Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-405
Chương 405 : Chương 405CHỦ ĐẠO
Bởi vì có biến cố nhỏ này mà bầu không khí trong sảnh nghị sự của bộ lạc Lý có sự thay đổi kỳ lạ.
Phùng Trân vốn dĩ là thủ lĩnh của bộ lạc, nhóm người Uông Ấn là khách đến thăm, người chiếm thế chủ động nên là phía Phùng Trân mới phải. Nhưng vì trò đùa giỡn vừa rồi của nàng ta đã khiến Uông Ấn tức khắc để lộ võ công và khí thế, khiến hai bên đảo ngược vị trí.
Tuy Phùng Trân vẫn ngồi ghế trên cùng, song mọi người trong sảnh đều biết ai mới là thật sự là chủ.
Bấy giờ, mặc dù Phùng Trân không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng lại rất rầu rĩ.
Sao ngờ được rằng Uông đốc chủ quyền thế khuynh đảo triều chính lại đến bộ lạc Lý?
Nàng ta càng không biết rằng Uông đốc chủ lại tuấn tú đến vậy!
Tuy nàng ta đã từng nghe đến tên tuổi của Uông đốc chủ nhưng chưa bao giờ nghe nói về vẻ ngoài của hắn, nếu không cũng đã chẳng nói năng ngông cuồng như thế.
Nàng ta đâu biết, kể từ khi Uông Ấn chấp chưởng Đề Xưởng tới nay, không có ai dám bàn luận về tướng mạo của hắn, càng không biết rằng cho dù mình không nói những lời ngông cuồng thì với tính tình của Uông Ấn, hắn cũng sẽ nhanh chóng chiếm thế chủ động.
Bây giờ chẳng qua là dễ dàng hơn mà thôi...
Phùng Trân nhanh chóng thu lại vẻ khiếp sợ và sự phiền não của mình, thầm suy đoán mục đích đến của Uông Ấn.
Uông Ấn lạnh nhạt liếc nhìn Phùng Trân một cái, không hề có ý tìm hiểu xem nàng ta đang nghĩ gì, chỉ nói: “Phùng thủ lĩnh, ngươi nghĩ thế nào về loạn bách bộ hiện nay? Với tình hình hiện giờ thì hẳn là bộ lạc Lý cũng không thể đứng ngoài cuộc đúng không?”
Hắn vừa lên tiếng đã nhắc thẳng đến việc bách bộ nội loạn, không hề vòng vo, mà cũng không cần thiết phải làm thế.
Hắn đại diện cho thái độ của triều đình, còn Phùng Trân chỉ là thủ lĩnh của một bộ lạc. Cho dù bộ lạc Lý là bước đột phá thích hợp mà hắn đánh giá cao thì không có nghĩa họ là cách duy nhất.
Sức mạnh chênh lệch quá lớn, ngay từ khi bắt đầu thì đã định sẵn là Uông đốc chủ sẽ chi phối tình hình.
Hiển nhiên, Phùng Trân cũng đoán được hắn sẽ nhắc tới vấn đề này nên không lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng ta thoáng suy nghĩ, lại quan sát phong thái, khí phách của Uông đốc chủ rồi trả lời: “Uông đốc chủ nói không sai, bộ lạc Lý thuộc bách bộ nên đương nhiên cũng bị ảnh hưởng. Có điều hiện tại vẫn ổn, bộ lạc Lý vẫn đối phó được.”
Những lời này vừa là tình hình thực tế, vừa là sự tự tin của nàng ta và bộ lạc Lý.
Dù hai bộ lạc Tiêu, Cao có tranh chấp kịch liệt hơn nữa thì bộ lạc Lý cũng cách khá xa, họ cũng chẳng hứng thú với việc tranh giành quyền lực.
Nàng ta cùng các vị cao niên trong tộc đã bàn bạc và nhất trí phải tránh xa trận chiến, giữ người dân trong bộ lạc bình tĩnh, tuyệt đối không tham gia náo động.
Cho đến giờ, bộ lạc Lý không bị ảnh hưởng gì, ngược lại vì đứng ở vị trí trung lập nên còn thu hút được nhiều bộ lạc nhỏ cũng không muốn tham gia chiến tranh tới nương nhờ, khiến họ tăng cả về dân số lẫn thế lực.
Uông Ấn khẽ liếc nàng ta, nói tiếp: “Nếu bổn tọa nhớ không nhầm thì gần đây bộ lạc Lý đã thu nhận khá nhiều bộ lạc nhỏ. Hiện tại hai bộ lạc Tiêu, Cao đang tranh chấp, tạm thời còn chưa nhận ra. Một khi bọn họ phát hiện ra điều này, Phùng thủ lĩnh nghĩ xem sẽ đối phó như thế nào?”
Xung đột giữa hai bộ lạc Tiêu, Cao chủ yếu là vì người và của. Hiện giờ cả người và của đều có xu hướng tập trung lại tại bộ lạc Lý. Nếu hai bộ lạc Cao, Tiêu mà biết thì bọn họ sẽ làm gì? May thì cả hai chỉ đến đòi người và của từ chỗ bộ lạc Lý, xui thì cả hai hợp tác thâu tóm bộ lạc Lý, vừa giành được nhiều người và của hơn, vừa nêu gương cho các bộ lạc khác.
Phùng Trân hơi khựng lại, nhưng sau đó nàng ta lại cười đáp: “Đốc chủ đại nhân nói rất phải. Hiện giờ trong bộ lạc đang bàn cách. Nếu bộ lạc Lý đã thu nhận những bộ lạc nhỏ kia thì sẽ không sợ điều gì hết.”
Uông Ấn lại liếc nhìn nàng ta, ánh mắt sâu thẳm, giọng thẳng băng: “Người không sợ điều gì ở đây có lẽ là Phùng thủ lĩnh nhỉ? Quần thoa không thua cánh mày râu, bổn tọa lấy làm khâm phục.”
Phùng Trân chỉ cười mà chẳng đáp lời, không tỏ thái độ gì trước lời khen của Uông Ấn.
Nàng ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết tại sao Uông Ấn nói như vậy.
Thật sự thì từ thời điểm bộ lạc nhỏ đầu tiên đến nương nhờ, những nhân vật thuộc tầng lớp đứng đầu đã bắt đầu tranh cãi và bất đồng, chia thành hai phe rõ ràng.
Một phe do Phùng thủ lĩnh dẫn đầu, đồng ý tiếp nhận những bộ lạc kia, cho rằng nhân cơ hội để phát triển bộ lạc Lý lớn mạnh hơn, tăng lợi ích cho người dân trong bộ lạc.
Phe thứ hai do Ô trưởng lão đứng đầu, không đồng ý tiếp nhận những bộ lạc kia, họ giống như Uông Ấn nói, sợ hai bộ lạc Tiêu, Cao sinh bất mãn dẫn tới trả thù, gây tai họa cho bộ lạc Lý.
Hai phe vẫn tranh cãi mãi, họ đều vì bộ lạc Lý, chỉ là bất đồng suy nghĩ mà thôi.
Số lượng các bộ lạc nhỏ đến nhờ cậy ngày một nhiều hơn nên không thể cứ mặc kệ như vậy mãi được. Sau cùng phe của Phùng thủ lĩnh chiếm thế thượng phong, cuối cùng bộ lạc Lý đã tiếp nhận các bộ lạc nhỏ đó.
Mặc dù Phùng Trân là nữ giới nhưng lại có danh tiếng lẫn địa vị rất cao trong mắt những người trẻ tuổi của bộ lạc.
Tuy người trẻ không có kinh nghiệm phong phú như những người lớn tuổi, nhưng đa phần đều anh dũng, dám nghĩ dám làm, có khi lại có tác dụng kỳ diệu, mang tới sức sống mạnh mẽ cho bộ lạc.
Trước khi xuất phát, Uông Ấn đã tìm hiểu qua tình hình.
Việc thu nhận những bộ lạc nhỏ đúng là có rủi ro, nhưng chắc gì đã không phải là cơ hội nghìn năm có một để bộ lạc Lý phát triển?
Phùng Trân hẳn đã suy xét kĩ mới quyết định, Uông Ấn quả thực có ý khen ngợi. Người có tầm nhìn và quyết đoán như Phùng Trân thật sự rất hiếm, chắc hẳn để làm được điều này cũng không dễ dàng.
Vẻ mặt Uông Ấn vẫn lãnh đạm, nhưng sát khí lạnh lẽo quanh người đã vơi bớt phần nào, trông không còn lạnh lùng, đáng sợ nữa.
Hắn hờ hững cất lời nhắc nhở: “Phùng thủ lĩnh, theo như bổn tọa biết thì phó thủ lĩnh của bộ lạc Tiêu và bộ lạc Cao đã gặp nhau. Vì sao thì hẳn là Phùng thủ lĩnh có thể tự đoán, đúng không?”
Bấy giờ, sắc mặt Phùng Trân cuối cùng cũng hơi thay đổi.
Việc hai bộ lạc Tiêu, Cao liên kết lại chính là kết quả xấu nhất. Nàng ta đã nghĩ đến điều này từ lâu, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Sau Uông Ấn có đề kỵ và phủ nha Lĩnh Nam, Phùng Trân không nghi ngờ tính chính xác của những lời hắn nói.
Có điều...
Nàng ta hít một hơi thật sâu, bỏ hết sự sợ hãi ra khỏi đầu, hỏi Uông Ấn: “Không biết Đốc chủ đại nhân đến bộ lạc Lý lần này là vì chuyện gì?”
Bởi vì có biến cố nhỏ này mà bầu không khí trong sảnh nghị sự của bộ lạc Lý có sự thay đổi kỳ lạ.
Phùng Trân vốn dĩ là thủ lĩnh của bộ lạc, nhóm người Uông Ấn là khách đến thăm, người chiếm thế chủ động nên là phía Phùng Trân mới phải. Nhưng vì trò đùa giỡn vừa rồi của nàng ta đã khiến Uông Ấn tức khắc để lộ võ công và khí thế, khiến hai bên đảo ngược vị trí.
Tuy Phùng Trân vẫn ngồi ghế trên cùng, song mọi người trong sảnh đều biết ai mới là thật sự là chủ.
Bấy giờ, mặc dù Phùng Trân không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng lại rất rầu rĩ.
Sao ngờ được rằng Uông đốc chủ quyền thế khuynh đảo triều chính lại đến bộ lạc Lý?
Nàng ta càng không biết rằng Uông đốc chủ lại tuấn tú đến vậy!
Tuy nàng ta đã từng nghe đến tên tuổi của Uông đốc chủ nhưng chưa bao giờ nghe nói về vẻ ngoài của hắn, nếu không cũng đã chẳng nói năng ngông cuồng như thế.
Nàng ta đâu biết, kể từ khi Uông Ấn chấp chưởng Đề Xưởng tới nay, không có ai dám bàn luận về tướng mạo của hắn, càng không biết rằng cho dù mình không nói những lời ngông cuồng thì với tính tình của Uông Ấn, hắn cũng sẽ nhanh chóng chiếm thế chủ động.
Bây giờ chẳng qua là dễ dàng hơn mà thôi...
Phùng Trân nhanh chóng thu lại vẻ khiếp sợ và sự phiền não của mình, thầm suy đoán mục đích đến của Uông Ấn.
Uông Ấn lạnh nhạt liếc nhìn Phùng Trân một cái, không hề có ý tìm hiểu xem nàng ta đang nghĩ gì, chỉ nói: “Phùng thủ lĩnh, ngươi nghĩ thế nào về loạn bách bộ hiện nay? Với tình hình hiện giờ thì hẳn là bộ lạc Lý cũng không thể đứng ngoài cuộc đúng không?”
Hắn vừa lên tiếng đã nhắc thẳng đến việc bách bộ nội loạn, không hề vòng vo, mà cũng không cần thiết phải làm thế.
Hắn đại diện cho thái độ của triều đình, còn Phùng Trân chỉ là thủ lĩnh của một bộ lạc. Cho dù bộ lạc Lý là bước đột phá thích hợp mà hắn đánh giá cao thì không có nghĩa họ là cách duy nhất.
Sức mạnh chênh lệch quá lớn, ngay từ khi bắt đầu thì đã định sẵn là Uông đốc chủ sẽ chi phối tình hình.
Hiển nhiên, Phùng Trân cũng đoán được hắn sẽ nhắc tới vấn đề này nên không lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng ta thoáng suy nghĩ, lại quan sát phong thái, khí phách của Uông đốc chủ rồi trả lời: “Uông đốc chủ nói không sai, bộ lạc Lý thuộc bách bộ nên đương nhiên cũng bị ảnh hưởng. Có điều hiện tại vẫn ổn, bộ lạc Lý vẫn đối phó được.”
Những lời này vừa là tình hình thực tế, vừa là sự tự tin của nàng ta và bộ lạc Lý.
Dù hai bộ lạc Tiêu, Cao có tranh chấp kịch liệt hơn nữa thì bộ lạc Lý cũng cách khá xa, họ cũng chẳng hứng thú với việc tranh giành quyền lực.
Nàng ta cùng các vị cao niên trong tộc đã bàn bạc và nhất trí phải tránh xa trận chiến, giữ người dân trong bộ lạc bình tĩnh, tuyệt đối không tham gia náo động.
Cho đến giờ, bộ lạc Lý không bị ảnh hưởng gì, ngược lại vì đứng ở vị trí trung lập nên còn thu hút được nhiều bộ lạc nhỏ cũng không muốn tham gia chiến tranh tới nương nhờ, khiến họ tăng cả về dân số lẫn thế lực.
Uông Ấn khẽ liếc nàng ta, nói tiếp: “Nếu bổn tọa nhớ không nhầm thì gần đây bộ lạc Lý đã thu nhận khá nhiều bộ lạc nhỏ. Hiện tại hai bộ lạc Tiêu, Cao đang tranh chấp, tạm thời còn chưa nhận ra. Một khi bọn họ phát hiện ra điều này, Phùng thủ lĩnh nghĩ xem sẽ đối phó như thế nào?”
Xung đột giữa hai bộ lạc Tiêu, Cao chủ yếu là vì người và của. Hiện giờ cả người và của đều có xu hướng tập trung lại tại bộ lạc Lý. Nếu hai bộ lạc Cao, Tiêu mà biết thì bọn họ sẽ làm gì? May thì cả hai chỉ đến đòi người và của từ chỗ bộ lạc Lý, xui thì cả hai hợp tác thâu tóm bộ lạc Lý, vừa giành được nhiều người và của hơn, vừa nêu gương cho các bộ lạc khác.
Phùng Trân hơi khựng lại, nhưng sau đó nàng ta lại cười đáp: “Đốc chủ đại nhân nói rất phải. Hiện giờ trong bộ lạc đang bàn cách. Nếu bộ lạc Lý đã thu nhận những bộ lạc nhỏ kia thì sẽ không sợ điều gì hết.”
Uông Ấn lại liếc nhìn nàng ta, ánh mắt sâu thẳm, giọng thẳng băng: “Người không sợ điều gì ở đây có lẽ là Phùng thủ lĩnh nhỉ? Quần thoa không thua cánh mày râu, bổn tọa lấy làm khâm phục.”
Phùng Trân chỉ cười mà chẳng đáp lời, không tỏ thái độ gì trước lời khen của Uông Ấn.
Nàng ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết tại sao Uông Ấn nói như vậy.
Thật sự thì từ thời điểm bộ lạc nhỏ đầu tiên đến nương nhờ, những nhân vật thuộc tầng lớp đứng đầu đã bắt đầu tranh cãi và bất đồng, chia thành hai phe rõ ràng.
Một phe do Phùng thủ lĩnh dẫn đầu, đồng ý tiếp nhận những bộ lạc kia, cho rằng nhân cơ hội để phát triển bộ lạc Lý lớn mạnh hơn, tăng lợi ích cho người dân trong bộ lạc.
Phe thứ hai do Ô trưởng lão đứng đầu, không đồng ý tiếp nhận những bộ lạc kia, họ giống như Uông Ấn nói, sợ hai bộ lạc Tiêu, Cao sinh bất mãn dẫn tới trả thù, gây tai họa cho bộ lạc Lý.
Hai phe vẫn tranh cãi mãi, họ đều vì bộ lạc Lý, chỉ là bất đồng suy nghĩ mà thôi.
Số lượng các bộ lạc nhỏ đến nhờ cậy ngày một nhiều hơn nên không thể cứ mặc kệ như vậy mãi được. Sau cùng phe của Phùng thủ lĩnh chiếm thế thượng phong, cuối cùng bộ lạc Lý đã tiếp nhận các bộ lạc nhỏ đó.
Mặc dù Phùng Trân là nữ giới nhưng lại có danh tiếng lẫn địa vị rất cao trong mắt những người trẻ tuổi của bộ lạc.
Tuy người trẻ không có kinh nghiệm phong phú như những người lớn tuổi, nhưng đa phần đều anh dũng, dám nghĩ dám làm, có khi lại có tác dụng kỳ diệu, mang tới sức sống mạnh mẽ cho bộ lạc.
Trước khi xuất phát, Uông Ấn đã tìm hiểu qua tình hình.
Việc thu nhận những bộ lạc nhỏ đúng là có rủi ro, nhưng chắc gì đã không phải là cơ hội nghìn năm có một để bộ lạc Lý phát triển?
Phùng Trân hẳn đã suy xét kĩ mới quyết định, Uông Ấn quả thực có ý khen ngợi. Người có tầm nhìn và quyết đoán như Phùng Trân thật sự rất hiếm, chắc hẳn để làm được điều này cũng không dễ dàng.
Vẻ mặt Uông Ấn vẫn lãnh đạm, nhưng sát khí lạnh lẽo quanh người đã vơi bớt phần nào, trông không còn lạnh lùng, đáng sợ nữa.
Hắn hờ hững cất lời nhắc nhở: “Phùng thủ lĩnh, theo như bổn tọa biết thì phó thủ lĩnh của bộ lạc Tiêu và bộ lạc Cao đã gặp nhau. Vì sao thì hẳn là Phùng thủ lĩnh có thể tự đoán, đúng không?”
Bấy giờ, sắc mặt Phùng Trân cuối cùng cũng hơi thay đổi.
Việc hai bộ lạc Tiêu, Cao liên kết lại chính là kết quả xấu nhất. Nàng ta đã nghĩ đến điều này từ lâu, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Sau Uông Ấn có đề kỵ và phủ nha Lĩnh Nam, Phùng Trân không nghi ngờ tính chính xác của những lời hắn nói.
Có điều...
Nàng ta hít một hơi thật sâu, bỏ hết sự sợ hãi ra khỏi đầu, hỏi Uông Ấn: “Không biết Đốc chủ đại nhân đến bộ lạc Lý lần này là vì chuyện gì?”
Bình luận facebook