-
Chương 28: C28: Chương 28
Một lát sau cảm xúc của Lạc Lạc mới bình tĩnh hơn một chút nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ không khỏi nức nở mấy cái, vừa nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy cô rất tội.
Phó Nhiên đưa một ly trà sữa cho cô, sau khi cô uống xong thì bệnh trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Bấy giờ Diệp Hoàn Nhĩ cũng hết sức tò mò nhìn chằm chằm vào Lạc Lạc, đánh giá “đối tượng ở chung” từ trên xuống dưới.
Lạc Lạc cũng chú ý tới trong phòng vẫn còn một cô gái khác, cô nhận ra cô ấy đang nhìn mình thì khẽ rụt người lại, sau đó hơi nghiêng người cố gắng dựa sát vào ghế sô pha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hoàn Nhĩ điều chỉnh lại giọng nói, nở ra một nụ cười có thể xem là khá thân thiện rồi nói với Lạc Lạc: “Chào cô, tôi là Diệp Hoàn Nhĩ, ờm… tôi là bạn của Phó Nhiên. Khi nãy cô cũng nhìn thấy tình hình dưới lầu rồi đó, vì để thoát hiểm nên tôi mới phải nói thế với đám phóng viên kia, hy vọng cô đừng để trong lòng nhé.”
Mặc dù Lạc Lạc không thích ứng với người lạ nhưng cô biết cô gái xinh đẹp này mới vừa giúp mình nên cũng hơi gật đầu với cô ấy một chút.
Bây giờ hai mắt Lạc Lạc đều đỏ ngầu, làn da trắng đến mức giống như sữa bò, mặc dù gương mặt không thuộc dạng vô cùng xinh đẹp nhưng trừ đôi mắt hơi nhỏ ra thì kết hợp lại trông như một bé thỏ trắng ấm ức khiến người ta muốn nhéo một cái, dù có yếu ớt thì cũng yếu ớt một cách đúng tình hợp lý.
Trong lòng Diệp Hoàn Nhĩ hơi mềm xuống, cố gắng làm giọng của mình dịu dàng hơn một chút: “Cô đáng yêu quá, cô tên gì vậy?”
Bởi vì bình thường Diệp Hoàn Nhĩ mạnh mẽ quen rồi, đột nhiên trong cuộc sống lại xuất hiện sự mềm mại này khiến cho người ta cảm thấy hơi kỳ quặc, trông như một bà dì muốn ăn thịt con nít vậy.
Lúc này Phó Nhiên đi tới chặn giữa Diệp Hoàn Nhĩ và Lạc Lạc, anh lạnh lùng liếc qua Diệp Hoàn Nhĩ một cái, có chút mất kiên nhẫn: “Đã tới lúc này rồi, cậu đừng có làm loạn lên nữa.”
Diệp Hoàn Nhĩ không phục: “Nè Phó Nhiên, mình làm loạn chỗ nào hả? Nếu không phải vừa rồi mình làm việc nghĩa giúp đỡ hai cậu thì bây giờ cậu vẫn còn đang lúng túng không biết làm gì nữa đó. Vì chuyện đột ngột hôm nay làm trễ nải tiến độ quay là mình đã không nói rồi, mình dám đảm bảo sau khi trở về chắc chắn mình sẽ bị người đại diện của mình mắng gần chết cho coi. Mình hy sinh vì cậu nhiều như vậy mà cậu thậm chí còn chẳng thèm giới thiệu cô bạn gái nhỏ của cậu cho mình biết à? Rốt cuộc chúng ta có còn là anh em nữa không vậy?”
Lạc Lạc nghe thấy hai chữ “bạn gái” thì nhíu mày lại, bối rối liếc sang Phó Nhiên một cái, tay bưng ly trà sữa lên vội vàng hút một hớp nhỏ.
Phó Nhiên cũng hơi khựng lại rồi quay sang cười với Lạc Lạc, sau đó mới nói với Diệp Hoàn Nhĩ: “Chuyện hôm nay cảm ơn cậu, tạm thời không còn chuyện gì khác, cậu vẫn nên về sớm chút đi.”
“Chưa gì mà cậu đã muốn đuổi mình đi rồi à? Lỡ như bên ngoài vẫn còn phóng viên ngồi chờ thì sao? Sao cậu toàn đẩy mình vào hố lửa thôi vậy? Hơn nữa vì cậu mà mình còn chưa ăn trưa no nê, mình kệ đấy, cậu nhất định phải đền bù tổn thất cho mình…”
Cô ấy vừa dứt câu đã nghe thấy có người ấn chuông cửa.
Lạc Lạc phản ứng đầu tiên, cô lập tức sợ hãi dùng gối ôm che chắn bản thân chặt chẽ.
Phó Nhiên cũng nhíu mày: “Đừng sợ, tôi đi xem thử.”
Anh đi tới trước cửa ấn vào thiết bị chuông cửa một cái, trên màn hình lập tức hiện ra gương mặt của Vương Cừ, anh thở phào một hơi rồi mở cửa ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Cừ cau mày giật cà vạt, vừa đi vào vừa nghiêm túc nói: “Tôi vừa xuống máy bay là chạy thẳng tới đây ngay, sắp mệt chết tôi rồi đấy. Chuyện này nhất định phải được xử lý kịp thời, tôi đã bảo đồng nghiệp bên bộ phận PR của công ty bắt đầu làm việc rồi, cố gắng đè trò hề này xuống trước đã, nhưng mà sao cậu nói xung quanh nhà các cậu có rất nhiều phóng viên tụ tập mà? Bị cậu diệt sạch hết rồi hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta vừa đặt cặp công văn xuống ghế sô pha, đúng lúc đập vào đầu Diệp Hoàn Nhĩ.
Diệp Hoàn Nhĩ lập tức bật dậy khỏi ghế, quơ tay về phía trán Vương Cừ: “Anh làm gì thế hả? Phóng viên bị tôi đẩy đi hết rồi, chờ anh thì phải chờ tới khi nào chứ?”
Vương Cừ bị đánh một cái làm cho trước mắt cũng tối tăm nhưng vừa thấy người đánh là Diệp Hoàn Nhĩ thì cơn tức trong lòng cũng biến mất, anh ta cười hì hì rồi lại cười tiếp: “Lâu rồi không gặp, sao cô cũng ở đây vậy?”
Ánh mắt Diệp Hoàn Nhĩ tránh đi, lầu bầu lên tiếng: “Sao tôi lại không được ở đây? Dù sao thì việc hôm nay đã bị phóng viên coi tôi với Phó Nhiên là số đen rồi, các anh cũng đừng làm quan hệ xã hội làm gì, càng tô càng đen thêm thôi, chuyện cần làm bây giờ là phải nhanh chóng giấu cô gái nhỏ này cho kỹ đi.”
Vương Cừ cười một tiếng, bấy giờ mới để ý tới Lạc Lạc. Anh ta hơi sửng sốt rồi trong lòng lập tức sáng trong: “Khụ, hóa ra là vì chuyện này.”
Anh ta lập tức thả lỏng không ít, cười tít mắt lên tiếng chào Lạc Lạc. Lạc Lạc chỉ nhìn anh ta một cái rồi cuối đầu không, không hề đáp lại một câu nào.
Vương Cừ đi qua ngồi xuống ghế sô pha, đúng lúc ngồi ở chỗ sát bên cạnh Diệp Hoàn Nhĩ, Diệp Hoàn Nhĩ hơi ghét bỏ anh ta nên nhích ra xa chỗ anh ta một chút.
Phó Nhiên biết mỗi lần hai người này gặp nhau là đều thế này, vô cùng cự nự.
Anh hơi lo lắng nhìn sang Lạc Lạc: “Vương tổng, hôm nay Hoàn Nhĩ vì giúp đỡ tôi nên vẫn chưa ăn cơm trưa.”
Vương Cừ mất tự nhiên nửa giây rồi lập tức vỗ đùi “ồ” lên một tiếng: “Đúng lúc tôi phải ngồi máy bay nên chưa ăn gì cả, nếu không thì bây giờ cô Diệp đi ăn xiên nướng với tôi đi?”
Mặt Diệp Hoàn Nhĩ hơi đỏ lên nhưng vẫn lườm anh ta một cái: “Anh có điên không? Giữa trưa thế này mà đi ăn xiên nướng cái gì?”
