Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177: Rốt cuộc mục đích là gì
Giang Thành nghe các ông bà nói mặc dù Vương Bân sống ở đây nhưng hầu như không ai nhìn thấy gã ta.
Vương Bân xuất quỷ nhập thần như vậy, cuối cùng thì mỗi ngày gã ta làm gì chứ?
“Muốn tìm được Vương Bân trừ khi đến tìm chủ nhà của căn nhà cậu ta thuê ấy.” Ông lão nhanh chóng nói.
“Trước kia muốn lấy tiền thuê phòng từ Vương Bân, mỗi lần đến đều không thấy cậu ta. Chủ nhà phải lấy chìa khoá mở cửa, ở nhà cậu ta chờ ba ngày ba đêm mới gặp được.”
Nghe vậy, Lục Hạo lúng túng liếc nhìn Giang Thành ở bên cạnh, giống như dùng ánh mắt để nhắc nhở anh đừng quên hành động đột nhập vào nhà Vương Bân lúc nãy.
“Hừm, xem ra muốn đợi được Vương Bân đúng là khó thật.” Giang Thành cau mày, mặc kệ nói như thế nào thì Vương Bân có khả năng là Thằng Hề, hơn nữa hiềm nghi cũng rất lớn.
Nhưng Giang Thành và Lục Hạo không thể cứ ở đây chờ Vương Bân về được?
Giang Thành cau mày hỏi: “Lục Hạo, có kết quả điều tra của Diệp Tiểu Đàn và vợ chồng Diệp Chính chưa? Cấp trên trả lời như thế nào?”
Lục Hạo nói một cách không được tự nhiên lắm: “Có thể tác động cũng không có tác dụng gì mấy. Chuyện Diệp Tiểu Đàn giết người đã có bằng chứng rõ ràng rồi còn vợ chồng Diệp Chính chỉ có thể xem là đồng phạm, không thực sự giết người.”
Nghe Lục Hạo nói xong, Giang Thành lập tức nói: “Kết quả thì sao? Giống như Diệp Tiểu Đàn nghĩ sao?”
Lục Hạo nghe xong cúi đầu: “Diệp Tiểu Đàn bị kết án tử hình, vợ chồng Diệp Chính là đồng phạm tham gia phạm tội bị phán tù chung thân vĩnh viễn.”
Giang Thành nghe xong gật gật đầu: “Bây giờ cậu đến cổng nhà Vương Bân canh giữ, tôi vẫn cần xác thực lại vài chuyện với vợ chồng Diệp Chính.”
Giang Thành nói xong, không để ý đến vẻ mặt buồn bực của Lục Hạo, nhanh chóng lên xe quay về đội cảnh sát hình sự.
Nếu tính toán chính xác thời gian thì hôm nay Diệp Tiểu Đàn và vợ chồng Diệp Chính sẽ bị đưa đi.
Sự việc xảy ra như vậy mà những người phía trên vẫn còn chưa tới, Giang Thành cố gắng đi thật nhanh đến phòng thẩm vấn của vợ chồng Diệp Chính.
Hiện tại Giang Thành vô cùng lo lắng, Vương Bân có khả năng chính là Thằng Hề, mà anh tìm Thằng Hề lâu như vậy rồi cuối cùng mới có chút manh mối.
Giang Thành vừa vội vàng trở lại cục thì đúng lúc đụng phải Diệp Hồng: “Giang Thành, sao anh lại vội vàng như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Giang Thành ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Hồng đang ôm đống tài liệu bị rơi vãi dưới đất, anh mặc kệ, lắc đầu nói: “Không có gì.” Sau đó lập tức rời khỏi.
Đẩy cửa phòng thẩm vấn, hai vợ chồng Diệp Chính đang ngồi đó với vẻ mặt đầy đau khổ, chắc hẳn đã biết kết quả phán quyết của mình.
Thấy Giang Thành đến, hai người họ đều vô cùng kinh ngạc.
“Hiện tại tôi vẫn còn một số vấn đề muốn hỏi hai người, bình thường lúc hai người gặp nhân viên bán bảo hiểm tên Vương Bân kia thì thường gặp mặt ở đâu?”
Nhìn Giang Thành vội vàng đi vào hỏi, vợ chồng Diệp Chính nói: “Hầu như là gã ta đến nhà tôi, sao thế?”
