Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-476
Chương 476 : Chương 476HÀNH ĐỘNG ĐIÊN RỒ
Diệp An Thái cũng không ngờ đứa con trai thứ của ông ta lại đến phủ Kinh Triệu đánh trống Đăng Văn. Đứa con này của ông ta đã bị què chân và không thể ra làm quan, hơn nữa còn nhiễm thói rượu chè, ngày lại ngày chỉ sống mê muội, chẳng có lý tưởng gì ở trong phủ.
Ông ta đã từ bỏ đứa con trai này của mình, chỉ hi vọng y yên ổn ở trong phủ, làm hết khả năng, cứ sống như một nhà giàu, chết già trong phủ là được.
Nhưng nào ngờ đứa con trai bị ông ta từ bỏ này lại lẳng lặng chọc ra một lỗ thủng to tướng.
Bất kể Diệp Hướng Chinh có thắng kiện hay không thì nhà họ Diệp cũng đã biến thành trò cười của Kinh Triệu và mất hết cả mặt mũi.
Vì sao Diệp Hướng Chinh phải làm vậy? Chẳng lẽ y thật sự tin rằng Chu thị bị Đào thị hại chết sao? Nhưng hiện giờ Hình Bộ không tra ra được điều gì, mọi chuyện vẫn chưa thể kết luận.
Sắc mặt Diệp Hướng Chinh tái nhợt, nhưng ánh mắt vô cùng u ám mà tàn nhẫn. Nhìn ông nội và cha mình đều đang mang vẻ mặt không vui, y lạnh lùng nói: “Không biết ông nội cho gọi cháu trai đến đây là vì việc gì?”
Giọng nói của y rất bình thản như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Thái độ đó khiến Diệp Cư Tiêu và Diệp An Thái thấy tức nghẹn cả họng.
Diệp Cư Tiêu tức giận đến nỗi run rẩy ngón tay, sớm đã quên mất đây là đứa cháu trai mà trước kia ông ta cực kì cưng chiều, lại còn muốn giành vị trí trong Nghi Loan Vệ cho y.
Ông ta nghiêm giọng: “Đồ con cháu bất hiếu! Tại sao ngươi phải đi đánh trống Đăng Văn, lại còn kiện cáo thím của ngươi? Tại sao không bàn bạc với chúng ta? Đây là việc xấu trong nhà, toàn là chuyện vô căn cứ. Ngươi không biết bản thân mình đang làm gì sao?”
Trong mắt Diệp Hướng Chinh có ý cười kỳ lạ. Y đáp: “Ông nội, tất nhiên là cháu trai biết mình đang làm gì. Lý do cháu đi đánh trống Đăng Văn đương nhiên là để lấy lại công bằng cho mẹ cháu. Chắc hẳn ông nội sẽ thông cảm cho tấm lòng hiếu thảo của cháu trai đối với mẹ mình chứ?”
Diệp An Thái cau mày, cũng lạnh lùng mắng: “Làm càn! Trống Đăng Văn là để dùng như vậy sao? Hiện tại, chuyện trong phủ còn chưa được điều tra rõ, ai có thể nói được đây là do Tam phòng làm? Chinh nhi, con quá càn quấy rồi!”
Diệp Hướng Chinh xòe tay ra, tỏ vẻ hết sức vô tội: “Cha, chính vì thế nên con mới đến phủ Kinh Triệu thưa kiện để làm sáng tỏ chuyện này, an ủi cho vong linh của mẹ con ở trên trời, không để cho kẻ đó được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Y nói năng rất có lý, tuy nhiên trong con mắt của Diệp Cư Tiêu, đây chính là lời lẽ ngụy biện. Ông ta trực tiếp ra lệnh: “Không cần phải nhiều lời, ngươi đến phủ Kinh Triệu hủy bỏ việc thưa kiện ngay lập tức! Ngươi không thể kiện thím của mình! Nhà họ Diệp chúng ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện tai tiếng như thế được!”
Diệp Hướng Chinh nghe xong chỉ lắc đầu: “Không được, ông nội. Nếu cháu trai đã đi kiện thì dứt khoát sẽ không hủy bỏ. Xin ông nội thứ lỗi cho cháu.”
“Ngươi…” Diệp Cư Tiêu giận đến nỗi ngón tay chỉ vào y cũng run lên.
Ông ta đanh giọng: “Ở đây không có chỗ cho ngươi cò kè mặc cả. Bây giờ ta lấy tư cách ông nội của ngươi và trưởng tộc của nhà họ Diệp để ra lệnh cho ngươi. Nếu người không hủy bỏ việc thưa kiện thì ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà họ Diệp, cũng không thừa nhận ngươi là cháu trai nữa.”
