Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25-26
Chương 25: Mang Thai
Cùng lúc đó. Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, phải khó khăn lắm Triệu Nhã Cầm mới tìm được Tô Thiến Tuyết hẹn gặp nhau ở nhà hàng bò bít-tết Hào Tước.
“Thiến Tuyết, dạo này con và Gia Dũng thế nào?” Triệu Nhã Cầm sốt sắng hỏi. Bên má bị Tô Viễn Hàng đánh vẫn còn sưng, nhưng đã được lớp phấn dày che đi, nếu không nhìn kĩ quả thật không thể nhận ra được.
Mặc dù người nhà họ Tô không ngó ngàng tới Thẩm Gia Dũng, nhưng Triệu Nhã Cầm không tin Tô Duyệt có thể qua lại với một người đàn ông khác nhanh như vậy. Theo bà thấy, người nhà họ Tô chẳng qua vì sĩ diện nên mới nói như vậy thôi, còn người đàn ông xuất hiện bên cạnh Tô Duyệt tối hôm đó, có lẽ chỉ là người Tô Duyệt cố ý đưa tới để giữ thể diện mà thôi.
Ngày trước, tuy bà dùng cách bất chính để chiếm lấy Tô Viễn Hàng, nhưng bà chưa từng hối hận. Yêu một người, muốn chiếm lấy người đó thì có gì sai chứ? Nếu có sai, cũng chỉ vì người đàn bà Triệu Tuyết Nhu đó dụ dỗ ông ấy, đã chiếm được một người cũng không chịu buông tha cho người kia, cuối cùng lại còn bỏ đi cùng người đàn ông khác.
Đối với sự lựa chọn của con gái mình, trước nay bà đều rất ủng hộ, dựa vào cái gì con gái bà không được chiếm lấy người đàn ông Tô Duyệt thích? Hạnh phúc, phải đoạt lấy mới có được!
Cho nên, Triệu Nhã Cầm nghĩ, người nhà họ Tô chỉ đang tìm một cơ hội thích hợp để giúp Tô Duyệt đoạt lại Thẩm Gia Dũng mà thôi.
Mà bà lại muốn nhân lúc trước khi người nhà họ Tô có hành động gì phải ra tay giành lấy hạnh phúc cho con gái mình trước.
Tô Thiến Tuyết thờ ơ ngắm nghía móng tay mình mới đi làm, dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với vẻ lo lắng của Triệu Nhã Cầm. Cô nhẹ nhàng thổi thổi lên móng tay mình, hờ hững nói: “Vẫn như vậy thôi.”
“Vậy các con định bao giờ đính hôn?”
“Đính hôn?” Giọng nói của Tô Thiến Tuyết đột nhiên tăng cao, mặc dù cô từng nói chuyện hai người sắp đính hôn trước mặt Tô Duyệt, nhưng chỉ đơn giản là vì muốn chọc tức Tô Duyệt thôi, trong lòng cô thật ra chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Dù sao Thẩm Gia Dũng cũng chỉ là con riêng, không thể mang đến cho cô thứ cô muốn, ngày trước muốn hẹn hò với Thẩm Gia Dũng cũng chỉ vì muốn để Tô Duyệt biết thế nào là đau khổ thế thôi.
“Thiến Tuyết, lẽ nào con chưa từng nghĩ đến vấn đề này à? Không lẽ con…” Chỉ vì muốn trêu tức Tô Duyệt thôi?
Triệu Nhã Cầm cau mày nhìn Tô Thiến Tuyết, mặc dù bà biết con gái mình trước nay vẫn ngấm ngầm phân cao thấp với Tô Duyệt, nhưng bà không hy vọng Tô Thiến Tuyết mang hạnh phúc cả đời của mình ra đùa giỡn.
“Không… Không phải. Con chỉ cảm thấy, cha không đồng ý hôn sự của chúng con, nếu như giờ con với anh ấy đính hôn… Con sợ cha sẽ giận điên lên mất.” Tô Thiến Tuyết chột dạ tìm đại cái cớ.
“Hừ, cha con không đồng ý thì sao hả? Thẩm Gia Dũng cũng đã chia tay với Tô Duyệt rồi, người nó chọn bây giờ là con!” Triệu Nhã Cầm có chút kích động, âm điệu cũng cao hơn nhiều.
Tô Viễn Hàng thờ ơ với chuyện của con gái mình, nhưng lại luôn để tâm chuyện của Tô Duyệt, nhưng không có nghĩa là bà cứ vậy khoanh tay đứng nhìn, không có nghĩa là bà cũng phải trơ mắt đứng nhìn con gái bà chắp tay đưa người người đàn ông mà nó khó khăn mới có được.
Huống chi bà tuyệt đối sẽ không cho Tô Viễn Hàng bất cứ cơ hội nào trợ giúp Tô Duyệt để lấy lòng Triệu Tuyết Nhu cả.
“Thiến Tuyết, con yên tâm, cho dù trong lòng Thẩm Gia Dũng vẫn còn có Tô Duyệt, nhưng hoàn cảnh của nó không cho phép nó làm như vậy. Đợi sau khi các con kết hôn, chỉ cần con dịu dàng với nó thêm chút nữa, nó nhất định sẽ một lòng một dạ với con.” Triệu Nhã Cầm kiên nhẫn an ủi, Thẩm Gia Dũng và Tô Viễn Hàng khác nhau, hiện thực tàn khốc không cho phép thằng nhóc đó chọn Tô Duyệt.
“Mẹ, con biết rồi. Chuyện này tùy mẹ sắp xếp.” Tô Thiến Tuyết có chút phiền lòng nói, cô không dám nói bản thân căn bản không yêu Thẩm Gia Dũng. Triệu Nhã Cầm có thể chấp nhận cố đoạt bạn trai Tô Duyệt, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô vì trả thù Tô Duyệt mà lợi dụng tình cảm.
Triệu Nhã Cầm nghe vậy, trong lòng yên tâm nhiều, nói tiếp: “Vậy được, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cho con gả đi một cách vinh dự không ai bằng.”
“Vâng.” Tô Thiến Tuyết qua quýt gật đầu, trong lòng lại không nghĩ vậy.
Cô đã đạt được mục đích là đối phó với Tô Duyệt, cũng đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi Thẩm Gia Dũng. Mà hôm nay, Triệu Nhã Cầm lại thúc ép chuyện cô và Thẩm Gia Dũng đính hôn, thật là chuyện khiến người đời chê cười.
Tô Thiến Tuyết ỉu xìu cắt miếng bò bít-tết ra, mãi mới cắt được một miếng, đang định cho vào miệng thì chợt cảm thấy buồn nôn, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa không ngừng.
“Thiến Tuyết, con sao vậy?” Triệu Nhã Cầm vội vàng chạy theo cô, vỗ vỗ lên lưng cô, giúp cô dễ chịu hơn. Tô Thiến Tuyết vừa định nói mình không sao, nhưng còn chưa kịp mở miệng, dạ dày lại chợt sôi trào, nôn mửa còn nhiều hơn lúc trước.
Nhìn dáng vẻ không ngừng nôn mửa của con gái, trong đầu Triệu Nhã Cầm chợt xuất hiện một ý nghĩ, do dự một lúc, cuối cùng hỏi: “Thiến Tuyết, có phải con…?”
“Không thể nào!” Tô Thiến Tuyết như bị dẫm phải đuôi, vội thét lớn ngắt lời Triệu Nhã Cầm.
“Mẹ, chuyện này không thể nói lung tung được, có thể chỉ là bụng con khó chịu thôi.” Nhận ra vừa rồi mình phản ứng quá kích động, Tô Thiến Tuyết cố gắng khôi phục lại tâm trạng, nhưng giọng nói kia rõ ràng đang run rẩy không kiềm chế được.
Không, bây giờ cô không thể có con được, có con rồi thì sao cô rời khỏi Thẩm Gia Dũng được đây!
Triệu Nhã Cầm đương nhiên không biết được suy nghĩ lúc này của Tô Thiến Tuyết, chỉ nghĩ rằng cô giống với những người trẻ tuổi khác, sợ có con sớm, nhẹ giọng nói: “Thiến Tuyết, bây giờ mẹ dẫn con đến bệnh viện xem thế nào. Đến bệnh viện kiểm tra cho rõ ràng hơn.”
“Con không đi!” Tô Thiến Tuyết quả quyết cự tuyệt, nếu như đến bệnh viện, nếu như cô thật sự có thai, nếu như bị Triệu Nhã Cầm biết thì cô không còn đường sống nữa rồi.
“Thiến Tuyết, có một số chuyện không thể tránh được. Đừng lo lắng, cho dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng ở bên cạnh con.” Triệu Nhã Cầm tiếp tục an ủi. Tô Thiến Tuyết không tìm được cớ nào nữa, đành theo Triệu Nhã Cầm tới bệnh viện gần đó.
Tại bệnh viện.
“Mẹ, một mình con vào được rồi.” Tô Thiến Tuyết sau khi nhận được số khám thì nói với Triệu Nhã Cầm.
“Một mình con…Có được không?”
Tô Thiến Tuyết đỡ Triệu Nhã Cầm ngồi xuống, “Dĩ nhiên là được! Mẹ, nếu như mẹ cứ đòi vào cùng con, con sẽ không kiểm tra nữa.”
“Được rồi! Vậy con làm gì cũng phải cẩn thận. Nếu như thật sự mang thai, nhất định phải báo lại với mẹ.” Triệu Nhã Cầm sốt sắng nói.
Đối với việc Thẩm Gia Dũng là con riêng, trong lòng Triệu Nhã Cầm cũng có chút vướng mắc, nhưng nếu Tô Thiến Tuyết thật sự mang thai, mọi chuyện đều không là gì cả.
Đến lúc đó, cho dù Lâm Tuyết Mai có ngăn cản thế nào cũng chẳng làm gì được nữa.
Nếu như vậy, tài sản của nhà họ Thẩm…
“Biết rồi! Mẹ, con vào đây.” Tô Thiến Tuyết không kiên nhẫn nói, dự cảm xấu trong lòng khiến cô vô tình để lộ sự lo lắng của mình.
Trong phòng khám phụ khoa, sau khi làm xét nghiệm, kết quả quả thật giống như cô đã dự đoán. Cô đã có thai.
“Đứa nhỏ đã được hai tuần, mọi kết quả đều bình thường.” Trần Vân mặc áo blouse trắng vừa nhìn cuộn phim siêu âm vừa nói.
Đầu óc Tô Thiến Tuyết như bị nổ tung, cô ngây ngốc ngồi đó, móng tay dán đầy đá thạch anh đâm sâu vào lòng bàn tay mềm mại nhưng cô lại không hề hay biết.
Mặc dù vừa rồi đã đoán trước được kết quả, nhưng khi cô chính tai nghe được, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
“Cô Tô, cô có nghe tôi nói không?” Trần Vân dịu dàng nói, nhìn cô gái trang điểm rất đậm, mái tóc cuốn sóng trước mặt, cùng với nét mặt hoảng hốt của cô, Trần Vân đã ít nhiều đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Thiến Tuyết lúc này. Những người như Tô Thiến Tuyết cô đã gặp rất nhiều, nên lúc này cũng không còn nhiều cảm xúc.
Cho nên lúc này mới có thể giấu đi được vẻ mặt chán ghét, mà bình thản hỏi thăm Tô Thiến Tuyết.
Nhưng cho dù Trần Vân có lòng tốt tiếp tục làm công tác tư tưởng, cũng không ngờ là Tô Thiến Tuyết hoàn toàn không nói một lời nào
Chương 26: Chạm Mặt
“Tôi muốn bỏ đứa bé này ngay bây giờ!” Tô Thiến Tuyệt quyết tâm nói, vẻ mặt kiên quyết như ai có căn ngăn cũng không được.
Trần Vân không khỏi khẽ cau mày, cô vốn cho rằng, cho dù không muốn đứa trẻ này, Tô Thiến Tuyết cũng sẽ đấu tranh tư tưởng một lúc, dù sao đó cũng là máu thịt cốt nhục, là con ruột của cô ta.
Phản ứng của người phụ nữ trước mặt này hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của vị bác sĩ.
“Cô Tô, cô mới mang thai được hai tuần, đứa bé này còn quá nhỏ, nếu cô thực sự muốn bỏ nó, nên để thêm một thời gian nữa.” Với chức trách của một bác sĩ, Trần Vân có lòng tốt nhắc nhở. (chỗ này mình kg hỉu lắm nha, theo kinh nghiệm bản thân lẫn từng đc nhìu bsi tư vấn thì mình thấy nếu mún phá thai hản là phải bỏ từ khi thai còn nhỏ chưa hình thành mới tốt, chứ sau t/g này lại bảo để time nữa mới tốt vì hiện thai còn nhỏ O.O)
“Không được! Tôi muốn làm ngay.” Giọng điệu Tô Thiến Tuyết càng thêm quả quyết, đứa bẻ này chỉ cần còn ở trong bụng cô một phút cũng khiến cô không thể yên tâm được.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ thấp hèn của Thẩm Gia Dũng trước mặt đám người họ Thẩm, cô đã cảm thấy vô cùng chán ghét. Người đàn ông của cô sao có thể nhu nhược như vậy được?
Nếu không phải lúc đầu anh ta là bạn trai của Tô Duyệt, cho dù Thẩm Gia Dũng quỳ xuống xin cô làm bạn gái anh ta, cô sẽ không chút do dự mà từ chối thẳng.
Ngày hôm nay, cô đã đạt được mục đích của mình, sao có thể chỉ vì một đứa nhỏ mà chịu uất ức ở lại bên Thẩm Gia Dũng hủy hoại cuộc đời mình.
Ánh mắt Tô Thiến Tuyết như muốn giết người, Trần Vân cũng hiểu được người phụ nữ trước mặt này đã hạ quyết tâm, có khuyên nữa cũng vô dụng, liền nói: “Cô Tô, phẫu thuật phá thai cũng cần phải hẹn trước, hôm nay sợ rằng không thể làm cho cô được.”
“Vậy nhanh nhất là ngày nào?” Tô Thiến Tuyết không dằn được nôn nóng hỏi.
“Chuyện này tôi cũng chưa biết, hay là cô cứ đặt lịch hẹn trước, đến lúc đó sẽ có người liên lạc với cô.”
Tô Thiến Tuyết đắn đo suy nghĩ một lát, bây giờ cũng không còn cách nào khác, liền gật đầu nói: “Được rồi. Bây giờ cô làm cho tôi giấy chứng nhận rằng tôi không có thai.”
Trần Vân nhíu mày: “Tôi có đạo đức của một bác sĩ, cô Tô, thứ lỗi tôi không làm được.”
Tô Thiến Tuyết cười lạnh một tiếng: “Đạo đức? Bao nhiều tiền? Tôi mua!”
Cô thật không tin bây giờ còn loại người vẫn còn giữ cái gọi là đạo đức, tuân thủ nguyên tắc, chẳng qua chỉ là thứ lợi ích trước mắt đã đủ sức hấp dẫn bọn họ hay không mà thôi.
Ví dụ như Thẩm Gia Dũng, lúc mới đầu còn luôn miệng nói sẽ luôn luôn ở bên cạnh Tô Duyệt, nhưng bây giờ, chỉ vì lợi ích của bản thân mà không chống lại được sức hấp dẫn của cô, cuối cùng trở thành cha đứa trẻ trong bụng cô. Ai da, thật sự rất buồn cười!
“Cạch!” Đập mạnh chiếc bút trong tay xuống bàn, cả khuôn mặt Trần Vân đều tối lại, xưa nay, chưa từng có ai láo xược với cô như vậy.
“Cô Tô, cô thật thiếu tôn trọng người khác. Nếu như cô muốn giương oai ở đây, sợ rằng cho dù có bản lĩnh lớn tới đâu cũng không thể che giấu được chuyện cô đang mang thai đâu.” Trần Vân lạnh mặt nói, vẻ mặt rõ ràng muốn cho Tô Thiến Tuyết biết, cô không nói giỡn, càng không chỉ đang đe dọa.
Nhìn dáng vẻ của vị bác sĩ phía đối diện, Tô Thiến Tuyết khẽ rùng mình một cái, dù sao giờ cô ta cũng đang nắm nhược điểm của mình, nếu như cá chết rách lưới, đối với mình không tốt chút nào.
Tô Thiến Tuyết cố tỏ vẻ điềm tĩnh mà đứng dậy, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Chính cô đã tự buông cơ hội kiếm tiền, tôi đây cũng không phải người thừa tiền cho người khác.” Nói xong liền đạp lên giày cao gót nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này vẻ chán ghét mới lộ ra trong mắt Trần Vân, người phụ nữ đến tính mạng máu thịt của mình còn không coi ra gì không đáng để cô bận lòng, nghĩ tới chỉ càng thêm chán ghét.
Phía trong phòng làm việc còn có một gian phòng nhỏ để nghỉ ngơi. Trần Vân mệt mỏi đấm đấm vai, rồi đứng dậy, đi vào gian phòng nhỏ phía trong.
Cửa mở ra, một bóng người đang thản nhiên nằm dài trên ghế sa lon, người đàn ông vắt chéo hai chân nằm trên ghế, dưới ánh đèn lờ mờ vẫn có thể nhận ra được đây là một người đàn ông rất đẹp trai.
“Cô ta sao thế?” Người đàn ông kia vừa chơi game vừa nói, trong phòng nghỉ này còn có một cửa sổ nhỏ, có thể nhìn ra được phía ngoài, mà người bên ngoài lại rất ít khi để ý đến chi tiết nhỏ này.
“Mang thai, còn không muốn cho người khác biết, muốn em làm giả giấy xác nhận. Ôi, con gái thời này…”
“Sao sánh được với em. Làm CEO không chịu lại tới đây làm bác sĩ.” Thẩm Tuấn Ngạn vội tiếp lời với dáng vẻ cợt nhả.
Trần Vân trợn mắt nhìn người kia: “Anh xem lại mình đi, ngày nào cũng chạy tới chỗ em, không sợ bị đám chó săn chộp được, tung tin đồn chúng ta có gian tình, để ông cụ biết được rồi lại ép anh cưới em đó.”
“Em cho rằng đám chó săn kia có thể đoán được anh lại làm tổ trong khoa phụ sản sao?”
Thẩm Tuấn Ngạn giảo hoạt nhìn Trần Vân nháy mắt mấy cái. Với anh ở đây chính là thánh địa, vừa có thể tránh đám phóng viên, vừa có thể tránh được ông cụ suốt ngày ra rả bên tai bắt anh kế thừa gia nghiệp gì gì đó, còn được ngồi điều hòa, ngắm gái đẹp, thật sự không gì sướng bằng.
“Người đẹp, ngày mai anh không đến giúp em được rồi. Tiệc tùng của anh em không thể không đi được.” Thẩm Tuấn Ngạn thở dài nói, giọng nói tỏ ra vô cũng tiếc nuối.
“Tốt nhất anh đừng đến ngày nào nữa, nếu không một ngày nào đó em nổi hứng, thừa lúc anh ngủ mà xẻ người anh ra, xem rốt cuộc loại người kỳ quái như anh có cấu tạo như thế nào đấy.” Trần Vân dọa dẫm Thẩm Tuấn Ngạn.
