trung học, chỉ còn lại Alice và Edward, hai người có dáng vẻ không đến nỗi quá dữ dằn là vẫn tiếp tục đến trường. Và chúng tôi không hề ngồi lẻ loi. Những người bạn khác của tôi, Mike và Jessica (hai người đang ngượng ngùng trong việc thể hiện sự quan tâm đến nhau trên mức bạn bè một chút), Angela và Ben(mối quan hệ của họ, trải qua suốt mùa hè, vẫn còn được duy trì), Eric, Conner, Tyler, và Lauren (người không hề biết đến “phạm trù “bạn bè với tôi ) cũng ngồi chung bàn với chúng tôi... nhưng là ở phía bàn bên kia, như thể chiếc bàn đã bị phân chia ranh giới. Nhưng phải nói thêm một chút, đó là trong những ngày nắng ấm, khi Edward và Alice không thể đến trường, ranh giới này mới bị phá vỡ, và cũng chỉ có khi đó, tôi mới có dịp trò chuyện xởi lởi với các bạn ấy.
Tuy nhiên, cả Edward và Alice đều không lấy thế làm buồn hay cảm thấy bị tẩy chay. Cả hay người đều không quan tâm đến điều đó. Còn đối với toàn bộ học sinh trong trường trung học Forks, tất cả họ đều cảm thấy rất ngại nếu phải tiếp xúc với anh em nhà Cullen, dù rằng bản thân họ cũng chẳng hiểu được lý do này. Duy chỉ có tôi là một trường hợp ngoại lệ. Và tất nhiên, chính thái độ dạn dĩ, hay quan tâm tới Edward của tôi thi thoảng cũngkhiến anh lo lắng. Anh cho rằng mình đã quá mạo hiểm khi ở gần tôi –đó là một quan điểm luôn bị tôi kịch liệt phản đối mỗi khi anh đề cập đến.
Buổi chiều hôm ấy trôi qua thật nhanh. Tan trường, cũng như thường lệ, Edward lại bước theo tôi đến chỗ chiếc xe tải. Nhưng lần này, anh mở cái cửa xe ở phía bên ghế ngồi cạnh người lái và có ý đợi tôi. Vậy là Alice đã lái xe của anh về nhà, để anh ở lại canh chừng không cho tôi bỏ trốn.
Tôi khoanh tay lại, đứng thừ người ra, không muốn chui ngay vào xe để tránh cơn mưa dài bất tận.
- Hôm nay là sinh nhật của em, em không được lái xe à?
- Anh sẽ coi như hôm nay không phải là sinh nhật của em, đúng như em mong muốn.
- Nếu như hôm nay không phải là sinh nhật của em, vậy thì tối nay, em không phải đến nhà anh...
- Thôi được rồi.
Tiếp theo câu nói đó là tiếng đóng sầm của cánh cửa xe. Edward đi vòng qua tôi, mở cửa xe dành cho người lái.
- Chúc mừng sinh nhật em!
- Suỵt- Tôi nhắc anh, và một cách miễn cưỡng, tôi chui vào cabin, tôi đã hy vọng rằng anh sẽ nói câu khác kia đấy.
Trong lúc tôi lái xe, Edward hý hoáy vặn vặn cái radio rồi lắc đầu, le lưỡi:
- Chiếc radio của em bắt sóng ẹ quá.
Tôi chau ngay đôi mày lại. Tôi không thích những lời nhận xét chê bai kiểu đó của anh mỗi khi anh ngồi vào chiếc xe của tôi. Chiếc xe tải của tôi rất tuyệt vời, ít ra thì cũng chẳng có chiếc xe nào... giống như nó.
- Anh muốn nghe âm thanh nổi à? Thế thì cứ việc lái xe của anh đi- Tôi rất lo lắng trước những dự định của Alice, tâm trạnh tôi trở nên thật tệ hại, lời lẽ của tôi gắt gỏng đến mức bản thân tôi cũng không ngờ. Tôi đã cáu kỉnh với Edward, cách nói của tôi làm cho anh phải mím chặt môi lại, không còn có thể cười nổi.
Cuối cùng, tôi cũng dừng xe trước cửa nhà của bố Charlie, Edward dùng cả hai tay để giữ lấy mặt tôi. Mỗi lần đụng chạm như vậy, anh đều rất cẩn trọng, những đầu ngón tay của anh để nhẹ nhàng lên thái dương, lên má và lên quai làm của tôi, như thể tôi là một một vật dễ vỡ. Và đúng như vậy, ít ra là đối với anh.
- Em nên vui vẻ lên mới phải, hôm nay là một ngày đặc biệt mà- Edward thì thào. Hơi thở thơm mát của anh phả nhẹ lên mặt tôi.
- Thế nếu em không muốn vui vẻ thì sao?- Tôi hỏi vặn lại, hơi thở của tôi bắt đầu đứt quãng.
Đôi mắt vàng của anh đanh lại đầ giận dữ:
- Thì quá tệ!
Ngay lậptức, đầu óc của tôi trở nên quay cuồng, Edward rướn người tới, ấn nhẹ đôi môi giá lạnh lên môi tôi. Mỗi lúc như vậy, chắc chắn là tôi sẽ đánh rơi mọi nỗi lo lắng để chỉ tập trung vào mỗi một việc là làm sao cho sự điều hòa hít vào và thở ra vẫn giữ được như bình thường.
Đôi môi của Edward như muốn nuốt chửng lấy môi tôi- lạnh giá, êm mượt và dịu dàngMột cách vô ý thức, tôi khẽ quàng tay qua cổ anh, kéo anh vào sát mình hơn... Và tôi hoàn toàn cảm nhận được đôi môi anh run rẩy khi cố thoát khỏi gương mặt của tôi đôi tay của tôi.
Lúc nào Edward cũng cẩn thận trước mọi sự đụng chạm với tôi, anh luôn luôn muốn bảo toàn tính mệnh của tôi. Và mặc dù tôi vẫn luôn nhớ giữ khoảng cách an toàn giữa da tôi và làn da sắc như dao cạo cùng những chiếc răng chứa đầy nọc độc của anh, nhưng không hiểu sao mỗi lần được anh hôn, tôi lại quên sạch những điều mà theo anh, cần phải “khắc cốt ghi tâm” như thế.
- Bình tĩnh nào, Bella- Hơi thở của anh lại phả vào má tôi. Và một lần nữa, anh lại nhẹ nhàng ấn môi mình vào môi tôi, sau đó lại quay đi, đặt hai tay của tôi ngay ngắn lên bụng.
Tiếng đập của trái tim tôi phát ra cả hai lỗ tai. Bất giác tôi đưa tay đặt lên ngực. Tim tôi dường như đang muốn nhảy ra khỏi lỗ dành cho nó.
- Anh nghĩ là rồi em sẽ quen thuộc với cảm xúc này, phải không?- Tôi hỏi Edward, nhưng chủ yếu là tự hỏi bản thân mình- Một lúc nào đó, tim em sẽ thôi không còn bị kích động nữa mỗi khi anh chạm vào em?
- Thực lòng anh hy vọng là không- Edward trả lời, nụ cười đắc ý lại mở rộng đến tận mang tai.
Tôi đảo mắt, hỏi:
- Giờ chúng ta đi xem mối cừu thù của dòng họ Capulet và dòng họ Montague nhé, được chưa nào?
- Mong muốn của tiểu thư là mệnh lệnh của tôi.
Edward nằm dài ra trên ghế xoopha, trong lúc tôi dán mắt lên màn ảnh, tua nhanh phần giới thiệu ở đầu phim. Xong, tôi ngồi hờ lên mép ghế, phía trước Edward, ngay lập tức, anh vòng tay qua thắt lưng của tôi, kéo tôi ngồi sát vào ngực anh. Bộ ngực cứng cáp của anh vốn vẫn lạnh toát nhưng hoàn mỹ - tựa như một khói băng được chạm trổ công phu, tỉ mỉ - không thể nào sánh được với độ mềm mại của chiếc nệm trên ghế xôpha, nhưng tôi lại thấy êm ái vô cùng. Anh kéo tấm phủ lưng ghế đan bằng len đã cũ choàng qua người tôi... để tôi không bị run lên cầm cập khi áp sáy vào thân thể của anh.
- Em biết không, anh không thẻ nào chịu đựng được cái tên Romeo ấy- Edward buông lời chế nhạo ngay khi vào đầu phim.
- Romeo có làm gì sai đâu?- Tôi hỏi vặn lại, cảm thấy bất bình đôi chút. Romeo là một trong những mẫu nhân vật yêu thích nất của tôi. Trước khi gặp Edward, tôi vẫn luôn bị ám ảnh về hình tượng này.
- Ừm, trước tiên là anh ta yêu Rosaline... EM không nghĩ là anh ta có chút gì đó không chung thủy sao? Và sau đó thì sao, chỉ sau đám cưới có vài phút, anh ta đã giết chết người anh họ của Juliet. Hay ho, tài giỏi ở chỗ nào nào? Sai lầm này lại tiếp nối đến sai lầm khác. Còn cách thức nào hoàn hảo hơn cách phá hủy niềm hành phúc của đời mình theo cái lối đó không?
Tôi thở dài.
- Anh có muốn em ngồi xem một mình không?
- Không, dù sao thì anh cũng sẽ xem cùng em- Những ngón tay thon dài của Edward mơn nhẹ lên làn da ở cánh tay tôi...
Tôi nổi da gà vì lạnh buốt
- Em có khóc không?
- Chắc là có –Tôi thật thà thú nhận- Nếu em thả hồn theo bộ phim.
- Vậy thì anh sẽ không quấy quả em nữa –Ngay sau câu nói ấy, tôi cảm nhận rõ mồn một trên mái tóc mình là nụ hôn của anh.
Bộ phim đã cuốn hút toàn bộ tâm trí của tôi, và trong hầu hết quãng thời gian xem phim, Edward đã thì thầm lời thoại của Romeo vào tai tôi –giọng nói du dương, êm mượt như nhung của anh bỗng chốc làm cho giọng nói của nam diễn viên chính trong phim trở nên trầm đục, mất hết sức sống.
