-
Chương 7: C7: Chương 7
Ngã tư đường Hoa Thịnh, Lạc Lạc cầm một cây dù đứng trong đám người, gần như che hết mặt mình vào trong.
Nhưng rõ ràng bầu trời hôm nay đầy mây.
Còn khoảng mười phút nữa là tới thời gian hẹn lúc mười giờ, cô đã đi tới đường phố Hoa Thịnh, đứng dưới lầu công ty Tân Nghị bồi hồi gần nửa tiếng. Nghe nói biên tập bên web đã tới công ty bàn bạc một số việc trước, chỉ chờ cô có mặt.
Cô vuốt cổ họng, thử phát ra mấy tiếng nhưng vẫn khó nói được một câu ăn khớp. Cho dù cô có thể vượt qua chứng sợ giao lưu với người khác thì cũng không thể giao lưu một cách bình thường. Nhưng mà cô rất rất cần tiền, nếu có thể bán được kịch bản phim thành công, cho dù chỉ có năm mươi vạn đối với cô mà nói cũng có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ còn năm phút, cô phải làm gì đây…
…
Phó Nhiên cảm thấy vị trí ở lầu ba rất thích hợp, thế là anh rót một ly cà phê, nhàn nhã ngồi trong phòng chờ.
Anh ngồi dựa vào mặt kính thủy tinh rộng rãi, ánh mắt lười biếng vẫn luôn dõi theo bóng lưng lưỡng lự bất an dưới lầu, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy nỗi lo lắng bất an trên khuôn mặt thoáng lộ ra khỏi tán dù của cô.
Ngón tay thon dài của anh đặt cà phê xuống, khẽ gõ gõ mấy cái lên đùi rồi liếc nhìn bao lì xì đặt trên cái bàn trước mặt. Nét chữ xinh đẹp trên đó được viết bằng bút mực, đã hơi phai màu nhưng bao lì xì vẫn còn rất mới, không hề có chút nếp gấp nào.
“Anh Nhiên, anh gọi tôi hả?”
Người vừa tới là trưởng bộ phận hậu cần của công ty Tân Nghị, mặc kệ người trong công ty lớn tuổi hay nhỏ tuổi cũng đều quen gọi Phó Nhiên là “anh Nhiên” giống ông chủ của bọn họ.
Phó Nhiên đứng dậy mỉm cười: “Vâng, có chuyện cần nhờ anh.”
“Có gì dặn dò thì anh Nhiên cứ nói ra, chỉ cần là chuyện tôi làm được thì chắc chắn tôi sẽ làm.”
“Thật ra cũng không phải chuyện lớn lao gì. Anh lập tức bảo người giải tỏa thang máy khách quý bên khu A của công ty đi, chờ lát nữa sẽ có một cô gái họ Lạc tới, anh đưa cô ấy…”
Lúc ánh mắt Phó Nhiên nhìn qua cửa sổ thủy tinh lần nữa, lời nói chợt im bặt, mạch máu màu xanh trong cổ không khỏi giật mạnh hai cái, sắc mặt rất tệ.
Bộ trưởng hậu cần biết ngày thường Phó Nhiên là một người ôn hòa, dễ chung sống, mặc dù anh ta đã nhận ra tâm trạng của anh có chút không ổn nhưng vẫn không kiêng dè cho lắm: “Anh Nhiên muốn tôi đưa cô gái họ Lạc kia tới thang máy khách quý ư? Nhưng mà ngày thường thang máy kia chỉ có anh và Vương tổng dùng, cô gái họ Lạc này…”
“Không cần đâu.”
Phó Nhiên lạnh lùng nói một câu, không chút nể nang ngắt lời anh ta.
Bộ trưởng hơi khựng lại, cảm thấy có gì đó là lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nhìn về phía Phó Nhiên lần nữa, anh lại như không có gì mà cười nói: “Là tôi nhớ lộn thời gian, cô gái họ Lạc mà tôi vừa nói cũng không phải đến vào hôm nay, xin lỗi vì đã làm phiền công việc của anh nhé.”
…
Lạc Lạc nhìn chàng trai đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô sợ đến mức suýt làm rớt dù trong tay.
Tối hôm qua cô chỉ nói với Mục chuyện bàn bạc ký kết hợp đồng truyền hình điện ảnh này có một lần, cùng lắm là tiết lộ chuyện cô khá lo lắng không biết có thể giao lưu bình thường hay không mà thôi, không ngờ hôm nay lại gặp được cậu ở ngay cửa công ty truyền hình điện ảnh…
Cậu nhanh tay lẹ mắt đỡ cán dù giúp cô, vững vàng cầm được dù.
“Chào cậu, mình là Mục, tên thật là Trần Mục Dẫn, rất hân hạnh được biết cậu.”
Cậu thấy cô sững sờ không có phản ứng gì thì khẽ ho hai tiếng, vừa cười nói: “Chuyện là mình ở Phong thị sát bên Giang thành, ngồi xe lửa một tiếng là tới đây. Mình sợ cậu bàn bạc hợp đồng một mình sẽ xảy ra vấn đề gì đó nên thầm nghĩ tới đây đi với cậu, nhưng vì sợ cậu từ chối nên vẫn không báo trước cho cậu, xin lỗi nhé.”
“Mục…”
Lúc này Lạc Lạc mới cả kinh phát ra một tiếng, sợ đến mức vội đè thấp dù về phía trước, vừa định che khuất mặt mình lại bất cẩn đánh vào đầu Trần Mục Dẫn.
Cậu “ai da” một cái, nghe có vẻ đau.
Lạc Lạc luống cuống tay chân vội nâng dù lên, nhìn thấy cậu đang ôm đầu cười với mình, hai cái răng khểnh lộ ra rõ ràng.
Nụ cười ấm áp như vậy lập tức khiến cô không còn sợ hãi gì nữa.
Bấy giờ cô mới nhìn rõ chàng trai trước mặt cố ý mặc một bộ tây trang màu đen chỉnh tề tinh tế, khá là phù hợp với quần tây màu cà phê của cậu, mặc dù không có chính thức lắm nhưng lại hài hòa kỳ lạ.
Đầu đinh anh tuấn, mắt to răng khểnh, trên cổ tay còn đeo sản phẩm khoa học kỹ thuật kiểu mới nhất, ánh sáng mặt trời ánh lên gương mặt đẹp trai rạng ngời của cậu, hoàn toàn không hề giống với hình tượng trạch nam viết lách trong tưởng tượng của cô từ trước đến nay.
Thời gian dần trôi qua, vai cô hơi thả lỏng một chút. Có lẽ là do nói chuyện qua mạng nhiều năm rồi, dù cậu đột ngột vội vàng chạy tới như vậy cũng không khiến cô cảm thấy ngại cho lắm, ít nhất thì đã nhẹ nhàng hơn khi ở chung với người khác rất nhiều.
Cô nhớ lúc trước bác sĩ cũng nói chuyện này với cô, nếu thường xuyên tiếp xúc với một người thì ít nhất trong tiềm thức cũng sẽ buông lòng phòng bị đối với người kia. Hơn nữa Lạc Lạc luôn cảm thấy cậu khá quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Hóa ra tên thật của cậu là Trần Mục Dẫn, cô vẫn luôn không biết điều này.
“Mục… Dẫ...”
Cô không nói ra được chữ tiếp theo, mặt lập tức đỏ lên.
Trần Mục Dẫn cười một tiếng: “Đừng vội, tới giờ rồi, mình với cậu vào thôi. Chờ lát nữa cậu muốn nói gì thì có thể dùng điện thoại gửi tin nhắn cho mình, sau đó mình sẽ biểu đạt thay cậu.”
Lạc Lạc nhấp môi, thấy cậu đi vào cũng rón rén thu dù lại, đi vào theo.
Cô cũng không biết cậu có thể đàm phán hợp đồng này hay không, nhưng bây giờ xem ra, chưa chắc đây không phải là cách giải quyết tốt rất.
Dù sao cũng là công ty lớn nên thang máy hơi chen chúc, Lạc Lạc thường xuyên sợ ở trong không gian nhỏ hẹp huống chi bây giờ toàn là người với người.
Dường như Trần Mục Dẫn đã nhận ra sự khó chịu của cô nên cố ý dùng cơ thể chen đám người ở bên cạnh ra phía trước một chút, chừa lại một khoảng trống cho cô. Nhưng sự khó chịu của Lạc Lạc cũng không vơi đi bao nhiêu, vừa ra khỏi thang máy đã đỏ mặt, không nhịn được ho khan nôn ọe.
Trần Mục Dẫn khẽ vỗ sau lưng cô, lo lắng hỏi: “Có phải cậu không đi được thang máy không? Lát nữa đi xuống mình đi thang bộ với cậu nhé.”
Lúc này, trong góc xuất hiện một tia sắc bén rồi biến mất tăm.
Lạc Lạc khẽ gật đầu một cái rồi bước lên trước một bước né tránh tay Trần Mục Dẫn, chờ cô hơi ổn định lại, hai người mới tới phòng họp đã hẹn, bên trong đã có ba đến năm người mặc trang phục chỉnh tề đang chờ.
