Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-348
Chương 348 : Chương 348NHẬN LỆNH!
Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì Đường Ngọc đã nghe lệnh tiến lên, động tác cực kì nhanh nhẹn, thoáng chốc đã cởi y phục Minh Xà ra, để lộ phần thân trên cường tráng.
Mọi người quay sang nhìn, ngoại trừ cơ bắp rắn chắc khiến người ta cảm thấy ấn tượng sâu sắc thì trên vai trái của Đường Ngọc còn có một chữ “Lệnh” được in lên da thịt bằng sắt nung.
Lúc Vĩnh Chiêu Đế nhìn thấy chữ “Lệnh” này, có thứ gì đó lóe lên trong đầu, nhưng nó lướt qua quá nhanh nên chưa nắm bắt được.
Những người khác lấy làm khó hiểu. Bọn họ nhìn chữ “Lệnh” trên vai Đường Ngọc và thầm đoán: Chẳng lẽ chữ “Lệnh” này chính là điểm mấu chốt trong câu “không cất công làm cho trọn vẹn” mà Uông đốc chủ vừa nói?
Đáng tiếc, lần này Uông Ấn không trực tiếp trả lời câu hỏi của bọn họ mà ra lệnh cởi áo của tên thích khách kia.
Tất cả mọi người bèn đổ đồn ánh mắt về phía y, y cũng đang cởi trần giống như Đường Ngọc, cũng có cơ bắp cường tráng và những vết sẹo nhỏ. Sự khác biệt duy nhất là trên vai của kẻ mặc đồ đen tự nhận là phục mật lệnh của Uông Ấn hoàn toàn không có dấu vết sắt nung in lên da thịt. Sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, lần này không biết là bởi nguyên nhân gì.
Bấy giờ, Uông Ấn mới nhìn Vĩnh Chiêu Đế, cung kính nói: “Hoàng thượng, người còn nhớ những lời năm đó thần đã nói về mật lệnh khi thành lập Đề Xưởng không?”
Vĩnh Chiêu Đế gật đầu, cuối cùng đã nắm bắt được suy nghĩ vừa rồi lóe lên trong đầu mình là gì.
Uông Ấn từng nói với ông ta về chữ “Lệnh” này.
Thời điểm thành lập Đề Xưởng, ông ta từng cười nói với Uông Ấn: “Đề Xưởng là tai mắt, tâm phúc của trẫm, ái khanh không thể để Đề Xưởng bị người khác dùng mất đâu đấy.”
Sau khi thành lập Đề Xưởng, ông ta cho Đề Xưởng quyền lực rất to lớn, một dạo từng giao cho Uông Ấn đặc quyền “Tiền trảm hậu tấu”.
Khi đó, các hoàng huynh hoàng đệ của ông ta còn đang tự tung tự tác, vừa thấy Đề Xưởng nắm quyền lực to lớn như vậy, còn công khai lôi kéo Uông Ấn, âm thầm cài mật thám vào Đề Xưởng để thuận tiện thăm dò tin tức từ Đề Xưởng.
Lúc đó, căn cơ của ông ta chưa vững, nghe thấy bề tôi báo cáo những hành động nhỏ của các hoàng huynh hoàng đệ, liền cho gọi Uông Ấn tới rồi kể lại một lượt.
Ông ta đang ngẫm lại, ít nhiều vẫn có ấn tượng, khi đó Uông Ấn đã trả lời rằng: “Xin hoàng thượng yên tâm, tâm phúc thân tín của vi thần thật sự là người rất được việc. Trên vai trái của họ đều sẽ in dấu một chữ ‘Lệnh’ bằng sắt nung, xin hoàng thượng yên tâm!”
Những lời này không chỉ thể hiện sự trung thành của Uông Ấn, mà còn là một cách để phân biệt gián điệp cài cắm vào.
Khi đó nghe xong, ông ta chỉ cười đáp: “Ái khanh làm cách này rất hay. Có điều, một khi bị người khác biết được sẽ rất dễ làm giả. Việc này thôi bỏ đi vậy!”
Những lời ông ta kể với Uông Ấn lúc trước, mặc dù đúng là không yên tâm về hành động của các hoàng huynh hoàng đệ, nhưng phần nhiều chỉ là lời nói vui giữa vua tôi mà thôi.
Khi đó, Uông Ấn vừa mới cứu được ông ta ra khỏi doanh trại của quân địch không lâu, hơn nữa, vì cứu ông ta, Uông Ấn đã không thể làm một người đàn ông thực thụ được nữa. Nên về căn bản, Vĩnh Chiêu Đế sẽ không nghi ngờ lòng trung thành của Uông Ấn.
Mười mấy năm trôi qua, ông ta đã quên mất chuyện này từ lâu.
Nếu không phải trên người đề kỵ thật sự có in chữ “Lệnh”, nếu không phải Uông Ấn cố ý nhắc tới thì Vĩnh Chiêu Đế cũng không ngờ Uông Ấn coi điều ông ta cho là lời nói đùa giữa vua tôi là thật, còn thật sự làm như đã nói.
Vĩnh Chiêu Đế quan sát kĩ chữ “Lệnh” khắc trên cơ thể của đề kỵ, dấu vết của ngọn lửa nung dấu đã mờ, có thể thấy được nó được đóng cách đây rất lâu.
Nói cách khác, những tâm phúc thân tín thật sự của Uông Ấn là những người rất được việc, trên vai họ nhất định có một chữ “Lệnh”.
Thế nhưng, trên người của kẻ mặc đồ đen kia không có...
Bấy giờ, Uông Ấn mới quay sang tên thích khách, hờ hững hỏi: “Không ngờ bổn tọa còn phòng bị đến mức này chứ gì? Có lẽ các ngươi là đề kỵ, nhưng chỉ là gián điệp trà trộn vào Đề Xưởng mà thôi. Ngươi nói... việc ám sát quan trọng như vậy, bổn tọa sẽ giao cho ngươi làm sao?”
Hắn mím môi, quay sang Vĩnh Chiêu Đế, khuôn mặt bình thản lãnh đạm ẩn chứa một thoáng ưu thương, giọng điệu cũng mang theo sự thất vọng, tỏ ra bất đắc dĩ: “Hoàng thượng, nếu không phải còn có sự tình năm đó thì vi thần quả thật không gột sạch được chậu nước bẩn bị hắt vào người.”
Uông Ấn vừa dứt lời, sắc mặt Vĩnh Chiêu Đế thay đổi, nếp nhăn hai bên cánh mũi càng rõ nét hơn, nhìn kẻ mặc đồ đen với ánh mắt lạnh lùng.
Đúng vậy, y phục Minh Xà của đề kỵ, khuôn mặt của đề kỵ, những lời nói tha thiết của kẻ mặc đồ đen. Nếu không nhờ sự việc năm đó thì bản thân ông ta cũng đã nghi ngờ sự trong sạch của Uông Ấn...
“Hoàng thượng, xem ra có người đã e ngại vị trí của Đề Xưởng trong lòng hoàng thượng, nên muốn tìm mọi cách diệt trừ đốc chủ là thần đây.” Uông Ấn nói thêm.
Đề xưởng là tai mắt của hoàng thượng, Uông Ấn là tâm phúc của hoàng thượng. Có kẻ đang muốn diệt trừ tâm phúc, tai mắt của hoàng thượng, để hoàng thượng trở nên mù mờ.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Vĩnh Chiếu Đế trở nên cực kì khó coi, ánh mắt nhìn kẻ mặc đồ đen càng lạnh lẽo hơn.
Bởi vì đúng là ông ta đã trúng kế, tâm tư hoàn toàn bị kẻ đứng đằng sau vụ ám sát lôi kéo.
Kẻ đó còn lợi dụng tâm tư của ông ta để mượn tay ông ta diệt trừ Uông Ấn.
Uông Ấn nói đúng, hắn bị vu oan giá họa.
Vĩnh Chiêu Đế nhìn kẻ mặc đồ đen, vẻ mặt khó coi biến thành sát khí lạnh thấu xương, ra lệnh: “Dùng hình phạt cho trẫm, bằng mọi cách, trẫm muốn nghe y khai thật!”
Kẻ mặc đồ đen hay chính là Lâm Thanh, bị chấn động bởi biến cố xảy ra trước mắt, trong lòng hoảng loạn, hoàn toàn không thể lấy lại tinh thần.
Vừa nghe mệnh lệnh của Vĩnh Chiêu Đế, y vẫn còn gom chút hơi tàn giãy giụa: “Hoàng thượng, lời thuộc hạ nói chính là sự thật, người sai khiến thuộc hạ chính là xưởng công!”
Tiếc rằng, bây giờ đã không còn ai tin lời y nói nữa.
Những lời chân thành tha thiết ban nãy, kỹ thuật diễn sinh động y như thật cũng giống như bọt nước trước bằng chứng thực tế, chọc một cái là vỡ.
Nhưng vào lúc này, Chu Vân Xuyên im lặng nãy giờ lại lên tiếng lần nữa: “Đốc chủ đại nhân tính toán cẩn thận kín kẽ, nếu đã chuẩn bị người có chữ ‘Lệnh’ trên vai thì đương nhiên cũng sẽ có người không có chữ ‘Lệnh’ rồi. Ai biết rốt cuộc chân tướng là thế nào?”
Lời nói này khiến bầu không khí trong ngự trướng lặng ngắt như tờ.
Đúng thế, nếu Uông Ấn đã biết chuyện có mật lệnh, vậy thì người được cử đi dĩ nhiên là sẽ không in dấu vết mật lệnh trên vai.
Lời này... hình như cũng có lí thì phải?
Không phải các quan viên có mặt ở đây ba phải, người khác nói gì cũng tin, mà là vụ hành thích này thực sự phức tạp, trong số đám thích khách còn có đề kỵ làm việc lâu năm.
Bên nào cũng có lí, mỗi khả năng đều có thể xảy ra.
Nghe Chu Vân Xuyên nói xong, Uông Ấn hơi nheo mắt nhìn về phía hắn ta như thể cực kì thấy có hứng thú rồi nói: “Chu đại nhân, vốn dĩ ngài biết trước mà tránh sang một bên, bổn tọa còn không nhớ đến ngài nhanh như vậy đâu. Nếu ngài đã chủ động nhảy ra, vậy thì sự việc đơn giản rồi. Người thật sự vừa ăn cắp vừa la làng, chẳng phải là Chu đại nhân đây sao?”
Uông Ấn vừa dứt lời, mọi người đều trầm lặng.
Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì Đường Ngọc đã nghe lệnh tiến lên, động tác cực kì nhanh nhẹn, thoáng chốc đã cởi y phục Minh Xà ra, để lộ phần thân trên cường tráng.
Mọi người quay sang nhìn, ngoại trừ cơ bắp rắn chắc khiến người ta cảm thấy ấn tượng sâu sắc thì trên vai trái của Đường Ngọc còn có một chữ “Lệnh” được in lên da thịt bằng sắt nung.
Lúc Vĩnh Chiêu Đế nhìn thấy chữ “Lệnh” này, có thứ gì đó lóe lên trong đầu, nhưng nó lướt qua quá nhanh nên chưa nắm bắt được.
Những người khác lấy làm khó hiểu. Bọn họ nhìn chữ “Lệnh” trên vai Đường Ngọc và thầm đoán: Chẳng lẽ chữ “Lệnh” này chính là điểm mấu chốt trong câu “không cất công làm cho trọn vẹn” mà Uông đốc chủ vừa nói?
Đáng tiếc, lần này Uông Ấn không trực tiếp trả lời câu hỏi của bọn họ mà ra lệnh cởi áo của tên thích khách kia.
Tất cả mọi người bèn đổ đồn ánh mắt về phía y, y cũng đang cởi trần giống như Đường Ngọc, cũng có cơ bắp cường tráng và những vết sẹo nhỏ. Sự khác biệt duy nhất là trên vai của kẻ mặc đồ đen tự nhận là phục mật lệnh của Uông Ấn hoàn toàn không có dấu vết sắt nung in lên da thịt. Sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, lần này không biết là bởi nguyên nhân gì.
Bấy giờ, Uông Ấn mới nhìn Vĩnh Chiêu Đế, cung kính nói: “Hoàng thượng, người còn nhớ những lời năm đó thần đã nói về mật lệnh khi thành lập Đề Xưởng không?”
Vĩnh Chiêu Đế gật đầu, cuối cùng đã nắm bắt được suy nghĩ vừa rồi lóe lên trong đầu mình là gì.
Uông Ấn từng nói với ông ta về chữ “Lệnh” này.
Thời điểm thành lập Đề Xưởng, ông ta từng cười nói với Uông Ấn: “Đề Xưởng là tai mắt, tâm phúc của trẫm, ái khanh không thể để Đề Xưởng bị người khác dùng mất đâu đấy.”
Sau khi thành lập Đề Xưởng, ông ta cho Đề Xưởng quyền lực rất to lớn, một dạo từng giao cho Uông Ấn đặc quyền “Tiền trảm hậu tấu”.
Khi đó, các hoàng huynh hoàng đệ của ông ta còn đang tự tung tự tác, vừa thấy Đề Xưởng nắm quyền lực to lớn như vậy, còn công khai lôi kéo Uông Ấn, âm thầm cài mật thám vào Đề Xưởng để thuận tiện thăm dò tin tức từ Đề Xưởng.
Lúc đó, căn cơ của ông ta chưa vững, nghe thấy bề tôi báo cáo những hành động nhỏ của các hoàng huynh hoàng đệ, liền cho gọi Uông Ấn tới rồi kể lại một lượt.
Ông ta đang ngẫm lại, ít nhiều vẫn có ấn tượng, khi đó Uông Ấn đã trả lời rằng: “Xin hoàng thượng yên tâm, tâm phúc thân tín của vi thần thật sự là người rất được việc. Trên vai trái của họ đều sẽ in dấu một chữ ‘Lệnh’ bằng sắt nung, xin hoàng thượng yên tâm!”
Những lời này không chỉ thể hiện sự trung thành của Uông Ấn, mà còn là một cách để phân biệt gián điệp cài cắm vào.
Khi đó nghe xong, ông ta chỉ cười đáp: “Ái khanh làm cách này rất hay. Có điều, một khi bị người khác biết được sẽ rất dễ làm giả. Việc này thôi bỏ đi vậy!”
Những lời ông ta kể với Uông Ấn lúc trước, mặc dù đúng là không yên tâm về hành động của các hoàng huynh hoàng đệ, nhưng phần nhiều chỉ là lời nói vui giữa vua tôi mà thôi.
Khi đó, Uông Ấn vừa mới cứu được ông ta ra khỏi doanh trại của quân địch không lâu, hơn nữa, vì cứu ông ta, Uông Ấn đã không thể làm một người đàn ông thực thụ được nữa. Nên về căn bản, Vĩnh Chiêu Đế sẽ không nghi ngờ lòng trung thành của Uông Ấn.
Mười mấy năm trôi qua, ông ta đã quên mất chuyện này từ lâu.
Nếu không phải trên người đề kỵ thật sự có in chữ “Lệnh”, nếu không phải Uông Ấn cố ý nhắc tới thì Vĩnh Chiêu Đế cũng không ngờ Uông Ấn coi điều ông ta cho là lời nói đùa giữa vua tôi là thật, còn thật sự làm như đã nói.
Vĩnh Chiêu Đế quan sát kĩ chữ “Lệnh” khắc trên cơ thể của đề kỵ, dấu vết của ngọn lửa nung dấu đã mờ, có thể thấy được nó được đóng cách đây rất lâu.
Nói cách khác, những tâm phúc thân tín thật sự của Uông Ấn là những người rất được việc, trên vai họ nhất định có một chữ “Lệnh”.
Thế nhưng, trên người của kẻ mặc đồ đen kia không có...
Bấy giờ, Uông Ấn mới quay sang tên thích khách, hờ hững hỏi: “Không ngờ bổn tọa còn phòng bị đến mức này chứ gì? Có lẽ các ngươi là đề kỵ, nhưng chỉ là gián điệp trà trộn vào Đề Xưởng mà thôi. Ngươi nói... việc ám sát quan trọng như vậy, bổn tọa sẽ giao cho ngươi làm sao?”
Hắn mím môi, quay sang Vĩnh Chiêu Đế, khuôn mặt bình thản lãnh đạm ẩn chứa một thoáng ưu thương, giọng điệu cũng mang theo sự thất vọng, tỏ ra bất đắc dĩ: “Hoàng thượng, nếu không phải còn có sự tình năm đó thì vi thần quả thật không gột sạch được chậu nước bẩn bị hắt vào người.”
Uông Ấn vừa dứt lời, sắc mặt Vĩnh Chiêu Đế thay đổi, nếp nhăn hai bên cánh mũi càng rõ nét hơn, nhìn kẻ mặc đồ đen với ánh mắt lạnh lùng.
Đúng vậy, y phục Minh Xà của đề kỵ, khuôn mặt của đề kỵ, những lời nói tha thiết của kẻ mặc đồ đen. Nếu không nhờ sự việc năm đó thì bản thân ông ta cũng đã nghi ngờ sự trong sạch của Uông Ấn...
“Hoàng thượng, xem ra có người đã e ngại vị trí của Đề Xưởng trong lòng hoàng thượng, nên muốn tìm mọi cách diệt trừ đốc chủ là thần đây.” Uông Ấn nói thêm.
Đề xưởng là tai mắt của hoàng thượng, Uông Ấn là tâm phúc của hoàng thượng. Có kẻ đang muốn diệt trừ tâm phúc, tai mắt của hoàng thượng, để hoàng thượng trở nên mù mờ.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Vĩnh Chiếu Đế trở nên cực kì khó coi, ánh mắt nhìn kẻ mặc đồ đen càng lạnh lẽo hơn.
Bởi vì đúng là ông ta đã trúng kế, tâm tư hoàn toàn bị kẻ đứng đằng sau vụ ám sát lôi kéo.
Kẻ đó còn lợi dụng tâm tư của ông ta để mượn tay ông ta diệt trừ Uông Ấn.
Uông Ấn nói đúng, hắn bị vu oan giá họa.
Vĩnh Chiêu Đế nhìn kẻ mặc đồ đen, vẻ mặt khó coi biến thành sát khí lạnh thấu xương, ra lệnh: “Dùng hình phạt cho trẫm, bằng mọi cách, trẫm muốn nghe y khai thật!”
Kẻ mặc đồ đen hay chính là Lâm Thanh, bị chấn động bởi biến cố xảy ra trước mắt, trong lòng hoảng loạn, hoàn toàn không thể lấy lại tinh thần.
Vừa nghe mệnh lệnh của Vĩnh Chiêu Đế, y vẫn còn gom chút hơi tàn giãy giụa: “Hoàng thượng, lời thuộc hạ nói chính là sự thật, người sai khiến thuộc hạ chính là xưởng công!”
Tiếc rằng, bây giờ đã không còn ai tin lời y nói nữa.
Những lời chân thành tha thiết ban nãy, kỹ thuật diễn sinh động y như thật cũng giống như bọt nước trước bằng chứng thực tế, chọc một cái là vỡ.
Nhưng vào lúc này, Chu Vân Xuyên im lặng nãy giờ lại lên tiếng lần nữa: “Đốc chủ đại nhân tính toán cẩn thận kín kẽ, nếu đã chuẩn bị người có chữ ‘Lệnh’ trên vai thì đương nhiên cũng sẽ có người không có chữ ‘Lệnh’ rồi. Ai biết rốt cuộc chân tướng là thế nào?”
Lời nói này khiến bầu không khí trong ngự trướng lặng ngắt như tờ.
Đúng thế, nếu Uông Ấn đã biết chuyện có mật lệnh, vậy thì người được cử đi dĩ nhiên là sẽ không in dấu vết mật lệnh trên vai.
Lời này... hình như cũng có lí thì phải?
Không phải các quan viên có mặt ở đây ba phải, người khác nói gì cũng tin, mà là vụ hành thích này thực sự phức tạp, trong số đám thích khách còn có đề kỵ làm việc lâu năm.
Bên nào cũng có lí, mỗi khả năng đều có thể xảy ra.
Nghe Chu Vân Xuyên nói xong, Uông Ấn hơi nheo mắt nhìn về phía hắn ta như thể cực kì thấy có hứng thú rồi nói: “Chu đại nhân, vốn dĩ ngài biết trước mà tránh sang một bên, bổn tọa còn không nhớ đến ngài nhanh như vậy đâu. Nếu ngài đã chủ động nhảy ra, vậy thì sự việc đơn giản rồi. Người thật sự vừa ăn cắp vừa la làng, chẳng phải là Chu đại nhân đây sao?”
Uông Ấn vừa dứt lời, mọi người đều trầm lặng.
Bình luận facebook