Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-455
Chương 455 : Chương 455HỎI TỘI
Tuy Uông Ấn lập được công lao trong việc dẹp yên loạn bách bộ nhưng lại tắc trách trong việc kiểm tra giám sát Nam Khố. Có công tất được thưởng, có tội tất phải chịu phạt. Ông ta nhất định sẽ truy cứu vụ việc kiểm tra giám sát Nam Khố.
Lòng Uông Ấn chùng xuống nhưng không hề thể hiện ra mặt.
Hoàng thượng triệu hắn vào cung gấp quả thật là muốn hỏi tội hắn sao?
Hắn khom người, vẻ mặt nghiêm nghị, đáp rằng: “Thần kiểm tra giám sát không hết sức, xin hoàng thượng giáng tội!”
Giờ phút này, hắn không muốn chối cãi gì cả. Điều hoàng thượng nói là sự thật, nguyên nhân Nam Khố xảy ra vấn đề lớn như vậy tất nhiên là do phủ Trấn Quốc Công, nhưng Đề Xưởng kiểm tra giám sát không chu đáo, đương nhiên không thể đổ lỗi cho người khác.
Vĩnh Chiêu Đế vuốt râu, sau đó thở dài, nét mặt rõ ràng không vui, nói với Uông Ấn: “Qua chuyện lần này, chắc hẳn trong triều có rất nhiều người đã đoán được có bí mật gì đó ở đạo Lĩnh Nam. Mặc dù trong một chốc một lát Nam Khố vẫn chưa bị lộ, nhưng trẫm… thật sự lấy làm lo lắng, cũng rất thất vọng với phủ Trấn Quốc Công và Đề Xưởng.”
Đế vương thất vọng không phải là chuyện nhỏ.
Uông Ấn hơi cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng u ám rồi vẫn nói: “Là vi thần sơ suất trong việc kiểm tra giám sát, xin hoàng thượng xử phạt!”
Hoàng thượng hết lần này đến lần khác nói rằng thất vọng về phủ Trấn Quốc Công và Đề Xưởng là muốn gộp Đề Xưởng và phủ Trấn Quốc Công lại với nhau. Trấn Quốc Công Ngu Đản Chi đã mất đi vị trí tổng quản Nam Khố, không tiếp tục quản lý công việc của Nam Khố nữa. Đồng thời, triều đình đã ngừng cung cấp chi phí cho phủ Trấn Quốc Công. Phủ Trấn Quốc Công bây giờ chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Quan trọng hơn, thế tử Ngu Sư Phóng của Trấn Quốc Công đã chết.
Hoàng thượng đánh đồng Đề Xưởng và phủ Trấn Quốc Công với nhau, nay phủ Trấn Quốc Công đã bị xử phạt thích đáng, vậy còn Đề Xưởng thì sao? Còn đốc chủ Đề Xưởng là hắn thì sao? Hoàng thượng muốn hỏi tội và sẽ xử lý Đề Xưởng và hắn như thế nào?
Uông Ấn im lặng chờ đợi.
Vĩnh Chiêu Đế trầm lặng một lát rồi nói: “Ái khanh, chắc hẳn công việc của Đề Xưởng bề bộn, hơn nữa lại chuyên điều tra và truy bắt nên mới kiểm tra giám sát Nam Khố không tới nơi tới chốn. Đây là nguyên nhân chính gây ra sơ suất trong việc giám sát Nam Khố, ái khanh nghĩ sao?”
Lòng Uông Ấn càng chùng xuống, nét mặt càng toát ra vẻ bình tĩnh, hắn chỉ đáp: “Hoàng thượng nói phải.”
Với tình hình hiện nay, Vĩnh Chiêu Đế cố tình nhắc tới việc Đề Xưởng làm không tới nơi tới chốn. Hiện tại Uông Ấn không có cách nào bác lại điều này.
Dù đây không phải sự tắc trách của Đề Xưởng mà là tất cả các quan viên Nam Khố, bao gồm cả thế tử phủ Trấn Quốc Công và phủ Trấn Quốc Công, từ trên xuống dưới đều che giấu tình hình của Nam Khố.
Uông Ấn tin rằng, bất luận là Đề Xưởng hay phủ nha nào khác tới kiểm tra giám sát cũng không thể phát hiện được vấn đề của Nam Khố.
Tuy nhiên, như thế không có nghĩa là Đề Xưởng có thể đứng ngoài chuyện này, còn như làm việc không tới nơi tới chốn… Hoàng thượng quy tội cho Đề Xưởng không dốc hết sức. Đây là suy nghĩ gì vậy?
Chẳng lẽ…
Uông Ấn nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt thờ ơ rốt cuộc cũng hơi thay đổi, sát khí toàn thân không kìm nén được bỗng chốc tỏa ra.
Đúng lúc này, nội thị Phòng Bảo bỗng nhiên cất tiếng ho khan, sau đó sợ hãi cúi đầu nhận tội với Vĩnh Chiêu Đế, nói rằng mình đã thất lễ trước mặt đế vương.
Sau khi nghe thấy tiếng ho khan của Phòng Bảo, Uông Ấn hơi nheo mắt, lập tức thu lại sát khí mà không nhìn ra chút manh mối gì.
Vĩnh Chiêu Đế nói: “Nam Khố đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Đề Xưởng không thể không bị phạt, đây cũng là cho Nam Khố sự công bằng. Thế này đi… Trẫm cảm thấy việc kiểm tra giám sát Nam Khố sau này nên giao cho Nghi Loan Vệ.”
Đế vương ngừng lại giây lát mới nói tiếp: “Đúng lúc Nghi Loan Vệ cũng cần phải rèn luyện. Công việc của Nam Khố sau này cứ giao cho Nghi Loan Vệ. Trẫm sẽ để Dương Thiện Tâm và ái khanh bàn giao và tiếp nhận công việc kiểm tra giám sát Nam Khố.”
Dương Thiện Tâm chính là đại tướng quân của Nghi Loan Vệ.
Giọng điệu của Vĩnh Chiêu Đế rất ôn hòa nhưng không phải đang thảo luận mà là ra một mệnh lệnh.
Ông ta triệu Uông Ấn vào cung gấp chính là vì chuyện này: Dự định để Nghi Loan Vệ tiếp quản việc kiểm tra giám sát Nam Khố.
Vĩnh Chiêu Đế vừa nói hết câu, đôi đồng tử của Uông Ấn hơi co lại, nhưng hắn nhanh chóng đáp: “Thần xin tuân lệnh hoàng thượng, nhất định sẽ bàn giao thật cẩn thận cho Dương tướng quân.”
Lúc nói ra câu này, lòng Uông Ấn chùng xuống hẳn.
Nghe xong những lời hoàng thượng vừa nói thì hắn đã biết hoàng thượng định xử phạt Đề Xưởng thế nào.
Sự việc trải qua nhiều sóng gió cuối cùng đã kết thúc, cho dù kết quả nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng lại khiến hắn có cảm giác xua tan mây mù nhìn thấy bầu trời.
Hóa ra là Nghi Loan Vệ!
Nghi Loan Vệ mới được hoàng thượng thành lập từ hai năm trước. Từ đó tới nay, Nghi Loan Vệ vẫn luôn thực hiện chuyện về lễ nghi trước điện, không thì tiếp nhận huấn luyện trong quân ngũ, rất ít có động tĩnh gì lớn tại Kinh Triệu.
Cho nên nhiều người đã quên mất sự tồn tại của Nghi Loan Vệ.
Nhưng Uông Ấn chưa bao giờ quên, hắn vẫn luôn chú ý sát sao đến Nghi Loan Vệ.
Đây rõ ràng là đội ngũ được hoàng thượng đặc biệt ưu ái kể từ ngày đầu mới thành lập. Binh sĩ trong Nghi Loan Vệ hầu hết là do con em của các quan viên ở Kinh Triệu đảm nhiệm. Uông Ấn luôn biết rằng hoàng thượng đặt kỳ vọng cao vào đội ngũ này vì muốn bồi dưỡng Nghi Loan Vệ làm quân lính thân tín.
Ban đầu, khi Nghi Loan Vệ xuất hiện, người lo lắng nhất chính là đại tướng quân Giản Tĩnh An của Tả Dực Vệ, bởi vì xem ra Tả Dực Vệ sẽ bị Nghi Loan Vệ thay thế.
Nhưng hóa ra Nghi Loan Vệ được thành lập là… vì Đề Xưởng.
Nam Khố là Tư Binh Khí bí mật của Đại An, từ ngày nó được thành lập, từ ngày Uông Ấn dẫn đề kỵ tìm thấy mấy mỏ khoáng sản kia thì nó đã khắc sâu dấu ấn lên Đề Xưởng.
Nay Nghi Loan Vệ tiếp nhận việc kiểm tra giám sát Nam Khố, cũng có nghĩa là sẽ dần dần lấy đi Nam Khố đã khắc sâu dấu ấn với Đề Xưởng khỏi tay Đề Xưởng, khỏi tay Uông Ấn.
Khoảnh khắc này, trong lòng Uông Ấn rất phức tạp, không nói ra được là đang có tâm trạng gì.
