Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-51
Chương 51: Thật sự là phú nhị đại
Đầu tiên Lý Mộng Dao thấy sửng sốt, sau đó trong lòng lại vui đến muốn điên luôn.
Không phải Tiền Quảng Khôn muốn có nhiều chứng cứ hơn sao, hiện giờ cái túi Ngô Liễu đánh rơi lại nằm trong tay Chu Doãn, chẳng phải là lại có thêm một chứng cứ nữa sao?
“Được lắm, Chu Doãn, cô còn nói cô không nhặt được tiền, thế thì túi của cô Ngô sao lại ở chỗ cô?”
Nói xong, Lý Mộng Dao đưa tay giành lấy cái túi qua, đến lúc này thì trong túi có tiền hay không đã chẳng còn quan trọng nữa rồi, hiện tại cái túi này đã là một chứng cứ vô cùng đanh thép.
“Cái túi này là do tôi nhặt được ở bên hồ Gương.” – Chu Doãn không ngờ tới tình huống này,nhưng cô vẫn ăn ngay nói thật.
“Ha ha, cô còn dám ngụy biện?”
Lý Mộng Dao cười lạnh một tiếng: “Biết ngay là cô sẽ nói như thế mà, nhặt được ấy hả? Có chứng cứ không? Có nhân chứng không?”
“Lúc ấy ở bên hồ, Lục Nguyên có ở cùng tôi, anh ấy cũng thấy nữa.” – Chu Doãn hiện tại bị sự thay đổi bắt thình lình này làm cho có chút mơ hồ, cũng không nghĩ nhiều gì, tiếp tục ăn ngay nói thật.
“Ha ha, cô muốn làm tôi cười chết à?”
Lý Mộng Dao lại càng cười hơn: “Lục Nguyên là bạn trai cô, chỗ tiền này là do hai người các cô nhặt được rồi đút túi, hiện giờ cô lại dám lôi Lục Nguyên ra làm nhân chứng, lẽ nào tội phạm cũng có thể tự làm nhân chứng cho chính mình sao?”
Lúc này, tâm trạng Lý Mộng Dao cực kì tốt, sự háo hức cũng tăng vọt, lại lôi chuyện quyên góp tiền của Lục Nguyên ra nói đơn giản cho Ngô Liễu biết một lượt, cuối cùng nói: “Cô Ngô, tình hình hiện giờ đã có thể xác thực được rồi, hai người bọn họ chính là người đã nhặt được tiền.”
“Em nói Lục Nguyên, Lục Nguyên là bạn trai của Chu Doãn?”
Ngô Liễu nghe được tên của Lục Nguyên thì trong lòng lại thấy chấn động, dù sao thì cô cũng có quen Lục Nguyên, hiện giờ Ngô Liễu đã bị những lời của Lý Mộng Dao làm sợ tới mức không nói ra lời.
Nhưng cô vẫn không tin lắm.
Dù sao thì cả Lục Nguyên và Chu Doãn cô cũng đều hiểu cả, nhân phẩm của hai học trò này đều rất tốt.
“Nhưng mà, không thể nào đâu, Chu Doãn là tới thăm hỏi cô, vừa rồi hai người bọn cô còn trò chuyện với nhau nữa…” – Ngô Liễu vẫn lầm bẩm nói.
“Cô Ngô, sao cô vẫn chưa hiểu thế ạ, vừa rồi em đã nói cả rồi, là Chu Doãn cố ý tới thăm cô đó, muốn nghe được nhiều tin tức về số tiền mà cô làm rơi hơn, cô ta biết được càng nhiều thì tắt nhiên sẽ lại càng có thể che dấu được chuyện bọn họ nhặt được tiền. Cô ta đến đây thăm cô, là chồn tới chúc tết gà thôi, không phải là tốt đẹp gì đâu.”
Lý Mộng Dao quả nhiên là một kẻ lành nghề trong vụ đảo lộn thị phi.
Buổi nói chuyện này khiến cho Ngô Liễu nằm ngửa trên giường, trong mắt chỉ có sự đau khổ.
Mắt tiền đã đủ khiến cô ấy bị đả kích lắm rồi.
Giờ nếu thật sự là do hai học trò mà mình cực kì quan tâm nhặt được, lại còn mang đi tiêu pha thì sự tổn thương sợ là cũng không nhỏ.
“Đúng rồi, cô Ngô, cô còn có chứng cứ gì không, nói cho em biết, hiện giờ em phải tập hợp lại chứng cứ thật cần thận, tránh để cho đám bỉ ổi nào đó cầm đi mát.”
Lý Mộng Dao còn nói thêm.
“Chỉ có cái phiếu rút tiền ở trong văn phòng, còn có cả di động của cô cũng ở trong văn phòng, trong di động có ảnh chụp số tiền mặt lúc đó sau khi hoàn tất thủ tục cùng với cái túi.”
Lúc này Ngô Liễu có vẻ lại càng thêm yếu ớt, nhẹ nhàng nói.
“Thầy Tiền, đi, chúng ta nhanh chóng tới văn phòng của cô Ngô, thu thập chứng cứ.”
Lý Mộng Dao hiện giờ giống hệt như là tiểu tướng Hồng Vệ binh ngày xưa vậy, dáng vẻ ngập tràn sức sống.
“Được.”
Tiền Quảng Khôn thấy chuyện đã từng bước chuyển hướng sang Lục Nguyên và Chu Doãn thì trong lòng cũng vui lắm, trong chuyện mắt tiền này, ai tổn thất, ai được lợi, ai lại đau khổ, trong lòng ông ta cũng chẳng quan tâm, chuyện mà ông ta để ý chính là chuyện này là do ông và Lý Mộng Dao điều tra ra, như thế thì chính là một công lao lớn.
Nghĩ thế, Tiền Quảng Khôn cũng không hè hồ đỏ, lập tức gọi điện thoại cho lớp trưởng Phan Dương, để cậu ta nhanh chóng đưa vài người tới phòng bệnh, canh chừng Chu Doãn, không để cho Chu Doãn chạy mát.
Thật ra không cần ông ta gọi Phan Dương, Chu Doãn cũng sẽ không chạy.
Lúc này Chu Doãn đang ngắn người ngồi dưới đất, nhất là lúc mà Chu Doãn nhìn thấy sự đau khổ và thất vọng trong ánh mắt Ngô Liễu, trong lòng cô lại càng thêm khổ sở, làm gì còn có suy nghĩ chạy trốn cơ chứ.
Lúc này đây, Lý Mộng Dao và Tiền Quảng Khôn vội vàng tới tòa tổng hợp chỗ tài vụ.
“Phòng này chính là văn phòng của cô Ngô.”
Hai người vừa đi vào, cửa bị khóa, bọn họ đầy ra, cửa mở ra.
Mà hiện tại, Lục Nguyên cũng vừa mới cầm được cây bút, đang chuẩn bị viết xuống đoạn nhắn kia xuống giấy.
Anh định bụng viết xong rồi thì sẽ gọi điện thoại cho Trương Trạch, gửi một trăm vạn qua.
Nhưng mà lúc Lục Nguyên đang định viết thì cánh cửa bật mở.
Lý Mộng Dao và Tiền Quảng Khôn vội vàng lao vọt vào.
“Lục Nguyên, sao cậu lại ở văn phòng cô Ngô, cậu ở đây làm gì?” – Tiền Quảng Khôn thấy Lục Nguyên, thoạt tiên có sửng sót, sau đó lại nhanh như hỗ đói vồ mồi, nhào tới, đè lên người Lục Nguyên.
“Ha ha ha ha.”
Lý Mộng Dao nở nụ cười, càng cười càng đắc ý: “Thầy Tiền, chuyện này mà cũng cần phải hỏi hay sao, Chu Doãn kia là muốn đến bên cô Ngô nói máy lời vô nghĩa, còn cái người này tất nhiên là tới văn phòng của cô Ngô để hủy chứng cứ rồi. Anh ta cho rằng hủy được chứng cứ rồi thì việc muốn tra ra bọn họ sẽ khó hơn.
“Hay cho Lục Nguyên cậu, gan cũng đúng là lớn đấy.
Trong tay cậu đang cầm cái gì kia?” – Tiền Quảng Khôn đè Lục Nguyên lại, giật lấy tờ giấy trong tay Lục Nguyên, vừa rồi Lục Nguyên cũng định viết chữ lên tờ giấy này.
“Đây là biên lai rút tiền ngân hàng của cô Ngô.”
Lý Mộng Dao nhận lấy tờ giấy, lật qua xem thử, khóe môi lập tức lại nâng lên cười: “Ha ha, may mà chúng ta tới sớm hơn một bước, nếu không tên này sẽ tiêu hủy mắt tờ biên lai này.”
“Hai người hiểu lầm rồi.” – Lục Nguyên cau mày, tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ Lý Mộng Dao và Tiền Quảng Khôn đang nói gì.
Nhưng rõ ràng là bọn họ đang hiểu lầm một cái gì đấy.
“Đừng lắm lời vô ích nữa, đi, theo tôi đến phòng bệnh đối chất đi.”
Tiền Quảng Khôn cùng với Lý Mộng Dao túm lấy Lục Nguyên, rời khỏi chỗ tài vụ, đi vào bệnh viên trong trường.
Trên đường đi.
“Ôi, anh không phải là phú nhị đại khiêm tốn quyên tiền trong buổi dạ hội sao?”
Hai nữ sinh đột nhiên vui mừng sắn tới trước người Lục Nguyên.
“Đây là lần đầu tiền chúng em được nhìn anh ở khoảng cách gần đến thế, vui quá đi.”
“Bọn em đều thực sự rất ngưỡng mộ anh đó.”
Hai nữ sinh gặp được Lục Nguyên mà hai mắt đều hiện lên ánh sao, giống như gặp được thần tượng vậy.
“Có thể ký tên cho bọn em được không?” – Một nữ sinh đột nhiên lấy một cái bút và sổ ghi chép từ trong balo ra.
“Ha ha, mấy người đều bị lừa rồi.” – Lý Mộng Dao đi tới, đẩy hai nữ sinh kia ra, đắc ý nói: “Anh ta căn bản chẳng phải phú nhị đại cái gì hết, anh ta nhặt được một trăm vạn của cô Ngô Liễu, sau đó tự đút túi mình, tiền mang đi quyên góp cũng là một trăm vạn kia.”
“Hả? Không phải chứ?” – Hai nữ sinh đều ngây ngắn cả người.
“Tiền này nghe nói là tiền trợ cấp cho học sinh khó khăn đón Trung thu mà, đến cả tiền này mà cũng nuốt mắt thì còn có lương tâm không thế?”
“Thật là, tôi còn thực sự cho rằng anh ta là người tốt nữa chứ.”
Hai nữ sinh ảo não nhìn Lục Nguyên, tức giận dậm chân một cái rồi rời đi.
“Đi thôi, tên đại lừa đảo, ha ha.” – Trong lòng Lý Mộng Dao vô cùng vui vẻ, dữ dằn đầy Lục Nguyên một cái.
Trong ngoài phòng bệnh lúc này đã chật ních người.
Bên trong phòng, Phan Dương đợi người, tự mình canh chừng Chu Doãn, máy người Lý Hoành Phi, Triệu Yên, Đàm Lỗi, Hoàng Hồng cũng nhận được tin tức, vội vàng chạy tới phòng bệnh để xem trò cười.
Rất nhiều người là do nghe nói tìm được kẻ đã nhặt được một trăm vạn rồi nên mới tụ tập xem náo nhiệt.
“Rốt cuộc là ai đã nhặt được tiền rồi lại bỏ túi riêng?”
Có người đứng vây ở cửa phòng bệnh, ngó đầu vào trong hỏi thăm.
“Không thấy sao hả? Chính là nữ sinh đang ngồi dưới đất kia kìa.” – Người bên cạnh chỉ vào Chu Doãn nói.
“Ôi, dáng vẻ xinh đẹp ghê, đồ mặc trên người cũng có giá đó, nhìn qua thì có vẻ là bạch phú mỹ, sao lại làm ra chuyện như thế được chứ?”
“Ha ha, anh nghĩ cái gì thế hả, quần áo của cô ta đều là dùng tiền nhặt được đi mua đó, thật ra vốn là một học sinh nghèo. Hơn nữa nghe nói cô Ngô Liễu bình thường cũng quan tâm cô ta lắm, chủ động phát trợ cấp khó khăn cho cô ta rồi lại còn mời cô ta ăn cơm cơ.
“Không phải chứ, thế thì thật sự là tên ăn cháo đá bát rồi, cô Ngô Liễu tốt với cô ta như vậy rồi, thế mà lại còn tiền cô Ngô đánh rơi đi tiêu pha lung tung nữa chứ.
“Tôi còn nghe nói, cô ta còn có bạn trai, cũng là học sinh nghèo, hai người nhặt được tiền, cái tên nam sinh kia còn lợi hại hơn cơ, dám quyên năm mươi vạn ở dạ tiệc quyên góp luôn, làm náo động cả lên, chỉ là dùng tiền của người khác để huênh hoang, thật đúng là đạo đức bại hoại mà.”
“Đúng là một cặp đôi chó má.”
“Bảo rồi mà.”
Lời nghị luận và cười nhạo của đám người chung quanh ngập tràn, rót vào trong tai Chu Doãn.
Cô mờ mịt nhìn bốn phía, không có gương mặt quen thuộc nào cả, mọi người đều giống như ma quỷ, khuôn mặt dữ tợn chiếu vào cô.
Cô rất sợ hại, giống như một con én nhỏ yếu ớt cô độc giữa bão tó.
“Cô vẫn còn mặt mũi để ngồi à, ép cô ta quỳ xuống.
Quỳ xuống trước giường cô Ngô tạ lỗi.”
Cũng không biết là ai hô lên câu này.
Lập tức, quần chúng xung quanh nổi giận, một cậu trai vọt đến, dùng sức xô đẩy Chu Doãn, khiến cho cô quỳ xuống.
Chu Doãn không dám ngắng đầu, cô chỉ có thể quỳ xuống.
“Không cần quỳ, Chu Doãn, em không cần quỳ, chẳng qua em chỉ là nhất thời nổi lòng tham mà thôi.” – Chứng cứ đã quá nhiều, Ngô Liễu cũng chỉ có thể cho rằng Chu Doãn chính là người nhặt được, nhưng cô cũng không muốn Chu Doãn quỳ.
Chỉ là, vốn dĩ cô đã nói năng nhẹ nhàng, vừa nói giọng đã lập tức bị giọng của mọi người xung quanh phủ lên.
Hơn nữa, hiện giờ mọi người chỉ chăm chăm lo bộc phát cảm xúc chứ chẳng ai nghe lời cô cả.
“Đến rồi, đến rồi, tên kia đến rồi.”
Đúng lúc này, chẳng biết ai ở bên ngoài cũng hô một tiếng.
Tức khắc lực chú ý của mọi người đều chuyển hướng nhìn ra bên ngoài.
Sau đó thì thấy được Lục Nguyên bị Lý Mộng Dao và Tiền Quảng Khôn xô đẩy, chen qua đám người dày đặc ở đó đi vào trong phòng bệnh.
“Trơ tráo.”
“Một tên nghèo khó, nhặt được tiền thì thôi đi, lại còn giả bộ cái mẹ gì chứ.”
“Ðó là tiền trợ cắp phát cho học sinh nghèo, mày tiêu mà không thấy xấu hổ sao, mày có phải là người không thế?”
“Cô Ngô đánh mắt tiền, sau đó đã phải nhập viện luôn rồi, sao mày lại vẫn có thể tiêu tiền như nước ở bên ngoài thế hả?”
“Nghe nói cô Ngô còn chăm sóc quan tâm mày lắm, mày không biết thẹn à, súc sinh.”
Trên đường ởi tới, Lục Nguyên như thể là tên đại ác nhân bị áp giải ra pháp trường, hai bên đều có tiếng mắng chửi.
Lục Nguyên không quan tâm, lúc này điều anh để ý chỉ có mình Chu Doãn.
Lúc đi trên đường, từ Lý Mộng Dao anh đã biết được Chu Doãn hiện đang ở trong phòng bệnh.
Chuyện đã tới bước này rồi, nhất định Chu Doãn cũng sẽ bị đổ oan, nhìn thấy cảm xúc của mọi người dâng trào như thế, Chu Doãn sẽ bị đối xử thế nào, có thể bị làm sao cơ chứ?
Anh hận không thể lập tức đi đến bên cạnh Chu Doãn.
“Chu Doãn…”
Nhìn thấy Chu Doãn bị một đám người đè ép quỳ dưới đất, trên người còn không biết là bị ai phun nước miếng, trái tim Lục Nguyên tan nát.
Lục Nguyên giống như mãnh hỗ xuống núi, giận dữ đẩy máy người bên cạnh Chu Doãn ra, đi đến bên cạnh cô.
Anh nhẹ nhàng vuốt chút tóc mềm như tơ của cô, hai mắt cô đã đỏ hồng, thấy thế trong lòng Lục Nguyên lại càng đau lòng tự trách.
Đúng vậy, trước hết không nói đến sự hiểu lầm và oan uỗổng của mọi người, trong chuyện này Chu Doãn không có bắt cứ trách nhiệm gì cả, cô hoàn toàn là bị anh liên lụy, dù sao thì mua quần áo là anh, quyên tiền cũng là anh.
Cho dù có bị hiểu lầm, người mà bọn họ trừng phạt cũng chỉ cần mình anh là đủ, sao có thể đối xử với cô như thế được chứ.
“Lục Nguyên…”
Nhìn thấy Lục Nguyên, ngay lập tức Chu Doãn òa khóc, có một loại cảm giác an toàn ấm áp bao quanh cô.
Lúc này, cô tủi thân, cô đau khổ, cô nhào vào trong lòng Lục Nguyên, giống như một chú mèo nhỏ hoảng loạn vừa bị một đám người cầm dĩa ăn đuồi theo Vậy, tìm được chủ nhân rồi là tìm được chốn về.
“Được rồi, không cần giả mù sa mưa, đừng có mà giả vờ nữa.”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, lúc này Lý Mộng Dao căm tức trừng mắt nhìn bọn họ.
Nhìn thấy Lục Nguyên và Chu Doãn ôm lấy nhau, hơn nữa còn làm trò trước mặt tất cả mọi người chẳng chút kiêng dè nào, dường như giờ khắc này trong lòng Lý Mộng Dao lại trào lên một cảm giác ghen tị, khiến cho cô ta cảm thấy rất căm tức.
“Đúng là, mau nói đi, số tiền còn lại ở đâu rồi.”
“Thành thật khai báo, cuối cùng là tiêu hết bao nhiêu rồi?”
“Số tiền đã tiêu kia cũng phải trả lại.”
“Cho dù trả lại tiền thì loại rác rưởi này cũng phải tống cổ đi.”
“Tiền nhặt được thì dù sao cũng vẫn là tiền nhặt được, tỉnh mộng rồi thì sẽ phải gánh vác trách nhiệm.”
Mọi người cực kì phẫn nộ, lại nhao nhao làm ầm lên.
“Lục Nguyên, mời trò khai báo chỉ tiết quá trình nhặt tiền và tiêu tiền. Nể tình các trò vẫn là học sinh nên hiện tại chúng tôi sẽ không báo cảnh sát, chỉ giải quyết chuyện trong phạm vi trường chúng ta thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là trò phải chịu phối hợp.”
Lúc này, giáo viên ở phòng giáo vụ trường cũng đã tới phòng bệnh, nghiêm khắc nhìn Lục Nguyên và Chu Doãn.
“Được, em khai báo.” – Lục Nguyên một tay ôm Chu Doãn, đỡ cô đứng dậy, ánh mắt của anh lại co lại.
“Ừ, trò có thể hiểu rõ điểm này là chuyện tốt, bởi vì đây là lối thoát duy nhất cho trò, nói đi.” – Giáo viên phòng giáo vụ nói.
Mọi người cũng yên lặng lại.
Nhưng mà thỉnh thoảng vẫn sẽ nghe được một tiếng hừ khinh miệt.
“Em không hề nhặt được một trăm vạn kia.” – Lục Nguyên nhìn giáo viên phòng giáo vụ, lạnh lùng nói.
“Mẹ nó, thẳng oắt đó đang đùa chúng ta à.”
“Buồn cười, đã đến lúc này rồi, chứng cứ đã vô cùng xác thực mà lại còn giả vờ cái gì. Cứ báo cảnh sát đi, để nó bị bắt máy ngày thì mới thành thật được.”
Mọi người lại tranh cãi ầm lên.
Giáo viên ở phòng giáo vụ dù sao cũng có kinh nghiệm, đưa tay ra thủ thế, ý bảo mọi người im lặng.
Ông lại nhìn chằm chằm Lục Nguyên, cười lạnh một tiếng: “Lục Nguyên, đã tới bước này rồi, trò vẫn còn tin vào may mắn à? Tôi hỏi em, nếu không phải em nhặt được một trăm vạn thì tiền ở đâu để em mua nhiều quần áo đắt tiền như thế cho bạn gái mình, tiền ở đâu để em quyên năm mươi vạn ở dạ tiệc quyên góp hả?”
“Nói đi, tên đần.”
“Xem xem mày còn bịa chuyện thế nào nữa.”
“Lục Nguyên, anh lại muốn kể chuyện truyền thuyết sao?” – Lý Mộng Dao ở bên cạnh cười lạnh nói: “Ha ha, nói cho anh biết, nếu mà là trúng thưởng thì trung tâm xổ số cũng có cuống phiếu đấy, chúng tôi sẽ đi điều tra.”
“Không phải trúng thưởng.” – Đột nhiên ánh mắt Lục Nguyên liếc tới Lý Mộng Dao, nhìn thấy nữ sinh mà trước kia mình từng thích, hôm nay lại giống như muốn đưa anh lên đài hành hình Vậy.
Anh nhìn chằm chằm Lý Mộng Dao, ánh mặt chậm rãi co lại, một thứ ánh sáng chói lọi ở sâu trong đồng tử Lục Nguyên chậm rãi bung nở, anh nhìn Lý Mộng Dao, nói từng chữ từng chữ: “Lý Mộng Dao, hôm nay tôi sẽ nói cho em biết, tôi, Lục Nguyên, là một phú nhị đại đẳng cấp thật sự. Tiền này, là của tôi.”
Ò.
Lập tức tất cả mọi người đều ò lên.
“Mẹ nó, vẫn còn bốc phét được.”
“Không nói phét thì sẽ chết à2”
“Lục Nguyên, đừng giả bộ nữa, chúng ta đã quen nhau được bồn năm rồi. Gia cảnh của cậu thế nào bọn tôi còn không biết rõ sao?” – Đám người Lý Hoành Phi ở bên cạnh cười lạnh: “Cái gì mà phú nhị đại chứ, bốn năm qua cậu mặc quần áo rách, ăn cơm cũng toàn ăn cái rẻ nhất, năm nhất lại còn nhận trợ cấp học sinh nghèo. Nếu cậu mà là phú nhị đại thì ai trên thế giới này cũng là phú nhị đại cả.”
Lục Nguyên không để ý tới cậu ta.
Anh nhìn xung quanh, lúc này có vô số ánh mắt đều đang nhìn anh, trong mắt đều là sự cười nhạo và phẫn nộ, trong lòng Lục Nguyên lại gợn chút sóng, chẳng chút sợ hãi, anh vừa nhìn mọi người vừa nói: “Tôi nói cho các cậu biết, cuộc sống của mỗi người trong các cậu đều có liên hệ với gia tộc của tôi, các cậu từng ăn đồ ăn nhà tôi sản xuất, từng mặc đồ nhà tôi làm, từng sử dụng những đồ dùng mà nhà tôi từng tạo, từng đi xe của xí nghiệp nhà tôi, thậm chí từng dùng cả hệ thống điện nước của nhà tôi, ba mẹ các cậu lấy được lợi từ trong sản nghiệp của nhà tôi…”
“Cười chết tôi mắt thôi, bốc phét cũng to quá.”
“Mẹ nó, ai lấy cho cậu ta một chai nước đi để cậu ta còn bốc phét tiếp.”
“Lục Nguyên, mong trò nghiêm túc một chút.” – Giáo viên phòng giáo vụ cũng nổi giận: “Nếu cậu mà còn không phối hợp thì chúng ta sẽ phải đi tới cục cảnh sát.”
“Ha ha.”
Lục Nguyên nở nụ cười, ha ha ha ha, trong tiếng cười, anh đã lấy điện thoại qua, gọi một dãy só.
“Trương Trạch, bây giờ mang một triệu tiền mặt tới cho tôi, phòng bệnh 103 của bệnh viện trường đại học Kim Lăng.”
Đầu tiên Lý Mộng Dao thấy sửng sốt, sau đó trong lòng lại vui đến muốn điên luôn.
Không phải Tiền Quảng Khôn muốn có nhiều chứng cứ hơn sao, hiện giờ cái túi Ngô Liễu đánh rơi lại nằm trong tay Chu Doãn, chẳng phải là lại có thêm một chứng cứ nữa sao?
“Được lắm, Chu Doãn, cô còn nói cô không nhặt được tiền, thế thì túi của cô Ngô sao lại ở chỗ cô?”
Nói xong, Lý Mộng Dao đưa tay giành lấy cái túi qua, đến lúc này thì trong túi có tiền hay không đã chẳng còn quan trọng nữa rồi, hiện tại cái túi này đã là một chứng cứ vô cùng đanh thép.
“Cái túi này là do tôi nhặt được ở bên hồ Gương.” – Chu Doãn không ngờ tới tình huống này,nhưng cô vẫn ăn ngay nói thật.
“Ha ha, cô còn dám ngụy biện?”
Lý Mộng Dao cười lạnh một tiếng: “Biết ngay là cô sẽ nói như thế mà, nhặt được ấy hả? Có chứng cứ không? Có nhân chứng không?”
“Lúc ấy ở bên hồ, Lục Nguyên có ở cùng tôi, anh ấy cũng thấy nữa.” – Chu Doãn hiện tại bị sự thay đổi bắt thình lình này làm cho có chút mơ hồ, cũng không nghĩ nhiều gì, tiếp tục ăn ngay nói thật.
“Ha ha, cô muốn làm tôi cười chết à?”
Lý Mộng Dao lại càng cười hơn: “Lục Nguyên là bạn trai cô, chỗ tiền này là do hai người các cô nhặt được rồi đút túi, hiện giờ cô lại dám lôi Lục Nguyên ra làm nhân chứng, lẽ nào tội phạm cũng có thể tự làm nhân chứng cho chính mình sao?”
Lúc này, tâm trạng Lý Mộng Dao cực kì tốt, sự háo hức cũng tăng vọt, lại lôi chuyện quyên góp tiền của Lục Nguyên ra nói đơn giản cho Ngô Liễu biết một lượt, cuối cùng nói: “Cô Ngô, tình hình hiện giờ đã có thể xác thực được rồi, hai người bọn họ chính là người đã nhặt được tiền.”
“Em nói Lục Nguyên, Lục Nguyên là bạn trai của Chu Doãn?”
Ngô Liễu nghe được tên của Lục Nguyên thì trong lòng lại thấy chấn động, dù sao thì cô cũng có quen Lục Nguyên, hiện giờ Ngô Liễu đã bị những lời của Lý Mộng Dao làm sợ tới mức không nói ra lời.
Nhưng cô vẫn không tin lắm.
Dù sao thì cả Lục Nguyên và Chu Doãn cô cũng đều hiểu cả, nhân phẩm của hai học trò này đều rất tốt.
“Nhưng mà, không thể nào đâu, Chu Doãn là tới thăm hỏi cô, vừa rồi hai người bọn cô còn trò chuyện với nhau nữa…” – Ngô Liễu vẫn lầm bẩm nói.
“Cô Ngô, sao cô vẫn chưa hiểu thế ạ, vừa rồi em đã nói cả rồi, là Chu Doãn cố ý tới thăm cô đó, muốn nghe được nhiều tin tức về số tiền mà cô làm rơi hơn, cô ta biết được càng nhiều thì tắt nhiên sẽ lại càng có thể che dấu được chuyện bọn họ nhặt được tiền. Cô ta đến đây thăm cô, là chồn tới chúc tết gà thôi, không phải là tốt đẹp gì đâu.”
Lý Mộng Dao quả nhiên là một kẻ lành nghề trong vụ đảo lộn thị phi.
Buổi nói chuyện này khiến cho Ngô Liễu nằm ngửa trên giường, trong mắt chỉ có sự đau khổ.
Mắt tiền đã đủ khiến cô ấy bị đả kích lắm rồi.
Giờ nếu thật sự là do hai học trò mà mình cực kì quan tâm nhặt được, lại còn mang đi tiêu pha thì sự tổn thương sợ là cũng không nhỏ.
“Đúng rồi, cô Ngô, cô còn có chứng cứ gì không, nói cho em biết, hiện giờ em phải tập hợp lại chứng cứ thật cần thận, tránh để cho đám bỉ ổi nào đó cầm đi mát.”
Lý Mộng Dao còn nói thêm.
“Chỉ có cái phiếu rút tiền ở trong văn phòng, còn có cả di động của cô cũng ở trong văn phòng, trong di động có ảnh chụp số tiền mặt lúc đó sau khi hoàn tất thủ tục cùng với cái túi.”
Lúc này Ngô Liễu có vẻ lại càng thêm yếu ớt, nhẹ nhàng nói.
“Thầy Tiền, đi, chúng ta nhanh chóng tới văn phòng của cô Ngô, thu thập chứng cứ.”
Lý Mộng Dao hiện giờ giống hệt như là tiểu tướng Hồng Vệ binh ngày xưa vậy, dáng vẻ ngập tràn sức sống.
“Được.”
Tiền Quảng Khôn thấy chuyện đã từng bước chuyển hướng sang Lục Nguyên và Chu Doãn thì trong lòng cũng vui lắm, trong chuyện mắt tiền này, ai tổn thất, ai được lợi, ai lại đau khổ, trong lòng ông ta cũng chẳng quan tâm, chuyện mà ông ta để ý chính là chuyện này là do ông và Lý Mộng Dao điều tra ra, như thế thì chính là một công lao lớn.
Nghĩ thế, Tiền Quảng Khôn cũng không hè hồ đỏ, lập tức gọi điện thoại cho lớp trưởng Phan Dương, để cậu ta nhanh chóng đưa vài người tới phòng bệnh, canh chừng Chu Doãn, không để cho Chu Doãn chạy mát.
Thật ra không cần ông ta gọi Phan Dương, Chu Doãn cũng sẽ không chạy.
Lúc này Chu Doãn đang ngắn người ngồi dưới đất, nhất là lúc mà Chu Doãn nhìn thấy sự đau khổ và thất vọng trong ánh mắt Ngô Liễu, trong lòng cô lại càng thêm khổ sở, làm gì còn có suy nghĩ chạy trốn cơ chứ.