Và tôi đã khóc –trước thái độ thích thú của Edward- khi Juliet tỉnh dậy và nhận ra người chông mới cưới của mình đã chết.
- Thú thật, anh thấy ghen tị với anh ta ở điểm đó đấy- Edward lên tiếng, dịu dành nâng mái tóc của tôi lên và lau khô những giọt nước mắt nóng hổi trên má tôi.
- Vì... cô ấy quá đẹp?
- Anh đâu có cà nanh cà tị cái chuyện vớ vẩn đó... Cái anh ghen tị là anh ta có thể tự tử được một cách dễ dàng kia - Edward giải thích bằng một giọng nói châm chọc- Con người như em có thể làm được điều đó hết sức dễ dàng! Tất cả những gì cần phải làm là ném cái lị nhỏ chứa hóa chất xuống đất...
- Gì kia?- Tôi thở hổn hển, hỏi.
- Đó là điều ít nhất anh phải một lần nghĩ đến, và từ kinh nghiệm của Carlisle, anh hiểu rằng điều đó thật không dễ chút nào. Anh không biết đã bao nhiêu lần Carlisle cố gắng kết liễu đời mình trong những ngày đầu... khi ông nhận ra mình đã trở thành “thứ gì”... - Giọng nói nghiêm nghị của Edward bỗng chốc trở nên nhẹ hẫng- Cơ bản là sinh lực của ông quá mạnh...
Tôi xoay người lại, ngắm nhìn gương nặt của anh, để có thể cảm nhận được tâm trạng của anh.
- Anh đang nói đến chuyện gì vậy?- Tôi hỏi gặng- Cái gì mà đó là điều ít nhất anh phải một lần nghĩ đến chứ?
- Mùa xuân rồi, khi em... gần như đã bị giết chết... - Edward dừng lại, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng chuyển sang giọng nói bông đùa- Tất nhiên anh luôn tập trung vào mọi động thái cho thấy là em vẫn còn sống, nhưng một phần tâm túi của anh lại nghĩ đến những chuyện khác. Như anh đã nói với em rồi đấy, điều con người có thể dễ dàng làm được lại trở nên quá khó khăn đối với anh...
Ngay trong giây phút ấy, những ký ức mag tôi đã cố gắng giấu vào quên lãng lại một lần nữa trỗi dậy... Chuyến đi gần đây nhất của tôi đến Phoenix... Đầu óc của tôi trở nên váng vắt. Mọi hình ảnh kinh hoàng của cái ngày đen tối đó lại hiện ra một các rõ ràng- mặt trời tỏa từng quầng nắng chói lọi, cái nóng như thiêu như đốt muốn cày tung cả mặt đường nhựa... Tôi khi đó đang lao mình đến gặp một tên ma cà rồng tàn bạo, kẻ sau đó đã hành hạ tôi đau đớn muốn chết đi sống lại- James. Hắn đã chờ tôi trong một căn phòng đầy gương cùng với một con tin –không ai khác chính là mẹ tôi –ít ra thì hắn cũng đã khiến được cho tôi tin là như vậy.
Tất nhiên tôi đã không thể biết được rằng đó là một thủ đoạn đánh lừa đơn giản, nhưng lại là một cú lừa ngoạn mục, cho tới khi tôi gặp hắn. Cũng như James không hề biết rằng Edward đã chạy đua với thời gian... chạy đua với thần chết để đến cứu tôi’Edward đã đến kịp lúc. nhưng khi đó, mắt tôi đã nhắm nghiền... Nghĩ đến đó, bất giác tôi mân mê vết sẹo hình mảnh trăng lưỡi liềm trên mu bàn tay. Vùng da ở chỗ đó lạnh hơn bất kỳ chỗ nào khác trên cơ thể tôi.
Khẽ lắc đầu như thể hành động đó có khả năng xua tan tất cả những ký ức không mấy dễ chịu, tôi cố gắng tập trung vào lời nói của Edward. Bụng tôi bắt đầu nôn nao... Thật khó chịu.
- Những chuyện khác?- Tôi hỏi lại.
- Ừm, là anh sẽ không sống nữa nếu không có em- Edward đảo mắt như thể vừa thốt ra mọt điều thật ngô nghê và trẻ con lắm- Nhưng anh thật sự không biết cách làmđiều đó. Anh biết Emmett và Jasper sec chẳng bao giờ chịu giúp anh đâu... Anh đã nghĩ đến chuyện đi Ts và làm một điều ngớ ngẩn nào đó để chọc tức Volturi.
Tôi không muốn tin rằng Edward đang nói nghiêm túc. nhưng đôi mắt vàng của anh long lanh đầy cảm xúc thế kia. anh như đang nhìn về nời nào đó xa xôi... khi nhớ lại mình đã quyết định tìm đến cái chết như thế nào. Tinh thần của tôi ngay lập tức bị kích động.
- Volturi là ai?- Tôi tò mò hỏi.
- Volturi là một gia đình... - Edward trả lời, đôi mắt vẫn đắm chìm trong cõi mơ hồ, xa xăm- jMootj gia đình rất có thế lực và lâu đời... cùng thuộc loại người như anh. Ừm, nếu mà nói theo thế giới của em thì chắc phải gọi họ là gia đình hoàng tộc. Những năm đầu trong cuộc sống mới, Carlisle đã sống với họ ở Ý, sau này ông mới tìm đường sang châu Mỹ- em còn nhớ câu chuyện anh kể không?
- Tất nhiên là em vẫn nhớ.
Không bao giờ tôi có thể quên được cái ngày đầu tiên đặt chân đến nhà Edward, một căn biệt thự trắng toát nằm biệt lập với thế giới bên ngoài, giữa một khu rừng sâu hun hút, bên cạnh một con sông hiền hòa, hay căn phòng nơi bác sĩ Carlisle- bố của Edward theo nhiều nghĩa –treo vô số những bức họa mô tả cuộc đời ông. Trong số đó, bức tranh sơn dầu là sống động nhất, gợi nhiều cảm xúc nhất, được vẽ vào khoảng thời gian bác sĩ Carlisle ở Ý. Tôi vẫn nhớ như in một nhóm bốn thanh niên có phong thái điềm đạm, mỗi người một vẻ chỉ có ở thiên thần; cả bốn người đứng trên bao lơn cao nhất, điềm tĩnh nhìn xuống một đám đông đang náo loạn được miều tả đầy màu sắc. Bức họa đã tồn tại hàng thế kỷ, thế nhưng bác sĩ Carlisle- thiên sứ tóc vàng –vẫn không có nét gì thay đổi. Tôi nhớ đến ba người còn lại, những người bạn đầu tiên của bác sĩ Carlisle. Edward chẳng bao giờ dùng đến cái từ Volturi để gọi bộ ba đó cả- ai người tóc đen, còn một người tóc trắng như tuyết, Anh chỉ gọi họ là Aro, Caius, và Marcus, những vị thần bóng đêm- đề tài nghiên cứu của nghệ thuật...
- Dù sao, em cũng không được chọc giận Volturi- Edward tiếp tục nói, phá tan cơn mơ màng của tôi-
Trừ phi em muốn chết, hay những gì đại loại như vậy –Giọng nói của anh vẫn điềm tĩnh, đều đều, khiến bất kỳ người nghe nào cũng cảm thấy nản chí.
Nỗi tức giận của tôi bỗng chốc chuyển sang sợ hãi. Tôi ghì chặt lấy gương mặt của anh.
- Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ anh có được nghĩ đến những chuyện đại loại như vậy nữa, anh có nghe em nói không? - Tôi nói như hét lên - Dù cho em có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng không được phép làm tổn thương đến mình!
- Anh sẽ chẳng bao giờ đặt em vào vòng nguy hiểm nữa, đó mới là vấn đề quan trọng.
- Đặt em vào vòng nguy hiểm? Em nhớ chúng mình đã thảo luận cái vận rủi ấy là do lỗi của em mà! -
Nỗi tức giận trong tôi lại nổi lên mạnh mẽ - Sao anh dám nghĩ đến chuyện đó chứ? - Cái ý nghĩ
Edward không còn tồn tại nữa, dù cho là khi đó tôi đã chết rồi, bất chợt làm cho lòng tôi quặn lại vì đau đớn.
- Thế giả dụ anh lâm vào hoàn cảnh của em thì em sẽ làm gì?
- Cái đó khác.
Có vẻ như không hiểu được sự khác biệt đó, Edward phá ra cười thành tiếng.
- Nếu anh mà có mệnh hệ nào... - Mặt tôi hốt nhiên tái nhợt đi vì cái ý nghĩ khủng khiếp ấy-... Anh có muốn em kết liễu đời mình không?
Gương mặt hoàn mỹ của Edward ngay lập tức sắt lại, đôi mắt long lanh lẩn khuất những đau khổ.
- Có lẽ anh đã hiểu được tâm trạng của em... một chút - Edward thú nhận - Nhưng anh biết phải làm sao đây nếu như không có em?
- Anh hãy trở về là một Edward của ngày nào, trước khi em xuất hiện và làm xáo tung cuộc sống của anh.
Edward thở dài, nói:
- Em làm như dễ lắm ấy.
- Sẽ là như vậy thôi, anh ạ. Thật sự em không phải là người đặc biệt đến độ anh phải khổ sở như thế đâu.
Edward sửng cồ lên, định vặn lại, nhưng anh đã lại dịu xuống.
- Để sau hãy bàn tiếp - Anh hứa hẹn rồi ngồi bật dậy, cách tôi một quãng để cả hai không chạm vào nhau nữa. Tư thế của anh lại lịch lãm như vốn dĩ.
- Bố em ư? - Tôi hỏi dò.
Anh chỉ mỉm cười, không đáp. Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng xe tuần tra của cảnh sát lăn bánh vào khuôn viên nhà. Tôi đưa tay ra nắm lấy bàn tay giá lạnh của anh. Bố hay hài lòng về điều đó.
Và bố bước vào nhà với một hộp bánh pizza trên tay.
- À, hai đứa - Bố cười toe toét với tôi - Hôm nay là sinh nhật của con, bố nghĩ con cần phải nghỉ nấu nướng hay rửa chén một bữa. Đói chưa?
- Rồi ạ. Con cảm ơn bố.
Bố không có ý kiến gì về sự kiêng ăn của Edward. Bố đã quá quen với việc Edward hay bỏ ăn bữa tối.
- Thưa ông, tối nay, cháu có thể "mượn" Bella được không ạ? - Edward lên tiếng khi tôi và bố đã ăn xong.
Với ánh mắt tràn trề hi vọng, tôi nhìn sang bố. Có lẽ trong quyển từ điển của bố, sinh nhật đồng nghĩa với ở nhà, là quây quần bên gia đình - đây lại là buổi sinh nhật đầu tiên tôi đón với bố, buổi sinh nhật đầu tiên kể từ ngày mẹ Renee của tôi tái hôn và chuyển đến sống ở Florida. Không biết bố sẽ quyết định thế nào... Hồi hộp quá.
- Không có vấn đề gì cả - tối nay, đội Thủy thủ sẽ chơi với đội Bít tất - Bố giải thích, dập tắt niềm hy vọng cuối cùng của tôi - Nên có lẽ bố sẽ khó mà chơi với các con được... Đây! - Nói rồi, bố giơ ra một cái máy ảnh mà bố đã mua theo yêu cầu của "bà Renee" (vì tôi cần phải có hình để lồng vào quyển album của mẹ tặng), đoạn tung nó cho tôi.
Lẽ ra bố phải biết từ trước rồi mới phải - đó là tôi luôn gặp rắc rối với sự phối hợp giữa mắt, tay và chân. Chiếc máy ảnh chỉ kịp sượt qua đầu ngón tay của tôi rồi rơi xuống... Trời... Nhưng may sao, trước khi có tiếng "cộp" xảy ra trên tấm vải sơn lót sàn nhà, Edward đã nhanh như cắt ra tay chụp lấy nó.
- Khá đấy, quả là một pha cứu nguy trông thấy - Ngài cảnh sát trưởng nhà tôi bình phẩm - Tối nay có gì vui thì phải chụp lại ngay đấy nhé, Bella. Giá mà con biết là mẹ mong chờ hình của con như thế nào trước cả khi con chụp chúng cơ đấy.
- Dạ vâng, thưa ông Charlie - Edward trả lời và đưa máy ảnh cho tôi.
Tôi bật máy ảnh, nhắm vào Edward, bấm máy.
- Ưm, máy chụp tốt lắm.
- Vậy là được rồi. À, gửi lời chào của bố đến Alice nhé. Lâu rồi, con bé không thấy lại đây chơi - Bố trễ môi xuống khi nói.
- Mới có ba ngày thôi mà bố - Tôi nhắc cho bố nhớ. Chẳng là bố rất quý mến Alice. Bố đã gắn bó với cô bạn của tôi từ dạo xuân qua, khi cô ấy luôn túc trực bên cạnh tôi giúp đỡ trong lúc tôi bị thương; và trên hết là bố biết ơn Alice đã giúp đứa con gái đang trưởng thành còn nhiều xốc nổi của bố thôi không thể hiện mình nữa - Con sẽ chuyển lời của bố ạ.
- Được rồi. Hai đứa đi chơi vui nhé - Rõ ràng là "đuổi khéo" đây mà. Nói rồi, bố bước thẳng ra phòng khách, chiếc tivi đang đợi bố.
Edward mỉm cười, vẫn là cái kiểu cười hí ha hí hửng muôn thuở khi nắm lấy tay tôi và kéo ra khỏi gian bếp.
Đến chỗ chiếc xe tải, anh lại mở cửa xe ở phía ghế ngồi bên cạnh người lái cho tôi, lần này thì tôi không thể cãi lời anh được nữa. Trời tối rồi, tôi đâu có nhìn ra được con đường rẽ vào nhà anh.
Edward lái xe lên phía bắc của thị trấn Forks, hiển nhiên là tiếp tục tỏ rõ thái độ bực bội vì cái vận tốc chậm như rùa bò của chiếc Chevy tiền sử của tôi. Động cơ xe kêu rên, khóc lóc thảm thiết hơn thường lệ khi anh lên ga tới vận tốc năm mươi dặm một giờ.
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào - Tôi nhắc nhở anh.
- Em có chắc là em biết mình đang cần gì không đấy? Một chiếc xe hơi Audi- coupe. Máy êm, mạnh...
- Chiếc xe tải của em chẳng có vấn đề gì cả. Anh chỉ nghĩ đến chuyện vứt tiền ra ngoài cửa sổ thôi, nếu anh biết điều gì là tốt cho anh thì anh đã chẳng phung phí tiền bạc vào mấy món quà sinh nhật rồi.
- Anh chẳng bỏ ra một đồng nào cả.
- Tốt!
- Em làm giúp anh một chuyện được không?
- Cái đó còn tùy vào việc gì đã chứ.
Edward thở dài, gương mặt rạng rõ bỗng chốc nghiêm lại:
- Bella à, buổi sinh nhật đúng nghĩa cuối cùng mà bọn anh tổ chức là cho Emmett vào năm 1935. Hôm ấy, tất cả mọi người đã khá buồn. Nhưng tối nay, bọn anh đều vui vì em, vì vậy, em đừng khó tánh nữa.
Cứ mỗi lần anh đả động đến những chuyện đại loại như vậy là tôi lại buồn.
- Được rồi, em sẽ cố gắng.
- Có lẽ anh cần phải nói với em rằng... ừm...
- Anh cứ nói đi.
- Khi anh nói rằng bọn anh đều vui vì em.... thì điều đó có nghĩa là cả gia đình anh đấy.
- Cả gia đình anh? - Cổ họng tôi như nghẹn lại - Em tưởng Emmett và Rosalie đang ở châu Phi - Tất cả "thần dân" của thị trấn Forks này (tất nhiên là trừ tôi ra) đều đinh ninh rằng anh chị của Edward đã vào đại học, và hiện đang ở Dartmouth.
- Emmett thích ở đây.
- Nhưng còn.... Rosalie?
- Anh biết rồi, Bella à. Nhưng em đừng lo, chị ấy sẽ biết cách cư xử sao cho phải.
Tôi không trả lời, cố làm ra vẻ như không lo lắng gì, điều đó quá dễ dàng. Không giống như Alice, người chị gái "ruột dư" của Edward, cô gái tóc vàng có vẻ đẹp thần thánh, là người không hề thích tôi. Nói chính xác thì Rosalie không cảm thấy thoải mái khi có sự hiện diện của tôi hơn là không thích tôi. Trong đôi mắt của Rosalie, tôi chỉ là một kẻ xâm phạm bí mật đời tư của gia đình chị ấy không hơn không kém.
Một cảm giác tội lỗi ngay lập tức tràn ngập cả người, có lẽ nào sự vắng mặt kéo dài bấy lâu nay của Rosalie và Emmett lại là vì tôi, dù rằng trong thâm tâm tôi cũng cảm thấy khuây khỏa khi không còn phải nhìn thấy chị ấy. Còn Emmett, người anh mang khí khái một con gấu của Edward, lại là người tôi rất nhớ. Về nhiều mặt, Emmett giống như một người anh cả mà lúc nào tôi cũng ước ao được có... hơn là sợ anh ta.
Edward thay đổi đề tài:
- Ưm, nếu em không để anh tặng em một chiếc Audi thì không lẽ em không thích một thứ gì cả trong ngày sinh nhật của mình hay sao?
Những lời lẽ đáp lại không khác gì là lời thì thầm:
- Anh biết em muốn gì mà.
Vầng trán vốn dĩ phẳng lì của Edward lập tức nhăn lại. Đó là biểu hiện cho thấy anh đã hối hận khi không nói tiếp về chuyện Rosalie.
Dường như hôm nay chúng tôi đã nói với nhau quá nhiều về chuyện này. Đừng bàn chuyện đó vào tối nay, Bella, anh xin em đấy.
- Ưm, có lẽ Alice sẽ tặng em thứ em cần.
Edward gầm gừ trong họng - đó là một âm thanh trầm đục, dọa dẫm.
- Hôm nay chưa phải là ngày sinh nhật cuối cùng của em đâu, Bella - Edward khẳng định như đinh đóng cột.
- Thật không công bằng với em.
Hình như tôi nghe thấy bên tai mình tiếng hai hàm răng của anh nghiến lại thì phải.
Và chúng tôi đã đến nhà của Edward. Tất cả các cửa sổ ở tầng trệt đều sáng choang ánh đèn. Ở mái hiên gie ra có treo một hàng dài những chiếc đèn lồng Nhật Bản, thứ ánh sáng nhẹ nhàng, dịu mắt ấy hắt cả lên những cây tuyết tùng mọc xung quanh nhà. Còn trên những bậc cầu thang dẫn lên cửa ra vào là những bó hoa - toàn những đó hồng tươi mơn mởn.
Tôi phát run lên, miệng lầm bầm rên rỉ.
Bên cạnh tôi, Edward hít thở thật sâu... để lấy lại bình tĩnh.
- Hôm nay là sinh nhật của em - Anh nhắc cho tôi nhớ - Cố gắng làm một người dễ thương nhé.
- Em biết rồi - Tôi lẩm bẩm.
Anh bước xuống xe, đi vòng qua bên phía tôi ngồi để mở cửa, đoạn chìa tay ra.
- Em vẫn còn một câu hỏi.
Edward đề phòng ngay lập tức.
- Nếu em tiếp tục chụp cuốn phim này - Tôi mân mê chiếc máy chụp hình trong tay - anh có chịu đứng vào khung hình không?
Edward bật cười ngặt nghẽo. Anh giúp tôi bước ra khỏi cabin và dắt tôi lên mấy bậc thang, cho tới tận lúc mở cửa cho tôi, anh vẫn chưa ngớt cười.
