• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot VA PHẢI TÌNH YÊU TRỜI ĐỊNH (1 Viewer)

  • Chương 45-46

Chương 45: Tư Thế Kỳ Quái


“Anh Thẩm.” Tô Duyệt đứng nhìn Thẩm Tuấn Ngạn đang đứng chết sững tại cửa mà nhất thời không biết nên nói gì.


Thẩm Tuấn Ngạn cũng giật mình nhìn cô gái trước mặt, rồi liếc nhìn biển số nhà, không sai mà, đây chính là nhà của Ninh Duệ Thần.


“Tiểu Duyệt, sao em lại ở đây?” Thẩm Tuấn Ngạn há to miệng, qua một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.


Mặc dù anh biết Ninh Duệ Thần muốn ‘cõng’ em gái Tô về nhà, nhưng mà tốc độ này….không phải quá nhanh rồi sao?


Tộ Duyệt nhìn bộ dạng nghẹn họng trân trối của anh ta, nghi hoặc hỏi lại: “Em đã kết hôn với anh Ninh, chẳng lẽ anh không biết sao?”


Trong suy nghĩ của Tô Duyệt, nếu hai người này có ‘tu tình’, mà cô lại kết hôn với Ninh Duệ Thần, khằng định Thầm Tuấn Ngạn sẽ rất biết ơn cô.


Vậy mà, khi Thẩm Tuấn Ngạn nghe những lời này lại hiểu thành: Hai người là anh em tốt, chẳng lẽ đến chuyện lớn như thế mà Ninh Duệ Thần cũng không nói cho anh biết sao?


“À, ha ha, biết, biết chớ, xem anh hậu đậu chưa này, chuyện vậy mà cũng quên cho được?” Thẩm Tuấn Ngạn cười ha ha nói: “Ninh Duệ Thần có ở nhà không?”


“Anh ấy đang nấu cơm.” Tô Duyệt rót một ly nước đưa cho Thẩm Tuấn Ngạn: “Anh ngồi chơi tự nhiên nha!”


“Ừ.” Thẩm Tuấn Ngạn nhận lấy ly nước, nhưng mắt thì ngó nghiêng ngó dọc dò xét cơ thể Tô Duyệt. Mọi người đều nói phụ nữ sau khi kết hôn nơi đó đều trở nên lớn hơn, không biết công lực của Ninh Duệ Thần đã làm cho nơi đó của em gái Tô lớn lên được bao nhiều nhỉ?


“Anh Thẩm….Anh đã vừa ý được người nào chưa?” Tô Duyệt cố gắng uyển chuyển tìm một lý do để bắt đầu câu chuyện. Hôm nay Ninh Duệ Thần cũng đã tìm được người chung trí hướng là cô, nếu vậy Thẩm Tuấn Ngạn cũng nên rước về một cô gái khác thì mới ổn thỏa đôi bên chứ.


“Vừa ý ai sao? Không có” Thẩm Tuấn Ngạn lắc lắc đầu, chỉ cho là cô đang quan tâm đến hôn nhân của mình, chứ không biết Tô Duyệt hỏi điều này là vì có ý khác.


Nhìn cô gái xinh xắn trước mặt, Thẩm Tuấn Ngạn nháy mắt với Tô Duyệt, bảo đảm giọng đủ nhỏ để người trong phòng bếp không nghe thấy hai người đang nói chuyện gì: “Tiểu Duyệt à, anh trai hỏi em một vấn đề, ừm…..phương diện kia của Ninh Duệ Thần thế nào hả?”


Phương diện kia? Tô Duyệt nhíu nhíu mày? Bọn họ không phải là ‘GAY’ sao? Nơi đó….đối với phụ nữ không phải sẽ không cứng nổi sao?


“Tiểu Duyệt, ai tới vậy?” Đầu bếp Ninh cầm vá canh lớn bước ra, đôi mắt thâm thúy sau khi nhìn thấy Thẩm Tuấn Ngạn thì lập tức bất mãn nheo lại


Tô Duyệt dè dặt len lén liếc nhìn Ninh Duệ Thần, ah, sao trên mặt anh ấy chẳng có chút vui vẻ nào khi gặp người yêu? Ngược lại nhìn còn đau khổ như vậy? Ha ha, có phải ngại cô là kì đà cản mũi ở đây cản trở hai người không nhỉ?


“Đột nhiên em nhớ ra chị Lý bảo em sửa bản thảo mà em vẫn chưa làm, em phải đi làm đây, lúc nào có cơm thì gọi em nhé!” Tô Duyệt nhỏ giọng nói, như một làn khói vụt chạy vào phòng, trước khi đóng cửa lại còn không quên nói một câu: “Không thì anh giúp em mang cơm vào phòng cũng được.” Nói xong liền đóng rầm cửa lại.


