-
Chương 60
Edit: Malbec
Bên trong mỗi một vòng tròn đều sẽ có một nhân vật trong truyền thuyết.
Mà trong vòng tròn du học năm đó, Minh Hằng chính là người như thế, vừa anh tuấn ôn hòa, lại còn có lý lịch có thể làm mù mắt người khác. Cố tình anh ta lại còn chững chạc thành thục, không hề giống với những du học sinh trong nhà có tiền phú nhị đại không biết kiềm chế kia.
Cho nên con gái thích anh ta có thể nói là từng đoàn từng đội.
Ôn Thấm cẩn thận nhìn sang Úy Lam một cái, tin đồn trước đó giữa Minh Hằng và Úy Lam cô cũng đã nghe qua.
Lúc đầu cô nghĩ là Úy Lam sẽ ở lại Mỹ, kết quả cô ấy lại trở về không chút do dự.
Mà sau khi cô ấy trở về cũng không có tin tức gì về Minh Hằng, dù sao đại thần như anh ta cho dù ở nơi nào cũng sẽ lóa mắt như ban đầu.
Người là Từ Giai Ninh mời đến, cho nên cô ấy mở miệng nói: “Học trưởng Minh Hằng, anh ngồi bên này đi.”
Ôn Thấm quan sát Úy Lam, cô ấy vẫn không nói gì như cũ.
Ngược lại Từ Giai Ninh cười khẽ nói: “Hai người chắc còn chưa biết, học trưởng được trường đại học trong nước đặc biệt mời về làm giáo sư tâm lý học.”
Từ Giai Ninh nói ra cái tên trường đại học rất có danh tiếng, Ôn Thấm mở to mắt, có phần không tin nổi nói: “Giáo sư? Không hổ là học trưởng Minh Hằng, thật sự quá lợi hại.”
Minh Hằng năm nay 29 tuổi, còn chưa đến 30 mà đã là giáo sư.
Từ Giai Ninh gật đầu: “Đúng lúc công ty tớ hợp tác với trường này nên tớ mới có thể gặp được học trưởng Minh Hằng.”
Từ Giai Ninh giải thích một chút.
Ôn Thấm nghe xong rất hứng thú, truy hỏi: “Học trưởng Minh Hằng, anh về nước lúc nào vậy?”
Minh Hằng mỉm cười: “Vừa mới trở về không lâu.”
Sau đó ánh mắt anh ta chuyển hướng về phía Úy Lam, dường như đang nghiêm túc đánh giá cô. Úy Lam đưa tay cầm cái ly trước mặt lên, đây là cocktail vừa rồi Ôn Thấm nhất định phải lấy, màu sắc tươi đẹp đặc biệt dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar lại càng phá lệ mê người.
Cô rũ mi mắt, không nhìn Minh Hằng.
Ôn Thấm chú ý đến hướng tầm mắt của anh, không nhịn được mím miệng.
Cô ấy đứng dậy: “Tớ đi toilet một chút.”
Kết quả trước khi đi còn kéo Từ Giai Ninh đi cùng.
Từ Giai Ninh không hiểu ra sao, vừa định chê cười cô đi toilet còn phải kéo người khác đi cùng. Kết quả sau khi vào toilet, Ôn Thấm đứng yên nhìn cô, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: “Sao cậu lại gọi học trưởng Minh Hằng đến?”
“Cậu có thành kiến với anh ấy?”
Nghe xong lời này, Từ Giai Ninh bất ngờ nhìn về phía Ôn Thấm, dù sao ban nãy khi nhìn thấy Minh Hằng, vẻ mặt cô ấy còn rất bất ngờ, thế nào mà lúc này lại ngược lại kéo cố đến toilet nói lời như vậy chứ.
Ôn Thấm bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng nói: “Cái gì mà tớ có thành kiến, tớ sợ Úy Lam xấu hổ.”
Từ Giai Ninh không rõ ý của cô ấy.
Sau đó sắc mặt cô khẽ biến đổi: “Hai người bọn họ?” Cô hít vào một hơi, có phần không tin nổi hỏi: “Hai người họ đã từng ở bên nhau?”
Ôn Thấm gật đầu, thấp giọng nói: “Cũng không phải đã từng ở bên nhau mà giữa hai người họ có gì đó là lạ, trước đó khi ở Mỹ tớ nhìn thấy hai người họ cãi nhau, mà còn là cãi nhau vô cùng lớn. Cho nên cậu đột nhiên gọi học trưởng Minh Hằng đến như thế tớ sợ bọn họ xấu hổ.”
Úy Lam có tính cách như thế nào chứ, cô ấy có thể cãi nhau với người khác sao?
Cho nên Ôn Thấm nói như thế, Từ Giai Ninh hiểu rõ lo lắng của cô ấy, cô nhìn ra phía bên ngoài, suy nghĩ rồi thấp giọng nói: “Tớ thật sự không biết giữa hai người họ còn có chuyện này, bây giờ phải làm sao đây?”
Ôn Thấm hạ giọng: “Mà tớ lại thấy học trưởng Minh Hằng vẫn luôn nhìn về phía Úy Lam, quan hệ giữa hai chúng ta với anh ấy cũng không phải rất quen thuộc, cậu nghĩ một chút xem tại sao cậu vừa gọi anh ấy, anh ấy lại đến.”
Nói như vậy, gương mặt Từ Giai Ninh bỗng đỏ lên.
Người là cô mời tới, lúc đầu cô cũng cảm thấy Minh Hằng vừa về nước nhất định không có bạn bè nên nghĩ muốn kéo anh đến cùng tụ họp một chút. Lúc Minh Hằng sảng khoái đồng ý, đáy lòng cô còn có chút mừng thầm.
Bây giờ xem ra là cô tự mình đa tình.
Bởi vì cô nhớ rõ, ngày đó khi cô gửi WeChat cho anh, quả thật anh ấy có hỏi cô là còn có những ai tham gia.
Cho nên khi anh ấy biết Úy Lam sẽ tham gia mới đồng ý với mình.
Đừng nhìn Ôn Thấm bình thường tùy tiện nhưng thời điểm then chốt cô ấy vẫn rất cẩn thận. Có lẽ là vì người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, Từ Giai Ninh bình thường cũng là người cẩn thận nhưng phụ nữ khi vừa gặp hai chữ tình cảm này thì đầu óc dễ dàng biến thành bột nhão.
Ôn Thấm cẩn thận nhìn cô ấy, thấp giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không có gì, chỉ là phát hiện mình đã tự mình đa tình mà thôi.” Từ Giai Ninh nở nụ cười.
Ôn Thấm nghe xong, há hốc mồm nhìn về phía cô ấy.
Ai ngờ ngược lại Từ Giai Ninh vỗ bờ vai cô, khẽ cười nói: “Đừng như vậy, xem như là giấc mộng cuối cùng của tớ trước tuổi 30 đi, ai mà không có lúc mơ mộng chứ.”
Ôn Thấm nhanh chóng an ủi cô ấy: “Sau cậu lại nói bản thân mình như thế, cậu chính là nữ thần Harvard, ánh mắt Minh Hằng kia không tốt mà thôi. Chúng ta vô cùng ưu tú.”
“Ánh mắt anh ấy mà không tốt sao? Tớ thấy là ánh mắt anh ấy quá tốt rồi.”
Từ Giai Ninh cũng rất phóng khoáng, nếu biết mình và Minh Hằng không có hi vọng gì thì ngược lại còn có thể trêu đùa.
Lại nói tiếp, cô gái như Úy Lam đúng là người bình thường không dám theo đuổi. Hễ là người có chút tâm tư thì bản thân đều vô cùng xuất sắc, xã hội bây giờ thật sự không phải có thể thuận miệng là có thể nói bốn chữ đó. Người ưu tú tất nhiên mong muốn tìm người ưu tú cùng cấp bậc, cho dù gia thế bối cảnh hay là điều kiện bản thân thì phải đứng trên cùng một cấp độ mới có tư cách đàm luận.
Ôn Thấm ôm Từ Giai Ninh, lắc eo của cô: “Tớ mặc kệ, dù sao chính là anh ta không có phúc.”
Từ Giai Ninh bị cô chọc cười, còn nói: “Nhưng mà lát nữa bạn trai Úy Lam đến có phải là có chút xấu hổ không? Nếu không thì chúng ta chơi một chút rồi đi thôi.”
“Không sao đâu, học trưởng Minh Hằng cũng không phải người lỗ mãng. Mà đúng lúc để anh ta gặp bạn trai Úy Lam một chút, cũng để anh ta hết hi vọng.”
Tuy chuyện giữa nam và nữ rất khó mà nói nhưng tất nhiên Ôn Thấm vẫn thiên vị Từ Giai Ninh.
Bất quá vừa rồi Từ Giai Ninh đã thất vọng như thế, cô cảm thấy cũng nên để Minh Hằng nếm thử cảm giác thất vọng này.
Hai người cũng không ở lại toilet quá lâu, dặm thêm lớp trang điểm rồi trở về.
Ngược lại hai người ngồi trên ghế dài sau khi hai người các cô trở về vẫn xa cách như cũ, một trái một phải. Lúc hai cô trở về chỉ thấy hai người này ngồi yên lặng thưởng thức ban nhạc biểu diễn.
Trước đó, Tần Lục Trác gửi tin nhắn nói là đã đến nhưng mà sao đã lâu vậy còn chưa đến.
Nhưng mà lúc này Úy Lam lại không nóng nảy chờ anh đến, ngược lại vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía ban nhạc bên kia. Bên cạnh có ánh mắt như có như không vẫn luôn bắn về phía bên này.
Quả thật cô cũng không ngờ còn có thể gặp lại Minh Hằng.
Nếu như nói phải định nghĩa rõ quan hệ giữa cô và Minh Hằng.
Thì chính là người bệnh và người tư vấn tâm lý trước kia, quan hệ như vậy đại khái sẽ càng thích hợp hơn với bọn họ. Chỉ là giữa bọn họ còn có quan hệ vi diệu hơn, vì Úy Lam từng cảm thấy Minh Hằng đang nỗ lực khống chế bệnh của chính anh ta.
Đúng vậy, giống như những gì phát sinh trên người cô, anh ta cố gắng dùng hiểu biết trong lĩnh vực chuyên môn ảnh hưởng đến cô.
Mặc dù Úy Lam cũng không biết ý đồ của anh ta là gì nhưng là một chuyên gia tư vấn tâm lý, dùng chuyên môn của mình ảnh hưởng đến người bệnh, chuyện này trong mắt Úy Lam là hành vi thiếu đạo đức nghề nghiệp.
Bởi vậy sau khi cô tranh chấp với Minh Hằng liền từ chối gặp lại anh ta.
Sau khi cô về nước quả thật chưa từng liên lạc với anh ta.
Bởi vì không ai nói lời nào nên Ôn Thấm là người mời khách cố gắng làm sôi nổi bầu không khí, lôi kéo bọn họ cùng chơi trò chơi. Không ngờ Minh Hằng không từ chối mà ngược lại rất hứng thú gật đầu tham gia.
“Thật ra trò chơi xúc xắc này vô cùng đơn giản.
Ôn Thấm nói rõ quy tắc, muốn lôi kéo bọn họ cùng chơi. Úy Lam lắc đầu vì cô vẫn luôn không thích, Từ Giai Ninh cũng từ chối, cô không biết uống rượu, sợ là đã uống quá nhiều rồi.
Ôn Thấm lầm bầm: “Hai người thật là nhàm chán.”
Ngược lại Minh Hằng nhìn cô ấy cười khẽ: “Không phải còn có anh sao.”
Ôn Thấm thấy anh ta phối hợp như thế bèn cười nói: “Vậy được, bất quá học trưởng anh chơi lần đầu tiên, em cũng sẽ không lừa anh quá đâu.”
Thế là hai người bắt đầu đổ xúc xắc.
Vốn dĩ Ôn Thấm muốn để anh ta gọi trước, ai ngờ Minh Hằng khẽ nâng tay, ưu nhã nói: “Ưu tiên phụ nữ trước.”
Nếu như vậy thì Ôn Thấm cũng không khách sáo với anh, cúi đầu mở chung đựng xúc xắc của mình ra, nhìn thoáng qua xúc xắc bên trong, tất cả có năm viên xúc xắc, cô đổ được ba cái năm, vốn dĩ cô gọi ba cái năm là đảm bảo nhất, nhưng cô liếc mắt một cái, ỷ vào việc đây là lần đầu Minh Hằng chơi nên đảo mắt, hô: “Ba cái sáu.”
Thật ra một cái cô cũng không có.
Minh Hằng nhìn lướt qua về phía cô ấy, dường như là xác định xem cô ấy thật sự muốn gọi như thế không.
Ánh mắt Ôn Thấm kiên định nhìn anh ta, trò chơi này chính là sách lược của hai bên.
Ai ngờ ánh mắt của cô vừa đặt trên mặt Minh Hằng thì nghe thấy giọng nói không chút do dự của anh ta: “Mở đi.”
Anh mở chung xúc xắc của mình ra trước, ba cái bốn, một cái hai, một cái sáu.
Ôn Thấm hít vào một hơi.
Vốn dĩ cô muốn lừa người đối diện một chút, kết quả người ta bóc cô không chút do dự. Cô cầm ly rượu trước mặt lên, sau khi uống một hơi cạn sạch thì nói không chút do dự: “Chơi lần nữa.”
Kết quả chơi thêm ba lần, cô vẫn thua.
Mặc kệ cho cô gọi thế nào, vắt óc tìm mưu kế ra sao nhưng tâm tư của cô dường như đều có thể bị đối phương nhìn thấu. May mà Từ Giai Ninh thấy mắt cô ấy đã phiếm hồng, đè cổ tay cô ấy lại, thấp giọng nói: “Được rồi, đừng chơi nữa. Cậu chơi không lại học trưởng đâu.”
Lúc này Ôn Thấm uống đã hơi say, lại không phục: “Không được, chơi thêm lần nữa, tớ không tin...”
Cô ấy vừa nói, Úy Lam một bên trực tiếp cầm lấy chung đựng xúc xắc trong tay cô: "Tớ chơi giúp câụ một ván.”
Úy Lam thản nhiên nhìn về phía Minh Hằng, giơ chung đựng xúc xắc trong tay lên, bắt đầu lắc không chút do dự, đến khi cô đè chung xúc xắc lại, trực tiếp gọi: “Ba cái sáu.”
Ôn Thấm và Từ Giai Ninh một bên trợn tròn mắt, Úy Lam nhìn cũng không nhìn đã bắt đầu gọi.
Minh Hằng nhìn cô, cúi đầu mở chung xúc xắc của mình, nhìn thoáng qua rồi gọi: “Bốn cái năm.”
“Mở.”
Úy Lam trực tiếp mở chung xúc xắc ra, mặc dù chỉ là một trò chơi mà thôi nhưng giờ khắc này cả Ôn Thấm và Từ Giai Ninh đều cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hai người cúi đầu nhìn xem, năm cái xúc xắc của Úy Lam yên tĩnh nằm đó hai cái hai, một cái ba, hai cái sáu thế mà không có cái năm nào.
Thế là ánh mắt hai người lại chuyển về phía Minh Hằng.
Minh Hằng nhìn Úy Lam, con ngươi màu hổ phách dưới ánh đèn mờ ảo vẫn bình lặng như nước, khóe miệng anh ta giương lên, trên mặt là biểu cảm mỉm cười: “Anh thua.”
Anh ta đưa tay mở chung xúc xắc ra.
Trong năm viên xúc xắc được mở ra chỉ có ba cái năm.
Anh ta nâng cái ly trước mặt lên, giơ về phía Úy Lam: “Có chơi có chịu.”
Lúc này Ôn Thấm đã phục sát đất, cô ấy tôn sùng nhìn Úy Lam: “Úy Lam, mắt cậu là tia X-quang sao? Lại có thể không mở ra mà vẫn thấy bên trong có những số gì? Cậu thật sự quá lợi hại, khó trách mà tớ cứ thua mãi.”
Từ Giai Ninh kéo cô ấy, thấp giọng nói: “Còn không phải do cậu quá đần sao, nét mặt của cậu bị học trưởng Minh Hằng nhìn thấu hết rồi.”
“Đúng vậy, học trưởng Minh Hằng, anh thắng mà không vẻ vang gì. Anh là giáo sư tâm lý học nhất định có thể nhìn thấu biểu cảm của em, thế mà anh vẫn cứ chơi với em làm gì.”
Lúc này Ôn Thấm mới nhớ tới, bắt đầu phàn nàn.
Minh Hằng lại nói: “Không phải là em cứ kéo anh chơi à?”
Ôn Thấm: “...” Sao mà cô cứ cảm thấy mình bị lừa vậy.
“Chơi nữa không?” Minh Hằng nhìn các cô, vậy mà vẫn rất hứng thú.
Úy Lam đứng lên: “Không chơi, em đi toilet một chút.”
Thật ra, nhắc đến cũng thật trùng hợp, ngay trên đường cô đi vào toilet thì gặp gỡ hai người đàn ông đang tán tỉnh các cô gái, trong đó một người đàn ông vốn dĩ đã đưa tay vào trong váy một cô gái, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Úy Lam, ánh mắt sáng lên.
Hắn ta huých người bên cạnh: “Ấy, mày nhìn xem cô em kia có phải rất quen mắt không?”
Bạn hắn bật cười một tiếng: “Con mẹ nó mày còn là người không, đã ôm một người trong ngực còn thấy người ta quen mắt. Mày không sợ em gái trong lòng mày đau lòng à.”
Lúc này cô gái tựa trong ngực người đàn ông đưa tay nhéo lồng ngực hắn: “Đúng vậy, Uy thiếu anh nói như vậy em thật sự tức giận đó.”
Người đàn ông được gọi là Uy thiếu lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Đúng là rất xinh đẹp, nhưng mà tao cứ cảm thấy đã gặp qua ở đâu.”
Bạn hắn nghiêng đầu nhìn về phía hắn ta: “Không phải là gặp trên giường của mày chứ?”
Kết quả hắn nói như vậy, Uy thiếu lập tức kêu một tiếng quái dị, đắc ý nói: “Cuối cùng tao cũng nhớ ra. Đây không phải là bạn gái trước của Chu Tây Trạch sao?”
“Bạn gái trước của Chu thiếu? Chính là người lần trước chơi đùa với chúng ta mà suýt chút nữa bị lột quần áo, khóc lóc đi ra ngoài sao?” Bạn hắn không để ý nói, vừa rồi lúc Úy Lam đi qua hắn không chú ý nên trong đầu chỉ có ấn tượng đại khái như thế.
Ai ngờ Uy thiếu lại lắc đầu: “Không phải người đó, cô ả kia thì là bạn gái trước gì chứ, từ thuở nào rồi. Người tao nói là nhị tiểu thư của Hậu Cần Thượng Đạt kia, lúc trước Chu thiếu đính hôn với người kia không phải tụi mày đều nói anh ta muốn cải tà quy chính sao?”
“Người kia đó hả.” Bạn hắn nhìn xung quanh một vòng, ai ngờ không thấy người đâu.
Hắn vẫn thấy kỳ lạ nói: “Không phải nói là cô gái kia vô cùng an phận sao, bình thường không hề đến quán bar, mày đừng nhận nhầm người.”
Uy thiếu lấy điện thoại ra, bạn hắn thấy hắn ta gọi điện hỏi: “Mày làm gì đó?”
Ai ngờ Uy thiếu lại rất hăng hái nói: “Tao nghe nói sau khi Chu thiếu chia tay với cô ta thì sa sút tinh thần rất lâu. Thật ra phụ nữ ấy, dỗ dành là tốt rồi, nếu không ăn thua nữa thì chinh phục cô ta trên giường, đảm bảo ngoan ngoãn nghe lời.”
Nói xong hắn ta ôm người trong ngực, hôn một cái.
Chu Tây Trạch bên kia nhận điện thoại, giọng nói không hào hứng chút nào, vốn dĩ chuẩn bị cúp máy.
Nhưng sau khi nghe thấy hai chữ Úy Lam lại dừng lại.
Nói thật, sau khi hắn chia tay với Úy Lam tất cả mọi thứ đều không vừa ý. Cha hắn vì việc này mà nổi trận lôi đình với, lại còn đưa một hạng mục quan trọng nhất của công ty giao cho anh trai hắn. Anh trai hắn do vợ trước cha hắn sinh, là anh em cùng cha khác mẹ, từ xưa đến nay hai người không ngồi cùng bàn.
Lúc trước khi cha hắn sắp xếp cho hắn xem mắt Úy Lam, anh trai hắn suýt chút nữa là tức điên lên.
Anh trai hắn cũng cưới một người vợ môn đăng hộ đối nhưng nhà chị dâu hắn nếu so sánh với nhà Úy Lam đúng là cách biệt một trời một vực. Cho nên Chu Tây Trạch vẫn luôn rất đắc ý, mà sau khi hắn đính hôn với Úy Lam thì rõ ràng cha hắn càng coi trọng hắn hơn.
Thế nhưng hắn đã quá đắc ý, xem như đính hôn rồi thì mọi chuyện đã định.
Kết quả ngược lại mắc sai lầm, bị bắt tận tay chuyện ngoại tình.
Bây giờ trong công ty rõ ràng là anh trai hắn ta đã vượt lên, ngược lại bây giờ hắn đang rất gấp gáp nhưng càng suốt ruột thì càng sai lầm nhiều hơn.
Đến khi Tôn Uy gọi điện đến, hai mắt hắn như phát sáng lên khi nghe thấy hai chữ Uý Lam, nếu có thể làm hòa với Úy Lam thì nhất định tình cảnh của hắn ở công ty sẽ tốt hơn nhiều so với bây giờ.
Lúc trước không phải hắn không từng cố gắng mà chỉ vì Úy Lam quá tuyệt tình.
Qua một thời gian dài, hắn lại không muốn mất mặt nữa.
Bây giờ tình thế đang bị áp đảo, đặc biệt khi nghĩ đến hội nghị cấp cao của công ty hôm nay, cha hắn ủng hộ anh trai mà coi nhẹ lời nói của mình trước mặt tất cả mọi người, Chu Tây Trạch đã nghẹn một bụng lửa giận.
Cho nên hắn lập tức nói: “Tôi đang ở gần đó, năm phút sau là đến.”
Đúng thật là quá trùng hợp, lúc đầu tâm tình hắn ta không tốt, tìm bạn bè uống rượu nên hẹn ở quán bar này. Lúc Tôn Uy gọi điện thoại đến thì hắn đang ở dưới lầu.
Thế là Tôn Uy vỗ mông cô gái trong ngực một cái, thấp giọng nói: “Đi đến ghế lô trước chờ anh.”
Cô gái cũng không dám nhiều lời, cẩn thận gật đầu rồi đi cùng cô gái khác.
Úy Lam ra khỏi toilet, chuẩn bị trở về ghế dài. Đi được nửa đường, khi đang xuyên qua hàng lang thì bị chặn lại. Hai người đàn ông vừa rồi đứng ở chỗ này tán tỉnh hai cô gái chặn ngay trước mặt cô, một người trong đó cười hì hì nói: “Mỹ nữ, nhìn em rất quen mắt.”
Cô nhìn đối phương lại có cảm giác như từ trên cao nhìn xuống.
Bản thân Úy Lam đã cao còn gầy, hôm nay lại đi giày cao gót 7cm, người đàn ông bắt chuyện trước mặt xem ra còn không cao bằng cô, chỉ có điều hắn mặc một thân toàn hàng hiệu, trên mặt lại mỉm cười tự tin quả thật khiến người ta cảm thấy có chút buồn cười.
Ở những nơi như thế này kiếm cớ làm quen tất nhiên là một chuyện hết sức bình thường.
Chỉ có điều Úy Lam không có tâm tình xã giao, cô nhíu mày, nói thẳng: “Làm phiền nhường đường một chút.”
Thế mà đối phương không tức giận, cười nhẹ nói: “Mỹ nữ đừng nóng giận. Tôi không có ác ý, chỉ là muốn mời cô uống một chén rượu.”
Úy Lam không trả lời hắn, quay người chuẩn bị đi đường khác về chỗ ngồi của mình.
Tôn Uy không ngờ cô ta lại dứt khoát như thế, vội vàng đuổi theo ngăn cô lại lần nữa.
Úy Lam thấy hắn như cao dán chó, mặt mũi dần dần trở nên tức giận: “Anh mà không tránh ra thì tôi sẽ không khách sáo nữa đấy.”
Không biết do tác động của cồn hay là do âm nhạc của quán bar đột nhiên nhanh hơn mà cô có phần không kiên nhẫn.
Tô Uy nhìn cô, nói thật là cô không trang điểm đậm, khác với những người phụ nữ trang điểm đến mức không nhận ra diện mạo thật sự kia, trang phục vừa tươi mát vừa thanh nhã. Dưới ánh đèn mờ ảo như thế có thể nhìn ra làn da trắng như tuyết thật sự rất đẹp, đôi mắt vừa đen vừa sáng, lông mi cong lên, chớp mắt một cái như hai phiến quạt nhỏ vỗ vào nhau.
Hắn ta nhìn Úy Lam như vậy đáy lòng có chút ngứa ngáy.
Tên Chu Tây Trạch kia đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Dù sao Úy Lam vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế lại tốt, nếu không phải nhà hắn không sánh được với Úy gia thì hắn thật sự muốn để cha mình đi cầu hôn. Nghĩ đến vậy, nụ cười Tôn Uy càng thêm không đứng đắn.
Kết quả hắn vừa mới nhếch miệng cười liền bị người khác nắm lấy cổ áo từ phía sau.
Hắn ta vừa quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt chính trực của Chu Tây Trạch: “Anh làm gì vậy?”
Tôn Uy đang muốn gọi một tiếng Chu thiếu thì nghe đối phương nói: “Muốn bắt chuyện thì tìm người khác, mẹ nó đừng đụng đến cô ấy.”
Nói xong hắn ta đẩy Tôn Uy một cái, ánh mắt như người xa lạ. Lúc này Tôn Uy tức giận, tên này có chuyện gì vậy, vừa rồi hắn còn gọi điện báo tin cho hắn ta, bây giờ lại trở mặt không quen biết rồi?
Cũng may lúc này Chu Tây Trạch xoay người nháy mắt với hắn.
Bây giờ Tôn Uy mới hiểu ý Chu Tây Trạch là gì.
Mẹ nó, tên này thật sự biết chơi, để mình thành người xấu.
Bất quá cho dù cùng trong vòng tròn phú nhị đại thì cũng có quan hệ cấp bậc, điều kiện gia đình Tôn Uy đúng là không tệ, chỉ tiếc so với gia đình Chu Tây Trạch vẫn chênh lệch một khoảng cách lớn. Huống hồ gần đây hắn có chuyện cần nhờ Chu Tây Trạch cho nên nghĩ lại cũng sẵn lòng chơi tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân cực kỳ tầm thường này.
“Con mẹ nó mày là ai?” Tôn Uy vô cùng tức giận nói, còn tiến lên dùng ngực huých Chu Tây Trạch.
Một người khác nhìn bộ dạng hai bọn họ còn muốn khuyên nhủ, hai anh em tuyệt đối đừng gây chuyện vì phụ nữ.
Chu Tây Trạch cầm cổ áo Tôn Uy lên: “Tao là bạn trai cô ấy, con mẹ nó mày muốn gây chuyện thì tìm đến tao. Đừng có mà ức hiếp người phụ nữ của tao.”
Tôn Uy hừ một tiếng, đang muốn nói chuyện thì bị đánh một quyền.
Lần này Chu Tây Trạch không hề khách sáo, hắn ta cố ý biểu hiện trước mặt Úy Lam, tất nhiên là diễn kịch phải diễn cho đến cùng. Cho nên hắn đánh Tôn Uy lùi về sau mấy bước rồi xông lên nắm lấy cổ áo của Tôn Uy, thấp giọng nói: "Người anh em, lần này coi như tôi thiếu cậu, chuyện lần trước cậu nói tôi đồng ý.”
Tôn Uy bị đánh một cú, thật sự rất tức giận, kết quả nghe xong lời này lại nhịn xuống.
“Lần sau đừng để cho tao gặp lại mày.”
Chu Tây Trạch để lại một câu hung ác như thế liền quay người kéo tay Úy Lam: “Chúng ta đi.”
Nhưng hắn ta kéo mà cô gái này lại đứng yên tại chỗ không đi.
Hắn nhìn cô đầy khó hiểu, thấy cô còn đang nhìn Tôn Uy liền thấp giọng nói: “Được rồi, loại người này đừng chấp nhặt với hắn.”
Hắn ta nói xong, Úy Lam ngược lại xoay người. Chu Tây Trạch tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội để thể hiện liền đi theo bên cạnh cô, làm ra vẻ mặt lo lắng: “Nơi như quán bar này rất loạn, nếu như em muốn chơi thì gọi anh đi cùng em.”
“Anh là ai?” Úy Lam quay đầu nhìn về phía hắn.
Sắc mặt Chu Tây Trạch cứng đờ, nửa ngày sau mới nặn ra được một nụ cười, thấp giọng nói: “Úy Lam, anh biết em rất tức giận. Thật sự, anh đã biết sai rồi, em cho anh một cơ hội nữa được không?”
Lúc này, bỗng có một thân hình xuất hiện phía đối diện.
Cô đột nhiên nở nụ cười, Chu Tây Trạch cho là cô cười với mình, lại không ngừng cố gắng nói tiếp: “Úy Lam, hai chúng ta ở bên nhau cũng rất lâu. Hẳn là em cũng biết con người của anh, anh đối với em như thế nào em cũng rõ ràng. Giống như chuyện vừa rồi, nếu ai ức hiếp em anh nhất định xông lên. Anh có phải liều mạng cũng sẽ bảo vệ em.”
Liều mạng cũng sẽ bảo vệ cô?
Nhưng mà cô biết trên thế giới này người thật sự liều mạng cũng sẽ bảo vệ cô chỉ có anh ấy.
Cô quay đầu nhìn về phía Tần Lục Trác, nhìn thấy anh đang chậm rãi đi đến, lúc đến bên cạnh cô thì đưa bàn tay đút trong túi ra nắm lấy bờ vai cô, thấp giọng nói: “Anh đến rồi.”
Chu Tây Tranh vốn đã vắt hết óc để nói ra một đoạn tỏ tình sâu đậm.
Kết quả lại nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một người, ôm Úy Lam trước mặt hắn.
Thế mà Úy Lam còn không từ chối.
Hắn ta còn đang muốn nói chuyện, ai ngờ Tôn Uy lại bị một người dắt cổ túm trở lại.
Thẩm Phóng khinh thường nhìn Tôn Uy, lại nhìn Tần Lục Trác: “Lão đại, chính là kẻ này ban nãy ức hiếp chị dâu.”
Sắc mặt Chu Tây Trạch thay đổi.
Tôn Uy ôm bụng, vừa rồi hắn bị Thẩm Phóng dùng đầu gối húc vào bụng, huống hồ còn bị tìm thấy □□ trên người hắn nên lúc này Thẩm Phóng kéo đi, hắn căn bản không dám phản kháng.
Thấm Phóng kéo cổ của hắn ta: “Còn không mau xin lỗi.”
“Mỹ nữ, thật sự xin lỗi, vừa rồi là tôi bị quỷ ám.”
Úy Lam sững sờ, đến khi Tần Lục Trác đi về trước hai bước lại kéo lấy cổ áo hắn ta, thản nhiên nói: “Lần sau biểu diễn tiết mục khác đi, anh hùng cứu mỹ nhân quá tầm thường.”
Mặc dù là nói với Tôn Uy nhưng Chu Tây Trạch một bên nghe thấy sắc mặt lập tức thay đổi.
Úy Lam lại bật cười.
Cô thật sự không ngờ, Tần Lục Trác quả thật có thủ đoạn làm tổn thương người khác.
Tần Lục Trác nói hết lời liền kéo tay Úy Lam, thấp giọng nói: “Đi thôi vợ.”
Một tiếng vợ này vừa sủng vừa nịch (3), quan trọng nhất là Úy Lam bị gọi như thế mà lại thật sự ngoan ngoãn đi cùng anh.
(3)Sủng nịch: ghép cả hai từ lại có nghĩa là cưng chiều.
Bên trong mỗi một vòng tròn đều sẽ có một nhân vật trong truyền thuyết.
Mà trong vòng tròn du học năm đó, Minh Hằng chính là người như thế, vừa anh tuấn ôn hòa, lại còn có lý lịch có thể làm mù mắt người khác. Cố tình anh ta lại còn chững chạc thành thục, không hề giống với những du học sinh trong nhà có tiền phú nhị đại không biết kiềm chế kia.
Cho nên con gái thích anh ta có thể nói là từng đoàn từng đội.
Ôn Thấm cẩn thận nhìn sang Úy Lam một cái, tin đồn trước đó giữa Minh Hằng và Úy Lam cô cũng đã nghe qua.
Lúc đầu cô nghĩ là Úy Lam sẽ ở lại Mỹ, kết quả cô ấy lại trở về không chút do dự.
Mà sau khi cô ấy trở về cũng không có tin tức gì về Minh Hằng, dù sao đại thần như anh ta cho dù ở nơi nào cũng sẽ lóa mắt như ban đầu.
Người là Từ Giai Ninh mời đến, cho nên cô ấy mở miệng nói: “Học trưởng Minh Hằng, anh ngồi bên này đi.”
Ôn Thấm quan sát Úy Lam, cô ấy vẫn không nói gì như cũ.
Ngược lại Từ Giai Ninh cười khẽ nói: “Hai người chắc còn chưa biết, học trưởng được trường đại học trong nước đặc biệt mời về làm giáo sư tâm lý học.”
Từ Giai Ninh nói ra cái tên trường đại học rất có danh tiếng, Ôn Thấm mở to mắt, có phần không tin nổi nói: “Giáo sư? Không hổ là học trưởng Minh Hằng, thật sự quá lợi hại.”
Minh Hằng năm nay 29 tuổi, còn chưa đến 30 mà đã là giáo sư.
Từ Giai Ninh gật đầu: “Đúng lúc công ty tớ hợp tác với trường này nên tớ mới có thể gặp được học trưởng Minh Hằng.”
Từ Giai Ninh giải thích một chút.
Ôn Thấm nghe xong rất hứng thú, truy hỏi: “Học trưởng Minh Hằng, anh về nước lúc nào vậy?”
Minh Hằng mỉm cười: “Vừa mới trở về không lâu.”
Sau đó ánh mắt anh ta chuyển hướng về phía Úy Lam, dường như đang nghiêm túc đánh giá cô. Úy Lam đưa tay cầm cái ly trước mặt lên, đây là cocktail vừa rồi Ôn Thấm nhất định phải lấy, màu sắc tươi đẹp đặc biệt dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar lại càng phá lệ mê người.
Cô rũ mi mắt, không nhìn Minh Hằng.
Ôn Thấm chú ý đến hướng tầm mắt của anh, không nhịn được mím miệng.
Cô ấy đứng dậy: “Tớ đi toilet một chút.”
Kết quả trước khi đi còn kéo Từ Giai Ninh đi cùng.
Từ Giai Ninh không hiểu ra sao, vừa định chê cười cô đi toilet còn phải kéo người khác đi cùng. Kết quả sau khi vào toilet, Ôn Thấm đứng yên nhìn cô, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: “Sao cậu lại gọi học trưởng Minh Hằng đến?”
“Cậu có thành kiến với anh ấy?”
Nghe xong lời này, Từ Giai Ninh bất ngờ nhìn về phía Ôn Thấm, dù sao ban nãy khi nhìn thấy Minh Hằng, vẻ mặt cô ấy còn rất bất ngờ, thế nào mà lúc này lại ngược lại kéo cố đến toilet nói lời như vậy chứ.
Ôn Thấm bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng nói: “Cái gì mà tớ có thành kiến, tớ sợ Úy Lam xấu hổ.”
Từ Giai Ninh không rõ ý của cô ấy.
Sau đó sắc mặt cô khẽ biến đổi: “Hai người bọn họ?” Cô hít vào một hơi, có phần không tin nổi hỏi: “Hai người họ đã từng ở bên nhau?”
Ôn Thấm gật đầu, thấp giọng nói: “Cũng không phải đã từng ở bên nhau mà giữa hai người họ có gì đó là lạ, trước đó khi ở Mỹ tớ nhìn thấy hai người họ cãi nhau, mà còn là cãi nhau vô cùng lớn. Cho nên cậu đột nhiên gọi học trưởng Minh Hằng đến như thế tớ sợ bọn họ xấu hổ.”
Úy Lam có tính cách như thế nào chứ, cô ấy có thể cãi nhau với người khác sao?
Cho nên Ôn Thấm nói như thế, Từ Giai Ninh hiểu rõ lo lắng của cô ấy, cô nhìn ra phía bên ngoài, suy nghĩ rồi thấp giọng nói: “Tớ thật sự không biết giữa hai người họ còn có chuyện này, bây giờ phải làm sao đây?”
Ôn Thấm hạ giọng: “Mà tớ lại thấy học trưởng Minh Hằng vẫn luôn nhìn về phía Úy Lam, quan hệ giữa hai chúng ta với anh ấy cũng không phải rất quen thuộc, cậu nghĩ một chút xem tại sao cậu vừa gọi anh ấy, anh ấy lại đến.”
Nói như vậy, gương mặt Từ Giai Ninh bỗng đỏ lên.
Người là cô mời tới, lúc đầu cô cũng cảm thấy Minh Hằng vừa về nước nhất định không có bạn bè nên nghĩ muốn kéo anh đến cùng tụ họp một chút. Lúc Minh Hằng sảng khoái đồng ý, đáy lòng cô còn có chút mừng thầm.
Bây giờ xem ra là cô tự mình đa tình.
Bởi vì cô nhớ rõ, ngày đó khi cô gửi WeChat cho anh, quả thật anh ấy có hỏi cô là còn có những ai tham gia.
Cho nên khi anh ấy biết Úy Lam sẽ tham gia mới đồng ý với mình.
Đừng nhìn Ôn Thấm bình thường tùy tiện nhưng thời điểm then chốt cô ấy vẫn rất cẩn thận. Có lẽ là vì người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, Từ Giai Ninh bình thường cũng là người cẩn thận nhưng phụ nữ khi vừa gặp hai chữ tình cảm này thì đầu óc dễ dàng biến thành bột nhão.
Ôn Thấm cẩn thận nhìn cô ấy, thấp giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không có gì, chỉ là phát hiện mình đã tự mình đa tình mà thôi.” Từ Giai Ninh nở nụ cười.
Ôn Thấm nghe xong, há hốc mồm nhìn về phía cô ấy.
Ai ngờ ngược lại Từ Giai Ninh vỗ bờ vai cô, khẽ cười nói: “Đừng như vậy, xem như là giấc mộng cuối cùng của tớ trước tuổi 30 đi, ai mà không có lúc mơ mộng chứ.”
Ôn Thấm nhanh chóng an ủi cô ấy: “Sau cậu lại nói bản thân mình như thế, cậu chính là nữ thần Harvard, ánh mắt Minh Hằng kia không tốt mà thôi. Chúng ta vô cùng ưu tú.”
“Ánh mắt anh ấy mà không tốt sao? Tớ thấy là ánh mắt anh ấy quá tốt rồi.”
Từ Giai Ninh cũng rất phóng khoáng, nếu biết mình và Minh Hằng không có hi vọng gì thì ngược lại còn có thể trêu đùa.
Lại nói tiếp, cô gái như Úy Lam đúng là người bình thường không dám theo đuổi. Hễ là người có chút tâm tư thì bản thân đều vô cùng xuất sắc, xã hội bây giờ thật sự không phải có thể thuận miệng là có thể nói bốn chữ đó. Người ưu tú tất nhiên mong muốn tìm người ưu tú cùng cấp bậc, cho dù gia thế bối cảnh hay là điều kiện bản thân thì phải đứng trên cùng một cấp độ mới có tư cách đàm luận.
Ôn Thấm ôm Từ Giai Ninh, lắc eo của cô: “Tớ mặc kệ, dù sao chính là anh ta không có phúc.”
Từ Giai Ninh bị cô chọc cười, còn nói: “Nhưng mà lát nữa bạn trai Úy Lam đến có phải là có chút xấu hổ không? Nếu không thì chúng ta chơi một chút rồi đi thôi.”
“Không sao đâu, học trưởng Minh Hằng cũng không phải người lỗ mãng. Mà đúng lúc để anh ta gặp bạn trai Úy Lam một chút, cũng để anh ta hết hi vọng.”
Tuy chuyện giữa nam và nữ rất khó mà nói nhưng tất nhiên Ôn Thấm vẫn thiên vị Từ Giai Ninh.
Bất quá vừa rồi Từ Giai Ninh đã thất vọng như thế, cô cảm thấy cũng nên để Minh Hằng nếm thử cảm giác thất vọng này.
Hai người cũng không ở lại toilet quá lâu, dặm thêm lớp trang điểm rồi trở về.
Ngược lại hai người ngồi trên ghế dài sau khi hai người các cô trở về vẫn xa cách như cũ, một trái một phải. Lúc hai cô trở về chỉ thấy hai người này ngồi yên lặng thưởng thức ban nhạc biểu diễn.
Trước đó, Tần Lục Trác gửi tin nhắn nói là đã đến nhưng mà sao đã lâu vậy còn chưa đến.
Nhưng mà lúc này Úy Lam lại không nóng nảy chờ anh đến, ngược lại vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía ban nhạc bên kia. Bên cạnh có ánh mắt như có như không vẫn luôn bắn về phía bên này.
Quả thật cô cũng không ngờ còn có thể gặp lại Minh Hằng.
Nếu như nói phải định nghĩa rõ quan hệ giữa cô và Minh Hằng.
Thì chính là người bệnh và người tư vấn tâm lý trước kia, quan hệ như vậy đại khái sẽ càng thích hợp hơn với bọn họ. Chỉ là giữa bọn họ còn có quan hệ vi diệu hơn, vì Úy Lam từng cảm thấy Minh Hằng đang nỗ lực khống chế bệnh của chính anh ta.
Đúng vậy, giống như những gì phát sinh trên người cô, anh ta cố gắng dùng hiểu biết trong lĩnh vực chuyên môn ảnh hưởng đến cô.
Mặc dù Úy Lam cũng không biết ý đồ của anh ta là gì nhưng là một chuyên gia tư vấn tâm lý, dùng chuyên môn của mình ảnh hưởng đến người bệnh, chuyện này trong mắt Úy Lam là hành vi thiếu đạo đức nghề nghiệp.
Bởi vậy sau khi cô tranh chấp với Minh Hằng liền từ chối gặp lại anh ta.
Sau khi cô về nước quả thật chưa từng liên lạc với anh ta.
Bởi vì không ai nói lời nào nên Ôn Thấm là người mời khách cố gắng làm sôi nổi bầu không khí, lôi kéo bọn họ cùng chơi trò chơi. Không ngờ Minh Hằng không từ chối mà ngược lại rất hứng thú gật đầu tham gia.
“Thật ra trò chơi xúc xắc này vô cùng đơn giản.
Ôn Thấm nói rõ quy tắc, muốn lôi kéo bọn họ cùng chơi. Úy Lam lắc đầu vì cô vẫn luôn không thích, Từ Giai Ninh cũng từ chối, cô không biết uống rượu, sợ là đã uống quá nhiều rồi.
Ôn Thấm lầm bầm: “Hai người thật là nhàm chán.”
Ngược lại Minh Hằng nhìn cô ấy cười khẽ: “Không phải còn có anh sao.”
Ôn Thấm thấy anh ta phối hợp như thế bèn cười nói: “Vậy được, bất quá học trưởng anh chơi lần đầu tiên, em cũng sẽ không lừa anh quá đâu.”
Thế là hai người bắt đầu đổ xúc xắc.
Vốn dĩ Ôn Thấm muốn để anh ta gọi trước, ai ngờ Minh Hằng khẽ nâng tay, ưu nhã nói: “Ưu tiên phụ nữ trước.”
Nếu như vậy thì Ôn Thấm cũng không khách sáo với anh, cúi đầu mở chung đựng xúc xắc của mình ra, nhìn thoáng qua xúc xắc bên trong, tất cả có năm viên xúc xắc, cô đổ được ba cái năm, vốn dĩ cô gọi ba cái năm là đảm bảo nhất, nhưng cô liếc mắt một cái, ỷ vào việc đây là lần đầu Minh Hằng chơi nên đảo mắt, hô: “Ba cái sáu.”
Thật ra một cái cô cũng không có.
Minh Hằng nhìn lướt qua về phía cô ấy, dường như là xác định xem cô ấy thật sự muốn gọi như thế không.
Ánh mắt Ôn Thấm kiên định nhìn anh ta, trò chơi này chính là sách lược của hai bên.
Ai ngờ ánh mắt của cô vừa đặt trên mặt Minh Hằng thì nghe thấy giọng nói không chút do dự của anh ta: “Mở đi.”
Anh mở chung xúc xắc của mình ra trước, ba cái bốn, một cái hai, một cái sáu.
Ôn Thấm hít vào một hơi.
Vốn dĩ cô muốn lừa người đối diện một chút, kết quả người ta bóc cô không chút do dự. Cô cầm ly rượu trước mặt lên, sau khi uống một hơi cạn sạch thì nói không chút do dự: “Chơi lần nữa.”
Kết quả chơi thêm ba lần, cô vẫn thua.
Mặc kệ cho cô gọi thế nào, vắt óc tìm mưu kế ra sao nhưng tâm tư của cô dường như đều có thể bị đối phương nhìn thấu. May mà Từ Giai Ninh thấy mắt cô ấy đã phiếm hồng, đè cổ tay cô ấy lại, thấp giọng nói: “Được rồi, đừng chơi nữa. Cậu chơi không lại học trưởng đâu.”
Lúc này Ôn Thấm uống đã hơi say, lại không phục: “Không được, chơi thêm lần nữa, tớ không tin...”
Cô ấy vừa nói, Úy Lam một bên trực tiếp cầm lấy chung đựng xúc xắc trong tay cô: "Tớ chơi giúp câụ một ván.”
Úy Lam thản nhiên nhìn về phía Minh Hằng, giơ chung đựng xúc xắc trong tay lên, bắt đầu lắc không chút do dự, đến khi cô đè chung xúc xắc lại, trực tiếp gọi: “Ba cái sáu.”
Ôn Thấm và Từ Giai Ninh một bên trợn tròn mắt, Úy Lam nhìn cũng không nhìn đã bắt đầu gọi.
Minh Hằng nhìn cô, cúi đầu mở chung xúc xắc của mình, nhìn thoáng qua rồi gọi: “Bốn cái năm.”
“Mở.”
Úy Lam trực tiếp mở chung xúc xắc ra, mặc dù chỉ là một trò chơi mà thôi nhưng giờ khắc này cả Ôn Thấm và Từ Giai Ninh đều cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hai người cúi đầu nhìn xem, năm cái xúc xắc của Úy Lam yên tĩnh nằm đó hai cái hai, một cái ba, hai cái sáu thế mà không có cái năm nào.
Thế là ánh mắt hai người lại chuyển về phía Minh Hằng.
Minh Hằng nhìn Úy Lam, con ngươi màu hổ phách dưới ánh đèn mờ ảo vẫn bình lặng như nước, khóe miệng anh ta giương lên, trên mặt là biểu cảm mỉm cười: “Anh thua.”
Anh ta đưa tay mở chung xúc xắc ra.
Trong năm viên xúc xắc được mở ra chỉ có ba cái năm.
Anh ta nâng cái ly trước mặt lên, giơ về phía Úy Lam: “Có chơi có chịu.”
Lúc này Ôn Thấm đã phục sát đất, cô ấy tôn sùng nhìn Úy Lam: “Úy Lam, mắt cậu là tia X-quang sao? Lại có thể không mở ra mà vẫn thấy bên trong có những số gì? Cậu thật sự quá lợi hại, khó trách mà tớ cứ thua mãi.”
Từ Giai Ninh kéo cô ấy, thấp giọng nói: “Còn không phải do cậu quá đần sao, nét mặt của cậu bị học trưởng Minh Hằng nhìn thấu hết rồi.”
“Đúng vậy, học trưởng Minh Hằng, anh thắng mà không vẻ vang gì. Anh là giáo sư tâm lý học nhất định có thể nhìn thấu biểu cảm của em, thế mà anh vẫn cứ chơi với em làm gì.”
Lúc này Ôn Thấm mới nhớ tới, bắt đầu phàn nàn.
Minh Hằng lại nói: “Không phải là em cứ kéo anh chơi à?”
Ôn Thấm: “...” Sao mà cô cứ cảm thấy mình bị lừa vậy.
“Chơi nữa không?” Minh Hằng nhìn các cô, vậy mà vẫn rất hứng thú.
Úy Lam đứng lên: “Không chơi, em đi toilet một chút.”
Thật ra, nhắc đến cũng thật trùng hợp, ngay trên đường cô đi vào toilet thì gặp gỡ hai người đàn ông đang tán tỉnh các cô gái, trong đó một người đàn ông vốn dĩ đã đưa tay vào trong váy một cô gái, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Úy Lam, ánh mắt sáng lên.
Hắn ta huých người bên cạnh: “Ấy, mày nhìn xem cô em kia có phải rất quen mắt không?”
Bạn hắn bật cười một tiếng: “Con mẹ nó mày còn là người không, đã ôm một người trong ngực còn thấy người ta quen mắt. Mày không sợ em gái trong lòng mày đau lòng à.”
Lúc này cô gái tựa trong ngực người đàn ông đưa tay nhéo lồng ngực hắn: “Đúng vậy, Uy thiếu anh nói như vậy em thật sự tức giận đó.”
Người đàn ông được gọi là Uy thiếu lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Đúng là rất xinh đẹp, nhưng mà tao cứ cảm thấy đã gặp qua ở đâu.”
Bạn hắn nghiêng đầu nhìn về phía hắn ta: “Không phải là gặp trên giường của mày chứ?”
Kết quả hắn nói như vậy, Uy thiếu lập tức kêu một tiếng quái dị, đắc ý nói: “Cuối cùng tao cũng nhớ ra. Đây không phải là bạn gái trước của Chu Tây Trạch sao?”
“Bạn gái trước của Chu thiếu? Chính là người lần trước chơi đùa với chúng ta mà suýt chút nữa bị lột quần áo, khóc lóc đi ra ngoài sao?” Bạn hắn không để ý nói, vừa rồi lúc Úy Lam đi qua hắn không chú ý nên trong đầu chỉ có ấn tượng đại khái như thế.
Ai ngờ Uy thiếu lại lắc đầu: “Không phải người đó, cô ả kia thì là bạn gái trước gì chứ, từ thuở nào rồi. Người tao nói là nhị tiểu thư của Hậu Cần Thượng Đạt kia, lúc trước Chu thiếu đính hôn với người kia không phải tụi mày đều nói anh ta muốn cải tà quy chính sao?”
“Người kia đó hả.” Bạn hắn nhìn xung quanh một vòng, ai ngờ không thấy người đâu.
Hắn vẫn thấy kỳ lạ nói: “Không phải nói là cô gái kia vô cùng an phận sao, bình thường không hề đến quán bar, mày đừng nhận nhầm người.”
Uy thiếu lấy điện thoại ra, bạn hắn thấy hắn ta gọi điện hỏi: “Mày làm gì đó?”
Ai ngờ Uy thiếu lại rất hăng hái nói: “Tao nghe nói sau khi Chu thiếu chia tay với cô ta thì sa sút tinh thần rất lâu. Thật ra phụ nữ ấy, dỗ dành là tốt rồi, nếu không ăn thua nữa thì chinh phục cô ta trên giường, đảm bảo ngoan ngoãn nghe lời.”
Nói xong hắn ta ôm người trong ngực, hôn một cái.
Chu Tây Trạch bên kia nhận điện thoại, giọng nói không hào hứng chút nào, vốn dĩ chuẩn bị cúp máy.
Nhưng sau khi nghe thấy hai chữ Úy Lam lại dừng lại.
Nói thật, sau khi hắn chia tay với Úy Lam tất cả mọi thứ đều không vừa ý. Cha hắn vì việc này mà nổi trận lôi đình với, lại còn đưa một hạng mục quan trọng nhất của công ty giao cho anh trai hắn. Anh trai hắn do vợ trước cha hắn sinh, là anh em cùng cha khác mẹ, từ xưa đến nay hai người không ngồi cùng bàn.
Lúc trước khi cha hắn sắp xếp cho hắn xem mắt Úy Lam, anh trai hắn suýt chút nữa là tức điên lên.
Anh trai hắn cũng cưới một người vợ môn đăng hộ đối nhưng nhà chị dâu hắn nếu so sánh với nhà Úy Lam đúng là cách biệt một trời một vực. Cho nên Chu Tây Trạch vẫn luôn rất đắc ý, mà sau khi hắn đính hôn với Úy Lam thì rõ ràng cha hắn càng coi trọng hắn hơn.
Thế nhưng hắn đã quá đắc ý, xem như đính hôn rồi thì mọi chuyện đã định.
Kết quả ngược lại mắc sai lầm, bị bắt tận tay chuyện ngoại tình.
Bây giờ trong công ty rõ ràng là anh trai hắn ta đã vượt lên, ngược lại bây giờ hắn đang rất gấp gáp nhưng càng suốt ruột thì càng sai lầm nhiều hơn.
Đến khi Tôn Uy gọi điện đến, hai mắt hắn như phát sáng lên khi nghe thấy hai chữ Uý Lam, nếu có thể làm hòa với Úy Lam thì nhất định tình cảnh của hắn ở công ty sẽ tốt hơn nhiều so với bây giờ.
Lúc trước không phải hắn không từng cố gắng mà chỉ vì Úy Lam quá tuyệt tình.
Qua một thời gian dài, hắn lại không muốn mất mặt nữa.
Bây giờ tình thế đang bị áp đảo, đặc biệt khi nghĩ đến hội nghị cấp cao của công ty hôm nay, cha hắn ủng hộ anh trai mà coi nhẹ lời nói của mình trước mặt tất cả mọi người, Chu Tây Trạch đã nghẹn một bụng lửa giận.
Cho nên hắn lập tức nói: “Tôi đang ở gần đó, năm phút sau là đến.”
Đúng thật là quá trùng hợp, lúc đầu tâm tình hắn ta không tốt, tìm bạn bè uống rượu nên hẹn ở quán bar này. Lúc Tôn Uy gọi điện thoại đến thì hắn đang ở dưới lầu.
Thế là Tôn Uy vỗ mông cô gái trong ngực một cái, thấp giọng nói: “Đi đến ghế lô trước chờ anh.”
Cô gái cũng không dám nhiều lời, cẩn thận gật đầu rồi đi cùng cô gái khác.
Úy Lam ra khỏi toilet, chuẩn bị trở về ghế dài. Đi được nửa đường, khi đang xuyên qua hàng lang thì bị chặn lại. Hai người đàn ông vừa rồi đứng ở chỗ này tán tỉnh hai cô gái chặn ngay trước mặt cô, một người trong đó cười hì hì nói: “Mỹ nữ, nhìn em rất quen mắt.”
Cô nhìn đối phương lại có cảm giác như từ trên cao nhìn xuống.
Bản thân Úy Lam đã cao còn gầy, hôm nay lại đi giày cao gót 7cm, người đàn ông bắt chuyện trước mặt xem ra còn không cao bằng cô, chỉ có điều hắn mặc một thân toàn hàng hiệu, trên mặt lại mỉm cười tự tin quả thật khiến người ta cảm thấy có chút buồn cười.
Ở những nơi như thế này kiếm cớ làm quen tất nhiên là một chuyện hết sức bình thường.
Chỉ có điều Úy Lam không có tâm tình xã giao, cô nhíu mày, nói thẳng: “Làm phiền nhường đường một chút.”
Thế mà đối phương không tức giận, cười nhẹ nói: “Mỹ nữ đừng nóng giận. Tôi không có ác ý, chỉ là muốn mời cô uống một chén rượu.”
Úy Lam không trả lời hắn, quay người chuẩn bị đi đường khác về chỗ ngồi của mình.
Tôn Uy không ngờ cô ta lại dứt khoát như thế, vội vàng đuổi theo ngăn cô lại lần nữa.
Úy Lam thấy hắn như cao dán chó, mặt mũi dần dần trở nên tức giận: “Anh mà không tránh ra thì tôi sẽ không khách sáo nữa đấy.”
Không biết do tác động của cồn hay là do âm nhạc của quán bar đột nhiên nhanh hơn mà cô có phần không kiên nhẫn.
Tô Uy nhìn cô, nói thật là cô không trang điểm đậm, khác với những người phụ nữ trang điểm đến mức không nhận ra diện mạo thật sự kia, trang phục vừa tươi mát vừa thanh nhã. Dưới ánh đèn mờ ảo như thế có thể nhìn ra làn da trắng như tuyết thật sự rất đẹp, đôi mắt vừa đen vừa sáng, lông mi cong lên, chớp mắt một cái như hai phiến quạt nhỏ vỗ vào nhau.
Hắn ta nhìn Úy Lam như vậy đáy lòng có chút ngứa ngáy.
Tên Chu Tây Trạch kia đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Dù sao Úy Lam vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế lại tốt, nếu không phải nhà hắn không sánh được với Úy gia thì hắn thật sự muốn để cha mình đi cầu hôn. Nghĩ đến vậy, nụ cười Tôn Uy càng thêm không đứng đắn.
Kết quả hắn vừa mới nhếch miệng cười liền bị người khác nắm lấy cổ áo từ phía sau.
Hắn ta vừa quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt chính trực của Chu Tây Trạch: “Anh làm gì vậy?”
Tôn Uy đang muốn gọi một tiếng Chu thiếu thì nghe đối phương nói: “Muốn bắt chuyện thì tìm người khác, mẹ nó đừng đụng đến cô ấy.”
Nói xong hắn ta đẩy Tôn Uy một cái, ánh mắt như người xa lạ. Lúc này Tôn Uy tức giận, tên này có chuyện gì vậy, vừa rồi hắn còn gọi điện báo tin cho hắn ta, bây giờ lại trở mặt không quen biết rồi?
Cũng may lúc này Chu Tây Trạch xoay người nháy mắt với hắn.
Bây giờ Tôn Uy mới hiểu ý Chu Tây Trạch là gì.
Mẹ nó, tên này thật sự biết chơi, để mình thành người xấu.
Bất quá cho dù cùng trong vòng tròn phú nhị đại thì cũng có quan hệ cấp bậc, điều kiện gia đình Tôn Uy đúng là không tệ, chỉ tiếc so với gia đình Chu Tây Trạch vẫn chênh lệch một khoảng cách lớn. Huống hồ gần đây hắn có chuyện cần nhờ Chu Tây Trạch cho nên nghĩ lại cũng sẵn lòng chơi tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân cực kỳ tầm thường này.
“Con mẹ nó mày là ai?” Tôn Uy vô cùng tức giận nói, còn tiến lên dùng ngực huých Chu Tây Trạch.
Một người khác nhìn bộ dạng hai bọn họ còn muốn khuyên nhủ, hai anh em tuyệt đối đừng gây chuyện vì phụ nữ.
Chu Tây Trạch cầm cổ áo Tôn Uy lên: “Tao là bạn trai cô ấy, con mẹ nó mày muốn gây chuyện thì tìm đến tao. Đừng có mà ức hiếp người phụ nữ của tao.”
Tôn Uy hừ một tiếng, đang muốn nói chuyện thì bị đánh một quyền.
Lần này Chu Tây Trạch không hề khách sáo, hắn ta cố ý biểu hiện trước mặt Úy Lam, tất nhiên là diễn kịch phải diễn cho đến cùng. Cho nên hắn đánh Tôn Uy lùi về sau mấy bước rồi xông lên nắm lấy cổ áo của Tôn Uy, thấp giọng nói: "Người anh em, lần này coi như tôi thiếu cậu, chuyện lần trước cậu nói tôi đồng ý.”
Tôn Uy bị đánh một cú, thật sự rất tức giận, kết quả nghe xong lời này lại nhịn xuống.
“Lần sau đừng để cho tao gặp lại mày.”
Chu Tây Trạch để lại một câu hung ác như thế liền quay người kéo tay Úy Lam: “Chúng ta đi.”
Nhưng hắn ta kéo mà cô gái này lại đứng yên tại chỗ không đi.
Hắn nhìn cô đầy khó hiểu, thấy cô còn đang nhìn Tôn Uy liền thấp giọng nói: “Được rồi, loại người này đừng chấp nhặt với hắn.”
Hắn ta nói xong, Úy Lam ngược lại xoay người. Chu Tây Trạch tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội để thể hiện liền đi theo bên cạnh cô, làm ra vẻ mặt lo lắng: “Nơi như quán bar này rất loạn, nếu như em muốn chơi thì gọi anh đi cùng em.”
“Anh là ai?” Úy Lam quay đầu nhìn về phía hắn.
Sắc mặt Chu Tây Trạch cứng đờ, nửa ngày sau mới nặn ra được một nụ cười, thấp giọng nói: “Úy Lam, anh biết em rất tức giận. Thật sự, anh đã biết sai rồi, em cho anh một cơ hội nữa được không?”
Lúc này, bỗng có một thân hình xuất hiện phía đối diện.
Cô đột nhiên nở nụ cười, Chu Tây Trạch cho là cô cười với mình, lại không ngừng cố gắng nói tiếp: “Úy Lam, hai chúng ta ở bên nhau cũng rất lâu. Hẳn là em cũng biết con người của anh, anh đối với em như thế nào em cũng rõ ràng. Giống như chuyện vừa rồi, nếu ai ức hiếp em anh nhất định xông lên. Anh có phải liều mạng cũng sẽ bảo vệ em.”
Liều mạng cũng sẽ bảo vệ cô?
Nhưng mà cô biết trên thế giới này người thật sự liều mạng cũng sẽ bảo vệ cô chỉ có anh ấy.
Cô quay đầu nhìn về phía Tần Lục Trác, nhìn thấy anh đang chậm rãi đi đến, lúc đến bên cạnh cô thì đưa bàn tay đút trong túi ra nắm lấy bờ vai cô, thấp giọng nói: “Anh đến rồi.”
Chu Tây Tranh vốn đã vắt hết óc để nói ra một đoạn tỏ tình sâu đậm.
Kết quả lại nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một người, ôm Úy Lam trước mặt hắn.
Thế mà Úy Lam còn không từ chối.
Hắn ta còn đang muốn nói chuyện, ai ngờ Tôn Uy lại bị một người dắt cổ túm trở lại.
Thẩm Phóng khinh thường nhìn Tôn Uy, lại nhìn Tần Lục Trác: “Lão đại, chính là kẻ này ban nãy ức hiếp chị dâu.”
Sắc mặt Chu Tây Trạch thay đổi.
Tôn Uy ôm bụng, vừa rồi hắn bị Thẩm Phóng dùng đầu gối húc vào bụng, huống hồ còn bị tìm thấy □□ trên người hắn nên lúc này Thẩm Phóng kéo đi, hắn căn bản không dám phản kháng.
Thấm Phóng kéo cổ của hắn ta: “Còn không mau xin lỗi.”
“Mỹ nữ, thật sự xin lỗi, vừa rồi là tôi bị quỷ ám.”
Úy Lam sững sờ, đến khi Tần Lục Trác đi về trước hai bước lại kéo lấy cổ áo hắn ta, thản nhiên nói: “Lần sau biểu diễn tiết mục khác đi, anh hùng cứu mỹ nhân quá tầm thường.”
Mặc dù là nói với Tôn Uy nhưng Chu Tây Trạch một bên nghe thấy sắc mặt lập tức thay đổi.
Úy Lam lại bật cười.
Cô thật sự không ngờ, Tần Lục Trác quả thật có thủ đoạn làm tổn thương người khác.
Tần Lục Trác nói hết lời liền kéo tay Úy Lam, thấp giọng nói: “Đi thôi vợ.”
Một tiếng vợ này vừa sủng vừa nịch (3), quan trọng nhất là Úy Lam bị gọi như thế mà lại thật sự ngoan ngoãn đi cùng anh.
(3)Sủng nịch: ghép cả hai từ lại có nghĩa là cưng chiều.
Bình luận facebook