Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
Chương 39: Dăm ba câu là giải quyết xong
Bản thân Tần Cửu Nhi là người trong khoa nghệ thuật, dĩ nhiên biết Van Gogh là ai, hiển nhiên cũng biết khái niệm bút tích thực của Van Gogh là gì.
“Bức tranh này, được tôi mua lại từ hội đấu giá nghệ thuật ở Paris, lúc đó nó có giá ba trăm vạn, cô nói tôi nghe xem, cô bồi thường thế nào đây hả?”
Chu Đại Hữu căm tức, trừng mắt liếc Tần Cửu Nhi.
Lần này đến phiên Tần Cửu Nhi trợn tròn mắt.
Đây đúng là phúc bắt trùng lai họa đơn vô chí mà, mới vừa biết mình bị Vương Lôi lừa gạt, kết quả còn vướng phải sự cố này.
Ba triệu, đừng nói mình, ngay cả cha mình mở công ty, một năm kiếm được ba triệu đã không tệ rồi.
“Chú à, cháu…”
Tần Cửu Nhi đột nhiên có cảm giác tuyệt vọng, nước mắt rưng rưng lập tức tuôn trào.
“Cô bé, đừng có giả vò, nhanh gọi điện thoại cho người nhà cô đi.”
Đừng thấy Chu Đại Hữu vô cùng kính trọng Lục Nguyên mà xem thường, thật ra ông là người rất có thủ đoạn, bằng không làm sao có thể bắt đám thợ săn côn đồ ngoan ngoãn chịu đòn nhận tội.
Cho nên, đối với kiểu giả vờ đáng thương của Tần Cửu Nhi, ông vốn không quan tâm.
Tần Cửu Nhi nào dám nói chuyện này cho ba biết.
Hơn nữa, gọi một cú điện thoại, nói làm hỏng bức tranh treo trong khách sạn, chẳng phải chuyện nửa đêm mình đi thuê phòng với Vương Lôi sẽ bại lộ sao, dù sự thật là chuyện chưa xảy ra, nhưng bố cô sẽ tin chãc?
“Cửu Nhi, chuyện này là sao?”
Lúc này, Hà Mẫn và Trần Phong đều chạy tới, thấy cảnh tượng này vội vàng hỏi.
“Mẫn Mẫn. Hu hu…”
Tần Cửu Nhi thấy Hà Mẫn, thoáng chốc nhào vào ngực cô, đầu tiên kể hết chuyện của Vương Lôi, sau đó nói đến chuyện tranh treo tường.
Hà Mẫn, Trần Phong đều bị dọa sợ, hai người thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất.
“Trời ạ!” – Trần Phong trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói gì.
Nội tâm Hà Mẫn cực kỳ hoang mang, chỉ có thể có gắng bình tĩnh, hỏi Chu Đại Hữu: “Chú, chú xem, bọn cháu đều là sinh viên, ba triệu với chúng cháu mà nói là con số lớn đến trời, chú coi thử xem có thể giảm giá chút được không?”
“Ít nhất cũng phải hai trăm vạn.”
Chu Đại Hữu thấy bọn họ đều là sinh viên, ngữ khí dịu bót lại.
Hai trăm vạn cũng là lấy mạng Tần Cửu Nhi rồi.
Tần Cửu Nhi lại không chấp nhận nổi, ngồi dưới đất òa lên khóc lớn, chẳng thèm để ý hình tượng của mình nữa.
Chu Đại Hữu nhíu mày: “Cô bé, cô cứ khóc như vậy không phải là cách đâu, tôi có bạn ở cục cảnh sát, cô cũng ghi lại chứng minh thư, tôi để cho bạn tôi tra thông tin về gia đình cô, rồi gọi điện cho bó cô.”
Tần Cửu Nhi nghe xong lời này sợ đến mức quỳ rạp dưới đất, bò đến bên chân Chu Đại Hữu, nâng gương mặt đã khóc tràn đầy nước mắt tèm lem: “Chú, chú, cầu xin chú đừng làm thế, cháu cầu xin chú, chú có tiền đến vậy, cả khách sạn cao cấp này đều là của chú, chỉ tùy tiện mua một bức vẽ mấy triệu. Chú, chú hãy tha cho cháu lần này đi. Cháu cầu xin chú, chú đừng bắt cháu bồi thường. Sau này mỗi tuần cháu đều tới làm việc không công cho chú, có được hay không, cháu pha trà cho chú, cháu còn biết nhảy múa, cháu nhảy múa cho chú xem, chú…”
Hiện tại, Tần Cửu Nhi bị hù đến nửa ngốc nửa điên, hơn nữa Chu Đại Hữu còn nói muốn gọi điện cho bố cô, đầu Tần Cửu Nhi choáng váng, liền trực tiếp điên điên khùng khùng như vậy.
Hai người Hà Mẫn và Trần Phong ở bên cạnh cũng chán chường ngồi trên bậc thang, mặt xám như tro tàn.
“Ha ha, cô bé, đừng như vậy, cô vẫn nên nghĩ cách bồi thường thế nào cho tốt đi.” – Đương nhiên là Chu Đại Hữu từ chối Tần Cửu Nhi.
Tần Cửu Nhi hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này thì Lục Nguyên cũng bước từ cửa cầu thang ra.
Chuyện vừa nãy anh đã nghe hết bảy tám phần.
Vốn lười để ý tranh chấp giữa Tần Cửu Nhi và Vương Lôi, ai ngờ được cô nàng này lại phá hỏng bức tranh, Lục Nguyên tưởng chừng muốn bội phục cô.
Không thể bỏ qua, Trần Phong và Hà Mẫn đều có quan hệ rất tốt với Tần Cửu Nhi.
Chuyện của Tần Cửu Nhi đến nước này, bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn, e rằng đến lúc đó cả Trần Phong và Hà Mẫn đều bị liên lụy.
“GầuU Đột nhiên thấy Lục Nguyên xuất hiện ở cửa cầu thang, đầu tiên là Chu Đại Hữu hơi sửng sốt, sau đó hoảng hốt.
Không cần nói, chắc chắn là cậu ba bị đánh thức vì vụ lùm xùm mới vừa rồi.
Bây giờ, Chu Đại Hữu chỉ muốn quỳ thẳng xuống xin tha.
Nhưng Lục Nguyên đã đi trước một bước, không đợi Chu Đại Hữu gọi hết câu “Cậu ba”, vội vàng bước tới trước mặt ông, cướp lời thốt lên: “Chú, cháu biết bức họa này chú mua với giá ba triệu, nhưng chú nghĩ xem, tác giả của bức tranh này là một người ngoại quốc, còn chú là một người Trung Quốc, mất bao nhiêu tiền như vậy chỉ để mua một bức tranh của người ngoại quốc, không thấy ngại sao? Trung Quốc chúng ta có phải thiếu tranh đẹp đâu?”
“Ø2?” – Chu Đại Hữu bỗng nhiên sững sốt, lòng thầm nhủ cậu ba đang làm gì vậy?
Tần Cửu Nhi cũng ngắng đầu lên, tức giận trợn mắt nhìn Lục Nguyên, người này, cố ý đến xem chuyện cười của tôi chứ gì?
Hơn nữa, giờ phút này còn nói mấy lời khoác lác như vậy với quản lý mà không biết ngượng, đây là cố ý châm dầu vào lửa, định chỉnh tôi đến chết sao?
Hóa ra tên Lục Nguyên này lại là loại người thắp kém đến vậy!
Kẻ bỉ ổi đáng bỏ đá xuống giếng.
Nhưng lúc này Tần Cửu Nhi mệt mỏi lắm rồi, nếu là bình thường Tần Cửu Nhi đã sớm xách tai Lục Nguyên ra cảm ràm, mà bây giờ cô ta chỉ thất thần ngồi phịch dưới đất, không còn sức lực.
“Cho nên nói, cháu cảm thấy ngay từ đầu chú đã không đúng, không nên dùng nhiều tiền như vậy mua tranh của một người ngoại quốc, vì vậy cháu thấy tốt hơn là để chuyện này khép lại đi, không cần phải bồi thường.” – Lục Nguyên bày vẻ tận tình khuyên nhủ.
Gì cơ?
Lỗ tai Tần Cửu Nhi lập tức dựng đứng, người này xin tha cho mình à?
Đúng là không ngờ được.
Trong chớp mắt, Tần Cửu Nhi vậy mà lại có chút cảm động.
Nhưng ngay sau đó, đáy lòng Tần Cửu Như không ngừng giễu cợt, người này, không có não hay sao, máy lời thần kì cậu nói, có cái rắm mà được.
Ba trăm vạn lại kêu không bồi thường, cậu cho là ba xu chắc?
Hơn nữa, thái độ của Chu Đại Hữu khi nãy rất rõ ràng, không thể nào không bắt đèn.
Hà Mẫn và Trần Phong treo nụ cười khổ trên mặt, Lục Nguyên xuất phát từ lòng tốt, bọn họ hiểu, nhưng cái gì mà người Trung Quốc, người ngoại quốc, đây chẳng phải là đến tấu hài sao?
Chỉ có Vương Lôi lúc này mới cười trên sự đau khổ của người khác, gã biết mình đã bị lộ, không có được Tần Cửu Nhi, vẫn ngòi tại chỗ vui vẻ cười hà hà.
Chu Đại Hữu coi vậy nhưng ông ấy cũng từng bôn ba lăn lộn ngoài xã hội, giỏi nhất là tùy mặt gửi lời, gặp nước bắc cầu.
Ông vừa thấy Cậu ba như vậy, trong lòng lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Lục Nguyên.
“Ò, cậu nhóc, đúng là nghe lời quân tử nói còn hơn đọc sách mười năm.” – Chu Đại Hữu bày ra bộ mặt nước mắt già nua, nắm chặt tay Lục Nguyên: “Cậu nhóc, tôi sai rồi, là con dân Trung Quốc, báu vật văn hóa của quốc gia mình còn chưa thưởng thức xong mà tốn mấy triệu đi mua tranh vẽ nước ngoài, tôi thật là hồ đồ, cậu nói có lí, rất có lít”
Trong lòng Lục Nguyên âm thầm vui vẻ cười ha hả.
Làm cho đám Tàn Cửu Nhi và Hà Mãn nhìn đến đần ra.
Cái này là chuyện gì vậy?
Một chiêu này của Lục Nguyên lại thật sự có tác dụng?
Tại sao người quản lý uy phong nghiêm nghị vừa rồi, giờ phút này đứng ở trước mặt Lục Nguyên lại biến thành bộ dạng như một học sinh đã phạm phải sai làm đang ăn năn hối lỗi vậy?
“Vậy còn chuyện bồi thường thì sao?” – Lục Nguyên giả bộ nói.
“Không cần.”
Chu Đại Hữu lớn tiếng nói.
Đương nhiên, đối với Chu Đại Hữu mà nói, ba trăm vạn cũng không phải là một con số nhỏ. Ông ấy cũng rất thích bức tranh kia, nhưng mà chỉ cần có thể làm Cậu ba vui vẻ, thì điểm này có tính là cái gì chứ.
Hả?
Tần Cửu Nhi thật sự không thẻ tin được vào lỗ tai của mình.
Chuyện này…, chuyện này thật sự đã xong rồi sao?
Cái tên Lục Nguyên này chỉ cần qua đây tùy tiện nói một vài câu, lại sẽ không có chuyện gì nữa sao?
Phải biết rằng, vừa rồi bản thân cô còn quỳ xuống lăn lộn trên mặt đất, lại còn nước mắt nước mũi đầm đìa, đau khổ cầu xin cũng không có tác dụng.
Thậm chí là Hạ Mẫn và Trần Phong cũng nói giúp cô, nhưng đều không có hiệu quả.
Bây giờ Lục Nguyên đến đây, cứ nghiêm chỉnh như vậy là được rồi.
Tại sao tên này lại lợi hại như vậy chứ?
“Tốt rồi, đi thôi, quay về ngủ đi.” – Lục Nguyên ngáp một cái, âm thầm võ võ bả vai của Chu Đại, tỏ vẻ công lao của ông tôi đều nhớ kỹ.
Trong lòng Chu Đại Hữu lại càng vui sướng.
Sau khi trở về, đương nhiên là Tần Cửu Nhi cũng không thể nào ở cùng một phòng với Vương Lôi nữa, cho nên Vương Lôi tự mình đi đặt một căn phòng khác. Đương nhiên, trong lúc này cũng không có ai để ý đến anh ta.
Mà Hà Mẫn thì trở về phòng cùng với Tần Cửu Nhi.
Dù sao, một phen biến cố này cũng đã tạo ra tổn thương rất lớn đối với Tần Cửu Nhi.
“Cửu Nhi à, tôi đã sớm nói với cậu rồi, không thể tin tưởng và dựa tên Vương Lôi kia được. Nhưng mà cuối cùng cũng không có gây ra sai lầm gì lớn, cậu không bị thất thân chứ?”
“Không có đâu.” – Tần Cửu Nhi đỏ mặt lên mà nói ra.
“Vậy là tốt rồi. Nhưng mà, hôm nay thật sự may mắn vì có Lục Nguyên giúp đỡ, bằng không thì cậu thật sự sẽ thảm rồi.” – Hiển nhiên là Hà Mẫn muốn thổi phòng, khen Lục Nguyên một chút, nhưng cô cũng cảm thấy kỳ lạ: “Mà này Cửu Nhi, cậu nói xem, chuyện này có phải rất kỳ lạ hay không, chúng ta cầu xin quản lý cực khổ như vậy, quản lý cũng không cho một chút thể diện, mà Lục Nguyên chỉ tùy tiện nói một câu quản lý đã lập tức ngoan ngoãn nghe theo. Cậu nói xem, đến cùng thì lý do ở đây là gì chứ? Hơn nữa, tôi nhìn thái độ của quản lý đối với Lục Nguyên dường như rất cung kính, chẳng lẽ là quản lý biết Lục Nguyên ư?”
“Biết sao, làm sao có thể chứ, thân phận của quản lý là gì chứ, ông ấy tùy tiện mua một bức tranh đã mấy trăm vạn, làm sao Lục Nguyên có thể quen biết loại người có đẳng cấp như này chứ?” – Tần Cửu Nhi lắc đầu: “Theo tôi, phần lớn là do Lục Nguyên tùy tiện nói lời nói kia, có thể là nói trúng tim đen của quản lý, nên quản lý thật sự là bị nói đến xấu hổ không chịu nỗi.