Bấy giờ có một người chủ động đi tới.
“Chào cô Lạc, tôi là giám đốc Vương Cừ của công ty quèn này, chuyên phụ trách bàn bạc điều khoản hợp đồng lần này với cô.”
Vương Cừ nở một nụ cười cà chớn xán lạn rồi tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt không dịu dời đi.
Tò mò, rất tò mò.
Trông cô gái này trừ trắng một chút, hơi nhỏ nhắn đáng yêu một chút thì có gì mà không giống bình thường đâu? Hơn nữa còn có hơi ngốc nghếch.
Lạc Lạc không dám nhìn thẳng vào Vương Cừ nhưng cũng có thể cảm giác được vị giám đốc này như muốn ăn cô luôn vậy. Cô sợ hãi lui ra sau một bước, núp sau lưng Trần Mục Dẫn.
Trần Mục Dẫn khẽ nở nụ cười bước lên bắt tay Vương Cừ thay cô, hoàn toàn che chắn Lạc Lạc sau lưng mình: “Chào Vương tổng.”
Vương Cừ hơi im lặng nhìn Trần Mục Dẫn rồi lập tức nhíu mày, giọng điệu khinh thường: “Cậu là ai?”
“Chào anh, tôi là…”
“Mục… Mục thần!”
Một biên tập trên bàn hội nghị nhận ra cậu, suýt chút đã kích động đến mức lạc giọng: “Mục thần, sao cậu lại tới đây?”
Ánh mắt khinh bỉ của Vương Cừ càng trở nên ngờ vực nhưng lại ngạo kiều* giật giật cà vạt.
*Ngạo kiều là kiểu người tỏ vẻ kiêu ngạo, ngoài lạnh trong nóng.
Biên tập kia lập tức giới thiệu: “Vương tổng, tôi giới thiệu với anh một chút, vị này chính là công tử Mục, đại thần huyền huyễn cực hot trong hai năm nay. Doanh số bán ra của một quyển sách đã xuất bản của cậu ấy tích lũy hơn ngàn vạn, còn cả bộ phim truyền hình Phong Động Thiên Hạ cực hot lúc trước cũng được cải biên lại từ tác phẩm của cậu ấy đó.”
Lạc Lạc hậu tri hậu giác* kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trần Mục Dẫn, lờ mờ mông lung.
“Công tử Mục…”
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Nhưng rõ ràng bầu trời hôm nay đầy mây.
Còn khoảng mười phút nữa là tới thời gian hẹn lúc mười giờ, cô đã đi tới đường phố Hoa Thịnh, đứng dưới lầu công ty Tân Nghị bồi hồi gần nửa tiếng. Nghe nói biên tập bên web đã tới công ty bàn bạc một số việc trước, chỉ chờ cô có mặt.
Cô vuốt cổ họng, thử phát ra mấy tiếng nhưng vẫn khó nói được một câu ăn khớp. Cho dù cô có thể vượt qua chứng sợ giao lưu với người khác thì cũng không thể giao lưu một cách bình thường. Nhưng mà cô rất rất cần tiền, nếu có thể bán được kịch bản phim thành công, cho dù chỉ có năm mươi vạn đối với cô mà nói cũng có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ còn năm phút, cô phải làm gì đây…
…
Phó Nhiên cảm thấy vị trí ở lầu ba rất thích hợp, thế là anh rót một ly cà phê, nhàn nhã ngồi trong phòng chờ.
Anh ngồi dựa vào mặt kính thủy tinh rộng rãi, ánh mắt lười biếng vẫn luôn dõi theo bóng lưng lưỡng lự bất an dưới lầu, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy nỗi lo lắng bất an trên khuôn mặt thoáng lộ ra khỏi tán dù của cô.
Ngón tay thon dài của anh đặt cà phê xuống, khẽ gõ gõ mấy cái lên đùi rồi liếc nhìn bao lì xì đặt trên cái bàn trước mặt. Nét chữ xinh đẹp trên đó được viết bằng bút mực, đã hơi phai màu nhưng bao lì xì vẫn còn rất mới, không hề có chút nếp gấp nào.
“Anh Nhiên, anh gọi tôi hả?”
Người vừa tới là trưởng bộ phận hậu cần của công ty Tân Nghị, mặc kệ người trong công ty lớn tuổi hay nhỏ tuổi cũng đều quen gọi Phó Nhiên là “anh Nhiên” giống ông chủ của bọn họ.
Phó Nhiên đứng dậy mỉm cười: “Vâng, có chuyện cần nhờ anh.”
“Có gì dặn dò thì anh Nhiên cứ nói ra, chỉ cần là chuyện tôi làm được thì chắc chắn tôi sẽ làm.”
“Thật ra cũng không phải chuyện lớn lao gì. Anh lập tức bảo người giải tỏa thang máy khách quý bên khu A của công ty đi, chờ lát nữa sẽ có một cô gái họ Lạc tới, anh đưa cô ấy…”
Lúc ánh mắt Phó Nhiên nhìn qua cửa sổ thủy tinh lần nữa, lời nói chợt im bặt, mạch máu màu xanh trong cổ không khỏi giật mạnh hai cái, sắc mặt rất tệ.
Bộ trưởng hậu cần biết ngày thường Phó Nhiên là một người ôn hòa, dễ chung sống, mặc dù anh ta đã nhận ra tâm trạng của anh có chút không ổn nhưng vẫn không kiêng dè cho lắm: “Anh Nhiên muốn tôi đưa cô gái họ Lạc kia tới thang máy khách quý ư? Nhưng mà ngày thường thang máy kia chỉ có anh và Vương tổng dùng, cô gái họ Lạc này…”
“Không cần đâu.”
Phó Nhiên lạnh lùng nói một câu, không chút nể nang ngắt lời anh ta.
Bộ trưởng hơi khựng lại, cảm thấy có gì đó là lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nhìn về phía Phó Nhiên lần nữa, anh lại như không có gì mà cười nói: “Là tôi nhớ lộn thời gian, cô gái họ Lạc mà tôi vừa nói cũng không phải đến vào hôm nay, xin lỗi vì đã làm phiền công việc của anh nhé.”
…
Lạc Lạc nhìn chàng trai đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô sợ đến mức suýt làm rớt dù trong tay.
Tối hôm qua cô chỉ nói với Mục chuyện bàn bạc ký kết hợp đồng truyền hình điện ảnh này có một lần, cùng lắm là tiết lộ chuyện cô khá lo lắng không biết có thể giao lưu bình thường hay không mà thôi, không ngờ hôm nay lại gặp được cậu ở ngay cửa công ty truyền hình điện ảnh…
Cậu nhanh tay lẹ mắt đỡ cán dù giúp cô, vững vàng cầm được dù.
“Chào cậu, mình là Mục, tên thật là Trần Mục Dẫn, rất hân hạnh được biết cậu.”
Cậu thấy cô sững sờ không có phản ứng gì thì khẽ ho hai tiếng, vừa cười nói: “Chuyện là mình ở Phong thị sát bên Giang thành, ngồi xe lửa một tiếng là tới đây. Mình sợ cậu bàn bạc hợp đồng một mình sẽ xảy ra vấn đề gì đó nên thầm nghĩ tới đây đi với cậu, nhưng vì sợ cậu từ chối nên vẫn không báo trước cho cậu, xin lỗi nhé.”
“Mục…”
Lúc này Lạc Lạc mới cả kinh phát ra một tiếng, sợ đến mức vội đè thấp dù về phía trước, vừa định che khuất mặt mình lại bất cẩn đánh vào đầu Trần Mục Dẫn.
Cậu “ai da” một cái, nghe có vẻ đau.
Lạc Lạc luống cuống tay chân vội nâng dù lên, nhìn thấy cậu đang ôm đầu cười với mình, hai cái răng khểnh lộ ra rõ ràng.
Nụ cười ấm áp như vậy lập tức khiến cô không còn sợ hãi gì nữa.
Bấy giờ cô mới nhìn rõ chàng trai trước mặt cố ý mặc một bộ tây trang màu đen chỉnh tề tinh tế, khá là phù hợp với quần tây màu cà phê của cậu, mặc dù không có chính thức lắm nhưng lại hài hòa kỳ lạ.
Đầu đinh anh tuấn, mắt to răng khểnh, trên cổ tay còn đeo sản phẩm khoa học kỹ thuật kiểu mới nhất, ánh sáng mặt trời ánh lên gương mặt đẹp trai rạng ngời của cậu, hoàn toàn không hề giống với hình tượng trạch nam viết lách trong tưởng tượng của cô từ trước đến nay.
Thời gian dần trôi qua, vai cô hơi thả lỏng một chút. Có lẽ là do nói chuyện qua mạng nhiều năm rồi, dù cậu đột ngột vội vàng chạy tới như vậy cũng không khiến cô cảm thấy ngại cho lắm, ít nhất thì đã nhẹ nhàng hơn khi ở chung với người khác rất nhiều.
Cô nhớ lúc trước bác sĩ cũng nói chuyện này với cô, nếu thường xuyên tiếp xúc với một người thì ít nhất trong tiềm thức cũng sẽ buông lòng phòng bị đối với người kia. Hơn nữa Lạc Lạc luôn cảm thấy cậu khá quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Hóa ra tên thật của cậu là Trần Mục Dẫn, cô vẫn luôn không biết điều này.
“Mục… Dẫ...”
Cô không nói ra được chữ tiếp theo, mặt lập tức đỏ lên.
Trần Mục Dẫn cười một tiếng: “Đừng vội, tới giờ rồi, mình với cậu vào thôi. Chờ lát nữa cậu muốn nói gì thì có thể dùng điện thoại gửi tin nhắn cho mình, sau đó mình sẽ biểu đạt thay cậu.”
Lạc Lạc nhấp môi, thấy cậu đi vào cũng rón rén thu dù lại, đi vào theo.
Cô cũng không biết cậu có thể đàm phán hợp đồng này hay không, nhưng bây giờ xem ra, chưa chắc đây không phải là cách giải quyết tốt rất.
Dù sao cũng là công ty lớn nên thang máy hơi chen chúc, Lạc Lạc thường xuyên sợ ở trong không gian nhỏ hẹp huống chi bây giờ toàn là người với người.
Dường như Trần Mục Dẫn đã nhận ra sự khó chịu của cô nên cố ý dùng cơ thể chen đám người ở bên cạnh ra phía trước một chút, chừa lại một khoảng trống cho cô. Nhưng sự khó chịu của Lạc Lạc cũng không vơi đi bao nhiêu, vừa ra khỏi thang máy đã đỏ mặt, không nhịn được ho khan nôn ọe.
Trần Mục Dẫn khẽ vỗ sau lưng cô, lo lắng hỏi: “Có phải cậu không đi được thang máy không? Lát nữa đi xuống mình đi thang bộ với cậu nhé.”
Lúc này, trong góc xuất hiện một tia sắc bén rồi biến mất tăm.
Lạc Lạc khẽ gật đầu một cái rồi bước lên trước một bước né tránh tay Trần Mục Dẫn, chờ cô hơi ổn định lại, hai người mới tới phòng họp đã hẹn, bên trong đã có ba đến năm người mặc trang phục chỉnh tề đang chờ.
Bấy giờ có một người chủ động đi tới.
“Chào cô Lạc, tôi là giám đốc Vương Cừ của công ty quèn này, chuyên phụ trách bàn bạc điều khoản hợp đồng lần này với cô.”
Vương Cừ nở một nụ cười cà chớn xán lạn rồi tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt không dịu dời đi.
Tò mò, rất tò mò.
Trông cô gái này trừ trắng một chút, hơi nhỏ nhắn đáng yêu một chút thì có gì mà không giống bình thường đâu? Hơn nữa còn có hơi ngốc nghếch.
Lạc Lạc không dám nhìn thẳng vào Vương Cừ nhưng cũng có thể cảm giác được vị giám đốc này như muốn ăn cô luôn vậy. Cô sợ hãi lui ra sau một bước, núp sau lưng Trần Mục Dẫn.
Trần Mục Dẫn khẽ nở nụ cười bước lên bắt tay Vương Cừ thay cô, hoàn toàn che chắn Lạc Lạc sau lưng mình: “Chào Vương tổng.”
Vương Cừ hơi im lặng nhìn Trần Mục Dẫn rồi lập tức nhíu mày, giọng điệu khinh thường: “Cậu là ai?”
“Chào anh, tôi là…”
“Mục… Mục thần!”
Một biên tập trên bàn hội nghị nhận ra cậu, suýt chút đã kích động đến mức lạc giọng: “Mục thần, sao cậu lại tới đây?”
Ánh mắt khinh bỉ của Vương Cừ càng trở nên ngờ vực nhưng lại ngạo kiều* giật giật cà vạt.
*Ngạo kiều là kiểu người tỏ vẻ kiêu ngạo, ngoài lạnh trong nóng.
Biên tập kia lập tức giới thiệu: “Vương tổng, tôi giới thiệu với anh một chút, vị này chính là công tử Mục, đại thần huyền huyễn cực hot trong hai năm nay. Doanh số bán ra của một quyển sách đã xuất bản của cậu ấy tích lũy hơn ngàn vạn, còn cả bộ phim truyền hình Phong Động Thiên Hạ cực hot lúc trước cũng được cải biên lại từ tác phẩm của cậu ấy đó.”
Lạc Lạc hậu tri hậu giác* kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trần Mục Dẫn, lờ mờ mông lung.
“Công tử Mục…”
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Bình luận facebook