• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tỷ phú trời cho (1 Viewer)

  • Chap-15

Chương 15: Các người tới đây để làm thuê




Hơn nữa ở cửa trường học, lúc Lục Nguyên nhìn thấy Lý Mộng Dao được Đỗ Lượng ôm vào trong xe, trong lòng anh cảm thấy ngậm ngùi đau xót.



Chẳng lẽ xe có sức hút với các nữ sinh như vậy sao?



Chẳng lẽ một chiếc xe có thể dễ dàng làm cho nữ sinh phấn khích như vậy sao?



Đó cũng chỉ là một chiếc Passat mà thôi.



Mộng Dao, cậu cứ coi rẻ bản thân mình như vậy sao?



Đột nhiên, Lục Nguyên cảm giác có ai đó nắm lấy cánh tay mình, bắt giác bị người nọ kéo đi vài bước.



Sau đó, Lục Nguyên mới nhìn thấy rõ, người đang cầm lấy cánh tay mình là Trương Hà.



“Lục Nguyên, cậu còn nhìn cái gì vậy? Cậu vẫn còn thương nhớ Lý Mộng Dao đúng không?”



Lúc một màn kịch kia diễn ra, tất nhiên là Trương Hà cũng có trong đám người ở đây.



Mà lúc Lục Nguyên ngơ ngác nhìn Lý Mộng Dao lên xe rời đi, đương nhiên Trương Hà cũng nhìn thấy tận mát.



Lúc này, vẻ mặt Trương Hà có hơi bực mình, dường như bực mình vì Lục Nguyên vẫn còn nhớ đến cái loại phụ nữ tham lam hư vinh như Lý Mộng Dao, nhưng cũng có chút đau lòng, đau lòng vì Lục Nguyên bị tổn thương sâu sắc đến vậy.



LLI: Tn Lục Nguyên không biết nên nói gì, anh biết Trương Hà chỉ muốn tốt cho mình mà thôi. Nhưng mà, Lục Nguyên là một người rất coi trọng tình cảm.



Mặc dù Lý Mộng Dao là loại người vô cùng cặn bã, nhưng sau khi chia tay, Lục Nguyên lúc nào cũng nhớ tới những hình ảnh khi mà Lý Mộng Dao đối xử tốt với anh.



“Đi thôi, tới Bách Thịnh Viên, hôm nay tôi nhất định phải mời cậu ăn cơm. Không say không về.”



Trương Hà thấy, bây giờ chỉ có rượu mới có thể giải quyết được tình trạng lúc này của Lục Nguyên.



Đau khổ vì tình, cho nên phải mượn rượu đề giải sầu.



“Không, tôi nói rồi, tôi muốn mời cậu ăn cơm. Đi thôi, chúng ta tới Michelin.”



Lục Nguyên lại cảm thấy mình rất muốn mời Trương Hà ăn bữa cơm, nói thế nào đi nữa thì Trương Hà cũng là một cô gái tốt, là một người bạn tốt, trong lúc mình đang thế này mà cô ấy lại vẫn khuyên bảo mình.



Trong khi biết mình là một học sinh nghèo, vậy mà vẫn đối xử tốt với mình, người như vậy không có nhiều, Trương Hà được coi là một người trong số đó.



Trương Hà bật cười một tiếng: “Lục Nguyên, cậu đang lừa tôi đấy à? Lần trước cậu đã dùng chiêu này rồi, lần này vẫn dùng, có thể đổi thủ đoạn khác đi được không?”



Michelin? Làm sao có thể chứ.



“Đi thôi.”



Lục Nguyên biết có giải thích thế nào cũng vô ích, dứt khoát kéo Trương Hà đi, ra ngoài cổng trường đón taxi rồi chạy thẳng tới Michelin.



Mãi cho đến tận lúc xuống xe, đứng ở trước cửa Michelin, Trương Hà vẫn không thẻ tin nỗi.



“Lục Nguyên, cậu đừng đùa, chờ lát nữa bị người ta đuổi ra, như vậy sẽ không hay lắm đâu.” – Nhìn đủ các loại xe sang trọng đỗ trước cửa Michelin, còn cả trang trí bày biện xa hoa ở bên trong, trong lòng Trương Hà hơi lo lắng, còn lo lắng hơn nữa là cô nghĩ Lục Nguyên chỉ đang trêu đùa cô mà thôi.



“Đi nào, đi vào thôi.”



Lục Nguyên vẫn không giải thích thêm gì với cô, kéo Trương Hà đi vào trong Michelin.



“Chờ một chút, tôi đi vào phòng vệ sinh trước đã.”



Vào Michelin, Trương Hà có hơi căng thẳng, hiển nhiên là cô không tin rằng Lục Nguyên lại có tiền mà mời cô tới đây ăn cơm. Thế cho nên, mặc dù đã bước vào rồi, nhưng Trương Hà vẫn cảm thấy mình giống như một tên ăn trộm vậy.



“Ừ, vừa khéo tôi cũng định đi rửa tay.”



Hai người đi tới phòng vệ sinh, Trương Hà vào trong.



Sau khi Lục Nguyên rửa tay xong và lau khô ở bên ngoài, rồi cũng đứng chờ Trương Hà ở đó.



Trong lúc chờ đợi, đột nhiên có một đôi nam nữ bước tới.



Thấy Lục Nguyên, người phụ nữ hơi bất ngờ: “Là cậu?”



“Dao Dao?”



Lục Nguyên bật thốt lên.



Hai người này, chính là Lý Mộng Dao và Đỗ Lượng.



Hai người bọn họ vẫn chưa ăn xong, nhưng Lý Mộng Dao nói muốn vào phòng vệ sinh, nên Đỗ Lượng lập tức đưa cô đi.



“Dao Dao là cái tên để cho cậu gọi sao?”



Bỗng nhiên Lý Mộng Dao tiến lên, vậy mà lại tát Lục Nguyên một phát: “Tôi và cậu thân quen lắm sao?”



Lý Mộng Dao làm như vậy, hiển nhiên là muốn thể hiện trước mặt Đỗ Lượng mà thôi, bày ra sự trung thành đối với Đỗ Lượng.



Hôm nay, quả thật là Đỗ Lượng đã làm cho Lý Mộng Dao vô cùng hạnh phúc, lái xe tới đón mình, còn đưa mình tới Michelin ăn cơm, đương nhiên Lý Mộng Dao lại càng gần gũi với Đỗ Lượng hơn.



“Ha ha, tại sao cậu lại ở đây vậy?”



Đánh xong, Lý Mộng Dao lại lạnh nhạt nhìn Lục Nguyên đầy khinh thường, trong lòng rất khó hiểu, nếu nói là Lục Nguyên tới đây để ăn cơm, có đánh chết cô cũng không tin, nếu không phải tới đây ăn cơm, vậy thì: “Tôi hiểu rồi, cậu tới đây là để làm thuê. Ha ha, tôi đã nói rồi, nếu không phải là tới đây làm thuê, thì làm sao cậu có thể xuất hiện ở nơi cao quý sang trọng như Michelin kia chứ.”



Lục Nguyên cũng lười nói chuyện với cô ta.



Anh đích thân tới đây chẳng qua là vì muốn mời Trương Hà ăn cơm, lại không ngờ Lý Mộng Dao và Đỗ Lượng cũng đang ở đây, anh cũng không muốn khoe khoang trước mặt hai con người này, nên mới không nói gì đã định rời đi.



Không thể trêu vào mấy người, vậy thì né tránh mấy người cũng không được sao?



Nhưng hết lần này tới lần khác, Lý Mộng Dao còn ngăn cản Lục Nguyên.



“Chúng tôi tới đây để ăn cơm, là khách ở đây, nếu cậu đã là nhân viên ở đây, vậy tôi ra lệnh cho cậu, qua bên kia lấy một tờ khăn giấy cho tôi.”



Lý Mộng Dao ngang ngược nói.



Loại nhà hàng cao cấp như Michelin, đến phòng vệ sinh cũng vô cùng cao cấp, trong phòng vệ sinh còn có cả khăn giấy tự rút.



Lục Nguyên nhíu mày một cái, chuyện gì vậy chứ, chia tay thì cũng đã chia tay rồi, sau này hai người nước sông không phạm nước giếng là được, sao Lý Mộng Dao này lại cứ coi mình như kẻ thù vậy chứ, cứ phải làm khó mình ở khắp nơi?



Vốn là Lục Nguyên cũng không muốn quan tâm tới Lý Mộng Dao.



Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, nhiều chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, hơn nữa, chẳng phải chỉ là một tờ khăn giấy thôi sao, vậy nên anh bèn đi qua rút một tờ khăn giấy đưa cho Lý Mộng Dao.



“Đưa cho tôi làm gì, tôi cần cậu đưa cho tôi sao?” – Lý Mộng Dao khinh bỉ cười một tiếng.



