Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-126
Chương 126: Nam sinh áo đen bị đánh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho đến khi: “Tút… Người nhận không nghe máy…”
Chu Doãn cầm điện thoại trong tay, cô từ từ bỏ điện thoại xuống, nhìn màn hình điện thoại trước mặt, chậm rãi nói một mình: “Lục Nguyên, em biết bây giờ anh nhất định là rất bận, vậy nên mới không nghe điện thoại của em, có đúng không?”
Vết thương trên mặt lại truyền đến cơn đau nhức, mặc dù bác sĩ đã xử lí qua cho cô rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hơi đau.
Chu Doãn tắt điện thoại đi, tắt luôn cả đèn, nằm nghiêng trên giường, trước ngực ôm một cái gối đầu lặng lẽ ngủ.
Trong trường đại học Kim Lăng, Lục Nguyên đang nằm trên sườn dốc bãi cỏ, trong lòng là người con gái mềm mại thơm tho, nhưng lại khiến cơ thể anh không khỏi thêm cương cứng.
Anh hận không thể biến thành một cây gậy sắt nung nóng, vùi vào trong lớp mỡ đông đặc, có thể chen cả người vào trong sự mềm mại này, được sự ấm nóng này vây quanh.
Vì có thể níu giữ được Lục Nguyên, Viên Linh đúng là dùng hết tất cả vốn liếng.
Tay trái hai người đan mười ngón vào nhau, còn tay phải Lục Nguyên đang vòng qua lưng Viên Linh, chỉ cần anh hơi hướng xuống dưới một chút, là có thể trượt vào trong thắt lưng quần.
“Không được, không được…”
Nhưng đột nhiên Lục Nguyên bàng hoàng bừng tỉnh, anh dùng lực đầy Viên Linh ra.
Anh thật sự đã gấp lắm rồi, ngay cả việc thật ra tay anh đã chạm lên bộ ngực mềm mại của con gái nhà người ta mà anh cũng không hề để ý.
Lục Nguyên quỳ trên mặt đất, trong lồng ngực có một loại cảm giác xao đồng và suy nghĩ kinh tởm khó mà kìm nén được.
Đây chính là sự kinh tởm với chính anh.
Anh thở gấp, sau đó nhặt điện thoại lên.
Màn hình điện thoại hiển thị một cuộc gọi nhỡ gai mắt, khiến trong lòng Lục Nguyên càng thêm tự trách.
Là Chu Doãn gọi đến.
Khi anh cùng Viên Linh nằm trên bãi cỏ… Chu Doãn đã gọi điện thoại tới.
Lục Nguyên không kịp tự trách mình thêm nữa, anh liền vội vã gọi lại.
“Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được…”
Âm thanh nhắc nhở lạnh lẽo ấy như một sự hình phạt mà trời cao giáng xuống, nó đâm thẳng vào trong màng nhĩ của Lục Nguyên.
Lục Nguyên chán nản ngồi xuống.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng tới dáng vẻ Chu Doãn gọi điện cho mình vừa rồi.
Anh thật sự đã gấp lắm rồi, ngay cả việc thật ra tay anh đã chạm lên bộ ngực mềm mại của con gái nhà người ta mà anh cũng không hề để ý.
Lục Nguyên quỳ trên mặt đất, trong lồng ngực có một loại cảm giác xao đồng và suy nghĩ kinh tởm khó mà kìm nén được.
Đây chính là sự kinh tởm với chính anh.
Anh thở gấp, sau đó nhặt điện thoại lên.
Màn hình điện thoại hiển thị một cuộc gọi nhỡ gai mắt, khiến trong lòng Lục Nguyên càng thêm tự trách.
Là Chu Doãn gọi đến.
Khi anh cùng Viên Linh nằm trên bãi cỏ… Chu Doãn đã gọi điện thoại tới.
Lục Nguyên không kịp tự trách mình thêm nữa, anh liền vội vã gọi lại.
“Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được…”
Âm thanh nhắc nhở lạnh lẽo ấy như một sự hình phạt mà trời cao giáng xuống, nó đâm thẳng vào trong màng nhĩ của Lục Nguyên.
