• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vai Diễn Ngọt Ngào Của Anh Chờ Em Chắp Bút (4 Viewers)

  • Chương 39: C39: Chương 39

Tề Minh và Phó Nhiên hẹn nhau tại ghế lô trong một nhà hàng nhỏ. Mặc dù là một ghế lô nhưng bên trong khói thuốc lượn lờ, đủ loại âm thanh ồn ào vô cùng, Phó Nhiên cũng không quen cho lắm.

Tề Minh vẫn ăn mặc giống người, lần này gặp lại tóc và râu của cậu ta đã bị Phó Uyển Hủy xử lý sạch sẽ nhưng dường như xương cốt của cậu ta bị ghép lại thất bại, làm thế nào cũng không ngồi ngay ngắn được.

Vừa thấy thế này, một người thân là con dòng cháu giống như cậu ta như đã trở thành chuyện của đời trước.

Phó Nhiên cầm một ly trà trên bàn tròn uống một hớp, nó thật sự chát đến mức khó nuốt nổi nhưng anh vẫn tái mặt nuốt xuống.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Nhiên không khỏi nhíu mày ho khan một tiếng, thuận tay rút giấy trên bàn định lau nước trà dính bên khóe miệng nhưng không ngờ tờ giấy kia cũng thô ráp như được tái chế lại hàng trăm lần, ngay cả ngón tay của anh cũng không chịu được.

Anh nhịn xuống, cố gắng kiềm chế tính tình của mình rồi lấy một cái khăn tay mềm mại trong ví tiền của mình ra.

Tề Minh vừa cắn hạt dưa vừa nhếch môi bật cười: “Xem người nhà họ Phó các cậu tinh tế trang trọng chưa kìa.”

Chẳng mấy chốc đã có mấy món ăn dọn lên bàn, tất cả toàn là hải sản xào rau vừa cay vừa đầy dầu mỡ.

Phó Nhiên không hề động đũa, toàn bộ quá trình đều im lặng nhìn Tề Minh ăn.

Tề Minh ăn hải sản, ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn.

Một lát sau, Phó Nhiên nhìn xuống đồng hồ rồi hờ hững nói: “Bây giờ nói được chưa, rốt cuộc cậu muốn nói cho tôi biết chuyện gì liên quan tới Lạc Lạc?”

Tề Minh nhai một cái chân cua vừa teo vừa xẹp, anh ta cười một tiếng cầm giấy trên bàn lau dầu mỡ rồi mới dựa ra sau, bắt chéo chân nói: “Thật ra thì tôi cũng không biết đầy đủ. Bảy năm trước tôi vẫn còn chung đám với chị cậu, có một ngày tôi nghe thấy cô ta gọi điện thoại, gọi cho trung tâm phục hồi tâm lý Địch Sâm gì đó ấy, bảo bác sĩ bên bọn họ gây khó dễ với một bệnh nhân.”


“Trung tâm phục hồi tâm lý Địch Sâm?”

Đây chính là trung tâm phục hồi chính thức mà Lạc Lạc đã đến sau khi tốt nghiệp cấp ba, bởi vì Phó thị là cổ đông, viện trưởng của trung tâm phục hồi cũng là bạn bè cũ của Phó Thầm.

Lạc Lạc được giới thiệu tới đó là nhờ Phó Nhiên đã đề cử, lúc đó anh chỉ muốn trị được bệnh tâm lý, muốn để sau này cô trưởng thành có thể sống một cuộc sống của người bình thường. Nhưng sau khi anh lén lút chuẩn bị mọi thứ xong xuôi không được bao lâu thì đã bị trong nhà đưa ra nước ngoài, chuyện sau đó cũng không còn biết nữa.

Tề Minh nói ra được tên của trung tâm phục hồi này thì cũng đã nói rõ anh ta không có lửa thì sao có khói, ít nhất còn có một chút độ tin cậy.

“Vậy cụ thể là làm khó cô ấy thế nào, anh có biết không?”

“Suy cho cùng thì đó cũng là bệnh viện, đương nhiên sẽ không làm ra mấy hành vi giết người hạ độc gì đó rồi. Phó Uyển Hủy cũng nghĩ tới chuyện này nên chỉ tăng tiền một chút bảo bọn họ làm khó người bạn kia của cậu thôi, dù sao đây cũng là mở tư nhân nên chuyện rất dễ làm, chỉ cần để cô ấy xem thường bệnh tình của mình là được rồi.”

Khóe miệng Phó Nhiên hạ xuống, anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như cũ nhưng anh vừa nghĩ ngợi một chút, có lẽ anh đã nghĩ ra được sơ lược chuyện xảy ra tiếp theo rồi, giọng anh cũng chợt nghiêm túc thêm vài phần: “Cô ấy là trẻ mồ côi, cô ấy không có tiền, cho dù lúc đó có lên đại học thì cô ấy cũng sẽ đăng ký vay vốn sinh viên…”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa nói tới đây, giọng Phó Nhiên im bặt, hô hấp cũng nghẹn ngào một chút khó hiểu, ngực chập trùng lên xuống rất rõ ràng.

