Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Trái tim hồng
Giang Thành đưa báo cáo xét nghiệm trong tay cho Diệp Hồng và Lục Hạo nói: "Đây là biên bản xét nghiệm nước biển trong dạ dày của tử thi. Lập tức đi đến trung tâm pháp y để bọn họ kiểm tra xem có trùng khớp với mẫu mà hai người mang về không.”
Hai người Lục Hạo và Diệp Hồng cầm bản báo cáo và mẫu trích đi đến trung tâm pháp y, Giang Thành lại lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình.
Anh không hiểu tại sao nạn nhân bị đủ loại thương tích, từ nước đọng trong phổi có thể thấy được là do chết đuối bởi nước biển, nhưng trong nội địa không có khả năng có nước biển, vậy nên chỉ có một khả năng, đó là nước biển được điều chế nhân tạo.
Nước biển trong tay Diệp Hồng cũng là một bước đột phá trong toàn bộ vụ án, nếu không có đột phá này, đoán chừng vụ án này có lẽ sẽ còn kéo dài thêm nữa.
Trầm ngâm một lúc lâu, anh gọi các thành viên trong đội đang bận rộn ở bên cạnh, hít một hơi thật sâu và nói: "Lấy khu du lịch núi Vọng Lộc làm trung tâm, điều tra và giám sát chặt chẽ để xem người chết xuất hiện lần cuối ở đâu, đồng thời tăng cường truy tìm những đứa trẻ mất tích. Tôi không tin rằng bây giờ đã quá hai mươi tư giờ mà người thân không báo án, trừ khi người chết và người thân của họ không ở thành phố này.”
Các thành viên trong đội lộ ra vẻ mặt đau khổ, còn không biết khu du lịch núi Vọng Lộc có bao nhiêu camera thì tra kiểu gì? Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Giang Thành mỗi lúc một trầm lắng thì bản thân chỉ có thể biết điều mà ngậm miệng lại.
Giang Thành xoa trán, tự rót cho mình một cốc nước, vừa ngồi vào chỗ thì người ở trung tâm pháp y đã tìm đến anh.
“Đội trưởng Giang, thầy tôi mời anh qua một chuyến.”
Vừa nghe xong, Giang Thành lập tức đứng dậy. Tuy những thứ khác của Dương Lạc không đáng tin cậy, nhưng khám nghiệm tử thi thì người bình thường không thể so sánh được với anh ta, chắc hẳn lúc này anh ta đã tìm ra thứ gì đó.
Nhanh chóng đặt cốc nước trên tay xuống rồi đi theo người từ Trung tâm pháp y đến phòng khám nghiệm tử thi, nhưng vừa bước vào đã thấy Diệp Hồng cũng ở trong đó, sắc mặt liền có chút nặng nề. Anh nhìn Diệp Hồng, hỏi: "Cô không đi so sánh mẫu trích, còn ở đây làm gì?"
Diệp Hồng cười nói: "Sếp, bên kia đã đủ người rồi, tôi không giúp được gì nhiều. Anh có thể cho tôi xông pha chiến đấu, nhưng những việc cẩn thận tỉ mỉ như vậy, tôi làm không xong.”
“Tôi thấy cô là thích chạy đến đây, nếu không tôi sẽ xin điều cô đến trung tâm pháp y, mỗi ngày đểu có thể ở đây. “
“Đừng, thôi anh bỏ qua tôi đi.”
Dương Lạc thấy hai người họ bỗng chốc bất phân thắng bại thì lên tiếng: “Đừng ồn ào nữa, có phát hiện mới.”
Nghe xong, cả hai người họ đều nhìn Dương Lạc bằng ánh mắt hoài nghi.
Dương Lạc thấy vậy chỉ tay vào vết thương vừa quan sát, hai người nhìn theo ngón tay anh ta nhưng không phát hiện ra gì cả, cả hai đều cau mày nhìn Dương Lạc.
Dương Lạc khẽ cười, nói: “Nói thế nào đây, vẫn nên chuyên nghiệp chút đi, anh xem xem.” Vừa nói anh ta vừa lấy một bức ảnh từ bên cạnh, chính là vết thương chỗ ban nãy.
Nhưng lần này bức ảnh sau khi được xử lý kỹ thuật liền hiện rõ là một loại hình vẽ.
Dương Lạc cười hỏi: “Thế nào? Có phải đã nhìn thấy hình vẽ này ở đâu rồi không?”
Giang Thành thật sự nghĩ không ra, ngược lại Diệp Hồng ở bên cạnh lại hét lên một tiếng, suýt chút nữa khiến hai người họ giật mình.
Cô ta thấy vậy liền hạ thấp giọng: "Ôi trời, đây là trái tim hồng. Không phải thứ này đã được một người bí ẩn mua rồi sao?"
“Trái tim hồng? Đó là thứ gì?” Vẻ mặt Giang Thành khó hiểu.
Dương Lạc và Diệp Hồng cùng lúc nhìn Giang Thành bằng ánh mắt kinh ngạc như nhìn một kẻ ngốc, khiến Giang Thành vô cùng xấu hổ. Cuối cùng, Diệp Hồng liền cứu nguy.
"Trái tim hồng được Hoàng gia Anh bán đấu giá một năm trước. Đó là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng. Trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất. Nghe nói lúc đó nó được mua bởi một đại gia bí ẩn với mức giá rất cao, mười vạn hai ngàn tệ.”
Thật ra Giang Thành không có cảm giác gì với những thứ đồ này, trước đây khi kết hôn với Văn Thư Nhã cũng là tùy ý mua một thứ trang sức, khi đó Văn Thư Nhã còn nói bản thân không thích loại trang sức nào, sau đó Giang Thành cũng không tìm tòi nhiều.
Giang Thành gật gật đầu: "Vậy thì nghi phạm đầu tiên của chúng ta chính là phú hào bí ẩn này? Anh vòng vo cả buổi với tôi như vậy sao? Đều nói là một phú hào bí ẩn, anh để tôi tra kiểu gì?"
Lúc này Dương Lạc chỉ cười nói: “Xem cẩn thận tí đi, rõ ràng kích thước không phù hợp lắm. Thứ đồ này là đồ nhái, hơn nữa tôi từng thấy có người đeo thứ này.”
Nghe nói như thế, hai người đều quay đầu sang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Dương Lạc.
Bị ánh mắt của hai người họ nhìn đến mức giật cả mình, Dương Lạc ngượng ngùng hắng giọng, nói: “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ, tối qua tôi có nhìn thấy mà.”
“Tối qua? Tối qua không phải cậu đến gặp tôi sao?”
“Đến gặp anh đã là chuyện sau đó rồi. Trước đó, lúc tôi đang ở quán bar, định uống tí rượu, xem xem có gặp được mối nào tốt không thì bị cục trưởng Trương gọi một cú điện thoại bảo quay về.”
“Vậy là cái món hàng nhái đó xuất hiện ở quán bar?”
Dương Lạc khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi không quen biết người đó, nhưng bây giờ anh đi lấy dữ liệu của camera giám sát về thì chắc tôi có thể nhận ra đấy. Còn về thông tin thân phận gì đó thì là việc của mấy người.”
Giang Thành gật đầu, cau mày xoay người nhìn sang Diệp Hồng đang ở bên cạnh.
Diệp Hồng thấy thế, lập tức hỏi rõ địa chỉ quán bar từ Dương Lạc, vội vàng ra ngoài. Giang Thành thấy cô ta như vậy chỉ cười bất đắc dĩ.
Sau đó anh lại xoay sang nhìn Dương Lạc, nói: “Bảo cậu đi xét nghiệm máu thường quy cậu đã làm chưa?”
“Có kết quả rồi, không có vấn đề gì lớn, không cần nói với anh.”
“Thế nào gọi là không có vấn đề gì lớn? Đây chính là lời giải thích của cậu dành cho tôi đấy à?”
Dương Lạc nghe thấy Giang Thành nói thế, lập tức rụt cổ lại, ngập ngừng trả lời: “Được, đại đội trưởng Giang của tôi ơi, tôi tự mình đi xét nghiệm một lần, chắc là không quá lâu đâu, ngài đây chờ một lát được không?”
Nói xong, anh ta lập tức cầm lấy ống nghiệm chứa máu được lấy từ cơ thể người chết đi xét nghiệm.
Giang Thành trở lại phòng làm việc của mình, nhìn đội viên còn đang bận rộn ở bên ngoài, lên tiếng hỏi: “Đến bây giờ vẫn chưa xác định được thân phận của người chết sao? Không nhận được cuộc gọi báo cảnh sát nào à?”
“Không có.” Đội viên vừa xem camera giám sát vừa trả lời.
Lúc này Giang Thành chìm vào trầm tư, vì sao người chết này lại giống như một kẻ lạc loài từ đất nẻ chui lên thế này. Đến tận bây giờ mà không có bất kì người thân nào đến báo án.
“Việc điều tra qua camera giám sát khu du lịch núi Vọng Lộc thế nào rồi?”
“Thưa sếp, hệ thống giám sát của núi Vọng Lộc đã xảy ra vấn đề trong hai ngày qua, rất nhiều góc chết điểm mù đang trong quá trình tu sửa. Trùng hợp là hôm hung thủ vứt xác là vào ngày đầu tiên hệ thống giám sát đang được tu sửa.”
Vào thời điểm vứt xác, hệ thống giám sát đang trong quá trình tu sửa? Đây là trùng hợp hay có người cố ý làm ra? Giang Thành thì không tin bản thân đã làm cảnh sát hình sự bao nhiêu năm như thế, có trùng hợp gì mà chưa từng thấy? Nhiều sự trùng hợp xảy ra cùng lúc không phải là điều không thể.
Không bao lâu sau Dương Lạc đã cầm một bảng báo cáo vội vã quay lại, trên mặt vẫn còn dấu vết của sự tức giận. Sau khi nhìn thấy Giang Thành, trong nháy mắt tỏ vẻ lấy lòng.
Thấy thế Giang Thành liền biết có phát hiện gì đó, nhìn Dương Lạc với vẻ hơi khinh bỉ, sau đó nói: “Phát hiện trong máu có gì, nói xem nào.”
Dương Lạc bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Tôi nói chứ cái đám nhãi này không có một đứa nào kế thừa được kỹ năng của tôi hết.” Sau khi nói xong thì đưa bảng báo cáo xét nghiệm cho Giang Thành, nói tiếp: “Này, anh tự xem đi.”
Giang Thành cầm lấy bảng báo cáo, nhìn nội dung trong đó sau đó cau mày, nghi hoặc nhìn về phía Dương Lạc. Rõ ràng đang lộ vẻ bản thân không hiểu mấy thứ này.
Dương Lạc giải thích: “Trong khi xét nghiệm máu của người chết chúng tôi tìm ra được một thứ, là daturaline!”
“Daturaline? Là gì vậy?” Giang Thành tỏ vẻ không hiểu.
“Nói chuyên nghiệp quá thì tính ra anh không hiểu nổi đâu. Nó là một vị thuốc có tác dụng chữa bệnh đường hô hấp, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ gây ảo giác, đồng thời sẽ gây khó thở, miệng khô, mạch đập nhanh, con ngươi trừng to và rất nhiều triệu chứng khác.”
“Cho thấy người chết có bệnh sử bệnh đường hô hấp?”
Dương Lạc gật đầu, nói: “Đúng vậy, ban đầu tôi cho rằng một đứa trẻ còn nhỏ như thế thì sẽ không mắc loại bệnh này, nhưng sự thật đã vả mặt tôi một phát vang dội.”
Giang Thành nghe hiểu được bảng báo cáo tàm tạm, nhìn Dương Lạc rồi hỏi: “Vì sao trẻ con sẽ không mắc phải căn bệnh này?”
“Xã hội bây giờ đã phát triển, trẻ con bây giờ đều được quan tâm chăm sóc kỹ, bình thường sẽ không để trẻ nhiễm phải mấy loại bệnh này, nhưng ngoại trừ trường hợp di truyền.”
“Mà các loại bệnh hô hấp di truyền thường đều dùng tinh chất có trong daturaline để trị liệu. Vị thuốc này là thứ được quản lý rất nghiêm ngặt, ở bệnh viện chắc chắn không có. Theo tôi biết chỉ có một bệnh viện mới có điều kiện được sử dụng tinh chất trong daturaline.”
Sau khi Giang Thành nghe đến đó thì lập tức lấy điện thoại ra, gọi một cú cho Diệp Hồng, bảo cô ta đến bệnh viện điều tra toàn bộ các ca bệnh có bệnh nhân từng sử dụng tinh chất trong daturaline.
Sau nửa ngày so sánh mẫu, phía bên Lục Hạo cũng đã có kết quả, nhưng lại khiến Giang Thành vô cùng thất vọng. Có thể nói là ròng rã cả nửa ngày, nhưng Lục Hạo và một đám người đã phí công vô ích.
Nhưng may lại có một tin tức khác khiến Giang Thành rất xem trọng. Bởi vì nhóm Lục Hạo và những người khác đến Ngư Thành điều tra được, người bình thường đều thường mang muối biển về kho và điều phối nước biển theo tỉ lệ mà ông chủ đưa ra, trên cơ bản sẽ không cần đến Ngư Thành.
Điều này đã giúp loại trừ khả năng Ngư Thành là hiện trường gây án đầu tiên, nhưng rốt cuộc hiện trường vụ án đầu tiên nằm ở đâu?
Lục Hạo vừa mới nghỉ ngơi được một chút thì đã bị Giang Thành xua đến bệnh viện hỗ trợ Diệp Hồng đi điều tra lấy thông tin.
Thời gian đã qua rất lâu, đến tận bây giờ ngay cả thân phận của người chết bọn họ còn không thể nào xác nhận được, việc này chắc hẳn khiến Giang Thành đau đầu không thôi, làm tăng độ khó của toàn bộ vụ án lên một nấc.
Không xác định được thân phận, vào đêm vứt xác thì hệ thống giám sát lại xảy ra vấn đề, vị trí cuối cùng người chết xuất hiện ở đâu cũng không xác định được, đến cả hiện trường vụ án đầu tiên mà mình hoài nghi cũng bị loại bỏ.
Bỗng chốc tất cả manh mối dường như đã đứt đoạn. Anh uống một viên thuốc giảm đau, chậm rãi ngồi xuống ghế, nhớ lại toàn bộ chi tiết của vụ án nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện được gì.
Hai người Lục Hạo và Diệp Hồng cầm bản báo cáo và mẫu trích đi đến trung tâm pháp y, Giang Thành lại lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình.
Anh không hiểu tại sao nạn nhân bị đủ loại thương tích, từ nước đọng trong phổi có thể thấy được là do chết đuối bởi nước biển, nhưng trong nội địa không có khả năng có nước biển, vậy nên chỉ có một khả năng, đó là nước biển được điều chế nhân tạo.
Nước biển trong tay Diệp Hồng cũng là một bước đột phá trong toàn bộ vụ án, nếu không có đột phá này, đoán chừng vụ án này có lẽ sẽ còn kéo dài thêm nữa.
Trầm ngâm một lúc lâu, anh gọi các thành viên trong đội đang bận rộn ở bên cạnh, hít một hơi thật sâu và nói: "Lấy khu du lịch núi Vọng Lộc làm trung tâm, điều tra và giám sát chặt chẽ để xem người chết xuất hiện lần cuối ở đâu, đồng thời tăng cường truy tìm những đứa trẻ mất tích. Tôi không tin rằng bây giờ đã quá hai mươi tư giờ mà người thân không báo án, trừ khi người chết và người thân của họ không ở thành phố này.”
Các thành viên trong đội lộ ra vẻ mặt đau khổ, còn không biết khu du lịch núi Vọng Lộc có bao nhiêu camera thì tra kiểu gì? Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Giang Thành mỗi lúc một trầm lắng thì bản thân chỉ có thể biết điều mà ngậm miệng lại.
Giang Thành xoa trán, tự rót cho mình một cốc nước, vừa ngồi vào chỗ thì người ở trung tâm pháp y đã tìm đến anh.
“Đội trưởng Giang, thầy tôi mời anh qua một chuyến.”
Vừa nghe xong, Giang Thành lập tức đứng dậy. Tuy những thứ khác của Dương Lạc không đáng tin cậy, nhưng khám nghiệm tử thi thì người bình thường không thể so sánh được với anh ta, chắc hẳn lúc này anh ta đã tìm ra thứ gì đó.
Nhanh chóng đặt cốc nước trên tay xuống rồi đi theo người từ Trung tâm pháp y đến phòng khám nghiệm tử thi, nhưng vừa bước vào đã thấy Diệp Hồng cũng ở trong đó, sắc mặt liền có chút nặng nề. Anh nhìn Diệp Hồng, hỏi: "Cô không đi so sánh mẫu trích, còn ở đây làm gì?"
Diệp Hồng cười nói: "Sếp, bên kia đã đủ người rồi, tôi không giúp được gì nhiều. Anh có thể cho tôi xông pha chiến đấu, nhưng những việc cẩn thận tỉ mỉ như vậy, tôi làm không xong.”
“Tôi thấy cô là thích chạy đến đây, nếu không tôi sẽ xin điều cô đến trung tâm pháp y, mỗi ngày đểu có thể ở đây. “
“Đừng, thôi anh bỏ qua tôi đi.”
Dương Lạc thấy hai người họ bỗng chốc bất phân thắng bại thì lên tiếng: “Đừng ồn ào nữa, có phát hiện mới.”
Nghe xong, cả hai người họ đều nhìn Dương Lạc bằng ánh mắt hoài nghi.
Dương Lạc thấy vậy chỉ tay vào vết thương vừa quan sát, hai người nhìn theo ngón tay anh ta nhưng không phát hiện ra gì cả, cả hai đều cau mày nhìn Dương Lạc.
Dương Lạc khẽ cười, nói: “Nói thế nào đây, vẫn nên chuyên nghiệp chút đi, anh xem xem.” Vừa nói anh ta vừa lấy một bức ảnh từ bên cạnh, chính là vết thương chỗ ban nãy.
Nhưng lần này bức ảnh sau khi được xử lý kỹ thuật liền hiện rõ là một loại hình vẽ.
Dương Lạc cười hỏi: “Thế nào? Có phải đã nhìn thấy hình vẽ này ở đâu rồi không?”
Giang Thành thật sự nghĩ không ra, ngược lại Diệp Hồng ở bên cạnh lại hét lên một tiếng, suýt chút nữa khiến hai người họ giật mình.
Cô ta thấy vậy liền hạ thấp giọng: "Ôi trời, đây là trái tim hồng. Không phải thứ này đã được một người bí ẩn mua rồi sao?"
“Trái tim hồng? Đó là thứ gì?” Vẻ mặt Giang Thành khó hiểu.
Dương Lạc và Diệp Hồng cùng lúc nhìn Giang Thành bằng ánh mắt kinh ngạc như nhìn một kẻ ngốc, khiến Giang Thành vô cùng xấu hổ. Cuối cùng, Diệp Hồng liền cứu nguy.
"Trái tim hồng được Hoàng gia Anh bán đấu giá một năm trước. Đó là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng. Trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất. Nghe nói lúc đó nó được mua bởi một đại gia bí ẩn với mức giá rất cao, mười vạn hai ngàn tệ.”
Thật ra Giang Thành không có cảm giác gì với những thứ đồ này, trước đây khi kết hôn với Văn Thư Nhã cũng là tùy ý mua một thứ trang sức, khi đó Văn Thư Nhã còn nói bản thân không thích loại trang sức nào, sau đó Giang Thành cũng không tìm tòi nhiều.
Giang Thành gật gật đầu: "Vậy thì nghi phạm đầu tiên của chúng ta chính là phú hào bí ẩn này? Anh vòng vo cả buổi với tôi như vậy sao? Đều nói là một phú hào bí ẩn, anh để tôi tra kiểu gì?"
Lúc này Dương Lạc chỉ cười nói: “Xem cẩn thận tí đi, rõ ràng kích thước không phù hợp lắm. Thứ đồ này là đồ nhái, hơn nữa tôi từng thấy có người đeo thứ này.”
Nghe nói như thế, hai người đều quay đầu sang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Dương Lạc.
Bị ánh mắt của hai người họ nhìn đến mức giật cả mình, Dương Lạc ngượng ngùng hắng giọng, nói: “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ, tối qua tôi có nhìn thấy mà.”
“Tối qua? Tối qua không phải cậu đến gặp tôi sao?”
“Đến gặp anh đã là chuyện sau đó rồi. Trước đó, lúc tôi đang ở quán bar, định uống tí rượu, xem xem có gặp được mối nào tốt không thì bị cục trưởng Trương gọi một cú điện thoại bảo quay về.”
“Vậy là cái món hàng nhái đó xuất hiện ở quán bar?”
Dương Lạc khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi không quen biết người đó, nhưng bây giờ anh đi lấy dữ liệu của camera giám sát về thì chắc tôi có thể nhận ra đấy. Còn về thông tin thân phận gì đó thì là việc của mấy người.”
Giang Thành gật đầu, cau mày xoay người nhìn sang Diệp Hồng đang ở bên cạnh.
Diệp Hồng thấy thế, lập tức hỏi rõ địa chỉ quán bar từ Dương Lạc, vội vàng ra ngoài. Giang Thành thấy cô ta như vậy chỉ cười bất đắc dĩ.
Sau đó anh lại xoay sang nhìn Dương Lạc, nói: “Bảo cậu đi xét nghiệm máu thường quy cậu đã làm chưa?”
“Có kết quả rồi, không có vấn đề gì lớn, không cần nói với anh.”
“Thế nào gọi là không có vấn đề gì lớn? Đây chính là lời giải thích của cậu dành cho tôi đấy à?”
Dương Lạc nghe thấy Giang Thành nói thế, lập tức rụt cổ lại, ngập ngừng trả lời: “Được, đại đội trưởng Giang của tôi ơi, tôi tự mình đi xét nghiệm một lần, chắc là không quá lâu đâu, ngài đây chờ một lát được không?”
Nói xong, anh ta lập tức cầm lấy ống nghiệm chứa máu được lấy từ cơ thể người chết đi xét nghiệm.
Giang Thành trở lại phòng làm việc của mình, nhìn đội viên còn đang bận rộn ở bên ngoài, lên tiếng hỏi: “Đến bây giờ vẫn chưa xác định được thân phận của người chết sao? Không nhận được cuộc gọi báo cảnh sát nào à?”
“Không có.” Đội viên vừa xem camera giám sát vừa trả lời.
Lúc này Giang Thành chìm vào trầm tư, vì sao người chết này lại giống như một kẻ lạc loài từ đất nẻ chui lên thế này. Đến tận bây giờ mà không có bất kì người thân nào đến báo án.
“Việc điều tra qua camera giám sát khu du lịch núi Vọng Lộc thế nào rồi?”
“Thưa sếp, hệ thống giám sát của núi Vọng Lộc đã xảy ra vấn đề trong hai ngày qua, rất nhiều góc chết điểm mù đang trong quá trình tu sửa. Trùng hợp là hôm hung thủ vứt xác là vào ngày đầu tiên hệ thống giám sát đang được tu sửa.”
Vào thời điểm vứt xác, hệ thống giám sát đang trong quá trình tu sửa? Đây là trùng hợp hay có người cố ý làm ra? Giang Thành thì không tin bản thân đã làm cảnh sát hình sự bao nhiêu năm như thế, có trùng hợp gì mà chưa từng thấy? Nhiều sự trùng hợp xảy ra cùng lúc không phải là điều không thể.
Không bao lâu sau Dương Lạc đã cầm một bảng báo cáo vội vã quay lại, trên mặt vẫn còn dấu vết của sự tức giận. Sau khi nhìn thấy Giang Thành, trong nháy mắt tỏ vẻ lấy lòng.
Thấy thế Giang Thành liền biết có phát hiện gì đó, nhìn Dương Lạc với vẻ hơi khinh bỉ, sau đó nói: “Phát hiện trong máu có gì, nói xem nào.”
Dương Lạc bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Tôi nói chứ cái đám nhãi này không có một đứa nào kế thừa được kỹ năng của tôi hết.” Sau khi nói xong thì đưa bảng báo cáo xét nghiệm cho Giang Thành, nói tiếp: “Này, anh tự xem đi.”
Giang Thành cầm lấy bảng báo cáo, nhìn nội dung trong đó sau đó cau mày, nghi hoặc nhìn về phía Dương Lạc. Rõ ràng đang lộ vẻ bản thân không hiểu mấy thứ này.
Dương Lạc giải thích: “Trong khi xét nghiệm máu của người chết chúng tôi tìm ra được một thứ, là daturaline!”
“Daturaline? Là gì vậy?” Giang Thành tỏ vẻ không hiểu.
“Nói chuyên nghiệp quá thì tính ra anh không hiểu nổi đâu. Nó là một vị thuốc có tác dụng chữa bệnh đường hô hấp, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ gây ảo giác, đồng thời sẽ gây khó thở, miệng khô, mạch đập nhanh, con ngươi trừng to và rất nhiều triệu chứng khác.”
“Cho thấy người chết có bệnh sử bệnh đường hô hấp?”
Dương Lạc gật đầu, nói: “Đúng vậy, ban đầu tôi cho rằng một đứa trẻ còn nhỏ như thế thì sẽ không mắc loại bệnh này, nhưng sự thật đã vả mặt tôi một phát vang dội.”
Giang Thành nghe hiểu được bảng báo cáo tàm tạm, nhìn Dương Lạc rồi hỏi: “Vì sao trẻ con sẽ không mắc phải căn bệnh này?”
“Xã hội bây giờ đã phát triển, trẻ con bây giờ đều được quan tâm chăm sóc kỹ, bình thường sẽ không để trẻ nhiễm phải mấy loại bệnh này, nhưng ngoại trừ trường hợp di truyền.”
“Mà các loại bệnh hô hấp di truyền thường đều dùng tinh chất có trong daturaline để trị liệu. Vị thuốc này là thứ được quản lý rất nghiêm ngặt, ở bệnh viện chắc chắn không có. Theo tôi biết chỉ có một bệnh viện mới có điều kiện được sử dụng tinh chất trong daturaline.”
Sau khi Giang Thành nghe đến đó thì lập tức lấy điện thoại ra, gọi một cú cho Diệp Hồng, bảo cô ta đến bệnh viện điều tra toàn bộ các ca bệnh có bệnh nhân từng sử dụng tinh chất trong daturaline.
Sau nửa ngày so sánh mẫu, phía bên Lục Hạo cũng đã có kết quả, nhưng lại khiến Giang Thành vô cùng thất vọng. Có thể nói là ròng rã cả nửa ngày, nhưng Lục Hạo và một đám người đã phí công vô ích.
Nhưng may lại có một tin tức khác khiến Giang Thành rất xem trọng. Bởi vì nhóm Lục Hạo và những người khác đến Ngư Thành điều tra được, người bình thường đều thường mang muối biển về kho và điều phối nước biển theo tỉ lệ mà ông chủ đưa ra, trên cơ bản sẽ không cần đến Ngư Thành.
Điều này đã giúp loại trừ khả năng Ngư Thành là hiện trường gây án đầu tiên, nhưng rốt cuộc hiện trường vụ án đầu tiên nằm ở đâu?
Lục Hạo vừa mới nghỉ ngơi được một chút thì đã bị Giang Thành xua đến bệnh viện hỗ trợ Diệp Hồng đi điều tra lấy thông tin.
Thời gian đã qua rất lâu, đến tận bây giờ ngay cả thân phận của người chết bọn họ còn không thể nào xác nhận được, việc này chắc hẳn khiến Giang Thành đau đầu không thôi, làm tăng độ khó của toàn bộ vụ án lên một nấc.
Không xác định được thân phận, vào đêm vứt xác thì hệ thống giám sát lại xảy ra vấn đề, vị trí cuối cùng người chết xuất hiện ở đâu cũng không xác định được, đến cả hiện trường vụ án đầu tiên mà mình hoài nghi cũng bị loại bỏ.
Bỗng chốc tất cả manh mối dường như đã đứt đoạn. Anh uống một viên thuốc giảm đau, chậm rãi ngồi xuống ghế, nhớ lại toàn bộ chi tiết của vụ án nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện được gì.
Bình luận facebook