Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-700
Chương 700 : Chương 700CÔ GÁI
Tuy rằng thành Trường Ung cũng náo nhiệt nhưng đối với người đã quen nhìn thấy sự phồn thịnh như Uông Ấn và Diệp Tuy thì các cửa hàng ven đường không hề có sức hấp dẫn lớn lao.
Nhưng có một vài cửa hàng, bọn họ vẫn vào xem, ví dụ như những cửa hàng bán đồ chỉ riêng Đại Ung mới có.
Đại Ung có một loại thực vật, tên là “cỏ miến ti”. Loại rượu được làm từ loại thực vật này vô cùng ngọt, nghe nói có tác dụng giải bớt ưu sầu.
Đại An không có loại rượu này. Diệp Tuy rất tò mò về nó nên bước vào một cửa hàng để xem.
Lúc họ đang thưởng thức mùi rượu thì một người có vẻ như là chưởng quầy đi tới, cười híp mắt nói: “Hai vị khách quý, chất lượng rượu ở tầng lầu này rất bình thường. Tiểu nhân thấy hai vị mặc y phục không tầm thường, kính mời hai vị lên lầu hai để thưởng thức.”
Chưởng quầy nhìn thấy tùy tùng đi theo sau họ thì nói thêm một câu: “Có điều lầu hai hơi chật, không chứa được nhiều người đến vậy, chỉ có thể mời hai vị khách quý đi lên thôi.”
Nói rồi, chưởng quầy hơi vén tay áo lên, vẻ mặt hết sức cung kính.
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Tuy thoáng thay đổi, đang định lắc đầu từ chối thì chợt nghe thấy Uông Ấn nói: “Được, rượu ngon thì không thành vấn đề. Mời chưởng quầy dẫn đường.”
Diệp Tuy nhìn Uông Ấn, thấy hắn mỉm cười bèn không nói gì thêm, chỉ đi theo bên cạnh hắn.
Lời nói của chưởng quầy này rõ ràng là không ổn. Thật ra nàng không muốn lên trên lầu. Dù sao cũng không biết trên đó có thứ gì đang chờ họ, hơn nữa “tấm thân nghìn vàng không ngồi trong căn nhà sắp đổ”, chú ý cẩn thận vẫn hơn.
Nhưng Uông Ấn vẫn lên tiếng đồng ý thì chắc chắn là có nguyên nhân.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì đây?
Nàng không hỏi, dù sao cũng sẽ thấy rõ nhanh thôi. Đi theo bên cạnh Uông Ấn thì không có gì là đáng sợ.
Song, nàng vừa mới lên lầu hai, còn chưa kịp quan sát quang cảnh trên này thì Uông Ấn đã ra tay.
Nàng hoàn toàn không nhìn rõ động tác của hắn. Dường như chỉ trong chớp mắt, hắn đã bóp cổ chưởng quầy, khiến y không thể cựa quậy.
“Nói đi, là ai muốn dẫn bổn tướng đến đây?” Uông Ấn thản nhiên hỏi.
Theo Diệp Tuy thấy, Uông Ấn không hề dùng sức, vẫn là dáng vẻ hờ hững đó, nhưng sắc mặt chưởng quầy đã đỏ sậm, hình như sắp không thở nổi nữa.
“Buông… buông tay ra. Là… muốn nhờ…” Chưởng quầy nói năng đứt quãng, nhưng lạ thay lại không hề giãy giụa.
“Uông tướng quân, xin giơ cao đánh khẽ, là chúng ta đã tiếp đón không được chu đáo. Xin Uông tướng quân độ lượng, ta xin bồi tội với ngài.” Một giọng nói êm ái vang lên ở lầu hai trống trải.
Dứt lời, từ phía sau tấm bình phong, một người đột nhiên bước ra.
Đây là một cô gái trẻ, khoảng mười tám, mười chín tuổi. Nhan sắc… thoạt nhìn rất bình thường, là kiểu người lọt vào giữa đám đông thì sẽ không thể nhận ra.
Tuy nhiên, khóe mắt Diệp Tuy lại chú ý thấy phía rìa gò má tiếp giáp với mang tai của nàng ta hơi gồ lên.
Rất rõ ràng, cô gái này đã cải trang.
Cô gái này là ai? Tại sao lại cố tình thay đổi khuôn mặt, tại sao lại cố tình dẫn họ đi lên đây?
Diệp Tuy nhìn chằm chằm vào nàng ta, chỉ cảm thấy tò mò, không hề có chút sợ hãi nào.
Điều này đương nhiên là bởi vì có Uông Ấn ở đây. Quan trọng hơn là, nàng không hề cảm nhận được bất kì sát khí nguy hiểm nào.
Có lẽ, cũng chính bởi như thế nên Uông Ấn mới đồng ý đi lên lầu hai sao?
Uông Ấn chậm rãi buông tay ra. Chưởng quầy vô thức ho khan vài tiếng rồi lập tức cung kính lui ra sau lưng cô gái trẻ tuổi kia.
Nàng ta tiến lên trước, khom lưng chắp tay với Uông Ấn và Diệp Tuy: “Bái kiến đại tướng quân và phu nhân. Mạo muội mời hai vị đến đây quả thật chỉ là bất đắc dĩ, mong hai vị thứ lỗi.”
Nói rồi, nàng ta đưa tay đến bên mang tai, sau đó bóc ra, để lộ gương mặt thật, tựa như mở ra chiếc hộp châu báu, tỏa ra ánh hào quang sáng chói.
Gương mặt thật của cô gái này cũng tầm mười tám, mười chín tuổi. Nhưng nước da trắng nõn nà, đôi mắt hạnh, con ngươi đen láy khác thường, thoạt nhìn vô cùng xinh xắn tinh nghịch, là dáng vẻ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Vậy nên nàng ta mới phải cố tình che giấu để không khiến người khác chú ý sao?
Sau khi để lộ gương mặt thật, nàng ta nhanh chóng dán lại thứ đồ giống như da mặt ấy lên mặt, lại trở thành một cô gái bình thường.
Từ đầu chí cuối, Uông Ấn vẫn không nói gì, nét mặt cũng hết sức lãnh đạm.
Cô gái bật cười, lại khom người nói: “Tin rằng Uông tướng quân đã nhìn thấy thành ý của ta rồi. Lấy danh nghĩa của Kiêu Vệ Doanh, mong Uông tướng quân đừng trách.”
Diệp Tuy ghé lại gần Uông Ấn hơn, tiếp tục quan sát nàng ta, không lên tiếng.
Nàng sực nhớ lại động tác vén tay áo lúc vừa nãy của chưởng quầy, có phải là đã để lộ đồ vật liên quan đến Kiêu Vệ Doanh hay không?
Cuối cùng, Uông Ấn cũng mở miệng, giọng nói lạnh lùng: “Nói đi, có chuyện gì?”
Hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào với thành ý của cô gái này. Hắn chỉ muốn biết, nàng ta là ai, có mục đích gì.
Lúc ở dưới lầu, hắn đã chú ý tới kí hiệu Kiêu Vệ Doanh của Đại Ung được thêu trên tay áo chưởng quầy, cũng để ý thấy y căng thẳng nhìn ngó xung quanh.
Hiển nhiên, bọn họ đang đề phòng những quan viên Đại Ung đang âm thầm đi theo hắn và Diệp Tuy.
Uông Ấn không cảm nhận được ác ý trên người chưởng quầy mà trái lại, hắn lại cảm nhận được vẻ cầu xin lo lắng. Điều này cũng khiến hắn cảm thấy hơi thú vị.
Chỉ là… thành ý để lộ gương mặt thật có vẻ không được thông minh.
