Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
uong-xuong-cong-258
Chương 258: Trở về
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Uông Ấn đang dặn dò đề kỵ, liếc mắt thấy dáng vẻ cô đơn của Diệp Tuy thì liền khoát tay với thuộc hạ rồi đi về phía nàng.
“Nàng yên tâm, bổn tọa sẽ cho đề kỹ chiếm đóng đỉnh Xu Vân.
Sau này bất cứ lúc nào nàng muốn đến đây, bổn tọa đều đi cùng nàng” Uông Ấn nói.
Diệp Tuy chớp chớp mắt, khẽ hỏi: “Đại nhân...
trong bao lâu? Nghĩ đến chuyện của hai, ba năm sau, nụ cười của Diệp Tuy dần nhạt đi.
Uông Ấn không hề biết Diệp Tuy đang nghĩ đến chuyện to tát như vận mệnh.
Thấy sắc mặt nàng nặng nề, hắn còn tưởng là nàng không nỡ rời đi, bèn âm thầm quyết định tới mùa thu sẽ lại đưa nàng quay lại.
Mùa3thu là thời điểm rất đẹp, hươu rừng chắc hẳn sẽ càng thêm béo tốt.
Lúc xe ngựa chạy qua cổng thành Kinh Triệu, Diệp Tuy dần dần bỏ sự lưu luyến kia lại phía sau, đáy lòng bình lặng.
Có thể ở một nơi cách xa thế giới bên ngoài như đỉnh Xu Vân trong một tháng đã là điều cực kì hiếm có rồi, không thể đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Cuộc sống của nàng chủ yếu là ở Kinh Triệu, gốc rễ của nàng cũng là ở Kinh Triệu.
Đương nhiên...
đại nhân cũng vậy.
Một tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, phủ nhà họ Uông không thay đổi gì nhiều.
như thể cũng được sao?” Uông Ấn cười đáp: “Sao lại không được? Đề kỵ vất vả bấy2lâu mà chỉ lĩnh chút bổng lộc ít ỏi, chiếm đóng đỉnh Xu Vân đã là gì? Đình đài lầu các ở đây đều do đề kỵ xây dựng nên đấy.” Nghĩ kĩ ra thì Đề Xưởng có tư cách chiếm đỉnh Xu Vân hơn bất kì ai.
Nếu cô gái nhỏ đã thích nơi này như thế, hắn sẽ ngang tàng cậy quyền thể chiếm lấy nơi này làm của riêng.
Diệp Tuy cũng mỉm cười rồi gật đầu.
Quả thực, với uy thể hiện giờ, chiếm đóng đỉnh Xu Vân không là gì, cũng chẳng ai dám nói gì.
Mấu chốt là...
Cuộc sống của nàng chủ yếu là ở Kinh Triệu, gốc rễ của nàng cũng là ở Kinh Triệu.
Đương nhiên...
đại nhân cũng vậy.
Một tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng3ngắn, phủ nhà họ Uông không thay đổi gì nhiều.
Triệu Tam Nương không theo Diệp Tuy đến đỉnh Xu Vân.
Sau một tháng điều dưỡng, vết thương của nàng ấy đã khỏi, bây giờ quay lại hầu Diệp Tuy như cũ.
Đối với Diệp Tuy, sự khác biệt rõ ràng nhất chính là...
nàng và Uông Ấn không ở chung một phòng nữa.
Giống như khi còn ở trên đỉnh Xu Vân, sau khi về đây, hai người đều tránh nhắc đến chiếc giường gian ngoài, Uống Ấn vẫn ở tại Hạ Nhật Trai.
Đến đêm, Diệp Tuy lại trằn trọc khó ngủ như cũ, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Nàng nghĩ có lẽ vừa mới trở về phủ nên chưa kịp thích ứng lại.
Những đêm thứ hai vẫn như vậy, đến tận nửa9đêm, khó khăn lắm nàng mới thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy quầng mắt hiện rõ.
Uông Ấn nhìn thấy sự ảm đạm trong mắt nàng liền hỏi: “Cô gái nhỏ, đêm qua nàng ngủ không ngon sao?” Diệp Tuy vô thức gật đầu, sau đó lại lắc đầu nguây nguậy.
Nàng không muốn để Uông Ấn lo lắng, thật ra những viên thuốc của Mộc đại phu điều chế rất có tác dụng.
Nhưng người đã sống đến kiếp thứ hai như nàng, trong lòng có quá nhiều lo lắng trần tục không buông xuống được thì đương nhiên là khó ngủ.
Nàng đã quen nên chẳng coi nó là chuyện quan trọng gì, càng không muốn thêm phiền toái cho Uống Ấn.
“Cô gái nhỏ, bổn tọa muốn bố trí một chiếc giường ở3gian ngoài trong phòng nàng, vậy có tiện không?” Uông Ấn hỏi với giọng đều đều.
Diệp Tuy ngẩn người nhìn hắn.
Thương thế của đại nhân đã khỏi, đã có thể dùng chân khí.
Hơn nữa, trong phủ rất bình yên, không ẩn giấu tai họa như trên đỉnh Xu Vân.
Tại sao hắn lại muốn sắp xếp một chiếc giường ở gian ngoài chứ? Sau thoáng chút kinh ngạc, lòng nàng dâng lên niềm hân hoan, vừa nghĩ đến việc Uống đốc chủ sẽ nghỉ ở gian ngoài, nàng liền cảm thấy vô cùng yên tâm.
Hồi lâu sau, Diệp Tuy mới nhìn thẳng vào Uông Ấn, chậm rãi gật đầu, đáp: “Được ạ.” Bấy giờ Diệp Tuy còn chưa ý thức được, việc nàng hi vọng Uông đốc chủ nghỉ ở gian ngoài không phải chỉ để bản thân có được một giấc ngủ ngon.
Chính Uống Ấn cũng không biết, quyết định này của hắn cũng không phải chỉ vì mong sao cô gái nhỏ có thể an giấc.
Nhưng đây đều là chuyện của sau này.
Sau khi lại trở về phủ nhà họ Uông, Diệp Tuy bắt đầu bận rộn, nguyên nhân chính bởi Phong bá đã giao lại quyền quản lý việc nhà cho nàng.
Lý do của Phong bá rất đơn giản, ông muốn sau này theo hầu bên cạnh đốc chủ, sẽ ít ở lại trong phủ, không có thời gian để quản việc nhà nên đành phải làm phiền phu nhân.
Đúng là thời gian Phong bá xuất hiện ở viện Tư Lai rất ít, trái lại Khánh bá đến đây nhiều hơn.
Diệp Tuy vốn cho rằng Khánh bá sẽ thay Phong bá, không ngờ Phong bá lại để nàng tiếp quản.
Đây nhất định là do đại nhân gợi ý.
Thật ra, lúc Diệp Tuy mới đến chủ nhà họ Uông, Phong bá đã có ý rồi, nhưng khi đó Uông Ấn không muốn tăng thêm gánh nặng cho Diệp Tuy, không muốn nàng quá vất vả nên dặn để sau hẵng nói.
Hiện giờ, sau khi trải qua một số chuyện, suy nghĩ của Uông Ấn đã thay đổi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Nàng yên tâm, bổn tọa sẽ cho đề kỹ chiếm đóng đỉnh Xu Vân.
Sau này bất cứ lúc nào nàng muốn đến đây, bổn tọa đều đi cùng nàng” Uông Ấn nói.
Diệp Tuy chớp chớp mắt, khẽ hỏi: “Đại nhân...
trong bao lâu? Nghĩ đến chuyện của hai, ba năm sau, nụ cười của Diệp Tuy dần nhạt đi.
Uông Ấn không hề biết Diệp Tuy đang nghĩ đến chuyện to tát như vận mệnh.
Thấy sắc mặt nàng nặng nề, hắn còn tưởng là nàng không nỡ rời đi, bèn âm thầm quyết định tới mùa thu sẽ lại đưa nàng quay lại.
Mùa3thu là thời điểm rất đẹp, hươu rừng chắc hẳn sẽ càng thêm béo tốt.
Lúc xe ngựa chạy qua cổng thành Kinh Triệu, Diệp Tuy dần dần bỏ sự lưu luyến kia lại phía sau, đáy lòng bình lặng.
Có thể ở một nơi cách xa thế giới bên ngoài như đỉnh Xu Vân trong một tháng đã là điều cực kì hiếm có rồi, không thể đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Cuộc sống của nàng chủ yếu là ở Kinh Triệu, gốc rễ của nàng cũng là ở Kinh Triệu.
Đương nhiên...
đại nhân cũng vậy.
Một tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, phủ nhà họ Uông không thay đổi gì nhiều.
như thể cũng được sao?” Uông Ấn cười đáp: “Sao lại không được? Đề kỵ vất vả bấy2lâu mà chỉ lĩnh chút bổng lộc ít ỏi, chiếm đóng đỉnh Xu Vân đã là gì? Đình đài lầu các ở đây đều do đề kỵ xây dựng nên đấy.” Nghĩ kĩ ra thì Đề Xưởng có tư cách chiếm đỉnh Xu Vân hơn bất kì ai.
Nếu cô gái nhỏ đã thích nơi này như thế, hắn sẽ ngang tàng cậy quyền thể chiếm lấy nơi này làm của riêng.
Diệp Tuy cũng mỉm cười rồi gật đầu.
