Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
uong-xuong-cong-189
Chương 189: Xưởng công đẹp nhất
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Song, Uông đốc chủ đối diện với nàng quả thực đang nghiêm túc, nàng không qua loa mà nói hết suy nghĩ trong đầu: “Đại nhân tuấn mỹ vô ngần, giống như chuông Thần Tút, tiểu nữ cảm thấy đại nhân đẹp không ai sánh bằng!” (*) Chuông Thần Tú là cách gọi thể hiện toàn bộ nét đẹp và sự thần kỳ đều tập trung vào vật hoặc người được gọi.
Nàng không rõ tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng với nàng, công tử Thanh Yến dù thế nào cũng lu mờ trước Độc chủ đại nhân, căn bản chẳng đáng để đem ra so sánh.
Khóe môi Uông Ấn hơi nhếch lên, hắn không nói gì nữa.
Ban đầu hắn đã tự thấy hắn đẹp hơn công tử Thanh Yến rồi, cô gái nhỏ cũng nghĩ vậy, rất3tốt, rất tốt! Trịnh Thất và Vương Bạch đang nấp ở chỗ tối, rất muốn ôm trán thở dài.
Nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình bây giờ rất náo nhiệt vui vẻ, trong nhà ngoài phủ đều là màu đỏ, chữ “HỶ” dán khắp nơi, ngay cả hành lang chín khúc cũng được phủ màn che đỏ thắm.
Hồ Minh Chiếu càng không cần phải nói, cứ dăm bước lại thấy những bông hoa đang nở rực rỡ, không phải đỏ rực thì là vàng tươi, tràn ngập không khí vui mừng.
Suy cho cùng, nhà họ Diệp có hai cô nương xuất giá cùng ngày, gia đình thông gia đều không phải dạng tầm thường.
Chỉ có điều, dù cho bài trí tưng bừng vui vẻ như vậy nhưng ngoài Diệp Cư Tiêu ra, hình như chẳng ai thực2sự phấn khởi.
Diệp An Cố và Từ thị phải lo liệu mọi mặt cho hôn lễ, trên mặt giữ nụ cười khách sáo, nhưng mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Xưởng công vẫn còn nghĩ đến vấn đề đó, lại còn mang ra hỏi Diệp cô nương, điều này thật sự ổn chứ? Họ nhạy bén cảm nhận được sự vui vẻ trong lòng xưởng công, vì thể liên quyết định sau này sẽ bám lấy Diệp cô nương thật chặt...
À, không, là Uông phu nhân chứ! Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới hạ tuần tháng ba, ngày xuất giá của Diệp Thân và Diệp Tuy cũng đã đến.
Đào tơ mơn mởn xinh tươi, Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.
Hôm nay nàng đã theo chồng, Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.
(Bản2dịch của Tạ Quang Phát)* (*) Đây là 4 câu thơ trong bài “Đào yêu” của Khổng Tử.
Diệp An Thể và Đào thị, mặc dù không làm mặt lạnh, nhưng nét mặt họ nghiêm túc, uy nghiêm chưa từng thấy, khiến tất cả gia nhân đều e ngại.
Trước kia, mỗi khi trong nhà có chuyện vui lớn thế này, gia nhân trong phủ đều cố gắng thể hiện, chưa nói cái khác, chỉ riêng bạc đã được thưởng rất nhiều rồi.
Nhưng bây giờ...
bọn họ chỉ cầu mong không chọc giận chủ nhân, lòng dạ nào để ý lương thưởng nữa? Ban đầu, Đại phòng đều rất vui vì mối thông gia của Diệp Thân là phủ Lâm Xuyên Hầu.
Nhưng giờ, quả tình không vui nổi.
Trước kia, mỗi khi trong nhà có chuyện vui lớn thế này, gia nhân9trong phủ đều cố gắng thể hiện, chưa nói cái khác, chỉ riêng bạc đã được thưởng rất nhiều rồi.
Nhưng bây giờ...
bọn họ chỉ cầu mong không chọc giận chủ nhân, lòng dạ nào để ý lương thưởng nữa? Ban đầu, Đại phòng đều rất vui vì mối thông gia của Diệp Thân là phủ Lâm Xuyên Hầu.
Nhưng giờ, quả tình không vui nổi.
Người vốn dĩ nên chủ trì ngày thành thân này là Chu thị, thì hiện giờ lại lấy lí do bị ốm, không thể ra khỏi Phật đường.
Còn Diệp An Thái thì vẫn đang ở đạo Giang Nam, Tịnh Châu, vì công vụ bận rộn mà không kịp trở về tiễn con gái xuất giá.
Diệp Hướng Đĩnh và Tổn thị dù sao vẫn còn trẻ, cưới xin còn chẳng biết phải tổ chức thể nào, đành4nhờ cậy vào Nhị thẩm và Tam thẩm, họ chỉ có thể hỗ trợ mà thôi.
Lúc này, Diệp Thân chẳng màng giữ phong thái đoan trang hiền thục, đứng bật dậy, trợn mắt kêu lên: “Cái gì? Tam công tử không đến đón dâu? Sao có thể như vậy?” “Không...
không sai ạ...
nô tỳ vừa nghe được tin tức từ tiền viện.
Đội ngũ đón dâu của phủ Lâm Xuyên Hầu đã tới, không hề có Tam công tử...” Ngô Chi lắp bắp nói.
Thì ra Ngô Chi vừa nghe được tin, tân lang Đường Thủ Tĩnh đột ngột ngã bệnh nặng, không thể đích thân đến đón dâu, nhà họ đành cử một người cháu của chi thứ đến đây.
Sự tính đột ngột, vừa hay chuyện, Ngô Chi hết sức hoảng loạn, hoàn toàn không dám giấu giếm, bèn vội vã bẩm báo với Diệp Thân.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nàng không rõ tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng với nàng, công tử Thanh Yến dù thế nào cũng lu mờ trước Độc chủ đại nhân, căn bản chẳng đáng để đem ra so sánh.
Khóe môi Uông Ấn hơi nhếch lên, hắn không nói gì nữa.
Ban đầu hắn đã tự thấy hắn đẹp hơn công tử Thanh Yến rồi, cô gái nhỏ cũng nghĩ vậy, rất3tốt, rất tốt! Trịnh Thất và Vương Bạch đang nấp ở chỗ tối, rất muốn ôm trán thở dài.
Nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình bây giờ rất náo nhiệt vui vẻ, trong nhà ngoài phủ đều là màu đỏ, chữ “HỶ” dán khắp nơi, ngay cả hành lang chín khúc cũng được phủ màn che đỏ thắm.
Hồ Minh Chiếu càng không cần phải nói, cứ dăm bước lại thấy những bông hoa đang nở rực rỡ, không phải đỏ rực thì là vàng tươi, tràn ngập không khí vui mừng.
Suy cho cùng, nhà họ Diệp có hai cô nương xuất giá cùng ngày, gia đình thông gia đều không phải dạng tầm thường.
Chỉ có điều, dù cho bài trí tưng bừng vui vẻ như vậy nhưng ngoài Diệp Cư Tiêu ra, hình như chẳng ai thực2sự phấn khởi.
Diệp An Cố và Từ thị phải lo liệu mọi mặt cho hôn lễ, trên mặt giữ nụ cười khách sáo, nhưng mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Xưởng công vẫn còn nghĩ đến vấn đề đó, lại còn mang ra hỏi Diệp cô nương, điều này thật sự ổn chứ? Họ nhạy bén cảm nhận được sự vui vẻ trong lòng xưởng công, vì thể liên quyết định sau này sẽ bám lấy Diệp cô nương thật chặt...
À, không, là Uông phu nhân chứ! Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới hạ tuần tháng ba, ngày xuất giá của Diệp Thân và Diệp Tuy cũng đã đến.
Đào tơ mơn mởn xinh tươi, Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.
Hôm nay nàng đã theo chồng, Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.
(Bản2dịch của Tạ Quang Phát)* (*) Đây là 4 câu thơ trong bài “Đào yêu” của Khổng Tử.
Diệp An Thể và Đào thị, mặc dù không làm mặt lạnh, nhưng nét mặt họ nghiêm túc, uy nghiêm chưa từng thấy, khiến tất cả gia nhân đều e ngại.
Trước kia, mỗi khi trong nhà có chuyện vui lớn thế này, gia nhân trong phủ đều cố gắng thể hiện, chưa nói cái khác, chỉ riêng bạc đã được thưởng rất nhiều rồi.
Nhưng bây giờ...
bọn họ chỉ cầu mong không chọc giận chủ nhân, lòng dạ nào để ý lương thưởng nữa? Ban đầu, Đại phòng đều rất vui vì mối thông gia của Diệp Thân là phủ Lâm Xuyên Hầu.
Nhưng giờ, quả tình không vui nổi.
Trước kia, mỗi khi trong nhà có chuyện vui lớn thế này, gia nhân9trong phủ đều cố gắng thể hiện, chưa nói cái khác, chỉ riêng bạc đã được thưởng rất nhiều rồi.
Nhưng bây giờ...
bọn họ chỉ cầu mong không chọc giận chủ nhân, lòng dạ nào để ý lương thưởng nữa? Ban đầu, Đại phòng đều rất vui vì mối thông gia của Diệp Thân là phủ Lâm Xuyên Hầu.
Nhưng giờ, quả tình không vui nổi.
Người vốn dĩ nên chủ trì ngày thành thân này là Chu thị, thì hiện giờ lại lấy lí do bị ốm, không thể ra khỏi Phật đường.
Còn Diệp An Thái thì vẫn đang ở đạo Giang Nam, Tịnh Châu, vì công vụ bận rộn mà không kịp trở về tiễn con gái xuất giá.
Diệp Hướng Đĩnh và Tổn thị dù sao vẫn còn trẻ, cưới xin còn chẳng biết phải tổ chức thể nào, đành4nhờ cậy vào Nhị thẩm và Tam thẩm, họ chỉ có thể hỗ trợ mà thôi.
Lúc này, Diệp Thân chẳng màng giữ phong thái đoan trang hiền thục, đứng bật dậy, trợn mắt kêu lên: “Cái gì? Tam công tử không đến đón dâu? Sao có thể như vậy?” “Không...
không sai ạ...
nô tỳ vừa nghe được tin tức từ tiền viện.
Đội ngũ đón dâu của phủ Lâm Xuyên Hầu đã tới, không hề có Tam công tử...” Ngô Chi lắp bắp nói.
Thì ra Ngô Chi vừa nghe được tin, tân lang Đường Thủ Tĩnh đột ngột ngã bệnh nặng, không thể đích thân đến đón dâu, nhà họ đành cử một người cháu của chi thứ đến đây.
Sự tính đột ngột, vừa hay chuyện, Ngô Chi hết sức hoảng loạn, hoàn toàn không dám giấu giếm, bèn vội vã bẩm báo với Diệp Thân.
Bình luận facebook