Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-138
Chương 138: Miêu Tộc Huyết Mạch
Tiếng hét chói tai vang lên, không biết nàng lấy đâu ra sức lực mà hét to như thế nữa.
“Lão sư bình tĩnh, để ta lấy khăn tắm cho ngươi.”
Gặp sự cố bất ngờ Thiên Tiếu cũng không nghĩ được nhiều, hắn vươn tay ra giật lấy chiếc khăn tắm.
“Xẹt…..xẹt….xẹt”
Thiên Tiếu bị điện giật đến mức tóc dựng thẳng lên ngã sầm xuống mặt đất, có vẻ như ông trời hơi thích đùa. Hắn ngã nằm lên đùi nàng, ánh mắt chiếu thẳng vào vùng cấm địa, nơi mà không có bất cứ nam nhân nào được nhìn ngoại trừ người bạn đời.
Tầm mắt hắn ngoài vùng cấm địa còn nhìn thấy được hai ngọn ngọc phong cao vút, Thiên Tiếu bắt đầu cảm thấy mũi mình có chút nóng. Hắn vội vàng kiềm chế lại trước khi máu cam chảy ra, để chảy máu cam thì hắn chẳng khác gì thằng biến thái cả, tuyệt đối không thể để mọi chuyện tệ hơn.
“Cạch”
Cánh cửa phía sau mở ra, Miêu Bích Hà thấy có cơ hội thoát khỏi hoàn cảnh xấu hổ lập tức dùng hết sức của mình vươn chiếc đuôi vào bên trong trước khi cánh cửa tự động đóng lại. Lần này nàng thành công, chiếc đuôi ra khỏi phạm vi phong ấn liền tràn đầy sức mạnh.
Chỉ trong chớp mắt nàng đã biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một mình Thiên Tiếu nằm đó, vài phút sau thì hắn mới thoát khỏi trạng thái tê liệt đứng lên như bình thường được. Không nghĩ ngợi gì hắn nhanh chóng đi về biệt viện của mình, từ trong hành lý lấy ra một chiếc nhẫn không gian được giấu kín, từ bên trong lấy ra một cái xe lăn.
Hắn nhìn vào trong thì thấy có rất nhiều đồ đạc, phần lớn chúng đã dính lên dấu tích của hắn trong những lần đi săn. Phi tang thì quá mất thời gian nên hắn ta quyết định để chúng vào một chiếc nhẫn không gian nằm ở trong một chiếc nhẫn không gian, nếu có thời gian thì xử lý sau.
Chiếc xe lăn này là hắn lấy từ một người phụ nữ được hắn giải cứu, một giọt máu của hắn đã rơi lên đây. Thế nên hắn đành phải mang nó đi khỏi nơi đó, rất may người phụ nữ đó đã được một người khác mang đi, chiếc xe lăn mất nàng ta cũng không quan tâm, quan trọng nhất là nàng đã được cứu khỏi lũ quỷ.
Vỗ vỗ bụi bẩn bên trên chiếc xe lăn Thiên Tiếu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, suy cho cùng thì mục đích của hắn vẫn là tốt. Đây chính là những thứ nhắc nhở hắn rằng mình đang làm đúng, không chỉ vì bản thân hắn mà còn vì cái thế giới hắn đang sinh sống.
Càng tiến hành nhiều lần thanh trừng cái ác hắn liền càng thấy được nhiều nạn nhân, những thứ ghê tởm con người đối xử với nhau. Hắn thề rằng bản thân mình phải cố gắng làm tốt hơn, mọi kẻ hắn tiêu diệt đến giờ đều chỉ là con muỗi, nhiều kẻ ác đáng kinh tởm hơn đang chờ hắn xử lý.
Ví dụ như Lâm Hạ chẳng hạn, hắn điều tra ra được Lâm Hạ chính là kẻ giật dây cho gần như tất cả các tổ chức dơ bẩn tại Hắc Dạ Thành. Hắn có giết bao nhiêu đi chẳng nữa thì Lâm Thị chỉ cần bỏ tiền liền có thể tạo ra một cái khác, giết bao nhiêu cũng không xuể.
Hắn biết chắc chắn Lâm Hạ thực ra cũng chỉ là con tốt trong một mạng lưới lớn hơn, có những kẻ ác mà hắn biết nhưng hiện tại không dám chạm tới. Ai cũng sẽ làm chuyện ác dù ít hay nhiều, hắn sẽ tỉnh táo để phân biệt cái nào chấp nhận được cái nào không.
Quan trọng nhất có lẽ vẫn là lập trường của hắn ở bên phe nào, kể cả hắn để bảo vệ người thân thì chuyện xấu hắn cũng phải làm. Cái thứ mà hắn quan tâm ở đây chính là lý do có chính đáng thật sự hay không, không phải cứ làm chuyện không tốt sẽ là chuyện xấu, bởi hắn giết người trong mắt nhiều người cũng là chuyện xấu.
×— QUẢNG CÁO —
Lúc hắn mang chiếc xe lăn sang trước cánh cửa khi nãy thì Miêu Bích Hà đã mặc đồ xong hết rồi, nàng đứng đó trầm tư suy nghĩ cái gì đó. Cảm giác như rất phân vân xem có nên bước qua cánh cổng đó một lần nữa hay không, giống như một con mèo đứng trước vũng nước vậy.
Thật đáng yêu
Vừa nghĩ đến từ này một giây thôi hắn tự đưa tay vã mặt mình một cái, tuyệt đối không được để ý đến nàng quá nhiều. Truyền thuyết về nàng quá đáng sợ, hắn không đủ dũng khí để thử xem mình với Hồn Thánh ai mạng lớn hơn.
Thôn Phệ lên tiếng:
“Chủ nhân không cần phải sợ, ta mới là vua của Tinh Linh Bống Tối, dù khác hệ nhưng ta vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều. Hiện tại tác dụng của nó nên ngài không lớn, trừ khi ngài xảy ra quan hệ quá thân thiết nếu không ta vẫn có thể xóa bỏ gần như toàn bộ khả năng rút Vận Khí của nó. Chỉ cần hồi phục thêm một chút ta liền có thể kháng lại nó hoàn toàn, chủ nhân cố gắng một chút.”
Thiên Tiếu hít sâu một hơi:
“Ta đã rõ, tiền bối yên tâm.”
Hắn đẩy cái xe lăn tới gần cánh cửa rồi khẽ giọng:
“Lão sư ra đây đi, ta đỡ ngươi đến phòng ăn, ngươi chưa quen đi lại nên ta chuẩn bị sẵn chiếc xe lăn.”
Miêu Bích Hà mừng rỡ không nói nhiều liền đi vào, cả người nàng ngã xuống cánh cửa đẩy chiếc ghế ra xa. Thiên Tiếu chậm rãi bế nàng đặt vào chiếc xe lăn, đẩy nàng đi đi tới bàn ở phòng khách, lúc này nàng đang dùng đuôi của mình để nhấc ly cà phê lên uống.
Thấy đệ tử của mình làm được nàng ta cũng liền bắt chước nhưng đuôi của nàng thật sự quá yếu, dơ lên còn khó chứ đừng nói tới làm chuyện khác. Cuối cùng vẫn là Thiên Tiếu đẩy nàng tới bàn, hai tay nàng chắp lên hết sức nhưng vẫn vô ích.
Thiên Tiếu nhíu mày hỏi:.
Truyện Võng Du
“Tu vi của lão sư siêu cao tại sao thể chất lại yếu đến như thế?”
Miêu Bích Hà thở dài nói:
“Ngươi được cha ta truyền Hồn Kỹ của Miêu tộc thấy nó thế nào?”
×— QUẢNG CÁO —
Hắn luyện một chiêu lên cấp độ Tông Sư rồi nên cảm nhận rất rõ:
“Tận dụng tối đa Hồn Lực, mạnh nhất ở phân tán sức lực của đối thủ rồi phản công.”
“Đấy chính là điểm mấu chốt.”
Miêu Bích Hà nhìn thân thể yếu ớt của mình đầy chán nản.
“Huyết mạch của Cửu Vĩ Thần Miêu khiến cho thân thể chúng ta gần như vận động được nhờ Hồn Lực. Từ khi xuất hiện Hồn Lực thì thân thể gần như không có tăng tiến về mặt sức mạnh thể chất thuần túy, thay vào đó là khả năng khuếch đại sức mạnh của Hồn Lực, trừ khi có cơ hội trở thành Hồn Thần nếu không hoàn toàn không cần luyện thể chất.
Tuy đôi khi sẽ bất tiện như thế này nhưng khả năng của tộc ta rất mạnh, cha ta có thể đánh với bốn vị Hồn Thần cùng một lúc mà không rơi vào thế yếu. Hồn Lực của bọn họ tiêu hết thì chúng ta mới chỉ sử dụng một thành thôi, thế nên có xích mích xảy ra thì không ai muốn đánh với cha ta cả.”
Thiên Tiếu nhìn Băng Mị rồi hỏi:
“Thế chẳng phải giống như Tinh Không Chiến Kỹ của chúng ta hay sao?”
Băng Mị gật đầu:
“Đúng thế, nếu so sánh thì Miêu tộc chiêu thức chỉ yếu hơn Tinh Không Chiến Kỹ về sức mạnh thôi, còn những thứ khác kém không quá nhiều. Tuy nhiên hạn chế khi khởi đầu tu luyện sẽ khiến tu vi không thể lên quá cao, Hồn Thần đã là giới hạn cuối cùng rồi, trừ khi gặp cơ duyên giúp họ cải tạo thể chất.”
Hai người nói chuyện không đầu không đuôi nhưng Miêu Bích Hà cảm giác như đệ tử của nàng hiểu rất rõ về huyết mạch nhà nàng như dòng chính vậy. Tuy nhiên nàng vẫn chỉ im lặng nghe xem hai người có bàn tán gì không, Băng Mị thần bí có thể cho nàng biết thêm nhiều thứ.
Thiên Tiếu gãi đầu:
“Không nghĩ tới không cần kỳ công, chỉ cần huyết mạch mạnh mẽ đã có được năng lực bá đạo như thế.”
Miêu Bích Hà tự hào ra mặt, ai thấy họ nhà mình được khen mà không thích.
Tiếng hét chói tai vang lên, không biết nàng lấy đâu ra sức lực mà hét to như thế nữa.
“Lão sư bình tĩnh, để ta lấy khăn tắm cho ngươi.”
Gặp sự cố bất ngờ Thiên Tiếu cũng không nghĩ được nhiều, hắn vươn tay ra giật lấy chiếc khăn tắm.
“Xẹt…..xẹt….xẹt”
Thiên Tiếu bị điện giật đến mức tóc dựng thẳng lên ngã sầm xuống mặt đất, có vẻ như ông trời hơi thích đùa. Hắn ngã nằm lên đùi nàng, ánh mắt chiếu thẳng vào vùng cấm địa, nơi mà không có bất cứ nam nhân nào được nhìn ngoại trừ người bạn đời.
Tầm mắt hắn ngoài vùng cấm địa còn nhìn thấy được hai ngọn ngọc phong cao vút, Thiên Tiếu bắt đầu cảm thấy mũi mình có chút nóng. Hắn vội vàng kiềm chế lại trước khi máu cam chảy ra, để chảy máu cam thì hắn chẳng khác gì thằng biến thái cả, tuyệt đối không thể để mọi chuyện tệ hơn.
“Cạch”
Cánh cửa phía sau mở ra, Miêu Bích Hà thấy có cơ hội thoát khỏi hoàn cảnh xấu hổ lập tức dùng hết sức của mình vươn chiếc đuôi vào bên trong trước khi cánh cửa tự động đóng lại. Lần này nàng thành công, chiếc đuôi ra khỏi phạm vi phong ấn liền tràn đầy sức mạnh.
Chỉ trong chớp mắt nàng đã biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một mình Thiên Tiếu nằm đó, vài phút sau thì hắn mới thoát khỏi trạng thái tê liệt đứng lên như bình thường được. Không nghĩ ngợi gì hắn nhanh chóng đi về biệt viện của mình, từ trong hành lý lấy ra một chiếc nhẫn không gian được giấu kín, từ bên trong lấy ra một cái xe lăn.
Hắn nhìn vào trong thì thấy có rất nhiều đồ đạc, phần lớn chúng đã dính lên dấu tích của hắn trong những lần đi săn. Phi tang thì quá mất thời gian nên hắn ta quyết định để chúng vào một chiếc nhẫn không gian nằm ở trong một chiếc nhẫn không gian, nếu có thời gian thì xử lý sau.
Chiếc xe lăn này là hắn lấy từ một người phụ nữ được hắn giải cứu, một giọt máu của hắn đã rơi lên đây. Thế nên hắn đành phải mang nó đi khỏi nơi đó, rất may người phụ nữ đó đã được một người khác mang đi, chiếc xe lăn mất nàng ta cũng không quan tâm, quan trọng nhất là nàng đã được cứu khỏi lũ quỷ.
Vỗ vỗ bụi bẩn bên trên chiếc xe lăn Thiên Tiếu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, suy cho cùng thì mục đích của hắn vẫn là tốt. Đây chính là những thứ nhắc nhở hắn rằng mình đang làm đúng, không chỉ vì bản thân hắn mà còn vì cái thế giới hắn đang sinh sống.
Càng tiến hành nhiều lần thanh trừng cái ác hắn liền càng thấy được nhiều nạn nhân, những thứ ghê tởm con người đối xử với nhau. Hắn thề rằng bản thân mình phải cố gắng làm tốt hơn, mọi kẻ hắn tiêu diệt đến giờ đều chỉ là con muỗi, nhiều kẻ ác đáng kinh tởm hơn đang chờ hắn xử lý.
Ví dụ như Lâm Hạ chẳng hạn, hắn điều tra ra được Lâm Hạ chính là kẻ giật dây cho gần như tất cả các tổ chức dơ bẩn tại Hắc Dạ Thành. Hắn có giết bao nhiêu đi chẳng nữa thì Lâm Thị chỉ cần bỏ tiền liền có thể tạo ra một cái khác, giết bao nhiêu cũng không xuể.
Hắn biết chắc chắn Lâm Hạ thực ra cũng chỉ là con tốt trong một mạng lưới lớn hơn, có những kẻ ác mà hắn biết nhưng hiện tại không dám chạm tới. Ai cũng sẽ làm chuyện ác dù ít hay nhiều, hắn sẽ tỉnh táo để phân biệt cái nào chấp nhận được cái nào không.
Quan trọng nhất có lẽ vẫn là lập trường của hắn ở bên phe nào, kể cả hắn để bảo vệ người thân thì chuyện xấu hắn cũng phải làm. Cái thứ mà hắn quan tâm ở đây chính là lý do có chính đáng thật sự hay không, không phải cứ làm chuyện không tốt sẽ là chuyện xấu, bởi hắn giết người trong mắt nhiều người cũng là chuyện xấu.
×— QUẢNG CÁO —
Lúc hắn mang chiếc xe lăn sang trước cánh cửa khi nãy thì Miêu Bích Hà đã mặc đồ xong hết rồi, nàng đứng đó trầm tư suy nghĩ cái gì đó. Cảm giác như rất phân vân xem có nên bước qua cánh cổng đó một lần nữa hay không, giống như một con mèo đứng trước vũng nước vậy.
Thật đáng yêu
Vừa nghĩ đến từ này một giây thôi hắn tự đưa tay vã mặt mình một cái, tuyệt đối không được để ý đến nàng quá nhiều. Truyền thuyết về nàng quá đáng sợ, hắn không đủ dũng khí để thử xem mình với Hồn Thánh ai mạng lớn hơn.
Thôn Phệ lên tiếng:
“Chủ nhân không cần phải sợ, ta mới là vua của Tinh Linh Bống Tối, dù khác hệ nhưng ta vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều. Hiện tại tác dụng của nó nên ngài không lớn, trừ khi ngài xảy ra quan hệ quá thân thiết nếu không ta vẫn có thể xóa bỏ gần như toàn bộ khả năng rút Vận Khí của nó. Chỉ cần hồi phục thêm một chút ta liền có thể kháng lại nó hoàn toàn, chủ nhân cố gắng một chút.”
Thiên Tiếu hít sâu một hơi:
“Ta đã rõ, tiền bối yên tâm.”
Hắn đẩy cái xe lăn tới gần cánh cửa rồi khẽ giọng:
“Lão sư ra đây đi, ta đỡ ngươi đến phòng ăn, ngươi chưa quen đi lại nên ta chuẩn bị sẵn chiếc xe lăn.”
Miêu Bích Hà mừng rỡ không nói nhiều liền đi vào, cả người nàng ngã xuống cánh cửa đẩy chiếc ghế ra xa. Thiên Tiếu chậm rãi bế nàng đặt vào chiếc xe lăn, đẩy nàng đi đi tới bàn ở phòng khách, lúc này nàng đang dùng đuôi của mình để nhấc ly cà phê lên uống.
Thấy đệ tử của mình làm được nàng ta cũng liền bắt chước nhưng đuôi của nàng thật sự quá yếu, dơ lên còn khó chứ đừng nói tới làm chuyện khác. Cuối cùng vẫn là Thiên Tiếu đẩy nàng tới bàn, hai tay nàng chắp lên hết sức nhưng vẫn vô ích.
Thiên Tiếu nhíu mày hỏi:.
Truyện Võng Du
“Tu vi của lão sư siêu cao tại sao thể chất lại yếu đến như thế?”
Miêu Bích Hà thở dài nói:
“Ngươi được cha ta truyền Hồn Kỹ của Miêu tộc thấy nó thế nào?”
×— QUẢNG CÁO —
Hắn luyện một chiêu lên cấp độ Tông Sư rồi nên cảm nhận rất rõ:
“Tận dụng tối đa Hồn Lực, mạnh nhất ở phân tán sức lực của đối thủ rồi phản công.”
“Đấy chính là điểm mấu chốt.”
Miêu Bích Hà nhìn thân thể yếu ớt của mình đầy chán nản.
“Huyết mạch của Cửu Vĩ Thần Miêu khiến cho thân thể chúng ta gần như vận động được nhờ Hồn Lực. Từ khi xuất hiện Hồn Lực thì thân thể gần như không có tăng tiến về mặt sức mạnh thể chất thuần túy, thay vào đó là khả năng khuếch đại sức mạnh của Hồn Lực, trừ khi có cơ hội trở thành Hồn Thần nếu không hoàn toàn không cần luyện thể chất.
Tuy đôi khi sẽ bất tiện như thế này nhưng khả năng của tộc ta rất mạnh, cha ta có thể đánh với bốn vị Hồn Thần cùng một lúc mà không rơi vào thế yếu. Hồn Lực của bọn họ tiêu hết thì chúng ta mới chỉ sử dụng một thành thôi, thế nên có xích mích xảy ra thì không ai muốn đánh với cha ta cả.”
Thiên Tiếu nhìn Băng Mị rồi hỏi:
“Thế chẳng phải giống như Tinh Không Chiến Kỹ của chúng ta hay sao?”
Băng Mị gật đầu:
“Đúng thế, nếu so sánh thì Miêu tộc chiêu thức chỉ yếu hơn Tinh Không Chiến Kỹ về sức mạnh thôi, còn những thứ khác kém không quá nhiều. Tuy nhiên hạn chế khi khởi đầu tu luyện sẽ khiến tu vi không thể lên quá cao, Hồn Thần đã là giới hạn cuối cùng rồi, trừ khi gặp cơ duyên giúp họ cải tạo thể chất.”
Hai người nói chuyện không đầu không đuôi nhưng Miêu Bích Hà cảm giác như đệ tử của nàng hiểu rất rõ về huyết mạch nhà nàng như dòng chính vậy. Tuy nhiên nàng vẫn chỉ im lặng nghe xem hai người có bàn tán gì không, Băng Mị thần bí có thể cho nàng biết thêm nhiều thứ.
Thiên Tiếu gãi đầu:
“Không nghĩ tới không cần kỳ công, chỉ cần huyết mạch mạnh mẽ đã có được năng lực bá đạo như thế.”
Miêu Bích Hà tự hào ra mặt, ai thấy họ nhà mình được khen mà không thích.
Bình luận facebook