Ngay sau đó, cô ta ôm lấy cánh tay Đỗ Lượng: “Anh yêu à, trên giày của anh bị dính bản rồi, để cậu ta lau cho anh đi.”



#Ù£P.Ctb)Õ Lượng ôm Lý Mộng Dao, giơ một bên chân ra, nói với Lục Nguyên: “Lại đây, lau sạch giày cho tôi.”



“Nhanh lên, cậu là người làm thuê ở đây, phải phục vụ chúng tôi, bảo cậu làm gì thì cậu phải làm cái đó. Nếu không, tôi sẽ khiếu nại với quản lý của các cậu.” – Sự đắc ý của Lý Mộng Dao được thẻ hiện rõ qua lời nói.



Chuyện này, có chút quá mức.



Trong lòng Lục Nguyên có chút tức giận.



Đúng lúc này Trương Hà từ trong phòng vệ sinh bước ra, thấy một màn như vậy, vốn là sững sờ, nhưng sau đó cũng tức giận đến nỗi không chịu được.



“Này, Lý Mộng Dao, cậu làm như vậy cũng quá đáng lắm rồi đấy. Cậu quá xem thường người khác rồi, ai bảo với cậu là Lục Nguyên đến đây làm thuê? Chẳng qua là chúng tôi đi đến phòng vệ sinh trước mà thôi, cậu dựa vào cái gì mà sai cậu ấy làm chuyện này chuyện kia.” – Trương Hà rất tức giận, cô chắn ở trước mặt Lục Nguyên.



“Ha ha, cậu cũng ở đây sao?”



Đột nhiên Lý Mộng Dao à một tiếng: “Tôi biết rồi, các người đến nơi này để đi nhờ phòng vệ sinh sao đấy à.



Ha ha, thật đúng là vô dụng. Dĩ nhiên là vì không cần tiền phí, còn chạy đến tận nơi cấp cấp như này để đi nhờ phòng vệ sinh, các người coi đây trở thành nơi nào hả? Trở thành KFC MacDonald sao?”



Trương Hà bị nói đến nỗi trên mặt lúc trắng lúc xanh.



Vốn dĩ, cô đã cho rằng Lục Nguyên đưa mình đến noi này là đang nói đùa, nhưng bây giờ lại tình cờ gặp phải kẻ thù cũ, đụng phải Đỗ Lượng và Lý Mộng Dao.



Bị Lý Mộng Dao chế nhạo một hồi.



Trong lòng Trương Hà cảm thấy xấu hỗ vô cùng, cô cũng biết Lý Mộng Dao là một người phụ nữ miệng lưỡi độc ác. Cô lo lắng Lý Mộng Dao sẽ tiếp tục nói một số chuyện càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu.



Cho nên cô cũng không để ý đến Lý Mông Dao nữa.



Tranh thủ thời gian lôi kéo Lục Nguyên: “Lục Nguyên, chúng ta đi thôi.”



Lúc này, Trương Hà thầm nghĩ tranh thủ thời gian để lôi kéo Lục nguyên rời khỏi nơi này.



Ai ngờ, Lý Mộng Dao lại hết lần này đến lần khác không muốn như thế, không chịu buông tha cho họ.



Thấy Trương Hà kéo theo Lục Nguyên rời khỏi đây, cô ta lại càng hăng hái hơn.



Lúc này Lý Mộc Dao đã có quyền có thế, làm sao cô ta có thể buông tha cơ hội này chứ?



“Mọi người mau tới đây, hai người này không phải đến để ăn cơm, là tới để đi nhờ nhà vệ sinh, mọi người mau đến mà xem này, quản lý của Michelin đâu, mau đến đây mà xem này.”



Lý Mộng Dao hô to gọi nhỏ.



Rất nhanh, đúng thật là đã có không ít người vây quanh.



Quản lý nhà hàng cũng bị kinh động đến, là một người phụ nữ xinh đẹp, khoảng hơn ba mươi tuổi.



“Các người cũng tới mà xem này, hai người này, không phải đến để ăn cơm, mà là chạy đến nơi này để đi nhờ phòng vệ sinh. Những người này như thế chẳng phải là rất không cần mặt mũi sao, nhà vệ sinh của người ta là để phục vụ cho những vị khách trong nhà hàng này, chứ không phải người nào cũng có thể tùy tiện đi vào. Nhà hàng của người ta thuê công nhân vệ sinh, phải xông hương, còn phải cung cấp khăn giấy và nước rửa tay, những thứ này đều cần đến tiền, các người không đến tiêu tiền để ăn cơm, sao lại không biết xấu hỗ mà tới đây để hưởng thụ nhà vệ sinh tốt như vậy chứ.”



Lý Mộng Dao nhìn đám người tụ tập lại càng ngày càng đông, cô ta càng nói càng hăng hái.



Có một số người khách cũng bị cô ta dẫn theo tiết tấu.



“Đúng vậy đó, như vậy cũng quá không được rồi. Nếu nói như vậy, thì mình đi một mình ở bên ngoài mệt mỏi, cũng tùy tiện chạy vào nhà hàng này để đi vệ sinh, vậy chẳng phải là quá rối loạn rồi sao.”



“Đúng thế, nhà vệ sinh cũng coi như là do một phần chúng ta dùng tiền để phục vụ, người nào cũng đến, vậy thì quá mắt vệ sinh lại còn không sạch sẽ nữa.”



Mọi người nghe Lý Mộng Dao nói như vậy, cũng rất xem thường Lục Nguyên và Trương Hà.



Lúc này Lý Mộng Dao lại móc điện thoại di động ra, bắt đầu quay video.



Trong lòng thầm nghĩ, hừ hừ, như thế này sẽ biến các người thành trò cười ở trong tập thể lớp, các người sẽ bẩn thỉu vô cùng.



Tuy rằng quản lý nhà hàng sẽ không nhục nhã người khác một cách trắng trợn như Lý Mộng Dao.



Nhưng mà đương nhiên cũng phải quan tâm đến cảm xúc của khách hàng.



Cho nên khi thấy Lý Mộng Dao và những người khác có dị nghị, cũng lập tức nói với Lục Nguyên: “Thưa ngài, nơi này của chúng tôi không tùy tiện mở cửa cho người bên ngoài, những phương tiện này của chúng tôi đều là chuẩn bị cho khách hàng. Tôi hy vọng, lần sau hai người không nên như vậy nữa, được không nào? Vậy bây giờ, mời hai người ra khỏi đây.”



Lúc này Trương Hà đã sớm xấu hồ đến tận mang tai, đây cũng đúng là quá mức xấu hỗ chết người ta rồi.



Trong lòng tự nhủ, Lục Nguyên, trò đùa này của cậu cũng quá lớn rồi.



Nhưng mà, Trương Hà cũng không phải trách cứ Lục Nguyên. Bởi vì tất cả những chuyện này, thật ra là do Lý Mộng Dao, nếu không phải Lý Mộng Dao hô to gọi nhỏ ở đây, lại còn thêm mắm dặm muối thì cũng sẽ không có kết quả như vậy.



Nhưng bây giờ cũng đừng nói gì nữa, vẫn là ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.



Trương Hà đang muốn lôi kéo Lục Nguyên rời khỏi đây.



Nhưng cô lại bị Lục Nguyên giữ lại, sau đó ngắng đầu, ánh mắt nghiêm nghị: “Chúng tôi không đi.”



“Ha ha ha, mọi người nhìn xem, những người này thật sự là nghèo lại còn không có phẩm chất. Lại còn không đi, cứ như mình rất có lý vậy đó.” – Lúc này sự coi thường của Lý Mộng Dao dành cho Lục Nguyên đã đạt đến cực điểm: “Quản lý, còn theo chân bọn họ nói lời vô dụng làm gì, gọi bảo an vào ném bọn họ ra bên ngoài đi. Loại người này, thật sự là ảnh hưởng đến tâm trạng của người dùng cơm chúng tôi đấy. Cô phải hiểu rằng, chúng tôi chính là khách quen của Michelin đó, nếu các người không xử lý tốt chuyện này, lần sau chúng tôi sẽ không đến đây nữa.”



Lý Mộng Dao cũng dám há mồm ra nói câu này sao.



Hôm nay là lần đầu tiên trong đời cô ta được đến Michelin, vậy mà vào đến miệng của cô lại biến thành mình là khách quen của Michelin rồi.



“Thưa ngài, tôi mời hai người rời khỏi đây.”



Quản lý cũng nổi giận, trong tay cầm sẵn một cái bộ đàm, dường như là sẽ thật sự bắt đầu gọi bảo an vào.



Trong lòng Lý Mộng Dao thầm vui vẻ, nếu bảo an cưỡng ép đuổi Lục Nguyên và Trương Hà đi, thì loại hình ảnh lại càng dễ nhìn hơn, cô ta nhát định phải ghi lại hình ảnh này.



“Tại sao chúng tôi lại phải rời khỏi đây?”



Lục Nguyên tiếp tục nói: “Tôi đã đặt bàn ở đây rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom