Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Tài khoản
Tạm thời cho dù thân phận của A Lãng là gì thì hiện tại bọn họ đang phá án, thật ra đột nhập nhà riêng không thể ở đây lâu được, Giang Thành lập tức đảm nhiệm việc nhắc nhở thích đáng.
"Bây giờ không phải lúc chơi trò chơi trinh thám, chúng ta nên đi ngay."
Nghe Giang Thành nhắc nhở, A Lãng dừng tay lại, xoay người nói với Giang Thành: "Tôi luôn cảm thấy tên kia giống tôi, nhưng bây giờ xem ra không đúng."
Nhìn khuôn mặt dần tối sầm lại của Giang Thành dưới ánh đèn pin, A Lãng cười nói: "Là do tôi chưa nói rõ. Đó là sở thích giống nhau, không phải cùng loại người. Xem ra bọn họ cũng đã dành thời gian dọn dẹp rồi, không tìm thấy bằng chứng đáng tin cậy nào nữa. "
Hai người mò ra khỏi khu chung cư, lúc rời đi Giang Thành cố ý quay đầu nhìn một cái.
Khu chung cư Quang Minh, biệt danh là khu dự bị của các tỷ phú, được cho là sẽ bị phá bỏ trong vòng 5 năm.
Sau khi rời khỏi khu chung cư Quang Minh, Giang Thành tách khỏi A Lãng. Trước khi rời đi, Giang Thành vô cùng nghiêm túc dặn A Lãng không được làm bất cứ điều gì trái pháp luật.
Đáp lại, phản ứng của A Lãng khiến Giang Thành cảm thấy anh chàng này thực sự là một nhân tố gây mất ổn định xã hội.
"Chỉ bằng cách đi trên ranh giới của các quy tắc, anh mới có thể khám phá nghệ thuật thực sự, nhưng đó cũng là lúc anh phải kể bằng chứng trong mọi chuyện. Nếu không, anh phải tóm được tên đó chỉ bằng câu nói này."
Khi đến cửa, Giang Thành vẫn dừng lại ở ngoài cửa một lúc như thường lệ.
Đây là nơi đầy ắp kỷ niệm và nỗi buồn, trong một thời gian dài, Giang Thành đã đắm chìm vào sầu thảm, không kìm được bản thân.
Khi đó, Diệp Hồng đề nghị anh thay đổi môi trường và tìm nhà ở một nơi khác nhưng Giang Thành từ chối.
Bởi vì mặc dù ở đây đau khổ, nhưng lại khiến anh thực sự cảm thấy còn sống.
Giang Thành mở cửa nhìn căn nhà ngăn nắp thì biết ngay là Diệp Hồng đã tới rồi, anh chỉ đưa cho Diệp Hồng chìa khóa dự phòng.
Đó là bởi vì những năm đầu khiDiệp Hồng mới tốt nghiệp học viện cảnh sát, ra khỏi nhà cũng không có nhiều tiền để thuê nhà cách gần đồn cảnh sát, Giang Thành để cho cô ta ở tạm.
Khi đó, trong nhà này có một bà chủ và một đứa trẻ rất dễ thương, lúc đó Diệp Hồng là học trò của anh.
Mà bây giờ, Diệp Hồng cũng có thể tự mình phụ trách một mặt công tác và Lục Hạo học việc.
Trước khi Giang Thành đến linh cữu vợ mình, sau khi đặt một nén hương, trực tiếp đi tới sô pha, chợt nhớ tới Diệp Hồng gọi điện thoại.
Nhìn thời gian đã hai giờ sáng, thấy đèn điện thoại dần tắt, cuối cùng Giang Thành không lựa chọn gọi lại.
Khi đến đồn cảnh sát vào ngày hôm sau, Diệp Hồng vẫn như thường lệ, tự nhiên tiến lên chào hỏi Giang Thành, đưa cho Giang Thành một ly cà phê.