“Mỗi lần đều là ở trước cửa nhà hai người hay sao? Có gặp ở nơi khác không? Gã có nhắc đến với hai người nhà gã ở đâu không?”
Bây giờ Giang Thành đang rất nghi ngờ, mặc dù Lục Hạo đã điều tra rõ ràng địa chỉ của Vương Bân, chính xác là gã đang sống trong ngôi làng kia.
Thế nhưng nếu như dựa theo tính cách của Thằng Hề và hiểu biết của Giang Thành đối với gã thì môi trường mà gã ta sống không không thể bẩn thỉu và lộn xộn không chịu nổi như vậy được.
Chỉ thấy vợ chồng Diệp Chính lắc lắc đầu: “Không có, bình thường thì liên hệ qua điện thoại, mỗi lần đều là gã đến nhà chúng tôi.”
Nghe được những lời này, Giang Thành thở dài một hơi, xem ra Vương Bân vẫn rất là thận trọng.
“Vậy hai người đã từng nhắc qua rằng để Vương Bân đi đưa Daturaline cho Diệp Tiểu Đàn chưa, về chuyện này cụ thể là như thế nào?” Giang Thành vẫn đang rất tò mò về sự xuất hiện của Daturaline.
Suy cho cùng thì trong tay của vợ chồng Diệp Chính có Daturaline, chỉ là nếu thông qua Vương Bân chuyển đi thì Vương Bân sẽ không có hiềm nghi lớn như vậy.
Vợ chồng Diệp Chính lắc lắc đầu: “Daturaline gì chứ? Lúc đầu tôi mua một ít thuốc ngủ đưa cho Vương Bân để gã đưa đến tay Diệp Tiểu Cầm.”
“Cái gì? Anh đưa cho Vương Bân thuốc ngủ sao?” Giang Thành sửng sốt. Thế nhưng thứ Vương Bân lại đưa cho Diệp Tiểu Đàn là Daturaline!
Do đó hiềm nghi với Vương Bân tuyệt đối không nhỏ, xem ra Vương Bân có vai trò trung gian. Trên thực tế, gã mới chính là kẻ chủ mưu lớn nhất, nếu nói như vậy thì Daturaline nhất định là do Vương Bân cung cấp.
Manh mối rõ ràng như vậy càng khiến Giang Thành thêm khẳng định Vương Bân và Thằng Hề chắc chắn có liên quan với nhau!
Giang Thành cũng không hỏi gì thêm, xem ra vợ chồng Diệp Chính không biết nhiều về Vương Bân, sau đó anh đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Giang Thành, sáng nay anh đi đâu thế?” Sau lưng truyền đến giọng của Dương Lạc.
“Đi tìm kẻ tình nghi, bây giờ tôi nghi ngờ Vương Bân rất có khả năng chính là Thằng Hề.” Giang Thành thở dài một hơi rồi nói.
Dương Lạc vô cùng kinh ngạc nói: “Sao anh có thể chắc chắn như vậy? Lẽ nào Thằng Hề cũng tham gia vào vụ án lần này sao?”
“Ban đầu vợ chồng Diệp Chính đưa cho Vương Bân thuốc ngủ thế nhưng lúc đến tay Diệp Tiểu Đàn lại là Daturaline, ở khâu trung gian chỉ có Vương Bân tham gia vào. Do đó tôi nghi ngờ Vương Bân và Thằng Hề có liên quan đến nhau!”
Nghe Giang Thành giải thích, Dương Lạc ngập ngừng: “Giang Thành, không hiểu sao lần này tôi có cảm giác bị Thằng Hề dắt mũi.”
“Cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tôi phân tích nhầm lẫn ở đâu sao?” Giang Thành kinh ngạc hỏi.
“Anh thử nghĩ xem, Thằng Hề bình thường có phong cách như thế nào? Chính là lợi dụng người khác, gã không bao giờ tự mình giết người mà sẽ chỉ gián tiếp tham gia vào sự việc.”
Nghe xong lời của Dương Lạc, Giang Thành không hiểu: “Vụ án lần này Thằng Hề cũng không giết người mà, cũng là lợi dụng vợ chồng Diệp Chính và Diệp Tiểu Đàn, mà vai trò của Vương Bân trong đó cũng rất đáng ngờ.”
Nói đến đây hai người cũng không biết nên làm thế nào nữa, mà tất cả những thảo luận hiện tại đều hoàn toàn dựa vào suy đoán mà thôi, muốn biết chân tướng phải tìm ra được Vương Bân.
Nghĩ đến việc Lục Hạo một mình canh giữ ở trước cổng nhà Vương Bân, Giang Thành lại sợ anh ta có thể sẽ gặp nguy hiểm gì: “Tôi phải đích thân đến canh giữ nhà Vương Bân, nhất định phải bắt được gã.”
Nhìn thấy Giang Thành vội vội vàng vàng, Dương Lạc không hài lòng nói: “Cử mấy người mặc thường phục tới là được rồi, Phỉ Nhiễm đã phẫu thuật xong lâu như vậy rồi, anh đi thăm con bé được mấy lần rồi?”
Giang Thành nghe thấy lời của Dương Lạc thì dừng lại, ý thức được bản thân bởi vì chuyện của Thằng Hề mà đã quên mất con gái Phỉ Nhiễm.
“Tôi sẽ nói với Diệp Hồng để cô ấy thu xếp chuyện này, anh đến bệnh viện thăm con bé trước đi.” Dương Lạc nói xong thì đi tới phòng làm việc của Diệp Hồng.
Như thế cũng tốt, Giang Thành thông báo cho Lục Hạo chú ý an toàn, sau đó lái xe nhanh như tên bắn đến bệnh viện.
Lúc anh đến phòng bệnh đúng lúc bác sĩ đang kiểm tra hàng ngày, Giang Thành đẩy cửa phòng bệnh bước vào, ánh mắt lo lắng nhìn qua Phỉ Nhiễm.
Giang Thành cảm nhận được niềm vui và sự mong đợi trong mắt Phỉ Nhiễm nhưng một giây sau cô bé lại lạnh nhạt quay đầu đi.
“Đội trưởng Giang đến rồi, gần đây tâm trạng của Phỉ Nhiễm vẫn luôn không tốt, chúng tôi có chút khó xử.”
Phỉ Nhiễm không ngờ bác sĩ vừa thấy Giang Thành đến đã cáo trạng, tức giận nhìn chằm chằm vào bác sĩ, không nói gì.
“Hả? Tâm trạng không tốt?” Giang Thành chậm rãi đi tới bên cạnh cô bé: “Có phải là giận rồi không?”
Nhìn thấy trên gương mặt nghiêm túc của Giang Thành lộ ra vẻ cưng chiều, Phỉ Nhiễm ngay lập tức cúi thấp đầu xuống không dám nói.
Bác sĩ đứng bên cạnh nói: “Mấy ngày anh không ở đây cô bé không nói nhiều, cũng không chịu tiêm thuốc, uống thuốc. Hoặc là có thể do anh không ở đây nên con bé giận.”
Nghe thấy lời của bác sĩ, Giang Thành cười bất lực: “Mấy ngày nay bố quá bận, là bố không đúng.” Giang Thành nói xong lấy ra một món đồ chơi bằng gỗ tinh xảo, trông giống như khóa Khổng Minh ngày xưa.
Phỉ Nhiễm rất thích thú cầm lấy đồ chơi mới, Giang Thành phát hiện Phỉ Nhiễm không chỉ có thành tích tốt mà vẽ tranh cũng rất đẹp. Với chỉ số thông minh cao như vậy, ngay cả khóa Khổng Minh con bé cũng có thể mở được trong vòng ba giây.
Giang Thành không thể không kinh ngạc, virus CVH2-6 ảnh hưởng đến Phỉ Nhiễm rất nhiều, thật sự đã nâng cao chỉ số thông minh thế nhưng cũng đem lại tổn thương kinh khủng.
Điều này không phù hợp với tính cách của Thằng Hề? Đưa cho bạn hai lựa chọn khắc nghiệt nhất, sống chết lại tồn tại song song.
Nghĩ đến điều này, Giang Thành cau mày lại, sau đó đi đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính. Sau lần phẫu thuật thay máu của Phỉ Nhiễm, anh vẫn chưa hiểu được tình hình hiện tại của con bé.
“Bác sĩ, tôi muốn biết sau lần phẫu thuật thay máu này thì máu của Phỉ Nhiễm đã trở lại bình thường chưa?” Giang Thành lo lắng hỏi.
Bác sỹ thở dài nói: “Trước khi tiến hành phẫu thuật tôi đã nói qua, phẫu thuật thay máu chỉ có thể trị được phần ngọn không trị được phần gốc, vấn đề căn bản không giải quyết được thì thay máu có tác dụng gì chứ.”
Nghe xong lời của bác sĩ, Giang Thành như hiểu ra điều gì đó. Chẳng lẽ hiện tượng tốt sau phẫu thuật thay máu chỉ tồn tại được trong một thời gian sao?
Bác sĩ đưa bản báo cáo ra đưa đến trước mặt Giang Thành: “Sau lần thay máu ban đầu và sau vài giờ hấp thụ trong cơ thể Phỉ Nhiễm, chúng tôi đã làm một xét nghiệm và phát hiện ra virus không chỉ hấp thụ trong máu.”
“Chúng tôi nghi ngờ Virus CVH2-6 còn hấp thụ trong các mạch máu hay có thể nói là hệ thống tuần hoàn máu đã bị ăn mòn. Vì vậy một cuộc kiểm tra toàn diện về tế bào gốc tạo máu và các phương diện khác đã được thực hiện.”
Nghe những lời này của bác sĩ, Giang Thành lập tức căng thẳng: “Thế nào? Có phải đã bị hấp thụ đến mức không thể chữa trị?”
Bác sĩ lắc lắc đầu: “Thế nhưng chúng tôi phát hiện, việc phẫu thuật thay máu dường như đã đưa virus ra ngoài. Nhưng sau phẫu thuật vài ngày, virus CVH2-6 trong máu càng ngày càng nhiều nhưng không có tế bào gốc trong mạch máu.”
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích cho Giang Thành, anh cũng xem như đã hiểu, nghĩa là sau một thời gian thay máu thì sẽ tốt hơn nhưng sau đó lại trở nên tồi tệ.
Nếu các tế bào máu và mạch máu của Phỉ Nhiễm không có vấn đề gì thì phải chăng tình hình hiện tại sẽ không xảy ra?
“Vậy bác sĩ, anh có nghĩ nếu tiếp tục như thế này tình trạng con bé sẽ xấu đi hay không?”
Bác sĩ trầm mặc một lúc mới ngẩng đầu lên nói: “Gần đây tâm trạng của con bé bất thường, sau khi hoá trị, chân tóc trực tiếp bị hoại tử, không có khả năng mọc tóc nữa.”
Vương Bân xuất quỷ nhập thần như vậy, cuối cùng thì mỗi ngày gã ta làm gì chứ?
“Muốn tìm được Vương Bân trừ khi đến tìm chủ nhà của căn nhà cậu ta thuê ấy.” Ông lão nhanh chóng nói.
“Trước kia muốn lấy tiền thuê phòng từ Vương Bân, mỗi lần đến đều không thấy cậu ta. Chủ nhà phải lấy chìa khoá mở cửa, ở nhà cậu ta chờ ba ngày ba đêm mới gặp được.”
Nghe vậy, Lục Hạo lúng túng liếc nhìn Giang Thành ở bên cạnh, giống như dùng ánh mắt để nhắc nhở anh đừng quên hành động đột nhập vào nhà Vương Bân lúc nãy.
“Hừm, xem ra muốn đợi được Vương Bân đúng là khó thật.” Giang Thành cau mày, mặc kệ nói như thế nào thì Vương Bân có khả năng là Thằng Hề, hơn nữa hiềm nghi cũng rất lớn.
Nhưng Giang Thành và Lục Hạo không thể cứ ở đây chờ Vương Bân về được?
Giang Thành cau mày hỏi: “Lục Hạo, có kết quả điều tra của Diệp Tiểu Đàn và vợ chồng Diệp Chính chưa? Cấp trên trả lời như thế nào?”
Lục Hạo nói một cách không được tự nhiên lắm: “Có thể tác động cũng không có tác dụng gì mấy. Chuyện Diệp Tiểu Đàn giết người đã có bằng chứng rõ ràng rồi còn vợ chồng Diệp Chính chỉ có thể xem là đồng phạm, không thực sự giết người.”
Nghe Lục Hạo nói xong, Giang Thành lập tức nói: “Kết quả thì sao? Giống như Diệp Tiểu Đàn nghĩ sao?”
Lục Hạo nghe xong cúi đầu: “Diệp Tiểu Đàn bị kết án tử hình, vợ chồng Diệp Chính là đồng phạm tham gia phạm tội bị phán tù chung thân vĩnh viễn.”
Giang Thành nghe xong gật gật đầu: “Bây giờ cậu đến cổng nhà Vương Bân canh giữ, tôi vẫn cần xác thực lại vài chuyện với vợ chồng Diệp Chính.”
Giang Thành nói xong, không để ý đến vẻ mặt buồn bực của Lục Hạo, nhanh chóng lên xe quay về đội cảnh sát hình sự.
Nếu tính toán chính xác thời gian thì hôm nay Diệp Tiểu Đàn và vợ chồng Diệp Chính sẽ bị đưa đi.
Sự việc xảy ra như vậy mà những người phía trên vẫn còn chưa tới, Giang Thành cố gắng đi thật nhanh đến phòng thẩm vấn của vợ chồng Diệp Chính.
Hiện tại Giang Thành vô cùng lo lắng, Vương Bân có khả năng chính là Thằng Hề, mà anh tìm Thằng Hề lâu như vậy rồi cuối cùng mới có chút manh mối.
Giang Thành vừa vội vàng trở lại cục thì đúng lúc đụng phải Diệp Hồng: “Giang Thành, sao anh lại vội vàng như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Giang Thành ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Hồng đang ôm đống tài liệu bị rơi vãi dưới đất, anh mặc kệ, lắc đầu nói: “Không có gì.” Sau đó lập tức rời khỏi.
Đẩy cửa phòng thẩm vấn, hai vợ chồng Diệp Chính đang ngồi đó với vẻ mặt đầy đau khổ, chắc hẳn đã biết kết quả phán quyết của mình.
Thấy Giang Thành đến, hai người họ đều vô cùng kinh ngạc.
“Hiện tại tôi vẫn còn một số vấn đề muốn hỏi hai người, bình thường lúc hai người gặp nhân viên bán bảo hiểm tên Vương Bân kia thì thường gặp mặt ở đâu?”
Nhìn Giang Thành vội vàng đi vào hỏi, vợ chồng Diệp Chính nói: “Hầu như là gã ta đến nhà tôi, sao thế?”
“Mỗi lần đều là ở trước cửa nhà hai người hay sao? Có gặp ở nơi khác không? Gã có nhắc đến với hai người nhà gã ở đâu không?”
Bây giờ Giang Thành đang rất nghi ngờ, mặc dù Lục Hạo đã điều tra rõ ràng địa chỉ của Vương Bân, chính xác là gã đang sống trong ngôi làng kia.
Thế nhưng nếu như dựa theo tính cách của Thằng Hề và hiểu biết của Giang Thành đối với gã thì môi trường mà gã ta sống không không thể bẩn thỉu và lộn xộn không chịu nổi như vậy được.
Chỉ thấy vợ chồng Diệp Chính lắc lắc đầu: “Không có, bình thường thì liên hệ qua điện thoại, mỗi lần đều là gã đến nhà chúng tôi.”
Nghe được những lời này, Giang Thành thở dài một hơi, xem ra Vương Bân vẫn rất là thận trọng.
“Vậy hai người đã từng nhắc qua rằng để Vương Bân đi đưa Daturaline cho Diệp Tiểu Đàn chưa, về chuyện này cụ thể là như thế nào?” Giang Thành vẫn đang rất tò mò về sự xuất hiện của Daturaline.
Suy cho cùng thì trong tay của vợ chồng Diệp Chính có Daturaline, chỉ là nếu thông qua Vương Bân chuyển đi thì Vương Bân sẽ không có hiềm nghi lớn như vậy.
Vợ chồng Diệp Chính lắc lắc đầu: “Daturaline gì chứ? Lúc đầu tôi mua một ít thuốc ngủ đưa cho Vương Bân để gã đưa đến tay Diệp Tiểu Cầm.”
“Cái gì? Anh đưa cho Vương Bân thuốc ngủ sao?” Giang Thành sửng sốt. Thế nhưng thứ Vương Bân lại đưa cho Diệp Tiểu Đàn là Daturaline!
Do đó hiềm nghi với Vương Bân tuyệt đối không nhỏ, xem ra Vương Bân có vai trò trung gian. Trên thực tế, gã mới chính là kẻ chủ mưu lớn nhất, nếu nói như vậy thì Daturaline nhất định là do Vương Bân cung cấp.
Manh mối rõ ràng như vậy càng khiến Giang Thành thêm khẳng định Vương Bân và Thằng Hề chắc chắn có liên quan với nhau!
Giang Thành cũng không hỏi gì thêm, xem ra vợ chồng Diệp Chính không biết nhiều về Vương Bân, sau đó anh đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Giang Thành, sáng nay anh đi đâu thế?” Sau lưng truyền đến giọng của Dương Lạc.
“Đi tìm kẻ tình nghi, bây giờ tôi nghi ngờ Vương Bân rất có khả năng chính là Thằng Hề.” Giang Thành thở dài một hơi rồi nói.
Dương Lạc vô cùng kinh ngạc nói: “Sao anh có thể chắc chắn như vậy? Lẽ nào Thằng Hề cũng tham gia vào vụ án lần này sao?”
“Ban đầu vợ chồng Diệp Chính đưa cho Vương Bân thuốc ngủ thế nhưng lúc đến tay Diệp Tiểu Đàn lại là Daturaline, ở khâu trung gian chỉ có Vương Bân tham gia vào. Do đó tôi nghi ngờ Vương Bân và Thằng Hề có liên quan đến nhau!”
Nghe Giang Thành giải thích, Dương Lạc ngập ngừng: “Giang Thành, không hiểu sao lần này tôi có cảm giác bị Thằng Hề dắt mũi.”
“Cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tôi phân tích nhầm lẫn ở đâu sao?” Giang Thành kinh ngạc hỏi.
“Anh thử nghĩ xem, Thằng Hề bình thường có phong cách như thế nào? Chính là lợi dụng người khác, gã không bao giờ tự mình giết người mà sẽ chỉ gián tiếp tham gia vào sự việc.”
Nghe xong lời của Dương Lạc, Giang Thành không hiểu: “Vụ án lần này Thằng Hề cũng không giết người mà, cũng là lợi dụng vợ chồng Diệp Chính và Diệp Tiểu Đàn, mà vai trò của Vương Bân trong đó cũng rất đáng ngờ.”
Nói đến đây hai người cũng không biết nên làm thế nào nữa, mà tất cả những thảo luận hiện tại đều hoàn toàn dựa vào suy đoán mà thôi, muốn biết chân tướng phải tìm ra được Vương Bân.
Nghĩ đến việc Lục Hạo một mình canh giữ ở trước cổng nhà Vương Bân, Giang Thành lại sợ anh ta có thể sẽ gặp nguy hiểm gì: “Tôi phải đích thân đến canh giữ nhà Vương Bân, nhất định phải bắt được gã.”
Nhìn thấy Giang Thành vội vội vàng vàng, Dương Lạc không hài lòng nói: “Cử mấy người mặc thường phục tới là được rồi, Phỉ Nhiễm đã phẫu thuật xong lâu như vậy rồi, anh đi thăm con bé được mấy lần rồi?”
Giang Thành nghe thấy lời của Dương Lạc thì dừng lại, ý thức được bản thân bởi vì chuyện của Thằng Hề mà đã quên mất con gái Phỉ Nhiễm.
“Tôi sẽ nói với Diệp Hồng để cô ấy thu xếp chuyện này, anh đến bệnh viện thăm con bé trước đi.” Dương Lạc nói xong thì đi tới phòng làm việc của Diệp Hồng.
Như thế cũng tốt, Giang Thành thông báo cho Lục Hạo chú ý an toàn, sau đó lái xe nhanh như tên bắn đến bệnh viện.
Lúc anh đến phòng bệnh đúng lúc bác sĩ đang kiểm tra hàng ngày, Giang Thành đẩy cửa phòng bệnh bước vào, ánh mắt lo lắng nhìn qua Phỉ Nhiễm.
Giang Thành cảm nhận được niềm vui và sự mong đợi trong mắt Phỉ Nhiễm nhưng một giây sau cô bé lại lạnh nhạt quay đầu đi.
“Đội trưởng Giang đến rồi, gần đây tâm trạng của Phỉ Nhiễm vẫn luôn không tốt, chúng tôi có chút khó xử.”
Phỉ Nhiễm không ngờ bác sĩ vừa thấy Giang Thành đến đã cáo trạng, tức giận nhìn chằm chằm vào bác sĩ, không nói gì.
“Hả? Tâm trạng không tốt?” Giang Thành chậm rãi đi tới bên cạnh cô bé: “Có phải là giận rồi không?”
Nhìn thấy trên gương mặt nghiêm túc của Giang Thành lộ ra vẻ cưng chiều, Phỉ Nhiễm ngay lập tức cúi thấp đầu xuống không dám nói.
Bác sĩ đứng bên cạnh nói: “Mấy ngày anh không ở đây cô bé không nói nhiều, cũng không chịu tiêm thuốc, uống thuốc. Hoặc là có thể do anh không ở đây nên con bé giận.”
Nghe thấy lời của bác sĩ, Giang Thành cười bất lực: “Mấy ngày nay bố quá bận, là bố không đúng.” Giang Thành nói xong lấy ra một món đồ chơi bằng gỗ tinh xảo, trông giống như khóa Khổng Minh ngày xưa.
Phỉ Nhiễm rất thích thú cầm lấy đồ chơi mới, Giang Thành phát hiện Phỉ Nhiễm không chỉ có thành tích tốt mà vẽ tranh cũng rất đẹp. Với chỉ số thông minh cao như vậy, ngay cả khóa Khổng Minh con bé cũng có thể mở được trong vòng ba giây.
Giang Thành không thể không kinh ngạc, virus CVH2-6 ảnh hưởng đến Phỉ Nhiễm rất nhiều, thật sự đã nâng cao chỉ số thông minh thế nhưng cũng đem lại tổn thương kinh khủng.
Điều này không phù hợp với tính cách của Thằng Hề? Đưa cho bạn hai lựa chọn khắc nghiệt nhất, sống chết lại tồn tại song song.
Nghĩ đến điều này, Giang Thành cau mày lại, sau đó đi đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính. Sau lần phẫu thuật thay máu của Phỉ Nhiễm, anh vẫn chưa hiểu được tình hình hiện tại của con bé.
“Bác sĩ, tôi muốn biết sau lần phẫu thuật thay máu này thì máu của Phỉ Nhiễm đã trở lại bình thường chưa?” Giang Thành lo lắng hỏi.
Bác sỹ thở dài nói: “Trước khi tiến hành phẫu thuật tôi đã nói qua, phẫu thuật thay máu chỉ có thể trị được phần ngọn không trị được phần gốc, vấn đề căn bản không giải quyết được thì thay máu có tác dụng gì chứ.”
Nghe xong lời của bác sĩ, Giang Thành như hiểu ra điều gì đó. Chẳng lẽ hiện tượng tốt sau phẫu thuật thay máu chỉ tồn tại được trong một thời gian sao?
Bác sĩ đưa bản báo cáo ra đưa đến trước mặt Giang Thành: “Sau lần thay máu ban đầu và sau vài giờ hấp thụ trong cơ thể Phỉ Nhiễm, chúng tôi đã làm một xét nghiệm và phát hiện ra virus không chỉ hấp thụ trong máu.”
“Chúng tôi nghi ngờ Virus CVH2-6 còn hấp thụ trong các mạch máu hay có thể nói là hệ thống tuần hoàn máu đã bị ăn mòn. Vì vậy một cuộc kiểm tra toàn diện về tế bào gốc tạo máu và các phương diện khác đã được thực hiện.”
Nghe những lời này của bác sĩ, Giang Thành lập tức căng thẳng: “Thế nào? Có phải đã bị hấp thụ đến mức không thể chữa trị?”
Bác sĩ lắc lắc đầu: “Thế nhưng chúng tôi phát hiện, việc phẫu thuật thay máu dường như đã đưa virus ra ngoài. Nhưng sau phẫu thuật vài ngày, virus CVH2-6 trong máu càng ngày càng nhiều nhưng không có tế bào gốc trong mạch máu.”
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích cho Giang Thành, anh cũng xem như đã hiểu, nghĩa là sau một thời gian thay máu thì sẽ tốt hơn nhưng sau đó lại trở nên tồi tệ.
Nếu các tế bào máu và mạch máu của Phỉ Nhiễm không có vấn đề gì thì phải chăng tình hình hiện tại sẽ không xảy ra?
“Vậy bác sĩ, anh có nghĩ nếu tiếp tục như thế này tình trạng con bé sẽ xấu đi hay không?”
Bác sĩ trầm mặc một lúc mới ngẩng đầu lên nói: “Gần đây tâm trạng của con bé bất thường, sau khi hoá trị, chân tóc trực tiếp bị hoại tử, không có khả năng mọc tóc nữa.”
Bình luận facebook