Đằng sau cánh cửa ra vào ấy, tất cả mọi người đều đang tề tựu đợi tôi trong căn phòng khách quét vôi trắng, rộng thênh thang. KHi tôi vừa bước chân qua khỏi ngưỡng cửa, họ đồng thanh hét vang: "Chúc mừng sinh nhật Bella!" Mặt mũi đỏ bừng, tôi chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống đất. Trong phòng, chỗ nào cũng thấy những chiếc lọ pha lê cắm đầy hoa hồng lẫn với những ngọn nến hồng lung linh tỏa sáng. Hình như tác giả của vụ này không ai khác ngoài Alice, tôi đoán như vậy. Cạnh chiếc đàn đại dương cầm của Edward là một cái bàn trải khăn trắng muốt, bên trên có đặt một ổ bánh sinh nhật màu hồng, bày rất nhiều hoa hồng, một chồng đĩa thủy tinh và những hộp quà gói giấy bạc.
Vậy là tệ hơn cả trăm lần tôi tưởng tượng.
Cảm nhận được tâm trạng của tôi, Edward quàng tay qua thắt lưng tôi và hôn lên đỉnh đầu của tôi.
Bố mẹ của Edward, bác sĩ Carlisle và vợ ông, bà Esme - trẻ trung, duyên dáng đến không ngờ - đang đứng ở gần cửa ra vào nhất. Một cách thận trọng, bà Esme ôm lấy tôi, mái tóc mềm mại màu nâu nhạt của bà quệt nhẹ lên má tôi khi bà hôn chúc phúc lên trán tôi, sau đó đến lượt bác sĩ Carlisle, ông đặt cả hai tay lên vai tôi.
- Xin lỗi cháu chuyện này nhé, Bella - Ông nói khe khẽ nhưng cố ý để người khác nghe thấy - Mọi người không thể ngăn Alice không làm thế được.
Rosalie và Emmett đứng bên cạnh họ. Rosalie không mỉm cười, nhưng ít ra thì chị ấy cũng không còn giữ vẻ mặt cau có và gườm gườm nhìn tôi nữa. Gương mặt của Emmett thì bành ra vì nụ cười nở quá rộng. Dễ có đến mấy tháng rôi, tôi mới được gặp lại họ; tôi gần như không còn nhớ đến vẻ đẹp kiêu sa, rạng rỡ của Rosalie - giờ gặp lại, tôi không khỏi chạnh lòng vì tủi thân. Còn Emmett thì vẫn luôn.... to lớn như thế.
- Trông cô chẳng thay đổi gì cả - Emmett nói bằng một giọng rầu rầu như đang thất vọng - Tôi cứ mong là cô sẽ khác kia, ai dè vẫn là cái gương mặt đỏ ửng như mọi khi.
- Cảm ơn anh, Emmett - Tôi rất cảm kích trước lời động viên của người anh cả, nhưng mặt tôi vì thế lại càng đỏ hơn nữa.
Emmett được dịp cười đến muốn vỡ cả bụng.
- Thôi, tôi phải ra ngoài một lát đây - Emmett lên tiếng rồi nháy mắt với Alice - Đừng có tổ chức sớm trong lúc tôi vắng mặt đấy.
- Em sẽ cố gắng.
Bỏ tay ra khỏi bàn tay của Jasper, Alice bước lại gần tôi, những chiếc răng trắng tinh của cô bạn lại hiện ra lấp lóa, Jasper cũng mỉm cười, song vẫn giữ khoảng cách với tôi. Anh ta, với mái tóc vàng, dài, chỉ dám đứng tựa mình vào lan can cầu thang. Trong suốt những ngày chúng tôi buộc phải giam chân ở Phoenix, tôi những tưởng Jasper đã vượt qua được cái phần bản ngã xấu xa trong con người của anh ta rồi. Hóa ra là không phải, Jasper vẫn hành động không khác gì lần đầu tiên tôi đến chơi nhà anh ta - đó là tạo khoảng cách với tôi, càng xa càng tốt - anh ta đã trở lại là một Jasper không được đứng gần tôi, khi mà nhiệm vụ bảo vệ tôi đã không còn nữa. Tôi biết Jasper không muốn cư xử với tôi như vậy, đây chỉ là sự phòng xa, và tôi cố gắng không quá chú tâm vào điều đó. Dù sao, Jasper vẫn còn gặp nhiều khó khăn hơn so với những thành viên còn lại trong gia đình mình về vấn đề kiêng khem; mùi máu người vẫn còn có năng lực cám dỗ anh ta - Jasper nín nhịn chưa được bao lâu.
- Đã đến lúc mở quà rồi - Alice dõng dạc tuyên bố. Cô bạn nắm lấy khuỷu tay tôi, dẫn lại chỗ cái bàn có đặt ổ bánh kem cùng những hộp quà gói giấy bạc.
Mặt tôi lúc này trông không khác gì kẻ đang bị một chứng bệnh nào đó hành hạ triền miên.
- Alice, mình nhớ rằng mình đã nói với bạn là mình không cần gì cả kia mà...
- Nhưng mình đâu có nghe - Cô bạn cắt ngang, mỉm cười tự đắc - Bạn mở quà đi.
Vừa nói, cô bạn vừa tước lấy cái máy ảnh trong tay tôi rồi ấn vào tay tôi một chiếc hộp to, màu bạc, vuông vức.
Chiếc hộp nhẹ tênh như thể trong đó chẳng chứa một cái gì. Miếng nhãn dán trên hộp cho biết đây là quà của Emmett, Rosalie và Jasper. E lệ, ngượng ngùng, tôi run run bóc lớp giấy bên ngoài rồi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.
Hình như là một món quà điện tử, với hàng loạt những con số trên màn hình. Rất hồi hộp, tôi mở chiếc hộp ra, chờ đợi gương mặt của mình được dịp bừng sáng. Nhưng chiếc hộp... trống không.
- Ớ.... cảm ơn.
Rosalie không giấu một nụ cười vừa nở. Jasper thì không cần giữ ý, phá ra cười như nắc nẻ.
- Đó là một chiếc máy nghe nhạc âm thanh nổi - Anh ta giải thích - Emmett đang đặt nó vào chiếc xe tải của cô, để cô khỏi đem trả lại ấy mà.
Lúc nào Alice cũng đi trước tôi một bước.
- Cảm ơn, Jasper, Rosalie - Tôi lên tiếng, bất giác mỉm cười khi nhớ lại lời than phiền của Edward về chiếc radio cũ mèm chiều nay, thì ra mọi việc đều đã có kế hoạch hẳn hoi - Cảm ơn Emmett - Tôi gọi rõ to.
Đáp lại lời của tôi là một tràng những tiếng cười đắc ý vọng lại từ chiếc xe tải. Tới lúc này thì tôi không thể không bật cười.
- Giờ thì mở quà của mình và của Edward đi - Alice nhắc nhở, giọng nói vút cao vì hào hứng. Cô bạn cầm lên một hộp quà xinh xắn hình vuông.
Tôi quay ngoắt sang Edward, ném cho anh một ánh nhìn "dọa nạt":
- Anh đã hứa rồi đầy!
Trước khi Edward kịp trả lời, đã thấy bóng Emmett xuất hiện, đứng choán ngay ở cửa ra vào.
- Oa, vừa kịp lúc! - Anh ta reo mừng, vội vã xáp lại gần, đứng sau lưng Jasper lúc này cũng đã tiến đến gần hơn để trông cho rõ.
- Anh chẳng bỏ ra một đồng nào cả - Edward vẫn lặp lại câu nói cũ và đưa tay lên vén nhẹ một lọn tóc vừa vướng vào mặt tôi, tôi lại bắt đầu run lên trước sự đụng chạm của anh.
Hít vào thật sau để lấy lại tinh thần, tôi quay sang Alice.
- Đưa cho mình - Tôi nói kèm theo một tiếng thở dài.
Một cách thích thú, Emmett bật cười khúc khích.
Tôi đón lấy món quà từ tay cô bạn, đưa mắt liếc nhìn Edward lần nữa trong khi ngón tay khẽ luồn vào một góc giấy, bứt nó ra.
- Ui da - Tôi buột miệng kêu lên khi bị mép giấy cứa vào ngón tay. Một cách vội vã, tôi đưa ngón tay lên kiểm tra. Một lằn máu nhỏ đang rỉ ra khỏi vết thương.
Mọi chuyện sau đó diễn ra thật nhanh.
- Không! Tôi nghe thấy tiếng của Edward thét lên rất thảng thốt.
Và nhanh như cắt, anh lao người tới chỗ tôi, hất tôi bay qua khỏi cái bàn, Cái bàn đổ chổng kềnh, tất nhiên, ổ bánh kem, những món quà, cùng hoa và đĩa rơi thẳng xuống đất. Tôi đứng giữa những mảnh pha lê vỡ tan tành.
Jasper lao vào Edward, âm thanh của sự va chạm vang lên chói tai, hệt như tiếng của hai khối đá khổng lồ vừa tông thẳng vào nhau.
Tiếp theo đó là những tiếng gầm gừ ghê rợn thoát ra từ lồng ngực của Jasper. Jasper giãy giụa, cố gắng đẩy thân người của Edward ra, những chiếc răng trắng lóe của anh ta liên tiếp đớp hụt vào mặt của Edward.
Trong chớp mắt, Emmett từ đằng sau ôm gọn lấy Jasper, khóa cứng anh ta bằng hai bắp tay lực lưỡng như thép; Jasper vẫn vùng vẫy cố sức thoát ra, đôi mắt vô hồn của anh ta nhìn xoáy thẳng vào tôi.
Trên cả sự kinh hoàng là một nỗi đau khổ bắt đầu ùa vào hồn tôi. Bất giác, tôi lảo đảo ngã vật xuống sàn, ngay bên cạnh chiếc đàn đại dương cầm. Một cách tự nhiên, hai cánh tay của tôi xoãi ra, rơi thẳng xuống những mảnh thủy tinh nhọn hoắt, sắc lẻm. Cơn đau như hàng ngàn mũi kim chích vào da thịt bắt đầu chạy dọc từ cổ tay lên đến khuỷu tay của tôi.
Trong nỗi hãi hùng, đôi mắt ngây dại của tôi cứ nhìn chằm chằm vào một vệt máu dài, đỏ thẫm, đang chảy thành dòng trên cánh tay của mình. Rồi đôi mắt ngây dại ấy từ từ chuyển hướng tới những ánh nhìn đầy kích động của sáu con ma-cà-rồng đang bị kích thích cái bản ngã khát máu.