Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-917
Chương 917 : Chương 917CHUYỆN PHẢI LÀM
Chương 917CHUYỆN PHẢI LÀM
Uông Ấn nắm tay nàng, khóe môi hơi cong lên, trong mắt có ý cười rõ ràng: “A Ninh, bổn tọa tin rằng hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý. Lần đi đến Đạo Giang Nam cùng nàng này, bổn tọa... quả thật là vô cùng mong chờ.”
Một hai hôm nay, hắn vẫn luôn nhớ đến chi tiết đêm đó, hận không thể thời thời khắc khắc dính lấy A Ninh.
Trước đó hắn nghe người ta nói, giữa vợ chồng như keo với sơn, dù trên mặt mang vẻ lạnh lùng lãnh đạm nhưng trong lòng lại không như thế.
Hai người có tính cách và hành xử khác nhau, cho dù là vợ chồng, nói gắn bó như keo sơn đúng là phóng đại quá rồi.
Đến khi hắn tự thân trải nghiệm mới biết câu nói đó không hề giả... Hắn muốn có nhiều thời gian ở cùng với A Ninh, không nghĩ đến chuyện Đề Xưởng, không nghĩ đến chuyện trong triều nữa, chỉ muốn thấy người trước mắt này.
“A Ninh, giờ bổn tọa mới biết cái gì gọi là sa vào thanh sắc.” Uông Ấn khẽ vuốt ve tay nàng, giống như ngộ ra điều gì nói.
Người đó là A Ninh thì hắn sẽ thật sự ngày ngày chìm đắm.
Tim Diệp Tuy bỗng đập nhanh, bĩu môi, cuối cùng chỉ nói: “Bán Lệnh...”
Người xưa nay trầm mặc ít nói đột nhiên nói ra những lời này, khiến người ta luôn cảm thấy như mang theo tình ý vô hạn, vô tình lay động trái tim nàng, khiến nàng mất hết lực chống đỡ, sao còn có thể nghĩ ra năm hai mươi sáu Vĩnh Chiêu có chuyện gì xảy ra nữa chứ?
Uông Ấn buông tay nàng ra, nghiêm mặt nói: “A Ninh, bổn tọa sẽ để đề kỵ tới Tây Sơn Doanh trước. Một là vì rèn luyện đề kỵ, hai là trợ giúp anh trai của nàng. Ít ngày nữa, ý chỉ của hoàng thượng sẽ được hạ xuống, nàng có muốn tranh thủ thời gian đến thăm anh trai nàng và Thuần phi không?”
Bởi vì Diệp Hướng Ngu bị thương quá nặng, ở lại trong doanh trướng Nghi Loan Vệ không tiện di chuyển, cho dù là vợ con cũng không tiện tới chăm sóc, A Ninh cũng chưa từng qua đó, nếu A Ninh muốn tới Nghi Loan Vệ, hắn có thể đưa nàng qua.
Diệp Tuy lắc đầu, nói: “Bán Lệnh, không cần đâu. Tẩu tẩu đưa thư tới nói là mấy ngày nữa huynh trưởng sẽ được đưa về phủ nhà họ Diệp, lúc đó thiếp sẽ đến thăm huynh ấy. Chắc chàng cũng bận rộn nhiều việc, không cần để ý đến thiếp, thiếp sẽ chuẩn bị mọi thứ để xuất hành.”
Trái tim Diệp Tuy vẫn đập rất nhanh, giờ phút này nàng cũng giống như Uông Ấn, tràn đầy mong đợi với chuyến đi tới đạo Giang Nam.
Khi Uông Ấn vào cung biểu đạt ý nguyện này lần nữa, Vĩnh Chiêu Đế trầm ngâm một lát rồi nói: “Trẫm sẽ đồng ý với thỉnh cầu của ngươi, có điều lần này lần đi đạo Giang Nam, không có chuyện gì quan trọng bằng thu phục Chu Diễn, đây là mệnh lệnh của trẫm, ngươi có thể làm được không?”
“Vâng, thần xin nghe lệnh, nhất định không phụ kỳ vọng của hoàng thượng!” Uông Ấn lập tức trả lời, tỏ rõ quyết tâm.
Vừa rồi trước mặt hoàng thượng hắn đã nói sẽ tìm người tài, đương nhiên biết Chu Diễn là ai.
Thư viện ở đạo Giang Nam mọc như rừng, đứng đầu những thư viện này là thư viện Thanh Vân ở bên Cô Sơn, sơn trưởng của thư viện Thanh Vân chính là Chu Diễn.
Chu Diễn, tự Diên Cổ, hào là Tùng Mậu tiên sinh, lấy danh hào hành sự. Người có học có ai không biết Tùng Mậu tiên sinh là thủ khoa văn học đạo Giang Nam.
Uông Ấn lập tức hiểu ý Vĩnh Chiêu Đế: Thu phục Chu Diễn là để thu phục thư viện Thanh Vân, cuối cùng có thể thâu tóm được hết những thư viện ở đạo Giang Nam.
Chỉ cần triều đình nắm được thư viện ở đạo Giang Nam, thì dù cho những đại nho không xuất sĩ làm quan ở đạo Giang Nam kia có ảnh hưởng bao nhiêu tới triều đình thì cũng đều không còn đáng sợ nữa.
Vĩnh Chiêu Đế hài lòng gật đầu, ung dung nói: “Ái khanh, người trẫm tín nhiệm nhất là khanh, hy vọng khanh sẽ không khiến trẫm thất vọng. Khanh cứ bày mưu tính kế cho cẩn thận, nếu như có yêu cầu gì, trẫm có thể tùy tình hình mà thỏa mãn.”
Đối với một đế vương mà nói, lúc nào cũng phải coi trọng người có học, nói chi đến những kẻ có học có thể ảnh hưởng đến cục diện triều đình.
Ban đầu, những đại nho đạo Giang Nam kia từ chối lệnh Chinh Tích của Vĩnh Chiêu Đế đã khiến trong lòng đế vương nảy sinh bất mãn, chẳng qua là ẩn giấu không phát ra mà thôi.
Bây giờ, Uông Ấn đã thỉnh cầu đi đạo Giang Nam, như vậy thì nhất định phải khống chế được những thư viện ở đạo Giang Nam kia!
Mặc dù Uông Ấn là một võ tướng hoạn quan* nhưng lại cực kì có bản lĩnh, nếu như ông ta muốn thâu tóm được các thư viện ở đạo Giang Nam thì nhất định phải dựa vào Uông Ấn.
.
(*) Mới đầu hoạn quan không nhất thiết phải là người bị thiến. Trong lịch sử Trung Quốc cổ xưa đã có hoạn quan. “Hoạn quan” chỉ là danh xưng chỉ chung những quan viên phục dịch, hầu hạ hoàng đế và gia tộc trong hoàng cung.
Trước đây ông ta đã thương nghị vấn đề này với quan triều đình rất nhiều lần.
Đối với chuyện này, Tống Liêm Thần, tế tửu của Quốc Tử Giám bày tỏ mình cũng không có cách, chỉ biết lắc đầu, nói với giọng khó xử: “Hoàng thượng, những đại nho đạo Giang Nam kia rất khó đối phó, thần quả thật không nghĩ ra được cách nào để thâu tóm những thư viện đó cả.”
Những đại nho kia viết sách lập thư viện, sức ảnh hưởng ở đạo Giang Nam còn lớn hơn so với quan sát sứ, hơn nữa bọn họ không màng danh lợi, không sợ sống chết. Nếu như dùng uy nghiêm của thiên gia mà cưỡng chế quản lý bọn họ thì chắc chắn sẽ phản tác dụng.
Cha của Tống Liêm Thần là Tống Minh Tri chính là đại nho quốc triều, cũng có lui tới với những đại nho ở đạo Giang Nam. Chính vì vậy nên Tống Liêm Thần mới cảm thấy chuyện khó làm.
Hơn nữa, Tống Liêm Thần cảm thấy việc thâu tóm những thư viện kia là không cần thiết. Phân tích kĩ thì những thư viện đó giúp ích cho việc mở mang dân trí, nuôi dưỡng nhiều chí sĩ có học thức cho quốc gia. Đối với đất nước mà nói đây là một chuyện tốt.
Với tư cách là tế tửu của Quốc Tử Giám, Tống Liêm Thần cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng hoàng thượng hiển nhiên không nghĩ vậy...
Rất nhiều đệ tử mà các đại nho kia dạy ra đều làm quan trong triều, nhưng điều đó không có nghĩa là tâm tư của những đại nho đó cũng đặt vào việc tranh giành quyền lực trong triều.
Uông Ấn cung kính trả lời: “Thần cẩn tuân mệnh lệnh của hoàng thượng, nhất định sẽ bố trí cẩn thận!”
Trước khi đến đạo Giang Nam đương nhiên phải chuẩn bị, còn chuyện đề xuất một vài yên cầu với hoàng thượng, hắn còn phải suy nghĩ kĩ đã...
Trong viện Tư Lai ở phủ nhà họ Uông, Quý ma ma vừa chuẩn bị hành lý cho Diệp Tuy, vừa nói: “Phu nhân, lần này lão nô không đi theo người được, lão nô ở Kinh Triệu chờ phu nhân trở về.”
Quý ma ma đã lớn tuổi, lần trước đến đạo Nhạn Tây là vì thu xếp tình hình ở đạo Nhạn Tây trước cho Diệp Tuy.
Hôm nay, Diệp Tuy và Uông Ấn chỉ là đi đạo Giang Nam du lịch, bà cũng không cần đi theo.
“Được, nhũ mẫu, người cứ an tâm nghỉ ngơi trong phủ, chờ con quay lại.” Diệp Tuy gật đầu nói.
Cho dù Quý ma ma không nói nàng cũng không có ý định dẫn Quý ma ma đến đạo Giang Nam.
Nhũ mẫu tuổi đã lớn, để bà ở lại Kinh Triệu nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Triệu tam nương ở bên cạnh nói: “Quý ma ma, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc phu nhân cẩn thận, chỉ là...”
Nàng cười cười nói: “Đạo Giang Nam non xanh nước biếc, Quý ma ma lại không thể chiêm ngưỡng, đến lúc đó tôi sẽ kể lại mọi chuyện cho bà nghe.”
Diệp Tuy nghe Triệu tam nương nói, khóe môi cong lên, trong lòng cũng vui sướng.
Non xanh nước biếc?
Bỗng nhiên, trong đầu nàng như có linh quang lóe qua, bốn chữ đó bất chợt khiến nàng nghĩ đến điều gì đó.
Đúng là đạo Giang Nam núi sông thơ mộng. Đây là một nơi trù phú sung túc, cũng nuôi dưỡng lên vô số tài hoa phong lưu.
Nhưng lúc này, cuối cùng nàng cũng nhớ ra, năm nay đạo Giang Nam sẽ xảy ra chuyện!
Đêm đó sau khi Uông Ấn trở lại Viện Tư Lai, Diệp Tuy nói với hắn: “Bán Lệnh, lần đi đạo Giang Nam còn phiền chàng làm một chuyện trước.”
Chương 917CHUYỆN PHẢI LÀM
Uông Ấn nắm tay nàng, khóe môi hơi cong lên, trong mắt có ý cười rõ ràng: “A Ninh, bổn tọa tin rằng hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý. Lần đi đến Đạo Giang Nam cùng nàng này, bổn tọa... quả thật là vô cùng mong chờ.”
Một hai hôm nay, hắn vẫn luôn nhớ đến chi tiết đêm đó, hận không thể thời thời khắc khắc dính lấy A Ninh.
Trước đó hắn nghe người ta nói, giữa vợ chồng như keo với sơn, dù trên mặt mang vẻ lạnh lùng lãnh đạm nhưng trong lòng lại không như thế.
Hai người có tính cách và hành xử khác nhau, cho dù là vợ chồng, nói gắn bó như keo sơn đúng là phóng đại quá rồi.
Đến khi hắn tự thân trải nghiệm mới biết câu nói đó không hề giả... Hắn muốn có nhiều thời gian ở cùng với A Ninh, không nghĩ đến chuyện Đề Xưởng, không nghĩ đến chuyện trong triều nữa, chỉ muốn thấy người trước mắt này.
“A Ninh, giờ bổn tọa mới biết cái gì gọi là sa vào thanh sắc.” Uông Ấn khẽ vuốt ve tay nàng, giống như ngộ ra điều gì nói.
Người đó là A Ninh thì hắn sẽ thật sự ngày ngày chìm đắm.
Tim Diệp Tuy bỗng đập nhanh, bĩu môi, cuối cùng chỉ nói: “Bán Lệnh...”
Người xưa nay trầm mặc ít nói đột nhiên nói ra những lời này, khiến người ta luôn cảm thấy như mang theo tình ý vô hạn, vô tình lay động trái tim nàng, khiến nàng mất hết lực chống đỡ, sao còn có thể nghĩ ra năm hai mươi sáu Vĩnh Chiêu có chuyện gì xảy ra nữa chứ?
Uông Ấn buông tay nàng ra, nghiêm mặt nói: “A Ninh, bổn tọa sẽ để đề kỵ tới Tây Sơn Doanh trước. Một là vì rèn luyện đề kỵ, hai là trợ giúp anh trai của nàng. Ít ngày nữa, ý chỉ của hoàng thượng sẽ được hạ xuống, nàng có muốn tranh thủ thời gian đến thăm anh trai nàng và Thuần phi không?”
Bởi vì Diệp Hướng Ngu bị thương quá nặng, ở lại trong doanh trướng Nghi Loan Vệ không tiện di chuyển, cho dù là vợ con cũng không tiện tới chăm sóc, A Ninh cũng chưa từng qua đó, nếu A Ninh muốn tới Nghi Loan Vệ, hắn có thể đưa nàng qua.
Diệp Tuy lắc đầu, nói: “Bán Lệnh, không cần đâu. Tẩu tẩu đưa thư tới nói là mấy ngày nữa huynh trưởng sẽ được đưa về phủ nhà họ Diệp, lúc đó thiếp sẽ đến thăm huynh ấy. Chắc chàng cũng bận rộn nhiều việc, không cần để ý đến thiếp, thiếp sẽ chuẩn bị mọi thứ để xuất hành.”
Trái tim Diệp Tuy vẫn đập rất nhanh, giờ phút này nàng cũng giống như Uông Ấn, tràn đầy mong đợi với chuyến đi tới đạo Giang Nam.
Khi Uông Ấn vào cung biểu đạt ý nguyện này lần nữa, Vĩnh Chiêu Đế trầm ngâm một lát rồi nói: “Trẫm sẽ đồng ý với thỉnh cầu của ngươi, có điều lần này lần đi đạo Giang Nam, không có chuyện gì quan trọng bằng thu phục Chu Diễn, đây là mệnh lệnh của trẫm, ngươi có thể làm được không?”
“Vâng, thần xin nghe lệnh, nhất định không phụ kỳ vọng của hoàng thượng!” Uông Ấn lập tức trả lời, tỏ rõ quyết tâm.
Vừa rồi trước mặt hoàng thượng hắn đã nói sẽ tìm người tài, đương nhiên biết Chu Diễn là ai.
Thư viện ở đạo Giang Nam mọc như rừng, đứng đầu những thư viện này là thư viện Thanh Vân ở bên Cô Sơn, sơn trưởng của thư viện Thanh Vân chính là Chu Diễn.
Chu Diễn, tự Diên Cổ, hào là Tùng Mậu tiên sinh, lấy danh hào hành sự. Người có học có ai không biết Tùng Mậu tiên sinh là thủ khoa văn học đạo Giang Nam.
Uông Ấn lập tức hiểu ý Vĩnh Chiêu Đế: Thu phục Chu Diễn là để thu phục thư viện Thanh Vân, cuối cùng có thể thâu tóm được hết những thư viện ở đạo Giang Nam.
Chỉ cần triều đình nắm được thư viện ở đạo Giang Nam, thì dù cho những đại nho không xuất sĩ làm quan ở đạo Giang Nam kia có ảnh hưởng bao nhiêu tới triều đình thì cũng đều không còn đáng sợ nữa.
Vĩnh Chiêu Đế hài lòng gật đầu, ung dung nói: “Ái khanh, người trẫm tín nhiệm nhất là khanh, hy vọng khanh sẽ không khiến trẫm thất vọng. Khanh cứ bày mưu tính kế cho cẩn thận, nếu như có yêu cầu gì, trẫm có thể tùy tình hình mà thỏa mãn.”
Đối với một đế vương mà nói, lúc nào cũng phải coi trọng người có học, nói chi đến những kẻ có học có thể ảnh hưởng đến cục diện triều đình.
Ban đầu, những đại nho đạo Giang Nam kia từ chối lệnh Chinh Tích của Vĩnh Chiêu Đế đã khiến trong lòng đế vương nảy sinh bất mãn, chẳng qua là ẩn giấu không phát ra mà thôi.
Bây giờ, Uông Ấn đã thỉnh cầu đi đạo Giang Nam, như vậy thì nhất định phải khống chế được những thư viện ở đạo Giang Nam kia!
Mặc dù Uông Ấn là một võ tướng hoạn quan* nhưng lại cực kì có bản lĩnh, nếu như ông ta muốn thâu tóm được các thư viện ở đạo Giang Nam thì nhất định phải dựa vào Uông Ấn.
.
(*) Mới đầu hoạn quan không nhất thiết phải là người bị thiến. Trong lịch sử Trung Quốc cổ xưa đã có hoạn quan. “Hoạn quan” chỉ là danh xưng chỉ chung những quan viên phục dịch, hầu hạ hoàng đế và gia tộc trong hoàng cung.
Trước đây ông ta đã thương nghị vấn đề này với quan triều đình rất nhiều lần.
Đối với chuyện này, Tống Liêm Thần, tế tửu của Quốc Tử Giám bày tỏ mình cũng không có cách, chỉ biết lắc đầu, nói với giọng khó xử: “Hoàng thượng, những đại nho đạo Giang Nam kia rất khó đối phó, thần quả thật không nghĩ ra được cách nào để thâu tóm những thư viện đó cả.”
Những đại nho kia viết sách lập thư viện, sức ảnh hưởng ở đạo Giang Nam còn lớn hơn so với quan sát sứ, hơn nữa bọn họ không màng danh lợi, không sợ sống chết. Nếu như dùng uy nghiêm của thiên gia mà cưỡng chế quản lý bọn họ thì chắc chắn sẽ phản tác dụng.
Cha của Tống Liêm Thần là Tống Minh Tri chính là đại nho quốc triều, cũng có lui tới với những đại nho ở đạo Giang Nam. Chính vì vậy nên Tống Liêm Thần mới cảm thấy chuyện khó làm.
Hơn nữa, Tống Liêm Thần cảm thấy việc thâu tóm những thư viện kia là không cần thiết. Phân tích kĩ thì những thư viện đó giúp ích cho việc mở mang dân trí, nuôi dưỡng nhiều chí sĩ có học thức cho quốc gia. Đối với đất nước mà nói đây là một chuyện tốt.
Với tư cách là tế tửu của Quốc Tử Giám, Tống Liêm Thần cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng hoàng thượng hiển nhiên không nghĩ vậy...
Rất nhiều đệ tử mà các đại nho kia dạy ra đều làm quan trong triều, nhưng điều đó không có nghĩa là tâm tư của những đại nho đó cũng đặt vào việc tranh giành quyền lực trong triều.
Uông Ấn cung kính trả lời: “Thần cẩn tuân mệnh lệnh của hoàng thượng, nhất định sẽ bố trí cẩn thận!”
Trước khi đến đạo Giang Nam đương nhiên phải chuẩn bị, còn chuyện đề xuất một vài yên cầu với hoàng thượng, hắn còn phải suy nghĩ kĩ đã...
Trong viện Tư Lai ở phủ nhà họ Uông, Quý ma ma vừa chuẩn bị hành lý cho Diệp Tuy, vừa nói: “Phu nhân, lần này lão nô không đi theo người được, lão nô ở Kinh Triệu chờ phu nhân trở về.”
Quý ma ma đã lớn tuổi, lần trước đến đạo Nhạn Tây là vì thu xếp tình hình ở đạo Nhạn Tây trước cho Diệp Tuy.
Hôm nay, Diệp Tuy và Uông Ấn chỉ là đi đạo Giang Nam du lịch, bà cũng không cần đi theo.
“Được, nhũ mẫu, người cứ an tâm nghỉ ngơi trong phủ, chờ con quay lại.” Diệp Tuy gật đầu nói.
Cho dù Quý ma ma không nói nàng cũng không có ý định dẫn Quý ma ma đến đạo Giang Nam.
Nhũ mẫu tuổi đã lớn, để bà ở lại Kinh Triệu nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Triệu tam nương ở bên cạnh nói: “Quý ma ma, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc phu nhân cẩn thận, chỉ là...”
Nàng cười cười nói: “Đạo Giang Nam non xanh nước biếc, Quý ma ma lại không thể chiêm ngưỡng, đến lúc đó tôi sẽ kể lại mọi chuyện cho bà nghe.”
Diệp Tuy nghe Triệu tam nương nói, khóe môi cong lên, trong lòng cũng vui sướng.
Non xanh nước biếc?
Bỗng nhiên, trong đầu nàng như có linh quang lóe qua, bốn chữ đó bất chợt khiến nàng nghĩ đến điều gì đó.
Đúng là đạo Giang Nam núi sông thơ mộng. Đây là một nơi trù phú sung túc, cũng nuôi dưỡng lên vô số tài hoa phong lưu.
Nhưng lúc này, cuối cùng nàng cũng nhớ ra, năm nay đạo Giang Nam sẽ xảy ra chuyện!
Đêm đó sau khi Uông Ấn trở lại Viện Tư Lai, Diệp Tuy nói với hắn: “Bán Lệnh, lần đi đạo Giang Nam còn phiền chàng làm một chuyện trước.”
Bình luận facebook