Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Sinh viên chưa tốt nghiệp Đại học Harvard
Mấy cô gái quỳ sụp xuống đất với nhiều dạng tư thế khác nhau.
Hơn nữa mỗi người đều da trắng như tuyết, đường cong uyên chuyên, giông như những bảo vật tâm thường, tùy tay mà nhặt lấy.
Làm người mà gặp được cảnh này thì còn gì cầu nữa.
“Các cô đúng là cái đồ bỏ đi không có mắt nhìn mà, anh Ba tôi đến bể bơi, các cô không những không đón tiếp thật tốt mà còn dám vu khống miệt thị anh áy, đúng là nên quăng cả đám cho cá mập ăn là vừa.”
Lục Thiên Tứ căm tức nói.
Mấy cô quỳ trên đất run rầy hết cả người.
“Thôi bỏ đi, tất cả đứng lên đi.”
Lục Nguyên cảm thấy không cần thiết phải so đo với mấy cô gái này làm gì.
Các cô như được đại xá: “Cảm ơn cậu Ba.”
Cuống quít đứng lên.
“Nhưng mà, lúc nãy ai là người ngồi lên người tôi vậy.”
Lục Nguyên chợt hỏi một câu, mấy cô gái vừa nãy ngồi lên lưng Lục Nguyên tức khắc lạnh hét cả người.
Nhưng cũng không dám không đứng ra.
Hai tay ôm cơ thể mình, bộ dạng đáng thương bước ra, mắt rưng rưng nước, thậm chí ngay cả cầu xin cũng không dám nói.
Những người khác nhìn thấy thì vui sướng khi người gặp họa, thầm hô to mình thật may mắn.
Dù sao khi này máy cô này vì muốn lập công mà ngồi đè lên người Lục Nguyên, không để anh chạy.
Chỉ có điều cơ thể Lục Nguyên chỉ hơi lớn một chút, nhưng mông của họ vừa to lại vừa đầy đặn nữa, nên cuối cùng chỉ có sáu người cướp được vị trí mà thôi.
Có thể cướp được vị trí này thì đương nhiên là người có địa vị hơn, được Lục Thiên Tứ yêu thích hơn trong số mấy cô gái này.
Nên bình thường họ hay làm ra những hành động hung hăng một chút, mấy cô gái khác cũng không dám lại tranh.
Lúc ấy mấy người kia còn rất hâm mộ người có thể ngồi đè trên người Lục Nguyên.
Thế nhưng hiện tại thì, ha ha.
Bọn họ đều vui sướng khi người gặp họa, hừ, các người hung hăng nữa đi, để tôi xem cậu Ba trừng phạt mấy người như thế nào.
“Mấy người các cô còn dám dùng cái mông bản kia ngồi lên người anh Ba nữa à, các cô muốn chết như thế nào?” – Nói xong Lục Thiên Tứ giơ tay lên định đánh.
Lục Nguyên kéo cậu ta lại.
“À, các cô, lát nữa đến phòng tôi đi.” – Lục Nguyên nói.
Ơ?
Mấy cô gái sửng sốt, ý cậu Ba là sao?
Chẳng lẽ muốn “yêu thương” các cô?
Bọn họ nhìn nhau, trong mắt toát lên vẻ vui sướng.
Đúng là tình thế biến hóa mà.
Đến phòng cậu ba còn để làm gì nữa?
Không cần phải nghĩ.
Nếu vậy thì nhất định phải tung ra tất cả vốn liếng, hầu hạ cậu Ba thật thoải mái, thật tốt mới được.
Hơn nữa người này bộ dạng cũng được lắm chứ.
Những cô gái khác thì lại bắt đầu ghen tị trong lòng.
Ôi, vừa rồi còn vui sướng khi người gặp họa, nào biết cậu Ba lại muốn “yêu thương” mấy người đó, thật là tức chết mà.
Còn có một ít người chửi thầm trong lòng, chẳng lẽ cậu Ba này bị cuồng ngược hả trời, bị mấy người mông to đê tiện kia đè thích vậy hả? Cho nên giờ nghiện rồi?
“Vâng, thưa cậu Ba.” – Mấy cô gái đó không kìm được vui sướng, khép chặt hai chân đồng thanh đáp.
“Được, trước khi đến phải rửa mông đấy.” – Lục Nguyên nói thêm.
Bọn họ nghe xong trong lòng mừng như điên.
Cậu Ba muốn làm gì, chuyện này quá rõ rồi còn gì.
“Nghe theo lệnh của cậu Ba.” – Mấy người họ vui sướng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Còn những người khác nghe xong trong lòng lại càng hâm mộ ghen tị hận, ôi, sớm biết có chuyện này thì vừa rồi mình cũng xông lên ngồi trên lưng của cậu Ba rồi.
“Nếu mông các cô lợi hại như vậy thì dùng mông lau sạch sàn nhà cho tôi đi.” – Cuối cùng Lục Nguyên mỉm cười, nói.
Ơ?
Bây giờ mọi người mới hiểu ra, hóa ra cậu Ba muốn các cô dùng mông lau nhà.
Ha ha.
Vừa rồi còn hâm mộ bọn họ thì bây giờ lại không nhịn được muốn bật cười.
Ha ha, cậu Ba biết đùa người khác thật.
Lục Thiên Tứ cũng bị chọc cười.
“Anh Ba, chiêu này của anh cũng hay quá rồi đó, ha ha. Anh Ba này, em nói thật chứ, anh con rành trêu chọc con gái người ta hơn em nữa, em thật sự cúi đầu bái phục anh luôn. Anh thông minh hơn em nhiều.”
Nói xong, Lục Thiên Tứ huých vai Lục Nguyên, chớp chớp mắt: “Thế nào hả anh Ba, lần này đã đến đây rồi thì đừng đi vội, anh nhìn xem nhiều em gái mềm mại thơm tho như thế, đúng là chốn hạnh phúc đó, chúng ta phải hưởng thụ thật tốt mới được. Sau một thời gian nữa thì chúng ta lại đến Tam Á, mỗi năm Đại tiệc Haiti lại mở một lần, chúng ta phải đến đó chơi, gặp gỡ mấy em gái xinh đẹp giàu có, làm mất mặt đám nhà giàu kia, chẳng phải rất vui sao, ha ha.”
Thật ra Lục Nguyên nghe có hơi động lòng, ai kêu anh là đàn ông làm chỉ.
Thế nhưng lắc đầu: “Không được, vài ngày nữa anh sẽ rời đi, anh còn phải về Đại học Kim Lăng học nữa.”
“Đúng rồi anh Ba, anh không nhắc em xém chút nữa là quên.” – Lục Thiên Tứ vỗ vai Lục Nguyên: “Anh Ba này, em nói anh nghe, sao anh lại vào cái trường mà không lọt nổi vào top một trăm trường Đại học hàng đầu của quốc tế vậy. Chỉ cần anh muốn thì dù là Cambridge, Oxford, Harvard hay Stanford thì các cô chú trong nhà cũng sẽ sắp xếp cho anh được mà.”
“Anh nhìn em này, bây giờ em là học sinh khủng nhất của Đại học Harvard đó, là sinh viên năm ba chưa tốt nghiệp của Học viện Quản lý.” – Lục Thiên Tứ vỗ ngực tự hào, kiêu ngạo nói: “Hơn nữa hôm qua em ởi thi được A+ nữa đó.”
“Gì, hôm qua cậu ở Harvard?” – Lục Nguyên cạn lời với cậu em họ này.
“Em không cần phải tới đó, em để gia tộc tìm một tùy tùng chỉ số thông minh cao thay em đi học. Anh ta đi học thay em, thay em làm bài tập, thi giùm em, bảo vệ luận văn tốt nghiệp giùm em luôn. Nhưng mà anh yên tâm, anh dùng tên của em, đến lúc tốt nghiệp xong, trên giấy chứng nhận tốt nghiệp ghi tên em, thật ra anh ta chính là em, thành tích của anh ta là thành tích của em.”
Lục Thiên Tứ còn vô cùng đắc ý, nói đến mức nước miếng văng tứ tung, nói xong còn lấy điện thoại vệ tinh ra bắm một dãy số.
“Này, bây giờ anh đang làm gì vậy?”
“Ơ, cậu Thiên Tứ, hôm nay có một em gái Mỹ da trắng mời tôi đến tham dự sinh nhật của mẹ cô ấy, giờ tôi đang cùng cô ấy chuẩn bị đi.”
“Chuẩn bị cái quần, mau đến thư viện học bài cho ông.” – Lục Thiên Tứ bất mãn nói: “Nói cho anh biết, năm nay tôi muốn thành tích phải nằm trong top mười toàn trường. Anh dốc hết sức cho tôi, hiểu chưa?”
“Vâng vâng, cậu Thiên Tứ.”
Ngắt điện thoại, Lục Thiên Tứ rất vừa lòng, cười ha ha với Lục Nguyên: “Sao hả anh Ba, anh cũng làm như vậy đi, năm nay anh năm bến rồi, vậy cứ để gia tộc sắp xếp cho anh học năm bốn của Đại học Harvard, tìm người đi học rồi thi giùm anh luôn, còn anh ở trong nước mà vui chơi, thích không?”
“Được rồi, cậu không hiểu đâu.”
Lục Nguyên cũng không muốn nhiều lời với cậu ta, dù sao cái tên Lục Thiên Tứ này cũng là đồ ngốc mà, chỉ cần không gây họa lớn thì dù cậu ta thua như thế nào, dù mỗi ngày đều mở Đại tiệc Haiti thì đối với gia tộc mà nói cũng chỉ như hạt muối bỏ biển, không đáng kể.Đọc full tại truyen.one.
Mà người phụ nữ Triệu Lôi kia cũng chưa bao giờ quản việc chỉ tiêu của Thiên Tứ.
Nhưng Lục Nguyên thì khác, Đại học Kim Lăng là anh tự mình tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia, dùng thành tích thật của mình mà thi vào.
Bởi vì Lục Nguyên biết, nhát định anh phải giữ tỉnh táo, cố găng tiến bộ, làm việc gì cũng phải dựa vào năng lực của bản thân mình.
“Đi, anh Ba, chúng ta đến nhà ăn uống vài chén đi.
Đầu bếp này là em dùng số tiền lớn mời tới đó, là đầu bếp Stephen Chu nổi danh ở Hongkong đấy. Người này tính tình khá cáu kỉnh, chỉ nói ở trên đảo một tháng sẽ rời đi.”
Lục Thiên Tứ lôi kéo Lục Nguyên theo sau.
Lúc này chợt thấy Lục Khiêm vội vã chạy lại đây, người vốn trằm ổn như ông lại chạy gấp gáp như thế chắc là có chuyện rất khẩn cấp.
“Cậu Ba, điện thoại, có tin từ đại gia trưởng trong „ nhà.
Lục Khiêm đưa điện thoại vệ tinh trong tay qua, vội đi đến trước mặt Lục Nguyên.
“Là ông nội gọi tới.” – Lục Thiên Tứ thốt lên.
Ông nội là người đứng đầu nhà họ Lục, thường chỉ xử lý những chuyện quan trọng, tuy yêu thương con cháu nhưng lúc này gọi tới chỉ sợ là có chuyện bắt thường.
Lục Nguyên không nói gì thêm lập tức tiếp nhận điện thoại.
Thời gian trò chuyện không dài, nhưng sao khi ngắt máy thì sắc mặt Lục Nguyên khẽ biến, toát lên một chút lo lắng.
“Chú Khiêm, trên đảo có cảng không?” – Lục Nguyên hỏi.
“Có, thưa cậu Ba.”
“Vậy nhanh đi chuẩn bị thuyền, tôi muốn rời khỏi đây một chuyến.” – Lục Nguyên nói.
“Vâng.”
Lục Khiêm nói xong thì lấy ra một bộ đàm mang theo bên người, chuyển kênh: “Người cai quản đảo Đào Hoa đây, gọi tàu ngầm XR-13, mau chóng đến cảng trên đảo.”
Chương 69: Mặc kệ chuyện của Sở trưởng Giang
“Là trách nhiệm của tôi, tôi xin bằng lòng chịu bất kỳ sự trừng phạt nào.”
Một người đàn ông trung niên có vẻ vô cùng tự trách, ông ta đột nhiên quỳ một gối trên mặt đất, cúi sát người với người trước mặt.
Trước mặt ông ta là một ông lão với gương mặt đầy tang thương, ông mặc quần áo đơn giản nhưng lại được cắt may vô cùng chính xác, mặc trên người toát lên vẻ uy nghiêm.
Bên người ông lão là một người đàn ông vóc người cao gầy, chừng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt hờ hững, dường như những chuyện xảy ra trước mắt không liên quan gì đến mình.
“Tiểu Giang, cậu biết không, thật ra đây không phải trách nhiệm của cậu, nhưng dù cho đó có phải là trách nhiệm của cậu hay không thì cậu là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, nhận trừng phạt, cậu hiểu chưa?”
Giọng nói ông lão vẫn ôn hòa, nhưng trong ôn hòa lại ẩn chứa đầy sức mạnh.
“Không, Đội trưởng, đây là trách nhiệm của tôi. cậu Ba gặp chuyện ở địa bàn của Sở Giang Nam, chính là trách nhiệm của tôi, Giang Nam Xuân tôi xin bằng lòng nhận trừng phạt. Là tôi không bảo vệ tốt cho cậu Ba, là tôi không làm tròn bổn phận của mình, nhận trừng phạt thì tâm lý tôi mới dễ chịu được.”
Người quỳ trên mặt đất đúng là Giang Nam Xuân.
“Ừ, vậy được rồi.”
Ông lão gật đầu, dường như không muốn nói thêm gì nữa: “Tiểu Giang, cậu cũng làm việc cho nhà họ Lục này hơn hai mươi năm rồi, những vất vả của cậu tôi nhìn thấy được. Như vậy đi, trong vòng ba ngày cậu đi đến Hàng Châu, bên cạnh Tây Hồ ở Hàng Châu có một tòa biệt thự, trong gara có ba chiếc xe sang trọng, trên bàn trà trong phòng khách ở biệt thự có giấy tờ chứng nhận bắt động sản của căn biệt thự đó, còn có giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản của mười cửa hàng ở Quảng trường Võ Lâm. Tất cả quyền tài sản đó sẽ ghi tên của cậu.”
Giang Nam Xuân nghe đên đó thì cả người chợt lung lay, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.
“Đội trưởng. Cầu xin anh, đừng trừng phạt tôi như vậy.”
Giang Nam Xuân ngắng đầu, mắt rưng rưng lệ: “Nửa đời của Giang Nam Xuân tôi cơ khổ, chịu nhận tất cả ánh mắt lạnh nhạt của người khác. Là do Đội trưởng để mắt tới tôi, cho tôi cơ hội làm việc cho gia tộc, cho tôi tôn trọng và địa vị mà trước đây tôi không có được.
Bấy lâu nay tôi đã xem việc cúc cung tận tụy làm việc cho gia tộc là mục tiêu của đời mình. Tuy tôi không có tài cán gì nhiều, nhưng tôi chỉ hy vọng có thể dốc hết sức lực vì gia tộc. Kính xin Đội trưởng thu hồi trừng phạt vừa rồi, tôi bằng lòng nhận bát kỳ hình phạt gì khác.”
“Ôi trời.”
Ông lão thở dài: “Sao tôi không biết cậu là người như thế nào được? Tôi cho phép cậu gọi tôi là Đội trưởng mà không phải là Đại đương gia, nghĩa là vẫn luôn xem cậu là Tiểu Giang trong đội năm đó. Thế nhưng về chuyện Lục Nguyên lần này tôi thật sự rất tức giận, nếu nó không may xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ tự trách mình cả đời. Cách trừng phạt cậu tôi đã nói rồi, không thể sửa lại.”
Nói xong, ông lão đứng lên rời đi.
Giang Nam Xuân khẩn trưởng: “Đội trưởng.”
Ông ta tiến lên theo bản năng, cầu xin một lần nữa.
Thế nhưng vừa đi được nửa bước thì người đàn ông đứng bên cạnh ông lão vốn mang ánh mắt hờ hững nãy giò thì lại đột nhiên nhìn thẳng vào mặt Giang Nam Xuân. Giang Nam Xuân vốn định bước tới thì khựng lại giữa đường, người đàn ông lãnh đạm nhẹ vung tay lên.
“Rằm.”
Một chiêu xé gió xuất ra, Giang Nam Xuân bị đánh bay lên, té ngã trên mặt đắt.
“Cậu Mạc không cần làm vậy, chắc chắn Tiểu Giang không có ác ý với tôi đâu.”
Ông lão nói xong lại quay qua nhìn Giang Nam Xuân: “Tiểu Giang, ý tôi đã quyết, nếu sau này cậu xảy ra chuyện gì ở Hàng Châu thì cứ yên tâm, gia tộc vẫn sẽ ra mặt cho cậu như cũ.”
Giang Nam Xuân suy sụp tinh thần đứng dậy, cúi lạy ông lão rồi rời khỏi, nhìn qua có vẻ vừa ngỡ ngàng vừa đau lòng muốn chết.
Đúng, ông ta nguyện chặt đứt một bàn tay để có thể tiếp tục làm việc cho nhà họ Lục.
Thế nhưng chuyện này không thể nào nữa rồi.
Loại cảm giác đau buồn này người chưa trải qua thì không thể hiểu được.
‘Rằm”
Cánh cửa phía sau đột nhiên bị mở toang ra.
Người đến có vẻ rất vội, cánh cửa kia như muốn bị phá nát ra.
“Ông nội.” – Người tiến vào hô to.
Ông lão vốn định rời đi rồi thì lại nghe được tiếng kêu này, bả vai không khỏi run lên: “Nguyên Nhi.”
Người đó là Lục Nguyên.
Anh ngồi tàu ngầm vội vã chạy từ đảo Đào Hoa đến đây, lúc nhìn thấy ông nội còn ở đó, Giang Nam Xuân vẫn chưa đi thì Lục Nguyên tức thì thở phào nhẹ nhõm.
“Ông nội, xin ông đừng trách phạt Sở trưởng Giang.”
Lục Nguyên tới vì chuyện này.
Trong điện thoại vệ tinh mà Lục Khiêm đưa qua, Lục Nguyên hay tin là Giang Nam Xuân vì chuyện của anh mà bị trách phạt, đuổi ra khỏi nhà họ Lục.
Cho nên Lục Nguyên nhanh chóng chạy tới đây.
“Tại sao?”
Ông lão này đúng là người đứng đầu nhà họ Lục, ông nội Lục Nguyên, Lục Bắc Khách.
“Bởi vì chuyện này không có liên quan đến Sở trưởng Giang.” – Lục Nguyên nói: “Sở Giang Nam quản lý một vùng lớn như vậy, bao gồm phía Nam Giang Tô, Chiết Giang và toàn bộ Thượng Hải, còn có một bộ phận Giang Tây và An Huy nữa. Cả một vùng rộng lớn như thế thì sao ông ấy có thể để ý đến từng người một được? Không nói đến Sở Giang Nam, chỉ riêng ở Giang Nam thôi đã có hơn một trăm nghìn cảnh sát, không phải vẫn xảy ra chuyện hay sao?”
“Hơn nữa lúc xảy ra chuyện con cũng không gọi điện cho Sở trưởng Giang, không báo cho ông ấy biết. Nếu con gọi điện xin giúp đỡ mà ông ấy không đến khiến con xảy ra chuyện thì ông nội trách phạt ra sao con cũng không nói gì. Nhưng bây giờ Sở trưởng Giang hoàn toàn không biết chuyện này, ông không nên trách phạt ông ấy mới phải.”
Lục Nguyên nóng vội tới mức đỏ bừng mặt.
ha, Lục Bắc Khách cười nhìn cháu trai mình: “Xảy ra chuyện như vậy chẳng lẽ con không tức giận sao?
Con không nghĩ là Sở Giang Nam nên chịu trách nhiệm cho việc không bảo vệ con à? Hiện Giang Nam Xuân bị trách phạt, chẳng lẽ con không nghĩ là cậu ta Sai sao?”
“Không.” – Lục Nguyên bật thốt ra: “Xảy ra chuyện như vậy con không tức giận chút nào, bởi vì đây chính là xã hội, xã hội thì luôn khắc nghiệt hơn mình tưởng tượng. Con lại càng không nghĩ rằng Sở Giang Nam nên chịu trách nhiệm vì không bảo vệ con, bởi vì con cảm thấy không ai có nghĩa vụ phải bảo vệ cho con cả. Điều con phải làm là khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.”
“Nếu hôm nay ông trách phạt Sở trưởng Giang, chẳng những con không cảm thấy nguôi giận mà ngược lại, con cảm thấy đó là nỗi hỗ thẹn của mình. Bởi vì con là nguyên nhân khiến một người vô tội bị liên lụy, sao con thể vui vẻ được cơ chứ, sau này con ngủ cũng không được an ồn.”
Nhìn Lục Nguyên kích động nói một tràng ra. Lục Bắc Khách không những không tức giận mà lại nở nụ cười.
“Được, tốt lắm, không hồ là cháu trai của ta.”
Nói xong, Lục Bắc Khách quay đầu nhìn Giang Nam Xuân vẫn đang quỳ trên mặt đất: “Tiểu Giang, những lời cậu Ba nói vừa rồi chắc cậu cũng nghe được nhỉ.
Thằng nhóc này còn biện hộ cho cậu nữa đấy. Nếu đã vậy thì chuyện trách phạt kia bỏ đi, cậu tiếp tục làm Sở trưởng của Sở Giang Nam, làm việc cho gia tộc.”
“Cảm ơn Đội trưởng. Cảm ơn cậu Ba.”
Giang Nam Xuân cảm kích muốn rớt nước mắt, không biết nên nói gì bây giờ, chỉ quỳ trên mặt đắt, trong lòng vui sướng không nói nên lời.
“Ha hả, không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Lục Nguyên đi.”
Nói xong, Lục Bắc Khách nhìn Lục Nguyên: “Nguyên Nhi, con thật sự muốn học đại học ở Kim Lăng ư? Nếu con muốn thì ông sẽ sắp xếp giống như Thiên Tứ vậy, cho con học ở bất kỳ trường đại học nào con muốn trên thế giới.”
“Không cần đâu ông nội, con thích Đại học Kim Lăng, vì đó là con tự mình thi vào, con thích cuộc sống do mình tạo ra hơn là được người khác bày sẵn ra đó.” – Lục Nguyên nói.
Lục Bắc Khách cười không nói gì, chỉ sờ đầu Lục Nguyên, dẫn theo cậu Mạc rời khỏi phòng khách.
“Cảm ơn cậu, cậu Ba.”
Giang Nam Xuân đi đến trước mặt Lục Nguyên, định quỳ gối xuống.
Lục Nguyên vội vàng nâng ông ta dậy: “Sở trưởng Giang, suýt chút nữa là tôi gây phiền toái cho ông, ông không trách tôi là tốt rồi.”
“Không, ân tình của cậu Ba ngày hôm nay, Giang Nam Xuân tôi vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.”
Giang Nam Xuân không để ý đến Lục Nguyên ngăn cản mà bái tạ, sau đó mới rời đi. . ngôn tình hay
Lúc rời đi, trong lòng Giang Nam Xuân đã nảy sinh lòng trung thành không rõ với Lục Nguyên.
Đúng vậy, tính cách cậu Ba cứng cỏi, làm người lại khiêm tốn như thế, chắc chắn là người sẽ làm nên chuyện lớn, có thể đi theo người như vậy thì đúng là may mắn.
Sau khi Lục Bắc Khách và cậu Mạc rời khỏi phòng khách.
“Ha hả, gọi điện cho Lục Khiêm, là cậu làm à?” – Lục Bắc Khách nói.
“Cũng là theo ý ông mà làm.” – Tuy ánh mắt cậu Mạc vẫn luôn hờ hững, nhưng chỉ cần nói chuyện với Lục Bắc Khách thì thái độ của anh ta vẫn luôn rất kính 3 can.
“Ha ha.” – Lục Bắc Khách cười to: “Thằng nhóc Nguyên Nhi này vậy mà thật sự đến đây ngăn cản tôi.
Chậc chậc, không tồi, không tồi, tôi không có nhìn lầm người.”
Nói tới đây Lục Bắc Khách dường như hơi đắc ý, lại có một chút vui mừng.
“Đúng rồi cậu Mạc này, cậu cảm thấy cháu trai của tôi như thế nào?” – Lục Bắc Khách nói.
“Vâng, nhìn hành động vội vàng chạy tới đây của cậu Ba, làm việc quyết đoán, cậu ấy dám tranh luận với ông, có thể thấy được là người hiểu rõ lý lẽ. Còn qua chuyện của Giang Nam Xuân thì có thể tháy cậu Ba là một người khiêm tốn, tính tình rộng lượng, không kiêu ngạo không nóng nảy. Nói thật, trong số các cậu chủ thì có thể nói cậu Ba là người độc nhất vô nhị.” – Cậu Mạc tiếp tục: “Hơn nữa Đại đương gia lại âm thầm hỗ trợ, sau này cậu Ba muốn không làm nên chuyện lớn thì cũng khó.”
“Ò, sao tôi lại âm thầm hỗ trợ Nguyên Nhi?” – Lục Bắc Khách nói.
“Ông có ý trách phạt Sở trưởng Giang, khiến ông ấy không còn hy vọng, lại đợi cậu Ba đến tranh luận với mình. Sở trưởng Giang sẽ vì thế mà cảm động ân tình của cậu Ba, càng trung thành tận tụy hơn nữa với cậu ấy.”
“Ha ha, đó cũng là bản lĩnh của nó, nếu nó không chạy đến đây mà nói không phục với tôi thì chuyện cũng không thành được.” – Lục Bắc Khách cười nói.
Lại nói sau khi Lục Nguyên trở lại đảo an dưỡng, hơn nửa tháng thì thương tích trên người Chu Doãn và anh đã sớm khỏi rồi.
“Chú Khiêm, ngày mai phiền chú chuẩn bị một chiếc trực thăng, tôi và Chu Doãn phải quay về trường học.”
– Lục Nguyên nói.
Hơn nữa mỗi người đều da trắng như tuyết, đường cong uyên chuyên, giông như những bảo vật tâm thường, tùy tay mà nhặt lấy.
Làm người mà gặp được cảnh này thì còn gì cầu nữa.
“Các cô đúng là cái đồ bỏ đi không có mắt nhìn mà, anh Ba tôi đến bể bơi, các cô không những không đón tiếp thật tốt mà còn dám vu khống miệt thị anh áy, đúng là nên quăng cả đám cho cá mập ăn là vừa.”
Lục Thiên Tứ căm tức nói.
Mấy cô quỳ trên đất run rầy hết cả người.
“Thôi bỏ đi, tất cả đứng lên đi.”
Lục Nguyên cảm thấy không cần thiết phải so đo với mấy cô gái này làm gì.
Các cô như được đại xá: “Cảm ơn cậu Ba.”
Cuống quít đứng lên.
“Nhưng mà, lúc nãy ai là người ngồi lên người tôi vậy.”
Lục Nguyên chợt hỏi một câu, mấy cô gái vừa nãy ngồi lên lưng Lục Nguyên tức khắc lạnh hét cả người.
Nhưng cũng không dám không đứng ra.
Hai tay ôm cơ thể mình, bộ dạng đáng thương bước ra, mắt rưng rưng nước, thậm chí ngay cả cầu xin cũng không dám nói.
Những người khác nhìn thấy thì vui sướng khi người gặp họa, thầm hô to mình thật may mắn.
Dù sao khi này máy cô này vì muốn lập công mà ngồi đè lên người Lục Nguyên, không để anh chạy.
Chỉ có điều cơ thể Lục Nguyên chỉ hơi lớn một chút, nhưng mông của họ vừa to lại vừa đầy đặn nữa, nên cuối cùng chỉ có sáu người cướp được vị trí mà thôi.
Có thể cướp được vị trí này thì đương nhiên là người có địa vị hơn, được Lục Thiên Tứ yêu thích hơn trong số mấy cô gái này.
Nên bình thường họ hay làm ra những hành động hung hăng một chút, mấy cô gái khác cũng không dám lại tranh.
Lúc ấy mấy người kia còn rất hâm mộ người có thể ngồi đè trên người Lục Nguyên.
Thế nhưng hiện tại thì, ha ha.
Bọn họ đều vui sướng khi người gặp họa, hừ, các người hung hăng nữa đi, để tôi xem cậu Ba trừng phạt mấy người như thế nào.
“Mấy người các cô còn dám dùng cái mông bản kia ngồi lên người anh Ba nữa à, các cô muốn chết như thế nào?” – Nói xong Lục Thiên Tứ giơ tay lên định đánh.
Lục Nguyên kéo cậu ta lại.
“À, các cô, lát nữa đến phòng tôi đi.” – Lục Nguyên nói.
Ơ?
Mấy cô gái sửng sốt, ý cậu Ba là sao?
Chẳng lẽ muốn “yêu thương” các cô?
Bọn họ nhìn nhau, trong mắt toát lên vẻ vui sướng.
Đúng là tình thế biến hóa mà.
Đến phòng cậu ba còn để làm gì nữa?
Không cần phải nghĩ.
Nếu vậy thì nhất định phải tung ra tất cả vốn liếng, hầu hạ cậu Ba thật thoải mái, thật tốt mới được.
Hơn nữa người này bộ dạng cũng được lắm chứ.
Những cô gái khác thì lại bắt đầu ghen tị trong lòng.
Ôi, vừa rồi còn vui sướng khi người gặp họa, nào biết cậu Ba lại muốn “yêu thương” mấy người đó, thật là tức chết mà.
Còn có một ít người chửi thầm trong lòng, chẳng lẽ cậu Ba này bị cuồng ngược hả trời, bị mấy người mông to đê tiện kia đè thích vậy hả? Cho nên giờ nghiện rồi?
“Vâng, thưa cậu Ba.” – Mấy cô gái đó không kìm được vui sướng, khép chặt hai chân đồng thanh đáp.
“Được, trước khi đến phải rửa mông đấy.” – Lục Nguyên nói thêm.
Bọn họ nghe xong trong lòng mừng như điên.
Cậu Ba muốn làm gì, chuyện này quá rõ rồi còn gì.
“Nghe theo lệnh của cậu Ba.” – Mấy người họ vui sướng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Còn những người khác nghe xong trong lòng lại càng hâm mộ ghen tị hận, ôi, sớm biết có chuyện này thì vừa rồi mình cũng xông lên ngồi trên lưng của cậu Ba rồi.
“Nếu mông các cô lợi hại như vậy thì dùng mông lau sạch sàn nhà cho tôi đi.” – Cuối cùng Lục Nguyên mỉm cười, nói.
Ơ?
Bây giờ mọi người mới hiểu ra, hóa ra cậu Ba muốn các cô dùng mông lau nhà.
Ha ha.
Vừa rồi còn hâm mộ bọn họ thì bây giờ lại không nhịn được muốn bật cười.
Ha ha, cậu Ba biết đùa người khác thật.
Lục Thiên Tứ cũng bị chọc cười.
“Anh Ba, chiêu này của anh cũng hay quá rồi đó, ha ha. Anh Ba này, em nói thật chứ, anh con rành trêu chọc con gái người ta hơn em nữa, em thật sự cúi đầu bái phục anh luôn. Anh thông minh hơn em nhiều.”
Nói xong, Lục Thiên Tứ huých vai Lục Nguyên, chớp chớp mắt: “Thế nào hả anh Ba, lần này đã đến đây rồi thì đừng đi vội, anh nhìn xem nhiều em gái mềm mại thơm tho như thế, đúng là chốn hạnh phúc đó, chúng ta phải hưởng thụ thật tốt mới được. Sau một thời gian nữa thì chúng ta lại đến Tam Á, mỗi năm Đại tiệc Haiti lại mở một lần, chúng ta phải đến đó chơi, gặp gỡ mấy em gái xinh đẹp giàu có, làm mất mặt đám nhà giàu kia, chẳng phải rất vui sao, ha ha.”
Thật ra Lục Nguyên nghe có hơi động lòng, ai kêu anh là đàn ông làm chỉ.
Thế nhưng lắc đầu: “Không được, vài ngày nữa anh sẽ rời đi, anh còn phải về Đại học Kim Lăng học nữa.”
“Đúng rồi anh Ba, anh không nhắc em xém chút nữa là quên.” – Lục Thiên Tứ vỗ vai Lục Nguyên: “Anh Ba này, em nói anh nghe, sao anh lại vào cái trường mà không lọt nổi vào top một trăm trường Đại học hàng đầu của quốc tế vậy. Chỉ cần anh muốn thì dù là Cambridge, Oxford, Harvard hay Stanford thì các cô chú trong nhà cũng sẽ sắp xếp cho anh được mà.”
“Anh nhìn em này, bây giờ em là học sinh khủng nhất của Đại học Harvard đó, là sinh viên năm ba chưa tốt nghiệp của Học viện Quản lý.” – Lục Thiên Tứ vỗ ngực tự hào, kiêu ngạo nói: “Hơn nữa hôm qua em ởi thi được A+ nữa đó.”
“Gì, hôm qua cậu ở Harvard?” – Lục Nguyên cạn lời với cậu em họ này.
“Em không cần phải tới đó, em để gia tộc tìm một tùy tùng chỉ số thông minh cao thay em đi học. Anh ta đi học thay em, thay em làm bài tập, thi giùm em, bảo vệ luận văn tốt nghiệp giùm em luôn. Nhưng mà anh yên tâm, anh dùng tên của em, đến lúc tốt nghiệp xong, trên giấy chứng nhận tốt nghiệp ghi tên em, thật ra anh ta chính là em, thành tích của anh ta là thành tích của em.”
Lục Thiên Tứ còn vô cùng đắc ý, nói đến mức nước miếng văng tứ tung, nói xong còn lấy điện thoại vệ tinh ra bắm một dãy số.
“Này, bây giờ anh đang làm gì vậy?”
“Ơ, cậu Thiên Tứ, hôm nay có một em gái Mỹ da trắng mời tôi đến tham dự sinh nhật của mẹ cô ấy, giờ tôi đang cùng cô ấy chuẩn bị đi.”
“Chuẩn bị cái quần, mau đến thư viện học bài cho ông.” – Lục Thiên Tứ bất mãn nói: “Nói cho anh biết, năm nay tôi muốn thành tích phải nằm trong top mười toàn trường. Anh dốc hết sức cho tôi, hiểu chưa?”
“Vâng vâng, cậu Thiên Tứ.”
Ngắt điện thoại, Lục Thiên Tứ rất vừa lòng, cười ha ha với Lục Nguyên: “Sao hả anh Ba, anh cũng làm như vậy đi, năm nay anh năm bến rồi, vậy cứ để gia tộc sắp xếp cho anh học năm bốn của Đại học Harvard, tìm người đi học rồi thi giùm anh luôn, còn anh ở trong nước mà vui chơi, thích không?”
“Được rồi, cậu không hiểu đâu.”
Lục Nguyên cũng không muốn nhiều lời với cậu ta, dù sao cái tên Lục Thiên Tứ này cũng là đồ ngốc mà, chỉ cần không gây họa lớn thì dù cậu ta thua như thế nào, dù mỗi ngày đều mở Đại tiệc Haiti thì đối với gia tộc mà nói cũng chỉ như hạt muối bỏ biển, không đáng kể.Đọc full tại truyen.one.
Mà người phụ nữ Triệu Lôi kia cũng chưa bao giờ quản việc chỉ tiêu của Thiên Tứ.
Nhưng Lục Nguyên thì khác, Đại học Kim Lăng là anh tự mình tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia, dùng thành tích thật của mình mà thi vào.
Bởi vì Lục Nguyên biết, nhát định anh phải giữ tỉnh táo, cố găng tiến bộ, làm việc gì cũng phải dựa vào năng lực của bản thân mình.
“Đi, anh Ba, chúng ta đến nhà ăn uống vài chén đi.
Đầu bếp này là em dùng số tiền lớn mời tới đó, là đầu bếp Stephen Chu nổi danh ở Hongkong đấy. Người này tính tình khá cáu kỉnh, chỉ nói ở trên đảo một tháng sẽ rời đi.”
Lục Thiên Tứ lôi kéo Lục Nguyên theo sau.
Lúc này chợt thấy Lục Khiêm vội vã chạy lại đây, người vốn trằm ổn như ông lại chạy gấp gáp như thế chắc là có chuyện rất khẩn cấp.
“Cậu Ba, điện thoại, có tin từ đại gia trưởng trong „ nhà.
Lục Khiêm đưa điện thoại vệ tinh trong tay qua, vội đi đến trước mặt Lục Nguyên.
“Là ông nội gọi tới.” – Lục Thiên Tứ thốt lên.
Ông nội là người đứng đầu nhà họ Lục, thường chỉ xử lý những chuyện quan trọng, tuy yêu thương con cháu nhưng lúc này gọi tới chỉ sợ là có chuyện bắt thường.
Lục Nguyên không nói gì thêm lập tức tiếp nhận điện thoại.
Thời gian trò chuyện không dài, nhưng sao khi ngắt máy thì sắc mặt Lục Nguyên khẽ biến, toát lên một chút lo lắng.
“Chú Khiêm, trên đảo có cảng không?” – Lục Nguyên hỏi.
“Có, thưa cậu Ba.”
“Vậy nhanh đi chuẩn bị thuyền, tôi muốn rời khỏi đây một chuyến.” – Lục Nguyên nói.
“Vâng.”
Lục Khiêm nói xong thì lấy ra một bộ đàm mang theo bên người, chuyển kênh: “Người cai quản đảo Đào Hoa đây, gọi tàu ngầm XR-13, mau chóng đến cảng trên đảo.”
Chương 69: Mặc kệ chuyện của Sở trưởng Giang
“Là trách nhiệm của tôi, tôi xin bằng lòng chịu bất kỳ sự trừng phạt nào.”
Một người đàn ông trung niên có vẻ vô cùng tự trách, ông ta đột nhiên quỳ một gối trên mặt đất, cúi sát người với người trước mặt.
Trước mặt ông ta là một ông lão với gương mặt đầy tang thương, ông mặc quần áo đơn giản nhưng lại được cắt may vô cùng chính xác, mặc trên người toát lên vẻ uy nghiêm.
Bên người ông lão là một người đàn ông vóc người cao gầy, chừng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt hờ hững, dường như những chuyện xảy ra trước mắt không liên quan gì đến mình.
“Tiểu Giang, cậu biết không, thật ra đây không phải trách nhiệm của cậu, nhưng dù cho đó có phải là trách nhiệm của cậu hay không thì cậu là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, nhận trừng phạt, cậu hiểu chưa?”
Giọng nói ông lão vẫn ôn hòa, nhưng trong ôn hòa lại ẩn chứa đầy sức mạnh.
“Không, Đội trưởng, đây là trách nhiệm của tôi. cậu Ba gặp chuyện ở địa bàn của Sở Giang Nam, chính là trách nhiệm của tôi, Giang Nam Xuân tôi xin bằng lòng nhận trừng phạt. Là tôi không bảo vệ tốt cho cậu Ba, là tôi không làm tròn bổn phận của mình, nhận trừng phạt thì tâm lý tôi mới dễ chịu được.”
Người quỳ trên mặt đất đúng là Giang Nam Xuân.
“Ừ, vậy được rồi.”
Ông lão gật đầu, dường như không muốn nói thêm gì nữa: “Tiểu Giang, cậu cũng làm việc cho nhà họ Lục này hơn hai mươi năm rồi, những vất vả của cậu tôi nhìn thấy được. Như vậy đi, trong vòng ba ngày cậu đi đến Hàng Châu, bên cạnh Tây Hồ ở Hàng Châu có một tòa biệt thự, trong gara có ba chiếc xe sang trọng, trên bàn trà trong phòng khách ở biệt thự có giấy tờ chứng nhận bắt động sản của căn biệt thự đó, còn có giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản của mười cửa hàng ở Quảng trường Võ Lâm. Tất cả quyền tài sản đó sẽ ghi tên của cậu.”
Giang Nam Xuân nghe đên đó thì cả người chợt lung lay, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.
“Đội trưởng. Cầu xin anh, đừng trừng phạt tôi như vậy.”
Giang Nam Xuân ngắng đầu, mắt rưng rưng lệ: “Nửa đời của Giang Nam Xuân tôi cơ khổ, chịu nhận tất cả ánh mắt lạnh nhạt của người khác. Là do Đội trưởng để mắt tới tôi, cho tôi cơ hội làm việc cho gia tộc, cho tôi tôn trọng và địa vị mà trước đây tôi không có được.
Bấy lâu nay tôi đã xem việc cúc cung tận tụy làm việc cho gia tộc là mục tiêu của đời mình. Tuy tôi không có tài cán gì nhiều, nhưng tôi chỉ hy vọng có thể dốc hết sức lực vì gia tộc. Kính xin Đội trưởng thu hồi trừng phạt vừa rồi, tôi bằng lòng nhận bát kỳ hình phạt gì khác.”
“Ôi trời.”
Ông lão thở dài: “Sao tôi không biết cậu là người như thế nào được? Tôi cho phép cậu gọi tôi là Đội trưởng mà không phải là Đại đương gia, nghĩa là vẫn luôn xem cậu là Tiểu Giang trong đội năm đó. Thế nhưng về chuyện Lục Nguyên lần này tôi thật sự rất tức giận, nếu nó không may xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ tự trách mình cả đời. Cách trừng phạt cậu tôi đã nói rồi, không thể sửa lại.”
Nói xong, ông lão đứng lên rời đi.
Giang Nam Xuân khẩn trưởng: “Đội trưởng.”
Ông ta tiến lên theo bản năng, cầu xin một lần nữa.
Thế nhưng vừa đi được nửa bước thì người đàn ông đứng bên cạnh ông lão vốn mang ánh mắt hờ hững nãy giò thì lại đột nhiên nhìn thẳng vào mặt Giang Nam Xuân. Giang Nam Xuân vốn định bước tới thì khựng lại giữa đường, người đàn ông lãnh đạm nhẹ vung tay lên.
“Rằm.”
Một chiêu xé gió xuất ra, Giang Nam Xuân bị đánh bay lên, té ngã trên mặt đắt.
“Cậu Mạc không cần làm vậy, chắc chắn Tiểu Giang không có ác ý với tôi đâu.”
Ông lão nói xong lại quay qua nhìn Giang Nam Xuân: “Tiểu Giang, ý tôi đã quyết, nếu sau này cậu xảy ra chuyện gì ở Hàng Châu thì cứ yên tâm, gia tộc vẫn sẽ ra mặt cho cậu như cũ.”
Giang Nam Xuân suy sụp tinh thần đứng dậy, cúi lạy ông lão rồi rời khỏi, nhìn qua có vẻ vừa ngỡ ngàng vừa đau lòng muốn chết.
Đúng, ông ta nguyện chặt đứt một bàn tay để có thể tiếp tục làm việc cho nhà họ Lục.
Thế nhưng chuyện này không thể nào nữa rồi.
Loại cảm giác đau buồn này người chưa trải qua thì không thể hiểu được.
‘Rằm”
Cánh cửa phía sau đột nhiên bị mở toang ra.
Người đến có vẻ rất vội, cánh cửa kia như muốn bị phá nát ra.
“Ông nội.” – Người tiến vào hô to.
Ông lão vốn định rời đi rồi thì lại nghe được tiếng kêu này, bả vai không khỏi run lên: “Nguyên Nhi.”
Người đó là Lục Nguyên.
Anh ngồi tàu ngầm vội vã chạy từ đảo Đào Hoa đến đây, lúc nhìn thấy ông nội còn ở đó, Giang Nam Xuân vẫn chưa đi thì Lục Nguyên tức thì thở phào nhẹ nhõm.
“Ông nội, xin ông đừng trách phạt Sở trưởng Giang.”
Lục Nguyên tới vì chuyện này.
Trong điện thoại vệ tinh mà Lục Khiêm đưa qua, Lục Nguyên hay tin là Giang Nam Xuân vì chuyện của anh mà bị trách phạt, đuổi ra khỏi nhà họ Lục.
Cho nên Lục Nguyên nhanh chóng chạy tới đây.
“Tại sao?”
Ông lão này đúng là người đứng đầu nhà họ Lục, ông nội Lục Nguyên, Lục Bắc Khách.
“Bởi vì chuyện này không có liên quan đến Sở trưởng Giang.” – Lục Nguyên nói: “Sở Giang Nam quản lý một vùng lớn như vậy, bao gồm phía Nam Giang Tô, Chiết Giang và toàn bộ Thượng Hải, còn có một bộ phận Giang Tây và An Huy nữa. Cả một vùng rộng lớn như thế thì sao ông ấy có thể để ý đến từng người một được? Không nói đến Sở Giang Nam, chỉ riêng ở Giang Nam thôi đã có hơn một trăm nghìn cảnh sát, không phải vẫn xảy ra chuyện hay sao?”
“Hơn nữa lúc xảy ra chuyện con cũng không gọi điện cho Sở trưởng Giang, không báo cho ông ấy biết. Nếu con gọi điện xin giúp đỡ mà ông ấy không đến khiến con xảy ra chuyện thì ông nội trách phạt ra sao con cũng không nói gì. Nhưng bây giờ Sở trưởng Giang hoàn toàn không biết chuyện này, ông không nên trách phạt ông ấy mới phải.”
Lục Nguyên nóng vội tới mức đỏ bừng mặt.
ha, Lục Bắc Khách cười nhìn cháu trai mình: “Xảy ra chuyện như vậy chẳng lẽ con không tức giận sao?
Con không nghĩ là Sở Giang Nam nên chịu trách nhiệm cho việc không bảo vệ con à? Hiện Giang Nam Xuân bị trách phạt, chẳng lẽ con không nghĩ là cậu ta Sai sao?”
“Không.” – Lục Nguyên bật thốt ra: “Xảy ra chuyện như vậy con không tức giận chút nào, bởi vì đây chính là xã hội, xã hội thì luôn khắc nghiệt hơn mình tưởng tượng. Con lại càng không nghĩ rằng Sở Giang Nam nên chịu trách nhiệm vì không bảo vệ con, bởi vì con cảm thấy không ai có nghĩa vụ phải bảo vệ cho con cả. Điều con phải làm là khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.”
“Nếu hôm nay ông trách phạt Sở trưởng Giang, chẳng những con không cảm thấy nguôi giận mà ngược lại, con cảm thấy đó là nỗi hỗ thẹn của mình. Bởi vì con là nguyên nhân khiến một người vô tội bị liên lụy, sao con thể vui vẻ được cơ chứ, sau này con ngủ cũng không được an ồn.”
Nhìn Lục Nguyên kích động nói một tràng ra. Lục Bắc Khách không những không tức giận mà lại nở nụ cười.
“Được, tốt lắm, không hồ là cháu trai của ta.”
Nói xong, Lục Bắc Khách quay đầu nhìn Giang Nam Xuân vẫn đang quỳ trên mặt đất: “Tiểu Giang, những lời cậu Ba nói vừa rồi chắc cậu cũng nghe được nhỉ.
Thằng nhóc này còn biện hộ cho cậu nữa đấy. Nếu đã vậy thì chuyện trách phạt kia bỏ đi, cậu tiếp tục làm Sở trưởng của Sở Giang Nam, làm việc cho gia tộc.”
“Cảm ơn Đội trưởng. Cảm ơn cậu Ba.”
Giang Nam Xuân cảm kích muốn rớt nước mắt, không biết nên nói gì bây giờ, chỉ quỳ trên mặt đắt, trong lòng vui sướng không nói nên lời.
“Ha hả, không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Lục Nguyên đi.”
Nói xong, Lục Bắc Khách nhìn Lục Nguyên: “Nguyên Nhi, con thật sự muốn học đại học ở Kim Lăng ư? Nếu con muốn thì ông sẽ sắp xếp giống như Thiên Tứ vậy, cho con học ở bất kỳ trường đại học nào con muốn trên thế giới.”
“Không cần đâu ông nội, con thích Đại học Kim Lăng, vì đó là con tự mình thi vào, con thích cuộc sống do mình tạo ra hơn là được người khác bày sẵn ra đó.” – Lục Nguyên nói.
Lục Bắc Khách cười không nói gì, chỉ sờ đầu Lục Nguyên, dẫn theo cậu Mạc rời khỏi phòng khách.
“Cảm ơn cậu, cậu Ba.”
Giang Nam Xuân đi đến trước mặt Lục Nguyên, định quỳ gối xuống.
Lục Nguyên vội vàng nâng ông ta dậy: “Sở trưởng Giang, suýt chút nữa là tôi gây phiền toái cho ông, ông không trách tôi là tốt rồi.”
“Không, ân tình của cậu Ba ngày hôm nay, Giang Nam Xuân tôi vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.”
Giang Nam Xuân không để ý đến Lục Nguyên ngăn cản mà bái tạ, sau đó mới rời đi. . ngôn tình hay
Lúc rời đi, trong lòng Giang Nam Xuân đã nảy sinh lòng trung thành không rõ với Lục Nguyên.
Đúng vậy, tính cách cậu Ba cứng cỏi, làm người lại khiêm tốn như thế, chắc chắn là người sẽ làm nên chuyện lớn, có thể đi theo người như vậy thì đúng là may mắn.
Sau khi Lục Bắc Khách và cậu Mạc rời khỏi phòng khách.
“Ha hả, gọi điện cho Lục Khiêm, là cậu làm à?” – Lục Bắc Khách nói.
“Cũng là theo ý ông mà làm.” – Tuy ánh mắt cậu Mạc vẫn luôn hờ hững, nhưng chỉ cần nói chuyện với Lục Bắc Khách thì thái độ của anh ta vẫn luôn rất kính 3 can.
“Ha ha.” – Lục Bắc Khách cười to: “Thằng nhóc Nguyên Nhi này vậy mà thật sự đến đây ngăn cản tôi.
Chậc chậc, không tồi, không tồi, tôi không có nhìn lầm người.”
Nói tới đây Lục Bắc Khách dường như hơi đắc ý, lại có một chút vui mừng.
“Đúng rồi cậu Mạc này, cậu cảm thấy cháu trai của tôi như thế nào?” – Lục Bắc Khách nói.
“Vâng, nhìn hành động vội vàng chạy tới đây của cậu Ba, làm việc quyết đoán, cậu ấy dám tranh luận với ông, có thể thấy được là người hiểu rõ lý lẽ. Còn qua chuyện của Giang Nam Xuân thì có thể tháy cậu Ba là một người khiêm tốn, tính tình rộng lượng, không kiêu ngạo không nóng nảy. Nói thật, trong số các cậu chủ thì có thể nói cậu Ba là người độc nhất vô nhị.” – Cậu Mạc tiếp tục: “Hơn nữa Đại đương gia lại âm thầm hỗ trợ, sau này cậu Ba muốn không làm nên chuyện lớn thì cũng khó.”
“Ò, sao tôi lại âm thầm hỗ trợ Nguyên Nhi?” – Lục Bắc Khách nói.
“Ông có ý trách phạt Sở trưởng Giang, khiến ông ấy không còn hy vọng, lại đợi cậu Ba đến tranh luận với mình. Sở trưởng Giang sẽ vì thế mà cảm động ân tình của cậu Ba, càng trung thành tận tụy hơn nữa với cậu ấy.”
“Ha ha, đó cũng là bản lĩnh của nó, nếu nó không chạy đến đây mà nói không phục với tôi thì chuyện cũng không thành được.” – Lục Bắc Khách cười nói.
Lại nói sau khi Lục Nguyên trở lại đảo an dưỡng, hơn nửa tháng thì thương tích trên người Chu Doãn và anh đã sớm khỏi rồi.
“Chú Khiêm, ngày mai phiền chú chuẩn bị một chiếc trực thăng, tôi và Chu Doãn phải quay về trường học.”
– Lục Nguyên nói.
Bình luận facebook