Quả thực, với uy thể hiện giờ, chiếm đóng đỉnh Xu Vân không là gì, cũng chẳng ai dám nói gì.
Mấu chốt là...
Cuộc sống của nàng chủ yếu là ở Kinh Triệu, gốc rễ của nàng cũng là ở Kinh Triệu.
Đương nhiên...
đại nhân cũng vậy.
Một tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng3ngắn, phủ nhà họ Uông không thay đổi gì nhiều.
Triệu Tam Nương không theo Diệp Tuy đến đỉnh Xu Vân.
Sau một tháng điều dưỡng, vết thương của nàng ấy đã khỏi, bây giờ quay lại hầu Diệp Tuy như cũ.
Đối với Diệp Tuy, sự khác biệt rõ ràng nhất chính là...
nàng và Uông Ấn không ở chung một phòng nữa.
Giống như khi còn ở trên đỉnh Xu Vân, sau khi về đây, hai người đều tránh nhắc đến chiếc giường gian ngoài, Uống Ấn vẫn ở tại Hạ Nhật Trai.
Đến đêm, Diệp Tuy lại trằn trọc khó ngủ như cũ, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Nàng nghĩ có lẽ vừa mới trở về phủ nên chưa kịp thích ứng lại.
Những đêm thứ hai vẫn như vậy, đến tận nửa9đêm, khó khăn lắm nàng mới thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy quầng mắt hiện rõ.
Uông Ấn nhìn thấy sự ảm đạm trong mắt nàng liền hỏi: “Cô gái nhỏ, đêm qua nàng ngủ không ngon sao?” Diệp Tuy vô thức gật đầu, sau đó lại lắc đầu nguây nguậy.
Nàng không muốn để Uông Ấn lo lắng, thật ra những viên thuốc của Mộc đại phu điều chế rất có tác dụng.
Nhưng người đã sống đến kiếp thứ hai như nàng, trong lòng có quá nhiều lo lắng trần tục không buông xuống được thì đương nhiên là khó ngủ.
Nàng đã quen nên chẳng coi nó là chuyện quan trọng gì, càng không muốn thêm phiền toái cho Uống Ấn.
“Cô gái nhỏ, bổn tọa muốn bố trí một chiếc giường ở3gian ngoài trong phòng nàng, vậy có tiện không?” Uông Ấn hỏi với giọng đều đều.
Diệp Tuy ngẩn người nhìn hắn.
Thương thế của đại nhân đã khỏi, đã có thể dùng chân khí.
Hơn nữa, trong phủ rất bình yên, không ẩn giấu tai họa như trên đỉnh Xu Vân.
Tại sao hắn lại muốn sắp xếp một chiếc giường ở gian ngoài chứ? Sau thoáng chút kinh ngạc, lòng nàng dâng lên niềm hân hoan, vừa nghĩ đến việc Uống đốc chủ sẽ nghỉ ở gian ngoài, nàng liền cảm thấy vô cùng yên tâm.
Hồi lâu sau, Diệp Tuy mới nhìn thẳng vào Uông Ấn, chậm rãi gật đầu, đáp: “Được ạ.” Bấy giờ Diệp Tuy còn chưa ý thức được, việc nàng hi vọng Uông đốc chủ nghỉ ở gian ngoài không phải chỉ để bản thân có được một giấc ngủ ngon.
Chính Uống Ấn cũng không biết, quyết định này của hắn cũng không phải chỉ vì mong sao cô gái nhỏ có thể an giấc.
Nhưng đây đều là chuyện của sau này.
Sau khi lại trở về phủ nhà họ Uông, Diệp Tuy bắt đầu bận rộn, nguyên nhân chính bởi Phong bá đã giao lại quyền quản lý việc nhà cho nàng.
Lý do của Phong bá rất đơn giản, ông muốn sau này theo hầu bên cạnh đốc chủ, sẽ ít ở lại trong phủ, không có thời gian để quản việc nhà nên đành phải làm phiền phu nhân.
Đúng là thời gian Phong bá xuất hiện ở viện Tư Lai rất ít, trái lại Khánh bá đến đây nhiều hơn.
Diệp Tuy vốn cho rằng Khánh bá sẽ thay Phong bá, không ngờ Phong bá lại để nàng tiếp quản.
Đây nhất định là do đại nhân gợi ý.
Thật ra, lúc Diệp Tuy mới đến chủ nhà họ Uông, Phong bá đã có ý rồi, nhưng khi đó Uông Ấn không muốn tăng thêm gánh nặng cho Diệp Tuy, không muốn nàng quá vất vả nên dặn để sau hẵng nói.
Hiện giờ, sau khi trải qua một số chuyện, suy nghĩ của Uông Ấn đã thay đổi.
Bình luận facebook