Thẩm Tuấn Ngạn cũng không để ý, khóe miệng cong lên, dạng cả người ra, dáng vẻ như cá chết tùy em muốn làm gì thì làm. Trần Vân không thèm để ý đến người mặt dày như anh nữa, đi thẳng ra khỏi phòng nghỉ.
***
Ngày hôm sau, Tô Duyệt đưa ông cụ Tô đến bệnh viện Quân khu khám định kỳ. Tô Đông Thần thừa dịp được rảnh rỗi tranh thủ đi đến bữa tiệc anh em hội hợp.
“Ông nội, ông ngồi xuống đây, để cháu đi đăng kí.” Tô Duyệt nhẹ nhàng nói với ông Tô Lê Đông. Hôm nay là ngày nghỉ, người đến khám bệnh rất đông, ngay cả cửa sổ ưu tiên quân nhân cũng có rất nhiều người đang xếp hàng.
“Cái gì? Hôm nay bác sĩ Trần đã kín lịch hẹn? Không thể nào! Hôm qua cô ấy vừa khám cho tôi, hôm nay sao có thể lỡ hẹn được.” Ở một cửa sổ bên cạnh, một giọng nữ lanh lảnh vang lên xuyên thủng vào thẳng vào màng nhĩ người xung quanh. Người kia đeo kính đen lớn che hết nửa khuôn mặt, nhưng Tô Duyệt vẫn nhận ra được người đó.
Tô Thiến Tuyết!
Cô ta mặc chiếc áo tay lỡ màu đen cùng chiếc quần cao bồi, vô cùng giản dị, khác hẳn với ngày thường. Lúc này, bởi vì kích động mà giọng nói của Tô Thiến Tuyết còn cao hơn bình thường mấy lần, cô đã ở đó tranh cãi hơn nửa giờ, không chỉ có hộ lý cảm thấy phiền lòng, mà cả những người xếp hàng phía sau cũng có chút bất mãn.
“Cô gái, bệnh viện quân khu này có rất nhiều bác sĩ giỏi, ví dụ như bác sĩ Hách khoa phụ sản cũng là một bác sĩ rất giỏi, cho dù là đỡ đẻ hay phá thai, kĩ thuật cũng đều xếp hàng đầu.” Một bác gái ở phía sau có lòng tốt nhắc.
Hôm qua sau khi về nhà, cô càng nghĩ càng cảm thấy bất an, mặc dù cô giấu Triệu Nhã Cầm, nhưng càng để lâu càng dễ bị nghi ngờ, cho dù Triệu Nhã Cầm có thể bỏ qua cho hành động của cô, nhưng xung quanh cô luôn có rất nhiều ánh mắt chằm chằm nhìn vào, chờ mang cô ra làm trò cười.
Không, không được! Cô nhất định phải sớm giải quyết chuyện phiền phức này, cho dù là dùng cách gì đi nữa!
Song lúc này, Tô Thiến Tuyết vì mải lo chuyện của mình mà hành vi của cô đã khiến nhiều người tức giận, cho dù cô đeo kính râm cũng không che hết được gương gò má nhô cao. Hơn nữa hành động vừa rồi của cô không khỏi khiến người ta nghĩ đến hai chữ ‘chanh chua’.
“Cô à, nếu như cô vẫn tiếp tục ở đây gây sự, làm phiền những người khác, chúng tôi đành phải nhờ bảo vệ mời cô ra ngoài.” Một nữ hộ lý nghiêm mặt nói, cô làm ở đây nhiều năm rồi nhưng chưa từng gặp một bệnh nhân nào phiền phức thế này.
“Cô…” Tô Thiến Tuyết tức không chịu được, nhưng lại không thể nói ra thân phận của mình, nếu nhỡ có người quen nào nhận ra cô còn phiền toái hơn nữa.
“Cô à, phá thai cần phải có người nhà đi cùng, xin hỏi sao cha đứa bé lại không tới?” Ở phía sau cô, một ông chồng vô lễ nói. Thật ra anh ta cũng không biết tại sao Tô Thiến Tuyết lại tới bệnh viện, chẳng qua là dựa vào việc cô ta đến gặp bác sĩ Trần mà đoán bừa thôi, chỉ đơn giản là muốn cô ta mất mặt trước đám đông.
Không ngờ, anh ta chỉ nói bừa như vậy lại chọt trúng chỗ đau của Tô Thiến Tuyết.
Biết lời này khiến người khác đau lòng, nhưng những người chung quanh lại cười to, không có chút nào thương xót cho Tô Thiến Tuyết cả. Cô ta đã không tôn trọng người khác, sao người khác phải tôn trọng cô ta?
Sắc mặt Tô Thiến Tuyết lúc hồng lúc trắng, tiếng cười nhạo của những người xung quanh khiến cô chợt nhớ tới lúc nhỏ, khi chơi trốn tìm, cô núp vào một góc tường lại tình cờ nghe được các bạn đang nói xấu mình.
Giờ phút này, Tô Thiến Tuyết chỉ muốn chạy khỏi nơi này, chạy khỏi nơi khiến cô mất mặt này.
Song vừa xoay người lại giáp mặt ngay người cô không muốn nhìn thấy nhất.
Tô Duyệt!
Bước chân của Tô Thiến Tuyết chợt khựng lại, cô có thể chịu được sự giễu cợt của những người khác, vì dù sao đám người đó không quen biết gì với cô, nhưng Tô Duyệt…
Cho dù Tô Duyệt có lòng tốt muốn giúp cô, cô cũng không muốn mình bị mất mặt trước mặt Tô Duyệt.
Bởi vì đối với cô, chuyện này là nỗi nhục nhã vô cùng lớn!
Huống chi, nếu như Tô Duyệt biết chuyện này, chỉ cần cô ta nói ra, sợ rằng cô có biện giải thế nào cũng không ai tin.
Dù sao trong mắt người khác, Tô Duyệt vĩnh viễn là đứa nhỏ biết điều, hiểu chuyện, khiến người ta thương yêu, cho dù Tô Thanh Dương có vào tù đi nữa cũng có rất nhiều người tình nguyện giúp đỡ cô ta.
Thu lại vẻ tự giễu trong mắt, Tô Thiến Tuyết nghênh ngang đi tới cạnh Tô Duyệt, kéo cô tới một chỗ vắng, híp mắt hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Cùng lúc đó. Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, phải khó khăn lắm Triệu Nhã Cầm mới tìm được Tô Thiến Tuyết hẹn gặp nhau ở nhà hàng bò bít-tết Hào Tước.
“Thiến Tuyết, dạo này con và Gia Dũng thế nào?” Triệu Nhã Cầm sốt sắng hỏi. Bên má bị Tô Viễn Hàng đánh vẫn còn sưng, nhưng đã được lớp phấn dày che đi, nếu không nhìn kĩ quả thật không thể nhận ra được.
Mặc dù người nhà họ Tô không ngó ngàng tới Thẩm Gia Dũng, nhưng Triệu Nhã Cầm không tin Tô Duyệt có thể qua lại với một người đàn ông khác nhanh như vậy. Theo bà thấy, người nhà họ Tô chẳng qua vì sĩ diện nên mới nói như vậy thôi, còn người đàn ông xuất hiện bên cạnh Tô Duyệt tối hôm đó, có lẽ chỉ là người Tô Duyệt cố ý đưa tới để giữ thể diện mà thôi.
Ngày trước, tuy bà dùng cách bất chính để chiếm lấy Tô Viễn Hàng, nhưng bà chưa từng hối hận. Yêu một người, muốn chiếm lấy người đó thì có gì sai chứ? Nếu có sai, cũng chỉ vì người đàn bà Triệu Tuyết Nhu đó dụ dỗ ông ấy, đã chiếm được một người cũng không chịu buông tha cho người kia, cuối cùng lại còn bỏ đi cùng người đàn ông khác.
Đối với sự lựa chọn của con gái mình, trước nay bà đều rất ủng hộ, dựa vào cái gì con gái bà không được chiếm lấy người đàn ông Tô Duyệt thích? Hạnh phúc, phải đoạt lấy mới có được!
Cho nên, Triệu Nhã Cầm nghĩ, người nhà họ Tô chỉ đang tìm một cơ hội thích hợp để giúp Tô Duyệt đoạt lại Thẩm Gia Dũng mà thôi.
Mà bà lại muốn nhân lúc trước khi người nhà họ Tô có hành động gì phải ra tay giành lấy hạnh phúc cho con gái mình trước.
Tô Thiến Tuyết thờ ơ ngắm nghía móng tay mình mới đi làm, dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với vẻ lo lắng của Triệu Nhã Cầm. Cô nhẹ nhàng thổi thổi lên móng tay mình, hờ hững nói: “Vẫn như vậy thôi.”
“Vậy các con định bao giờ đính hôn?”
“Đính hôn?” Giọng nói của Tô Thiến Tuyết đột nhiên tăng cao, mặc dù cô từng nói chuyện hai người sắp đính hôn trước mặt Tô Duyệt, nhưng chỉ đơn giản là vì muốn chọc tức Tô Duyệt thôi, trong lòng cô thật ra chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Dù sao Thẩm Gia Dũng cũng chỉ là con riêng, không thể mang đến cho cô thứ cô muốn, ngày trước muốn hẹn hò với Thẩm Gia Dũng cũng chỉ vì muốn để Tô Duyệt biết thế nào là đau khổ thế thôi.
“Thiến Tuyết, lẽ nào con chưa từng nghĩ đến vấn đề này à? Không lẽ con…” Chỉ vì muốn trêu tức Tô Duyệt thôi?
Triệu Nhã Cầm cau mày nhìn Tô Thiến Tuyết, mặc dù bà biết con gái mình trước nay vẫn ngấm ngầm phân cao thấp với Tô Duyệt, nhưng bà không hy vọng Tô Thiến Tuyết mang hạnh phúc cả đời của mình ra đùa giỡn.
“Không… Không phải. Con chỉ cảm thấy, cha không đồng ý hôn sự của chúng con, nếu như giờ con với anh ấy đính hôn… Con sợ cha sẽ giận điên lên mất.” Tô Thiến Tuyết chột dạ tìm đại cái cớ.
“Hừ, cha con không đồng ý thì sao hả? Thẩm Gia Dũng cũng đã chia tay với Tô Duyệt rồi, người nó chọn bây giờ là con!” Triệu Nhã Cầm có chút kích động, âm điệu cũng cao hơn nhiều.
Tô Viễn Hàng thờ ơ với chuyện của con gái mình, nhưng lại luôn để tâm chuyện của Tô Duyệt, nhưng không có nghĩa là bà cứ vậy khoanh tay đứng nhìn, không có nghĩa là bà cũng phải trơ mắt đứng nhìn con gái bà chắp tay đưa người người đàn ông mà nó khó khăn mới có được.
Huống chi bà tuyệt đối sẽ không cho Tô Viễn Hàng bất cứ cơ hội nào trợ giúp Tô Duyệt để lấy lòng Triệu Tuyết Nhu cả.
“Thiến Tuyết, con yên tâm, cho dù trong lòng Thẩm Gia Dũng vẫn còn có Tô Duyệt, nhưng hoàn cảnh của nó không cho phép nó làm như vậy. Đợi sau khi các con kết hôn, chỉ cần con dịu dàng với nó thêm chút nữa, nó nhất định sẽ một lòng một dạ với con.” Triệu Nhã Cầm kiên nhẫn an ủi, Thẩm Gia Dũng và Tô Viễn Hàng khác nhau, hiện thực tàn khốc không cho phép thằng nhóc đó chọn Tô Duyệt.
“Mẹ, con biết rồi. Chuyện này tùy mẹ sắp xếp.” Tô Thiến Tuyết có chút phiền lòng nói, cô không dám nói bản thân căn bản không yêu Thẩm Gia Dũng. Triệu Nhã Cầm có thể chấp nhận cố đoạt bạn trai Tô Duyệt, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô vì trả thù Tô Duyệt mà lợi dụng tình cảm.
Triệu Nhã Cầm nghe vậy, trong lòng yên tâm nhiều, nói tiếp: “Vậy được, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cho con gả đi một cách vinh dự không ai bằng.”
“Vâng.” Tô Thiến Tuyết qua quýt gật đầu, trong lòng lại không nghĩ vậy.
Cô đã đạt được mục đích là đối phó với Tô Duyệt, cũng đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi Thẩm Gia Dũng. Mà hôm nay, Triệu Nhã Cầm lại thúc ép chuyện cô và Thẩm Gia Dũng đính hôn, thật là chuyện khiến người đời chê cười.
Tô Thiến Tuyết ỉu xìu cắt miếng bò bít-tết ra, mãi mới cắt được một miếng, đang định cho vào miệng thì chợt cảm thấy buồn nôn, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa không ngừng.
“Thiến Tuyết, con sao vậy?” Triệu Nhã Cầm vội vàng chạy theo cô, vỗ vỗ lên lưng cô, giúp cô dễ chịu hơn. Tô Thiến Tuyết vừa định nói mình không sao, nhưng còn chưa kịp mở miệng, dạ dày lại chợt sôi trào, nôn mửa còn nhiều hơn lúc trước.
Nhìn dáng vẻ không ngừng nôn mửa của con gái, trong đầu Triệu Nhã Cầm chợt xuất hiện một ý nghĩ, do dự một lúc, cuối cùng hỏi: “Thiến Tuyết, có phải con…?”
“Không thể nào!” Tô Thiến Tuyết như bị dẫm phải đuôi, vội thét lớn ngắt lời Triệu Nhã Cầm.
“Mẹ, chuyện này không thể nói lung tung được, có thể chỉ là bụng con khó chịu thôi.” Nhận ra vừa rồi mình phản ứng quá kích động, Tô Thiến Tuyết cố gắng khôi phục lại tâm trạng, nhưng giọng nói kia rõ ràng đang run rẩy không kiềm chế được.
Không, bây giờ cô không thể có con được, có con rồi thì sao cô rời khỏi Thẩm Gia Dũng được đây!
Triệu Nhã Cầm đương nhiên không biết được suy nghĩ lúc này của Tô Thiến Tuyết, chỉ nghĩ rằng cô giống với những người trẻ tuổi khác, sợ có con sớm, nhẹ giọng nói: “Thiến Tuyết, bây giờ mẹ dẫn con đến bệnh viện xem thế nào. Đến bệnh viện kiểm tra cho rõ ràng hơn.”
“Con không đi!” Tô Thiến Tuyết quả quyết cự tuyệt, nếu như đến bệnh viện, nếu như cô thật sự có thai, nếu như bị Triệu Nhã Cầm biết thì cô không còn đường sống nữa rồi.
“Thiến Tuyết, có một số chuyện không thể tránh được. Đừng lo lắng, cho dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng ở bên cạnh con.” Triệu Nhã Cầm tiếp tục an ủi. Tô Thiến Tuyết không tìm được cớ nào nữa, đành theo Triệu Nhã Cầm tới bệnh viện gần đó.
Tại bệnh viện.
“Mẹ, một mình con vào được rồi.” Tô Thiến Tuyết sau khi nhận được số khám thì nói với Triệu Nhã Cầm.
“Một mình con…Có được không?”
Tô Thiến Tuyết đỡ Triệu Nhã Cầm ngồi xuống, “Dĩ nhiên là được! Mẹ, nếu như mẹ cứ đòi vào cùng con, con sẽ không kiểm tra nữa.”
“Được rồi! Vậy con làm gì cũng phải cẩn thận. Nếu như thật sự mang thai, nhất định phải báo lại với mẹ.” Triệu Nhã Cầm sốt sắng nói.
Đối với việc Thẩm Gia Dũng là con riêng, trong lòng Triệu Nhã Cầm cũng có chút vướng mắc, nhưng nếu Tô Thiến Tuyết thật sự mang thai, mọi chuyện đều không là gì cả.
Đến lúc đó, cho dù Lâm Tuyết Mai có ngăn cản thế nào cũng chẳng làm gì được nữa.
Nếu như vậy, tài sản của nhà họ Thẩm…
“Biết rồi! Mẹ, con vào đây.” Tô Thiến Tuyết không kiên nhẫn nói, dự cảm xấu trong lòng khiến cô vô tình để lộ sự lo lắng của mình.
Trong phòng khám phụ khoa, sau khi làm xét nghiệm, kết quả quả thật giống như cô đã dự đoán. Cô đã có thai.
“Đứa nhỏ đã được hai tuần, mọi kết quả đều bình thường.” Trần Vân mặc áo blouse trắng vừa nhìn cuộn phim siêu âm vừa nói.
Đầu óc Tô Thiến Tuyết như bị nổ tung, cô ngây ngốc ngồi đó, móng tay dán đầy đá thạch anh đâm sâu vào lòng bàn tay mềm mại nhưng cô lại không hề hay biết.
Mặc dù vừa rồi đã đoán trước được kết quả, nhưng khi cô chính tai nghe được, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
“Cô Tô, cô có nghe tôi nói không?” Trần Vân dịu dàng nói, nhìn cô gái trang điểm rất đậm, mái tóc cuốn sóng trước mặt, cùng với nét mặt hoảng hốt của cô, Trần Vân đã ít nhiều đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Thiến Tuyết lúc này. Những người như Tô Thiến Tuyết cô đã gặp rất nhiều, nên lúc này cũng không còn nhiều cảm xúc.
Cho nên lúc này mới có thể giấu đi được vẻ mặt chán ghét, mà bình thản hỏi thăm Tô Thiến Tuyết.
Nhưng cho dù Trần Vân có lòng tốt tiếp tục làm công tác tư tưởng, cũng không ngờ là Tô Thiến Tuyết hoàn toàn không nói một lời nào
Chương 26: Chạm Mặt
“Tôi muốn bỏ đứa bé này ngay bây giờ!” Tô Thiến Tuyệt quyết tâm nói, vẻ mặt kiên quyết như ai có căn ngăn cũng không được.
Trần Vân không khỏi khẽ cau mày, cô vốn cho rằng, cho dù không muốn đứa trẻ này, Tô Thiến Tuyết cũng sẽ đấu tranh tư tưởng một lúc, dù sao đó cũng là máu thịt cốt nhục, là con ruột của cô ta.
Phản ứng của người phụ nữ trước mặt này hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của vị bác sĩ.
“Cô Tô, cô mới mang thai được hai tuần, đứa bé này còn quá nhỏ, nếu cô thực sự muốn bỏ nó, nên để thêm một thời gian nữa.” Với chức trách của một bác sĩ, Trần Vân có lòng tốt nhắc nhở. (chỗ này mình kg hỉu lắm nha, theo kinh nghiệm bản thân lẫn từng đc nhìu bsi tư vấn thì mình thấy nếu mún phá thai hản là phải bỏ từ khi thai còn nhỏ chưa hình thành mới tốt, chứ sau t/g này lại bảo để time nữa mới tốt vì hiện thai còn nhỏ O.O)
“Không được! Tôi muốn làm ngay.” Giọng điệu Tô Thiến Tuyết càng thêm quả quyết, đứa bẻ này chỉ cần còn ở trong bụng cô một phút cũng khiến cô không thể yên tâm được.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ thấp hèn của Thẩm Gia Dũng trước mặt đám người họ Thẩm, cô đã cảm thấy vô cùng chán ghét. Người đàn ông của cô sao có thể nhu nhược như vậy được?
Nếu không phải lúc đầu anh ta là bạn trai của Tô Duyệt, cho dù Thẩm Gia Dũng quỳ xuống xin cô làm bạn gái anh ta, cô sẽ không chút do dự mà từ chối thẳng.
Ngày hôm nay, cô đã đạt được mục đích của mình, sao có thể chỉ vì một đứa nhỏ mà chịu uất ức ở lại bên Thẩm Gia Dũng hủy hoại cuộc đời mình.
Ánh mắt Tô Thiến Tuyết như muốn giết người, Trần Vân cũng hiểu được người phụ nữ trước mặt này đã hạ quyết tâm, có khuyên nữa cũng vô dụng, liền nói: “Cô Tô, phẫu thuật phá thai cũng cần phải hẹn trước, hôm nay sợ rằng không thể làm cho cô được.”
“Vậy nhanh nhất là ngày nào?” Tô Thiến Tuyết không dằn được nôn nóng hỏi.
“Chuyện này tôi cũng chưa biết, hay là cô cứ đặt lịch hẹn trước, đến lúc đó sẽ có người liên lạc với cô.”
Tô Thiến Tuyết đắn đo suy nghĩ một lát, bây giờ cũng không còn cách nào khác, liền gật đầu nói: “Được rồi. Bây giờ cô làm cho tôi giấy chứng nhận rằng tôi không có thai.”
Trần Vân nhíu mày: “Tôi có đạo đức của một bác sĩ, cô Tô, thứ lỗi tôi không làm được.”
Tô Thiến Tuyết cười lạnh một tiếng: “Đạo đức? Bao nhiều tiền? Tôi mua!”
Cô thật không tin bây giờ còn loại người vẫn còn giữ cái gọi là đạo đức, tuân thủ nguyên tắc, chẳng qua chỉ là thứ lợi ích trước mắt đã đủ sức hấp dẫn bọn họ hay không mà thôi.
Ví dụ như Thẩm Gia Dũng, lúc mới đầu còn luôn miệng nói sẽ luôn luôn ở bên cạnh Tô Duyệt, nhưng bây giờ, chỉ vì lợi ích của bản thân mà không chống lại được sức hấp dẫn của cô, cuối cùng trở thành cha đứa trẻ trong bụng cô. Ai da, thật sự rất buồn cười!
“Cạch!” Đập mạnh chiếc bút trong tay xuống bàn, cả khuôn mặt Trần Vân đều tối lại, xưa nay, chưa từng có ai láo xược với cô như vậy.
“Cô Tô, cô thật thiếu tôn trọng người khác. Nếu như cô muốn giương oai ở đây, sợ rằng cho dù có bản lĩnh lớn tới đâu cũng không thể che giấu được chuyện cô đang mang thai đâu.” Trần Vân lạnh mặt nói, vẻ mặt rõ ràng muốn cho Tô Thiến Tuyết biết, cô không nói giỡn, càng không chỉ đang đe dọa.
Nhìn dáng vẻ của vị bác sĩ phía đối diện, Tô Thiến Tuyết khẽ rùng mình một cái, dù sao giờ cô ta cũng đang nắm nhược điểm của mình, nếu như cá chết rách lưới, đối với mình không tốt chút nào.
Tô Thiến Tuyết cố tỏ vẻ điềm tĩnh mà đứng dậy, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Chính cô đã tự buông cơ hội kiếm tiền, tôi đây cũng không phải người thừa tiền cho người khác.” Nói xong liền đạp lên giày cao gót nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này vẻ chán ghét mới lộ ra trong mắt Trần Vân, người phụ nữ đến tính mạng máu thịt của mình còn không coi ra gì không đáng để cô bận lòng, nghĩ tới chỉ càng thêm chán ghét.
Phía trong phòng làm việc còn có một gian phòng nhỏ để nghỉ ngơi. Trần Vân mệt mỏi đấm đấm vai, rồi đứng dậy, đi vào gian phòng nhỏ phía trong.
Cửa mở ra, một bóng người đang thản nhiên nằm dài trên ghế sa lon, người đàn ông vắt chéo hai chân nằm trên ghế, dưới ánh đèn lờ mờ vẫn có thể nhận ra được đây là một người đàn ông rất đẹp trai.
“Cô ta sao thế?” Người đàn ông kia vừa chơi game vừa nói, trong phòng nghỉ này còn có một cửa sổ nhỏ, có thể nhìn ra được phía ngoài, mà người bên ngoài lại rất ít khi để ý đến chi tiết nhỏ này.
“Mang thai, còn không muốn cho người khác biết, muốn em làm giả giấy xác nhận. Ôi, con gái thời này…”
“Sao sánh được với em. Làm CEO không chịu lại tới đây làm bác sĩ.” Thẩm Tuấn Ngạn vội tiếp lời với dáng vẻ cợt nhả.
Trần Vân trợn mắt nhìn người kia: “Anh xem lại mình đi, ngày nào cũng chạy tới chỗ em, không sợ bị đám chó săn chộp được, tung tin đồn chúng ta có gian tình, để ông cụ biết được rồi lại ép anh cưới em đó.”
“Em cho rằng đám chó săn kia có thể đoán được anh lại làm tổ trong khoa phụ sản sao?”
Thẩm Tuấn Ngạn giảo hoạt nhìn Trần Vân nháy mắt mấy cái. Với anh ở đây chính là thánh địa, vừa có thể tránh đám phóng viên, vừa có thể tránh được ông cụ suốt ngày ra rả bên tai bắt anh kế thừa gia nghiệp gì gì đó, còn được ngồi điều hòa, ngắm gái đẹp, thật sự không gì sướng bằng.
“Người đẹp, ngày mai anh không đến giúp em được rồi. Tiệc tùng của anh em không thể không đi được.” Thẩm Tuấn Ngạn thở dài nói, giọng nói tỏ ra vô cũng tiếc nuối.
“Tốt nhất anh đừng đến ngày nào nữa, nếu không một ngày nào đó em nổi hứng, thừa lúc anh ngủ mà xẻ người anh ra, xem rốt cuộc loại người kỳ quái như anh có cấu tạo như thế nào đấy.” Trần Vân dọa dẫm Thẩm Tuấn Ngạn.
Thẩm Tuấn Ngạn cũng không để ý, khóe miệng cong lên, dạng cả người ra, dáng vẻ như cá chết tùy em muốn làm gì thì làm. Trần Vân không thèm để ý đến người mặt dày như anh nữa, đi thẳng ra khỏi phòng nghỉ.
***
Ngày hôm sau, Tô Duyệt đưa ông cụ Tô đến bệnh viện Quân khu khám định kỳ. Tô Đông Thần thừa dịp được rảnh rỗi tranh thủ đi đến bữa tiệc anh em hội hợp.
“Ông nội, ông ngồi xuống đây, để cháu đi đăng kí.” Tô Duyệt nhẹ nhàng nói với ông Tô Lê Đông. Hôm nay là ngày nghỉ, người đến khám bệnh rất đông, ngay cả cửa sổ ưu tiên quân nhân cũng có rất nhiều người đang xếp hàng.
“Cái gì? Hôm nay bác sĩ Trần đã kín lịch hẹn? Không thể nào! Hôm qua cô ấy vừa khám cho tôi, hôm nay sao có thể lỡ hẹn được.” Ở một cửa sổ bên cạnh, một giọng nữ lanh lảnh vang lên xuyên thủng vào thẳng vào màng nhĩ người xung quanh. Người kia đeo kính đen lớn che hết nửa khuôn mặt, nhưng Tô Duyệt vẫn nhận ra được người đó.
Tô Thiến Tuyết!
Cô ta mặc chiếc áo tay lỡ màu đen cùng chiếc quần cao bồi, vô cùng giản dị, khác hẳn với ngày thường. Lúc này, bởi vì kích động mà giọng nói của Tô Thiến Tuyết còn cao hơn bình thường mấy lần, cô đã ở đó tranh cãi hơn nửa giờ, không chỉ có hộ lý cảm thấy phiền lòng, mà cả những người xếp hàng phía sau cũng có chút bất mãn.
“Cô gái, bệnh viện quân khu này có rất nhiều bác sĩ giỏi, ví dụ như bác sĩ Hách khoa phụ sản cũng là một bác sĩ rất giỏi, cho dù là đỡ đẻ hay phá thai, kĩ thuật cũng đều xếp hàng đầu.” Một bác gái ở phía sau có lòng tốt nhắc.
Hôm qua sau khi về nhà, cô càng nghĩ càng cảm thấy bất an, mặc dù cô giấu Triệu Nhã Cầm, nhưng càng để lâu càng dễ bị nghi ngờ, cho dù Triệu Nhã Cầm có thể bỏ qua cho hành động của cô, nhưng xung quanh cô luôn có rất nhiều ánh mắt chằm chằm nhìn vào, chờ mang cô ra làm trò cười.
Không, không được! Cô nhất định phải sớm giải quyết chuyện phiền phức này, cho dù là dùng cách gì đi nữa!
Song lúc này, Tô Thiến Tuyết vì mải lo chuyện của mình mà hành vi của cô đã khiến nhiều người tức giận, cho dù cô đeo kính râm cũng không che hết được gương gò má nhô cao. Hơn nữa hành động vừa rồi của cô không khỏi khiến người ta nghĩ đến hai chữ ‘chanh chua’.
“Cô à, nếu như cô vẫn tiếp tục ở đây gây sự, làm phiền những người khác, chúng tôi đành phải nhờ bảo vệ mời cô ra ngoài.” Một nữ hộ lý nghiêm mặt nói, cô làm ở đây nhiều năm rồi nhưng chưa từng gặp một bệnh nhân nào phiền phức thế này.
“Cô…” Tô Thiến Tuyết tức không chịu được, nhưng lại không thể nói ra thân phận của mình, nếu nhỡ có người quen nào nhận ra cô còn phiền toái hơn nữa.
“Cô à, phá thai cần phải có người nhà đi cùng, xin hỏi sao cha đứa bé lại không tới?” Ở phía sau cô, một ông chồng vô lễ nói. Thật ra anh ta cũng không biết tại sao Tô Thiến Tuyết lại tới bệnh viện, chẳng qua là dựa vào việc cô ta đến gặp bác sĩ Trần mà đoán bừa thôi, chỉ đơn giản là muốn cô ta mất mặt trước đám đông.
Không ngờ, anh ta chỉ nói bừa như vậy lại chọt trúng chỗ đau của Tô Thiến Tuyết.
Biết lời này khiến người khác đau lòng, nhưng những người chung quanh lại cười to, không có chút nào thương xót cho Tô Thiến Tuyết cả. Cô ta đã không tôn trọng người khác, sao người khác phải tôn trọng cô ta?
Sắc mặt Tô Thiến Tuyết lúc hồng lúc trắng, tiếng cười nhạo của những người xung quanh khiến cô chợt nhớ tới lúc nhỏ, khi chơi trốn tìm, cô núp vào một góc tường lại tình cờ nghe được các bạn đang nói xấu mình.
Giờ phút này, Tô Thiến Tuyết chỉ muốn chạy khỏi nơi này, chạy khỏi nơi khiến cô mất mặt này.
Song vừa xoay người lại giáp mặt ngay người cô không muốn nhìn thấy nhất.
Tô Duyệt!
Bước chân của Tô Thiến Tuyết chợt khựng lại, cô có thể chịu được sự giễu cợt của những người khác, vì dù sao đám người đó không quen biết gì với cô, nhưng Tô Duyệt…
Cho dù Tô Duyệt có lòng tốt muốn giúp cô, cô cũng không muốn mình bị mất mặt trước mặt Tô Duyệt.
Bởi vì đối với cô, chuyện này là nỗi nhục nhã vô cùng lớn!
Huống chi, nếu như Tô Duyệt biết chuyện này, chỉ cần cô ta nói ra, sợ rằng cô có biện giải thế nào cũng không ai tin.
Dù sao trong mắt người khác, Tô Duyệt vĩnh viễn là đứa nhỏ biết điều, hiểu chuyện, khiến người ta thương yêu, cho dù Tô Thanh Dương có vào tù đi nữa cũng có rất nhiều người tình nguyện giúp đỡ cô ta.
Thu lại vẻ tự giễu trong mắt, Tô Thiến Tuyết nghênh ngang đi tới cạnh Tô Duyệt, kéo cô tới một chỗ vắng, híp mắt hỏi: “Sao cô lại ở đây?”