Nghe thấy vậy, Diệp An Thái thót tim, vội vàng nói: “Thưa cha, xin cha bớt giận. Việc này cứ để con nói chuyện với Chinh nhi.”
Diệp An Thái biết những lời cha mình nói ra trong lúc giận dữ chưa hẳn đã là thật. Nhưng Diệp Hướng Chinh là con trai của ông ta, cho dù y có làm liều thì ông ta cũng không thể để y bị đuổi khỏi nhà họ Diệp được.
Ông ta bèn nén giận, đổi sang vẻ mặt hiền từ, ôn tồn khuyên nhủ Diệp Hướng Chinh: “Chinh nhi, con thật sự không thể làm việc như thế được. Nếu nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì thì dòng họ làm sao bảo vệ con được nữa? Về sau con có thể làm được gì đây?”
Từ trước đến nay, gia tộc và mỗi cá nhân luôn gắn bó không thể tách rời. Cho dù con trai ông ta có hồ đồ hơn nữa thì y cũng phải hiểu đạo lý này mới đúng. Những việc mà y đã làm có lợi gì với nhà họ Diệp và với chính bản thân y cơ chứ? Chỉ là sự sảng khoái trong một chốc một lát mà thôi.
Trống Đăng Văn này là thứ tuyệt đối không được đánh!
Diệp Hướng Chinh ngang ngạnh, lạnh lùng đáp: “Cha, sở dĩ con giấu giếm mọi người việc đi đánh trống Đăng Văn là bởi vì biết mọi người sẽ ngăn cản con. Chắc chắn mọi người sẽ chọn cách giấu nhẹm tất cả mọi chuyện để bảo vệ người của Tam phòng. Suy cho cùng, hiện tại Tam thúc đang làm quan ở bên ngoài, còn Diệp Hướng Ngu lại đang ở trong Nghi Loan Vệ…”
Nói đến đây, hai mắt y đỏ ngầu, hét to: “Cái gì mà vì nhà họ Diệp? Nói dễ nghe như vậy nhưng chính là muốn để mẹ cháu chết không rõ ràng phải không? Cháu không phục, không phục!”
Y đã mất đi người mẹ quan tâm đến mình nhất, cũng đã bị cha mình bỏ rơi, y đã không còn gì nữa. Cho dù ông nội và cha của y có khai trừ y ra khỏi nhà họ Diệp thì đã sao?
Diệp Hướng Chinh tuyệt nhiên không để ý đến những mối đe dọa này.
Y nhất định sẽ thưa kiện đến cùng, nhất định phải kiện Chu thị tội chết, nhất định sẽ không hủy bỏ vụ kiện này.
Y muốn hủy hoại Tam phòng bằng đôi tay của chính mình, dứt khoát không thể để cho Tam phòng được sống yên ổn.
Có một người mẹ là kẻ giết người, Diệp Hướng Ngu còn có thể thuận lợi tiếp tục ở lại trong Nghi Loan Vệ sao?
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Hướng Chinh cảm thấy phấn chấn khôn tả.
Y đã không còn gì nữa, y cũng muốn để Diệp Hướng Ngu nếm thử cảm giác mất hết tất cả.
Y đã là một vũng bùn nhão thì sao có thể nhìn Diệp Hướng Ngu giống như trụ cột như thế được? Y nhất định phải hủy hoại Diệp Hướng Ngu, nhất định phải phá hủy Tam phòng của nhà họ Diệp. Bất luận phải trả giá thế nào, y cũng không quan tâm.
Ông nội y muốn y rút lại việc thưa kiện Đào thị? Đúng là mơ mộng hão huyền!
Nghe thấy con trai mình nói vậy, lại nhìn thấy sự oán giận và hung ác nham hiểm trong mắt y, Diệp An Thế vừa kinh hãi vừa tức giận. Ông ta liền quát: “Chinh nhi, sao con có thể nói với ông nội mình như thế?”
Dứt lời, ông ta nhìn Diệp Cư Tiêu và nói: “Cha, có lẽ Chinh nhi đã bị đả kích mạnh mẽ bởi cái chết của mẹ mình nên mới nói năng như vậy. Xin cha đừng trách Chinh nhi. Cha cho con chút thời gian, con sẽ thuyết phục Chinh nhi rút lại việc thưa kiện.”
Vẻ mặt Diệp Cư Tiêu bừng bừng lửa giận, ông ta đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy quản sự thân cận tới bẩm: “Lão thái gia, Uông đốc chủ cử đề kỵ tới.”
Diệp An Thái cũng không ngờ đứa con trai thứ của ông ta lại đến phủ Kinh Triệu đánh trống Đăng Văn. Đứa con này của ông ta đã bị què chân và không thể ra làm quan, hơn nữa còn nhiễm thói rượu chè, ngày lại ngày chỉ sống mê muội, chẳng có lý tưởng gì ở trong phủ.
Ông ta đã từ bỏ đứa con trai này của mình, chỉ hi vọng y yên ổn ở trong phủ, làm hết khả năng, cứ sống như một nhà giàu, chết già trong phủ là được.
Nhưng nào ngờ đứa con trai bị ông ta từ bỏ này lại lẳng lặng chọc ra một lỗ thủng to tướng.
Bất kể Diệp Hướng Chinh có thắng kiện hay không thì nhà họ Diệp cũng đã biến thành trò cười của Kinh Triệu và mất hết cả mặt mũi.
Vì sao Diệp Hướng Chinh phải làm vậy? Chẳng lẽ y thật sự tin rằng Chu thị bị Đào thị hại chết sao? Nhưng hiện giờ Hình Bộ không tra ra được điều gì, mọi chuyện vẫn chưa thể kết luận.
Sắc mặt Diệp Hướng Chinh tái nhợt, nhưng ánh mắt vô cùng u ám mà tàn nhẫn. Nhìn ông nội và cha mình đều đang mang vẻ mặt không vui, y lạnh lùng nói: “Không biết ông nội cho gọi cháu trai đến đây là vì việc gì?”
Giọng nói của y rất bình thản như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Thái độ đó khiến Diệp Cư Tiêu và Diệp An Thái thấy tức nghẹn cả họng.
Diệp Cư Tiêu tức giận đến nỗi run rẩy ngón tay, sớm đã quên mất đây là đứa cháu trai mà trước kia ông ta cực kì cưng chiều, lại còn muốn giành vị trí trong Nghi Loan Vệ cho y.
Ông ta nghiêm giọng: “Đồ con cháu bất hiếu! Tại sao ngươi phải đi đánh trống Đăng Văn, lại còn kiện cáo thím của ngươi? Tại sao không bàn bạc với chúng ta? Đây là việc xấu trong nhà, toàn là chuyện vô căn cứ. Ngươi không biết bản thân mình đang làm gì sao?”
Trong mắt Diệp Hướng Chinh có ý cười kỳ lạ. Y đáp: “Ông nội, tất nhiên là cháu trai biết mình đang làm gì. Lý do cháu đi đánh trống Đăng Văn đương nhiên là để lấy lại công bằng cho mẹ cháu. Chắc hẳn ông nội sẽ thông cảm cho tấm lòng hiếu thảo của cháu trai đối với mẹ mình chứ?”
Diệp An Thái cau mày, cũng lạnh lùng mắng: “Làm càn! Trống Đăng Văn là để dùng như vậy sao? Hiện tại, chuyện trong phủ còn chưa được điều tra rõ, ai có thể nói được đây là do Tam phòng làm? Chinh nhi, con quá càn quấy rồi!”
Diệp Hướng Chinh xòe tay ra, tỏ vẻ hết sức vô tội: “Cha, chính vì thế nên con mới đến phủ Kinh Triệu thưa kiện để làm sáng tỏ chuyện này, an ủi cho vong linh của mẹ con ở trên trời, không để cho kẻ đó được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Y nói năng rất có lý, tuy nhiên trong con mắt của Diệp Cư Tiêu, đây chính là lời lẽ ngụy biện. Ông ta trực tiếp ra lệnh: “Không cần phải nhiều lời, ngươi đến phủ Kinh Triệu hủy bỏ việc thưa kiện ngay lập tức! Ngươi không thể kiện thím của mình! Nhà họ Diệp chúng ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện tai tiếng như thế được!”
Diệp Hướng Chinh nghe xong chỉ lắc đầu: “Không được, ông nội. Nếu cháu trai đã đi kiện thì dứt khoát sẽ không hủy bỏ. Xin ông nội thứ lỗi cho cháu.”
“Ngươi…” Diệp Cư Tiêu giận đến nỗi ngón tay chỉ vào y cũng run lên.
Ông ta đanh giọng: “Ở đây không có chỗ cho ngươi cò kè mặc cả. Bây giờ ta lấy tư cách ông nội của ngươi và trưởng tộc của nhà họ Diệp để ra lệnh cho ngươi. Nếu người không hủy bỏ việc thưa kiện thì ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà họ Diệp, cũng không thừa nhận ngươi là cháu trai nữa.”
Nghe thấy vậy, Diệp An Thái thót tim, vội vàng nói: “Thưa cha, xin cha bớt giận. Việc này cứ để con nói chuyện với Chinh nhi.”
Diệp An Thái biết những lời cha mình nói ra trong lúc giận dữ chưa hẳn đã là thật. Nhưng Diệp Hướng Chinh là con trai của ông ta, cho dù y có làm liều thì ông ta cũng không thể để y bị đuổi khỏi nhà họ Diệp được.
Ông ta bèn nén giận, đổi sang vẻ mặt hiền từ, ôn tồn khuyên nhủ Diệp Hướng Chinh: “Chinh nhi, con thật sự không thể làm việc như thế được. Nếu nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì thì dòng họ làm sao bảo vệ con được nữa? Về sau con có thể làm được gì đây?”
Từ trước đến nay, gia tộc và mỗi cá nhân luôn gắn bó không thể tách rời. Cho dù con trai ông ta có hồ đồ hơn nữa thì y cũng phải hiểu đạo lý này mới đúng. Những việc mà y đã làm có lợi gì với nhà họ Diệp và với chính bản thân y cơ chứ? Chỉ là sự sảng khoái trong một chốc một lát mà thôi.
Trống Đăng Văn này là thứ tuyệt đối không được đánh!
Diệp Hướng Chinh ngang ngạnh, lạnh lùng đáp: “Cha, sở dĩ con giấu giếm mọi người việc đi đánh trống Đăng Văn là bởi vì biết mọi người sẽ ngăn cản con. Chắc chắn mọi người sẽ chọn cách giấu nhẹm tất cả mọi chuyện để bảo vệ người của Tam phòng. Suy cho cùng, hiện tại Tam thúc đang làm quan ở bên ngoài, còn Diệp Hướng Ngu lại đang ở trong Nghi Loan Vệ…”
Nói đến đây, hai mắt y đỏ ngầu, hét to: “Cái gì mà vì nhà họ Diệp? Nói dễ nghe như vậy nhưng chính là muốn để mẹ cháu chết không rõ ràng phải không? Cháu không phục, không phục!”
Y đã mất đi người mẹ quan tâm đến mình nhất, cũng đã bị cha mình bỏ rơi, y đã không còn gì nữa. Cho dù ông nội và cha của y có khai trừ y ra khỏi nhà họ Diệp thì đã sao?
Diệp Hướng Chinh tuyệt nhiên không để ý đến những mối đe dọa này.
Y nhất định sẽ thưa kiện đến cùng, nhất định phải kiện Chu thị tội chết, nhất định sẽ không hủy bỏ vụ kiện này.
Y muốn hủy hoại Tam phòng bằng đôi tay của chính mình, dứt khoát không thể để cho Tam phòng được sống yên ổn.
Có một người mẹ là kẻ giết người, Diệp Hướng Ngu còn có thể thuận lợi tiếp tục ở lại trong Nghi Loan Vệ sao?
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Hướng Chinh cảm thấy phấn chấn khôn tả.
Y đã không còn gì nữa, y cũng muốn để Diệp Hướng Ngu nếm thử cảm giác mất hết tất cả.
Y đã là một vũng bùn nhão thì sao có thể nhìn Diệp Hướng Ngu giống như trụ cột như thế được? Y nhất định phải hủy hoại Diệp Hướng Ngu, nhất định phải phá hủy Tam phòng của nhà họ Diệp. Bất luận phải trả giá thế nào, y cũng không quan tâm.
Ông nội y muốn y rút lại việc thưa kiện Đào thị? Đúng là mơ mộng hão huyền!
Nghe thấy con trai mình nói vậy, lại nhìn thấy sự oán giận và hung ác nham hiểm trong mắt y, Diệp An Thế vừa kinh hãi vừa tức giận. Ông ta liền quát: “Chinh nhi, sao con có thể nói với ông nội mình như thế?”
Dứt lời, ông ta nhìn Diệp Cư Tiêu và nói: “Cha, có lẽ Chinh nhi đã bị đả kích mạnh mẽ bởi cái chết của mẹ mình nên mới nói năng như vậy. Xin cha đừng trách Chinh nhi. Cha cho con chút thời gian, con sẽ thuyết phục Chinh nhi rút lại việc thưa kiện.”
Vẻ mặt Diệp Cư Tiêu bừng bừng lửa giận, ông ta đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy quản sự thân cận tới bẩm: “Lão thái gia, Uông đốc chủ cử đề kỵ tới.”
Bình luận facebook