Lục Nguyên chán nản ngồi xuống.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng tới dáng vẻ Chu Doãn gọi điện cho mình vừa rồi.
Anh thật sự đã gấp lắm rồi, ngay cả việc thật ra tay anh đã chạm lên bộ ngực mềm mại của con gái nhà người ta mà anh cũng không hề để ý.
Lục Nguyên quỳ trên mặt đất, trong lồng ngực có một loại cảm giác xao đồng và suy nghĩ kinh tởm khó mà kìm nén được.
Đây chính là sự kinh tởm với chính anh.
Anh thở gấp, sau đó nhặt điện thoại lên.
Màn hình điện thoại hiển thị một cuộc gọi nhỡ gai mắt, khiến trong lòng Lục Nguyên càng thêm tự trách.
Là Chu Doãn gọi đến.
Khi anh cùng Viên Linh nằm trên bãi cỏ… Chu Doãn đã gọi điện thoại tới.
Lục Nguyên không kịp tự trách mình thêm nữa, anh liền vội vã gọi lại.
“Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được…”
Âm thanh nhắc nhở lạnh lẽo ấy như một sự hình phạt mà trời cao giáng xuống, nó đâm thẳng vào trong màng nhĩ của Lục Nguyên.
Lục Nguyên chán nản ngồi xuống.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng tới dáng vẻ Chu Doãn gọi điện cho mình vừa rồi.
Từ cảm giác chờ mong trước khi gọi, cho tới cảm giác mất mát khi không có người nghe máy.
Sau khi cô ấy gọi mãi không được, trong lòng nhát định rất khó chịu, vậy nên mới dứt khoát tắt máy.
Lục Nguyên thở dài trong lòng, đứng dậy.
Trước mắt, nhóm người tụ tập đứng xem đã rời đi hơn một nửa, chỉ còn lại mấy nhóm học sinh thưa thớt, giống như cảnh tan tầm của bộ phim điện ảnh ngoài trời, họ vừa thảo luận vừa lần lượt rời đi.
“Mẹ nó, nam sinh đen như hủi vừa nãy là ai vậy nhỉ, ra tay cũng quá ác, người ta sắp bị cậu ta đánh chết luôn.”
“Cậu không biết hả, người đó là một đàn em của Phan Thụy Tường, biệt danh Hỗ Đần, hình như tên thật là Nghiêm Thành Hồ. Cậu ta ra tay vừa nặng vừa độc ác, rất nhiều người đều không dám đắc tội với Phan Thụy Tường cũng chính vì tên Hỗ Đần đó đấy.”
“Mẹ nó, quá tàn nhẫn. Mà Hỗ Đần cũng đần thật, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ bị người lợi hại hơn trừng trị.”
“Xuyt, cậu nhỏ tiếng chút, nói không chừng ở gần đây cũng có người của cậu Phan đấy, tốt nhất chúng ta vẫn nên quay về ôn tập toán cao cấp đi, chuyện vừa nãy khiến tớ khó chịu quá, lúc này, chỉ có học tập mới khiến tớ vui vẻ trở lại thôi.”
“Đúng đúng, lúc này tớ cũng chỉ muốn chìm đắm trong đại dương kiến thức thôi.”
Mọi người dần dần rời đi hét.
Cuối cùng Lục Nguyên cũng nhìn thấy bên kia của quảng trường nhỏ, phía dưới ngọn đèn có một bóng đen đang cuộn tròn trên mặt đất, chắc chắn là nam sinh bị người của Phan Thụy Tường đánh vừa nãy.
“Lục Nguyên, xin lỗi, vừa nãy em là bất đắc dĩ, mong anh có thể tha thứ cho em.”
Lúc này Viên Linh cũng tới bên cạnh Lục Nguyên, mặt cô ửng đỏ, rõ ràng một màn kích tình trên bãi cỏ vừa nãy đã làm trái tim cô xôn xao, bây giờ nó vẫn chưa tản đi hoàn toàn trên mặt cô.
“Được rồi.”
Lục Nguyên không dám nhìn cô.