"Tôi nghe cục trưởng Trương nói ngày hôm qua anh đến biệt thự của Dương Minh Hạo, có thu thập được cái gì không?"
Giang Thành nhìn vào văn phòng của Trương Minh Sơn theo tiềm thức và thấy Trương Minh Sơn ra hiệu "ok" với anh qua cửa sổ kính.
Lại làm việc không cần thiết, Giang Thành không khỏi lắc.
"Đúng lúc, gọi điện thoại cho học trò của cô tới, tôi có chuyện muốn nói với hai người!"
Nói xong, Giang Thành uống một hớp cà phê, nhiệt độ cà phê của Diệp Hồng luôn rất thích hợp.
“Tuân lệnh!” Diệp Hồng chỉ cần đi hai ba bước là tới chỗ Lục Hạo đang xử lý các vụ án và đưa anh ta đến trước mặt Giang Thành.
Lục Hạo cao gần một mét tám, bị Diệp Hồng chỉ hơn một mét bảy kéo, cú cảm thấy có chút buồn cười, mà chính Lục Hạo cũng làm ra vẻ mặt oan ức, ai bảo anh ta đụng phải vị sư phụ vô cùng toàn năng này cơ chứ, đánh không lại nổi!
"Đội trưởng!"
Giang Thành khẽ gật đầu, nói với hai người: "Diệp Hồng Lục Hạo, hai người đến khu chung cư Quang Minh, theo dõi từ ngày tám đến ngày mười ba tháng này, chú ý người ra vào."
Khu chung cư Quang Minh? Diệp Hồng nghi ngờ nhìn Giang Thành, chẳng lẽ là biệt thự tư nhân của Dương Minh Hạo sao?
Tuy rằng trong đầu cô ta có nghi hoặc nhưng Diệp Hồng rất ít khi chất vấn Giang Thành, nếu có bất kỳ câu hỏi nào cũng sẽ hỏi riêng tư để duy trì sự uy nghiêm của đội trưởng như Giang Thành, thật ra bản thân Giang Thành cũng không để ý lắm đến chuyện này.
Sau khi Diệp Hồng và Lục Hạo rời đi, Giang Thành lại tìm Vương Chúc, Lưu Tĩnh ở trong đội, bảo bọn họ đi đến bộ phận thông tin điều tra xem Nhậm Kiều có giữ tài khoản ngân hàng nào trước khi chết hay không.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Giang Thành bắt đầu sửa soạn tài liệu, chủ yếu là tài liệu của hai bố con nhà họ Dương.
Thân phận của Dương Minh Hạo về mặt giấy tờ thì xem như bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng ngược lại thân phận của con trai ông ta là Dương Minh Vũ thì rất không đơn giản.
Mới ở độ tuổi hai mươi mà đã là nhà kinh doanh nổi tiếng ở Trung Châu, chính vì điều này khiến Giang Thành thầm buông một câu cảm thán đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong, trong ấn tượng của anh thì Dương Minh Vũ là một cậu ấm ăn chơi phá của mới đúng.
Quan hệ giữa Dương Minh Vũ và Dương Minh Hạo vẫn luôn không tốt, kể từ khi Dương Minh Vũ vào đại học thì anh ta rất ít khi trở về nhà.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ở trường, khi thời kỳ internet phát triển một cách vượt bậc, nhân cơ hội này Dương Minh Vũ xem như hoàn toàn đạt được tự chủ tài chính.
Kể từ đó, giữa hai người không có mối quan hệ tài chính trực tiếp nào, ít nhất là về mặt công khai, mỗi người đều chiếm giữ mảnh đất của riêng mình.
Kết quả báo cáo về trái tim hồng từ lớp thử nghiệm vẫn chưa công bố, người ta nói rằng vì chất liệu của trái tim hồng quá đặc biệt, lại không thể gây ra bất kỳ sai sót nào nên tiến độ thử nghiệm đã bị chậm lại rất nhiều.
Dựa vào cách nói của bên kia thì kết quả phải ít nhất ba ngày sau đó mới nhận được.
"Cốc, cốc, cốc." Ngay lúc Giang Thành đang sửa soạn lại tài liệu trên bàn của mình, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Mời vào!" Giang Thành đáp một tiếng, Trương Minh Sơn đẩy cửa ra từ bên ngoài đi vào, Giang Thành chỉ ghế cách đó không xa.
Trương Minh Sơn mỉm cười, chờ Giang Thành đem tài liệu trên tay sửa soạn cho xong.
Giang Thành ngẩng đầu nhìn về phía Trương Minh Sơn: "Cục trưởng Trương có chuyện muốn hỏi tôi?”
"Hôm qua sau khi cậu xuống xe, chắc hẳn là còn đi nơi khác nữa!" Trương Minh Sơn nhìn về phía Giang Thành.
Giang Thành suy nghĩ một chút, lục lọi trong ngăn kéo của mình một hồi, đưa bản kiểm điểm đã đóng dấu trước đó cho Trương Minh Sơn.
Trương Minh Sơn cầm lấy và nhìn, không khỏi lắc đầu.
Bản báo cáo viết rằng Giang Thành đã sử dụng các phương pháp không minh bạch để điều tra vụ án và sử dụng giọng điệu cực kỳ chân thành mà kiểm điểm và nói rằng thời gian tới sẽ không gây ra những sai lầm tương tự vào lần sau.
"Giang Thành, bản kiểm điểm của tên nhóc thối cậu so với vụ án buôn người xuyên tỉnh lần trước đã viết thì ngay cả dấu chấm câu cũng không thay đổi, cậu là đang quyết tâm không tuân theo quy tắc có đúng không!" Gân xanh trên trán Trương Minh Sơn nổi hằn lên, để cho Giang Thành biết là cấp trên của mình thật sự tức giận rồi.
Suy nghĩ một chút, Giang Thành hỏi thăm dò: "Ý ông là muốn tôi thay đổi từ ngữ một chút?”
Trương Minh Sơn đập mạnh lên mặt bàn, bởi vì vừa rồi lúc Trương Minh Sơn tiến vào cũng không đóng cửa lại, hành động này của cục trưởng Trương thu hút ánh mắt của tất cả đồng nghiệp nhìn vào.
Khi Trương Minh Sơn quay đầu lại, nhìn vào biểu cảm thường thấy trên khuôn mặt của những người đó, lửa giận nhanh chóng tăng lên.
Quay đầu lại trừng mắt nhìn Giang Thành: "Cậu xem, đội trưởng mà làm việc như cậu thì sao thành tấm gương mẫu mực cho các anh em trong cục được.”
Giang Thành nhìn thoáng ra bên ngoài theo ánh sáng còn sót lại, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ bừng tỉnh, khó trách hôm nay Trương Minh Sơn muốn nổi giận lôi đình, thì ra là người của tổ thanh tra đến.
Trong mắt Giang Thành lộ ra một tia giễu cợt, bây giờ cùng lắm mới có chín giờ sáng, không nghĩ tới đối phương muốn phản ứng trong khoảng thời gian này, nói là thần thông quảng đại cũng thật sự xứng đáng.
Anh cùng với A Lãng lẻn vào tiểu khu thật sự rất cẩn thận, rốt cuộc là bị phát hiện bằng cách nào?
Trương Minh Sơn lớn tiếng gào thét, Giang Thành đứng dậy hơi cúi đầu, làm như vậy thoạt nhìn giống như đang nhận sai với Trương Minh Sơn, nhưng trên thực tế tâm tư Giang Thành đã phiêu bạt trên trời rồi.
Kỹ năng này đã được mài giũa trong mười năm, mới có khả năng sử dụng một cách thành thạo như vậy.
"Biết sai rồi?" Trương Minh Sơn rốt cục cũng nói ra câu kết thúc mà Giang Thành muốn nghe nhất.
"Vâng, biết sai rồi, lần sau sẽ không phạm nữa!" Giang Thành nghiêm túc nói.
Lúc này, Giang Thành không khỏi nghĩ rằng lời nói dối này hẳn là mình nói đến thuần thục quá rồi.
Trương Minh Sơn cầm bản kiểm điểm của Giang Thành đi ra ngoài, không ngừng xin lỗi thanh tra. Khi còn trẻ Trương Minh Sơn cũng là người có tiếng nói lớn, bây giờ ông ấy dường như đã quen với việc giải quyết mọi thứ thuận lợi.
Nếu Trương Minh Sơn biết ý nghĩ của Giang Thành lúc này, nhất định sẽ kéo anh lại đây, cùng nhau cảm nhận "Giải quyết mọi thứ thuận lợi" rốt cuộc là dễ dàng hay khó chịu.
Dưới sự nỗ lực hết mình của Trương Minh Sơn cuối cùng thì cũng thành công đuổi những người kia đi, sau đó với vẻ mặt mệt mỏi của mình ông ta đi vào phòng của Giang Thành, ngồi sụp xuống bên cạnh anh.
"Vất vả rồi!"
Thật ra những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng của Giang Thành, nếu không có Trương Minh Sơn ở trên chống đỡ thì hiện tại anh cũng không biết mình bị đẩy đến chỗ nào của cục cảnh sát, chứ đâu còn cơ hội điều tra vụ án từ mười năm trước.
Chẳng qua là những lời này rơi vào tai Trương Minh Sơn lại có chút không dễ chịu: "Tôi dám chắc cái chức này nhất định sẽ bị cậu chọc tức chết, không thể sống sót đến khi về hưu."
Sau khi nghe Trương Minh Sơn nói, nụ cười trên mặt Giang Thành đã hoàn toàn biến mất, Trương Minh Sơn cũng biết cái từ "Chết" đã gợi lên hồi ức không tốt của anh, trong lòng cũng thở dài.
"Cảnh sát là những người duy trì pháp luật, nếu ngay cả chính bản thân chúng ta còn không tuân thủ pháp luật mà làm điều xằng bậy, thế thì đất nước này còn không hỗn loạn."
Giang Thành mỉm cười nói: "Cục trưởng Trương cứ yên tâm đi, người giống tôi đây không có nhiều lắm đâu."
Trương Minh Sơn bị Giang Thành làm cho thở dốc bật cười: "Cậu còn đắc ý được!"
Ngay lúc này, Vương Chúc đứng ở ngoài gõ cửa.
Giang Thành hỏi: "Tình hình về tài khoản ngân hàng đã có kết quả rồi?"
Vương Chúc gật đầu nói: "Nhậm Kiều đúng là đã mở một tài khoản ở Ngân hàng Thương mại Nông thôn với người giám hộ của cô ấy."
Nói đến đây, vẻ mặt của Vương Chúc có chút thay đổi: "Tài khoản của cô bé này hầu như mỗi tháng nhận được hai vạn tệ. Từ khi mở tài khoản, tổng cộng đã có mười ba vạn tám ngàn tệ."
Hai vạn tệ mỗi tháng, tức là hơn nửa năm, xét từ mọi trường hợp, Nhậm Kiều chuyển đến Bệnh viện Nhân dân thành phố nơi Dương Minh Hạo đang nằm vào đầu năm nay, điều này cho thấy về mặt thời gian là hoàn toàn phù hợp.
Trong khoảng thời gian điều trị này, số tiền được nhận của Nhậm Kiều không hề giảm đi, ngược lại là tăng lên đáng kể, có lẽ chuyện này không hề đơn giản.
"Có điều tra ra ai là người chuyển khoản cho cô ấy không?" Giang Thành hỏi.
Vương Chúc nói: "Đã tra được rồi, là được chuyển từ bộ phận tài chính của công ty truyền thông Minh Vũ."
Công ty truyền thông Minh Vũ là công ty nằm trong tay Dương Minh Vũ mà chuyện này không hề có sự che dấu nào, ngược lại làm cho trong lòng Giang Thành càng trở nên sinh nghi ngờ.
"Bây giờ không phải lúc chơi trò chơi trinh thám, chúng ta nên đi ngay."
Nghe Giang Thành nhắc nhở, A Lãng dừng tay lại, xoay người nói với Giang Thành: "Tôi luôn cảm thấy tên kia giống tôi, nhưng bây giờ xem ra không đúng."
Nhìn khuôn mặt dần tối sầm lại của Giang Thành dưới ánh đèn pin, A Lãng cười nói: "Là do tôi chưa nói rõ. Đó là sở thích giống nhau, không phải cùng loại người. Xem ra bọn họ cũng đã dành thời gian dọn dẹp rồi, không tìm thấy bằng chứng đáng tin cậy nào nữa. "
Hai người mò ra khỏi khu chung cư, lúc rời đi Giang Thành cố ý quay đầu nhìn một cái.
Khu chung cư Quang Minh, biệt danh là khu dự bị của các tỷ phú, được cho là sẽ bị phá bỏ trong vòng 5 năm.
Sau khi rời khỏi khu chung cư Quang Minh, Giang Thành tách khỏi A Lãng. Trước khi rời đi, Giang Thành vô cùng nghiêm túc dặn A Lãng không được làm bất cứ điều gì trái pháp luật.
Đáp lại, phản ứng của A Lãng khiến Giang Thành cảm thấy anh chàng này thực sự là một nhân tố gây mất ổn định xã hội.
"Chỉ bằng cách đi trên ranh giới của các quy tắc, anh mới có thể khám phá nghệ thuật thực sự, nhưng đó cũng là lúc anh phải kể bằng chứng trong mọi chuyện. Nếu không, anh phải tóm được tên đó chỉ bằng câu nói này."
Khi đến cửa, Giang Thành vẫn dừng lại ở ngoài cửa một lúc như thường lệ.
Đây là nơi đầy ắp kỷ niệm và nỗi buồn, trong một thời gian dài, Giang Thành đã đắm chìm vào sầu thảm, không kìm được bản thân.
Khi đó, Diệp Hồng đề nghị anh thay đổi môi trường và tìm nhà ở một nơi khác nhưng Giang Thành từ chối.
Bởi vì mặc dù ở đây đau khổ, nhưng lại khiến anh thực sự cảm thấy còn sống.
Giang Thành mở cửa nhìn căn nhà ngăn nắp thì biết ngay là Diệp Hồng đã tới rồi, anh chỉ đưa cho Diệp Hồng chìa khóa dự phòng.
Đó là bởi vì những năm đầu khiDiệp Hồng mới tốt nghiệp học viện cảnh sát, ra khỏi nhà cũng không có nhiều tiền để thuê nhà cách gần đồn cảnh sát, Giang Thành để cho cô ta ở tạm.
Khi đó, trong nhà này có một bà chủ và một đứa trẻ rất dễ thương, lúc đó Diệp Hồng là học trò của anh.
Mà bây giờ, Diệp Hồng cũng có thể tự mình phụ trách một mặt công tác và Lục Hạo học việc.
Trước khi Giang Thành đến linh cữu vợ mình, sau khi đặt một nén hương, trực tiếp đi tới sô pha, chợt nhớ tới Diệp Hồng gọi điện thoại.
Nhìn thời gian đã hai giờ sáng, thấy đèn điện thoại dần tắt, cuối cùng Giang Thành không lựa chọn gọi lại.
Khi đến đồn cảnh sát vào ngày hôm sau, Diệp Hồng vẫn như thường lệ, tự nhiên tiến lên chào hỏi Giang Thành, đưa cho Giang Thành một ly cà phê.
"Tôi nghe cục trưởng Trương nói ngày hôm qua anh đến biệt thự của Dương Minh Hạo, có thu thập được cái gì không?"
Giang Thành nhìn vào văn phòng của Trương Minh Sơn theo tiềm thức và thấy Trương Minh Sơn ra hiệu "ok" với anh qua cửa sổ kính.
Lại làm việc không cần thiết, Giang Thành không khỏi lắc.
"Đúng lúc, gọi điện thoại cho học trò của cô tới, tôi có chuyện muốn nói với hai người!"
Nói xong, Giang Thành uống một hớp cà phê, nhiệt độ cà phê của Diệp Hồng luôn rất thích hợp.
“Tuân lệnh!” Diệp Hồng chỉ cần đi hai ba bước là tới chỗ Lục Hạo đang xử lý các vụ án và đưa anh ta đến trước mặt Giang Thành.
Lục Hạo cao gần một mét tám, bị Diệp Hồng chỉ hơn một mét bảy kéo, cú cảm thấy có chút buồn cười, mà chính Lục Hạo cũng làm ra vẻ mặt oan ức, ai bảo anh ta đụng phải vị sư phụ vô cùng toàn năng này cơ chứ, đánh không lại nổi!
"Đội trưởng!"
Giang Thành khẽ gật đầu, nói với hai người: "Diệp Hồng Lục Hạo, hai người đến khu chung cư Quang Minh, theo dõi từ ngày tám đến ngày mười ba tháng này, chú ý người ra vào."
Khu chung cư Quang Minh? Diệp Hồng nghi ngờ nhìn Giang Thành, chẳng lẽ là biệt thự tư nhân của Dương Minh Hạo sao?
Tuy rằng trong đầu cô ta có nghi hoặc nhưng Diệp Hồng rất ít khi chất vấn Giang Thành, nếu có bất kỳ câu hỏi nào cũng sẽ hỏi riêng tư để duy trì sự uy nghiêm của đội trưởng như Giang Thành, thật ra bản thân Giang Thành cũng không để ý lắm đến chuyện này.
Sau khi Diệp Hồng và Lục Hạo rời đi, Giang Thành lại tìm Vương Chúc, Lưu Tĩnh ở trong đội, bảo bọn họ đi đến bộ phận thông tin điều tra xem Nhậm Kiều có giữ tài khoản ngân hàng nào trước khi chết hay không.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Giang Thành bắt đầu sửa soạn tài liệu, chủ yếu là tài liệu của hai bố con nhà họ Dương.
Thân phận của Dương Minh Hạo về mặt giấy tờ thì xem như bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng ngược lại thân phận của con trai ông ta là Dương Minh Vũ thì rất không đơn giản.
Mới ở độ tuổi hai mươi mà đã là nhà kinh doanh nổi tiếng ở Trung Châu, chính vì điều này khiến Giang Thành thầm buông một câu cảm thán đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong, trong ấn tượng của anh thì Dương Minh Vũ là một cậu ấm ăn chơi phá của mới đúng.
Quan hệ giữa Dương Minh Vũ và Dương Minh Hạo vẫn luôn không tốt, kể từ khi Dương Minh Vũ vào đại học thì anh ta rất ít khi trở về nhà.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ở trường, khi thời kỳ internet phát triển một cách vượt bậc, nhân cơ hội này Dương Minh Vũ xem như hoàn toàn đạt được tự chủ tài chính.
Kể từ đó, giữa hai người không có mối quan hệ tài chính trực tiếp nào, ít nhất là về mặt công khai, mỗi người đều chiếm giữ mảnh đất của riêng mình.
Kết quả báo cáo về trái tim hồng từ lớp thử nghiệm vẫn chưa công bố, người ta nói rằng vì chất liệu của trái tim hồng quá đặc biệt, lại không thể gây ra bất kỳ sai sót nào nên tiến độ thử nghiệm đã bị chậm lại rất nhiều.
Dựa vào cách nói của bên kia thì kết quả phải ít nhất ba ngày sau đó mới nhận được.
"Cốc, cốc, cốc." Ngay lúc Giang Thành đang sửa soạn lại tài liệu trên bàn của mình, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Mời vào!" Giang Thành đáp một tiếng, Trương Minh Sơn đẩy cửa ra từ bên ngoài đi vào, Giang Thành chỉ ghế cách đó không xa.
Trương Minh Sơn mỉm cười, chờ Giang Thành đem tài liệu trên tay sửa soạn cho xong.
Giang Thành ngẩng đầu nhìn về phía Trương Minh Sơn: "Cục trưởng Trương có chuyện muốn hỏi tôi?”
"Hôm qua sau khi cậu xuống xe, chắc hẳn là còn đi nơi khác nữa!" Trương Minh Sơn nhìn về phía Giang Thành.
Giang Thành suy nghĩ một chút, lục lọi trong ngăn kéo của mình một hồi, đưa bản kiểm điểm đã đóng dấu trước đó cho Trương Minh Sơn.
Trương Minh Sơn cầm lấy và nhìn, không khỏi lắc đầu.
Bản báo cáo viết rằng Giang Thành đã sử dụng các phương pháp không minh bạch để điều tra vụ án và sử dụng giọng điệu cực kỳ chân thành mà kiểm điểm và nói rằng thời gian tới sẽ không gây ra những sai lầm tương tự vào lần sau.
"Giang Thành, bản kiểm điểm của tên nhóc thối cậu so với vụ án buôn người xuyên tỉnh lần trước đã viết thì ngay cả dấu chấm câu cũng không thay đổi, cậu là đang quyết tâm không tuân theo quy tắc có đúng không!" Gân xanh trên trán Trương Minh Sơn nổi hằn lên, để cho Giang Thành biết là cấp trên của mình thật sự tức giận rồi.
Suy nghĩ một chút, Giang Thành hỏi thăm dò: "Ý ông là muốn tôi thay đổi từ ngữ một chút?”
Trương Minh Sơn đập mạnh lên mặt bàn, bởi vì vừa rồi lúc Trương Minh Sơn tiến vào cũng không đóng cửa lại, hành động này của cục trưởng Trương thu hút ánh mắt của tất cả đồng nghiệp nhìn vào.
Khi Trương Minh Sơn quay đầu lại, nhìn vào biểu cảm thường thấy trên khuôn mặt của những người đó, lửa giận nhanh chóng tăng lên.
Quay đầu lại trừng mắt nhìn Giang Thành: "Cậu xem, đội trưởng mà làm việc như cậu thì sao thành tấm gương mẫu mực cho các anh em trong cục được.”
Giang Thành nhìn thoáng ra bên ngoài theo ánh sáng còn sót lại, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ bừng tỉnh, khó trách hôm nay Trương Minh Sơn muốn nổi giận lôi đình, thì ra là người của tổ thanh tra đến.
Trong mắt Giang Thành lộ ra một tia giễu cợt, bây giờ cùng lắm mới có chín giờ sáng, không nghĩ tới đối phương muốn phản ứng trong khoảng thời gian này, nói là thần thông quảng đại cũng thật sự xứng đáng.
Anh cùng với A Lãng lẻn vào tiểu khu thật sự rất cẩn thận, rốt cuộc là bị phát hiện bằng cách nào?
Trương Minh Sơn lớn tiếng gào thét, Giang Thành đứng dậy hơi cúi đầu, làm như vậy thoạt nhìn giống như đang nhận sai với Trương Minh Sơn, nhưng trên thực tế tâm tư Giang Thành đã phiêu bạt trên trời rồi.
Kỹ năng này đã được mài giũa trong mười năm, mới có khả năng sử dụng một cách thành thạo như vậy.
"Biết sai rồi?" Trương Minh Sơn rốt cục cũng nói ra câu kết thúc mà Giang Thành muốn nghe nhất.
"Vâng, biết sai rồi, lần sau sẽ không phạm nữa!" Giang Thành nghiêm túc nói.
Lúc này, Giang Thành không khỏi nghĩ rằng lời nói dối này hẳn là mình nói đến thuần thục quá rồi.
Trương Minh Sơn cầm bản kiểm điểm của Giang Thành đi ra ngoài, không ngừng xin lỗi thanh tra. Khi còn trẻ Trương Minh Sơn cũng là người có tiếng nói lớn, bây giờ ông ấy dường như đã quen với việc giải quyết mọi thứ thuận lợi.
Nếu Trương Minh Sơn biết ý nghĩ của Giang Thành lúc này, nhất định sẽ kéo anh lại đây, cùng nhau cảm nhận "Giải quyết mọi thứ thuận lợi" rốt cuộc là dễ dàng hay khó chịu.
Dưới sự nỗ lực hết mình của Trương Minh Sơn cuối cùng thì cũng thành công đuổi những người kia đi, sau đó với vẻ mặt mệt mỏi của mình ông ta đi vào phòng của Giang Thành, ngồi sụp xuống bên cạnh anh.
"Vất vả rồi!"
Thật ra những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng của Giang Thành, nếu không có Trương Minh Sơn ở trên chống đỡ thì hiện tại anh cũng không biết mình bị đẩy đến chỗ nào của cục cảnh sát, chứ đâu còn cơ hội điều tra vụ án từ mười năm trước.
Chẳng qua là những lời này rơi vào tai Trương Minh Sơn lại có chút không dễ chịu: "Tôi dám chắc cái chức này nhất định sẽ bị cậu chọc tức chết, không thể sống sót đến khi về hưu."
Sau khi nghe Trương Minh Sơn nói, nụ cười trên mặt Giang Thành đã hoàn toàn biến mất, Trương Minh Sơn cũng biết cái từ "Chết" đã gợi lên hồi ức không tốt của anh, trong lòng cũng thở dài.
"Cảnh sát là những người duy trì pháp luật, nếu ngay cả chính bản thân chúng ta còn không tuân thủ pháp luật mà làm điều xằng bậy, thế thì đất nước này còn không hỗn loạn."
Giang Thành mỉm cười nói: "Cục trưởng Trương cứ yên tâm đi, người giống tôi đây không có nhiều lắm đâu."
Trương Minh Sơn bị Giang Thành làm cho thở dốc bật cười: "Cậu còn đắc ý được!"
Ngay lúc này, Vương Chúc đứng ở ngoài gõ cửa.
Giang Thành hỏi: "Tình hình về tài khoản ngân hàng đã có kết quả rồi?"
Vương Chúc gật đầu nói: "Nhậm Kiều đúng là đã mở một tài khoản ở Ngân hàng Thương mại Nông thôn với người giám hộ của cô ấy."
Nói đến đây, vẻ mặt của Vương Chúc có chút thay đổi: "Tài khoản của cô bé này hầu như mỗi tháng nhận được hai vạn tệ. Từ khi mở tài khoản, tổng cộng đã có mười ba vạn tám ngàn tệ."
Hai vạn tệ mỗi tháng, tức là hơn nửa năm, xét từ mọi trường hợp, Nhậm Kiều chuyển đến Bệnh viện Nhân dân thành phố nơi Dương Minh Hạo đang nằm vào đầu năm nay, điều này cho thấy về mặt thời gian là hoàn toàn phù hợp.
Trong khoảng thời gian điều trị này, số tiền được nhận của Nhậm Kiều không hề giảm đi, ngược lại là tăng lên đáng kể, có lẽ chuyện này không hề đơn giản.
"Có điều tra ra ai là người chuyển khoản cho cô ấy không?" Giang Thành hỏi.
Vương Chúc nói: "Đã tra được rồi, là được chuyển từ bộ phận tài chính của công ty truyền thông Minh Vũ."
Công ty truyền thông Minh Vũ là công ty nằm trong tay Dương Minh Vũ mà chuyện này không hề có sự che dấu nào, ngược lại làm cho trong lòng Giang Thành càng trở nên sinh nghi ngờ.
Bình luận facebook