Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-907
Chương 907 : Chương 907NGƯỜI THẮNG
Chương 907NGƯỜI THẮNG
Bởi vì Hiền phi rất ít giao du với bên ngoài cho nên vị trí của cung Thọ Khang tương đối vắng vẻ, gần như là ở chỗ sâu nhất trong hậu cung, ngay tại phía trước cung Trường Xuân hay còn gọi là lãnh cung.
Diện tích cung Thọ Khang rất lớn, nhưng nội thị và cung nữ trong điện lại ít hơn so với những cung điện khác, khiến nơi này có vẻ trống trải tĩnh lặng.
Vào ban đêm sẽ luôn có một vài tiếng nức nở từ truyền đến từ cung Trường Xuân phía sau. Trong đêm đen lạnh lẽo nghe như tiếng quỷ khóc trong đêm, có cảm giác u ám đáng sợ không thể nào diễn tả.
Khi vừa chuyển tới cung Thọ Khang, Trịnh Thụy đã cảm thấy vô cùng sợ hãi. Mỗi khi màn đêm buông xuống, cậu ta sẽ trốn vào trong chăn run cầm cập, luôn cảm thấy tiếng khóc thút thít quanh quẩn bên tai, gần như cả đêm đều không được yên giấc.
Bây giờ, khi nghe thấy tiếng nức nở kia, tuy lòng vẫn còn sợ nhưng cậu ta không còn trốn trong chăn run rẩy nữa, cũng có thể bình yên ngủ một giấc đến sáng mai.
Quỷ khóc có cái gì đáng sợ? Lòng người mới đáng sợ.
Lúc này Trịnh Thụy đứng trong chính điện của cung Thọ Khang, cung kính nói với Hiền phi: “Hiền mẫu phi, lần này đã khiến người phải ngọc lòng rồi, hài nhi vô cùng cảm kích.”
Hiền phi ngồi ngay ngắn tại nơi cao nhất trong điện, sắc mặt lạnh nhạt, tựa như không thèm để ý Trịnh Thụy vừa nói gì, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Ừ.”
Bà ta nhìn cái trán đã được quấn băng gạc của Trịnh Thụy, bỗng nhiên cười nhạt: “Tuy không thể làm gì đám người Uông Ấn và Diệp Tự, nhưng cũng bởi vậy mà hoàng thượng đặc biệt chiếu cố con, vậy cũng không tệ, xem như có thu hoạch rồi.”
“Hiền mẫu phi nói phải, hết thảy mọi chuyện đều phải đa tạ Hiền mẫu phi.” Trịnh Thụy nói, dâng hết thảy công lao cho Hiền phi.
Hiền phi lắc đầu, vẻ mặt không hề có chút cảm động hay mừng rỡ nào, chỉ nói: “Không cần cảm tạ bản cung, đây là do con thông minh. Lúc ở điện Tử Thần, con biết phản ứng đúng cách, kích thích lòng thương tiếc của hoàng thượng, rất tốt.”
Ánh mắt lạnh lùng của bà ta ánh lên ý khen ngợi: Tuy Mẫn phi đỏng đảnh ngốc nghếch, nhưng lại dạy ra được một hoàng tử không tồi.
Nếu không phải Trịnh Thụy phản ứng nhanh thì chẳng biết phải xử lý mọi chuyện tiếp như thế nào.
Miếng vải đen kia, đương nhiên bà ta đã kiểm tra kĩ càng, không thể nào có chữ nhuộm được, thế nhưng bà ta lại không thể nào giải thích.
Bà ta thật sự không ngờ Diệp Tự lại có bản lĩnh cao như vậy, có thể lấy được miếng vải đen từ chỗ Tả Dực Vệ, đồng thời còn không để lại một chút kẽ hở nào.
Cũng phải, có Uông Ấn trợ giúp, đương nhiên Diệp Tự có thể làm được việc này.
Bà ta liếc mắt nhìn Trịnh Thụy, nói: “Trước đây lúc con muốn làm như vậy, bản cung đã nói, kế hoạch này quá trẻ con, vốn không thế nào đối phó với Uông Ấn được. Con vẫn cứ cố chấp thực hiện, bây giờ Uông Ấn chẳng hề hấn gì, con đã ý thức được hắn khó đối phó đến mức nào chưa?”
Trịnh Thụy gật đầu nói: “Hiền mẫu phi, hài nhi đã rõ ràng rồi. Nhưng hài nhi vừa nghĩ tới mẫu phi thì phẫn uất và oán hận trong lòng không thể nào kìm nén nổi, dù có thế nào con cũng phải xả cơn giận này. Vừa lúc Diệp thị tiến cung, cho nên con mới muốn làm như vậy.”
“Chỉ cần có thể xả được cơn giận, cho dù chịu thương tích, con cũng cảm thấy rất đáng giá.”
Hiền phi không nói tiếp, trầm tư một lúc rồi mới hỏi: “Chu thái y nói như thế nào? Vết thương trên người con còn đau không?”
“Thưa Hiền mẫu phi, thái y nói phải chăm sóc cẩn thận, phụ hoàng cũng phái nội thị đưa tới rất nhiều dược liệu, trên người vẫn còn đau.” Trịnh Thụy đáp.
Hiền phi nở nụ cười, ánh mắt lại càng lạnh hơn: “Đau là đúng rồi, loại đau đớn bất lực này, con phải nhớ kĩ! Bây giờ con yếu thế, chỉ có thể khiến chính mình chịu nỗi khổ da thịt. Ngày khác chính con nắm quyền, mới có thể khiến cho người khác chịu nỗi đau khổ như vậy! Hiểu không?”
“Cẩn tuân lời Hiền mẫu phi dạy bảo, hài nhi đã hiểu, hài nhi sẽ cố gắng nắm quyền, cũng sẽ không để bản thân phải chịu nỗi đau đớn này nữa.” Trịnh Thụy lập tức đáp lời.
Hiền phi lộ ra ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”, hài lòng gật đầu nói: “Hiểu được là tốt rồi, con lui xuống đi dưỡng thương cho tốt đi.”
Trịnh Thụy khom lưng cúi đầu: “Hiền mẫu phi yên tâm, hài nhi nhất định sẽ nhớ kĩ thù này!”
Lúc Trịnh Thụy rời khỏi chính điện có quay đầu lại nhìn một chút, nắm tay siết chặt lại, trên gương mặt sưng phù lóe lên vẻ âm u.
Mối thù giết mẹ không đội trời chung, bổn điện hạ nhất định sẽ nhớ kĩ!
Lúc hắn trở lại thiên điện của mình, vẫn nghe được tiếng nức nở từ cung Trường Xuân truyền tới.
Những tiếng nức nở này là chút giãy giụa sau cùng hoặc là lời cầu cứu cuối cùng phát ra từ những phi tần đã không còn chút hy vọng nào vào cuộc sống.
Thế nhưng vì ở nơi vắng vẻ nhất hậu cung này nên sẽ không ai nghe thấy âm thanh giãy giụa đó, cho dù ở cung Thọ Khang có thể nghe thấy được thì cũng sẽ không có ai để ý, chỉ xem nó như vài tạp âm mà thôi.
Nơi này giống như một vùng đất bị sự chết chóc xâm chiếm từng ngày.
Cậu ta sẽ rời khỏi nơi này, cuối cùng nhất định sẽ rời khỏi nơi này!
Trong viện Tư Lai, Uông Ấn và Diệp Tuy ngồi đối diện nhau. Uông Ấn nhìn nhìn nàng, quan tâm hỏi: “Cô gái nhỏ, nàng còn đang suy nghĩ đến chuyện trong cung?”
“Vâng, đại nhân, thiếp cảm thấy hơi kỳ lạ, hoàng thượng thực sự không điều tra chuyện này nữa sao?”
Nàng vốn tưởng rằng sau khi trở về trong phủ sẽ còn có chuyện khác xảy ra, thế nhưng lại không hề có.
Chuyện liên quan tới hoàng tử, dù hoàng thượng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, cũng không phải xử lý theo cách này.
Thật ra Uông Ấn lại cho rằng hành động này của hoàng thượng là rất bình thường, lập tức nói: “Dư âm của việc vu cổ vừa mới dừng lại, trong cung quả thật không thích hợp xảy ra thêm chuyện rắc rối. Hiện tại không có tin tức gì khác, chứng tỏ hoàng thượng không muốn điều tra sâu hơn.”
Hắn phỏng đoán, nhất định hoàng thượng sẽ phái người đi thăm dò, nhưng trên mặt nổi lại không có tin tức thì có lẽ hoàng thượng tra được gì đó, cho nên chỉ có thể dừng lại tại đây.
Dân gian có câu “không mù không điếc, khó làm chủ nhà”, việc hậu cung, tuy không thể nói chỉ là việc nhà của hoàng thượng, thế nhưng hiện tại, hoàng thượng rõ ràng có ý định tỏ thái độ chủ nhà.
Diệp Tuy im lặng, sau đó nở nụ cười: “Như vậy xem ra, việc này quả thật vẫn là Thập Cửu hoàng tử có thu hoạch.”
Thập Cửu hoàng tử thương tích toàn thân đã có được sự thương tiếc của Hoàng thượng, ngoại trừ phái Chu thái y đến khám chữa bệnh, còn đặc biệt ra lệnh cho Thập Cửu hoàng tử, cứ ba ngày tới điện Tử Thần một lần.
Tình cảm đều là từ đây mà ra, chỉ cần Thập Cửu hoàng tử xuất hiện nhiều lần trước mặt hoàng thượng, như vậy cảm tình sẽ càng thêm khắc sâu.
Hiện tại xem ra, khổ nhục kế này thực sự là rất đáng giá.
Trong lòng Diệp Tuy bỗng nghiêm túc: Mình chỉ tiến cung một chuyến đã xảy ra chuyện này, nếu không có mật thám của đại nhân tại Tả Dực Vệ, còn không biết sự việc sẽ ra làm sao.
Trong cung quả nhiên nguy hiểm khắp chốn!
Thực ra không chỉ có ở trong cung, mà bởi vì tình cảnh hiện tại của đại nhân nên nguy cơ tứ phía, một bước cũng không thể đi sai.
Không biết lúc nào nguy hiểm sẽ ập đến, điều nàng có thể làm chính là cẩn thận thêm một chút!
Cùng lúc đó, tôi tớ phủ nhà họ Uông đang bí mật làm một việc.
Chương 907NGƯỜI THẮNG
Bởi vì Hiền phi rất ít giao du với bên ngoài cho nên vị trí của cung Thọ Khang tương đối vắng vẻ, gần như là ở chỗ sâu nhất trong hậu cung, ngay tại phía trước cung Trường Xuân hay còn gọi là lãnh cung.
Diện tích cung Thọ Khang rất lớn, nhưng nội thị và cung nữ trong điện lại ít hơn so với những cung điện khác, khiến nơi này có vẻ trống trải tĩnh lặng.
Vào ban đêm sẽ luôn có một vài tiếng nức nở từ truyền đến từ cung Trường Xuân phía sau. Trong đêm đen lạnh lẽo nghe như tiếng quỷ khóc trong đêm, có cảm giác u ám đáng sợ không thể nào diễn tả.
Khi vừa chuyển tới cung Thọ Khang, Trịnh Thụy đã cảm thấy vô cùng sợ hãi. Mỗi khi màn đêm buông xuống, cậu ta sẽ trốn vào trong chăn run cầm cập, luôn cảm thấy tiếng khóc thút thít quanh quẩn bên tai, gần như cả đêm đều không được yên giấc.
Bây giờ, khi nghe thấy tiếng nức nở kia, tuy lòng vẫn còn sợ nhưng cậu ta không còn trốn trong chăn run rẩy nữa, cũng có thể bình yên ngủ một giấc đến sáng mai.
Quỷ khóc có cái gì đáng sợ? Lòng người mới đáng sợ.
Lúc này Trịnh Thụy đứng trong chính điện của cung Thọ Khang, cung kính nói với Hiền phi: “Hiền mẫu phi, lần này đã khiến người phải ngọc lòng rồi, hài nhi vô cùng cảm kích.”
Hiền phi ngồi ngay ngắn tại nơi cao nhất trong điện, sắc mặt lạnh nhạt, tựa như không thèm để ý Trịnh Thụy vừa nói gì, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Ừ.”
Bà ta nhìn cái trán đã được quấn băng gạc của Trịnh Thụy, bỗng nhiên cười nhạt: “Tuy không thể làm gì đám người Uông Ấn và Diệp Tự, nhưng cũng bởi vậy mà hoàng thượng đặc biệt chiếu cố con, vậy cũng không tệ, xem như có thu hoạch rồi.”
“Hiền mẫu phi nói phải, hết thảy mọi chuyện đều phải đa tạ Hiền mẫu phi.” Trịnh Thụy nói, dâng hết thảy công lao cho Hiền phi.
Hiền phi lắc đầu, vẻ mặt không hề có chút cảm động hay mừng rỡ nào, chỉ nói: “Không cần cảm tạ bản cung, đây là do con thông minh. Lúc ở điện Tử Thần, con biết phản ứng đúng cách, kích thích lòng thương tiếc của hoàng thượng, rất tốt.”
Ánh mắt lạnh lùng của bà ta ánh lên ý khen ngợi: Tuy Mẫn phi đỏng đảnh ngốc nghếch, nhưng lại dạy ra được một hoàng tử không tồi.
Nếu không phải Trịnh Thụy phản ứng nhanh thì chẳng biết phải xử lý mọi chuyện tiếp như thế nào.
Miếng vải đen kia, đương nhiên bà ta đã kiểm tra kĩ càng, không thể nào có chữ nhuộm được, thế nhưng bà ta lại không thể nào giải thích.
Bà ta thật sự không ngờ Diệp Tự lại có bản lĩnh cao như vậy, có thể lấy được miếng vải đen từ chỗ Tả Dực Vệ, đồng thời còn không để lại một chút kẽ hở nào.
Cũng phải, có Uông Ấn trợ giúp, đương nhiên Diệp Tự có thể làm được việc này.
Bà ta liếc mắt nhìn Trịnh Thụy, nói: “Trước đây lúc con muốn làm như vậy, bản cung đã nói, kế hoạch này quá trẻ con, vốn không thế nào đối phó với Uông Ấn được. Con vẫn cứ cố chấp thực hiện, bây giờ Uông Ấn chẳng hề hấn gì, con đã ý thức được hắn khó đối phó đến mức nào chưa?”
Trịnh Thụy gật đầu nói: “Hiền mẫu phi, hài nhi đã rõ ràng rồi. Nhưng hài nhi vừa nghĩ tới mẫu phi thì phẫn uất và oán hận trong lòng không thể nào kìm nén nổi, dù có thế nào con cũng phải xả cơn giận này. Vừa lúc Diệp thị tiến cung, cho nên con mới muốn làm như vậy.”
“Chỉ cần có thể xả được cơn giận, cho dù chịu thương tích, con cũng cảm thấy rất đáng giá.”
Hiền phi không nói tiếp, trầm tư một lúc rồi mới hỏi: “Chu thái y nói như thế nào? Vết thương trên người con còn đau không?”
“Thưa Hiền mẫu phi, thái y nói phải chăm sóc cẩn thận, phụ hoàng cũng phái nội thị đưa tới rất nhiều dược liệu, trên người vẫn còn đau.” Trịnh Thụy đáp.
Hiền phi nở nụ cười, ánh mắt lại càng lạnh hơn: “Đau là đúng rồi, loại đau đớn bất lực này, con phải nhớ kĩ! Bây giờ con yếu thế, chỉ có thể khiến chính mình chịu nỗi khổ da thịt. Ngày khác chính con nắm quyền, mới có thể khiến cho người khác chịu nỗi đau khổ như vậy! Hiểu không?”
“Cẩn tuân lời Hiền mẫu phi dạy bảo, hài nhi đã hiểu, hài nhi sẽ cố gắng nắm quyền, cũng sẽ không để bản thân phải chịu nỗi đau đớn này nữa.” Trịnh Thụy lập tức đáp lời.
Hiền phi lộ ra ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”, hài lòng gật đầu nói: “Hiểu được là tốt rồi, con lui xuống đi dưỡng thương cho tốt đi.”
Trịnh Thụy khom lưng cúi đầu: “Hiền mẫu phi yên tâm, hài nhi nhất định sẽ nhớ kĩ thù này!”
Lúc Trịnh Thụy rời khỏi chính điện có quay đầu lại nhìn một chút, nắm tay siết chặt lại, trên gương mặt sưng phù lóe lên vẻ âm u.
Mối thù giết mẹ không đội trời chung, bổn điện hạ nhất định sẽ nhớ kĩ!
Lúc hắn trở lại thiên điện của mình, vẫn nghe được tiếng nức nở từ cung Trường Xuân truyền tới.
Những tiếng nức nở này là chút giãy giụa sau cùng hoặc là lời cầu cứu cuối cùng phát ra từ những phi tần đã không còn chút hy vọng nào vào cuộc sống.
Thế nhưng vì ở nơi vắng vẻ nhất hậu cung này nên sẽ không ai nghe thấy âm thanh giãy giụa đó, cho dù ở cung Thọ Khang có thể nghe thấy được thì cũng sẽ không có ai để ý, chỉ xem nó như vài tạp âm mà thôi.
Nơi này giống như một vùng đất bị sự chết chóc xâm chiếm từng ngày.
Cậu ta sẽ rời khỏi nơi này, cuối cùng nhất định sẽ rời khỏi nơi này!
Trong viện Tư Lai, Uông Ấn và Diệp Tuy ngồi đối diện nhau. Uông Ấn nhìn nhìn nàng, quan tâm hỏi: “Cô gái nhỏ, nàng còn đang suy nghĩ đến chuyện trong cung?”
“Vâng, đại nhân, thiếp cảm thấy hơi kỳ lạ, hoàng thượng thực sự không điều tra chuyện này nữa sao?”
Nàng vốn tưởng rằng sau khi trở về trong phủ sẽ còn có chuyện khác xảy ra, thế nhưng lại không hề có.
Chuyện liên quan tới hoàng tử, dù hoàng thượng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, cũng không phải xử lý theo cách này.
Thật ra Uông Ấn lại cho rằng hành động này của hoàng thượng là rất bình thường, lập tức nói: “Dư âm của việc vu cổ vừa mới dừng lại, trong cung quả thật không thích hợp xảy ra thêm chuyện rắc rối. Hiện tại không có tin tức gì khác, chứng tỏ hoàng thượng không muốn điều tra sâu hơn.”
Hắn phỏng đoán, nhất định hoàng thượng sẽ phái người đi thăm dò, nhưng trên mặt nổi lại không có tin tức thì có lẽ hoàng thượng tra được gì đó, cho nên chỉ có thể dừng lại tại đây.
Dân gian có câu “không mù không điếc, khó làm chủ nhà”, việc hậu cung, tuy không thể nói chỉ là việc nhà của hoàng thượng, thế nhưng hiện tại, hoàng thượng rõ ràng có ý định tỏ thái độ chủ nhà.
Diệp Tuy im lặng, sau đó nở nụ cười: “Như vậy xem ra, việc này quả thật vẫn là Thập Cửu hoàng tử có thu hoạch.”
Thập Cửu hoàng tử thương tích toàn thân đã có được sự thương tiếc của Hoàng thượng, ngoại trừ phái Chu thái y đến khám chữa bệnh, còn đặc biệt ra lệnh cho Thập Cửu hoàng tử, cứ ba ngày tới điện Tử Thần một lần.
Tình cảm đều là từ đây mà ra, chỉ cần Thập Cửu hoàng tử xuất hiện nhiều lần trước mặt hoàng thượng, như vậy cảm tình sẽ càng thêm khắc sâu.
Hiện tại xem ra, khổ nhục kế này thực sự là rất đáng giá.
Trong lòng Diệp Tuy bỗng nghiêm túc: Mình chỉ tiến cung một chuyến đã xảy ra chuyện này, nếu không có mật thám của đại nhân tại Tả Dực Vệ, còn không biết sự việc sẽ ra làm sao.
Trong cung quả nhiên nguy hiểm khắp chốn!
Thực ra không chỉ có ở trong cung, mà bởi vì tình cảnh hiện tại của đại nhân nên nguy cơ tứ phía, một bước cũng không thể đi sai.
Không biết lúc nào nguy hiểm sẽ ập đến, điều nàng có thể làm chính là cẩn thận thêm một chút!
Cùng lúc đó, tôi tớ phủ nhà họ Uông đang bí mật làm một việc.
Bình luận facebook