Anh cũng không dám tiếp tục chủ đề này nữa, bởi vì, nói thật, cảm giác vừa nãy vẫn còn sót lại y nguyên trong ký ức của anh, Lục Nguyên rất lo lắng, nếu như bây giờ mình mà nói nhiều với Viên Linh hơn về chủ đề này, chỉ sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được mà lại nghĩ tới cảnh kích tích vừa nãy.
Nói xong, Lục Nguyên đã đi tới bên cạnh nam sinh kia.
Trên người nam sinh kia toàn là dấu giày, có vẻ rất đau đớn, không ngừng rên rỉ, còn kèm theo cả tiếng nôn khan nữa, có lẽ nội tạng cũng bị chịu ảnh hưởng.
Trên mặt đất có vài vũng máu tươi, cũng không biết có phải của cậu ta không, dưới ánh đèn đường, những vết máu đó trông như màu son.
“Nếu như vừa nãy anh định xông ra, bây giờ anh cũng sẽ như cậu ta đấy, sợ rằng còn thảm hơn cả cậu ta nữa, con người Phan Thụy Tường kia vô cùng hẹp hòi, tính cách ngang ngược tàn nhẫn, nếu như anh ta biết anh phá hủy hiện trường, lại còn là bạn trai hiện tại của em….à, ý của em là bây giờ em và anh lại thân thiết như vậy, rất có thể anh ta sẽ đánh chết anh.”
Viên Linh theo sát bên cạnh Lục Nguyên, nhìn nam sinh nằm trên đất kia, trong lòng cũng vô cùng áy náy.
Nhưng là phụ nữ, là một người con gái thích Lục Nguyên.
Trong lòng cô lại cảm thấy thật may mắn.
Đúng vậy, phụ nữ chính là như vậy, khi thích một người cô ấy sẽ mắt đi cả năng lực phân biệt phải trái, chỉ cần tốt cho người đàn ông của mình, ai thèm để ý người khác là ma hay là tiên?
“Anh bạn, cậu không sao chứ?”
Lục Nguyên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai của nam sinh kia.
“Tránh ra.”
Không ngờ tới nam sinh kia lại rất khó chịu mà hất tay Lục Nguyên ra.
Sau đó, cậu ta chậm rãi ngắng đầu lên.
Nam sinh này có mái tóc rất dài, đương nhiên không phải kiểu tóc dài như những người làm nghệ thuật, nhưng hai bên tóc đều có thể che khuát tai, tóc mai cũng dài tới bên mép.
Mái tóc dài ấy che mắt gần một nửa mắt cậu ta, thê nhưng vẫn có thể nhìn ra được đôi mắt cậu ta vô cùng lạnh lẽo, khuôn mặt tím bầm và đôi môi nứt toác vì bị đánh.
“Làm sao?”
Nam sinh rất không khách khí hỏi một câu.
Lục Nguyên ngây người một lúc, nam sinh này bị sao vậy, người khác bị thương, không phải vẫn cần quan tâm sao, thế nhưng hình như cậu ta vẫn vô cùng tức giận.
“À thì, chuyện hôm nay thật ra là…” – Lục Nguyên định mở miệng xin lỗi, nói hết mọi chuyện ra rõ ràng.
Sau đó dẫn người anh em này đến bệnh viện chữa trị, cuối cùng lại bồi thường mấy trăm nghìn tệ gì đó.
Dù sao thì người ta cũng vì anh mà phải chịu tội.
“À, chúng tôi chỉ đi ngang qua, thấy cậu đáng thương nên muốn hỏi xem cậu có cần giúp đỡ hay không thôi.”
Viên Linh vội vàng nói trước một bước, cô biết Lục Nguyên muốn nói ra sự thật, mới nhanh chóng ngắt lời anh.
“Đừng có phí công làm gì.”
Không ngoài dự đoán, nam sinh kia tỏ rõ sự lạnh nhạt của mình.
Nói xong, cậu ta cũng tự mình chống tay đứng dậy, có lẽ bởi vì vết thương quá nặng, cậu ta bị ngã máy lần liền, quỳ đầu gối trên nền đất.
Trong lúc đó, có máy lần Lục Nguyên muốn tới giúp.
Nhưng đều bị nam sinh kia đẩy ra.
Cuối cùng, cậu nam sinh ôm lấy cột đèn chầm rãi đứng dậy, dựa vào trên cột đèn đó, cậu ta vẫn lạnh nhạt nhìn Lục Nguyên và Viên Linh, đôi mắt bị che khuất trong mái tóc dài.
Sắc mặt cậu ta tái nhọt, dựa vào cột đèn thở hỗn hển, giống như con cá mắc cạn vậy.
Cậu ta nghỉ ngơi như vậy một lúc, sau đó mới mở miệng: “Mong hai người nhường đường, hai người đang cản đường của Tạ Tử Hiên tôi đấy.”
Lục Nguyên lại ngây người, tên này vẫn còn mạnh miệng lắm.
Thế nhưng anh và Viên Linh vẫn tránh ra.
Quả thật cậu nam sinh này lại cứ khập khiễng rời đi.
Nhìn bóng lưng gầy gò của nam sinh kia, chắc cũng phải cao khoảng mét tám, mặc một chiếc quần jean màu đen bó sát ` người, chân đi một đôi giày Martin cài khuy màu đen bằng nhung, bên trên cũng là một cái áo khoác màu đen.
Cứ như vậy, cậu ta từ từ đi vào trong bóng tối.
“Tên nhóc kỳ quái vô lễ.”
Chiếc áo khoác màu đen chỉ dùng để giả ngầu chứ không có tác dụng thực tế gì của cậu ta rũ xuống từ trên không trung, giống y như một lá cờ vậy.
Nam sinh da đen kia buông tay một cái, Tạ Tử Hiên rơi thẳng xuống mặt đất, mà cậu ta lại vừa vặn rơi trúng lên chân và đầu gối mầ tên da đen kia nâng lên.
Rắc.
Hai tay tên da đen bóp chặt cổ và chân Tả Tử Hiên, sau đó bẻ mạnh một cái.
Xung quanh truyền tới tiếng la hét của nữ sinh.
Một đòn này gần như bẻ gãy cả người Tạ Tử Hiên.
Màn hình cũng đột nhiên chấn động một cái.
Hình như người quay phim cũng sợ hãi đến run rẫy.
“Thế nào, em còn muốn xem không?”
Lục Nguyên lướt màn hình điện thoại, có khoảng mười mấy cái video như vậy, ào ào hiện ra trên màn hình điện thoại.
“Đừng.”
Viên Linh vội vàng xua tay, cô nhíu mày: “Em nhìn sẽ thấy buồn nôn đấy. Dưới tay Phan Thụy Tường có một nhóm người chuyên đánh nhau thay anh ta, chính là đàn em trước đây, nam sinh có thân hình cao lớn này tên là Nghiêm Thành Hồ, cũng không biết trở thành đàn em cho Phan Thụy Tường từ khi nào, tóm lại rất trung thành với Phan Thụy Tường, cũng tay tay vô cùng tàn nhẫn, chính là con át chủ bài của Phan Thụy Tường.
Người này không thích nói chuyện, bình thường cũng không hay động tay chân, trừ khi những lúc Phan Thụy Tường vô cùng tức giận mới dùng đến anh ta.”
Nói đến đây, Viên Linh nhìn Lục Nguyên: “Em thật sự rất sợ Phan Thụy Tường sẽ dùng Nghiêm Thành Hỗ để đối phó với anh, anh ta sẽ đánh chết anh mắt.”
“Sợ gì cái chết chứ?” – Lục Nguyên thuận miệng nói: “Thế giới này cần phải có chính nghĩa.”
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói bâng quơ của Lục Nguyên mà thôi, chứ trong lòng anh đã nghĩ đến những vị cao thủ trong gia tộc rồi, không biết có thể bảo lão Hùng phái một hai người đến chơi không.
“Nếu như anh chết rồi, em cũng không sống được nữa.”
Một câu này của Viên Linh, lại khiến Lục Nguyên giật mình.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho đến khi: “Tút… Người nhận không nghe máy…”
Chu Doãn cầm điện thoại trong tay, cô từ từ bỏ điện thoại xuống, nhìn màn hình điện thoại trước mặt, chậm rãi nói một mình: “Lục Nguyên, em biết bây giờ anh nhất định là rất bận, vậy nên mới không nghe điện thoại của em, có đúng không?”
Vết thương trên mặt lại truyền đến cơn đau nhức, mặc dù bác sĩ đã xử lí qua cho cô rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hơi đau.
Chu Doãn tắt điện thoại đi, tắt luôn cả đèn, nằm nghiêng trên giường, trước ngực ôm một cái gối đầu lặng lẽ ngủ.
Trong trường đại học Kim Lăng, Lục Nguyên đang nằm trên sườn dốc bãi cỏ, trong lòng là người con gái mềm mại thơm tho, nhưng lại khiến cơ thể anh không khỏi thêm cương cứng.
Anh hận không thể biến thành một cây gậy sắt nung nóng, vùi vào trong lớp mỡ đông đặc, có thể chen cả người vào trong sự mềm mại này, được sự ấm nóng này vây quanh.
Vì có thể níu giữ được Lục Nguyên, Viên Linh đúng là dùng hết tất cả vốn liếng.
Tay trái hai người đan mười ngón vào nhau, còn tay phải Lục Nguyên đang vòng qua lưng Viên Linh, chỉ cần anh hơi hướng xuống dưới một chút, là có thể trượt vào trong thắt lưng quần.
“Không được, không được…”
Nhưng đột nhiên Lục Nguyên bàng hoàng bừng tỉnh, anh dùng lực đầy Viên Linh ra.
Anh thật sự đã gấp lắm rồi, ngay cả việc thật ra tay anh đã chạm lên bộ ngực mềm mại của con gái nhà người ta mà anh cũng không hề để ý.
Lục Nguyên quỳ trên mặt đất, trong lồng ngực có một loại cảm giác xao đồng và suy nghĩ kinh tởm khó mà kìm nén được.
Đây chính là sự kinh tởm với chính anh.
Anh thở gấp, sau đó nhặt điện thoại lên.
Màn hình điện thoại hiển thị một cuộc gọi nhỡ gai mắt, khiến trong lòng Lục Nguyên càng thêm tự trách.
Là Chu Doãn gọi đến.
Khi anh cùng Viên Linh nằm trên bãi cỏ… Chu Doãn đã gọi điện thoại tới.
Lục Nguyên không kịp tự trách mình thêm nữa, anh liền vội vã gọi lại.
“Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được…”
Âm thanh nhắc nhở lạnh lẽo ấy như một sự hình phạt mà trời cao giáng xuống, nó đâm thẳng vào trong màng nhĩ của Lục Nguyên.
Lục Nguyên chán nản ngồi xuống.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng tới dáng vẻ Chu Doãn gọi điện cho mình vừa rồi.
Anh thật sự đã gấp lắm rồi, ngay cả việc thật ra tay anh đã chạm lên bộ ngực mềm mại của con gái nhà người ta mà anh cũng không hề để ý.
Lục Nguyên quỳ trên mặt đất, trong lồng ngực có một loại cảm giác xao đồng và suy nghĩ kinh tởm khó mà kìm nén được.
Đây chính là sự kinh tởm với chính anh.
Anh thở gấp, sau đó nhặt điện thoại lên.
Màn hình điện thoại hiển thị một cuộc gọi nhỡ gai mắt, khiến trong lòng Lục Nguyên càng thêm tự trách.
Là Chu Doãn gọi đến.
Khi anh cùng Viên Linh nằm trên bãi cỏ… Chu Doãn đã gọi điện thoại tới.
Lục Nguyên không kịp tự trách mình thêm nữa, anh liền vội vã gọi lại.
“Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được…”
Âm thanh nhắc nhở lạnh lẽo ấy như một sự hình phạt mà trời cao giáng xuống, nó đâm thẳng vào trong màng nhĩ của Lục Nguyên.
Lục Nguyên chán nản ngồi xuống.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng tới dáng vẻ Chu Doãn gọi điện cho mình vừa rồi.
Anh thật sự đã gấp lắm rồi, ngay cả việc thật ra tay anh đã chạm lên bộ ngực mềm mại của con gái nhà người ta mà anh cũng không hề để ý.
Lục Nguyên quỳ trên mặt đất, trong lồng ngực có một loại cảm giác xao đồng và suy nghĩ kinh tởm khó mà kìm nén được.
Đây chính là sự kinh tởm với chính anh.
Anh thở gấp, sau đó nhặt điện thoại lên.
Màn hình điện thoại hiển thị một cuộc gọi nhỡ gai mắt, khiến trong lòng Lục Nguyên càng thêm tự trách.
Là Chu Doãn gọi đến.
Khi anh cùng Viên Linh nằm trên bãi cỏ… Chu Doãn đã gọi điện thoại tới.
Lục Nguyên không kịp tự trách mình thêm nữa, anh liền vội vã gọi lại.
“Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được…”
Âm thanh nhắc nhở lạnh lẽo ấy như một sự hình phạt mà trời cao giáng xuống, nó đâm thẳng vào trong màng nhĩ của Lục Nguyên.
Lục Nguyên chán nản ngồi xuống.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng tới dáng vẻ Chu Doãn gọi điện cho mình vừa rồi.
Từ cảm giác chờ mong trước khi gọi, cho tới cảm giác mất mát khi không có người nghe máy.
Sau khi cô ấy gọi mãi không được, trong lòng nhát định rất khó chịu, vậy nên mới dứt khoát tắt máy.
Lục Nguyên thở dài trong lòng, đứng dậy.
Trước mắt, nhóm người tụ tập đứng xem đã rời đi hơn một nửa, chỉ còn lại mấy nhóm học sinh thưa thớt, giống như cảnh tan tầm của bộ phim điện ảnh ngoài trời, họ vừa thảo luận vừa lần lượt rời đi.
“Mẹ nó, nam sinh đen như hủi vừa nãy là ai vậy nhỉ, ra tay cũng quá ác, người ta sắp bị cậu ta đánh chết luôn.”
“Cậu không biết hả, người đó là một đàn em của Phan Thụy Tường, biệt danh Hỗ Đần, hình như tên thật là Nghiêm Thành Hồ. Cậu ta ra tay vừa nặng vừa độc ác, rất nhiều người đều không dám đắc tội với Phan Thụy Tường cũng chính vì tên Hỗ Đần đó đấy.”
“Mẹ nó, quá tàn nhẫn. Mà Hỗ Đần cũng đần thật, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ bị người lợi hại hơn trừng trị.”
“Xuyt, cậu nhỏ tiếng chút, nói không chừng ở gần đây cũng có người của cậu Phan đấy, tốt nhất chúng ta vẫn nên quay về ôn tập toán cao cấp đi, chuyện vừa nãy khiến tớ khó chịu quá, lúc này, chỉ có học tập mới khiến tớ vui vẻ trở lại thôi.”
“Đúng đúng, lúc này tớ cũng chỉ muốn chìm đắm trong đại dương kiến thức thôi.”
Mọi người dần dần rời đi hét.
Cuối cùng Lục Nguyên cũng nhìn thấy bên kia của quảng trường nhỏ, phía dưới ngọn đèn có một bóng đen đang cuộn tròn trên mặt đất, chắc chắn là nam sinh bị người của Phan Thụy Tường đánh vừa nãy.
“Lục Nguyên, xin lỗi, vừa nãy em là bất đắc dĩ, mong anh có thể tha thứ cho em.”
Lúc này Viên Linh cũng tới bên cạnh Lục Nguyên, mặt cô ửng đỏ, rõ ràng một màn kích tình trên bãi cỏ vừa nãy đã làm trái tim cô xôn xao, bây giờ nó vẫn chưa tản đi hoàn toàn trên mặt cô.
“Được rồi.”
Lục Nguyên không dám nhìn cô.
Anh cũng không dám tiếp tục chủ đề này nữa, bởi vì, nói thật, cảm giác vừa nãy vẫn còn sót lại y nguyên trong ký ức của anh, Lục Nguyên rất lo lắng, nếu như bây giờ mình mà nói nhiều với Viên Linh hơn về chủ đề này, chỉ sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được mà lại nghĩ tới cảnh kích tích vừa nãy.
Nói xong, Lục Nguyên đã đi tới bên cạnh nam sinh kia.
Trên người nam sinh kia toàn là dấu giày, có vẻ rất đau đớn, không ngừng rên rỉ, còn kèm theo cả tiếng nôn khan nữa, có lẽ nội tạng cũng bị chịu ảnh hưởng.
Trên mặt đất có vài vũng máu tươi, cũng không biết có phải của cậu ta không, dưới ánh đèn đường, những vết máu đó trông như màu son.
“Nếu như vừa nãy anh định xông ra, bây giờ anh cũng sẽ như cậu ta đấy, sợ rằng còn thảm hơn cả cậu ta nữa, con người Phan Thụy Tường kia vô cùng hẹp hòi, tính cách ngang ngược tàn nhẫn, nếu như anh ta biết anh phá hủy hiện trường, lại còn là bạn trai hiện tại của em….à, ý của em là bây giờ em và anh lại thân thiết như vậy, rất có thể anh ta sẽ đánh chết anh.”
Viên Linh theo sát bên cạnh Lục Nguyên, nhìn nam sinh nằm trên đất kia, trong lòng cũng vô cùng áy náy.
Nhưng là phụ nữ, là một người con gái thích Lục Nguyên.
Trong lòng cô lại cảm thấy thật may mắn.
Đúng vậy, phụ nữ chính là như vậy, khi thích một người cô ấy sẽ mắt đi cả năng lực phân biệt phải trái, chỉ cần tốt cho người đàn ông của mình, ai thèm để ý người khác là ma hay là tiên?
“Anh bạn, cậu không sao chứ?”
Lục Nguyên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai của nam sinh kia.
“Tránh ra.”
Không ngờ tới nam sinh kia lại rất khó chịu mà hất tay Lục Nguyên ra.
Sau đó, cậu ta chậm rãi ngắng đầu lên.
Nam sinh này có mái tóc rất dài, đương nhiên không phải kiểu tóc dài như những người làm nghệ thuật, nhưng hai bên tóc đều có thể che khuát tai, tóc mai cũng dài tới bên mép.
Mái tóc dài ấy che mắt gần một nửa mắt cậu ta, thê nhưng vẫn có thể nhìn ra được đôi mắt cậu ta vô cùng lạnh lẽo, khuôn mặt tím bầm và đôi môi nứt toác vì bị đánh.
“Làm sao?”
Nam sinh rất không khách khí hỏi một câu.
Lục Nguyên ngây người một lúc, nam sinh này bị sao vậy, người khác bị thương, không phải vẫn cần quan tâm sao, thế nhưng hình như cậu ta vẫn vô cùng tức giận.
“À thì, chuyện hôm nay thật ra là…” – Lục Nguyên định mở miệng xin lỗi, nói hết mọi chuyện ra rõ ràng.
Sau đó dẫn người anh em này đến bệnh viện chữa trị, cuối cùng lại bồi thường mấy trăm nghìn tệ gì đó.
Dù sao thì người ta cũng vì anh mà phải chịu tội.
“À, chúng tôi chỉ đi ngang qua, thấy cậu đáng thương nên muốn hỏi xem cậu có cần giúp đỡ hay không thôi.”
Viên Linh vội vàng nói trước một bước, cô biết Lục Nguyên muốn nói ra sự thật, mới nhanh chóng ngắt lời anh.
“Đừng có phí công làm gì.”
Không ngoài dự đoán, nam sinh kia tỏ rõ sự lạnh nhạt của mình.
Nói xong, cậu ta cũng tự mình chống tay đứng dậy, có lẽ bởi vì vết thương quá nặng, cậu ta bị ngã máy lần liền, quỳ đầu gối trên nền đất.
Trong lúc đó, có máy lần Lục Nguyên muốn tới giúp.
Nhưng đều bị nam sinh kia đẩy ra.
Cuối cùng, cậu nam sinh ôm lấy cột đèn chầm rãi đứng dậy, dựa vào trên cột đèn đó, cậu ta vẫn lạnh nhạt nhìn Lục Nguyên và Viên Linh, đôi mắt bị che khuất trong mái tóc dài.
Sắc mặt cậu ta tái nhọt, dựa vào cột đèn thở hỗn hển, giống như con cá mắc cạn vậy.
Cậu ta nghỉ ngơi như vậy một lúc, sau đó mới mở miệng: “Mong hai người nhường đường, hai người đang cản đường của Tạ Tử Hiên tôi đấy.”
Lục Nguyên lại ngây người, tên này vẫn còn mạnh miệng lắm.
Thế nhưng anh và Viên Linh vẫn tránh ra.
Quả thật cậu nam sinh này lại cứ khập khiễng rời đi.
Nhìn bóng lưng gầy gò của nam sinh kia, chắc cũng phải cao khoảng mét tám, mặc một chiếc quần jean màu đen bó sát ` người, chân đi một đôi giày Martin cài khuy màu đen bằng nhung, bên trên cũng là một cái áo khoác màu đen.
Cứ như vậy, cậu ta từ từ đi vào trong bóng tối.
“Tên nhóc kỳ quái vô lễ.”
Chiếc áo khoác màu đen chỉ dùng để giả ngầu chứ không có tác dụng thực tế gì của cậu ta rũ xuống từ trên không trung, giống y như một lá cờ vậy.
Nam sinh da đen kia buông tay một cái, Tạ Tử Hiên rơi thẳng xuống mặt đất, mà cậu ta lại vừa vặn rơi trúng lên chân và đầu gối mầ tên da đen kia nâng lên.
Rắc.
Hai tay tên da đen bóp chặt cổ và chân Tả Tử Hiên, sau đó bẻ mạnh một cái.
Xung quanh truyền tới tiếng la hét của nữ sinh.
Một đòn này gần như bẻ gãy cả người Tạ Tử Hiên.
Màn hình cũng đột nhiên chấn động một cái.
Hình như người quay phim cũng sợ hãi đến run rẫy.
“Thế nào, em còn muốn xem không?”
Lục Nguyên lướt màn hình điện thoại, có khoảng mười mấy cái video như vậy, ào ào hiện ra trên màn hình điện thoại.
“Đừng.”
Viên Linh vội vàng xua tay, cô nhíu mày: “Em nhìn sẽ thấy buồn nôn đấy. Dưới tay Phan Thụy Tường có một nhóm người chuyên đánh nhau thay anh ta, chính là đàn em trước đây, nam sinh có thân hình cao lớn này tên là Nghiêm Thành Hồ, cũng không biết trở thành đàn em cho Phan Thụy Tường từ khi nào, tóm lại rất trung thành với Phan Thụy Tường, cũng tay tay vô cùng tàn nhẫn, chính là con át chủ bài của Phan Thụy Tường.
Người này không thích nói chuyện, bình thường cũng không hay động tay chân, trừ khi những lúc Phan Thụy Tường vô cùng tức giận mới dùng đến anh ta.”
Nói đến đây, Viên Linh nhìn Lục Nguyên: “Em thật sự rất sợ Phan Thụy Tường sẽ dùng Nghiêm Thành Hỗ để đối phó với anh, anh ta sẽ đánh chết anh mắt.”
“Sợ gì cái chết chứ?” – Lục Nguyên thuận miệng nói: “Thế giới này cần phải có chính nghĩa.”
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói bâng quơ của Lục Nguyên mà thôi, chứ trong lòng anh đã nghĩ đến những vị cao thủ trong gia tộc rồi, không biết có thể bảo lão Hùng phái một hai người đến chơi không.
“Nếu như anh chết rồi, em cũng không sống được nữa.”
Một câu này của Viên Linh, lại khiến Lục Nguyên giật mình.
Bình luận facebook