-
Chương 34
Chương 34
Edit: Malbec
Chuyện xảy ra như vậy, cuối cùng lại không xem kịch được.
Hai người nhìn nhau một cái, Tần Lục Trác không biết làm sao, cười nói: “Nếu không thì anh đưa em về nhà?”
Úy Lam gật đầu.
Tần Lục Trác nắm tay cô trở về chỗ đậu xe cách nhà hát vài phút đi bộ.
Ai ngờ vừa đi được vài bước đã nhìn thấy hai cô gái vội vã chạy đến, là cô gái mất điện thoại và người bạn kia. Chắc là hai người mới vừa chạy về đây, thở hồng hộc.
Cô gái mất điện thoại thấy hai người nắm tay nhau thì sững sờ một chút.
Thất vọng trên mặt khó có thể che dấu.
Vừa rồi vì quá hỗn loạn, Tần Lục Trác trực tiếp xông vào bắt tên trộm kia, cô gái mất điện thoại vốn không chú ý anh đến với ai.
Cho đến khi Tần Lục Trác rời đi, dáng vẻ mất hồn của cô bị bạn nhìn ra.
Người bạn xúi giục cô quay lại, nói là xin WeChat, không chừng sau này có thể phát triển thêm.
Vậy nên hai người thảo luận một chút, vội vã chạy đến, không ngờ lại gặp phải một màn này.
Cô gái nhìn anh, vẻ mặt đầy quẫn bách, nói: “Vừa rồi anh đi gấp quá, không kịp nói lời cảm ơn với anh.”
Vẻ mặt Tần Lục Trác lãnh đạm: “Không cần cảm ơn.”
Úy Lam đứng cạnh anh, nhìn thấy rõ ràng tâm tư hiện trên mặt của cô gái đối diện.
Cũng may cô gái dù có tâm tư nhưng cũng không dám trước mặt Úy Lam xin số điện thoại Tần Lục Trác. Vậy nên sau khi cô nói cảm ơn lần nữa, lập tức rời đi với bạn.
Sau khi hai cô gái đi, Úy Lam thản nhiên nhìn sang phía anh.
Ánh mắt kia như muốn nói, nếu không thì giải thích một chút đi?
Tần Lục Trác chợt cười khẽ, con ngươi đen nhánh thêm vài phần bất đắc dĩ, đưa tay ôm người vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ trên môi cô, nói: “Anh còn chưa nói câu gì với cô ta.”
Quả thật, sau khi anh bắt được tên trộm lập tức báo cảnh sát.
Kể ra cũng đúng dịp có cảnh sát mặc thường phục tuần tra đi qua, anh liền giao người cho cảnh sát đó.
Sau khi nhớ ra Úy Lam còn chờ anh ở nhà hát, một khắc cũng không dám chậm trễ chạy về, anh làm sao còn có thời gian rảnh rỗi tán gẫu với người khác chứ.
Úy Lam nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kia đang tươi cười yếu ớt, con ngươi đen nhánh chân thành lại vô tội, tất nhiên là cô tin lời anh. Nhưng mà Tần Lục Trác là người đàn ông chỉ cần đứng ở đó sẽ có người muốn đến làm quen, huống gì là thay người ta bắt trộm, giúp lấy lại điện thoại. Kiểu đàn ông chính trực tận sâu trong xương cốt thì không cô gái nào không thích.
“Không tin à?” Anh nói.
Úy Lam đưa tay nắm lấy cằm anh, nhìn những đường nét cứng rắn của anh, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn: “Tin.” Nhưng mà vừa nói xong, cô lại cố làm giọng mình trở nên hung dữ, nói: “Sau này không được phép như vậy.”
Tần Lục Trác thấy bộ dạng này của cô, chỉ cảm thấy rất vui.
Anh cầm lấy cổ tay cô, cúi đầu hôn cô một cái như là trấn an.
“Anh không muốn làm cho người ta thích.”
Tần Lục Trác thật sự không cảm thấy mình là vạn người mê, anh cảm thấy mình nhiều nhất chỉ có vẻ ngoài tốt một chút, nếu con gái thật sự tiếp xúc với anh, không lâu sau sẽ rút lui. Anh không hiểu lãng mạn, cũng khá tự đại, nói trắng ra là tính cách quá cứng rắn, không đủ khéo léo đưa đẩy khiến người khác thích.
Úy Lam bật cười, liếc anh một cái: “Anh hiểu lầm về chính mình rất nhiều đó nha.”
Anh vĩnh viễn cũng không biết bản thân anh có bao nhiêu hấp dẫn người khác.
Nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của cô nhìn mình, Tần Lục Trác thật sự bật cười, anh nói: “Nếu như sau này tiếp xúc nhiều, em phát hiện anh không tốt như em nghĩ thì có thất vọng không?”
Buổi đêm mùa đông mặc dù không có gió nhưng vẫn lạnh thấu xương. Bàn tay anh nắm chặt tay cô, mềm mại nhẵn nhụi như đậu hũ non, không dám dùng sức bóp, rất sợ sẽ bóp vỡ.
Hỏi câu này rất đúng.
Dù sao lúc mới yêu đương, giữa hai bên đều có một lớp kính, cảm thấy người mình đã chọn thế nào cũng tốt.
Nhưng sau một thời gian dài, từng vấn đề một sẽ dần xuất hiện.
Tấm kính kia vỡ đi, đối phương cũng biến thành không còn hoàn hảo.
“Sẽ không, anh trong lòng em vốn cũng không hoàn hảo.”
Úy Lam nói.
Tần Lục Trác cười, lúc này thật sự bị trêu chọc, cuối cùng vẫn là anh tự mình đa tình.
Nhưng mà Úy Lam nói tiếp: “Anh là người em thích, em tin tưởng ánh mắt của mình.”
Sau khi nói ra lời này, Tần Lục Trác lại có chút tò mò.
Dù sao anh cũng đã gặp qua người cũ là Chu Tây Trạch. Anh từng nghe Lâm Kỷ Minh nói quan hệ của hai người đã phát triển đến sắp đính hôn, cũng may người như anh sẽ không đào sâu vấn đề, chỉ cần Úy Lam không muốn nói, anh cũng không có ý định chủ động hỏi.
“Anh còn nhớ Chu Tây Trạch không?”
Khóe mắt Tần Lục Trác giật một cái, không ngờ cô sẽ chủ động nhắc tới bạn trai cũ.
Úy Lam nhìn anh, mặc dù trên mặt bình thản nhưng vẫn lúng túng, cô ho nhẹ hai tiếng, khẽ nói: “Anh ta là do ba mẹ em giới thiệu, là đối tượng làm quen môn đăng hộ đối.”
Thật ra thì Tần Lục Trác cũng đã đoán được đại khái. Tuy nói do ba mẹ cô giới thiệu nhưng lại nghĩ đến người kia từng tự cho mình thân phận là bạn trai Úy Lam, anh thật sự khó chịu. Thực ra anh không phải để ý đến quá khứ của Úy Lam mà là cảm thấy kẻ như vậy không xứng với cô.
Lại còn dám ngoại tình.
Tần Lục Trác sờ mũi một cái, che đi sự khó chịu trên mặt.
Ngược lại Úy Lam kéo lấy tay anh đi trên lối đi bộ, ánh đèn mờ nhạt ven đường bao phủ trên người họ.
Bóng của hai người kéo thật dài nhưng lại thân mật khăng khít.
Khi đi đến bên cạnh xe, Tần Lục Trác mở cửa ghế phụ, Úy Lam không lập tức lên xe mà đưa tay ôm lấy anh.
“Thật ra thì trước kia em vẫn cảm thấy chính mình có vấn đề, lúc em ở Mỹ, người xung quang yêu đương, em hết lần này tới lần khác đều không có hứng thú. Nếu hẹn hò với nam sinh thì thà là em vui vẻ xem mấy cuốn sách còn hơn. Sau khi trở về nước, ba mẹ sắp xếp cho em đi xem mặt, em cũng không từ chối. Giữa em và Chu Tây Trạch, nói thật, anh ta ngoại tình em cũng không bất ngờ. Dù sao em luôn có sự kháng cự với anh ta, đừng nói là cử chỉ thân mật, ngay cả anh ta nắm tay em, em cũng cảm thấy thật phiền. Kết quả sau khi gặp được anh thì em mới biết, không phải là em có vấn đề mà từ trước đến nay mình chưa gặp được đúng người. Cho nên dù dáng vẻ anh có như thế nào thì em cũng sẽ không thất vọng, bởi vì em cũng không hoàn hảo như thế.”
Thích một người là muốn chiếm người đó làm của riêng.
Dù vì anh quá ưu tú nên bị các cô gái khác để mắt đến, đáy lòng cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Nếu thật sự có người dám cướp với cô, Úy Lam không chút nghi ngờ mình thật sự sẽ giết chết đối phương.
Loại dục vọng chiếm hữu này cô cảm thấy rất xa lạ.
Nhưng lại không ghét.
Tần Lục Trác không nghĩ cô sẽ nói những lời này với mình, đáy lòng không thể nói là không rung động.
Xung quang một mảnh đen như mực, chỉ có ánh trăng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu.
Ánh trăng sáng rơi vào giữa mái tóc và lông mày của cô, đôi mắt chính trực của cô sáng như thiêu như đốt người khác.
Tần Lục Trác không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi cô, mạnh mẽ không cho cô từ chối. Từ khi hai người ở cùng một chỗ giống như là ghiền hôn môi vậy.
Chỉ trách cô gái dưới ánh trăng quá trêu chọc lòng người.
Lúc đến cửa tiểu khu, vì xe anh là xe lạ nên lúc ra vào cần phải đăng ký.
Tần Lục Trác nhìn cô, như dò hỏi.
“Muốn lên ngồi một chút không?” Úy Lam biết ý nghĩ trong đáy mắt anh, cũng không ngại ngùng mà trực tiếp hỏi.
Tần Lục Trác tất nhiên gật đầu.
Sau khi người gác cổng mở cửa, xe được cho đi qua, Tần Lục Trác lái xe vào. Tiểu khu này thuộc loại tiểu khu hạng sang, vừa vào cửa đã thấy một cái suối phun lớn, xung quanh đèn đường sáng ngời mang lại cảm giác đình viện thâm sâu.
Sau khi anh dừng xe lại, Úy Lam dẫn anh lên lầu.
“Đây là chỗ chị em ở trước khi kết hôn, mãi không có ai ở, lần này em đến ở tạm mấy ngày.”
Nhắc mới nhớ, lúc cô tới ở còn chưa nói với Úy Nhiên. Sợ Úy Nhiên biết việc tứ hợp viện bị mất trộm sẽ không cho phép cô ở ngoài nữa.
Tần Lục Trác đánh giá xung quanh, cho đến khi vào nhà lại suy nghĩ lần nữa.
Nơi này nhìn một cái là biết tiểu khu hạng sang, giá tiền nhất định không rẻ.
Úy Lam vừa mở đèn phòng khách khiến anh nhìn rõ căn phòng rộng rãi, toàn bộ đều theo bố cục mở, đặc biệt còn có quầy bar nhỏ bày rượu, tất cả theo phong cách thời thượng, trang trí hiện đại.
Úy Lam cúi đầu tìm đôi dép lê mới cho anh.
“Em đi lấy nước cho anh nha.”
Úy Lam đi vào phòng bếp, lấy một ly nước ấm từ máy lọc nước.
Lúc bưng ra, Tần Lục Trác vẫn đứng ở phòng khách không động đậy, cô trực tiếp đưa ly nước cho anh, khẽ cười nói: “Ngồi đi.”
Anh quay lại nhìn cô, gật đầu nói: “Nơi này vô cùng tốt, an toàn hơn so với tứ hợp viện. Gần đây tốt nhất em nên ở đây…”
“Không phải là anh bảo em dọn về à?” Úy Lam cắt lời anh.
Tần Lục Trác không nghĩ cô sẽ nói những lời này.
Anh sửng sốt, đưa tay sờ tai cô, khẽ cười một tiếng: "Ở nơi đó của anh thật sự là thiệt thòi cho em.”
Lời này khiến Úy Lam nhớ đến những lời nói của Nghiêm Phong vào tối h qua. Cô đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn anh một cái, một khắc sau trực tiếp nhào vào ngực Tần Lục Trác, ngẩng đầu cắn một cái trên cằm anh.
Người đàn ông bị cô đẩy không kịp phản ứng, thân thể lùi về phía sau hai bước.
Ai ngờ phía sau là ghế sô pha, trọng tâm anh không vững khiến ly nước trong tay cũng nghiêng theo, nửa ly nước trào ra ngoài.
Hai người đều bị tạt trúng, Tần Lục Trác vội vàng nói: “Nước, nước đổ.”
Kết quả, Úy Lam dứt khoát cướp lấy cái ly trong tay anh, trực tiếp ném qua ghế sô pha bên kia.
Lúc này toàn bộ nước đêù đổ hết lên ghế.
Hai người nằm trên ghế sô pha, ánh đèn chiếu sáng nơi đỉnh đầu.
Úy Lam nằm trên người anh, mái tóc dài xõa tứ tung, môi lưỡi quấn quít, tiếng nước mập mờ vang lên trong không khí. Một đôi tay ôm chặt lấy eo cô, hôm nay cô mặc áo len vô cùng rộng rãi, chỉ cần duỗi bàn tay xuống một cái là có thể chạm tới da thịt trơn nhẵn dưới lớp quần áo kia.
Vì tư thế lần này quá mức thân mật, không lâu sau, Úy Lam nhận ra chỗ nào đó của anh đang chọc trên người mình.
Lần trước là vì ở bên ngoài nên cô không dám làm càn quá mức.
Lúc này đang ở nhà, bốn bề vắng lặng, chỉ có hai người bọn họ, tâm tư xấu của cô bất ngờ nổi lên, giơ tay ra mò tới bên hông anh, sau đó men theo quần dài, mò tới dây nịt.
Động tác của cô không phải là bí mật, Tần Lục Trác nhận ra được, anh đưa tay bắt lấy tay cô.
“Đừng làm càn.”
Giọng nói khàn khàn không còn sự tỉnh táo và lạnh lùng thường ngày.
Có một nét hấp dẫn đặc thù.
Úy Lam nhìn thẳng vào anh: “Anh không muốn em sao?”
Mắt cô cong lên, giờ phút này hoàn toàn khác với hình dáng thanh nhã thường ngày, cô hấp dẫn đến không ngờ, lông mày lúc cười cũng mang theo một nét quyến rũ phong tình.
Sợi dây cung trong lòng Tần Lục Trác sắp không giữ nổi.
Anh vốn muốn chậm một chút, không nên nhanh như vậy.
Giờ mới phát hiện yêu nghiệt này căn bản không cho anh đường lui.
Edit: Malbec
Chuyện xảy ra như vậy, cuối cùng lại không xem kịch được.
Hai người nhìn nhau một cái, Tần Lục Trác không biết làm sao, cười nói: “Nếu không thì anh đưa em về nhà?”
Úy Lam gật đầu.
Tần Lục Trác nắm tay cô trở về chỗ đậu xe cách nhà hát vài phút đi bộ.
Ai ngờ vừa đi được vài bước đã nhìn thấy hai cô gái vội vã chạy đến, là cô gái mất điện thoại và người bạn kia. Chắc là hai người mới vừa chạy về đây, thở hồng hộc.
Cô gái mất điện thoại thấy hai người nắm tay nhau thì sững sờ một chút.
Thất vọng trên mặt khó có thể che dấu.
Vừa rồi vì quá hỗn loạn, Tần Lục Trác trực tiếp xông vào bắt tên trộm kia, cô gái mất điện thoại vốn không chú ý anh đến với ai.
Cho đến khi Tần Lục Trác rời đi, dáng vẻ mất hồn của cô bị bạn nhìn ra.
Người bạn xúi giục cô quay lại, nói là xin WeChat, không chừng sau này có thể phát triển thêm.
Vậy nên hai người thảo luận một chút, vội vã chạy đến, không ngờ lại gặp phải một màn này.
Cô gái nhìn anh, vẻ mặt đầy quẫn bách, nói: “Vừa rồi anh đi gấp quá, không kịp nói lời cảm ơn với anh.”
Vẻ mặt Tần Lục Trác lãnh đạm: “Không cần cảm ơn.”
Úy Lam đứng cạnh anh, nhìn thấy rõ ràng tâm tư hiện trên mặt của cô gái đối diện.
Cũng may cô gái dù có tâm tư nhưng cũng không dám trước mặt Úy Lam xin số điện thoại Tần Lục Trác. Vậy nên sau khi cô nói cảm ơn lần nữa, lập tức rời đi với bạn.
Sau khi hai cô gái đi, Úy Lam thản nhiên nhìn sang phía anh.
Ánh mắt kia như muốn nói, nếu không thì giải thích một chút đi?
Tần Lục Trác chợt cười khẽ, con ngươi đen nhánh thêm vài phần bất đắc dĩ, đưa tay ôm người vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ trên môi cô, nói: “Anh còn chưa nói câu gì với cô ta.”
Quả thật, sau khi anh bắt được tên trộm lập tức báo cảnh sát.
Kể ra cũng đúng dịp có cảnh sát mặc thường phục tuần tra đi qua, anh liền giao người cho cảnh sát đó.
Sau khi nhớ ra Úy Lam còn chờ anh ở nhà hát, một khắc cũng không dám chậm trễ chạy về, anh làm sao còn có thời gian rảnh rỗi tán gẫu với người khác chứ.
Úy Lam nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kia đang tươi cười yếu ớt, con ngươi đen nhánh chân thành lại vô tội, tất nhiên là cô tin lời anh. Nhưng mà Tần Lục Trác là người đàn ông chỉ cần đứng ở đó sẽ có người muốn đến làm quen, huống gì là thay người ta bắt trộm, giúp lấy lại điện thoại. Kiểu đàn ông chính trực tận sâu trong xương cốt thì không cô gái nào không thích.
“Không tin à?” Anh nói.
Úy Lam đưa tay nắm lấy cằm anh, nhìn những đường nét cứng rắn của anh, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn: “Tin.” Nhưng mà vừa nói xong, cô lại cố làm giọng mình trở nên hung dữ, nói: “Sau này không được phép như vậy.”
Tần Lục Trác thấy bộ dạng này của cô, chỉ cảm thấy rất vui.
Anh cầm lấy cổ tay cô, cúi đầu hôn cô một cái như là trấn an.
“Anh không muốn làm cho người ta thích.”
Tần Lục Trác thật sự không cảm thấy mình là vạn người mê, anh cảm thấy mình nhiều nhất chỉ có vẻ ngoài tốt một chút, nếu con gái thật sự tiếp xúc với anh, không lâu sau sẽ rút lui. Anh không hiểu lãng mạn, cũng khá tự đại, nói trắng ra là tính cách quá cứng rắn, không đủ khéo léo đưa đẩy khiến người khác thích.
Úy Lam bật cười, liếc anh một cái: “Anh hiểu lầm về chính mình rất nhiều đó nha.”
Anh vĩnh viễn cũng không biết bản thân anh có bao nhiêu hấp dẫn người khác.
Nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của cô nhìn mình, Tần Lục Trác thật sự bật cười, anh nói: “Nếu như sau này tiếp xúc nhiều, em phát hiện anh không tốt như em nghĩ thì có thất vọng không?”
Buổi đêm mùa đông mặc dù không có gió nhưng vẫn lạnh thấu xương. Bàn tay anh nắm chặt tay cô, mềm mại nhẵn nhụi như đậu hũ non, không dám dùng sức bóp, rất sợ sẽ bóp vỡ.
Hỏi câu này rất đúng.
Dù sao lúc mới yêu đương, giữa hai bên đều có một lớp kính, cảm thấy người mình đã chọn thế nào cũng tốt.
Nhưng sau một thời gian dài, từng vấn đề một sẽ dần xuất hiện.
Tấm kính kia vỡ đi, đối phương cũng biến thành không còn hoàn hảo.
“Sẽ không, anh trong lòng em vốn cũng không hoàn hảo.”
Úy Lam nói.
Tần Lục Trác cười, lúc này thật sự bị trêu chọc, cuối cùng vẫn là anh tự mình đa tình.
Nhưng mà Úy Lam nói tiếp: “Anh là người em thích, em tin tưởng ánh mắt của mình.”
Sau khi nói ra lời này, Tần Lục Trác lại có chút tò mò.
Dù sao anh cũng đã gặp qua người cũ là Chu Tây Trạch. Anh từng nghe Lâm Kỷ Minh nói quan hệ của hai người đã phát triển đến sắp đính hôn, cũng may người như anh sẽ không đào sâu vấn đề, chỉ cần Úy Lam không muốn nói, anh cũng không có ý định chủ động hỏi.
“Anh còn nhớ Chu Tây Trạch không?”
Khóe mắt Tần Lục Trác giật một cái, không ngờ cô sẽ chủ động nhắc tới bạn trai cũ.
Úy Lam nhìn anh, mặc dù trên mặt bình thản nhưng vẫn lúng túng, cô ho nhẹ hai tiếng, khẽ nói: “Anh ta là do ba mẹ em giới thiệu, là đối tượng làm quen môn đăng hộ đối.”
Thật ra thì Tần Lục Trác cũng đã đoán được đại khái. Tuy nói do ba mẹ cô giới thiệu nhưng lại nghĩ đến người kia từng tự cho mình thân phận là bạn trai Úy Lam, anh thật sự khó chịu. Thực ra anh không phải để ý đến quá khứ của Úy Lam mà là cảm thấy kẻ như vậy không xứng với cô.
Lại còn dám ngoại tình.
Tần Lục Trác sờ mũi một cái, che đi sự khó chịu trên mặt.
Ngược lại Úy Lam kéo lấy tay anh đi trên lối đi bộ, ánh đèn mờ nhạt ven đường bao phủ trên người họ.
Bóng của hai người kéo thật dài nhưng lại thân mật khăng khít.
Khi đi đến bên cạnh xe, Tần Lục Trác mở cửa ghế phụ, Úy Lam không lập tức lên xe mà đưa tay ôm lấy anh.
“Thật ra thì trước kia em vẫn cảm thấy chính mình có vấn đề, lúc em ở Mỹ, người xung quang yêu đương, em hết lần này tới lần khác đều không có hứng thú. Nếu hẹn hò với nam sinh thì thà là em vui vẻ xem mấy cuốn sách còn hơn. Sau khi trở về nước, ba mẹ sắp xếp cho em đi xem mặt, em cũng không từ chối. Giữa em và Chu Tây Trạch, nói thật, anh ta ngoại tình em cũng không bất ngờ. Dù sao em luôn có sự kháng cự với anh ta, đừng nói là cử chỉ thân mật, ngay cả anh ta nắm tay em, em cũng cảm thấy thật phiền. Kết quả sau khi gặp được anh thì em mới biết, không phải là em có vấn đề mà từ trước đến nay mình chưa gặp được đúng người. Cho nên dù dáng vẻ anh có như thế nào thì em cũng sẽ không thất vọng, bởi vì em cũng không hoàn hảo như thế.”
Thích một người là muốn chiếm người đó làm của riêng.
Dù vì anh quá ưu tú nên bị các cô gái khác để mắt đến, đáy lòng cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Nếu thật sự có người dám cướp với cô, Úy Lam không chút nghi ngờ mình thật sự sẽ giết chết đối phương.
Loại dục vọng chiếm hữu này cô cảm thấy rất xa lạ.
Nhưng lại không ghét.
Tần Lục Trác không nghĩ cô sẽ nói những lời này với mình, đáy lòng không thể nói là không rung động.
Xung quang một mảnh đen như mực, chỉ có ánh trăng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu.
Ánh trăng sáng rơi vào giữa mái tóc và lông mày của cô, đôi mắt chính trực của cô sáng như thiêu như đốt người khác.
Tần Lục Trác không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi cô, mạnh mẽ không cho cô từ chối. Từ khi hai người ở cùng một chỗ giống như là ghiền hôn môi vậy.
Chỉ trách cô gái dưới ánh trăng quá trêu chọc lòng người.
Lúc đến cửa tiểu khu, vì xe anh là xe lạ nên lúc ra vào cần phải đăng ký.
Tần Lục Trác nhìn cô, như dò hỏi.
“Muốn lên ngồi một chút không?” Úy Lam biết ý nghĩ trong đáy mắt anh, cũng không ngại ngùng mà trực tiếp hỏi.
Tần Lục Trác tất nhiên gật đầu.
Sau khi người gác cổng mở cửa, xe được cho đi qua, Tần Lục Trác lái xe vào. Tiểu khu này thuộc loại tiểu khu hạng sang, vừa vào cửa đã thấy một cái suối phun lớn, xung quanh đèn đường sáng ngời mang lại cảm giác đình viện thâm sâu.
Sau khi anh dừng xe lại, Úy Lam dẫn anh lên lầu.
“Đây là chỗ chị em ở trước khi kết hôn, mãi không có ai ở, lần này em đến ở tạm mấy ngày.”
Nhắc mới nhớ, lúc cô tới ở còn chưa nói với Úy Nhiên. Sợ Úy Nhiên biết việc tứ hợp viện bị mất trộm sẽ không cho phép cô ở ngoài nữa.
Tần Lục Trác đánh giá xung quanh, cho đến khi vào nhà lại suy nghĩ lần nữa.
Nơi này nhìn một cái là biết tiểu khu hạng sang, giá tiền nhất định không rẻ.
Úy Lam vừa mở đèn phòng khách khiến anh nhìn rõ căn phòng rộng rãi, toàn bộ đều theo bố cục mở, đặc biệt còn có quầy bar nhỏ bày rượu, tất cả theo phong cách thời thượng, trang trí hiện đại.
Úy Lam cúi đầu tìm đôi dép lê mới cho anh.
“Em đi lấy nước cho anh nha.”
Úy Lam đi vào phòng bếp, lấy một ly nước ấm từ máy lọc nước.
Lúc bưng ra, Tần Lục Trác vẫn đứng ở phòng khách không động đậy, cô trực tiếp đưa ly nước cho anh, khẽ cười nói: “Ngồi đi.”
Anh quay lại nhìn cô, gật đầu nói: “Nơi này vô cùng tốt, an toàn hơn so với tứ hợp viện. Gần đây tốt nhất em nên ở đây…”
“Không phải là anh bảo em dọn về à?” Úy Lam cắt lời anh.
Tần Lục Trác không nghĩ cô sẽ nói những lời này.
Anh sửng sốt, đưa tay sờ tai cô, khẽ cười một tiếng: "Ở nơi đó của anh thật sự là thiệt thòi cho em.”
Lời này khiến Úy Lam nhớ đến những lời nói của Nghiêm Phong vào tối h qua. Cô đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn anh một cái, một khắc sau trực tiếp nhào vào ngực Tần Lục Trác, ngẩng đầu cắn một cái trên cằm anh.
Người đàn ông bị cô đẩy không kịp phản ứng, thân thể lùi về phía sau hai bước.
Ai ngờ phía sau là ghế sô pha, trọng tâm anh không vững khiến ly nước trong tay cũng nghiêng theo, nửa ly nước trào ra ngoài.
Hai người đều bị tạt trúng, Tần Lục Trác vội vàng nói: “Nước, nước đổ.”
Kết quả, Úy Lam dứt khoát cướp lấy cái ly trong tay anh, trực tiếp ném qua ghế sô pha bên kia.
Lúc này toàn bộ nước đêù đổ hết lên ghế.
Hai người nằm trên ghế sô pha, ánh đèn chiếu sáng nơi đỉnh đầu.
Úy Lam nằm trên người anh, mái tóc dài xõa tứ tung, môi lưỡi quấn quít, tiếng nước mập mờ vang lên trong không khí. Một đôi tay ôm chặt lấy eo cô, hôm nay cô mặc áo len vô cùng rộng rãi, chỉ cần duỗi bàn tay xuống một cái là có thể chạm tới da thịt trơn nhẵn dưới lớp quần áo kia.
Vì tư thế lần này quá mức thân mật, không lâu sau, Úy Lam nhận ra chỗ nào đó của anh đang chọc trên người mình.
Lần trước là vì ở bên ngoài nên cô không dám làm càn quá mức.
Lúc này đang ở nhà, bốn bề vắng lặng, chỉ có hai người bọn họ, tâm tư xấu của cô bất ngờ nổi lên, giơ tay ra mò tới bên hông anh, sau đó men theo quần dài, mò tới dây nịt.
Động tác của cô không phải là bí mật, Tần Lục Trác nhận ra được, anh đưa tay bắt lấy tay cô.
“Đừng làm càn.”
Giọng nói khàn khàn không còn sự tỉnh táo và lạnh lùng thường ngày.
Có một nét hấp dẫn đặc thù.
Úy Lam nhìn thẳng vào anh: “Anh không muốn em sao?”
Mắt cô cong lên, giờ phút này hoàn toàn khác với hình dáng thanh nhã thường ngày, cô hấp dẫn đến không ngờ, lông mày lúc cười cũng mang theo một nét quyến rũ phong tình.
Sợi dây cung trong lòng Tần Lục Trác sắp không giữ nổi.
Anh vốn muốn chậm một chút, không nên nhanh như vậy.
Giờ mới phát hiện yêu nghiệt này căn bản không cho anh đường lui.
Bình luận facebook