Tuy Uông Ấn lập được công lao trong việc dẹp yên loạn bách bộ nhưng lại tắc trách trong việc kiểm tra giám sát Nam Khố. Có công tất được thưởng, có tội tất phải chịu phạt. Ông ta nhất định sẽ truy cứu vụ việc kiểm tra giám sát Nam Khố.
Lòng Uông Ấn chùng xuống nhưng không hề thể hiện ra mặt.
Hoàng thượng triệu hắn vào cung gấp quả thật là muốn hỏi tội hắn sao?
Hắn khom người, vẻ mặt nghiêm nghị, đáp rằng: “Thần kiểm tra giám sát không hết sức, xin hoàng thượng giáng tội!”
Giờ phút này, hắn không muốn chối cãi gì cả. Điều hoàng thượng nói là sự thật, nguyên nhân Nam Khố xảy ra vấn đề lớn như vậy tất nhiên là do phủ Trấn Quốc Công, nhưng Đề Xưởng kiểm tra giám sát không chu đáo, đương nhiên không thể đổ lỗi cho người khác.
Vĩnh Chiêu Đế vuốt râu, sau đó thở dài, nét mặt rõ ràng không vui, nói với Uông Ấn: “Qua chuyện lần này, chắc hẳn trong triều có rất nhiều người đã đoán được có bí mật gì đó ở đạo Lĩnh Nam. Mặc dù trong một chốc một lát Nam Khố vẫn chưa bị lộ, nhưng trẫm… thật sự lấy làm lo lắng, cũng rất thất vọng với phủ Trấn Quốc Công và Đề Xưởng.”
Đế vương thất vọng không phải là chuyện nhỏ.
Uông Ấn hơi cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng u ám rồi vẫn nói: “Là vi thần sơ suất trong việc kiểm tra giám sát, xin hoàng thượng xử phạt!”
Hoàng thượng hết lần này đến lần khác nói rằng thất vọng về phủ Trấn Quốc Công và Đề Xưởng là muốn gộp Đề Xưởng và phủ Trấn Quốc Công lại với nhau. Trấn Quốc Công Ngu Đản Chi đã mất đi vị trí tổng quản Nam Khố, không tiếp tục quản lý công việc của Nam Khố nữa. Đồng thời, triều đình đã ngừng cung cấp chi phí cho phủ Trấn Quốc Công. Phủ Trấn Quốc Công bây giờ chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Quan trọng hơn, thế tử Ngu Sư Phóng của Trấn Quốc Công đã chết.
Hoàng thượng đánh đồng Đề Xưởng và phủ Trấn Quốc Công với nhau, nay phủ Trấn Quốc Công đã bị xử phạt thích đáng, vậy còn Đề Xưởng thì sao? Còn đốc chủ Đề Xưởng là hắn thì sao? Hoàng thượng muốn hỏi tội và sẽ xử lý Đề Xưởng và hắn như thế nào?
Uông Ấn im lặng chờ đợi.
Vĩnh Chiêu Đế trầm lặng một lát rồi nói: “Ái khanh, chắc hẳn công việc của Đề Xưởng bề bộn, hơn nữa lại chuyên điều tra và truy bắt nên mới kiểm tra giám sát Nam Khố không tới nơi tới chốn. Đây là nguyên nhân chính gây ra sơ suất trong việc giám sát Nam Khố, ái khanh nghĩ sao?”
Lòng Uông Ấn càng chùng xuống, nét mặt càng toát ra vẻ bình tĩnh, hắn chỉ đáp: “Hoàng thượng nói phải.”
Với tình hình hiện nay, Vĩnh Chiêu Đế cố tình nhắc tới việc Đề Xưởng làm không tới nơi tới chốn. Hiện tại Uông Ấn không có cách nào bác lại điều này.
Dù đây không phải sự tắc trách của Đề Xưởng mà là tất cả các quan viên Nam Khố, bao gồm cả thế tử phủ Trấn Quốc Công và phủ Trấn Quốc Công, từ trên xuống dưới đều che giấu tình hình của Nam Khố.
Uông Ấn tin rằng, bất luận là Đề Xưởng hay phủ nha nào khác tới kiểm tra giám sát cũng không thể phát hiện được vấn đề của Nam Khố.
Tuy nhiên, như thế không có nghĩa là Đề Xưởng có thể đứng ngoài chuyện này, còn như làm việc không tới nơi tới chốn… Hoàng thượng quy tội cho Đề Xưởng không dốc hết sức. Đây là suy nghĩ gì vậy?
Chẳng lẽ…
Uông Ấn nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt thờ ơ rốt cuộc cũng hơi thay đổi, sát khí toàn thân không kìm nén được bỗng chốc tỏa ra.
Đúng lúc này, nội thị Phòng Bảo bỗng nhiên cất tiếng ho khan, sau đó sợ hãi cúi đầu nhận tội với Vĩnh Chiêu Đế, nói rằng mình đã thất lễ trước mặt đế vương.
Sau khi nghe thấy tiếng ho khan của Phòng Bảo, Uông Ấn hơi nheo mắt, lập tức thu lại sát khí mà không nhìn ra chút manh mối gì.
Vĩnh Chiêu Đế nói: “Nam Khố đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Đề Xưởng không thể không bị phạt, đây cũng là cho Nam Khố sự công bằng. Thế này đi… Trẫm cảm thấy việc kiểm tra giám sát Nam Khố sau này nên giao cho Nghi Loan Vệ.”
Đế vương ngừng lại giây lát mới nói tiếp: “Đúng lúc Nghi Loan Vệ cũng cần phải rèn luyện. Công việc của Nam Khố sau này cứ giao cho Nghi Loan Vệ. Trẫm sẽ để Dương Thiện Tâm và ái khanh bàn giao và tiếp nhận công việc kiểm tra giám sát Nam Khố.”
Dương Thiện Tâm chính là đại tướng quân của Nghi Loan Vệ.
Giọng điệu của Vĩnh Chiêu Đế rất ôn hòa nhưng không phải đang thảo luận mà là ra một mệnh lệnh.
Ông ta triệu Uông Ấn vào cung gấp chính là vì chuyện này: Dự định để Nghi Loan Vệ tiếp quản việc kiểm tra giám sát Nam Khố.
Vĩnh Chiêu Đế vừa nói hết câu, đôi đồng tử của Uông Ấn hơi co lại, nhưng hắn nhanh chóng đáp: “Thần xin tuân lệnh hoàng thượng, nhất định sẽ bàn giao thật cẩn thận cho Dương tướng quân.”
Lúc nói ra câu này, lòng Uông Ấn chùng xuống hẳn.
Nghe xong những lời hoàng thượng vừa nói thì hắn đã biết hoàng thượng định xử phạt Đề Xưởng thế nào.
Sự việc trải qua nhiều sóng gió cuối cùng đã kết thúc, cho dù kết quả nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng lại khiến hắn có cảm giác xua tan mây mù nhìn thấy bầu trời.
Hóa ra là Nghi Loan Vệ!
Nghi Loan Vệ mới được hoàng thượng thành lập từ hai năm trước. Từ đó tới nay, Nghi Loan Vệ vẫn luôn thực hiện chuyện về lễ nghi trước điện, không thì tiếp nhận huấn luyện trong quân ngũ, rất ít có động tĩnh gì lớn tại Kinh Triệu.
Cho nên nhiều người đã quên mất sự tồn tại của Nghi Loan Vệ.
Nhưng Uông Ấn chưa bao giờ quên, hắn vẫn luôn chú ý sát sao đến Nghi Loan Vệ.
Đây rõ ràng là đội ngũ được hoàng thượng đặc biệt ưu ái kể từ ngày đầu mới thành lập. Binh sĩ trong Nghi Loan Vệ hầu hết là do con em của các quan viên ở Kinh Triệu đảm nhiệm. Uông Ấn luôn biết rằng hoàng thượng đặt kỳ vọng cao vào đội ngũ này vì muốn bồi dưỡng Nghi Loan Vệ làm quân lính thân tín.
Ban đầu, khi Nghi Loan Vệ xuất hiện, người lo lắng nhất chính là đại tướng quân Giản Tĩnh An của Tả Dực Vệ, bởi vì xem ra Tả Dực Vệ sẽ bị Nghi Loan Vệ thay thế.
Nhưng hóa ra Nghi Loan Vệ được thành lập là… vì Đề Xưởng.
Nam Khố là Tư Binh Khí bí mật của Đại An, từ ngày nó được thành lập, từ ngày Uông Ấn dẫn đề kỵ tìm thấy mấy mỏ khoáng sản kia thì nó đã khắc sâu dấu ấn lên Đề Xưởng.
Nay Nghi Loan Vệ tiếp nhận việc kiểm tra giám sát Nam Khố, cũng có nghĩa là sẽ dần dần lấy đi Nam Khố đã khắc sâu dấu ấn với Đề Xưởng khỏi tay Đề Xưởng, khỏi tay Uông Ấn.
Khoảnh khắc này, trong lòng Uông Ấn rất phức tạp, không nói ra được là đang có tâm trạng gì.
Bình luận facebook