Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Tối hậu thư
Em biết mình đúng là một thằng chẳng ra gì, nhưng chẳng còn cách nào khác
Chúng ta không thể làm bạn với nhau được khi mà chị cứ suốt ngày qua lại với cái lũ
Em nghĩ đến chị quá nhiều thì chỉ càng khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi, nên chị đừng viết thêm lá thư nào nữa
Vâng, em cũng nhớ chị. Rất nhiều.
Chẳng thay đổi được gì cả. Em xin lỗi.
Jacob
Tôi trượt ngón tay trên trang giấy, và cảm thấy được những vết hằn sâu trên đó, nó sâu đến nỗi nó gần bị rách toang. Tôi có thể hình dung ra cảnh Jacob đang ngồi viết lá thư này - những dòng chữ thô ráp đầy tức giận, dòng này tiếp dòng kia khi các ngôn từ cứ thế tuôn ra, thậm chí còn cắn bút, xoay nó trong bàn tay to lớn của mình; điều đó giải thích cho những vết mực còn tung téo trên tờ giấy. Tôi mường tượng ra sự thất vọng lớn đến nỗi hai lông mày của Jacob nhíu lại và gục đầu xuống xuống những trang giấy. Nếu tôi ở đó, có thể tôi sẽ cười, cười thật lớn. Jacob ơi, xin em đừng tự làm cho đầu óc mình bị tổn thương, tôi sẽ nói với Jacob như vậy. Hãy để cho nó tự thoát ra.
Cười là cảm giác cùng mà tôi có thể cảm nhận từ bức thư khi đọc lại, những từ ngữ mà tôi đã thuộc long từ lâu. Câu trả lời của Jacob cho những lời biện hộ của tôi - đã được chuyển từ Charlie cho Billy và cuối cùng lại trở về Jacob, chỉ giống khi chúng tôi còn học lớp 2 như Jacob đã nói - không có gì ngạc nhiên cả. Tôi đã biết được nội dung của nó trước khi tôi mở nó ra.
Điều ngạc nhiên là những dòng chữ đó đã làm tổn thương tôi biết bao - như thể là các từ này có các lưỡi dao sắc và chỉ đợi khi tôi đọc đến là nhảy vào đâm tôi. Hơn cả vậy, đằng sau sự tức giận này đang ẩn chứa cả một nỗi đau vô bờ bến;cái nỗi đau mà Jacob đang chịu đựng làm tôi đau hơn chính tôi.
Trong khi tôi đang mien mang suy nghĩ những điều này, tôi ngửi thấy mùi thức ăn cháy khét nấu từ bếp bay lên. Ở trong một ngôi nhà khác, sự thật là một ai đó bên cạnh tôi đang nấu ăn mà chẳng cảm thấy nỗi sợ hãi nào cả. Tôi vò mạnh tờ giấy nhàu nát và nhanh như cắt cho vào cái túi sau rồi chạy thần tốc xuống nhà.
Cái lọ nước sốt món mì ý của bố chỉ vừa kịp quay lấy một vòng trong cái lò vi sóng khi tôi dung hết sức lực dựt mạnh một cái làm cái nắp lò bung ra.
“Bố làm gì sai à” Charlie hỏi
“Bố nên để mắt trước tiên, thưa bố. Kim loại không dùng cho lò vi sóng” Tôi ngay lập tức chuyển mắt khi tôi nói, đổ một nửa chỗ nước sốt vào một cái bát, sau đó cho cái bát vào trong lò vi sóng và đặt cái lọ nước sốt lại vào tủ lạnh; tôi đặt thời gian và ấn nút. Charlie theo dõi sự điều chỉnh của tôi với đôi môi mím lại “Hy vọng món mì không bị gì?” Tôi nhìn vào cái chảo ở trong lò - cái mùi kinh khủng ấy đã báo động cho tôi là đừng có nến thử đấy nhé
“Giúp con khuấy đều nào” Tôi nói nhẹ nhàng.
Tôi tìm một cái thìa và cố gắng đánh tan miếng thịt đông dưới đáy nồi. Charlie thở dài.
“Tất cả những cái này là vì cái gì vậy?”. Tôi hỏi bố.
Bố khoanh tay trước ngực và nhìn trừng trừng qua cái cửa sổ đằng sau vào cơn mưa dày đặc. “Bố không biết con đang nói gì”, bố càu nhàu.
Tôi đang hoang mang. Charlie nấu ăn? Và cái thái độ cáu kỉnh này là gì vậy? Edward không ở đây; thường thì bố tôi để dành thái độ này cho người bạn trai tôi, bố làm tất cả mọi thứ để làm thể hiện cái thái độ “không hoan nghênh” trong mọi lời nói và hành động. Những nỗ lực của Charlie chắc chắn là chẳng cần thiết. vì Edward biết chính xác ông tôi đang nghĩ gì mà không cần bố thể hiện ra.
Cái từ “Bạn trai” có lẽ không được chính xác cho lắm, tôi suy nghĩ khi tôi đang trộn mì. Tôi cần một cái gì đó có ý nghĩa của một cam kết vĩnh viễn. Nhưng những từ như vận mệnh hay số phận nghe có vẻ không ổn khi sử dụng chúng trong các đoạn hội thoại vô tình.
Edward đã có ý khác trong đầu, và ý nghĩ đó chính là cái lý do gây ra sự sự căng thẳng mà tôi cảm nhận được. Nó khiến cho tôi phải suy nghĩ về chính mình. Một người vợ sắp cưới. Ugh. Tôi rùng mình thoát khỏi ý nghĩ đó.
“Con đã bỏ lỡ cái gì ư? Bố nấu ăn tối từ bao giờ vậy?” Tôi hỏi bố. Miếng mì nổi lên trong nước khi tôi khuấy vào nó. “Chỉ là thử nấu bữa tối thôi” Charlie nhún vai. “Chẳng có quy định nào nói rằng bố không thể nấu ăn trong nhà của mình cả”.
“Con biết điều đó” Tôi trả lời, cười toe toét trong khi chú mục vào cái áo khoác da của bố. “Ha, một người tốt.” Bố nhún vai và bỏ áo khoác ra như thể cái nhìn của tôi nhắc bố rằng bố vẫn đang mặc cái áo đó trên người, và treo nó lên trên mắc áo cùng chiếc thắt lưng có khẩu súng đã được để đúng chỗ - bố không cảm thấy cần thiết phải đeo nó đến đồn vài tuần. Không có nhiều rắc rối cho thị trấn Forks, Washington nhỏ bé này, không còn những cảnh những con sói kỳ bí khổng lồ trong những khu rừng đẫm nước mưa...tôi đảo mì trong im lặng, đoán rằng bố Charlie sẽ đi loanh quanh để nói về cái gì đang làm cho ông bận tâm.
Bố tôi không phải là một người nói nhiều, và những nỗ lực mà bố đang cố gắng để dàn xếp một bữa tối ngồi cùng tôi đã cho thấy rõ một sự chuẩn bị sẵn các từ ngữ thật ngắn gọn nhưng không thiếu sót bất kì ý nghĩa gì.
Tôi liếc nhìn đồng hồ như thường lệ - theo thói quen vài phút một lần. Chưa được nửa tiếng đồng hồ trôi qua.Buổi chiều là những lúc khó khăn nhất trong ngày đối với tôi. Kể từ khi người bạn thân nhất ngày xưa của tôi (và là người sói), Jacob Black, giờ đây đã trờ thành... một kẻ thù. Tôi rùng mình khi nghĩ đến đó. Và cái lý do cho nsự thay đổi cực kì lớn ấy là vì trước đó đã tiết lộ về chuyện chiếc xe máy mà tôi đã đi một cách bí mật, là một kẻ phản bội, Jacob đã bày mưu để tôi bị mắc vào đó để tôi không thể dùng thời gian của mình cho bạn trai (và là một ma cà rồng), Edward Cullen - Edward chỉ được phép gặp tôi từ 7h tới 9.30h, luôn ở trong nhà và dưới sự giám sát không một giây lơi lỏng cùng ánh mắt luôn cáu giận của bố.
Đây chính là sự giám sát nghiêm ngặt hơn so với thời gian trước đây, hậu quả của việc biến mất 3 ngày của tôi và việc nhảy ra khỏi vách đá. Tất nhiên, tôi gặp Edward ở trường, nơi mà Charlie chẳng thể làm gì đển ngăn cản chúng tôi. Và sau đó thì Edward cũng ở trong phòng cùng tôi mỗi đêm nhưng Charlie chẳng hề mảy may biết đến điều đó. Khả năng ra vào dễ dàng và nhẹ nhàng của Edward qua chiếc cửa sổ ở tầng 2 của tôi thật hữu ích như khả năng đọc suy nghĩ bố tôi. Mặc dù buổi chiều là khoảng thời gian duy nhất tôi ở xa Edward, nhưng nó cũng khiến tôi bồn chồ, thất thỏm không yên. Dẫu vậy, tôi chịu đựng sự trừng phạt mà không phàn nàn gì vì - một thứ - tôi biết là tôi đã gây ra, và - vì một điều khác- bởi vì tôi không thể chịu đựng được việc làm cho bố bị tổn thương bằng cách chuyển đi bây giờ, khi mà có một sự xa cách vĩnh viễn đang rất gần rồi, Charlie không thấy điều đó nhưng tôi đã thấy nó cận kề trước mắt rồi.
Bố tôi lẩm bẩm và ngồi xuống bàn, mở tờ báo ra, trong vài giây ông cằn nhằn không bằng lòng.
“Bố, con không biết tại sao bố lại đọc những tin tức đó làm gì. Nó chỉ làm cho bố mất thời gian thôi”
Không thèm để ý đến tôi, bố lại cằn nhằn cầm tờ báo trong tay.
“Đó là lý do tại sao mọi người lại muốn sống ở một thị trấn nhỏ, thật lố bịch.”
“Các thành phố lớn đã làm gì sai à?”
“Seatle đang trở thành một thủ đô của các vụ án mạng. Năm tên sát nhân chưa bắt được trong 2 tuần qua. Không thể hiểu nỗi làm sao người ta có thể sống ở cái thành phố mà khắp nơi nhởn nhơ tôi phạm như thế”
“Con nghĩ cái danh sách tội phạm của Phoenix cũng đang gia tăng đấy bố ạ. Con cũng đã từng sống trong một thành phố như thế đó”. Và tôi chưa bao giờ đến gần những tên ấy để có thể biến thành nạn nhân của chúng như khi tôi đến Forks. Thực tế, tôi cũng vẫn ở trong vài danh sách ...Chiếc thìa trong tay tôi khuấy, làm cho nước trong bát cũng sóng sánh.
“À, con có cần ăn miếng trả miếng với bố như vậy không?” Charlie nói.
Tôi đầu hàng bằng việc chuẩn bị bữa tối; tôi phải dùng một con dao cắt thịt bò để cắt một phần mỳ cho Charlie và sau đó là cho tôi, trong khi bố nhìn với vẻ ngại ngùng. Charlie tự mình lấy nước sốt và đổ vào. Tôi che giấu sự bức xúc trong tôi tốt đến mức có thể và làm theo gương của bố mà không nhiệt tình lắm. Chúng tôi ăn trong im lặng một lúc. Charlie vẫn xem báo. Tôi vớ tay lấy cuốn Đồi gió hú của Emily Bronte trên bàn và cố gắng đọc để không bị cái ảm giác kgó chịu khi phải nhìn bố.
Tôi mới chỉ đọc đến phần khi Heathcliff trở quay về thì Charlie hắng giọng và ném tờ báo xuống sàn nhà. “Con đã đúng” Charlie nói. “Con có lý do để làm như thế” Charlie đặt cái nĩa dính đầy nước sốt lên khăn trải bàn. “Bố muốn nói chuyện với con”.
Tôi đặt quyển sách sang một bên; Bìa sách bị đặt xuống và nằm chỏng chơ trên bàn. “Bố có thể hỏi”.
Charlie gật đầu, đôi lông mày nhíu lại. “Ừ, bố sẽ nhớ rằng lần tới, Bố nghĩ là việc tách bữa tối ra khỏi con sẽ làm cho con cảm thấy dễ chịu hơn”
Tôi cười. “Kỹ thuật nấu ăn của bố đã làm cho con thấy lo lắng đấy. Bố cần gì vậy?”
“Ồ chỉ là về Jacob thôi”.
Tôi cảm thấy mặt mình nhăn lại. “Cái gì về anh ta?” Tôi cắn môi hỏi.
“Dễ thôi, Bells, bố biết con vẫn bực mình về việc nó đã mách bố, nhưng đó là một việc làm đúng. Nó có trách nhiệm với việc đó”.
“Có trách nhiệm à” tôi nhắc lại một cách gay gắt, đảo hai mắt của mình. “Vậy sao, thế thì nói cái gì về Jacob?” Câu hỏi lơ đễnh đã lặp lại trong đầu tôi, bất kỳ cái gì nhưng không quan trọng lắm. Cái gì về Jacob vậy?Tôi sẽ làm gì với Jacob? Người bạn tốt nhất trước đây của tôi người mà giờ đây là... cái gì? Kẻ thù của tôi? Tôi co rúm người lại. Khuôn mặt của Charlie bỗng nhiên đầy đề phòng.
“Đừng làm bố phát điên lên, được không?”
“Phát điên ư?”
“Ừ cũng là nói về Edward nữa” Đôi mắt tôi hơi nhắm lại. Giọng của bố trở nên gắt gỏng hơn. “Bố đã cho nó vào nhà đúng không?”
“Bố đã cho” Tôi thừa nhận. “Trong một khoảng thời gian ngắn. Tất nhiên, bố cũng có thể cho phép con đi ra khỏi nhà trong một lúc bây giờ và sau đó. Tôi tiếp tục, chỉ là trêu bố; tôi biết là tôi đang trong thời gian của năm học. “và bố cũng nên cho con đi chơi tồi với anh ấy”.
Khuôn mặt của bố căng ra với nụ cười không mong đợi và đôi mắt nhăn lại; trong cái giây phút ngắn ngủi ấy, nhìn Charlie trẻ hơn đến 20 tuổi.
Tôi nhìn thấy tia sáng lờ mờ trong nụ cười đó, nhưng tôi vẫn tiến lên một cách chậm rãi. “Con đã nhầm lẫn. Bố ạ. Chúng ta sẽ nói chuyện về Jacob, hay Edward, hay về tình trạng giam giữ của con?”
Nụ cười của bố lại loé lên. “Về cả ba”.
“Và chúng thì có liên quan đến nhau như thế nào?” Tôi hỏi, một cách thận trọng.
“Ừ”. Bố thở dài, giơ hai tay lên như thể đầu hàng. “Bố đang nghĩ là có thể con sẽ xứng đáng với một lời hứa cho việc cư xử đúng. Lời hứa cho một thanh niên, và lời hưá ấy sẽ biến con thành một người tự do.”
Giọng nói và đôi lông mày của tôi cùng bật lên. “Con được tự do à?” Cái gì vậy đây?Tôi đã rất bằng lòng với việc bị giám sát ở nhà cho đến khi tôi thực sự chuyển đi, và Edward cũng không chú ý đến bất kỳ ý nghĩ nào trong đầu Charlie.
Charlie giơ một ngón tay lên “Với một điều kiện
Nhanh như chớp, tôi nhìn bố và cất giọng gần như ngay lập tức “Bố nói thật chứ? Con được tự do sao?”
Cái gì đã thay đổi thế nhĩ? Có cái gì của bố đang bị người khác giam cầm và bố phải chuộc lại hay Edward có khả năng làm thay đổi quyết định cuả bố?
Charlie đưa một ngón tay lên và nói: “Có một điều kiện”
Sau mộ giây thăng hoa, đầu óc lơ lửng đến tận mây, nghe xong câu đó, nó kéo tôi xuống mặt đất. Mất hứng hoàn toàn, tôi nói gần như rên rỉ: “Không thể tượng được”
“Bella, đây như là một lời thỉnh câu hơn là một yêu cầu, được chứ? Con sẽ tự do. Nhưng bố hy vọng rằng con sử dụng nó một cách đúng đắn.”
“Như vậy nghĩa là sao hã bố?”
Charlie thở dài một lần nưã, “ Bố biết rằng con sẽ mãn nguyện khi ở bên Edward mọi lúc mọi nơi...”
“Con cũng ở với Alice nữa.” Tôi thêm vào. Cô ấy không có một giờ bắt buộc nào, chỉ tới và đi khi cô ấy thích. Charlie rất thích cô ấy
“Đó là dự thật” Charlie nói “Nhưng con có nhiều người bạn khác ngoài gia đình Cullen mà, hay là con đã quen với việc không cần những người bạn ấy nữa?
Chúng tôi im lặng trong 1 khoảng thời gian khá dài và chính Charlie là người xua tan đi bầu không khí yên lặng đó
“Lần cuối cùng con nói chuyện với Angela Weber là khi nào?”
“Trưa thứ sáu”, tôi trả lời gần như ngay tức khắc.
Trước khi sự trởi lại của Edward, những người bạn trong trường chia ra làm hai nhóm.Và tôi thích suy nghĩ rằng một nhóm tốt và một nhóm xấu. Nhóm bạn tốt gồm có Angela, Ben Cheney (bạn trai của Angela), và Mike Newton; họ là những người dễ dàng tha thứ và chia sẽ lúc tôi trở nên ngây dại trong lúc Edward bỏ đi. Lauren Mallory, hầu hết nhiều người khác và nó bao gồm cả người bạn đầu tiên cuả tôi khi tôi đến thị trấn Forks lần đầu tiên.
Khi Edward quay trở lại, cái ranh giới giữa cái xấu và cái tốt của hai nhóm càng hiện rõ hơn nữa.
Và cũng thời gian đó, khi mà Edward lại đến trường cùng tôi thì tình bạn giưã tôi và Mike có chút lay chuyển, nhưng may thay, Angela và người bạn trai chí cốt của cô ấy vẫn là những người bạn tốt của tôi. Có rất nhiều con mắt dị nghị, ganh ghét gướng đến phiá nhà Cullen, Angela ngồi cạnh Alice mỗi bữa trưa Sau vài tuần, Angela vẫn rất thoải mái với điều đó. Thật khó khăn cho cô ta ấy khi không để bị mê hoặc bởi gia đình Cullen.
“Bên ngoài trường?” Charlie hỏi, đưa tôi trở về thực tại khi tôi đang miên man nghĩ đến nhhững chuyện thật xa xôi...
“Con không đi chơi với ai sau giờ học hết bố à, con đâu được đi ra ngoài đâu, bố không nhớ sao? Còn Angela thì đã có bạn trai. Cô ấy lúc nào cũng ở với Ben. Nếu con thật sự được tự do thì có thể chúng con sẽ trở thành 2 cặp
“Được rồi. Nhưng sau đó thì...” Charlie ngập ngùng “Con và Jake cũng đã một thời giúp đỡ nhau rất nhiều nhưng giờ đây...”
Tôi cắt ngang lời của Charlie “Bố đi thẳng vào vấn đề luôn đi ạ. Vậy điều kiện đó chính xác là gì?”
“Bố khôn nghĩ con nên bỏ mặc tất cả các người bạn khác chỉ vì bạn trai của con Bella à.” Charlie nói với giọng điệu thật nghiêm túc “Nó không hay một chút nào cả, và bố nghĩ cuộc sống của con sẽ trở nên tươi đẹp hơn khi con hoà đồng với mọi người. Cái chuyện đã xảy ra hồi tháng chín năm trước...”
Tôi ấp úng.
“Chính vì vậy” Charlie khuyên nhủ tôi “Nếu như con có nhiều bạn khác ngoài Edward Cullen thì cuộc sống cuả con sẽ thay đổi, nó không còn tồi tệ như hiện nay nữa.”
“Đó là điều hiển nhiên” Tôi thì thầm trong cuống họng
“Có thể hay không thể”
“Bố cứ noí thẳng điều kiện cuả bố ra đi” Tôi noí để nhắc nhở Charie quay lại cái đề tài chình mà chúng tôi đang thảo luận
“Uhm, điều kiện là con phải sử dụng sự tự do của con để làm bạn với nhiều người bạn khác nữa, Edward Cullen không phải tất cả mọi người xung quanh con,” Giữ thái độ nghiêm túc. Charlie nói.
Tôi gật đầu thật chậm. “Con cần cân nhắc một chút,liệu con có phải thực hiện theo một thời gian biểu không ạ?.”
Charlie nhìn thẳng tôi và lắc đầu “Bố không muốn là chuyện này thêm phức tạp. Chỉ là con không được bỏ quên các bạn con trong một mãng tối nào đó trong đầu con thôi”
Quả thật, bố đưa tôi vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi phải đấu tranh với chính tôi. Bạn của tôi. Tất cả mọi người, vì họ, tôi không nên gặp lại họ sau khi mà cái ranh giới giữa hai nhóm tốt và xấu đã hằn rõ.
Vậy thì cách nào sẽ là tốt hơn? Tiêu tốn thời gian với những người đó ngay từ lúc này, cái lúc mà cái vết hằn ấy vẫn chưa quá rõ để không còn noí chuyện được nữa. Hay là tôi nên im lặng, chấp nhận cái hình phạt tước đi quyền tự do cuả chính bản thân để không phải nói chuyện với những con người kia để rồi cái sự chia cắt ấy mãi mãi không bao giờ có thể nối lại,
“... đặc biệt là Jacob” Charlie nói thêm vào trước khi tôi kiệp nghĩ đến những vấn đề khác.
Charlie tiếp tục đẩy tôi vào cái thế tiến không được mà lùi cũng không xong. Chính điều đó đã khiến tôi mất một lúc suy nghĩ, lượm lặt lại từ ngữ một cách khó khăn. “Jacob có lẽ sẽ khó hơn...”
“Gia đình Blacks rất có gia giáo, bella” Charlie nói một cách nghiêm túc và mạnh mẽ như những người cha bình thường khác. “Và Jacob cũng đã từng một thời là người bạn rất tốt cũa con năm xưa kia mà?”
“Con biết điều đó bố à”
“Con không nhớ một chút gì về Jacob sao?” Charlie hỏi bằng giỏng chỉ rõ rằng ngài đang cực kì không hài lòng.
Đàm trong cuốn họng dường như tăng lên đột ngột đến mức tôi phải nuốt nước miếng đến hai lần trước khi trả lời “Có, con có nhớ anh ấy” Tôi thú nhận gần như với chính bản thân mình hơn là trả lởi bố tronh khi mặt vẫn còn cúi xuống nhìn mặt đất. “Con nhớ Jacob nhiều lắm”
“Nếu vậy thì điều gì làm con ngần ngại?”
Đó không phải là vấn đề mà tôi có thể lý giải một cách giản đơn. Tôi không thể lý giải cái điều bí mật rằng có một bí mật được giấu trong rất nhiều năm tháng, có những con ma cà rồng cứ lượn lờ quanh họ và chẳng bao giờ chết và đó cũng chính là rắc rối của tôi khi biết được cái bí mật đó. Một chuyện hẳn nhiên là tôi sẽ không bao giờ đưa Charlie vào trong cái rắc rối đó cùng tôi.
“Đối với Jacob, con đã từng... xung đột” Tôi nói một cách chậm rãi “Cái xung đột về tình bạn, đó là ý con muốn nói. Tình bạn dường như không bao giờ là đủ đố với Jake.” Tôi trả lời với cái lý do rỗng tuếch, trong khi cái điều tôi cần trả lời lại chính là: Vì Jacob là một thành viên trong đàn sói và cực kì căm ghét Edward. Nó thật khó để giải thích trong lá thư mà Jacob để lại cũng như không bao giờ trả lời điện thoại của tôi. Và tôi cũng đồng ý với quan điể rằng người sói sẽ chẳng bao giờ có thể đi chung với ma cà rồng.
“Không phải Edward quá mạnh để cạnh tranh sao?” Giọng cuả Charlie bây giờ đã mang đầy vẻ mỉa mai.
Với đôi mắt hình viên đạn, tôi nhìn Charlie “Không có sự cạnh tranh nào ở đây hết”
“Con đã làm tổn thương Jake khi con lảng tránh nó như vậy. Và sẽ tốt hơn nếu nó trở thành bạn của con.”
Oh, thật vậy sao? Tôi đã lãng tránh Jacob sao?
“Con gần như chắc chắn rằng Jake không muốn trở thành bạn cuả con” Những từ thốt ra đốy nóng cố họng tôi “Bố dựa vào đâu mà nói điều đó?”
Charlie nhìn khá ngượng ngùng. “Vấn đề là chúng ta nên đến thăm Billy hôm nay”
“Bố và Charlie gần như trở thành hai người đàn bà già với nhau rồi” Tôi tỏ rõ ý phàn nàn của mình và dặm cái nĩa xuống đĩa mì ý.
“Billy đang rất lo lắng cho Jacob” Charlie nói “Jake đang có một khoảng thời gian rất khó khăn... nó thật vọng, chán nản với cuộc đời.”
Tôi co rúm lại nhưng vẫn mở to đôi mắt.
“Và sau đó thì con sẽ có một khoảng thời gian cùng chơi và niềm vui lại đến giữa con và Jake.” Charlie thở dài
“Con đang rất vui và con không cần thêm niềm vui nào nữa” Tôi gầm ghừ trong cổ họng
Sự tương phản giưã giọng nói và từ ngữ của rôi khiến Charlie bật cười khanh khách và tôi cũng phải mỉm cười.
“Được rồi, được rồi” tôi đồng ý “Bình tĩnh nào bố”
“Thế còn Jacob thì sao?” Ông nói như nài nỉ tôi
“Con sẽ thử”
“Tốt. Hãy giữ cái lời nói đó nhé, Bella. Và, oh, con có thư nà” Chalie nói và đóng lại cái đề tài thảo luận khó khăn vưà rồi “Nó nằm cạnh cái lò sưởi.
Tôi vẫn không di chuyển, tôi gầm ghừ khi nghĩ đến cái tên Jacob. Lá thư gần như bị nhàu nát đến đáng sợ. Tôi chỉ lấy cái gói của mẹ tôi gởi ngày hôm qua và chẳng mong chờ nhận thêm một cái gì khác.
Charlie đẩy cái ghế cuả ngài sang một bên và gác chân lên ghế. Ngài đặt cái đĩa vào chậu rửa, nhưng trước khi vặn nước và bắt đầu rưả nó, ngài đã thảy cái phong bì dày đến tôi. Cái phong bì chạy lướt qua mặt bàn và dừng lại ở khuỷu tay của tôi.
“Oh, cảm ơn bố” Tôi thì thầm, bối rồi trước thái độ của bố. Tôi qua sang nhìn địa chỉ tên người gởi và bất ngờ: Trường đại học Alaska Southeast. “Trường gởi thư rồi bố ơi, nhanh quá. Chắc con trượt rồi quá.”
Charlie cười khúc khích
Tôi chuẩn bị mở phong bì, nhưng khi sờ tới nắp cuả phong bì thì tôi hét lên hơi khiếm nhã “Bố, nó đã bị mở”
“Bố tò mò thôi mà”
“Con bị sốc đấy nha, cảnh sát trưởng của cả một thị trấn mà lại xem đồ của người khác không nói trước á.”
“Thôi nào, con đọc đi”
Tôi lôi đống giấy trong phong bì ra, và bản danh mục.
“Chúc mừng chúc mừng” ngài cảnh sát đã đọc rồi nên khi tôi mở ra và đọc ngài mới biết và la to đến như thế “Thư nhận học đầu tiên của một trường đại học dành cho con nhé”
“Cảm ơn bố”
“Chúng ta nên nói về chuyện học hành này một chút. Bố có để dành một ít tiền cho con để...”
“Hey, hey, không phải chuyện đó. Con không xài tiền dành dụm của bố đâu. Con cũng có tiền của con mà.” Chuyện này thật là... tôi phải dừng cái chủ đề này lại ngay từ lúc nó mới bắt đầu
Charlie lắc đầu tỏ ý không đồng ý “Có nhiều chuyện con cần chi tiêu, bố có thể giúp con trong chuyện đó. Con không cần đi đến tận Alaska chỉ vì nó rẻ đâu, ở cái thị trân Forks này cũng không thiếu cái thứ rẻ cho con.
Nó không rẻ hơn, không phải tất cả. Nhưng nó xa nơi đây, cái thị trấn Forks này. Và cái thành phố Alaska ấy (nguyên tác là Juneau. Juneau là Alaska) không có ánh nắng mặt trời trong ba trăm hai mươi mốt ngày một năm. Lý do tôi đến đó là vì tôi và vì Edward.
“Con đã tìm hiểu rồi bố à. Bên cạnh đó, con có nhiều sự giúp đỡ ở đó như mượn ngân hàng chẵng hạn” Tôi hy vọng lời nói dối đó không hiện ra quá rõ ràng. Tôi thật sự chưa tìm hiểu về cái nơi đó nhiều nhặn gì cho lắm.
“Thì...” Charlie bắt đầu mím môi, nhìn sang nơi nào đó thật xa xăm!
“Thì sao hả bố?”
“Không có gì, chỉ là...” Charlie vừa nói vừa cau mày “Bố chỉ thắc mắc về... kế hoạch của Edward cho năm sau thế nào?”
“Oh”
“Sao?”
Tiếng gỏ cửa đã cứu giúp tôi thoát khỏi tình thế này, không phải trả lời câu hỏi cuả bố. Charlie đảo con mắt và đứng bật dậy.
“Mời vào” tôi gọi vói ra trong khi Charlie lầm bầm trong miệng gì đó nghe giống như: “đi đi”. Tôi làm lơ và chạy ra mở cửaa cho Edward vào.
Tôi vặn nắm cửa, điều kì diệu đã diễn ra, đó như một phép màu, anh ấy đang đứng truớc mặt tôi.
Thời gian không thể ngăn tôi không nhìn mặt anh ấy, và tôi cố gắng không tỏ ra bất kì mộ biểu hiện nào để anh có thể ban ơn trong cái mỉm cười chế nhạo. Tôi nhìn cái vẻ trắng xanh của anh ấy, một vẻ đẹp hoàn mĩ với quai hàm vuông vắn và đôi môi căn tròn và cũng cái môi ấy đang mỉm cười, cùng cái mũi thẳng đã tạo nên cái vẻ đẹp thần thánh này.
Đôi mắt của anh là nơi tôi nhìn cuối cùng vì tôi biết khi nhìn vào, tôi sẽ không thể tiếp tục suy nghĩ một cách bình thường. Đôi mắt to, tròn cùng một màu vàng nhẹ trong suốt. Khi nhìn vào đôi mắt của anh ấy, tôi có cảm giác thật lạ, nó mện như nhung. Lúc nào tôi cũng mụ mị cả đầu óc, có lẽ tôi vì tôi nhìn vào đôi mắt đó, cũng có lẽ do tôi quên thở! (Dịch đúng nguyên tác thì cái chỗ quên thở là 1 câu nói đuà)
Nhưng đó là một gương mặt đẹp mĩ mãn về mọi mặt. Tôi có trao đổi bất kì thứ gì để lấy co được dươgn mặt đó, kể cả linh hồn của tôi.
Không, tôi không tin điều đó. Tôi cảm giác thật tội lỗi khi nghĩ đến điều đó, và tôi thật sung sướng vì Edward không thể biết tôi suy nghĩ đến điều ấy. Tôi vẫn là một bí ẩn lớn đối với anh ấy.
Tôi nắm lấy tay anh ấy khi những ngón tay lạnh giá kia lần mò tìm đến tôi. Và chính hành động đó đã mang lại cho tôi cảm giác thật thoải mái, thoát khỏi sự bực túc mà Charlie đem đến cho tôi lúc nãy.
“Hey” Tôi cười chào đón anh ấy thật tươi tỉnh.
Anh đưab tay quoang qua người tôi và hỏi “Buổi trưa của em thế nào?”
“Nó trôi thật chậm chạp và lề mề”
“Buổi trưa của anh có vẻ khấm khá hơn em một tí”
Anh ấy nắm lấy tay tôi đưa lên mặt anh ấy. Tay của chúng tôi vẫn nắm chặt, tay trong tay. Mắt anh nhắm lại, mũi anh lướt qua làn da và anh ấy mỉm cười thật dịu dàng. Anh thưởng thức mùi thơm cuả tôi...
Tôi biết rằng máu của tôi đối với anh thơm hơn bất kì người nào khác, nó giống như một người đang thèm rựơu mà bạn đặt hai ly cạnh nhau, một ly rươu và một ly nước. Nhưng khi nhìn anh, không hề có một biểu hiện nào noí lên là anh đang thèm máu tôi đến nhường nào. Tôi chỉ có thể tưởng tượng rằng anh đang nỗ lực cố gắng thật nhiều, sức lực anh bỏ ra cho sự cố gắng ấy mạnh bằng vị thần Herculean, và tất cả những nỗ lức đó cuả anh chỉ để thực hiện một công việc mà người bình thường nào cũng làm được: nhìn như không hề thèm khát máu của tôi.
Tôi lo lắng vì sự cố gắng của anh ấy. Tôi thật thoải mái khi biết rằng tôi không làm sự đau đớn của anh gia tăng.
Tôi nghe thấy Charlie đang tiến đến và dậm chân thật mạnh như thường lệ để biểu thị ý không chào đón vị khách quí của tôi. Mắt của anh đột ngột mở ra và tay của chúng tôi không còn nằm nơi da mặt anh ấy nữa, nó đã hạ xuống nhưng vẫn nắm lấy nhau thật chặt.
“Buổi chiều tốt lành, Charlie” Edward luôn chào hỏi lễ phép không thể chê vào đâu được dù cho Charlie không cần được làm như vậy.
Charlie càu nhàu, lầm bần gì đó về Edward và khoanh tay trước ngực. Và ngài nói về sự giám sát của cha mẹ, thật chậm trễ.
“Anh mua một bộ giống nhau (chỗ này có lẽ nghiã là đơn đăng kí học hoặc là bộ đơn chấp nhận cho nhập học) Edward nói và đưa cho tôi một cái hộp nhỏ được nhồi nhét đủ thứ bên trong. Anh ấy đang mang cái vòng tròn nhìn giống một chiếc nhẫn trên ngón tay nhỏ nhất của mình.
Tôi không thể tưởng tượng được là làm sao cái trường đại học nào vẫn còn chỗ trống cho cả hai chúng tôi? Và làm sao anh ấy có thể tìm kiếm ra cái trường đó chứ? Bây giờ đã quá trễ cho việc nộp đơn rồi cơ mà.
Và anh ta đang cười như biết tội đang suy nghĩ dì, có lẽ điều mà tôi đang suy nghĩ đang hiện rõ trên mặt. “Vẫn có vài trường còn chỗ cho anh và em đó thôi”
Tôi nghĩ có cái gì đó bí ẩn đằng sau cái sự được nhập học này. Có lẽ là một khoảng tiền lớn để hối lộ...
Edward cười vì những cảm xúc đang trên gương mặt tôi.
“Chúng ta sẽ cùng họch chứ?” Anh ấy hỏi và kéo tôi vào nhà bếp
Charlie cực kì nóng giận và đi theo chúng tôi, có lẽ “ngài” đang phàn nàn về sự di chuyển “Chăm chỉ” hôm nay. Và “ngài” đang làm phiền việc tôi quyết định
Tôi nhanh chóng dẹp tất tần tật mọi thứ trêb bàn trong khi Edward sắp xếp lại các giấy tờ nhập học. Edward cau màu khi tôi lấy tờ Wuthering Height về hướng mình. Tôi biết anh ấy đang nghĩ gì nhưng Charlie lại xen vào giữa bình luận trước cả Edward
“Nói về chuyện nhập học đại học à” Charlie nói với giọng điệu buồn ngủ ủ ê. Lúc đầu Charlie tránh nói chuyện với Edward nhưng một khi đã bắt đầu thì “ngài” lại đi theo lối văn chương không hay ho của mình. “Bella và bác vừa nói chuyện về chuyện học tập năm sau. Không biết con có dự định học trường nào năm sau chưa?”
Edward mỉm cười với Charlie và giọng nói của anh ấy thật than thiện như chẳng có chuyện gì khó xử xảy ra cả. “Vẫn chưa ạ. Đã có nhiều thư mời nhập học nhưng con vẫn chưa quyết định.”
“Thế con định quyết định sẽ học ở trường nào?” Charlie cố gắng ép Edward phải nói ra cái tên của nơi mà anh sẽ theo học năm sau.
“Syracuse, havard, dartmuoth và hôm nay con cũng nhận được thư nhận nhập học từ đại học Alaska.” Anh quay mặt sang nháy mắt với tôi và hẳn nhiên tôi hiểu được những gì anh muốn truyền đạt, một cơn tức cười bỗng trực trào9 nhưng tôi cố nén nó lại ở cổ họng.
“Havard? Darmounth?” Charlie nói lầm bầm trong miệng và không giấu sự ngưỡng mộ! “Uh, đó cũng là một thành tích tốt đấy chứ... con không nên thật sự quan tân đến chừng nào con sẽ đến Ivy Leagur. Ý bác là bố con muốn như vậy...”
“Carlisle lúc nào cũng bằng lòng với những quyết định của con” Edward trả lời
“Hmph”
“Đóan xem Edward.” Tôi nói bằng giọng mừng rỡ, “rực sang trong đên đen”
“Sao Bella?”
“Tôi đưa cái phong bì dày cho anh ấy “Em sẽ đến học ở đại học Alaska”
“Chúc mừng em” Edward cười nhe cả hàm răng, nhăm cả mặt “Sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy!”
Charlie nheo mắt lại “Tốt thôi”, rồi tiếp tục thì thầm sau vài phút im lặng “Bố đi xem trận đấu đây. Chín giờ rưỡi!
Đó cũng là một luật lệ bình thường của mỗi ngày.
“Er, bố? Bố có nhớ vụ bàn về tự do của con không ạ?”
Charlie thở dài “Được rồi, vậy thì mười giờ rưỡi vậy. Con vẫn trong giờ giới nhiêm vào các ngày đi học.”
“Thế Bella không còn bị quản thúc nữa hã bác?” Edward hỏi nhưng tôi biết rằng anh chẳng lấy làm lạ gì cái chuyện này. Vậy nên tôi cũng không buồn “vạch lá tìm sâu” trong cái sự hào hứng giả tạo đó.
“Nó phụ thuộc vào một điều khác” Charlie khẳng định lại một lần nữa “Mà nó có lien quan gì đến con?”
Tôi lườm mắt nhìn nhưng bố chẳng nhìn tôi.
“À, con chỉ muốn biết vậy thôi” Edward trả lời “Alice đang tìm kiếm người để đi shopping cùng cô ấy và chắc hẳn rằng Bella cũng muốn một ít không khí thị thành.”
Charlie gầm lên rõ to “KHÔNG” và mặt của “ngài cảnh sát trưởng” trở nên tím tái.
“Bố! Con đi thì có gì không được ạ?”
“Charlie cố gắng dằng cái nỗi tức giận kia xuống “Bố không muốn con đi Seattle ngay lúc này”
“Huh?”
“Bố đã kể với con về câu truyện trên báo đấy, ở đó nhỡn nhơ bọn xay xỉn trê đường phố và bố muốn con phải lái xe rành rọt, được chưa?”
Tôi đảo mắt “Bố, đây là cơ hội tốt để con thử lái xe với đèn chứ không giống với lần trước... con ở Seattle”
“Không, chuyện đó thì ổn bác à.” Edward xen ngang “Con không có ý là Seattle. Con nói thành phố ở đây có nghĩa là Portland. Con cũng không muốn Bella ở Seattle.”
Tôi nhìn anh không tin tưởng nhưng anh đang cầm tờ báo của bố trong tay và đọc có chủ ý
Anh ấy đang thử an ủi với Charie rằng sẽ chẳng có chuyện gì nguye hiểm cho tôi khi cùng đi chơi với Alice hay vui vẻ với Edward.
Nó đã có tác dụng. Charlie nhìn Edward rồi nhún vai trả lời: “Thôi được rồi”. Và bây giờ “ngài cảnh át trưởng” rời khỏi phòng khách một chút hối hả, có lẽ ngài không muốn bỏ lỡ nhhững lời bình luận trước trận đấu.
Tôi đợi đến lúc nghe thấy tiếng TV để chắc chắn rằng Charlie không thể nghe tôi noí được nữa.
“Hã?...”” Tôi bắt đầu hỏi
“Đợi tí”” Anh nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi mặt báo lấy một giây. Anh thảy cho tôi tờ đơn nhập học “Em có thể điền đầy đủ thông tin vào cái đơn này, câu hỏi tương tự”
Charlie chắc chắn vẫn còn đang lắng tai nghe. Tôi thờ dài sườn sượt và bắt đầu điền thông tin vào: tên, địa chỉ,... Sau vài phút tôi nhìn sang Edward nhưng anh đang hướng mắt ra cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ một chuyện gì đó thật xa xôi... Tôi lại tiếp tục viết tiếp cái bài đang dang dở và lần đầu tiên chú ý vào cái tên trường.
Tôi khịt mũi và đẩy tờ giấy sang một bên.
“Bella?”
“Anh nói Dartmuonth nhận anh vào học là anh noí thật hay nói chơi vậy?”
Anh lại quẳng tờ điền thông tin trước mặt tôi. “Anh nghĩ em thích New Hampshine chứ” Edward nói “Có rất nhiều khoá học bổ sung vào buổi tối cho anh, và rừng thì luôn là nơi tiện cho những người đi bộ. Cuộc sống hoang dã”. Anh kết thúc nụ cười mà anh biết là tôi không thể chống đỡ.
Tôi thở sâu qua mũi.
“Anh sẽ để em trả lại anh tiền nếu điều đó làm em cảm thấy hạnh phúc”, anh hứa. “Nếu em muốn, anh sẽ tính thêm lãi suất cho em”.
“Giống như là em có thể đồng ý mà không phải hối lộ gì to lớn hết hả. Hay đó là phần của khoản vay đấy? Khả năng mới của nhà Cullen à? Hừ. Tại sao chúng ta lại tranh cãi về việc này nhỉ?”
“Em chỉ việc điền vào các thông tin trong đơn thôi, xin em đấy Bella? Việc này chẳng hại gì em đâu”.
Quai hàm tôi cong lại. “Anh biết điều gì vậy? Em không nghĩ là em sẽ làm đấy”. Tôi với lấy mấy tờ giấy, định vò chúng một cách phù hợp để cho vào thùng rác, nhưng chúng đã biến mất. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trống không một lúc, và sau đó nhìn vào Edward. Anh chẳng tỏ vẻ có ý dịch chuyển người, nhưng mấy cái đơn rõ ràng là đã được gấp lại cho vào áo của anh.
“Anh đang làm gì vậy?” tôi gặng hỏi. “ Anh ký tên của em đẹp hơn là để em tự làm. Em đã viết xong mấy bài tiểu luận rồi”.
“Anh có vẻ rất nhiệt tình với mấy cái việc này đấy, anh biết không”. Tôi thì thầm để loại trừ khả năng bố sẽ không bị mất chú ý khỏi trận đấu.
“Em thực sự không cần phải xin học ở những nơi khác nữa. Em đã được chấp nhận ở Alaska rồi. Em hoàn toàn có thể tự lo tiền học phí cho học kỳ đầu tiên. Điều này hoàn toàn tốt. Không cần thiết phải ném đi một đống tiền, cho dù là tiền của ai đi chăng nữa.”
Một cái nhìn đau đớn hiện lên trên khuôn mặt của anh. “Bella...”.
“Anh đừng bắt đầu nữa. Em đồng ý rằng em cần phải ra đi vì sự an toàn của bố, nhưng cả hai chúng ta đều biết rằng trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì em sẽ không đi học vào mùa thu tới. Ở bất kỳ nơi nào gần những con người binh thường nào cả.” Những kiến thức của tôi về vài năm đầu tiên khi là một ma cà rồng mới rất sơ sài. Edward chưa bao giờ nói chi tiết cả - đó không phải là chủ đề yêu thích của anh - nhưng tôi biết nó cũng không tốt gì. Tự kiềm chế mình hiển nhiên là một kỹ năng không phải tự nhiênh có được.
Bất kỳ cái gì ngoài trường học đều không phải là vấn đề.
“Anh nghĩ là chúng ta vẫn chưa quyết định về thời gian” Edward nhắc tôi một cách nhẹ nhàng. “Em có thể học một hoặc hai kỳ ở trường đại học. Còn rất nhiều kinh nghiệm em cần đượchọc.
“Em sẽ có chúng sau này”.
“Chúng không phải là những kinh nghiệm cho sau này. Em không có cơ hội làm người lần thứ hai, Bella ạ”.
Tôi thở dài.
“Anh rất hiểu về thời gian, Edward ạ. Chỉ là quá nguy hiểm khi làm các việc tào lao thôi”.
“Vẫn chưa có gì nguy hiểm cả” anh cứ khăng khăng.
Tôi liếc nhìn anh. Không nguy hiểm ư? Chắc chắn. Chính tôi vẫn bị một ma cà rồng hung ác đang cố gắng báo thù cho cái chết của bạn tình của cô ta, bằng một vài cách gây đau khổ và chậm chạp. Ai lo lắng về Victoria chứ? Và còn nhà Volturi - gia đình ma cà rồng hoàng gia với những chiến binh ma cà rồng của họ - những người mà cứ khăng khăng rằng trái tim của tôi ngừng đập theo cách này hay cách khác trong thời gian sắp tới đây, vì con người thì không được phép biết về sự tồn tại của họ.
Đúng vậy. Không có lý do nào để sợ hãi cả. Thậm chí kể cả khi Alice vẫn đang theo dõi họ - Edward vẫn đang tin tưởng vào khả năng nhìn trước tương lai một cách thần kỳ của cô ấy để giúp chúng tôi có được những lời cảnh bảo trước - thật là điên khùng khi chờ đợi những cơ hội đó. Ngoài ra, tôi đã thắng trong việc tranh luận này. Cái ngày để tôi biến đổi đã được tạm đặt sớm sau khi tôi tốt nghiệp trường phổ thông, chỉ là một vài tuần sau đó.
Một cơn đau đột ngột xuyên thẳng vào bụng tôi khi tôi nhận thấy thời gian thực sự ngắn ngủi làm sao. Tất nhiên sự thay đổi này là cần thiết - và điều quan trọng là tôi muốn nhiều hơn mọi thứ khác trên thế giới này gộp lại - nhưng tôi nhận ra một cách sâu sắc rằng bố tôi đang ngồi ở trong phòng khác và đang xem trận đấu của mình, cũng giống như mọi buổi tối khác.
Và mẹ tôi, bà Renee, thì đang ở Florida đầy nắng, vẫn đang nài nỉ tôi đi nghỉ hè ở bãi biển cùng với bà và dượng Phil. Và Jacob, cái người mà không như bố mẹ của tôi, biết chính xác cái gì xảy ra khi tôi biến mất khỏi trường. Thậm chí nếu bố mẹ tôi cũng không nghi ngờ trong một thời gian dài, thậm chí nếu tôi lảng tránh những chuyến viếng thăm kèm theo những lý do về chi phí đi lại đắt đỏ hay gánh nặng học hành hay do đau ốm, thì Jacob vẫn biết sự thật là gì.
Trong một lúc, cái ý nghĩ khiếp sợ về Jacob đánh tan hết cả những nỗi đau khác của tôi.
“Bella”, Edward thì thầm, mặt anh nhăn lại khi anh đọc được nỗi đau trên khuôn mặt của tôi. “Không cần phải vội vã. Anh sẽ không để ai làm đau em. Em cần bao nhiêu thời gian cũng được”.
“Em muốn nhanh lên”, tôi thầm thì, cười yếu ớt, cố gắng pha trò trong câu nói đó. “Em cũng muốn trờ thành một ma cà rồng giống như anh”.
Hàm răng của anh nghiến lại, anh nói qua kẽ răng. “Em không ý thức được mình đang nói gì đâu”. Đột ngột, anh ném tờ báo lên bàn giữa chúng tôi. Ngón tay anh chỉ vào tiêu đề trên trang nhất “DANH SÁCH NGƯỜI BỊ GIẾT ĐANG TĂNG LÊN, CẢNH SÁT LO SỢ TRƯỚC CÁC HOẠT ĐỘNG CỦA BỌN GIẾT NGƯỜI.
“Cái này chẳng để làm gì cả” “Ma cà rồng không phải là một trò để đùa vui, Bella ạ”. Tôi nhìn chằm chằm vào tiêu đề lại lần nữa, và làm tăng thêm sự lo lắng của anh.
“A...phải chăng là một con ma cà rồng đang gây ra những việc này?” Tôi thì thầm.
Anh cười nhăn nhó. Giọng của anh thấp và lạnh lẽo. “Bella, em nên ngạc nhiên rằng lòng tốt của anh lại thường xuyên là nguồn gốc đằng sau những nỗi khiếp sợ trong các bản tin của con người.
Điều này rất dễ nhận ra, khi em biết là em đang tìm kiếm cái gì. Các thông tin ở đây nói rằng có một ma cà rồng mới sinh ra đang tự do ở Seatle. Khát máu, hoang dã và không tự chủ được. Đó chính là kiểu mà tất cả chúng ta đều trải qua”.
Tôi lại nhìn chằm chằm vào tờ báo, tránh ánh mắt của anh. “Chúng ta sẽ kiểm soát tình trạng này trong một vài tuần. Tất cả mọi dấu hiệu đều ở đó - những sự biến mất không báo trước, luôn luôn vào buổi tối, những xác chết khốn khổ, thiếu bằng chứng khác...Vâng, một ai đó mới xuất hiện. Và không ai dường như có trách nhiệm đối với người mới gia nhập này...”Anh thở sâu.
“Ồ, đó không phải là vấn đề của chúng ta. Chúng ta thậm chí sẽ không chú ý tới tình hình nếu những việc này không diễn ra quá sát với nơi ở này của chúng ta. Như anh đã nói, việc này diễn ra mọi lúc. Sự tồn tại của những con quái vật đều đưa đến kết quả là những sự việc kỳ quái”. Tôi cố gắng không nhìn những cái tên trên tờ báo, nhưng chúng đập nhanh vào mắt tôi như thể chúng được in đậm. Có năm người mà mạng sống của họ đã chấm dứt, gia đình của họ giờ đây đang đau khóc.
Về mặt lý thuyết, thật là khác thường khi xem xét những vụ án mạng này, những cái tên của họ, Maureen Gardiner, Geoffrey Campbell, Grace Razi, Michelle O’Connell, Ronald Albrook. Những người có bố mẹ, có con cái và bạn bè, họ cũng nuôi các con vật nuôi, họ có nghề nghiệp, có hi vọng và kế hoạch, và có cả những kỷ niệm và tương lai...
“Với em nó sẽ không như vậy”, tôi thầm thì, quan trọng là đối với tôi. “Anh sẽ không để em làm giống như thế. Chúng ta sẽ sống ở Nam cực”. Edward nói một cách khó nhọc, phá tan sự căng thẳng. “Ồ những chú chim cánh cụt, rất đáng yêu”.
Tôi run run cười và vứt tờ báo ra xa khỏi cái bàn để tôi khỏi phải nhìn thấy những cái tên đó; tờ báo rơi xuống sàn nhà. Tất nhiên là Edward sẽ xem xét đến những khả năng của việc đi săn. Anh và gia đình “ăn chay” của anh - tất cả mọi người đã cam kết bảo vệ cuộc sống của con người - thích mùi thơm của những loài động vật ăn thịt to lớn để làm thoả mãn nhu cầu ăn kiêng của họ.
“Alaska, sau đó, sẽ theo kế hoạch. Chỉ là một vài nơi xa hơn Juneau - một vài nơi có nhiều gấu xám”.
“Điều đó tốt hơn”. Anh đã tính đến điều này. “Cũng có nhiều gấu trắng nữa. Rất dữ tợn. Và những con sói quá to lớn”. Mồm tôi há to và hơi thở của tôi thở ra nặng nhọc.
“Có chuyện gì vậy em?” Anh hỏi. Trước khi tôi có thể hồi phục lại, sự bối rối biến mất và cả cơ thể của anh dường như cứng hơn.
“Ồ, đừng bận tâm đến những con sói, nếu cái ý nghĩ đó vẫn còn tấn công em”. Giọng anh cứng và trang nghiêm, hai vai anh cũng cứng lại.
“Edward, Jacob là người bạn tốt của em”, tôi lẩm bẩm. “Tất nhiên là cái ý nghĩ đó vẫn làm em khó chịu”.
“Xin hãy tha lỗi cho anh vì anh đã không quan tâm đến em”, anh nói, vẫn rất nghiêm trang.
“Anh không nên nói ra điều đó”. “Anh đừng lo về nó”. Tôi nhìn chăm chăm vào tay mình, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau ở trên bàn. Cả hai chúng tôi cùng im lặng một lúc, và sau đó ngón tay giá lạnh của anh sờ lên cằm tôi, nâng khuôn mặt tôi lên. Dáng vẻ của anh giờ đây đã mềm hơn. “Anh thực sự xin lỗi”.
“Em biết. Em biết điều này không giống nhau. Em không nên phản ứng như thế. Nó chỉ là..., ồ em vẫn đang nghĩ về Jacob trước khi anh đến”. Tôi vội nói.
Đôi mắt màu nâu vàng của anh dường như hơi tối lại một chút bất cứ khi nào tôi nhắc đến tên của Jacob. Giọng tôi chuyển sang nài nỉ. “ Charlie nói rằng Jake đang phải trải qua những ngày khó khăn. Jake đang bị tổn thương và đó là..lỗi của em”.
“Em chẳng làm gì sai cả Bella ạ”.
Tôi hít một hơi thật sâu. “Em cần phải làm cho mọi việc tốt hơn, Edward ạ. Em nợ Jake điều này. Và đây cũng là một điều kiện của Charlie, dù sao đi chăng nữa...”
Khuôn mặt của anh thay đổi trong khi tôi nói, lại cứng trở lại, trông như tượng. “Em biết đó không phải là việc của em khi cứ loanh quanh bên những người sói mà không được bảo vệ, Bellla ạ. Và điều này sẽ phá vỡ thoả thuận nếu bất kỳ ai trong chúng ta vượt qua lãnh thổ của họ. Em có muốn chúng ta bắt đầu một cuộc chiến không?”
“Tất nhiên là không” “Vậy thì không cần phải tranh cãi về vấn đề này thêm nữa”. Anh buông tay và nhìn ra xa, tìm kiếm một chủ đề khác. Đôi mắt anh dừng lại vào cái gì đó phía sau tôi, và anh mỉm cười, mặc dù đôi mắt anh vẫn còn rất thận trọng.
“Anh rất vui vì bố đã quyết định cho phép em được ra ngoài - em cần phải đi đến hiệu sách. Anh không tin là em lại đang đọc Đồi gió hú. Chẳng nhẽ em không biết là nó đã được thuộc lòng ư”
“Không phải tất cả chúng ta đều có thể nhớ rõ được”. Tôi nói một cách cộc lốc.
“Dù nhớ rõ hay không thì anh vẫn không hiểu tại sao em lại thích nó. Nhân vật của nó là những con người đáng sợ, họ phá hoại cuộc sống của người khác. Anh không biết làm thế nào Heathcliff và Cathy lại kết thúc và được xếp ngang hàng với các đôi như Romeo và Juliet hay Elizabeth Bennet và Mr.Darcy. Đó không phải là một câu chuyện tình yêu, đó là một câu chuyện chán ngán” (đọc đến chỗ này mà tức ghê, cái truyện đồi gió hú hay thế mà...).
“Anh có vấn đề với những tác phẩm kinh điển”. Tôi đáp lại. “Có lẽ bởi vì anh không bị ấn tượng bởi những cái gì mang tính cổ xưa”.
Anh mỉm cười, rõ ràng là đang hài lòng khi thấy anh đã làm tôi bị sao lãng sang việc khác. “Dù vậy thì nói một cách trung thực, sao em cứ đọc đi đọc lại nó vậy?”
Mắt anh giờ đây trở nên sống động với vẻ thích thú thật sự, - anh đang cố gắng để tách các ý nghĩ đang rối lên trong tâm trí tôi. Anh vượt qua chiếc bàn để đặt khuôn mặt tôi vào hai bàn tay anh. “Cái gì đã hấp dẫn em vậy?” Vẻ tò mò chân thật của anh làm dịu tôi lại.
“Em không chắc nữa”, tôi nói, cố gắng tìm cách nói rõ ràng trong khi cái nhìn bất ngờ của anh len lỏi vào các suy nghĩ của tôi. “Em nghĩ là đó là cái gì đó về những cái không thể tránh được. Làm sao mà lại không có cái gì có thể giữ chúng tách nhau ra - không phải là sự ích kỷ của cô ấy, hay những cái xấu xa của anh ta, hay thậm chí cái chết, cuối cùng thì...”.
Khuôn mặt anh trầm ngâm trong khi anh nghe những lời tôi nói. Sau một lúc anh nở một nụ cười khiêu khích. “Anh vẫn nghĩ là đó sẽ là một câu chuyện hay hơn nếu một người trong số họ có được phẩm chất hối lỗi”.
“Em nghĩ có thể đó chính là vấn đề”. Tôi bác bỏ ý kiến của anh. “Tình yêu của họ là phẩm chất chuộc lỗi duy nhất”.
“Anh hi vọng là em có được cảm nhận tốt hơn điều đó - yêu một người quá là... ác độc”.
“Em thấy giờ thì hơi muộn một chút khi lo lắng về người mà em yêu”. Tôi nói. “Nhưng thậm chí nếu không có lời cảnh báo, em dường như là làm khá là tốt”.
Anh cười nhẹ. “Anh rất vui khi em nghĩ được như vậy”.
“Ồ, em hi vọng anh đủ thông mình để tránh xa những người ích kỷ. Catherine thực sự là nguồn gốc của mọi rắc rối, chứ không phải là Heathcliff”.
“Anh sẽ tự bảo vệ mình”, anh hứa.
Tôi thở dài. Anh quả là giỏi trong việc làm sao nhãng. Tôi cầm tay anh đưa lên mặt của mình. “Em cần phải gặp Jacob”.
Mắt anh nhắm lại. “Không”.
“Thực sự là không có gì nguy hiểm đâu”, tôi lại nài nỉ anh. “Em đã từng ở La Push cả ngày với họ, và chẳng có gì xảy ra cả”. Nhưng tôi đã lỡ lời; giọng tôi ngập ngừng ở cuối câu vì tôi nhận ra trong khi tôi nói thì những lời đó đều là những lời nói dối. Sự thật thì không phải là không có gì xảy ra. Một ký ức ngắn - về một con sói xám khổng lồ chạy đến con suối, nhe hàm răng sắc như con dao về phía tôi - làm cho lòng bàn tay tôi ướt mồ hôi gợi cho tôi một nỗi sợ mà tôi vẫn còn nhớ.
Edward đã nghe thấy tim tôi đập nhanh và anh gật gật đầu như thể tôi đã thừa nhận mình nói dối. “Người sói họ không được ổn định lắm. Đôi khi những người ở bên cạnh họ bị thương. Đôi khi họ bị giết”.
Tôi muốn chối bỏ điều đó, nhưng một hình ảnh khác làm chậm lại phản ứng này của tôi. Hình ảnh gương mặt Emily Young hiện lên trong đầu tôi (trong truyện đồi gió hú có 2 người là Emily, người đầu là mẹ, người thứ 2 là đưá con. Như vậy chô này có lẽ tác giả nó đến người con), tôi thấy một đôi môi đẹp nhưng không bao giờ cười, một đôi mắt đẹp nhưng chẳng bao giờ ngước lên. Vẻ đẹp trên gương mặt ấy đã biến mất mãi mãi cùng tâm hồn của cô ấy khi không được gặp người ấy...
Anh ấy chờ đơi tôi chiến thắng chính bản thân mình và lấy lại được giọng nói
“Anh không biết họ” Tôi thì thầm
“Anh nghĩ là mình biết về họ nhiều hơn những gì em biết đấy Bella à. Anh đã ở đấy lần cuối cùng”
“Lần cuối cùng”
“Bọn anh đã xâm phạm vùng đất thiêng củ người sói bảy mươi năm trước... Và đã chiếm cái vùng đất linh đó của họ gần Hoquiam. Chuyện đó xảy ra trước cả khi Alice và Jasler gia nhập với bọn anh. Dù vậy, bọn anh vẫn đông hơn họ, và có lẽ nó cũng chẳng phải là cái đích cuối cùng nếu nhưng Charlie không ngăn cản bọn anh. Chaelie đã thuyết phục tất cả ngừng chiến trang để cùng tồn tại trong hòa bình. Ba điều đó đã có tác dụng”
Tên của ông nội Jacon làm tôi giật mình.
“Bọn anh nghĩ là đường ranh giới đã bị biến mất cùng với vụ việc Ephraim” Edward nói nhỏ đến mức gần như anh đang nói với chính mình. Anh dừng lại đột ngột và nhìn tôi như tố cáo “Phần xui xẻo của em đang càng ngày càng lớn lên theo thời gian đấy. Em có nhận thấy là sức hút không thể thoả mãn của em đối với những việc nguy hiểm đến tính mạng đủ mạnh để làm sống lại một đội ngũ người sói đột biến khỏi sự hủy diệt không? Nếu bọn anh giữ một phần may mắn của em, có lẽ bọn anh có thể hủy diệt cả thế giới đấy”
Tôi lờ đi câu châm biếm của anh, tâm trí của tôi đang cố gắng suy nghĩ về cái giả định của Edward - anh ấy đang nghiêm túc? “Nhưng em đâu có mang bộ tộc người sói trở lại đâu. Anh không biết sao?”
“Biết cái gì cơ?”
“Cái xui xẻo của em chẳng là gì cả. Ma sói trở lại là vì ma cà rồng.”
Edward ngạc nhiên nhìn tôi không chớp mắt, bất động.
“Jacon nói với em rằng gia đình anh có một âm mưu gì đó quanh đây. Em nghĩ là anh biết điều đó chứ”
Nheo mắt lại, anh nói “Vậy đó là những gì họ nghĩ?”
“Edward, chúng ta cùng nhìn thẳng vào vấn đề nào. Bảy mươi năm trước anh đến đây và bộ tộc ma sói xuất hiện. Anh lại bỏ đi và giờ đây anh quay lại, và cái bộ tộc người sói cũng lại xuất hiện, anh có nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?”
Anh chớp mắt và tỏ rõ sự thoải mái “Bố Carlisle sẽ rất thích thú với cái lý thuyết này”
“Lý thuyết ư” Tôi giễu cợt
Anh ấy im lặng một lúc, phóng tầm mắt ra khung cửa sổ, len lỏi vào những hạt mưa đang rơi... Tôi tưởng tưuợng một gia đình cùng những chó không lồ.
“Hứng thú, nó không phải là một từ chính xác” Anh thầm thì thật nhỏ sau một thoán lăng yên “Nhưng cái cảm xúc của Carlie sẽ gần như thế”
Tôi có thể diễn dãi ý nghĩa của những lời của anh một cách dễ dàng rằng: Không kết bạn với người sói.
Tôi biết tôi phải kiên nhẫn thuyết phục Edward. Nó không phải là khọng có lý do d Edward không hiểu. Anh ấy không biết tôi nợ Jacob nhiều đến thế nào.
Tôi không muốn nói về cái thời gian đó với bất kì ai, đặc biệt là Edward. Cái khoảng thời gian mà anh bỏ tôi lại, chính Jacob đã cứu lấy linh hồn tôi, đem đến cho tôi một đìều gì đó để tiếp tục sống qua khoảng thời gian khó khăn đó. Và tôi cũng chưa từng hy vọng Jacob chịu trách nhiệm về những gì ngu ngốc tôi đã làm trong thời gian đó nhưng...
Jacob đã làm như vậy.
Và tôi phải chuẩn bị đầy đủ từ ngữ để giải thích cặn kẽ vấn đề đó.
Tôi đứng lên và đi vòng quanh cái bàn. Tôi ngồi vào lòng khi anh mở vòng tay đón nhận, tôi như một con chim non ngoan ngoãn nằm trong tổ, nhưng cái tổ này lại được kết bằng băng. Tôi nhìn bàn tay anh ấy khi nói
“Xin anh, hãy nghe em lấy chỉ một phút thôi.. Điều này quan trọng hơn nhiều so với cái ý nghĩ ghé thăm một người bạn cũ. Jacob đang bị tổn thương”. Tôi vặn vẹo lời nói của mình. “Em không thể không giúp đỡ cậu ấy -em không thể bỏ cậu ấy ngay lúc này, khi mà cậu ấy cần em. Chỉ bởi vì cậu ấy không phải là một con người thựuc thụ...Ồ, và chính Jacob đã ở bên em khi bản thân em... cũng không bình thường. Anh không biết là nó có ý nghĩa thế nào đâu...”. Tôi ngập ngừng.
Vòng tay của anh đang ôm tôi cứng lại; hai bàn tay giờ nắm thành hình quả đấm, các cơ căng ra. “Nếu Jacob đã không giúp em...em không chắc rằng anh sẽ quay trở về. Em nợ cậu ấy hơn cả điều này. Edward ạ”.
Tôi thận trọng nhìn vào gương mặt của anh. Mắt anh nhắm lại, và hàm của anh căng ra. “Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã rời bỏ em”, anh thì thầm.
“Sẽ không nếu em sống được một trăm ngàn năm”. Tôi đưa tay mình chạm vào khuôn mặt lạnh giá đợi đến khi anh thở dài, mở mắt ra. “Anh đang cố làm đúng mọi việc. Và em chắc rằng nó sẽ tốt cho bất kỳ ai ít mất trí hơn em. Ngoài ra, anh đang ở đây rồi. Đó mới là việc chính”.
“Nếu anh chưa từng bỏ đi, em sẽ không cảm thấy cần thiết phải dằn vặt cho cuộc sống một người sói”. Tôi chợt nao núng. Tôi đã quen thuộc với Jacob và nỗi xấu hổ của cậu ấy - kẻ đi săn mồi...
Dường như giọng nói mượt như nhung của anh khàn hơn. “Anh không biết làm thế nào để nói điều này một cách chính xác”, Enward nói, giọng anh lạnh lẽo. “Anh cho rằng sự việc có vẻ rất nghiệt ngã. Nhưng anh đã suýt nữa mất em thời gian qua. Anh biết cái cảm giác đó cũng giống như suy nghĩ mà anh có. Anh sẽ không bỏ qua bất kỳ việc gì nguy hiểm nữa”.
“Về việc này thì anh phải tin em. Em sẽ ổn thôi”.
Gương mặt anh lại đau đớn. “Xin em đấy, Bella”, anh thì thầm.
Tôi nhìn chăm chăm vào đôi mắt bỗng ánh lên màu vàng của anh. “Xin cái gì cơ?”,
“Xin em, hãy vì anh. Xin em hãy cố gắng có ý thức giữ cho mình được an toàn. Anh sẽ làm mọi việc mà anh có thể, nhưng anh muốn em giúp anh”.
“Em sẽ giúp”, tôi lẩm bẩm.
“Em có thực sự biết là em quan trọng như nào với anh không? Em có ý niệm nào rằng anh yêu em nhiều đến mức nào không?” Anh kéo tôi sát lại bộ ngực cứng rắn của mình, để đầu tôi nằm dưới cằm anh. Tôi hôn lên chiếc cổ lạnh của anh.
“Em biết là anh yêu nhiều như nào”, tôi trả lời. “Anh hãy so sánh một cái cây nhỏ với toàn bộ khu rừng”. Tôi đảo mắt, nhưng anh không đang nhìn tôi.
“Không thể so sánh như thế”. Anh hôn lên đỉnh đầu tôi và thở dài. “Không người sói gì nhé”.
“Em sẽ không đi cùng họ. Em phải gặp Jacob”.
“Vậy thì anh sẽ phải ngăn em lại”. Giọng anh rất tự tin như thể điều này không phải là một rắc rối. Tôi chắc rằng anh đúng.
“Chúng ta sẽ cùng xem xét việc này”, tôi cố bịp anh. “Cậu ấy vẫn là bạn em”. Tôi có thể cảm nhận được lá thư của Jacob ở trong túi tôi, giống như là nó nặng đến mười pao. Tôi có thể nghe thấy giọng nói của cậu ấy, và cậu ấy dường như đồng ý với Edward - một cái gì đó sẽ không xảy ra trong thực tế. Xin đừng thay đổi gì cả. Tôi xin lỗi.
Chúng ta không thể làm bạn với nhau được khi mà chị cứ suốt ngày qua lại với cái lũ
Em nghĩ đến chị quá nhiều thì chỉ càng khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi, nên chị đừng viết thêm lá thư nào nữa
Vâng, em cũng nhớ chị. Rất nhiều.
Chẳng thay đổi được gì cả. Em xin lỗi.
Jacob
Tôi trượt ngón tay trên trang giấy, và cảm thấy được những vết hằn sâu trên đó, nó sâu đến nỗi nó gần bị rách toang. Tôi có thể hình dung ra cảnh Jacob đang ngồi viết lá thư này - những dòng chữ thô ráp đầy tức giận, dòng này tiếp dòng kia khi các ngôn từ cứ thế tuôn ra, thậm chí còn cắn bút, xoay nó trong bàn tay to lớn của mình; điều đó giải thích cho những vết mực còn tung téo trên tờ giấy. Tôi mường tượng ra sự thất vọng lớn đến nỗi hai lông mày của Jacob nhíu lại và gục đầu xuống xuống những trang giấy. Nếu tôi ở đó, có thể tôi sẽ cười, cười thật lớn. Jacob ơi, xin em đừng tự làm cho đầu óc mình bị tổn thương, tôi sẽ nói với Jacob như vậy. Hãy để cho nó tự thoát ra.
Cười là cảm giác cùng mà tôi có thể cảm nhận từ bức thư khi đọc lại, những từ ngữ mà tôi đã thuộc long từ lâu. Câu trả lời của Jacob cho những lời biện hộ của tôi - đã được chuyển từ Charlie cho Billy và cuối cùng lại trở về Jacob, chỉ giống khi chúng tôi còn học lớp 2 như Jacob đã nói - không có gì ngạc nhiên cả. Tôi đã biết được nội dung của nó trước khi tôi mở nó ra.
Điều ngạc nhiên là những dòng chữ đó đã làm tổn thương tôi biết bao - như thể là các từ này có các lưỡi dao sắc và chỉ đợi khi tôi đọc đến là nhảy vào đâm tôi. Hơn cả vậy, đằng sau sự tức giận này đang ẩn chứa cả một nỗi đau vô bờ bến;cái nỗi đau mà Jacob đang chịu đựng làm tôi đau hơn chính tôi.
Trong khi tôi đang mien mang suy nghĩ những điều này, tôi ngửi thấy mùi thức ăn cháy khét nấu từ bếp bay lên. Ở trong một ngôi nhà khác, sự thật là một ai đó bên cạnh tôi đang nấu ăn mà chẳng cảm thấy nỗi sợ hãi nào cả. Tôi vò mạnh tờ giấy nhàu nát và nhanh như cắt cho vào cái túi sau rồi chạy thần tốc xuống nhà.
Cái lọ nước sốt món mì ý của bố chỉ vừa kịp quay lấy một vòng trong cái lò vi sóng khi tôi dung hết sức lực dựt mạnh một cái làm cái nắp lò bung ra.
“Bố làm gì sai à” Charlie hỏi
“Bố nên để mắt trước tiên, thưa bố. Kim loại không dùng cho lò vi sóng” Tôi ngay lập tức chuyển mắt khi tôi nói, đổ một nửa chỗ nước sốt vào một cái bát, sau đó cho cái bát vào trong lò vi sóng và đặt cái lọ nước sốt lại vào tủ lạnh; tôi đặt thời gian và ấn nút. Charlie theo dõi sự điều chỉnh của tôi với đôi môi mím lại “Hy vọng món mì không bị gì?” Tôi nhìn vào cái chảo ở trong lò - cái mùi kinh khủng ấy đã báo động cho tôi là đừng có nến thử đấy nhé
“Giúp con khuấy đều nào” Tôi nói nhẹ nhàng.
Tôi tìm một cái thìa và cố gắng đánh tan miếng thịt đông dưới đáy nồi. Charlie thở dài.
“Tất cả những cái này là vì cái gì vậy?”. Tôi hỏi bố.
Bố khoanh tay trước ngực và nhìn trừng trừng qua cái cửa sổ đằng sau vào cơn mưa dày đặc. “Bố không biết con đang nói gì”, bố càu nhàu.
Tôi đang hoang mang. Charlie nấu ăn? Và cái thái độ cáu kỉnh này là gì vậy? Edward không ở đây; thường thì bố tôi để dành thái độ này cho người bạn trai tôi, bố làm tất cả mọi thứ để làm thể hiện cái thái độ “không hoan nghênh” trong mọi lời nói và hành động. Những nỗ lực của Charlie chắc chắn là chẳng cần thiết. vì Edward biết chính xác ông tôi đang nghĩ gì mà không cần bố thể hiện ra.
Cái từ “Bạn trai” có lẽ không được chính xác cho lắm, tôi suy nghĩ khi tôi đang trộn mì. Tôi cần một cái gì đó có ý nghĩa của một cam kết vĩnh viễn. Nhưng những từ như vận mệnh hay số phận nghe có vẻ không ổn khi sử dụng chúng trong các đoạn hội thoại vô tình.
Edward đã có ý khác trong đầu, và ý nghĩ đó chính là cái lý do gây ra sự sự căng thẳng mà tôi cảm nhận được. Nó khiến cho tôi phải suy nghĩ về chính mình. Một người vợ sắp cưới. Ugh. Tôi rùng mình thoát khỏi ý nghĩ đó.
“Con đã bỏ lỡ cái gì ư? Bố nấu ăn tối từ bao giờ vậy?” Tôi hỏi bố. Miếng mì nổi lên trong nước khi tôi khuấy vào nó. “Chỉ là thử nấu bữa tối thôi” Charlie nhún vai. “Chẳng có quy định nào nói rằng bố không thể nấu ăn trong nhà của mình cả”.
“Con biết điều đó” Tôi trả lời, cười toe toét trong khi chú mục vào cái áo khoác da của bố. “Ha, một người tốt.” Bố nhún vai và bỏ áo khoác ra như thể cái nhìn của tôi nhắc bố rằng bố vẫn đang mặc cái áo đó trên người, và treo nó lên trên mắc áo cùng chiếc thắt lưng có khẩu súng đã được để đúng chỗ - bố không cảm thấy cần thiết phải đeo nó đến đồn vài tuần. Không có nhiều rắc rối cho thị trấn Forks, Washington nhỏ bé này, không còn những cảnh những con sói kỳ bí khổng lồ trong những khu rừng đẫm nước mưa...tôi đảo mì trong im lặng, đoán rằng bố Charlie sẽ đi loanh quanh để nói về cái gì đang làm cho ông bận tâm.
Bố tôi không phải là một người nói nhiều, và những nỗ lực mà bố đang cố gắng để dàn xếp một bữa tối ngồi cùng tôi đã cho thấy rõ một sự chuẩn bị sẵn các từ ngữ thật ngắn gọn nhưng không thiếu sót bất kì ý nghĩa gì.
Tôi liếc nhìn đồng hồ như thường lệ - theo thói quen vài phút một lần. Chưa được nửa tiếng đồng hồ trôi qua.Buổi chiều là những lúc khó khăn nhất trong ngày đối với tôi. Kể từ khi người bạn thân nhất ngày xưa của tôi (và là người sói), Jacob Black, giờ đây đã trờ thành... một kẻ thù. Tôi rùng mình khi nghĩ đến đó. Và cái lý do cho nsự thay đổi cực kì lớn ấy là vì trước đó đã tiết lộ về chuyện chiếc xe máy mà tôi đã đi một cách bí mật, là một kẻ phản bội, Jacob đã bày mưu để tôi bị mắc vào đó để tôi không thể dùng thời gian của mình cho bạn trai (và là một ma cà rồng), Edward Cullen - Edward chỉ được phép gặp tôi từ 7h tới 9.30h, luôn ở trong nhà và dưới sự giám sát không một giây lơi lỏng cùng ánh mắt luôn cáu giận của bố.
Đây chính là sự giám sát nghiêm ngặt hơn so với thời gian trước đây, hậu quả của việc biến mất 3 ngày của tôi và việc nhảy ra khỏi vách đá. Tất nhiên, tôi gặp Edward ở trường, nơi mà Charlie chẳng thể làm gì đển ngăn cản chúng tôi. Và sau đó thì Edward cũng ở trong phòng cùng tôi mỗi đêm nhưng Charlie chẳng hề mảy may biết đến điều đó. Khả năng ra vào dễ dàng và nhẹ nhàng của Edward qua chiếc cửa sổ ở tầng 2 của tôi thật hữu ích như khả năng đọc suy nghĩ bố tôi. Mặc dù buổi chiều là khoảng thời gian duy nhất tôi ở xa Edward, nhưng nó cũng khiến tôi bồn chồ, thất thỏm không yên. Dẫu vậy, tôi chịu đựng sự trừng phạt mà không phàn nàn gì vì - một thứ - tôi biết là tôi đã gây ra, và - vì một điều khác- bởi vì tôi không thể chịu đựng được việc làm cho bố bị tổn thương bằng cách chuyển đi bây giờ, khi mà có một sự xa cách vĩnh viễn đang rất gần rồi, Charlie không thấy điều đó nhưng tôi đã thấy nó cận kề trước mắt rồi.
Bố tôi lẩm bẩm và ngồi xuống bàn, mở tờ báo ra, trong vài giây ông cằn nhằn không bằng lòng.
“Bố, con không biết tại sao bố lại đọc những tin tức đó làm gì. Nó chỉ làm cho bố mất thời gian thôi”
Không thèm để ý đến tôi, bố lại cằn nhằn cầm tờ báo trong tay.
“Đó là lý do tại sao mọi người lại muốn sống ở một thị trấn nhỏ, thật lố bịch.”
“Các thành phố lớn đã làm gì sai à?”
“Seatle đang trở thành một thủ đô của các vụ án mạng. Năm tên sát nhân chưa bắt được trong 2 tuần qua. Không thể hiểu nỗi làm sao người ta có thể sống ở cái thành phố mà khắp nơi nhởn nhơ tôi phạm như thế”
“Con nghĩ cái danh sách tội phạm của Phoenix cũng đang gia tăng đấy bố ạ. Con cũng đã từng sống trong một thành phố như thế đó”. Và tôi chưa bao giờ đến gần những tên ấy để có thể biến thành nạn nhân của chúng như khi tôi đến Forks. Thực tế, tôi cũng vẫn ở trong vài danh sách ...Chiếc thìa trong tay tôi khuấy, làm cho nước trong bát cũng sóng sánh.
“À, con có cần ăn miếng trả miếng với bố như vậy không?” Charlie nói.
Tôi đầu hàng bằng việc chuẩn bị bữa tối; tôi phải dùng một con dao cắt thịt bò để cắt một phần mỳ cho Charlie và sau đó là cho tôi, trong khi bố nhìn với vẻ ngại ngùng. Charlie tự mình lấy nước sốt và đổ vào. Tôi che giấu sự bức xúc trong tôi tốt đến mức có thể và làm theo gương của bố mà không nhiệt tình lắm. Chúng tôi ăn trong im lặng một lúc. Charlie vẫn xem báo. Tôi vớ tay lấy cuốn Đồi gió hú của Emily Bronte trên bàn và cố gắng đọc để không bị cái ảm giác kgó chịu khi phải nhìn bố.
Tôi mới chỉ đọc đến phần khi Heathcliff trở quay về thì Charlie hắng giọng và ném tờ báo xuống sàn nhà. “Con đã đúng” Charlie nói. “Con có lý do để làm như thế” Charlie đặt cái nĩa dính đầy nước sốt lên khăn trải bàn. “Bố muốn nói chuyện với con”.
Tôi đặt quyển sách sang một bên; Bìa sách bị đặt xuống và nằm chỏng chơ trên bàn. “Bố có thể hỏi”.
Charlie gật đầu, đôi lông mày nhíu lại. “Ừ, bố sẽ nhớ rằng lần tới, Bố nghĩ là việc tách bữa tối ra khỏi con sẽ làm cho con cảm thấy dễ chịu hơn”
Tôi cười. “Kỹ thuật nấu ăn của bố đã làm cho con thấy lo lắng đấy. Bố cần gì vậy?”
“Ồ chỉ là về Jacob thôi”.
Tôi cảm thấy mặt mình nhăn lại. “Cái gì về anh ta?” Tôi cắn môi hỏi.
“Dễ thôi, Bells, bố biết con vẫn bực mình về việc nó đã mách bố, nhưng đó là một việc làm đúng. Nó có trách nhiệm với việc đó”.
“Có trách nhiệm à” tôi nhắc lại một cách gay gắt, đảo hai mắt của mình. “Vậy sao, thế thì nói cái gì về Jacob?” Câu hỏi lơ đễnh đã lặp lại trong đầu tôi, bất kỳ cái gì nhưng không quan trọng lắm. Cái gì về Jacob vậy?Tôi sẽ làm gì với Jacob? Người bạn tốt nhất trước đây của tôi người mà giờ đây là... cái gì? Kẻ thù của tôi? Tôi co rúm người lại. Khuôn mặt của Charlie bỗng nhiên đầy đề phòng.
“Đừng làm bố phát điên lên, được không?”
“Phát điên ư?”
“Ừ cũng là nói về Edward nữa” Đôi mắt tôi hơi nhắm lại. Giọng của bố trở nên gắt gỏng hơn. “Bố đã cho nó vào nhà đúng không?”
“Bố đã cho” Tôi thừa nhận. “Trong một khoảng thời gian ngắn. Tất nhiên, bố cũng có thể cho phép con đi ra khỏi nhà trong một lúc bây giờ và sau đó. Tôi tiếp tục, chỉ là trêu bố; tôi biết là tôi đang trong thời gian của năm học. “và bố cũng nên cho con đi chơi tồi với anh ấy”.
Khuôn mặt của bố căng ra với nụ cười không mong đợi và đôi mắt nhăn lại; trong cái giây phút ngắn ngủi ấy, nhìn Charlie trẻ hơn đến 20 tuổi.
Tôi nhìn thấy tia sáng lờ mờ trong nụ cười đó, nhưng tôi vẫn tiến lên một cách chậm rãi. “Con đã nhầm lẫn. Bố ạ. Chúng ta sẽ nói chuyện về Jacob, hay Edward, hay về tình trạng giam giữ của con?”
Nụ cười của bố lại loé lên. “Về cả ba”.
“Và chúng thì có liên quan đến nhau như thế nào?” Tôi hỏi, một cách thận trọng.
“Ừ”. Bố thở dài, giơ hai tay lên như thể đầu hàng. “Bố đang nghĩ là có thể con sẽ xứng đáng với một lời hứa cho việc cư xử đúng. Lời hứa cho một thanh niên, và lời hưá ấy sẽ biến con thành một người tự do.”
Giọng nói và đôi lông mày của tôi cùng bật lên. “Con được tự do à?” Cái gì vậy đây?Tôi đã rất bằng lòng với việc bị giám sát ở nhà cho đến khi tôi thực sự chuyển đi, và Edward cũng không chú ý đến bất kỳ ý nghĩ nào trong đầu Charlie.
Charlie giơ một ngón tay lên “Với một điều kiện
Nhanh như chớp, tôi nhìn bố và cất giọng gần như ngay lập tức “Bố nói thật chứ? Con được tự do sao?”
Cái gì đã thay đổi thế nhĩ? Có cái gì của bố đang bị người khác giam cầm và bố phải chuộc lại hay Edward có khả năng làm thay đổi quyết định cuả bố?
Charlie đưa một ngón tay lên và nói: “Có một điều kiện”
Sau mộ giây thăng hoa, đầu óc lơ lửng đến tận mây, nghe xong câu đó, nó kéo tôi xuống mặt đất. Mất hứng hoàn toàn, tôi nói gần như rên rỉ: “Không thể tượng được”
“Bella, đây như là một lời thỉnh câu hơn là một yêu cầu, được chứ? Con sẽ tự do. Nhưng bố hy vọng rằng con sử dụng nó một cách đúng đắn.”
“Như vậy nghĩa là sao hã bố?”
Charlie thở dài một lần nưã, “ Bố biết rằng con sẽ mãn nguyện khi ở bên Edward mọi lúc mọi nơi...”
“Con cũng ở với Alice nữa.” Tôi thêm vào. Cô ấy không có một giờ bắt buộc nào, chỉ tới và đi khi cô ấy thích. Charlie rất thích cô ấy
“Đó là dự thật” Charlie nói “Nhưng con có nhiều người bạn khác ngoài gia đình Cullen mà, hay là con đã quen với việc không cần những người bạn ấy nữa?
Chúng tôi im lặng trong 1 khoảng thời gian khá dài và chính Charlie là người xua tan đi bầu không khí yên lặng đó
“Lần cuối cùng con nói chuyện với Angela Weber là khi nào?”
“Trưa thứ sáu”, tôi trả lời gần như ngay tức khắc.
Trước khi sự trởi lại của Edward, những người bạn trong trường chia ra làm hai nhóm.Và tôi thích suy nghĩ rằng một nhóm tốt và một nhóm xấu. Nhóm bạn tốt gồm có Angela, Ben Cheney (bạn trai của Angela), và Mike Newton; họ là những người dễ dàng tha thứ và chia sẽ lúc tôi trở nên ngây dại trong lúc Edward bỏ đi. Lauren Mallory, hầu hết nhiều người khác và nó bao gồm cả người bạn đầu tiên cuả tôi khi tôi đến thị trấn Forks lần đầu tiên.
Khi Edward quay trở lại, cái ranh giới giữa cái xấu và cái tốt của hai nhóm càng hiện rõ hơn nữa.
Và cũng thời gian đó, khi mà Edward lại đến trường cùng tôi thì tình bạn giưã tôi và Mike có chút lay chuyển, nhưng may thay, Angela và người bạn trai chí cốt của cô ấy vẫn là những người bạn tốt của tôi. Có rất nhiều con mắt dị nghị, ganh ghét gướng đến phiá nhà Cullen, Angela ngồi cạnh Alice mỗi bữa trưa Sau vài tuần, Angela vẫn rất thoải mái với điều đó. Thật khó khăn cho cô ta ấy khi không để bị mê hoặc bởi gia đình Cullen.
“Bên ngoài trường?” Charlie hỏi, đưa tôi trở về thực tại khi tôi đang miên man nghĩ đến nhhững chuyện thật xa xôi...
“Con không đi chơi với ai sau giờ học hết bố à, con đâu được đi ra ngoài đâu, bố không nhớ sao? Còn Angela thì đã có bạn trai. Cô ấy lúc nào cũng ở với Ben. Nếu con thật sự được tự do thì có thể chúng con sẽ trở thành 2 cặp
“Được rồi. Nhưng sau đó thì...” Charlie ngập ngùng “Con và Jake cũng đã một thời giúp đỡ nhau rất nhiều nhưng giờ đây...”
Tôi cắt ngang lời của Charlie “Bố đi thẳng vào vấn đề luôn đi ạ. Vậy điều kiện đó chính xác là gì?”
“Bố khôn nghĩ con nên bỏ mặc tất cả các người bạn khác chỉ vì bạn trai của con Bella à.” Charlie nói với giọng điệu thật nghiêm túc “Nó không hay một chút nào cả, và bố nghĩ cuộc sống của con sẽ trở nên tươi đẹp hơn khi con hoà đồng với mọi người. Cái chuyện đã xảy ra hồi tháng chín năm trước...”
Tôi ấp úng.
“Chính vì vậy” Charlie khuyên nhủ tôi “Nếu như con có nhiều bạn khác ngoài Edward Cullen thì cuộc sống cuả con sẽ thay đổi, nó không còn tồi tệ như hiện nay nữa.”
“Đó là điều hiển nhiên” Tôi thì thầm trong cuống họng
“Có thể hay không thể”
“Bố cứ noí thẳng điều kiện cuả bố ra đi” Tôi noí để nhắc nhở Charie quay lại cái đề tài chình mà chúng tôi đang thảo luận
“Uhm, điều kiện là con phải sử dụng sự tự do của con để làm bạn với nhiều người bạn khác nữa, Edward Cullen không phải tất cả mọi người xung quanh con,” Giữ thái độ nghiêm túc. Charlie nói.
Tôi gật đầu thật chậm. “Con cần cân nhắc một chút,liệu con có phải thực hiện theo một thời gian biểu không ạ?.”
Charlie nhìn thẳng tôi và lắc đầu “Bố không muốn là chuyện này thêm phức tạp. Chỉ là con không được bỏ quên các bạn con trong một mãng tối nào đó trong đầu con thôi”
Quả thật, bố đưa tôi vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi phải đấu tranh với chính tôi. Bạn của tôi. Tất cả mọi người, vì họ, tôi không nên gặp lại họ sau khi mà cái ranh giới giữa hai nhóm tốt và xấu đã hằn rõ.
Vậy thì cách nào sẽ là tốt hơn? Tiêu tốn thời gian với những người đó ngay từ lúc này, cái lúc mà cái vết hằn ấy vẫn chưa quá rõ để không còn noí chuyện được nữa. Hay là tôi nên im lặng, chấp nhận cái hình phạt tước đi quyền tự do cuả chính bản thân để không phải nói chuyện với những con người kia để rồi cái sự chia cắt ấy mãi mãi không bao giờ có thể nối lại,
“... đặc biệt là Jacob” Charlie nói thêm vào trước khi tôi kiệp nghĩ đến những vấn đề khác.
Charlie tiếp tục đẩy tôi vào cái thế tiến không được mà lùi cũng không xong. Chính điều đó đã khiến tôi mất một lúc suy nghĩ, lượm lặt lại từ ngữ một cách khó khăn. “Jacob có lẽ sẽ khó hơn...”
“Gia đình Blacks rất có gia giáo, bella” Charlie nói một cách nghiêm túc và mạnh mẽ như những người cha bình thường khác. “Và Jacob cũng đã từng một thời là người bạn rất tốt cũa con năm xưa kia mà?”
“Con biết điều đó bố à”
“Con không nhớ một chút gì về Jacob sao?” Charlie hỏi bằng giỏng chỉ rõ rằng ngài đang cực kì không hài lòng.
Đàm trong cuốn họng dường như tăng lên đột ngột đến mức tôi phải nuốt nước miếng đến hai lần trước khi trả lời “Có, con có nhớ anh ấy” Tôi thú nhận gần như với chính bản thân mình hơn là trả lởi bố tronh khi mặt vẫn còn cúi xuống nhìn mặt đất. “Con nhớ Jacob nhiều lắm”
“Nếu vậy thì điều gì làm con ngần ngại?”
Đó không phải là vấn đề mà tôi có thể lý giải một cách giản đơn. Tôi không thể lý giải cái điều bí mật rằng có một bí mật được giấu trong rất nhiều năm tháng, có những con ma cà rồng cứ lượn lờ quanh họ và chẳng bao giờ chết và đó cũng chính là rắc rối của tôi khi biết được cái bí mật đó. Một chuyện hẳn nhiên là tôi sẽ không bao giờ đưa Charlie vào trong cái rắc rối đó cùng tôi.
“Đối với Jacob, con đã từng... xung đột” Tôi nói một cách chậm rãi “Cái xung đột về tình bạn, đó là ý con muốn nói. Tình bạn dường như không bao giờ là đủ đố với Jake.” Tôi trả lời với cái lý do rỗng tuếch, trong khi cái điều tôi cần trả lời lại chính là: Vì Jacob là một thành viên trong đàn sói và cực kì căm ghét Edward. Nó thật khó để giải thích trong lá thư mà Jacob để lại cũng như không bao giờ trả lời điện thoại của tôi. Và tôi cũng đồng ý với quan điể rằng người sói sẽ chẳng bao giờ có thể đi chung với ma cà rồng.
“Không phải Edward quá mạnh để cạnh tranh sao?” Giọng cuả Charlie bây giờ đã mang đầy vẻ mỉa mai.
Với đôi mắt hình viên đạn, tôi nhìn Charlie “Không có sự cạnh tranh nào ở đây hết”
“Con đã làm tổn thương Jake khi con lảng tránh nó như vậy. Và sẽ tốt hơn nếu nó trở thành bạn của con.”
Oh, thật vậy sao? Tôi đã lãng tránh Jacob sao?
“Con gần như chắc chắn rằng Jake không muốn trở thành bạn cuả con” Những từ thốt ra đốy nóng cố họng tôi “Bố dựa vào đâu mà nói điều đó?”
Charlie nhìn khá ngượng ngùng. “Vấn đề là chúng ta nên đến thăm Billy hôm nay”
“Bố và Charlie gần như trở thành hai người đàn bà già với nhau rồi” Tôi tỏ rõ ý phàn nàn của mình và dặm cái nĩa xuống đĩa mì ý.
“Billy đang rất lo lắng cho Jacob” Charlie nói “Jake đang có một khoảng thời gian rất khó khăn... nó thật vọng, chán nản với cuộc đời.”
Tôi co rúm lại nhưng vẫn mở to đôi mắt.
“Và sau đó thì con sẽ có một khoảng thời gian cùng chơi và niềm vui lại đến giữa con và Jake.” Charlie thở dài
“Con đang rất vui và con không cần thêm niềm vui nào nữa” Tôi gầm ghừ trong cổ họng
Sự tương phản giưã giọng nói và từ ngữ của rôi khiến Charlie bật cười khanh khách và tôi cũng phải mỉm cười.
“Được rồi, được rồi” tôi đồng ý “Bình tĩnh nào bố”
“Thế còn Jacob thì sao?” Ông nói như nài nỉ tôi
“Con sẽ thử”
“Tốt. Hãy giữ cái lời nói đó nhé, Bella. Và, oh, con có thư nà” Chalie nói và đóng lại cái đề tài thảo luận khó khăn vưà rồi “Nó nằm cạnh cái lò sưởi.
Tôi vẫn không di chuyển, tôi gầm ghừ khi nghĩ đến cái tên Jacob. Lá thư gần như bị nhàu nát đến đáng sợ. Tôi chỉ lấy cái gói của mẹ tôi gởi ngày hôm qua và chẳng mong chờ nhận thêm một cái gì khác.
Charlie đẩy cái ghế cuả ngài sang một bên và gác chân lên ghế. Ngài đặt cái đĩa vào chậu rửa, nhưng trước khi vặn nước và bắt đầu rưả nó, ngài đã thảy cái phong bì dày đến tôi. Cái phong bì chạy lướt qua mặt bàn và dừng lại ở khuỷu tay của tôi.
“Oh, cảm ơn bố” Tôi thì thầm, bối rồi trước thái độ của bố. Tôi qua sang nhìn địa chỉ tên người gởi và bất ngờ: Trường đại học Alaska Southeast. “Trường gởi thư rồi bố ơi, nhanh quá. Chắc con trượt rồi quá.”
Charlie cười khúc khích
Tôi chuẩn bị mở phong bì, nhưng khi sờ tới nắp cuả phong bì thì tôi hét lên hơi khiếm nhã “Bố, nó đã bị mở”
“Bố tò mò thôi mà”
“Con bị sốc đấy nha, cảnh sát trưởng của cả một thị trấn mà lại xem đồ của người khác không nói trước á.”
“Thôi nào, con đọc đi”
Tôi lôi đống giấy trong phong bì ra, và bản danh mục.
“Chúc mừng chúc mừng” ngài cảnh sát đã đọc rồi nên khi tôi mở ra và đọc ngài mới biết và la to đến như thế “Thư nhận học đầu tiên của một trường đại học dành cho con nhé”
“Cảm ơn bố”
“Chúng ta nên nói về chuyện học hành này một chút. Bố có để dành một ít tiền cho con để...”
“Hey, hey, không phải chuyện đó. Con không xài tiền dành dụm của bố đâu. Con cũng có tiền của con mà.” Chuyện này thật là... tôi phải dừng cái chủ đề này lại ngay từ lúc nó mới bắt đầu
Charlie lắc đầu tỏ ý không đồng ý “Có nhiều chuyện con cần chi tiêu, bố có thể giúp con trong chuyện đó. Con không cần đi đến tận Alaska chỉ vì nó rẻ đâu, ở cái thị trân Forks này cũng không thiếu cái thứ rẻ cho con.
Nó không rẻ hơn, không phải tất cả. Nhưng nó xa nơi đây, cái thị trấn Forks này. Và cái thành phố Alaska ấy (nguyên tác là Juneau. Juneau là Alaska) không có ánh nắng mặt trời trong ba trăm hai mươi mốt ngày một năm. Lý do tôi đến đó là vì tôi và vì Edward.
“Con đã tìm hiểu rồi bố à. Bên cạnh đó, con có nhiều sự giúp đỡ ở đó như mượn ngân hàng chẵng hạn” Tôi hy vọng lời nói dối đó không hiện ra quá rõ ràng. Tôi thật sự chưa tìm hiểu về cái nơi đó nhiều nhặn gì cho lắm.
“Thì...” Charlie bắt đầu mím môi, nhìn sang nơi nào đó thật xa xăm!
“Thì sao hả bố?”
“Không có gì, chỉ là...” Charlie vừa nói vừa cau mày “Bố chỉ thắc mắc về... kế hoạch của Edward cho năm sau thế nào?”
“Oh”
“Sao?”
Tiếng gỏ cửa đã cứu giúp tôi thoát khỏi tình thế này, không phải trả lời câu hỏi cuả bố. Charlie đảo con mắt và đứng bật dậy.
“Mời vào” tôi gọi vói ra trong khi Charlie lầm bầm trong miệng gì đó nghe giống như: “đi đi”. Tôi làm lơ và chạy ra mở cửaa cho Edward vào.
Tôi vặn nắm cửa, điều kì diệu đã diễn ra, đó như một phép màu, anh ấy đang đứng truớc mặt tôi.
Thời gian không thể ngăn tôi không nhìn mặt anh ấy, và tôi cố gắng không tỏ ra bất kì mộ biểu hiện nào để anh có thể ban ơn trong cái mỉm cười chế nhạo. Tôi nhìn cái vẻ trắng xanh của anh ấy, một vẻ đẹp hoàn mĩ với quai hàm vuông vắn và đôi môi căn tròn và cũng cái môi ấy đang mỉm cười, cùng cái mũi thẳng đã tạo nên cái vẻ đẹp thần thánh này.
Đôi mắt của anh là nơi tôi nhìn cuối cùng vì tôi biết khi nhìn vào, tôi sẽ không thể tiếp tục suy nghĩ một cách bình thường. Đôi mắt to, tròn cùng một màu vàng nhẹ trong suốt. Khi nhìn vào đôi mắt của anh ấy, tôi có cảm giác thật lạ, nó mện như nhung. Lúc nào tôi cũng mụ mị cả đầu óc, có lẽ tôi vì tôi nhìn vào đôi mắt đó, cũng có lẽ do tôi quên thở! (Dịch đúng nguyên tác thì cái chỗ quên thở là 1 câu nói đuà)
Nhưng đó là một gương mặt đẹp mĩ mãn về mọi mặt. Tôi có trao đổi bất kì thứ gì để lấy co được dươgn mặt đó, kể cả linh hồn của tôi.
Không, tôi không tin điều đó. Tôi cảm giác thật tội lỗi khi nghĩ đến điều đó, và tôi thật sung sướng vì Edward không thể biết tôi suy nghĩ đến điều ấy. Tôi vẫn là một bí ẩn lớn đối với anh ấy.
Tôi nắm lấy tay anh ấy khi những ngón tay lạnh giá kia lần mò tìm đến tôi. Và chính hành động đó đã mang lại cho tôi cảm giác thật thoải mái, thoát khỏi sự bực túc mà Charlie đem đến cho tôi lúc nãy.
“Hey” Tôi cười chào đón anh ấy thật tươi tỉnh.
Anh đưab tay quoang qua người tôi và hỏi “Buổi trưa của em thế nào?”
“Nó trôi thật chậm chạp và lề mề”
“Buổi trưa của anh có vẻ khấm khá hơn em một tí”
Anh ấy nắm lấy tay tôi đưa lên mặt anh ấy. Tay của chúng tôi vẫn nắm chặt, tay trong tay. Mắt anh nhắm lại, mũi anh lướt qua làn da và anh ấy mỉm cười thật dịu dàng. Anh thưởng thức mùi thơm cuả tôi...
Tôi biết rằng máu của tôi đối với anh thơm hơn bất kì người nào khác, nó giống như một người đang thèm rựơu mà bạn đặt hai ly cạnh nhau, một ly rươu và một ly nước. Nhưng khi nhìn anh, không hề có một biểu hiện nào noí lên là anh đang thèm máu tôi đến nhường nào. Tôi chỉ có thể tưởng tượng rằng anh đang nỗ lực cố gắng thật nhiều, sức lực anh bỏ ra cho sự cố gắng ấy mạnh bằng vị thần Herculean, và tất cả những nỗ lức đó cuả anh chỉ để thực hiện một công việc mà người bình thường nào cũng làm được: nhìn như không hề thèm khát máu của tôi.
Tôi lo lắng vì sự cố gắng của anh ấy. Tôi thật thoải mái khi biết rằng tôi không làm sự đau đớn của anh gia tăng.
Tôi nghe thấy Charlie đang tiến đến và dậm chân thật mạnh như thường lệ để biểu thị ý không chào đón vị khách quí của tôi. Mắt của anh đột ngột mở ra và tay của chúng tôi không còn nằm nơi da mặt anh ấy nữa, nó đã hạ xuống nhưng vẫn nắm lấy nhau thật chặt.
“Buổi chiều tốt lành, Charlie” Edward luôn chào hỏi lễ phép không thể chê vào đâu được dù cho Charlie không cần được làm như vậy.
Charlie càu nhàu, lầm bần gì đó về Edward và khoanh tay trước ngực. Và ngài nói về sự giám sát của cha mẹ, thật chậm trễ.
“Anh mua một bộ giống nhau (chỗ này có lẽ nghiã là đơn đăng kí học hoặc là bộ đơn chấp nhận cho nhập học) Edward nói và đưa cho tôi một cái hộp nhỏ được nhồi nhét đủ thứ bên trong. Anh ấy đang mang cái vòng tròn nhìn giống một chiếc nhẫn trên ngón tay nhỏ nhất của mình.
Tôi không thể tưởng tượng được là làm sao cái trường đại học nào vẫn còn chỗ trống cho cả hai chúng tôi? Và làm sao anh ấy có thể tìm kiếm ra cái trường đó chứ? Bây giờ đã quá trễ cho việc nộp đơn rồi cơ mà.
Và anh ta đang cười như biết tội đang suy nghĩ dì, có lẽ điều mà tôi đang suy nghĩ đang hiện rõ trên mặt. “Vẫn có vài trường còn chỗ cho anh và em đó thôi”
Tôi nghĩ có cái gì đó bí ẩn đằng sau cái sự được nhập học này. Có lẽ là một khoảng tiền lớn để hối lộ...
Edward cười vì những cảm xúc đang trên gương mặt tôi.
“Chúng ta sẽ cùng họch chứ?” Anh ấy hỏi và kéo tôi vào nhà bếp
Charlie cực kì nóng giận và đi theo chúng tôi, có lẽ “ngài” đang phàn nàn về sự di chuyển “Chăm chỉ” hôm nay. Và “ngài” đang làm phiền việc tôi quyết định
Tôi nhanh chóng dẹp tất tần tật mọi thứ trêb bàn trong khi Edward sắp xếp lại các giấy tờ nhập học. Edward cau màu khi tôi lấy tờ Wuthering Height về hướng mình. Tôi biết anh ấy đang nghĩ gì nhưng Charlie lại xen vào giữa bình luận trước cả Edward
“Nói về chuyện nhập học đại học à” Charlie nói với giọng điệu buồn ngủ ủ ê. Lúc đầu Charlie tránh nói chuyện với Edward nhưng một khi đã bắt đầu thì “ngài” lại đi theo lối văn chương không hay ho của mình. “Bella và bác vừa nói chuyện về chuyện học tập năm sau. Không biết con có dự định học trường nào năm sau chưa?”
Edward mỉm cười với Charlie và giọng nói của anh ấy thật than thiện như chẳng có chuyện gì khó xử xảy ra cả. “Vẫn chưa ạ. Đã có nhiều thư mời nhập học nhưng con vẫn chưa quyết định.”
“Thế con định quyết định sẽ học ở trường nào?” Charlie cố gắng ép Edward phải nói ra cái tên của nơi mà anh sẽ theo học năm sau.
“Syracuse, havard, dartmuoth và hôm nay con cũng nhận được thư nhận nhập học từ đại học Alaska.” Anh quay mặt sang nháy mắt với tôi và hẳn nhiên tôi hiểu được những gì anh muốn truyền đạt, một cơn tức cười bỗng trực trào9 nhưng tôi cố nén nó lại ở cổ họng.
“Havard? Darmounth?” Charlie nói lầm bầm trong miệng và không giấu sự ngưỡng mộ! “Uh, đó cũng là một thành tích tốt đấy chứ... con không nên thật sự quan tân đến chừng nào con sẽ đến Ivy Leagur. Ý bác là bố con muốn như vậy...”
“Carlisle lúc nào cũng bằng lòng với những quyết định của con” Edward trả lời
“Hmph”
“Đóan xem Edward.” Tôi nói bằng giọng mừng rỡ, “rực sang trong đên đen”
“Sao Bella?”
“Tôi đưa cái phong bì dày cho anh ấy “Em sẽ đến học ở đại học Alaska”
“Chúc mừng em” Edward cười nhe cả hàm răng, nhăm cả mặt “Sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy!”
Charlie nheo mắt lại “Tốt thôi”, rồi tiếp tục thì thầm sau vài phút im lặng “Bố đi xem trận đấu đây. Chín giờ rưỡi!
Đó cũng là một luật lệ bình thường của mỗi ngày.
“Er, bố? Bố có nhớ vụ bàn về tự do của con không ạ?”
Charlie thở dài “Được rồi, vậy thì mười giờ rưỡi vậy. Con vẫn trong giờ giới nhiêm vào các ngày đi học.”
“Thế Bella không còn bị quản thúc nữa hã bác?” Edward hỏi nhưng tôi biết rằng anh chẳng lấy làm lạ gì cái chuyện này. Vậy nên tôi cũng không buồn “vạch lá tìm sâu” trong cái sự hào hứng giả tạo đó.
“Nó phụ thuộc vào một điều khác” Charlie khẳng định lại một lần nữa “Mà nó có lien quan gì đến con?”
Tôi lườm mắt nhìn nhưng bố chẳng nhìn tôi.
“À, con chỉ muốn biết vậy thôi” Edward trả lời “Alice đang tìm kiếm người để đi shopping cùng cô ấy và chắc hẳn rằng Bella cũng muốn một ít không khí thị thành.”
Charlie gầm lên rõ to “KHÔNG” và mặt của “ngài cảnh sát trưởng” trở nên tím tái.
“Bố! Con đi thì có gì không được ạ?”
“Charlie cố gắng dằng cái nỗi tức giận kia xuống “Bố không muốn con đi Seattle ngay lúc này”
“Huh?”
“Bố đã kể với con về câu truyện trên báo đấy, ở đó nhỡn nhơ bọn xay xỉn trê đường phố và bố muốn con phải lái xe rành rọt, được chưa?”
Tôi đảo mắt “Bố, đây là cơ hội tốt để con thử lái xe với đèn chứ không giống với lần trước... con ở Seattle”
“Không, chuyện đó thì ổn bác à.” Edward xen ngang “Con không có ý là Seattle. Con nói thành phố ở đây có nghĩa là Portland. Con cũng không muốn Bella ở Seattle.”
Tôi nhìn anh không tin tưởng nhưng anh đang cầm tờ báo của bố trong tay và đọc có chủ ý
Anh ấy đang thử an ủi với Charie rằng sẽ chẳng có chuyện gì nguye hiểm cho tôi khi cùng đi chơi với Alice hay vui vẻ với Edward.
Nó đã có tác dụng. Charlie nhìn Edward rồi nhún vai trả lời: “Thôi được rồi”. Và bây giờ “ngài cảnh át trưởng” rời khỏi phòng khách một chút hối hả, có lẽ ngài không muốn bỏ lỡ nhhững lời bình luận trước trận đấu.
Tôi đợi đến lúc nghe thấy tiếng TV để chắc chắn rằng Charlie không thể nghe tôi noí được nữa.
“Hã?...”” Tôi bắt đầu hỏi
“Đợi tí”” Anh nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi mặt báo lấy một giây. Anh thảy cho tôi tờ đơn nhập học “Em có thể điền đầy đủ thông tin vào cái đơn này, câu hỏi tương tự”
Charlie chắc chắn vẫn còn đang lắng tai nghe. Tôi thờ dài sườn sượt và bắt đầu điền thông tin vào: tên, địa chỉ,... Sau vài phút tôi nhìn sang Edward nhưng anh đang hướng mắt ra cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ một chuyện gì đó thật xa xôi... Tôi lại tiếp tục viết tiếp cái bài đang dang dở và lần đầu tiên chú ý vào cái tên trường.
Tôi khịt mũi và đẩy tờ giấy sang một bên.
“Bella?”
“Anh nói Dartmuonth nhận anh vào học là anh noí thật hay nói chơi vậy?”
Anh lại quẳng tờ điền thông tin trước mặt tôi. “Anh nghĩ em thích New Hampshine chứ” Edward nói “Có rất nhiều khoá học bổ sung vào buổi tối cho anh, và rừng thì luôn là nơi tiện cho những người đi bộ. Cuộc sống hoang dã”. Anh kết thúc nụ cười mà anh biết là tôi không thể chống đỡ.
Tôi thở sâu qua mũi.
“Anh sẽ để em trả lại anh tiền nếu điều đó làm em cảm thấy hạnh phúc”, anh hứa. “Nếu em muốn, anh sẽ tính thêm lãi suất cho em”.
“Giống như là em có thể đồng ý mà không phải hối lộ gì to lớn hết hả. Hay đó là phần của khoản vay đấy? Khả năng mới của nhà Cullen à? Hừ. Tại sao chúng ta lại tranh cãi về việc này nhỉ?”
“Em chỉ việc điền vào các thông tin trong đơn thôi, xin em đấy Bella? Việc này chẳng hại gì em đâu”.
Quai hàm tôi cong lại. “Anh biết điều gì vậy? Em không nghĩ là em sẽ làm đấy”. Tôi với lấy mấy tờ giấy, định vò chúng một cách phù hợp để cho vào thùng rác, nhưng chúng đã biến mất. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trống không một lúc, và sau đó nhìn vào Edward. Anh chẳng tỏ vẻ có ý dịch chuyển người, nhưng mấy cái đơn rõ ràng là đã được gấp lại cho vào áo của anh.
“Anh đang làm gì vậy?” tôi gặng hỏi. “ Anh ký tên của em đẹp hơn là để em tự làm. Em đã viết xong mấy bài tiểu luận rồi”.
“Anh có vẻ rất nhiệt tình với mấy cái việc này đấy, anh biết không”. Tôi thì thầm để loại trừ khả năng bố sẽ không bị mất chú ý khỏi trận đấu.
“Em thực sự không cần phải xin học ở những nơi khác nữa. Em đã được chấp nhận ở Alaska rồi. Em hoàn toàn có thể tự lo tiền học phí cho học kỳ đầu tiên. Điều này hoàn toàn tốt. Không cần thiết phải ném đi một đống tiền, cho dù là tiền của ai đi chăng nữa.”
Một cái nhìn đau đớn hiện lên trên khuôn mặt của anh. “Bella...”.
“Anh đừng bắt đầu nữa. Em đồng ý rằng em cần phải ra đi vì sự an toàn của bố, nhưng cả hai chúng ta đều biết rằng trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì em sẽ không đi học vào mùa thu tới. Ở bất kỳ nơi nào gần những con người binh thường nào cả.” Những kiến thức của tôi về vài năm đầu tiên khi là một ma cà rồng mới rất sơ sài. Edward chưa bao giờ nói chi tiết cả - đó không phải là chủ đề yêu thích của anh - nhưng tôi biết nó cũng không tốt gì. Tự kiềm chế mình hiển nhiên là một kỹ năng không phải tự nhiênh có được.
Bất kỳ cái gì ngoài trường học đều không phải là vấn đề.
“Anh nghĩ là chúng ta vẫn chưa quyết định về thời gian” Edward nhắc tôi một cách nhẹ nhàng. “Em có thể học một hoặc hai kỳ ở trường đại học. Còn rất nhiều kinh nghiệm em cần đượchọc.
“Em sẽ có chúng sau này”.
“Chúng không phải là những kinh nghiệm cho sau này. Em không có cơ hội làm người lần thứ hai, Bella ạ”.
Tôi thở dài.
“Anh rất hiểu về thời gian, Edward ạ. Chỉ là quá nguy hiểm khi làm các việc tào lao thôi”.
“Vẫn chưa có gì nguy hiểm cả” anh cứ khăng khăng.
Tôi liếc nhìn anh. Không nguy hiểm ư? Chắc chắn. Chính tôi vẫn bị một ma cà rồng hung ác đang cố gắng báo thù cho cái chết của bạn tình của cô ta, bằng một vài cách gây đau khổ và chậm chạp. Ai lo lắng về Victoria chứ? Và còn nhà Volturi - gia đình ma cà rồng hoàng gia với những chiến binh ma cà rồng của họ - những người mà cứ khăng khăng rằng trái tim của tôi ngừng đập theo cách này hay cách khác trong thời gian sắp tới đây, vì con người thì không được phép biết về sự tồn tại của họ.
Đúng vậy. Không có lý do nào để sợ hãi cả. Thậm chí kể cả khi Alice vẫn đang theo dõi họ - Edward vẫn đang tin tưởng vào khả năng nhìn trước tương lai một cách thần kỳ của cô ấy để giúp chúng tôi có được những lời cảnh bảo trước - thật là điên khùng khi chờ đợi những cơ hội đó. Ngoài ra, tôi đã thắng trong việc tranh luận này. Cái ngày để tôi biến đổi đã được tạm đặt sớm sau khi tôi tốt nghiệp trường phổ thông, chỉ là một vài tuần sau đó.
Một cơn đau đột ngột xuyên thẳng vào bụng tôi khi tôi nhận thấy thời gian thực sự ngắn ngủi làm sao. Tất nhiên sự thay đổi này là cần thiết - và điều quan trọng là tôi muốn nhiều hơn mọi thứ khác trên thế giới này gộp lại - nhưng tôi nhận ra một cách sâu sắc rằng bố tôi đang ngồi ở trong phòng khác và đang xem trận đấu của mình, cũng giống như mọi buổi tối khác.
Và mẹ tôi, bà Renee, thì đang ở Florida đầy nắng, vẫn đang nài nỉ tôi đi nghỉ hè ở bãi biển cùng với bà và dượng Phil. Và Jacob, cái người mà không như bố mẹ của tôi, biết chính xác cái gì xảy ra khi tôi biến mất khỏi trường. Thậm chí nếu bố mẹ tôi cũng không nghi ngờ trong một thời gian dài, thậm chí nếu tôi lảng tránh những chuyến viếng thăm kèm theo những lý do về chi phí đi lại đắt đỏ hay gánh nặng học hành hay do đau ốm, thì Jacob vẫn biết sự thật là gì.
Trong một lúc, cái ý nghĩ khiếp sợ về Jacob đánh tan hết cả những nỗi đau khác của tôi.
“Bella”, Edward thì thầm, mặt anh nhăn lại khi anh đọc được nỗi đau trên khuôn mặt của tôi. “Không cần phải vội vã. Anh sẽ không để ai làm đau em. Em cần bao nhiêu thời gian cũng được”.
“Em muốn nhanh lên”, tôi thầm thì, cười yếu ớt, cố gắng pha trò trong câu nói đó. “Em cũng muốn trờ thành một ma cà rồng giống như anh”.
Hàm răng của anh nghiến lại, anh nói qua kẽ răng. “Em không ý thức được mình đang nói gì đâu”. Đột ngột, anh ném tờ báo lên bàn giữa chúng tôi. Ngón tay anh chỉ vào tiêu đề trên trang nhất “DANH SÁCH NGƯỜI BỊ GIẾT ĐANG TĂNG LÊN, CẢNH SÁT LO SỢ TRƯỚC CÁC HOẠT ĐỘNG CỦA BỌN GIẾT NGƯỜI.
“Cái này chẳng để làm gì cả” “Ma cà rồng không phải là một trò để đùa vui, Bella ạ”. Tôi nhìn chằm chằm vào tiêu đề lại lần nữa, và làm tăng thêm sự lo lắng của anh.
“A...phải chăng là một con ma cà rồng đang gây ra những việc này?” Tôi thì thầm.
Anh cười nhăn nhó. Giọng của anh thấp và lạnh lẽo. “Bella, em nên ngạc nhiên rằng lòng tốt của anh lại thường xuyên là nguồn gốc đằng sau những nỗi khiếp sợ trong các bản tin của con người.
Điều này rất dễ nhận ra, khi em biết là em đang tìm kiếm cái gì. Các thông tin ở đây nói rằng có một ma cà rồng mới sinh ra đang tự do ở Seatle. Khát máu, hoang dã và không tự chủ được. Đó chính là kiểu mà tất cả chúng ta đều trải qua”.
Tôi lại nhìn chằm chằm vào tờ báo, tránh ánh mắt của anh. “Chúng ta sẽ kiểm soát tình trạng này trong một vài tuần. Tất cả mọi dấu hiệu đều ở đó - những sự biến mất không báo trước, luôn luôn vào buổi tối, những xác chết khốn khổ, thiếu bằng chứng khác...Vâng, một ai đó mới xuất hiện. Và không ai dường như có trách nhiệm đối với người mới gia nhập này...”Anh thở sâu.
“Ồ, đó không phải là vấn đề của chúng ta. Chúng ta thậm chí sẽ không chú ý tới tình hình nếu những việc này không diễn ra quá sát với nơi ở này của chúng ta. Như anh đã nói, việc này diễn ra mọi lúc. Sự tồn tại của những con quái vật đều đưa đến kết quả là những sự việc kỳ quái”. Tôi cố gắng không nhìn những cái tên trên tờ báo, nhưng chúng đập nhanh vào mắt tôi như thể chúng được in đậm. Có năm người mà mạng sống của họ đã chấm dứt, gia đình của họ giờ đây đang đau khóc.
Về mặt lý thuyết, thật là khác thường khi xem xét những vụ án mạng này, những cái tên của họ, Maureen Gardiner, Geoffrey Campbell, Grace Razi, Michelle O’Connell, Ronald Albrook. Những người có bố mẹ, có con cái và bạn bè, họ cũng nuôi các con vật nuôi, họ có nghề nghiệp, có hi vọng và kế hoạch, và có cả những kỷ niệm và tương lai...
“Với em nó sẽ không như vậy”, tôi thầm thì, quan trọng là đối với tôi. “Anh sẽ không để em làm giống như thế. Chúng ta sẽ sống ở Nam cực”. Edward nói một cách khó nhọc, phá tan sự căng thẳng. “Ồ những chú chim cánh cụt, rất đáng yêu”.
Tôi run run cười và vứt tờ báo ra xa khỏi cái bàn để tôi khỏi phải nhìn thấy những cái tên đó; tờ báo rơi xuống sàn nhà. Tất nhiên là Edward sẽ xem xét đến những khả năng của việc đi săn. Anh và gia đình “ăn chay” của anh - tất cả mọi người đã cam kết bảo vệ cuộc sống của con người - thích mùi thơm của những loài động vật ăn thịt to lớn để làm thoả mãn nhu cầu ăn kiêng của họ.
“Alaska, sau đó, sẽ theo kế hoạch. Chỉ là một vài nơi xa hơn Juneau - một vài nơi có nhiều gấu xám”.
“Điều đó tốt hơn”. Anh đã tính đến điều này. “Cũng có nhiều gấu trắng nữa. Rất dữ tợn. Và những con sói quá to lớn”. Mồm tôi há to và hơi thở của tôi thở ra nặng nhọc.
“Có chuyện gì vậy em?” Anh hỏi. Trước khi tôi có thể hồi phục lại, sự bối rối biến mất và cả cơ thể của anh dường như cứng hơn.
“Ồ, đừng bận tâm đến những con sói, nếu cái ý nghĩ đó vẫn còn tấn công em”. Giọng anh cứng và trang nghiêm, hai vai anh cũng cứng lại.
“Edward, Jacob là người bạn tốt của em”, tôi lẩm bẩm. “Tất nhiên là cái ý nghĩ đó vẫn làm em khó chịu”.
“Xin hãy tha lỗi cho anh vì anh đã không quan tâm đến em”, anh nói, vẫn rất nghiêm trang.
“Anh không nên nói ra điều đó”. “Anh đừng lo về nó”. Tôi nhìn chăm chăm vào tay mình, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau ở trên bàn. Cả hai chúng tôi cùng im lặng một lúc, và sau đó ngón tay giá lạnh của anh sờ lên cằm tôi, nâng khuôn mặt tôi lên. Dáng vẻ của anh giờ đây đã mềm hơn. “Anh thực sự xin lỗi”.
“Em biết. Em biết điều này không giống nhau. Em không nên phản ứng như thế. Nó chỉ là..., ồ em vẫn đang nghĩ về Jacob trước khi anh đến”. Tôi vội nói.
Đôi mắt màu nâu vàng của anh dường như hơi tối lại một chút bất cứ khi nào tôi nhắc đến tên của Jacob. Giọng tôi chuyển sang nài nỉ. “ Charlie nói rằng Jake đang phải trải qua những ngày khó khăn. Jake đang bị tổn thương và đó là..lỗi của em”.
“Em chẳng làm gì sai cả Bella ạ”.
Tôi hít một hơi thật sâu. “Em cần phải làm cho mọi việc tốt hơn, Edward ạ. Em nợ Jake điều này. Và đây cũng là một điều kiện của Charlie, dù sao đi chăng nữa...”
Khuôn mặt của anh thay đổi trong khi tôi nói, lại cứng trở lại, trông như tượng. “Em biết đó không phải là việc của em khi cứ loanh quanh bên những người sói mà không được bảo vệ, Bellla ạ. Và điều này sẽ phá vỡ thoả thuận nếu bất kỳ ai trong chúng ta vượt qua lãnh thổ của họ. Em có muốn chúng ta bắt đầu một cuộc chiến không?”
“Tất nhiên là không” “Vậy thì không cần phải tranh cãi về vấn đề này thêm nữa”. Anh buông tay và nhìn ra xa, tìm kiếm một chủ đề khác. Đôi mắt anh dừng lại vào cái gì đó phía sau tôi, và anh mỉm cười, mặc dù đôi mắt anh vẫn còn rất thận trọng.
“Anh rất vui vì bố đã quyết định cho phép em được ra ngoài - em cần phải đi đến hiệu sách. Anh không tin là em lại đang đọc Đồi gió hú. Chẳng nhẽ em không biết là nó đã được thuộc lòng ư”
“Không phải tất cả chúng ta đều có thể nhớ rõ được”. Tôi nói một cách cộc lốc.
“Dù nhớ rõ hay không thì anh vẫn không hiểu tại sao em lại thích nó. Nhân vật của nó là những con người đáng sợ, họ phá hoại cuộc sống của người khác. Anh không biết làm thế nào Heathcliff và Cathy lại kết thúc và được xếp ngang hàng với các đôi như Romeo và Juliet hay Elizabeth Bennet và Mr.Darcy. Đó không phải là một câu chuyện tình yêu, đó là một câu chuyện chán ngán” (đọc đến chỗ này mà tức ghê, cái truyện đồi gió hú hay thế mà...).
“Anh có vấn đề với những tác phẩm kinh điển”. Tôi đáp lại. “Có lẽ bởi vì anh không bị ấn tượng bởi những cái gì mang tính cổ xưa”.
Anh mỉm cười, rõ ràng là đang hài lòng khi thấy anh đã làm tôi bị sao lãng sang việc khác. “Dù vậy thì nói một cách trung thực, sao em cứ đọc đi đọc lại nó vậy?”
Mắt anh giờ đây trở nên sống động với vẻ thích thú thật sự, - anh đang cố gắng để tách các ý nghĩ đang rối lên trong tâm trí tôi. Anh vượt qua chiếc bàn để đặt khuôn mặt tôi vào hai bàn tay anh. “Cái gì đã hấp dẫn em vậy?” Vẻ tò mò chân thật của anh làm dịu tôi lại.
“Em không chắc nữa”, tôi nói, cố gắng tìm cách nói rõ ràng trong khi cái nhìn bất ngờ của anh len lỏi vào các suy nghĩ của tôi. “Em nghĩ là đó là cái gì đó về những cái không thể tránh được. Làm sao mà lại không có cái gì có thể giữ chúng tách nhau ra - không phải là sự ích kỷ của cô ấy, hay những cái xấu xa của anh ta, hay thậm chí cái chết, cuối cùng thì...”.
Khuôn mặt anh trầm ngâm trong khi anh nghe những lời tôi nói. Sau một lúc anh nở một nụ cười khiêu khích. “Anh vẫn nghĩ là đó sẽ là một câu chuyện hay hơn nếu một người trong số họ có được phẩm chất hối lỗi”.
“Em nghĩ có thể đó chính là vấn đề”. Tôi bác bỏ ý kiến của anh. “Tình yêu của họ là phẩm chất chuộc lỗi duy nhất”.
“Anh hi vọng là em có được cảm nhận tốt hơn điều đó - yêu một người quá là... ác độc”.
“Em thấy giờ thì hơi muộn một chút khi lo lắng về người mà em yêu”. Tôi nói. “Nhưng thậm chí nếu không có lời cảnh báo, em dường như là làm khá là tốt”.
Anh cười nhẹ. “Anh rất vui khi em nghĩ được như vậy”.
“Ồ, em hi vọng anh đủ thông mình để tránh xa những người ích kỷ. Catherine thực sự là nguồn gốc của mọi rắc rối, chứ không phải là Heathcliff”.
“Anh sẽ tự bảo vệ mình”, anh hứa.
Tôi thở dài. Anh quả là giỏi trong việc làm sao nhãng. Tôi cầm tay anh đưa lên mặt của mình. “Em cần phải gặp Jacob”.
Mắt anh nhắm lại. “Không”.
“Thực sự là không có gì nguy hiểm đâu”, tôi lại nài nỉ anh. “Em đã từng ở La Push cả ngày với họ, và chẳng có gì xảy ra cả”. Nhưng tôi đã lỡ lời; giọng tôi ngập ngừng ở cuối câu vì tôi nhận ra trong khi tôi nói thì những lời đó đều là những lời nói dối. Sự thật thì không phải là không có gì xảy ra. Một ký ức ngắn - về một con sói xám khổng lồ chạy đến con suối, nhe hàm răng sắc như con dao về phía tôi - làm cho lòng bàn tay tôi ướt mồ hôi gợi cho tôi một nỗi sợ mà tôi vẫn còn nhớ.
Edward đã nghe thấy tim tôi đập nhanh và anh gật gật đầu như thể tôi đã thừa nhận mình nói dối. “Người sói họ không được ổn định lắm. Đôi khi những người ở bên cạnh họ bị thương. Đôi khi họ bị giết”.
Tôi muốn chối bỏ điều đó, nhưng một hình ảnh khác làm chậm lại phản ứng này của tôi. Hình ảnh gương mặt Emily Young hiện lên trong đầu tôi (trong truyện đồi gió hú có 2 người là Emily, người đầu là mẹ, người thứ 2 là đưá con. Như vậy chô này có lẽ tác giả nó đến người con), tôi thấy một đôi môi đẹp nhưng không bao giờ cười, một đôi mắt đẹp nhưng chẳng bao giờ ngước lên. Vẻ đẹp trên gương mặt ấy đã biến mất mãi mãi cùng tâm hồn của cô ấy khi không được gặp người ấy...
Anh ấy chờ đơi tôi chiến thắng chính bản thân mình và lấy lại được giọng nói
“Anh không biết họ” Tôi thì thầm
“Anh nghĩ là mình biết về họ nhiều hơn những gì em biết đấy Bella à. Anh đã ở đấy lần cuối cùng”
“Lần cuối cùng”
“Bọn anh đã xâm phạm vùng đất thiêng củ người sói bảy mươi năm trước... Và đã chiếm cái vùng đất linh đó của họ gần Hoquiam. Chuyện đó xảy ra trước cả khi Alice và Jasler gia nhập với bọn anh. Dù vậy, bọn anh vẫn đông hơn họ, và có lẽ nó cũng chẳng phải là cái đích cuối cùng nếu nhưng Charlie không ngăn cản bọn anh. Chaelie đã thuyết phục tất cả ngừng chiến trang để cùng tồn tại trong hòa bình. Ba điều đó đã có tác dụng”
Tên của ông nội Jacon làm tôi giật mình.
“Bọn anh nghĩ là đường ranh giới đã bị biến mất cùng với vụ việc Ephraim” Edward nói nhỏ đến mức gần như anh đang nói với chính mình. Anh dừng lại đột ngột và nhìn tôi như tố cáo “Phần xui xẻo của em đang càng ngày càng lớn lên theo thời gian đấy. Em có nhận thấy là sức hút không thể thoả mãn của em đối với những việc nguy hiểm đến tính mạng đủ mạnh để làm sống lại một đội ngũ người sói đột biến khỏi sự hủy diệt không? Nếu bọn anh giữ một phần may mắn của em, có lẽ bọn anh có thể hủy diệt cả thế giới đấy”
Tôi lờ đi câu châm biếm của anh, tâm trí của tôi đang cố gắng suy nghĩ về cái giả định của Edward - anh ấy đang nghiêm túc? “Nhưng em đâu có mang bộ tộc người sói trở lại đâu. Anh không biết sao?”
“Biết cái gì cơ?”
“Cái xui xẻo của em chẳng là gì cả. Ma sói trở lại là vì ma cà rồng.”
Edward ngạc nhiên nhìn tôi không chớp mắt, bất động.
“Jacon nói với em rằng gia đình anh có một âm mưu gì đó quanh đây. Em nghĩ là anh biết điều đó chứ”
Nheo mắt lại, anh nói “Vậy đó là những gì họ nghĩ?”
“Edward, chúng ta cùng nhìn thẳng vào vấn đề nào. Bảy mươi năm trước anh đến đây và bộ tộc ma sói xuất hiện. Anh lại bỏ đi và giờ đây anh quay lại, và cái bộ tộc người sói cũng lại xuất hiện, anh có nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?”
Anh chớp mắt và tỏ rõ sự thoải mái “Bố Carlisle sẽ rất thích thú với cái lý thuyết này”
“Lý thuyết ư” Tôi giễu cợt
Anh ấy im lặng một lúc, phóng tầm mắt ra khung cửa sổ, len lỏi vào những hạt mưa đang rơi... Tôi tưởng tưuợng một gia đình cùng những chó không lồ.
“Hứng thú, nó không phải là một từ chính xác” Anh thầm thì thật nhỏ sau một thoán lăng yên “Nhưng cái cảm xúc của Carlie sẽ gần như thế”
Tôi có thể diễn dãi ý nghĩa của những lời của anh một cách dễ dàng rằng: Không kết bạn với người sói.
Tôi biết tôi phải kiên nhẫn thuyết phục Edward. Nó không phải là khọng có lý do d Edward không hiểu. Anh ấy không biết tôi nợ Jacob nhiều đến thế nào.
Tôi không muốn nói về cái thời gian đó với bất kì ai, đặc biệt là Edward. Cái khoảng thời gian mà anh bỏ tôi lại, chính Jacob đã cứu lấy linh hồn tôi, đem đến cho tôi một đìều gì đó để tiếp tục sống qua khoảng thời gian khó khăn đó. Và tôi cũng chưa từng hy vọng Jacob chịu trách nhiệm về những gì ngu ngốc tôi đã làm trong thời gian đó nhưng...
Jacob đã làm như vậy.
Và tôi phải chuẩn bị đầy đủ từ ngữ để giải thích cặn kẽ vấn đề đó.
Tôi đứng lên và đi vòng quanh cái bàn. Tôi ngồi vào lòng khi anh mở vòng tay đón nhận, tôi như một con chim non ngoan ngoãn nằm trong tổ, nhưng cái tổ này lại được kết bằng băng. Tôi nhìn bàn tay anh ấy khi nói
“Xin anh, hãy nghe em lấy chỉ một phút thôi.. Điều này quan trọng hơn nhiều so với cái ý nghĩ ghé thăm một người bạn cũ. Jacob đang bị tổn thương”. Tôi vặn vẹo lời nói của mình. “Em không thể không giúp đỡ cậu ấy -em không thể bỏ cậu ấy ngay lúc này, khi mà cậu ấy cần em. Chỉ bởi vì cậu ấy không phải là một con người thựuc thụ...Ồ, và chính Jacob đã ở bên em khi bản thân em... cũng không bình thường. Anh không biết là nó có ý nghĩa thế nào đâu...”. Tôi ngập ngừng.
Vòng tay của anh đang ôm tôi cứng lại; hai bàn tay giờ nắm thành hình quả đấm, các cơ căng ra. “Nếu Jacob đã không giúp em...em không chắc rằng anh sẽ quay trở về. Em nợ cậu ấy hơn cả điều này. Edward ạ”.
Tôi thận trọng nhìn vào gương mặt của anh. Mắt anh nhắm lại, và hàm của anh căng ra. “Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã rời bỏ em”, anh thì thầm.
“Sẽ không nếu em sống được một trăm ngàn năm”. Tôi đưa tay mình chạm vào khuôn mặt lạnh giá đợi đến khi anh thở dài, mở mắt ra. “Anh đang cố làm đúng mọi việc. Và em chắc rằng nó sẽ tốt cho bất kỳ ai ít mất trí hơn em. Ngoài ra, anh đang ở đây rồi. Đó mới là việc chính”.
“Nếu anh chưa từng bỏ đi, em sẽ không cảm thấy cần thiết phải dằn vặt cho cuộc sống một người sói”. Tôi chợt nao núng. Tôi đã quen thuộc với Jacob và nỗi xấu hổ của cậu ấy - kẻ đi săn mồi...
Dường như giọng nói mượt như nhung của anh khàn hơn. “Anh không biết làm thế nào để nói điều này một cách chính xác”, Enward nói, giọng anh lạnh lẽo. “Anh cho rằng sự việc có vẻ rất nghiệt ngã. Nhưng anh đã suýt nữa mất em thời gian qua. Anh biết cái cảm giác đó cũng giống như suy nghĩ mà anh có. Anh sẽ không bỏ qua bất kỳ việc gì nguy hiểm nữa”.
“Về việc này thì anh phải tin em. Em sẽ ổn thôi”.
Gương mặt anh lại đau đớn. “Xin em đấy, Bella”, anh thì thầm.
Tôi nhìn chăm chăm vào đôi mắt bỗng ánh lên màu vàng của anh. “Xin cái gì cơ?”,
“Xin em, hãy vì anh. Xin em hãy cố gắng có ý thức giữ cho mình được an toàn. Anh sẽ làm mọi việc mà anh có thể, nhưng anh muốn em giúp anh”.
“Em sẽ giúp”, tôi lẩm bẩm.
“Em có thực sự biết là em quan trọng như nào với anh không? Em có ý niệm nào rằng anh yêu em nhiều đến mức nào không?” Anh kéo tôi sát lại bộ ngực cứng rắn của mình, để đầu tôi nằm dưới cằm anh. Tôi hôn lên chiếc cổ lạnh của anh.
“Em biết là anh yêu nhiều như nào”, tôi trả lời. “Anh hãy so sánh một cái cây nhỏ với toàn bộ khu rừng”. Tôi đảo mắt, nhưng anh không đang nhìn tôi.
“Không thể so sánh như thế”. Anh hôn lên đỉnh đầu tôi và thở dài. “Không người sói gì nhé”.
“Em sẽ không đi cùng họ. Em phải gặp Jacob”.
“Vậy thì anh sẽ phải ngăn em lại”. Giọng anh rất tự tin như thể điều này không phải là một rắc rối. Tôi chắc rằng anh đúng.
“Chúng ta sẽ cùng xem xét việc này”, tôi cố bịp anh. “Cậu ấy vẫn là bạn em”. Tôi có thể cảm nhận được lá thư của Jacob ở trong túi tôi, giống như là nó nặng đến mười pao. Tôi có thể nghe thấy giọng nói của cậu ấy, và cậu ấy dường như đồng ý với Edward - một cái gì đó sẽ không xảy ra trong thực tế. Xin đừng thay đổi gì cả. Tôi xin lỗi.
Bình luận facebook