Tề Minh cũng không nhận ra sự khác thường trong lời nói của anh: “Mấy chi tiết xin slot gì đó thì tôi không biết rõ, dù sao tôi cũng chỉ nghe nói cô bé kia rất tích cực với việc trị liệu, đã vậy còn kiên trì đến trung tâm phục hồi khám trị liệu hai tháng, không phải là muốn chữa khỏi bệnh của mình ư? Sau đó Phó Uyển Hủy còn gọi điện thoại tới, có lần còn gửi tin nhắn, tất cả đều là bảo bên bác sĩ nâng cao chi phí chữa bệnh của cô ấy nhưng thật ra chỉ muốn làm cô ấy dứt khỏi trị liệu trá hình thôi.”

Phó Nhiên trầm mặc, xung quanh như bị thứ gì đó đóng băng, trông có hơi suy sụp, không nghe kỹ mấy chi tiết mà Tề Minh nói.

Một hồi lâu sau, Tề Minh lại lẩm bẩm: “Cậu nói xem tại sao cô ta phải làm như vậy? Cô gái kia có liên quan gì tới cô ta chứ? Chẳng là người nhà họ Phó đều không cho người nghèo tới gần các cậu à? Lúc trước là cô gái kia, bây giờ là tôi, các cậu đúng là một ổ rắn chuột, toàn là bạch nhãn lang.”


“Cô ấy khác anh.”

Phó Nhiên đổi tư thế ngồi rồi cười lạnh một tiếng, bấy giờ trong lòng đã hiểu hết mọi chuyện: “Chẳng qua là Phó Uyển Hủy chỉ muốn trả thù tôi mà thôi.”

Lúc đó đa phần tài sản nhà họ Tề đều bị lấy trả cho dân cờ bạc, nội bộ nhà họ Tề luôn kinh doanh không tốt, nhìn thấy đã sắp không chống đỡ nổi nữa nên luôn muốn làm thân cầu cứu nhà họ Phó, muốn nhà họ Phó đầu tư một hạng mục hai trăm triệu của nhà họ Tề.

Dù sao Phó Thầm cũng là một thương nhân khôn khéo, ông ta chỉ biết dệt hoa trên gấm chứ chưa từng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi*.

*giúp người khi gặp nạn.

Điểm này Phó Nhiên giống ba anh.

Thế là hai con cùng nhất trí không đồng ý nhưng lời cảnh cáo này vẫn là Phó Nhiên chạy tới nói cho nhà họ Tề, dẫu sao hai bên thân thiết nhiều năm như vậy, để một ông già như Phó Thầm đi nói thì sẽ mất mặt cỡ nào chứ.

Qua lần đó, Phó Uyển Hủy nhớ kỹ mối thù này.

Nhà họ Tề sụp đổ, hôn sự của chị ta và Tề Minh cũng xong rồi.

Dù sao kể từ ngày hai chị em bắt đầu trở thành người một nhà thì vẫn luôn tranh đấu gay gắt, cho nên có lẽ chị ta đi theo mạch logic “Chồng chưa cưới của chị ta xảy ra chuyện, chị ta cũng sẽ không bỏ qua cho người yêu của Phó Nhiên” nên mới nghĩ tới việc đi làm khó Lạc Lạc.

Thật ra hơn nửa chuyện kia đều là ý của ông nhà, Phó Nhiên cũng chỉ nghe theo ý ông ta mà thôi, có tên phá gia chi tử như Tề Minh ở nhà họ tề thì dù có cứu cỡ nào nhà họ tề cũng là ao tù nớc động.

Tề Minh giật giật môi, hai chị em nhà này thật sự khiến người ta khó nhìn thấu được, rõ ràng là cùng một loại người mà cứ luôn muốn chơi trò một mất một còn thế này.


Trông Phó Nhiên có hơi mỏi mệt, anh không nói với Tề Minh nữa mà lấy một tấm thẻ mới tinh trong túi ra, đẩy qua.

“Mật mã là sáu số một.”

Tề Minh lập tức nhận tấm thẻ kia, hai mắt sáng lên, nhếch môi cười một tiếng: “Cảm ơn nhé.”

“Trong đó có tổng cộng sáu trăm vạn, nhiều gấp đôi so với ba trăm vạn mà anh nói, anh xài tiết kiệm một chút thì vẫn đủ để anh đánh bạc mấy lần. Tôi không có yêu câu gì khác, sau khi cầm xong thì rời khỏi Phó Uyển Hủy, con người chị ta bình thường khôn khéo, vừa tới thời điểm mấu chốt rất dễ làm theo cảm tính, không dây dưa mãi được với loại người không có liêm sỉ như anh đâu.”

Tề Minh cảm thấy hơi buồn cười: “Chị cậu làm vậy với người cậu thích mà cậu còn suy xét hạnh phúc và tương lai giúp cô ta à?”

“Tôi không muốn suy xét nhưng tóm lại là không muốn ngày nào đó nhìn thấy có người hút nhà họ Phó không còn một đồng lẻ, trong lòng thấy rất ghét.”

Tề Minh trừng mắt nhìn Phó Nhiên ngồi nghiêm chỉnh vênh mặt hất hàm sai khiến giống như anh ta đang bị sỉ nhục rất lớn, khóe môi không khỏi hạ xuống, giây phút trên người anh ta vẫn còn một chút tốn nghiêm đã lâu không thấy.

“Phó Nhiên, chỉ có sáu trăm vạn mà muốn bắt tôi rời khỏi cô ta à? Cậu coi thường tôi quá rồi đó.”

Phó Nhiên không bị lay động mà trưng ra giọng điệu như đang làm ăn: “Nếu không thì anh cảm thấy con người của anh bây giờ đáng giá bao nhiêu? Chỉ dựa vào bản lĩnh của anh thì đời này còn kiếm ra được một trăm vạn à? Nếu anh cảm thấy tôi coi thường anh thì anh có thể trả lại số tiền này cho tôi.”

Gương mặt dữ tợn của Tề Minh hơi vặn vẹo một chút rồi cuối cùng tan đi bằng một nụ cười.

“Được thôi, đã nhận tiền người ta thì phải làm việc, tôi luôn đáng tin cậy mà. Có điều thật ra tôi cũng muốn đá cô ta ra nhưng cậu phải nhìn cho rõ, không phải bây giờ cô ta đang quấn lấy tôi à.”

Phó Nhiên lười nói chuyện vô ích với anh ta, chậm rãi thở dài một tiếng định rời đi.

Từ sau khi anh ta bắt đầu nghiện cờ bạc thì cả người không còn chỗ nào cứu được nữa rồi.

Sau khi Phó Nhiên ra khỏi nhà hàng nhỏ kia cũng không về đoàn làm phim làm việc mà là trở về nhà một chuyến lấy hết mấy thẻ ngân hàng của Lạc Lạc, đi ra quầy kiểm tra hóa đơn thanh toán của cô.

Tấm thẻ tín dụng trong tay Phó Nhiên trông rất cũ kỹ, mơ hồ còn có thể nhận ra được bên trên vẫn còn khắc dấu “Quỹ ươm mầm sinh viên đại học quốc gia”, hiển nhiên là thẻ đặc biệt dùng để giúp đỡ và phụ cấp cho con em nhà khó khăn đi học.


Ngày 5 tháng 9 năm 2012, trả nợ 50.00, còn nợ 412.200;

Ngày 11 tháng 10 năm 2012, trả nợ 40.00, còn nợ 408.200;

Ngày 1 tháng 3 năm 2013, trả nợ 3.300, còn nợ 329.000;…



Phó Nhiên đứng trước máy ngân hàng nhìn mấy số liệu lít nha lít nhít trong mấy năm qua cũng có hơi đau đầu, cuối cùng anh căm hận đập một cái nặng nề lên bàn phím.

Mỗi lần trả nợ đều là tích tiểu thành đại, từ mấy ngàn cho tới một vạn, có nhiều có ít. Bởi vì tiền thù lao của tiểu thuyết mạng vốn lưu động bất định, chắc là cô đã lấy hết khoản tiền tiết kiệm trừ tiền ăn tiền mặc ra để trả nợ, mãi đến lần gần đây nhất là ngày 2 tháng 7 năm 2018, cô trả sạch các khoản nợ còn lại chỉ trong một lần duy nhất.

Đúng lúc lần đó là sau khi cô nhận được tiền nhuận bút của biên kịch.

Nếu như đã đăng ký khoản vay của sinh viên bình thường thì thời hạn trả nợ có tận hai mươi năm, lãi suất thấp, có thể trả từ từ. Mà Lạc Lạc vội vàng trả nợ như thế thì nguyên nhân chỉ có một: Sau này cô hoàn toàn không học đại học, hoặc so thể nói là cô học không bao lâu thì nghỉ rồi, cuối cùng cũng không có nổi cái bằng chứng nhận tốt nghiệp.

Phó Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ cô thi đại học được 617 điểm.

Điểm số này không tính là cao nhất lớp nhưng cũng đủ để cô vào một trường đại học trọng điểm bình thường, đi học một ngành mà cô thích.

Rốt cuộc mấy năm nay cô đã trải qua những gì? Phó Nhiên không dám nghĩ tới nhưng trong đầu đã hiện lên từng hình ảnh.

Chẳng lẽ một mình cô vùi trong nhà thuê nho nhỏ gõ phím viết ra những cốt truyện không có chút liên quan tới đời sống của mình để kiếm tiền trả nợ à? Rốt cuộc lúc đó cô muốn chữa bệnh của mình đến mức nào mà sau này lại tới nông nỗi không học được đại học vậy?

Hoặc là nói bệnh viện kia là anh đề cử cho cô nên cô đã tin tưởng ngay rằng đó là thiên đường có thể trị hết bệnh tật cho cô chứ không phải địa ngục ép khô mình.

Sau đó nữa, rất có thể cũng vì nguyên nhân tâm lý và kinh tế nên cô không thể tiếp tục học đại học được nên mới dẫn tới bệnh trạng của cô chẳng những không giảm mà còn tăng lên…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom