Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
**********
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tử Du lại trở về Đàm thị lần nữa, lần này, cô lấy đồ của mình đi lên tầng lầu dành riêng cho tổng giám đốc luôn.
Ở ngoài cửa phòng tổng giám đốc, cô đụng phải chị Dư.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chị Dư như thể biết cô sẽ trở về, không hỏi han gì nhiều, chỉ nhẹ giọng nói cho cô biết, “Tổng giám đốc ở bên trong.”
Hạ Tử Du ôm đồ riêng của mình để ở phòng thư ký bên cạnh, ngay sau đó gõ nhẹ lên cửa phòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vào đi! !” Giọng nam từ tính trầm thấp của Đàm Dịch Khiêm truyền đến.
Hạ Tử Du khẽ cắn môi, tiếp theo dùng tay mở cửa văn phòng tổng giám đốc ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đàm Dịch Khiêm hình như không biết người đến là cô, đang nghiêm túc vùi đầu với văn kiện trước mặt.
Hạ Tử Du im lặng nhìn anh một giây, rồi lại không thể phủ nhận anh thật tuấn tú.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ngồi kia đi, tôi sắp xong rồi, lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm.” Đàm Dịch Khiêm không ngẩng đầu lên, giọng nam dễ nghe lại vang lên nhẹ nhàng.
Hạ Tử Du hơi giật mình ngạc, bởi vì không nghĩ tới anh có thể biết người đến là cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô vẫn yên lặng, lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa bên cạnh.
Ước chừng hai mươi phút sau, anh đứng lên, thuận tay lấy áo khoác.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô đứng dậy theo, vẫn cực kỳ xa cách với đôi mắt của anh.
“Có đợi lâu không?” Anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô giương mắt nhìn vào con ngươi đen nhánh sâu không lường được của anh, nói lạnh nhạt, “Để đạt được mục đích, anh đều không từ thủ đoạn như vậy sao?”
Trên gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm không có chút biểu tình tức giận, anh cong khóe miệng, “Đây là điều kiện tất yếu để người kinh doanh có thể thành công!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tử Du thu lại ánh mắt từ trên gương mặt của anh, nói lạnh lùng, “Tôi có thể lựa chọn khuất phục, nhưng tôi cũng muốn anh đáp ứng tôi hai việc.”
“Nói.” Chữ nói ngắn ngọn rõ ràng, thái độ của anh cao ngạo trước sau như một.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chuyện giữa chúng ta cần giữ bí mật.”
Đàm Dịch Khiêm gật đầu biểu lộ đồng ý, “Tôi bảo đảm cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tử Du hoàn toàn không lòng dạ nào nghe Đàm Dịch Khiêm cam kết, tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ hai, “Tôi muốn Trưởng phòng Lâm mất việc, vĩnh viễn không thể hoạt động ở giới quan hệ xã hội.”
Đàm Dịch Khiêm ngắm nhìn Hạ Tử Du, tựa như không ngờ rằng Hạ Tử Du sẽ nói lên yêu cầu như thế. Xem ra, thực chất bên trong cô gái nhỏ này còn ẩn giấu một phần quật cường. . . . . .
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tôi đồng ý với cô!” Đàm Dịch Khiêm vẫn không hề do dự.
Hạ Tử Du gật đầu, “Cám ơn.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô đã biết chuyện Trưởng phòng Lâm được điều đi tới Mỹ, đúng vậy, đối với Trưởng phòng Lâm bỉ ổi lợi dụng cô như vậy, cô nhất định “Có thù phải trả”! ! Hồi còn nhỏ lúc ở trại trẻ mồ côi cô cũng đã học được, cô phải kiên cường mà đối diện tất cả.
Tay Đàm Dịch Khiêm thật tự nhiên đặt ở trên vai Hạ Tử Du, “Chúng ta đi thôi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tử Du giãy ra vì không quen đụng chạm với anh, thế nhưng tay anh ta đã lập tức ôm lấy eo cô.
Thân mình Hạ Tử Du cứng đờ trong nháy mắt, “Ặc. . . . . .”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nếu như ngay cả đụng chạm cũng không thể chịu được, tối nay làm sao đến với tôi đây?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tử Du lại trở về Đàm thị lần nữa, lần này, cô lấy đồ của mình đi lên tầng lầu dành riêng cho tổng giám đốc luôn.
Ở ngoài cửa phòng tổng giám đốc, cô đụng phải chị Dư.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chị Dư như thể biết cô sẽ trở về, không hỏi han gì nhiều, chỉ nhẹ giọng nói cho cô biết, “Tổng giám đốc ở bên trong.”
Hạ Tử Du ôm đồ riêng của mình để ở phòng thư ký bên cạnh, ngay sau đó gõ nhẹ lên cửa phòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vào đi! !” Giọng nam từ tính trầm thấp của Đàm Dịch Khiêm truyền đến.
Hạ Tử Du khẽ cắn môi, tiếp theo dùng tay mở cửa văn phòng tổng giám đốc ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đàm Dịch Khiêm hình như không biết người đến là cô, đang nghiêm túc vùi đầu với văn kiện trước mặt.
Hạ Tử Du im lặng nhìn anh một giây, rồi lại không thể phủ nhận anh thật tuấn tú.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ngồi kia đi, tôi sắp xong rồi, lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm.” Đàm Dịch Khiêm không ngẩng đầu lên, giọng nam dễ nghe lại vang lên nhẹ nhàng.
Hạ Tử Du hơi giật mình ngạc, bởi vì không nghĩ tới anh có thể biết người đến là cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô vẫn yên lặng, lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa bên cạnh.
Ước chừng hai mươi phút sau, anh đứng lên, thuận tay lấy áo khoác.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô đứng dậy theo, vẫn cực kỳ xa cách với đôi mắt của anh.
“Có đợi lâu không?” Anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô giương mắt nhìn vào con ngươi đen nhánh sâu không lường được của anh, nói lạnh nhạt, “Để đạt được mục đích, anh đều không từ thủ đoạn như vậy sao?”
Trên gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm không có chút biểu tình tức giận, anh cong khóe miệng, “Đây là điều kiện tất yếu để người kinh doanh có thể thành công!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tử Du thu lại ánh mắt từ trên gương mặt của anh, nói lạnh lùng, “Tôi có thể lựa chọn khuất phục, nhưng tôi cũng muốn anh đáp ứng tôi hai việc.”
“Nói.” Chữ nói ngắn ngọn rõ ràng, thái độ của anh cao ngạo trước sau như một.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chuyện giữa chúng ta cần giữ bí mật.”
Đàm Dịch Khiêm gật đầu biểu lộ đồng ý, “Tôi bảo đảm cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tử Du hoàn toàn không lòng dạ nào nghe Đàm Dịch Khiêm cam kết, tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ hai, “Tôi muốn Trưởng phòng Lâm mất việc, vĩnh viễn không thể hoạt động ở giới quan hệ xã hội.”
Đàm Dịch Khiêm ngắm nhìn Hạ Tử Du, tựa như không ngờ rằng Hạ Tử Du sẽ nói lên yêu cầu như thế. Xem ra, thực chất bên trong cô gái nhỏ này còn ẩn giấu một phần quật cường. . . . . .
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tôi đồng ý với cô!” Đàm Dịch Khiêm vẫn không hề do dự.
Hạ Tử Du gật đầu, “Cám ơn.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô đã biết chuyện Trưởng phòng Lâm được điều đi tới Mỹ, đúng vậy, đối với Trưởng phòng Lâm bỉ ổi lợi dụng cô như vậy, cô nhất định “Có thù phải trả”! ! Hồi còn nhỏ lúc ở trại trẻ mồ côi cô cũng đã học được, cô phải kiên cường mà đối diện tất cả.
Tay Đàm Dịch Khiêm thật tự nhiên đặt ở trên vai Hạ Tử Du, “Chúng ta đi thôi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Tử Du giãy ra vì không quen đụng chạm với anh, thế nhưng tay anh ta đã lập tức ôm lấy eo cô.
Thân mình Hạ Tử Du cứng đờ trong nháy mắt, “Ặc. . . . . .”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nếu như ngay cả đụng chạm cũng không thể chịu được, tối nay làm sao đến với tôi đây?”
Bình luận facebook