Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 395 “Tôi cũng đi cùng”.
Sở Văn Xương cười nhạt nói: “Anh có biết ba từ nữ thần Tần có ý nghĩa gì không?”
“Anh có biết vé vào cổng buổi biểu diễn của nữ thần Tần khó mua cỡ nào không hả? Ngày đầu tiên tung ra đã bán hết sạch rồi!”
“Bây giờ vé trong tay có thể bán lại với giá một trăm nghìn tệ một vé đấy!”
“Hơn nữa nếu không có người quen, anh còn không thể mua nổi!”
Nghe thấy những lời này, cả ba người Sở Hạ Vũ đều trố mắt nhìn nhau.
Bây giờ bọn họ không phải là không trả nổi tiền mua vé vào cổng.
Mà là cho dù bọn cô muốn mua cũng chẳng có.
“Không ngại nói cho các anh biết”.
Sở Văn Xương đắc ý chỉ về người đàn ông thanh niên mặc áo vest sang trọng phía sau.
“Anh rể của tôi có người quen ở công ty giải trí Hạn Hải mới có thể lấy được mấy vé, nếu như là người khác thì chắc chắn không thể mua được đâu”.
Người đàn ông thanh niên tiến lên trước một bước, nói với giọng điệu đắc ý: “Xin tự giới thiệu, tôi là Đường Tinh Hà, bạn trai của Tịnh Tuệ”.
“Đây chắc là em Hạ Vũ nhỉ, đã nghe tên em từ lâu, lần đầu gặp mặt, em đúng là rất xinh đẹp”.
Đường Tinh Hà nhếch miệng cười với ánh mắt nham hiểm.
“Chào anh rể”.
Sở Hạ Vũ miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi.
“Vừa nãy, anh nghe bạn trai em nói, cậu ta có thể lấy được vé vào cổng buổi biểu diễn à?”
“Anh rất tò mò, đã đến giờ này thì cậu ta có thể lấy được vé vào cổng bằng cách nào?”
“Đi trộm hay đi cướp về vậy?”
Hắn vừa dứt lời, đám người nhà họ Sở đều bật cười ha hả.
“Tôi chưa bao giờ nói khoác”.
Lâm Hữu Triết không thèm để ý đến những lời cười nhạo, chỉ nói: “Hạ Vũ, em và bố mẹ em đến trước cửa buổi biểu diễn chờ một lát, về chuyện vé vào cổng cứ giao cho anh”.
Vừa nói, anh xoay người định rời đi.
“Đợi đã!”
Đường Tinh Hà bước đến chặn trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Cậu còn chưa nói cậu dùng cách gì để lấy được vé vào cổng mà”.
“Không liên quan đến anh”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng đáp.
“Đương nhiên là có liên quan!”
Sở Văn Xương hét lên: “Bây giờ anh là thằng ở rể nhà họ Sở, lỡ như anh làm chuyện gì mất mặt thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Sở!”
“Anh phải biết rằng, bây giờ nhà họ Sở là gia tộc hạng nhất ở Giang Thành”.
“Danh tiếng của nhà họ Sở còn đáng giá hơn so với cái mạng hèn này của anh đấy!”
“Sở Văn Xương, anh…!”
Sở Hạ Vũ sắp nổi giận, đã bị Lâm Hữu Triết ngăn lại.
Chỉ là một con chó dại đang sủa thôi mà, không đáng nổi giận.
“Tôi đến công ty giải trí Hạn Hải lấy vé”.
Anh hờ hững nói.
“Ha ha, anh không nhầm lẫn gì đấy chứ?”
Sở Văn Xương như nghe được một câu chuyện cười: “Kể từ khi công ty giải trí Hạn Hải gia nhập vào tập đoàn Diệt Lâm thì đã có tiềm năng trở thành một công ty giải trí lớn”.
“Với đẳng cấp như anh mà cũng muốn quen biết người của công ty giải trí Hạn Hải ư?”
“Được thôi, để tránh việc anh lại bảo tôi xem thường anh!”
Sở Văn Xương ngửa mặt lên trời: “Tôi sẽ đi cùng anh tới đó, để xem rốt cuộc anh tìm ai để lấy vé!”
“Tôi cũng đi cùng”.
Đường Tinh Hà nói, không ngừng cười khẩy: “Tôi cũng muốn quen biết bạn của cậu Lâm trong công ty giải trí Hạn Hải”.
Dứt lời, anh rể và em vợ nở một nụ cười đểu, thầm nghĩ Lâm Hữu Triết chắc chắn sẽ không dám đồng ý.
Bọn họ rất chắc chắn, thằng nhóc này tuyệt đối không thể quen biết người của công ty giải trí Hạn Hải.
Cùng lắm là đi tìm một vài fans hâm mộ của Tần Mộng Dĩnh rồi mua lại vé trong tay của họ với giá cao.
Nhưng vé mà fans hâm mộ mua được thì cũng chỉ thuộc dạng vé ngoài sân.
Chỉ có thể nhìn nữ thần Tần qua màn hình lớn.
Còn trong tay bọn họ là loại vé ở ba hàng đầu tiên!
Người bình thường căn bản không thể mua được!
“Anh có biết vé vào cổng buổi biểu diễn của nữ thần Tần khó mua cỡ nào không hả? Ngày đầu tiên tung ra đã bán hết sạch rồi!”
“Bây giờ vé trong tay có thể bán lại với giá một trăm nghìn tệ một vé đấy!”
“Hơn nữa nếu không có người quen, anh còn không thể mua nổi!”
Nghe thấy những lời này, cả ba người Sở Hạ Vũ đều trố mắt nhìn nhau.
Bây giờ bọn họ không phải là không trả nổi tiền mua vé vào cổng.
Mà là cho dù bọn cô muốn mua cũng chẳng có.
“Không ngại nói cho các anh biết”.
Sở Văn Xương đắc ý chỉ về người đàn ông thanh niên mặc áo vest sang trọng phía sau.
“Anh rể của tôi có người quen ở công ty giải trí Hạn Hải mới có thể lấy được mấy vé, nếu như là người khác thì chắc chắn không thể mua được đâu”.
Người đàn ông thanh niên tiến lên trước một bước, nói với giọng điệu đắc ý: “Xin tự giới thiệu, tôi là Đường Tinh Hà, bạn trai của Tịnh Tuệ”.
“Đây chắc là em Hạ Vũ nhỉ, đã nghe tên em từ lâu, lần đầu gặp mặt, em đúng là rất xinh đẹp”.
Đường Tinh Hà nhếch miệng cười với ánh mắt nham hiểm.
“Chào anh rể”.
Sở Hạ Vũ miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi.
“Vừa nãy, anh nghe bạn trai em nói, cậu ta có thể lấy được vé vào cổng buổi biểu diễn à?”
“Anh rất tò mò, đã đến giờ này thì cậu ta có thể lấy được vé vào cổng bằng cách nào?”
“Đi trộm hay đi cướp về vậy?”
Hắn vừa dứt lời, đám người nhà họ Sở đều bật cười ha hả.
“Tôi chưa bao giờ nói khoác”.
Lâm Hữu Triết không thèm để ý đến những lời cười nhạo, chỉ nói: “Hạ Vũ, em và bố mẹ em đến trước cửa buổi biểu diễn chờ một lát, về chuyện vé vào cổng cứ giao cho anh”.
Vừa nói, anh xoay người định rời đi.
“Đợi đã!”
Đường Tinh Hà bước đến chặn trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Cậu còn chưa nói cậu dùng cách gì để lấy được vé vào cổng mà”.
“Không liên quan đến anh”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng đáp.
“Đương nhiên là có liên quan!”
Sở Văn Xương hét lên: “Bây giờ anh là thằng ở rể nhà họ Sở, lỡ như anh làm chuyện gì mất mặt thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Sở!”
“Anh phải biết rằng, bây giờ nhà họ Sở là gia tộc hạng nhất ở Giang Thành”.
“Danh tiếng của nhà họ Sở còn đáng giá hơn so với cái mạng hèn này của anh đấy!”
“Sở Văn Xương, anh…!”
Sở Hạ Vũ sắp nổi giận, đã bị Lâm Hữu Triết ngăn lại.
Chỉ là một con chó dại đang sủa thôi mà, không đáng nổi giận.
“Tôi đến công ty giải trí Hạn Hải lấy vé”.
Anh hờ hững nói.
“Ha ha, anh không nhầm lẫn gì đấy chứ?”
Sở Văn Xương như nghe được một câu chuyện cười: “Kể từ khi công ty giải trí Hạn Hải gia nhập vào tập đoàn Diệt Lâm thì đã có tiềm năng trở thành một công ty giải trí lớn”.
“Với đẳng cấp như anh mà cũng muốn quen biết người của công ty giải trí Hạn Hải ư?”
“Được thôi, để tránh việc anh lại bảo tôi xem thường anh!”
Sở Văn Xương ngửa mặt lên trời: “Tôi sẽ đi cùng anh tới đó, để xem rốt cuộc anh tìm ai để lấy vé!”
“Tôi cũng đi cùng”.
Đường Tinh Hà nói, không ngừng cười khẩy: “Tôi cũng muốn quen biết bạn của cậu Lâm trong công ty giải trí Hạn Hải”.
Dứt lời, anh rể và em vợ nở một nụ cười đểu, thầm nghĩ Lâm Hữu Triết chắc chắn sẽ không dám đồng ý.
Bọn họ rất chắc chắn, thằng nhóc này tuyệt đối không thể quen biết người của công ty giải trí Hạn Hải.
Cùng lắm là đi tìm một vài fans hâm mộ của Tần Mộng Dĩnh rồi mua lại vé trong tay của họ với giá cao.
Nhưng vé mà fans hâm mộ mua được thì cũng chỉ thuộc dạng vé ngoài sân.
Chỉ có thể nhìn nữ thần Tần qua màn hình lớn.
Còn trong tay bọn họ là loại vé ở ba hàng đầu tiên!
Người bình thường căn bản không thể mua được!
Bình luận facebook