Cậu xem, chẳng phải sau đó ông ấy tỏ ra rất áy náy sao. Dù sao cũng đúng, Trung Quốc của chúng ta có nhiều tranh sơn thủy cổ như vậy, mà ông ấy lại mua tranh vẽ của nước ngoài, cần gì chứ?”
Nói đến đây, Tần Cửu Nhi có chút ảo não vỗ vỗ đầu: “Nếu vừa rồi tôi có thể nghĩ được mấy câu kia của Lục Nguyên thì tốt. Nói như vậy tôi cũng có thể thuyết phục được quản lý, cũng không cần phải mắt thể diện ở trước mặt Lục Nguyên rồi.”
“Được rồi, tóm lại là Lục Nguyên đã giúp cậu, về sau cậu nên đối xử tốt với cậu ta một chút.”
“Nói sau đi. Chẳng qua là vận khí của cậu ta tốt mà thôi. Mẫn Mẫn, cậu đừng đi, tối nay cậu ngủ cùng tôi nha.”
“ÙP”
Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Mẫn và Tàn Cửu Nhi thức dậy khá sớm, đầu tiên là đi xuống lầu ăn sáng.
Vừa mới đi đến đầu bậc thang.
Đột nhiên có một đôi nam nữ trẻ tuổi cũng đi từ trong phòng ra, hai người vẫn còn mặc đồ ngủ. Người con trai kia đang túm lấy tóc của cô gái mà đánh, cô gái vừa la hét vừa chạy trốn.
Hai người đuổi nhau đến đầu bậc thang, thì cô gái kia đã bị chàng trai túm được.
“Con điềm thối, mày chạy cái gì.”
Chàng trai nóng nảy đấm một đắm vào đầu của cô gái kia.
Cô gái kia co rụt cổ lại.
Sức lực nắm đắm của người con trai quá lớn, không thu được lại, bỗng “bành” một tiếng.
Một đấm này đập vào tường, không, là đập lên một bức tranh đang treo trên trường.
Trực tiếp đập vỡ tan nó ra.
“Dừng tay! Tranh này là anh đập nát?”
Chu Đại Hữu quả thực là muốn điên lên rồi, ngày hôm qua bị đập hỏng mắt một bức tranh, hôm nay lại bị đập vỡ một bức tranh.
Nhưng mà ngày hôm qua thì cũng coi như xong đi, dù sao Cậu ba cũng vui vẻ.
Chỉ cần có thể làm cho Cậu ba vui vẻ, thì đập nhiều hay ít bức tranh cũng không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà hôm nay, cái này cũng không thể bỏ qua.
“Mẹ kiếp, một bức tranh tầm thường thì có gì đặc biệt hơn người, bao nhiêu tiền, ông đây bồi thường cho mày.” – Người con trai này khinh thường móc ví ra, rút ra một chút tiền mặt rồi ném thẳng xuống đất.
“Bồi thường sao? Cậu bồi thường nổi sao?” – Chu Đại Hữu hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng đã biết nó là bút tích thật của Picasso à? Là tôi đã bỏ ra một trăm vạn để mua về đấy?”
Cái gì?
Gã trai cũng sửng sốt.
Sau đó lập tức cười ha ha: “Tôi nói này ông chú, cái này cũng không cần phải bồi thường tiền đâu nha, chú là một người Trung Quốc, mua tranh của người ngoại quốc vẽ làm gì, chú có khí phách dân tộc hay không, mình là người Trung Quốc thì phải mua tranh người Trung Quốc vẽ, không tốt hay sao? Chú làm như vậy là không đúng rồi ông chú à.”
“Tôi thích mua tranh người ngoại quốc vẽ, cậu quản được à? Tại sao người Trung Quốc lại không thể mua tranh người ngoại quốc vẽ hả? Đừng có mà nói nhảm, một trăm vạn, thiếu một đồng thì cậu cũng đừng nghĩ đi được!”
Chu Đại Hữu tức giận.
Ngày hôm qua ông ra vẻ áy náy chẳng qua là vì phối hợp để vui đùa với Cậu ba mà thôi.
“Mẹ nó, ông bảo tôi bồi thường tiền, ông có biết bố tôi là ai không hả?” – Quả nhiên, gã trai cũng là con em nhà giàu sang quyền quý.
“Bố của cậu chính là thị trưởng thành phố Kim Lăng.
Một trăm vạn ngày hôm nay, thiếu một đồng cậu cũng đừng nghĩ ra khỏi cái đất này được.” – Chu Đại cười lạnh nói.
Nhìn một màn trước mắt này Tàn Cửu Nhi và Hạ Mẫn cũng ngây người.