Nhìn cô gái đã nhanh chân chạy trốn, trong mắt Ninh Duệ Thần thoáng qua sự cưng chiều, nhưng khi ánh mắt chuyển sang người đàn ông đối diện thì trên mặt không có chút vui sướng nào, bày ra bộ dáng không hoan nghênh, hơi lạnh giọng nói: “Sao cậu không rút ở chỗ kia của Trần Vân đi, đến nhà tôi làm gì?”


Nhìn người đàn ông trọng sắc khinh bạn trước mặt, Thẩm Tuấn Ngạn nhíu mày nói: “Hây da, thật đúng chuẩn là mẫu người có phụ nữ quên anh em, mà sao cưới vợ cũng không thèm báo anh em một tiếng?”


Đầu bếp Ninh không thèm để ý đến anh ta, cầm vá canh xoay người đi vào nhà bếp.


Nhưng Thẩm Tuấn Ngạn trời sinh ‘tính tình bà tám’ so có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, tay trái cặp vai Ninh Duệ Thần ghé đến gần bên tai anh, ra vẻ thần bí nói: “Cậu và vợ một đêm mấy lần?”


“Vớ vẩn!” Bờ môi mỏng nhả ra hai chữ, hất móng vuốt của Thẩm Tuấn Ngạn xuống khỏi vai mình, tiếp tục đi vào phòng bếp.


Thẩm Tuấn Ngạn nghĩ rằng, người anh em này vừa ít nói mà da mặt lại mỏng, càng thêm không chịu buông tha, bàn tay bị hất xuống tiếp tục bám lấy cánh tay phải cường tráng của Ninh Duệ Thần. Dĩ nhiên đầu bếp Ninh cảm thấy bất mãn với anh chàng giai như đĩa này, lại lần nữa gỡ cánh tay của Thẩm Tuấn Ngạn ra. Thẩm Tuấn Ngạn vẫn chì chiết không buông tha, hai người giằng co lôi kéo, cộng thêm sức lực của Ninh Duệ Thần đương nhiên hơn hẳn chàng công tử bột Thẩm Tuấn Ngạn này. Chỉ một phút sơ ý, Thẩm Tuấn Ngạn bị trượt chân mất thăng bằng, không thể nghi ngờ là sắp sửa hôn mặt đất.


Ninh Duệ Thần thấy thế nhưng không hề có ý định ra tay giúp đỡ, theo ý anh, đây đều là Thẩm Tuấn Ngạn gieo gió gặt bão mà thôi.


Ôm suy nghĩ có chết thì cùng nhau chết, đột nhiên Thẩm Tuấn Ngạn bắt được chân của Ninh Duệ Thần, cục diện cuối cùng chính là hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất…


Đúng vào lúc này… Cửa mở ra…


Tiếng hai vật nặng ầm ầm ngã xuống nền đất, Tô Duyệt vốn đang định đi vệ sinh, nghe tiếng động liền theo phản xạ nghiêng người nhìn lại, thì thấy hai người đang ôm nhau trong tư thế rất kỳ quái nằm trên mặt đất.


Đồng thời hai người họ cũng đang nhìn tới Tô Duyệt, cô muốn coi như không nhìn thấy gì cũng không được.


“Ồ, hai anh có thể coi như em không tồn tại đi nha…sàn nhà lạnh lắm, hai anh có muốn vào phòng không?” Tô Duyệt vừa nói vừa đi về phòng mình, thấy một màn như vậy, đã khiến cô quên mất luôn nhu cầu đang muốn đi vệ sinh của mình.


Đầu bếp Ninh đứng dậy với sắc mặt khó coi, thấy Thẩm Tuấn Ngạn bị mình đè cho bẹp dí chỉ hừ lạnh một tiếngrồi cầm vá canh đi vào nhà bếp.


Thẩm Tuấn Ngạn nằm dưới đất cảm thấy mình rất vô tội, chẳng qua chỉ muốn đến thăm anh em tốt của mình thôi, dĩ nhiên lý do chính chủ yếu vẫn là đến ăn trực, bởi vì tài nấu nướng của Ninh Duệ Thần mấy người bọn anh chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa chứ không thể theo kịp, kết quả lại bị người nào đó không chào đón, thiệt là đau lòng.


Lúc ăn cơm, Ninh Duệ Thần gắp sườn vào bát Tô Duyệt, bát canh vốn rất nhiều sườn nháy mắt đã không còn gì nữa.


Thẩm Tuấn Ngạn cầm muỗng lùa qua lùa lại trong tô canh, nhưng vớt tới vớt lui cũng chẳng vớt được miếng sườn nào, bất mãn nói: “Ninh Duệ Thần, mình muốn ăn sườn!”


“Hết rồi.” Chỉ hai chữ đơn giản nhưng trong tích tắt đã đập tan hy vọng của Thẩm Tuấn Ngạn.


“Anh Thẩm… Nếu anh không ngại thì có thể lấy sườn trong bát em!” Tô Duyệt nhìn núi sườn nhỏ sếp trong bát miễn cưỡng nói.


Còn chưa đợi Thẩm Tuấn Ngạn mở miệng, Ninh Duệ Thần đã mở miệng: “Cậu ấy là đại minh tinh nổi tiếng, cần phải chú ý dáng người, em làm như vậy chỉ khiến cậu ấy khổ thêm, biết không?”


“oh.” Tô Duyệt hiểu ý gật đầu, sau đó chậm rãi ăn từng miếng sườn dưới ánh mắt sáng quắc của Thẩm Tuấn Ngạn.


Vì vậy, bữa cơm được diễn ra với hoàn cảnh: Trong khi Tô Duyệt thoả mãn ăn sườn thì Thẩm Tuấn Ngạn đáng thương chỉ có thể ăn cơm trắng.


“Bây giờ không còn sớm đâu, cậu có thể về được rồi!” Không cho Thẩm Tuấn Ngạn ăn nốt miếng canh cuối cùng, Ninh Duệ Thần đã giật lấy bát cơm của anh ta, ra lệnh đuổi khách.


Người này ở nhà anh thêm một giây thì anh càng thấy nguy hiểm thêm chừng ấy, ngộ nhỡ lời nói dối bị vạch trần thì sao anh có thể tiếp tục ở cạnh Tô Duyệt được nữa?




Chương 46: Tôi Không Hối Hận


Sáng sớm hôm sau, Tô Duyệt ăn bữa sáng do Ninh Duệ Thần làm cho cô, đôi mắt tròn xoe láo liên một hồi, đột nhiên buông sandwich trong tay xuống nhìn Ninh Duệ Thần đang vẻ loạn bơ sữa trên bánh mì nói: “Anh Ninh, tối nay chúng ta qua nhà ông nội ở lại đi, được không?”


Ninh Duệ Thần nhìn vẻ mặt hy vọng của cô vợ nhỏ nhà mình, anh đương nhiên biết ý của Tô Duyệt. Hôm nay là thứ sáu, về nhà thì có thể ở lại với ông Tô hai ngày, thứ tư tuần sau lại phải đi công tác không biết lúc nào mới có thể trở về. Đối với cô cháu gái luôn lấy chữ hiếu làm đầu này mà nói, có thể ở chung với ông Tô một ngày thì tốt một ngày.


“Không được, tối nay ở nhà, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ sang đó.” Ninh Duệ Thần quả quyết cự tuyệt nói. Tuy anh có thể hiểu cho suy nghĩ của cô, nhưng phúc lợi của anh cũng cần phải nhận được đảm bảo, thời gian một ngày hai người gặp nhau cũng chỉ có mười một mười hai giờ, ít ỏi ít đến đáng thương cỡ nào à.


Nếu như sang nhà bên kia, như vậy trừ lúc đi ngủ ra, vốn không có thời gian ở riêng với nhau nữa.


“Ông xã….” Tô Duyệt đáng thương nhìn Ninh Duệ Thần nói: “Anh đã nói, lúc cầu xin anh thì phải gọi anh là ông xã, như vậy anh sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của em mà.”


“….” Anh nói như vậy lúc nào vậy cà? Thế nhưng, lúc nhìn vào ánh mắt đáng thương tội nghiệp kia, Ninh Duệ Thần thật sự không đành lòng mà cự tuyệt, cầm bánh mì đã được quét bơ sữa xong đưa cho Tô Duyệt, “Em ăn cái này thì anh sẽ đồng ý.”


Mỗi ngày ôm cô vào lòng đều cảm thấy cô gầy còm, thật sự khiến người ta thương tiếc, tốt nhất nên có chút thịt hơn thì mới ôm mới thoải mái được.


Cho nên, mục tiêu hiện nay của đại luật sư Ninh chính là, nuôi bà xã nhà mình mập lên thêm vài cân nữa.


Mặc dù đã ăn một cái sandwich, nhưng vì để có thể ở cùng ông nội cho nên ăn thêm một cái bánh mì nữa cũng không sao!


Nghĩ vậy, Tô Duyệt lập tức nhận lấy bánh mì trong tay Ninh Duệ Thần, cắn từng miếng nuốt xuống.


“Này, em ăn chậm thôi.” Ninh Duệ Thần vội vàng rót ly nước, nhìn dáng vẻ miễn cưỡng ăn bánh mì của cô thì trái tim lại lập tức mềm hẳn, đoạt lấy bánh mì trong tay cô, “Tối nay hai chúng ta cùng đi mua thức ăn rồi về nhà bên đó.”


“Ừm, anh Ninh, anh thật là tốt!” Tô Duyệt vừa nhai bánh mì vừa cười nhìn Ninh Duệ Thầm nói, kết quả vụn bánh mì trong miệng phun phèo phèo lên mặt Ninh Duệ Thần.


***


Vừa đến công ty, Trần Tuấn Hàn liền kêu Tô Duyệt vào văn phòng làm việc của mình.


“Tiểu Duyệt, chuyện phỏng vấn nhà sinh vật học này cháu nên suy nghĩ kỹ lại đi.” Trần Tuấn Hàn nhìn Tô Duyệt cuối cùng cũng mở miệng nói. Con bé này, anh thật sự không đành lòng để cho nó ra ngoài đối mặt với nguy hiểm.


Khi nghe tin Lý Tuyết Lỵ cử Tô Duyệt đi phỏng vấn thì anh đã từng chất vấn Lý Tuyết Lỵ. Thế nhưng, lời nói của cô ta cuối cùng lại khiến anh á khẩu không nói lại được.


“Đây là ý của người đó, muốn trách chỉ có thể trách lúc đầu chọn cô ấy phụ trách buổi phỏng vấn. Hôm nay, Tô Duyệt đã trở thành cái đinh trong mắt của cô ta.”


“Cô ta nói, nếu như lần này Tô Duyệt có thể thuận lợi phỏng vấn trở về, như vậy cô ta sẽ không ngăn cản nữa, sẽ để cho cô ấy trở thành nữ biên tập chính thức. Nhưng nếu Tô Duyệt xảy ra chuyện bất trắc gì, cho dù trở lại nhưng đã không hoàn thành nhiệm vụ, thì cô ấy sẽ phải từ chức rời khỏi nơi này.”


Những lời này dường như vẫn còn đang vang bên tai Trần Tuấn Hàn, nhìn cô gái trước mặt có vài phần giống y hệt như Tô Thanh Dương này, trong lòng bỗng chốc thở dài. Năng lực của anh suy cho cùng vẫn có hạn, không thể bảo vệ con bé chu toàn được.


“Không cần đâu, biên tập Trần, cháu biết chú lo lắng cho cháu, nhưng cháu đã quyết định muốn đi thì sẽ không thay đổi đâu ạ.” Tô Duyệt không chút do dự nói, trong đôi mắt trong veo của cô tràn ngập vẻ kiên định.


Lần phỏng vấn này, cô cũng biết Lý Tuyết Lỵ cố ý làm khó cô, cô lựa chọn chịu khó tiến lên cũng không phải hoàn toàn là vì muốn Lý Tuyết Lỵ tâm phục khẩu phục năng lực của mình, mà là vì, trong lòng của cô vẫn tin chắc rằng, sân khấu của mình không chỉ lớn như vậy, sna6 khấu này về sau sẽ càng lớn hơn nữa. Gặp phải khó khăn thế này so với đi rừng sâu núi thẳm phỏng vấn nhà sinh vật học thì vẫn gian nan hơn rất nhiều.


Có lẽ ở trong mắt của Trần Tuấn Hàn này là Lý Tuyết Ly, lần phỏng vấn này vô luận là từ hoàn cảnh hay là phương diện đều rất khó khăn, đối với một nữ biên tập mà nói, là một sự khiêu chiến cực lớn. Nhưng đối với bất kỳ nữ biên tập nổi tiếng quốc tế nào đó mà nói, những khó khăn này không hề tính là khó khăn. Nếu như ngay cả lần này cô sợ hãi lui bước mà không tiến lên, như vậy sao có thể theo đuổi ước mơ của mình đây?


Cho nên, thừa dịp này cô nắm lấy cơ hội để rèn luyện chính mình.


Hơn nữa, Tô Duyệt luôn luôn tin rằng. thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, chỉ cần có lòng, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến cô suy sụp.


“Nếu cháu đã quyết tâm, vậy chú cũng sẽ không khuyên nữa. Tiểu Duyệt, cháu yên tâm, chỉ cần lần này cháu có thể viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, cháu sẽ bước được một bước dài trên mục tiêu mà cháu vẫn luôn luôn cố gắng.” Lời nói khó hiểu này cũng chính là lời hứa Trần Tuấn Hàn hứa với cô.


“Dạ, cảm ơn biên tập Trần.” Tô Duyệt bình tĩnh trả lời.


Trần Tuấn Hàn nhìn Tô Duyệt, trong lòng không khỏi thầm bội phục. Có một vài người tự xưng là thiên phú dị bẩm, sẽ không chịu làm đến nơi đến chốn, mong muốn một bước lên trời, có một vài người cần cù chăm chỉ, nhưng thiên tư lại không đủ thông minh, con đường có thể đi tương đối có hạn. Còn Tô Duyệt, không chỉ có trời snh thích hợp làm nữ biên tập, tính tình cũng không kiêu căng không nóng nảy, là một nhân tài hiếm thấy.


Nếu không phải xảy ra chuyện đó…


Trong mắt Trần Tuấn Hàn thoáng qua chút tiếc hận, lúc ngước mắt lên, toàn bộ cảm xúc đều đã bị áp chế ở trong đáy mắt, “Tiểu Duyệt à, cháu đi đi, chú tin tưởng cháu nhất định sẽ thành công.”


“Dạ.” Tô Duyệt gật đầu rồi đi ra ngoài.


Nhưng lúc đi ra khỏi phòng làm việc thì Tô Duyệt lại đụng phải Lý Tuyết Lỵ.


“Ban nãy nhận được tin tức, Trình Oánh Oánh đang quay phim, cô nghiên cứu kỹ những tài liệu này đi, thứ hai tới trường quay “Yêu Lầm” tranh thủ thuyết phục Trình Oánh Oánh đến tham gia buổi phỏng vấn của chúng ta.” Lý Tuyết Lỵ đưa cho Tô Duyệt một chồng tài liệu, trong lời nói không có chút độ ấm nào.


Mặc dù chuyên mục “Lời Tâm Sự” chủ yếu nhằm vào các quý ông thông minh đẹp trai, nhưng đôi khi cũng sẽ phỏng vấn một số nhân vật nữ nổi tiếng, nhất là những nữ minh tinh có quan hệ mờ ám với rất nhiều đàn ông có quyền thế mạnh. Thông qua các cuộc phỏng vấn để moi ra những bí mật không muốn để người khác biết của cô ta với những quý ông thông minh đẹp trai đó. Còn những nữ minh tinh đó, đương nhiên đối với những tiết mục thế này đã quen cửa quen nẻo, vừa có thề tạo ra mánh lới lại có thể khiến người ta không thể nắm rõ.


Trình Oánh Oánh là một ngôi sao mới trong giới diễn viên nghệ sĩ nhưng lại nhanh chóng nổi tiếng trong một năm nay. Tuy vào nghề không lâu, nhưng đã từ một cô nàng ngây thơ trong sáng bỗng chốc biến thành làm một nữ thần gợi cảm, xì căng đan đương nhiên cũng là bay đầy trời, lần này có thể tiến vào tổ quay phim của đạo diễn Lâm phong, nghe nói trong này cũng không ít mờ ám.


“Được.” Tô Duyệt đáp, đối với công việc chạy chân này cô rất thích làm, nhìn nó có vẻ như rất vụn vặt, nhưng trên thực tế trừ giao tiếp với minh tinh ra, còn phải khai thông với người đại diện, thời gian dài tích luỹ nhiều kinh nghiệm, khiến cô học được làm thế nào ở trong một đoạn thoại ngắn nhất đạt được hiệu quả như mình muốn.


Lý Tuyết Lỵ cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi thẳng về phía phòng làm việc của Trần Tuấn Hàn.


“Tiểu Duyệt, để cho mình nhìn kỹ cậu xem nào, mình sợ mình sẽ không được gặp lại cậu nữa.” Hứa Hàm làm bộ đi tới trước mặt Tô Duyệt, một bộ dáng chúng ta sắp phải vĩnh biệt nhau rồi.


“Con nhỏ này, chỗ nào nguy hiểm nhất thì chạy tới chỗ đó, lại còn thật sự nhẫn tâm bỏ lại một mình mình lẻ loi trơ trọi sống ở trên cõi đời này, thật là ác độc mà.”


Tô Duyệt liếc cô một cái, đồ ngốc này, đối với cô nàng thần kinh chập mạch này cô nhìn thấy mãi cũng đã thành thói quen rồi.


Hứa Hàn thấy Tô Duyệt không để ý tới mình, hai mắt láo liên, nhìn thẳng vào xương đòn vai của cô, móng vuốt còn không an phận thò vào cổ áo của cô, Tô Duyệt vội vàng bắt lấy, “Này, cậu làm gì thế?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom