Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Kiên quyết
Tôi nằm chéo ngang qua cái túi ngủ, chờ đợi sự công bằng tìm đến với mình. Cũng có thể một trận tuyết lở sẽ chôn vùi tôi ở chốn này. Tôi ước được như thế. Tôi sẽ không bao giờ muốn được nhìn gương mặt mình trong gương.
Xung quanh tôi, thật tĩnh mịch, không một tiếng động. Chỉ có cánh tay lạnh giá của anh đang vuốt mái tóc tôi. Một cơn rùng mình chợt chạy ngang qua tôi khi sự vì sự va chạm ấy.
“Em có sao không?” Anh thì thào, lo lắng
“Không, em chỉ muốn chết”
“Điều đó sẽ giải quyết được gì khi em chết? Anh sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.”
Tôi rên rỉ, và cuối cùng cất giọng gần như rít lên “Anh sẽ phải thay đổi suy nghĩ về chuyện đó”
“Jacob đâu rồi?”
“Cậu ta đang đấu tranh” Tôi nói lí nhí
Jacob đã ra đi với niềm phấn khởi, bỏ căn lều ấm áp lại sau lưng và nói “Em sẽ trở về”. Cậu ta chạy đi với những ý định rõ ràng. Seth Clearwater, đi từng bước bên ngòai lều.
Edward đã giữ im lặng một lúc “Oh” nhưng cuối cùng anh cũng lên tiếng.
Giọng của anh làm tôi lo lắng rằng một trận tuyết lở mà tôi đang mơ ước không thể đến kịp lúc. Tôi trộm nhìn anh, mắt anh đang lan man ngắm nhìn một cái gì đó, sự tập trung đã biết mất. Tôi lại tiếp tục gục đầu xuống sàn.
Nó giữ cho tôi bình tĩnh khi Edward cười khúc khích.
“Anh nghĩ mình đang đấu tranh phi nghĩa quá.”Anh nói với cái giọng hằn học. “Anh thấy mình như một cha xứ đạo đức”.Tay anh mân mê gò má lộ ra của tôi. “Anh không điên vì em đâu, tình yêu của anh. Jacob xảo quyệt hơn lòng tin tưởng của anh dành cho cậu ta.Dù vậy,anh vẫn ước gì em đã không hỏi cậu ta nữa.”
“Edward” Tôi thì thầm qua lớp ny lon thô ráp. “Em...em..”
“Suỵt” Anh bảo tôi im lặng, những ngón tay anh dịu dàng trên gò má tôi. “Ý anh không phải vậy đâu. Chỉ là bằng cách nào đó cạu ta đã hôn em - cho dù là em không gục ngã vì điều đó - và bây giờ anh chẳng có sự bào chữa nào để đập vỡ mặt cậu ta. Anh cũng thích thú vì điều ấy.”
“Gục ngã? ”Tôi lẩm bẩm 1 cách khó hiểu.
“Bella,em có tin là cậu ta chỉ cố tình gây chú ý? Rằng cậu ta sẽ đi ra khỏi ngọn lửa của sự tán dương chỉ để dọn một con đường cho anh?”
Tôi chầm chậm ngước lên, và ánh mắt kiên nhẫn đến vô hạn của anh đập ngay vào mắt tôi. Thái độ của anh thật nhẹ nhàng, đôi mắt đầy sự cảm thông hơn là sự căm phẫn tột độ mà tôi đáng phải thấy.
“Uh,em cũng tin là vậy.” Tôi nói khẽ và nhìn đi chỗ khác. Nhưng tôi không cảm thấy giận Jacob vì đã lừa tôi. Không có đủ chỗ trong người tôi để chứa thứ gì khác ngoài lòng căm gét chính bản thân mình.
Edward lại nhẹ nhàng cười. “Em nói dối thật tệ đó,em sẽ tin bất cứ ai cho dù họ có ít kĩ xảo nhất.”
“Tại sao anh không giận em” Tôi thầm thì. “Tại sao anh không gét em? Hay là anh đã nghe kể hết rồi?”
“Anh nghĩ là anh có một cái nhìn bao quát về chuyện này.” Anh nói bằng một cái giọng nhẹ và dễ dàng.” Jacob đã tạo nên những bức tranh trí tuệ sống động. Tôi gần như cảm thấy nguy hiểm cho đồng đội của cậu ấy và cho cả chính mình. Tội cho Seth vì cậu ấy bắt đầu thấy nhàm chán. Nhưng bây giờ Sam đang làm cho Jacob tập trung hơn.”
Tôi nhắm nghiền mắt lại và lúc lắc cái đầu mình trong tình trạng đau đớn cực độ. The sharp nylon fibers of the tent floor scraped against my skin.
“Em vẫn chỉ là con người thôi “ anh nhỏ nhẹ, vuốt nhẹ tóc tôi lần nữa.
“đó là lời biện hộ không thích đáng nhất mà em từng nghe”
“Nhưng em là người mà, Bella.Với lại, việc đó cũng lớn bằng việc anh mong có 1 hy vọng khác, vì thế cậu ta... Cuộc sống của em đã gặp quá nhiều tình thế khó xử rồi. Anh hiểu điều đó”
“Nhưng nó không đúng. Nó là điều làm em khó chịu, không phải là những điều làm em khó xử “.
“Em yêu cậu ta “ anh thì thầm 1 cách rất nhẹ nhàng.
Từng tế bào trong cơ thể tôi đau đớn như phủ nhận điều mà Edward vừa nói.
“Em yêu anh hơn “ tôi nói. Đó là lời tốt nhất tôi có thể nói.
“ừ, anh cũng hiểu điều đó. Nhưng... khi anh rời khỏi em, Bella, anh đã để mặc em “Chảy máu “. Jacob là người duy nhất khép lại vết thương lòng của em, mang em trở lại. Điều đó chắc chắn làm em quên đi vết đau ấy. Anh không rõ về cách mà họ làm tan biến nó. Anh không thể trách cứ em hay cậu ta vì điều anh làm ra vẻ cần thiết. Anh có thể tìm được sự tha thứ, nhưng đó không phải điều làm anh chạy trốn / tránh được kết quả cuối cùng”.
“đáng lí là anh phải biết rằng em đã tìm mọi cách tự đổ lỗi bản thân mình. Làm ơn đi Bella. Anh không thể chịu đựng được khi em làm thế”
“Em mong anh nói gì đây?”
“Em muốn anh hãy gọi em bằng những cái tên tệ hại mà anh nghĩ ra được, bằng mọi ngôn ngữ mà anh biết. Em muốn anh nói cho em nghe cái mà anh chán ghét em, anh sẽ rời đi đâu để em có thể quỳ gối van xin anh ở lại”
“anh xin lỗi “ anh ấy nói. “ anh không làm thế được”
“ít ra thì anh cũng nên thôi việc cố làm em cảm thấy khá hơn chứ. Để em chịu đựng nó. Em đáng như thế”
“không “ anh thì thầm.
Tôi gật đầu chậm rãi “ anh đúng rồi đấy. Cứ tiếp tục thông hiểu đi nhé. Nó chắc chắn rất tệ đấy “.
Anh im lặng 1 lúc, và tôi gưiỉ đến anh 1 trách nhiệm trong không khí này đây, 1 điều cấp bách.
“nó đã đóng lại rồi “ tôi tuyên bố.
“ừ, để anh thêm vài phút nữa đã. Đủ thời gian để nói 1 chuyện hơn điều này...”
Tôi chờ. Cuối cùng anh ấy cũng nói, anh nói nhỏ “ có thể anh cổ lỗ, Bella. Anh không bắt em phải chọn anh hay cậu ta. Chỉ muốn em hạnh phúc, và em sẽ có bất cứ gì của anh mà em muốn hay không gì cả, có thể điều đó tốt hơn. Đừng để bất cứ sự biết ơn nào làm em có cảm giác nợ anh rồi ảnh hưởng đến quyết định của em”.
Tôi chống tay lên mặt sàn rồi tự di chuyển = đầu gối.
“Chết tiệt thật, anh ngừng lại đi “ tôi hét vào anh.
Mắt anh mở to ngạc nhiên. ‘Không - em không hiểu rồi. Anh không chỉ định cố làm em thấy khá hơn Bella, anh thực sự muốn nói về nó”.
“Em biết “ tôi rên rỉ. “ chuyện gì sẽ xảy ra cho việc trả đũa lại? Đừng bắt đầu với những sự hy sinh thân mình cao thượng bây giờ! hành động đi!”
“bằng cách nào?” anh hỏi, đôi mắt trông già đi với nỗi buồn của họ.
Tôi toài người vào lòng anh, vòng tay quanh anh.
“Em không quan tâm nơi chán nản này. Không quan tâm em có om sòm như kẻ cục cằn hay không. Làm em quên đi là em dễ sợ thế nào đi, làm em quên cậu ta đi, làm em quên tên em luôn đi. Trả đũa lại đi!”
Tôi không chờ anh quyết định - hay có cơ hội nói với tôi rằng anh không thích thú với con yêu quái độc ác và lật lọng như tôi. Tôi đẩy anh ngược lại rồi đặt môi mình lên đôi môi lạnh như tuyết ấy.
“Cẩn thận, em yêu “ anh thì thầm dưới nụ hôn gấp gáp của tôi.
“không “ tôi gầm lên.
Anh nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt tôi ra khoảng vài inch. “ em chả cần phải chứng tỏ điều gì với anh cả”
“Em chả cố chứng tỏ điều gì cả. Anh nói em có thể có những gì của anh nếu em muốn. Em muốn có anh. Muốn có tất cả những gì thuộc về anh”. Tôi gói trọn đôi tay mình quanh cổ anh rồi căng thẳng tìm môi anh. Anh cúi đầu xuống hôn lại tôi, nhưng đôi môi lạnh toát ấy cứ ngập ngừng giống như sự nóng vội của tôi hay tăng lên lúc phát biểu cái gì đấy. Thân người tôi làm mọi ý định trong đầu rõ ràng hơn cả, tố cáo tôi. Tay anh di chuyển chắc hẳn để kiềm chế tôi lại.
“Có lẽ đây không phải là thời điểm tốt nhất cho chuyện đó”, anh đề nghị, quá bình tĩnh vì sự thích thú của tôi.
“Tại sao không?” tôi càu nhàu. Chả có gì để cãi cọ cả nếu anh ấy trở nên lí trí, tôi buông tay ra.
“đầu tiên là, bởi vì ở đây lạnh” anh với tay kéo cái túi ngủ ra khỏi sàn, phủ nó quanh người tôi như cái mền vậy.
“sai rồi “ tôi nói. “ đầu tiên, bởi vì anh giống như là hình tượng về những hành động tốt đẹp 1 cách kì quái cho ma cà rồng
Anh cười 1 mình “ được rồi, cho là điều thứ 1 theo ý em. Lạnh là điều thứ 2. Và thứ 3 là... rõ là, em đúng là điều phiền toái, tình yêu ạ”
Anh chun mũi lại
Tôi ra hiệu.
“điều thứ 4” anh thì thào, cúi mặt xuống để nói nhỏ vào tai tôi. “ Chúng ta sẽ cố, Bella. Anh giữ lời hứa rất tốt. Nhưng tốt hơn hết là em đừng hành động với Jacob Black”.
Tôi khép người lại, vùi mặt vào vai anh.
“và điều thứ 5 là...”
“1 danh sách dài quá đấy “ tôi cằn nhằn.
Anh cười “ đúng vậy, thế em muốn lắng nghe để làm hay không đây?”
Lúc anh ấy đang nói thì Seth tru lên 1 tràng đinh tai nhức óc ngoài lều
Tôi điếng người vì âm thanh đó. Tôi không nhận ra tay trái mình nắm lại chặt thế, móng tay bậm chặt vào chỗ lòng bàn tay bị thương, mãi cho đến khi Edward cầm tay tôi và nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang nắm chặt ra.
“nó sẽ ổn thôi, Bella” anh ấy hứa. “ Ta có kĩ năng, có rèn luyện và điều bất ngờ bên phe chúng ta. Nó sẽ kết thúc sớm thôi. Nếu anh không thực sự tin tưởng vào điều ấy, thì giờ anh đã kiệt sức rồi - và rồi em ở đây, ghép lại những mảnh gỗ hay những thứ đại loại thế theo nhiều đường
“Alice thì nhỏ lắm “ tôi than vãn
Anh nén cười “ có thể nó là vấn đề đấy...nếu ai đó có khả năng bắt được Alice”
Seth bắt đầu rên rỉ.
“Chuyện gì thế?” tôi gặng hỏi.
“Cậu ta chỉ bực tức phải dính chặt chỗ này với chúng ta. Cậu ta biết đồng đội đẩy cậu ta ra khỏi mọi hành động để bảo vệ cậu ta. Cậu ta thèm được gia nhập chung với họ”.
Tôi cau mặt lại về cái chỉ dẫn mơ hồ của Seth.
“bọn ma mới đã xuyên qua tận cuối đường mòn rồi - nó hành động như bị bỏ bùa vậy, Jasper đúng là thiên tài - bọn chúng đã nhận ra được mùi hương của ai đó ở bãi cỏ. Vì thế, bây giờ, bọn chúng đã chia ra làm 2 toán nhỏ, như Alice đã nói “ Edward khẽ khàng bảo, mắt anh tập trung vào thứ gì đó rất xa ngoài kia. “ Sam đang taking us around để tránh bị phục kích”. Anh ấy đang mải miết vào những thứ anh đang lắng nghe để he used the pack plural.
Đột nhiên, anh cúi xuống nhìn tôi. “ Thở nào, Bella”
Tôi cố gắng làm những gì anh yêu cầu. Tôi có thể nghe được hơi thở hổn hển nặng nhọc của Seth bên ngoài lều. Tôi cố gắng giữ phổi mình điều hòa nhịp nhàng, để không phải thở nhanh.
“nhóm thứ 1 đang trong khoảng rừng thưa. Chúng ta có thể nghe thấy tiếng đánh nhau”
Răng tôi đánh vào nhau lập cập.
Anh cười 1 cái. “ Chúng ta có thể nghe thấy Emmett - anh ấy đang rất thích thú”
Tôi buộc bản thân mình phải cố thở cùng với Seth.
“nhóm thứ 2 đã sẵn sàng rồi - bọn chúng không chú ý đâu, chúng chưa nghe ra chúng ta đâu”
Edward gầm gừ
“gì thế anh?” tôi hổn hển.
“Chúng đang nói về em “ anh nghiến răng lại. “ Chúng cần chắc chắn là em không bỏ trốn... Hành động tốt lắm, Leah! ừm, cô ấy khá lanh lẹ đấy” anh thì thào tán đồng. “ 1 trong số ma mới sẽ bắt được mùi hương của chúng ta và Leah sẽ hạ mình xuống trước khi anh ta có thể quay về. Sam đang giúp cô ấy kết liễu đời hắn. Paul với Jacob thì đang chiến đấu với những đứa khác, những đứa khác bây giờ chỉ phòng thủ thôi. Chúng không hình dung ra chúng ta làm bằng gì nữa. Cả hai bên đều đánh nhử nhau... không, để Sam chỉ đạo. Ở ngoài vùng đó đi” anh thì thào. “ Tách chúng ra - đừng để bọn chúng bảo vệ phía sau nhau “.
Seth rên rỉ
“Thế tốt hơn, lái chúng hướng về khoảng rừng thưa ấy “ Edward chấp thuận. Thân người Edward vô tình chuyển động khi anh theo dõi, trở nên căng thẳng vì những hành động anh ấy tạo ra. Tay anh vẫn cầm tay tôi ; tôi luồn ngón tay mình qua tay anh. Ít nhất cũng giúp anh không kiệt sức ở chỗ này.
m thanh vắng lặng đột ngột là lời cảnh báo.
Tiếng thở dồn dập 1 cách khó hiểu của Seth dừng đột ngột, và - như tôi đang giữ nhịp thở mình đều đặn cũng như anh ta - tôi để ý.
Tôi ngưng thở, quá hoảng sợ để có thể làm phổi mình phải hoạt động vì tôi nhận ra rằng Edward đang bất động như 1 tảng đá bên cạnh tôi.
Ôi, không. Không được.
Ai đã hy sinh ah? Phe mình hay phe của chúng?. Mất mát của tôi là gì?
Chuyện xảy ra quá nhanh, đến nỗi tôi không chắc chính xác là nó xảy ra như thế nào. Tôi đứng trên đôi chân trần và cái lều - nó đang đổ - vì những mảnh lều tơi tả đang quanh tôi. Có phải Edward đã “ xé toạc “ tình trạng hiên giờ của chúng tôi ra? Tại sao thế?
Tôi nhấp nháy mắt, căm phẫn vào cái thứ ánh sáng chói lòa kia. Seth là tất cả mà tôi thấy, ngay bên chúng tôi, gương mặt anh ta chỉ cách mặt Edward có 6 inch. Họ liếc nhau với sự tập trung tuyệt đối. Mặt trời như dần tàn phá làn da của anh và tỏa ra những tia lấp lánh như nhảy múa xung quanh bộ lông sói của Seth.
Rồi sau đó Edward nói nhỏ nhưng khẩn trương “ đi nhanh, Seth”
Con sói lớn Seth quay người rồi biến mất vào bóng tối của khu rừng.
Có phải 2 giây đã trôi qua rồi không? Nó làm tôi tưởng như là hàng giờ vậy. Tôi rất khiếp sợ đến độ buồn nôn bởi những chuyện kinh khủng tôi biết được đã không như mong muốn ở khỏang rừng kia. Tôi mở miệng đề nghị Edward dẫn tôi đến đó, đến ngay bây giờ. Họ cần anh ấy, và họ cũng cần tôi. Nếu việc tôi đổ máu có thể cứu họ, tôi sẽ làm. Tôi có thể chết vì làm điều đó, như người thứ 3. Tôi không có con dao găm bạc trong tay, nhưng tôi sẽ tìm cách.
Trước đó, tôi để lại 1 dấu hiệu khi rời khỏi, tôi cảm giác như mình đang vút nhanh qua không khí vậy. Tay Edward không bao giờ rời khỏi người tôi cả - tôi chỉ cảm cảm giác mình đang chuyển động, rất nhanh, cảm giác như là hướng xuống dốc nghiêng vậy.
Tôi cảm thấy lưng mình đang bị đè vào mặt cách đá dốc đứng. Edward đứng trước mặt tôi, vẫn cái tư thế đó tôi thấy chỉ 1 lần.
Sự trợ giúp gột rửa tâm trí tôi trong lúc cái bao tử như đang rơi thẳng xuống dưới chân.
Tôi không hiểu.
Trợ giúp ah - chả có gì dẫn đến sai lầm ở khoảng rừng đó cả
Nỗi kinh hoàng - cơn khủng hoảng đã ở đó rồi.
Edward giữ thế chủ động - cúi nửa người, tay anh hơi giơ ra - tôi nhận ra với điều chắn chắn đến kinh tởm. Khối đá sau lưng tôi giống như là bức tường gạch cũ xưa trong các ngõ nhỏ nước Ý nơi mà anh đã đứng giữa tôi và các chiến binh áo choàng đen Volturi.
Điều gì đó đang đến với chúng tôi.
“ai đấy? “ tôi thì thào.
Anh nghiến răng nói trong tiếng gầm gừ, âm thanh lớn hơn tôi nghĩ. Quá lớn. Nó có nghĩa là quá trễ để trốn đi rồi. Chúng tôi bị mắc kẹt và ai nghe câu trả lời của anh ấy đều không quan trọng
“Victoria “ anh nói, thốt ra từng chữ, như là 1 sự nguyền rủa. “ Cô ta không chỉ 1 mình. Cô ta lần theo mùi hương của anh, theo bọn ma mới để tìm chúng ta - cô ta không có ý đánh nhau với chúng. Cô ta tạo nên 1 quyết định như là “ sự thúc đẩy trong 1 khoảnh khắc “ để tìm anh, đoán rằng em luôn ở bên cạnh anh. Cô ta đã đúng “.
Cô ta ở gần đủ để anh ấy có thể nghe được ý nghĩ của ả.
Lại là trợ giúp. Nếu không là Volturi, cả hai chúng tôi đã chết. Nhưng với Victoria, nó không cần phải là cả 2 chúng tôi. Edward có thể sống sót. Anh là 1 kẻ chiến đấu giỏi, như Jasper vậy. Nếu cô ta không đem quá nhieièu người, anh sẽ chiến đấu theo cách anh, sau lưng gia đình anh. Edward nhanh hơn bất cứ người nào. Anh có thể làm thế.
Tôi rất vui vì anh đã bảo Seth đi. Dĩ nhiên, ở đây thì Seth không thể chạy đến giúp được. Victoria có đủ thời gian cho quyết định của cô ta hoàn hảo hơn. Nhưng ít ra, Seth đã an toàn; tôi có thể sẽ không thấy con sói tóc hung đỏ to lớn trong đầu óc mình khi tôi nghĩ đến tên anh ta nữa - chỉ là 1 cậu trai 15 tuổi.
Người của Edward di chuyển - chỉ chút xíu thôi, nhưng điều đó nói với tôi nơi để nhìn. Tôi liếc qua chỗ bóng tối trong rừng.
Nó như là cơn ác mộng đi theo để chào hỏi tôi vậy.
Hai con ma cà rồng dịch từ từ vào cái lỗ hổng nhỏ vào trại của chúng tôi, mắt chăm chú, không tìm thấy được gì. Chúng sáng lấp lánh như kim cương dưới mặt trời vậy.
Tôi chỉ nhìn vừa đủ 1 tên tóc vàng - hắn chỉ là cậu nhóc, mặc dù hắn trông vạm vỡ và cao ráo, có thể hắn ta chuyển thành ma cà rồng khi bằng tuổi tôi. Mắt hắn - một màu đỏ chói, thứ màu đỏ tôi chưa từng thấy trước đó bao giờ - không thể giữ tầm ngắm tôi lâu. Mặc dù hắn rất gần Edward, cận kề nguy hiểm nhất, tôi không thể thấy hắn.
Bởi vì, chỉ vài bước phía trước và phía sau, Victoria đang liếc nhìn tôi.
Mái tóc cam của cô ta sáng hơn nhiều trong trí nhớ tôi, nó như là ngọn lửa vậy. Ở đây không có gió, nhưng ngọn lửa chúng quanh làm gương mặt cô ta lung linh hơ, như nó vẫn đang tiếp diễn vậy.
Đôi mắt cô ta đen khát máu. Cô ta chả cười, y như trong ác mộng của tôi - môi cô ta bậm kín lại thành 1 đường. Một nét nham hiểm gây ấn tượng theo cái cách cô ta cuộn người vào, như con sư tử cái chờ đợi lúc sơ hở để nhảy lên. Cái nhìn chằm chằm không chớp mắt của cô ta đưa qua Edward và tôi, nhưng không bao giờ nhìn anh quá nửa giây. Cái nhìn chăm chú của ả vào gương mặt tôi hơn là tôi có thể giữ ánh mắt mình nhìn ả.
Tension rolled off of her, gần như có thể nhìn thấy trong lớp không khí này. Tôi có thể cảm nhận được sự thèm khát, tất cả cảm xúc chi phối để giữ cô ta kiềm lại. Hầu như là tôi có thể nghe được cô ta nghĩ gì, tôi biết cô ta nghĩ gì.
Cô ta đứng đủ gần như cô ta muốn - tiêu điểm của toàn bộ cảnh tượng này của cô ta đã hơn 1 năm rồi, nay nó đã đến rất gần.
Cái chết của tôi.
Kế hoạch của ả hiển nhiên như nó được luyện tập vậy. Thằng con trai to lớn tóc vàng kia sẽ tấn công Edward. Ngay khi đủ làm anh ấy xao lãng, Victoria sẽ thanh toán tôi.
Nó sẽ nhanh đây - cô ta không còn thời gian vì mục tiêu ở đây nữa - nhưng nó sẽ được thực hiện triệt để. Có vài điều không thể lấy lại được.
Có vài điều mà sự nham hiểm thâm độc của ma cà rồng không thể uốn nắn lại được.
Cô ta buộc phải làm tim tôi ngưng lại. Có thể đôi tay cô ta thọc sâu vào ngực tôi, bóp nát nó. Một vài điều đi cùng với 1 vài lề lối.
Tim tôi đập thình thịch, đập rất to, như thể sẽ làm cho mục tiêu của cô ta rõ ràng hơn.
Khoảng cách đã xa vời lắm rồi, từ khoảng xa bên khu rừng âm u kia, tiếng sói tru dội vang lẫn vào không khí. Vì Seth đã đi rồi, nên không có cách nào giải thích được cái thứ âm thanh ấy.
Thằng ma tóc vàng nhìn Victoria chỉ bằng góc mắt, chờ đợi lệnh của ả.
Hắn ta trẻ hơn bất cứ ai. Tôi đoán từ từ tròng đen sáng rực 1 màu đỏ, điều đó chứng tỏ hắn làm ma cà rồng chưa lâu. Hắn khỏe mạnh nhưng llại lạc lõng. Edward biết sẽ phải làm gì với hắn. Edward sẽ sống thôi.
Victoria hất cằm theo hướng Edward, mệnh lệnh không cần lời cho hắn ta.
“Riley “ Edward nói nhỏ nhẹ, giọng lập luận.
Hắn ta ớn lạnh, đôi mắt mở rộng ra.
“Cô ta đang dối cậu, Riley “ Edward nói với hắn. “ Nghe tôi đây. Ả đang lừa dối cậu như ả đã làm với nhiều người khác nữa - những người đã chết ở khoảng rừng thưa ấy. Cậu biết cô ta lừa dối họ, rằng cô ta buộc cậu dối họ, không điều nào của cậu giúp được họ cả. Cũng thật khó để tin rằng cô ta nói dối cậu, phải không?”
Bối rối lan khắp mặt Riley.
Edward di chuyển vài inch lên phía trước, và Riley tự động “ compensated “ với sự giàn xếp của bản thân hắn
“Cô ta không yêu cậu đâu, Riley “ giọng nói nhẹ nhàng của Edward rất thuyết phục, như là thôi miên vậy. “ Cô ta không bao giờ đâu. Cô ta yêu 1 người tên James, và đối với cô ta chỉ là thứ công cụ, không hơn”
Khi anh nói tên James ra, môi Victoria khẽ động vì cái cắn răng đang biểu lộ ra. Mắt cô ta nhìn chặt vào tôi.
Riley ném cái nhìn điên cuồng trong sự điều khiển của cô ta.
“Riley?” Edward nói.
Riley tự động lại tập trung nhìn vào Edward
“Cô ta biết tôi sẽ giết cậu, Riley. Cô ta muốn cậu chết đi để không phải lúc nào cũng giả vờ nữa. Đúng thế - cậu đã thấy điều đó, phải không? Cậu đọc được sự miễn cưỡng trong mắt cô ta, nghi ngờ vẻ giả tạo trong những lời cô ta hứa hẹn. Cậu đã đúng rồi. Cô ta không bao giờ muốn có cậu cả. Mỗi nụ hôn, mỗi tiếp xúc đều là lừa dối cả”.
Edward lại di chuyển, tiến lên vài inch nữa theo hướng hắn, cũng là cách tôi vài inch.
Cái nhìn chằm chằm của Victoria nhắm vào kẽ hở giưã 2 chúng tôi. Nó có thể tạo điều hiện để cô ta giết tôi trong tích tắc - cô ta chỉ cần 1 cơ hội nhỏ nhoi đó thôi.
Thời gian như chậm hơn, Riley xác định lại vị trí của mình.
“Cậu không cần phải chết “ Edward hứa, mắt anh dán chặt vào mắt cậu ta. “ Có nhiều cách để sống hơn là cái cách cô ta chỉ cậu. Nó không phải là máu hay những lời nói dối, Riley. Cậu có thể ra đi ngay bây giờ. Cậu không cần phải chết vì tất cả những lời nói dối của cô ta”.
Edward trượt thêm vào bước nữa. Bước chân đó là khoảng cách giữa chúng tôi bây giờ. Riley xoay lhá nhanh, cố gắng sửa đổi vào lúc này. Victoria nghiêng người tiến về phía trước trên đôi chân như khiêu vu vậy.
“Cơ hội cuối đấy, Riley “ Edward thầm thì.
Khuôn mặt tuyệt vọng của hắn khi nhìn Victoria thay cho câu trả lời.
“hắn ta là đồ nói dối đấy, Riley “ cô ta nói, miệng tôi mở ra vì ghê tởm cho những lời cô ta nói. “ Em đã kể anh nghe những mánh khóe của họ. Anh biết là em chỉ yêu mình anh mà”.
Giọng cô ta không mạnh, man rợ và gầm gừ như tiếng mèo. Tôi có thể diễn tả được vẻ ngoài và tư thế của cô ta. Nó nhẹ nhàng, nó cao - như là con nít, giọng ngân vang như chuông. Cái thứ giọng hay đi với các cô nàng tóc quăn vàng và nhai singum hồng. Không có cảm giác nào đến với cô ta mà được bộc lộ ra cả, còn răng thì sáng lấp lánh.
Quai hàm của Riley đanh lại, điều chỉnh đôi vai của mình. Đôi mắt trống rỗng - không một tí bối rối nào, không tí ngờ vực nào cả. Tất nhiên là không có suy nghĩ nào cả. Hắn căng thẳng khi tấn công.
Thân người Victoria như run lên, có vẻ như ả bị thương 1 tí. Ngón tay ả chuẩn bị cào cấu, chờ đợi Edward di chuyển vài inch khỏi tôi.
Tiếng gầm gừ không phát ra từ cả hai người.
Một bóng hình màu vàng cháy rất to lớn vụt đến giữa khoảng trống, ném Riley xuống đất.
“Khônggg “ Victoria gào lên, giọng nói như trẻ con rít lên như không tin được vào những điều xảy ra trước mắt cô ta.
Khoảng nửa thước trước mặt tôi, một con sói lớn xé toạc và cắt tên ma tóc vàng ở phía dưới.
Victoria không dành ánh mắt của cô ta cho cậu trai - người mà cô ta cầm cố tình cảm của mình cho hắn. Đôi mắt của cô ta vẫn nhìn vào tôi, đôi mắt đầy thất vọng đến dữ tợn kia làm cô ta trông như bấn loạn.
“Khônggg “ cô ta lại kêu lên, tiếng kêu rít qua răng, trong khi Edward chuẩn bị di chuyển về phía cô ta, chặn hướng cô ta đến tôi.
Riley đang đứng, trông thật khốn khổ và bơ phờ, nhưng hắn vẫn còn khả năng nhảy bổ vào vai Seth với 1 cú đá hằn học. Tôi nghe tiếng xương răng rắc. Seth lùi lại và bắt đầu xoay tròn, khập khiễng. Riley buông tay mình ra, sẵn sàng hành động, mặc dù trông hắn có vẻ như bị mất 1 phần cánh tay vậy.
Cách vào thước từ chỗ Riley và Seth, Edward với Victoria như đang nhảy múa vậy.
Họ xoay người không nhiều lắm, bởi vì anh không cho phép cô ta đến gần tôi. Cô ta khệnh khạng lùi về sau, di chuyển từ nhiều hướng, cố tìm khe hở trong sự phòng thủ của anh. Anh theo dõi từng động tác chân di chuyển hết sức uyển chuyển của cô ta, săn đuổi cô ta với sự tập trung tuyệt đối. Anh bắt đầu hành động trước khi cô ta cục cựa người chỉ trong tíc tắc, đọc những mục đính trong suy nghĩ của ta.
Seth bất thình lình lao tới Riley theo hướng khác, cái gì đó đã bị xé toạc ra với tiếng kêu thất thanh nghe thật kinh tởm gai người. Một khúc gỗ nặng màu trắng bay từ phía trong khu rừng đánh tiếng rơi thịch xuống. Riley rống lên trong cơn điên cuồng, còn Seth thì nhảy lùi lại - khoảng cách ngạc nhiên đến nỗi cậu ta không ngờ vào khả năng của đôi chân mình - trong lúc Riley tung 1 cú đánh mạnh với đôi tay sứt sẹo.
Victoria đang len lỏi qua từng cái thân cây phía cuối khe hở nhỏ. Cô ta lao vút đi, chân cô ta đẩy người về trước an toàn trong khi mắt cô ta nóng lòng nhìn về phía tôi như rôi là nam châm hút cô ta vào vậy. Tôi có thể nhìn thấy điều mãnh liệt muốn giết chết tôi với bản năng sinh tồn của cô ta.
Edward cũng có thể nhìn ra đượ điều ấy.
“Đừng đi nữa, Victoria “ anh lẩm bẩm với kiểu nói như thôi miên giống trước đó. “ Cô sẽ không bao giờ có cơ hội khác như thế nữa đâu”.
Cô ta nhe răng ra và rít lên, nhưng dường như không thể di chuyển xa hơn nơi tôi đúng được.
“Cô có thể chạy chậm lại đấy “ Edward kêu. “Tốn nhiều thời gian cho việc này quá rồi. Nó là những thứ cô muốn làm, phải không? Đó là lí do James luôn giữ cô bên cạnh hắn. Hữu ích đấy, nếu cô muốn chơi 1 trò hơn thế này. Là cộng sự với người có khuynh hướng kì lạ là chạy trốn. Hắn ta sẽ không để cô rời khỏi hắn - Hắn ta lợi dụng kĩ năng của cô khi chúng tôi bắt kịp anh ta lúc ở Phoenix”.
Tiếng gầm gừ phát ra giữa môi cô ta.
“đó là tất cả về cô đối với hắn ta. Thật ngốc khi phí sức báo thù cho 1 kẻ có quá ít tình cảm với cô hơn là 1 thợ săn “for his mount”.
Môi Edward nén lại khi anh vỗ nhẹ vào thái dương mình.
Với tiếng kêu như bóp nghẹn lại. Victoria phóng khỏi cây lần nữa, đánh nhử phía bên. Edward phản ứng lại, và điệu nhảy lại bắt đầu.
Chỉ hồi sau đó, cú đấm của Seth thụi ngay sườn Seth, tiếng tru yếu ớt phát ra từ lồng ngực của Seth. Cậu ta lùi lại, đôi vai giật giật khi cố gắng tống khứ cơn đau đi.
Ôi trời, tôi muốn tạ lỗi với Seth, nhưng tôi không có chút sức lực nào để mở miệng ra, giữ chặt không khí trong phổi mình. Trời ơi, làm ơn đi, cậu ta chỉ là 1 đứa trẻ thôi mà.
Tại sao Seth không chạy đi? Tại sao cậu ấy không chạy ngay bay giờ đi?
Riley đang đứng ở khoảng cách rất gần giữa chúng tôi, lao vò Seth theo phương hướng ra mặt vách đá cạnh tôi. Victoria đột nhiên thấy thích thú với người cộng sự giả của mình. Tôi có thể thấy cô ta, từ hốc mắt mình, phán đoán khoảng cách giữa tôi với Riley. Seth chộp lấy Riley, đẩy hắn ta lùi lại, và Victoria rít lên.
Seth không đi khập khiễng nữa. Phạm vi này đẩy cậu ta xa không quá vài inch với Edward. Đuôi cậu ta lướt qua lưng Edward, đôi mắt của Victoria lồi lên.
“Không, cậu ta khôg tùy thuộc vào tôi “ Edward nói, trả lời câu hỏi tron đầu cô ta. Anh lợi dụng llúc cô ta sơ hở để tiến sát thêm chút nữa. “ Cô cung ứng cho chúng tôi 1 đội quân bình thường. Rồi chúng liên minh với chúng tôi”.
Cô ta nghiến răng, cố giữ sự tập trung vào một mình Edward.
“Nhìn cho kĩ vào, Victoria” anh thì thào, lôi kéo những dòng tư tưởng khỏi sự tập trung của cô ta. “ Cậu ta có thực sự như tên quỷ James truy lùng ở bên Siberia hay không? “.
Mắt cô ta bất ngờ mở to, rồi bắt đầu vụt đi liều mạng đến Seth đến tôi, vòng quanh và vòng quanh. “ Không như nhau ah? “ cô ta hằm hè với cái giọng nữ cao của mình. “ Không thể xảy ra được “.
“Chả có gì là không thể xảy ra cả “ Edward thì thào, giọng nhẹ nhàng khi anh dịch chuyển gần cô ta thêm vào inch. “ Ngoại trừ cái cô muốn. Cô sẽ không bao giờ chạm được vào cô ấy “.
Cô ta lúc lắc cái đầu, nhanh lẹ và dằn mạnh, đấu tranh với kiểu làm xao lãng của anh ấy, và cố né tránh anh, nhưng anh vẫn ở yên 1 chỗ để chặn cô ta ngay khi cô ta nghĩ ra được kế hoạch nào đó. Gương mặt cô ta nhăn nhó trong sự thất bại, và rồi cô ta cúi người thấp hơn chút nữa trong tư thế đang né đòn của mình., con sư tử cái lại chờ đợi, tính toán hướng săn đuổi.
Victoria không thiếu kinh nghiệm, khả năng bẩm sinh lèo lái bọn ma mới. Cô ta làm chết người. Thậm chí tôi có thể nói được điểm khác nhau giữa cô ta với Riley, và tôi biết Seth không tiếp tục được lâu nếu cứ đánh nhau với con ma này.
Edward cũng dịch người đi, khi họ gần nhau hơn, và nó như là cuộc đối đầu giữa con sư tử đực và con sư tử cái vậy.
Điệu nhảy đã tăng độ nhanh lên.
Đó như là Alice và Jasper trên bãi cỏ, chuyển động mờ dần theo hình xoắn ốc, chỉ có điệu nhảy đó là không phải hoàn hảo như múa ba lê. Những tiếng nghiến răng sắc bén và rạn nứt được dội lại bên ngoài mặt vách đứng mỗi khi người nào đó trượt trong sự hình thành của họ. Nhưng họ thì đang chuyển động quá nhanh đến nỗi tôi không thể nhìn thấy người đang mắc lỗi...
Riley bị xao lãng bởi balê bạo lực, đôi mắt anh ấy lo âu cho bạn nhảy của mình. Seth đã tấn công, đang cắn đứt những mảnh nhỏ khác của con ma cà rồng. Riley rống lên và tung ra cú đấm trái tay để bắt trọn Seth trong lòng ngực rộng của anh ấy. Thân thể khổng lồ của Seth bay cao vút lên mười bước và đâm sầm vào tường như đá qua cái đầu của tôi với một sức mạnh mà dường như lung lay toàn bộ đỉnh. Tôi nghe hơi thở hổn hển từ những phổi của anh ấy và tôi tránh ra ngoài khi anh ta bật lại ra khỏi đá và sụp đổ trên mặt đất các tôi vài bước.
Một tiếng rên nhẹ rít qua răng của Seth.
Những mảnh đá xám vụn sắc nhọn trút xuống đầu tôi, làm xước cả da. Một mảnh đá nhọn đè lên cánh tay phải của tôi và tôi đẩy nó ra. Những ngón tay của tôi nắm chặt quanh mảnh vỡ dài bằng bản năng tồn tại của mình; vì không có cơ hội bỏ chạy, tôi tự nhủ- sự lo lắng không đem lại kết quả bao nhiêu- chuẩn bị cho một cuộc chiến.
Ađrenalin đã đâm xuyên qua những tĩnh mạch của tôi. Tôi biết thanh chống đã cắt vào lòng bàn tay mình. Tôi biết rằng vết rạn trong đốt ngón tay tôi đang nhức nhối. Tôi biết nó, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn.
Từ phía sau của Riley, tất cả những gì tôi có thể thấy là mái tóc xoăn vàng rực của Victoria và một vệt mờ màu trắng. Những tiếng bẻ gẫy kim loại và những cơn giận dữ ngày càng tăng lên thường xuyên hơn, những cú va chạm nảy lửa và những tiếng thở hổn hển, điều đó khẳng định rõ ràng rằng khiêu vũ đang mang đến sự chết chóc cho ai đó
Nhưng với người nào?
Riley lắc lư tiến về phía tôi, đôi mắt rực đỏ khác thường của anh ấy với vẻ giận dữ. Anh tỏ vẻ giận dữ đi khập khiễng của cát- lông thú được nhuộm màu giữa chúng ta, và những bàn tay của anh ấy- xé, làm gãy những bàn tay- cuộn lại vào trong những móng. Miệng của Anh ấy mở ra, dãn rộng hơn, răng của anh ấy sáng lấp lánh, như thể anh ta chuẩn bị xé cái họng của Seth ra.
Một cú đá thứ hai như điện giật, và mọi thứ thình lình rõ ràng.
Cả hai cuộn chiến quá gần. Seth sắp sửa mất anh ấy và tôi không có ý nếu Edward đang chiến thắng hay thất bại. Họ cần trợ giúp. Một sự xao lãng. Cái gì đó để đưa họ tới mép vực.
Bàn tay tôi nắm chắc đinh đế giày đá chặt đến nỗi một sự hỗ trợ trong thanh chống bật tanh tách.
Tôi đủ mạnh mẽ không? Tôi có đủ dũng cảm không? Tôi có thể vượt nỗi sợ trong người mình như thế nào? Điều này để Seth có đủ thời gian để quay lại không? Liệu anh ta có mau lành để cho sự hy sinh của tôi cho anh ấy làm điều tốt không?
Tôi cào những mảnh vỡ trên cánh tay tôi ra, giật mạnh áo len dày ngược lại để lộ lớp da trần, và sau đó ấn đầu nhọn vào nếp gấp trên khuỷ tay tôi. Ngay cái sẹo dài mà có từ lần tai nạn ở sinh nhật trước của tôi. Vào cái đêm đó, máu chảy của tôi đã cuốn hút mọi ma cà rồng, làm tê liệt họ trong một chốc lát. Tôi đã cầu nguyện nó sẽ xảy ra lần nữa. Tự trấn tỉnh mình, tôi hít thở sâu.
Victoria được làm xao lãng bởi âm thanh của tiếng thở hổn hển của tôi. Đôi mắt cô ấy nhíu lại trong một giây, liếc nhìn tôi. Sự giận dữ và thèm khát thể hiện trên gương mặt cô ấy.
Tôi đã không biết trong đầu mình đã nghe tiếng động nhỏ phát ra từ các tiếng ồn khác của những trận tra tấn và những tiếng vang dội lại tường đá bên ngoài bằng cách nào. Cố giữ từng nhịp thở của mình đủ để không bị chết ngạt. Nhưng, vào giây phút phân vân đó tôi đã chằm chằm nhìn vào mắt của Victoria, tôi nghe thấy tiếng gầm gừ quen thuộc.
Trong chính giây ngắn ngủi đó, điệu nhảy bị gẫy vỡ dữ dội từng phần.. Nó xảy ra nhanh đến nỗi tôi không kịp biết chuyện gì đang xảy ra.. Tôi cố gắng tập trung quan sát.
Victoria đã nổi cơn hung hăn và đâm mạnh vào giữa thân cây sam to lớn. Rồi cô ấy rơi xuống đất rồi thu mình để bật dậy.
Đồng thời, Edward- nhanh như chớp- đã xoắn ngược lại và chụp gọn Riley trong tay. Trông như là chân của Edward đã đập vào lưng của Riley, và kéo lên
Điểm cắm trại nhỏ vang đầy tiếng thét đau đớn đến buốt xương của Riley.
Cùng lúc, Seth nhảy qua tới chân hắn ta, cắt đứt chúng.
Nhưng Tôi vẫn còn thấy Victoria. Và, dường như cô ấy trông bị biến dạng kỳ quặc- như thểcô ấy hoàn toàn không còn năng lực - Tôi thấy nụ cười trên mặt hoang dại của cô ấy, nụ cười đã ám ảnh tôi trong mơ.
Cô ấy cuộn người lại rồi bật lên
Có cái gì đó nhỏ và màu trắng đã thổi xuyên qua không khí và đụng nhau giữa chừng cuộc chiến của cô ấy. Cuộc va chạm mạnh như tiếng nổ, và nó ném cái cây vào người cô ấy- cái cây gẫy gập ở giữa. Cô ấy hạ xuống đất, cúi người xuống và sẵn sàng chiến đấu, nhưng Edward đã ở đấy. Khi tôi thấy anh ấy đứng thẳng và nguyên vẹn đã giải tỏa được nổi lo lắng trong tôi
Victoria đá cái gì đó qua một bên với một đánh nhẹ của bàn chân trần của cô ấy- vật phóng ra làm cản sự tấn công của cô ấy. Nó cuộn về phía tôi, và tôi đã nhận ra nó là gì.
Dạ dày của tôi lắc lư.
Những ngón tay vẫn còn co rúm; chộp lấy những cọng cỏ, cánh tay của Riley bắt đầu tự kéo lê điên dại trên mặt đất
Seth đang xoay quanh Riley lần nữa, và giờ Riley đang rút lui. Ông ta quay lại trước vồ dập của ma sói, mặt hắn đanh cứng lại vì đau đớn. Ông ta nâng một cánh tay lên phòng thủ.
Seth xông vào Riley, và rõ ràng con ma cà rồng mất thăng bằng. Tôi nhìn thấy Seth đã ghim hàm răng của mình vào vai và những vết thương xé thịt của Riley, quăng hắn qua lại.
Với một tiếng thét inh tai,, Riley mất cánh tay còn lại
Seth rung đầu, ném mạnh cánh tay vào trong những khúc gỗ. Tiếng cười khúc khích rít qua răng Seth.
Riley hét gào. "Victoria!"
Victoria thậm chí không chùn bước khi nghe tên mình cất lên. Mắt cô ấy không thèm nhìn về phía hắn
Seth phóng mình về phía trước với toàn bộ sức lực. Đẩy mạnh cả Seth lẫn Riley đâm vào những cái cây, tiếng thét của Riley phát ra. Bất ngờ những tiếng hét cắt đứt, những mãnh đá nhỏ vỡ ra
Tuy nhiên cô ấy không thèm liếc nhìn, Victoria dường như nhận ra rằng cô ấy chỉ còn chiến đấu đơn độc một mình. Cô ấy bắt đầu xoay ngược lại ra hướng Edward, sự thất vọng điên cuồng cháy đùng đùng trong đôi mắt cô ấy. Cô ấy ném tôi một cái nhìn chằm chằm, kéo dài sự đau khổ, và sau đó cô ấy nhanh chóng rút lui
"Không " Edward than vãn, giọng nói của anh ấy quyến rũ. "Ngươi không thoát được đâu."
Cô ấy lướt đi về phía ẩn náu trong rừng như một mũi tên
Nhưng Edward đã nhanh hơn- như một viên đạn bắn ra từ khẩu súng.
Anh ấy chụp lấy phần lưng sơ hở của cô ấy tại rìa cây và cuối cùng, nhảy qua dễ dàng
Miệng Edward cắn ngang qua cổ cô ấy, như một sự âu yếm. Tiếng kêu ré lên từ những nỗ lực của Seth bao trùm mọi tiếng ồn khác, như thể không phân biệt đó là âm thanh gì. Anh ta như là đang hôn cô ấy.
Và sau đó mái tóc vàng rực lửa không còn trên cơ thể cô ấy. Run rẩy kiệt sức và ngã xuống đất, cuộn tròn trước khi lăn vào đống cây.
Xung quanh tôi, thật tĩnh mịch, không một tiếng động. Chỉ có cánh tay lạnh giá của anh đang vuốt mái tóc tôi. Một cơn rùng mình chợt chạy ngang qua tôi khi sự vì sự va chạm ấy.
“Em có sao không?” Anh thì thào, lo lắng
“Không, em chỉ muốn chết”
“Điều đó sẽ giải quyết được gì khi em chết? Anh sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.”
Tôi rên rỉ, và cuối cùng cất giọng gần như rít lên “Anh sẽ phải thay đổi suy nghĩ về chuyện đó”
“Jacob đâu rồi?”
“Cậu ta đang đấu tranh” Tôi nói lí nhí
Jacob đã ra đi với niềm phấn khởi, bỏ căn lều ấm áp lại sau lưng và nói “Em sẽ trở về”. Cậu ta chạy đi với những ý định rõ ràng. Seth Clearwater, đi từng bước bên ngòai lều.
Edward đã giữ im lặng một lúc “Oh” nhưng cuối cùng anh cũng lên tiếng.
Giọng của anh làm tôi lo lắng rằng một trận tuyết lở mà tôi đang mơ ước không thể đến kịp lúc. Tôi trộm nhìn anh, mắt anh đang lan man ngắm nhìn một cái gì đó, sự tập trung đã biết mất. Tôi lại tiếp tục gục đầu xuống sàn.
Nó giữ cho tôi bình tĩnh khi Edward cười khúc khích.
“Anh nghĩ mình đang đấu tranh phi nghĩa quá.”Anh nói với cái giọng hằn học. “Anh thấy mình như một cha xứ đạo đức”.Tay anh mân mê gò má lộ ra của tôi. “Anh không điên vì em đâu, tình yêu của anh. Jacob xảo quyệt hơn lòng tin tưởng của anh dành cho cậu ta.Dù vậy,anh vẫn ước gì em đã không hỏi cậu ta nữa.”
“Edward” Tôi thì thầm qua lớp ny lon thô ráp. “Em...em..”
“Suỵt” Anh bảo tôi im lặng, những ngón tay anh dịu dàng trên gò má tôi. “Ý anh không phải vậy đâu. Chỉ là bằng cách nào đó cạu ta đã hôn em - cho dù là em không gục ngã vì điều đó - và bây giờ anh chẳng có sự bào chữa nào để đập vỡ mặt cậu ta. Anh cũng thích thú vì điều ấy.”
“Gục ngã? ”Tôi lẩm bẩm 1 cách khó hiểu.
“Bella,em có tin là cậu ta chỉ cố tình gây chú ý? Rằng cậu ta sẽ đi ra khỏi ngọn lửa của sự tán dương chỉ để dọn một con đường cho anh?”
Tôi chầm chậm ngước lên, và ánh mắt kiên nhẫn đến vô hạn của anh đập ngay vào mắt tôi. Thái độ của anh thật nhẹ nhàng, đôi mắt đầy sự cảm thông hơn là sự căm phẫn tột độ mà tôi đáng phải thấy.
“Uh,em cũng tin là vậy.” Tôi nói khẽ và nhìn đi chỗ khác. Nhưng tôi không cảm thấy giận Jacob vì đã lừa tôi. Không có đủ chỗ trong người tôi để chứa thứ gì khác ngoài lòng căm gét chính bản thân mình.
Edward lại nhẹ nhàng cười. “Em nói dối thật tệ đó,em sẽ tin bất cứ ai cho dù họ có ít kĩ xảo nhất.”
“Tại sao anh không giận em” Tôi thầm thì. “Tại sao anh không gét em? Hay là anh đã nghe kể hết rồi?”
“Anh nghĩ là anh có một cái nhìn bao quát về chuyện này.” Anh nói bằng một cái giọng nhẹ và dễ dàng.” Jacob đã tạo nên những bức tranh trí tuệ sống động. Tôi gần như cảm thấy nguy hiểm cho đồng đội của cậu ấy và cho cả chính mình. Tội cho Seth vì cậu ấy bắt đầu thấy nhàm chán. Nhưng bây giờ Sam đang làm cho Jacob tập trung hơn.”
Tôi nhắm nghiền mắt lại và lúc lắc cái đầu mình trong tình trạng đau đớn cực độ. The sharp nylon fibers of the tent floor scraped against my skin.
“Em vẫn chỉ là con người thôi “ anh nhỏ nhẹ, vuốt nhẹ tóc tôi lần nữa.
“đó là lời biện hộ không thích đáng nhất mà em từng nghe”
“Nhưng em là người mà, Bella.Với lại, việc đó cũng lớn bằng việc anh mong có 1 hy vọng khác, vì thế cậu ta... Cuộc sống của em đã gặp quá nhiều tình thế khó xử rồi. Anh hiểu điều đó”
“Nhưng nó không đúng. Nó là điều làm em khó chịu, không phải là những điều làm em khó xử “.
“Em yêu cậu ta “ anh thì thầm 1 cách rất nhẹ nhàng.
Từng tế bào trong cơ thể tôi đau đớn như phủ nhận điều mà Edward vừa nói.
“Em yêu anh hơn “ tôi nói. Đó là lời tốt nhất tôi có thể nói.
“ừ, anh cũng hiểu điều đó. Nhưng... khi anh rời khỏi em, Bella, anh đã để mặc em “Chảy máu “. Jacob là người duy nhất khép lại vết thương lòng của em, mang em trở lại. Điều đó chắc chắn làm em quên đi vết đau ấy. Anh không rõ về cách mà họ làm tan biến nó. Anh không thể trách cứ em hay cậu ta vì điều anh làm ra vẻ cần thiết. Anh có thể tìm được sự tha thứ, nhưng đó không phải điều làm anh chạy trốn / tránh được kết quả cuối cùng”.
“đáng lí là anh phải biết rằng em đã tìm mọi cách tự đổ lỗi bản thân mình. Làm ơn đi Bella. Anh không thể chịu đựng được khi em làm thế”
“Em mong anh nói gì đây?”
“Em muốn anh hãy gọi em bằng những cái tên tệ hại mà anh nghĩ ra được, bằng mọi ngôn ngữ mà anh biết. Em muốn anh nói cho em nghe cái mà anh chán ghét em, anh sẽ rời đi đâu để em có thể quỳ gối van xin anh ở lại”
“anh xin lỗi “ anh ấy nói. “ anh không làm thế được”
“ít ra thì anh cũng nên thôi việc cố làm em cảm thấy khá hơn chứ. Để em chịu đựng nó. Em đáng như thế”
“không “ anh thì thầm.
Tôi gật đầu chậm rãi “ anh đúng rồi đấy. Cứ tiếp tục thông hiểu đi nhé. Nó chắc chắn rất tệ đấy “.
Anh im lặng 1 lúc, và tôi gưiỉ đến anh 1 trách nhiệm trong không khí này đây, 1 điều cấp bách.
“nó đã đóng lại rồi “ tôi tuyên bố.
“ừ, để anh thêm vài phút nữa đã. Đủ thời gian để nói 1 chuyện hơn điều này...”
Tôi chờ. Cuối cùng anh ấy cũng nói, anh nói nhỏ “ có thể anh cổ lỗ, Bella. Anh không bắt em phải chọn anh hay cậu ta. Chỉ muốn em hạnh phúc, và em sẽ có bất cứ gì của anh mà em muốn hay không gì cả, có thể điều đó tốt hơn. Đừng để bất cứ sự biết ơn nào làm em có cảm giác nợ anh rồi ảnh hưởng đến quyết định của em”.
Tôi chống tay lên mặt sàn rồi tự di chuyển = đầu gối.
“Chết tiệt thật, anh ngừng lại đi “ tôi hét vào anh.
Mắt anh mở to ngạc nhiên. ‘Không - em không hiểu rồi. Anh không chỉ định cố làm em thấy khá hơn Bella, anh thực sự muốn nói về nó”.
“Em biết “ tôi rên rỉ. “ chuyện gì sẽ xảy ra cho việc trả đũa lại? Đừng bắt đầu với những sự hy sinh thân mình cao thượng bây giờ! hành động đi!”
“bằng cách nào?” anh hỏi, đôi mắt trông già đi với nỗi buồn của họ.
Tôi toài người vào lòng anh, vòng tay quanh anh.
“Em không quan tâm nơi chán nản này. Không quan tâm em có om sòm như kẻ cục cằn hay không. Làm em quên đi là em dễ sợ thế nào đi, làm em quên cậu ta đi, làm em quên tên em luôn đi. Trả đũa lại đi!”
Tôi không chờ anh quyết định - hay có cơ hội nói với tôi rằng anh không thích thú với con yêu quái độc ác và lật lọng như tôi. Tôi đẩy anh ngược lại rồi đặt môi mình lên đôi môi lạnh như tuyết ấy.
“Cẩn thận, em yêu “ anh thì thầm dưới nụ hôn gấp gáp của tôi.
“không “ tôi gầm lên.
Anh nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt tôi ra khoảng vài inch. “ em chả cần phải chứng tỏ điều gì với anh cả”
“Em chả cố chứng tỏ điều gì cả. Anh nói em có thể có những gì của anh nếu em muốn. Em muốn có anh. Muốn có tất cả những gì thuộc về anh”. Tôi gói trọn đôi tay mình quanh cổ anh rồi căng thẳng tìm môi anh. Anh cúi đầu xuống hôn lại tôi, nhưng đôi môi lạnh toát ấy cứ ngập ngừng giống như sự nóng vội của tôi hay tăng lên lúc phát biểu cái gì đấy. Thân người tôi làm mọi ý định trong đầu rõ ràng hơn cả, tố cáo tôi. Tay anh di chuyển chắc hẳn để kiềm chế tôi lại.
“Có lẽ đây không phải là thời điểm tốt nhất cho chuyện đó”, anh đề nghị, quá bình tĩnh vì sự thích thú của tôi.
“Tại sao không?” tôi càu nhàu. Chả có gì để cãi cọ cả nếu anh ấy trở nên lí trí, tôi buông tay ra.
“đầu tiên là, bởi vì ở đây lạnh” anh với tay kéo cái túi ngủ ra khỏi sàn, phủ nó quanh người tôi như cái mền vậy.
“sai rồi “ tôi nói. “ đầu tiên, bởi vì anh giống như là hình tượng về những hành động tốt đẹp 1 cách kì quái cho ma cà rồng
Anh cười 1 mình “ được rồi, cho là điều thứ 1 theo ý em. Lạnh là điều thứ 2. Và thứ 3 là... rõ là, em đúng là điều phiền toái, tình yêu ạ”
Anh chun mũi lại
Tôi ra hiệu.
“điều thứ 4” anh thì thào, cúi mặt xuống để nói nhỏ vào tai tôi. “ Chúng ta sẽ cố, Bella. Anh giữ lời hứa rất tốt. Nhưng tốt hơn hết là em đừng hành động với Jacob Black”.
Tôi khép người lại, vùi mặt vào vai anh.
“và điều thứ 5 là...”
“1 danh sách dài quá đấy “ tôi cằn nhằn.
Anh cười “ đúng vậy, thế em muốn lắng nghe để làm hay không đây?”
Lúc anh ấy đang nói thì Seth tru lên 1 tràng đinh tai nhức óc ngoài lều
Tôi điếng người vì âm thanh đó. Tôi không nhận ra tay trái mình nắm lại chặt thế, móng tay bậm chặt vào chỗ lòng bàn tay bị thương, mãi cho đến khi Edward cầm tay tôi và nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang nắm chặt ra.
“nó sẽ ổn thôi, Bella” anh ấy hứa. “ Ta có kĩ năng, có rèn luyện và điều bất ngờ bên phe chúng ta. Nó sẽ kết thúc sớm thôi. Nếu anh không thực sự tin tưởng vào điều ấy, thì giờ anh đã kiệt sức rồi - và rồi em ở đây, ghép lại những mảnh gỗ hay những thứ đại loại thế theo nhiều đường
“Alice thì nhỏ lắm “ tôi than vãn
Anh nén cười “ có thể nó là vấn đề đấy...nếu ai đó có khả năng bắt được Alice”
Seth bắt đầu rên rỉ.
“Chuyện gì thế?” tôi gặng hỏi.
“Cậu ta chỉ bực tức phải dính chặt chỗ này với chúng ta. Cậu ta biết đồng đội đẩy cậu ta ra khỏi mọi hành động để bảo vệ cậu ta. Cậu ta thèm được gia nhập chung với họ”.
Tôi cau mặt lại về cái chỉ dẫn mơ hồ của Seth.
“bọn ma mới đã xuyên qua tận cuối đường mòn rồi - nó hành động như bị bỏ bùa vậy, Jasper đúng là thiên tài - bọn chúng đã nhận ra được mùi hương của ai đó ở bãi cỏ. Vì thế, bây giờ, bọn chúng đã chia ra làm 2 toán nhỏ, như Alice đã nói “ Edward khẽ khàng bảo, mắt anh tập trung vào thứ gì đó rất xa ngoài kia. “ Sam đang taking us around để tránh bị phục kích”. Anh ấy đang mải miết vào những thứ anh đang lắng nghe để he used the pack plural.
Đột nhiên, anh cúi xuống nhìn tôi. “ Thở nào, Bella”
Tôi cố gắng làm những gì anh yêu cầu. Tôi có thể nghe được hơi thở hổn hển nặng nhọc của Seth bên ngoài lều. Tôi cố gắng giữ phổi mình điều hòa nhịp nhàng, để không phải thở nhanh.
“nhóm thứ 1 đang trong khoảng rừng thưa. Chúng ta có thể nghe thấy tiếng đánh nhau”
Răng tôi đánh vào nhau lập cập.
Anh cười 1 cái. “ Chúng ta có thể nghe thấy Emmett - anh ấy đang rất thích thú”
Tôi buộc bản thân mình phải cố thở cùng với Seth.
“nhóm thứ 2 đã sẵn sàng rồi - bọn chúng không chú ý đâu, chúng chưa nghe ra chúng ta đâu”
Edward gầm gừ
“gì thế anh?” tôi hổn hển.
“Chúng đang nói về em “ anh nghiến răng lại. “ Chúng cần chắc chắn là em không bỏ trốn... Hành động tốt lắm, Leah! ừm, cô ấy khá lanh lẹ đấy” anh thì thào tán đồng. “ 1 trong số ma mới sẽ bắt được mùi hương của chúng ta và Leah sẽ hạ mình xuống trước khi anh ta có thể quay về. Sam đang giúp cô ấy kết liễu đời hắn. Paul với Jacob thì đang chiến đấu với những đứa khác, những đứa khác bây giờ chỉ phòng thủ thôi. Chúng không hình dung ra chúng ta làm bằng gì nữa. Cả hai bên đều đánh nhử nhau... không, để Sam chỉ đạo. Ở ngoài vùng đó đi” anh thì thào. “ Tách chúng ra - đừng để bọn chúng bảo vệ phía sau nhau “.
Seth rên rỉ
“Thế tốt hơn, lái chúng hướng về khoảng rừng thưa ấy “ Edward chấp thuận. Thân người Edward vô tình chuyển động khi anh theo dõi, trở nên căng thẳng vì những hành động anh ấy tạo ra. Tay anh vẫn cầm tay tôi ; tôi luồn ngón tay mình qua tay anh. Ít nhất cũng giúp anh không kiệt sức ở chỗ này.
m thanh vắng lặng đột ngột là lời cảnh báo.
Tiếng thở dồn dập 1 cách khó hiểu của Seth dừng đột ngột, và - như tôi đang giữ nhịp thở mình đều đặn cũng như anh ta - tôi để ý.
Tôi ngưng thở, quá hoảng sợ để có thể làm phổi mình phải hoạt động vì tôi nhận ra rằng Edward đang bất động như 1 tảng đá bên cạnh tôi.
Ôi, không. Không được.
Ai đã hy sinh ah? Phe mình hay phe của chúng?. Mất mát của tôi là gì?
Chuyện xảy ra quá nhanh, đến nỗi tôi không chắc chính xác là nó xảy ra như thế nào. Tôi đứng trên đôi chân trần và cái lều - nó đang đổ - vì những mảnh lều tơi tả đang quanh tôi. Có phải Edward đã “ xé toạc “ tình trạng hiên giờ của chúng tôi ra? Tại sao thế?
Tôi nhấp nháy mắt, căm phẫn vào cái thứ ánh sáng chói lòa kia. Seth là tất cả mà tôi thấy, ngay bên chúng tôi, gương mặt anh ta chỉ cách mặt Edward có 6 inch. Họ liếc nhau với sự tập trung tuyệt đối. Mặt trời như dần tàn phá làn da của anh và tỏa ra những tia lấp lánh như nhảy múa xung quanh bộ lông sói của Seth.
Rồi sau đó Edward nói nhỏ nhưng khẩn trương “ đi nhanh, Seth”
Con sói lớn Seth quay người rồi biến mất vào bóng tối của khu rừng.
Có phải 2 giây đã trôi qua rồi không? Nó làm tôi tưởng như là hàng giờ vậy. Tôi rất khiếp sợ đến độ buồn nôn bởi những chuyện kinh khủng tôi biết được đã không như mong muốn ở khỏang rừng kia. Tôi mở miệng đề nghị Edward dẫn tôi đến đó, đến ngay bây giờ. Họ cần anh ấy, và họ cũng cần tôi. Nếu việc tôi đổ máu có thể cứu họ, tôi sẽ làm. Tôi có thể chết vì làm điều đó, như người thứ 3. Tôi không có con dao găm bạc trong tay, nhưng tôi sẽ tìm cách.
Trước đó, tôi để lại 1 dấu hiệu khi rời khỏi, tôi cảm giác như mình đang vút nhanh qua không khí vậy. Tay Edward không bao giờ rời khỏi người tôi cả - tôi chỉ cảm cảm giác mình đang chuyển động, rất nhanh, cảm giác như là hướng xuống dốc nghiêng vậy.
Tôi cảm thấy lưng mình đang bị đè vào mặt cách đá dốc đứng. Edward đứng trước mặt tôi, vẫn cái tư thế đó tôi thấy chỉ 1 lần.
Sự trợ giúp gột rửa tâm trí tôi trong lúc cái bao tử như đang rơi thẳng xuống dưới chân.
Tôi không hiểu.
Trợ giúp ah - chả có gì dẫn đến sai lầm ở khoảng rừng đó cả
Nỗi kinh hoàng - cơn khủng hoảng đã ở đó rồi.
Edward giữ thế chủ động - cúi nửa người, tay anh hơi giơ ra - tôi nhận ra với điều chắn chắn đến kinh tởm. Khối đá sau lưng tôi giống như là bức tường gạch cũ xưa trong các ngõ nhỏ nước Ý nơi mà anh đã đứng giữa tôi và các chiến binh áo choàng đen Volturi.
Điều gì đó đang đến với chúng tôi.
“ai đấy? “ tôi thì thào.
Anh nghiến răng nói trong tiếng gầm gừ, âm thanh lớn hơn tôi nghĩ. Quá lớn. Nó có nghĩa là quá trễ để trốn đi rồi. Chúng tôi bị mắc kẹt và ai nghe câu trả lời của anh ấy đều không quan trọng
“Victoria “ anh nói, thốt ra từng chữ, như là 1 sự nguyền rủa. “ Cô ta không chỉ 1 mình. Cô ta lần theo mùi hương của anh, theo bọn ma mới để tìm chúng ta - cô ta không có ý đánh nhau với chúng. Cô ta tạo nên 1 quyết định như là “ sự thúc đẩy trong 1 khoảnh khắc “ để tìm anh, đoán rằng em luôn ở bên cạnh anh. Cô ta đã đúng “.
Cô ta ở gần đủ để anh ấy có thể nghe được ý nghĩ của ả.
Lại là trợ giúp. Nếu không là Volturi, cả hai chúng tôi đã chết. Nhưng với Victoria, nó không cần phải là cả 2 chúng tôi. Edward có thể sống sót. Anh là 1 kẻ chiến đấu giỏi, như Jasper vậy. Nếu cô ta không đem quá nhieièu người, anh sẽ chiến đấu theo cách anh, sau lưng gia đình anh. Edward nhanh hơn bất cứ người nào. Anh có thể làm thế.
Tôi rất vui vì anh đã bảo Seth đi. Dĩ nhiên, ở đây thì Seth không thể chạy đến giúp được. Victoria có đủ thời gian cho quyết định của cô ta hoàn hảo hơn. Nhưng ít ra, Seth đã an toàn; tôi có thể sẽ không thấy con sói tóc hung đỏ to lớn trong đầu óc mình khi tôi nghĩ đến tên anh ta nữa - chỉ là 1 cậu trai 15 tuổi.
Người của Edward di chuyển - chỉ chút xíu thôi, nhưng điều đó nói với tôi nơi để nhìn. Tôi liếc qua chỗ bóng tối trong rừng.
Nó như là cơn ác mộng đi theo để chào hỏi tôi vậy.
Hai con ma cà rồng dịch từ từ vào cái lỗ hổng nhỏ vào trại của chúng tôi, mắt chăm chú, không tìm thấy được gì. Chúng sáng lấp lánh như kim cương dưới mặt trời vậy.
Tôi chỉ nhìn vừa đủ 1 tên tóc vàng - hắn chỉ là cậu nhóc, mặc dù hắn trông vạm vỡ và cao ráo, có thể hắn ta chuyển thành ma cà rồng khi bằng tuổi tôi. Mắt hắn - một màu đỏ chói, thứ màu đỏ tôi chưa từng thấy trước đó bao giờ - không thể giữ tầm ngắm tôi lâu. Mặc dù hắn rất gần Edward, cận kề nguy hiểm nhất, tôi không thể thấy hắn.
Bởi vì, chỉ vài bước phía trước và phía sau, Victoria đang liếc nhìn tôi.
Mái tóc cam của cô ta sáng hơn nhiều trong trí nhớ tôi, nó như là ngọn lửa vậy. Ở đây không có gió, nhưng ngọn lửa chúng quanh làm gương mặt cô ta lung linh hơ, như nó vẫn đang tiếp diễn vậy.
Đôi mắt cô ta đen khát máu. Cô ta chả cười, y như trong ác mộng của tôi - môi cô ta bậm kín lại thành 1 đường. Một nét nham hiểm gây ấn tượng theo cái cách cô ta cuộn người vào, như con sư tử cái chờ đợi lúc sơ hở để nhảy lên. Cái nhìn chằm chằm không chớp mắt của cô ta đưa qua Edward và tôi, nhưng không bao giờ nhìn anh quá nửa giây. Cái nhìn chăm chú của ả vào gương mặt tôi hơn là tôi có thể giữ ánh mắt mình nhìn ả.
Tension rolled off of her, gần như có thể nhìn thấy trong lớp không khí này. Tôi có thể cảm nhận được sự thèm khát, tất cả cảm xúc chi phối để giữ cô ta kiềm lại. Hầu như là tôi có thể nghe được cô ta nghĩ gì, tôi biết cô ta nghĩ gì.
Cô ta đứng đủ gần như cô ta muốn - tiêu điểm của toàn bộ cảnh tượng này của cô ta đã hơn 1 năm rồi, nay nó đã đến rất gần.
Cái chết của tôi.
Kế hoạch của ả hiển nhiên như nó được luyện tập vậy. Thằng con trai to lớn tóc vàng kia sẽ tấn công Edward. Ngay khi đủ làm anh ấy xao lãng, Victoria sẽ thanh toán tôi.
Nó sẽ nhanh đây - cô ta không còn thời gian vì mục tiêu ở đây nữa - nhưng nó sẽ được thực hiện triệt để. Có vài điều không thể lấy lại được.
Có vài điều mà sự nham hiểm thâm độc của ma cà rồng không thể uốn nắn lại được.
Cô ta buộc phải làm tim tôi ngưng lại. Có thể đôi tay cô ta thọc sâu vào ngực tôi, bóp nát nó. Một vài điều đi cùng với 1 vài lề lối.
Tim tôi đập thình thịch, đập rất to, như thể sẽ làm cho mục tiêu của cô ta rõ ràng hơn.
Khoảng cách đã xa vời lắm rồi, từ khoảng xa bên khu rừng âm u kia, tiếng sói tru dội vang lẫn vào không khí. Vì Seth đã đi rồi, nên không có cách nào giải thích được cái thứ âm thanh ấy.
Thằng ma tóc vàng nhìn Victoria chỉ bằng góc mắt, chờ đợi lệnh của ả.
Hắn ta trẻ hơn bất cứ ai. Tôi đoán từ từ tròng đen sáng rực 1 màu đỏ, điều đó chứng tỏ hắn làm ma cà rồng chưa lâu. Hắn khỏe mạnh nhưng llại lạc lõng. Edward biết sẽ phải làm gì với hắn. Edward sẽ sống thôi.
Victoria hất cằm theo hướng Edward, mệnh lệnh không cần lời cho hắn ta.
“Riley “ Edward nói nhỏ nhẹ, giọng lập luận.
Hắn ta ớn lạnh, đôi mắt mở rộng ra.
“Cô ta đang dối cậu, Riley “ Edward nói với hắn. “ Nghe tôi đây. Ả đang lừa dối cậu như ả đã làm với nhiều người khác nữa - những người đã chết ở khoảng rừng thưa ấy. Cậu biết cô ta lừa dối họ, rằng cô ta buộc cậu dối họ, không điều nào của cậu giúp được họ cả. Cũng thật khó để tin rằng cô ta nói dối cậu, phải không?”
Bối rối lan khắp mặt Riley.
Edward di chuyển vài inch lên phía trước, và Riley tự động “ compensated “ với sự giàn xếp của bản thân hắn
“Cô ta không yêu cậu đâu, Riley “ giọng nói nhẹ nhàng của Edward rất thuyết phục, như là thôi miên vậy. “ Cô ta không bao giờ đâu. Cô ta yêu 1 người tên James, và đối với cô ta chỉ là thứ công cụ, không hơn”
Khi anh nói tên James ra, môi Victoria khẽ động vì cái cắn răng đang biểu lộ ra. Mắt cô ta nhìn chặt vào tôi.
Riley ném cái nhìn điên cuồng trong sự điều khiển của cô ta.
“Riley?” Edward nói.
Riley tự động lại tập trung nhìn vào Edward
“Cô ta biết tôi sẽ giết cậu, Riley. Cô ta muốn cậu chết đi để không phải lúc nào cũng giả vờ nữa. Đúng thế - cậu đã thấy điều đó, phải không? Cậu đọc được sự miễn cưỡng trong mắt cô ta, nghi ngờ vẻ giả tạo trong những lời cô ta hứa hẹn. Cậu đã đúng rồi. Cô ta không bao giờ muốn có cậu cả. Mỗi nụ hôn, mỗi tiếp xúc đều là lừa dối cả”.
Edward lại di chuyển, tiến lên vài inch nữa theo hướng hắn, cũng là cách tôi vài inch.
Cái nhìn chằm chằm của Victoria nhắm vào kẽ hở giưã 2 chúng tôi. Nó có thể tạo điều hiện để cô ta giết tôi trong tích tắc - cô ta chỉ cần 1 cơ hội nhỏ nhoi đó thôi.
Thời gian như chậm hơn, Riley xác định lại vị trí của mình.
“Cậu không cần phải chết “ Edward hứa, mắt anh dán chặt vào mắt cậu ta. “ Có nhiều cách để sống hơn là cái cách cô ta chỉ cậu. Nó không phải là máu hay những lời nói dối, Riley. Cậu có thể ra đi ngay bây giờ. Cậu không cần phải chết vì tất cả những lời nói dối của cô ta”.
Edward trượt thêm vào bước nữa. Bước chân đó là khoảng cách giữa chúng tôi bây giờ. Riley xoay lhá nhanh, cố gắng sửa đổi vào lúc này. Victoria nghiêng người tiến về phía trước trên đôi chân như khiêu vu vậy.
“Cơ hội cuối đấy, Riley “ Edward thầm thì.
Khuôn mặt tuyệt vọng của hắn khi nhìn Victoria thay cho câu trả lời.
“hắn ta là đồ nói dối đấy, Riley “ cô ta nói, miệng tôi mở ra vì ghê tởm cho những lời cô ta nói. “ Em đã kể anh nghe những mánh khóe của họ. Anh biết là em chỉ yêu mình anh mà”.
Giọng cô ta không mạnh, man rợ và gầm gừ như tiếng mèo. Tôi có thể diễn tả được vẻ ngoài và tư thế của cô ta. Nó nhẹ nhàng, nó cao - như là con nít, giọng ngân vang như chuông. Cái thứ giọng hay đi với các cô nàng tóc quăn vàng và nhai singum hồng. Không có cảm giác nào đến với cô ta mà được bộc lộ ra cả, còn răng thì sáng lấp lánh.
Quai hàm của Riley đanh lại, điều chỉnh đôi vai của mình. Đôi mắt trống rỗng - không một tí bối rối nào, không tí ngờ vực nào cả. Tất nhiên là không có suy nghĩ nào cả. Hắn căng thẳng khi tấn công.
Thân người Victoria như run lên, có vẻ như ả bị thương 1 tí. Ngón tay ả chuẩn bị cào cấu, chờ đợi Edward di chuyển vài inch khỏi tôi.
Tiếng gầm gừ không phát ra từ cả hai người.
Một bóng hình màu vàng cháy rất to lớn vụt đến giữa khoảng trống, ném Riley xuống đất.
“Khônggg “ Victoria gào lên, giọng nói như trẻ con rít lên như không tin được vào những điều xảy ra trước mắt cô ta.
Khoảng nửa thước trước mặt tôi, một con sói lớn xé toạc và cắt tên ma tóc vàng ở phía dưới.
Victoria không dành ánh mắt của cô ta cho cậu trai - người mà cô ta cầm cố tình cảm của mình cho hắn. Đôi mắt của cô ta vẫn nhìn vào tôi, đôi mắt đầy thất vọng đến dữ tợn kia làm cô ta trông như bấn loạn.
“Khônggg “ cô ta lại kêu lên, tiếng kêu rít qua răng, trong khi Edward chuẩn bị di chuyển về phía cô ta, chặn hướng cô ta đến tôi.
Riley đang đứng, trông thật khốn khổ và bơ phờ, nhưng hắn vẫn còn khả năng nhảy bổ vào vai Seth với 1 cú đá hằn học. Tôi nghe tiếng xương răng rắc. Seth lùi lại và bắt đầu xoay tròn, khập khiễng. Riley buông tay mình ra, sẵn sàng hành động, mặc dù trông hắn có vẻ như bị mất 1 phần cánh tay vậy.
Cách vào thước từ chỗ Riley và Seth, Edward với Victoria như đang nhảy múa vậy.
Họ xoay người không nhiều lắm, bởi vì anh không cho phép cô ta đến gần tôi. Cô ta khệnh khạng lùi về sau, di chuyển từ nhiều hướng, cố tìm khe hở trong sự phòng thủ của anh. Anh theo dõi từng động tác chân di chuyển hết sức uyển chuyển của cô ta, săn đuổi cô ta với sự tập trung tuyệt đối. Anh bắt đầu hành động trước khi cô ta cục cựa người chỉ trong tíc tắc, đọc những mục đính trong suy nghĩ của ta.
Seth bất thình lình lao tới Riley theo hướng khác, cái gì đó đã bị xé toạc ra với tiếng kêu thất thanh nghe thật kinh tởm gai người. Một khúc gỗ nặng màu trắng bay từ phía trong khu rừng đánh tiếng rơi thịch xuống. Riley rống lên trong cơn điên cuồng, còn Seth thì nhảy lùi lại - khoảng cách ngạc nhiên đến nỗi cậu ta không ngờ vào khả năng của đôi chân mình - trong lúc Riley tung 1 cú đánh mạnh với đôi tay sứt sẹo.
Victoria đang len lỏi qua từng cái thân cây phía cuối khe hở nhỏ. Cô ta lao vút đi, chân cô ta đẩy người về trước an toàn trong khi mắt cô ta nóng lòng nhìn về phía tôi như rôi là nam châm hút cô ta vào vậy. Tôi có thể nhìn thấy điều mãnh liệt muốn giết chết tôi với bản năng sinh tồn của cô ta.
Edward cũng có thể nhìn ra đượ điều ấy.
“Đừng đi nữa, Victoria “ anh lẩm bẩm với kiểu nói như thôi miên giống trước đó. “ Cô sẽ không bao giờ có cơ hội khác như thế nữa đâu”.
Cô ta nhe răng ra và rít lên, nhưng dường như không thể di chuyển xa hơn nơi tôi đúng được.
“Cô có thể chạy chậm lại đấy “ Edward kêu. “Tốn nhiều thời gian cho việc này quá rồi. Nó là những thứ cô muốn làm, phải không? Đó là lí do James luôn giữ cô bên cạnh hắn. Hữu ích đấy, nếu cô muốn chơi 1 trò hơn thế này. Là cộng sự với người có khuynh hướng kì lạ là chạy trốn. Hắn ta sẽ không để cô rời khỏi hắn - Hắn ta lợi dụng kĩ năng của cô khi chúng tôi bắt kịp anh ta lúc ở Phoenix”.
Tiếng gầm gừ phát ra giữa môi cô ta.
“đó là tất cả về cô đối với hắn ta. Thật ngốc khi phí sức báo thù cho 1 kẻ có quá ít tình cảm với cô hơn là 1 thợ săn “for his mount”.
Môi Edward nén lại khi anh vỗ nhẹ vào thái dương mình.
Với tiếng kêu như bóp nghẹn lại. Victoria phóng khỏi cây lần nữa, đánh nhử phía bên. Edward phản ứng lại, và điệu nhảy lại bắt đầu.
Chỉ hồi sau đó, cú đấm của Seth thụi ngay sườn Seth, tiếng tru yếu ớt phát ra từ lồng ngực của Seth. Cậu ta lùi lại, đôi vai giật giật khi cố gắng tống khứ cơn đau đi.
Ôi trời, tôi muốn tạ lỗi với Seth, nhưng tôi không có chút sức lực nào để mở miệng ra, giữ chặt không khí trong phổi mình. Trời ơi, làm ơn đi, cậu ta chỉ là 1 đứa trẻ thôi mà.
Tại sao Seth không chạy đi? Tại sao cậu ấy không chạy ngay bay giờ đi?
Riley đang đứng ở khoảng cách rất gần giữa chúng tôi, lao vò Seth theo phương hướng ra mặt vách đá cạnh tôi. Victoria đột nhiên thấy thích thú với người cộng sự giả của mình. Tôi có thể thấy cô ta, từ hốc mắt mình, phán đoán khoảng cách giữa tôi với Riley. Seth chộp lấy Riley, đẩy hắn ta lùi lại, và Victoria rít lên.
Seth không đi khập khiễng nữa. Phạm vi này đẩy cậu ta xa không quá vài inch với Edward. Đuôi cậu ta lướt qua lưng Edward, đôi mắt của Victoria lồi lên.
“Không, cậu ta khôg tùy thuộc vào tôi “ Edward nói, trả lời câu hỏi tron đầu cô ta. Anh lợi dụng llúc cô ta sơ hở để tiến sát thêm chút nữa. “ Cô cung ứng cho chúng tôi 1 đội quân bình thường. Rồi chúng liên minh với chúng tôi”.
Cô ta nghiến răng, cố giữ sự tập trung vào một mình Edward.
“Nhìn cho kĩ vào, Victoria” anh thì thào, lôi kéo những dòng tư tưởng khỏi sự tập trung của cô ta. “ Cậu ta có thực sự như tên quỷ James truy lùng ở bên Siberia hay không? “.
Mắt cô ta bất ngờ mở to, rồi bắt đầu vụt đi liều mạng đến Seth đến tôi, vòng quanh và vòng quanh. “ Không như nhau ah? “ cô ta hằm hè với cái giọng nữ cao của mình. “ Không thể xảy ra được “.
“Chả có gì là không thể xảy ra cả “ Edward thì thào, giọng nhẹ nhàng khi anh dịch chuyển gần cô ta thêm vào inch. “ Ngoại trừ cái cô muốn. Cô sẽ không bao giờ chạm được vào cô ấy “.
Cô ta lúc lắc cái đầu, nhanh lẹ và dằn mạnh, đấu tranh với kiểu làm xao lãng của anh ấy, và cố né tránh anh, nhưng anh vẫn ở yên 1 chỗ để chặn cô ta ngay khi cô ta nghĩ ra được kế hoạch nào đó. Gương mặt cô ta nhăn nhó trong sự thất bại, và rồi cô ta cúi người thấp hơn chút nữa trong tư thế đang né đòn của mình., con sư tử cái lại chờ đợi, tính toán hướng săn đuổi.
Victoria không thiếu kinh nghiệm, khả năng bẩm sinh lèo lái bọn ma mới. Cô ta làm chết người. Thậm chí tôi có thể nói được điểm khác nhau giữa cô ta với Riley, và tôi biết Seth không tiếp tục được lâu nếu cứ đánh nhau với con ma này.
Edward cũng dịch người đi, khi họ gần nhau hơn, và nó như là cuộc đối đầu giữa con sư tử đực và con sư tử cái vậy.
Điệu nhảy đã tăng độ nhanh lên.
Đó như là Alice và Jasper trên bãi cỏ, chuyển động mờ dần theo hình xoắn ốc, chỉ có điệu nhảy đó là không phải hoàn hảo như múa ba lê. Những tiếng nghiến răng sắc bén và rạn nứt được dội lại bên ngoài mặt vách đứng mỗi khi người nào đó trượt trong sự hình thành của họ. Nhưng họ thì đang chuyển động quá nhanh đến nỗi tôi không thể nhìn thấy người đang mắc lỗi...
Riley bị xao lãng bởi balê bạo lực, đôi mắt anh ấy lo âu cho bạn nhảy của mình. Seth đã tấn công, đang cắn đứt những mảnh nhỏ khác của con ma cà rồng. Riley rống lên và tung ra cú đấm trái tay để bắt trọn Seth trong lòng ngực rộng của anh ấy. Thân thể khổng lồ của Seth bay cao vút lên mười bước và đâm sầm vào tường như đá qua cái đầu của tôi với một sức mạnh mà dường như lung lay toàn bộ đỉnh. Tôi nghe hơi thở hổn hển từ những phổi của anh ấy và tôi tránh ra ngoài khi anh ta bật lại ra khỏi đá và sụp đổ trên mặt đất các tôi vài bước.
Một tiếng rên nhẹ rít qua răng của Seth.
Những mảnh đá xám vụn sắc nhọn trút xuống đầu tôi, làm xước cả da. Một mảnh đá nhọn đè lên cánh tay phải của tôi và tôi đẩy nó ra. Những ngón tay của tôi nắm chặt quanh mảnh vỡ dài bằng bản năng tồn tại của mình; vì không có cơ hội bỏ chạy, tôi tự nhủ- sự lo lắng không đem lại kết quả bao nhiêu- chuẩn bị cho một cuộc chiến.
Ađrenalin đã đâm xuyên qua những tĩnh mạch của tôi. Tôi biết thanh chống đã cắt vào lòng bàn tay mình. Tôi biết rằng vết rạn trong đốt ngón tay tôi đang nhức nhối. Tôi biết nó, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn.
Từ phía sau của Riley, tất cả những gì tôi có thể thấy là mái tóc xoăn vàng rực của Victoria và một vệt mờ màu trắng. Những tiếng bẻ gẫy kim loại và những cơn giận dữ ngày càng tăng lên thường xuyên hơn, những cú va chạm nảy lửa và những tiếng thở hổn hển, điều đó khẳng định rõ ràng rằng khiêu vũ đang mang đến sự chết chóc cho ai đó
Nhưng với người nào?
Riley lắc lư tiến về phía tôi, đôi mắt rực đỏ khác thường của anh ấy với vẻ giận dữ. Anh tỏ vẻ giận dữ đi khập khiễng của cát- lông thú được nhuộm màu giữa chúng ta, và những bàn tay của anh ấy- xé, làm gãy những bàn tay- cuộn lại vào trong những móng. Miệng của Anh ấy mở ra, dãn rộng hơn, răng của anh ấy sáng lấp lánh, như thể anh ta chuẩn bị xé cái họng của Seth ra.
Một cú đá thứ hai như điện giật, và mọi thứ thình lình rõ ràng.
Cả hai cuộn chiến quá gần. Seth sắp sửa mất anh ấy và tôi không có ý nếu Edward đang chiến thắng hay thất bại. Họ cần trợ giúp. Một sự xao lãng. Cái gì đó để đưa họ tới mép vực.
Bàn tay tôi nắm chắc đinh đế giày đá chặt đến nỗi một sự hỗ trợ trong thanh chống bật tanh tách.
Tôi đủ mạnh mẽ không? Tôi có đủ dũng cảm không? Tôi có thể vượt nỗi sợ trong người mình như thế nào? Điều này để Seth có đủ thời gian để quay lại không? Liệu anh ta có mau lành để cho sự hy sinh của tôi cho anh ấy làm điều tốt không?
Tôi cào những mảnh vỡ trên cánh tay tôi ra, giật mạnh áo len dày ngược lại để lộ lớp da trần, và sau đó ấn đầu nhọn vào nếp gấp trên khuỷ tay tôi. Ngay cái sẹo dài mà có từ lần tai nạn ở sinh nhật trước của tôi. Vào cái đêm đó, máu chảy của tôi đã cuốn hút mọi ma cà rồng, làm tê liệt họ trong một chốc lát. Tôi đã cầu nguyện nó sẽ xảy ra lần nữa. Tự trấn tỉnh mình, tôi hít thở sâu.
Victoria được làm xao lãng bởi âm thanh của tiếng thở hổn hển của tôi. Đôi mắt cô ấy nhíu lại trong một giây, liếc nhìn tôi. Sự giận dữ và thèm khát thể hiện trên gương mặt cô ấy.
Tôi đã không biết trong đầu mình đã nghe tiếng động nhỏ phát ra từ các tiếng ồn khác của những trận tra tấn và những tiếng vang dội lại tường đá bên ngoài bằng cách nào. Cố giữ từng nhịp thở của mình đủ để không bị chết ngạt. Nhưng, vào giây phút phân vân đó tôi đã chằm chằm nhìn vào mắt của Victoria, tôi nghe thấy tiếng gầm gừ quen thuộc.
Trong chính giây ngắn ngủi đó, điệu nhảy bị gẫy vỡ dữ dội từng phần.. Nó xảy ra nhanh đến nỗi tôi không kịp biết chuyện gì đang xảy ra.. Tôi cố gắng tập trung quan sát.
Victoria đã nổi cơn hung hăn và đâm mạnh vào giữa thân cây sam to lớn. Rồi cô ấy rơi xuống đất rồi thu mình để bật dậy.
Đồng thời, Edward- nhanh như chớp- đã xoắn ngược lại và chụp gọn Riley trong tay. Trông như là chân của Edward đã đập vào lưng của Riley, và kéo lên
Điểm cắm trại nhỏ vang đầy tiếng thét đau đớn đến buốt xương của Riley.
Cùng lúc, Seth nhảy qua tới chân hắn ta, cắt đứt chúng.
Nhưng Tôi vẫn còn thấy Victoria. Và, dường như cô ấy trông bị biến dạng kỳ quặc- như thểcô ấy hoàn toàn không còn năng lực - Tôi thấy nụ cười trên mặt hoang dại của cô ấy, nụ cười đã ám ảnh tôi trong mơ.
Cô ấy cuộn người lại rồi bật lên
Có cái gì đó nhỏ và màu trắng đã thổi xuyên qua không khí và đụng nhau giữa chừng cuộc chiến của cô ấy. Cuộc va chạm mạnh như tiếng nổ, và nó ném cái cây vào người cô ấy- cái cây gẫy gập ở giữa. Cô ấy hạ xuống đất, cúi người xuống và sẵn sàng chiến đấu, nhưng Edward đã ở đấy. Khi tôi thấy anh ấy đứng thẳng và nguyên vẹn đã giải tỏa được nổi lo lắng trong tôi
Victoria đá cái gì đó qua một bên với một đánh nhẹ của bàn chân trần của cô ấy- vật phóng ra làm cản sự tấn công của cô ấy. Nó cuộn về phía tôi, và tôi đã nhận ra nó là gì.
Dạ dày của tôi lắc lư.
Những ngón tay vẫn còn co rúm; chộp lấy những cọng cỏ, cánh tay của Riley bắt đầu tự kéo lê điên dại trên mặt đất
Seth đang xoay quanh Riley lần nữa, và giờ Riley đang rút lui. Ông ta quay lại trước vồ dập của ma sói, mặt hắn đanh cứng lại vì đau đớn. Ông ta nâng một cánh tay lên phòng thủ.
Seth xông vào Riley, và rõ ràng con ma cà rồng mất thăng bằng. Tôi nhìn thấy Seth đã ghim hàm răng của mình vào vai và những vết thương xé thịt của Riley, quăng hắn qua lại.
Với một tiếng thét inh tai,, Riley mất cánh tay còn lại
Seth rung đầu, ném mạnh cánh tay vào trong những khúc gỗ. Tiếng cười khúc khích rít qua răng Seth.
Riley hét gào. "Victoria!"
Victoria thậm chí không chùn bước khi nghe tên mình cất lên. Mắt cô ấy không thèm nhìn về phía hắn
Seth phóng mình về phía trước với toàn bộ sức lực. Đẩy mạnh cả Seth lẫn Riley đâm vào những cái cây, tiếng thét của Riley phát ra. Bất ngờ những tiếng hét cắt đứt, những mãnh đá nhỏ vỡ ra
Tuy nhiên cô ấy không thèm liếc nhìn, Victoria dường như nhận ra rằng cô ấy chỉ còn chiến đấu đơn độc một mình. Cô ấy bắt đầu xoay ngược lại ra hướng Edward, sự thất vọng điên cuồng cháy đùng đùng trong đôi mắt cô ấy. Cô ấy ném tôi một cái nhìn chằm chằm, kéo dài sự đau khổ, và sau đó cô ấy nhanh chóng rút lui
"Không " Edward than vãn, giọng nói của anh ấy quyến rũ. "Ngươi không thoát được đâu."
Cô ấy lướt đi về phía ẩn náu trong rừng như một mũi tên
Nhưng Edward đã nhanh hơn- như một viên đạn bắn ra từ khẩu súng.
Anh ấy chụp lấy phần lưng sơ hở của cô ấy tại rìa cây và cuối cùng, nhảy qua dễ dàng
Miệng Edward cắn ngang qua cổ cô ấy, như một sự âu yếm. Tiếng kêu ré lên từ những nỗ lực của Seth bao trùm mọi tiếng ồn khác, như thể không phân biệt đó là âm thanh gì. Anh ta như là đang hôn cô ấy.
Và sau đó mái tóc vàng rực lửa không còn trên cơ thể cô ấy. Run rẩy kiệt sức và ngã xuống đất, cuộn tròn trước khi lăn vào đống cây.
Bình luận facebook