Lúc này đây, Lý Mộng Dao và Tiền Quảng Khôn vội vàng tới tòa tổng hợp chỗ tài vụ.
“Phòng này chính là văn phòng của cô Ngô.”
Hai người vừa đi vào, cửa bị khóa, bọn họ đầy ra, cửa mở ra.
Mà hiện tại, Lục Nguyên cũng vừa mới cầm được cây bút, đang chuẩn bị viết xuống đoạn nhắn kia xuống giấy.
Anh định bụng viết xong rồi thì sẽ gọi điện thoại cho Trương Trạch, gửi một trăm vạn qua.
Nhưng mà lúc Lục Nguyên đang định viết thì cánh cửa bật mở.
Lý Mộng Dao và Tiền Quảng Khôn vội vàng lao vọt vào.
“Lục Nguyên, sao cậu lại ở văn phòng cô Ngô, cậu ở đây làm gì?” – Tiền Quảng Khôn thấy Lục Nguyên, thoạt tiên có sửng sót, sau đó lại nhanh như hỗ đói vồ mồi, nhào tới, đè lên người Lục Nguyên.
“Ha ha ha ha.”
Lý Mộng Dao nở nụ cười, càng cười càng đắc ý: “Thầy Tiền, chuyện này mà cũng cần phải hỏi hay sao, Chu Doãn kia là muốn đến bên cô Ngô nói máy lời vô nghĩa, còn cái người này tất nhiên là tới văn phòng của cô Ngô để hủy chứng cứ rồi. Anh ta cho rằng hủy được chứng cứ rồi thì việc muốn tra ra bọn họ sẽ khó hơn.
“Hay cho Lục Nguyên cậu, gan cũng đúng là lớn đấy.
Trong tay cậu đang cầm cái gì kia?” – Tiền Quảng Khôn đè Lục Nguyên lại, giật lấy tờ giấy trong tay Lục Nguyên, vừa rồi Lục Nguyên cũng định viết chữ lên tờ giấy này.
“Đây là biên lai rút tiền ngân hàng của cô Ngô.”
Lý Mộng Dao nhận lấy tờ giấy, lật qua xem thử, khóe môi lập tức lại nâng lên cười: “Ha ha, may mà chúng ta tới sớm hơn một bước, nếu không tên này sẽ tiêu hủy mắt tờ biên lai này.”
“Hai người hiểu lầm rồi.” – Lục Nguyên cau mày, tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ Lý Mộng Dao và Tiền Quảng Khôn đang nói gì.
Nhưng rõ ràng là bọn họ đang hiểu lầm một cái gì đấy.
“Đừng lắm lời vô ích nữa, đi, theo tôi đến phòng bệnh đối chất đi.”
Tiền Quảng Khôn cùng với Lý Mộng Dao túm lấy Lục Nguyên, rời khỏi chỗ tài vụ, đi vào bệnh viên trong trường.
Trên đường đi.
“Ôi, anh không phải là phú nhị đại khiêm tốn quyên tiền trong buổi dạ hội sao?”
Hai nữ sinh đột nhiên vui mừng sắn tới trước người Lục Nguyên.
“Đây là lần đầu tiền chúng em được nhìn anh ở khoảng cách gần đến thế, vui quá đi.”
“Bọn em đều thực sự rất ngưỡng mộ anh đó.”
Hai nữ sinh gặp được Lục Nguyên mà hai mắt đều hiện lên ánh sao, giống như gặp được thần tượng vậy.
“Có thể ký tên cho bọn em được không?” – Một nữ sinh đột nhiên lấy một cái bút và sổ ghi chép từ trong balo ra.
“Ha ha, mấy người đều bị lừa rồi.” – Lý Mộng Dao đi tới, đẩy hai nữ sinh kia ra, đắc ý nói: “Anh ta căn bản chẳng phải phú nhị đại cái gì hết, anh ta nhặt được một trăm vạn của cô Ngô Liễu, sau đó tự đút túi mình, tiền mang đi quyên góp cũng là một trăm vạn kia.”
“Hả? Không phải chứ?” – Hai nữ sinh đều ngây ngắn cả người.
“Tiền này nghe nói là tiền trợ cấp cho học sinh khó khăn đón Trung thu mà, đến cả tiền này mà cũng nuốt mắt thì còn có lương tâm không thế?”
“Thật là, tôi còn thực sự cho rằng anh ta là người tốt nữa chứ.”
Hai nữ sinh ảo não nhìn Lục Nguyên, tức giận dậm chân một cái rồi rời đi.
“Đi thôi, tên đại lừa đảo, ha ha.” – Trong lòng Lý Mộng Dao vô cùng vui vẻ, dữ dằn đầy Lục Nguyên một cái.
Trong ngoài phòng bệnh lúc này đã chật ních người.
Bên trong phòng, Phan Dương đợi người, tự mình canh chừng Chu Doãn, máy người Lý Hoành Phi, Triệu Yên, Đàm Lỗi, Hoàng Hồng cũng nhận được tin tức, vội vàng chạy tới phòng bệnh để xem trò cười.
Rất nhiều người là do nghe nói tìm được kẻ đã nhặt được một trăm vạn rồi nên mới tụ tập xem náo nhiệt.
“Rốt cuộc là ai đã nhặt được tiền rồi lại bỏ túi riêng?”
Có người đứng vây ở cửa phòng bệnh, ngó đầu vào trong hỏi thăm.
“Không thấy sao hả? Chính là nữ sinh đang ngồi dưới đất kia kìa.” – Người bên cạnh chỉ vào Chu Doãn nói.
“Ôi, dáng vẻ xinh đẹp ghê, đồ mặc trên người cũng có giá đó, nhìn qua thì có vẻ là bạch phú mỹ, sao lại làm ra chuyện như thế được chứ?”
“Ha ha, anh nghĩ cái gì thế hả, quần áo của cô ta đều là dùng tiền nhặt được đi mua đó, thật ra vốn là một học sinh nghèo. Hơn nữa nghe nói cô Ngô Liễu bình thường cũng quan tâm cô ta lắm, chủ động phát trợ cấp khó khăn cho cô ta rồi lại còn mời cô ta ăn cơm cơ.
“Không phải chứ, thế thì thật sự là tên ăn cháo đá bát rồi, cô Ngô Liễu tốt với cô ta như vậy rồi, thế mà lại còn tiền cô Ngô đánh rơi đi tiêu pha lung tung nữa chứ.
“Tôi còn nghe nói, cô ta còn có bạn trai, cũng là học sinh nghèo, hai người nhặt được tiền, cái tên nam sinh kia còn lợi hại hơn cơ, dám quyên năm mươi vạn ở dạ tiệc quyên góp luôn, làm náo động cả lên, chỉ là dùng tiền của người khác để huênh hoang, thật đúng là đạo đức bại hoại mà.”
“Đúng là một cặp đôi chó má.”
“Bảo rồi mà.”
Lời nghị luận và cười nhạo của đám người chung quanh ngập tràn, rót vào trong tai Chu Doãn.
Cô mờ mịt nhìn bốn phía, không có gương mặt quen thuộc nào cả, mọi người đều giống như ma quỷ, khuôn mặt dữ tợn chiếu vào cô.
Cô rất sợ hại, giống như một con én nhỏ yếu ớt cô độc giữa bão tó.
“Cô vẫn còn mặt mũi để ngồi à, ép cô ta quỳ xuống.
Quỳ xuống trước giường cô Ngô tạ lỗi.”
Cũng không biết là ai hô lên câu này.
Lập tức, quần chúng xung quanh nổi giận, một cậu trai vọt đến, dùng sức xô đẩy Chu Doãn, khiến cho cô quỳ xuống.
Chu Doãn không dám ngắng đầu, cô chỉ có thể quỳ xuống.
“Không cần quỳ, Chu Doãn, em không cần quỳ, chẳng qua em chỉ là nhất thời nổi lòng tham mà thôi.” – Chứng cứ đã quá nhiều, Ngô Liễu cũng chỉ có thể cho rằng Chu Doãn chính là người nhặt được, nhưng cô cũng không muốn Chu Doãn quỳ.
Chỉ là, vốn dĩ cô đã nói năng nhẹ nhàng, vừa nói giọng đã lập tức bị giọng của mọi người xung quanh phủ lên.
Hơn nữa, hiện giờ mọi người chỉ chăm chăm lo bộc phát cảm xúc chứ chẳng ai nghe lời cô cả.
“Đến rồi, đến rồi, tên kia đến rồi.”
Đúng lúc này, chẳng biết ai ở bên ngoài cũng hô một tiếng.
Tức khắc lực chú ý của mọi người đều chuyển hướng nhìn ra bên ngoài.
Sau đó thì thấy được Lục Nguyên bị Lý Mộng Dao và Tiền Quảng Khôn xô đẩy, chen qua đám người dày đặc ở đó đi vào trong phòng bệnh.
“Trơ tráo.”
“Một tên nghèo khó, nhặt được tiền thì thôi đi, lại còn giả bộ cái mẹ gì chứ.”
“Ðó là tiền trợ cắp phát cho học sinh nghèo, mày tiêu mà không thấy xấu hổ sao, mày có phải là người không thế?”
“Cô Ngô đánh mắt tiền, sau đó đã phải nhập viện luôn rồi, sao mày lại vẫn có thể tiêu tiền như nước ở bên ngoài thế hả?”
“Nghe nói cô Ngô còn chăm sóc quan tâm mày lắm, mày không biết thẹn à, súc sinh.”
Trên đường ởi tới, Lục Nguyên như thể là tên đại ác nhân bị áp giải ra pháp trường, hai bên đều có tiếng mắng chửi.
Lục Nguyên không quan tâm, lúc này điều anh để ý chỉ có mình Chu Doãn.
Lúc đi trên đường, từ Lý Mộng Dao anh đã biết được Chu Doãn hiện đang ở trong phòng bệnh.
Chuyện đã tới bước này rồi, nhất định Chu Doãn cũng sẽ bị đổ oan, nhìn thấy cảm xúc của mọi người dâng trào như thế, Chu Doãn sẽ bị đối xử thế nào, có thể bị làm sao cơ chứ?
Anh hận không thể lập tức đi đến bên cạnh Chu Doãn.
“Chu Doãn…”
Nhìn thấy Chu Doãn bị một đám người đè ép quỳ dưới đất, trên người còn không biết là bị ai phun nước miếng, trái tim Lục Nguyên tan nát.
Lục Nguyên giống như mãnh hỗ xuống núi, giận dữ đẩy máy người bên cạnh Chu Doãn ra, đi đến bên cạnh cô.
Anh nhẹ nhàng vuốt chút tóc mềm như tơ của cô, hai mắt cô đã đỏ hồng, thấy thế trong lòng Lục Nguyên lại càng đau lòng tự trách.
Đúng vậy, trước hết không nói đến sự hiểu lầm và oan uỗổng của mọi người, trong chuyện này Chu Doãn không có bắt cứ trách nhiệm gì cả, cô hoàn toàn là bị anh liên lụy, dù sao thì mua quần áo là anh, quyên tiền cũng là anh.
Cho dù có bị hiểu lầm, người mà bọn họ trừng phạt cũng chỉ cần mình anh là đủ, sao có thể đối xử với cô như thế được chứ.
“Lục Nguyên…”
Nhìn thấy Lục Nguyên, ngay lập tức Chu Doãn òa khóc, có một loại cảm giác an toàn ấm áp bao quanh cô.
Lúc này, cô tủi thân, cô đau khổ, cô nhào vào trong lòng Lục Nguyên, giống như một chú mèo nhỏ hoảng loạn vừa bị một đám người cầm dĩa ăn đuồi theo Vậy, tìm được chủ nhân rồi là tìm được chốn về.
“Được rồi, không cần giả mù sa mưa, đừng có mà giả vờ nữa.”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, lúc này Lý Mộng Dao căm tức trừng mắt nhìn bọn họ.
Nhìn thấy Lục Nguyên và Chu Doãn ôm lấy nhau, hơn nữa còn làm trò trước mặt tất cả mọi người chẳng chút kiêng dè nào, dường như giờ khắc này trong lòng Lý Mộng Dao lại trào lên một cảm giác ghen tị, khiến cho cô ta cảm thấy rất căm tức.
“Đúng là, mau nói đi, số tiền còn lại ở đâu rồi.”
“Thành thật khai báo, cuối cùng là tiêu hết bao nhiêu rồi?”
“Số tiền đã tiêu kia cũng phải trả lại.”
“Cho dù trả lại tiền thì loại rác rưởi này cũng phải tống cổ đi.”
“Tiền nhặt được thì dù sao cũng vẫn là tiền nhặt được, tỉnh mộng rồi thì sẽ phải gánh vác trách nhiệm.”
Mọi người cực kì phẫn nộ, lại nhao nhao làm ầm lên.
“Lục Nguyên, mời trò khai báo chỉ tiết quá trình nhặt tiền và tiêu tiền. Nể tình các trò vẫn là học sinh nên hiện tại chúng tôi sẽ không báo cảnh sát, chỉ giải quyết chuyện trong phạm vi trường chúng ta thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là trò phải chịu phối hợp.”
Lúc này, giáo viên ở phòng giáo vụ trường cũng đã tới phòng bệnh, nghiêm khắc nhìn Lục Nguyên và Chu Doãn.
“Được, em khai báo.” – Lục Nguyên một tay ôm Chu Doãn, đỡ cô đứng dậy, ánh mắt của anh lại co lại.
“Ừ, trò có thể hiểu rõ điểm này là chuyện tốt, bởi vì đây là lối thoát duy nhất cho trò, nói đi.” – Giáo viên phòng giáo vụ nói.
Mọi người cũng yên lặng lại.
Nhưng mà thỉnh thoảng vẫn sẽ nghe được một tiếng hừ khinh miệt.
“Em không hề nhặt được một trăm vạn kia.” – Lục Nguyên nhìn giáo viên phòng giáo vụ, lạnh lùng nói.
“Mẹ nó, thẳng oắt đó đang đùa chúng ta à.”
“Buồn cười, đã đến lúc này rồi, chứng cứ đã vô cùng xác thực mà lại còn giả vờ cái gì. Cứ báo cảnh sát đi, để nó bị bắt máy ngày thì mới thành thật được.”
Mọi người lại tranh cãi ầm lên.
Giáo viên ở phòng giáo vụ dù sao cũng có kinh nghiệm, đưa tay ra thủ thế, ý bảo mọi người im lặng.
Ông lại nhìn chằm chằm Lục Nguyên, cười lạnh một tiếng: “Lục Nguyên, đã tới bước này rồi, trò vẫn còn tin vào may mắn à? Tôi hỏi em, nếu không phải em nhặt được một trăm vạn thì tiền ở đâu để em mua nhiều quần áo đắt tiền như thế cho bạn gái mình, tiền ở đâu để em quyên năm mươi vạn ở dạ tiệc quyên góp hả?”
“Nói đi, tên đần.”
“Xem xem mày còn bịa chuyện thế nào nữa.”
“Lục Nguyên, anh lại muốn kể chuyện truyền thuyết sao?” – Lý Mộng Dao ở bên cạnh cười lạnh nói: “Ha ha, nói cho anh biết, nếu mà là trúng thưởng thì trung tâm xổ số cũng có cuống phiếu đấy, chúng tôi sẽ đi điều tra.”
“Không phải trúng thưởng.” – Đột nhiên ánh mắt Lục Nguyên liếc tới Lý Mộng Dao, nhìn thấy nữ sinh mà trước kia mình từng thích, hôm nay lại giống như muốn đưa anh lên đài hành hình Vậy.
Anh nhìn chằm chằm Lý Mộng Dao, ánh mặt chậm rãi co lại, một thứ ánh sáng chói lọi ở sâu trong đồng tử Lục Nguyên chậm rãi bung nở, anh nhìn Lý Mộng Dao, nói từng chữ từng chữ: “Lý Mộng Dao, hôm nay tôi sẽ nói cho em biết, tôi, Lục Nguyên, là một phú nhị đại đẳng cấp thật sự. Tiền này, là của tôi.”
Ò.
Lập tức tất cả mọi người đều ò lên.
“Mẹ nó, vẫn còn bốc phét được.”
“Không nói phét thì sẽ chết à2”
“Lục Nguyên, đừng giả bộ nữa, chúng ta đã quen nhau được bồn năm rồi. Gia cảnh của cậu thế nào bọn tôi còn không biết rõ sao?” – Đám người Lý Hoành Phi ở bên cạnh cười lạnh: “Cái gì mà phú nhị đại chứ, bốn năm qua cậu mặc quần áo rách, ăn cơm cũng toàn ăn cái rẻ nhất, năm nhất lại còn nhận trợ cấp học sinh nghèo. Nếu cậu mà là phú nhị đại thì ai trên thế giới này cũng là phú nhị đại cả.”
Lục Nguyên không để ý tới cậu ta.
Anh nhìn xung quanh, lúc này có vô số ánh mắt đều đang nhìn anh, trong mắt đều là sự cười nhạo và phẫn nộ, trong lòng Lục Nguyên lại gợn chút sóng, chẳng chút sợ hãi, anh vừa nhìn mọi người vừa nói: “Tôi nói cho các cậu biết, cuộc sống của mỗi người trong các cậu đều có liên hệ với gia tộc của tôi, các cậu từng ăn đồ ăn nhà tôi sản xuất, từng mặc đồ nhà tôi làm, từng sử dụng những đồ dùng mà nhà tôi từng tạo, từng đi xe của xí nghiệp nhà tôi, thậm chí từng dùng cả hệ thống điện nước của nhà tôi, ba mẹ các cậu lấy được lợi từ trong sản nghiệp của nhà tôi…”
“Cười chết tôi mắt thôi, bốc phét cũng to quá.”
“Mẹ nó, ai lấy cho cậu ta một chai nước đi để cậu ta còn bốc phét tiếp.”
“Lục Nguyên, mong trò nghiêm túc một chút.” – Giáo viên phòng giáo vụ cũng nổi giận: “Nếu cậu mà còn không phối hợp thì chúng ta sẽ phải đi tới cục cảnh sát.”
“Ha ha.”
Lục Nguyên nở nụ cười, ha ha ha ha, trong tiếng cười, anh đã lấy điện thoại qua, gọi một dãy só.
“Trương Trạch, bây giờ mang một triệu tiền mặt tới cho tôi, phòng bệnh 103 của bệnh viện trường đại học Kim Lăng.”
Bình luận facebook