Bản thân Tần Cửu Nhi là người trong khoa nghệ thuật, dĩ nhiên biết Van Gogh là ai, hiển nhiên cũng biết khái niệm bút tích thực của Van Gogh là gì.
“Bức tranh này, được tôi mua lại từ hội đấu giá nghệ thuật ở Paris, lúc đó nó có giá ba trăm vạn, cô nói tôi nghe xem, cô bồi thường thế nào đây hả?”
Chu Đại Hữu căm tức, trừng mắt liếc Tần Cửu Nhi.
Lần này đến phiên Tần Cửu Nhi trợn tròn mắt.
Đây đúng là phúc bắt trùng lai họa đơn vô chí mà, mới vừa biết mình bị Vương Lôi lừa gạt, kết quả còn vướng phải sự cố này.
Ba triệu, đừng nói mình, ngay cả cha mình mở công ty, một năm kiếm được ba triệu đã không tệ rồi.
“Chú à, cháu…”
Tần Cửu Nhi đột nhiên có cảm giác tuyệt vọng, nước mắt rưng rưng lập tức tuôn trào.
“Cô bé, đừng có giả vò, nhanh gọi điện thoại cho người nhà cô đi.”
Đừng thấy Chu Đại Hữu vô cùng kính trọng Lục Nguyên mà xem thường, thật ra ông là người rất có thủ đoạn, bằng không làm sao có thể bắt đám thợ săn côn đồ ngoan ngoãn chịu đòn nhận tội.
Cho nên, đối với kiểu giả vờ đáng thương của Tần Cửu Nhi, ông vốn không quan tâm.
Tần Cửu Nhi nào dám nói chuyện này cho ba biết.
Hơn nữa, gọi một cú điện thoại, nói làm hỏng bức tranh treo trong khách sạn, chẳng phải chuyện nửa đêm mình đi thuê phòng với Vương Lôi sẽ bại lộ sao, dù sự thật là chuyện chưa xảy ra, nhưng bố cô sẽ tin chãc?
“Cửu Nhi, chuyện này là sao?”
Lúc này, Hà Mẫn và Trần Phong đều chạy tới, thấy cảnh tượng này vội vàng hỏi.
“Mẫn Mẫn. Hu hu…”
Tần Cửu Nhi thấy Hà Mẫn, thoáng chốc nhào vào ngực cô, đầu tiên kể hết chuyện của Vương Lôi, sau đó nói đến chuyện tranh treo tường.
Hà Mẫn, Trần Phong đều bị dọa sợ, hai người thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất.
“Trời ạ!” – Trần Phong trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói gì.
Nội tâm Hà Mẫn cực kỳ hoang mang, chỉ có thể có gắng bình tĩnh, hỏi Chu Đại Hữu: “Chú, chú xem, bọn cháu đều là sinh viên, ba triệu với chúng cháu mà nói là con số lớn đến trời, chú coi thử xem có thể giảm giá chút được không?”
“Ít nhất cũng phải hai trăm vạn.”
Chu Đại Hữu thấy bọn họ đều là sinh viên, ngữ khí dịu bót lại.
Hai trăm vạn cũng là lấy mạng Tần Cửu Nhi rồi.
Tần Cửu Nhi lại không chấp nhận nổi, ngồi dưới đất òa lên khóc lớn, chẳng thèm để ý hình tượng của mình nữa.
Chu Đại Hữu nhíu mày: “Cô bé, cô cứ khóc như vậy không phải là cách đâu, tôi có bạn ở cục cảnh sát, cô cũng ghi lại chứng minh thư, tôi để cho bạn tôi tra thông tin về gia đình cô, rồi gọi điện cho bó cô.”
Tần Cửu Nhi nghe xong lời này sợ đến mức quỳ rạp dưới đất, bò đến bên chân Chu Đại Hữu, nâng gương mặt đã khóc tràn đầy nước mắt tèm lem: “Chú, chú, cầu xin chú đừng làm thế, cháu cầu xin chú, chú có tiền đến vậy, cả khách sạn cao cấp này đều là của chú, chỉ tùy tiện mua một bức vẽ mấy triệu. Chú, chú hãy tha cho cháu lần này đi. Cháu cầu xin chú, chú đừng bắt cháu bồi thường. Sau này mỗi tuần cháu đều tới làm việc không công cho chú, có được hay không, cháu pha trà cho chú, cháu còn biết nhảy múa, cháu nhảy múa cho chú xem, chú…”
Hiện tại, Tần Cửu Nhi bị hù đến nửa ngốc nửa điên, hơn nữa Chu Đại Hữu còn nói muốn gọi điện cho bố cô, đầu Tần Cửu Nhi choáng váng, liền trực tiếp điên điên khùng khùng như vậy.
Hai người Hà Mẫn và Trần Phong ở bên cạnh cũng chán chường ngồi trên bậc thang, mặt xám như tro tàn.
“Ha ha, cô bé, đừng như vậy, cô vẫn nên nghĩ cách bồi thường thế nào cho tốt đi.” – Đương nhiên là Chu Đại Hữu từ chối Tần Cửu Nhi.
Tần Cửu Nhi hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này thì Lục Nguyên cũng bước từ cửa cầu thang ra.
Chuyện vừa nãy anh đã nghe hết bảy tám phần.
Vốn lười để ý tranh chấp giữa Tần Cửu Nhi và Vương Lôi, ai ngờ được cô nàng này lại phá hỏng bức tranh, Lục Nguyên tưởng chừng muốn bội phục cô.
Không thể bỏ qua, Trần Phong và Hà Mẫn đều có quan hệ rất tốt với Tần Cửu Nhi.
Chuyện của Tần Cửu Nhi đến nước này, bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn, e rằng đến lúc đó cả Trần Phong và Hà Mẫn đều bị liên lụy.
“GầuU Đột nhiên thấy Lục Nguyên xuất hiện ở cửa cầu thang, đầu tiên là Chu Đại Hữu hơi sửng sốt, sau đó hoảng hốt.
Không cần nói, chắc chắn là cậu ba bị đánh thức vì vụ lùm xùm mới vừa rồi.
Bây giờ, Chu Đại Hữu chỉ muốn quỳ thẳng xuống xin tha.
Nhưng Lục Nguyên đã đi trước một bước, không đợi Chu Đại Hữu gọi hết câu “Cậu ba”, vội vàng bước tới trước mặt ông, cướp lời thốt lên: “Chú, cháu biết bức họa này chú mua với giá ba triệu, nhưng chú nghĩ xem, tác giả của bức tranh này là một người ngoại quốc, còn chú là một người Trung Quốc, mất bao nhiêu tiền như vậy chỉ để mua một bức tranh của người ngoại quốc, không thấy ngại sao? Trung Quốc chúng ta có phải thiếu tranh đẹp đâu?”
“Ø2?” – Chu Đại Hữu bỗng nhiên sững sốt, lòng thầm nhủ cậu ba đang làm gì vậy?
Tần Cửu Nhi cũng ngắng đầu lên, tức giận trợn mắt nhìn Lục Nguyên, người này, cố ý đến xem chuyện cười của tôi chứ gì?
Hơn nữa, giờ phút này còn nói mấy lời khoác lác như vậy với quản lý mà không biết ngượng, đây là cố ý châm dầu vào lửa, định chỉnh tôi đến chết sao?
Hóa ra tên Lục Nguyên này lại là loại người thắp kém đến vậy!
Kẻ bỉ ổi đáng bỏ đá xuống giếng.
Nhưng lúc này Tần Cửu Nhi mệt mỏi lắm rồi, nếu là bình thường Tần Cửu Nhi đã sớm xách tai Lục Nguyên ra cảm ràm, mà bây giờ cô ta chỉ thất thần ngồi phịch dưới đất, không còn sức lực.
“Cho nên nói, cháu cảm thấy ngay từ đầu chú đã không đúng, không nên dùng nhiều tiền như vậy mua tranh của một người ngoại quốc, vì vậy cháu thấy tốt hơn là để chuyện này khép lại đi, không cần phải bồi thường.” – Lục Nguyên bày vẻ tận tình khuyên nhủ.
Gì cơ?
Lỗ tai Tần Cửu Nhi lập tức dựng đứng, người này xin tha cho mình à?
Đúng là không ngờ được.
Trong chớp mắt, Tần Cửu Nhi vậy mà lại có chút cảm động.
Nhưng ngay sau đó, đáy lòng Tần Cửu Như không ngừng giễu cợt, người này, không có não hay sao, máy lời thần kì cậu nói, có cái rắm mà được.
Ba trăm vạn lại kêu không bồi thường, cậu cho là ba xu chắc?
Hơn nữa, thái độ của Chu Đại Hữu khi nãy rất rõ ràng, không thể nào không bắt đèn.
Hà Mẫn và Trần Phong treo nụ cười khổ trên mặt, Lục Nguyên xuất phát từ lòng tốt, bọn họ hiểu, nhưng cái gì mà người Trung Quốc, người ngoại quốc, đây chẳng phải là đến tấu hài sao?
Chỉ có Vương Lôi lúc này mới cười trên sự đau khổ của người khác, gã biết mình đã bị lộ, không có được Tần Cửu Nhi, vẫn ngòi tại chỗ vui vẻ cười hà hà.
Chu Đại Hữu coi vậy nhưng ông ấy cũng từng bôn ba lăn lộn ngoài xã hội, giỏi nhất là tùy mặt gửi lời, gặp nước bắc cầu.
Ông vừa thấy Cậu ba như vậy, trong lòng lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Lục Nguyên.
“Ò, cậu nhóc, đúng là nghe lời quân tử nói còn hơn đọc sách mười năm.” – Chu Đại Hữu bày ra bộ mặt nước mắt già nua, nắm chặt tay Lục Nguyên: “Cậu nhóc, tôi sai rồi, là con dân Trung Quốc, báu vật văn hóa của quốc gia mình còn chưa thưởng thức xong mà tốn mấy triệu đi mua tranh vẽ nước ngoài, tôi thật là hồ đồ, cậu nói có lí, rất có lít”
Trong lòng Lục Nguyên âm thầm vui vẻ cười ha hả.
Làm cho đám Tàn Cửu Nhi và Hà Mãn nhìn đến đần ra.
Cái này là chuyện gì vậy?
Một chiêu này của Lục Nguyên lại thật sự có tác dụng?
Tại sao người quản lý uy phong nghiêm nghị vừa rồi, giờ phút này đứng ở trước mặt Lục Nguyên lại biến thành bộ dạng như một học sinh đã phạm phải sai làm đang ăn năn hối lỗi vậy?
“Vậy còn chuyện bồi thường thì sao?” – Lục Nguyên giả bộ nói.
“Không cần.”
Chu Đại Hữu lớn tiếng nói.
Đương nhiên, đối với Chu Đại Hữu mà nói, ba trăm vạn cũng không phải là một con số nhỏ. Ông ấy cũng rất thích bức tranh kia, nhưng mà chỉ cần có thể làm Cậu ba vui vẻ, thì điểm này có tính là cái gì chứ.
Hả?
Tần Cửu Nhi thật sự không thẻ tin được vào lỗ tai của mình.
Chuyện này…, chuyện này thật sự đã xong rồi sao?
Cái tên Lục Nguyên này chỉ cần qua đây tùy tiện nói một vài câu, lại sẽ không có chuyện gì nữa sao?
Phải biết rằng, vừa rồi bản thân cô còn quỳ xuống lăn lộn trên mặt đất, lại còn nước mắt nước mũi đầm đìa, đau khổ cầu xin cũng không có tác dụng.
Thậm chí là Hạ Mẫn và Trần Phong cũng nói giúp cô, nhưng đều không có hiệu quả.
Bây giờ Lục Nguyên đến đây, cứ nghiêm chỉnh như vậy là được rồi.
Tại sao tên này lại lợi hại như vậy chứ?
“Tốt rồi, đi thôi, quay về ngủ đi.” – Lục Nguyên ngáp một cái, âm thầm võ võ bả vai của Chu Đại, tỏ vẻ công lao của ông tôi đều nhớ kỹ.
Trong lòng Chu Đại Hữu lại càng vui sướng.
Sau khi trở về, đương nhiên là Tần Cửu Nhi cũng không thể nào ở cùng một phòng với Vương Lôi nữa, cho nên Vương Lôi tự mình đi đặt một căn phòng khác. Đương nhiên, trong lúc này cũng không có ai để ý đến anh ta.
Mà Hà Mẫn thì trở về phòng cùng với Tần Cửu Nhi.
Dù sao, một phen biến cố này cũng đã tạo ra tổn thương rất lớn đối với Tần Cửu Nhi.
“Cửu Nhi à, tôi đã sớm nói với cậu rồi, không thể tin tưởng và dựa tên Vương Lôi kia được. Nhưng mà cuối cùng cũng không có gây ra sai lầm gì lớn, cậu không bị thất thân chứ?”
“Không có đâu.” – Tần Cửu Nhi đỏ mặt lên mà nói ra.
“Vậy là tốt rồi. Nhưng mà, hôm nay thật sự may mắn vì có Lục Nguyên giúp đỡ, bằng không thì cậu thật sự sẽ thảm rồi.” – Hiển nhiên là Hà Mẫn muốn thổi phòng, khen Lục Nguyên một chút, nhưng cô cũng cảm thấy kỳ lạ: “Mà này Cửu Nhi, cậu nói xem, chuyện này có phải rất kỳ lạ hay không, chúng ta cầu xin quản lý cực khổ như vậy, quản lý cũng không cho một chút thể diện, mà Lục Nguyên chỉ tùy tiện nói một câu quản lý đã lập tức ngoan ngoãn nghe theo. Cậu nói xem, đến cùng thì lý do ở đây là gì chứ? Hơn nữa, tôi nhìn thái độ của quản lý đối với Lục Nguyên dường như rất cung kính, chẳng lẽ là quản lý biết Lục Nguyên ư?”
“Biết sao, làm sao có thể chứ, thân phận của quản lý là gì chứ, ông ấy tùy tiện mua một bức tranh đã mấy trăm vạn, làm sao Lục Nguyên có thể quen biết loại người có đẳng cấp như này chứ?” – Tần Cửu Nhi lắc đầu: “Theo tôi, phần lớn là do Lục Nguyên tùy tiện nói lời nói kia, có thể là nói trúng tim đen của quản lý, nên quản lý thật sự là bị nói đến xấu hổ không chịu nỗi.
Cậu xem, chẳng phải sau đó ông ấy tỏ ra rất áy náy sao. Dù sao cũng đúng, Trung Quốc của chúng ta có nhiều tranh sơn thủy cổ như vậy, mà ông ấy lại mua tranh vẽ của nước ngoài, cần gì chứ?”
Nói đến đây, Tần Cửu Nhi có chút ảo não vỗ vỗ đầu: “Nếu vừa rồi tôi có thể nghĩ được mấy câu kia của Lục Nguyên thì tốt. Nói như vậy tôi cũng có thể thuyết phục được quản lý, cũng không cần phải mắt thể diện ở trước mặt Lục Nguyên rồi.”
“Được rồi, tóm lại là Lục Nguyên đã giúp cậu, về sau cậu nên đối xử tốt với cậu ta một chút.”
“Nói sau đi. Chẳng qua là vận khí của cậu ta tốt mà thôi. Mẫn Mẫn, cậu đừng đi, tối nay cậu ngủ cùng tôi nha.”
“ÙP”
Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Mẫn và Tàn Cửu Nhi thức dậy khá sớm, đầu tiên là đi xuống lầu ăn sáng.
Vừa mới đi đến đầu bậc thang.
Đột nhiên có một đôi nam nữ trẻ tuổi cũng đi từ trong phòng ra, hai người vẫn còn mặc đồ ngủ. Người con trai kia đang túm lấy tóc của cô gái mà đánh, cô gái vừa la hét vừa chạy trốn.
Hai người đuổi nhau đến đầu bậc thang, thì cô gái kia đã bị chàng trai túm được.
“Con điềm thối, mày chạy cái gì.”
Chàng trai nóng nảy đấm một đắm vào đầu của cô gái kia.
Cô gái kia co rụt cổ lại.
Sức lực nắm đắm của người con trai quá lớn, không thu được lại, bỗng “bành” một tiếng.
Một đấm này đập vào tường, không, là đập lên một bức tranh đang treo trên trường.
Trực tiếp đập vỡ tan nó ra.
“Dừng tay! Tranh này là anh đập nát?”
Chu Đại Hữu quả thực là muốn điên lên rồi, ngày hôm qua bị đập hỏng mắt một bức tranh, hôm nay lại bị đập vỡ một bức tranh.
Nhưng mà ngày hôm qua thì cũng coi như xong đi, dù sao Cậu ba cũng vui vẻ.
Chỉ cần có thể làm cho Cậu ba vui vẻ, thì đập nhiều hay ít bức tranh cũng không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà hôm nay, cái này cũng không thể bỏ qua.
“Mẹ kiếp, một bức tranh tầm thường thì có gì đặc biệt hơn người, bao nhiêu tiền, ông đây bồi thường cho mày.” – Người con trai này khinh thường móc ví ra, rút ra một chút tiền mặt rồi ném thẳng xuống đất.
“Bồi thường sao? Cậu bồi thường nổi sao?” – Chu Đại Hữu hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng đã biết nó là bút tích thật của Picasso à? Là tôi đã bỏ ra một trăm vạn để mua về đấy?”
Cái gì?
Gã trai cũng sửng sốt.
Sau đó lập tức cười ha ha: “Tôi nói này ông chú, cái này cũng không cần phải bồi thường tiền đâu nha, chú là một người Trung Quốc, mua tranh của người ngoại quốc vẽ làm gì, chú có khí phách dân tộc hay không, mình là người Trung Quốc thì phải mua tranh người Trung Quốc vẽ, không tốt hay sao? Chú làm như vậy là không đúng rồi ông chú à.”
“Tôi thích mua tranh người ngoại quốc vẽ, cậu quản được à? Tại sao người Trung Quốc lại không thể mua tranh người ngoại quốc vẽ hả? Đừng có mà nói nhảm, một trăm vạn, thiếu một đồng thì cậu cũng đừng nghĩ đi được!”
Chu Đại Hữu tức giận.
Ngày hôm qua ông ra vẻ áy náy chẳng qua là vì phối hợp để vui đùa với Cậu ba mà thôi.
“Mẹ nó, ông bảo tôi bồi thường tiền, ông có biết bố tôi là ai không hả?” – Quả nhiên, gã trai cũng là con em nhà giàu sang quyền quý.
“Bố của cậu chính là thị trưởng thành phố Kim Lăng.
Một trăm vạn ngày hôm nay, thiếu một đồng cậu cũng đừng nghĩ ra khỏi cái đất này được.” – Chu Đại cười lạnh nói.
Nhìn một màn trước mắt này Tàn Cửu Nhi và Hạ Mẫn cũng ngây người.
Bình luận facebook