Bấy giờ cô gái kia lại lên tiếng: “Uông tướng quân, ta tên là Thân Linh Lung, cha ta chính là thái tử trước đây của Đại Ung. Mạo muội mời Uông tướng quân đến đây chính là muốn làm một giao dịch với ngài…”
Hơi thở của Diệp Tuy khẽ thay đổi, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
Con gái của thái tử Thân Hằng? Cô gái ở trước mắt là người trong hoàng tộc Đại Ung? Hoàn toàn… không ngờ được!
Diệp Tuy cảm thấy khó tin, chỉ đi vào bừa một cửa hàng của Đại Ung mà lại gặp một vị quận chúa? Sao có thể như vậy?
Nàng hơi nhíu mày. Con gái của hoàng thái tử Thân Hằng… Nếu nàng nhớ không nhầm thì con gái thái tử Thân Hằng của Đại Ung đã chết từ lâu. Thân Hằng không hề để lại con cháu đời sau.
Hơn nữa, hình như nàng đã nghe thấy cái tên Thân Linh Lung này ở đâu rồi.
“Giao dịch, giao dịch gì?” Uông Ấn hỏi, dường như hoàn toàn không bận tâm đến thân phận của nàng ta.
Giao dịch này khiến hắn nhớ tới hoàng tử Thân Mật đã bí mật tới sứ quán đêm đó.
Thân Linh Lung hít một hơi thật sâu, giống như đã hạ quyết tâm rồi nói: “Ta biết manh mối về loại thuốc độc mà Uông tướng quân bị trúng. Đồng thời, ta có thể nói cho Uông tướng quân ngay bây giờ. Chỉ cần Uông tướng quân đồng ý với một thỉnh cầu của ta.”
Uông Ấn cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, khiến cho Thân Linh Lung và tùy tùng của nàng ta không khỏi lui lại một bước, trong mắt hai chủ tớ hiện lên vẻ sợ hãi.
Điều nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người là Diệp Tuy lại lên tiếng: “Là giao dịch gì? Ta cũng muốn nghe thử.”
Bấy giờ, Diệp Tuy nhớ ra đã nghe thấy cái tên Thân Linh Lung này ở đâu rồi.
Tuy rằng thành Trường Ung cũng náo nhiệt nhưng đối với người đã quen nhìn thấy sự phồn thịnh như Uông Ấn và Diệp Tuy thì các cửa hàng ven đường không hề có sức hấp dẫn lớn lao.
Nhưng có một vài cửa hàng, bọn họ vẫn vào xem, ví dụ như những cửa hàng bán đồ chỉ riêng Đại Ung mới có.
Đại Ung có một loại thực vật, tên là “cỏ miến ti”. Loại rượu được làm từ loại thực vật này vô cùng ngọt, nghe nói có tác dụng giải bớt ưu sầu.
Đại An không có loại rượu này. Diệp Tuy rất tò mò về nó nên bước vào một cửa hàng để xem.
Lúc họ đang thưởng thức mùi rượu thì một người có vẻ như là chưởng quầy đi tới, cười híp mắt nói: “Hai vị khách quý, chất lượng rượu ở tầng lầu này rất bình thường. Tiểu nhân thấy hai vị mặc y phục không tầm thường, kính mời hai vị lên lầu hai để thưởng thức.”
Chưởng quầy nhìn thấy tùy tùng đi theo sau họ thì nói thêm một câu: “Có điều lầu hai hơi chật, không chứa được nhiều người đến vậy, chỉ có thể mời hai vị khách quý đi lên thôi.”
Nói rồi, chưởng quầy hơi vén tay áo lên, vẻ mặt hết sức cung kính.
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Tuy thoáng thay đổi, đang định lắc đầu từ chối thì chợt nghe thấy Uông Ấn nói: “Được, rượu ngon thì không thành vấn đề. Mời chưởng quầy dẫn đường.”
Diệp Tuy nhìn Uông Ấn, thấy hắn mỉm cười bèn không nói gì thêm, chỉ đi theo bên cạnh hắn.
Lời nói của chưởng quầy này rõ ràng là không ổn. Thật ra nàng không muốn lên trên lầu. Dù sao cũng không biết trên đó có thứ gì đang chờ họ, hơn nữa “tấm thân nghìn vàng không ngồi trong căn nhà sắp đổ”, chú ý cẩn thận vẫn hơn.
Nhưng Uông Ấn vẫn lên tiếng đồng ý thì chắc chắn là có nguyên nhân.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì đây?
Nàng không hỏi, dù sao cũng sẽ thấy rõ nhanh thôi. Đi theo bên cạnh Uông Ấn thì không có gì là đáng sợ.
Song, nàng vừa mới lên lầu hai, còn chưa kịp quan sát quang cảnh trên này thì Uông Ấn đã ra tay.
Nàng hoàn toàn không nhìn rõ động tác của hắn. Dường như chỉ trong chớp mắt, hắn đã bóp cổ chưởng quầy, khiến y không thể cựa quậy.
“Nói đi, là ai muốn dẫn bổn tướng đến đây?” Uông Ấn thản nhiên hỏi.
Theo Diệp Tuy thấy, Uông Ấn không hề dùng sức, vẫn là dáng vẻ hờ hững đó, nhưng sắc mặt chưởng quầy đã đỏ sậm, hình như sắp không thở nổi nữa.
“Buông… buông tay ra. Là… muốn nhờ…” Chưởng quầy nói năng đứt quãng, nhưng lạ thay lại không hề giãy giụa.
“Uông tướng quân, xin giơ cao đánh khẽ, là chúng ta đã tiếp đón không được chu đáo. Xin Uông tướng quân độ lượng, ta xin bồi tội với ngài.” Một giọng nói êm ái vang lên ở lầu hai trống trải.
Dứt lời, từ phía sau tấm bình phong, một người đột nhiên bước ra.
Đây là một cô gái trẻ, khoảng mười tám, mười chín tuổi. Nhan sắc… thoạt nhìn rất bình thường, là kiểu người lọt vào giữa đám đông thì sẽ không thể nhận ra.
Tuy nhiên, khóe mắt Diệp Tuy lại chú ý thấy phía rìa gò má tiếp giáp với mang tai của nàng ta hơi gồ lên.
Rất rõ ràng, cô gái này đã cải trang.
Cô gái này là ai? Tại sao lại cố tình thay đổi khuôn mặt, tại sao lại cố tình dẫn họ đi lên đây?
Diệp Tuy nhìn chằm chằm vào nàng ta, chỉ cảm thấy tò mò, không hề có chút sợ hãi nào.
Điều này đương nhiên là bởi vì có Uông Ấn ở đây. Quan trọng hơn là, nàng không hề cảm nhận được bất kì sát khí nguy hiểm nào.
Có lẽ, cũng chính bởi như thế nên Uông Ấn mới đồng ý đi lên lầu hai sao?
Uông Ấn chậm rãi buông tay ra. Chưởng quầy vô thức ho khan vài tiếng rồi lập tức cung kính lui ra sau lưng cô gái trẻ tuổi kia.
Nàng ta tiến lên trước, khom lưng chắp tay với Uông Ấn và Diệp Tuy: “Bái kiến đại tướng quân và phu nhân. Mạo muội mời hai vị đến đây quả thật chỉ là bất đắc dĩ, mong hai vị thứ lỗi.”
Nói rồi, nàng ta đưa tay đến bên mang tai, sau đó bóc ra, để lộ gương mặt thật, tựa như mở ra chiếc hộp châu báu, tỏa ra ánh hào quang sáng chói.
Gương mặt thật của cô gái này cũng tầm mười tám, mười chín tuổi. Nhưng nước da trắng nõn nà, đôi mắt hạnh, con ngươi đen láy khác thường, thoạt nhìn vô cùng xinh xắn tinh nghịch, là dáng vẻ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Vậy nên nàng ta mới phải cố tình che giấu để không khiến người khác chú ý sao?
Sau khi để lộ gương mặt thật, nàng ta nhanh chóng dán lại thứ đồ giống như da mặt ấy lên mặt, lại trở thành một cô gái bình thường.
Từ đầu chí cuối, Uông Ấn vẫn không nói gì, nét mặt cũng hết sức lãnh đạm.
Cô gái bật cười, lại khom người nói: “Tin rằng Uông tướng quân đã nhìn thấy thành ý của ta rồi. Lấy danh nghĩa của Kiêu Vệ Doanh, mong Uông tướng quân đừng trách.”
Diệp Tuy ghé lại gần Uông Ấn hơn, tiếp tục quan sát nàng ta, không lên tiếng.
Nàng sực nhớ lại động tác vén tay áo lúc vừa nãy của chưởng quầy, có phải là đã để lộ đồ vật liên quan đến Kiêu Vệ Doanh hay không?
Cuối cùng, Uông Ấn cũng mở miệng, giọng nói lạnh lùng: “Nói đi, có chuyện gì?”
Hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào với thành ý của cô gái này. Hắn chỉ muốn biết, nàng ta là ai, có mục đích gì.
Lúc ở dưới lầu, hắn đã chú ý tới kí hiệu Kiêu Vệ Doanh của Đại Ung được thêu trên tay áo chưởng quầy, cũng để ý thấy y căng thẳng nhìn ngó xung quanh.
Hiển nhiên, bọn họ đang đề phòng những quan viên Đại Ung đang âm thầm đi theo hắn và Diệp Tuy.
Uông Ấn không cảm nhận được ác ý trên người chưởng quầy mà trái lại, hắn lại cảm nhận được vẻ cầu xin lo lắng. Điều này cũng khiến hắn cảm thấy hơi thú vị.
Chỉ là… thành ý để lộ gương mặt thật có vẻ không được thông minh.
Bấy giờ cô gái kia lại lên tiếng: “Uông tướng quân, ta tên là Thân Linh Lung, cha ta chính là thái tử trước đây của Đại Ung. Mạo muội mời Uông tướng quân đến đây chính là muốn làm một giao dịch với ngài…”
Hơi thở của Diệp Tuy khẽ thay đổi, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
Con gái của thái tử Thân Hằng? Cô gái ở trước mắt là người trong hoàng tộc Đại Ung? Hoàn toàn… không ngờ được!
Diệp Tuy cảm thấy khó tin, chỉ đi vào bừa một cửa hàng của Đại Ung mà lại gặp một vị quận chúa? Sao có thể như vậy?
Nàng hơi nhíu mày. Con gái của hoàng thái tử Thân Hằng… Nếu nàng nhớ không nhầm thì con gái thái tử Thân Hằng của Đại Ung đã chết từ lâu. Thân Hằng không hề để lại con cháu đời sau.
Hơn nữa, hình như nàng đã nghe thấy cái tên Thân Linh Lung này ở đâu rồi.
“Giao dịch, giao dịch gì?” Uông Ấn hỏi, dường như hoàn toàn không bận tâm đến thân phận của nàng ta.
Giao dịch này khiến hắn nhớ tới hoàng tử Thân Mật đã bí mật tới sứ quán đêm đó.
Thân Linh Lung hít một hơi thật sâu, giống như đã hạ quyết tâm rồi nói: “Ta biết manh mối về loại thuốc độc mà Uông tướng quân bị trúng. Đồng thời, ta có thể nói cho Uông tướng quân ngay bây giờ. Chỉ cần Uông tướng quân đồng ý với một thỉnh cầu của ta.”
Uông Ấn cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, khiến cho Thân Linh Lung và tùy tùng của nàng ta không khỏi lui lại một bước, trong mắt hai chủ tớ hiện lên vẻ sợ hãi.
Điều nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người là Diệp Tuy lại lên tiếng: “Là giao dịch gì? Ta cũng muốn nghe thử.”
Bấy giờ, Diệp Tuy nhớ ra đã nghe thấy cái tên Thân Linh Lung này ở đâu rồi.
Bình luận facebook