Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Những nỗi đau
Bác sĩ Carlisle là người duy nhất còn giữ được bình tĩnh. Giọng nói không bị pha cảm xúc của ông là bằng chứng rõ rệt nhất cho thấy ông đã có hàng thế kỷ làm việc trong phòng cấp cứu, đó là giọng nói của một người có khả năng làm chủ trong mọi tình thế.
- Emmett! Rose! Đưa Jasper ra ngoài đi.
Với vẻ mặt cương nghị, Emmett gật đầu như một phản xạ tự nhiên.
- Đi nào, Jasper.
Jasper vẫn giãy giụa liên hồi trong cái khóa tay không gì có thể bẻ gẫy nổi của Emmett. Anh ta quay phắt lại, tấn công người anh em của mình không thương tiếc, những chiếc răng trắng tinh của anh ta liên tục chĩa vào người Emmett, đôi mắt của anh ta không còn một chút tình cảm nào.
Mặt của Edward giờ đây trắng bệch như một tờ giấy; anh khom người xuống - đây là một tư thế phòng vệ quen thuộc đã có lần tôi được trông thấy - và lao tới phía tôi. Tiếng gầm gừ cảnh cáo của anh lại thoát ra từ hai hàm răng đang nghiến chặt lại vì căng thẳng. Tôi có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng vào lúc này, anh đang cố nín thở để không phải cảm nhận được mùi máu của tôi.
Còn Rosalie, trên khuôn mặt đẹp như thiên thần ấy bỗng nở một nụ cười tự mãn khó hiểu, chị ta nhẹ nhàng tiến lại phía Jasper - với thái độ cẩn thận dè chừng trước những chiếc răng đáng sợ của anh ta - để cùng Emmett đưa Jasper ra ngoài qua lối cửa kính đã được bà Esme mở sẵn, một tay của bà đang ôm lấy mặt và sững sờ.
Có thể thấy rõ khuôn mặt trái xoan của bà Esme đang ẩn chứa một nỗi ngượng ngùng, xấu hổ.
- Thành thật xin lỗi cháu, Bella.
Tiếp theo đó là những lời lẽ thịnh nộ dành cho những người con khi bà rảo chân bước nhanh ra ngoài sân.
- Để đấy cho bố, Edward - Bác sĩ Carlisle thì thầm.
Edward vẫn giữ nguyên tư thế căng thẳng, mãi một lúc sau mới chịu gật đầu, và từ từ thả lỏng người.
Bác sĩ Carlisle quỳ xuống bên cạnh tôi, tỉ mẩn quan sát vết thương trên tay tôi. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng đang đông cứng lại trên gương mặt của chính mình. Tôi cố hết sức trấn tĩnh lại.
- Thưa bố đây ạ - Alice lên tiếng, cô đưa cho bác sĩ Carlisle một cái khăn.
Vị bác sĩ khe khẽ lắc đầu.
- Vết thương có nhiều mảnh vụn thủy tinh quá - Nói rồi ông xé toạc một góc khăn trải bàn trắng tinh, làm thành một cái garo quấn quanh tay tôi. Mùi tanh của máu khiến cho đầu óc tôi trở nên váng vất. Hai lỗ tai của tôi ù hẳn đi.
- Bella - Bác sĩ dịu dàng gọi tôi - Cháu có muốn tôi đưa đến bệnh viện không, hay tôi sẽ chăm sóc cháu ngay ở đây?
- Dạ, ở đây ạ - Tôi thì thào đáp. Nếu bác sĩ Carlisle mà đưa tôi tới bệnh viện thì thể nào chuyện này chẳng đến tai ngài cảnh sát trưởng nhà tôi.
- Để con đi lấy túi cứu thương của bố - Alice lên tiếng.
- Chúng ta cần phải đưa cô bé đến chỗ bàn ăn - Bác sĩ Carlisle nói với Edward.
Chẳng cần phải tỏ ra gắng sức, Edward bế xốc tôi lên một cách nhẹ hẫng, trong lúc bác sĩ Carlisle vẫn giữ lấy vết thương hầu cầm máu ở tay tôi.
- Bây giời cháu cảm thấy thế nào, Bella? - Bác sĩ hỏi tôi.
- Cháu vẫn ổn ạ - Giọng nói của tôi vẫn bình thường như không, tôi hài lòng với mình về điều đó.
Gương mặt của Edward thì đanh cứng lại như một tảng đá.
Alice đang có mặt ở đó. Chiếc túi màu đen của bác sĩ Carlisle đã được đặt sẵn trên bàn. Trên tường có gắn một chiếc đèn nhỏ nhưng sáng rực. Một cách dịu dàng, Edward đặt tôi ngồi xuống một chiếc ghế; bác sĩ cũng nhắc lấy cho mình một chiếc ghế khác, ông ngồi xuống và bắt tay ngay vào việc.
Edward đứng bên cạnh tôi canh chừng nhưng vẫn không dám thở.
- Anh đi được mà, Edward - Tôi khẽ thở dài.
- Không sao, anh vẫn chịu được - Edward khăng khăng, trong khi hai quai hàm của anh vẫn còn siết cứng lại; đôi mắt anh rực sáng với cơn khát nhưng vẫn cố kìm nén. Trông anh lúc này còn đáng sợ hơn tất cả những người còn lại.
- Anh không cần phải chứng tỏ mình là một anh hùng như thế đâu - Tôi nói - Bác sĩ Carlisle có thể lo cho em được mà. Anh ra ngoài hít thở khí trời đi.
Ôi chao, bác sĩ Carlisle vừa làm gì đó khiến tay tôi đau buốt, tôi bất giác nhăn mặt lại.
- Anh sẽ ở đây - Edward vẫn kiên quyết.
- Vì sao anh cứ phải ngoan cố như thế mới được kia chứ? - Tôi lầm bầm một cách thê thiết.
Tới nước này thì bác sĩ Carlisle buộc phải can thiệp vào.
- Edward, con hãy đi tìm Jasper đi, trước khi nó bỏ đi đâu đó quá xa. Bố chắc chắn rằng hiện giờ nó đang rất buồn đấy, nó sẽ chẳng nghe lời ai ngoại trừ con đâu.
- Đúng rồi - Tôi phụ họa - Anh đi tìm Jasper đi.
Đôi mắt của Edward ngay lập tức tối sầm lại khi nhận ra chúng tôi đã trở thành đồng minh của nhau, nhưng rồi cuối cùng anh cũng phải gật đầu đồng ý và nhanh nhẹn thoát ra ngoài theo lối cửa bếp. Chắc hẳn rằng từ lúc ngón tay của tôi bị cắt, anh đã chẳng dám hít thở lấy một lần.
Một cảm giác tê cóng, ớn lạnh đột ngột lan truyền khắp cánh tay của tôi. Mặc dù đã không còn thấy đau buốt nữa, nhưng tôi vẫn không thể quên hẳn được cái cảm giác mất máu đáng sợ này. Tôi ngắm nhìn gương mặt của bác sĩ Carlisle một cách chăm chú, ngõ như có thể quên đi sự hoạt động nhanh thoăn thoắt của đôi bàn tay ông đang thực hiện những thao tác chuyên môn trên cánh tay của tôi. Bác sĩ hơi chúi đầu xuống, ánh đèn chiếu thẳng vào những lọn tóc vàng khiến chúng sáng rực lên. Một cảm giác nôn nao bỗng dậy lên từ lõm thượng vị của tôi, tôi cố dằn xuống, quyết không để cho cơn buồn nôn quen thuộc khống chế mình. Giờ thì không còn đau đớn nữa, trong người tôi lúc này chỉ còn độc mỗi một cảm giác ơn ớn ở cánh tay mà tôi đang cố sức lờ đi. Không, tôi không được yếu ớt theo kiểu trẻ con như thế.
Nếu Alice không đang hiện hữu sẵn trong tầm mắt của tôi, thì có lẽ tôi đã chẳng nhận ra rằng cô bạn cũng đã đầu hàng và bây giờ đang khẽ khàng lẻn ra khỏi phòng. Với nụ cười gượng gạo ra chiều xin lỗi, cô bạn biến mất theo lối cửa sau.
- Mọi người đi cả rồi - Tôi thở dài - Cháu sẽ dọn dẹp phòng.
- Đấy không phải là lỗi của cháu - Bác sĩ Carlisle an ủi tôi rồi phá ra cười ròn rã - Bất cứ ai cũng có thể bị như vậy.
- Ấy là có thể thôi - Tôi lặp lại - Nhưng với cháu thì thường xuyên.
Vị bác sĩ lại cười hồn nhiên.
Sự bình thản của ông thật đáng kinh ngạc; nó trái ngược hoàn toàn với phản ứng của tất cả mọi người ở đây. Tôi tuyệt nhiên không nhìn thấy bất cứ một biểu hiện gì trên gương mặt của ông cho thấy là ông đang cố gắng cả. Bác sĩ làm việc thật nhanh, mọi động tác đều chuẩn xác. m thanh duy nhất hòa cùng tiếng thở đều đều của chúng tôi chỉ là các tiếng lanh canh của những mẩu thủy tinh rơi từng mảnh, từng mảnh xuống bàn. - Sao ông có thể làm được như thế?- Tôi hỏi –Ngay cả Alice và Esme... - Tôi ngập ngừng, khẽ lắc đầu nghĩ ngợi. Tất cả những người còn lại cũng đã kiêng khem được tuyệt đối như bác sĩ, nhưng chỉ có ông là người duy nhất có chịu đựng được mùi máu của tôi mà không tỏ ra là đang khổ sở chống lại sự cám dỗ cuồng nhiệt đó. Rõ ràng là điều đó khó hơn rất nhiều so với những gì mà bác sĩ Carlisle đang cố thể hiện.
- Năm này qua năm khác... tôi đã cố gắng kiên trì tập luyện đấy, cô bé ạ- ông trả lời –hầu như tôi không còn quan tâm, chú ý đến mùi hương đó nữa.
- Ông có nghĩ rằng nếu như ông tạm thời rời bệnh viện đi du lịch một thời gian dài, thì điều này có lại trở nên khó khăn không, một khi ông không còn quanh quẩn bên những thứ gì có dính dáng đến máu nữa?
- Cũng có thể - Bác sĩ khẽ nhún vai, nhưng hai bàn tay của ông vẫn hoạt động bình thường –Song, tôi chưa bao giờ phải xin nghỉ phép để đi du lịch cả- ông nhìn thẳng vào mắt tôi, cười hồn hậu- tôi rất thích công việc của mình.
Lanh canh, lanh canh, lanh canh. không ngờ trong tay tôi lại có nhiều thủy tinh đến vậy. Nỗi tò mò lại dâng lên trong tôi, tôi những muốn nhìn xuống mặt bàn một chút, chỉ để xem những mảnh thủy tinh ấy nhiều đến cỡ nào, nhưng rồi lại thôi. thể nào hành động đó cũng sẽ chẳng có ích gì cho sự cố gắng chống nôn mửa của tôi lúc này.
- Vậy, cái ông thích là gì ạ? –tôi lại hỏi. thú thật là tôi không hình dung nổi về bác sĩ Carlisle –những năm tháng đấu tranh với chính bản ngã của mình, chịu đựng sự ép xác khổ hạnh để có thể đạt đến được cái ngưỡng dễ dàng trơ với máu như thế.
Đôi mắt đen tuyền của vị bác sĩ thật điềm tĩnh và trầm tư khi trả lời:
Ừm, điều tôi thích nhất... đó là khi những năng lực đặc biệt mà tôi vốn không muốn có này lại có thể giúp tôi cứu được những người khác, những người hầu như không còn hi vọng gì sống nữa. Biết được điều đó thật dễ chịu biết bao. Nhờ có sự tồn tại của tôi mà những người bệnh nhân của tôi được khỏe mạnh trở lại, Còn những cảm nhận về máu gớm ghiếc kia thì lại có ích trong việc chẩn đoán bệnh tình, may thay... - Một bên khóe miệng của bác sĩ hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp.
Tôi thừ người ra, trong lúc nghiền ngẫm về những gì bác sĩ vừa thổ lộ, thì ông vẫn loay hoay gắp bằng hết những mảnh thủy tinh bám trên tay tôi. Cuối cùng, bác sĩ lần tay vào trong chiếc túi cứu thương của mình, tìm thêm vài dụng cụ mới. Tôi cố gắng không để cho đầu óc của mình mường tượng đến cây kim và sợi chỉ.
- Ông đã cố gắng sửa chữa cái lỗi lầm mà không phải do chính ông gây ra- tôi chợt hiểu, cùng lúc đó,
tôi cảm nhận được phần da chỗ vết thương đang bị kéo căng –ý cháu là ông đâu có mong đợi một cuộc sống như thế. Ông đâu có muốn chọn cho mình một cách sống như thế này, cho dù ông đã nỗ lực làm mọi thứ để trở thành một người tốt đúng nghĩa.
- Tôi không biết là mình đang sửa chữa lỗi lầm nào đấy- bác sĩ Carlisle nhẹ nhàng phản đối- cũng bình thường như vạn vật trên cõi đời này thôi, tôi chỉ muốn dùng những gì được ban cho để làm những việc mình thích.
- Nghe qua thì thấy rất dễ dàng...
Bác sĩ Carlisle kiểm tra lại tay tôi lần nữa.
- Ổn rồi- ông nói, đoạn cầm kéo cắt đứt sợi chỉ- xong rồi đấy, cô bé ạ- nói xong, ông chậm chậm miếng gạc to quá khổ đẫm màu xiro lên vết thương vừa được khâu. Mùi cồn thật khó chịu, nó khiến đầu óc tôi quay cuồng, váng vất. Chất lỏng này in màu xuống làn da của tôi.
- Nhưng sao lúc đầu- tôi lên tiếng khi bác sĩ Carlisle bắt đầu đặt một miếng gạc khác vào vết thương –ông lại nghĩ đến một cách sống khác?
Đôi môi của ông thoáng ẩn hiện một nụ cười tư lự:
- Edward chưa kể với cháu chuyện này ư?
- Dạ rồi. Nhưng cháu rất muốn biết khi ấy, ông đã nghĩ gì...
Sắc mặt của bác sĩ đột nhiên nghiêm lại, tôi thắc mắc không biết liệu ông có đoán ra suy nghĩ của tôi không, tôi tự hỏi không biết mình sẽ nghĩ sao một khi mà –tôi không muốn dùng từ nếu- bản thân bị rơi vào hoàn cảnh như thế.
- cháu đã biết cha tôi là một mục sư- bác sĩ trầm tư khi lau dọn cái bàn, ông cẩn thận miết tấm gạch ẩm xuống mặt bàn, cứ thế lau đi lau lại nhiều lần. Mùi cồn đậm đặc sộc vào mũi tôi –ông nhìn cuộc đời bằng một đôi mắt cực đoan, tính cách ấy của cha tôi đã ám ảnh tôi trước khi tôi bị biến đổi- bác sĩ Carlisle cho tất cả những mảnh thủy tinh vỡ cùng miếng gạc bẩn vào một cái chén pha lê. tôi hoàn toàn không có một ý niệm nào, ngay cả khi bác sĩ đánh một que diêm. Sau đó, ông ném que diêm vào giữa những miếng gạc đẫm cồn, ngọn lửa phừng phực cháy làm cho tôi giật mình.
- Xin lỗi cháu- bác sĩ lên tiếng –nhưng cần phải làm như thế... và tối đã không đồng ý với cách đặt niềm tin đó của cha mình. Nhưng quả thật chưa bao giờ, chưa bao giờ trong suốt 400 năm qua, kể từ lúc ra đời đến nay, tôi lại nghi ngờ về sự tồn tại của chúa. Dù chỉ một ý nghĩ nhỏ bé nhất.
Tôi vờ ngắm nghía từng đường khâu trên cánh tay của mình hòng che giấu một nỗi ngạc nhiên về bác sĩ, sau khi đã cân nhắc mọi điều, tôi có thể khẳng định rằng tôn giáo là điều tôi không dám tin tưởng nhất. Bản thân tôi vốn cũng không có đức tin. Ngài cảnh sát trưởng nhà tôi thì tự nhận mình là người theo giáo phái Luther, chỉ đơn giản là vì ông bà nội tôi theo tân giáo, thế nhưng vào mỗi chủ nhật, ”ngài” lại đi lễ ở... bờ sông với một cái cần câu cá trong tay. còn “ bà Renee ” thì bây giờ cũng chẳng còn đến nhà thờ nữa, mối quan tâm chính của mẹ tôi hiện giờ chỉ là quần vợt, gốm thủ công, yoga và các lớp học tiếng pháp mà lúc này mẹ đang rất say mê, chỉ thiếu điều quên ăn quên ngủ nữa thôi... Nhưng tất nhiên tôi bết tỏng chúng chỉ là cái mốt nhất thời của mẹ.
- Tôi bết tất cả những điều này thật khôi hài, nhất là khi chúng được phát ra từ miệng một tên ma cà rồng- Bác sĩ Carlisle cười thật tươi, hiểu rằng cái kiểu dùng từ huỵch toẹt như thế của họ chẳng khi nào lại không khiến tôi nao lòng- nhưng tôi vẫn mong đó hãy còn là cứu cánh duy nhất của cuộ đời này, ngay cả với những kẻ như chứng tôi. Đây chỉ là hi vọng mong manh, tôi thừa nhận điều đó- Bác sĩ vẫn tiếp tục nói thật tự nhiên- Chẳng phải người ta vẫn nói những kẻ như chúng tôi là đáng bị nguyền rủa đấy thoi. Nhưng sao tôi vẫn hi vọng, có lẽ là mất trí rồi cũng nên, rằng chúng tôi sẽ được ghi nhận vì những nỗ lực, cố gắng bấy lâu...
- Cháu không cho rằng đấy là mất trí- tôi lầm bầm phản đối. quả thực trên đời này, tôi không thể tưởng tượng được là có người nào, bao gồm cả thánh thần, lại không kính phục Carlisle. Mà thật ra, cái định nghĩa về thiên thần, trong tâm trí của tôi, sẽ phải có cả Edward nữa- và cháu cũng không cho rằng người ta nghĩ ngược lại với cháu.
- Thật ra, chỉ có cháu là người duy nhất đồng ý với tôi mà thôi.
- Những người còn lại không nghĩ như vậy sao thưa ông?
- Tôi buộc miệng hỏi ngay tức khắc, ngỡ ngàng, trong đầu nghĩ ngay đến con người cá biệt đó.
Và bác sĩ Carlisle hoàn toàn đọc được cái suy nghĩ ấy của tôi
- Edward cũng có cùng quan điểm với tôi. Chúa và thiên đường là có thực... địa ngục cũng vậy. Nhưng nó không tin là những kẻ như chúng tôi lại có thế giới bên kia- giọng nói của bác sĩ Carlisle vẫn ngọt ngào và êm dịu; ông dõi mắt ra ngoài ô cửa sổ rộng lớn để tâm tư đắm chìm vào bóng tối mênh mông- cháu biết không, nó luôn nghĩ rằng chúng tôi đã bán đứng linh hồn của chính mình.
Bất giác văng vẳng bên tai tôi vang lên rành rọt những lời nói lúc ban chiều của Edward:Trừ khi em muốn chết- hay những gì đại loại như vậy. mọi thứ hiện ra sáng rõ.
- Đó mới chính là lý do, phải không ông? - tôi hỏi dò- đó là nguyên nhân khiến anh ấy bướng bỉnh, không chịu chiều theo ý cháu.
Một cách điềm đạm, bác sĩ Carlisle trả lời:
- Con trai tôi... sức khỏe của nó, lòng hào hiệp của nó, sự thông minh sắc sảo của nó sáng ngời qua phong thái –nó hoàn toàn xứng đáng với niềm hi vọng đó hơn bất cứ ai. Trên đời này, liệu còn có ai tài hoa cho bằng Edward không?
Tôi gật đâu đồng ý một cách nhiệt tình.
- Một khi tôi tin như vậy... - vị bác sĩ nhìn tôi bằng một đôi mắt cực kỳ bí hiểm –một khi cháu đã tin như vậy...
Liệu cháu có thể hủy hoại linh hồn của nó được hay không? cái kiểu đặt câu hỏi của bác sĩ quả là khiến người khác lâm vào tình cảnh “há miệng mắc quai”. Chẳng thà ông hỏi tôi có chấp nhận rũ bỏ linh hồn mình vì Edward không, thì câu trả lời chắc chắn sẽ là “hiển nhiên rồi”. Đằng này, ông lại hỏi tôi có sẵn sàng thí bỏ linh hồn của Edward không? Buồn bã, tôi mím chặt môi lại. Cái câu hỏi này của ông thật mắc mứu.
- Cháu hiểu vấn đề rồi đấy.
Tôi lắc đầu, cố bướng bỉnh đến cùng.
Bác sĩ Carlisle cũng lắc đầu.
- Đó là sự lựa chọn của cháu- tôi khăng khăng.
- Nhưng Edward cũng có sự lựa chọn của mình- bác sĩ khoa tay khi chợt nhận ra là tôi đang sẵn sàng tranh luận. - liệu nó có chịu làm điều đó cho cháu hay không?
- Anh ấy không phải là người duy nhất có khả năng làm được việc đó- tôi đưa mắt nhìn bác sĩ một cách đầy ẩn ý.
Đột ngột bác sĩ bật cười, tâm trạng ông bỗng nhiên trở nên sôi nổi hẳn lên.:
- Ôi không đâu!cháu đi mà bàn bạc với nó- nhưng hốt nhiên bác sĩ lại thở dài- ừm, dẫu sao thì tôi đâu thể nào chắc chắn chuyện này được. Nếu có xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ tốt nhất là tôi cứ nên làm tốt phần việc của mình, nhưng không lẽ lại bắt người khác phải chịu chung số phận bất hạnh của mình là đúng à? thật tình, tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa.
Tôi không đáp... tôi chẳng hình dung nổi cuộc đời của tôi sẽ như thế nào nếu như bác sĩ Carlisle cứ giữ nguyên thái độ cự tuyệt việc làm thay đổi số phận cô đơn của chính mình...
Bất giác tôi rùng mình.
- Chính mẹ của Edward đã quyết định thay tôi- Giọng nói của bác sĩ Carlisle gần như là một lời thì thầm. Đôi mắt lẫn vẻ mặt của ông bỗng trở nên xa xăm khi nhìn ra ngoài cửa sổ, để hồn đắm vào trong bóng tối muôn trùng.
- Mẹ của anh ấy ư? - tôi nhớ cứ mỗi lần hỏi Edward về bố mẹ của anh là y như rằng anh chỉ lặp lại duy nhất một câu trả lời, rằng cả hai đã mất từ lâu lắm rồi, và rằng ký ức của anh không còn giữ nhiều hình ảnh về họ nữa. vậy ra trí nhớ của bác sĩ Carlisle về bố mẹ Edward, dù rằng ông chỉ gặp gỡ họ trong một thời gian ngắn thôi, cũng đủ khiến ông cả đời không bao giờ quên được.
- Phải, bà ấy tên là Elizabeth Masen. Còn bố của nó, ông Edward Senior, thì hôn mê suốt trong bệnh viện, không bao giờ tỉnh lại. Ông ấy chết khi bệnh cúm bắt đầu tràn vào nước Mỹ. Elizabeth thì chỉ cầm cự được đến gần hết trận đại dịch. Edward giống mẹ nó nhiều hơn, - bà ấy có một mái tóc sạm màu đồng thiếc rất kỳ lạ, và đôi mắt của bà ấy, chính xác là màu xanh lục, giống như thằng bé
- Mắt của anh ấy màu xanh ư, thưa ông? - tôi thì thào, cố gắng mường tượng hình ảnh của Edward ngày trước.
- Đúng như vậy đấy... - Bác sĩ Carlisle trả lời, đôi mắt màu đất non lại trở nên xa xăm- nỗi lo lắng cho con trai của mình nơi Elizabeth đã trở thành một sự ám ảnh. Bà đã từ bỏ cơ hội sống của mình, không chịu nằm an dưỡng trên giường bệnh, để chăm nom cho thằng bé. Tôi những tưởng rằng thằng bé sẽ đi trước, sức khỏe của nó quá tệ, tệ hơn người mẹ rất nhiều. Thế nhưng, Elizabeth lại ra đi trước, đi rất nhanh. Ấy là lúc bóng chiều vừa buông, tôi khi đó đã được nhận vào làm việc ở bệnh viện để chia sẻ bớt gánh nặng với các bác sĩ đang không có lấy một phút ngơi tay. Đó là cả một quãng thời gian đầy khó khăn và khổ sở khi cứ phải đóng kịch- có rất nhiều việc phải làm, và tôi thì không cần phải nghỉ ngơi, tôi rất ghét làm sao cái chuyện phải về nhà, náu mình trong bóng đêm mà giả vờ đang ngủ, giữa lúc bao con người đang nằm chờ chết.
Tôi đã đến kiểm tra cho Elizabeth và con trai của bà trước tiên. Càng lúc tôi càng gắn bó với con người, suy cho cùng thì đó vẫn là một vấn đề nguy hiểm, vì dẫu sao, con người cũng rất mong manh dễ vỡ, tôi nhận ra ngay lập tức là tình trạng sức khỏe của bà Elizabeth đã có c huyển biến xấu. Cơn sốt đã hoành hành vượt quá mức kiểm soát, mà cơ thể của bà ấy thì đã yếu lắm rồi, không còn đủ sức để chống chọi với bệnh tật nữa.
Vậy mà Elizabeth không tỏ vẻ gì cho thấy là mình đang yếu sức cả, bà chỉ nằm đó, nhìn tôi trân trối.
- Làm ơn cứu lấy nó! Người mẹ khốn khổ khẩn cầu tôi, giọng nói của bà khản đặc, hẳn là phải khó khăn lắm, cuống họng của bà mới xoay trở để thốt ra được bằng ấy tiếng.
- Tôi sẽ làm hết sức- tôi hứa với người phụ nữ, và nhẹ nhàng đặt tay lên tay bà. Cơn sốt đã lên quá cao, Elizabeth thậm chí không còn sức để thắc mắc về làn da lạnh một cách bất thường của tôi nữa. Mọi thứ khi ấy, bà chạm vào đều lạnh cả - anh phải cứu –người mẹ khốn khổ nhấn đi nhấn lại, bà nắm lấy tay tôi, mạnh đến nỗi tôi cũng không rõ có phải bà đang lên cơn không nữa. Đôi mắt Elizabeth mau chóng trở nên thất thần, cứng đờ như đá, hệt như những viên ngọc lục bảo –anh phải làm mọi cách trong khả năng của anh. Những gì người khác không thể làm được, anh phải làm được để cứu lấy Edward của tôi.
Từng lời, từng lời nói của bà ấy khiến tôi sợ hãi. Người phụ nữ nhìn tôi bằng đôi mắt sắc nhọn như dao, và, trong giây phút ấy, tôi có thể chắc chắn một điều rằng Elizabeth đã biết bí mật của tôi. Sau đó, cơn sốt đã hoàn toàn trấn áp được bà, bà không còn lấy mảy may một chút ý thức nào nữa. Và một tiếng đồng hồ sau, người phụ nữ xấu số ấy trút hơi thở cuối cùng.
Đã bao thập kỷ trôi qua, trong tôi luôn nung nấu một ý tưởng là tạo ra cho mình một người bạn đồng hành. Chỉ cần một người hiểu rõ tôi, một người tôi có thể chia sẻ mọi vui buồn mà không phải đóng kịch. Nhưng tôi không thể đối xử với người khác theo cái cách mà tôi đã bị đối xử, dù cho lời bào chữa có là thế nào.
Và Edward nằm thiêm thiếp ở đó, đang hấp hối. Chỉ nhìn thôi là cũng hiểu rằng thằng bé chỉ còn ở trần thế này có vài giờ nữa. Bên cạnh nó, người mẹ đáng thương, gương mặt của bà ấy đầy nỗi dằn vặt, bà Elizabeth đã ra đi trong trạng thái không có được một chút thanh thản nào.
Bác sĩ Carlisle bùi ngùi hồi tưởng lại quá khứ, ký ức của ông không hề bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, dẫu đã trải qua bao nhiêu năm tháng; gần một thế kỷ trôi qua rồi chứ có ít đâu. Trong đầu tôi, ngay phút chốc, hiện lên hàng loạt những hình ảnh theo từng lời kể của bác sĩ –một bệnh viện ngập tràn nỗi tuyệt vọng, một bầu không khí sặc mùi tử khí. Cả người Edward nóng hổi vì sốt, cuộc sống của anh đang mất dần, mất dần theo từng giây... Tôi lại rùng mình, cố xua đuổi những hình ảnh thê lương đó ra khỏi tâm trí.
- Lời cầu xin khẩn khoản của Elizabeth bỗng vang vọng trong đầu tôi. Làm sao bà lại đoán biết được tôi có thể làm gì cơ chứ? không lẽ có người lại muốn con mình thành ra như vậy sao?
Tôi lại nhìn Edward. Ngay cả trong lúc ốm đau và sắp chết, nó cũng rất đẹp. Gương mặt thằng bé toát lên sự tốt bụng và thánh thiện không thể tả, đó là gương mặt tôi luôn muốn là của con trai tôi.
Sau chừng đó năm thiếu quả quyết, bỗng dưng hôm ấy, tôi quyết định liều thử một phen. Trước tiên, tôi đẩy thi hài của Elizabeth vào nhà xác, rồi quay trở lại ngay với thằng bé. Không một ai nhận ra rằng nó vẫn còn thở. Chẳng ai còn tay, còn mắt đâu mà để ý xem những bệnh nhân đang cần gì nữa. Ít ra thì trong nhà xác, chỉ toàn là người chết không thôi. Tôi đánh cắp thằng bé ra ngoài theo lối cửa sau, đưa nó đi qua các nóc nhà để về nhà mình.
Khi ấy, tôi cũng không biết là mình cần phải làm gì nữa, tôi chỉ đơn thuần là làm cho thằng bé bị thương giống như tôi đã từng bị hồi nhiều thế kỷ về trước, lúc tôi còn ở Luân Đôn. Và rồi tình hình có vẻ tệ đi. Thằng bé chịu đau đớn hơn và cuộc biến đổi kéo dài quá mức cần thiết.
Dù sao thì tôi cũng không hối hận. Tôi không hối hận vì đã cứu Edward- bác sĩ Carlisle chậm rãi lắc đầu, và trở về với thực tại. Ông mỉm cười với tôi, đề nghị- có lẽ bât giờ tôi nên đưa cháu về thì hơn.
- Con sẽ làm việc đó- Edward đột ngột lên tiếng. Anh bước ra khỏi căn phòng khách tối như bưng, vẻ mặt vẫn bình thương, không tỏ rõ một thái độ nào, nhưng trong đôi mắt ấy hẳn phải đang xó ẩn chứa một nỗi niềm mà anh đang cố gắng giấu đi. Bụng tôi bỗng thắt lại.
- Bác sĩ Carlisle đưa em về được rồi- tôi nói, mắt khẽ nhìn xuống chiếc áo sơ mi đang mặc, chiếc áo vải bông xanh thắm sạch sẽ là vậy mà giờ đây đang dính dáp và lấm lem những máu. Khoảng áo bên vai phải thì thẫm đỏ.
- Anh ổn mà–giọng nói của Edward vẫn bình thường như không- dù sao thì em cũng cần phải thay áo, chứ nhìn bộ dạng em thế kia, thể nào bố em cũng lên cơn đau tim cho mà xem. Để anh bảo Alice lất cho em bộ đồ mới–Dứt lời, Edward lại sải chân bước ra khỏi khung cửa gian bếp.
Tôi băn khoăn quay sang bác sĩ Carlisle:
- Anh ấy đang rất buồn.
- Đúng- Bác sĩ đồng ý ngay với tôi- Quả thật, sự việc diễn ra vào tối nay là điều nó sợ nhất. Cháu lại bị đặt vào vòng nguy hiểm... vì cái bản chất của chúng tôi.
- Nhưng không phải là lỗi của anh ấy.
- Cũng hoàn toàn không phải là lỗi của cháu, cô bé ạ.
Tôi vội quay sang chỗ khác để thoát khỏi đôi mắt khôn ngoan hoàn mỹ của bác sĩ. Tôi không thể đồng ý với ý kiến đó.
Một cách nhẹ nhàng, bác sĩ Carlisle đưa tay tới phía tôi... một nhã ý muốn giúp tôi đứng dậy. Tôi bước theo ông vào phòng khách. Bà Esme cũng đã quay lại từ lúc nào, bà đang lúi húi lau dọn chỗ tôi vừa ngã lúc nãy –cố gắng tẩy cho sạch cái mùi tanh đầy ấn tượng ấy.
- Thưa bà Esme, bà hãy để đấy cháu làm ạ- tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được gương mặt mình đang đỏ ửng.
- Sắp xong rồi cô bé- người phụ nữ mỉm cười nhìn tôi- cháu thấy trong người thế nào?
- Cháu vẫn ổn ạ- Tôi nói quả quyết- Cháu chưa thấy bác sĩ nào khâu nhanh bằng bác sĩ Carlisle.
Cả bố mẹ của Edward đều bật cười thành tiếng.
Ngay lúc ấy, từ phía cửa sauAlice và Edward cùng đồng thời vừa bước vào phòng. Alice tiến nhanh tới chỗ tôi, còn Edward thì có ý lưỡng lự thấy rõ, vẻ mặt của anh lúc này quả thực rất khó dò.
- Đi nào- Alice lên tiến- Mình sẽ lấy cho bạn bộ đồ khác... đỡ khủng khiếp hơn....
Và cô bạn tìm cho tôi một chiếc áo của bà Esme, màu sắc khá giống với chiếc áo tôi đang mặc hiện giờ. Bố sẽ không nhận ra đâu, tôi dám chắc như thế. Khi không còn bị chảy máu ròng ròng nữa, thì miếng gạc gài, trắng muốt bó chặt trên cánh tay tôi trông cũng chẳng đến nỗi nào. Dẫu sao thì việc trên người tôi có bị trầy trụa, băng bó, bố cũng chẳng bao giờ... ngạc nhiên (quen quá rồi mà!) - Alice à- Tôi lên tiếng đúng vào lúc cô bạn đang tính dợm bước ra cửa.
- Ừ?- Giọng nói của Alice cũng nhỏ không kém gì tôi. CÔ bạn nhìn tôi một các tò mò, cái đầu hơi ngếch sang một bên.
- Mọi chuyện rồi sẽ ra sao?- Tôi không biết lời thì thầm của mình có trở thành công cốc hay không nữa. Bởi lẽ, dù cho ngay cả khi chúng tôi có ở trên lầu, với cánh cửa khép chặt, thì Edward vẫn hoàn toàn có thể nghe thấy hết cuộc trao đổi của chúng tôi.
Gương mặt của cô bạn tôi lập tức trở nên căng thẳng:
- Mình cũng không biết nữa.
- Jasper thì sao?
Alice thở dài:
- Anh ấy rất buồn, buồn với chính bản thân mình. Đó là một thử thách quá lớn đối với Jasper, anh ấy rất ghét cái cảm giác không làm chủ được mình như thế.
- Không phải là lỗi của anh ấy. Bạn hãy nói với Jasper là mình không giận gì anh ấy cả, không một chút nào, bạn nhé?
- Ừ, tất nhiên rồi.
Edward đang đứng chờ tôi ở ngay cửa trước. Khi tôi vừa đặt chân xuống những bậc thang cuối cùng, anh chỉ lẳng lặng mở cửa ra mà không nói một lời nào.
- Đem theo quà này, Bella!- Alice gọi với theo khi thấy tôi đang thận trọng đi lướt qua Edward. Cô bạn ôm vội lấy hai gói quà, một gói đã được mở dở dang, cùng với cái máy ảnh của tôi đang nằm dưới chiếc đại dương cầm, đặt cả vào cánh tay lành lặn của tôi- Hãy cảm ơn mình sau sau khi bạn đã mở quà ra nhé.
Bà Esme và bác sĩ Carlisle đều chúc tôi ngủ ngon, vẻ mặt của hai người không được tự nhiên cho lắm. Tôi nhận ra bố mẹ của Edward đnag thay phiên nhau liếc nhìn gương mặt không có tý chút cảm xúc nào của anh, giống y như tôi vậy.
Ngoài trời thật dễ chịu, Đôi chân của tôi nhanh nhẹn đi qua những chiếc đèn lông cùng những bó hồng rực rỡ mà giờ đây đã trở thành những kỷ vật đau buồn. Edward chỉ cắm cúi bước theo tôi, hoàn toàn im lặng. Rồi như thường lệ, anh lại mở cửa xe cho tôi, lần này thì tôi ngoan ngoãn leo vào, không dám dêu ca, phàn nàn gì.
Trong xe, trên cái bảng đồng là một chiếc nơ thật to màu đỏ, được gắn hờ vào một cái máy nghe nhạc âm thanh nổi. Tôi tháo chiếc nơ, ném bừa xuống sàn. Từ phía cửa xe bên kia, Edward vừa luồn người vào; một cách vội vã, tôi hất chiếc nơ vào gầm ghế của mình.
Anh không hề liếc nhìn tôi hay cái máy hát. Cả hai chúng tôi, chẳng ai có ý định bật máy lên. Thật kỳ lạ, tiếng gầm rống của động cơ xe càng lúc lại khiến cho bầu không khí im lặng trở nên đáng ngại. Edward phóng xe thật nganh trong màn đêm, giữa con đường quanh co uốn lượn.
Sự im lặng kéo dài làm cho tôi bất giác trở nên thảng thốt.
- Anh nói gì đi –Cuối cùng, tôi phải lên tiếng khi Edward bắt đầu cho xe ra xa lộ.
- Em muốn anh nói gì bây giờ- anh hỏi lại tôi bằng một chất giọng hoàn toàn dửng dưng, không có chút xúc cảm nào.
Như một phản xạ tự nhiên, ngay lập tức, tôi co rúm người lại trước thái độ xa cách đó.
- Hãy nói với em rằng anh sẽ tha thứ cho em.
Ngay tức khắc, vẻ mặt điềm tĩnh kia đã có được sự thay đổi –một nỗi cáu giận hiện ra hừng hực trên gương mặt của Edward.
- Tha thứ cho em?Tha thứ chuyện gì cơ chứ?
- Nếu em cẩn thận hơn thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi
- Bella, em cắt phải tay- thế mà suýt chút nữa đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình đấy.
- Nhưng dẫu sao, đó vẫn là lỗi của em.
Lời nói của tôi không ngờ lại có tác dụng đến vậy, Edward mau chóng trút bỏ hết tâm sự của mình:
- Lỗi của em ư? Nếu như em cắt phải tay ở nhà của Mike Newton, bên cạnh Jessica và Angela hay những người bạn bình thường khác của em thì điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ? Có lẽ là họ sẽ chẳng tìm thấy cho em một miếng gạc đâu, đúng không? Còn nếu chẳng may em sảy chân, ngã ngay vào chồng đĩa thủy tinh- mà không phải do người ta ném em vào, - vậy thì điều tồi tệ nhấ có thể xảy ra là gì? Em sẽ bị chảy máu, trong khi các bạn đang tức tối đưa em đến phòng cấp cứu, đúng không?Mike Newton sẽ ở bên cạnh em, dịu dàng nắm lấy tay em, trong lúc họ khâu lại cho em- mà chẳng phải khổ sở kìm nén cái tư tưởng giết chết em. Đừng tự đổ lỗi cho mình nữa, Bella. Điều đó chỉ càng khiến cho anh căm ghét bản thân mình hơn mà thôi - Anh nhắc đến Mike Newton là vì ở bên cái tên đó, em luôn được an toàn- Edward càu nhàu.
- Em thà chịu chết còn hơn là ở bên Mike Newton –Tôi phản kháng –Em thà chịu chết còn hơn là ở bên bất cứ ai khác ngoài anh.
- Em làm ơn đừng có nói cường điệulên như thế
- Được thôi, anh cũng đừng có lố lăng như thế nữa.
Edward lặng im, không trả lời. Việc làm duy nhất của anh lúc này chỉ là hầm hè quan sát đường sá qua cái kính chắn gió, gương mặt của anh thật u ám.
Nhìn thấy anh như vậy, ngay tức khắc tôi dịu lại, cố vắt óc tìm cách cứu vãn tình hình. Thế mà mãi cho tới tận khi xe đã đậu ngay ở trước cửa nhà tôi rồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra được điều gì cho nên hồn.
Edward tắt máy, nhưng hai bàn tay của anh vẫn còn ôm khư khư lấy cái vô lăng không chịu rời.
- Tối nay, anh ở lại với em nhé?Tôi ướm lời
- Anh nên về nhà thì hơn.
Đó là điều tôi không bao giờ mong muốn, tôi không muốn anh phải vì tôi mà hối hận bất cứ chuyện gì.
- Sinh nhật của em mà- Tôi cố ý nhấn mạnh.
- Em không thể đi nước đôi như vậy được- em có muốn mọi người quên ngày sinh nhật của em không nào? Em chỉ được quyền chọn một trong hai mà thôi.
Giọng nói của Edward vẫn sắc lạnh, song, không còn cái vẻ nghiêm nghị như trước nữa. Nhẹ nhõm được phần nào, tôi khẽ thở phào, an tâm:
- Được rồi. Em quyết định rằng em không muốn anh không quan tâm đến ngày sinh nhật của em nữa. Gặp lại anh trên lầu nhé.
Nói xong, tôi nhảy phóc xuống xe, xoay người lại, ôm bằng hết những gói quà xuống. Edward cau mày tỏ vẻ không đồng ý:
- Em không cần phải làm như thế đâu.
- Em thích tất cả các gói quà này- Tôi đáp không lưỡng lự, nhưng sau đó lại tự hỏi không biết có phải là anh đang nói khích tôi hay không nữa.
- Không, không. Carlisle và Esme mua tặng em một món quà khá đắt giá đấy.
- Có sao đâu- Một cách vụng về, lóng ngóng, tôi quơ hết tất cả quà vào cánh tay lành lặn rồi đóng sầm cửa xe lại. Anh cũng nhào ra khỏi xe, chạy ùa đến bên cạnh tôi trong chưa đầy một tích tắc.
- Ít ra cũng để anh mang phụ chứ- Edward lên tiếng và giành hết các gói quà về tay mình- Anh sẽ đem lên phòng em.
Tôi mỉm cười hài lòng.
- Cảm ơn anh.
- Chúc mừng sinh nhật em –Anh thở dài và khom người xuống, khẽ đặt đôi môi hoàn mỹ của mình lên môi tôi.
Một cách tự nhiên, đúng lúc anh đứng thẳng người lên, tôi nhón chân để nụ hôn được kéo dài thêm một chút nữa. Anh mỉm cười, vẫn là cái kiểu cười ranh mãnh mà tôi hằng yêu thích, rồi lững thững bước vào bóng đêm.
Trận đấu bóng hóa ra vẫn còn. Khi bước chân qua ngưỡng cửa, tôi đã nghe thấy giọng nói của bình luận viên truyền hình đang huyên thuyên lớn tiếng, át cả những tiếng reo hò, huýt sáo của đám đông.
- Bell hả?- Ngài cảnh sát trưởng nhà tôi cất tiếng hỏi.
- Dạ, con đây bố- Tôi trả lời và bước vào phòng, Cố gắng làm ra vẻ bình thường, tôi hơi ép tay vào sát người mình. Cơn đau tức thì bộc phát khiến tôi phải nhăn mặt nhăn mũi, Hình như thuốc tê đang dần dần tan.
- Sau rồi con?- Bố đang nằm xoài trên ghế, đôi chân trần gác cả lên tay ghế, mái tóc xoăn màu nâu lòa xòa trên tay ghế bên kia.
- Alice rất nhiệt tình, bố ạ. Hoa, bánh, nến, quà... đủ thứ hết.
- Thế mọi người tặng con cái gì?
- Một máy hát âm thanh nổi dành cho chiếc xe tải của con- Và còn mấy thứ khác nữa mà con chưa mở nên chưa biết. !
- Ồ, thích nhỉ!
- Vâng, - Tôi gật đầu tán thành- Ưm, thôi, con phải đi ngủ sớm đây.
- Vậy, sáng mai gặp lại con nhé.
Tôi vẫy tay chào bố:
- Vâng, hẹn gặp bố vào sáng mai.
- Tay con sao vậy?
Đỏ bừng mặt vì lúng túng tôi tự nguyền rủa mình.
- Con chẳng may vấp chân nên bị ngã ạ. Nhưng không sao đâu bố.
- Chậc chậc, Bella ơi là Bella- Bố thở dài, và không quên kèm theo một cái lắc đầu.
- Chúc bố ngủ ngon.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy vào phòng tắm, nơi tôi vẫn treo bộ pyjama chỉ mặc vào những buổi tối đặc biệt như hôm nay, buổi tối có anh. Tôi tròng vào người chiếc áo ngủ vừa vặn cùng chiếc quần vải bông, thay cho chiếc quần thủng mấy chỗ mà tôi vẫn mặc lúc đi ngủ- lại không khỏi nhăn mặt khi một cử động nhỏ ở tay thôi cũng ảnh hưởng đến mấy mũi khâu nơi vết thương. Sau đó, tôi rửa mặt và đánh răng chỉ bằng một tay, xong xuôi, tôi lò dò bước về phòng.
Edward đang ngồi chễm chệ ngay chính giữa phòng tôi, tay mân mê một hộp quà gói giấy bạc.
- Chào em- Anh lên tiếng, giọng nói đượm buồn, lơ đãng.
Bước lại phía giường, tôi nhẹ nhàng nhấc hộp quà lên, đoạn ngồi lọt thỏm vào lòng anh.
- Chào anh- Tôi rúc đầu vào lồng ngực cứng và lạnh như thép của Edward, thủ thỉ - Bây giờ em mở quà ra nhé?
- Sao tự dưng em lại trở nên hăng hái, nhiệt tình như thế nhỉ?Edward trố mắt nhìn tôi.
- Tại anh khiến em trở nên háo hức đấy.
Nói rồi tôi nhấc lấy một gói quà hình chữ nhật khá dài, có vẻ là quà của bác sĩ Carlisle và bà Esme.
- Để anh giúp em nhé- Edward nghiêm nghị. Anh cầm lấy hộp quà, xé thật ngọt lớp giấy bạc ra, bóc thật nhanh lớp giấy bọc. Rồi anh đặt trở lại chiếc hộp trắng vào tay tôi.
- Anh nghĩ là em mở được cái nắp hộp hả?- Tôi lầm bầm phản đối nhưng Edward vẫn ngồi im như không nghe thấy.
Trong hộp là một tấm giấy dày, phủ kín những chữ là chữ. phải mất cả phút sau, tôi mới nắm được nội dung in trên tấm giấy đó.
- Chúng mình sẽ đi Jacksonville ư?- Trong phút chốc, cả người tôi như lơ lửng trên mây. Đó là một tấm phiếu đã được trả tiền trước, có thể đổi lấy hai vé máy bay... cho tôi và Edward.
- Ừ, đúng vậy.
- Em không dám tin vào mắt mình nữa. Mẹ sẽ mừng lắm cho mà xem. Anh sẽ không sao, phải không?Trời sẽ ngập nắng, và anh sẽ phải ở trong nhà suốt thôi.
- Anh nghĩ là mình có thể xoay sở được- Edward trả lời và bỗng chau mày- Giá mà anh biết trước là em sẽ vui với món quà này thì anh đã để em mở nó ra trước mặt Carlisle và Esme rồi. Anh cứ nghĩ là em sẽ phản đối ghê lắm cơl
- Ưm, tất nhiên món quà này quá tốn kém. Nhưng em được đi với anh là thích rồi. !
Edward phá ra cười thành tiếng.
- Giờ anh thấy tiếc là đã không mua tặng cho em một món quà nào đó. Anh đâu có biết là em sẽ đáng yêu đến như thế này.
Tôi đặt tấm phiếu sang một bên, đoạn với tay cầm lấy hộp quà của anh, tính hiếu kỳ lại bộc phát. Một lần nữa, Edward lại bóc lớp giấy gói quà hộ tôi.
Và anh đặt trở lại vào tay tôi một hộp đĩa CD tuyệt đẹp, với một cái đĩa CD sáng bóng duy nhất nằm bên trong.
- Đĩa gì vậy anh?- Tôi hỏi, ngờ ngợ.
Edward không trả lời, anh chỉ nhẹ nhàng cầm lấy chiếc đĩa, nhoài người, với tay tới chiếc máy nghe đĩa đặt trên nóc tủ đầu giường, rồi đặt đĩa nhạc vào trong máy. Anh nhấn nút PLAY, hai đứa chúng tôi cùng im lặng chờ đợi. Tiếng nhạc bắt đầu cất lên.
Tôi lắng nghe, hai mắt mở to. một nỗi nghẹn ngào dâng lên trong lòng. Vẫn biết anh đang chờ đợi phản ứng của tôi nhưng tôi không thể nói nên lời. Nước mắt đã muốn tràn mi... tôi chỉ kịp đưa tay lên quệt ngang trước khi chúng kịp rơi xuống.
- Tay em lại đau ư?- Anh hỏi một cách lo lắng.
- Không em không đau tay. Tuyệt vời quá, anh Edward. Anh sẽ không thể tặng em một món quà nào khác mà em thích bằng món quà này đâu. Em thật chẳng dám tin nữa- CỔ họng tôi chợt ngưng bặt, tôi chỉ muốn lắng nghe tiếng nhạc mà thôi.
Đĩa nhạc là giai điệu sáng tác của anh. Bản nhạc đầu tiên trong đĩa CD chính là bài hát ru em mà anh đã viết cho riêng tôi.
- Anh không nghĩ là em sẽ đồng ý cho anh mua tặng em một cây đàn piano, để anh có thể dùng nó mà ru em ở đây- Edward giải thích.
- Anh nghĩ thế là đúng đấy.
- Tay em sao rồi?
- Em không sao hết, anh à. - Thật ra, thì bên dưới miếng gạc, tôi đã bắt đầu cảm thấy nhưng Cũng dễ dàng thôi nếu áp vào tay anh, song đó lại là bằng chứng tố cáo tôi nói dối rõ rệt nhất.
- Để anh lấy cho em vài viên thuốc Tylenol
- Thôi nào, em không cần gì cả- Tôi lên tiếng phản đối, nhưng anh đã kịp bế tôi ra khỏi lòng anh và lao người ra phía cửa phòng.
- Nhưng Charlie- Tôi hét lên nho nhỏ để cảnh báo, Bố tôi vẫn chưa hay biết rằng Edward vẫn thường xuyên ở lại nhà mình. CHẳng may nếu bố phát hiện được thì điều đó thể nào cũng làm bố lên cơn đau tim. Nhưng dẫu sao, tôi vẫn cảm thấy không quá tội lỗi vì đã dối gạt bố. KHông phải là vì tôi và Edward muốn làm trái ý bố... Ôi, bố và Edward...
- Bố không phát hiện ra anh đâu- Edward đáp một các chắc nịch và tức khắc biến mất không một tiếng động sau cánh cửa... Rồi chỉ trong chớp mắt, anh đã quay lại, giữ lấy cánh cửa trước khi cái lẫy của nó kịp tra vào chốt. Một tay anh cầm ly nước lấy trong nhà tắm, còn tay bên kia là một lọ thuốc.
Đón nhận mấy viên thuốc từ tay anh, tôi không hề biều hiện bất kỳ một thái độ phản ứng nào- Tôi hiểu nếu mình có cãi anh thì cũng cầm bằng thất bại thôi. Vả lại, cánh tay của tôi cũng bắt đầu giở chứng rồi.
Khúc nhạc ru của riêng tôi vẫn đang ngân vang, từng cùng đàn êm dịu và thanh thoát lan tỏa khắp căn phòng nhỏ bé, êm đềm.
- Khuya rồi đấy- Edward lên tiếng nhắc nhở. Anh bế bổng tôi lên khỏi mặt giường chỉ băng một tay, còn tay kia chỉnh lại tấm khăn giường, rồi anh đặt tôi nằm xuống gối, kéo mềm đắp cho tôi. Xong xuôi, một cách nhẹ nhàng Edward nằm xuống bên cạnh tôi, bên trên cái mền- để tôi không bị lạnh- và quàng tay ôm lấy tôi.
Gục đầu vào vai anh, tôi trút ra một hơi thở sâu, hạnh phúc:
- Cảm ơn anh- Tôi thì thầm
- Chẳng có gì phải cảm ơn anh cả
Thời gian như kéo dài thêm trong lúc tôi uống từng âm điệu cuối cùng của bài hát ru em. Bản khác lại bắt đầu. Tôi nhận ra đó là bản nhạc yêu thích của bà Esme.
- Anh đang nghĩ gì thế?- Tôi lại thì thầm lên tiếng hỏi
Edward ngập ngừng đôi chút trước khi trả lời:
- Anh đang nghĩ xem điều gì là đúng và điều gì là sai
Một cơn ớn lạnh tức thì chạy dọc sống lưng của tôi
- Anh có nhớ em đã quyết định không muốn anh không quan tâm đến ngày sinh nhật của em không?- Tôi hỏi ngay tắp lự, hy vọng rằng anh không nhận ra đây là trò đánh trống lảng quá lộ liễu.
- Ừ, có –Edward trả lời, trong giọng nói của anh dường như có chứa đựng sự cảnh giác.
- Ưm, lúc đó em đã nghĩ rằng khi vẫn còn là ngày sinh nhật của em thì... ưm, em muốn hôn anh một lần nữa.
- Sao mà tối nay em tham lam thế nhỉ...
- Vâng... Nhưng đồng thời em cũng mong anh đừng làm bất cứ điều gì mà anh không muốn –Tôi nói thêm, cảm thấy bị chạm tự ái.
Edward bật cười khanh khách, rồi thở dài:
- Lạy trời cho anh đừng làm bất cứ điều gì anh không muốn
- Anh nâng cằm tôi lên, hướng nó về phía anh, rồi thốt ra những lời đầy vẻ hối tiếc lạ lùng.
Nụ hôn lại bắt đầu như thường lệ- Edward vẫn cẩn trọng như mọi khi và trái tim bé bỏng của tôi lại đập dồn dập như vốn dĩ. Bất chợt có một cái gì đó tự dưng đi trái lại với quy luật... Môi anh đột ngột trở nên khẩn khoản hơn, cánh tay còn lại của anh luồn vào tóc tôi, kéo tôi vào sát anh hơn. Và tay tôi, không biết tự lúc nào, cũng đang vần vò mái tóc của anh; tôi chỉ biết mỗi một điều là mình đã bước qua lằn ranh an toàn mà anh đã cố gắng vạch ra cho tôi... Lần đầu tiên trong đời, anh không cản tôi lại. Cái lạnh buốt giá từ thân người anh truyền sang cả cái mền mỏng, nhưng tôi vẫn áp mình vào người anh, thiết tha...
Bất ngờ, anh dừng lại, đôi cánh tay rắn chắc, nhưng dịu dàng khẽ đẩy tôi ra.
Cả người tôi như mềm nhũn, tôi há hốc miệng vì kinh ngạc, đầu óc quay cuồng. Một ký ức mơ hồ từ lâu tôi đã cố chôn kín trong tâm trí bất chợt hiện về, khuấy đảo hồn tôi...
- Anh xin lỗi –Edward lên tiếng, anh vẫn nín thở - Chúng mình đã đi quá giới hạn,
- Không sao- Tôi hổn hển nói
Ngay cả trong bóng đêm, tôi vẫn cảm thấy được cái chau mày của anh dành riêng cho mình.
- Cố ngủ đi em, Bella.
- Không, em muốn hôn anh một lần nữa cơ.
- Em đang đánh giá quá cao khả năng tự chủ của anh rồi đấy.
- Điều gì cám dỗ anh hơn, máu của em hay bản thân em?- Tôi lại hỏi.
- Cả hai, như nhau- Edward cười rộng miệng rồi lại nghiêm mặt ngay- Giờ thì sao em không chịu thôi liều thử vận may mà ngủ đi?
- Được thôi- Tôi đồng ý và lại rúc vào người anh. Toàn bộ sức lực trong tôi hiện giờ đã hoàn toàn kiệt quệ. Hôm nay quả là một ngày dài đúng nghĩa, đến tận cuối ngày rồi, vậy mà tâm hồn của tôi vẫn không có được một chút bình yên. Có thể ngày mai sẽ có một cái gì đó tồi tệ hơn. Thật là một linh cảm ngớ ngẩn –liệu còn điều gì có thể tồi tệ hơn cả ngày hôm nay nữa?Chẳng qua là mình hãy còn bàng hoàng quá đấy thôi- Tôi tự nhủ - chắc chắn là như vậy rồi.
Một cách khéo léo, tôi khẽ áp cánh tay bị thương lên vai anh, làn da lạnh buốt của anh sẽ làm dịu cơn đau như lửa đốt này. Quả nhiên là đúng như vậy.
Giấc ngủ đến với tôi không được trọn vẹn, chính xác hơn thì tôi chỉ mê mải trong miền vô thức, khi dư âm nụ hôn của anh bỗng gợi lại một hồi ức trong tôi:mùa xuân qua, khi anh bị buộc phải tạm rời xa tôi để đánh lạc hướng James anh đã hôn tạm biệt tôi, một nụ hôn ẩn chứa biết bao gửi gắm, biết bao nỗi niềm, không biết là phải chờ đến bao giờ - hay không biết là liệu còn có cơ hội nào –để chúng tôi gặp lại nhau. Nụ hôn vừa rồi của anh, vì lý do nào đó mà tôi không thể hình dung được, cũng đong đầy những đau đớn như vậy. Khẽ rùng mình trong cơn mê, tôi có cảm tưởng như mình đang sắp phải đối mặt với một cơn ác mộng mới.
- Emmett! Rose! Đưa Jasper ra ngoài đi.
Với vẻ mặt cương nghị, Emmett gật đầu như một phản xạ tự nhiên.
- Đi nào, Jasper.
Jasper vẫn giãy giụa liên hồi trong cái khóa tay không gì có thể bẻ gẫy nổi của Emmett. Anh ta quay phắt lại, tấn công người anh em của mình không thương tiếc, những chiếc răng trắng tinh của anh ta liên tục chĩa vào người Emmett, đôi mắt của anh ta không còn một chút tình cảm nào.
Mặt của Edward giờ đây trắng bệch như một tờ giấy; anh khom người xuống - đây là một tư thế phòng vệ quen thuộc đã có lần tôi được trông thấy - và lao tới phía tôi. Tiếng gầm gừ cảnh cáo của anh lại thoát ra từ hai hàm răng đang nghiến chặt lại vì căng thẳng. Tôi có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng vào lúc này, anh đang cố nín thở để không phải cảm nhận được mùi máu của tôi.
Còn Rosalie, trên khuôn mặt đẹp như thiên thần ấy bỗng nở một nụ cười tự mãn khó hiểu, chị ta nhẹ nhàng tiến lại phía Jasper - với thái độ cẩn thận dè chừng trước những chiếc răng đáng sợ của anh ta - để cùng Emmett đưa Jasper ra ngoài qua lối cửa kính đã được bà Esme mở sẵn, một tay của bà đang ôm lấy mặt và sững sờ.
Có thể thấy rõ khuôn mặt trái xoan của bà Esme đang ẩn chứa một nỗi ngượng ngùng, xấu hổ.
- Thành thật xin lỗi cháu, Bella.
Tiếp theo đó là những lời lẽ thịnh nộ dành cho những người con khi bà rảo chân bước nhanh ra ngoài sân.
- Để đấy cho bố, Edward - Bác sĩ Carlisle thì thầm.
Edward vẫn giữ nguyên tư thế căng thẳng, mãi một lúc sau mới chịu gật đầu, và từ từ thả lỏng người.
Bác sĩ Carlisle quỳ xuống bên cạnh tôi, tỉ mẩn quan sát vết thương trên tay tôi. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng đang đông cứng lại trên gương mặt của chính mình. Tôi cố hết sức trấn tĩnh lại.
- Thưa bố đây ạ - Alice lên tiếng, cô đưa cho bác sĩ Carlisle một cái khăn.
Vị bác sĩ khe khẽ lắc đầu.
- Vết thương có nhiều mảnh vụn thủy tinh quá - Nói rồi ông xé toạc một góc khăn trải bàn trắng tinh, làm thành một cái garo quấn quanh tay tôi. Mùi tanh của máu khiến cho đầu óc tôi trở nên váng vất. Hai lỗ tai của tôi ù hẳn đi.
- Bella - Bác sĩ dịu dàng gọi tôi - Cháu có muốn tôi đưa đến bệnh viện không, hay tôi sẽ chăm sóc cháu ngay ở đây?
- Dạ, ở đây ạ - Tôi thì thào đáp. Nếu bác sĩ Carlisle mà đưa tôi tới bệnh viện thì thể nào chuyện này chẳng đến tai ngài cảnh sát trưởng nhà tôi.
- Để con đi lấy túi cứu thương của bố - Alice lên tiếng.
- Chúng ta cần phải đưa cô bé đến chỗ bàn ăn - Bác sĩ Carlisle nói với Edward.
Chẳng cần phải tỏ ra gắng sức, Edward bế xốc tôi lên một cách nhẹ hẫng, trong lúc bác sĩ Carlisle vẫn giữ lấy vết thương hầu cầm máu ở tay tôi.
- Bây giời cháu cảm thấy thế nào, Bella? - Bác sĩ hỏi tôi.
- Cháu vẫn ổn ạ - Giọng nói của tôi vẫn bình thường như không, tôi hài lòng với mình về điều đó.
Gương mặt của Edward thì đanh cứng lại như một tảng đá.
Alice đang có mặt ở đó. Chiếc túi màu đen của bác sĩ Carlisle đã được đặt sẵn trên bàn. Trên tường có gắn một chiếc đèn nhỏ nhưng sáng rực. Một cách dịu dàng, Edward đặt tôi ngồi xuống một chiếc ghế; bác sĩ cũng nhắc lấy cho mình một chiếc ghế khác, ông ngồi xuống và bắt tay ngay vào việc.
Edward đứng bên cạnh tôi canh chừng nhưng vẫn không dám thở.
- Anh đi được mà, Edward - Tôi khẽ thở dài.
- Không sao, anh vẫn chịu được - Edward khăng khăng, trong khi hai quai hàm của anh vẫn còn siết cứng lại; đôi mắt anh rực sáng với cơn khát nhưng vẫn cố kìm nén. Trông anh lúc này còn đáng sợ hơn tất cả những người còn lại.
- Anh không cần phải chứng tỏ mình là một anh hùng như thế đâu - Tôi nói - Bác sĩ Carlisle có thể lo cho em được mà. Anh ra ngoài hít thở khí trời đi.
Ôi chao, bác sĩ Carlisle vừa làm gì đó khiến tay tôi đau buốt, tôi bất giác nhăn mặt lại.
- Anh sẽ ở đây - Edward vẫn kiên quyết.
- Vì sao anh cứ phải ngoan cố như thế mới được kia chứ? - Tôi lầm bầm một cách thê thiết.
Tới nước này thì bác sĩ Carlisle buộc phải can thiệp vào.
- Edward, con hãy đi tìm Jasper đi, trước khi nó bỏ đi đâu đó quá xa. Bố chắc chắn rằng hiện giờ nó đang rất buồn đấy, nó sẽ chẳng nghe lời ai ngoại trừ con đâu.
- Đúng rồi - Tôi phụ họa - Anh đi tìm Jasper đi.
Đôi mắt của Edward ngay lập tức tối sầm lại khi nhận ra chúng tôi đã trở thành đồng minh của nhau, nhưng rồi cuối cùng anh cũng phải gật đầu đồng ý và nhanh nhẹn thoát ra ngoài theo lối cửa bếp. Chắc hẳn rằng từ lúc ngón tay của tôi bị cắt, anh đã chẳng dám hít thở lấy một lần.
Một cảm giác tê cóng, ớn lạnh đột ngột lan truyền khắp cánh tay của tôi. Mặc dù đã không còn thấy đau buốt nữa, nhưng tôi vẫn không thể quên hẳn được cái cảm giác mất máu đáng sợ này. Tôi ngắm nhìn gương mặt của bác sĩ Carlisle một cách chăm chú, ngõ như có thể quên đi sự hoạt động nhanh thoăn thoắt của đôi bàn tay ông đang thực hiện những thao tác chuyên môn trên cánh tay của tôi. Bác sĩ hơi chúi đầu xuống, ánh đèn chiếu thẳng vào những lọn tóc vàng khiến chúng sáng rực lên. Một cảm giác nôn nao bỗng dậy lên từ lõm thượng vị của tôi, tôi cố dằn xuống, quyết không để cho cơn buồn nôn quen thuộc khống chế mình. Giờ thì không còn đau đớn nữa, trong người tôi lúc này chỉ còn độc mỗi một cảm giác ơn ớn ở cánh tay mà tôi đang cố sức lờ đi. Không, tôi không được yếu ớt theo kiểu trẻ con như thế.
Nếu Alice không đang hiện hữu sẵn trong tầm mắt của tôi, thì có lẽ tôi đã chẳng nhận ra rằng cô bạn cũng đã đầu hàng và bây giờ đang khẽ khàng lẻn ra khỏi phòng. Với nụ cười gượng gạo ra chiều xin lỗi, cô bạn biến mất theo lối cửa sau.
- Mọi người đi cả rồi - Tôi thở dài - Cháu sẽ dọn dẹp phòng.
- Đấy không phải là lỗi của cháu - Bác sĩ Carlisle an ủi tôi rồi phá ra cười ròn rã - Bất cứ ai cũng có thể bị như vậy.
- Ấy là có thể thôi - Tôi lặp lại - Nhưng với cháu thì thường xuyên.
Vị bác sĩ lại cười hồn nhiên.
Sự bình thản của ông thật đáng kinh ngạc; nó trái ngược hoàn toàn với phản ứng của tất cả mọi người ở đây. Tôi tuyệt nhiên không nhìn thấy bất cứ một biểu hiện gì trên gương mặt của ông cho thấy là ông đang cố gắng cả. Bác sĩ làm việc thật nhanh, mọi động tác đều chuẩn xác. m thanh duy nhất hòa cùng tiếng thở đều đều của chúng tôi chỉ là các tiếng lanh canh của những mẩu thủy tinh rơi từng mảnh, từng mảnh xuống bàn. - Sao ông có thể làm được như thế?- Tôi hỏi –Ngay cả Alice và Esme... - Tôi ngập ngừng, khẽ lắc đầu nghĩ ngợi. Tất cả những người còn lại cũng đã kiêng khem được tuyệt đối như bác sĩ, nhưng chỉ có ông là người duy nhất có chịu đựng được mùi máu của tôi mà không tỏ ra là đang khổ sở chống lại sự cám dỗ cuồng nhiệt đó. Rõ ràng là điều đó khó hơn rất nhiều so với những gì mà bác sĩ Carlisle đang cố thể hiện.
- Năm này qua năm khác... tôi đã cố gắng kiên trì tập luyện đấy, cô bé ạ- ông trả lời –hầu như tôi không còn quan tâm, chú ý đến mùi hương đó nữa.
- Ông có nghĩ rằng nếu như ông tạm thời rời bệnh viện đi du lịch một thời gian dài, thì điều này có lại trở nên khó khăn không, một khi ông không còn quanh quẩn bên những thứ gì có dính dáng đến máu nữa?
- Cũng có thể - Bác sĩ khẽ nhún vai, nhưng hai bàn tay của ông vẫn hoạt động bình thường –Song, tôi chưa bao giờ phải xin nghỉ phép để đi du lịch cả- ông nhìn thẳng vào mắt tôi, cười hồn hậu- tôi rất thích công việc của mình.
Lanh canh, lanh canh, lanh canh. không ngờ trong tay tôi lại có nhiều thủy tinh đến vậy. Nỗi tò mò lại dâng lên trong tôi, tôi những muốn nhìn xuống mặt bàn một chút, chỉ để xem những mảnh thủy tinh ấy nhiều đến cỡ nào, nhưng rồi lại thôi. thể nào hành động đó cũng sẽ chẳng có ích gì cho sự cố gắng chống nôn mửa của tôi lúc này.
- Vậy, cái ông thích là gì ạ? –tôi lại hỏi. thú thật là tôi không hình dung nổi về bác sĩ Carlisle –những năm tháng đấu tranh với chính bản ngã của mình, chịu đựng sự ép xác khổ hạnh để có thể đạt đến được cái ngưỡng dễ dàng trơ với máu như thế.
Đôi mắt đen tuyền của vị bác sĩ thật điềm tĩnh và trầm tư khi trả lời:
Ừm, điều tôi thích nhất... đó là khi những năng lực đặc biệt mà tôi vốn không muốn có này lại có thể giúp tôi cứu được những người khác, những người hầu như không còn hi vọng gì sống nữa. Biết được điều đó thật dễ chịu biết bao. Nhờ có sự tồn tại của tôi mà những người bệnh nhân của tôi được khỏe mạnh trở lại, Còn những cảm nhận về máu gớm ghiếc kia thì lại có ích trong việc chẩn đoán bệnh tình, may thay... - Một bên khóe miệng của bác sĩ hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp.
Tôi thừ người ra, trong lúc nghiền ngẫm về những gì bác sĩ vừa thổ lộ, thì ông vẫn loay hoay gắp bằng hết những mảnh thủy tinh bám trên tay tôi. Cuối cùng, bác sĩ lần tay vào trong chiếc túi cứu thương của mình, tìm thêm vài dụng cụ mới. Tôi cố gắng không để cho đầu óc của mình mường tượng đến cây kim và sợi chỉ.
- Ông đã cố gắng sửa chữa cái lỗi lầm mà không phải do chính ông gây ra- tôi chợt hiểu, cùng lúc đó,
tôi cảm nhận được phần da chỗ vết thương đang bị kéo căng –ý cháu là ông đâu có mong đợi một cuộc sống như thế. Ông đâu có muốn chọn cho mình một cách sống như thế này, cho dù ông đã nỗ lực làm mọi thứ để trở thành một người tốt đúng nghĩa.
- Tôi không biết là mình đang sửa chữa lỗi lầm nào đấy- bác sĩ Carlisle nhẹ nhàng phản đối- cũng bình thường như vạn vật trên cõi đời này thôi, tôi chỉ muốn dùng những gì được ban cho để làm những việc mình thích.
- Nghe qua thì thấy rất dễ dàng...
Bác sĩ Carlisle kiểm tra lại tay tôi lần nữa.
- Ổn rồi- ông nói, đoạn cầm kéo cắt đứt sợi chỉ- xong rồi đấy, cô bé ạ- nói xong, ông chậm chậm miếng gạc to quá khổ đẫm màu xiro lên vết thương vừa được khâu. Mùi cồn thật khó chịu, nó khiến đầu óc tôi quay cuồng, váng vất. Chất lỏng này in màu xuống làn da của tôi.
- Nhưng sao lúc đầu- tôi lên tiếng khi bác sĩ Carlisle bắt đầu đặt một miếng gạc khác vào vết thương –ông lại nghĩ đến một cách sống khác?
Đôi môi của ông thoáng ẩn hiện một nụ cười tư lự:
- Edward chưa kể với cháu chuyện này ư?
- Dạ rồi. Nhưng cháu rất muốn biết khi ấy, ông đã nghĩ gì...
Sắc mặt của bác sĩ đột nhiên nghiêm lại, tôi thắc mắc không biết liệu ông có đoán ra suy nghĩ của tôi không, tôi tự hỏi không biết mình sẽ nghĩ sao một khi mà –tôi không muốn dùng từ nếu- bản thân bị rơi vào hoàn cảnh như thế.
- cháu đã biết cha tôi là một mục sư- bác sĩ trầm tư khi lau dọn cái bàn, ông cẩn thận miết tấm gạch ẩm xuống mặt bàn, cứ thế lau đi lau lại nhiều lần. Mùi cồn đậm đặc sộc vào mũi tôi –ông nhìn cuộc đời bằng một đôi mắt cực đoan, tính cách ấy của cha tôi đã ám ảnh tôi trước khi tôi bị biến đổi- bác sĩ Carlisle cho tất cả những mảnh thủy tinh vỡ cùng miếng gạc bẩn vào một cái chén pha lê. tôi hoàn toàn không có một ý niệm nào, ngay cả khi bác sĩ đánh một que diêm. Sau đó, ông ném que diêm vào giữa những miếng gạc đẫm cồn, ngọn lửa phừng phực cháy làm cho tôi giật mình.
- Xin lỗi cháu- bác sĩ lên tiếng –nhưng cần phải làm như thế... và tối đã không đồng ý với cách đặt niềm tin đó của cha mình. Nhưng quả thật chưa bao giờ, chưa bao giờ trong suốt 400 năm qua, kể từ lúc ra đời đến nay, tôi lại nghi ngờ về sự tồn tại của chúa. Dù chỉ một ý nghĩ nhỏ bé nhất.
Tôi vờ ngắm nghía từng đường khâu trên cánh tay của mình hòng che giấu một nỗi ngạc nhiên về bác sĩ, sau khi đã cân nhắc mọi điều, tôi có thể khẳng định rằng tôn giáo là điều tôi không dám tin tưởng nhất. Bản thân tôi vốn cũng không có đức tin. Ngài cảnh sát trưởng nhà tôi thì tự nhận mình là người theo giáo phái Luther, chỉ đơn giản là vì ông bà nội tôi theo tân giáo, thế nhưng vào mỗi chủ nhật, ”ngài” lại đi lễ ở... bờ sông với một cái cần câu cá trong tay. còn “ bà Renee ” thì bây giờ cũng chẳng còn đến nhà thờ nữa, mối quan tâm chính của mẹ tôi hiện giờ chỉ là quần vợt, gốm thủ công, yoga và các lớp học tiếng pháp mà lúc này mẹ đang rất say mê, chỉ thiếu điều quên ăn quên ngủ nữa thôi... Nhưng tất nhiên tôi bết tỏng chúng chỉ là cái mốt nhất thời của mẹ.
- Tôi bết tất cả những điều này thật khôi hài, nhất là khi chúng được phát ra từ miệng một tên ma cà rồng- Bác sĩ Carlisle cười thật tươi, hiểu rằng cái kiểu dùng từ huỵch toẹt như thế của họ chẳng khi nào lại không khiến tôi nao lòng- nhưng tôi vẫn mong đó hãy còn là cứu cánh duy nhất của cuộ đời này, ngay cả với những kẻ như chứng tôi. Đây chỉ là hi vọng mong manh, tôi thừa nhận điều đó- Bác sĩ vẫn tiếp tục nói thật tự nhiên- Chẳng phải người ta vẫn nói những kẻ như chúng tôi là đáng bị nguyền rủa đấy thoi. Nhưng sao tôi vẫn hi vọng, có lẽ là mất trí rồi cũng nên, rằng chúng tôi sẽ được ghi nhận vì những nỗ lực, cố gắng bấy lâu...
- Cháu không cho rằng đấy là mất trí- tôi lầm bầm phản đối. quả thực trên đời này, tôi không thể tưởng tượng được là có người nào, bao gồm cả thánh thần, lại không kính phục Carlisle. Mà thật ra, cái định nghĩa về thiên thần, trong tâm trí của tôi, sẽ phải có cả Edward nữa- và cháu cũng không cho rằng người ta nghĩ ngược lại với cháu.
- Thật ra, chỉ có cháu là người duy nhất đồng ý với tôi mà thôi.
- Những người còn lại không nghĩ như vậy sao thưa ông?
- Tôi buộc miệng hỏi ngay tức khắc, ngỡ ngàng, trong đầu nghĩ ngay đến con người cá biệt đó.
Và bác sĩ Carlisle hoàn toàn đọc được cái suy nghĩ ấy của tôi
- Edward cũng có cùng quan điểm với tôi. Chúa và thiên đường là có thực... địa ngục cũng vậy. Nhưng nó không tin là những kẻ như chúng tôi lại có thế giới bên kia- giọng nói của bác sĩ Carlisle vẫn ngọt ngào và êm dịu; ông dõi mắt ra ngoài ô cửa sổ rộng lớn để tâm tư đắm chìm vào bóng tối mênh mông- cháu biết không, nó luôn nghĩ rằng chúng tôi đã bán đứng linh hồn của chính mình.
Bất giác văng vẳng bên tai tôi vang lên rành rọt những lời nói lúc ban chiều của Edward:Trừ khi em muốn chết- hay những gì đại loại như vậy. mọi thứ hiện ra sáng rõ.
- Đó mới chính là lý do, phải không ông? - tôi hỏi dò- đó là nguyên nhân khiến anh ấy bướng bỉnh, không chịu chiều theo ý cháu.
Một cách điềm đạm, bác sĩ Carlisle trả lời:
- Con trai tôi... sức khỏe của nó, lòng hào hiệp của nó, sự thông minh sắc sảo của nó sáng ngời qua phong thái –nó hoàn toàn xứng đáng với niềm hi vọng đó hơn bất cứ ai. Trên đời này, liệu còn có ai tài hoa cho bằng Edward không?
Tôi gật đâu đồng ý một cách nhiệt tình.
- Một khi tôi tin như vậy... - vị bác sĩ nhìn tôi bằng một đôi mắt cực kỳ bí hiểm –một khi cháu đã tin như vậy...
Liệu cháu có thể hủy hoại linh hồn của nó được hay không? cái kiểu đặt câu hỏi của bác sĩ quả là khiến người khác lâm vào tình cảnh “há miệng mắc quai”. Chẳng thà ông hỏi tôi có chấp nhận rũ bỏ linh hồn mình vì Edward không, thì câu trả lời chắc chắn sẽ là “hiển nhiên rồi”. Đằng này, ông lại hỏi tôi có sẵn sàng thí bỏ linh hồn của Edward không? Buồn bã, tôi mím chặt môi lại. Cái câu hỏi này của ông thật mắc mứu.
- Cháu hiểu vấn đề rồi đấy.
Tôi lắc đầu, cố bướng bỉnh đến cùng.
Bác sĩ Carlisle cũng lắc đầu.
- Đó là sự lựa chọn của cháu- tôi khăng khăng.
- Nhưng Edward cũng có sự lựa chọn của mình- bác sĩ khoa tay khi chợt nhận ra là tôi đang sẵn sàng tranh luận. - liệu nó có chịu làm điều đó cho cháu hay không?
- Anh ấy không phải là người duy nhất có khả năng làm được việc đó- tôi đưa mắt nhìn bác sĩ một cách đầy ẩn ý.
Đột ngột bác sĩ bật cười, tâm trạng ông bỗng nhiên trở nên sôi nổi hẳn lên.:
- Ôi không đâu!cháu đi mà bàn bạc với nó- nhưng hốt nhiên bác sĩ lại thở dài- ừm, dẫu sao thì tôi đâu thể nào chắc chắn chuyện này được. Nếu có xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ tốt nhất là tôi cứ nên làm tốt phần việc của mình, nhưng không lẽ lại bắt người khác phải chịu chung số phận bất hạnh của mình là đúng à? thật tình, tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa.
Tôi không đáp... tôi chẳng hình dung nổi cuộc đời của tôi sẽ như thế nào nếu như bác sĩ Carlisle cứ giữ nguyên thái độ cự tuyệt việc làm thay đổi số phận cô đơn của chính mình...
Bất giác tôi rùng mình.
- Chính mẹ của Edward đã quyết định thay tôi- Giọng nói của bác sĩ Carlisle gần như là một lời thì thầm. Đôi mắt lẫn vẻ mặt của ông bỗng trở nên xa xăm khi nhìn ra ngoài cửa sổ, để hồn đắm vào trong bóng tối muôn trùng.
- Mẹ của anh ấy ư? - tôi nhớ cứ mỗi lần hỏi Edward về bố mẹ của anh là y như rằng anh chỉ lặp lại duy nhất một câu trả lời, rằng cả hai đã mất từ lâu lắm rồi, và rằng ký ức của anh không còn giữ nhiều hình ảnh về họ nữa. vậy ra trí nhớ của bác sĩ Carlisle về bố mẹ Edward, dù rằng ông chỉ gặp gỡ họ trong một thời gian ngắn thôi, cũng đủ khiến ông cả đời không bao giờ quên được.
- Phải, bà ấy tên là Elizabeth Masen. Còn bố của nó, ông Edward Senior, thì hôn mê suốt trong bệnh viện, không bao giờ tỉnh lại. Ông ấy chết khi bệnh cúm bắt đầu tràn vào nước Mỹ. Elizabeth thì chỉ cầm cự được đến gần hết trận đại dịch. Edward giống mẹ nó nhiều hơn, - bà ấy có một mái tóc sạm màu đồng thiếc rất kỳ lạ, và đôi mắt của bà ấy, chính xác là màu xanh lục, giống như thằng bé
- Mắt của anh ấy màu xanh ư, thưa ông? - tôi thì thào, cố gắng mường tượng hình ảnh của Edward ngày trước.
- Đúng như vậy đấy... - Bác sĩ Carlisle trả lời, đôi mắt màu đất non lại trở nên xa xăm- nỗi lo lắng cho con trai của mình nơi Elizabeth đã trở thành một sự ám ảnh. Bà đã từ bỏ cơ hội sống của mình, không chịu nằm an dưỡng trên giường bệnh, để chăm nom cho thằng bé. Tôi những tưởng rằng thằng bé sẽ đi trước, sức khỏe của nó quá tệ, tệ hơn người mẹ rất nhiều. Thế nhưng, Elizabeth lại ra đi trước, đi rất nhanh. Ấy là lúc bóng chiều vừa buông, tôi khi đó đã được nhận vào làm việc ở bệnh viện để chia sẻ bớt gánh nặng với các bác sĩ đang không có lấy một phút ngơi tay. Đó là cả một quãng thời gian đầy khó khăn và khổ sở khi cứ phải đóng kịch- có rất nhiều việc phải làm, và tôi thì không cần phải nghỉ ngơi, tôi rất ghét làm sao cái chuyện phải về nhà, náu mình trong bóng đêm mà giả vờ đang ngủ, giữa lúc bao con người đang nằm chờ chết.
Tôi đã đến kiểm tra cho Elizabeth và con trai của bà trước tiên. Càng lúc tôi càng gắn bó với con người, suy cho cùng thì đó vẫn là một vấn đề nguy hiểm, vì dẫu sao, con người cũng rất mong manh dễ vỡ, tôi nhận ra ngay lập tức là tình trạng sức khỏe của bà Elizabeth đã có c huyển biến xấu. Cơn sốt đã hoành hành vượt quá mức kiểm soát, mà cơ thể của bà ấy thì đã yếu lắm rồi, không còn đủ sức để chống chọi với bệnh tật nữa.
Vậy mà Elizabeth không tỏ vẻ gì cho thấy là mình đang yếu sức cả, bà chỉ nằm đó, nhìn tôi trân trối.
- Làm ơn cứu lấy nó! Người mẹ khốn khổ khẩn cầu tôi, giọng nói của bà khản đặc, hẳn là phải khó khăn lắm, cuống họng của bà mới xoay trở để thốt ra được bằng ấy tiếng.
- Tôi sẽ làm hết sức- tôi hứa với người phụ nữ, và nhẹ nhàng đặt tay lên tay bà. Cơn sốt đã lên quá cao, Elizabeth thậm chí không còn sức để thắc mắc về làn da lạnh một cách bất thường của tôi nữa. Mọi thứ khi ấy, bà chạm vào đều lạnh cả - anh phải cứu –người mẹ khốn khổ nhấn đi nhấn lại, bà nắm lấy tay tôi, mạnh đến nỗi tôi cũng không rõ có phải bà đang lên cơn không nữa. Đôi mắt Elizabeth mau chóng trở nên thất thần, cứng đờ như đá, hệt như những viên ngọc lục bảo –anh phải làm mọi cách trong khả năng của anh. Những gì người khác không thể làm được, anh phải làm được để cứu lấy Edward của tôi.
Từng lời, từng lời nói của bà ấy khiến tôi sợ hãi. Người phụ nữ nhìn tôi bằng đôi mắt sắc nhọn như dao, và, trong giây phút ấy, tôi có thể chắc chắn một điều rằng Elizabeth đã biết bí mật của tôi. Sau đó, cơn sốt đã hoàn toàn trấn áp được bà, bà không còn lấy mảy may một chút ý thức nào nữa. Và một tiếng đồng hồ sau, người phụ nữ xấu số ấy trút hơi thở cuối cùng.
Đã bao thập kỷ trôi qua, trong tôi luôn nung nấu một ý tưởng là tạo ra cho mình một người bạn đồng hành. Chỉ cần một người hiểu rõ tôi, một người tôi có thể chia sẻ mọi vui buồn mà không phải đóng kịch. Nhưng tôi không thể đối xử với người khác theo cái cách mà tôi đã bị đối xử, dù cho lời bào chữa có là thế nào.
Và Edward nằm thiêm thiếp ở đó, đang hấp hối. Chỉ nhìn thôi là cũng hiểu rằng thằng bé chỉ còn ở trần thế này có vài giờ nữa. Bên cạnh nó, người mẹ đáng thương, gương mặt của bà ấy đầy nỗi dằn vặt, bà Elizabeth đã ra đi trong trạng thái không có được một chút thanh thản nào.
Bác sĩ Carlisle bùi ngùi hồi tưởng lại quá khứ, ký ức của ông không hề bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, dẫu đã trải qua bao nhiêu năm tháng; gần một thế kỷ trôi qua rồi chứ có ít đâu. Trong đầu tôi, ngay phút chốc, hiện lên hàng loạt những hình ảnh theo từng lời kể của bác sĩ –một bệnh viện ngập tràn nỗi tuyệt vọng, một bầu không khí sặc mùi tử khí. Cả người Edward nóng hổi vì sốt, cuộc sống của anh đang mất dần, mất dần theo từng giây... Tôi lại rùng mình, cố xua đuổi những hình ảnh thê lương đó ra khỏi tâm trí.
- Lời cầu xin khẩn khoản của Elizabeth bỗng vang vọng trong đầu tôi. Làm sao bà lại đoán biết được tôi có thể làm gì cơ chứ? không lẽ có người lại muốn con mình thành ra như vậy sao?
Tôi lại nhìn Edward. Ngay cả trong lúc ốm đau và sắp chết, nó cũng rất đẹp. Gương mặt thằng bé toát lên sự tốt bụng và thánh thiện không thể tả, đó là gương mặt tôi luôn muốn là của con trai tôi.
Sau chừng đó năm thiếu quả quyết, bỗng dưng hôm ấy, tôi quyết định liều thử một phen. Trước tiên, tôi đẩy thi hài của Elizabeth vào nhà xác, rồi quay trở lại ngay với thằng bé. Không một ai nhận ra rằng nó vẫn còn thở. Chẳng ai còn tay, còn mắt đâu mà để ý xem những bệnh nhân đang cần gì nữa. Ít ra thì trong nhà xác, chỉ toàn là người chết không thôi. Tôi đánh cắp thằng bé ra ngoài theo lối cửa sau, đưa nó đi qua các nóc nhà để về nhà mình.
Khi ấy, tôi cũng không biết là mình cần phải làm gì nữa, tôi chỉ đơn thuần là làm cho thằng bé bị thương giống như tôi đã từng bị hồi nhiều thế kỷ về trước, lúc tôi còn ở Luân Đôn. Và rồi tình hình có vẻ tệ đi. Thằng bé chịu đau đớn hơn và cuộc biến đổi kéo dài quá mức cần thiết.
Dù sao thì tôi cũng không hối hận. Tôi không hối hận vì đã cứu Edward- bác sĩ Carlisle chậm rãi lắc đầu, và trở về với thực tại. Ông mỉm cười với tôi, đề nghị- có lẽ bât giờ tôi nên đưa cháu về thì hơn.
- Con sẽ làm việc đó- Edward đột ngột lên tiếng. Anh bước ra khỏi căn phòng khách tối như bưng, vẻ mặt vẫn bình thương, không tỏ rõ một thái độ nào, nhưng trong đôi mắt ấy hẳn phải đang xó ẩn chứa một nỗi niềm mà anh đang cố gắng giấu đi. Bụng tôi bỗng thắt lại.
- Bác sĩ Carlisle đưa em về được rồi- tôi nói, mắt khẽ nhìn xuống chiếc áo sơ mi đang mặc, chiếc áo vải bông xanh thắm sạch sẽ là vậy mà giờ đây đang dính dáp và lấm lem những máu. Khoảng áo bên vai phải thì thẫm đỏ.
- Anh ổn mà–giọng nói của Edward vẫn bình thường như không- dù sao thì em cũng cần phải thay áo, chứ nhìn bộ dạng em thế kia, thể nào bố em cũng lên cơn đau tim cho mà xem. Để anh bảo Alice lất cho em bộ đồ mới–Dứt lời, Edward lại sải chân bước ra khỏi khung cửa gian bếp.
Tôi băn khoăn quay sang bác sĩ Carlisle:
- Anh ấy đang rất buồn.
- Đúng- Bác sĩ đồng ý ngay với tôi- Quả thật, sự việc diễn ra vào tối nay là điều nó sợ nhất. Cháu lại bị đặt vào vòng nguy hiểm... vì cái bản chất của chúng tôi.
- Nhưng không phải là lỗi của anh ấy.
- Cũng hoàn toàn không phải là lỗi của cháu, cô bé ạ.
Tôi vội quay sang chỗ khác để thoát khỏi đôi mắt khôn ngoan hoàn mỹ của bác sĩ. Tôi không thể đồng ý với ý kiến đó.
Một cách nhẹ nhàng, bác sĩ Carlisle đưa tay tới phía tôi... một nhã ý muốn giúp tôi đứng dậy. Tôi bước theo ông vào phòng khách. Bà Esme cũng đã quay lại từ lúc nào, bà đang lúi húi lau dọn chỗ tôi vừa ngã lúc nãy –cố gắng tẩy cho sạch cái mùi tanh đầy ấn tượng ấy.
- Thưa bà Esme, bà hãy để đấy cháu làm ạ- tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được gương mặt mình đang đỏ ửng.
- Sắp xong rồi cô bé- người phụ nữ mỉm cười nhìn tôi- cháu thấy trong người thế nào?
- Cháu vẫn ổn ạ- Tôi nói quả quyết- Cháu chưa thấy bác sĩ nào khâu nhanh bằng bác sĩ Carlisle.
Cả bố mẹ của Edward đều bật cười thành tiếng.
Ngay lúc ấy, từ phía cửa sauAlice và Edward cùng đồng thời vừa bước vào phòng. Alice tiến nhanh tới chỗ tôi, còn Edward thì có ý lưỡng lự thấy rõ, vẻ mặt của anh lúc này quả thực rất khó dò.
- Đi nào- Alice lên tiến- Mình sẽ lấy cho bạn bộ đồ khác... đỡ khủng khiếp hơn....
Và cô bạn tìm cho tôi một chiếc áo của bà Esme, màu sắc khá giống với chiếc áo tôi đang mặc hiện giờ. Bố sẽ không nhận ra đâu, tôi dám chắc như thế. Khi không còn bị chảy máu ròng ròng nữa, thì miếng gạc gài, trắng muốt bó chặt trên cánh tay tôi trông cũng chẳng đến nỗi nào. Dẫu sao thì việc trên người tôi có bị trầy trụa, băng bó, bố cũng chẳng bao giờ... ngạc nhiên (quen quá rồi mà!) - Alice à- Tôi lên tiếng đúng vào lúc cô bạn đang tính dợm bước ra cửa.
- Ừ?- Giọng nói của Alice cũng nhỏ không kém gì tôi. CÔ bạn nhìn tôi một các tò mò, cái đầu hơi ngếch sang một bên.
- Mọi chuyện rồi sẽ ra sao?- Tôi không biết lời thì thầm của mình có trở thành công cốc hay không nữa. Bởi lẽ, dù cho ngay cả khi chúng tôi có ở trên lầu, với cánh cửa khép chặt, thì Edward vẫn hoàn toàn có thể nghe thấy hết cuộc trao đổi của chúng tôi.
Gương mặt của cô bạn tôi lập tức trở nên căng thẳng:
- Mình cũng không biết nữa.
- Jasper thì sao?
Alice thở dài:
- Anh ấy rất buồn, buồn với chính bản thân mình. Đó là một thử thách quá lớn đối với Jasper, anh ấy rất ghét cái cảm giác không làm chủ được mình như thế.
- Không phải là lỗi của anh ấy. Bạn hãy nói với Jasper là mình không giận gì anh ấy cả, không một chút nào, bạn nhé?
- Ừ, tất nhiên rồi.
Edward đang đứng chờ tôi ở ngay cửa trước. Khi tôi vừa đặt chân xuống những bậc thang cuối cùng, anh chỉ lẳng lặng mở cửa ra mà không nói một lời nào.
- Đem theo quà này, Bella!- Alice gọi với theo khi thấy tôi đang thận trọng đi lướt qua Edward. Cô bạn ôm vội lấy hai gói quà, một gói đã được mở dở dang, cùng với cái máy ảnh của tôi đang nằm dưới chiếc đại dương cầm, đặt cả vào cánh tay lành lặn của tôi- Hãy cảm ơn mình sau sau khi bạn đã mở quà ra nhé.
Bà Esme và bác sĩ Carlisle đều chúc tôi ngủ ngon, vẻ mặt của hai người không được tự nhiên cho lắm. Tôi nhận ra bố mẹ của Edward đnag thay phiên nhau liếc nhìn gương mặt không có tý chút cảm xúc nào của anh, giống y như tôi vậy.
Ngoài trời thật dễ chịu, Đôi chân của tôi nhanh nhẹn đi qua những chiếc đèn lông cùng những bó hồng rực rỡ mà giờ đây đã trở thành những kỷ vật đau buồn. Edward chỉ cắm cúi bước theo tôi, hoàn toàn im lặng. Rồi như thường lệ, anh lại mở cửa xe cho tôi, lần này thì tôi ngoan ngoãn leo vào, không dám dêu ca, phàn nàn gì.
Trong xe, trên cái bảng đồng là một chiếc nơ thật to màu đỏ, được gắn hờ vào một cái máy nghe nhạc âm thanh nổi. Tôi tháo chiếc nơ, ném bừa xuống sàn. Từ phía cửa xe bên kia, Edward vừa luồn người vào; một cách vội vã, tôi hất chiếc nơ vào gầm ghế của mình.
Anh không hề liếc nhìn tôi hay cái máy hát. Cả hai chúng tôi, chẳng ai có ý định bật máy lên. Thật kỳ lạ, tiếng gầm rống của động cơ xe càng lúc lại khiến cho bầu không khí im lặng trở nên đáng ngại. Edward phóng xe thật nganh trong màn đêm, giữa con đường quanh co uốn lượn.
Sự im lặng kéo dài làm cho tôi bất giác trở nên thảng thốt.
- Anh nói gì đi –Cuối cùng, tôi phải lên tiếng khi Edward bắt đầu cho xe ra xa lộ.
- Em muốn anh nói gì bây giờ- anh hỏi lại tôi bằng một chất giọng hoàn toàn dửng dưng, không có chút xúc cảm nào.
Như một phản xạ tự nhiên, ngay lập tức, tôi co rúm người lại trước thái độ xa cách đó.
- Hãy nói với em rằng anh sẽ tha thứ cho em.
Ngay tức khắc, vẻ mặt điềm tĩnh kia đã có được sự thay đổi –một nỗi cáu giận hiện ra hừng hực trên gương mặt của Edward.
- Tha thứ cho em?Tha thứ chuyện gì cơ chứ?
- Nếu em cẩn thận hơn thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi
- Bella, em cắt phải tay- thế mà suýt chút nữa đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình đấy.
- Nhưng dẫu sao, đó vẫn là lỗi của em.
Lời nói của tôi không ngờ lại có tác dụng đến vậy, Edward mau chóng trút bỏ hết tâm sự của mình:
- Lỗi của em ư? Nếu như em cắt phải tay ở nhà của Mike Newton, bên cạnh Jessica và Angela hay những người bạn bình thường khác của em thì điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ? Có lẽ là họ sẽ chẳng tìm thấy cho em một miếng gạc đâu, đúng không? Còn nếu chẳng may em sảy chân, ngã ngay vào chồng đĩa thủy tinh- mà không phải do người ta ném em vào, - vậy thì điều tồi tệ nhấ có thể xảy ra là gì? Em sẽ bị chảy máu, trong khi các bạn đang tức tối đưa em đến phòng cấp cứu, đúng không?Mike Newton sẽ ở bên cạnh em, dịu dàng nắm lấy tay em, trong lúc họ khâu lại cho em- mà chẳng phải khổ sở kìm nén cái tư tưởng giết chết em. Đừng tự đổ lỗi cho mình nữa, Bella. Điều đó chỉ càng khiến cho anh căm ghét bản thân mình hơn mà thôi - Anh nhắc đến Mike Newton là vì ở bên cái tên đó, em luôn được an toàn- Edward càu nhàu.
- Em thà chịu chết còn hơn là ở bên Mike Newton –Tôi phản kháng –Em thà chịu chết còn hơn là ở bên bất cứ ai khác ngoài anh.
- Em làm ơn đừng có nói cường điệulên như thế
- Được thôi, anh cũng đừng có lố lăng như thế nữa.
Edward lặng im, không trả lời. Việc làm duy nhất của anh lúc này chỉ là hầm hè quan sát đường sá qua cái kính chắn gió, gương mặt của anh thật u ám.
Nhìn thấy anh như vậy, ngay tức khắc tôi dịu lại, cố vắt óc tìm cách cứu vãn tình hình. Thế mà mãi cho tới tận khi xe đã đậu ngay ở trước cửa nhà tôi rồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra được điều gì cho nên hồn.
Edward tắt máy, nhưng hai bàn tay của anh vẫn còn ôm khư khư lấy cái vô lăng không chịu rời.
- Tối nay, anh ở lại với em nhé?Tôi ướm lời
- Anh nên về nhà thì hơn.
Đó là điều tôi không bao giờ mong muốn, tôi không muốn anh phải vì tôi mà hối hận bất cứ chuyện gì.
- Sinh nhật của em mà- Tôi cố ý nhấn mạnh.
- Em không thể đi nước đôi như vậy được- em có muốn mọi người quên ngày sinh nhật của em không nào? Em chỉ được quyền chọn một trong hai mà thôi.
Giọng nói của Edward vẫn sắc lạnh, song, không còn cái vẻ nghiêm nghị như trước nữa. Nhẹ nhõm được phần nào, tôi khẽ thở phào, an tâm:
- Được rồi. Em quyết định rằng em không muốn anh không quan tâm đến ngày sinh nhật của em nữa. Gặp lại anh trên lầu nhé.
Nói xong, tôi nhảy phóc xuống xe, xoay người lại, ôm bằng hết những gói quà xuống. Edward cau mày tỏ vẻ không đồng ý:
- Em không cần phải làm như thế đâu.
- Em thích tất cả các gói quà này- Tôi đáp không lưỡng lự, nhưng sau đó lại tự hỏi không biết có phải là anh đang nói khích tôi hay không nữa.
- Không, không. Carlisle và Esme mua tặng em một món quà khá đắt giá đấy.
- Có sao đâu- Một cách vụng về, lóng ngóng, tôi quơ hết tất cả quà vào cánh tay lành lặn rồi đóng sầm cửa xe lại. Anh cũng nhào ra khỏi xe, chạy ùa đến bên cạnh tôi trong chưa đầy một tích tắc.
- Ít ra cũng để anh mang phụ chứ- Edward lên tiếng và giành hết các gói quà về tay mình- Anh sẽ đem lên phòng em.
Tôi mỉm cười hài lòng.
- Cảm ơn anh.
- Chúc mừng sinh nhật em –Anh thở dài và khom người xuống, khẽ đặt đôi môi hoàn mỹ của mình lên môi tôi.
Một cách tự nhiên, đúng lúc anh đứng thẳng người lên, tôi nhón chân để nụ hôn được kéo dài thêm một chút nữa. Anh mỉm cười, vẫn là cái kiểu cười ranh mãnh mà tôi hằng yêu thích, rồi lững thững bước vào bóng đêm.
Trận đấu bóng hóa ra vẫn còn. Khi bước chân qua ngưỡng cửa, tôi đã nghe thấy giọng nói của bình luận viên truyền hình đang huyên thuyên lớn tiếng, át cả những tiếng reo hò, huýt sáo của đám đông.
- Bell hả?- Ngài cảnh sát trưởng nhà tôi cất tiếng hỏi.
- Dạ, con đây bố- Tôi trả lời và bước vào phòng, Cố gắng làm ra vẻ bình thường, tôi hơi ép tay vào sát người mình. Cơn đau tức thì bộc phát khiến tôi phải nhăn mặt nhăn mũi, Hình như thuốc tê đang dần dần tan.
- Sau rồi con?- Bố đang nằm xoài trên ghế, đôi chân trần gác cả lên tay ghế, mái tóc xoăn màu nâu lòa xòa trên tay ghế bên kia.
- Alice rất nhiệt tình, bố ạ. Hoa, bánh, nến, quà... đủ thứ hết.
- Thế mọi người tặng con cái gì?
- Một máy hát âm thanh nổi dành cho chiếc xe tải của con- Và còn mấy thứ khác nữa mà con chưa mở nên chưa biết. !
- Ồ, thích nhỉ!
- Vâng, - Tôi gật đầu tán thành- Ưm, thôi, con phải đi ngủ sớm đây.
- Vậy, sáng mai gặp lại con nhé.
Tôi vẫy tay chào bố:
- Vâng, hẹn gặp bố vào sáng mai.
- Tay con sao vậy?
Đỏ bừng mặt vì lúng túng tôi tự nguyền rủa mình.
- Con chẳng may vấp chân nên bị ngã ạ. Nhưng không sao đâu bố.
- Chậc chậc, Bella ơi là Bella- Bố thở dài, và không quên kèm theo một cái lắc đầu.
- Chúc bố ngủ ngon.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy vào phòng tắm, nơi tôi vẫn treo bộ pyjama chỉ mặc vào những buổi tối đặc biệt như hôm nay, buổi tối có anh. Tôi tròng vào người chiếc áo ngủ vừa vặn cùng chiếc quần vải bông, thay cho chiếc quần thủng mấy chỗ mà tôi vẫn mặc lúc đi ngủ- lại không khỏi nhăn mặt khi một cử động nhỏ ở tay thôi cũng ảnh hưởng đến mấy mũi khâu nơi vết thương. Sau đó, tôi rửa mặt và đánh răng chỉ bằng một tay, xong xuôi, tôi lò dò bước về phòng.
Edward đang ngồi chễm chệ ngay chính giữa phòng tôi, tay mân mê một hộp quà gói giấy bạc.
- Chào em- Anh lên tiếng, giọng nói đượm buồn, lơ đãng.
Bước lại phía giường, tôi nhẹ nhàng nhấc hộp quà lên, đoạn ngồi lọt thỏm vào lòng anh.
- Chào anh- Tôi rúc đầu vào lồng ngực cứng và lạnh như thép của Edward, thủ thỉ - Bây giờ em mở quà ra nhé?
- Sao tự dưng em lại trở nên hăng hái, nhiệt tình như thế nhỉ?Edward trố mắt nhìn tôi.
- Tại anh khiến em trở nên háo hức đấy.
Nói rồi tôi nhấc lấy một gói quà hình chữ nhật khá dài, có vẻ là quà của bác sĩ Carlisle và bà Esme.
- Để anh giúp em nhé- Edward nghiêm nghị. Anh cầm lấy hộp quà, xé thật ngọt lớp giấy bạc ra, bóc thật nhanh lớp giấy bọc. Rồi anh đặt trở lại chiếc hộp trắng vào tay tôi.
- Anh nghĩ là em mở được cái nắp hộp hả?- Tôi lầm bầm phản đối nhưng Edward vẫn ngồi im như không nghe thấy.
Trong hộp là một tấm giấy dày, phủ kín những chữ là chữ. phải mất cả phút sau, tôi mới nắm được nội dung in trên tấm giấy đó.
- Chúng mình sẽ đi Jacksonville ư?- Trong phút chốc, cả người tôi như lơ lửng trên mây. Đó là một tấm phiếu đã được trả tiền trước, có thể đổi lấy hai vé máy bay... cho tôi và Edward.
- Ừ, đúng vậy.
- Em không dám tin vào mắt mình nữa. Mẹ sẽ mừng lắm cho mà xem. Anh sẽ không sao, phải không?Trời sẽ ngập nắng, và anh sẽ phải ở trong nhà suốt thôi.
- Anh nghĩ là mình có thể xoay sở được- Edward trả lời và bỗng chau mày- Giá mà anh biết trước là em sẽ vui với món quà này thì anh đã để em mở nó ra trước mặt Carlisle và Esme rồi. Anh cứ nghĩ là em sẽ phản đối ghê lắm cơl
- Ưm, tất nhiên món quà này quá tốn kém. Nhưng em được đi với anh là thích rồi. !
Edward phá ra cười thành tiếng.
- Giờ anh thấy tiếc là đã không mua tặng cho em một món quà nào đó. Anh đâu có biết là em sẽ đáng yêu đến như thế này.
Tôi đặt tấm phiếu sang một bên, đoạn với tay cầm lấy hộp quà của anh, tính hiếu kỳ lại bộc phát. Một lần nữa, Edward lại bóc lớp giấy gói quà hộ tôi.
Và anh đặt trở lại vào tay tôi một hộp đĩa CD tuyệt đẹp, với một cái đĩa CD sáng bóng duy nhất nằm bên trong.
- Đĩa gì vậy anh?- Tôi hỏi, ngờ ngợ.
Edward không trả lời, anh chỉ nhẹ nhàng cầm lấy chiếc đĩa, nhoài người, với tay tới chiếc máy nghe đĩa đặt trên nóc tủ đầu giường, rồi đặt đĩa nhạc vào trong máy. Anh nhấn nút PLAY, hai đứa chúng tôi cùng im lặng chờ đợi. Tiếng nhạc bắt đầu cất lên.
Tôi lắng nghe, hai mắt mở to. một nỗi nghẹn ngào dâng lên trong lòng. Vẫn biết anh đang chờ đợi phản ứng của tôi nhưng tôi không thể nói nên lời. Nước mắt đã muốn tràn mi... tôi chỉ kịp đưa tay lên quệt ngang trước khi chúng kịp rơi xuống.
- Tay em lại đau ư?- Anh hỏi một cách lo lắng.
- Không em không đau tay. Tuyệt vời quá, anh Edward. Anh sẽ không thể tặng em một món quà nào khác mà em thích bằng món quà này đâu. Em thật chẳng dám tin nữa- CỔ họng tôi chợt ngưng bặt, tôi chỉ muốn lắng nghe tiếng nhạc mà thôi.
Đĩa nhạc là giai điệu sáng tác của anh. Bản nhạc đầu tiên trong đĩa CD chính là bài hát ru em mà anh đã viết cho riêng tôi.
- Anh không nghĩ là em sẽ đồng ý cho anh mua tặng em một cây đàn piano, để anh có thể dùng nó mà ru em ở đây- Edward giải thích.
- Anh nghĩ thế là đúng đấy.
- Tay em sao rồi?
- Em không sao hết, anh à. - Thật ra, thì bên dưới miếng gạc, tôi đã bắt đầu cảm thấy nhưng Cũng dễ dàng thôi nếu áp vào tay anh, song đó lại là bằng chứng tố cáo tôi nói dối rõ rệt nhất.
- Để anh lấy cho em vài viên thuốc Tylenol
- Thôi nào, em không cần gì cả- Tôi lên tiếng phản đối, nhưng anh đã kịp bế tôi ra khỏi lòng anh và lao người ra phía cửa phòng.
- Nhưng Charlie- Tôi hét lên nho nhỏ để cảnh báo, Bố tôi vẫn chưa hay biết rằng Edward vẫn thường xuyên ở lại nhà mình. CHẳng may nếu bố phát hiện được thì điều đó thể nào cũng làm bố lên cơn đau tim. Nhưng dẫu sao, tôi vẫn cảm thấy không quá tội lỗi vì đã dối gạt bố. KHông phải là vì tôi và Edward muốn làm trái ý bố... Ôi, bố và Edward...
- Bố không phát hiện ra anh đâu- Edward đáp một các chắc nịch và tức khắc biến mất không một tiếng động sau cánh cửa... Rồi chỉ trong chớp mắt, anh đã quay lại, giữ lấy cánh cửa trước khi cái lẫy của nó kịp tra vào chốt. Một tay anh cầm ly nước lấy trong nhà tắm, còn tay bên kia là một lọ thuốc.
Đón nhận mấy viên thuốc từ tay anh, tôi không hề biều hiện bất kỳ một thái độ phản ứng nào- Tôi hiểu nếu mình có cãi anh thì cũng cầm bằng thất bại thôi. Vả lại, cánh tay của tôi cũng bắt đầu giở chứng rồi.
Khúc nhạc ru của riêng tôi vẫn đang ngân vang, từng cùng đàn êm dịu và thanh thoát lan tỏa khắp căn phòng nhỏ bé, êm đềm.
- Khuya rồi đấy- Edward lên tiếng nhắc nhở. Anh bế bổng tôi lên khỏi mặt giường chỉ băng một tay, còn tay kia chỉnh lại tấm khăn giường, rồi anh đặt tôi nằm xuống gối, kéo mềm đắp cho tôi. Xong xuôi, một cách nhẹ nhàng Edward nằm xuống bên cạnh tôi, bên trên cái mền- để tôi không bị lạnh- và quàng tay ôm lấy tôi.
Gục đầu vào vai anh, tôi trút ra một hơi thở sâu, hạnh phúc:
- Cảm ơn anh- Tôi thì thầm
- Chẳng có gì phải cảm ơn anh cả
Thời gian như kéo dài thêm trong lúc tôi uống từng âm điệu cuối cùng của bài hát ru em. Bản khác lại bắt đầu. Tôi nhận ra đó là bản nhạc yêu thích của bà Esme.
- Anh đang nghĩ gì thế?- Tôi lại thì thầm lên tiếng hỏi
Edward ngập ngừng đôi chút trước khi trả lời:
- Anh đang nghĩ xem điều gì là đúng và điều gì là sai
Một cơn ớn lạnh tức thì chạy dọc sống lưng của tôi
- Anh có nhớ em đã quyết định không muốn anh không quan tâm đến ngày sinh nhật của em không?- Tôi hỏi ngay tắp lự, hy vọng rằng anh không nhận ra đây là trò đánh trống lảng quá lộ liễu.
- Ừ, có –Edward trả lời, trong giọng nói của anh dường như có chứa đựng sự cảnh giác.
- Ưm, lúc đó em đã nghĩ rằng khi vẫn còn là ngày sinh nhật của em thì... ưm, em muốn hôn anh một lần nữa.
- Sao mà tối nay em tham lam thế nhỉ...
- Vâng... Nhưng đồng thời em cũng mong anh đừng làm bất cứ điều gì mà anh không muốn –Tôi nói thêm, cảm thấy bị chạm tự ái.
Edward bật cười khanh khách, rồi thở dài:
- Lạy trời cho anh đừng làm bất cứ điều gì anh không muốn
- Anh nâng cằm tôi lên, hướng nó về phía anh, rồi thốt ra những lời đầy vẻ hối tiếc lạ lùng.
Nụ hôn lại bắt đầu như thường lệ- Edward vẫn cẩn trọng như mọi khi và trái tim bé bỏng của tôi lại đập dồn dập như vốn dĩ. Bất chợt có một cái gì đó tự dưng đi trái lại với quy luật... Môi anh đột ngột trở nên khẩn khoản hơn, cánh tay còn lại của anh luồn vào tóc tôi, kéo tôi vào sát anh hơn. Và tay tôi, không biết tự lúc nào, cũng đang vần vò mái tóc của anh; tôi chỉ biết mỗi một điều là mình đã bước qua lằn ranh an toàn mà anh đã cố gắng vạch ra cho tôi... Lần đầu tiên trong đời, anh không cản tôi lại. Cái lạnh buốt giá từ thân người anh truyền sang cả cái mền mỏng, nhưng tôi vẫn áp mình vào người anh, thiết tha...
Bất ngờ, anh dừng lại, đôi cánh tay rắn chắc, nhưng dịu dàng khẽ đẩy tôi ra.
Cả người tôi như mềm nhũn, tôi há hốc miệng vì kinh ngạc, đầu óc quay cuồng. Một ký ức mơ hồ từ lâu tôi đã cố chôn kín trong tâm trí bất chợt hiện về, khuấy đảo hồn tôi...
- Anh xin lỗi –Edward lên tiếng, anh vẫn nín thở - Chúng mình đã đi quá giới hạn,
- Không sao- Tôi hổn hển nói
Ngay cả trong bóng đêm, tôi vẫn cảm thấy được cái chau mày của anh dành riêng cho mình.
- Cố ngủ đi em, Bella.
- Không, em muốn hôn anh một lần nữa cơ.
- Em đang đánh giá quá cao khả năng tự chủ của anh rồi đấy.
- Điều gì cám dỗ anh hơn, máu của em hay bản thân em?- Tôi lại hỏi.
- Cả hai, như nhau- Edward cười rộng miệng rồi lại nghiêm mặt ngay- Giờ thì sao em không chịu thôi liều thử vận may mà ngủ đi?
- Được thôi- Tôi đồng ý và lại rúc vào người anh. Toàn bộ sức lực trong tôi hiện giờ đã hoàn toàn kiệt quệ. Hôm nay quả là một ngày dài đúng nghĩa, đến tận cuối ngày rồi, vậy mà tâm hồn của tôi vẫn không có được một chút bình yên. Có thể ngày mai sẽ có một cái gì đó tồi tệ hơn. Thật là một linh cảm ngớ ngẩn –liệu còn điều gì có thể tồi tệ hơn cả ngày hôm nay nữa?Chẳng qua là mình hãy còn bàng hoàng quá đấy thôi- Tôi tự nhủ - chắc chắn là như vậy rồi.
Một cách khéo léo, tôi khẽ áp cánh tay bị thương lên vai anh, làn da lạnh buốt của anh sẽ làm dịu cơn đau như lửa đốt này. Quả nhiên là đúng như vậy.
Giấc ngủ đến với tôi không được trọn vẹn, chính xác hơn thì tôi chỉ mê mải trong miền vô thức, khi dư âm nụ hôn của anh bỗng gợi lại một hồi ức trong tôi:mùa xuân qua, khi anh bị buộc phải tạm rời xa tôi để đánh lạc hướng James anh đã hôn tạm biệt tôi, một nụ hôn ẩn chứa biết bao gửi gắm, biết bao nỗi niềm, không biết là phải chờ đến bao giờ - hay không biết là liệu còn có cơ hội nào –để chúng tôi gặp lại nhau. Nụ hôn vừa rồi của anh, vì lý do nào đó mà tôi không thể hình dung được, cũng đong đầy những đau đớn như vậy. Khẽ rùng mình trong cơn mê, tôi có cảm tưởng như mình đang sắp phải đối mặt với một cơn ác mộng mới.
Bình luận facebook