Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
Chương 130: Lý Hộ
Lý Hộ rời đi thì Cầm Hàn ngồi một chỗ trong lòng tràn ngập phân vân, hắn không biết mình có nên thật sự bỏ cuộc không. Nếu không tranh thì rốt cuộc hắn sống còn có ý nghĩa gì, đây cũng chính là câu hỏi mà hắn đã tự hỏi bản thân từ rất lâu rồi.
Ngay từ khi còn bé đã theo sự sắp xếp của cha mẹ, lớn một chút thì Cầm Vân Ca xuất hiện làm hắn trao đảo đến tận ngày hôm nay. Từ lúc sinh ra hắn chưa từng được sống đúng với bản thân mình, cảm giác hắn giống như một bản sao kém cỏi của Cầm Vân Ca kết hợp với một phần của cha hắn. ‘
Lạnh nhạt, bình tĩnh, suy nghĩ chín chắn nhất có thể trước khi nói hay làm bất cứ một thứ gì, nhưng kiểu gì cũng không thể giống như Cầm Vân Ca được. Nói trắng ra hắn lạnh nhạt và bình tĩnh là giả vờ thôi, phải rất cố gắng để kiềm chế mới giữ được hình ảnh đó nhiều năm như vậy.
Lần nổi nóng này đã là chuyện mười năm có một rồi, lần cuối cùng hắn nổi nóng chính là khi huấn luyện xong ngày đầu tiên với Cầm Vân Ca. Sự phản phản kháng của hắn vô hiệu kèm sau đó là những chuỗi ngày chết lặng.
Ban đầu hắn ta còn nghĩ mình làm thế này vì hoàng vị, chỉ là về sau hắn chẳng cảm thấy hứng thú một chút nào với tranh đấu một cách nhàm chán như thế này. Có điều hắn không buông bỏ được bởi đó là mục đích duy nhất để hắn phấn đấu đến bây giờ, cũng là thứ hắn làm thuận lợi nhất.
Bỏ qua quá khứ đầy đau thương thì quá trình để trở thành Thái Tử khá đơn giản, họ ngoại của hắn là Lý gia quyền thế ngập trời. Về địa vị thì chỉ thua La gia thôi, La gia lại chưa hề chọn phe nên địa vị của hắn tương đối vững chắc, nhất là khi Cầm Tử Nam chưa trở về Long Thành thì hắn chẳng phải lo gì cả.
Kể cả khi Cầm Tử Nam trở về thì người ấy cũng không lộ ra ý định muốn trở về vị trí người kế vị. Chính vì thế gặp chuyện của Miêu Thần mới khiến hắn sốc như thế, đùng một cái một cái lô cốt chắn trước mắt hắn khiến cả người hắn lạnh như băng, những kiềm chế trong lòng gần như nổ tung.
Bình thường gặp chuyện thì hắn sẽ chỉ cần lạnh lùng trừng phạt, âm thầm tính cách giải quyết. Miêu Thần lại là thứ hắn không thể nào phản kháng, càng không thể dự đoán, điều này làm những đức tính học từ Cầm Vân Ca trở nên vô dụng.
Nghĩ kỹ một chút thì hắn cảm thấy cũng bình thường, trước đây nàng ấy chẳng phải cũng vô lực khi bị học viện phạt hay sao.
Nhớ đến cái gì đó hắn to giọng:
“Người đâu.”
Một khách khanh chờ sẵn bên ngoài liền chạy vào.
“Ngài gọi ta có việc gì?”
“Hình như lần trước Hoàng tỷ lần trước gặp chuyện cũng liên quan đến vị học đệ tên Thiên Tiếu nhỉ?”
Khách khanh mở tin tức ra, xem xét một lúc thì xác nhận ra đúng là như thế.
Người khách khanh tức giận:
×— QUẢNG CÁO —
“Tên này đúng là sao chổi mà.”
Cầm Hàn ngồi nghĩ một lát.
“Ha...ha...ha...ha...ha…..thú vị thật đó….quá là thú vị luôn.”
Hắn ta cười như được mùa, bỗng nhiên hắn muốn dính vào Thiên Tiếu quá, thậm chí hắn còn muốn canh tranh Băng Mị với những người khác. Qua chuyện lần này hắn hiểu bất cứ lúc nào mình cũng có thể mất hết những thứ nhạt nhẽo này, sao lại không liều lĩnh để làm một vài thứ chứ.
Lý Hộ ở ngoài phủ Thái Tử thu lại thần thức của mình, kỷ niệm ngày xưa tràn về, một cậu học sinh năm nhất ngày đó đã phải lòng học tỷ năm hai. Trong lần thực chiến đầu năm hắn được nàng cứu, lần đầu tiên hắn gặp được một người dễ thương đến như thế, sự tốt đẹp toát ra từ tận sâu trong linh hồn làm hắn mê đắm.
Dù chỉ với một người xa lạ nhưng nàng vẫn rất dịu dàng, cái dịu dàng rất lạ được che giấu trong vẻ kiêu ngạo khiến hắn mê đắm.Hắn điên cuồng học tập để được nhảy lớp dù cho đó là Thiên Hồn học viện, chuyện gần như không thể hắn cũng làm được.
“Người đó là ngươi không thể mơ ước tới, Ta Long và Cẩm Tử Nam đang đấu với nhau, ngươi không cần phải kéo thêm kẻ địch cho Lý gia. Kể cả khi không có hai người họ thì những kẻ khác ngươi cũng không đấu lại, hiểu ý của ta nói rồi chứ?”
“Vâng thưa cha.”
Chỉ mấy câu nói đẩy toàn bộ những nỗ lực trước đó của hắn đi vào trong hư không, buồn cười hơn nữa là hắn đồng ý một cách cực kỳ sảng khoái. Về sau cũng hoàn toàn không tranh đoạt nàng ấy nữa, ban đầu hắn nghĩ làm như thế là tốt cho cả hắn lẫn nàng, chỉ cần làm một người âm thầm đứng đằng xa quan sát là được.
Nhưng rồi nàng ấy mất, hắn không nhớ được ngày đó mình đã khóc bao nhiêu lâu, trong lòng hối hận ngập tràn. Nếu người đó là hắn chứ không phải Tạ Long thì sao, hắn tin tưởng mình không để nàng phải ra khi còn trẻ như thế, tất cả đều do lũ ngu ngốc kia gây ra.
“Tạ Long đã sớm chết, họ Tằng cũng đã phải trả giá bằng cả tính mạng, chỉ còn mấy kẻ họ Cầm, một ngày nào đó ta sẽ khiến các người phải trả giá. Không ai được phép mang nàng ấy rời khỏi thế gian này, chẳng lẽ chỉ muốn nhìn nàng hạnh phúc cũng khó khăn vậy sao.”
Hắn ngước nhìn về phía Thăng Long Vương Phủ nắm chặt tay.
“Còn cả Bạch Hằng nữa, ta nhất định để ngươi chết không toàn thây. Mong sao Hàn nhi không phạm sai lầm của ta, muốn gì thì nhất định phải mạnh mẽ đi mà giành lấy, đừng để đến lúc hối hận thì tất cả đã quá trễ mất rồi.”
Chiếc xe đang trở hắn dừng lại.
“Đã tới nơi rồi thưa chủ nhân.”
×— QUẢNG CÁO —
Lý Hộ chỉ trong một chớp mắt liền thay đổi hoàn toàn thái độ của mình rồi đi thẳng vào trong nhà, trên mặt hắn hiện tại là nụ cười mỉm. Vẻ mặt này so với lúc còn ở trên xe dễ cho người ta cảm giác rằng Lý Hộ bị đa nhân cách, tuy nhiên đây chỉ là một kỹ năng rất bình thường với người trong quan trường.
Dọc theo dãy hành lang đi thẳng tới phòng nghị sự, Lý phủ cực kỳ rộng thế nên hắn đi mãi mới tới, khá buồn cười là trong Lý phủ không được phép sử dụng tu vi. Chỉ nhiêu đây đủ cho thấy Lý gia trọng lễ nghĩa đến mức độ nào, quả thật không ai thích như vậy nhưng đây là quy định.
Hắn tới nơi thì thủ vệ ở ngoài cúi chào, đợi hắn vào trong thì đóng cửa lại.
Phía bên trong thì một lão giả và hai trung nhiên nhân đang chờ hắn, bọn họ chính là cha và hai cái ca ca của Lý Hộ. Bọn họ đang chờ hắn về báo cáo kết quả, Lý gia quyền cao chức trọng, áp lực cũng nặng nề vô cùng, khi xảy ra chuyện thì khi chưa giải quyết ổn thỏa thì chẳng ai được nghỉ ngơi dù chỉ một chút.
Lý Thái là Thái Phó có địa vị siêu nhiên, nhờ hắn tác động mà Cầm Hàn mới nhanh chóng trở thành Thái Tử được.
“Thái Tử có chịu tiếp thu không?”
Lý Hộ gật đầu:
“Ngài ấy có vẻ đã hiểu rồi, thế nhưng ấy còn quá trẻ, ngoài miệng thì chấp nhận như thế nhưng về sau chẳng thể nào đoán trước được. Nhưng ít ra ngài ấy cũng sẽ tự sửa chữa sai lầm mình gặp phải, chuyện này này không có vấn đề gì lớn cả.”
Lý Thái nói:
“Được, nhưng cả ba đứa đều phải chú ý La gia, năm nay La Hoàng tốt nghiệp xong sẽ vào triều làm quan. Để chiếm lấy vị trí thì La gia sẵn sàng đâm chúng ta một nhát, chuyện lần này dù nhỏ nhưng vẫn kỹ một chút, đừng để La gia lợi dụng.”
Nói xong thì hắn ta quay người rời đi, ba người con thì cũng nhanh chóng tản ra, mỗi người trong lòng đều có suy nghĩ riêng. Lý Hộ nhìn về phía mấy người rời đi nở nụ cười khinh thường.
Hắn thừa biết hết suy nghĩ của mấy người này, lễ phép như vậy cũng chỉ là mặt ngoài thôi, từ khi Vân Ca mất thì hắn còn hận cả gia tộc. Ngày đó nếu bọn họ không ngăn cản thì hắn đã mạnh dạn theo đuổi rồi, biết đâu hai người có thể hạnh phúc bên nhau rồi chứ không phải âm dương cách biệt.
“Nếu ta với nàng thành đôi thì có lẽ con chúng ta cũng sẽ giỏi giang như tiểu tử tên Thiên Tiếu kia nhỉ, thằng nhóc này giỏi giang y chang nàng vậy. Không thì chắc cũng sẽ xinh đẹp như cô bé Băng Mị, Vân Ca sao nàng lại chọn hắn?”
Lý Hộ cứ thế thì thầm một mình, bao nhiêu năm nay hắn vẫn đặt ra câu hỏi đó nhưng không có lời giải đáp.
Lý Hộ rời đi thì Cầm Hàn ngồi một chỗ trong lòng tràn ngập phân vân, hắn không biết mình có nên thật sự bỏ cuộc không. Nếu không tranh thì rốt cuộc hắn sống còn có ý nghĩa gì, đây cũng chính là câu hỏi mà hắn đã tự hỏi bản thân từ rất lâu rồi.
Ngay từ khi còn bé đã theo sự sắp xếp của cha mẹ, lớn một chút thì Cầm Vân Ca xuất hiện làm hắn trao đảo đến tận ngày hôm nay. Từ lúc sinh ra hắn chưa từng được sống đúng với bản thân mình, cảm giác hắn giống như một bản sao kém cỏi của Cầm Vân Ca kết hợp với một phần của cha hắn. ‘
Lạnh nhạt, bình tĩnh, suy nghĩ chín chắn nhất có thể trước khi nói hay làm bất cứ một thứ gì, nhưng kiểu gì cũng không thể giống như Cầm Vân Ca được. Nói trắng ra hắn lạnh nhạt và bình tĩnh là giả vờ thôi, phải rất cố gắng để kiềm chế mới giữ được hình ảnh đó nhiều năm như vậy.
Lần nổi nóng này đã là chuyện mười năm có một rồi, lần cuối cùng hắn nổi nóng chính là khi huấn luyện xong ngày đầu tiên với Cầm Vân Ca. Sự phản phản kháng của hắn vô hiệu kèm sau đó là những chuỗi ngày chết lặng.
Ban đầu hắn ta còn nghĩ mình làm thế này vì hoàng vị, chỉ là về sau hắn chẳng cảm thấy hứng thú một chút nào với tranh đấu một cách nhàm chán như thế này. Có điều hắn không buông bỏ được bởi đó là mục đích duy nhất để hắn phấn đấu đến bây giờ, cũng là thứ hắn làm thuận lợi nhất.
Bỏ qua quá khứ đầy đau thương thì quá trình để trở thành Thái Tử khá đơn giản, họ ngoại của hắn là Lý gia quyền thế ngập trời. Về địa vị thì chỉ thua La gia thôi, La gia lại chưa hề chọn phe nên địa vị của hắn tương đối vững chắc, nhất là khi Cầm Tử Nam chưa trở về Long Thành thì hắn chẳng phải lo gì cả.
Kể cả khi Cầm Tử Nam trở về thì người ấy cũng không lộ ra ý định muốn trở về vị trí người kế vị. Chính vì thế gặp chuyện của Miêu Thần mới khiến hắn sốc như thế, đùng một cái một cái lô cốt chắn trước mắt hắn khiến cả người hắn lạnh như băng, những kiềm chế trong lòng gần như nổ tung.
Bình thường gặp chuyện thì hắn sẽ chỉ cần lạnh lùng trừng phạt, âm thầm tính cách giải quyết. Miêu Thần lại là thứ hắn không thể nào phản kháng, càng không thể dự đoán, điều này làm những đức tính học từ Cầm Vân Ca trở nên vô dụng.
Nghĩ kỹ một chút thì hắn cảm thấy cũng bình thường, trước đây nàng ấy chẳng phải cũng vô lực khi bị học viện phạt hay sao.
Nhớ đến cái gì đó hắn to giọng:
“Người đâu.”
Một khách khanh chờ sẵn bên ngoài liền chạy vào.
“Ngài gọi ta có việc gì?”
“Hình như lần trước Hoàng tỷ lần trước gặp chuyện cũng liên quan đến vị học đệ tên Thiên Tiếu nhỉ?”
Khách khanh mở tin tức ra, xem xét một lúc thì xác nhận ra đúng là như thế.
Người khách khanh tức giận:
×— QUẢNG CÁO —
“Tên này đúng là sao chổi mà.”
Cầm Hàn ngồi nghĩ một lát.
“Ha...ha...ha...ha...ha…..thú vị thật đó….quá là thú vị luôn.”
Hắn ta cười như được mùa, bỗng nhiên hắn muốn dính vào Thiên Tiếu quá, thậm chí hắn còn muốn canh tranh Băng Mị với những người khác. Qua chuyện lần này hắn hiểu bất cứ lúc nào mình cũng có thể mất hết những thứ nhạt nhẽo này, sao lại không liều lĩnh để làm một vài thứ chứ.
Lý Hộ ở ngoài phủ Thái Tử thu lại thần thức của mình, kỷ niệm ngày xưa tràn về, một cậu học sinh năm nhất ngày đó đã phải lòng học tỷ năm hai. Trong lần thực chiến đầu năm hắn được nàng cứu, lần đầu tiên hắn gặp được một người dễ thương đến như thế, sự tốt đẹp toát ra từ tận sâu trong linh hồn làm hắn mê đắm.
Dù chỉ với một người xa lạ nhưng nàng vẫn rất dịu dàng, cái dịu dàng rất lạ được che giấu trong vẻ kiêu ngạo khiến hắn mê đắm.Hắn điên cuồng học tập để được nhảy lớp dù cho đó là Thiên Hồn học viện, chuyện gần như không thể hắn cũng làm được.
“Người đó là ngươi không thể mơ ước tới, Ta Long và Cẩm Tử Nam đang đấu với nhau, ngươi không cần phải kéo thêm kẻ địch cho Lý gia. Kể cả khi không có hai người họ thì những kẻ khác ngươi cũng không đấu lại, hiểu ý của ta nói rồi chứ?”
“Vâng thưa cha.”
Chỉ mấy câu nói đẩy toàn bộ những nỗ lực trước đó của hắn đi vào trong hư không, buồn cười hơn nữa là hắn đồng ý một cách cực kỳ sảng khoái. Về sau cũng hoàn toàn không tranh đoạt nàng ấy nữa, ban đầu hắn nghĩ làm như thế là tốt cho cả hắn lẫn nàng, chỉ cần làm một người âm thầm đứng đằng xa quan sát là được.
Nhưng rồi nàng ấy mất, hắn không nhớ được ngày đó mình đã khóc bao nhiêu lâu, trong lòng hối hận ngập tràn. Nếu người đó là hắn chứ không phải Tạ Long thì sao, hắn tin tưởng mình không để nàng phải ra khi còn trẻ như thế, tất cả đều do lũ ngu ngốc kia gây ra.
“Tạ Long đã sớm chết, họ Tằng cũng đã phải trả giá bằng cả tính mạng, chỉ còn mấy kẻ họ Cầm, một ngày nào đó ta sẽ khiến các người phải trả giá. Không ai được phép mang nàng ấy rời khỏi thế gian này, chẳng lẽ chỉ muốn nhìn nàng hạnh phúc cũng khó khăn vậy sao.”
Hắn ngước nhìn về phía Thăng Long Vương Phủ nắm chặt tay.
“Còn cả Bạch Hằng nữa, ta nhất định để ngươi chết không toàn thây. Mong sao Hàn nhi không phạm sai lầm của ta, muốn gì thì nhất định phải mạnh mẽ đi mà giành lấy, đừng để đến lúc hối hận thì tất cả đã quá trễ mất rồi.”
Chiếc xe đang trở hắn dừng lại.
“Đã tới nơi rồi thưa chủ nhân.”
×— QUẢNG CÁO —
Lý Hộ chỉ trong một chớp mắt liền thay đổi hoàn toàn thái độ của mình rồi đi thẳng vào trong nhà, trên mặt hắn hiện tại là nụ cười mỉm. Vẻ mặt này so với lúc còn ở trên xe dễ cho người ta cảm giác rằng Lý Hộ bị đa nhân cách, tuy nhiên đây chỉ là một kỹ năng rất bình thường với người trong quan trường.
Dọc theo dãy hành lang đi thẳng tới phòng nghị sự, Lý phủ cực kỳ rộng thế nên hắn đi mãi mới tới, khá buồn cười là trong Lý phủ không được phép sử dụng tu vi. Chỉ nhiêu đây đủ cho thấy Lý gia trọng lễ nghĩa đến mức độ nào, quả thật không ai thích như vậy nhưng đây là quy định.
Hắn tới nơi thì thủ vệ ở ngoài cúi chào, đợi hắn vào trong thì đóng cửa lại.
Phía bên trong thì một lão giả và hai trung nhiên nhân đang chờ hắn, bọn họ chính là cha và hai cái ca ca của Lý Hộ. Bọn họ đang chờ hắn về báo cáo kết quả, Lý gia quyền cao chức trọng, áp lực cũng nặng nề vô cùng, khi xảy ra chuyện thì khi chưa giải quyết ổn thỏa thì chẳng ai được nghỉ ngơi dù chỉ một chút.
Lý Thái là Thái Phó có địa vị siêu nhiên, nhờ hắn tác động mà Cầm Hàn mới nhanh chóng trở thành Thái Tử được.
“Thái Tử có chịu tiếp thu không?”
Lý Hộ gật đầu:
“Ngài ấy có vẻ đã hiểu rồi, thế nhưng ấy còn quá trẻ, ngoài miệng thì chấp nhận như thế nhưng về sau chẳng thể nào đoán trước được. Nhưng ít ra ngài ấy cũng sẽ tự sửa chữa sai lầm mình gặp phải, chuyện này này không có vấn đề gì lớn cả.”
Lý Thái nói:
“Được, nhưng cả ba đứa đều phải chú ý La gia, năm nay La Hoàng tốt nghiệp xong sẽ vào triều làm quan. Để chiếm lấy vị trí thì La gia sẵn sàng đâm chúng ta một nhát, chuyện lần này dù nhỏ nhưng vẫn kỹ một chút, đừng để La gia lợi dụng.”
Nói xong thì hắn ta quay người rời đi, ba người con thì cũng nhanh chóng tản ra, mỗi người trong lòng đều có suy nghĩ riêng. Lý Hộ nhìn về phía mấy người rời đi nở nụ cười khinh thường.
Hắn thừa biết hết suy nghĩ của mấy người này, lễ phép như vậy cũng chỉ là mặt ngoài thôi, từ khi Vân Ca mất thì hắn còn hận cả gia tộc. Ngày đó nếu bọn họ không ngăn cản thì hắn đã mạnh dạn theo đuổi rồi, biết đâu hai người có thể hạnh phúc bên nhau rồi chứ không phải âm dương cách biệt.
“Nếu ta với nàng thành đôi thì có lẽ con chúng ta cũng sẽ giỏi giang như tiểu tử tên Thiên Tiếu kia nhỉ, thằng nhóc này giỏi giang y chang nàng vậy. Không thì chắc cũng sẽ xinh đẹp như cô bé Băng Mị, Vân Ca sao nàng lại chọn hắn?”
Lý Hộ cứ thế thì thầm một mình, bao nhiêu năm nay hắn vẫn đặt ra câu hỏi đó nhưng không có lời giải đáp.
Bình luận facebook