“Không phải lúc trước cô thích ăn xiên nướng nhất à? Một ngày ba bữa ăn xiên nướng không biết ngán, sao hả? Bây giờ đổi khẩu vị rồi à?”
“Lúc trước là lúc trước, Khúc Khúc anh đừng có làm phiền tôi…”
“Đừng đừng, cô đổi khẩu vị tới lui nhưng nói trắng ra không phải chỉ thích ăn cay thôi à? Nếu không thì chúng ta đi ăn lẩu đi, gần đây trong thành phố mới có một cửa tiệm mới mở rất nổi tiếng, nhưng mà tôi lối đi VIP nên không cần phải hẹn trước hay xếp hàng đâu. Sao nào, đi không?”
Vương Cừ nói xong bắt đầu nắm tay Diệp Hoàn Nhĩ, Diệp Hoàn Nhĩ sống chết không theo, hai người bắt đầu kéo tới kéo lui.
Lạc Lạc nhìn cảnh tượng này cũng không khỏi cười một tiếng.
Sau đó, Diệp Hoàn Nhĩ thật sự ngại phải lôi lôi kéo kéo với Vương Cừ trong nhà Phó Nhiên nên cuối cùng đành phải bất đắc dĩ đi theo Vương Cừ ra khỏi cửa, mặc dù là vậy nhưng cô ấy vẫn bước nhanh cố gắng bỏ anh ta lại phía sau, giả vờ như không phải người cùng đường với anh ta.
Cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh lại.
Phó Nhiên hơi mệt mỏi thở ra một hơi, anh vừa mới mỉm cười nhìn sang Lạc Lạc thì chợt phát hiện trong lòng bàn tay cô có mấy vết cào rất sâu, bên trong đã rịn máu, Lạc Lạc còn chưa kịp nắm tay giấu đi thì đã bị Phó Nhiên bắt được.
“Mấy vết này ở đâu ra vậy?” Anh căng thẳng hỏi cô.
Lạc Lạc cau mày, mím môi không nói câu nào.
Mấy vết rách kia đều là vừa nhỏ vừa sâu trông như Lạc Lạc tự bấm bóng tay vào. Dựa theo mạch suy nghĩ này thì anh cũng đã đoán được kha khá, mấy vết này cũng được tạo thành dưới tình huống Lạc Lạc sợ hãi tột độ khi nãy.
Phó Nhiên đã từng tìm hiểu, người có bệnh tâm lý thường rất dễ có khuynh hướng tự mình hại mình, hơn nữa nhiều khi hành vi này đều thuộc về loại vô thức. Bởi vì bọn họ cảm thấy không thể chống lại sự thống khổ nên ý thức cũng không thể khống chế được hành vi của mình, quy luật của người mắc bệnh này không khác người bệnh trầm cảm là bao.
Lạc Lạc chưa đến mức bệnh trầm cảm nhưng chứng sợ đám đông của cô bây giờ còn nghiêm trọng hơn bảy năm trước rất nhiều.
Phó Nhiên cụp mắt thở dài một tiếng rồi không nói gì nữa, cất bước vào phòng tìm hòm thuốc tiến hành bôi thuốc băng bó vết thương cho cô.
Lạc Lạc không rút tay về, cô kinh ngạc nhìn anh kéo tay mình, tỉ mỉ tiến hành từng bước xử lý miệng vết thương, dường như lòng bàn tay của anh đã không còn lạnh lẽo nữa nhưng sắc mặt anh vẫn không được tốt cho lắm.
Chờ băng bó vết thương xong xuôi, lông mày Phó Nhiên mới hơi thả lỏng ra, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay mình không có ở đây, có ai từng đến đây không?”
Lạc Lạc cẩn thận nhớ lại rồi lắc đầu. Cô cũng không biết vì sao lại có nhiều phóng viên tìm tới như vậy, thậm chí mấy ngày nay cô ở trong nhà Phó Nhiên còn không hề gọi thức ăn ngoài lần nào.
“Không sao, nếu có người tới thì chắc chắn là nhằm vào mình, phòng ngừa mấy thứ này cũng vô dụng, trên đời này vẫn còn hàng trăm hàng ngàn cách tung tin đồn nhảm mà.”
Lạc Lạc cúi đầu im lặng một hồi: “Nếu không thì mình về trước nhé…”
Phó Nhiên khựng lại, khí áp xung quanh lập tức hạ xuống mấy trăm lần, anh im lặng thật lâu rồi mới nặng nề nói: “Cậu biết không, Diệp Hoàn Nhĩ là bạn gái cũng là mối tình đầu của Vương Cừ, bọn họ quen nhau khi học đại học. Nhưng chờ lúc Diệp Hoàn Nhĩ vừa vào nghề đã chia tay với Vương Cừ, trong giới này hai người vẫn luôn thường xuyên chạm mặt nhau nhưng không thể nào ở bên nhau được nữa.”
Lạc Lạc chớp mắt: “Nhưng mà mình thấy hình như hai người họ cũng còn… thích nhau…”
“Trên thế giới này có một số việc không thể nói rõ được. Bây giờ Vương Cừ là ông chủ của công ty, Diệp Hoàn Nhĩ mới nhận được ảnh hậu, trong bọn họ có quá nhiều thứ không đơn thuần và còn rất nhiều suy tính bất đắc dĩ khác nữa. Trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, có vài cơ hội nếu như bỏ qua thì cho dù trong lòng bọn họ vẫn còn có nhau cũng rất khó quay về như trước, chẳng thà biết được tin tức của nhau thông qua người khác thế này, lúc chạm mặt hiếm có còn có thể đấu võ mồm, cho dù không có đối phương thì mình vẫn có thể sống cuộc sống độc lập của mình thì hơn.”
Giọng Phó Nhiên chợt khàn đi, sau đó anh không nói tiếp nữa. Lạc Lạc nghe anh nói xong trong lòng cũng bị nghẹn uất rất khó chịu.
Tình yêu như vậy đúng là tra tấn người khác, nếu như đổi lại thành cô thì chắc chắn cô đã không thể kiên cường được như Diệp Hoàn Nhĩ rồi.
“Mình không muốn như vậy.” Phó Nhiên nói rất nghiêm túc.
Lạc Lạc nhướng mày nhìn thấy vẻ mặt Phó Nhiên đã trở nên thoải mái hơn: “Vậy nên chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, cậu ở lại đây đi, mình không muốn mỗi lần mình về đây là nhà này trống rỗng không có ai đâu.”
Phó Nhiên đưa một ly trà sữa cho cô, sau khi cô uống xong thì bệnh trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Bấy giờ Diệp Hoàn Nhĩ cũng hết sức tò mò nhìn chằm chằm vào Lạc Lạc, đánh giá “đối tượng ở chung” từ trên xuống dưới.
Lạc Lạc cũng chú ý tới trong phòng vẫn còn một cô gái khác, cô nhận ra cô ấy đang nhìn mình thì khẽ rụt người lại, sau đó hơi nghiêng người cố gắng dựa sát vào ghế sô pha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hoàn Nhĩ điều chỉnh lại giọng nói, nở ra một nụ cười có thể xem là khá thân thiện rồi nói với Lạc Lạc: “Chào cô, tôi là Diệp Hoàn Nhĩ, ờm… tôi là bạn của Phó Nhiên. Khi nãy cô cũng nhìn thấy tình hình dưới lầu rồi đó, vì để thoát hiểm nên tôi mới phải nói thế với đám phóng viên kia, hy vọng cô đừng để trong lòng nhé.”
Mặc dù Lạc Lạc không thích ứng với người lạ nhưng cô biết cô gái xinh đẹp này mới vừa giúp mình nên cũng hơi gật đầu với cô ấy một chút.
Bây giờ hai mắt Lạc Lạc đều đỏ ngầu, làn da trắng đến mức giống như sữa bò, mặc dù gương mặt không thuộc dạng vô cùng xinh đẹp nhưng trừ đôi mắt hơi nhỏ ra thì kết hợp lại trông như một bé thỏ trắng ấm ức khiến người ta muốn nhéo một cái, dù có yếu ớt thì cũng yếu ớt một cách đúng tình hợp lý.
Trong lòng Diệp Hoàn Nhĩ hơi mềm xuống, cố gắng làm giọng của mình dịu dàng hơn một chút: “Cô đáng yêu quá, cô tên gì vậy?”
Bởi vì bình thường Diệp Hoàn Nhĩ mạnh mẽ quen rồi, đột nhiên trong cuộc sống lại xuất hiện sự mềm mại này khiến cho người ta cảm thấy hơi kỳ quặc, trông như một bà dì muốn ăn thịt con nít vậy.
Lúc này Phó Nhiên đi tới chặn giữa Diệp Hoàn Nhĩ và Lạc Lạc, anh lạnh lùng liếc qua Diệp Hoàn Nhĩ một cái, có chút mất kiên nhẫn: “Đã tới lúc này rồi, cậu đừng có làm loạn lên nữa.”
Diệp Hoàn Nhĩ không phục: “Nè Phó Nhiên, mình làm loạn chỗ nào hả? Nếu không phải vừa rồi mình làm việc nghĩa giúp đỡ hai cậu thì bây giờ cậu vẫn còn đang lúng túng không biết làm gì nữa đó. Vì chuyện đột ngột hôm nay làm trễ nải tiến độ quay là mình đã không nói rồi, mình dám đảm bảo sau khi trở về chắc chắn mình sẽ bị người đại diện của mình mắng gần chết cho coi. Mình hy sinh vì cậu nhiều như vậy mà cậu thậm chí còn chẳng thèm giới thiệu cô bạn gái nhỏ của cậu cho mình biết à? Rốt cuộc chúng ta có còn là anh em nữa không vậy?”
Lạc Lạc nghe thấy hai chữ “bạn gái” thì nhíu mày lại, bối rối liếc sang Phó Nhiên một cái, tay bưng ly trà sữa lên vội vàng hút một hớp nhỏ.
Phó Nhiên cũng hơi khựng lại rồi quay sang cười với Lạc Lạc, sau đó mới nói với Diệp Hoàn Nhĩ: “Chuyện hôm nay cảm ơn cậu, tạm thời không còn chuyện gì khác, cậu vẫn nên về sớm chút đi.”
“Chưa gì mà cậu đã muốn đuổi mình đi rồi à? Lỡ như bên ngoài vẫn còn phóng viên ngồi chờ thì sao? Sao cậu toàn đẩy mình vào hố lửa thôi vậy? Hơn nữa vì cậu mà mình còn chưa ăn trưa no nê, mình kệ đấy, cậu nhất định phải đền bù tổn thất cho mình…”
Cô ấy vừa dứt câu đã nghe thấy có người ấn chuông cửa.
Lạc Lạc phản ứng đầu tiên, cô lập tức sợ hãi dùng gối ôm che chắn bản thân chặt chẽ.
Phó Nhiên cũng nhíu mày: “Đừng sợ, tôi đi xem thử.”
Anh đi tới trước cửa ấn vào thiết bị chuông cửa một cái, trên màn hình lập tức hiện ra gương mặt của Vương Cừ, anh thở phào một hơi rồi mở cửa ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Cừ cau mày giật cà vạt, vừa đi vào vừa nghiêm túc nói: “Tôi vừa xuống máy bay là chạy thẳng tới đây ngay, sắp mệt chết tôi rồi đấy. Chuyện này nhất định phải được xử lý kịp thời, tôi đã bảo đồng nghiệp bên bộ phận PR của công ty bắt đầu làm việc rồi, cố gắng đè trò hề này xuống trước đã, nhưng mà sao cậu nói xung quanh nhà các cậu có rất nhiều phóng viên tụ tập mà? Bị cậu diệt sạch hết rồi hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta vừa đặt cặp công văn xuống ghế sô pha, đúng lúc đập vào đầu Diệp Hoàn Nhĩ.
Diệp Hoàn Nhĩ lập tức bật dậy khỏi ghế, quơ tay về phía trán Vương Cừ: “Anh làm gì thế hả? Phóng viên bị tôi đẩy đi hết rồi, chờ anh thì phải chờ tới khi nào chứ?”
Vương Cừ bị đánh một cái làm cho trước mắt cũng tối tăm nhưng vừa thấy người đánh là Diệp Hoàn Nhĩ thì cơn tức trong lòng cũng biến mất, anh ta cười hì hì rồi lại cười tiếp: “Lâu rồi không gặp, sao cô cũng ở đây vậy?”
Ánh mắt Diệp Hoàn Nhĩ tránh đi, lầu bầu lên tiếng: “Sao tôi lại không được ở đây? Dù sao thì việc hôm nay đã bị phóng viên coi tôi với Phó Nhiên là số đen rồi, các anh cũng đừng làm quan hệ xã hội làm gì, càng tô càng đen thêm thôi, chuyện cần làm bây giờ là phải nhanh chóng giấu cô gái nhỏ này cho kỹ đi.”
Vương Cừ cười một tiếng, bấy giờ mới để ý tới Lạc Lạc. Anh ta hơi sửng sốt rồi trong lòng lập tức sáng trong: “Khụ, hóa ra là vì chuyện này.”
Anh ta lập tức thả lỏng không ít, cười tít mắt lên tiếng chào Lạc Lạc. Lạc Lạc chỉ nhìn anh ta một cái rồi cuối đầu không, không hề đáp lại một câu nào.
Vương Cừ đi qua ngồi xuống ghế sô pha, đúng lúc ngồi ở chỗ sát bên cạnh Diệp Hoàn Nhĩ, Diệp Hoàn Nhĩ hơi ghét bỏ anh ta nên nhích ra xa chỗ anh ta một chút.
Phó Nhiên biết mỗi lần hai người này gặp nhau là đều thế này, vô cùng cự nự.
Anh hơi lo lắng nhìn sang Lạc Lạc: “Vương tổng, hôm nay Hoàn Nhĩ vì giúp đỡ tôi nên vẫn chưa ăn cơm trưa.”
Vương Cừ mất tự nhiên nửa giây rồi lập tức vỗ đùi “ồ” lên một tiếng: “Đúng lúc tôi phải ngồi máy bay nên chưa ăn gì cả, nếu không thì bây giờ cô Diệp đi ăn xiên nướng với tôi đi?”
Mặt Diệp Hoàn Nhĩ hơi đỏ lên nhưng vẫn lườm anh ta một cái: “Anh có điên không? Giữa trưa thế này mà đi ăn xiên nướng cái gì?”
“Không phải lúc trước cô thích ăn xiên nướng nhất à? Một ngày ba bữa ăn xiên nướng không biết ngán, sao hả? Bây giờ đổi khẩu vị rồi à?”
“Lúc trước là lúc trước, Khúc Khúc anh đừng có làm phiền tôi…”
“Đừng đừng, cô đổi khẩu vị tới lui nhưng nói trắng ra không phải chỉ thích ăn cay thôi à? Nếu không thì chúng ta đi ăn lẩu đi, gần đây trong thành phố mới có một cửa tiệm mới mở rất nổi tiếng, nhưng mà tôi lối đi VIP nên không cần phải hẹn trước hay xếp hàng đâu. Sao nào, đi không?”
Vương Cừ nói xong bắt đầu nắm tay Diệp Hoàn Nhĩ, Diệp Hoàn Nhĩ sống chết không theo, hai người bắt đầu kéo tới kéo lui.
Lạc Lạc nhìn cảnh tượng này cũng không khỏi cười một tiếng.
Sau đó, Diệp Hoàn Nhĩ thật sự ngại phải lôi lôi kéo kéo với Vương Cừ trong nhà Phó Nhiên nên cuối cùng đành phải bất đắc dĩ đi theo Vương Cừ ra khỏi cửa, mặc dù là vậy nhưng cô ấy vẫn bước nhanh cố gắng bỏ anh ta lại phía sau, giả vờ như không phải người cùng đường với anh ta.
Cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh lại.
Phó Nhiên hơi mệt mỏi thở ra một hơi, anh vừa mới mỉm cười nhìn sang Lạc Lạc thì chợt phát hiện trong lòng bàn tay cô có mấy vết cào rất sâu, bên trong đã rịn máu, Lạc Lạc còn chưa kịp nắm tay giấu đi thì đã bị Phó Nhiên bắt được.
“Mấy vết này ở đâu ra vậy?” Anh căng thẳng hỏi cô.
Lạc Lạc cau mày, mím môi không nói câu nào.
Mấy vết rách kia đều là vừa nhỏ vừa sâu trông như Lạc Lạc tự bấm bóng tay vào. Dựa theo mạch suy nghĩ này thì anh cũng đã đoán được kha khá, mấy vết này cũng được tạo thành dưới tình huống Lạc Lạc sợ hãi tột độ khi nãy.
Phó Nhiên đã từng tìm hiểu, người có bệnh tâm lý thường rất dễ có khuynh hướng tự mình hại mình, hơn nữa nhiều khi hành vi này đều thuộc về loại vô thức. Bởi vì bọn họ cảm thấy không thể chống lại sự thống khổ nên ý thức cũng không thể khống chế được hành vi của mình, quy luật của người mắc bệnh này không khác người bệnh trầm cảm là bao.
Lạc Lạc chưa đến mức bệnh trầm cảm nhưng chứng sợ đám đông của cô bây giờ còn nghiêm trọng hơn bảy năm trước rất nhiều.
Phó Nhiên cụp mắt thở dài một tiếng rồi không nói gì nữa, cất bước vào phòng tìm hòm thuốc tiến hành bôi thuốc băng bó vết thương cho cô.
Lạc Lạc không rút tay về, cô kinh ngạc nhìn anh kéo tay mình, tỉ mỉ tiến hành từng bước xử lý miệng vết thương, dường như lòng bàn tay của anh đã không còn lạnh lẽo nữa nhưng sắc mặt anh vẫn không được tốt cho lắm.
Chờ băng bó vết thương xong xuôi, lông mày Phó Nhiên mới hơi thả lỏng ra, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay mình không có ở đây, có ai từng đến đây không?”
Lạc Lạc cẩn thận nhớ lại rồi lắc đầu. Cô cũng không biết vì sao lại có nhiều phóng viên tìm tới như vậy, thậm chí mấy ngày nay cô ở trong nhà Phó Nhiên còn không hề gọi thức ăn ngoài lần nào.
“Không sao, nếu có người tới thì chắc chắn là nhằm vào mình, phòng ngừa mấy thứ này cũng vô dụng, trên đời này vẫn còn hàng trăm hàng ngàn cách tung tin đồn nhảm mà.”
Lạc Lạc cúi đầu im lặng một hồi: “Nếu không thì mình về trước nhé…”
Phó Nhiên khựng lại, khí áp xung quanh lập tức hạ xuống mấy trăm lần, anh im lặng thật lâu rồi mới nặng nề nói: “Cậu biết không, Diệp Hoàn Nhĩ là bạn gái cũng là mối tình đầu của Vương Cừ, bọn họ quen nhau khi học đại học. Nhưng chờ lúc Diệp Hoàn Nhĩ vừa vào nghề đã chia tay với Vương Cừ, trong giới này hai người vẫn luôn thường xuyên chạm mặt nhau nhưng không thể nào ở bên nhau được nữa.”
Lạc Lạc chớp mắt: “Nhưng mà mình thấy hình như hai người họ cũng còn… thích nhau…”
“Trên thế giới này có một số việc không thể nói rõ được. Bây giờ Vương Cừ là ông chủ của công ty, Diệp Hoàn Nhĩ mới nhận được ảnh hậu, trong bọn họ có quá nhiều thứ không đơn thuần và còn rất nhiều suy tính bất đắc dĩ khác nữa. Trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, có vài cơ hội nếu như bỏ qua thì cho dù trong lòng bọn họ vẫn còn có nhau cũng rất khó quay về như trước, chẳng thà biết được tin tức của nhau thông qua người khác thế này, lúc chạm mặt hiếm có còn có thể đấu võ mồm, cho dù không có đối phương thì mình vẫn có thể sống cuộc sống độc lập của mình thì hơn.”
Giọng Phó Nhiên chợt khàn đi, sau đó anh không nói tiếp nữa. Lạc Lạc nghe anh nói xong trong lòng cũng bị nghẹn uất rất khó chịu.
Tình yêu như vậy đúng là tra tấn người khác, nếu như đổi lại thành cô thì chắc chắn cô đã không thể kiên cường được như Diệp Hoàn Nhĩ rồi.
“Mình không muốn như vậy.” Phó Nhiên nói rất nghiêm túc.
Lạc Lạc nhướng mày nhìn thấy vẻ mặt Phó Nhiên đã trở nên thoải mái hơn: “Vậy nên chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, cậu ở lại đây đi, mình không muốn mỗi lần mình về đây là nhà này trống rỗng không có ai đâu.”
Bình luận facebook